Volume 01: Bình minh và Đêm tối
Chương 32: Thần Thoại chi chiến - Nhân sinh
0 Bình luận - Độ dài: 3,671 từ - Cập nhật:
Một biển thiên thạch lao từ trên trời xuống nhưng lạ thay điểm rơi của tất cả đều hướng thẳng về Ceres. Tầng tầng trọng lực bao lấy hắn ta, ép đến biến dạng không gian, bẻ cong ánh sáng ngăn không cho Mind Scholar di chuyển dù chỉ một chút. Đôi mắt của cả Forwell lẫn Dehia sáng lên màu tím rực rỡ, hiển hiện sự thao túng mạnh mẽ của họ với trọng lực.
Tuy nhiên Ceres vẫn bình tĩnh như không, đôi mắt hắn mờ đi khi hồi tưởng đến quá khứ và rồi chỉ trong tích tắc, cơ thể Fateweaver hiện ra ở nơi khác. Không dừng lại ở đó, đôi tay hắn khẽ gảy lên không trung như đang dệt lại chính sợi dây số phận. Những viên thiên thạch chú định vô pháp chạm tới hắn!
Và rồi từng quả từng quả đất đỏ chót to tướng vì đủ thứ lí do mà chệch khỏi quỹ đạo, đâm sầm vào nhau và rơi xuống trong cơn mưa đá rực rỡ huy hoàng. Không dừng lại ở đó, hai luồng chất xám chậm rãi chảy xuống và tạo hình thành hai quả cầu nhỏ xanh lục không ngừng sôi lên. Hắn vung tay ném thẳng chúng về phía Dehia và Forwell. Đó chính là biểu hiện năng lực Nhiệt Hạch chân chính, từng được tung ra trong lịch sử bởi chính các Thần Thoại!
Theo lẽ thường, họ có thể dễ dàng né đi nhờ vào việc lui vào không gian cá nhân của bản thân nhưng vẫn còn vô số thường dân và các KIA ở đây. Điểm yếu của họ đang hiện lên quá rõ trước mắt Ceres. Tuy nhiên cả hai đều không chút bối rối. Trọng lực cực đại ngay lập tức giáng xuống hai khối cầu và ép mật độ của chúng đến cực hạn. Gân xanh gân đỏ nổi lên trên trán các Thần Thoại nhưng vẫn một mực chống lại sức ép của vụ nổ kinh hoàng.
Tuy nhiên cả hai tất nhiên không để yên chờ bản thân chống không nổi mà thành công dã tràng. Hai khe nứt chậm rãi mở ra, trọng lực khủng bổ ép buộc hai khối cầu đi vào trong đó và ngay khi cánh cửa kết nối hai chiều đóng lại, cuối cùng cả hai có thể thả lỏng. Họ biết rằng có những vụ nổ kinh thiên đã xảy ra trong góc cùng nơi không gian cá nhân của họ nhưng điều đó chẳng quan trọng.
Ngay trong lúc họ còn đang bận rộn chống đỡ, một dòng chất xám vẫn không ngừng tuôn trào từ thất khiếu Ceres, tụ lại thành khối chất lỏng to bằng cả tòa nhà trước mặt hắn. Chậm rãi, nó định hình thành một cơ thể gầy guộc đen như than và tự khoác lên mình chiếc áo choàng tả tơi. Tay nó giữ chắc một cây cung chết chóc. Dehia thấy vậy cũng truyền thẳng một dòng sóng âm đến tai Forwell:
“Ta xử lí Ceres, cậu đối phó bóng ma từ lịch sử đó.”
Nói rồi, cơ thể Dehia chợt tan ra thành một làn sương dày đặc. Lúc này, bóng dáng mờ ảo của cô hiện lên khắp nơi tựa như phân thân. Ceres hồi tưởng về thể chất của một Thần Thoại Học Thuật Thể chất rồi tung đấm ra bốn phương tám hướng. Không gian sụp đổ, vỡ vụn khi vô số vết nứt mờ ảo hiện lên giữa không khí nhưng công chúa Faragon không hề bị ảnh dù chỉ một chút. Cứ như thể sự hiện diện của cô ấy vô phương bị tác động. Tiếng cười nhã nhặn của tên tội phạm vang lên, vọng đến tai cô:
“Hahaha… lần nào cũng thế, Đám Mây Xác Suất của em thật sự rắc rối đấy!”
Đúng vậy, năng lực này được gọi là Đám Mây Xác Suất, một trong những Quyền Năng cốt lõi của Hạng 3 Học Thuật Vật lí. Nó dựa trên tri thức về cơ học lượng tử mà ngay cả khoa học của thế giới của những điều cấm kị cũng chỉ mới chạm tới chút da lông bên ngoài. Về cơ bản trong trạng thái này, sự tồn tại của Dehia cũng chỉ như electron trong đám mây xác suất, không thể xác định vị trí và động lượng đồng thời. Sự hiện diện của cô ở một vị trí không phải là trăm phần trăm mà chỉ là xác suất cô sẽ xuất hiện ở đó. Vì vậy, Dehia có thể cùng tồn tại ở nhiều nơi trong khi chỉ có một cơ thể và nếu cô không muốn, không đòn tấn công vật lí nào có thể gây thương tổn cho cô - vì đơn giản mọi nơi chúng đi qua, xác suất tồn tại của cô tại đó bằng không.
“Tuy nhiên Dehia em biết không, ít ai hiểu em và Học Thuật em hơn ta. Để làm sụp đổ trạng thái bất định của Đám Mây Xác Suất, chỉ cần tìm ra vị trí của em mà thôi!”
Trong đôi mắt rực rỡ ánh vàng vận mệnh của hắn, tấm thảm vô cùng vô tận của số phận hiện ra, đan xen bởi vô hạn các sợi tơ. Chúng xuyên tới tương lai và đi về vô số nhánh, chỉ ra không giới hạn các khả năng. Tuy nhiên Ceres chỉ đơn giản nắm lấy sợi lớn nhất với khả năng xảy ra lớn nhất sau đó xoay nhẹ nó, vô số các sợi tơ khác bị xoắn vào đó và đứt gãy những nhánh khác đồng thời gia trì lên sự vững vàng của tương lai hướng đến. Xác suất Dehia hiện ra tại đó… là trăm phần trăm!
Ngay lập tức, Đám Mây Xác Suất sụp đổ… nhưng nguyên lí bất định thì không! Một khi có thể xác định chính xác vị trí của electron, động lượng của nó hoàn toàn vô định. Trong tích tắc, Dehia đến trước mặt Ceres và tung một cú đấm làm biến dạng cả không gian thẳng đến hộp sọ hắn. Đây chính là hiệu quả cuối cùng của Đám Mây Xác Suất.
Tuy nhiên, hắn ta chẳng hề bất ngờ, tựa hồ đoán được tất cả. Cú đấm cứ thế tiến tới… rồi đi xuyên qua cơ thể Fateweaver. Vị trí của hắn ta hiện tại cũng chỉ là vay mượn của quá khứ mà thôi. Không chút chậm rãi hay do dự, một lần nữa cơ thể Dehia lại tản ra, Đám Mây Xác Suất tái kích hoạt.
Dưới xung kích oanh tạc của Thần Thoại chiến, các KIA và Sarah không thể tiếp tục bình thản mà tranh đấu. Họ tự tìm con đường của riêng mình, trốn đến nơi có thể tránh việc vô tình bị đạn lạc giết chết. Chạy nhanh qua đủ nẻo đường, đôi mắt Sarah không ngừng đảo qua lại. Cô hiện tại vẫn đang bị phế đi hầu hết khả năng, đã rất lâu rồi người phụ nữ mới lại cảm thấy bản thân tầm thường đến vậy.
Nếu là bất kì khoảnh khắc nào khác, cô chỉ cần triệu hồi một câu chuyện, đi xuyên qua vài quyển sách,... là đã đến được rìa thành phố. Việc đang phải liên tục cảnh giác phục kích từ bốn phương tám hướng ngược lại rất tiêu hao Tinh Thần Lực, ngay cả một Hạng 5 như cô cũng không thể giữ được sự tự tin khi các Thần Thoại đã giáng xuống.
Bất chợt, linh cảm chợt lóe khiến người phụ nữ vội vã truyền Tinh Thần Lực vào mai rùa củng cố hàng rào bảo vệ. Từ hai hướng trái phải lần lượt bộc phát ra tới sấm sét và tia năng lượng. Một lần nữa, họ không thể vượt qua hàng phòng thủ của cô. Đưa mắt liếc nhìn hư ảnh mơ hồ sau những dãy nhà đổ nát do rung chấn, Sarah thay đổi ý định.
Cứ chạy như vậy không phải cách, nếu chẳng may ngài Ceres thua kết cục của cô cũng chẳng tốt đẹp gì. Gần với Thần Thoại hơn ai hết, Sarah hiểu rõ việc trốn thoát khỏi họ vô lí đến nhường nào. Cô khác với những hình chiếu lịch sử giả dối kia, cô được tạo ra từ năng lực Dệt Vận Mệnh của Fateweaver. Chủ nhân của cô đã sử dụng một sinh mệnh sống sờ sờ, cưỡng ép bẻ cong vận mệnh, thay đổi mọi thứ về sự tồn tại đó để tạo ra cô. Cô không mạnh như hiện tại bằng vào sự ban phát của Quyền Năng cấp cao mà là tự mình đi lên. Cô là một con rối trong tay ngài, nhưng là một con rối thực hơn bất kì con rối nào mà ngài từng tạo ra. Vì vậy, cô sẽ không biến mất khi ngài vẫn lạc mà sẽ vẫn tiếp tục phục vụ ngài.
Ngài đã cấy một phân mảnh vận mệnh của ngài vào mạng vận mệnh của cô khi tạo ra cô, vì vậy miễn là Sarah còn sống, ngài sẽ vĩnh vĩnh phục sinh. Vì ngài, bằng mọi giá cô phải sống. Bây giờ cô cần chiến đấu với chúng, tiêu hao hết Tinh Thần Lực của chúng… không, nó không đủ nhanh! Cô cần giết chúng càng sớm càng tốt. Điều đó sẽ cho phép những Quyền Năng của cô trở lại nhanh hơn và hy vọng thoát đi cao hơn.
Nghĩ là làm, trên tay kia của cô nắm chặt lấy một cây bút hư ảo dường như xuất hiện từ hư không. Những cảm xúc mãnh liệt nhất, huy hoàng nhất bộc phát từ sâu trong nội tâm của nữ nhân. Mặt cô nhăn lại, vô số sợi gân to nhỏ như những con giun hiện lên trên làn da mỏng manh khắp cơ thể cô. Cô… không được phép thất bại. Cô sẽ sống, cô phải sống, cô bắt buộc bản thân bằng mọi giá sống! Ham muốn ấy mãnh liệt và hung dữ đến mức cô đã vô thức áp đặt Ban Niềm Tin lên nó.
Tất cả tri thức, giác ngộ và đúc kết một đời của cô hội tụ, đan xen và tạo nên ngòi bút này. Chỉ với tri thức được trao của Storyteller, cô đang tự đẩy bản thân lên tới giới hạn và vươn tay chạm đến gần tri thức Thần Thoại hơn bao giờ hết. Đây không phải ứng dụng cấp Thần Thoại của một Quyền Năng cấp thấp như các Mind Scholar có thể tạo ra khi đẩy bản thân tới giới hạn, nó là một Quyền Năng cấp Thần Thoại thật sự.
Đưa tay lên, những dòng chữ liên tục tuôn ra từ đầu bút mà khắc lên không khí, tạo thành vô số văn tự khổng lồ rực rỡ trên đầu Sarah. Chúng viết:
“Sinh ra từ hư vô
Lớn lên dưới gông xiềng
Mang vô hạn điên rồ
Thề vì ngài vi tôn!”
Bóng tối tuyệt đối mở rộng, bao lấy phạm vi hàng trăm mét. Tựa như hỗn độn sơ khai, vạn vật không tồn. Rồi bất chợt, vô số xiềng xích vàng rực tuôn ra xối xả từ bốn phương, lấy hướng các KIA mà đến. Đây chính là năng lực cấp Thần Thoại của Học thuật Văn Học, Vùng Đất Thơ Ca. Cho phép mỗi người bọn họ có thể tạo ra một vùng không gian của riêng mình, chúng khác nhau ở mỗi người thi triển, dựa vào chính những trải nghiệm sống, cảm xúc, kỉ niệm sâu sắc nhất của họ. Riêng Sarah, những sợi xích này không chỉ trói buộc lấy hành động của nó mà còn dần đồng hóa suy nghĩ, khiến những kẻ bất kính này đời đời kiếp kiếp vì cô và Ceres mà thuần phục.
Các KIA vùng vẫy, phản kháng nhưng bất luận thế nào vẫn bị siết lấy bởi những sợi xích rạng rỡ. Họ có thể mạnh, có thể nhanh, có thể mang phản xạ phi thường nhưng đứng trước Quyền Năng tuyệt đối cấp Thần Thoại, tất cả đều vô nghĩa.
Fenix từ lúc Jereff ngã xuống đã chiến đấu như một con rối vô hồn, đôi mắt cậu trống rỗng và mờ đục. Cậu cứ thế chạy và chạy, rồi lại theo hiệu lệnh Christina mà giải phóng Tụ Điện. Mọi thứ chỉ đơn thuần là bản năng đến thuần túy. Đầu óc cậu lúc này trống rỗng, mọi cố gắng của cậu đều bị phủ nhận khiến hàng rào tâm lí mà vị bác sĩ vất vả dựng nên từ thời còn là Biology Apprentice gần với sự sụp đổ hơn bao giờ hết. Nếu không phải Sarah vẫn đang thở sờ sờ ra đó thì cậu đã chẳng thể nào dùng chút lí tính ít ỏi đến vô hình còn sót lại mà đè nén tất cả cảm xúc, suy nghĩ của mình xuống.
Sự bình tĩnh của các Surgeon được xây dựng dựa trên việc chỉ đơn giản phong ấn cảm xúc và lấy nó làm nhiên liệu để đốt lên quyết tâm. Tuy nhiên bây giờ sự thất vọng, suy sụp, thù hận,... của cậu mãnh liệt đến mức có thể dễ dàng xô đổ phong ấn đó. Và cách duy nhất để ngăn điều đó xảy ra là đem chính tư duy của mình chôn xuống cùng để ngăn bản thân nghĩ lung tung. Cậu đã vứt đi vũ khí nguy hiểm nhất của một Mind Scholar nhưng cũng chính sự quyết đoán đến cực điểm đó đã cho phép Fenix vẫn giữ được chút tỉnh táo cuối cùng.
Đó chính là lí do mà từ nãy đến giờ đôi mắt cậu vô hồn và hành động của cậu dễ đoán đến vậy. Để nói một cách văn vẻ thì Fenix hiện tại không sống, cậu chỉ đang tồn tại. Vị bác sĩ từng liều lĩnh nhưng kiên cường, ấm áp và luôn tự gánh lên vai vô số trách nhiệm đã bị phong ấn cùng với sự điên loạn tột cùng, chỉ để lại lớp vỏ trống rỗng.
Giờ phút này nhìn lấy những sợi xích rực rỡ dần siết chặt lấy mình, cậu chẳng hề hoảng sợ hay vùng vẫy. Vì đơn giản, chính ý chí mong cầu sự sống cơ bản nhất của mọi sinh linh cũng đã bị cậu ấn xuống dưới lớp biển phẳng lặng mang tên bình tĩnh.
Dần dần, vô số âm thanh hiện lên trong tâm trí Fenix. Chúng dường như tạo thành một bảng hòa âm của hai từ Ceres và trung thành. Chính vì suy nghĩ của cậu bây giờ đã trống rỗng nên sự đồng hóa trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết. Những sợi xích chậm rãi nhưng chắc chắn bắt đầu hòa vào da thịt Fenix, tự biến mình thành một phần của cậu. Tuy nhiên ngay lúc này, một giọng nói già cỗi chợt cất lên từ sâu trong linh hồn vị bác sĩ, như vọng xuyên qua các thời đại:
“Này, bỏ cái tay hư thối đó ra. Fateweaver.”
Ngay sau tiếng nói đó, những sợi xích chợt đứt gãy và như một chuỗi domino không thể dừng lại. Sarah trôi nổi cách đó không xa bắt đầu lảo đảo, đôi mắt cô ta nhòe đi, suy nghĩ đứt đoạn. Máu không ngừng trào ra từ vô số lỗ trên cơ thể, đôi mắt đỏ tựa quỷ dữ. Xa xa, Ceres hừ nhẹ một tiếng.
Ngồi trên tháp đồng hồ cao chót vót cách rất xa chiến trường, một người đàn ông với đôi mắt xanh như bầu trời và làn da trắng trẻo thư sinh đang mỉm cười quan sát mọi thứ. Mái tóc đen ngắn lãng tử cùng chiếc khăn choàng lữ hành bụi bặm của anh ta tung bay trong gió đêm. Trên tay trái người đàn ông là một quyển sách bìa da mơ hồ đang liên tục bị một cây bút mờ ảo trôi nổi viết lên những nét nguệch ngoạc. Câu chuyện nói:
“Thật vậy, nữ nhân họ Reinus có thể xuất sắc, nhưng muốn tự đúc kết tri thức để tuôn ra tới Quyền Năng Thần Thoại là chuyện có tỉ lệ xảy ra thấp hơn một phần trăm ngay cả ở các Hạng 5 gần với sự phi thăng nhất. Chính Fateweaver đã dệt lại vận mệnh mặc cho đang bị Dehia quấn lấy để khiến nó thật sự thành công. Đồng thời, ông ta còn thay đổi số phận để sự phản phệ đến chậm hơn. Ngay khi Fenix sắp bị đồng hóa, khiến mục tiêu thật sự của Ceres trong lần đại khủng hoảng này đạt thành thì tồn tại cổ xưa trong người cậu mang lấy ít ỏi sức mạnh khó khăn lắm mới phục hồi được mà hủy đi sự can thiệp vận mệnh của Fateweaver. Chỉ tiếc…”
Vẫn giữ nụ cười bất biến, người đàn ông khẽ thì thầm:
“Ngay cả Áo Giáp Cốt Truyện cũng không đủ sao… phiền quá đấy.”
Một hơi thở dài, anh ta đưa tay phải bắt lấy cây bút và lấy ngón cái quẹt qua xóa đi hai chữ cuối cùng. Đôi mắt anh ta phát ra thứ ánh sáng rạng rỡ trong veo như trời hè, rồi đôi tay thoăn thoắt mà viết xuống:
“... May mắn thay, cùng lúc đó Dehia thành công tung ra một đòn bất ngờ khiến Ceres phải xao nhãng. Điều đó tạo cơ hội cho tồn tại cổ xưa thành công xuyên phá vận mệnh chú định mặc cho một chút thiếu hụt.”
…
Không gian hỗn độn dần vỡ vụn khi sự khống chế của Sarah trở nên yếu đi. Phản phệ khiến Tinh Thần Lực xuôi dọc trong bể linh hồn của cô hỗn loạn, mất khống chế. Dù người phụ nữ cố gắng cách mấy cũng không tài nào kiểm soát nổi dù chỉ một tia Tinh Thần Lực chứ đừng nói chi duy trì cả Vùng Đất Thơ Ca. Không chỉ vậy, cơn đau đầu thấu trời như bị bổ não ra không ngừng dằn vặt lấy khiến nữ giám đốc chẳng thể phản kháng, bị Fenix ánh mặt vô cảm đến tột cùng đạp mạnh xuống đất.
Đầu cô va chạm với mặt đất bằng một lực khủng khiếp, nỗi đau xuyên thấu khi sóng mũi gãy bị lấn át hoàn toàn bởi đầu óc phản phệ khiến cô chẳng có lấy chút thay đổi biểu cảm. Nhìn lấy điều đó, Fenix cũng chẳng hung hăng hay tức giận, cậu chỉ đơn giản tiếp tục đánh, đá, đạp,... Khung cảnh nguyên thủy nhất, dã man nhất hiện ra ngay trong đêm tối kinh hoàng nhất. Hình ảnh hai con người sắc mặt chẳng chút biến hóa, kẻ thì vô cảm đến đáng sợ đang hành hạ người đau đớn đến chẳng thể điều khiển cơ mặt.
Christina và Sekt đứng cách đó không xa, im lặng mà nhìn lấy tất cả. Họ đã bước vào thế giới tàn nhẫn này sớm hơn, làm quen với đau khổ và mất mát nơi đây sớm hơn. Điều đó cho phép họ tiếp nhận sự thật này một cách dễ dàng hơn… nhưng mỗi người cũng không thể ngăn chặn hoàn toàn sự điên loạn đang lăm le trỗi dậy. Bởi lẽ đó, nhìn vào ánh mắt Fenix, biết được câu chuyện, sự non trẻ của vị bác sĩ, cả hai hiểu cậu đang đau đớn và thống khổ đến nhường nào. Và thật sự là một phép màu vi diệu đến bao nhiêu mới có thể khiến một con người chất chứa lấy vô số xúc cảm mãnh liệt như thế chưa phát điên tại chỗ. Tất cả những gì cả hai có thể làm chính là im lặng và không làm phiền người đàn ông đã mất đi vô số trước mắt.
Máu me bắn khắp nơi, gương mặt Sarah biến dạng hoàn toàn. Cô đã chẳng còn ra dáng con người. Bằng vào chút sức tàn cuối cùng mặc cho cơn đau đầu thấu trời, một câu hoàn chỉnh vẫn hình thành trong đầu con rối vì trung thành mà lầm lỗi.
Tôi… phụ ngài rồi…
Và nhịp tim cô ngừng lại. Nhưng vị bác sĩ cứ như không thấy mà tiếp tục đánh tới tấp. Cuối cùng, khi cái xác đã hoàn toàn lạnh lẽo, từng luồng điện đang bao phủ lấy cơ thể Fenix cũng tán đi, để lại người thanh niên cạn kiệt cả Tinh Thần Lực lẫn thể lực ngã khụy xuống. Ánh sáng trở lại trong đôi mắt đen như màn đêm của cậu, nhưng nó không còn trong trẻo và lấp lánh hy vọng như ban đầu. Bây giờ, tất cả những gì người ta nhìn thấy tại đó là cơn giận và sự hận thù vô song. Fenix đã từ một con cừu trong sáng biến thành kẻ săn mồi tàn bạo hơn bất kì ai.
Sự điên cuồng vô hạn đã được giải tỏa phần nào qua việc đánh đập không thương tiếc với kẻ thù khiến cậu mang lên vô số thù hận - Sarah. Tuy nhiên những gì còn lại chắc chắn vẫn đủ khiến vị bác sĩ mất đi lí trí và trở thành một con quái vật. Vì vậy cậu chọn cách tiếp nhận chúng và hòa làm một với chúng. Lần nữa, sự quyết đoán đã cứu lấy Fenix. Chỉ là… cái giá phải trả là nhân cách ấm áp của cậu chết đi, nhường chỗ cho kẻ lí tính mang theo thù hận không nguôi.
Từng giọt nước mắt tuôn rơi không kiểm soát trên khuôn mặt vị bác sĩ, hòa cùng giọng nói khàn đặc đáng sợ của chính cậu:
“Ceres… ngươi sẽ chết!”
0 Bình luận