Hồi kí của Bí Ngẫu Pháp S...
Mèo nhỏ chỉ muốn ngủ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi thứ nhất: Vương quốc Sona

Chương 1: Hành trình

0 Bình luận - Độ dài: 2,691 từ - Cập nhật:

“Vậy, con đi.”

Merlin Liszt vẫy tay, chào tạm biệt cha và mẹ của cậu đang đứng phía sau.

“Đi cẩn thận nhé.” – Cha và mẹ cậu đồng thanh.

“Con cảm ơn. Con sẽ nhớ hai người lắm.”

Cậu nở một nụ cười, quay lại nhìn hai vị phụ huynh của mình lần cuối.

16 năm cuộc đời gắn bó với ngôi làng này, với cha mẹ và anh trai, sao cậu có thể không cảm thấy lưu luyến cơ chứ? Nhưng mà, thời gian thì vẫn cứ trôi, và con người thì vẫn phải phát triển, nên cậu không thể cứ ở mãi nơi này được. Nếu không đi ra ngoài khám phá thế giới, thì chắc cậu sẽ tiếc cả đời mất.

Merlin quay người rời đi, lần này, cậu không nhìn lại nữa.

“Nào, vương quốc Sona, tôi đến đây.”

-----------------------------------------------------

13 giờ, chiều cùng ngày.

Tính đến hiện tại, Merlin đã đi được khá xa. Tuy nhiên, để đến được nơi có xe ngựa thì vẫn còn cách một đoạn khá xa nữa.

Merlin thò tay vào trong túi áo, lấy ra chiếc đồng hồ bạc.

“Cứ như này, khoảng 9 giờ sáng ngày mai mình sẽ đến được Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả.

“Chà, sẽ kịp thôi, chuyến cuối cùng của buổi sáng là vào 10 giờ, mình sẽ có thời gian để chuẩn bị và nghỉ ngơi một chút.”

Rồi, cậu cất chiếc đồng hồ bạc vào trong túi.

“Mà…”

Ra khỏi làng mới thấy, thế giới thật lắm thứ cậu chưa thấy.

Có một loài chim có chiếc mỏ lốm đốm đỏ, đậu thành đàn trên cây ở bên đường.

Có một cái cây rất to nằm trên ngọn đồi phía xa, cậu đoán rằng chiều cao của nó phải bằng 3 cái nhà cậu cộng lại.

Và còn vô vàn thứ khác, mà cậu chưa từng nhìn thấy.

-----------------------------------------------------

20 giờ tối.

Merlin Liszt đang “xử lý” chiếc bụng đói bằng 2 gói cơm mang từ nhà đi. Trước mặt cậu là một cái lửa trại mà cậu phải chật vật lắm mới tạo ra được.

Sau khi xử lý xong, cậu tìm trong đống đồ của mình, lấy ra một cuốn sách có bìa màu nâu nhạt có tiêu đề “Ma thuật cơ bản”.

“Nào… học tập khiến con người ta tiến bộ.” – Cậu lẩm bẩm.

Rồi, cậu dành thời gian đọc sách trong khoảng 1 tiếng sau đó.

-----------------------------------------------------

21 giờ.

Merlin vẫn đang chăm chú đọc sách, còn tay thì đang viết phân tích cấu trúc ma thuật bậc 1 “Thuỷ Cầu” lên giấy. Cụ thể, cấu trúc ma thuật thường được phân tích thông qua các kiến thức về hình học phẳng và sự kết hợp của các ma thuật sơ khai. Theo đó, từ các ma thuật sơ khai, các pháp sư tiếp tục phát triển vòng phép và cấu trúc ma thuật, khiến nó ngày càng đa dạng và phong phú hơn.

Trong lúc đang viết phân tích lên giấy, cậu chợt nghe thấy tiếng động phát ra từ một bụi cỏ gần đó.

"Ai đó?”

Ngay lập tức, cậu gập cuốn sách lại, tờ giấy phân tích thì được kẹp ở ngay trang cậu vừa mở.

Cầm lấy thanh kiếm bạc mang theo từ nhà, và cũng là quà lên đường của người hàng xóm là cựu mạo hiểm giả, Merlin chăm chú nhìn vào nơi phát ra âm thanh.

Chợt, một sinh vật màu trắng lao ra, 2 chân nó tiếp đất, ngay lập tức lia đôi mắt đang phát ra ánh sáng đỏ xung quanh.

“…Thỏ?”

Ngay khi nhìn thấy Merlin, nó dừng lại một chút, đôi mắt nhìn thẳng vào cậu.

Rồi, nó quay đầu, nhảy về phía trước.

“Tưởng gì…”

Ngay khi cậu định quay lại với việc phân tích ma thuật, chợt, một mũi tên xuyên qua bụi rậm, găm thẳng vào con thỏ vừa chạy đi.

Sinh vật nhỏ bé kêu lên đau đớn, sau đó thì cũng tắt lịm, không còn dấu hiệu sống.

Merlin Liszt lặng thinh, không nói lên lời.

Một lúc sau, bước ra từ bụi rậm là một người thanh niên có mái tóc trắng, khoác trên người chiếc áo gió đen giống như những người thợ săn về đêm.

Với dáng vẻ không có gì bất ngờ, anh ta quay sang nhìn cậu.

“Chào.” – Anh ta cất tiếng.

“C-Chào anh.”

Người thanh niên gật đầu, sau đó đi về phía trước để nhặt xác của con thỏ xấu số, sau đó quay trở lại chỗ Merlin.

“Tôi mượn chỗ này chút được không?”

“V-vâng, anh cứ tự nhiên.”

“À, quên giới thiệu.”

Người thanh niên bỏ chiếc áo gió ra, đặt ở một bên để chuẩn bị xử lý con thỏ.

“Tôi là Issac Mortefi, còn cậu?”

Merlin nhìn anh ta. Issac có một mái tóc trắng tựa trong suốt, với đôi mắt màu đỏ tựa như máu. Chiều cao của anh rơi vào khoảng 1m78 đến 1m82, đang mặc một chiếc áo cổ cao màu đen, khoác blazer trắng và một chiếc quần dài màu đen.

“Merlin Liszt, hân hạnh được gặp anh.”

“Đây cũng vậy.”

Đoạn, Issac ngồi xuống, lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ.

Sau khi thả nó xuống, nó lập tức biến thành một chiếc thớt, bên cạnh còn có rất nhiều loại dụng cụ khác nhau.

“”Vật phẩm di động?”” – Merlin cất tiếng.

“Ồ, cậu cũng biết sao?”

“Vâng, tôi là một pháp sư bậc 1.”

“Bảo sao.”

Dưới ánh sáng của ngọn lửa, Issac rất nhanh đã xử lý xong con thỏ. Anh lấy ra vài mũi tên hỏng, xiên thịt của con thỏ rồi để bên cạnh lửa trại.

“Cậu đang đi đâu sao?” – Issac vừa hỏi vừa lùi ra xa khỏi đám lửa.

“Vâng, tôi đang đến vương quốc Sona.”

“Ồ…”

Issac lặng đi một chút.

“Tôi cũng đang đến Sona. Haha, xem ra ta có cùng đích đến rồi. Giúp đỡ nhau nhé.”

“Vâng, tôi cũng mong vậy.”

“Cậu đi nhập học sao?”

“Vâng, trường Niflem”

“Niflem? Cậu mới là pháp sư bậc một thôi mà?”

“Tôi đạt điểm tuyệt đối trong bài thi lý thuyết.”

“Ra thế… Không ngờ thực sự có tên được điểm tuyệt đối bài thi lý thuyết.”

“Haha, tôi khoanh bừa một câu đấy, nào ngờ trúng thật.”

“Xem ra cậu khá may mắn.”

Cả hai nhìn nhau rồi cười. Sau đó, Issac và Merlin quyết định dọn đồ đi ngủ.

-----------------------------------------------------

8 giờ sáng hôm sau.

“Mát ghê...”

“Phải không?”

Ngồi sau chiếc “xe” ma thuật làm từ thổ ma thuật của Issac, Merlin cảm nhận cơn gió mát thổi qua cùng không khí trong lành.

“Ta đến nơi rồi.”

Merlin quay đầu lại.

Hiện ra trước mắt cậu là một toà nhà cao lớn màu nâu, được trang trí bằng rất nhiều cây xanh và một bức tượng to lớn đặt ở phía trước cửa. Trên cửa có đề dòng chữ “Hiệp hội Mạo Hiểm Giả” nên Merlin không phải lo đến nhầm nơi nữa.

“Ta sẽ thuê một chiếc xe, chuyến gần nhất là 10 giờ đấy.”

“Tôi biết rồi, anh Issac. Mà, anh cũng cần xe sao?”

“Tất nhiên. Thuê xe từ hiệp hội luôn có một số mạo hiểm giả đi theo. Có họ đi cùng chả phải tốt hơn đi một mình sao?”

“Anh nghĩ giống tôi đấy.”

“Haha.”

Merlin xuống khỏi chiếc “xe” của Issac. Sau khi chỉnh lại quần áo, cậu cùng Issac đi vào trong hiệp hội.

-----------------------------------------------------

“Oáp…”

Elise ngáp một hơi dài. Mặc dù đã là 8 giờ sáng, nhưng bộ dạng của cô nàng trông cứ như vừa mới rời khỏi giường.

Mái tóc màu vàng óng của cô trông có phần hơi rối, mặc dù mới lúc nãy thôi cô vừa chải đầu rất kĩ. Đôi mắt màu lam thì thể hiện một chút mệt mỏi, như thể tối qua cô ngủ không được ngon giấc vậy.

“Hiệp hội lúc nào cũng vắng vẻ nhỉ…” – Cô than thở.

Trên thực tế, do xung quanh đây không có nhiều mạo hiểm giả và người cần uỷ thác nên Hiệp hội Mạo hiểm giả ở nơi này khá vắng người, có khi cả ngày còn chẳng có ai đến.

“Chán thật.”

Elise ngồi xuống ghế, với tay lấy chiếc lược trên bàn để chải tóc.

Bỗng, cánh cửa Hiệp hội mở ra, khiến cho ánh sáng từ bên ngoài hắt vào. Bước vào là 2 người thanh niên, một người có mái tóc trắng và đôi mắt đỏ tựa như máu, cao chừng 1m78 đến 1m82, mặc một chiếc áo cổ cao màu đen, khoác blazer trắng và một chiếc quần dài màu đen. Người còn lại thấp hơn một chút, tóc đen, mắt đen, mặc chiếc áo gilê màu nâu sẫm và chiếc áo khoác màu cùng quần dài màu đen.

“Xin chào hai vị.”

“Chào cô” – Người thanh niên tóc trắng lên tiếng.

Ngay sau đó, anh ta đặt lên bàn 5 đồng bạc, 1 đồng vàng.

“Cho tôi đặt 2 vé cho chuyến xe ngựa đến vương quốc Sona lúc 10 giờ. Và một chút đồ ăn.”

Elise nhìn 5 đồng bạc trên bàn, nhanh chóng đưa tay ra thu lấy chúng.

“Tôi hiểu rồi.”

Ngay sau đó, cô lấy ra giấy da dê và bút lông đưa cho hai vị khách.

“Mời hai vị điền vào tờ đơn này, sau khi được duyệt, hai vị sẽ được thông báo trước khi chuyến xe bắt đầu khoảng 10 phút. Đồ ăn sẽ sớm được đem lên, mong hai vị kiên nhẫn.”

“Đã hiểu.”

Hai người bắt đầu cầm bút viết vào đơn, chẳng mấy chốc đã hoàn thành.

Khi nhận lại tờ giấy da dê, cô biết được rằng người thanh niên tóc trắng tên là Issac Mortefi, người còn lại thì có tên là Merlin Liszt.

“Ta ra kia chờ đi.”  - Merlin vừa nói vừa chỉ tay vào một chiếc bàn.

“Được rồi.”

---------------------------------------------------

9 giờ 45 phút.

“Hai vị, chuyến xe sắp khởi hành, mời hai vị chuẩn bị.”

“Cảm ơn cô.”

Merlin nói rồi gấp cuốn sách lại. Cậu nhìn sang bên cạnh, thấy Issac không có gì làm nên đã ngủ từ bao giờ.

“Anh Issac, ta chuẩn bị đi thôi.”

Một lúc sau, Issac từ từ mở mắt ra. Anh nâng người dậy, đưa tay lên che miệng rồi ngáp một hơi. Rồi, anh đứng dậy, vận động cơ thể một chút rồi cầm túi của mình lên.

“Đi nào.”

Merlin cất cuốn sách vào trong túi xách,  đóng khóa và cầm nó ra phía cửa.

"Tạm biệt hai vị." - Elise nói.

Merlin và Issac quay đầu lại, nhìn Elise rồi cũng lịch sự tạm biệt cô.

---------------------------------------------------

Bên ngoài Hiệp hội.

Chiếc xe ngựa được thiết kế theo kiểu Châu Âu đang được người tài xế chất hành lý lên. Bên trong xe đã có 5 người ngồi từ sớm. 3 trong số họ đều là những mạo hiểm giả hoặc là tới Sona, hoặc là tiện đường đi cùng. 2 người còn lại cũng như Issac và Merlin, đều là những vị khách bỏ tiền ra để đi nhờ xe của hiệp hội.

Hai người vừa tới nơi cũng nhanh chóng sắp xếp hành lý. Không như Issac, Merlin giữ chiếc túi ma thuật theo mình. Bên trong là rất nhiều sách vở và đồ dùng, nên cậu không muốn cất nó đi.

"Các vị, ta chuẩn bị khởi hành rồi. Xin hãy đảm bảo các vị không bỏ quên bất cứ thứ gì." - Người tài xế lên tiếng.

Sau một hồi không thấy ai nói gì, ông đi ra phía trước, chuẩn bị đánh xe ngựa.

Một lúc sau, bánh xe bắt đầu lăn, khởi hành đến vương quốc Sona.

---------------------------------------------------

30 phút sau.

"Vậy, Merlin, cậu từ đâu đến vậy?"

Nghe Issac hỏi, Merlin, người đang chăm chú đọc cuốn "Lịch sử thế giới", liền rời mắt khỏi cuốn sách dày.

"Tôi đến từ khu vực phía Bắc, làng Mont."

"Hể~. Tôi chưa từng nghe đến nó bao giờ."

"Nó là một ngôi làng nhỏ, tất nhiên, anh không biết cũng phải thôi."

Merlin vừa nói vừa gập cuốn sách lại.

"Còn anh?"

"Tôi? Tôi đến từ Tinre, thành phố phía Nam vương quốc Sona."

"Anh đến từ Sona?"

Issac gật đầu.

"Phải, tôi là một người lữ hành. Cứ mỗi năm tôi sẽ về nhà một hoặc hai lần."

"Bảo sao anh có nhiều kinh nghiệm và "đồ chơi" thế. Cha mẹ anh không lo sao?"

"Họ là dân nhập cư, trước kia cũng từng là người lữ hành."

"Hiểu rồi."

"Haha, hiếm có nhị vị phụ huynh nào không ngăn cấm như vậy nhỉ?"

"Tôi đồng ý. Chà, có lẽ sau khi đến Sona, tôi sẽ cần anh giúp đỡ đấy."

"Cứ tự nhiên, Merlin ạ. Tuy nhiên tôi không ở nhà lâu đâu. Có lẽ khoảng 2 tuần thôi."

"Anh dự định đi đâu tiếp theo?"

"Phía Tây, sau đó là Đại Lục Bắc."

"Chà, thú vị thật."

Merlin ngả người ra sau, đoạn cất giọng:

"Mẹ tôi là một giáo viên. Bà nói rằng bà từng đi tru du khắp thế gian để học hỏi và thu thập tri thức. Sau đó, vì mong muốn sự yên bình, bà đã dừng cuộc hành trình tại Mont, lấy cha tôi, một nhà giả kim, làm chồng. Rồi bà dạy học ở trường làng, cứ như thế ngày qua ngày.

"Còn cha tôi, haha, không có gì quá đặc biệt. Ông là một nhà giả kim bình thường, nhưng về cơ bản thì trình độ của ông vượt trên những người khác trong làng. Cộng thêm tri thức mà mẹ tôi chia sẻ cho, có thể nói ông khá giỏi đấy."

"Ra vậy. Chà, một ngày nào đó tôi muốn gặp mẹ cậu một lần. Mà, cậu có vẻ ham học phết đấy chứ nhỉ? Di truyền sao?"

"Chắc vậy. Chà, mẹ tôi vẫn hay nói "Tri thức là sức mạnh."."

"Không sai."

"Bật mí cho anh, mấy cuốn sách tôi mang theo hoặc là của mẹ tôi tự tay viết, hoặc là được bà mang từ khắp nơi trên thế giới về."

"Tôi xem qua được không?"

"Anh cứ tự nhiên."

Merlin mở túi ma thuật của mình ra rồi đưa cho Issac. Thấy vậy, anh cầm lấy, thử lấy ra vài cuốn.

"Hừm..."

Quả thực, không chỉ được viết bằng tiếng Riln, ngôn ngữ phổ thông Đại lục Nam, mà còn có rất nhiều cuốn khác được viết bằng những ngôn ngữ khác nhau trải dài 5 lục địa. Tuy nhiên, duy chỉ có Ma Đại Lục là không có.

"Có vẻ mẹ cậu chưa từng tới Ma Đại Lục." - Issac nói, đoạn cất những cuốn sách đi.

"Bà không nhắc tới việc đó."

"Hờ..." Sau đó, Issac quay qua giao du với mấy người trên xe, để lại Merlin ngồi đó. Cậu cũng định tham gia kết thân với mọi người cùng Issac, tuy nhiên, cậu chợt cảm thấy buồn ngủ nên đành gác lại chuyện đó. Merlin thả lỏng bản thân, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

---------------------------------------------------

Không biết đã qua bao lâu, Merlin Liszt bị đánh thức bởi tiếng hô hào và cảm giác va đập mạnh như thể xe ngựa của cậu vừa vấp phải thứ gì đó.

Khi cậu mở mắt ra, xe ngựa đã dừng di chuyển.

"Ta đến trạm nghỉ rồi sao?"

Mơ màng, cậu dụi mắt, nhìn sang bên cạnh thấy Issac có chút lo lắng nhìn quanh, không để ý đến câu hỏi của cậu.

"Lũ chúng mày nghe thấy không?! Mau xuống hết khỏi xe!"

Ngay sau đó, tấm màn sau xe mở ra, để ánh sáng khiến họ nhìn thấy 5-6 người ăn mặc như côn đồ. Bọn chúng kẻ cầm kiếm, người cầm dao, thậm chí có cả cung tên.

Lúc bấy giờ, Merlin mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Họ đã đụng độ một toán cướp.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận