Tập 01: Thế giới quan của kẻ yếu đuối
Chương Ba: Kẻ săn mồi thức giấc (2)
0 Bình luận - Độ dài: 5,836 từ - Cập nhật:
Khi cậu tỉnh dậy, cậu thấy mình đang ngồi trên một chiếc ghế bằng kim loại. Xung quanh có thể là dây dẫn điện trói chặt tay và chân. Gắng cử động để nhận ra rằng mình không thể di chuyển, cậu nhận ra rằng mình đang bị bắt sau khi bất tỉnh ở nhà thờ Đức Fabian.
Devin ráng nhớ lại những gì đang xảy ra. Một giọng nói vang lên trong tâm trí khiến cho cậu giật mình.
“Họ đã đặt bẫy phát tín hiệu ở trên người chị. Thế nên mới có cớ sự này.”
“Chị? Là chị Linh kiếm sư đó sao?” Devin đổ mồ hôi, nói chuyện với một người đáng lẽ ra không thể tồn tại.
“Tinh linh có thể mang đi linh hồn này theo chủ mới. Nói cách khác, chị đang vừa ‘tồn tại’, vừa không.” Giọng nói của người phụ nữ đó nhẹ nhàng nói tiếp, “Chị xin lỗi vì không thể cảnh báo cho em biết về cái bẫy đó của hắn.”
“Và dường như, em đang là mục tiêu cho một âm mưu lớn hơn nhiều, phải vậy không?”
Không đợi cho Devin trả lời, một giọng nói của một ai đó bước vào. Phải khi Devin nhìn quanh căn phòng nhỏ với tường trắng và ánh sáng chói lóa, cậu nhận thấy có một cánh cửa vừa mới mở, và một người đang đi vào.
“Rumei Languish.” Devin nhỏ giọng nói. Cậu nhận ra khuôn mặt của người này khi bọn họ đến nhà thờ vào buổi sáng. Rei đã nói đến tên của người này cho Devin biết trước đó.
“Tao đến đây để giao cho mày việc mày phải làm.” Rumei vẫn diện trang phục sang trọng của một quý bà, tay ả cầm quạt phe phẩy. “Tối nay, mày sẽ được gởi đến đấu trường ở bên dưới lòng đất. Hãy dùng mọi cách để đánh chết đối thủ của mày. Nghe có hiểu không?”
Devin biết bà ta đang nói về gì. Cậu ra sức phản kháng, “Tại sao tôi phải nghe lời của bà?”
“Mày không có quyền cãi lại đâu.” Rumei gấp chiếc quạt giấy của mình, rồi lấy một bộ điều khiển nhỏ. Sau một tiếng bấm nút, bức tường gần ngay trước mặt của Devin bắt đầu rục rịch di chuyển, nâng cao lên, lộ ra một căn phòng khác giống hệt ở bên cạnh.
Devin lúc này mở to mắt nhìn, như không tin vào mắt mình. Có một người đang ở trên ghế đá giống mình ở đối diện. Và là người mà cậu biết.
“A-Agano? Từ khi nào mà bà bắt em ấy!? Thả Agano ra ngay!!” Devin mất bình tĩnh giãy giụa. Đống dây điện trói chặt cản trở cậu khiến cậu nhóc không thể làm gì được.
Rẹt! Rồi một dòng điện bất ngờ tấn công cậu khi cậu nhóc cố gắng gọi tinh linh.
“Arghh!!”
“Thả hay không còn tùy vào việc mày có chịu hợp tác nữa.” Rumei đi lại về phía Agano, người đang bất tỉnh, gục xuống giữa những dây điện trói chặt.
Chẳng nói chẳng rằng, bà ta nắm lấy đầu của Agano, giật ngược lại vào lưng ghế. Tác động vừa rồi khiến Agano hét lớn. Cặp kính của Agano rơi xuống đất. Bằng ánh mắt đó, Agano khổ sở nhìn người ở đối diện. “D-Devin…?”
Agano Matou, con gái bị bỏ rơi của lão Morran Languish, cũng rơi vào hoàn cảnh giống Devin nhưng trước cậu một thời gian, như thể tổ chức đã lên kế hoạch tỉ mỉ nên làm như thế nào để đưa cho tập đoàn Languish cơ hội tốt nhất.
Cứ như tổ chức đã tiên đoán được mọi chuyện liên quan đến bọn họ.
Nhìn thấy Agano bị bà Rumei hành hạ trước mặt mình, Devin cắn răng, miệng muốn bật máu.
“Khi biết được mày là con rơi của Morran, tao đã không nhịn được rồi. Sẵn đây là một cơ hội tốt để cơn giận của tao được giải tỏa.” Rumei thu tay lại, bấm vào nút khác trên bộ điều khiển. Cứ thế, cả Agano và Devin đều bị điện giật đau đớn.
“Thỏa thuận thế nào, thằng nhóc Linh kiếm sư?”
Devin cố gắng gượng dậy trước nhưng cơn điện giật, cậu nhìn chằm chằm vào người đàn bà đáng sợ kia bằng một con mắt còn cố mở. Agano bị liên lụy là do mình cố can thiệp vào hay sao? Devin cay đắng nghĩ.
Chịu khuất phục tức mình đã ngoan ngoãn trở thành nạn nhân của những kẻ coi trời bằng vung. Nhưng vùng lên tức chính mình đang khiến những người xung quanh gặp nguy hiểm. Trời đất này cứ như không hề bận tâm đến kiểu xã hội hiện tại đầy tội ác, để dân đen cứ mãi chịu chém chịu giết.
Đó là vòng tuần hoàn của số thống thị và kiếp nạn dân. Con người giải thoát số mệnh của họ, tạo ra giai cấp xã hội, để những kẻ cầm quyền và đứng ngoài vòng pháp luật quay trở lại áp bức người dân một lần nữa. Chỉ người có thể thoát khỏi vòng lặp này mới làm chủ được chính bản thân mình. Đó là một điều bất khả thi. Thậm chí Rei Amari cũng không làm được vì chút niềm tin đặt vào sự trưởng thành của những đứa trẻ tu viện Tây Gramand.
“Khốn… kiếp.” Devin sau cùng cũng chỉ là một con tốt trên bàn cờ. Cậu nhìn trừng trừng người đàn bà dã tâm kia bằng một nỗi uất hận sâu trong đôi mắt.
•••••
Cơn mưa rào đổ như trút nước.
Rei đứng nhìn nữ Linh kiếm sư đang nằm bất động trước mặt. Cậu chỉ có thể tạm thời giấu cô ở dưới gầm của một cây cầu nhỏ bên trong khu ổ chuột. Để có thể đảm bảo không ai nhìn thấy, Rei cẩn thận phủ lên một tấm bạt mà mình nhặt được. Sau cùng thì, nếu quyết định cuối cùng của Devin sẽ là để cô an nghỉ ở một nơi tốt hơn, ít nhất cũng phải giấu cô ở một nơi nào đó.
Một linh kiếm sư đáng lẽ ra đã có tầm quan trọng ngang bằng với một kẻ sở hữu thánh kiếm. Ngày xưa Tinh linh vương đã giúp con người vô số lần, họ xứng đáng được đối xử tốt hơn như vậy.
Đáng ghét thay, nhân loại khước từ quyền lợi của các Linh kiếm sư.
Hậu duệ của một số Linh kiếm sư từng là anh hùng phải lẩn khuất, bị lãng quên. Mọi sự giờ chỉ còn là dĩ vãng.
“…”
Trời đã trở nên lạnh lẽo hơn, báo hiệu cho cơn mưa đang lớn hơn. Dù vậy, Rei vẫn để lại chiếc áo khoác của mình cho thi thể của nữ kiếm sĩ, đinh ninh rằng bản thân vẫn chịu đựng được.
Cậu quay về chiếc xe bị bỏ ngoài mưa. Tiếng tiếng xe nổ máy, bánh xe lăn đi khỏi gầm của cây cầu nhỏ và rời khỏi khu ổ chuột dơ bẩn bên ngoài khu quận hai.
Rei Amari phóng xe qua nhiều người sống dưới những ngôi nhà nhỏ tạm bợ, đổ nát, trước sự chứng kiến của nhiều người. Lúc này, cậu cần phải chạy thẳng đến trụ sở chính của tập đoàn Languish, Khu đô thị Languish 7, để một tay đánh đổ toàn bộ kẻ địch.
Quyết tâm đó đã đi đến giới hạn khi Devin bị bắt đi trước sự chứng kiến của cậu ta. Ai mà biết được, Rei sẽ gây ra chuyện lớn nào đến kẻ thù và cả những kẻ có liên quan đến bọn chúng nếu lộ tẩy.
Chiếc xe của cậu ta tiến vào đại lộ, một đoạn sau phóng vào đường cao tốc trên cao. Tiếng mưa thổi vù vù vào tai, tầm nhìn vừa giảm đi, thính giác càng bị giới hạn lại.
Màn mưa đổ xuống khiến hơi thở và cơ thể trở nên lạnh cóng, nhưng sức chịu đựng của cậu ta vẫn đủ tốt để giữ vững tâm trí trên con đường kéo dài đến khu đô thị.
“…!” Ngay từ lúc đó, Rei Amari nhận thấy có gì đó bất thường. Cậu lập tức đảo chiếc xe sang làn đường bên phải.
Đoàng! Một tiếng đạn ma thuật bay sượt qua ánh mắt của Rei, vô tình trúng một chiếc xe ô tô khác đang chạy trước mặt. Đạn ma thuật không phải loại đạn bình thường, nó được tạo từ ma lực hỗn loạn được tinh luyện.
Vì thế, một khi va chạm với bề mặt, nó sẽ kích hoạt phong thuật, khuếch đại lực đẩy của viên đạn. Trước mắt của Rei, chiếc xe đó phát nổ ngay lập tức và bay lên trời.
Ánh mắt của cậu ta mở lớn, cậu có thể nhìn thấy người ở bên trong đó, nhưng tay lái vẫn giữ chặt mà không dừng lại.
Sau một tiếng nổ rầm trời là tiếng xe của Rei lao vụt qua như một cơn gió. Rei không có thời gian để kiểm tra an nguy của những người trong chiếc xe ô tô đó, xét đến việc cậu đang bị truy đuổi bởi một chiếc ô tô khác.
Đó là một chiếc xe đen, cùng mẫu với chiếc xe hộ tống chủ tịch tập đoàn Languish.
Và kẻ đang ngồi trên ô cửa kính chắn gió của ghế khách đằng trước là một trong ba hộ vệ được nhà Languish thuê. Một tên mặc đồ xanh đen kín mít, tóc xám, tay đang cầm khẩu súng trường bắn tỉa.
“Venor, tập trung vào.” Kẻ đang cầm lái, một tên cao ráo, tóc xanh đen, đeo kính vuông, nhìn cộng sự bằng nửa con mắt. “Hắn phản ứng như thể nhìn thấu tương lai vậy. Được đấy.”
“Một con mồi đáng để đi săn.” Tên bắn tỉa, Venor nở một nụ cười đáng sợ. Mặc cho mưa làm mờ đi tầm nhìn của ống ngắm, hắn vẫn không bận tâm. “Tăng tốc lên, Issac.”
Tên cầm lái, Issac, không nói gì, đạp ga phóng theo truy đuổi.
Còn về người ngồi đằng sau, Polyte lo lắng cắn răng.
Mấy tên khốn này. Tất cả là tại tên tài xế, xông vào cấp báo để rồi lũ này nhất quyết truy đuổi thằng nhóc đó.
Tên tài xế mà ban đầu lái chiếc xe này đã vội vã xông vào căn phòng trong khu ổ chuột mà đám người Venor tạm chiếm, nói rằng nhìn thấy Rei Amari phóng xe chạy qua khu ổ chuột. Thành ra Venor và Issac đã lấy chiếc xe của hắn mà lao đi.
Theo mệnh lệnh, nhiệm vụ duy nhất của Polyte lúc này là ngăn chặn Rei Amari lại. Cô ta cũng đã lỡ nói tất cả phải trở về Khu đô thị Languish 7, ả đành phải đi theo. Xét đến hướng di chuyển của Rei Amari, chắc chắn cả hai đang đi cùng một hướng.
Tình cờ thế nào mà, thằng nhóc đó và hai tên được Morran thuê này lại ở trong khu ổ chuột khu quận hai chứ. Polyte hiện tại đang ngồi quan sát, lòng đang dè chừng không muốn tấn công trực diện. Hai tên này đang háu thắng thì cứ để chúng làm, miễn sao không nghĩ rằng sẽ cần mình ra tay là được.
Chiếc xe của bọn họ chẳng mấy chốc tiếp cận được Rei Amari. Rei quay đầu lại nhìn. Dưới trời mưa làm giảm tầm nhìn của cậu, nhưng chí ít thì cậu có thể đoán được vài điều từ những kẻ đang đuổi theo mình. Bọn chúng là tay chân của nhà Languish.
“Đến giờ đi săn rồi.” Venor lên tiếng, hắn chỉ ngón tay lên trời. Nhiều vòng ma thuật xuất hiện trên cao, theo đó là một vòng ma thuật khác ở ngay trước nòng súng. Rồi ngay khi hắn bóp cò súng. Viên đạn bay vào ma trận, biến mất, tự nhân lên theo số lượng ma trận trên trời, rồi bắn xuống chiếc xe của Rei Amari.
“Duplicate[note71874]?” Khẩu súng của hắn nhân bản viên đạn, hiếm thấy thật.
Rei nhận ra đòn tấn công của một vũ khí ma thuật. Cậu không hề do dự, giật mạnh chiếc xe, quay ngang lại. Cả hai bánh xe cày vào mặt đường. Ngay sau đó, cậu ta tạo pháp trận trong lòng bàn tay, giơ tay lên trời.
‘Manipulation’, ‘Acceleration.’
Rei mở căng mắt ra khi cậu niệm chiêu thức đó. Ánh mắt của cậu trông thấy tất cả đạn bắn lơ lửng trên trời, cảm giác như vừa bước vào cảnh giới mọi thứ gần như dừng hoạt động. Tay trái của cậu ta niệm ra phong đao ma lực, chém vào giữa những viên đạn với độ chính xác hoàn hản. Những phát đạn bị chém hoàn hảo làm đôi, mặc cho nó có hướng vào mình từ khắp mọi hướng.
Trước khi thoát khỏi “Acceleration,” cậu nhìn thẳng vào chiếc xe màu đen đang truy đuổi mình. Tức thì, cậu vung tay, phong đao ma lực đi vào không khí, và tăng tốc nhanh hơn khi thời gian quay trở về bình thường. Lưỡi đao vô hình cuối cùng bay đến chiếc xe của Venor, khiến hắn trố mắt ra nhìn.
May thay, nếu không có phản của tên cầm lái, hắn đã bị chém trước khi nhận thức được rõ ràng đã là đòn phản công bất ngờ của “con mồi.”
‘Disperse [note71875]’.
Issac dùng tay trái, thi triển ma thuật từ pháp trận. Ngay lập tức, chiêu vô hình đao nhằm vào chiếc xe bị phân giải, ma lực tỏa ra khắp nơi. Thay vì chém chiếc xe ra làm đôi, nó chỉ đủ sức gây ra chấn động làm vỡ tung kính chắn gió. Những tiếng loảng xoảng khiến Polyte cảm thấy khó chịu.
Khác với ‘Negate’, ‘Disperse’ là một chiêu sử dụng toàn diện hơn, nó phân giải được bất kì chiêu nào biến đổi ma lực, dù sẽ có chấn động gây ra, nhưng sẽ không gây hại đến con người.
Tên cầm lái kia cũng không tầm thường.
Nghĩ vậy, Rei vặn tay ga, phóng chiếc xe vào con đường cao tốc đi ngược chiều, sau khi dùng phong đao chém đổ hàng rào.
Issac thu tay lại, cầm lái. Hắn ta nâng kính lên, rồi mở lời, “Tên nhóc đó không yếu đâu, đừng thử sức với nó nữa, Venor.”
Venor ngồi lại vào ghế, mắt nhìn tên nhóc đang chạy ngược chiều. Rei vừa lái xe tránh các phương tiện chạy ngược về, mắt cậu nhìn Venor. Rồi hắn ta nở nụ cười, tay rút ra ba quả cầu máy móc.
“Nhưng tao thì lại thấy muốn đùa giỡn với nó thêm một chút nữa đấy!”
Hắn ném những quả cầu máy ra ngoài. Chúng tự triển khai thành drone nhỏ đuổi theo Rei với tốc độ còn nhanh hơn cả động cơ xe của cậu.
Trước mắt những quả cầu biết bay đó xuất hiện ma trận, hàng loạt đạn ma thuật đuổi theo Rei, khiến cậu buộc lòng phóng xe đến mức tối đa.
Không những lúc này trời đang mưa to, Rei còn đang lái xe ngược chiều. Từ thời điểm phát hiện cái bóng của những chiếc xe đến lúc tông phải chỉ cách nhau khoảng hai đến ba giây, chưa kể phải tránh liên tục những chiếc sau lưng và từng chiếc một.
Thế nhưng, Rei nhìn thấu hết mọi chuyển động của xe trước mắt và đường đạn sau lưng. Cậu tiếp tục lao vút trên đường, mặc cho những tiếng la ó và sợ hãi của tài xế xe khác. Cao tốc ngược chiều có ba làn đường và cậu đang tận dụng hết mọi không gian để vượt lên.
Chứng kiến chiếc xe của Rei chạy bạt mạng cùng tiếng đạn không ngừng dừng lại, Venor nói:
“Thú vị thật. Hắn làm ta chỉ muốn tự tay tiêu diệt cho bằng được." Venor mặc cho cơn mưa xuồn xả tuôn xuống qua kính trước xe, Issac chỉ thở dài thườn thượt, rồi đạp chân ga, phóng xe đuổi theo.
“Phía trước là cây cầu lớn bắc ngang con sông, và trước mặt là bóng dáng của khu đô thị Languish 7. Xét về lý, chúng ta phải ngăn hắn lại ngay tại đấy.” Issac nói với tâm trạng chán chường. Hắn ta không thích tên cộng sự của mình chú tâm vào cái thú vui của bản thân hơn là nhiệm vụ.
“Chỉ một con sông không làm nó dừng lại đâu.” Polyte cầm điện thoại lên, vừa bấm vừa đáp lại lời của Issac.
“Đằng nào thì nó cũng phải chết để bảo vệ lão Morran mà. Cứ cho nó một chút cơ hội. Tao muốn đấu với nó một trận.” Venor đặt báng súng bắn tỉa xuống cạnh chân, tay chống cằm, dựa vào cửa sổ.
“Với sức mạnh của nó ở mức này, một lần đánh bại là không đủ. Nó phải bị đánh chết.”
Đến đánh bại nó nhà ngươi cũng không làm được đâu. Polyte cay đắng nghĩ vậy. Hai kẻ được Morran thuê có thể mạnh và là xã hội đen khét tiếng, nhưng nếu đối đầu mà không có kế hoạch cụ thể, Rei Amari chắc chắn sẽ một đòn diệt gọn.
Nhớ lại cái ngày Nine Proximity bị tiêu diệt như thế nào, Polyte thừa hiểu những kẻ ngạo mạn này khó có thể làm nên trò trống gì với Rei Amari cả.
Không phải đơn giản mà tên nhóc đó vẫn tồn tại trong địa bàn của Ebony Python. Tất cả chỉ vì bọn họ không muốn động vào con quái vật này.
Nghe phong phanh là bọn họ còn muốn hợp tác với nó nữa.
Tốt nhất là nên rời khỏi nơi này và về trụ sở của Languish 7, chỉ có thế Polyte mới dễ dàng lánh khỏi cuộc chiến mà cô ta biết mình chắc chắn thua thảm hại.
Tách. Tiếng chuông báo điện thoại của Polyte vang lên, màn hình sáng lên để lỗi một dòng tin nhắc của người quản lí khu đô thị Languish.
Rồi từ lúc đó, ánh mắt của Polyte lóe sáng lên, như thể đã tìm thấy cách để thoái thác nhiệm vụ lố bịch này.
“Hệ thống phòng thủ của khu đô thị đã được kích hoạt.” Tất cả những gì cần làm là xác định đối tượng tiêu diệt.
Tin nhắn này được gửi đến Polyte, yêu cầu cô ta xác nhận kẻ mà hệ thống phòng thủ muốn nhắm đến. Polyte lập tức nhìn ra cơ hội của mình. Ả liền chếch miệng cười.
Thật không thể tin được.
“Một tên nhóc đủ sức khiến cho lão bật cả hệ thống phòng thủ quái vật của Khu đô thị Languish 7 sao. Hahahaha…” Venor và Issac cũng nhận được tin qua điện thoại. Tên cầm khẩu súng bắn tỉa, dáng người ngồi thoải mái kia không kìm được mà cười phá lên.
“Hmm, khu đô thị trong chế độ phòng thủ chỉ để tiêu diệt một kẻ thù duy nhất. Nếu hắn có thể đến được tòa trụ sở, dù ta và ngươi cùng hợp sức cũng không phải đối thủ.” Issac có đủ lí trí để biết rằng không nên xem thường kẻ địch. Với một kẻ mưu mô như hắn, Polyte tin rằng hắn đánh vào thể lực của đối phương hơn là đấu trực diện.
“Chỉ cần đối đầu với kẻ thù mạnh là ta đã vui rồi. Chuyện ai sống chết ta không quan tâm.” Venor đáp lại như thể hắn không lo cho tính mạng của mình. Cũng phải khi hắn nổi tiếng trong những cuộc đấu sống chết, hắn đã quá quen với việc lấy mạng ra làm trò tiêu khiển.
“Vậy thì, hãy cố mà cầm chân hắn ở đây rồi trở về trụ sở cho sớm. Đằng nào ma thuật cũng khó lòng thi triển trong xe mà đạt hiệu quả được.” Polyte tự kiếm cho mình một cái cớ để đến khu đô thị một cách nhanh nhất.
Mỗi người đều có một chủ đích khác nhau, nhưng nhờ có hành động kích hoạt chế độ phòng thủ của đô thị Languish 7 của Morran, bọn họ mới thống nhất được sẽ trở về đô thị trước.
Nhưng trước hết, bọn họ sẽ phải đánh cho tên nhóc kia tạm thời dừng cuộc công kích lại.
“Được rồi.” Issac trình diễn khả năng lạng lách của mình, vượt qua nhiều chiếc xe trước mặt. Đây rõ ràng là một cuộc đua, khi kẻ địch là Rei đang liều mạng chạy trên con đường ngược chiều nhằm trốn tránh cơn mưa đạn lạc. Issac cho chiếc xe tiếp tục chạy đến đoạn đường cầu băng qua con sông lớn. Khúc đường này sẽ là nơi họ cầm chân tên nhóc đó.
Khi Rei phóng xe đến được nửa đoạn cầu. Hai chiếc drone do Venor phóng ra liền nhận được lệnh nào đó. Chúng dùng hết số đạn liền chuyển sang kích hoạt chế độ tự hủy. Nhìn thấy bọn chúng lao về phía mình. Ánh mắt của Rei đanh lại, tia vào chúng những đường hình viên đạn.
Rồi ngay khi cậu vung tay chém chúng bằng lưỡi dao vô hình. Một tiếng nổ lớn phát ra khiến cho xe của Rei chao đảo.
Tài nghệ của cậu không cho phép chiếc xe ngã xuống đất, cậu giật ngược tay lái để chiếc xe về trạng thái cân bằng.
Rei xốc được chiếc xe mô tô này qua giữa hai chiếc ô tô chạy ngược chiều. Mặc cho sự nguy hiểm rình rập ở những chiếc phía trước, mắt của cậu ta vẫn theo dõi đường đạn của chiếc drone thứ ba.
Đạn của nó bắn theo sau bánh xe của cậu. Rei vặn tay lái đến mức tối đa, trên màn hình kỹ thuật số của chiếc xe hiện rõ đồng hồ đang được đẩy đến kịch kim. Những chiếc xe chạy ngược chiều với cậu ta giờ thì còn là những cái bóng xoẹt qua trong chớp mắt.
Rei nghe thấy tiếng đạn đục vào bề mặt kim loại. Qua ánh mắt cậu ta nhận giữa cả hai đang bị chắn ngang bởi một chiếc xe tải.
Nó lãnh trọn làn đạn liền chao đảo và chệch bánh, đâm ra khỏi hàng rào chắn vào rơi xuống con đường bên dưới đường cao tốc.
Tiếng va chạm chết người đó khiến cậu ta nhận ra: Chiếc drone thứ ba đã biến mất khỏi tầm mắt của mình.
“Nó ở đâu rồi?”
Khi cậu nhanh chóng tìm kiếm vị trí của drone thứ ba, cậu lại nghe thấy tiếng đạn bắn. Nó đang bay lên cao, nhờ tầm nhìn bao quát, xả đạn vào những chiếc xe ở đằng trước.
Rei nhận ra rằng nó đang nhằm vào những người vô tội. Tức thì, ánh mắt của cậu ta quay sang nhìn những kẻ ngồi trong chiếc xe vỡ kính ở con đường bên kia.
Đó là nụ cười khoái trá của tên tóc đỏ, Venor.
Tên khốn này….
Hai chiếc xe tải lớn bị bắn thủng lốp đột ngột thắng gấp, phần đuôi xe bị đẩy lên, tạo thành một bức tường chắn.
“Tsk.” Rei tặc lưỡi. Bọn chúng biết rằng nhắm vào xe khác dễ dàng hơn nhắm vào mình. Cậu lợi dụng lúc xe đang chao đảo mà nghiêng xe của mình sang trái, sau đó giật ngược lại sang phải. Chiếc xe mô tô của cậu cày vào mặt đường nhựa, vang lên tiếng lạch cạch của động cơ. Nó sau đó làm theo ý của Rei, cua thành một đường vòng cung từ mé trái con đường, ngay trước bề mặt dốc thoải: cốp xe của một chiếc ô tô bạc.
Trong khoảnh khắc đó suy nghĩ của cậu nhanh như điện xẹt, cậu ta giật mạnh chiếc xe lên, cho nó cán lên nắp ô tô.
Rei nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của một cặp đôi ngồi trong xe, những người đang nhìn thấy cậu hất bánh xe, cán lên tấm kính trước xe của họ rồi bay lên cao.
Ngoài họ ra, tài xế xe tải cũng sợ chết khiếp khi trông thấy Rei đặt được bánh xe lên kính chắn gió của mình, rồi cứ thế chiếc xe chạy dọc theo chiều dài của xe tải, lấy đà phóng đi.
Rei Amari phi xe lên trời, băng qua hàng rào an toàn của đường cao tốc mà trở về làn đường cao tốc cùng chiều.
“Nó làm thật kìa.” Venor cười ồ lên một tiếng rồi nói như thể hắn đã đoán từ trước.
Drone cuối cùng không còn đạn ma thuật, nó tự kích hoạt chế độ phát nổ. Mục tiêu của nó là một chiếc xe tải trước mắt. Rei nhanh chóng nhận ra mục tiêu của nó.
‘Manipulation – Gun’, chính là chiêu thức mà cậu đã dùng hồi sáng nay, ma trận ở trước ngón trỏ, bàn tay làm thành hình cây súng. Ma lực từ tay trực tiếp biến thành đạn dược. Cách dùng của ma thuật này tương tự như súng năng lượng trong thời đại công nghệ ma thuật.
Và ngay khi nó sắp bay đến nơi. Tiếng đạn năng lượng phát ra.
Phát bắn chính xác đến mức đi xuyên qua lõi năng lượng của drone hình cầu đó. Nó phát nổ ngay trên không.
Nhưng rồi,
Đoàng!!
Tiếng đạn thật vang đến từ đằng sau. Rei kéo mạnh xe sang phải mà, bỗng chốc một nguồn nhiệt lượng đi ngang qua khuôn mặt của cậu ta, làm triệt tiêu đi cái lạnh nơi bên má.
Cảnh tượng sau đó là lốp xe của chiếc xe tải. Vụ nổ vừa đủ để khiến chiếc xe tải lớn đó trật bánh. Giả sử bị xe tông là chuyển sinh sang thế giới khác, Rei chỉ còn cách hai giây trước thời điểm bị triệu hồi.
Là đạn của tên khốn đó. Rei cắn răng nghĩ.
Cậu ta không biết từ đằng sau lưng mình, Venor đang kê khẩu súng bắn tỉa ra trước cốp xe, miệng nở nụ cười điên dại. Bắn bất ngờ cũng không trúng được nó! Thật tuyệt vời!!
Trước khi xe của Rei sắp sửa tông vào xe tải lớn, cậu nghiêng chiếc xe thấp sát đất. Chiếc mô tô của cậu ta chui lọt vào gầm xe.
Trước giờ còn chưa từng hình dung mình trở thành một tay lái bạt mạng như thế này, huống hồ là phải chạy xe trong tình trạng bị kẻ khác đuổi giết. Hơi nóng từ ống khí thải của xe dưới gầm xộc vào trong sống mũi. Cậu mới bừng tỉnh, vẫn chưa tin là mình đang bị cảm giác mạnh kích thích như thế này.
“Lần này là kết thúc.” Issac vừa cầm lái, tay kia cầm lên một khẩu súng năng lượng ngắn. Ngay khi hắn ta bóp cò, đạn từ khẩu súng lục bay ngang qua chiếc xe tải đang dừng lại.
Viên đạn đập vào mặt đường trước mặt Rei, và rồi, một tiếng nổ chói tai khác lại muốn đâm thủng màng nhĩ của cậu ta một lần nữa.
Lại là đạn nổ—?
Lần này thì cậu không xoay sở được nữa. Một vụ nổ cuối cùng nhằm chặn đường của Rei làm sụp đổ một phần của cao tốc phía trước. Chiếc xe của cậu theo trớn mà rơi xuống bên dưới cây cầu.
Cậu ta có thể nhìn thấy con sông lớn ở bên dưới. Bọn chúng nghĩ đơn giản là nước sông có thể vô hiệu hóa xe và làm chậm tốc độ của mình?
Đúng là Rei không biết bay hay dịch chuyển tùy ý, cậu vẫn có cách riêng để đối phó với những trường hợp không thuận lợi như trên không.
Cậu ta giữ cần thắng gấp, vặn mạnh tay ga ở mức tối đa khi chiếc xe đặt được lên bề mặt của phần đường đổ nát. Khoảng cách đến cảng sông là hai mươi mét, mình có thể làm được.
Và ngay khi cậu thả phanh, chiếc xe phóng vào giữa không trung, nhằm thẳng vào cảng sông lớn mà đáp xuống.
Khi chiếc xe gần va chạm với mặt đất, Rei lộn ngược mình và thân xe, để cậu đáp đất trước tiên. Ngay khi cậu ta đặt được chân xuống đất, quán tính đẩy cả người lẫn chiếc xe đi một đoạn. Những gì sau đó là tiếng động lớn khi cậu ta đập mạnh vào cửa sắt lớn của một kho hàng.
Nhờ có quán tính và lực cản từ cơ thể của cậu ta mang ra đỡ, chiếc xe không va chạm và không bị vỡ nát ở đâu cả.
“Đùa à.” Dù vẫn cười được, nhưng thâm tâm của Venor, hắn không thể nào cho qua chuyện vừa rồi.
Chiếc xe của bọn họ vốn dừng lại ở trước phần đường sụp đổ, Venor đã chứng kiến thấy tất cả mọi chuyện. Hắn nóng lòng muốn đuổi theo nhưng lại nghĩ đến mục đích chính.
“Đừng quên là chúng ta phải về trụ sở để chuẩn bị.” Issac cầm khẩu súng ngắn kì lạ của mình vào túi trong của áo khoác, hắn nhắc nhở Venor phải làm gì tiếp theo.
Venor chỉ chậc lưỡi, rồi chống tay lên cửa sổ. Chiếc xe tiếp tục đi vào khu đô thị. Bỏ lại cảnh tượng rùng rợn của hàng loạt xe phát nổ trên con đường cao tốc.
Polyte cầm lấy chiếc điện thoại của mình, thứ vừa mới lưu lại được hình ảnh của Rei Amari khi cậu ta phóng trở về làn đường cùng chiều. Bằng một thao tác đơn giản, hệ thống phòng thủ của khu đô thị đã bắt đầu hoạt động.
Issac và Venor không hề hay biết Polyte đang nghĩ gì về đường lùi của bản thân. Bọn họ tiếp tục di chuyển cho đến khi chiếc xe tiến vào phạm vi phòng thủ nhà Languish.
•••••
Trong khi đó, Rei ngồi trên xe mà nhìn mưa. Tại phần cây cầu bị sụp đổ. Rei nhớ lại hình dạng của những kẻ đã tấn công mình.
Cuộc rượt đuổi vừa rồi chắc chắn có gây thương vong, những kẻ đã truy đuổi cậu không hề bận tâm đến tính mạng của người khác miễn sao có thể cản được Rei Amari cả.
Cậu quyết định tạm thời bỏ lại chiếc xe này của mình ở một góc khuất trong cảng. Từ đây đến trụ sở của tập đoàn Languish còn cách năm cây số. Cậu cần phải tính đường lui nếu không muốn chiếc xe này không hoạt động được nữa.
Rei bước đi trong cơn mưa, mặc kệ cái lạnh xung quanh ảnh hưởng đến nhiệt độ trong cơ thể của cậu như thế nào.
Cậu nhặt lấy một thanh sắt dựng ở trên vách tường. Dù cũ kĩ nhưng có thể đủ sức sử dụng làm vật phòng vệ tạm thời.
Nhưng với cậu ta mà nói, những thứ mình cầm trên tay—
—đều là vũ khí có khả năng tất sát.
‘Reinvention[note71876]’
Thanh sắt đủ dài để được tái tạo thành một thanh kiếm mảnh màu đen, tuy có thể không sắc cạnh do tính chất, Rei có thể thừa sức tận dụng được tốt.
Rồi chỉ cần tạo thêm tay cầm và bao kiếm từ da và nhựa, Rei tự làm cho mình một thanh kiếm có thể sử dụng được. Với cậu chỉ cần một thanh kiếm là đã vừa đủ để tấn công khu đô thị Languish 7 một mình.
“Tất cả nhân viên của tập đoàn Languish đều là mục tiêu.” Rei thở nhẹ. Cậu giắt ngang thanh kiếm rèn tạm sau lưng. Rồi chỉ với một bước đầu tiên về trước, Rei ngay lập tức biến mất, hay nói cho đúng hơn, cậu di chuyển nhanh hơn cả mắt thường khi rời khỏi chiếc xe của mình.
•••••
Có thể tốt, cũng có thể xấu, rằng Rei Amari không phải người duy nhất đang nhắm vào khu đô thị Languish, hay nói đúng hơn, trụ sở của tập đoàn.
Có một người đang cầm điện thoại lắng nghe giọng nói từ cuộc gọi.
“Bọn họ nói rằng từ chối được tiểu thư triệu kiến và từ chối tắt hệ thống phòng thủ.”
“Quái vật là bọn họ thông báo là ai?” Giọng nói của cô gái trẻ đứng trên tòa nhà mà nhìn khu đô thị đang báo động khẩn cấp. Cô không sợ mưa, hay đúng hơn rằng, không một hạt mưa nào chạm được cô ấy trước khi hóa thành băng và biến mất.
“Lực lượng vũ trang của tập đoàn Languish được lệnh phải bắt một kẻ địch là quái vật đội lốt con người đang tiếp cận họ từ hướng Nam.”
“…”
“Tiểu thư?”
Cô thở dài, nói vào chiếc điện thoại. “Tôi sẽ xông thẳng vào trụ sở. Xem ra đây là thời điểm tốt nhất để tóm được con chuột trong hũ gạo. Báo với bọn họ rằng tôi sẽ xông vào bên trong đi.”
“H-Hả? Tiểu thư?”
Thế rồi cuộc gọi kết thúc, cô gái tắt máy.
Mình biết cách hoạt động của hệ thống chống quái vật đó. Một kẻ biết mình đến đây để làm gì như Morran chắc chắn sẽ dùng chiêu trò giết nhầm người để lấp liếm việc hắn làm.
Nếu cuối ngày hôm nay người đại diện của Morran trốn thoát, cô sẽ đánh mất manh mối để truy lùng ra vị trí của đấu trường, căn nguyên biến mất của nhiều trẻ mồ côi tại Asgard. Đồng thời, manh mối này cũng giúp cho đất nước tóm gọn toàn bộ những người nhúng tay vào, bao gồm cả giới siêu giàu có dã tâm trong đất nước này.
Để bình trị đất nước này, mục tiêu cuối cùng của Ngũ cường Ma pháp sư, cô cần phải hành động ngay lập tức.
Khi cô nhảy xuống tòa nhà, tung cước vào tường để lao vút đi, cảnh báo khẩn đã được truyền đến tai của nhà Languish.
“Cấp Hàn Điệp đang tấn công Khu đô thị Languish 7! Xin nhắc lại Cấp Hàn Điệp đang tấn công Khu đô thị Languish 7!! Yêu cầu hệ thông liệt kê Cấp Hàn Điệp vào danh sách tiêu diệt ngay lập tức!”
•••••


0 Bình luận