Our last happy days
Chuunibyou
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Our last happy days

Chương 31: Xuyên qua màn đêm mịt mùng

0 Bình luận - Độ dài: 2,252 từ - Cập nhật:

Chiếc ô tô lao vun vút, ánh đèn pha soi sáng đoạn đường bị đêm đen bao phủ phía trước. Chợt, một bóng người thình lình xuất hiện.

Giật mình, người tài xế vội vàng đạp phanh. Tuy nhiên đã quá muộn, lực quán tính đẩy chiếc xe đâm thẳng về trước như một viên đạn. 

Ấy vậy mà người kia… cô ấy không thèm né tránh. Khuôn mặt cúi gằm tuy bị mái tóc dài che gần hết, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn ra rằng cô ấy chẳng có vẻ gì là sợ hãi. 

Ngay khoảnh khắc tưởng như sắp xảy ra một vụ tai nạn không thể tránh khỏi, cô gái kia mới đưa một tay lên. Tất nhiên, chỉ một cánh tay sao có thể chặn đứng chiếc xe kia chứ. Việc nạn nhân xấu số kia tan xương nát thịt là kết quả rõ như ban ngày. Đáng ra là như thế.

Rầm! Tiếng kim loại vỡ vụn vang lên chát chúa. Phần đầu xe bị lõm sâu, méo mó như mới bị đâm thủng.

Còn cô gái kia vẫn nguyên vẹn đến phi lý, từ từ rút bàn tay ra khỏi chiếc xe cứ như thể chỉ vừa mới chặn đứng chiếc xe đồ chơi cỏn con.

Cô gái ấy ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt y đúc Lucy. Đoạn, cô ta hướng đôi mắt vô hồn sang những chiếc xe ở phía sau. Tất cả chúng cũng đều bị dừng lại, có điều là do một “người” toàn thân bị nhuộm đen như mực. Sau khi chắc chắn không có xe nào chạy thoát, “Lucy” nhanh chóng lại gần cửa sau của chiếc xe. 

Ngay lúc giơ tay định mở cánh cửa ấy ra, tiếng bật mở từ cửa bên phải đột nhiên vang lên. Clara, Donna chạy ra ngoài, theo sau là tài xế và cả một người mặc vest đen khác đang bế theo Violet, vẫn ngủ yên trong chiếc túi ngủ của mình. Những người khác từ mấy chiếc xe còn lại cũng lập tức rời khỏi chiếc xe, tản ra chạy theo nhiều hướng khác nhau. Những ai bất tỉnh cũng được tùy tùng của nhà Donna cẩn thận bế theo.

“Đúng rồi! Mỗi nhóm cứ thế chạy theo hướng khác nhau như đã bàn!” Clara vừa chạy vừa liên lạc qua điện thoại. 

Hình ảnh “Lucy” giết hụt cô vụt qua tâm trí. Tuy vẫn còn nhiều chỗ chưa hiểu gì, nhưng có thể nhận thấy “Lucy” rõ ràng có ác ý, thậm chí là muốn lấy mạng người khác. Hơn nữa, khi nãy dù bị khống chế mà vẫn có thể thoát ra và chạy đến đây nhanh đến thế, chứng tỏ đối đầu tuyệt đối không phải là lựa chọn khôn ngoan! Nếu cứ tập trung một chỗ, e là tất cả đều lành ít dữ nhiều. Ít nhất cũng nên tách ra, khiến đối phương bối rối trong chốc lát. Chưa kể nếu “Lucy” đuổi theo nhóm nào thì nhóm còn lại có thể chạy đi tìm hỗ trợ. Tuy rằng… tình hình thành phố bây giờ không khả quan lắm… Chẳng rõ có thể cải thiện được gì không…

“Tách nhau ra chạy à? Mình lại phải hạn chế dùng sức mạnh để bắt sống chúng nữa chứ. Giờ mình đang tạm kiềm chế, nhưng nếu sử dụng ma thuật thì ma lực sẽ cứ thế tuôn trào, không cẩn thận thì giết sạch chúng mất…” Lucifer nhìn từng người một chạy đi. “Tăng tốc đột ngột còn có thể tạo sóng xung kích… Mìn vẫn chưa hoàn toàn điều khiển được cơ thể này. Tốt nhất không nên mạo hiểm rồi lỡ giết chúng, ảnh hưởng đến kế hoạch. Cứ từ từ đi bắt từng con vậy, đằng nào chúng cũng không thể chạy thoát.”

Thấy những tùy tùng của nhà Donna chia ra nào bế toàn bộ người bất tỉnh theo rồi chạy theo hướng riêng nào chạy theo các nhóm khác, Lucifer lẩm bẩm: “Các ngươi thì sao cũng được.”

Chợt, chất lỏng màu đen kỳ dị bao vây và dần xâm chiếm lấy bọn họ. Những người mặc vest đen ấy cố gắng chống cự, gạt bỏ thứ nhầy nhụa bám trên cơ thể nhưng hoàn toàn vô dụng. Từng người một mang trên mình khuôn mặt căng cứng, đôi lông mày nheo lại tạo thành vết nhăn hằn sâu trên trán cùng đôi mắt trợn trừng găm lấy “màn đêm” đang tham lam nuốt chửng mình. Rồi, ánh mắt họ lướt phải những người dân bị bôi đen để rồi phát điên. Mí mặt họ cụp xuống một cách nặng nề, vết nhăn trên trán dần giãn ra. Đến cả đôi tay cũng ngừng chống cự.

“Mọi người đi trước đi.”

“Cô chủ, nhớ đảm bảo an toàn.”

“Các vị cứ rời khỏi đây trước đi ạ.” 

“Thành thật xin lỗi, cô Elise. Nhưng ba vị khách quý này… xin trông cậy ở cô.”

Từng lời nói cứ thế được thốt ra. Không giải thích gì thêm, những con người ấy quay về hướng ngược lại rồi chạy xa khỏi Donna cùng bạn bè của chủ nhân mình, lao vào đêm đen tối tăm. Alice cùng hai cô gái bất tỉnh kia cũng được chuyển sang chỗ của Elise trước. 

“Khoan đã… Các ngươi làm gì vậy?” Donna ngoái lại, đôi mắt mở to hoang mang. 

“Chạy đi! Mau lên!” Đó là những lời cuối cùng thốt ra từ những người tùy tùng ấy, trước khi tất cả đều đánh mất bản thân và bị “màn đêm” nuốt chửng. Để rồi cuối cùng, họ chỉ còn lại một thân xác méo mó, vặn vẹo cùng tiếng rên rỉ bi ai.

Thế nhưng, trái ngược với lời trăn trối ấy, cả nhóm vẫn đứng yên một chỗ cứ như thể toàn thân đã hóa đá vậy. Đôi mắt mở to phản chiếu những hình bóng kỳ dị chẳng chịu rời. Con ngươi của họ cũng chẳng còn lấy tia sáng nào nữa, chỉ còn lại duy nhất màn đêm thăm thẳm phía trước, thứ mà không một ai có thể chạy trốn vĩnh viễn. Khung cảnh trước mắt hỗn loạn nhường ấy, vậy nhưng tất cả lại chẳng thể thốt lên lời nào. Ngay cả đôi chân họ cũng từ bỏ, không thèm cất bước chạy trốn mà chỉ biết run lẩy bẩy. A… có khi nào số phận của mọi người đều sẽ giống những thứ từng là con người kia chăng? Có khi toàn bộ đều sẽ…

“Làm gì đấy! Lũ ngu! Chạy mau!” Donna đột nhiên cầm điện thoại rồi thét lên, cắt đứt mọi dòng suy nghĩ trong đầu cả nhóm. Đến cả cô cũng đang không ngừng run rẩy, thế nhưng… trên khuôn mặt nhăn nhó chảy đầy mồ hôi ấy, tận sâu trong đôi mắt đáng lẽ đã chỉ còn nỗi tuyệt vọng bao trùm, vẫn còn sót lại chút ánh sáng le lói.

Lời của cô như cú tát giáng thẳng vào từng người. Phải rồi, có sợ hãi đến mấy cũng phải cố mà di chuyển! Cử động đi! Cử động đi!

Một giây trôi qua… chân họ vẫn mọc rễ đâm sâu xuống đất.

“Lucy” từ từ tiến lại gần.

Hai giây… cơ thể ngày càng run rẩy, đến đứng cũng không vững.

“Lucy” trợn trừng mắt, ghim chặt ánh nhìn vào những kẻ đang hóa đá.

Ba giây… mọi người bất chợt quay lưng, nhấc chân lên hướng về phía trước. Rồi tốc độ ngày càng tăng lên. Có điều, cơn ớn lạnh không buông tha mà vẫn ở ngay sau lưng họ. Nhịp tim đập liên hồi thiếu điều nổ tung thành từng mảnh, tuy vậy không ai là dừng bước hết. Toàn thân họ đều muốn tránh xa thứ kia, phản ứng với giác quan liên tục báo động nguy hiểm. 

Và rồi, những đôi chân vẫn còn đang lẩy bẩy ấy tiếp tục lao đi trong bóng tối lạnh lẽo, cố gắng tìm ra ánh sáng của riêng mình…

Dồn hết sức lực vào đôi chân, Clara chạy thục mạng, vác trên vai Violet, người nãy giờ vẫn ở lì trong túi ngủ không chịu ló mặt. “May là mình cũng có thể lực khá tốt nên tạm thời vẫn còn vác theo Violet được. Nhưng cứ tiếp tục thế này thì mình kiệt sức trước mất… Violet có tỉnh dậy thì cũng chẳng chạy nổi với cái kiểu lười vận động ấy. Tình huống xấu nhất là kiệt sức và bị bắt kịp. Trước hết phải làm gì đó với tình trạng này đã…”

Bên cạnh cô, Donna cũng nhanh chóng chạy theo. Tuy có thể dễ dàng bắt kịp tốc độ của Clara nhưng đôi lông mày của cô vẫn cau lại, khắc nên vết hằn sâu trên trán. Ánh mắt hình viên đạn ấy nhìn thẳng về phía trước, có điều lại chẳng tập trung cụ thể vào điểm gì mà chỉ nhìn vào hư không. Cô ấy không nói gì cả, âm thanh duy nhất phát ra đơn giản là tiếng nghiến răng kèn kẹt mà thôi.

“Đằng kia… có xe đạp công cộng đấy. À… còn miễn phí nữa. Tuy là… có tiểu thư nhà giàu Donna ở đây… thì có tính phí cũng… chẳng phải vấn đề.” Violet đột nhiên ló đầu ra khỏi cái túi ngủ. Đôi mắt lờ đờ thiếu sức sống của cô nhìn chằm chằm vào bản đồ trên màn hình điện thoại.

“Hả? Cậu… hộc hộc… dậy rồi à!” Định quay đầu nhìn lại, song Clara tiếp tục tập trung nhìn đoạn đường trước mắt. Và rồi cô cũng thấy xe đạp công cộng ở đằng trước. “Thôi… hộc hộc… nếu vậy thì cậu cũng xuống dùng xe đạp đi. Tớ không… chạy kiểu này mãi được đâu!” 

“Mọi người cũng đạp xe đi, nếu không thì dễ mất sức lắm.” Sau khi Violet xuống khỏi lưng mình, Clara nhanh chóng ngồi lên xe đạp. 

Donna đứng im một hồi rồi im lặng làm theo. Khuôn mặt cô ấy vẫn tối sầm như trước nhưng có vẻ không định phản đối gì hết.

Liếc sang Violet, người đang chậm chạp ra khỏi cái túi ngủ, Clara không khỏi thở dài: “Hầy… Cậu ít vận động vậy thì có đạp xe nổi không thế?”

“À… thì đúng thế… Nhưng có cả những game đòi hỏi phản xạ… oáp… nên sẽ ổn thôi… Với cả… để nhanh chóng mua game… và về nhà chơi… thì cũng cần chạy nhanh…” Violet uể oải đáp, đoạn ngồi lên cái xe đạp.

“Được rồi.” Sau khi chắc chắn tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Clara liền nói. “Vậy thì mau đi thôi.”

Đi trước dẫn đường, cô tiếp tục giải thích, đủ to để dù xung quanh náo loạn thì mọi người vẫn nghe thấy: “Đầu tiên, nhóm chúng ta cứ đến đồn cảnh sát trước đi. Đến đó có lẽ sẽ nhận được sự trợ giúp, chứ phải liên tục di chuyển để chạy trốn thế này thì không ở yên một chỗ chờ cảnh sát được. Cái người trông giống Lucy còn có thể phá hỏng cả xe ô tô dễ như thế thì trốn trong các tòa nhà hay tương tự cũng không ổn, chưa biết chừng còn bị chôn sống. Lúc nãy đã cách một khoảng khá xa mà kẻ đó vẫn tìm ra bọn mình, thì trốn cũng vô nghĩa. Tuy là có khả năng đối phương sẽ đoán được điểm đến nhưng giờ vẫn phải thử thôi, càng đến gần đồn cảnh sát càng phải cảnh giác. Giữ khoảng cách rồi từ từ lại gần, vẫn phải ở yên trên xe đạp để sẵn sàng chạy nếu có chuyện không hay xảy ra nữa.”

“Chạy cũng thế thôi…” Violet ngáp dài rồi đáp. “Thứ đó vẫn bắt kịp cả ô tô mà… Tuy nằm trong túi ngủ nhưng lúc đó… tui vẫn tỉnh… lờ mờ thấy được qua khe hở…”

“Thế thì phải nói sớm chứ! Hại tớ cõng cả một đoạn!” Clara cằn nhằn, rồi lại tiếp. “Nhưng cậu nói đúng… đây cũng chỉ là cách kéo dài thời gian. Tớ cũng cố chọn đoạn đường có nhiều tòa nhà che chắn bớt, mong là kẻ kia không tìm thấy… Nếu có nhóm nào tới đồn cảnh sát mà có thấy kẻ đó… tạm gọi là kẻ giả mạo đi, nếu cô ta ở đó thì nhóm ấy lại tách ra chạy theo hướng khác nhau rồi tập hợp sau.”

Đoạn, Clara nhìn sang chiếc điện thoại trong túi áo: “Mọi người nghe rõ chứ? Còn nhóm Elise… có người bệnh và ngất xỉu nhưng nếu đến nơi đông người như bệnh viện thì thương vong sẽ càng lớn hơn mất! Như vậy các cậu cũng khó mà an toàn chạy thoát, chưa kể có khi kẻ giả mạo kia có thể đoán chúng ta sẽ đến bệnh viện rồi phục sẵn… Còn bây giờ, tớ sẽ hướng dẫn vài cách sơ cứu tạm thời!” 

Giọng của từng người vang lên qua chiếc điện thoại. Đa số đều đồng tình, song bầu không khí đầy bất an vẫn còn đó. Tuy nhiên tất cả đều hiểu rõ, rằng họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục tiến lên, dẫu có đang bước đi trong đêm tối mịt mùng chăng nữa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận