Bầu trời ngoài kia bỗng chốc đầy mây đen đen kéo đến. An ngước nhìn khung cảnh u ám đầu xuân, bước ra ban công rồi khe khẽ thở dài.
- Thôi kệ đi. Cũng không quan trọng lắm.
Cô nói, rồi chỉ tay lên một đám mây có hình thù kì lạ:
- Ê, cái kia trông giống anh kìa?
Khang cũng bước theo chân cô, cảm xúc hơi hỗn loạn vì bị cô chuyển chủ đề giữa chừng. Đang nói dở chuyện không tìm thấy tên An trong danh sách xóa ký ức, mà bỗng dưng cô lại gạt qua để nói về thời tiết. Đúng là phụ nữ chưa giờ dễ hiểu với anh.
- Giống chỗ nào? - Anh nhìn theo hướng chỉ của cô, rốt cuộc chỉ thấy một đám mây chẳng rõ hình.
- Giống! Hai bên có hai cái cánh kìa. - Cô vẽ ngón tay trên không trung rồi cười khanh khách. - Ở giữa là đầu với tai, có cả răng để hút máu nữa.
Anh cũng bị chọc cho cười theo, chống tay lên lan can và thả suy nghĩ vào đám mây (được cho là) giống mình.
- Cẩn thận nó bay xuống hút máu thật.
- Đừng dọa em. Anh ở đây em còn chả sợ mà.
Cô chống cằm, nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt từ nơi xa xăm trượt về người trước mặt.
Và cô chuyển chủ đề một lần nữa.
- Nhưng tại sao thế?
- Sao gì?
- Anh từng nói… có một vùng ký ức của anh bị xáo trộn. Điều đó có phải là… anh đã từng bị xóa trí nhớ không?
Anh sững người ngay tại chỗ. Một câu chuyện anh không hề muốn nhắc đến trước mặt cô, rốt cuộc bị cô hỏi thẳng.
- Anh… - Ngập ngừng một hồi lâu anh mới dám nói thật. - Ừ. Anh đã bị cưỡng ép xóa trí nhớ trái phép.
Cô tròn mắt:
- Tại sao? Anh là người thú cơ mà?
Khang bật cười gượng gạo. Mỗi lần nhắc đến chuyện này, anh lại thấy mình thật vô dụng.
- Chuyện chẳng hay ho gì. Em tò mò làm gì?
- Tại vì anh vẫn còn nhớ. - Cô nhún vai. - Đáng lẽ sau khi xóa, ký ức của anh phải được thay thế và lấp đầy bằng những thứ khác để anh không biết là mình vừa bị xóa trí nhớ chứ, đúng không?
Lần này đến lượt anh nhìn cô không chớp mắt. Lại một bí mật của người thú mà cô biết rõ. Anh vốn dĩ không định nói với cô chuyện ấy, nhưng không hiểu sao lúc này lại muốn buông bỏ mọi đề phòng để chia sẻ với cô.
- Anh không còn nhớ gì cả. Ngày hôm đó, anh tỉnh dậy trên giường và cảm thấy trống rỗng. - Anh cười trong đau xót. - Ngơ ngẩn như trên mây vậy.
- Vậy tại sao sau đó anh lại biết mình đã mất đi ký ức?
- Vì mấy thằng bạn của anh. Trước khi bị kéo vào phòng xử án, anh nhắn tin cầu cứu bọn nó. Nhưng bọn nó không đến kịp. Sau này nghe kể lại, anh mới biết… mình đã đánh mất thứ gì.
Cô ngày càng trở nên lặng lẽ hơn trước lời kể của anh. Cô nghĩ mình hiểu được ký ức đó của anh là gì, nhưng không dám tin. Cô hối hận vô cùng vì đã yêu cầu anh kể lại, lúc này chỉ muốn trở nên vô hình để anh không thấy được vẻ mặt của mình mà thôi.
- Ngày hôm đó… bố anh đã bí mật xóa trí nhớ của hai người. - Ánh mắt anh hướng đến nơi xa xăm. Hồi tưởng trong đầu kéo anh về miền ký ức không tồn tại. - Anh và cô ấy.
Một nụ cười đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt mệt mỏi.
- Bố anh đã xóa đi toàn bộ những ngày tháng đó. Chỉ vì anh đã yêu một con người.
Đúng vậy. Chỉ vì đó là con người.
Ông ấy ngăn cản anh bằng mọi cách, làm bất cứ điều gì để đối phó với sự cứng đầu của anh. Anh và cô ấy đã quyết tâm kiên trì đến cùng. Cho đến khi… cả hai đều bị kéo vào phòng xử án trong tình trạng bất tỉnh.
Cô mím môi, không dám phát ra một tiếng động nào.
Rốt cuộc cô cũng hiểu, tại sao anh lại không thể quên người đó rồi.
Cô chợt thấy mình thật nhỏ bé.
- Vậy… không ai biết mặt cô ấy à? - Cô cố gắng vượt qua sự hụt hẫng, lên tiếng hỏi. - Các bạn của anh cũng không biết?
- Không. Đó lại là một sai lầm của anh. Anh biết bố anh bị ám ảnh bởi tư tưởng thuần chủng. Ông ấy bắt anh phải chọn một người dơi thuần chủng làm bạn đời. Ông ấy sẽ ngăn cản anh đến với bất cứ loài nào khác. Vậy nên anh che giấu cô ấy khỏi tất cả mọi người.
Anh thở dài, tiếp tục:
- Người dơi không thể đánh hơi, nên anh cứ nghĩ ông ấy sẽ không tìm được cô ấy. - Anh nhếch môi, mỉa mai sự chủ quan của chính mình. - Nhưng ông ấy thiếu gì cách cơ chứ.
- Vậy sau đó… hai người không thể gặp lại nhau nữa ư?
- Ừ. Dù có gặp cũng không biết. Anh lạc mất cô ấy rồi.
***
Anh chợt nhận ra, Ngọc An nói đúng.
Tại sao bố anh lại vội vã đến thế chỉ vì cô biết được bí mật của người thú? Giữa hai người cũng chưa hề có tiếp xúc gì nhiều để nhận ra mùi. Mặc dù anh có hay gặp cô thật, nhưng hầu như đều là trùng hợp thôi kia mà.
Là do bố anh đang ngày càng nhạy cảm hơn, hay còn chuyện gì mà anh không biết?
Trong một giây thoáng qua, anh đã nghĩ đến một khả năng vô cùng khó tin. Nhưng chỉ thoáng qua thôi, rồi anh gạt đi ngay.
Khi tiến hành quy trình xóa ký ức, tất cả vùng ký ức cần xóa của đối tượng xử án đều được ghi lại và lưu trữ trong máy chủ của hội đồng quản trị người thú. Những dữ liệu đó sẽ được dùng trong trường hợp cần minh chứng việc xóa được thực hiện theo quy trình, không xóa sai, thiếu hay thừa. Những thông tin đó sẽ được lưu lại trong ít nhất là năm mươi năm, cho nên hiện tại, ký ức của anh và cô ấy chắc chắn vẫn còn ở đó.
Những thông tin này tự động chạy ngang đầu anh. Tuy đã tự nhủ rằng không được nghĩ đến nữa, anh cũng không dám tin vào giả thuyết khó xảy ra của mình, nhưng anh không thể cản mình dựng lên một kế hoạch.
Anh muốn lấy cắp thông tin đó.
Tất nhiên chuyện đó sẽ chẳng dễ dàng gì. Anh phải tìm ra cách mở máy chủ.
Và cần một người trợ giúp nữa.
…
- Làm quái gì mà mày gọi tao đến giờ này?
Vương Bảo cau có ôm theo máy tính, miễn cưỡng ngồi xuống ghế ngoài phòng khách nhà Khang vào lúc mười giờ đêm. Ngay sau khi quyết định, anh đã gọi Bảo đến để bàn về kế hoạch này.
- Ờ… - Anh gãi đầu, thành thật đáp. - Tao định lấy cắp thông tin của đại hội đồng.
- …
- Một vài đoạn ký ức…
- Tao còn chưa soạn xong giáo án. Mất công đến đây không phải để nghe mày nói tào lao đâu.
Khang thở dài, tiến đến ngồi cạnh bạn mình:
- Tao nói thật đấy. Tao muốn xem lại kí ức của hơn một năm trước. Mày biết mà. “Ngày đó”.
Bảo nhíu mày. Dường như chuyện này đã thành công lôi kéo sự chú ý của anh ta khỏi công việc.
- Sao tự dưng mày lại muốn tìm thứ đó? Mày vẫn chưa quên được chuyện đó à? Giờ tìm lại thì có ý nghĩa gì nữa?
Anh ngập ngừng trong bối rối:
- Tao không biết. Tao thấy mơ hồ lắm. - Anh ngả lưng xuống ghế, nhắm mắt hồi tưởng lại những mảnh ký ức rất nhỏ còn nhớ được. - Tao cảm thấy nên làm thế. Có thể tao sẽ biết được gì đó nếu như…
- Biết rồi làm gì nữa? Mày định tìm người đó một lần nữa à? - Bảo ngắt lời anh. - Nhưng người ta đâu có nhớ gì về mày?
- Tao biết thế. Nhưng tao vẫn muốn thử một lần.
Bảo không nói gì thêm nữa. Anh ta bất chợt rơi vào trầm ngâm hồi lâu, mãi mới buông ra hai chữ mang đầy bất lực:
- Tùy mày.
Anh cười toe toét, vỗ bộp bộp lên vai Bảo:
- Ngon. Tối mai luôn nhé. Làm nhanh trước khi bắt đầu sợ.
- Vãi. Không để tao chuẩn bị tinh thần à?
- Không. Luôn cho nóng.
Anh ta hơi chần chừ một chút nhưng rồi cũng gật đầu. Đối với những chuyện đáng sợ thế này thì không nên suy nghĩ nhiều làm gì. Vì nghĩ nhiều thì sẽ sợ.
- Nhưng mày định lấy thông tin kiểu gì?
- Chép vào USB. - Anh bình thản đáp. - Thông tin đều được mã hóa hết rồi. Nhưng chỉ cần chép nó về là… sẽ mở được.
Anh hơi ngập ngừng khi nói mấy từ cuối, bởi lẽ anh chưa dám nói sự thật với Bảo. Tất nhiên là thông tin trong máy chủ sẽ chẳng hề dễ lấy, giải mã lại càng không, cần có USB riêng và chương trình riêng mới có thể mở được. Chỉ với những gì anh có hiện tại thì chắc chắn là không làm gì được rồi.
Nhưng anh còn có người trợ giúp kia mà.
Anh biết được những chuyện đó là bởi vì anh đã từng làm cho tổ chức. Và tất nhiên Bảo cũng sẽ biết. Anh ta biết thừa anh còn đang giấu chuyện gì phía sau, nhưng lúc này lại không vạch trần ngay, chỉ im lặng một lát rồi tiếp tục:
- Vậy mở máy chủ kiểu gì? Sao mày biết được mật mã, và cả vị trí lưu trữ nữa?
Câu hỏi này dường như chỉ dùng để xác nhận lại nghi ngờ chứ anh ta cũng chẳng mong câu trả lời thực sự. Khang cười hề hề, tự tin đáp:
- Cái đó là phần dễ nhất. Mày chỉ cần canh chừng cho tao thôi.
- Sao lại là tao?
Anh vỗ vai Bảo, giở giọng thắm thiết:
- Không phải mày thì còn ai khác nữa hả bạn thân của tôi ơi?
- ???
- Giờ mày cũng có quan tâm chuyện thừa kế đầu đàn nữa đâu, nhỉ? - Anh bỡn cợt. - Nếu mà bị bắt thì cùng lắm là bị đuổi.
- Mẹ mày. - Anh ta hất tay Khang, bực bội nói. - Nhờ vả mà ăn nói thế à? Bị bắt là đi tù đấy.
- Hê hê. Coi trọng lắm mới nhờ đấy. Yên tâm, chắc chắn không bị bắt.
- Thôi được rồi. - Anh ta gập máy tính lại, thu dọn đồ đạc rồi đứng lên. - Vì tao đang rảnh nên mới giúp đấy.
Khang gật đầu hài lòng. Chắc chắn là anh ta không rảnh rồi, chẳng qua là vì muốn giúp nên mới giúp đó thôi. Anh ta luôn rộng lượng với bạn bè và chẳng mấy khi từ chối lời nhờ vả, chỉ mỗi tội là không thích thừa nhận sự tốt bụng của mình mà thôi.
***
Thời điểm hành động là tối thứ năm.
Khang và Bảo trong lốt thú, đứng ở một góc khuất gần lối vào của văn phòng, vừa quan sát vừa chờ đến giờ hoàng đạo. Cả hai đều có khả năng nhìn xuyên trong đêm nên trời càng tối lại càng thuận lợi.
“Có hai bảo vệ người sói canh cửa.” Bảo thông báo sau khi lượn đến gần đánh hơi. “Tầng hai, ba, năm, chín vẫn còn sáng đèn, chắc vẫn đang có người làm việc.”
Khang gật gật cái đầu dơi trông kì quặc hết sức, mở rộng miệng phát ra sóng âm để định vị rồi đáp lại bằng truyền ý nghĩ:
“Mày còn thấy mùi của tao không?”
Anh lượn lại gần Bảo, hỏi lần nữa cho chắc ăn. Vì bảo vệ ở đây đều là sói nên có thể dễ dàng đánh hơi ra mùi của bất cứ người lạ nào. Bởi vậy, anh phải dùng nước hoa xóa mùi để biến mình trở nên vô hình trước khứu giác nhạy bén của họ.
“Không.” Bảo đáp gọn.
“Tao sẽ bay vào từ ô cửa sổ trên tầng hai. Mày tìm được đường lách qua chưa?”
“Rồi. Nhảy lên cửa sổ trên kia là được.” Anh ta hất mặt về phía ô sáng tầng hai, một hành động chẳng giống mèo chút nào.
Hội đồng quản trị người thú, hay còn gọi là đại hội đồng, là bộ phận đầu não của tổ chức, với người đứng đầu - chủ tịch hội đồng quản trị người thú - là đầu đàn sói. Văn phòng của đại hội đồng nằm ở tầng hai, nơi lưu trữ toàn bộ thông tin của tổ chức.
Có thể đây sẽ là ải khó nhất, hoặc dễ nhất, Khang chưa dám nói rõ, nhưng anh tin vào sự trợ giúp mình nhận được.
Anh lượn một vòng quanh tòa nhà xem xét tình hình cẩn thận, sau đó bay đến một ô cửa sổ đang hé rất nhỏ - ô cửa mà một trong số nhân viên đã cố tình để hé trước khi ra về. Anh dùng cánh tay bé xíu đẩy mở thêm, rồi lấy đà lao thẳng vào trong.
Húuuuuuuu!
Còi báo động vang lên ầm ĩ. Anh cẩn thận bay men theo mép tường để tránh camera giám sát rồi chui xuống góc khuất dưới bàn. Ngay sau đó, tất cả bảo vệ ở hai tầng dưới cùng đồng loạt xuất hiện trước cửa. Họ bật đèn, tắt báo động, rồi đi vào kiểm tra một lượt quanh phòng.
Khang đã yên vị ở chỗ an toàn, nhưng còn Bảo thì sao?
Nếu không có Bảo, có lẽ anh sẽ phải tự hành động một mình. Nhưng bởi các giác quan của anh không phát triển được như mèo, nên việc tự đề phòng là rất khó.
Bảo vệ đi quanh một lượt, không thấy gì khả nghi mới yên tâm rời khỏi phòng. Trước khi hoàn hình người, Khang lên tiếng gọi qua truyền ý nghĩ:
“Ê Bảo! Mày vào được chưa?”
“Đây. Tao đang ở gần cửa.”
Nghe được lời hồi đáp, anh yên tâm hoàn hình người. Theo như thông tin anh có được thì máy tính ở góc này là góc khuất nhất nên camera chỉ nhìn được một chút phía sau. Anh từ từ ló đầu lên nhìn quanh rồi lấy một tấm vải ra trùm lên màn hình.
Anh nhớ lại lời dặn của thằng bạn thân đang cách nửa vòng Trái Đất.
“Tao chỉ nhắn một lần duy nhất thôi rồi sẽ thu hồi. Mày nhớ cho kĩ. Nếu để lộ thì cả hai cùng chết đấy.”
Anh gật gù, thầm tán dương thằng bạn quyền lực của mình. Tuy Lâm hiện tại đã không còn chỗ đứng trong tổ chức, nhưng một nửa quyền lực vẫn bị anh ta thao túng dễ dàng. Kế hoạch lần này cũng đều do Lâm vạch ra và nhắc nhở anh những điều cần chú ý. Từ cánh cửa sổ để mở, hàng rào bảo mật và cách mở máy, rồi cả chiếc USB đặc biệt, chương trình giải mã ký ức đều do Lâm gửi tới cho anh.
Anh đeo găng tay, nhập mật mã rồi mở máy, vẫn chui đầu trong tấm vải đen để camera không nhìn thấy ánh sáng.
Đột nhiên, có một thứ gì đó chuyển động dưới chân anh.
Anh giật nảy mình, nhưng khi nhìn lại thì chỉ thấy một con mèo đen.
- Mẹ mày! - Anh quát với âm lượng nhỏ nhất có thể. - Tao bảo mày canh cửa cơ mà?!
“Tao vẫn đang canh đây.” Bảo ngước đầu lên, nhìn anh bằng con mắt vàng với đồng tử giãn hết cỡ. “Nói bé thôi. Sao mày mở được máy thế?”
- Tao dùng não. - Anh thô lỗ đáp lời, rồi tiếp tục tìm thư mục lưu trữ theo chỉ dẫn đã được đọc từ Lâm.
Ngày 10 tháng 8 năm 2022, từ bảy giờ tối.
Anh dễ dàng tìm được hai tệp ký ức chuyển đến từ phòng xử án của người dơi.
Anh nhẩm đọc hai cái tên được đặt cho tệp ký ức. 255019081022KA060896 và 133019081022AH280300. Cả hai đều được đặt không đúng với cấu trúc thông thường cho lắm nên anh không nhận ra tệp nào của mình và tệp nào là của cô ấy. Thôi cứ cố gắng lấy cả hai vậy.
Nhanh chóng cắm USB vào máy, anh chọn tệp 133019081022AH280300trước tiên. Sau khi việc sao chép tiến hành được một nửa, anh mới chợt nhận ra ngày sinh của mình trên dãy số của tên tệp. Vậy thì 255019081022KA060896mớilà của anh!
Anh rủa thầm trong lòng. Đáng lẽ phải chép ký ức của anh mới đúng, vậy mới thấy được thông tin của bên kia.
Anh định dừng quá trình lại để đổi tệp, nhưng Bảo chợt lên tiếng:
“Có tiếng bước chân. Họ đang tới đây.”
Khang giật mình, dừng mọi hành động để lắng tai nghe. Nhưng quả nhiên là chẳng thấy gì cả.
“Tiếng bước chân…” Bảo lặp lại, giọng điệu nghe rõ là gấp gáp dù chỉ là truyền ý nghĩ. “Tiếng bước chân sói. Có năm con.”
Khang dừng quá trình sao chép, rút USB và tắt máy, thu gọn tất cả đồ đạc. Trước khi những tiếng chân dồn dập của đàn sói bảo vệ gần lại trong khoảng cách tai người có thể nghe được, anh đã biến thành con dơi nhỏ bằng bàn tay, cùng một con mèo đen phóng ra ngoài qua đường cửa sổ.
Húuuuu!
Còi báo động lại vang lên ầm ĩ khi cả hai vượt qua rào. Nhưng lúc này thì chẳng cần quan tâm chuyện gì xảy ra trong đó nữa rồi. Anh đập cánh hết tốc lực, bay xa khỏi tòa nhà của tổ chức.
0 Bình luận