Khi bước qua cánh cổng thì Jet đã bị mất ý thức tạm thời. Sau khi lấy lại ý thức của mình thì cậu đã nhận ra bản thân đang đứng trong một căn phòng nhỏ.
Chỉ có một chiếc giường và một cái bàn, thậm chí còn không có nổi một cái ghế, căn phòng này vô cùng tôi tàn, nơi này giống như đã rất lâu rồi không có người sống, thậm chí khi hít vào Jet ngửi thấy một mùi ẩm mốc đầy khó chịu.
"Đây là đâu đây?"
Nhìn quanh căn phòng nhỏ, Jet không thấy bất cứ thứ gì bất thường. Nhưng khi nhìn cánh cửa, cậu thấy một mảnh giấy được ghim trên cửa bằng một con dao.
"Đây là bản đồ hướng dẫn?"
Tháo mảnh giấy ghim trên cửa ra, Jet nhận thấy một bản đồ hướng dẫn đi đến nơi nào đó trên mảnh giấy. Đây là manh mối duy nhất trong căn phòng này, thế nên cậu chỉ có thể đến nơi được chỉ dẫn trong tờ giấy.
Khi đi Jet nhận ra nơi này khá lớn, hành lang rộng, trên hành lang còn có những bức tranh và những cái bình trang trí, theo cậu nghĩ nơi này có thể là một lâu đài. Tuy nhiên tất cả những thứ này đã nhuốm màu của thời gian.
Những bức tranh thì mục nát, bình sứ thì nứt vỡ, không có gì là nguyên vẹn cả. Đi được một lúc thì Jet đi đến trước một cánh cửa lớn. Bằng khả năng cảm quan bóng tối của mình, Jet nhận ra sau cánh cửa có không ít người.
Lấy một thanh kiếm ngắn từ trong cái bóng của mình, Jet cẩn thận đẩy cửa bước vào. Chào đón cậu là một con dao đang bay tới nhắm thằng vào đầu cậu.
Đưa thanh kiếm lên đỡ, Jet nhìn về phía bên phải của mình, cậu nhận ra đã có người đứng ở đó. Nhưng cậu vẫn không tấn công.
'Mình Không cảm nhận được ý định giết người'
Sau khi đỡ con dao đang bay tới bằng thanh kiếm của mình, Jet nghe thấy một tiếng vỗ tay vang vọng. Giờ đây Jet đã nhìn rõ, cậu đang đứng trong một đại sảnh lớn, trung tâm là một cái bàn tròn khá lớn, hiện đang chỉ có 5 người ngồi tại bàn tròn, cộng thêm người đang đứng cạnh cậu nữa là 6.
Đó là mắt nhìn thấy. Còn bằng cảm nhận của mình, Jet nhận ra, tại đây còn có 15 người đang ẩn mình đâu đó trong đại sảnh.
Một người đàn ông trung niên ngồi tại bàn tròn lên tiếng, giọng người đàn ông đều và trầm thấp.
"Tìm chổ ngồi đi chàng trai trẻ, còn người chưa đến và xin lỗi vì đã ném dao vào mặt cậu nhé."
Jet gật đầu, không nói thêm gì, cậu đã biết rằng nếu không thể đỡ được con dao đó, thì người đang đứng cạnh cậu sẽ ra tay.
Jet đi đến một trong những cái ghế còn trống tại bàn tròn ngồi xuống, thấy cậu ngồi xuống ghế, người đàn ông đã nở một nụ cười.
Những người khác cũng nhướn mày khi thấy Jet ngồi ghế của bàn tròn, không nói gì Jet cũng im lặng và quan sát.
Đầu tiên người đàn ông vừa lên tiếng, người này mặc trên mình một bộ quần áo đã rách tả tơi, tóc dài đến vai và được buộc ngược ra phía sau.
4 người còn lại gồm, 2 người phụ nữ và hai người đàn ông, họ cũng tương tự như người kia, mặc một bộ quần áo không được nguyên vẹn. Nhưng nhìn bọn họ Jet cảm nhận được họ là những chiến binh dày dặn kinh nghiệm.
Trong số này người thu hút Jet nhất là một ông lão, tóc ông đã chuyển hoàn toàn sang màu trắng vì tuổi già, nhưng cơ thể ông lại vô cùng cường tráng, ngồi trên ghế mắt ông nhắm nghiền, đều khiến cậu để ý nhiều nhất là ông ấy đang mặc một bộ giáp hiệp sĩ, mặc dù cũng đã hư hỏng không nhẹ.
Mất không quá lâu, cảnh cửa lớn lại được mở ra, và người đàn ông kia lại chào đón họ bằng một con dao.
Ngoài Jet ra còn có thêm 9 người nữa đến, trong số đó có 4 người đỡ được con dao lao đến họ, những người còn lại phải có sự giúp đỡ của người đàn ông đứng đó. Trong những người đến cũng có những người mà Jet quen.
Rovan, Sylvie, Masha và thêm 2 học viên khác trong học viện, còn lại là những người lạ hoàn toàn. Rovan và Sylvie là 2 trong 4 người đỡ được con dao, hai người còn lại thuộc những người mà cậu không biết.
"Không ngờ chúng ta lại cùng chung thử thách đó."
"Đúng, chắc là trùng hợp nhỉ."
"Ừm."
Lần lượt là Rovan, Masha và Sylvie lên tiếng, cả ba có lẻ khá phấn khích khi gặp nhau trong thử thách thứ hai.
Trong lúc 4 người đang trò chuyện, thì một tiếng vỗ tay lại vang lên, là người đàn ông kia đang tập trung sự chú ý của họ. Khi tất cả đã tập trung thì ông ấy hắng giọng nói.
"Rồi, tự giới thiệu tôi là Kael Anderson, tôi cũng là một Gatekeepers và như các cô cậu, tôi là Neophyte."
Người đàn ông tự giới thiệu mình tên là Kael, anh ấy dừng lại một chút, rồi ông ấy đột nhiên bật cười, tiếng cười của Kael vang vọng khắp đại sảnh. Những Neophyte mới đến ai cũng nghi ngờ trước hành động kì quặc của anh.
Còn những người trong đại sảnh từ trước chỉ nhìn Kael, rồi họ thở dài lắc đầu. Vừa cười Kael vừa nhìn quanh những người mới đến, cuối cùng ánh mắt của ông dừng lại trên người của Jet, sau đó ông trở nên nghiêm túc và nói.
"Chào mừng đến với thiên đường của những kẻ cuồng chiến, và cũng là địa ngục của những kẻ yếu mềm."
'Rốt cuộc thử thách này là gì chứ?"
Jet không khỏi thắc mắc khi nghe những lời Kael nói, những người khác cũng vậy, họ bắt đầu bàn tán về những thứ đang diễn ra.
"Bỏ qua tên điên này đi, tôi sẽ giải thích những gì sẽ xảy ra."
Một trong hai người phụ nữ đứng lên, người này trong khá trẻ, chỉ mới khoản độ 2-30 tuổi, mái tóc màu tím nhạt dài của cô được buộc một cách cẩu thả. Hơn hết khi cô đứng lên, Jet nhìn thấy trên đùi trái của cô là một vết sẹo lớn do sinh vật gì đó để lại.
"Tôi là Valera Everoon, cũng là một Neophyte, thử thách thứ hai này nói giản là một thử thách thủ thành."
Valera dừng lại rồi tiếp tục nói.
"Quái vật sẽ tấn công theo chu kì nhất định, mỗi lần là những đợt quái vật khác nhau, thường thì chu kì là 2 tuần một lần."
"Tôi khuyên các người từ bỏ việc hoàn thành thử thách này đi, mà hãy xem mình sinh tồn được bao lâu."
Người phụ nữ thứ hai cũng lên tiếng, gương mặt của cô có một vết sẹo dài, từ trán đến cằm, mái tóc màu xanh ngọc bích của cô được cắt ngắn ngang vai. Nghe thấy cô gái lên tiếng thì Kael cũng nói.
"Đừng hù doạ những đồng chí mới chứ Camelia."
"Tôi chỉ đang nói sự thật thôi, anh cũng biết chúng ta ở trong thử thách này bao lâu rồi chứ?"
Người phụ nữ tên Camelia lạnh lùng đáp trả Kael. Thấy thái độ lạnh lùng của Camelia, một trong số những người vừa mới đến khó chịu lên tiếng.
"Dù hơn tuổi nhưng mà, tất cả điều là những Neophyte, về mặt hình thức chúng ta là ngang nhau đấy, thái độ của cô là gì vậy?"
"Có lẻ không ai dạy cậu tôn trọng người lớn nhỉ?"
Lần nữa Camelia lại lên tiếng, cô chỉ liếc nhẹ qua người vừa nói thì cậu ta đã bất giác lùi lại một bước.
Ngay lúc này, người ngồi cạnh Kael cũng lên tiếng.
"Bỏ qua mấy cái cấp bậc đó đi, ở đây chúng tôi xem ai sống được lâu nhất."
"Hahaha, đúng như lời cậu ấy nói, ở đây chúng tôi xem ai sống được bao lâu, chứ không hề xem trọng mấy cái cấp bậc đó. Bật mí một chút, Camelia đã sống sót hơn 10 năm rồi."
Kael lại cười nói, lần này lời nói của anh ta đã khiến Jet bất ngờ.
'10 năm?'
Nếu thật sự là vậy thì Camelia đã chiến đấu hơn 10 năm. Những đây chưa phải là kết thúc, Kael lại tiếp tục nói.
"Valera đã sống sót hơn 8 năm, Jean người ngồi cạnh tôi thì đã sống sót hơn 13 năm, tôi đã sống sót hơn 15 năm, Evan người đứng đó bảo vệ các người cũng như tôi đã sống sót hơn 15 năm rồi. Ngoài những người mới đến ra trong căn phòng này không ai sống sót dưới 5 năm đâu."
Khi Kael vừa dứt lời, những người ẩn núp trong bóng tối cũng lần lượt xuất hiện, Jet chỉ cần lướt nhìn sơ qua đã thấy trên người bọn họ ai cũng có những vết sẹo lớn nhỏ. Trong đó còn có vài người cũng mặc giáp như ông lão kia.
'Vậy là lời Kael nói là thật.'
Khi bọn họ buộc ra thì Jet mới tin đây là sự thật, cậu giờ cũng đã hiểu, lâu dài xuống cấp nghiêm trọng, ai cũng mặc những bộ quần áo tơi tả, vì họ phải chiến đấu không ngừng nghỉ trong suốt nhiều năm liền.
Lúc này Jet mới lấy lại bình tỉnh và hỏi Kael.
"Thế thì đợt tấn công tiếp theo bao giờ sẽ diễn ra?"
Khi Jet hỏi đại sảnh liền im lặng, những người mới thì nuốt nước bọt chờ đợi câu trả lời, còn những chiến binh kì cựu thì nhìn cậu với ánh mắt rất kì lạ. Chỉ có Kael là người trả lời cậu hỏi của cậu bằng giọng vui vẻ.
"Là tối nay, quái vật sẽ tấn công vào tối nay."
'Chúng ta đến đúng lúc vậy sao?.'
Jet không nghĩ lại sớm đến như vậy, khi đi đến đây cậu đã nhìn ngoài cửa sổ và đoán hiện tại đang là giữa trưa. Vậy là cậu chỉ có vài tiếng để chuẩn bị chiến đấu.
"Thật sự sớm vậy sao?"
Rovan cũng nhịn khuôn được mà lên tiếng, những người khác cũng có cùng câu hỏi như Rovan, họ chỉ vừa mới đến, chưa kịp định hình thì đã phải tham gia chiến đấu trong vài tiếng nữa.
"Đúng đó, lần tấn công tiếp theo là tối nay, đi thôi, Kael dẫn theo lính mới và giao nhiệm vụ cho chúng nó đi."
"Được rồi."
Ông lão mặc giáp nói rồi đứng dậy rời đi, Kael cũng đơn giản trả lời ông. Sau khi nhìn ông đã đi mất thì Kael mới quay lại nói với những người mới.
"Quên nữa, không chỉ có những Gatekeepers như chúng ta, mà còn có những người bản địa ở đây nữa, ông ấy một trong số đó."
"Người bản địa?"
Nghe lời Kael nói Masha không khỏi thắc mắc, Kael chỉ mỉm cười rồi gật đầu.
"Sau này các người sẽ hiểu, theo tôi."
Những người khác cũng dần rời đi, những người mới bao gồm cả Jet cũng im lặng và đi cùng Kael.
"Cậu nghĩ sao Jet?"
"Thử thách sẽ rất khó khăn."
Trên đường đi thì Masha hỏi Jet, cậu cũng đơn giản trả lời cô, rồi đến lượt Sylvie hỏi.
"Cậu nghĩ họ nói thật không?"
"Ừm, những món đồ này không dễ bị thời gian bào mòn đâu nên tớ nghĩ họ nói thật."
"Đúng như cậu nói, những đồ vật này không phải ngày một ngày hai là hỏng được đâu."
Rovan cũng lên tiếng nói, tông giọng của Rovan năng nề hơn bình thường, thấy vậy Masha chủ động vỗ vai của cậu ấy rồi nói.
"Không sao đâu, chúng ta có Jet ở đây mà."
"Đúng thật nhỉ."
Nghe lời Masha nói, Rovan cũng bật cười lên, còn Jet thì chỉ nói với cả hai.
"Tớ cũng chỉ là Neophyte như các cậu thôi đấy."
"Biết rồi, biết rồi."
Không khí sau lời của Masha đã nhẹ nhàng hơn đôi chút. Sylvie phía bên này cũng chủ động nói chuyện với Jet.
"Cậu có lo lắng không Jet?"
"Một chút, còn cậu thì sao?."
"Tớ cũng lo lắng lắm"
"Cậu rất mạnh, hơn nữa có những người dày dặn kinh nghiệm ở đây mà không cần lo đâu."
"Ừm."
Không lâu sau thì Kael dẫn họ đến trên bức tường thành của lâu đài.
"Do là ngày đầu nên cũng không có nhiệm vụ gì áp lực quá đâu, khi bọn tôi chiến đấu, có con quái vật nào lọt qua thì hãy giết nó, chỉ có vậy thôi."
Sau đó thì những người mới có vài câu hỏi dành cho Kael, anh ta cũng giải đáp tất cả.
Lúc trời sập tối, từ trong khu rừng phía tây lâu đài có những âm thanh vang dội phát ra.
Đứng trên bức tường thành, tất cả nhìn về phải khu rừng, Kael vát thanh đại kiếm lên vai, vẻ đùa cợt trước đây của anh đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc một cách đáng sợ.
"Giờ là thủ tục đầu trận chiến này."
Kael nói rồi hít sâu một hơi. Khi những sinh vật đầu tiên xuất hiện từ khu rừng thì Kale hét lên.
"Tấn công, không được để bất cứ con nào sống sót!!!"
Trái với suy nghĩ của những người mới rằng những chiến binh dày dặn kinh nghiệm sẽ đứng tại bức tường thành phòng thủ. Nhưng không bọn họ đồng loạt nhảy xuống tường thành và lao đến bày quái vật.
Trận chiến phòng thủ đầu tiên đã bắt đầu.


0 Bình luận