Tập 01: Thế giới quan của kẻ yếu đuối
Chương Hai: Chén thánh của dã tâm (1)
0 Bình luận - Độ dài: 3,459 từ - Cập nhật:
Khu quận hai, khu vực lớn nhất trong thành phố Axium, là nơi dành cho phần lớn những đại gia đến sống. Khác với các khu quận ba hay năm, nơi này chủ yếu được thiết kế với mục đích dân cư, với nhiều tòa nhà cao tầng được xây dưới dạng nhà cho thuê, buôn bán. Quận hai sầm uất không khác gì quận một, chỉ khác ở chỗ khu quận nhất tập trung nhiều hoạt động giải trí, ăn uống, và tòa nhà của giới người giàu bậc nhất Asgard, trong khi quận hai tập trung nhiều chung cư, văn phòng, các cơ sở hành chính và dân sự.
Rei đến đây rất nhiều lần nên cậu có thể gọi là rành rõi khi nói đến đường xá ở đây. Bởi thế nên cậu ta chỉ cần nhìn một lần vào bản đồ trên điện thoại là nắm rõ hướng nào để đến tòa nhà chính của tập đoàn Languish.
“Đã từng có hai anh chị khác đến sống ở tu viện cùng với Rei sao?” Quyết định đem những gì mình nghe lén được ra hỏi, Devin thắc mắc với người đang phóng xe chở mình đi trên con đường đại lộ trên cao.
Rei nghe thấy thế, cậu trả lời. “Họ cũng gặp trường hợp giống nhóc vậy. Trước khi tìm thấy vị trí chính xác của trường đấu, anh muốn tìm hiểu trước thông tin về hai người họ.”
“Vậy nếu phân tích ra, chúng ta cần phải đến nhà của cái lão cho vay tài sản xây tu viện, không phải à?” Theo như Devin nghe được thì Tập đoàn Languish cũng chỉ là một chủ nợ được sang tên từ một công ty khác. Khi Allen và Serena bị đưa đi, công ty này mới là những người thu xếp thực hiện. Phải sau một thời gian trở thành một phần của nhà Languish, bọn họ mới bắt đầu điều tra và lợi dụng việc xấu của công ty đấy.”
“Không, Torré, chủ sở hữu công ty bất động sản đó đã chết cách đây sáu tháng rồi.”
“Hả?” Devin tròn mắt nhìn.
Rei nhận thấy vẻ ngờ nghệch của cậu nhóc, dù không trực tiếp thấy mặt, Rei nói tiếp.
“Căn nhà mà ông ta sống đã bị thiêu cháy sáu tháng trước, chỉ có ông ta là thiệt mạng. Cảnh sát đã kết án rằng ông ta đã tự sát, lí do thì không rõ.”
“Ơ… không lẽ đó là do nhà Languish gây ra?”
“Nhà Languish không liên quan đến vụ đó. Nếu có thật bọn họ đã ra tay với Torré, cái chết của ông ta chỉ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của bọn họ nhiều hơn là có lợi. Anh cũng chỉ có thể xem rằng ông ta tự sát tại nhà của mình thôi.”
Hoặc là cũng có người đang có cùng mục tiêu với mình…
Chắc không phải thế đâu.
“Vậy thì phải làm cách nào mới được. Không có cách nào—” Devin ngồi ở sau lớn giọng hỏi, cố nói trước cơn gió thổi vù vù bên tai.
Trước khi Devin kịp dứt lời, Rei đã đáp lại với cậu nhóc: “Chúng ta đã đến nơi rồi.”
Qua hai ngã rẽ sau khi rời khỏi đại lộ, Rei dừng xe ở ngay trước một nhà thờ lớn xây dựng phức tạp bằng cẩm thạch. Khuôn viên tương đối lớn khiến cho nhà thờ trông nhỏ hơn khi nhìn từ cổng. Ít ai nghĩ rằng một công trình cũ xây bằng cẩm thạch lại vẫn còn tồn tại ở giữa những tòa nhà cao gấp mấy lần được xây bằng bê tông cốt thép. Kết quả của nỗ lực gìn giữ đức tin tôn giáo đã giúp cho nó tồn tại được đến ngày hôm nay.
Nhờ có nữ thần Theia, loài người mới tiêu diệt được ma tộc, mang lại hòa bình cho toàn lục địa. Vì thế nên đức tin nữ thần Theia ngày một thêm phần mạnh mẽ. Dù đây chỉ là một chi nhánh của Quang khải giáo, công trình vẫn có một sức ảnh hưởng lớn không chỉ với mỹ quan mà còn là đức tin con người.
Nhận thấy rõ rằng nhiều người đang rời khỏi nhà thờ, Rei nheo mắt nhìn. Có vẻ bọn họ vừa cầu nguyện xong. Vậy thì càng tốt...
“Nhà thờ Đức Fabian?” Devin vẫn ngồi trên xe, mắt nhìn dòng chữ lớn trên cổng. Trong khi đó, Rei xuống xe, rồi đẩy chiếc xe của mình vào bên trong. Cậu ta đặt nó ở bãi đỗ xe lớn trong một góc của khuôn viên.
Cả hai bỏ lại xe và mũ bảo hiểm, rồi tiến vào bên trong. Devin nhìn thấy nhiều loài hoa hiếm thấy ở quanh đài phun nước, khiến cho cậu trầm trồ.
“Nếu Agano và mọi người nhìn thấy, chắc họ sẽ ghen tị cho mà xem.” Cậu nhóc bất giác thốt lên. Những khu quận hàng đầu của thành phố Axium gần như không có bóng dáng của thực vật, thêm nữa là khuôn viên chứa đầy những loài hoa chúng chỉ thấy ở trong sách, đương nhiên ai cũng sẽ có phản ứng giống hệt như Devin lúc này.
Trong khi đó, Rei nhìn thấy một linh mục giữa dòng người rời khỏi nhà thờ lớn. Anh ta cao hơn Rei, mặc chuẩn phục áo jacket nâu, dài chấm đầu gối, và quần jean sẫm màu hơn. Bên trong áo khoác là một chiếc áo sơ mi trắng, Cổ áo anh ta quấn khăn cùng màu được buộc kĩ. Nhìn thái độ của anh ta đối với hai người trẻ mới vào trong nhà thờ, Devin cảm thấy có chút dè chừng.
“Nhà thờ hôm nay không tiếp nhận xưng tội. Hai người các ngươi đến đây làm gì?” Anh ta nói, ánh mắt quét qua hai người như thể đang nhìn những kẻ gây sự.
“Xưng tội?” Devin thắc mắc. Rei không trả lời cậu nhóc, chỉ nói với linh mục ở đây. “Chúng tôi có chuyện muốn được gặp giám mục, anh có thể chuyển lời tới ông ấy được không?”
Anh ta nhìn với vẻ khó chịu. Về cơ bản thì những người này có lịch trình đàng hoàng, và luôn yêu cầu người đến thăm theo thời gian biểu mà nhà thờ đặt ra. Có lẽ vì được kính trọng nên họ thích ra vẻ bề trên và áp đặt thì giờ của mình trên tất thảy.
Một phần khác, với những linh mục này, bọn họ cũng có gia thế tốt hơn nhiều. Không lạ gì khi bọn họ ghét nói chuyện với những kẻ không có địa vị. Suy cho cùng, anh ta không muốn phải phí thời gian với người không tìm hiểu thông tin của nhà thờ từ trước, và nghĩ rằng hai tên nhóc không có gia giáo này đến kiếm chuyện.
‘Cầu nguyện’ không phải thứ mà anh ta nói ra, thay vào đó anh ta mặc định sử dụng cụm từ ‘xưng tội’ để hỏi Rei và Devin. Thêm vào đó, thái độ bị buộc phải nói chuyện với ‘những kẻ không ra gì’ in rõ trên khuôn mặt của người này. Đến Devin cũng nhận ra được.
“Những ai không nhận được thư mời của giám mục không được phép gặp ngài dưới bất kì hình thức nào.” Linh mục đó vừa dứt câu liền quay lưng rời đi.
Tiếng bước chân chỉ khựng lại khi Rei tiếp tục nói. “Hãy nói với giám mục rằng đây là chuyện quan trọng có liên quan đến sự tồn tại của lão. Ông ta chắc chắn sẽ hiểu.”
Cái trừng mắt của anh ta lộ rõ vẻ khinh miệt, hắn quay đầu nhìn hai tên nhóc kia như nhìn những đứa trẻ của khu ổ chuột. Trên miệng để lộ một cái nhếch mép đầy vẻ xem thường.
“Ta thì lại tin rằng hai tên vô lại như các ngươi đang định trộm cắp tại nhà thờ. Ta không muốn phải sử dụng vũ lực.” Thay vì có thể dùng lời lẽ dễ nghe, hắn ta cố tình tìm một cái cớ để gây gổ với Rei dưới danh nghĩa bảo vệ.
Bởi vì hắn thừa biết, Rei đang có ác ý muốn nhắm thẳng vào nhà thờ này.
Một thời gian dài Giáo hội trở thành một tổ chức lớn mạnh đến bây giờ, bề thế linh mục được nâng cao, nhiều người ngộ nhận những chức vụ trong giáo hội đều cao quý và dễ dàng phân biệt rạch ròi với dân thường. Đó là lời của chính cô Lorence từng nói cho Rei biết.
Không muốn nhiều lời với đối phương, Rei chẳng ngại nói ra mục đích chính.
“Nếu đây là về một tu viện bị chính tên giám mục này thông đồng bán đi cho quý tộc mất thì sao?”
“Ngươi—“ Ngay khi vừa dứt lời, linh mục kia lập tức niệm quang thuật. Một chùm sáng tím xuất hiện từ lòng bàn tay khi hắn giơ lên, lập tức chiếu thẳng vào Rei.
“Violight[note69245]” — Một chiêu thức phá hoại cơ thể từ tế bào nếu bị nhắm trúng. Một ma trận xuất hiện trước bàn tay trái của hắn ta. Hướng tay chỉ vào hai tên nhóc hỗn xược đó, những đốm sáng trắng nhanh chóng biến thành một màu xanh tím.
Rei nhanh chóng lấy tay trái che mặt của Devin, trên gương mặt nở một nụ cười tự giễu.
Là ông gây sự trước đấy nhé. Từ trên tay phải của cậu ta hiện ra một ma trận đã được chuẩn bị sẵn, một tấm khiên hiện ra và bành trướng ngay chốc.
Khi chùm sáng vẽ ra một đường thẳng dài, nhằm vào mắt của cả hai, Rei gạt phăng chiêu quang thuật đó bằng khiên ma lực. Lá chắn phẳng như mặt gương trong suốt dội tia sáng đi ngược hướng của gã. Tiếng tia tử hoại đâm vào lá chắn vang lên những âm thanh rèn rẹt với tần số thấp, dường như đang cố sức đi xuyên qua lớp ma lực dày cộm.
Tia sáng chiếu qua cây cột giữa đài phun nước, một tiếng động lớn vang đến, theo đó là cột đài đổ xuống, nước bắn tung tóe ra bên ngoài.
Âm thanh lớn đó không khiến Rei quay sang nhìn, ánh mắt của cậu ta chỉ chú ý để sắc mặt của đối phương. Tấm khiên hiện ra nhanh đến bất ngờ khiến cho tên linh mục đó trố mắt nhìn. Chốc sau, hắn ta lấy bình tĩnh, mở miệng:
“Ta đã gặp nhiều tên vô lại giống ngươi đến đây ngang tàng rồi, nhưng hùng hổ vu khống ngài ngay trước nhà thờ? Xem ra nhà ngươi coi trời bằng vung, đúng không?”
Devin vội vã nói nhỏ với Rei, “Ông ta muốn gây chuyện ngay giữa sân sao?” Cậu sau đó quay đầu lại kiểm tra thì nhận ra không một ai khác ở trong khuôn viên nhà thờ. Ngoài sân không còn một ai khác.
Không có ai chứng kiến, được rồi. Nghĩ thế, Rei nhếch miệng cười, rồi hạ giọng nói với Devin.
“Chúng ta sẽ xông vào bên trong, chuẩn bị đi.” Rei đáp gọn bằng giọng nhỏ, sau khi đỡ thêm một đòn quang thuật nữa của đối phương. Ngay khi nghe được lời nói của Rei, Devin gật đầu.
Một bước về trước, tức thì, đối phương cảm nhận được sát khí ở ngay gần mình. “Hắn ở đâu rồi—“ Những lời chưa kịp nói ra, Rei đã thình lình đứng cách hắn nửa bước, khiến hắn đứng hình.
Cậu ta sau đó dồn lực vào tay gạt mạnh vào người của gã. “Khục!” Tiếng cánh tay của Rei chém vào cổ vang lớn, lỡ như gã không luyện thể chất cơ bản, chiếc cổ này có lẽ đã không giữ được.
Cái g— Hắn ngã ra mặt đất và trượt dài ra năm mét. Rei liền chạy nhanh về phía trước. “Vào ngay đi. Nhanh lên!”
Cậu ta cùng Devin lập tức chạy vào nhà thờ, đạp tung cánh cửa gỗ lớn ở mặt tiền tòa nhà. Âm thanh của cách cửa gỗ bọc sắp ở lề dù kẽo kẹt nhưng vẫn ngoan ngoãn dịch qua một bên, để lộ ra một giáo đường lớn với bức tượng của nữ thần Theia ở đằng xa phía trước.
“Bọn họ là linh mục… Đông quá.” Devin khi đó nhìn thấy từ đằng xa một số người mặc đồng phục tương tự như cái gã chặn đường họ, cùng với đó là bóng dáng của một giám mục đứng trước bục giảng kinh.
Ông ta ăn mặc khác biệt với các linh mục gần đó, với mũ biretta[note69245] và áo khoác ngoài đỏ, áo trắng quần vét đen sang trọng, đeo trên cổ là dây chuyền có thập tự giá bằng vàng.
Ông ta và mọi người nhìn thẳng vào Rei và Devin, ngay lập tức những linh mục nhận ra họ là kẻ đột nhập và lập tức bao vây họ bằng hàng đống quang tiễn hóa thuật – “Lightbolt”.
Những mũi tên phát sáng vàng lơ lửng trên không, đều bao vây, hướng về một điểm duy nhất ở lối vào của giáo đường. “Bọn họ vây chúng ta rồi…” Devin vừa liến thoáng nhìn, vừa nói bằng giọng dặt dèo.
“Khuôn mặt đó, chẳng phải con ở tu viện Tây Gramand sao?” Giọng nói của ông ta truyền đến lối vào, chất giọng tạo cảm giác như thể ông là một con người phúc hậu.
Có thật đây là người đã bày trò với ngôi nhà hiện tại của mình? Đã đoán được đôi phần lí do Rei đến đây, Devin chỉ tự hỏi đối phương có phải là mục tiêu của họ. Cậu nhóc sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt của Rei. Ánh mắt của Rei lúc này bỗng trở nên đáng sợ, khiến cho Devin bất giác lạnh sống lưng.
Nét mặt tối sầm như vậy với Rei là một lẽ hiển nhiên. Sau đống chuyện mà ông ta giấu suốt nhiều năm nay, chỉ cần nghĩ đến chiếc mặt nạ giả dối mà Rei đã luôn nhìn thấy từ vài năm trước khiến cậu thêm hậm hực.
“Fabian Coren, giám mục từng quản lí tu viện Tây Gramand. Ông cho đến giờ vẫn có thể cười cho qua kể cả khi thừa biết tôi đến đây để làm gì.” Rei đánh mắt sang Devin. Cậu nhóc hiểu ra vấn đề, nhanh chóng thực thể hóa linh khí của mình trên tay.
Nhìn thấy cậu nhóc Devin cùng cây kiếm, đôi mắt của Coren đột nhiên sáng lên. Tên nhóc đó là linh kiếm sư? Trời giúp ta rồi!
Lão buột miệng nói. “Linh khí sao? Quả thật là ân sủng của nữ thần Theia. Đứa trẻ chắc chắn rất có tài năng đấy.”
“Ý ông là trở thành chó săn? Kiếm tiền cho bọn nhà giàu?” Rei đáp phắt lại lời của gã bằng giọng dửng dưng.
Đến đây, mi mắt của Coren khẽ giật. Ông ta xác nhận việc Rei biết hết mọi chuyện là chính xác, ngay tức thì thay đổi thái độ.
“Nữ thần Theia đã tin rằng con là nghiệp chướng. Cả gan bôi nhọ danh dự những giám mục sứ giả của người.” Ông ta giơ tay phải lên, hai ngón tay chập lại. Chỉ một cử động nhỏ tạo nên tiếng búng tách vừa đủ lớn, nhưng lại gây ra những đợt sóng âm lớn vô hình tấn công cả hai người, khiến Devin vô thức lùi lại.
Một nguồn sáng phát ra ngay bức tượng khổng lồ của nữ thần Theia, làm bằng đá, hay nói đúng hơn là từ chiếc đèn treo trên trượng của bức tượng.
Rei và Devin bỗng chốc bị ánh sáng trắng bao vây. Âm thanh chướng tai và luồng sáng chói lóa khiến Devin lấy tay che mặt. Cảm giác choáng váng và cơn đau đầu tạm thời khiến cả hai không để ý không gian xung quanh.
Tiếng lẹt xẹt lọt vào tai của cả hai. Cơ thể thì như đang bềnh bồng trong một chút ngắn ngủi. Rei và Devin chỉ “tiếp đất” khi ánh sáng biến mất.
Phải mất một thời gian để cả hai mở mắt, chỉ để nhận ra rằng mình đang ở trong một hành lang tối không có lấy một ngọn đuốc.
“Đây… là đâu vậy?” Devin và Rei đứng giữa một hành lang, với hai vách tường kéo dài đến màn đêm trước mắt và những chiếc hộp gỗ chồng chất lên nhau được đặt ở sát tường.
“Mê cung bên dưới nhà thờ.” Rei đáp lại, rồi bước chân về phía trước. Mắt nhìn quanh, dường như đang xem xét. “Cứ tưởng chúng ta sẽ đánh nhau với bọn họ ngay tại nhà thờ, bọn họ muốn xử lí ta ở một nơi khác rồi.”
“—Ông ta có khả năng dịch chuyển chúng ta hay sao?” Một ma thuật có thể dịch chuyển một đối tượng là một thứ tưởng chừng như không thể. Thậm chí đến cả Ngũ cường Ma pháp sư cũng không có ai làm được. Đơn giản bởi vì Thuật dịch chuyển là ma pháp cấp cao nếu không được xác nhận là cao nhất. Nếu một người có thể thi triển được ma pháp như thế này thì chắc chắn đó hoàn toàn không phải là một kẻ thù dễ đối đầu. Devin đổ mồ hôi chỉ khi nghĩ đến một quản lí tu viện của mười năm trước có thể dùng đến ma thuật này cho mục đích xấu.
“Không phải ông ta, mà đúng hơn là ông ta sử dụng sức mạnh từ một người khác.” Rei đáp gọn khiến cho Devin tròn mắt kinh ngạc.
“Thế tức là chúng ta đã đối đầu với một kẻ địch bí ẩn trong nhà thờ lớn này?”
“Nhóc có thể nói vậy, nhưng may thay, chúng ta sẽ không đối đầu với cường địch nào cả. Dù ý định của giám mục Coren là muốn bí mật diệt trừ chúng ta ở một nơi không ai nhìn thấy.”
“Ý của Rei là gì?” Devin gọi một ma thuật tạo ngọn lửa nhỏ để phát sáng xung quanh. Nhờ có chúc phúc của tinh linh nên Devin dễ dàng tạo những hỏa thuật từ cấp thấp đến cao với chút ít sức lực.
Trong khi đó, Rei gõ nhẹ vào bức tường. Âm thanh thuyết phục cậu ta rằng có phá tường thì đằng sau cũng chỉ là đất đá; vượt mê cung bằng vũ lực là không đáng làm.
Nếu vậy, “Devin,” Rei gọi tên cậu nhóc. Devin ngờ nghệch đáp lại, “Sao vậy?”
“Nhờ nhóc gọi tinh linh của mình chỉ đường cho chúng ta được hay không? Nếu anh phá nát mê cung này sợ rằng nhà thờ sẽ sụp đổ mất, chúng ta nên tránh gặp rắc rối lúc này.
“Hả, ơ, ừ.” Devin bị lạc trong những dòng suy nghĩ, chỉ biết ậm ừ gật đầu. Sau đó, như thể đã suy nghĩ xong xuôi, cậu nhóc hỏi ngược lại Rei, lần này giọng của cậu nhóc lớn bất thường.
“Tại sao anh lại nắm được nhiều thông tin như thế? Rei không những biết đây là mê cung, vị trí hiện tại của chúng ta, kẻ tạo ra thuật dịch chuyển, mà đến năng lực tìm đường của tinh linh lửa…”
“—Này, anh có khả năng tiên tri hay sao vậy?”
“Nhiều câu hỏi quá đó.” Rei chỉ biết gãi đầu, rồi nói. “Nhà thờ Đức Fabian nổi tiếng là có một hệ thống mê cung quái vật, nhưng đã từ lâu được chinh phạt toàn bộ. Còn mấy cái khác thì, chúng ta vừa đi vừa nói có được không?”
“...Hơn nữa, anh cần nhờ tinh linh của nhóc để đi tìm người thi triển ma thuật dịch chuyển vừa nãy.” Rei đi trước, bước vào trong bóng tối.
Dù vẫn thắc mắc thấy rõ, Devin vẫn gọi tinh linh bằng tâm ý. Có đến ba đốm sáng đỏ xuất hiện từ hư không và quây quanh Devin. Rei không nghe thấy những lời thì thầm của cậu nhóc, nhưng ngay sau khi dứt lời, những đốm sáng đã vui vẻ bay đi về phía cuối hành lang, làm lộ ra một ngã ba đường. Chúng bay vòng quanh theo nhịp, có vẻ như đang tìm đường bằng ma lực.


0 Bình luận