Nightwatch
trthesloth
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

vol 02: Sự lụi tàn của ánh sáng đầu tiên

Chương 04: Tôi Không Phải Người Tốt!

0 Bình luận - Độ dài: 2,085 từ - Cập nhật:

Chương 4

Tôi đứng dậy, tiến lại gần chỗ bọn Thomas đang nói chuyện.

– Tôi muốn tham gia.

Hắn nhìn tôi như thể đang đánh giá giá trị của một món đồ bỏ quên bất ngờ lên tiếng, rồi cười khẩy, chẳng buồn giấu sự khinh thường.

– Mày? Tham gia? Sao cũng được. Đừng cản trở tao là được.

Chúng tôi rời đi ngay trong đêm. Thomas, tôi, và ba người khác – những người mà giờ tôi buộc phải gọi là đồng đội, dù phần lớn đời tôi chỉ mong được xa khỏi họ.

Chiếc xe lặng lẽ băng qua những con đường lạnh giá của London. Ánh đèn đường vàng nhạt quét lên gương mặt ai nấy như thứ ánh sáng soi qua xác chết. Chúng tôi rẽ vào một con phố vắng, nơi từng bước chân dường như làm ánh sáng lùi lại phía sau.

Quán bar hiện ra ở góc cuối – mặt kính mờ, bảng hiệu đèn đỏ treo lệch, cái tên The Hollow viết bằng kiểu chữ uốn lượn như lời châm chọc dành cho những ai biết đọc.

Trước cửa, hai gã cao lớn chặn lối. Ai đi ngang qua sẽ chỉ thấy chúng là hai tay bảo vệ quán bar bình thường – vest đen, kính râm, mặt lạnh như tiền. Nhưng với bất kỳ thành viên Nightwatch nào, hình dạng thật của chúng hiện lên rõ ràng như giữa ban ngày: da xám xịt như đá mốc, bắp tay to như đùi người, đôi mắt nhỏ ti hí đầy toan tính – ogre. Loài sinh vật thô kệch, hiếm khi chịu rời khỏi khu rừng phía Bắc, nay lại đứng canh cửa cho một quán bar giữa lòng London.

Một tên đưa tay ra, bàn tay to bè như tấm thớt:

– Không có giấy thông hành, không vào.

Thomas chẳng buồn dừng lại. Hắn thò tay vào áo khoác, lôi ra một miếng kim loại bạc – đồng gia huy của gia tộc Sloth, với hình chiếc sừng rồng gãy vắt chéo qua thanh kiếm.

Hắn giơ nó lên, mặt không chút biểu cảm.

– Bọn mày nên tránh ra... trước khi mọi chuyện trở nên tệ hơn.

Không cần nhắc lại. Cả hai tên ogre lùi sang một bên, động tác nhanh gọn như thể việc này đã nằm trong kịch bản từ trước.

Cánh cửa mở ra không ai chạm vào.

Bên trong... có vẻ bình thường đến kỳ lạ. Ghế da cũ. Quầy gỗ sẫm màu. Nhạc jazz lười biếng rỉ ra từ một chiếc loa treo lệch trên trần. Nhưng không khí lại có gì đó khiến cổ họng tôi khô lại – không phải vì khói thuốc, mà là thứ mùi tanh tanh như kim loại, như máu cũ chưa rửa sạch khỏi kẽ sàn.

Một gã đang uống thứ gì đó đen đặc như hắc ín. Một cô gái váy đỏ ngồi xoay lưng, tay cầm cổ chai rượu có nhãn được viết bằng ký hiệu tôi không hiểu. Bartender đứng sau quầy – gã cao lớn, cánh tay kín hình xăm, ánh mắt không bao giờ dừng lại quá ba giây ở một điểm nào.

Tất cả đều ngẩng lên khi chúng tôi bước vào. Không lời chào, không ánh mắt thân thiện. Chỉ có im lặng – dày đặc và biết nói.

Thomas bước tới. Hắn không mở lời, chỉ kéo ghế gỗ gần nhất rồi đập mạnh xuống sàn.

– Cút hết đi!

Âm thanh như nhát dao chém xuống không khí, xé toạc sự im lặng đang căng như dây cung. Những kẻ trong quán chỉ liếc nhau một cái, rồi bắt đầu đứng dậy, bỏ ly rượu, khoác áo và rời đi. Không ai phản kháng. Không ai ngoái lại.

Chúng tôi tiến đến quầy bar. Gã bartender đang đứng quầy trông chỉ như một gã to xác, râu quai nón, xăm trổ kín hai cánh tay, ánh mắt lướt nhanh như thể không có gì đáng để dừng lại. Nhưng chỉ cần tập trung – chỉ cần mở tầm nhìn đúng cách – thì lớp vỏ bọc kia lập tức tan đi như sương mỏng. Thay vào đó là một thực thể khó gọi thành hình: một cơ thể phủ đầy những con mắt bé như hạt trai, khẽ chuyển động dưới da như đám giòi non – mỗi mắt hướng về một phương trời khác nhau. Một số nhìn vào tôi. Một số nhìn xuyên tường, xuống lòng đất. Một số, tôi chắc chắn, còn đang dõi theo thứ gì đó tận bên kia đại dương.

Argos. Sinh vật cổ xưa, từng được nhắc đến trong các bản chép tay mực đỏ của Nightwatch – kẻ có trăm mắt và có thể nhìn xa vạn dặm. Và nếu hắn đã thấy điều gì, thì chắc chắn... hắn biết.

Gã bartender đã đứng yên từ lúc nào. Hắn nhìn Thomas, nhếch nhẹ môi, giọng khàn khàn:

– Tao không biết gì hết.

Thomas cười nhạt, không bước tới, không đổi sắc mặt – chỉ nghiêng đầu một chút, như thể đang nói chuyện với một người bạn cũ mà hắn biết rõ sẽ phản bội mình.

– Thôi nào… Chúng ta đều biết chuyện này sẽ kết thúc như thế nào mà.

Gã bartender không trả lời. Không một cái chớp mắt. Không một cử động thừa. Chỉ đứng đó, lặng lẽ, như thể chính sự im lặng mới là câu trả lời.

Thomas thở ra, không gấp. Hắn tháo găng tay, đặt từng ngón lên mặt quầy gỗ như đang sắp xếp nhẫn bạc theo một thứ tự nào đó.

Rồi hắn nói, gần như thì thầm:

– Là do mày chọn đấy nhé.

Thomas quay lại, ánh mắt ra hiệu. Hai gã em họ của hắn lập tức hiểu ý. Một kẻ kéo từ phía sau quầy ra sợi xích đen bóng, kẻ còn lại lôi gã bartender khỏi quầy như nhấc một túi rác nặng mùi. Gã Argos vùng vẫy, nhưng không hề phản kháng dữ dội – chỉ lặng lẽ gầm gừ, như thể đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra.

– Trói hắn lại.

Tiếng kim loại lạch cạch vang lên giữa căn phòng trống. Ghế gỗ bị đẩy ra giữa sàn, và chỉ trong vài nhịp thở, sinh vật có trăm mắt đã bị ghì chặt vào đó, tay chân bị khóa chặt đến tận khớp.

Thomas bước tới. Không cần nói một lời, hắn giáng cú đấm đầu tiên.

Âm thanh khô khốc. Mũi gã Argos nổ máu, nhưng gã chỉ rít khẽ – không rên, không van xin, không hé môi.

Thomas không dừng lại. Hắn thay đổi nhịp – không còn đánh vào mặt nữa, mà chuyển sang phần sườn, phần bụng. Cứ như thể hắn đang tìm đúng chỗ để khiến gã phải bật ra bí mật.

– Mày biết rõ vì sao bọn tao đến đây. Và mày cũng biết mày sẽ không rời khỏi cái ghế này cho đến khi nói ra điều đó.

Không có phản hồi. Chỉ có một con mắt nhỏ trên cổ tay gã Argos co rút lại như bị thương.

Tôi bước tới, không thể chịu được nữa.

– Đủ rồi, Thomas.

Thomas quay lại. Ánh mắt hắn không có lửa giận – chỉ có sự khinh thường lạnh lẽo như thép được rèn quá kỹ.

Hắn đẩy tôi ra, cú đẩy mạnh đến mức vai tôi đập vào tường đá phía sau.

– Nếu mày còn muốn tham gia vụ này, tốt nhất mày nên yên lặng... và để tao làm theo cách của mình.

Nói rồi, Thomas rút thanh kiếm của mình ra – lưỡi thép đen ánh tím, mảnh và dài như một lời đe dọa chưa dứt.

Không chút do dự, hắn cắm thẳng nó vào tay trái của gã Argos.

Tiếng kim loại xé qua da thịt. Gã Argos gào lên – một âm thanh chói tai như thể không chỉ cơ thể mà cả trăm con mắt trên người hắn đều cùng lúc cảm nhận được cơn đau. Máu chảy xuống từ tay ghế, nhỏ thành từng giọt đặc quánh trên sàn gỗ cũ.

Thomas cúi sát lại, giọng rít lên như gió lùa qua răng:

– Nói.

Gã Argos thở dốc, một mắt trên trán nhắm lại, mắt khác mở to. Gương mặt biến dạng giữa đau đớn và bất lực.

– Được... được rồi...

Gã nấc lên.

– Dạo gần đây... có một nhóm Wendigo... thường xuyên xuất hiện ở một quán rượu – quán Flesh. Ở phía nam London. Chúng không bao giờ ở lại lâu, nhưng... chúng quay lại thường xuyên hơn.

Một giọt máu từ thanh kiếm nhỏ xuống nền, ngay đúng tên quán gã vừa nói ra.

Thomas vẫn chưa rút kiếm ngay. Hắn nhìn chằm chằm vào gã, như thể đang cân nhắc xem nên tin bao nhiêu phần.

Thomas rút kiếm ra dứt khoát. Máu phụt thêm một nhát nữa, đỏ thẫm tay áo gã Argos.

Hắn cúi sát tai gã, giọng rít lên – nhỏ, lạnh và rõ ràng:

– Nếu mày nói dối… tao sẽ quay lại. Và lần tới, tao không nhắm vào tay đâu.

Không đợi phản ứng, Thomas quay lưng đi, ra hiệu cho hai người em họ. Cả ba lặng lẽ rời khỏi quán, bước vào màn đêm vẫn lặng như tờ bên ngoài.

Tôi đứng lại.

Gã Argos rên rỉ khẽ, thân thể đầy vết máu và dây trói. Một cánh tay run lên, chậm chạp – không rõ là vì đau, hay vì điều gì khác.

Tôi bước tới. Ngón tay hơi run khi tháo chốt xích khỏi cổ tay gã.

Không một lời cảm ơn.

Cũng không cần.

Gã chỉ nhìn tôi – ánh mắt không mang theo oán hận, cũng chẳng biết ơn. Chỉ như thể đang ghi nhớ khuôn mặt tôi. Ghi nhớ… rằng tôi đã không giống phần còn lại.

Tôi rời khỏi quán ngay sau đó.

Gió lạnh táp thẳng vào mặt – sắc như lưỡi dao và tỉnh táo như một lời nhắc.

Chuyện này... mới chỉ bắt đầu.

Đừng vội nghĩ tôi là người tốt. Không ai trong chuyện này là "tốt". Kể cả tôi. Kể cả khi tôi tháo xiềng cho hắn. Đôi khi, sự tử tế là một dạng phòng vệ – một cách để tự nhắc mình rằng mình vẫn khác với lũ còn lại. Đó là lời nói dối... nhưng ít nhất là lời nói dối khiến tôi còn ngủ được vào ban đêm.

Tôi thấy Thomas và những kẻ kia đứng hút thuốc ở đầu hẻm, bóng họ in trên vách như những vệt đen dài ngoẵng không có hình thù. Thomas quay lại nhìn tôi, không nói gì. Không cần. Tôi biết hắn đang nghĩ gì. Cái nhìn ấy như một dòng ghi chú bên lề trang sách, viết bằng mực đỏ: "Không làm theo kế hoạch."

Hắn luôn ghét những kẻ không làm theo kế hoạch. Và hắn cũng không tin vào sự tử tế. Với Thomas, mọi thứ là công cụ – con người, cảm xúc, kể cả sự im lặng. Tất cả đều được hắn gọt giũa như vũ khí. Chỉ có điều… hắn là loại người luôn tin vũ khí phải nhỏ gọn và gây đau nhiều nhất.

Tôi biết bạn đang chờ một người hùng. Một nhân vật chính có đạo lý rõ ràng, ranh giới trắng đen rành mạch. Tin tôi đi, tôi cũng từng muốn là người đó. Nhưng rồi có ngày bạn thấy mình đứng giữa một con phố ướt lạnh, bên cạnh những kẻ tra tấn người khác để tìm thông tin – và bạn không thể phủ nhận rằng... cách đó hiệu quả.

Chúng tôi lên xe, không ai nói gì suốt quãng đường về.

Ngoài cửa kính, London trôi qua chậm rãi, đèn đường nhoè trong sương như những con mắt đã tắt lửa. Trong lòng tôi, có điều gì đó bắt đầu rạn ra – không phải vì máu, không phải vì bạo lực, mà vì cái cách tất cả đang trượt đi, như thể có bàn tay vô hình nào đó đang viết lại luật chơi và tôi là người duy nhất chưa kịp đọc bản cập nhật mới.

Mà có thể bạn cũng đang cảm thấy vậy.

Cứ đọc tiếp.

Chúng ta sẽ cùng nhau lần ra cái bản cập nhật chết tiệt đó.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận