Nightwatch
trthesloth
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

vol 02: Sự lụi tàn của ánh sáng đầu tiên

Chương 02: Bóng ma từ quá khứ

0 Bình luận - Độ dài: 2,112 từ - Cập nhật:

Chương 2

Cô bé ngồi ở ghế sau, vẫn còn run rẩy. Tôi liếc gương chiếu hậu, thấy ánh mắt hoang mang của em đang lướt vội qua cảnh vật ngoài đường – như thể bất kỳ bóng cây nào cũng có thể bật dậy thành một con ác mộng nữa.

– Em an toàn rồi. Không ai có thể chạm vào em được nữa.

Em không đáp, chỉ gật khẽ đầu.

– Có thể hơi khó hiểu, nhưng em… không hoàn toàn là người bình thường. Em là một Apis Nocturne – loài sinh vật lai giữa côn trùng và người. Em là ong chúa.

Lúc này em mới thực sự quay đầu nhìn tôi, môi mấp máy.

– Em… là gì cơ?

Tôi thở ra.

– Không có nghĩa là em xấu xa hay nguy hiểm. Em được sinh ra với thứ mà con người gọi là "năng lực" – nhưng nếu không được hướng dẫn, nó có thể hủy hoại chính em, hoặc người xung quanh.

Tôi quay sang nhìn em khi dừng đèn đỏ.

– Em vẫn là em.

Khi xe đến trước căn nhà quen thuộc, cha mẹ em chạy ra, òa khóc khi thấy con gái bước xuống xe. Người mẹ ôm chầm lấy em, nước mắt lấm tấm trên mặt.

Tôi không nán lại. Chỉ đưa Clara một cái gật đầu ngắn gọn.

– Gửi báo cáo cho tổ chức. Ghi chú khả năng điều khiển pheromone, mức kiểm soát kém, nhưng tiềm năng mạnh.

Tôi không nán lại.

– Cảm ơn em, Clara. Tôi sẽ đến sở cảnh sát nộp báo cáo. Có cần tôi đưa về không?

– Còn tổ chức thì sao? – cô hỏi.

– Tôi sẽ tự mình báo cáo.

Tôi ngừng một nhịp.

– Và cũng cần gặp Gerath.

Tôi trở về sở cảnh sát địa phương, hoàn tất bản tường trình vụ án – được viết bằng thứ ngôn ngữ mà loài người có thể chấp nhận. Không có pheromone. Không có Apis Nocturne. Không có quái vật. Chỉ là một kẻ bắt cóc với chứng hoang tưởng, và một cuộc giải cứu thành công.

Sau khi ký tên và nộp lại báo cáo, tôi lên xe, lái thẳng đến trụ sở tổ chức.

Tầng ba vẫn sáng đèn.

Tôi bước vào văn phòng quen thuộc – nơi ánh đèn vàng rọi lên từng mép hồ sơ, từng lớp bụi mỏng phủ lấy những năm tháng một con người đã dành cả đời để đứng trong bóng tối mà bảo vệ ánh sáng.

Gerath ngồi sau bàn làm việc. Ông ngẩng đầu nhìn tôi, không chào, không cười. Trước khi tôi kịp mở lời, giọng ông vang lên – trầm, khô và lạnh như tiếng gió lùa qua ký ức:

– Về chuyện đó… tôi biết lý do cậu đến.

Tôi không nói gì.

Ông tháo kính, đặt nhẹ xuống bàn như một cử chỉ dành cho điều gì đó đã qua, hoặc sắp chấm dứt.

– Arthur Sloth vừa qua đời.

Căn phòng lặng như thể toàn bộ âm thanh đã bị đóng băng.

Tôi nhìn ông một lúc lâu, ánh đèn phản chiếu trong mắt. Rồi chậm rãi gật đầu.

– Tôi hiểu rồi.

Không cần thêm lời nào, ông cũng biết điều tôi sắp nói.

Tôi trở về nhà trước khi trời tối hẳn. Mở két, tháo vũ khí ra lau chùi, kiểm tra từng rãnh kim loại, từng nấc cò như một nghi thức câm lặng. Lưỡi kiếm bạc vẫn còn vệt phấn ánh kim – phần thưởng nho nhỏ từ một đêm suýt biến thành thảm họa.

Tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc tôi đang tra dầu.

Bên ngoài là một bóng người quen thuộc – à không, quen đến phát ngán.

Cho những ai chưa kịp bắt sóng: hắn là kẻ đã suýt cắt đầu một thiếu nữ, nhân danh trật tự, và thứ đạo lý mục ruỗng mà hắn coi là đức tin. Khuôn mặt lạnh như bảng lương tháng trống rỗng, đôi mắt thì chẳng phản chiếu gì ngoài chính hắn.

Và, vâng – thật không may cho tôi – hắn cũng là anh họ tôi. Một huyết thống được ban tặng như một trò đùa ác nghiệt từ tổ tiên. Nếu gia đình là nơi ta tìm về, thì hắn là lý do tôi đổi khóa mỗi khi có khách đến.

Tôi không ngạc nhiên.

– Vào đi, Thomas.

Hắn bước vào, không khách sáo. Đôi mắt hắn đảo qua căn phòng như thể đánh giá, rồi dừng lại ở thanh kiếm đang dựng bên bàn.

– Còn dùng mấy thứ đồ chơi này à?

– Còn sống được là nhờ nó đấy.

Hắn bật cười, khô khốc.

– Ờ, hợp với mày đấy. Cứ như một con chó hoang gặm xương trong góc hẻm. Sống dai.

Tôi không đáp. Hắn ngồi xuống ghế, vắt chân lên đầu gối.

– Ông nội chết rồi.

Tôi ngẩng lên. Hắn nói câu đó nhẹ hều, như kể thời tiết.

– Tôi biết.

– Dĩ nhiên là mày biết. .

Tôi để vũ khí xuống bàn.

– Anh đến vì di chúc?

– Tao đến vì nghĩa vụ. Đừng có mà ảo tưởng. Tao chẳng ưa gì mày, và nhà Sloth cũng thế. Họ muốn mày biến khỏi ký ức của gia tộc càng nhanh càng tốt. Nhưng ông nội thì lại... mềm lòng. Chết tiệt thật.

– Di chúc có tên tôi?

– Có. Và phần đó thì tao không thay đổi được. Dù tao có muốn.

Tôi nhìn hắn, mắt không chớp.

– Anh muốn tôi về?

– Tao không muốn. Nhưng mày phải về. Ông nội muốn mặt mày có mặt trong buổi đọc di chúc. Mày có thể đến, nghe rồi lại biến đi đâu cũng được. Miễn đừng gây ô nhục thêm cho cái họ Sloth này.

Tôi đứng dậy, gấp lại khăn lau kiếm.

– Được. Tôi sẽ về.

Thomas nheo mắt, nhìn tôi như thể không tin vào tai mình. Nhưng rồi hắn nhếch môi.

– Khá lắm. Ít ra mày còn biết nghe lời người chết.

Tôi không đáp. Có những lời – phản bác hay giải thích – đều là thừa.

Tôi đặt vé máy bay chuyến sớm nhất đến London.

Sáng hôm sau, tôi đến văn phòng của Gerath.

Ông vẫn như mọi ngày – áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên, mắt chăm chú vào mấy tập hồ sơ. Khi tôi bước vào, ông không nhìn lên ngay, chỉ nói bằng giọng quen thuộc:

– Ngồi đi. Có cà phê đấy, mới pha.

– Cậu ổn chứ?

Tôi ngẩng lên.

– Tôi ổn.

Ông cười khẽ.

– Tôi đã đồng hành cùng cậu đủ lau để biết lúc nào cậu đang "ổn"

Gerath chống khuỷu tay lên bàn, đan hai tay vào nhau.

– Cậu định khi nào đi?

– Chiều nay. Tôi đã đặt vé rồi.

– London à?

Tôi gật đầu.

Ông nhìn tôi một lúc, rồi chậm rãi gật đầu.

– Cậu không cần phải làm chuyện này một mình, Logan.

– Tôi biết. Nhưng đây là chuyện tôi phải tự mình đối mặt. Dù ông nội có để tên tôi trong di chúc hay không… thì cái họ Sloth đó cũng chẳng bao giờ thực sự muốn tôi trở lại.

Gerath im lặng, rồi đứng dậy đi về phía tủ gỗ cạnh bàn. Ông lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đặt lên bàn. Mở ra là một cây bút máy bạc cũ, vỏ ngoài đã mòn.

– Tôi từng dùng cái này để ghi điểm các bài kiểm tra của cậu. Và để ký vào giấy phân công cậu vào tuyến đầu khi còn chưa đủ tuổi.

Ông đẩy chiếc hộp về phía tôi.

– Tôi chưa bao giờ hối hận.

Tôi nhìn cây bút một lúc, rồi khẽ gật đầu.

– Tôi sẽ mang theo.

Gerath nhìn tôi, giọng ông trầm hẳn lại.

– Logan, khi tôi nhận dạy cậu, tôi chỉ nghĩ mình sẽ huấn luyện ra một đặc vụ giỏi. Nhưng rồi… cậu cứ bám lấy tôi như một cái bóng. Từ lúc còn chưa biết cách gài chốt an toàn đến khi thành một kẻ khiến cả lũ sinh vật bóng tối phải kiêng dè.

Tôi khẽ cười.

– Tôi có bám thật.

– Cậu là một trong những điều tốt đẹp hiếm hoi mà cái nghề này để lại cho tôi. Có thể tôi không phải là cha cậu. Nhưng nếu có ai hỏi… tôi cũng chẳng ngại gật đầu.

Tôi cúi đầu.

– Tôi… cảm ơn ông.

Gerath gật nhẹ.

– Cứ đi đi. Khi nào xong việc thì quay lại đây. Tôi sẽ để sẵn cà phê như mọi lần.

Tôi gật đầu.

– Tôi sẽ quay lại.

gia tộc Sloth từ lâu đã điều hành toàn bộ chi nhánh của Hội tại Anh. Trụ sở đặt ở thủ đô – chính giữa London. Và gia đình tôi... cũng ở đó. Tôi chưa từng muốn quay về. Nhưng lần này thì không còn lựa chọn.

Ngôi nhà không thay đổi nhiều. Những bức tường gạch xám, mái ngói đen tuyền, bám đầy rêu và lạnh lẽo đến ngạt thở. Tôi về thẳng phòng mình – căn phòng ở tầng trên cùng, cách biệt khỏi phần còn lại của dinh thự. Người giúp việc mở cửa cho tôi là một phụ nữ lớn tuổi, dáng hơi gù, mái tóc bạc cột gọn sau gáy. Bà đứng khựng lại một giây khi nhìn thấy tôi, rồi nở nụ cười thật nhẹ.

 – Cậu Logan…

Tôi cúi đầu.

 -Chào bà, Sylvia.

 Bà là một trong số ít người không bao giờ gọi tôi bằng những từ như “nó” hay “đồ lạc loài”. Sau khi mẹ tôi mất, chính bà là người đã thay tôi giặt áo, nấu cơm, dạy tôi cầm dao đúng cách – không phải để giết, mà để gọt một quả táo. Chúng tôi ngồi với nhau trong gian bếp cũ, nơi luôn có mùi bánh mì và quế. Bà pha cho tôi tách trà. – Cậu có khỏe không? Tôi không biết phải trả lời sao. Tôi chỉ nhấp một ngụm trà, cảm giác hơi ấm lan khắp ngực

. – Cháu ổn. Còn bà?

Bà cười

. -Già rồi. Nhưng vẫn còn đủ sức để kéo cậu ra khỏi rắc rối, nếu cần.

 Tôi khẽ bật cười. Lần đầu tiên trong ngày.

Bữa tối diễn ra trong phòng ăn chính – một căn phòng dài, lạnh lẽo, đượm mùi của sự bề thế được dựng lên bằng tiền và giả tạo. Khoảng tám người ngồi quanh bàn – những kẻ mang họ Sloth, máu mủ trên giấy tờ, nhưng chưa từng coi tôi là gì ngoài một cái bóng mờ. Từ đầu đến cuối, không ai nói với tôi, trừ khi buộc phải nhắc tên.

– Mày vẫn còn sống à? – Một người đàn ông lầm bầm, rót rượu mà không buồn nhìn tôi. – Đúng là phép màu quái đản.

– Tôi nghe nói mày sống bằng cách lục rác trong thành phố? – Một người phụ nữ khác cất tiếng, giọng ngọt sắc như thủy tinh vỡ. – Hợp với thứ máu tạp.

Mùi nước hoa cô ta xộc lên mũi – quá nồng, quá gắt, như thể cố che đậy thứ gì đó mục ruỗng bên dưới.

– Chúng ta đâu có nuôi chó hoang trong nhà nhỉ? – Một người phía cuối bàn nói, nụ cười lướt qua như vết dao mỏng.

 Không một ai ngăn họ. Tôi ăn trong im lặng. Không phản ứng. Không cần thiết. Họ càng khinh thường, tôi càng thấy mình đã đúng khi rời đi.

 Khi màn đêm phủ xuống, tôi lặng lẽ rời khỏi ngôi nhà. London về đêm lạnh như một chiếc mặt nạ sứ. Tôi băng qua những con đường rải sỏi, xuyên qua khu phố cổ, cho đến khi đứng trước một bóng dáng đã quen từ thuở nhỏ – tháp đồng hồ Big Ben. Tôi leo lên – như ngày xưa. Tầng thượng của Big Ben không dành cho công chúng, nhưng tôi luôn có cách. Tôi đứng nơi mái cao, nơi kim đồng hồ khổng lồ xoay chậm rãi qua thời gian. Gió táp vào má, lạnh buốt. Ở đây, không ai nói gì về họ Sloth. Không ai nhắc tôi là ai, là gì. Không ai nhìn tôi như một vết nhơ. Ở đây, tôi chỉ là tôi. Một bóng người trong đêm, đứng giữa tiếng tích tắc của thời gian và sự im lặng của thành phố.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận