Lỗi Số 410
Van Locker Taowork
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần II

Chương 18 : Còn sống hay đã chết

0 Bình luận - Độ dài: 2,443 từ - Cập nhật:

Lạ quá...

Tôi không quen cảm giác này cho lắm...

"Chán thật..."

Cái cảm giác không cần phải lo nghĩ về bất kỳ chuyện gì khác, không công việc, không tiền nong, không gì cả.

Điều duy nhất tôi có thể làm là ngả người nằm ườn ra chiếc giường bệnh cỡ lớn này, nghe tiếng đồng hồ kêu tích tích và nhìn lên trần nhà trắng buốt.

Đã một tuần rưỡi kể từ khi tôi vào đây và mọi thứ đều khá... Bình thường.

Ngày ba bữa, bữa nào cũng ngon và đầy đủ dinh dưỡng.

Cái này đều là do Elise nhờ lão sếp béo chi hết, tôi nợ cô ấy một mạng rồi...

Nhắc tới Elise, khi cô nàng tỉnh dậy và thấy tôi đã tỉnh lại khỏi cơn hôn mê thì cứ khóc loạn cả lên. Nào là kêu tôi bất cẩn, lo cho tôi bị làm sao rồi xin lỗi chẳng vì lí do gì...

Cô nàng ấy khóc to đến mức các bác sĩ bên ngoài tưởng có chuyện nên chạy cả vào, thậm chí còn đánh thức tên Brian đang ngái ngủ cơ mà.

Tôi phải mất vài phút dỗ dành thì cô nàng mới chịu nín khóc. Đến lúc đi về Elise cũng không quên vẫy tay chào tạm biệt tôi, mắt vẫn còn hơi rơm rớm nước mắt.

Chà... Cô ấy trẻ con thật, tôi mà quan trọng đến thế sao?

À quên, còn tên Brian nữa. Hắn... Hắn chỉ hỏi tôi còn sống không, tôi đáp lại có thì hắn giơ ngón cái lên rồi quay lưng đi về cùng với Elise...

Tên lười nhác đó lười đến độ không buồn hỏi thêm nữa mà chỉ cần biết còn sống hay không thôi...

"Haizzz... Đời ơi là đời."

Hiện tại thì tôi chỉ nằm trên giường, đến giờ ăn thì ăn, đến giờ uống thuốc thì uống. Chỉ thế thôi!

Rảnh quá mà lại không có gì để làm! Hỏi xem tôi có chán không cơ chứ!

Với những vết thương hiện tại thì có lẽ sẽ mất hai tuần để tôi có thể lành lặn trở lại được. Cái này cũng nhờ vào công nghệ y học tiên tiến thời nay mà tôi có thể hồi phục nhanh đến thế được.

"Kể ra... Lần này mình đã thực sự bất cẩn nhỉ?"

Tôi lẩm bẩm, giọng có chút chế giễu. Dù tôi không muốn thừa nhận lắm nhưng Alicia đã nói đúng, tôi đã bất cẩn, rất bất cẩn là đằng khác.

Biết là nguy hiểm nhưng vẫn dám vào khu tội phạm mà không có sự chuẩn bị kĩ lưỡng hay báo cáo lại với cấp trên. Chưa hết, tôi còn không thể đoán trước được rằng sẽ có người nhận ra tôi là cảnh sát, kết quả là thành ra như thế này đây.

Tôi chưa chết là nhờ vào sự may mắn. May mắn vì đã có AL-7 giúp đỡ trong việc chạy thoát, may mắn vì Elise đã cứu tôi trong cơn thập tử nhất sinh...

Mình đã yếu đi rồi...

So với thời đỉnh cao thì yếu đi rất nhiều...

Nếu tôi còn ở thời đỉnh cao thì không đời nào tôi bị bắt, dù cho đó có hơn chục người đi nữa. Mà dù có bị bắt thì tôi cũng có thể thoát được ra ngay. Có thể quét sạch toàn bộ sở Tam Gia với khả năng của tôi, có thể hạ gục cả hai anh em họ Li ấy một cách dễ dàng rồi.

Đáng tiếc thay đó chỉ là 'có thể' mà thôi, nghe chua chát thật.

Tôi đang nằm bẹp trên giường, tay chân bó bột, người quấn đầy băng, đến việc ăn còn phải nhờ người khác giúp nữa là tự hiểu rồi đấy.

Thật đáng buồn...

Không, thật nhục nhã mới đúng.

Tôi thừa nhận, tôi sẽ không thể nào với tới bậc thứ hạng cao cấp nếu tôi còn như thế này. Tôi không xứng đáng với danh hiệu điều tra viên cao cấp ấy.

Vì vậy... Tôi cần phải thay đổi bản thân mình.

Sau vụ này tôi đã rút ra một bài học đáng nhớ, luôn luôn phải cảnh giác cao độ và phải lường trước được những gì có thể xảy ra!

Tôi phải trở nên mạnh hơn, nhanh hơn, thông minh hơn, tốt hơn về mọi mặt mà mình có thể cải thiện. Không phải quay lại như ngày xưa, tôi đã thay đổi rồi, phải trở nên hoàn hảo hơn cả thời đỉnh cao nữa.

Được rồi! Đã nói là làm! Tôi chắc chắn sẽ làm!

"Nhưng trước tiên... Phải dưỡng thương cái đã... Không cẩn thận cái chắc gãy thêm vài cái xương mất..."

Ôi... Chán quá...

-----------------------------------------------

“Ngươi đã quay lại rồi hả?”

“Vâng thưa ngài, là tôi đây.”

Trong một tiệm tạp hóa nhỏ giữa trời khuya thanh tịnh, ông già chủ tiệm đang ngồi trên chiếc ghế nhôm, trên tay là tờ báo. Tuy nhiên, ông không nhìn vào tòa báo mà ông đang nhìn thẳng vào đối phương trước mắt.

Trước mặt ông là người bí ẩn trong bộ giáp, mặc dù khuôn mặt đã bị che lại bởi lớp mặt nạ hợp kim nhưng rõ ràng là hắn đang rất lo âu.

"Tôi có một tin xấu và một tin rất xấu thưa ngài. Ngài muốn nghe tin nào trước?"

"Tin xấu trước đi."

"Tôi hiểu rồi."

Người bí ẩn trong bộ giáp lôi ra từ trong túi giáp của mình ra một thiết bị kết nối mạng và bật một màn hình AR lên.

Ông già chủ tiệm ngước lên đọc qua bản báo cáo, nét mặt ông có chút chua chát nhưng vẫn giữ nguyên được sự nghiêm nghị.

"Cái này thì ta biết, cuộc nổi dậy ở thành phố Chicago xem chừng đã thất bại."

Người bí ẩn gật đầu, giọng hắn trầm xuống.

"Đúng vậy thưa ngài. Quân đội của chúng ta đã bị quét sạch hoàn toàn bởi lực lượng đông đảo của cảnh sát thành phố Chicago và cả cục liên bang Mỹ."

"Ta đã nghe thủ lĩnh báo cáo về việc chúng ta thua cuộc lần này rồi. Ngài ấy còn bảo sẽ di chuyển căn cứ tới đây, tại thành phố Vastropolis này để chuẩn bị cho lần nổi dậy cuối cùng."

"Lần nổi dậy cuối cùng... Là mấy tháng nữa sao thưa ngài?"

"Tùy tình hình bên chính phủ đã thực hiện dự án đó đến đâu rồi. Trận chiến này sẽ rất khốc liệt đấy, chúng ta sẽ cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ trước khi thủ lĩnh cùng với quân đoàn của ngài ấy tới đây đấy."

Nghe đến đó, người bí ẩn gật đầu rồi chuyển tiếp sang một màn hình AR khác, lần này giọng hắn càng trở nên nghiêm túc hơn.

"Giờ đến lượt tin rất xấu thưa ngài."

"Tin gì?"

"Lão đại của sở Tam Gia, Zong Hou của băng Long Cốt đã chính thức bị bắt lại bởi cục liên bang Mỹ."

Khi nghe tin này ông già chủ tiệm liền đánh rơi tờ báo trên tay, giọng hơi run run.

"H-Hả...? Ngươi nói cái gì cơ?"

"Zong Hou đã bị bắt bởi FBI thưa ngài."

"Tại sao hắn ta lại bị bắt...?"

"Mặc dù thông tin bảo mật khá nghiêm ngặt nhưng tôi vẫn điều tra được ra nguyên nhân phía sau chuyện này. Lí do Zong Hou bị bắt là vì lão ta có liên quan đến 'Noah', hay chính xác hơn, lão đã buột miệng nói ra bốn từ đó."

Ông già chủ tiệm nghe xong lí do thì nhăn mặt, ông đưa tay lên trán, miệng không kìm được mà nguyền rủa.

"Tên Zong Hou khốn kiếp! Ta biết ngay giao du với lũ tội phạm sẽ chẳng được lợi lộc gì mà! Giờ thì lũ chính phủ đã để mắt đến chỗ này rồi đấy!"

"Xin ngài hãy bình tĩnh đã. Tôi vẫn còn một tin vui."

Người bí ẩn trong bộ giáp liền đưa cho ông già chủ tiệm một cốc nước.

Sau khi ông già chủ tiệm nốc cạn cả cốc nước, cuối cùng ông cũng dịu đi được đôi chút, dẫu vậy giọng ông vẫn hằn học.

"Làm sao ta bình tĩnh được cơ chứ, một khi lũ chính phủ đã để mắt tới đây là chúng ta tiêu đời đấy."

"Thưa ngài. Trước tiên hãy nghe tôi nói đã, lần này trong cái rủi cũng có cái may."

"May gì?"

"Tôi đã giết chết Hong Zou rồi. Ngay khi hắn vừa bị một con robot và được đem đi, tôi đã theo sát bọn chúng trên cả đường đi và chọn thời điểm thích hợp nhất để tập kích."

Ông già chủ tiệm nhíu mày tỏ ra ngạc nhiên.

"Thế có bị bọn chúng phát hiện không?"

"Có thưa ngài. Tôi và con robot của FBI đã giao chiến, may mắn thay là do con robot đó gần cạn kiệt pin nên chỉ có thể rút lui giữa chừng trận đấu."

"Ngươi có bằng chứng không?"

"Đây thưa ngài."

Người bí ẩn trong bộ giáp lôi ra một tập tin và đưa nó cho ông già chủ tiệm xem. Bên trong đều là hình ảnh của xác của một ông già trong bộ trường bào đen với một vết đạn trên thái dương.

"Chúng ta đã tạm thời cắt đường thông tin của chính phủ rồi thưa ngài."

Ông già chủ tiệm nhìn ngắm xác của Hong Zou một lúc rồi quay lại nhìn người bí ẩn.

"Tuy nhiên, dẫu đã ngăn chặn nhưng hành động đó của ngươi ta sợ có thể đã dấy lên sự nghi ngờ rồi đấy."

"Cái đó là điều không thể tránh khỏi."

"Chúng ta cần di chuyển căn cứ gấp. Ta sẽ nói chuyện này lại với thủ lĩnh của băng Long Cốt để bọn chúng hỗ trợ."

Sau khi cẩn thận lên kế hoạch trước trong đầu, ông già chủ tiệm thở dài rồi ngả người về phía tường.

"Tài chính... Nhân lực... Vũ khí... Sao cái gì cũng để cho thân già này lo vậy? Giá chi có thêm người thì tốt biết mấy?"

Từ từ... Giá như có thêm người?

Đột nhiên ông già chủ tiệm chợt nhớ ra một điều quan trọng, ông quay ngoắt sang người bí ẩn, giọng gặng hỏi.

"Việc điều tra ta giao cho ngươi đến đâu rồi?"

"Việc điều tra nào ạ?"

"Việc điều tra về lí lịch với hồ sơ của vị cảnh sát tốt bụng Samael Vance ấy!"

"Cái đó..."

Người bí ẩn trong bộ giáp do dự một hồi rồi cuối cùng vẫn quyết định lấy ra một tệp dữ liệu và hiển thị nó lên màn hình AR.

“Dạ, theo lệnh của ngài thì tôi đã lẻn vào trong sở cảnh sát thành phố Vastropolis và đánh cắp mọi hồ sơ, sơ yếu lý lịch liên quan đến cái người tên Samael Vance đó rồi thưa ngài.“

“Tốt lắm, thế có gặp khó khăn gì không?”

“Không thưa ngài, mặc dù hệ thống an ninh ở đó khá gắt gao nhưng tôi vẫn có thể lẻn được vào trong mà không bị phát hiện.”

Nói rồi người bí ẩn chậm rãi làm một vai thao tác đơn giản, lôi ra những hình ảnh về giấy tờ pháp lý cho ông xem. Ông già chủ tiệm với tay cầm từng màn hình AR một và bắt đầu đọc lướt qua chúng.

"Samael Vance, 24 tuổi, sinh ra trong một gia đình trung lưu tại thành phố Seattle và hiện tại đang sinh sống và làm việc ở Vastropolis với tư cách là một điều tra viên trung cấp."

"..."

"Cậu ta đã học ngành tội phạm học trong suốt bốn năm rồi tốt nghiệp với bằng thạc sĩ, điểm số luôn luôn đứng đầu trong các kỳ thi."

Ông già chủ tiệm sau khi đọc xong đống giấy tờ liền thay đổi tâm trạng, ông nở một nụ cười đầy thích thú.

"Chà, cậu ta giỏi thật đấy. Tính cách không những tốt mà cả đầu óc cũng thông minh nhanh nhẹn! Quả là người trẻ tài cao mà!"

"Thưa ngài…"

"Ta quả là có mắt nhìn người, từ xưa đến nay luôn chọn đúng người tài giỏi để chiêu mộ!."

"Thưa ngài… Hãy nghe tôi nói đã."

Ông già chủ tiệm dừng cười lại khi nghe thấy người bí ẩn gọi mình, ông nhíu mày nhìn hắn.

"Làm sao? Có chuyện gì hả?"

"Vâng, theo giấy tờ mà ngài vừa đọc thì người tên Samael Vance đó quả thật sẽ là một nhân tài tiềm năng cho chúng ta."

"Vào thẳng ý chính đi."

Người bí ẩn lấy ra từ trong tệp dữ liệu một bản báo cáo rồi đưa nó cho ông chủ tiệm.

Ông già chủ tiệm nhìn vào bản báo cáo, sau khi đọc xong hết toàn bộ thông tin trên màn hình thì ông tỏ ra sửng sốt.

"C-cái này là gì...?"

"Bản báo cáo này tôi lấy được từ trong thùng rác, có vẻ như nó đã cố tình bị ai đó hủy đi. Tôi đã phải mất kha khá thời gian để khôi phục được nó thưa ngài."

"Không thể nào..."

"Theo như bản báo cáo này cho biết, cái người tên Samael Vance ấy đã mất tích trong một vụ tai nạn hai năm trước. Đặc biệt hơn nữa, vụ tai nạn ấy là do tổ chức của chúng ta gây nên."

"Vụ tai nạn hai năm trước… Là vụ khủng bố máy bay ở Washington. Chẳng phải không còn ai sống sót sau vụ đó mà?!"

"Đúng là thế thưa ngài, quả thật trong vụ đó tôi đã giết không chừa một ai trên máy bay, tôi thậm chí còn đã kiểm tra hết tất cả các nạn nhân xem đã chết hay chưa."

Ông già chủ tiệm lục những bản báo cáo liên quan và đọc lướt qua chúng. Cuối cùng ông ngẩng đầu lên nhìn người bí ẩn, giọng hơi run run hỏi.

"Vậy cái người mấy tuần trước xuất hiện trước mặt ta là ai?"

Người bí ẩn im lặng một hồi, hắn ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm rồi mới trả lời ông già chủ tiệm.

"Hắn có thể đã may mắn sống sót bằng một cách thần kỳ nào đấy."

Giọng người bí ẩn trầm xuống, nghiêm trọng.

"Hoặc đã chết và người đã xuất hiện mấy tuần trước thực chất là một kẻ mạo danh thưa ngài."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận