Tập 2: Bi ai

Chương 11: Biến số

Chương 11: Biến số

“Cậu đang làm cái gì ở đây vậy hả, Emilia?”

Không có sợi dây đáng ngờ hay dấu hiệu của ma thuật nào được thi triển, tôi đỡ cô ấy dậy, phủi vội lớp đất bám lên quần áo cô.

“Tự dưng chạy đi như vậy, có chuyện gì sao?”

Cô ấy vừa nhìn thấy tôi đã quay lưng chạy đi, xuất hiện vào giờ này có thể là đến để gặp tôi, nhưng phản ứng như thế thì e là không phải. Và cả vẻ mặt này… là lo lắng ư?

“Chỉ, chỉ là đang đi dạo thôi, không có chuyện gì đâu…”

Emilia lảng đi, tránh nhìn vào mắt tôi, nhưng ngón tay cô bấu nhẹ vào bắp tay, dường như là còn đang giấu giếm tôi chuyện gì.

Vừa định với lấy bàn tay của cô, Emilia đã giật tay lại, tiếng “chát” đau điếng vang lên khi cô tự tay tát vào mặt mình…

“Emilia…”

“Mọi người, mọi người ở ký túc xá… họ đang gặp nguy hiểm!”

Lông mày tôi liền chau lại, lập tức đã chuẩn bị sẵn tinh thần.

Chúng tôi như có thần giao cách cảm, tôi không cần nghe Emilia giải thích gì thêm thì đã gật đầu, cô cũng nhanh chóng cùng tôi chạy ra khỏi khu rừng. Trên đường, cô không quên tạo ra những mảnh băng nhốt chặt một ngọn lửa xanh bên trong rải khắp mặt đường. Được một thời gian, chúng phát ra những tiếng nổ liên hoàn, không quá lớn nhưng đủ để thu hút sự chú ý.

Hiện vẫn không cách nào liên lạc được với Ariel để kiểm tra tình hình, nhưng đột nhiên Emilia lại xuất hiện ở đó cũng đã đủ kỳ lạ, chắc chắn có chuyện gì đó đang hoặc sắp xảy ra. Cuộc sống học đường của Emilia đã được định sẵn là sẽ chẳng dễ dàng, và y như rằng, nỗi lo cũ chưa xong, nguy hiểm mới đã ập đến ngay ngày hôm nay.

Đang tự hỏi chuyện gì có thể gây ra nguy hiểm lớn đến vậy, ký túc xá nữ bỗng rực sáng, làn sóng xung kích thoát ra khỏi tấm màn ma thuật, mạnh tới nỗi thổi bay đất đá và những viên ngói, làm vỡ toang cả những ô cửa sổ, màng nhĩ tôi liền rung lên đến mức khiến tôi đau nhói trước âm thanh khủng khiếp. Những người chứng kiến khung cảnh đó không chỉ có tôi cùng Emilia, vụ nổ đã làm rung chuyển cả học viện, từng tiếng la hét cũng đã bắt đầu vang lên.

“Chúng ta… đến chậm mất rồi…”

Emilia khuỵu xuống, đôi mắt cô nhìn ngọn lửa bùng lên xuyên thủng tấm màn mà không giấu nổi sự bất lực. Còn tôi, khi chứng kiến cột khói mờ nhạt giữa bầu trời đen kịt, nó gợi lại cho tôi chút ký ức chẳng mấy vui vẻ gì.

Tôi kéo Emilia đứng dậy khỏi mặt đất vẫn còn đang rung lên từng đợt. Những mảnh kính vỡ từ cửa sổ những công trình xung quanh rơi lả tả, lấp lánh như bụi sao đêm. Mùi khét từ tâm vụ nổ bay theo gió tản ra tứ phía, báo tin dữ cho cả học viện.

“Cậu còn đủ sức không?” Tôi hỏi cô, cùng lúc cố tìm cách liên lạc lại với Ariel.

Emilia gật đầu, đôi mắt cô chỉ có phản chiếu hình ảnh ngọn lửa hung tàn, dưới màu cam rực cháy ấy, hàng trăm hay thậm chí là hàng nghìn nữ sinh đã bị thiêu rụi, không thì cũng bị đè bẹp dưới đống đổ nát sau ảnh hưởng của vụ nổ. Kể cả khi cô có thể đi cùng để giúp… tốt nhất là tôi nên để cô ấy ở lại đây.

“Emilia, cậu ở lại đây sẽ an toàn hơn, hãy đợi đến khi các giáo viên có mặt.”

Nghe tôi nói thế, cô giật mình bám vào tay áo tôi.

“Khoan, thế còn cậu thì sao?”

Bao kiếm đã hiện ra bên hông, tôi chẳng lãng phí thêm một giây nào để nán lại, để đó cho cô một cái nháy mắt thay lời tạm biệt mà tức tốc chạy đến khu ký túc khi vừa nhận được tín hiệu mờ nhạt của Ariel, bỏ lại Emilia đang gọi với theo phía sau. Phải cố gắng lắm tôi mới phớt lờ được cô ấy, tiếp tục chạy về phía trước… Xin lỗi cậu, Emilia, tớ không thể để cậu gặp nguy hiểm được nữa.

Bầu trời của học viện đã xuất hiện một lỗ thủng lớn khi đỉnh của cột lửa vươn đến phía trên của vòm bảo vệ, nghiền nát nó bằng mức nhiệt khổng lồ và nguồn năng lượng lớn đến vô lý. Từ đó, những vết nứt đã thi nhau xuất hiện, tạo ra một vệt dài kéo xuống dưới tận đường chân trời, cảnh tượng hệt như vũ trụ vừa bị kẻ nào đó đập vỡ.

Những mảng tưởng chắn bảo vệ lần lượt rơi xuống, tan biến vào hư vô, để lộ ra một khoảng trắng vô tận phía sau. Khi căng đôi mắt ra nhìn, tôi đã kịp thấy những đốm đen nhỏ ồ ạt xông vào qua vết nứt. Vóc dáng đó đích thị là của một con người, cả hai lần đều cùng là cách mở màn như muốn khiến ta cảm thấy bất lực… Lũ chó đẻ!

Cảnh tượng hỗn loạn trước mắt như một lời tuyên chiến với cả học viện Clemmorths, đồng thời còn là lời cảnh báo đến tất cả, và tôi chẳng dễ gì mà sẽ bỏ qua cho chúng lần này.

“Này cậu kia! Đợi dập lửa đã rồi hẵng bước vào, còn nguy hiểm lắm!”

Giọng nói của học sinh nào đó vang vọng đằng sau, nhưng tôi cũng chẳng đoái hoài nhìn lại hay dừng bước. Cái bóng dưới chân tôi nhạt đi do ánh sáng của đám lửa xung quanh, nhưng chốc lát đã đen kịt trở lại.

Đoàng!

Tiếng súng phát ra, viên đạn đâm thủng bức tường lửa mà bay sượt qua mặt tôi. Kẻ vừa bóp cò mặc chiếc áo trùm đầu màu đen kín mít từ đầu đến chân, nổi bật hẳn giữa chốn lửa cháy hừng hực.

“Có bao nhiêu tên tất thảy?” Giữ tâm lý thật bình tĩnh, tôi hỏi Ariel.

“Mười hai, có vẻ vẫn sẽ còn xuất hiện thêm… À, còn một chuyện nữa…”

“Để sau đi.”

Kiếm đã rời khỏi bao, cây súng ngắn, ngón tay và cuối cùng là cả cánh tay hắn, tất thảy lần lượt rơi xuống mặt đất, vũng máu mau chóng bốc hơi dưới sức nóng không tưởng, tên đội mũ trùm đau đớn gục xuống rên rỉ.

Nếu có các giảng viên ở đây, mọi chuyện sẽ được giải quyết trong tích tắc, nhưng… Có một số chuyện mà tôi không thể để ai khác làm thay được.

Dường như sự hiện diện của tôi đã được chúng để mắt đến, ba tên nữa xuất hiện, chúng cũng cầm theo một cây súng tương tự của kẻ trước đó, đồng loạt chĩa về phía tôi.

Ariel chui ra khỏi cái bóng, cô như hoá thành bức tường lỏng đen kịt, từng loạt đạn nã cứ thế va vào cô và rơi lả tả xuống đất. Nhận ra súng ống chẳng có tác dụng, chúng rút con dao găm trông thật thảm hại dắt theo bên bắp tay ra, cùng lúc lao đến.

Bọn chúng dường như chỉ là hạng lính quèn, ngu ngốc đến độ đánh giá thấp một học viên của học viện danh giá như Clemmorths, ba đường kiếm dành cho ba tên, bọn chúng thi nhau nằm gục, chưa gì đã hấp hối.

“Này.”

Bàn chân tôi đạp lên đầu một tên, tay đưa lưỡi kiếm hơ qua ngọn lửa gần đó, nung cho đến khi lưỡi kiếm đỏ rực thì áp lên miệng vết thương của chúng, ngăn cho máu ngừng chảy.

“Ariel, giữ không để chúng chết hay tự sát.”

“Được rồi…”

Tôi đã chẳng còn là thứ yếu đuối mấy tháng trước, chúng bây giờ không còn đáng để tôi cảnh giác. Cứ dần tiến sâu vào trong khu vực ký túc xá nữ, những kẻ cản đường lại xuất hiện đông dần. Tôi cứ mặc kệ, dẫu sao chúng cũng chả làm được gì ngoài nhận đòn và nằm gục xuống rên rỉ, Ariel thì cứ theo sau kiểm tra vết thương và ngăn cho chúng không mất máu mà chết. Những tên này là nguồn thông tin quý giá, dù có muốn chúng cũng không được phép chết.

Chúng không được phép chết cho đến khi tôi cho phép chúng được chết.

“Ôi chà, có vẻ như ta gặp phải thứ dữ rồi nhỉ?”

Tôi vung vội thanh kiếm ra đằng sau, nó sượt qua Ariel, suýt chút nữa là đã cắt cô ra làm hai. Nhưng tai và mắt tôi đích thị không thể nhầm lẫn, có một kẻ mới đây đã đứng sau lưng tôi, đến cả tôi cũng chẳng thể nhận ra hắn ở đó từ bao giờ.

“Thủ lĩnh của đám này à?”

“Hả? Ta ư? Không không, chỉ là lính lác mạt hạng thôi… Mà mặt người bị làm sao thế? Trông tởm vãi.”

Tôi liếc mắt nhìn về phía tường rào, hắn đứng trên song sắt nhún vai trưng ra vẻ mặt kiêu ngạo, trên mặt là hai vết sẹo chạy dài từ hai bên lông mày xuống tận dưới cổ và mái tóc thì hất ngược lên.

“Hắn ta… nguy hiểm đấy.” Ariel tiến ra sau lưng tôi, dè chừng nhìn hắn.

Tôi không đáp gì, nhẹ nhàng xoay lưỡi kiếm hướng dọc xuống. Lưỡi kiếm vẫn còn đỏ rực vì nhiệt độ kinh khủng không sao khiến nó nguội đi, nhưng thứ kim loại rèn lên nó vẫn còn có thể lấp lánh phản chiếu gương mặt tôi cùng đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào kẻ thù trước mặt.

“Mục đích của các ngươi là gì?” Tôi hỏi, không muốn vòng vo.

Gã kia cười toe, ánh mắt tỏ vẻ thích thú.

“À, bọn ta muốn chào hỏi một chút ấy mà, tiện thể kiểm tra chất lượng học viên luôn.” Rồi hắn tặc lưỡi. “Nhưng xem ra năm nay cũng chẳng có quá nhiều đứa nổi trội.”

Những toà ký túc dần không còn vững, cái này đổ sập thì cái kia cũng theo đó mà lung lay trước khi biến thành một đống đổ nát. Nhưng nơi này là ký túc xá nữ, và trong số những nữ sinh của học viện, tôi lại quên mất rằng cô ta có tồn tại.

Thanh sắt đỏ hỏn bỗng từ đâu lao đến, nhắm thẳng vào tên khủng bố, đằng sau nó là hàng loạt những thứ khác bay đi. Nhưng như tôi đã dự đoán, chỉ với tốc độ ấy thì hắn dễ dàng tránh được mà nhảy tót sang toà nhà hiếm hoi vẫn còn đứng vững phía trước, kéo dãn khoảng cách giữa tôi và hắn.

Biết trước ý đồ, tôi dậm chân lao đến đón đầu hắn. Gã không còn cách nào để né tránh, bèn phải lấy ra một cây lưỡi hái nhỏ có xích sắt nối vào tay cầm mà chặn đòn. Dường như hắn yếu hơn tôi, lại còn có sự giúp đỡ của Enora vẫn sống sót tiếp tục tấn công, hắn đã phải lùi lại, trượt dài vài mét khiến nền đất dưới chân ùn lên thành một đụn nhỏ, đứng giữa hai người chúng tôi.

“Nào nào, các ngươi hấp tấp quá đấy, kẻo lại liên luỵ đến cô nàng này bây giờ.”

Lưỡi hái của hắn xé toạc không gian, mở ra một khoảng tối bên cạnh. Hắn đưa tay vào, lôi ra từ bên trong… là Emilia?!

Cổ họng tôi nghẹn lại.

Tóc của cô bị bàn tay bẩn thỉu của hắn túm lấy, cô bị kéo lên như con rối trong tay hắn giữa không trung. Môi cô mím chặt, mắt nhắm nghiền, hai bàn tay cố gỡ bàn tay của hắn ra, sức lực dường như không còn nên đã yếu ớt run lên từng đợt.

“Thả cô ấy ra.”

Giữ cho đôi mắt không rời nửa giây khỏi hắn và tay thì siết chặt chuôi kiếm, tôi hãm lại sao cho giọng nói không hiện ra rằng đang bị cái trò bỉ ổi của hắn làm cho mất bình tĩnh.

Nhưng… không phải cô ấy vẫn đang ở ngoài đó sao?

“Ê, phản ứng kiểu gì mà chán phèo vậy? Ta tưởng con nhãi này với ngươi quan trọng lắm chứ?”

Tôi liếc nhìn sang bên Enora, người vừa chui ra khỏi đống đổ nát, cô cũng thận trọng vì cơ thể đang bị thương, không có động tĩnh gì ngoài việc cau mày nhìn hắn đang dương dương tự đắc.

Emilia phản kháng yếu đi theo từng giây, cô phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, như lời cầu cứu đứt đoạn bị nghẹn trong cuống họng. Đôi mắt ấy cuối cùng cũng mở ra, nhìn tôi bằng ánh mắt yếu ớt đến tuyệt vọng.

“Chuyện mà cô muốn nói với tôi là đây sao?”

Tôi cảm nhận được máu trong huyết quản đang sục sôi, giọng nói bất giác mà gắt gỏng như cố trút cơn giận lên đầu Ariel. Tiếng nói của ả bây giờ cũng chỉ còn là những tiếng ậm ừ không rõ chữ nghĩa.

Chết tiệt.

“Đáng tiếc thật.” Hắn nói, miệng cong lên gian xảo. “Nếu đã chẳng có tác dụng gì, giữ lại chỉ tổ phiền phức.”

Cơ thể Emilia bị hắn ném lên không trung như món đồ chơi, gã nắm lấy lưỡi hái, vung lên trong ánh mắt vui sướng như thể mong chờ diễn biến tiếp theo.

“Thằng khốn!”

… Bước chân vừa kịp nhấc lên, cơ thể tôi đã bất động, Enora cũng đứng im như tượng, cây lưỡi hái vung dang dở của hắn thì dừng lại trên không, chỉ vừa chạm kịp vào một lọn tóc của Emilia.

“A, ta còn đang lo không biết an nguy của em ấy ra sao, ra là có ngươi giúp ta trông chừng rồi.”

Từ bức tường lửa, giọng nói điềm tĩnh phát ra như thể tình hình hỗn loạn này chẳng đáng để tâm. Chậm rãi trong khoảnh khắc khi thời gian bị ngưng đọng lại, chiếc xe lăn cứ thế từ từ tiến đến ngay giữa cuộc ẩu đả.

Hiệu trưởng, cô Chloe ngoảnh qua ngoảnh lại, gật đầu vài lần. Cứ thế một lúc và sau khi cô chớp mắt, Emilia đã nằm gọn trong vòng tay của cô lúc nào không hay.

“Thật là, ta đã hứa hẹn đủ điều với Mari, giờ mà có mệnh hệ gì với em thì cũng rắc rối cho ta lắm.”

Xong, cô ta lại liếc nhìn sang tôi, ánh mắt hiền từ mà… lẫn trong đó là cái nhìn như đang trách móc.

Vậy là… lần này cũng…

***

Màu nắng cam đỏ của buổi chiều tà phản chiếu lên mặt hồ, màu nước xanh đậm cũng vì thế mà sáng lên màu của hoàng hôn, lăn tăn lấp lánh từng gợn nhỏ khi gió thổi.

Tôi đứng bên mép cây cầu dẫn vào khu vực của học viện, cây cầu đá rộng thênh thang chẳng có lấy một bóng người nào, ngoài tôi và hiệu trưởng.

“Không ngờ là chúng lại thoát được.”

Giọng của bà vang lên khe khẽ, nỗi thất mờ nhạt vọng ám lên từng câu chữ.

Tự dưng, tôi ngoảnh lại đằng sau nhìn về phía trên khoảng trời của ký túc xá nữ. Không có lỗ hổng nào, cũng chẳng có ngọn lửa dữ với lên tận trời, tất cả đã quay trở lại nguyên trạng vốn có… cứ như là chưa có gì xảy ra vậy.

“… Bà đã làm gì?”

Hình ảnh hỗn loạn đó vẫn còn trong tâm trí tôi, nó vẫn còn đang ngay trước mắt… Nhưng khung cảnh cứ thế thay đổi, tích tắc đã thấy bản thân ở đây rồi.

Đây là khả năng của bà ta sao?

Khoan đã, Emilia ra sao rồi?!

“Bình tĩnh.”

Có vẻ lo lắng của tôi đã hiện rõ ra mặt, hiệu trưởng đã đáp lời trước khi tôi kịp mở miệng. Nhìn vào ánh mắt của bà, chút lo lắng của tôi cứ thế dần dần tan biến, cho đến khi tôi chịu thả lỏng, đứng đó lắng nghe lời bà muốn nói.

“Ta đã quay lại vài tiếng trước và mang cậu đến đây, cô bé vẫn ổn thôi. Chỉ tiếc là ta lại để xổng mất chúng… Mà, có khi như thế lại tốt hơn.”

“May quá…” Nó cứ thế thoát ra từ miệng tôi mà không chỉ dừng lại trong suy nghĩ, đi kèm còn là một tiếng thở phào.

Bình tĩnh lại một lúc, tôi mới nhớ đến cái gọi là Chronomancer, đó là danh hiệu của bà, lẽ ra tôi không cần phải thấy bất ngờ.

Một người phụ nữ nhìn có vẻ vô hại, bộ áo váy vừa đủ để khiến bà trông có vẻ như là một quý tộc, song đôi chân trần và hai bắp chân băng bó xuống đến mắt cá ẩn hiện sau chiếc váy dài lại nói điều ngược lại. Cộng thêm cả chiếc xe lăn và thân thể gầy guộc, không mấy ai sẽ nghĩ đây lại là một phù thuỷ.

Điều khiển cả thời gian ư? Đã từng đứng cạnh và quen biết những “con người” như này, giờ đây lại còn được thấy thứ sức mạnh đó của bà ta, tôi chỉ biết cố nhịn nụ cười méo mó và lại tiếp tục tự hỏi về giá trị của bản thân. Một vòng lặp sẽ chẳng bao giờ có hồi kết cho đến khi tôi… đến khi tôi đáp lại được kỳ vọng của họ nơi tôi…

“Không cần phải tự trách mình, chuyện như vậy thì với năng lực của cậu có muốn làm gì cũng khó lắm.”

Hai bánh xe chầm chậm lăn, đưa bà đến gần hơn với thành cầu.

Bà ta nói tôi không cần phải trách… nhưng lần nào cũng phải nhờ vào sự giúp đỡ của người khác mới bảo vệ được cô ấy, tôi có muốn cũng chẳng thể quên nó được.

“Để bọn chúng xổng mất… ý bà là sao? Không phải nếu quay ngược lại thì chẳng mấy chốc chúng sẽ lại xuất hiện à?”

Có một thắc mắc chưa có lời giải, tôi mới gặng hỏi bà.

Hiệu trưởng Chloe đắn đo một lúc, hai tay áp lên mặt đá, nhẹ nhàng tựa cằm lên nhìn xa xăm. Suy nghĩ không quá lâu, bà mới trả lời tôi.

“Chuyện đó không cần phải bận tâm nữa, chúng sẽ không xuất hiện lại trong hôm nay đâu… Tiện đây, có lẽ cho cậu biết điều này sẽ tốt hơn.”

Bà đưa tay ra, tự tay rút thanh kiếm tôi giắt theo bên hông, dùng sức mà ném nó bay đi về phía hồ nước.

Tôi ngớ người, nhưng cũng chẳng làm gì, để mặc thanh kiếm xoay nhiều vòng trên không trung. Và trước khi nó chạm vào mặt nước, ngón út của bà gõ nhẹ lên mặt đá của thành cầu, mũi kiếm chỉ mới kịp tạo một rung động nhỏ trên mặt hồ đã dừng hẳn lại. Lúc này đây, tôi chắc chắn rằng tim tôi vẫn đập bình bịch từng hồi mà chẳng làm sao, không giống như thời gian đã dừng hẳn lại, không ngột ngạt như… tôi nên nói là một lúc trước hay là vài tiếng sau?

“Trả cậu.” Cây kiếm đã nằm lại trên tay bà, nhưng hình như thời gian vẫn chẳng có lấy một dấu hiệu như thể đã bị xáo trộn. Thấy hiệu trưởng có vẻ chật vật, tôi mới đỡ lấy mà tra nó lại vào vỏ, xong thì cũng liền cho nó biến đi.

“Vậy, đã hiểu rồi chứ? Ma thuật của ta ấy.”

Bà hỏi như biết trước câu trả lời, nụ cười khẩy của bà hiển hiện trên gương mặt mà tôi… không biết phải miêu tả như thế nào.

“Cũng phải thôi nhỉ. Dù sao cũng chỉ cần thấy thế là đủ, rồi cậu sẽ tự ngộ ra.” Hiệu trưởng cười mỉm. “Nếu cậu mà nhìn ra được ngay, sức mạnh của ta chắc cũng chỉ là thứ tầm phào chẳng đáng để bận tâm trong mắt cậu mất. Làm hiệu trưởng mà lại bị xem thường thì kỳ quá.”

“Bà đưa tôi đến đây chỉ để cho tôi xem ma thuật của bà thôi sao?”

Tôi nhận ra hiệu trưởng còn giấu tôi điều gì đó. Không chỉ thế, dường như cả Ariel cũng vậy, cô ta nãy giờ không có chút động tĩnh gì dù vẫn đang còn ở đây và quan sát cuộc trò chuyện.

“Chuyện này… ta cũng không biết nên nói như nào nữa.”

Bà chần chừ, đặt tay lên tay vịn của chiếc xe lăn, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt kim loại vài lần.

“Lần trước khi Aurelia mời ta đến để bàn bạc về chuyện này, ta đã thấy có gì đó không ổn ở cô tiểu thư đó rồi.”

Dứt câu, hiệu trưởng nhìn vào tôi, chính xác hơn là đôi mắt hơi nhạt màu của tôi.

“Chuyện này trước kia chưa được đề cập đến trong ‘cuốn sách đó’, sau khi nó xuất hiện, ta đã nghĩ đây sẽ chỉ là một biến số không thể thay đổi nội dung cuốn sách quá nhiều. Nhưng vì chuyện sẽ xảy ra vài tiếng sau đã xảy ra, và cậu thì lại là người trực tiếp có mặt can thiệp vào, có vẻ như điều đó khiến toàn bộ câu chuyện đã được viết lại rồi.”

Ý của bà ta và cuốn sách đó… nó là cái gì?

Chuyện của bà ta nói đến… là vụ việc ngày hôm đó ư?

Tôi lạc trong suy nghĩ một hồi lâu, phải đến khi mở mắt ra nhìn lại, “mặt trời” đã dần lặn xuống, màu đỏ rực cháy nơi đường chân trời chầm chậm chạy mất, nhường chỗ cho màu đen và ánh sáng nhè nhẹ của “mặt trăng” đang dần ló dạng. Đứng giữa cây cầu và chứng kiến sự chuyển tiếp đó, tôi mới giật mình nhận ra.

“Có đến hai… Emilia?”

Suy nghĩ điên rồ ấy loé lên trong đầu tôi, trong giây lát, tôi đã muốn bác bỏ nó ngay lập tức. Nhưng… trong cái thế giới này, có điều gì là không thể cơ chứ?

Tôi chờ đợi câu trả lời của hiệu trưởng, một cái lắc đầu, một lời phản bác… Tôi đều không nhận được. Chỉ có sự im lặng của bà đã thay cho lời nói, một lời khẳng định chắc nịch.

“Không thể nào.”

“Phần linh hồn cậu chuyển vào và hoà làm một với cô nhóc thì bây giờ nó đã tách ra làm hai rồi. Cậu không thấy lạ khi bỗng dưng Emilia lại xuất hiện ngay bên ngoài kết giới ở gần ký túc của cậu ư?”

“Nhưng chuyện đó làm sao lại có thể xảy ra được chứ? Mất đi một nửa như vậy, sao cô ấy còn bình thường được? Lại còn có hai người, vô lý hết sức.” Nói đến đây, tôi mới tự cắn lưỡi, nhận ra một điều hiển nhiên, rằng trường hợp của tôi cũng không kém phần vô lý.

“Không phải cậu cũng đang sống sờ sờ đây sao?”

Linh hồn, nó là thứ tuyệt đối không thể thiếu của mọi dạng sống có trí thông minh. Mất đi một nửa, tinh thần và hành vi của cơ thể đó tuyệt đối không thể nào toàn vẹn… Đó cũng là lý do mà tôi đánh liều, đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ sống thực vật suốt phần đời còn lại… Vậy mà, tôi vẫn ở đây.

Không, điều này quá đỗi điên rồ, tuyệt đối không thể xảy ra. Lẽ ra nó không được xảy ra!

“Emilia còn lại… đang ở đâu?” Tôi hỏi, giọng bất giác run lên lạ thường.

“Cô bé vẫn an toàn, hiện đang ở trong phòng. Còn về phía Emilia kia… ta phải tạm thời nhốt vào trong thư phòng của ta.”

“Đưa tôi đi gặp cô ấy.”

“Không được!”

Bỗng dưng, giọng của hiệu trưởng gắt lên khiến tôi giật mình. Qua nét mặt, chuyện này nghiêm trọng hơn tôi nghĩ cả trăm lần trong góc nhìn của bà ta.

“Linh hồn của một sinh vật sống nếu không may bị tách ra sẽ có xu hướng quay lại với cơ thể ban đầu. Việc cậu cứu sống cô bé bằng cách chuyển một phần sang vốn đã là một trường hợp hết sức hi hữu. Nghĩ lại thì…”

Bỏ ngón cái đang bị gặm nhấm từng chút móng tay ra xa khỏi miệng, bà níu nhẹ tay áo tôi, chỉ tay về phía hai tay đẩy đằng sau của chiếc xe lăn. Tôi lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đẩy, cùng hiệu trưởng về lại khu vực trong tường thành của học viện.

Ngồi đó với vẻ mặt trầm ngâm một đoạn, bà mới tiếp tục giải thích.

“Cưỡng chế tách và điều khiển linh hồn không phải là không thể, nhưng truyền nó vào một cơ thể vẫn còn linh hồn khác là điều cấm kỵ. Điều này đã được nghiêm cấm, dù có là vì mục đích nghiên cứu cũng không được phép thực hiện.”

Đây là một bài giảng, nhưng nó cũng như lời quát tháo cho hành động thiếu hiểu biết của tôi.

“Nếu tôi không làm, Emilia đã…”

“Ta biết, cô bé chắc chắn sẽ chết… Đó là điều đã phải xảy ra mới đúng.”

Chân tôi dừng lại, lạnh người đi trước câu nói của bà ta.

“Là cuốn sách đó viết như thế?”

Đầu óc tôi vẫn còn là một mớ hỗn độn, nhưng đôi chân vẫn cứ phải bước đi, để mặc cho tâm trí cố gắng xâu chuỗi lại mọi thứ.

Nếu đó là điều đã phải xảy ra, Emilia đã phải… chết, thì mục đích của họ, thì lý do để tôi có mặt ở đó là gì? Nói là bảo vệ, nhưng lẽ ra tôi đã phải để mặc cô ấy nằm lại đó? Không, chắc chắn nó không đơn giản đến thế… Cứ như thể đây chỉ là kịch bản của kẻ nào đó, một câu chuyện dở tệ, một chuỗi những sự kiện đã được định sẵn. Nghĩ theo chiều hướng đó, không phải việc tôi có mặt ở đó là một biến số không nên có sao? Ngay từ đầu, lẽ ra tôi đã không nên góp mặt vào trong câu chuyện này mới đúng, Emilia sẽ chết và…

Ngộ nhỡ nếu không có tôi, chuyện đó đã không xảy ra thì sao?

“Cậu đáng lẽ nên nhận ra từ trước đó rồi chứ. Và đừng nghĩ đến chuyện bảo ta viết lại mọi thứ, ma thuật của ta không quyền năng đến vậy, có những thứ mà dù có quay ngược thời gian, có bị ta làm rối tung hết mọi thứ lên cũng sẽ chắc chắn xảy ra.”

Hiệu trưởng ra dấu tay cho tôi dừng lại. Nghe lệnh, tôi cũng đứng im, dù sao thì, hai người chúng tôi đã đứng trước cổng vào, tốt nhất không nên để người khác thấy tôi nói chuyện riêng với hiệu trưởng.

Màn đêm đã xâm chiếm quá nửa bầu trời, có những vì sao lấp lánh đang đua nhau ẩn hiện sau từng áng mây giả tạo, gió thổi hiu hiu, man mát dễ chịu mà lại khiến tôi thấy ớn lạnh. Nó không phải cảm giác ớn lạnh tôi vốn đã quen, nó khác, khác lắm. Không đơn giản chỉ là ớn vì lạnh, không phải là vì sợ hãi trước mọi chuyện sẽ xảy ra, càng không phải là như khi tôi nghĩ về những chuyện đã xảy ra… Đôi khi, biết được sự thật nào đó cũng khiến con người ta cảm thấy sợ hãi.

Khi bà chật vật quay lại về phía tôi trên chiếc xe lăn, cái bóng của bức tường thành che đi nửa khuôn mặt của bà, vẻ bí ẩn vốn có nay được phủ thêm bởi một màu đen lại càng khiến nhân dạng của hiệu trưởng khó nắm bắt. Từ cơ thể yếu đuối đấy của bà, một áp lực vô hình đè nặng lên vai, bất giác làm tôi muốn tự tay phế đi hai bên tai, không còn muốn nghe thêm bất kì lời nào hiệu trưởng sẽ nói.

Nhưng lại một lần nữa, cơ thể tôi cứng đờ, duy chỉ có ý thức là vẫn còn ổn định…

“Hẳn là cậu đã nhận ra rồi nhỉ, Noelle?”

Bà nói như là đang thì thầm, giọng nói lạnh lẽo thấu đến tận xương tuỷ.

“Cậu là biến số duy nhất của thế giới này, là biến số lớn nhất trong câu chuyện đã được viết sẵn trong cuốn sách ta đang nắm giữ.”

Gió thổi mạnh hơn, đưa câu từ của bà vang vọng khắp không gian. Đôi mắt tôi cứ thế mở to ra, có lẽ là vì ngạc nhiên, tôi không biết nữa, và tôi cũng không cần biết.

“Giống như người mẹ của cậu, hãy tự viết tiếp câu chuyện của mình, hỡi đứa trẻ của những vì sao…”

“Còn bây giờ… cái thân già này của ta cần được nghỉ ngơi một chút rồi.”

Tiếng cười nhỏ nhẹ của bà xa dần, xa dần, xa dần… Cho đến khi nó tắt hẳn, biến mất đằng sau những ngọn đèn đường vừa bật lên. Tôi thì vẫn bơ vơ đứng đó, tâm trí đã như chết đi dưới bầu trời đầy sao… miệng lẩm bẩm đếm ngược những con số trong vô thức.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!