Hai tuần nữa đã trôi qua trong nháy mắt.
Mọi thứ đang tiến triển khá thuận lợi, thuận lợi đến mức các bác sĩ còn phải há miệng ra kinh ngạc.
Họ đã nói gì ý nhỉ?
'Quái lạ! Sao cậu lại có thể hồi phục nhanh như vậy?'
'Với tình trạng ban đầu của cậu thì ít nhất cũng phải mất một tháng mới có thể đi lại được bình thường được.'
Tôi vẫn còn nhớ rõ biểu cảm trên mặt các bác sĩ lúc đó. Mắt tròn xoe, miệng thì há hốc, tay run run như sắp làm rơi đồ đến nơi rồi.
Các y tá bên ngoài thì khỏi bàn, họ sợ chết khiếp khi thấy một người nửa sống nửa chết, cả người quấn đầy băng với bó bột bỗng đứng lên và đang tập tững đi lại quanh phòng.
Tôi cũng chẳng biết phải giải thích như thế nào mới hợp lý nên quyết định lấy đại lí do là khả năng phục hồi của tôi mạnh.
Nghe vô lí lắm đúng không? Tin tôi đi, lúc đó tôi còn chẳng biết nên nói sao cho phải cơ mà.
Nói chung chung lại là tôi đã có thể đi lại được rồi, mặc dù cả người vẫn quấn băng với bó bột nhưng đi lại được vẫn là tốt rồi.
Còn về phần lí do á...? Tôi chịu. Tôi chỉ đoán được sương sương là nhờ có huyết thanh cuồng dại bữa trước kia mà tôi mới có thể hồi phục nhanh chóng. Dẫu vậy thì giả thuyết vẫn là giả thuyết, không có bằng chứng gì xác minh nó thực sự hiệu nghiệm cả.
Trong suốt thời gian tôi nằm viện mọi thứ khá bình thường, không có gì đặc biệt cả.
Thi thoảng Elise với Brian sẽ đến thăm tôi. Elise luôn luôn mang đồ ăn dinh dưỡng cô tự nhận là mình làm, còn Brian... Hắn ta chỉ hỏi tôi vài câu về sức khỏe hiện tại thế nào rồi nằm lên giường tôi ngủ, tôi nghĩ có khi hắn chỉ lấy cớ đến thăm người bệnh để trốn việc mà thôi.
Alicia từ hôm đó không quay trở lại thăm tôi, hoặc nếu có thì cô ta toàn đến vào ban đêm, lúc tôi đang say giấc nồng rồi chơi khăm.
Một hôm ban sáng tỉnh dậy thì thấy trên mặt mình toàn là mực với mực, thậm chí còn có tờ giấy trên trán tôi ghi 'Bệnh nhân kiêm cảnh sát có nguy cơ ngủ quá giờ trưa.'. Kèm với bức ảnh cô ta chụp ảnh tự sướng với tôi đang há miệng ngáy ngủ.
Sau khi lành lại chắc tôi phải trả thù cô ta quá…
“Cháu có ngồi chỗ này không…?”
“D-dạ không, bác cứ ngồi đi.”
Tôi đứng lên nhường chỗ cho một ông cụ cao tuổi.
Ông cụ khẽ gật đầu cảm ơn tôi, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế đá granite đen. Tôi lui lại vài bước rồi quay người tản bước trên dọc theo con đường lát đá trắng dẫn quanh khuôn viên.
Bệnh viện lớn thành phố Vastropolis là một trong những cơ sở y tế cao cấp nhất của cả khu Bắc Hoa Kỳ. Tường trắng, môi trường sạch sẽ, máy móc thì toàn loại tối tân nhất, nói chung là đủ mọi thứ xịn xò nhất.
Đương nhiên cao cấp như thế thì nơi đây cũng chỉ toàn là người của giới siêu giàu hoặc quan chức cấp cao, một mét vuông có chục ông giám đốc hay lãnh đạo.
Và giữa đám đông đó là tôi, một thằng nghèo không ra nghèo, giàu không ra giàu, nói thẳng ra là thuộc tầng lớp trung lưu.
Cũng may là không ai ở đây nhận ra điều đó nên các bệnh nhân khác đối xử với tôi rất tốt.
Người giàu thì không đối xử tệ với người giàu khác hả?
“Khuôn viên ở đây rộng thật đấy.”
Xung quanh tôi là những hàng cây, hoa khác nhau được tỉa rất gọn gàng, thậm chí còn có hồ nước trong veo cơ mà.
Tôi hít một hơi thật sâu. Không có mùi khói, mùi cống rãnh hãy rác thải mà thay vào đó là không khí trong sạch.
Yên tĩnh, thanh bình… Quào, thì ra đây là cảm giác của người giàu.
Ôi cảm ơn Elise, cảm ơn vì đã cho tôi một không gian bình yên và không khí trong lành như thế này.
Kể ra nhà Krusen cũng giàu thật đấy, giàu đến mức cho một người ngoài như tôi vào trong bệnh viện cao cấp nhất điều trị…
Từ từ đã, có khi nguồn tiền chủ yếu đến từ việc tham nhũng hối lộ của lão sếp béo cũng nên… Mà thôi, đằng nào ông ta cũng đã trả phí bệnh viện cho mình rồi, nếu mình tố cáo thì thành thằng ăn cháo đá bát mất…
Nhưng kiểu này thì mình nợ nhà Krusen một mạng rồi, giờ không biết phải trả ra sao nhỉ…?
Ngoài cái thân ra thì mình chẳng có đồ gì có giá trị để trả lại cả, hay là đi cướp ngân hàng lấy tiền để trả lại nhỉ?
Ý tưởng hay đấy, nhưng tôi là cảnh sát cơ mà. Phải kiểm cách gì đó hợp pháp chứ.
Trong trường hợp xấu nhất, tôi sẽ biến thành tay sai cho nhà Krusen, làm quản gia cầm đồ hay pha trà gì gì đó. Còn nếu đỡ hơn một chút thì… Thì gì?
Không bàn tới lão sếp béo, Elise muốn gì từ tôi nhỉ?
Hừm… cô nàng hậu đậu như thế muốn…
Chịu, bó tay.
“Ây dà… Đau đầu quá, thôi để lúc khác nghĩ về chuyện này vậy.”
Tôi đi chập chững tới một chiếc ghế đá bên hồ nước rồi chầm chậm ngồi xuống.
Trước mặt tôi là mặt hồ trong vắt, bên trong còn có cả mấy con cá chép Nhật đầy màu sắc đang tung tăng bơi lội. Xa xa là những bệnh nhân khác, người thì chạy bộ, người thì đọc sách, cũng có người chỉ ngồi ngắm cảnh như tôi.
Tôi tựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt lại.
Yên bình quá…
Lâu lắm rồi mình mới có một khoảnh khắc yên bình như thế này. Không có tiếng hét, công việc hay máu.
Chỉ có tôi và thế giới của riêng mình tôi thôi.
“Chào chàng trai trẻ.”
Bỗng một giọng nói trầm, khàn khàn vang lên khiến tôi khựng người lại trong tích tắc. Khi tôi quay đầu sang nhìn thấy một ông già đang ngồi bên cạnh mình.
Khuôn mặt ông đầy nếp nhăn, làn da nhăn nheo, đôi tay gầy guộc, tóc bạc vì tuổi tác, bộ đồ ông khoác lên mình bình dị đến khó tin. Ánh mắt ông sáng, sắc sảo và quá mức điềm tĩnh so với vẻ ngoài giản dị kia.
“Chào ông. Cho hỏi là ông là ai vậy?”
“Mới thế mà đã quên rồi hả? Mi đập đầu vào đâu mà quên già này vậy?”
Ông già cười khành khạch trong khi tôi cố gắng lục lại ký ức của mình. Mình gặp ông già này rồi hả?
Làn da nhăn nheo, đôi tay gầy guộc…
“A, là ông già chủ tiệm tạp hóa ven đường bị đám côn đồ trấn lột mấy tuần trước đúng không?”
“Đúng rồi! Cuối cùng mi cũng nhớ ra ông già này rồi hả?”
“Cháu xin lỗi… Dạo này cháu gặp chút chuyện nên trí nhớ cũng kém hẳn đi.”
Ông cụ cười khùng khục, gật đầu thông cảm rồi thong thả tựa lưng vào ghế.
“Cũng phải thôi. Nhìn cái bộ dạng mi lúc này… Cả người quấn cả đống băng như xác ướp ấy! Mi còn sống được chắc là do số mi chưa tận.”
Tôi cười trừ.
“Vâng, phải công nhận là cháu may mắn thật…”
Cả hai bọn tôi im lặng một lúc, ngắm nhìn quang cảnh trước mặt cho đến khi tôi chợt nhận ra một điều, tôi quay đầu sang ông già chủ tiệm, giọng tò mò.
“Ủa? Mà sao ông có thể vào được nơi nay vậy? Quan trọng hơn nữa, tại sao ông lại biết cháu ở trong này mà vào thăm vậy?”
Theo trí nhớ của mình thì tôi chỉ gặp ông già chủ tiệm này có đúng một lần thôi, mà lần đó là trước khi tôi tiến vào khu phố đèn đỏ của băng Long Cốt. Tôi cũng đâu có nói gì về việc mình bị băng Long Cốt bắt và đánh đập với ai khác ngoại trừ Alicia đâu.
“…Mi cũng nhận ra rồi hả?”
“Nhận ra gì ạ-”
“Đứng yên đó và cấm được hét.”
Tôi bỗng cảm nhận đằng sau mình có một nòng súng đang chĩa thẳng vào gáy, cảm giác lạnh buốt của kim loại áp lên da mình khiến tôi khựng người lại.
Tấn công bất ngờ sao? Sao mình lại không thể cảm nhận được sự hiện diện của đối phương thế này?!
Quan trọng hơn nữa, vào đúng lúc này sao!?
Với tình trạng hiện giờ của mình thì né đạp là bất khả thi chứ đừng nói đến việc đánh trả. Để tránh bị ăn một phát đạn vào đầu thì mình đành phải ngồi yên vậy.
“Ông già, cái quái gì đây hả?”
“Trời ạ, tên này, ngươi hành động quá sớm rồi đó. Lỡ có người phát hiện thì ngươi tính sao.”
“Xin lỗi ngài nhưng đối tượng đang có biểu hiện nghi ngờ, tôi chỉ muốn chắc chắn rằng hắn không định làm gì ngài thôi.”
Giọng nói đằng sau tôi vang lên nghe lạnh lẽo đến lạ thường, không phải giọng đàn ông hay phụ nữ mà là một chất giọng vô cảm, tên này cũng là robot giống AL-7 hả?
Ông già chủ tiệm quay sang mắng người đang đứng đằng sau tôi một hồi rồi quay lại với tôi, ông ho một tiếng, mặt tỏ ra khó xử.
“Xin lỗi vì sự thô lỗ của tên này, cậu ta là lính cận vệ của ta và cậu ta chỉ muốn đảm bảo cho ta an toàn mà thôi.”
“Ông là ai hả?”
Tôi cẩn thận hỏi trong khi cố giữ bình tĩnh hết mức có thể.
Với khẩu súng đang chĩa thẳng vào gáy thế này thì chỉ cần một cái một động tác bất cẩn thôi là tôi đã có thể đi gặp tổ tiên ngay tại chỗ.
“Cái đó mi sẽ được biết chỉ khi mi hứa rằng mi sẽ giữ im lặng.”
“…Tôi hứa.”
Sau khi nghe tôi hứa thì cuối cùng ông già chủ tiệm cũng đưa tay lên ra hiệu cho tên sau lưng tôi hạ súng
Ngay lập tức tôi nghe thấy một tiếng cạch nhẹ nhàng vang lên, đồng thời nòng súng đang dí sau gáy tôi cũng được rút lại. Tôi cẩn thận quay đầu lại một chút để nhìn đằng sau mình.
Kẻ đứng sau tôi mặc một bộ giáp bó sát với lớp bề mặt phản chiếu môi trường xung quanh. Gương mặt thì bị che kín hoàn toàn bởi một lớp mặt nạ hợp kim.
“Mi hỏi ta là ai hả?”
Ông già chủ tiệm chỉnh lại cổ áo, ông nở một nụ cười bình thản đến đáng sợ.
“Ta có rất nhiều cái tên. Tên trong quân đội, tên trong hồ sơ nội bộ, tên do kẻ thù đặt, tên do đồng đội ta gọi. Nhưng hiện tại cứ gọi ta là Collins, còn người đằng sau cậu là Brutus.”
“Collins… Brutus…”
Tôi cố gắng lật lại trong đầu tìm kiếm xem mình đã từng nghe ở những cái tên đó ở đâu đó chưa, kết quả đương nhiên là chưa rồi.
Ông già chủ tiệm, ông Collins hắng giọng rồi tiếp tục với một tông giọng trầm.
“Cả hai người bọn ta đều đến từ một tổ chức nổi dậy mang tên ‘Reever’.”
“Reever?”
Hình như tôi từng nghe sơ sơ qua về tổ chức này rồi thì phải, nếu không nhầm thì cái tên Reever đó từng đề cập trong đống tài liệu của Alicia mà tôi đọc trộm được.
Tôi chỉ có thể nhớ mang máng là tổ chức này là một tổ chức phản động, thường xuyên đánh phá chính quyền và khủng bố cả Hoa Kì.
“Vậy… Ông muốn gì từ tôi hả…?”
“Muốn gì từ mi sao? Khà khà, mi nhanh nhẹn thật đấy, không lòng vòng mà vào thẳng chuyện chín luôn."
“Không phải bỗng nhiên một tổ chức nổi dậy lại tìm tới một cảnh sát như tôi sao?”
“Nói không sai.”
ông Collins gật gù, nét cười thoáng hiện nơi khóe miệng.
“Đương nhiên ta phải có một lí do chính đáng thì mới dám mạo hiểm tiếp cận với một cảnh sát chứ. Dù gì thì suy cho cùng bọn ta cũng là quân phản động mà, sai một li là đi luôn cái mạng.”
“Vậy vì lí do gì mà ông lại quyết định mạo hiểm để gặp tôi hả?”
Ông Collins rút ra từ trong túi áo một chiếc danh thiếp rồi đưa nó cho tôi, giọng điệu mời gọi.
“Dưới danh nghĩa là phó thủ lĩnh của phiến quân Reever, ta, Collins, quyết định gửi tới mi lời mời gia nhập vào phiến quân Reever!”
“…Hả?”
“Điều này có nghĩa là mi sẽ ngồi chung mâm với bọn ta. Thế nào? Nghe tuyệt lắm đứng không?”
“…Hả?”
Tôi chớp mắt vài lần, thậm chí còn lấy tay tự bấu vào chân mình xem những gì mình nghe có đúng như thế không.
“Mi nghe không nhầm đâu.”
Collins mỉm cười, giọng ông ta lúc này gần như phấn khởi.
“Ta muốn chiêu mộ cậu, Samael Vance, một điều tra viên trung cấp về phe với bọn ta, phiến quân Reever.”
Tôi nhìn xuống tấm danh thiếp trên tay. Trên đó chẳng có gì ngoài một logo hình một ngọn lửa đang thiêu rụi đồng tiền, đằng sau chỉ có mỗi một nút bấm nhỏ.
Phải mất một vài giây sau thì cuối cùng tôi mới phản ứng lại, tôi thốt ra một câu ngắn ngủi, giọng chua chát.
“Ông bị điên à…?”


0 Bình luận