Arc 01: Thành phố Ánh Trăng - Mở đầu trò chơi Trốn Tìm
Chương 03: Kẻ phản bội
0 Bình luận - Độ dài: 6,019 từ - Cập nhật:
Đó là mùa hè của ba năm về trước, khi đi du lịch cùng gia đình chỉ vì tình cờ đi lạc vào một con hẻm vắng người mà bị những tên cấp hai khác bắt nạt. Nhờ có Haku bảo vệ mà cô không bị chúng làm hại.
Thâm tâm cô thầm nghĩ có lẽ cậu ta đã quên đi ngày hôm đó, ngày mà Haku phút chốc tỏa sáng tựa như vì sao. Bóng lưng cậu ấy rất ngầu, tựa như vị anh hùng làm việc tốt không để lại tên mình.
Sau hôm xảy ra vụ việc đó, Mia không còn gặp lại Haku thêm một lần nào nữa. Đến khi kết thúc mùa hè, cô phải trở về nơi bản thân sinh ra để nhập học.
Suốt khoảng gian chuẩn bị đồ đạc và đón xe, cô chưa từng được nhìn thấy Haku. Ngày mà cậu xuất hiện chỉ tựa như một giấc mơ mãi không bao giờ lặp lại. Mia chỉ có thể ôm lấy nỗi thất vọng không tên ấy dành cho riêng mình.
Tưởng chừng sẽ không còn cơ hội được nhìn thấy nhau. Nhưng bỗng đến một ngày, cô chợt nghe tin Haku đã chuyển đến sống gần nhà với cô bé ấy. Hơn nữa hai người lại học cùng một mái trường, chung một lớp học.
Một mối nhân duyên kỳ lạ.
“Mia, con về rồi à? Sao lại ngồi một góc ở cửa thế kia? Bị Haku từ chối tình cảm rồi sao?”
Một người phụ nữ với dáng hình mảnh khảnh từ trong căn nhà bỗng bước ra mỉm cười gọi tên khiến Mia giật mình rời khỏi dòng hồi tưởng.
“Mẹ thật là! Làm gì có ai lại từ chối tình cảm của một cô bé đáng yêu như con chứ?” Mia tự hào ưỡn ngực tự hào đáp lại.
Thấy Mia trở lại với chính mình như hằng ngày. Người phụ nữ bỗng che miệng mỉm cười trước vẻ đáng yêu đó.
“Rồi rồi. Con đến cửa hàng tiện lợi mua giúp mẹ chút đồ nhé!”
“Hả? Giờ này sao? Lỡ có kẻ nào đó kỳ quặc bám theo sau con thì…” Mia vờ hoảng sợ, ôm lấy bản thân mình lùi về sau.
“Thế để mẹ gọi Haku đi cùng cho an tâm nhé!” Người phụ nữ lấy chiếc điện thoại ra đặt lên tai mình.
“Thôi ạ. Con sẽ đi…” Mia đáp lại với giọng đầy yếu ớt.
Mặc dù đó là điều cô mong chờ, nhưng cô không muốn làm phiền đến Haku vào giờ này. Mia đã hoàn toàn chịu thua trước người mẹ đáng sợ kia.
Bà ấy đưa cho Mia một mảnh giấy nhỏ kèm đi kèm với chiếc ví tiền. Ngay sau đó, Mia đã nhanh chóng chạy đến cửa hàng tiện lợi gần nhà của mình.
Chân cô đi qua từng gian hàng một tìm những món trong danh sách mà mẹ đã đưa. Khuôn mặt nở nụ cười vui vẻ dù cho bản thân lúc này chỉ ở một mình.
Sau khi lấy hết những gì mẹ cần, cô liền đi đến quầy bán đồ ăn vặt ngó nghiêng ngó dọc, lưỡng lự.
“Chẳng phải là Mia đây à? Trùng hợp thật!”
Nhận ra giọng nói quen thuộc của một người bạn cùng lớp. Mia bỗng quay về sau đáp lại lời nói kia.
“Zumie sao? Giờ này còn ra đường như thế, lỡ đâu có kẻ kỳ quặc nào đó bám theo sau thì sao?” Mia lấy tay che miệng hỏi.
“Cậu không có tư cách nói tớ câu đó đâu!”
Đáp lại nhanh như gió trước câu nói nửa châm chọc nửa lo lắng của cô bé đeo chiếc nơ đỏ kia. Zumie chợt mỉm cười lấy túi đồ ăn vặt ở vị trí Mia đang đứng rồi quay lưng.
“Trời đẹp thật nhỉ… đúng kiểu ngày dành cho một lời chia tay."
Nói xong Zumie bỏ đi không chờ người kia đáp lại. Mia ngơ ngác nhìn bóng lưng của Zumie một hồi lâu rồi lấy túi đồ ăn vặt trước mặt mình, trong lòng vẫn còn chút vương vấn lời nói kia.
****
Sau khi tính tiền và đi về nhà, Mia ngồi co rút lại trong bồn tắm. Miệng cô liên tục thổi dưới nước tạo ra các bọt bong bóng nổi lềnh bềnh lên phía trên.
“Nói lời chia tay… à?”
Câu nói của Zumie mang lại nỗi băn khoăn rất lớn cho cô. Thế nhưng cô không có số điện thoại của người kia nên không thể hỏi cho ra lẻ.
Mia bỗng để chiếc đầu chìm hẳn xuống mặt nước, bong bóng vẫn cứ liên tục nổi lên trên.
Mười phút sau, Mia khoác lên mình bộ đồ ngủ rồi cầm theo chiếc nơ đặt ở tủ sau đó nhanh chóng đi lên phòng.
Cô nằm vã ra giường một cách đầy mệt mỏi sau đó bật chiếc điện thoại của bản thân. Tay cô vô thức nhấn vào danh bạ và tìm đến tên Haku.
“Chờ đã! Mình đang làm gì thế này?”
Khi chợt nhận ra thì bản thân đã ấn gọi từ lúc nào. Nhưng cô không tắt nó, đôi mắt cô hiện lên đầy vẻ trông mong.
Phía bên kia, Haku cũng chỉ vừa từ phía nhà tắm ra. Có lẽ vì quần áo trước đó đã thấm đẫm nước mắt của cậu nên đành phải thay một bộ mới. Vì là mùa đông nên Haku đã quyết định mặc quần dài dù cho đang là ở nhà.
Khi về phòng và chợt nhận thấy chiếc điện thoại của bản thân đang đổ chuông. Cậu liền nhanh chóng nhặt lên và bắt máy.
“Mia sao? Có chuyện gì cần tớ à?” giọng Haku bỗng vang lên.
“Xin lỗi nhé! Tớ lỡ tay gọi…” Mia rụt rè đáp lại.
Nghe thấy lời giải thích đầy kỳ lạ của cô gái. Haku tỏ ra khó hiểu, nhưng cậu lại đoán ra rất có thể cô đang muốn nói chuyện với cậu nên mới như thế.
Haku nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc giường, cười phát ra tiếng để đối phương biết bản thân cậu không cảm thấy phiền hà bởi cuộc gọi đột ngột của cô. Sau đó, Mia liền yếu ớt nói.
“Cậu nghĩ như thế nào về Zumie?” Mia rụt rè nói.
“Zumie? Người mà mấy tên cùng lớp hay đồn là nữ hoàng băng giá à?”
Haku cố nhớ về chuyện cũ về cô gái Zumie đó. Dù gì thì cậu với cô ấy chưa từng tiếp xúc qua trước đây nên cũng chẳng rõ. Có một điều duy nhất mà cậu biết, đó là Zumie tuy nổi tiếng nhưng chẳng ai sẵn sàng tiếp cận và vui vẻ nói chuyện với cô ấy trong khoảng thời gian dài cả.
Trong các giờ ăn trưa hoặc nghỉ giải lao thì rất ít khi nhìn thấy Zumie. Rất có thể là vì cô bận ở cùng với hội bạn của mình ở một nơi nào đó, vậy nên không tìm được là chuyện thường tình. Mặc dù có chút khó hiểu khi Mia hỏi cậu một câu lạ lùng, nhưng cậu vẫn mỉm cười đáp.
“Nghĩ thế nào sao? Cô ấy quả thật rất bí ẩn. Nhưng ngoài xinh đẹp ra thì tớ chẳng có ấn tượng gì với cô ấy cả. Nói cách khác thì Zumie khá mờ nhạt trong mắt tớ.” Cậu nói với giọng đầy bình tĩnh.
“Cậu thích ngắm những cô gái xinh đẹp đó nhỉ?” Mia quấn lấy tóc mình yếu ớt nói.
“Tên con trai nào cũng thế thôi. Haruto cũng chẳng ngoại lệ đâu. Cơ mà nếu là tớ thì ngắm cậu sẽ tốt hơn đó. Vì cậu cũng rất xinh đẹp mà.”
Chẳng rõ tại sao Haku lại có thể thản nhiên nói ra những lời khen ngợi như thế. Điều đó khiến Mia đỏ mặt ấp úng không nói nên lời. Đầu cô lúc này nóng lên như sắp nổ tung, nhưng vì đang nói chuyện qua điện thoại nên Haku chẳng thể thấy rõ biểu cảm trên mặt cô.
“Vậy sao…” Mia ấp úng đáp. Sau đó cô cố gắng giữ bình tĩnh, khuôn mặt bỗng trầm xuống nói với giọng yếu ớt. “Nè Haku, khi nãy tớ có gặp Zumie ở cửa hàng tiện lợi.”
“Zumie đến cửa hàng tiện lợi gần đây sao?” Haku hỏi.
Mặc dù không rõ nhưng Haku biết chắc chắn cô gái Zumie đó không hề sống trong khu vực này. Thế thì vì lý do gì mà cô lại đến đây? Nếu suy đoán của cậu là đúng thì rất có thể mọi đồ vật mà cô cần mua lại không bán ở gần nhà của bản thân mình.
Haku liền chìm vào sự hoài nghi. Nhưng như thế cũng chẳng giải quyết được gì. Đơn giản mà nói thì Zumie có ra sao thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu nên Haku đã nhanh chóng bỏ qua.
“Cô ấy lúc đó đã nói gì đó lạ lắm. Tớ không hiểu được.” Mia nhíu mày nói.
“Cũng không lạ. Zumie khá thông minh. Rất có thể lời nói của cô ấy quá thâm sâu nên cậu không hiểu được ấy mà.” Haku nở một nụ cười nói với giọng trêu chọc.
“Này! Nói thế là ý gì hả?”
Mia bỗng nói to bởi vì cậu bạn kia xem cô là một người ngốc nghếch. Vì có chút tức giận cô đã nhanh chóng cúp máy xong nằm vật vã xuống giường.
Phía bên kia, Haku sau khi đột ngột bị ngắt cuộc gọi, cậu liền hiểu ra vấn đề liền gượng cười thầm nhủ ngày mai bản thân sẽ đi xin lỗi gái đó. Đúng là tự rước họa vào thân.
Dòng tin nhắn của Mia nhanh chóng được gửi qua với nội dung “Tớ không có ngốc!” kèm theo một nhãn dán giận dỗi. Haku bỗng vô thức mỉm cười sau khi nhìn thấy nó.
Một khoảng thời gian đã trôi qua, Haku bỗng tắt điện thoại rồi ngước mặt lên trần nhà thẫn thờ.
“Nói gì đó lạ sao? Kể ra thì ngày hôm nay mình cũng gặp phải một số chuyện khá kỳ lạ.”
Các cơn ác mộng liên tục xuất hiện, đến cả việc giáo viên dạy thế Kuzuri nữa. Tựa như thể họ đang che giấu điều gì đó.
Mặc dù muốn biết câu trả lời nhưng chẳng có lấy một chút manh mối, nên Haku đã từ bỏ mà tắt đèn đẩy cơ thể vào trạng thái ngủ. Kết thúc một ngày như bao ngày khác.
****
Khi Haku đã chìm vào giấc ngủ sâu trên chiếc giường êm ả. Trong cõi mộng, chiếc giường cậu đã trở thành màu đen đầy tăm tối, hàng vạn cánh tay từ bên dưới bỗng trồi lên bám vào cơ thể Haku sau đó nhẹ nhàng kéo cậu xuống khoảng không trống rỗng bên dưới.
Sau một lúc, một cảm giác đầy khó chịu liền khiến cậu đột ngột tỉnh giấc. Khuôn mặt cậu tái xanh, nhận ra bản thân đang đứng ở một nơi hết sức lạ lẫm. Đôi mắt vẫn còn đang bàng hoàng trước những gì đang diễn ra.
"Lạnh quá!"
Một cơn gió nhẹ bỗng thổi ngang quá khiến Haku run rẩy tự ôm lấy bản thân. Cậu liên tục nhìn xung quanh, chợt nhận ra mình đang ở gần những tòa nhà đã sụp đổ, các mặt đường thì vỡ nát. Phía trên bầu trời làm một mảng màu cam bất tận, cứ như thể thành phố này đã bị ô nhiễm sau một đợt thảm hoạ nào đó.
Không khí ở nơi này trông rất u ám, cảm giác rợn người đang nhanh chóng bao trùm khắp cả cơ thể Haku. Từ đầu đến giờ cậu có thể cảm nhận được dường như đang có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Haku cố gắng giữ bình tĩnh, ngó lơ đi sự khó chịu trong cơ thể. Cậu nhìn về thứ đang hiện diện đằng xa phía trước. Đó một làn sương đen phủ kín cả một khu vực lớn. Trông như thể nó đang che giấu thứ gì đó rất khủng khiếp bên trong.
…
"Lại nữa rồi… mình đang run sao?"
Nuốt lấy nước bọt xuống cuống họng của bản thân mình rồi nhanh chóng lấy dũng khí. Mặc dù rất hoảng sợ, Haku vẫn cố gắng tiến về phía trước, hòa vào dòng sương dày đặc đến mức lạ thường.
Nó không hề khó thở.
Không một chút đau đớn.
Chỉ tồn tại duy nhất là cảm giác sợ hãi một thứ gì đó đầy bí ẩn mà bản thân cậu không thể nhìn thấy được. Xen lẫn đó là sự tò mò bất tận khiến lòng cậu cảm thấy hồi hộp.
Làn sương đen bỗng nhiên phai mờ, để lộ ra những mũi nhọn hoắc dính thứ chất lỏng màu đỏ bất ngờ hiện diện trước mặt.
“Đó là…”
Tay chân câu bỗng nhiên như rụng rời, cơ thể mất hết sức lực mà ngã bịch xuống đất. Răng liên tục va vào nhau gây nên tiếng cành cạch. Tim đập liên hồi như muốn nổ tung.
“Tại sao…?”
Trước mắt cậu, đó là Mia đang bị ba con dao đã bị nhuộm đỏ bởi máu đâm xuyên qua cơ thể từ phía sau. Tuy nhiên bàn chân vẫn đang đứng vững, đôi tay đang thả lỏng như thể các vết thương ấy chẳng là gì cả.
Máu từ các vết thương cứ mãi chảy xuống không ngừng. Khoảnh khắc các giọt máu chạm đất cũng là lúc chúng bốc hơi vào không khí. Rất có thể thứ chất lỏng màu đỏ ấy còn chẳng phải là máu.
Đôi mắt không có tròng thậm chí còn chẳng có mắt. Đó chỉ là hai chiếc lỗ đen sâu thẩm. Thứ chất lỏng màu đỏ kia đang rỉ ra từ đó dài bất tận như một cơn thác.
Bị thương nặng như thế nhưng Haku có thể cảm nhận được cô gái ấy vẫn chưa chết. Cô lúc này đang cúi xuống nhìn chằm chằm vào cậu, miệng nở nụ cười rộng đến mang tay.
Kẻ này không phải là con người.
“Tại… sao… cậu… lại… bỏ… rơi… tớ?”
Tiếng nói bỗng vang lên nhưng không phải là từ tên quái vật hiện diện trước mặt cậu. Đó là một âm thanh kỳ lạ không phải là của con người, dội thẳng vào đầu như thể có ai đó đang cố nhét những dòng chữ cái ấy vào.
Haku cố kìm nén cơn đau đầu, cơ thể run run nhìn kẻ đang đứng trước mặt mình. Sau một lúc chần chừ cậu mới nói tên của cô gái ấy.
“Mia…?”
“Này Kamito Haku. Tại sao lúc đó cậu lại nói dối tớ?”
Giọng của Mia đã vang lên, nhưng hoàn toàn không đến từ miệng cô ấy. Những lời ấy truyền thẳng vào đầu Haku như thể đang có ai đó đang cố nhét chúng vào.
Haku cứng họng, cảm nhận từng tế bào trong cơ thể mình đang run rẩy. Dường như đây chính là lần đầu tiên cậu rơi vào trong cái hoàn cảnh này. Hoàn cảnh mà có ai đó đang cố gắng kéo chân xuống vùng bóng tối để xé xác cậu ra thành từng mảnh.
"Nói... dối? Ý cậu là sao Mia? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với cậu...?"
Giọng Haku run run vang lên một cách đầy yếu ớt. Tay chân cũng trở nên mất hết sức lực chẳng thể cử động.
Dù đã cố gắng dùng hết cản đảm để nói ra những lời trong suy nghĩ của mình, thế nhưng Haku chẳng thể nào nhận được bất cứ lời đáp lại nào cả. Đó là một sự im lặng lạ thường đến mức đáng sợ.
Haku cảm thấy có gì đó rất kỳ quái đang chạm vào làn da của mình. Cậu run rẩy cúi đầu nhìn xuống bên dưới. Không rõ là trong khoảnh khắc nào mà một chiếc vũng lầy đen ngòm đang bao bọc lấy chân mình.
Nó không kéo xuống cơ thể cậu xuống bên dưới, nhưng thứ màu đen ấy đang dần lan ra khắp làn da cậu. Nếu cứ thế này thì chỉ trong chưa đầy một phút nữa là cậu sẽ chẳng khác nào một chiếc bóng cả.
Tâm trí Haku bỗng chìm vào hoảng loạn. Tuy nhiên vào giây phút này cậu chẳng thể hét lên. Mọi giác quan đang dần biến mất đi mà không rõ nguyên do.
Không thể thấy gì nữa. Mọi thứ xung quanh là một mảng đen kịt. Cũng chẳng thể ngửi hay nghe được môi trường của nơi này nữa.
Chuyện gì đã xảy ra?
"Đồ nói dối."
Giọng của Mia lại một lần nữa vang lên trực tiếp trong đầu Haku. Nhưng cậu lúc này chẳng thể đáp lại cô được nữa. Dù có cố thế nào cũng chẳng thể thốt ra bất cứ lời nào từ cuống họng.
"Đồ nói dối..."
Câu nói đó vẫn tiếp tục vang lên từ cô ấy và lần này nó không dừng lại nữa. Nó liên tục lặp lại chỉ với một nội dung duy nhất: "Đồ nói dối". Đôi khi còn chồng chất lên nhau như thể đang có những hai người đang nói. Nhưng chất giọng thì vẫn là của cô ấy.
Itou Miana.
Haku như sắp phát điên lên. Cậu không ngừng đập đầu xuống đất. Hai tay cậu ôm lấy đầu mình nghiến răng đầy đau đớn, cố gắng trục xuất đi âm thanh khó chịu đang liên tục vang lên trong suy nghĩ của mình.
Giọng cô ấy chứa đầy sự căm phẫn. Như thể đang muốn trút cơn thịnh nộ của mình vào Haku trong khi vào giây phút này, cậu hoàn toàn chẳng biết bản thân mình đã làm sai điều gì. Tại sao cậu phải nói dối với người mà cậu yêu quý? Rốt cuộc nội dung lời nói dối là gì cơ chứ?
"Tại sao lúc đó cậu lại bỏ rơi tớ? Kamito Haku. Cậu là đồ nói dối."
Sau lời nói ấy của Mia, thị giác của Haku đang dần được khôi phục lại. Bóng đen bên dưới chân đã xâm chiếm đến cổ của cậu và có lẽ, chỉ trong vỏn vẹn vài giây nữa cậu sẽ bị nó hoàn toàn nuốt chửng.
Đứng trước cậu là Mia, cô ấy đang khóc. Haku có thể nhìn thấy giọt nước mắt của cô. Cơ thể của người con gái đó có phần quái lạ khi đang bị một thứ ánh sáng kỳ lạ xâm chiếm.
Không đúng.
Ánh sáng kỳ lạ đó đang toả ra từ cơ thể của Mia. Dù đây chỉ là lần đầu nhìn thấy nhưng vẫn có thể đoán được cô gái ấy sắp nổ tung như một quả bom khí.
Haku vương cánh tay đã biến đổi hoàn toàn thành màu đen của mình về hướng phía đối phương. Cậu cố gắng dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng của mình để đến gần hơn với cô.
Tuy nhiên mọi thứ lúc này đã quá muộn. Cô gái ấy đã hoàn toàn phát nổ, toả ra thứ ánh sáng chói trước mắt Haku. Cậu lúc này cũng đã hoàn toàn bị bóng tối xâm chiếm. Cả cơ thể chỉ có một tông màu tối đen như mực.
*****
Một cảm giác đầy rợn người bỗng chiếm trọn lấy người Haku khiến cậu giật mình tỉnh giấc bật dậy khỏi giường. Cơ thể cậu nhễ nhại mồ hôi ướt hết cả quần áo để lộ ra da thịt. Tay chân vẫn còn run rẩy, tim vẫn đập liên hồi.
Dù là một giấc mơ nhưng nó lại quá chân thật. Dù khá hoang đường nhưng cơn ác mộng đó trông như đang muốn báo hiệu điều gì đó rất đáng sợ sắp diễn ra.
“Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào.”
Haku vừa nói vừa lấy hai tay đập mạnh vào má của mình. Đôi mắt cậu nhìn về phía đồng hồ đang treo trên tường gần cửa ra vào. Nó chỉ đúng bảy giờ không hơn không kém.
Nhìn một lúc lâu cậu bỗng bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ. Nhận ra đây không phải là lúc để ngồi thẫn thờ.
“Chờ đã! Trễ học mất rồi! Tại sao báo thức lại không vang lên chứ? Khốn khiếp.”
Bật chiếc điện thoại của mình, không có lấy một tin nhắn nào gửi cho cậu. Mặc dù không khác là bao so với thường ngày, nhưng nó lại gợi lên cơn ác mộng cậu đã gặp. Bằng tất cả sự hoảng sợ, Haku hốt hoảng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Đột nhiên một cảm giác ớn lạnh đến lạ như có một thứ gì đó đang nuốt chửng lấy cơ thể cậu. Có kẻ nào khác đang ở đây và hắn đang theo dõi nhất cử nhất động của Haku.
Nhưng đây không phải là lúc để cậu đứng lại suy nghĩ. Cậu cố vượt qua nỗi sợ mà chậm rãi bước xuống cầu thang.
"Đồ nói dối..." một giọng nói bí ẩn vang lên.
Từ hướng nhà vệ sinh bỗng xuất hiện một thứ mà cậu dám khẳng định đến cả nền khoa học tương lai cũng chẳng thể giải thích được. Một làn sương đen kỳ lạ từ lúc nào đã phủ kín nơi đó.
Trông không giống khói được tạo ra từ đám cháy, không có mùi khét, không một chút dấu hiệu của ngọn lửa từ bên trong.
Làn sương ấy chẳng khác gì thứ mà cậu đã gặp trong cơn ác mộng kia.
Cơn ác mộng mà cậu chứng kiến người bạn mà mình tin tưởng nhất, cô gái mang tên Mia… đã chết.
Cơn hoảng loạn bỗng chiếm lấy tâm trí Haku khiến cậu điên cuồng lao đầu vào sâu bên trong đám sương dày đặc tỏa ra từ trong nhà vệ sinh.
“Mia. Mia. Mia. Mia. Mia. Mia…”
Tư thế chạy của cậu không giống bình thường. Đó là cách chạy của một kẻ sắp gục ngã bởi nỗi sợ đang nhấn chìm lấy tâm trí. Cậu vừa chạy vừa hét tên của Mia với hy vọng những gì bản thân thấy trong cơn ác mộng chỉ là hư cấu.
“Nó chỉ là một giấc mơ. Làm ơn nó chỉ là một giấc mơ…”
Thời gian trên chiếc đồng hồ bỗng nhiên ngưng động. Làn sương đen ấy len lỏi khắp bộ phận cơ thể Haku, từ não đến các dây thần kinh, từ phổi đến ruột, từ ruột đến chân.
"Đồ nói dối..." một giọng nói bí ẩn vang lên.
Thời gian lại tiếp tục trôi, máu từ mắt và mũi Haku bỗng rỉ ra khiến cậu loạng choạng ngã quỵ xuống. Tay chân trở nên nặng nề như đeo nghìn quả tạ.
Khoảnh khắc ấy, một thế lực bí ẩn bổng thổi bay cơ thể cậu về sau văng đi rồi đập mạnh người vào bức tường bất tỉnh.
…
Một lần nữa tỉnh dậy, làn sương đen ấy vẫn chưa phai đi. Nó vẫn ở yên đó không thay đổi gì so với trước kia.
Haku lê lết cơ thể vào bên trong. tuy vậy, sau khi đi được một khoảng đầy ngắn ngủi, phổi đột nhiên không thể hô hấp, cổ như bị ai đó bóp chặt lại.
Ngay lập tức, cậu lại bị thổi bay đi nhưng lần này đã không mất đi ý thức. Có lẽ vì bản thân vào chưa đủ sâu nên không bị thổi bay đi mạnh như lúc trước đó.
Haku nhận ra dù có cố gắng thể nào thì bản thân cũng chẳng thể bước vào bên trong. Cậu đứng dậy, tiến đến mở khóa cánh cửa chính và đẩy ra.
Vẫn chưa có gì là chắc chắn cả. Lúc này cậu phải đi qua nhà của Mia để xác nhận. Nhưng dù đã dùng rất nhiều lực nhưng vẫn chẳng thể làm cánh cửa ấy xê dịch dù chỉ là một chút.
“Có thứ gì đó chặn lại ở phía bên ngoài sao?”
Haku dùng áo mình lau đi vết máu trên đầu và mặt, sau đó cậu nắm chặt tay nắm cửa lấy hết sức lực đẩy ra bên ngoài.
“Eo ôi… Nặng khiếp!”
Cánh cửa bỗng bật mạnh ra khiến cậu suýt ngã. May mắn là vẫn giữ được thăng bằng nhờ việc bám lấy bức tường bên cạnh.
Với đôi mắt đầy hoài nghi, Haku căng thẳng nhìn ra phía ngoài xem thứ gì đã chặn cứng cánh cửa trước đó.
…
“Chuyện gì đang…?”
Haku bỗng sụp đổ ngã bịch xuống xanh mặt cố gắng thở theo nhịp để giữ bình tĩnh. Nỗi sợ đã hoàn toàn chiếm lấy cơ thể chỉ trong tích tắc.
Trước mặt cậu là xác của một người đàn ông trưởng thành. Cơ thể ông ta có đầy vết thương do vật nhọn đâm vào cùng vết máu đã khô đọng lại ở bên dưới cái xác ấy.
Cơn chóng mặt bỗng kéo đến khiến cậu không nhịn được mà nôn ngay tại chỗ. Đầu óc phút chốc trở nên mất tỉnh táo nhưng cậu đã nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh.
“Có trộm à? Bố mẹ dường như vẫn chưa về. Phải rồi Mia, mình phải xác nhận ở nhà của cậu ấy.”
Haku nắm chặt hai chân đang run rẩy của mình chạy về hướng căn nhà của cô bạn mà cậu đang lo lắng. Người đã ở cạnh cậu vào những lúc khó khăn, luôn là đồng minh khi cần thiết, và sẵn sàng bỏ qua quá khứ của cậu mà không tỏ ra chán ghét.
Có lẽ đâu đó trong trái tim Haku thật sự đã có tình cảm dành cho cô ấy, một thứ cảm xúc linh thiêng dành cho người quan trọng bậc nhất đối với bản thân cậu.
“Nhanh hơn nữa! Mình phải chạy nhanh hơn nữa. Mia!”
Miệng vẫn thở hổn hển, cậu liên tục bấm vào chuông cửa nhưng không có hồi đáp. Khi liếc qua cánh cửa, nó đã được mở từ trước bởi người nào đó khác.
"Đồ nói dối..." Một giọng nói bí ẩn vang lên.
Haku đẩy nhẹ cánh cửa và lo lắng bước vào.
Bên trong tối om khiến cậu càng lúc càng sợ hãi. Một bóng người đang nằm la liệt dưới mặt sàn, máu chảy lênh láng khắp nơi.
Haku tiến đến gần lật cái xác lên. Khuôn mặt của người đó khiến cậu giật bắn người lùi về sau. Nằm trên sàn lúc này là một người đàn ông mái tóc đen, đeo một chiếc kính đã vỡ với đầy vết cắn ở cổ và thân.
“Bố của Mia…”
Không giữ được bình tĩnh cậu bỗng hét lên đầy sợ hãi. Trong đầu bỗng hiện lên đầy suy nghĩ hỗn loạn chồng chất.
"Đồ nói dối..." Một giọng nói bí ẩn lại vang lên.
Vài giây sau đó, một chiếc bóng của ai đó từ sau bỗng tiếp cận lấy Haku. Nhưng cậu không phản ứng chút nào cả, tinh thần cậu đã hoàn toàn bị phá vỡ bởi cảnh tượng trước mắt.
Âm thanh "Keng" lớn của một vật cứng va đập vào thứ gì đó bỗng vang lên. Một cái xác của người phụ nữ bỗng nhiên đổ gục xuống sàn ngay cạnh cậu với vết thương từ phía sau đầu. Giọng nói của một người đầy thân thuộc bỗng vọng ra từ sau.
“Haku! Cậu không sao chứ?”
Nghe tiếng gọi, cậu quay đầu nhìn vào người con gái đang cầm theo một cây gậy bóng chày với đỉnh đã dính máu.
Cơ thể bỗng trở nên nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, Haku lập tức đứng thẳng dậy, dang rộng hai tay ôm lấy cô.
“Cậu ôm chặt quá! Đau tớ! Haku…”
“Cậu còn sống… cậu vẫn còn sống…”
Dù Haku ôm rất chặt nhưng sau khi biết cậu đang lo lắng, cô bỗng mỉm cười, mặc kệ cơn đau mà ôm đáp trả lại cậu con trai kia.
“Không những sống mà còn sống rất khỏe nhé!”
Dù không nhận được câu trả lời, nhưng cô biết Haku đang thút thít khóc. Chỉ dựa vào cơ thể và giọng nói run run của cậu ấy đã khẳng định điều đó. Mia nhẹ nhàng xoa đầu Haku để cậu ấy lấy lại bình tĩnh như thường ngày.
“Ngoan này ngoan này.”
Sau một lúc, Haku bỗng thả Mia để cô ấy dễ thở hơn. Cô mỉm cười trấn an khi lau nước mắt cho Haku, sau đó kéo tay cậu chạy ra khỏi căn nhà cố gắng thoát khỏi hẻm.
“Nơi này không còn an toàn đâu. Theo tớ!”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy Mia?”
“Sáng nay chuông báo thức tớ không kêu nên đã trễ giờ học nên đành nghỉ một ngày. Mẹ tớ bảo tớ đi đến khu chợ mua chút thức ăn nhưng khi đến đó thì tình hình trông rất tệ." Giọng Mia có phần run run.
Có lẽ trước đó Haku đã đoán không sai. Cơn ác mộng mà cậu mơ thấy không phải ngẫu nhiên mà đó là một điềm báo nào đó.
"Tệ?" Haku lo lắng đáp lại.
"Mọi người bỗng phát điên lao vào tấn công cắn xé lẫn nhau. Thật sự rất kinh khủng. Khi về nhà thì bắt gặp cậu suýt thì bị mẹ tớ tấn công nên tớ đã dùng gậy đập vào đầu bà ấy để cứu cậu.” Mia trả lời với tông giọng có phần yếu ớt.
“Chờ đã… phát điên là thế nào?” Cậu tỏ ra hoang mang.
“Tớ không rõ.”
Mia bỗng nắm chặt lấy tay Haku trong khi cậu vẫn còn đang hoài nghi về mọi thứ. Haku bỗng nhận ra tay của Mia đang run vì sợ hãi, hoặc cũng có thể cô đang lo lắng.
Cậu bỗng nhớ về bố mẹ của Mia, cả hai người đều đã chết trong chính căn nhà của cô. Nhưng điều đáng buồn nhất là cô ấy đã tự tay giết mẹ mình chỉ để cứu cậu.
"Kamito Haku là một kẻ nói dối."
Nhớ lại câu nói của Mia trong cơn ác mộng, cậu nắm chặt tay cô tăng tốc chạy nhanh lên phía trước với ánh mắt đầy sự quyết tâm. Nỗi sợ vẫn chưa vơi, tuy nhiên cậu tuyệt đối sẽ không để cô gái này bị thương.
“Tớ sẽ không bỏ rơi cậu.”
“Đương nhiên rồi, chẳng phải cậu đã hứa như thế với tớ sao.”
Mia mỉm cười nhìn vào bóng lưng Haku đang kéo theo mình, người đang mang lại cho cô cảm giác yên tâm nhất vào giây phút này. Trong đầu không ngừng hoài nghi về những chuyện đang diễn ra.
Phải chăng trong lúc cậu ngủ đã có tin chấn động nào đó xuất hiện sao? Vốn dĩ từ hôm qua đến giờ đã có vô số lời nhắc nhở nhưng cậu đã bỏ ngoài tai vì cho rằng nó không quan trọng.
Hai người đã chạy đến lối ra của con hẻm, đứng chờ họ là một người đàn ông mặc một chiếc blouse trắng của tiến sĩ, Haku và Mia dường như cũng nhận ra người đó liền dừng chân.
“Thầy Kuzuri…?”
Ông ta nhìn chằm chằm vào hai người xong đưa tay ra phía trước mỉm cười.
“Chẳng phải là Mia và Haku đây sao? May quá! Các em không sao. Nào! an toàn cả rồi.”
Giọng nói quen thuộc đó chính xác là người mà họ quen biết. Thế nhưng biểu hiện của ông ta lại có phần khiến Haku cảm thấy lo lắng.
"Đồ nói dối..." một giọng nói bí ẩn vang lên, lần này đi kèm với tiếng khóc.
Cậu lập tức dừng chân nắm chặt lấy tay Mia trong khi vẫn còn cách thầy giáo một khoảng. Mia với vẻ mặt đầy lo sợ bước lên hét lớn:
“Thầy! Làm ơn hãy cứu chúng em! Thật sự em chẳng biết chuyện gì đang xảy ra cả.”
“Được rồi! Bình tĩnh đã Mia.” Người thầy ấy mỉm cười an ủi.
Mia nghe được giọng thầy liền mừng rở ra mặt, riêng Haku vẫn đứng yên đó nắm chặt tay cô. Đầu liên tục nghĩ về giấc mơ trước đó, cũng như là cái cảm giác đầy ớn lạnh khi đứng gần thầy của mình.
“Đừng Mia… Tớ có cảm giác ông ta không giống vẻ ngoài đâu.”
“Tớ biết cậu vẫn còn đang hoảng loạn. Đừng lo! Cậu cứ đứng đây, tớ sẽ đến đó kiểm tra thử nhé!” cô mỉm cười trấn án sau đó nhìn vào mắt Haku nói tiếp. “Khi xác nhận mọi thứ an toàn, tớ sẽ ra tín hiệu.”
Nhìn vào sự kiên định đó của Mia, Haku do dự một lúc bỗng thả bàn tay đang nắm chặt kia. Nhịp tim cậu lúc này đập liên hồi, tựa như có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Mia mỉm cười trấn an rồi tiến về phía người thầy khi ông ta đang đưa tay về trước.
Trực giác Haku đang mách bảo rằng mạng sống của cậu đang bị đe doạ. Cảm thấy có gì đó không ổn sắp diễn ra. Sự khó chịu ấy từng chút một tăng cao, miệng cậu liên tục lẩm bẩm những lời đầy vô nghĩa.
Haku nhận ra điều không đúng phát ra từ phía người thấy kia. Khí chất đến giọng nói, từ cử chỉ đến trang phục. Thầy ấy là tiến sĩ khi nào? Cậu chưa từng nghe kể.
Không đúng!
Ai cũng có bí mật riêng…
Nhưng thoáng chốc, bầu trời đã chuyển sang sắc màu cam. Haku chợt nhìn thấy đôi mắt người thầy đã chuyển từ màu đen sang đỏ sẫm cùng với một nụ cười kỳ quái trên môi. Tựa như nụ cười của Mia trong cơn ác mộng…
Sau khi chớp mắt, mọi thứ đã trở lại bình thường nhưng cảm giác lo sợ vẫn còn đó. Cậu nhận ra bản thân dường như vừa nhìn thấy ảo giác. Tuy nhiên tại sao cậu lại nhìn thấy ảo giác đó trong lúc này.
Rất có thể đó là lời cảnh báo dành cho cậu.
"Chẳng lẽ… Khoảnh khắc mình buông tay ra khỏi Mia đồng nghĩa đến việc mình đã bỏ rơi cô ấy sao…?"
Haku cắn răng gạt phăng đi sự sợ hãi. Kẻ gặp nguy hiểm lúc này không phải là cậu, mà đó là cô gái đang tiến về phía trước kia. Tuy nhiên, khi cậu nhận ra mọi thứ thì đã quá trễ.
“Mia! Nhanh chóng quay về đây! Mia!”
Cậu hét lên bằng tất cả những gì mình có. Đôi chân vội vàng chạy về hướng của cô gái cùng cánh tay phải cố gắng vươn về trước, nhằm mục đích kéo cô trở về.
Nhận ra có người gọi tên mình từ phía sau, cô quay mặt lại nhìn Haku với đôi mắt đầy ngây thơ xen lẫn sự tò mò. Chẳng biết vì lý do gì mà cậu ta lúc này trông rất hoảng loạn và căng thẳng.
"Thật đáng thương."
Trong lúc cô không để ý, cánh tay của người thầy bỗng đưa ra chạm nhẹ vào đầu của Mia khiến cơ thể cô lập tức biến thành những hạt nguyên tử bé nhỏ.
“Kamito Haku là đồ nói dối.” Giọng nói đồng loạt vang lên từ mọi phía.
Tất cả mọi thứ từ Mia đã hoàn toàn biến mất. Từ thể xác đến từng giọt máu đã tan biến vào hư vô.
Chỉ còn duy nhất chiếc nơ màu đỏ mà cô thường mang theo đang trôi nổi giữa không trung trong dòng thời gian tua chậm.
Itou Miana đã chết.
0 Bình luận