• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Mười ngày yêu em

Chương 16: Lời khuyên

0 Bình luận - Độ dài: 2,705 từ - Cập nhật:

Tối hôm đó, Minh quyết định ở nhà bố. Không phải vì cậu chẳng muốn về nhà, mà là cậu muốn tìm một cảm giác khác lạ, con người là thế mà.

Ngay từ buổi chiều hôm đó, Minh đã kiểm tra lịch học trên trường của mình. Thật may mắn làm sao khi phải đến tận buổi chiều mới học. Vậy là tối nay cậu sẽ có cơ hội để hỏi bố về chuyện tình yêu của mình. Mẹ cậu thì chắc chắn sẽ phản đối rồi, vì nó còn liên quan tới việc học của cá nhân cậu nữa. Nhưng mọi chuyện chắc chắn sẽ không dừng lại chỉ ở một lý do đó.

Mẹ cậu thực sự ghét tình yêu.

Dẫu biết rằng một mối tình chẳng thể nào dập tắt hy vọng về một người đàn ông đáng tin, nhưng mẹ Minh lại chọn cách đóng cửa.

“Tao không cần tình yêu gì hết! Tự tao sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc mà không cần ai cả!”

Đó là những gì mẹ Minh đã thốt ra trong buổi chiều tà, khi cậu đột ngột hỏi rằng mẹ cậu có thực sự nghiêm túc về chuyện đi thêm bước nữa không. Tuy nửa thập kỷ đã trôi qua, nhưng vết thương lòng ấy vẫn không thể lành. Với bà mẹ, tình yêu chỉ là nấm mồ chôn vùi tất cả. Niềm tin, hạnh phúc, tiền tài. Bà đã mất hết tất cả từ khoảnh khắc tòa đưa ra phán xét rồi. Căn nhà mà cả hai từng gom góp để xây, nay buộc phải bán đi rồi chia đôi tiền. Dù đã giành giật được đứa con duy nhất, song thực sự đó lại là một gánh nặng trong mắt bà mẹ.

“Mày có biết nuôi mày tốn tiền lắm không đấy? Bao nhiêu ông thầy cũng không thể biến mày trở thành một đứa học sinh giỏi, chứ đừng nói tới giật giải cấp quận!”

Cậu thiếu niên chết lặng khi nghe câu chì chiết đó. Phải, công việc kế toán trưởng của bà không thể đem về đủ tiền nếu cứ nuôi mấy lớp học thêm. Đơn giản chỉ vì cậu quá khó để tiếp thu phương pháp của một người duy nhất. Thậm chí, có hồi Minh còn phải chen chúc trong những lò luyện thi, làm bài bằng cả tính mạng. Nhưng kể cả thế thì điểm số của cậu vẫn chưa thực sự cải thiện.

“Nhưng mẹ à, mẹ hãy xem đi, với lớp học thêm do con tự chọn, điểm số của con đã tốt lên rồi còn gì.”

Minh van nài mẹ, nhưng bà chỉ lắc đầu. Trong mắt bà, Minh chẳng qua là ăn may khi vớ được một gã sinh viên biết cách dạy, chứ tiếng tăm thì thua xa mấy ông thầy cậu từng được tiếp xúc. Cảm thấy quá bất lực, cậu chỉ đành cúp máy. Thế là cuộc trò chuyện kết thúc với cả đống thứ còn ngổn ngang, bao gồm cả chuyện tình mà Minh muốn kể với mẹ. Nhưng chỉ cần câu đầu tiên mà bà nói thôi, Minh đã có thể kết luận về một cái kết không có hậu lắm rồi. Ông bà ngoại thì chắc cũng không biết nói gì thêm ngoài việc khuyên cậu nên học tập tốt. Còn ông bà nội thì chắc chắn không được rồi. Bởi vậy nên cậu học sinh chỉ biết tìm đến ông bố của mình - một người vừa trải qua đổ vỡ, nhưng cũng biết cách vực dậy.

Ngay sau bữa cơm chiều, Minh liền mở những bản nhạc tình cho bố nghe. Ông bố, mặc dù thích nghe nhạc vàng hơn, nhưng vẫn phải trầm trồ trước gu âm nhạc của cậu:

“Con kiếm được mấy bài hay nhỉ.”

“Vâng, cũng tại con hay chọn nhạc ngẫu nhiên trong lúc học. Nhưng con đâu chỉ thích mỗi nhạc tình yêu! Con cũng thích cả nhạc vàng như bố, với cả Vinahouse nữa. Thỉnh thoảng con cũng nghe nghe nhạc cổ điển cho tâm trí được yên ả!”

