Angel's False
Jisouka A.I
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 2: Bi ai

Chương 08: Sa lưới

0 Bình luận - Độ dài: 3,949 từ - Cập nhật:

“Me… Merilyn… Hình như tớ chọc nhầm người rồi.”

Sau tiếng cót két của cánh cửa gỗ, xô nước đầy ự rơi thẳng vào đầu tôi, nhờ vậy mà tôi ướt như chuột lột trong nháy mắt.

Phòng khách chỉ có đúng ba người, cô ả vừa mới rên rỉ đằng kia có lẽ là thủ phạm. Người cô ta bấu vào, tôi đã từng thấy rồi thì phải… Còn phía góc phòng, có một cậu trai ngồi dựa lưng vào tường, trong tay ôm một cây kiếm ngắn, ánh mắt hằm hằm nấp sau bộ tóc dài khác thường nhìn vào người tôi.

… Lẽ ra tôi nên tin vào cái biển “Ký túc xá cho học sinh cá biệt” lù lù bên ngoài mới phải.

“Cậu nên ra xin lỗi cậu ấy nhanh đi, Lauriel.”

Người đang an ủi có vẻ tên là Merilyn. Ngoại hình hiền từ, cử chỉ nhã nhặn, nhưng ánh mắt lại như lúc nào cũng sợ sệt điều gì đó. Cô gái đang làm ầm lên đằng kia mang màu tóc hồng kỳ lạ, không rõ là tự nhiên hay do nhuộm, nhưng dù tính cách có phần như trẻ con đi nữa thì… Không thể xem thường cô ta được.

Còn cậu ta, mang theo món vũ khí với thiết kế kỳ lạ ấy thì chắc chắn không phải là người phương Tây rồi.

“Xin lỗi cậu!”

Rầm một cái, màu tóc hồng nhạt đã phủ kín mặt sàn dưới chân tôi, nước len qua từng lọn tóc, khiến chúng bết lại, dính vào với nhau.

“Đứa vô lễ này đã không biết trời cao đất dày, không biết phải trái đúng sai mà lỡ làm điều nên tội. Hôm nay vì được ngày cao hứng, bày trò nghịch ngợm, ai ngờ lại liên luỵ đến người cao quý như cậu, quả là vô lễ. Nhưng cầu xin cậu rộng lượng, tha thứ cho lỗi lầm này. Tớ xin hứa sẽ không tái phạm thêm lần nào nữa!”

… Cô ta có vẻ bị chập mạch nặng.

Lauriel vừa tuôn một tràng xong, Merilyn ở phía sau đã khúc khích che miệng cười. Cô ta lấy ra trong túi hành lý một chiếc khăn tắm, banh rộng nó ra trước khi chùm nó lên người tôi.

“Đừng để ý nhé, cậu ấy có chút khác người ấy mà.”

“… Không cần nói cũng biết mà.”

Nhanh chóng, chỗ nước vẫn rỉ ra tong tóc từ người tôi đã chẳng còn, ngặt nỗi là bộ quần áo thì vẫn còn ẩm.

“Cậu cũng mới đến nhỉ, tớ dẫn cậu đi vòng quanh nơi này một lượt nhé?”

Kéo chiếc khăn tắm ra khỏi phần tóc lởm chởm, tôi chậm rãi gật đầu.

Merilyn thấy tôi đồng ý liền quay đi, hướng lên phía cầu thang thẳng với lối ra vào.

Chiếc cầu thang gỗ phủ kín bụi hằn gót giày của chúng tôi lên lớp ván gỗ rõ mồn một. May sao những ô cửa sổ chưa bị dây leo vây kín, vẫn chừa lại khoảng trống cho ánh sáng chiếu vào, nhưng những ô cửa đã ít nhiều nứt vỡ, có lẽ sớm muộn cũng phải tìm cách hoặc nhờ người đến thay thế.

Tôi đi sau cô, thi thoảng lại ngước nhìn lên cái trần nhà tơ nhện giăng khắp chốn, cảm giác như nó có thể sập bất cứ lúc nào khiến tôi có chút không an tâm.

“Phòng ngủ của chúng ta ở trên tầng hai. Theo thứ tự thì đầu tiên sẽ là của Aki, kế đến là Lauriel, của mình, và của cậu, căn phòng ở trong cùng kia. Cậu có muốn xem qua không?”

Sẵn tiện đang cần một nơi để mang hết đống hành lí ra khỏi không gian chật hẹp tôi tạo ra, tôi thẳng tiến mở cánh cửa phòng.

Nó không quá thoáng đãng, có một cái bàn học nhỏ đặt trước ô cửa sổ còn khá nguyên vẹn. Một chậu cây nhỏ đặt trên đó, trông héo úa như thể sắp chết. Chiếc đồng hồ treo trên bức tường ngay trên cánh cửa đã chết, kế bên nó có một con nhện tận dụng luôn gờ của đồng hồ để mắc lưới làm ổ trên đó. Điểm sáng duy nhất có lẽ là chiếc giường chưa xuống cấp, chăn nệm tuy có bẩn thỉu nhưng dù sao tôi cũng sẽ vứt chúng đi, không đáng để bận tâm là bao.

“Có hơi bừa bộn chút ha…”

Merilyn bước vào, ngước nhìn nội thất một thoáng rồi mở cửa sổ ra.

“Phòng cậu đón nắng tốt quá luôn này.”

Cô với tay ra, cho dải nắng vàng đáp lên vạt áo đen rộng thùng thình, năm đầu ngón tay vui múa trong làn hơi ấm dịu dàng.

Tôi nhìn cô ta, trong lòng vẫn chưa loại bỏ được cảm giác nghi ngờ và cố lục lại trong ký ức xem tôi đã gặp cô gái này khi nào. Dạo gần đây tôi cứ nhớ nhớ quên quên như này, không sao cho hết được.

Ký túc xá này là nơi cho những kẻ cá biệt, không thể nào một người như Merilyn lại bị đưa vào đây mà không có một lý do. Mà đặc biệt hơn cả, ngoại trừ cậu thanh niên có vẻ là kiếm sư kia, cả Lauriel vẫn Merilyn đều sở hữu ma lực đáng kể. Không đến mức khổng lồ như những học sinh của lớp Đặc biệt, song lượng ma lực ấy vẫn là lớn hơn nhiều so với đại đa số học sinh…

Có lẽ, ngoài những học sinh khác, tôi cũng phải đề cao cảnh giác với họ. Bao gồm cả người này.

Bên ngoài, tiếng chim ríu rít bên tán cây xanh mướt vọng lại từ khu vườn nhỏ phía sau ký túc xá. Không gian yên bình trái ngược hẳn với bãi chiến trường tôi vừa băng qua trong đầu. Tôi thả túi hành lý vừa lấy ra khỏi ma pháp không gian xuống sàn, vươn vai một cái. Lưng áo vẫn còn ẩm, dính bết vào da. Cảm giác thật khó chịu.

Merilyn quay sang tôi, gương mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng ấy.

“Cậu muốn nghỉ ngơi một chút không? Tí nữa mọi người sẽ ăn trưa, dù… không chắc có gì ăn được đâu.”

“Không, không cần đâu.”

“Nhưng cậu hoạt động nhiều đến vậy cơ mà, không thấy đói sao? Mà tớ thấy phần thi kiểm tra thực chiến của cậu rồi, cậu đỉnh thật đấy. Lauriel dường như cũng tình cờ xem được, thành ra cô ấy sợ cậu lắm.”

Văng vẳng trong căn phòng là tiếng cười khúc khích của Merilyn.

Không rõ vì sao… cô ấy khiến tôi nhớ đến khi tôi và Emilia mới quen nhau. Nhưng đồng thời, cô ta cũng đem lại cảm giác khiến tôi phải gai người.

“Sao cô lại bị đưa vào đây?” Không muốn mất thêm thời gian tìm hiểu sau này, tôi bèn trực tiếp hỏi cô câu hỏi tôi đã băn khoăn được một lúc.

Một thoáng yên lặng.

Cô ấy nhìn ra cửa sổ, ánh mắt lướt qua bầu trời xanh nhạt bên ngoài. Câu trả lời đến chậm rãi, như thể từng chữ đều được cân nhắc rất kỹ trước khi thốt ra.

“Chút chuyện riêng thôi, cậu không cần bận tâm đâu.”

Tôi nhướn mày, nhưng không hỏi thêm. Có lẽ bây giờ chưa phải là lúc để tìm hiểu thêm về cô gái này.

“À, còn những nơi khác nữa chưa cho cậu xem nhỉ? Đi theo tớ.”

Cô bước ngang qua tôi, vẫy vẫy bàn tay đợi ở ngưỡng cửa, chỉ đến khi tôi đã đứng trước mặt, Merilyn mới đi tiếp.

“Nhà vệ sinh thì cậu thấy rồi đấy, ngay trước mặt chúng ta ở kia. Chỉ có một nhà vệ sinh thôi nên có lẽ sẽ có lúc bất tiện.”

Và chúng tôi lại xuống đến tầng một.

“Đằng đó là nhà bếp, cánh cửa bên kia dẫn ra nhà kho, chỗ đó giờ đang bừa bộn lắm.”

Cứ tiếp tục đi theo cô, cuối cùng, chúng tôi đã đứng ở sân sau của căn ký túc xá.

“Hiện tại, tớ đang dự tính sẽ trồng một vườn rau ở đây, cậu thấy thế n-”

“Đến đây được rồi.”

Tôi đứng sát ngay sau Merilyn, cách cô ta cũng chưa đến một gang tay. Cơ thể cô ta cứng đờ, bất ngờ trước lưỡi kiếm đã kề sát ngay cổ của mình. Nhưng quả nhiên, vẻ mặt của cô vẫn rất bình tĩnh.

“Noelle? Đùa vậy không vui lắm đâu.”

“Ai nói là ta đùa chứ?”

Lưỡi kiếm kéo qua cổ “Merilyn”, nhưng nó lại cắt vào không khí. Cô ta thoát khỏi vòng tay tôi dễ như bỡn, biến mất vào trong không khí, hoá thành một làn khói màu đen rồi lại xuất hiện trở lại… Hệt như Ariel. Chỉ khác ở chỗ sự hiện diện của cô ta có chút khác biệt.

“Làm thế nào mà cậu phát hiện ra?”

Không có nghĩa vụ phải trả lời, tôi siết chặt cây kiếm trong tay, trừng mắt nhìn kẻ địch đầu tiên tôi phải chạm trán khi bước chân vào cái học viện chết giẫm này.

“Dễ sợ quá đó, nhìn con gái như vậy là họ không thích đâu.”

“Ngươi nói nhiều quá đấy.”

Một đường cắt gọn gàng, gió thổi ù qua khi tôi lướt đến. Ả không kịp phản ứng, đôi mắt vẫn còn thao láo mở rơi xuống theo cái đầu, lăn lông lốc trên thảm cỏ. Thứ chất lỏng đen đặc bắn ra từ chỗ bị thương, bốc mùi hôi thối khó chịu.

Có vẻ do nghe thấy có tiếng động, hai người còn lại chày ào ra từ cửa sau. May sao, họ không giống với thứ đã giả dạng người tên Merilyn kia. Về phía Lauriel, cô ta vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì chưa kịp định hình mà đã hét toáng lên:

“Á! Merilyn!… Khoan, đó đâu phải là Merilyn!”

Kiếm sư kia chau mày, nhìn vào thứ sinh vật kỳ quái đang dần dần hồi phục lại trước mắt. Cuối cùng, cậu ta cũng chịu mở miệng ra nói một câu:

“Là bọn Doppelrot.”

Vệt sáng lướt qua, cắt đứt sợi dây nhỏ và mỏng hơn cả một sợi tóc nối từ gáy của thứ quái thai vào sâu bên trong khu rừng. Cậu ta tra lại kiếm vào vỏ, chân chưa nhích lấy một li mà chuyện đã đâu vào đấy.

Mặc dù việc đó chẳng cần thiết là bao.

Lauriel hớt hải chạy đến, chạm tay vào thứ dịch lỏng đen ngòm mà nhăn mặt. Rồi vẻ mặt như sực nhớ đến người bạn của mình ập đến, khuôn mặt cô đã nhanh chóng chuyển sang lo lắng.

“Nếu… nếu thứ này ở đây thì không lẽ…”

“Không.” Cậu kiếm sư kia liền dập tắt nỗi lo lắng của Lauriel. “Cô ta vẫn còn sống.”

Ánh mắt của cả ba dõi theo nơi sợi chỉ ban nãy nối ra, sâu bên trong cánh rừng rậm rạp. Không cần phải nghĩ ngợi thêm, chắc hẳn là cô ta còn đang ở đâu đó trong kia.

“Vậy thì ta phải nhanh lên mới được!”

Cô gái tóc hồng vội đứng dậy, đang định chạy đi thì bị cậu ta giữ lại.

“Aki! Thả tớ ra! Merilyn đang gặp nguy hiểm mà cậu không lo lắng sao?!”

Gương mặt của cậu ta, Aki, vẫn không biến sắc, dường như sự chú ý của cậu đã đổ dồn vào thứ gì đó vô hình mà chúng tôi không thể nào thấy được.

Nhận ra không thể thoát khỏi cậu ta, Lauriel hướng đôi mắt tựa hai đoá mẫu đơn về phía tôi, biểu cảm như đang thầm cầu xin tôi sẽ làm gì đó. Nhưng chẳng cần đến cô ta phải nhờ vả, tôi vốn đã chẳng định sẽ cứ để mặc cô gái tên Merilyn kia rồi.

Lần nữa rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, tôi bước chậm đến bìa rừng, đưa mũi kiếm chọc thủng bức màn vô hình bao lấy căn ký túc xá. Dường như lớp màng ngăn cách này là thứ khiến Aki đã bận tâm, vì chỉ cần nhìn vào đôi chim sẻ cháy đen dưới chân tôi lúc này, không khó để tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu người bình thường chạm vào.

Có vẻ, kẻ gây ra chuyện này muốn thứ gì đó từ chúng tôi và đã trà trộn vào… hoặc, nó muốn có được Merilyn, bất kể lý do là gì.

Rời mắt khỏi những cổ tự đang phát sáng dọc theo lưỡi kiếm, tôi quay về phía hai người họ, nói:

“Đi qua được rồi đấy.”

Vừa dứt lời, Lauriel vùng vẫy thoát khỏi Aki, chạy theo dải ma lực còn vương vãi trong không khí, tiến sâu vào trong rừng. Cậu ta thấy thế cũng không chần chừ thêm, bám theo ngay phía sau cô, thoắt một cái đã mất dấu sau những thân cây sần sùi.

Tôi đứng đó một hồi, lẳng lặng nhìn căn ký túc xá trơ trọi giữa khu rừng, cảm giác bất an cứ ngày một chồng chất. Nhưng có nhìn kỹ đến đâu, tôi lại chẳng thể nhìn ra bất cứ điều gì khác thường, cuối cùng cũng đành bỏ lại toà kiến trúc xập xệ mà lần theo dấu vết hai người kia để lại.

“Sao rồi?” Hội ngộ lại với họ ngay trước một con thác, tôi bình tĩnh hỏi.

Bốn mắt nhìn vào làn nước chảy siết, như đang cố gắng nhìn xuyên qua làn nước đang ào ào chảy xuống. Bằng cảm nhận của mình, không khó để nhận ra có người đang ở đằng sau dòng thác đó.

Lauriel biến ra một cây quyền trượng bằng gỗ trong tay, xoay ngược nó rồi cắm mũi gậy xuống đất, lẩm nhẩm thần chú. Nhanh chóng, mặt nước rẽ ra làm hai, lộ ra mặt đất ẩm ướt dưới mặt nước và… Merilyn đang nằm gục đầu trong cái hốc sau dòng thác.

Hấp một cái, Aki đã nhảy vào trong, vội vàng bế cô ta ra, khẽ đặt xuống dưới nền đất ẩm. Tay của cậu đưa lên mũi, kiểm tra hơi thở.

“Vẫn còn sống, và có vẻ cũng không có thương tích gì nghiêm trọng.”

Lauriel huỷ phép, nước ồ ạt lấp vào chỗ trống bắn ra bọt trắng, bay lên không trung. Không kiềm được cảm xúc dữ dội của mình, cô ôm chầm lấy người bạn vẫn đang bất tỉnh trên mặt đất.

“Xin lỗi cậu, Merilyn, là bạn của cậu mà lại không nhận ra sớm hơn… Xin lỗi cậu.”

“Khóc lóc các thứ để sau đi, quay lại đã rồi tính tiếp.”

Aki vẫn chẳng buông lỏng cảnh giác của mình, cậu ta thận trọng quay qua quay lại xung quanh, đảm bảo không có lấy một tiếng động bất thường nào rồi mới chỉ tay về phía ký túc xá.

“Ừm…”

Cô nàng cũng rất hợp tác, cẩn thận mang theo Merilyn trên lưng rồi đi theo sau cậu kiếm sư. Và đi ngay sát đằng sau Aki, tôi hỏi cậu ta:

“Cậu biết tại sao nó lại xuất hiện ở đây không?”

Đá lại cho tôi ánh mắt khó hiểu, Aki đáp:

“Làm sao mà tôi biết được?”

Doppelrot là thứ có thể sao chép hình dạng của bất kỳ ai mà chúng nhìn thấy. Chẳng ai biết chúng xuất hiện từ khi nào, chỉ biết rằng lần đầu tiên con người bắt gặp chúng là ở những khu ổ chuột trong đô thành từ mấy trăm năm về trước, vốn là nơi thích hợp để sao chép và trà trộn. Nhưng để một thứ như thế lọt qua, niềm tự hào của học viện về sự an toàn tuyệt đối đã chẳng còn đáng tin nữa.

Chẳng cần phải nghĩ đến mọi trường hợp khả thi, chắc chắn có kẻ nào đó giật dây đằng sau chuyện này.

“Phù… May mà cậu ấy không bị làm sao…”

Lauriel đỡ cô bạn nằm lên chiếc đi văng với phần đệm đã nát bươm, thở phào nhẹ nhõm khi hơi thở Merilyn đã rõ ràng hơn trước. Aki thì vừa mới chạy đi tìm giáo viên, định là sẽ đi kiểm tra toàn bộ khu rừng. Mang vẻ mặt dữ tợn nhưng hoá ra lại là kiểu người cẩn trọng, tính tình cũng chẳng hấp tấp như bề ngoài, ấn tượng của tôi về cậu ta hiện thời là vậy. Không tự tin sẽ có thể tự lo liệu nên tìm đến sự giúp đỡ, quyết định đó hoàn toàn đúng đắn.

Nhưng, tạm gạt mấy chuyện bên lề sang một bên.

“Hai người đi cùng nhau à? Cô có rời mắt khỏi cô ta lần nào không?”

Ngồi xuống cái ghế gỗ xập xệ trước cơ thể nằm im lìm của Merilyn, tôi hỏi Lauriel, người đang vuốt ve mái tóc vàng nhợt nhạt.

“… Không, vốn đâu có quen biết gì. Chỉ là tình cờ gặp nhau trước phần thi thực hành, rồi tình cờ được xếp vào đây thôi.”

Vậy mà cô ta hành động như thể hai người đã thân thiết từ thuở bé rồi không bằng.

Giữ khư khư cây kiếm bên hông kể cũng vướng víu, tôi bèn dựa nó lên thành ghế đi văng trước khi hỏi thêm:

“Cô có biết cậu ta quen ai khác trong học viện không?”

Lauriel đưa ngón trỏ lên cằm và nhắm mắt lại, ra vẻ nghĩ ngợi.

“Hình như là có… Lúc đi ngang qua một người trên hành lang, đầu cậu ta hơi cúi xuống, như là đang chào người đó vậy. Đằng ấy cũng chào lại nữa, chắc là họ có quen biết.”

“Vậy cô nhớ được ngoại hình của họ không?”

“Nhưng mà… cậu hỏi để làm gì vậy?”

“… Tôi muốn tìm hiểu tại sao lại có một con Doppelrot xuất hiện.”

Cô ta ngẩn người, nhưng cũng gật đầu cho qua.

“Ừ thì… Nhớ không nhầm thì là một người cao ráo, ăn mặc bảnh bao và khá điển trai… À! Có một cái không thể nào quên được!”

Lông mày tôi hơi chúi xuống, tò mò lắng nghe.

“Tóc trắng! Phải rồi, chắc chắn là quý tộc… Nhưng Merilyn lại quen biết với họ ư? Không lí nào…”

“Có chắc là họ quen nhau không?”

Tôi liếc nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của cô ta, cố soi ra liệu có giấu diếm tôi điều gì hay không. Nhưng sau một hồi quan sát, dường như tôi đã nghi rồi.

“Không chắc chắn lắm, chỉ là lúc mới gặp cậu ấy nhút nhát lắm, mặt lúc nào cũng cúi gằm xuống, đến khi cậu ta đi qua thì mới chịu ngẩng mặt lên, nét mặt cũng rạng rỡ ra một chút…” Đang nói, cô ta bỗng dừng lại, thở dài. “Lúc gặp lại ở đây, cứ tưởng cậu ấy vẫn sẽ ngại do còn chưa quen biết, nhưng rồi tự dưng cười nói bình thường đến thế, giờ nghĩ lại cũng thấy lạ. Còn tớ lúc đó thì chỉ nghĩ đơn giản là Merilyn mở lòng hơn thôi. Ấy thế mà… hoá ra đó là kẻ giả mạo.”

Tôi không hiểu được kiểu người này, từ xa lạ mà trở nên như thân thiết từ lâu, lại còn lo lắng cho cô ta nhiều đến vậy…

“Aki thì sao, cô có quen biết cậu ta từ trước à?”

Đáp lại tôi, Lauriel lắc đầu.

“Cũng chỉ mới gặp thôi.”

“Hiểu rồi…”

Thông tin và manh mối có được không nhiều, sắp xếp lại một lúc trong đầu vẫn chẳng giúp tôi nghĩ ra thêm điều gì khác cần phải tìm hiểu. Nếu có, chắc là chỉ còn về Merilyn… Và cũng thật tiện lợi làm sao, cô ta đã có dấu hiệu bắt đầu tỉnh lại.

“Nước… nước…”

Giọng nói yếu ớt phát ra từ cơ thể run rẩy, bàn tay của Merilyn giơ lên như cố với lấy thứ gì đó. Lauriel đang ngồi im bỗng giật mình.

“Merilyn! Cậu tỉnh rồi, ơn trời.”

Cô nắm chặt lấy bàn tay của Merilyn, nhưng rồi lại nghe thấy bạn mình thì thào mãi một chữ “nước”, cô bèn luống cuống quay trước quay sau. Không có lấy một chai nước nào.

“Noelle, trông chừng cậu ấy một chút nhé, tớ lên lầu một lát!”

Dứt lời, cô ta đã đứng dậy, hai chân thoăn thoắt lao lên tầng hai, gót chân va xuống sàn kêu lên rầm rầm.

Bàn tay của cô gái còn mơ màng trước mắt tôi vẫn giơ lên đầy tuyệt vọng, khoang miệng hé mở thều thào những chữ khó có thể nghe thấy được. Trơ mắt nhìn cảnh tượng này cũng chẳng thoải mái gì, tôi đưa tay ra bắt lấy bàn tay man mát của cô.

Dường như bị những vết chai sạn trong lòng bàn tay tôi làm cho bất ngờ, Merilyn khẽ mở mắt, nhìn lên trần nhà chưa được bao lâu thì đã đánh mắt sang phải, nhìn tôi đầy băn khoăn.

“Cô tỉnh táo lại rồi chứ, Merilyn?”

Cô ta nghiêng đầu, có lẽ đến cả tình trạng hiện tại của bản thân, cô cũng không hay biết. Mình đang ở đâu? Tại sao mình lại bất tỉnh? Người này là ai?… Những câu hỏi đó in rõ mồn một trên mặt cô nàng, chẳng cần phải là chuyên gia, tôi vẫn có thể thấy được chúng.

“Vậy, phiền cô trả lời vài câu hỏi của tôi.”

Rắc!

Viên ngọc như quả cầu thuỷ tinh màu xám đục vỡ vụn khi tôi lấy nó ra từ túi áo và bóp vụn, những mảnh vỡ nhỏ lo ti rơi xuống sàn phát ra những tiếng lộp cộp cuối cùng trước khi không gian vắng lặng ập đến. Merilyn ngơ ngác, cô đảo mắt nhìn cảnh vật đang dần chuyển sang một màu xám trắng ảm đạm, duy chỉ có tôi và cô là vẫn còn giữ được màu sắc nguyên trạng.

Những tưởng theo lời kể của Lauriel, Merilyn sẽ trưng ra vẻ hoảng hốt và sợ hãi thì khuôn mặt của cô ta lúc này bình tĩnh hơn tôi tưởng. Đến cái mức tôi còn phải nhìn lại xem có còn sợi dây ma lực nào nối với cơ thể của cô ta hay không. Nhưng nhìn kỹ đến cỡ nào đi chăng nữa, tôi vẫn chẳng thể tìm ra điểm gì khác thường ngoại trừ biểu cảm bình tĩnh lẫn thận trọng của cô…

Dù sao thì, phản ứng này mới là phản ứng mà tôi muốn trông thấy.

Tôi đã nhớ ra rồi. Tuy biểu cảm giữa hai lần tôi thấy cô ta khác nhau một trời một vực, nhưng… Cái thứ ma lực như thể đã chĩa sẵn mũi giáo vào tôi như này, tôi chỉ mới cảm nhận được từ một người mà thôi. Cú liếc mắt của tôi khi ấy tình cờ làm sao lại bị đáp trả kịch liệt như vậy, không khó để lại ấn tượng mới là chuyện lạ.

Không nghi ngờ gì nữa, cô ta đích thị là người đã đi cùng Leon Morgan lúc đó. Hay nói cách khác, cô ta là người của nhà Morgan. Là kẻ thù mà tôi phải loại bỏ khỏi cuộc chơi giữa Tam Đại Gia Tộc càng sớm càng tốt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận