Tô Ưu nhìn bóng dáng bận rộn nho nhỏ của Murphy, biết rằng để dệt xong một bộ quần áo vẫn còn phải tốn rất nhiều thời gian.
Cô không chờ nữa mà quay sang cuốn cổ thư màu đen đang nằm yên tĩnh bên cạnh.
Quả nhiên, sau khi hoàn thành nhiệm vụ 【Nhiệm Vụ Chính: Hợp Tác Sơ Bộ】, trang thứ hai vốn không thể lật đã được mở ra.
Trên trang sách, ngoài mục đã hoàn thành, bên dưới còn có hai nhiệm vụ mới.
【Nhiệm Vụ Chính: Tạo Ba Hiện Thân】
【Mô tả: Thân thể mảnh mai của bạn dường như có khả năng chịu đau bất thường, và cái giá phải trả để sử dụng Ma Nhãn của Phù Thủy chỉ là nỗi đau thấu xương mà người thường không thể chịu đựng. Nếu đã như vậy, sao không thu hoạch thêm một Hình Thái Sợ Hãi mới? Chúng đều là bạn, nhưng lại có tính cách và suy nghĩ khác nhau. Có lẽ, trí tuệ của ba tiểu Ma Nữ hợp lại thật sự có thể sánh với một đại hiền giả?】
【Thưởng: Điểm tiến hóa ×1, Điểm năng lực ×1, Cuộn Triệu Hồi “Lò Sưởi Của Ma Nữ” ×1】
Nhiệm vụ này thì đơn giản.
Hạ Chiêu hay Thẩm Mặc Viên chắc chắn sẽ không để cô – một Dị Thường quý giá – bị bỏ xó mà phủ bụi.
Thí nghiệm lần tiếp theo có lẽ sẽ diễn ra ngay ngày mai.
Cô nhiều khả năng sẽ được dùng Ma Nhãn Phù Thủy lên một đối tượng mới, từ đó thu được Hình Thái Sợ Hãi thứ ba… hoặc nói đúng hơn, là thứ tư.
Cái hình thái “Mama” bị Ái Vi vung tay đập chết bên vệ đường xem như không được tính.
Chỉ cần thành công thêm một lần, nhiệm vụ này sẽ hoàn thành.
Đến lúc đó, cô sẽ có một Điểm tiến hóa và có thể trực tiếp nâng “Số Ba” thật sự lên Bậc Hai.
Nghĩ đến cảnh trong căn Cabin Ý Thức có tới ba Phù Thủy Bậc Hai. Cộng cả cô nữa là đủ bốn người, ngồi chơi mạt chược cũng được—hẳn là rất náo nhiệt.
【Nhiệm Vụ Hoang Săn Ma Nữ: Ăn Thịt Đồng Loại (2/5)】
【Mô tả: Bạn sinh ra từ dục vọng nuốt chửng đồng loại, như thể đó là thiên mệnh dành cho bạn. Hãy tìm manh mối liên quan đến MX-2741 và đối đầu với chúng. Đôi nanh sắc bén của bạn đã sẵn sàng tuyên bố ai mới là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn. Giết MX-2741 (0/1).】[note84842]
【Thưởng: Điểm năng lực ×2, Cuộn Triệu Hồi “Chiến Tích Băng Giá” ×1】
So với cái đầu tiên, nhiệm vụ thứ hai khó hơn nhiều.
Một Dị Thường bị giam giữ lại muốn tự mình tra ra thông tin về một Dị Thường khác?
Nghe thôi đã biết là chuyện hoang tưởng.
Nhưng… ngón tay Tô Ưu khẽ gõ lên trang sách.
Quy tắc thì cứng nhắc, con người thì…
Không, phải nói: quy tắc chết, con người sống.
Gương mặt xinh đẹp và thâm sâu của Hạ Chiêu chợt hiện lên trong đầu cô.
Một cuộc thí nghiệm khiến mức độ hài lòng của bác sĩ Hạ đạt 100%, giá trị của nó tuyệt đối không thể đánh đổi chỉ bằng một bữa ăn.
Hạ Chiêu chắc chắn hiểu rõ giá trị thật sự của thí nghiệm ấy.
Đúng là Dị Thường hỏi thăm về Dị Thường khác là vi phạm nghiêm trọng, nhưng nghĩ lại—việc “hợp tác ngầm” giữa cô và Hạ Chiêu vốn đã là chuyện không thể lộ ra ánh sáng.
Nếu bị phát hiện, sự nghiệp của Hạ Chiêu sẽ bị đánh gục ngay lập tức.
Theo một nghĩa nào đó, giờ bọn họ đã chung một con thuyền, thậm chí là kiểu “đồng lõa”.
Đã cùng thuyền rồi… thì hỏi vài thứ hơi vượt giới hạn một chút chắc cũng không quá đáng chứ?
Mang theo tính toán ấy, Tô Ưu trải qua một ngày tương đối yên bình trong Cục Kiểm Soát.
***
Ngày hôm sau.
Trong Cư Trú Ý Thức, Tô Ưu tỉnh lại trong tình trạng có vật đè lên người—chính là chiếc chân thon dài, lạnh buốt và trắng toát của Wendigo vô tư đè ngang eo cô.
Bất đắc dĩ, cô nhẹ nhàng nhấc chân nó ra, rồi quay đầu sang bên khác. Murphy đang cuộn mình ở góc bàn, ngủ say. Tám chiếc chân mảnh khảnh thỉnh thoảng còn giật nhẹ vô thức, trong tay lại ôm một bó tơ nhện đã lớn gấp mấy lần cơ thể cô bé.
Tô Ưu không đánh thức hai đứa.
Khi ý thức cô tỉnh lại trong Cabin Ý Thức, cơ thể thực tế của cô cũng lập tức tỉnh theo. Cô mở mắt.
Lại có thứ gì đó đang đè lên—nhưng đáng tiếc, không phải chân mỹ nữ nào khác mà là… chiếc kính bảo hộ.
Cặp kính được thiết kế đặc biệt này thật sự rất nặng. Khung kính ép mạnh lên sống mũi và hai bên má cô.
Ngày nào cũng bị nó đè như vậy, sớm muộn gì mặt cô cũng hằn vết cho xem.
Tô Ưu thầm oán thán. Trong phòng chỉ có mình cô, có thể xảy ra chuyện gì nếu cô tháo kính ra chốc lát chứ?
Không lâu sau, camera theo dõi trong phòng dường như đã nhận ra trạng thái cô tỉnh.
Cửa trượt mở ra, một người lính mang khay đồ ăn bước vào. Khác hôm qua, anh ta không mặc đầy đủ trang bị, thái độ rõ ràng dịu hơn. Anh ta cũng không ném cái khay lên bàn như hôm tiến hành thí nghiệm Trùng Nghịch Lý nữa.
Dù đồ ăn trên khay chẳng ngon miệng như bữa mà Hạ Chiêu tự tay mang đến, nhưng ít ra cũng không phải thứ chua loét nhão nhoét như trước.
Sữa đậu nành, quẩy chiên, và một quả trứng rán. Miễn phí thế này là đủ tốt rồi.
Có vẻ hiệu quả của thí nghiệm hôm qua đã bắt đầu phát huy…
Tô Ưu nghĩ thầm.
Màn kịch cô và Hạ Chiêu cùng dựng dường như đang âm thầm đảo chiều đánh giá của Cục Kiểm Soát về cô.
Dư luận đang chuyển từ “Tô Ưu Điệp là Dị Thường cực kỳ nguy hiểm và phản loạn” sang—với thủ đoạn của Hạ Chiêu—“Là do biện pháp cực đoan của Thẩm Mặc Viên khiến Tô Ưu Điệp mất kiểm soát. Nhìn xem, hợp tác với bác sĩ Hạ chẳng phải diễn ra rất suôn sẻ sao?”
Hạ Chiêu đúng là không hãm hại cô.
Ít nhất ở bước này, kế hoạch của họ đã thành công.
Đang nghĩ thì người đã tới thật.
Cánh cửa mở ra. Người đến sớm như vậy lại chính là Hạ Chiêu.
Tô Ưu hơi sững lại.
Cô vốn nghĩ hai vị bác sĩ sẽ thay phiên nhau “trực”.
Hôm qua là Hạ Chiêu, thì hôm nay đáng lẽ đến lượt Thẩm Mặc Viên—cái phiền phức dai dẳng kia.
Không ngờ vẫn là cô ấy.
Sợi dây vô thức căng lên trong lòng Tô Ưu khẽ buông lỏng.
Đối mặt Hạ Chiêu đúng là dễ thở hơn nhiều so với đối mặt Thẩm Mặc Viên.
Không phải vì Hạ Chiêu đẹp—Tô Ưu không tự cho rằng mình nông cạn đến mức dễ bị nhan sắc mê hoặc.
Quan trọng là hành vi của Hạ Chiêu có quy luật. Cô ta theo đuổi lợi ích và hiểu trao đổi.
So với sự cố chấp gần như bệnh hoạn của Thẩm Mặc Viên, cùng kiểu không từ thủ đoạn để đạt mục đích—một kẻ hợp tác có tư tâm nhưng dễ đoán rõ ràng đáng tin hơn.
Ít nhất Tô Ưu hiểu rõ: cô có thứ Hạ Chiêu cần.
Giá trị đó chính là tấm chắn tốt nhất của cô lúc này.
Hạ Chiêu bước vào với dáng vẻ tao nhã như thường lệ, trên mặt mang nụ cười dịu dàng. Khác với Thẩm Mặc Viên luôn mở miệng ra là ra lệnh, cô ta lại mở đầu bằng giọng thân thiện như bạn bè quen thuộc:
“Đêm qua ngủ có ngon không?”
“Độc tố không để lại khó chịu gì chứ?”
“Bữa sáng hôm nay hợp khẩu vị chứ?”
Cả loạt lời hỏi han quá mức nhiệt tình khiến Tô Ưu cảm thấy hơi kỳ lạ.
Rõ ràng là kẻ đầy tâm cơ, nhưng so với Thẩm Mặc Viên—người mang danh chính nghĩa và lý trí—Hạ Chiêu lại giống người bình thường hơn.
Dù biết đây rất có thể là diễn kịch có mục đích, nhưng trong Cục Kiểm Soát, thứ “ấm áp giả tạo” này thật sự quý giá.
Tch—Cục Kiểm Soát đúng là nơi trắng đen lẫn lộn.
1 Bình luận