Angel's False
Jisouka A.I
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 2: Bi ai

Chương 07: Hư danh

0 Bình luận - Độ dài: 2,470 từ - Cập nhật:

Chưa bao giờ… chưa bao giờ ta cảm thấy nhục nhã và căm ghét âm thanh của những tiếng vỗ tay đến vậy. Lũ đần độn trên đó cứ liên tục hô hào, làm ầm ĩ hết mức có thể để thay lời khen ngợi trận đấu. Nhưng với ta, đây là sự sỉ nhục.

Nó đã khác, đứa nhóc lúc nào cũng rách nát ở cái thị trấn hẻo lánh ấy còn tìm được cách để vượt biển đến đây để dày xéo ta. Nó là cái thá gì chứ?! Một đứa yếu đuối, chẳng có cái gì nổi bật, nhưng lúc nào cũng hơn ta một bậc? Nơi nó nên đứng lẽ ra phải là dưới gót dày, phải quỳ rạp, cúi đầu xuống đất mà nể phục ta mới đúng!

… Hoặc, ta đã quá ảo tưởng về khả năng của mình.

“Tao sẽ nhớ mãi ngày này, đồ chó đẻ.”

Kết thúc trận đấu, đứa nào đứa nấy cũng vỗ tay bôm bốp khen ngợi, nhưng không phải là khen ngợi ta. Chúng còn muốn chọc tức ta đến bao giờ nữa?

“Cậu ta tài thật đấy, lội ngược dòng một pha ngoạn mục quá.”

“Chuẩn! Sau hai đòn đầu tiên, tao còn tưởng nó thua chắc rồi cơ.”

“Thật sự tò mò quá, không biết vết thương trên người cậu ta từ đâu mà có nữa. Nhìn vẻ ngoài, không đoán ra được cậu ta mạnh đến vậy đâu.”

Những câu như vậy cứ văng vẳng xung quanh, như đám ruồi muỗi cố gắng tìm cách làm phiền ta. Dù không nhận phải ánh nhìn khinh bỉ, nỗi nhục nhã ấy chẳng thể nào xoá sạch được.

Vì đây không phải là lần đầu ta thua cuộc trước nó.

Siết chặt lòng bàn tay mình, ta chỉ còn biết lặng lẽ ngồi xuống, gặm nhấm thứ cảm xúc đang cồn cào…

Lại nữa, lại là tiếng vỗ tay đều răm rắp đến chướng tai.

“Cậu đánh hay lắm, Sebastian.”

Nhưng cái tên được nói đến không phải là cái tên đầy chướng tai đó. Bất giác, cổ của ta đã ngẩng lên nhìn rồi.

“Cô là ai?”

Cô ta đứng ngược sáng, làm ta khó quan sát đường nét trên khuôn mặt. Nhưng chỉ qua luồng ma lực rỉ ra dù đã cố che dấu, ta biết ả ta là người mà ta nên tránh xa.

“Thất lễ rồi.” Cô ta vội cúi đầu, mái tóc nâu óng ả rũ xuống trong giây lát. “Xin hãy gọi tôi là Millicent.”

***

Tôi đẩy nhẹ, cánh cửa phòng học mở ra, đón chào tôi là những đôi mắt hiếu kỳ của hai mươi bảy học sinh đang ngồi ngay ngắn trong lớp học. Mặc kệ ánh mắt chòng chọc găm của họ găm vào người, tôi đứng nép mình sang một bên, nhường lối cho Emilia bước vào.

Gót giày cô va vào sàn gạch kêu từng tiếng cộp cộp, càng thu hút thêm sự chú ý và cả những lời bàn tán. Nhưng hiện tại, cô ấy có lẽ còn chẳng nhận ra điều đó.

Người đứng trên bục giảng, hiệu phó của học viện Clemmorths, gõ nhẹ vào bàn. Vì đều là những người đã được giáo dục trên cả mức đầy đủ, họ nhanh chóng mà im lặng, trả lại cho phòng học một không gian yên tĩnh đến nghẹt thở, chỉ còn tiếng bước chân của tôi cùng Emilia là vọng qua vọng lại vài lần, cuối cùng là tắt hẳn khi chúng tôi ngồi xuống.

“Hai trò đã đến rồi, vậy chỉ còn một người nữa thôi.”

Hiệu phó cất tiếng, vén nhẹ cổ tay áo bên trái lên nhìn vào mặt đồng hồ giản dị đến ngạc nhiên. Sau một lúc chằm chằm nhìn xuyên qua mặt kính đã mờ, ông quyết định ngẩng mặt lên, nhìn một lượt qua những khuôn mặt có trong lớp trước khi nói:

“Không trì hoãn thêm được nữa. Bây giờ, ta sẽ phổ biến thông tin về học viện cho các em.”

Ngón tay ông gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái, xấp giấy nằm ngay ngắn ở mép bàn bỗng dưng lơ lửng. Chúng như được một sợi dây vô hình điều khiển, kéo mỗi một tờ giấy khác nhau nằm lại phẳng phiu trên mặt bàn trước mặt từng học sinh.

Không cần ai phải ra lệnh, chúng tôi cầm tờ giấy lên, đánh mắt lướt qua từng dòng. Tờ giấy được phát chủ yếu chứa nội quy của học viện, những thay đổi trong đội ngũ giáo viên và cơ sở vật chất của trường. Duy chỉ có mặt đằng sau là đáng chú ý nhất.

“Thưa thầy.”

Bàn tay của ai đó giơ lên ở hàng ghế trước chỗ ngồi của tôi và Emilia ba hàng. Đó là một nam sinh… và tóc của cậu ta màu trắng, giống với Emilia và cả Enora.

“Có gì muốn nói sao, trò… Leon Morgan?”

Quả nhiên, cả ba hậu duệ của Tam Đại Gia Tộc đều đã tề tựu đông đủ tại lớp học này.

Dõi theo bàn tay của hiệu phó, chúng tôi đồng loạt nhìn về vị trí của Leon.

“Không phải yêu cầu của nhà trường hơi quá sức, ngay cả với những người giỏi sao? Chỉ một sai lầm nhỏ dẫn đến điểm số sau mỗi kỳ thi không lọt vào top hai phần trăm của trường mà bị loại khỏi lớp, em cho rằng điều đó là…”

“Xin lỗi…”

Cánh cửa mở ra cắt ngang lời của cậu Leon. Dần lộ ra giữa khe hở đó là vóc dáng của một cô gái mảnh khảnh, khắp người lấm lem đủ màu, dường như là sơn dầu. Nhưng những mảng màu hỗn loạn ấy không che đi được mái tóc trắng toát của cô. Người đó… hẳn là Enora. Và dựa theo phản ứng của Emilia, điều đó lại càng thêm chắc chắn.

Cô ta biết mình đã đến muộn nên chẳng nán lại nơi cánh cửa lâu hơn. Bước chân cô ta thoăn thoắt, nhẹ mà uyển chuyển như loài mèo, đến cả một tiếng động nhỏ cũng không phát ra. Khi cô đã đặt mông xuống hàng ghế cuối cùng kế bên cửa sổ, sự chú ý của mọi người vào cô ta mới dần biến mất.

“E hèm.” Vị hiệu phó hắng giọng. “Leon, ta hiểu đại khái ý kiến của em rồi, trò cho rằng như vậy là quá đáng với học sinh, đúng chứ?”

Ông nói đến đây thì dừng lại, chờ đến khi Leon gật đầu xác nhận mới tiếp tục:

“Vậy, liệu có ai có cùng quan điểm với trò ấy không?”

Ông ta quét mắt nhìn quanh lớp học, chờ đợi một cánh tay dơ lên. Cuối cùng, dù trong khi ai cũng im bằn bặt, Emilia thì đang sầu não, Enora lại mải nằm gục đầu xuống bàn, những người khác lại chẳng mấy ai hứng thú, ông ta vẫn chọn ra được kẻ xấu xố trong tất thảy 30 người ở đây.

“Noelle, ý kiến của trò thế nào?”

Chạm phải ánh mắt của hiệu phó, tôi đã đứng sẵn dậy, ngó lơ cái lườm nguýt của những học sinh khác mà nhìn vào Leon.

Cậu ta là quý tử của nhà Morgan, ai ai ở đây cũng biết điều đó. Được sinh ra trong gia đình quyền quý như vậy, lại còn sở hữu tài năng hơn người cùng thực lực đã được chứng minh bằng kết quả đứng thứ ba toàn trường, cậu ta là một người thông minh, điều đó không phải bàn cãi. Đáng quý hơn nữa, cậu ta lại chẳng hề kiêu ngạo mà còn biết nghĩ cho cả những người khác, thể hiện rõ ràng qua việc Leon đứng lên chất vấn với hiệu phó vì yêu cầu khắt khe của học viện. Không cần phải tôi nói ra, cậu ta là người có cả tài lẫn đức.

“Em không có ý kiến gì.”

Câu trả lời có vẻ như không vừa ý của ông ta, cặp mắt đen nhánh đó nheo lại nhìn tôi, nghi ngờ hằn rõ lên từng nếp nhăn quanh khoé mắt. Nhưng có cố nhìn thêm, điều mà hiệu phó thấy cũng chỉ là bản mặt xấu xí của tôi mà thôi.

“Được rồi, trò có thể ngồi xuống.”

Tiếng chiếc ghế gỗ kêu lên khe khẽ khi tôi ngồi lại vào ghế. Không khí trong lớp học bỗng chốc trở nên đặc quánh, như thể vừa có ai đó lặng lẽ thả một tấm màn vô hình phủ lên từng cái bàn, từng ánh mắt.

Leon vẫn đang nhìn tôi như đang nghĩ ngợi một điều gì đó. Ánh mắt ấy, dù mang theo vẻ điềm đạm, lại khiến tôi thấy rõ một sự soi xét đang dần hiện hữu. Cậu ta cũng mong chờ tôi nói điều gì khác sao?

“Câu trả lời thực ra rất ngắn gọn thôi: học viện Clemmorths muốn các em là những người tài giỏi nhất. Nếu đã được ngồi vào lớp Đặc Biệt, các trò không được phép phạm sai lầm.”

Ông dừng lại một chút, ánh nhìn rơi xuống tờ giấy trong tay.

“Với người thường, yêu cầu đó là vô lý. Nhưng ở Clemmorths, vô lý chính là tiêu chuẩn. Hy vọng các em sẽ nhớ lấy điều này, và đặc biệt là em, Leon… Tài năng thôi là chưa đủ, các em phải hoàn hảo.”

Một tiếng gió nhẹ lướt qua lớp học từ khung cửa sổ khép hờ. Không ai nói gì, và có lẽ chẳng ai dám nói gì. Câu cuối cùng như một đòn phủ đầu, không hề thô bạo, nhưng nặng như đá tảng, đè lên không khí giữa cả ba mươi con người.

Tôi liếc nhìn Leon. Vai cậu ta đã khẽ siết lại. Không giận dữ. Chỉ là… nuốt không trôi được. Cảm giác ấy tôi chẳng lạ lẫm gì.

“Nếu không còn thắc mắc gì, chúng ta sẽ kết thúc buổi nhận lớp tại đây.”

Ông vừa rời khỏi bục giảng, cây phấn trắng trên bàn học bay lên lơ lửng, viết lên bảng một dòng chữ “Ivan Morozov”, tên của người sẽ chủ nhiệm lớp chúng tôi, và cũng chính là ngài hiệu phó đằng kia.

Khi mũi bàn chân đã chạm đến ngưỡng cửa, thầy Ivan bỗng dừng lại, quay mặt hướng về phía học sinh.

“Gánh nặng thủ khoa giờ đã đặt lên vai, hai trò biết mình phải làm gì rồi chứ, Noelle, Enora?”

Để lại một câu hỏi mở toang hoác như cánh cửa mất bản lề, ông ta cứ thế rời đi, để mặc lớp học đang nhốn nháo với những lời bàn tán phía sau. Như để buổi nhận lớp này kết thúc thêm hỗn loạn, Enora, người trước đó đang bận bịu với giấc ngủ của mình, đã đến đứng trước mặt tôi.

***

“Ariel, đi theo Emilia.”

“Biết rồi…”

Cái bóng dưới chân tôi tách ra, luồn lách vào những chiếc bóng đổ xuống bên ngoài cửa sổ, hoà làm một với màu đen dưới chân Emilia.

“Tạm biệt.”

“Ừm, tạm biệt.”

Tôi và cô vẫy tay chào tạm biệt, hai người rẽ sang hai ngả đường khác nhau. Chiếc áo khoác cô mang giờ đã chẳng còn màu trắng, bởi cái áo cũ đã được thay bằng đồng phục của học viện, bao quanh cô giờ đã có thêm chút màu sắc đen từ cái áo choàng và những miếng vải thêm thắt hoạ tiết màu vàng làm điểm nhấn. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt rầu rĩ của cô, nó vẫn khiến tôi nán chân lại nhìn bóng lưng cô một lúc trước khi bị khuất sau những bức tường.

Tôi bước trên hành lang của học viện. Luồn lách qua ánh mắt hiếu kỳ của đám học sinh mà ra đến khuôn viên sớm nhất có thể. Đến nơi, thứ ánh sáng nhân tạo chiếu xuống mặt đất, ấm áp và chói chang không khác gì so với Mặt Trời đổ ào xuống thân xác này. Nó chói đến mức khiến tôi phải dừng lại một lúc mới quen dần mà bước tiếp.

Đi ra đến quảng trường phía Tây bên trái học viện, tôi lướt ngang qua đoàn người đang khóc lóc ỉ ôi. Họ là những người đã trượt kì thi tuyển. Ma pháp trận dưới chân họ đang được các giáo sư hoàn thiện trước khi trả họ về với “thế giới thật”. Dù họ tội nghiệp là vậy, trượt kì thi này vẫn là do lỗi của họ… Mà tôi thì có quyền gì chê cười họ chứ? Bởi sở dĩ, điểm số cao vút trên đỉnh tảng đá đen kịt kia không phải chính sức tôi đạt được.

“Thủ khoa ư?… Nực cười.”

Nhìn quanh lần cuối, tôi đi theo con đường dẫn ra một lối mòn, đi thẳng vào khu rừng rậm rạp. Băng qua cánh rừng âm u lạnh lẽo, khoảng đất trống trải chào đón tôi bằng vườn hoa vàng rực trải đầy mặt đất của nó, và một ngôi nhà hai tầng xập xệ nằm biệt lập với những khu vực khác của học viện.

Dù mang cái mác thủ khoa, đây sẽ là nơi mà tôi phải sống trong một khoảng thời gian học tập ở đây. Tuy có thể yêu cầu được sống một nơi ngay gần với ký túc xá nữ của Emilia, việc xuất hiện thường xuyên xung quanh cô ấy sẽ làm tăng nguy cơ tôi bị phát hiện là người của nhà Shirina cài vào để đi theo bảo vệ cô (dù có thể đã bị lộ ra từ lâu). Kể cả khi tôi đang không ở gần Emilia, có Ariel ở bên cạnh cô ấy, mối lo lắng đã được giảm đi phần nào, vì ả ta sẽ chẳng dám động một ngón tay làm hại đến con gái của con quái vật đấy đâu. Và trên hết, tách riêng ra như này sẽ giúp tôi dễ dàng hành động hơn vì có lẽ, cô ấy vẫn chưa biết rằng…

“Cậu cũng chỉ là con mồi để dẫn dụ bọn chúng ra mặt thôi, Emilia…”

Xoạch.

Nhiệm vụ tôi được giao đã không chỉ còn dừng lại ở việc bảo vệ.

Ào!

Mà còn bao gồm việc loại bỏ tất cả những mối nguy hại, không riêng gì cho sự an nguy của Emilia, mà là cả những mối nguy tiềm tàng đối với nhà Shirina… Trong khi sống dưới cái lốt của một học thằng sinh bình thường.

“A ha! Người xấu số đây… rồi?”

Và phải chịu đựng cái tình cảnh oái oăm này suốt cả một học kỳ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận