• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Mười ngày yêu em

Chương 12: Tôi gặp em vào mùa hạ

0 Bình luận - Độ dài: 2,854 từ - Cập nhật:

“Ôi trời ạ, mình phải làm sao đây?”

Minh đứng trước gương với một khuôn mặt quá sức rầu rĩ. Đôi má cậu chảy xệ xuống như bầu vú của một con bò sữa, miệng thì méo xệch sang một bên. Hôm nay sẽ là buổi hẹn hò đầu tiên giữa nam sinh này và Mai Khanh. Vốn đã mơ về ngày này đã lâu, song Minh vẫn chẳng thể nào tin vào mắt mình. Mới hôm bữa còn gặp nhau ở điểm thi, nhưng Khanh đã vội đặt một buổi hẹn hò rồi. Thật là vội vã quá đi. Tuy không có khả năng suy luận như người thường, nhưng rõ ràng Minh cảm nhận được ngọn lửa tình yêu trong cô gái ấy đang bùng cháy dữ dội đến mức nào.

Gạt chuyện hẹn hò sang một bên, hiện tại có một vấn đề mà cậu cần phải đối mặt, tới nỗi không thể trốn tránh được nữa.

Sự khúm núm của cậu.

Nó vốn được hình thành từ những năm tháng học tập ác liệt, chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh vào lớp mười. Nói nôm na thì ngày Minh được chẩn đoán mắc chứng rối loạn phân liệt cảm xúc cũng là ngày cậu bắt đầu trở nên khúm núm. Khúm núm hết sức có thể, khúm núm một cách quê mùa.

“Hơ?”

Minh ngẩn người một lúc rồi ngước lên trần nhà như một thằng hấp. Đó là minh chứng rõ nhất cho sự tàn phá của căn bệnh này đối với tâm lý và hành vi của cậu. Đôi lúc cậu sẽ hành xử như một tên ngốc vậy, không cần ai nhắc. Bên cạnh đó, việc học của Minh cũng không được tốt lắm. Do mắc phải một căn bệnh có sự ảnh hưởng đến tư duy logic, cậu dần “ngu” đi và không thể hiểu, cũng như nhớ được hết bài học, cho dù có ôn tập kỹ đến đâu.

Chưa dừng lại ở đó, cậu học sinh lại ngồi thụp xuống dưới đất, miệng lẩm bẩm những câu bằng tiếng nước ngoài. Đó là một trong số những cách cậu thường làm mỗi khi căng thẳng. Nhưng sớm thôi, Minh đã lấy lại được sự tỉnh táo. Cậu hít một hơi thật sâu rồi nhìn xung quanh căn phòng mình. Phải, căn phòng của một người mắc bệnh tâm thần thì phải khác người thường “đôi chút”. Một căn phòng rộng chừng bốn mét vuông, với một chiếc giường và bàn học kê gọn vào một góc. Bên tay trái từ cửa phòng đi vào, có một cái kệ sách với đủ loại sách, từ sách giáo khoa, sách luyện thi cho tới tiểu thuyết và truyện ngắn.

“Mình vẫn còn nhớ những năm tháng ấy…”

Minh bất chợt nhìn lên tường, nơi treo những bằng khen mà cậu đã có được từ thời tiểu học. Cậu lại nghĩ, giá mà bản thân có thể quay trở về cái thời vô lo vô nghĩ ấy. Minh nhớ về thời thơ ấu của mình. Khi lên năm, cậu đã có thể đọc được báo một cách rành rọt mà không cần sự trợ giúp của từ điển. Khi lên mười, cậu nổi tiếng toàn trường vì số lượng sách đã đọc, bao gồm sách học, sách đọc và từ điển. Cậu học sinh cứ ngỡ lúc ấy mình sẽ là một thiên tài mãi mãi, nhưng không, một cú ngoặt đã xảy ra vào năm lớp bảy.

Sau lần chia tay giữa bố và mẹ, Minh bắt đầu nghỉ ở nhà. Lịch trình của cậu khi đó rất đơn giản: Dậy và chơi điện tử đến hết ngày. Thậm chí, khi ông bà hoặc bố nhắc nhở, cậu vẫn dán mắt vào màn hình mà không thèm đáp. Sau đó là sự đi xuống trầm trọng.

“Phải, mình đã hoàn toàn mất đi khả năng học tập”, Minh cay đắng thừa nhận. Cậu cúi gằm mặt xuống và khóc. Thế là từ một viên ngọc sáng lóa, nam sinh bỗng chốc trở thành hòn đá cuội. Kết hợp với căn bệnh tâm thần nữa, mọi thứ vốn đã tệ nay còn tệ hơn. Đến đây, Minh không muốn nhớ lại thêm nữa. Cậu cúi người bên chiếc giường, mở ngăn chứa quần áo dưới nó và lấy ra vài bộ quần áo. Rồi cậu tưởng tượng mình sẽ trông như thế nào khi mặc từng bộ quần áo. Tuy rất muốn mặc những bộ trang phục sặc sỡ, song cuối cùng thì cậu vẫn chọn một chiếc áo blazer khoác ngoài áo sơ mi trắng và quần âu. Xong xuôi, Minh bắt đầu chuyến hành trình của mình. Cậu trèo lên con Wave của mình và vặn ga.

Địa điểm hẹn hò hôm nay là một quán cà phê nằm ở phố Nhà Thờ. Thay vì phóng như một thằng dân tổ, Minh chọn cách đắm chìm vào cảnh quan thành phố. Chiếc xe của cậu lướt qua những hàng cây đang tỏa bóng xanh mát, mắt đưa qua đưa lại trước từng ngôi nhà có tuổi đời từ hàng chục tới cả trăm năm. Và rồi Minh đi qua Nhà thờ Lớn, một công trình tôn giáo có tuổi đời lớn gấp chừng bảy, tám lần cậu. Nhìn qua, những đám rêu mọc trên nền tường trắng tưởng như chỉ làm công trình thêm xuống cấp, nhưng chính nó đã tạo nên vẻ cổ kính của nhà thờ. Cây thánh giá lớn ở mặt tiền nhà thờ như một lời tuyên bố chắc nịch về đức tin của những con chiên đã xây dựng nên công trình này. Cũng sẽ là một thiếu sót nếu không có một cắt cảnh tình cảm, dù là tuổi học trò hay trưởng thành cũng đều góp phần làm nơi này trở nên nổi tiếng hơn.

Trong đời người, thứ gì cũng cần phải toan tính. Và trong chuyện tình của Minh cũng không phải ngoại lệ. Cậu đã định rằng mình sẽ nắm tay Khanh lần đầu tiên trong đời, và nếu được thì một nụ hôn sẽ là đỉnh cao. Nhưng Minh biết thời điểm này hãy còn quá sớm để làm điều đó, nên suy cho cùng thì cậu cũng chỉ có gan nắm tay Khanh mà thôi, như một cách để tôn trọng chuyện tình đời cậu.

Dừng lại tại một quán cà phê nằm ở góc phố, Minh bước vào. Nơi đây ngập tràn những ký ức xưa cũ của một thời đã qua. Những chiếc bàn sắt hình tròn được dựng lên, những viên gạch lát sàn theo họa tiết caro, cái đài bán dẫn hiệu National, chiếc xe máy cổ được dựng ở một góc, tất cả đều được bài trí một cách có chủ đích. Gọi xong đồ uống cho mình - một tách cà phê phin, Minh lên tầng hai, chọn lấy bàn gần cửa sổ nhất rồi yên vị ở đó.

“Có vẻ như mình đến hơi sớm nhỉ.”

Minh cười nhẹ. Đó đã là thói quen của cậu từ rất lâu rồi, giờ muốn bỏ cũng khó. Những cái gì xảy ra trong cuộc sống mà có lợi cho mình thì tội gì phải bỏ, đó là tư duy của cậu về những thói quen. Không phải vì cậu muốn trở thành một quý ông, mà cậu chỉ muốn cải thiện hình ảnh của mình trước mặt mọi người. Trở thành một quý ông là chuyện quá xa vời, đơn giản vì kỷ luật chỉ là thứ tối thiểu để tạo thành, còn hàng vạn thứ khác cần thuần thục. Chưa kể nếu thực hiện sai thì có khi lại trở thành một con “sói cô độc” ấy chứ!

Chừng mười phút sau, một tiếng lịch bịch phát ra từ phía cầu thang. Mai Khanh đã tới. Cô bận một chiếc áo sơ mi, đi kèm với váy xếp ly và một đôi giày búp bê. Trong mắt Minh, cô chẳng khác nào một nữ sinh ngây thơ, hiền dịu cả. Thật quá xứng đáng để bật khóc. Cậu nở một nụ cười thật tươi:

“Bộ trang phục ấy, chúng rất hợp với bà đó.”

“Hi hi, cảm ơn ông.”

Đoạn Mai Khanh ngồi xuống. Minh bắt đầu nói.

“Thế…”

“Hửm?”, Mai Khanh nhìn cậu, “Ông muốn hỏi gì à?”

“Ừm. Cuộc sống của bà sau cấp hai ra sao? Tôi tò mò lắm luôn ấy.”

Minh đưa mắt nhìn Khanh một cách chăm chú. Cô gái khoanh tay lại rồi hỏi cậu thêm một lần nữa.

“Ông thực sự muốn biết à?”

Và Minh gật đầu lia lịa. Khanh thở dài rồi bắt đầu kể câu chuyện của mình.

“Sau cấp hai, tôi đã đậu vào trường chuyên, như ông đã biết rồi đấy. Tôi thì học chuyên Anh thôi. So với các ông thì học ở đó đúng là vất thật, nhưng với tôi thì cũng chẳng tới nỗi.”

“Ra là vậy. Tôi cứ tưởng trường chuyên là thứ gì đó thâm cung bí sử, khó điên khó đảo lắm cơ. Nhưng đó là với bà mà nhỉ, hì hì.”

Minh gãi đầu nói. Dù rất quý trọng những lời này, song có vẻ như cậu không đánh giá cao thông tin này lắm. Cái cậu cần là một cuốn biên niên sử về những chuyện tình trước đó của Mai Khanh. Minh thực sự rất nôn nóng trong lòng. Rồi cậu đi thẳng vào câu hỏi của mình một cách thô lỗ mà không thèm thiết lập một câu chuyện đệm nào cả:

“Tôi hỏi thật lòng, bà đã từng có người yêu chưa?”

Câu hỏi này như đánh trúng tim đen của Khanh. Rõ ràng cô không hề muốn đề cập đến những điều đau lòng ấy, nhưng Minh lại khơi chúng lên. Đôi mắt Khanh xệ xuống, như thể không còn chút sức sống nào vậy. Miệng cô ấy cũng không còn cười giống vài giây trước nữa. Đây đích thị là một death flag cho mình rồi, Minh tái mặt lại. Cậu vội vã giải thích cho người yêu của mình:

“Khoan, không phải tôi sẽ chỉ trích bà hay đi tìm mấy gã đó đâu. Tôi đâu phải cái kiểu côn đồ đó! Tôi chỉ đang muốn…”

Nhưng nói được nửa câu thì Minh đã bị Khanh ngắt lời.

“Để tôi đoán, ông muốn tìm cách chiều chuộng tôi thông qua những câu chuyện tôi kể phải chứ?”

Minh sững người. Thật không thể tin được, cú đánh trực diện này là do cậu quá yếu kém và non nớt, hay bởi Mai Khanh quá giỏi trong việc đọc vị người khác? Nhưng đã đến đây rồi thì cậu cũng chẳng thể chối cãi được nữa, đơn giản vì nó chỉ khiến cậu càng thêm ngốc nghếch và “hề” thôi.

“Phải.”

Tuy nhiên, Minh không cúi gằm mặt xuống như thường thấy. Cậu muốn chứng tỏ mình là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng không hề gia trưởng chút nào. Và trước phản ứng này, Khanh khẽ nhếch mép cười rồi tháo chiếc nhẫn trên tay mình xuống, đặt nó xuống bàn một cách từ tốn.

“Ông biết thứ này là do ai tặng tôi không?”, Khanh nghiêm túc hỏi Minh.

“Không?”

“Đó là quà của một anh chàng cùng trường tặng tôi nhân ngày kỷ niệm một năm yêu nhau. Giờ anh ấy cũng đã đi du học và có người yêu mới rồi. Tôi không thực sự yêu anh ta lắm, nhưng dẫu sao anh ấy cũng là một người tốt…”, Khanh như chìm vào trong những miền ký ức, tuy gần nhưng lại quá xa xăm.

Ngày ấy, Khanh đã nhận lời hẹn hò của chàng trai ấy mà không chút đắn đo. Chàng ta khác một trời một vực nếu so với Minh. Khuôn mặt chữ V, cao ráo, đã vậy bố mẹ còn là chủ tiệm vàng nữa. Phải, thời gian đầu thì Khanh được hết mực cưng chiều, món gì cũng do một tay bạn trai chi trả hết. Từ chiếc túi xách, thỏi son cho đến những món đồ cao cấp như chiếc điện thoại mà đến giờ cô vẫn dùng. Ngoài ra còn những buổi đi chơi ở các địa điểm nổi tiếng khắp Hà Nội. Và để đáp lại tình cảm anh ấy dành cho mình, Khanh cũng thường xuyên tỏ ra quan tâm, hay hỏi thăm. Thậm chí, cô còn tới tận nhà bạn trai để chăm sóc khi anh ta bị sốt. Khanh đã ngỡ mối tình này sẽ kéo dài mãi mãi…

Nhưng.

Càng về sau, chàng trai ấy ngày càng như một con cún vậy. Tuy ở trên trường vẫn đóng vai một nam sinh học giỏi và sát gái, đến nỗi từng hành động cử chỉ còn được xem là chuẩn mực cho mọi chàng trai khác trong trường, khi ở bên nhau thì anh lại tỏ ra cực kỳ lạnh nhạt với bạn gái của mình. Những lần hiếm hoi anh ấy và Khanh tỏ ra thân mật là khi anh dựa dẫm, ngả ngốn vào cô. Và điều này khiến Khanh cảm thấy như bị xem là một đứa con gái ngốc. Vả lại, hai người cũng cãi nhau không ít lần.

Phải, cuộc tình ấy đã đi đến một hồi kết. Đó là một ngày hè, khi đó Khanh đang đứng trước mái hiên nhà, chờ bạn trai đến chở đi ăn. Một tiếng, hai tiếng, rồi ba tiếng, Khanh sốt ruột và bắt đầu nhắn tin cho bạn trai. Nhưng đáp lại chỉ là một tin nhắn dạng âm thanh với chất giọng đầy hờ hững:

“Mình chia tay em nhé.”

Sau đó tài khoản Messenger của cô cũng đã bị bên kia chặn luôn. Cùng lúc ấy, trời đổ mưa. Mặc cho bản thân đang mặc một bộ váy xúng xính, Khanh bước khỏi hiên và dầm mưa suốt một tiếng.

“Đêm ấy tôi đã khóc. Tuy khóc không to, nhưng lại rất nhiều, đến nỗi tưởng như có thể lấp đầy căn phòng. Nhưng đây cũng chẳng phải điều bất ngờ. Chính tôi đã vô tình mơ về bối cảnh y như vậy vào một đêm không trăng. Chỉ tiếc là nó xảy ra thật”, Khanh kết thúc câu chuyện với giọng trầm buồn.

“Một chuyện tình đau đến nhói lòng”, Minh nhận xét, “Tôi cũng không muốn khoe khoang đâu, nhưng thực tình thì tôi đã dành ra tới vài năm chỉ để nhớ tới bà thôi đó. Kể cả khi đổ bệnh và trở nên bất bình thường, tôi vẫn còn khóc hàng đêm.”

Khanh đặt tay lên ngực trái, tỏ lòng khâm phục nghị lực của Minh khi đã chờ mình lâu tới vậy. Nhưng rồi cô lại hỏi.

“Thế sao ông không tỏ tình với tôi ngay từ lúc còn học cấp hai?”

“Bà ngốc thế, thời đó tôi còn chả có địa vị gì trong lớp, tỏ tình để bị từ chối à?”

Minh bật cười. Nhưng Khanh thì không nghĩ vậy. Cô đứng dậy và hỏi cậu.

“Nói đi, ông bị bệnh gì thế?”

Đứng trước câu hỏi như ra lệnh này, Minh lại sững người tập hai. Cậu không muốn và cũng không thể để lộ mình là một thằng có vấn đề về tâm thần và trí não được. Cậu vẫn tươi cười đáp.

“Tôi bình thường mà.”

“Nói dối, hai mắt ông đang đảo qua đảo lại như rang lạc kìa! Hơn nữa, cách nói chuyện của ông đang thực sự có vấn đề đấy. Ông đang đưa tôi từ điểm A nhưng lại qua C, tới điểm E, rồi lại dừng tại điểm B.”

Thôi xong rồi, đời mình thế là toang rồi. Minh không ngờ cô gái này lại sắc sảo tới vậy. Từng suy nghĩ của cậu đều bị nhìn thấu một cách dễ dàng. Thôi thì đành thành thật vậy, một suy luận sắc bén đến vậy thì còn có gì có thể đem ra để chối cãi nữa. Minh cắn chặt môi, hai tay thu lại và thừa nhận như một tên tội phạm bị ép cung:

“Ừm, tôi bị rối loạn phân liệt cảm xúc.”

“Rối loạn phân liệt cảm xúc? Hình như tôi có đọc ở đâu đó rồi thì phải”, Mai Khanh chống cằm suy nghĩ.

“Tôi không muốn nói ra vì sợ bà sẽ ghê tởm một tên có vấn đề về tâm lý.”

Minh nói tiếp. Cậu đang chờ não nghĩ tới một lời thanh minh khác. Nhưng Khanh đã nhanh hơn Minh một bước. Cô dùng hai tay nâng lấy khuôn mặt đang xị xuống của cậu rồi hôn lên má.

“C-cái gì?”, Minh ngạc nhiên.

“Đó là phần thưởng cho một chàng trai nghị lực như ông đó, Minh à. Đến lúc này, ông đã thực sự khiến tôi mến mộ ông rồi đấy.”

Khanh tủm tỉm cười, trong khi Minh vẫn còn đang ngơ ngác. Cùng lúc này, ngoài trời đã bắt đầu có một ngọn gió…

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận