• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Thế giới quan của kẻ yếu đuối

Chương Hai: Chén thánh của dã tâm (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,525 từ - Cập nhật:

Rei nhìn theo những đốm sáng bay ngang qua mình mà đến cuối hành lang. Những gì xảy ra trước mắt trùng khớp với những thứ Rei đã đọc được về tinh linh. Cậu ta nghĩ.

Những tinh linh sử dụng rất tốt ma lực tự nhiên. Chúng định vị được nhau và tìm được đường đi nhờ vào tác động nhỏ nguồn ma lực có sẵn trong môi trường xung quanh.

Những kiến thức về tinh linh là rất thú vị, nhưng các trường trung cấp không hề đề cập đến chúng. Tinh linh học không nằm trong nghiên cứu phổ thông, cũng không được đề cập đến công trình đại chúng.

“Vậy thì tại sao mình lại biết được về tinh linh?”Đó là một câu hỏi mà chính Rei thắc mắc. Một điều cậu biết khi nhận được khối kiến thức ma pháp,, rằng đây thực chất là một “lời nguyền”. Một giọng nói của một người đàn ông mà cậu gặp được trong giấc mơ, ngay chính cái ngày Rei thay đổi:

“‘Lời nguyền’ này sẽ tồn tại đến khi nào cậu đủ sức phá vỡ được vòng lặp. Đó là cái giá mà cậu đã bán cho ta ở tương lai.”

“Lời nguyền và cái giá nào chứ? Dù thế nào thì cũng thật không thể tin được.”

Nhìn thấy Devin lườm nguýt mình một cách khó chịu. Rei chỉ biết cười cho qua. “Từ khi anh có được tri trức này, mỗi ngày trôi qua là một lần lo sợ một chuyện gì đó đang xảy đến. Anh có cảm giác như càng tận dụng năng lực toàn tri này, anh càng đến gần hơn với điềm báo.” Cách nói có phần sâu xa của Rei càng khiến Devin như khó tiếp thu nổi.

“...Hãy cứ cho rằng ‘Toàn tri’ là một thứ được ban cho tương tự như ‘Chúc phúc của Tinh linh’, trong đó ‘Toàn tri’ có giới hạn sử dụng và là một lời nguyền, không như những tinh linh gắn bó với nhóc. Cách hiểu này giải thích được những gì đang thắc mắc hay chưa?”

“Hừm. Rei có ‘Toàn tri’ thật sự kinh khủng hơn nhiều so với ‘Chúc phúc của Tinh linh.’ Dù có nhìn nhận như thế nào đi nữa, Rei vẫn mạnh đến vô lí.”

Rei không hề có thiện cảm khi ‘Toàn tri’ của mình được gọi là năng lực bá vương hay đại loại với đủ thứ lời hoa mỹ. Trong lòng cậu vô thức coi việc mình dễ dàng nhận biết và sử dụng ma thuật sẽ làm hại đến bản thân trong tương lai. Như thể đã kinh qua chính lời nguyền đó một lần, mình bị buộc phải quên đi lời nguyền đó như thể xem nó không tồn tại.

Rei’ có lẽ đã nhìn thấy ‘viễn cảnh’ sắp xảy ra, nhưng ‘viễn cảnh’ đó trở thành một góc khuất trong tâm trí của cậu, hệt như cảnh tượng trong mơ thoáng chốc biến mất khi con người bừng tỉnh. Cảm giác trống rỗng đó tồn tại trong giấc ngủ, lâu dần khiến cho Rei khó chịu.

“Rei, anh giải thích thế nào về thuật dịch chuyển? Đừng bảo rằng ‘Toàn tri’ cũng bao gồm ‘Tiên tri’ trong đó nhé.”

Họ đi tiếp trong những hành lang tối. Rei đi sau, đáp lại lời của Devin: “Anh không có khả năng tiên tri. Chỉ là anh đọc được pháp trận xuất hiện trên cây trượng của bức tượng thôi. Anh suy ra nguồn gốc của nó mà biết được một số chuyện.”

“Chuyện gì? Nó có liên quan đến người thật sự đứng sau thuật dịch chuyển hay sao?”

Mất gần nửa tiếng để đi lên các tầng mê cung cao hơn, vượt qua hơn năm ngã rẽ trong mê cung tầng này, họ nhìn thấy một lối bậc thang dẫn lên tầng trên. Khi đó, Rei lên tiếng: “Chúng ta bị dịch chuyển xuống tầng thấp nhất của mê cung đặt bên dưới nhà thờ đức Fabian, bởi ma thuật được đặt sẵn dưới dạng tự động kích hoạt.”

“—Và người niệm thuật cho ‘Dịch chuyển’ đã ‘không còn sống nữa’.”

Ở cuối hành lang thứ hai mươi nơi các tinh linh chỉ hướng cho hai người họ, Rei gõ vào bức tường rồinhận ra cuối đường là ảo ảnh, ẩn đằng sau là một cánh cửa gỗ.

“Đây có lẽ là nơi giải đáp cho thắc mắc của nhóc.”

Devin ngớ người ra, “Hả?” Nhưng rồi sau khi nghe thấy thế, Rei chỉ thở dài. Dù đây là mặt tối của xã hội mà nhóc đang sống.

“Nếu không nhờ tinh linh, chắc anh chỉ còn cách phá nát cái mê cung này mất.” Rei liếc mắt nhìn các tinh linh đang lơ lửng, cố tình thay đổi chủ đề. Devin chỉ mở lời, “Vậy nếu không có em đi theo thì Rei thật sự xem đó là một sự lựa chọn?”

“Đó là một ý tưởng không tồi.” Rei đáp lại, giọng có phần hơi bông đùa. Nói rồi, cậu mở cánh cửa cũ kỹ, ánh sáng từ sau cửa chiếu thẳng vào cả hai người họ.

Bên ngoài là một căn phòng lớn rộng gần bằng diện tích phòng cầu nguyện của nhà thờ, hay nói đúng hơn là một phòng thí nghiệm, với ánh sáng, đồ đạc, tường và thiết bị, trái ngược hoàn toàn với hành lang tăm tối.

Bước qua những máy móc lớn chắn tầm nhìn, Rei ngăn Devin lại rồi một mình quan sát cảnh tượng ngay chính giữa căn phòng.

Đó là một thiết bị dạng hồ kính hình trụ có chứa một dung dịch lạ ở bên trong. ‘Bể’ này đang chứa một thứ nổi trong nước đáng sợ,...

...đó là một con người.

Một người phụ nữ có mái tóc đen dài, không một mảnh vải che thân, bất động ở bên trong. Nhiều sợi dây điện được nối vào sau gáy. Xét theo vẻ ngoài thì cô ấy lớn tuổi hơn Rei, khoảng hơn hai mươi.

Mặc dù cơ thể không có dấu hiệu bất thường nào, tưởng chừng như cô ấy còn sống, nhưng sự sống này thực chất được tạo nên bằng thứ dung dịch bảo tồn sinh vật. Rei dựa vào hiểu biết của mình mà nhận ra, Một khi đã đặt mình vào trong chất lỏng bảo tồn đó thì mặc định rằng người đó đã chết từ lâu.

Không nghĩ rằng những kẻ này nguy hiểm đến mức đem con người ra làm thí nghiệm. Rei vô thức đổ mồ hôi.

“Rei, anh nhìn thấy gì thế?” Devin hỏi, chân bước theo sau. Rồi khi ánh mắt sắp quay về phía ‘lồng kính’, cậu nhóc bị Rei che mặt.

“Vẫn còn sớm lắm. Nhóc không nên chứng kiến những thứ như thế này.”

“Có cái gì mà không muốn người khác xem cơ?”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, cánh cửa đôi lớn ở trong phòng chợt mở bung ra, để lộ một khu vực lớn khác. Có một cây cầu bằng đá và một lối cầu thang ở cuối đường.

Cả hai người họ đều vô thức quay đầu lại nhìn.

Một cơn gió dữ xuất hiện trong phòng sau một tràng niệm chú của nhiều người. Cơn gió áp đảo khiến cả Rei và Devin đều bị thổi bay.

Rei và Devin bay ra khỏi phòng, Rei chụp được cổ áo của Devin rồi tiếp đất, hằn lên cây cầu vết giày dài do ghì bước chống lại quán tính. Tiếng giày của Rei cày lên sàn gạch. Cậu cắn răng ngóc đầu lên nhìn.

Có một tốp người xông ra từ chính cửa cậu vừa bị thổi bay đi. Bọn họ là những linh mục đứng quanh lão Fabian Coren lúc nãy.

“Có sao không?” Rei hỏi Devin. Cậu nhóc vội mở mắt, bừng tỉnh khỏi cú sốc.

“Kh-Không sao. Là đám người linh mục đúng không?” Cậu nhóc hỏi, Rei gật đầu nhẹ. Bóng người vừa bảo vệ ‘công trình nghiên cứu’ của bọn chúng xuất hiện ngay sau cánh cửa đôi, cánh cửa dẫn đến phòng nghiên cứu được đóng lại.

Những kẻ đã có mặt cùng với Cha xứ Coren lúc vừa rồi, mắt trừng trừng nhìn Rei và Devin.

“Thế rồi, Rei đã nhìn thấy những gì?” Devin triệu hồi Linh khí trên tay sau một pháp trận, các tinh linh lửa biến mất, nhường chỗ cho một thanh kiếm có bao và chuôi sắc đỏ. Trạng thái sẵn sàng chiến đấu này của cậu là để phản ứng lại những pháp trận sáng ngay trước mắt của bảy linh mục.

Rei đứng thẳng dậy, trả lời: “Bọn họ bảo tồn một người chết để xây dựng nên mê cung này và dịch chuyển chúng ta xuống đây. Chắc chắn giám mục có âm mưu nào đó.”

“Đúng thế.” Giọng nói của một người khác phát ra, bắt nguồn từ chiếc camera theo dõi trên bức tường bên phải cây cầu.

“Ta không bất ngờ lắm khi các con thoát khỏi mê cung. Dù gì năng lực của tinh linh là không thể xem thường.” Fabian Coren ngồi trong một căn phòng nghiên cứu khác, nói chuyện với Rei thông qua thiết bị thu âm trước màn hình điều khiển. Ông ta đang quan sát Rei và Devin trên màn hình, giọng nói truyền đến tai của hai người họ rất rõ ràng.

“Một người sử dụng tinh linh thuật vượt trội hơn pháp sư bình thường nhờ vào việc sử dụng tri thức của tinh linh về những ma thuật mà chúng sử dụng. Trong đó có bao gồm một ma thuật mà hiếm có một ai có thể thi triển—”

“Thuật dịch chuyển.” Rei ngắt lời lão ta, “Cô gái mà tôi nhìn thấy là một Linh kiếm sư. Ông lợi dụng tinh linh của một người để thao túng và sử dụng sức mạnh cửa tinh linh đó thay vì bản thân là người thi triển.”

“Con có thể đúng trong thời điểm hiện tại, nhưng ta sẽ thay đổi cách nhìn đó trong tương lai.” Ông ta trả lời, giọng nói bình tĩnh như đáng sợ.

Ta sẽ trở thành người điều khiển các tinh linh và sử dụng được Thuật dịch chuyển không nhờ đến vật thí nghiệm đó nữa.

Devin sừng sỡ khi nghe thấy cụm từ ‘vật thí nghiệm’ mà Coren nói ra. Những lời này còn đáng sợ hơn ‘công cụ’ mà nhà Languish dùng để ám chỉ chính cậu.

Giờ thì Devin biết được rằng ‘người’ thi triển thuật dịch chuyển là một tinh linh thuật sư và bị coi là ‘vật thí nghiệm’, một cảm giác sợ lạnh sống lưng chảy dọc xương tủy của cậu nhóc, nghĩ rằng chính mình là cũng là một tinh linh thuật sư và sẽ trở thành mục tiêu cho những kẻ ác này.

“Nếu lão là một kẻ hám tiền thì chuyện đã dễ dàng rồi. Ông ta bây giờ cũng có dính líu đến thí nghiệm trên con người như bao kẻ khác. Sức mạnh là một loại cám dỗ, thật không thể tin được.

Nghĩ lại đến những lời mà ông ta nói khi Rei còn nhỏ, rằng cậu có khả năng cao được tham gia vào công trình nghiên cứu của ông, Rei càng ớn lạnh. May mắn rằng nữ xơ Lorence đã thay thế vị trí quản lí trước khi ba đứa trẻ có thể mù quáng mà đi theo ông ta.

Rei lấy tay gõ đầu mình một cách thô bạo. Cậu nên dẹp bỏ những suy nghĩ “nếu như” đó ra khỏi tâm trí. Những gì trước mắt nên là thứ cậu nên quan tâm đầu tiên.

Hiện giờ thì chỉ có lão ra là biết Allen và Serena đã đi đâu

Nếu có thể moi ra manh mối về Allen và Serena từ ông ta, mình phải tiếp cận lão bằng một cách nào đó.

Không còn cách nào khác, mình đã quyết định gây sự với nhà thờ thì phải làm cho trót.

Trong khi Rei đã quen với những cuộc ẩu đả, ngày xưa còn đánh nhau với thế lực ngầm, Devin thì trái lại. Cậu nhóc không có ý định vung kiếm chém ai bao giờ. Thậm chí cậu còn chưa từng bị cuốn vào những chuyện vấy máu như thế này.

Một phần lí do Rei đồng ý để cho cậu nhóc có lòng nghĩ nhưng không có gan làm này đi cùng mình là để cho cậu hiểu được giá trị thực tại.

“Devin, chúng ta sẽ phá hoại cái công trình đó của lão.”

“Thật xấc xược. Công trình của ta sẽ đi vào lịch sử, con không biết ta đã mất bao nhiêu công sức chỉ để tìm ra được một đối tượng có chúc phúc của tinh linh đâu. Chỉ cần nhìn thấy công trình bí mật của ta, con đã phạm tội nặng phải trả giá bằng tính mạng mình rồi.”

Nói đoạn, Fabian Coren nở một nụ cười. “Cậu bé đứng bên cạnh con cũng nhận được chúc phúc của tinh linh đúng không?”

Devin giật mình, liếc mắt nhìn hướng phát ra âm thanh đó, vị trí của chiếc camera trên tường đá.

“Con có hảo ý giúp ta hay không, cậu bé?” Coren hỏi, “Mục đích ta gửi con xuống đây là vì năng lực linh tinh đang ngự tại trong con, vừa hay ta lại đang cần một đối tượng mới—".

Nghe thấy câu đấy, Rei liền vung tay vào trong không khí, những dòng chữ sáng xanh xuất hiện theo hướng tay tạo thành những dải dây lơ lửng chuyển động. Những dải chữ tạo ra bằng ma lực biến mất, ngay sau khi chúng bắn ra những phong đao lớn nhắm trực tiếp vào chiếc camera, đồng thời phá vỡ thứ thiết bị đắt tiền đó ngay lập tức.

Pháp trận thực ra cũng chỉ là một cách để thi triển ma thuật. Những vòng tròn ma pháp có chung một ý nghĩa là để ngăn rối loạn ma lực khi một người dùng ma pháp gọi ra một thuật nào đó. Ngoài nó ra còn có một cách niệm thi triển ma pháp khác là Tốc niệm, có nghĩa là niệm nhanh mà không cần đến pháp trận.

‘Quick Spell [note71722]’ thường thấy khi người dùng gọi một thuật tấn công đơn giản. Vừa nhanh chóng, vừa hiệu quả.

Nhìn thấy chiếc camera bị phá hủy rơi xuống hố sâu, giọng nói của Fabian Coren cũng biến mất, Rei gằn giọng.

“Im mồm.”

Có thể để cho lời của những tên khốn kiếp này ăn nói không chút trắc ẩn nào, thế giới này điên thật rồi. Cậu ta thu tay lại, ánh mắt trở nên rất đáng sợ.

Từ giọng nói vang lên, ánh mắt của Rei trở nên sắc lạnh, như cúi nhìn xuống rác rưởi.

“Đến đây, lũ khốn.”

Ghi chú

[Lên trên]
Quick Spell: Tốc niệm
Quick Spell: Tốc niệm
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận