Our last happy days

Chương 32: Hãy chạy trốn khỏi giấc ngủ vĩnh cửu ấy

Chương 32: Hãy chạy trốn khỏi giấc ngủ vĩnh cửu ấy

“Elise, cậu vẫn ổn chứ? Phải vác nhiều người như vậy… Cả Helen nữa.” Fiona vừa chạy vừa lên tiếng hỏi. Trong đôi mắt ánh lên sự lo lắng ấy, phản chiếu hình ảnh một Elise đang cùng lúc vác theo hai người trên vai.

“Xin cô chủ đừng lo. Thực ra… hai cô gái này lại nhẹ một cách khó tin. Em không rõ tại sao nhưng cân nặng này… không giống người bình thường chút nào. Nhưng nhờ thế nên việc này không tốn sức là bao.” Elise giữ chặt hai thiếu nữ lạ mặt mà không khỏi băn khoăn. Kể cả có là vấn đề sức khỏe thì như thế này cũng quá bất thường rồi… Không, vấn đề cần ưu tiên hiện giờ không phải chuyện này… Khi nãy kiểm tra qua thì hai cô gái này dường như cũng hoàn toàn khỏe mạnh. Trước mắt cần bận tâm đến Lucy… à không, kẻ giả mạo đang đuổi theo. Và cả… 

“Bên tui cũng ổn! Gì chứ tui quen vận động rồi nên thế này nhẹ không ấy mà!” Helen vừa vác trên vai Alice vừa chạy. Ngay cả lúc này, khi trên trán lấm tấm mồ hôi, cô ấy vẫn đang nở một nụ cười trên môi.

“Thật sự xin lỗi cô Helen. Đáng ra tôi phải có trách nhiệm lo cho tất cả những người bất tỉnh, vậy mà lại để cô phải giúp đỡ thế này.”

“Có gì đâu mà! Một người làm sao mà lo hết nổi được chứ! Cậu vác theo được tận hai người một lúc là đỉnh lắm rồi! Tui thật sự thấy wow đó! Bình thường cậu tập luyện kiểu gì hay vậy trời? Nè nè hay là hôm nào chúng ta cùng đi chạy bộ đi! Tui rủ cả trường theo luôn!” Helen vẫn cứ cười vang, dùng sự nhiệt tình của mình áp đảo cả người khác.

“Xin được tiếp nhận ý tốt của cô Helen. Tôi cũng rất mong đợi đến ngày đó. Còn bây giờ, xin thứ lỗi, nhưng tôi nghĩ chúng ta nên hạn chế nói chuyện để tránh bị hụt hơi.” Elise đáp, đoạn đưa mắt sang nhìn Fiona, người vẫn đang chạy phía trước và cố gắng giữ nguyên tốc độ, không để bị tụt lại phía sau.

Cách đây một khoảng, là kẻ giả mạo đang đuổi theo. Cô ta vừa chạy vừa mở to mắt ghim thẳng ánh nhìn vào bọn họ như một con thú săn mồi thực thụ. 

“Kẻ giả mạo đang đuổi theo bọn tôi!” Elise dõng dạc nói. 

“Được, tớ hiểu rồi.” Giọng Clara vang lên từ chiếc điện thoại trong túi áo Elise. “Theo kế hoạch ban đầu thì vẫn là nên ưu tiên vào đồn cảnh sát, theo như tớ vừa tìm hiểu thì giờ đồn cảnh sát vẫn đang hoạt động và còn có người vào đó để được hỗ trợ. Nhưng vẫn còn cách đó một khoảng, nên tớ đã gửi vị trí chỗ có xe đạp công cộng rồi đó. Có điều phải đi đường vòng mới đến được...” 

Elise quan sát tình hình xung quanh rồi đáp: “Xin cảm ơn cô Clara. Nhưng không cần lấy xe đạp đâu ạ. Kéo dài thời gian thì càng có nguy cơ bị bắt kịp, chưa kể cũng có rủi ro xe đã bị phá hỏng. Lại thêm cả ba người bất tỉnh thì tôi không nghĩ đi lấy xe đạp là lựa chọn đúng.” 

“Đằng nào thì với nhiều người mất ý thức như thế cũng không đi xe đạp nổi đâu. Còn sức thì tốt nhất là cứ thế mà chạy.” Gina lên tiếng bổ sung.

“Tớ hiểu rồi. Tuy nhiên chỉ chạy thôi thì không ổn, vẫn nên làm gì đó cầm chân kẻ giả mạo lại…” Clara chợt ngừng lại giây lát rồi tiếp tục. “Nói vậy chứ các cậu còn phải lo cho ba người kia thì…”

“Để tôi! Dù sao… hộc hộc… tôi cũng chỉ đang chạy, không phải vướng gì khác.” Fiona vội vàng nói như thế dù cả người đã chảy đầy mồ hôi, lại đang thở hồng hộc một cách khó nhọc.

“Xin hãy để việc đó cho tôi. Tuy hai tay đều đang bận nhưng tôi vẫn có thể…”

“Elise!” Fiona chợt gào to cắt ngang. Ánh mắt kiên quyết hiện rõ trên khuôn mặt đầy mồ hôi của cô.

Nghe vậy, Elise ngoái đầu lại, mở miệng ra như muốn nói gì đó. Thế nhưng những lời định nói lại cứ thế tan biến, thay vào đó là: “Vậy xin trông cậy ở cô chủ. Có điều, xin hãy lưu ý rằng hãy ưu tiên tính mạng bản thân trước, đừng làm gì quá liều lĩnh.” 

“Hừm… tôi biết rồi!”

“Vậy thì để tôi thay Clara hỗ trợ cho.” Giọng nói của Gina phát ra từ điện thoại của cả nhóm. “Không thể cứ để một mình cậu ta làm hết thế này được.” 

Ở ngay phía sau, Lucifer vẫn đang kìm hãm sức mạnh và chỉ chạy bằng sức mạnh thể chất thuần túy. Thế nhưng chỉ vậy mà cô ta đã gần bắt kịp rồi, lại hoàn toàn không có vẻ gì là mệt mỏi hay mất sức

“Dù sao thì vốn cơ thể của lũ thiên thần này đều đã được cường hóa và khỏe mạnh gấp mấy lần người thường… Cũng chẳng cần phải sử dụng ma thuật, nếu không thì lượng ma lực khổng lồ được giải phóng có thể vô tình giết chúng mất. Cứ thế này sẽ đuổi kịp thôi, kể cả không thì vẫn còn cách khác.” Lucifer tự nhủ, vẫn giữ nguyên tốc độ mà bám sát nhóm kia. “Lũ này nãy giờ vẫn luôn bàn bạc gì đó, có vẻ chúng cũng không phải loại ngốc đến mức chỉ biết chạy. Dù con người chẳng có gì đáng ngại nhưng có lẽ vẫn nên đề phòng chút thì hơn.” 

Đột nhiên, một luồng sáng chiếu thẳng vào mắt Lucifer. Chiếc điện thoại Fiona đang cầm trên tay đã được cô bật đèn lên, hướng về phía Lucifer.

Hơi nheo mắt lại, Lucifer khẽ thở dài: “Trò trẻ con, quả nhiên con người các ngươi cũng chẳng thể làm gì ngoài nỗ lực trong vô vọng.”

“Không hiệu quả ư? Thế thì… thử cái này đi!” Ngoái đầu quan sát kẻ giả mạo, nhận thấy cô ta không hề chói mắt hay giảm tốc độ dù chỉ đôi chút, Fiona liền tắt đèn flash trên điện thoại đi và chạy sát lại vỉa hè.

Không chút do dự, Fiona đạp thẳng những cái thùng rác nhựa ngay gần đó. Tất cả chúng đổ xô xuống, kéo theo đó là vô vàn đồ bỏ đi cùng rác rưởi trào ra. 

“Đúng rồi! Cứ tiếp tục vậy, với lấy bất cứ thứ gì có thể để cản đường kẻ giả mạo đi!” Gina tiếp tục hỗ trợ thông qua chiếc điện thoại mà Fiona mang theo.

“Không cần cậu phải nhắc!” Thùng carton, biển quảng cáo, những tờ poster bị vo viên qua loa, … Fiona liên tục ném rồi đá mọi thứ có thể trong khi vẫn cố gắng chạy nhanh hết mức có thể.

“Rẽ phải đi, sau đó đi thẳng một đoạn rồi lại rẽ trái. Các cậu cần phải liên tục đổi hướng để cắt đuôi đối phương!”

“Kế hoạch xuất sắc, thưa cô Gina!”

“Chạy loạn xạ là thứ tui giỏi nhất đấyyyy!” Helen chạy ngay phía trước dẫn đầu. Trong khi đó, Elise chạy song song với Fiona, để mắt đến tất cả mọi người.

Vẻ mặt Lucifer tuyệt nhiên không hề thay đổi. Cô ta mặc kệ những đồ vật kia rơi thẳng về phía mình và tiếp tục giữ nguyên tốc độ, tự nhủ “Vô ích làm sao… Có khuất tầm nhìn thì ta vẫn cảm nhận được các ngươi thôi, kể cả các ngươi có cách xa đến đâu đi chăng nữa cũng vậy.” 

“Nhưng phải rồi, lừng khà lừng khừng mãi thì lũ cánh trắng ngoài kia sẽ phá được kết giới và xông vào trong lúc ta không để ý đến mất.” Đưa mắt nhìn lên bầu trời, nơi cái lồng thủy tinh vẫn còn đó, Lucifer thầm nghĩ. “Mau kết thúc cuộc rượt đuổi vô nghĩa này thôi.”

“Có khi chúng ta sẽ cắt đuôi được kẻ giả mạo không chừng!” Ít phút sau, theo như Elise cảm nhận, dường như tốc độ của kẻ kia đã chậm hơn đôi chút. Cố gắng giữ chặt hai cô gái lạ mặt trên vai, Elise thở gấp.

“Đây rồi! Đồn cảnh sát ở cuối con phố này! Đến đây thì hẳn kẻ giả mạo đã biết đích đến của chúng ta. Lúc này rồi tốt nhất là không chạy vòng quanh đánh lạc hướng nữa, chạy thẳng tới đó luôn đi!” Gina thông báo, giọng cô phát ra từ chiếc điện thoại chỉ đủ để cho ba người kia nghe thấy.

“Không thấy con nhỏ kia đâu nữa!” Fiona giảm tốc độ, quay cả người ra nhìn đoạn đường vừa đi qua. Xung quanh đây chỉ có những căn nhà, cửa hàng san sát nhau chìm trong chất lỏng đen kịt cùng với đường phố và cả những người dân bị sắc đen ấy nuốt chửng. Từ nãy đến giờ họ cũng chỉ lờ đờ đi lại hoặc đập phá đồ vật. 

“Hả? Thế là chúng ta thoát rồi á?” Helen dừng lại, ngoái ra sau nhìn theo Fiona. Đoạn, cô cười phá lên. “Ha ha ha! Quả nhiên trò đuổi bắt đơn giản này sao làm khó được tui chứ! Lại có mọi người ở cạnh giúp sức nữa. Chúng ta là vô địch!”

Ngay sau đó, gần như toàn bộ những người dân khác, hiện cả người đã bị nhấn chìm trong chất lỏng đen kịt kia, quay ngoắt sang nhìn về phía nhóm Fiona. Những người đó bỗng dừng hết mọi thứ mình đang làm lại mà chỉ đứng đó trừng mắt, nhìn chằm chằm từng người bọn Fiona.

“Hả… Cái gì…” Helen cũng như đông cứng. Hàng chục hàng trăm ánh mắt cùng lúc nhìn về đây khiến cô không khỏi bối rối mà lùi lại vài bước.

Khoảnh khắc ấy, tất cả những người kia cùng lúc chạy thẳng về phía bọn họ, tạo nên một biển người đang không ngừng dậy sóng. Cơ thể vặn vẹo một cách quái dị, chỉ riêng đôi mắt của tất cả những người ấy vẫn cứ thế trợn trừng lên, găm thẳng vào ba thiếu nữ phía trước chẳng khác gì lũ quái vật đang đi săn mồi.

Như chợt bừng tỉnh, Fiona và Helen quay lưng chạy thẳng về phía trước. Đôi lông mày nhíu lại cùng với hai mắt mở to không tin nổi vào những gì bản thân vừa chứng kiến nhưng kể cả vậy, hai cô gái ấy vẫn biết rõ rằng tuyệt đối không được để bị mấy kẻ điên kia bắt được.

“Chuyện này là sao vậy!” Nghe thấy vô vàn âm thanh của giày dép đạp trên mặt đất vang lên liên hồi, xé toạc không gian có phần yên tĩnh khi trước, Elise giật bắn mình. Sau khi đảm bảo Fiona và Helen đang chạy trước và trong tầm quan sát của mình, Elise cũng nhanh chóng tăng tốc. Tuy rằng không hề ngoái đầu lại, vậy nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng hàng trăm đôi mắt đang ghim chặt vào lưng mình. Cảm giác buồn nôn và sởn gai ốc trong cô ngày càng tăng lên khi tiếng bước chân chạy đằng sau ngày một thêm gần hơn. Hơi thở bỗng trở nên thật nặng nề làm sao… Không, bình tĩnh lại đi! Cô còn phải đảm bảo chạy thoát an toàn cho mọi người nữa kia mà!

“Aaaaaaaa!” Tiếng la thất thanh của Fiona cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của Elise. Cô vội ngước lên nhìn, để rồi phát hiện phía trước cũng có vô vàn con quái vật đen đúa đang xông thẳng tới định vồ lấy Fiona.

Giây phút ấy, Elise dồn mọi sức lực vào đôi chân run rẩy của mình. Cô lao đến tựa như một mũi tên phi thẳng vào mục tiêu. Và rồi trước cả khi bản thân kịp nhận ra, cô đã tung một cú đá nhằm thẳng bụng bóng ma méo mó kia. 

Bị văng ra xa và ngã xuống đường, thế nhưng kẻ đó lại đứng dậy, hòa cùng muôn vàn bóng đen khác để lại điên cuồng xông thẳng tới. Xung quanh đều đã bị bọn chúng bao vây mất rồi, giờ thì chẳng còn đường thoát nào nữa hết. Cuối cùng, màn đêm thăm thẳm lại một lần nữa bao phủ tất cả.

Nhẹ nhàng đặt hai thiếu nữ lạ mặt xuống, Elise hít một hơi sâu, chuẩn bị tư thế sẵn sàng: “Nếu muốn đụng dù chỉ một ngón tay vào cô chủ và những vị khách quý đây… thì các người phải bước qua xác tôi đi hẵng.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!