Minh tiếp tục liến thoắng thêm một tràng dài, chủ yếu là về những gì mà cậu thích nghe. Từ những bài thuộc hàng huyền thoại trong mắt thế hệ đầu tám, đầu chín cho đến các bản gần đây.

“Nhưng bài hay nhất đã đưa con vào đời vẫn là bài ‘Norwegian Wood’ của The Beatles, bố ạ!”

Đến đây, ông bố bụm miệng cười. Làm thế nào một bài hát, dưới góc nhìn của ông, chỉ thuần về tình dục và rượu lại có thể đưa thằng con mình vào đời được? Ừ thì đúng là hai thứ đó là một phần của cuộc sống người lớn, nhưng như vậy vẫn hơi nguy hiểm khi để nó tiếp xúc. Thế là ông liền tìm cách chấn chỉnh thằng con:

“Bố biết chứ, bố từng nghe bài đó nhiều là đằng khác. Thậm chí bố còn đọc cả quyển tiểu thuyết cùng tên cơ.”

“Thật ạ? Bố thấy nó có hay không? Con cũng đọc rồi đó!”

Hai mắt Minh sáng lên như đèn pha xe hơi. Cuối cùng thì cũng có người chung sở thích với mình rồi, cậu nghĩ vậy.

“Để mà nói thì lúc đó bố cảm thấy hay, vì khi đọc bố cũng mới chỉ có hai mươi tuổi thôi. Nhưng bây giờ thì khác rồi.”

Ông bố của Minh thở dài và tiếp tục giải thích. Phải, thế giới quan của ông giữa tuổi hai mươi và tuổi năm mươi là quá khác biệt. Ông đã không còn tôn thờ cái chết, cũng như việc lang chạ của Watanabe nữa. Hơn nữa, những nhân vật trong tiểu thuyết “Rừng Na Uy” đều quá nhạy cảm và dễ vỡ trong một xã hội Nhật Bản đương thời. Người bố này mong muốn con trai mình dù có bão táp đến đâu, nhất định nó vẫn phải cứng cỏi vượt qua, chứ không phải chỉ biết ngồi khóc, phát điên hay lao đầu vào làm tình như những con thú vật.

“Thực lòng mà nói thì bố không muốn con lấy nó làm kim chỉ nam cho cuộc đời này. Nó quá tuyệt vọng, đáng thương và đáng trách. Chắc chắn đời con sẽ trượt dài nếu con không thể đi được đúng con đường.”

Phụ thân của Minh khuyên thêm. Ông đã trải qua vài mối tình, tiến tới hôn nhân với người phụ nữ mà ông yêu nhất, để rồi lại đổ vỡ chỉ vì mấy chuyện cỏn con. Đúng vậy, ông tiếc lắm chứ, nhưng đau đến mấy rồi cũng phải buông thôi, không thể giữ mãi được. Thiên đường chỉ mở cửa khi ông thực sự biết cách chấp nhận và thích nghi. Bằng không, ông cũng chỉ xứng đáng ở dưới cái địa ngục trần gian này thôi.

Sau một hồi ngẫm nghĩ lại, Minh dường như đã hiểu ra được gì đó, nhưng cậu không muốn nói với ai cả. Cậu chỉ muốn giữ kín nó trong lòng, để rồi đem ra sử dụng khi cần mà thôi. Sự ích kỷ của một thiếu niên điển hình.

Rồi lại mất thêm một lúc nữa, cậu học sinh quay sang hỏi bố với đôi mắt tròn xoe:

“Mà con vẫn chưa thực sự hiểu lắm, làm thế nào mà bố mẹ đến với nhau vậy ạ?”

“Cái đó thì hơi dài. Nhưng nếu con muốn, bố sẵn sàng kể.”

Bố Minh tiếp tục thở dài, sau đó bắt đầu kể.

“Ngày đó, bố hãy còn sung sức lắm, nhưng cũng đã dần thấm mệt với những mối tình xưa. Và rồi, bố đã gặp mẹ con…”

Đó là vào một buổi tối hè những năm 2000. Công viên Thống Nhất hôm đó thật đông người làm sao, khi gần như mọi ghế đá đã bị chiếm dụng. Mặt hồ gợn sóng lấp lánh dưới ánh trăng, phản chiếu lại suy nghĩ của những cô cậu thanh niên. Phải khó khăn lắm chàng trai của chúng ta mới tìm được một chiếc ghế hơi cũ.

“A, chào em.”

“Chào buổi tối, anh Khánh.”

Một cô gái trẻ đến từ phía cổng chính, ngồi xuống bên chàng trai. Trông cô ấy thật xinh đẹp làm sao, với kiểu tóc “sư tử mẹ” thời thượng. Chàng trai chỉ dám liếc trộm khuôn mặt của cô ấy đúng một lần, để rồi nhận ra có vẻ mình đã nhận đúng người. Cặp mắt long lanh, đôi môi đỏ mọng như trái anh đào cùng một nét mặt kiều diễm mà chỉ cần ít lớp trang điểm, rất khó để có thể tìm ra một người như vậy. Chỉ tiếc hai người vẫn đang là bạn khác trường.

Chàng trai tên Khánh bắt đầu cuộc trò chuyện bằng một câu hỏi đơn giản đến giật mình.

“Em đã ăn cơm chưa?”

“Dạ, em ăn rồi.”

Cô gái đáp với vẻ mặt bình thường. Nhưng Khánh thì lại không nghĩ vậy. Anh cảm thấy khá căng thẳng khi đã hai tháng rồi mà vẫn chưa chào được thêm câu gì ngoài câu đó ra. Bản thân anh khi nhìn lại mình cũng chẳng thấy có gì nổi bật cả: Một cái áo sơ mi đóng thùng, đi cùng quần tây và giày da. Thật chẳng sành điệu chút nào!

“Anh này, hay là chúng ta kiếm gì đó ăn đi, em thấy anh có vẻ không ổn lắm.”

Thế quái nào lúc này bụng của Khánh lại kêu ọt ọt, dẫn đến câu lo lắng trên của cô gái. Nhưng anh chàng đã vội vã từ chối.

“Không sao đâu, anh ổn mà.”

Không hề ổn chút nào. Khánh vừa từ viện nghiên cứu về sau một ngày nghiên cứu căng thẳng. Đã thế anh còn chưa ăn gì từ sáng đến giờ nữa, nên chắc chắn anh cần phải ăn. Nhưng vì sĩ diện của thằng mới ra trường nên nhất định anh không thể để một sinh viên rủ mình đi ăn được. Một suy nghĩ thật kỳ cục làm sao.

“Hay là chúng mình đi dạo chút nhé?”

Bất chợt, Khánh quyết định như vậy. Rồi cả hai người đi dạo quanh công viên, nói chuyện về những gì mình đã gặp hôm nay. Cô gái thì kể về những người sếp mình gặp ở chỗ thực tập gây khó khăn ra sao, dù bây giờ đã là kỳ cuối trước khi ra trường rồi. Còn Khánh, anh chọn nói về những gì đang thay đổi ở quê hương mình, Bắc Ninh, thay vì chỉ chăm chăm nói về các phản ứng hoá học và công thức sơn phản nhiệt mà bản thân đang nghiên cứu.

“Quê anh phát triển thế, còn chỗ em thì con đường đê mãi chưa xây xong.”

Cô gái nhận xét với giọng trầm buồn. Khánh có thể cảm nhận được một khoảng cách khá xa giữa hai người, giữa hai địa phương có mức độ phát triển khác nhau. Nhưng dù quê người con gái kia có nghèo đi nữa thì anh vẫn yêu cô mà…

Đột nhiên, chân tay Khánh bủn rủn, cảm giác như không thể đi được thêm mét nào nữa. Chết rồi, mình quên mất là mình sẽ bị tụt đường huyết nếu không ăn, chàng trai thầm nghĩ. Không ai muốn một khoảnh khắc xấu hổ đến mức này khi đi chơi với bạn nữ cả, đã thế còn vào đúng lúc anh chuẩn bị tỏ tình nữa chứ!

“Anh làm sao thế, anh Khánh?”

Cô gái cảm nhận được sức nặng đang dần tăng lên nên quay lại hỏi. Nhưng những gì cô nhận lại vẫn là một sự khách sáo xen lẫn bình tĩnh đến lạ thường của chàng trai.

“Không sao đâu, mình cứ đi tiếp thôi em.”

Nhưng đến lúc này thì Khánh đã không thể giữ nổi mình nữa rồi. Anh gục xuống bên cột đèn, hơi thở gấp. Cảm thấy không ổn chút nào, cô gái liền chạy đi tìm người giúp.

“Mình thật là thảm hại quá mà. Từ bé đến lớn chỉ có học, khi lên Hà Nội thì cũng chỉ biết la cà hàng quán cho đến tận bây giờ.”

Khánh tự trách mình. Anh thực sự chẳng biết gì về nấu ăn cả, vì từ bé đến lớn đã có mẹ và chị lo hết cho rồi. Để giờ khi đi chơi với gái lại xảy ra tình huống khó đỡ này. Mắt anh lờ đờ, rồi dần nhắm lại. Nhưng Khánh vẫn chưa ngất đi, anh chỉ đơn giản là muốn nghỉ ngơi một chút sau hơn mười tiếng làm việc.

“Hửm? Tại sao trong miệng mình lại có gì đó cứng cứng, rồi mềm ra dần thế nhỉ?”

Rồi Khánh nhận ra có sự bất thường. Khi anh mở mắt, anh sững sờ khi thấy cô gái đang cố gắng đút chiếc bánh đa vào miệng mình. “Ăn đi”, cô ấy liên tục nói thế. Nhưng được gái đút cho thì chẳng nhẽ lại từ chối, thế là Khánh ngoạm lấy ngoạm để chiếc bánh đa. Một chiếc, hai chiếc, sau cùng là ba chiếc. Nó ngon đến kỳ lạ, giòn nhưng không đến mức gãy răng.

“Anh cảm thấy thế nào rồi?”, cô gái hỏi lại với giọng lo lắng.

“Anh…”

Khánh sướng muốn bật khóc. Thì ra mình đã chọn đúng người rồi. Anh liền xổ một tràng luôn.

“Anh cảm thấy thật khỏe khoắn. Có lẽ nhờ em nên mới vậy đó. Lan, hãy trở thành nữ hoàng của anh nhé. Mặc dù anh không giỏi việc bếp núc, nhưng anh hứa mình có thể đem lại hạnh phúc cho đôi ta.”

“Khánh… Anh… Em đồng ý!”

Lan cũng vui sướng đáp lại.

“Khoan đã nào bố, tại sao chỉ với việc đút cho ăn thôi mà mẹ cũng đồng ý làm người yêu bố thế?”

Kết thúc câu chuyện, Minh vẫn chưa thể cảm thấy hết khó hiểu. Nhưng rồi bố cậu chỉ đáp.

“Mẹ con cũng thuộc tuýp người muốn chăm sóc cho người khác, kiểu như y tá đó. Mãi sau này, trong ngày cưới bố hỏi thì mới biết. Nhưng dù sao thì như vậy quả là tâm đầu ý hợp rồi còn gì nữa. Hồi mới về chung một nhà, mẹ con dạy bố nấu biết bao nhiêu món liền, thế nên giờ bố mới chăm được ông bà.”

“Ra là vậy… Thật là kỳ lạ.”

Minh suy nghĩ hồi lâu. Quả là một câu chuyện tình kỳ lạ. Nhưng rồi cậu chợt nhớ đến kế hoạch.

“Bố à, con có một chuyện muốn hỏi.”

“Hửm? Con cứ nói đi.”, bố cậu đáp, trong đầu nghĩ rằng con mình chắc lại nghĩ ra thứ gì đó kỳ lạ nên muốn kể.

Và thế là Minh liền tường thuật lại hết những gì đã xảy ra trong hai tuần vừa qua. Cậu kể trong sự tự hào, nhưng cũng hết sức căng thẳng và quan ngại khoảng cách tuổi tác. Đã hơn hai mươi năm kể từ chuyện tình “ngốc xít” nên chắc chắn sẽ có sự khác biệt trong suy nghĩ.

Trái lại với những gì Minh lo sợ, có vẻ như bố cậu lại rất am tường về kiểu tư vấn tâm lý này. Ông không phán xét nhiều mà chỉ tập trung vào một việc.

“Con yêu thì cứ việc yêu, bố không cấm. Nhưng những gì con cần biết về nó thì nhiều vô kể. Bố cũng chỉ muốn nhắc nhở con hai điều thôi, coi như để con tự khám phá.”

“Dạ, thưa bố.”

“Thứ nhất, đừng bao giờ để người yêu con khóc vì buồn. Thứ hai, con phải luôn tôn trọng quyết định cuối cùng của cô ấy, dù thế nào đi nữa. Có thế, con mới biết thế nào là tôn trọng người khác.”

Minh không biết nói gì hơn ngoài việc tạm thời nghe theo những gì ông bố nói. Ngoài trời, ánh trăng vằng vặc đang soi vào cửa sổ phòng, nơi hai bố con đang ngồi trên giường.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận