Ngay sau đó, một vùng đất vững chắc trồi lên từ hư không, lan rộng nhanh chóng.
Giữa chấn động long trời lở đất, với cuốn cổ thư bọc da đen – nơi ghi chép nhiệm vụ – nằm ở trung tâm, một hòn đảo cỡ bằng sân bóng rổ trồi lên từ khoảng không vô tận.
Hòn đảo lơ lửng ổn định trong bóng tối vô biên.
Bên ngoài rìa đảo vẫn là mảng đen đặc nuốt chửng tất cả, nhưng bản thân hòn đảo lại sáng như ban ngày. Chỉ có điều… nó trống trơn. Mặt đất chỉ toàn đất đỏ sẫm trơ trọi, thêm vài bụi cỏ úa vàng khô héo, trông hoang tàn đến lạ thường.
Tô Ưu nhìn hòn đảo mới xuất hiện mà ngây người.
Cuộn triệu hồi này… thực sự tạo ra một lãnh địa thuộc về cô trong không gian ý thức?
Nghe thì ghê gớm thật, nhưng… rồi sao ?
Một hòn đảo chỉ tồn tại trong không gian ý thức.
Hiện tại, ứng dụng thiết thực nhất của nó có lẽ chính là cho cô một chỗ để bớt buồn chán trong những ngày bị nhốt.
Chỗ này, xét theo một góc độ nào đó, cũng không tệ.
Chỉ cần nghĩ đến việc có thể sẽ bị giam trong cái buồng dị thường chật hẹp này bao lâu nữa thôi là Tô Ưu đã thấy nghẹt thở.
Có được một không gian trong ý thức, nơi thỉnh thoảng cô có thể hít thở bầu không khí “tự do” – dù chỉ là ảo giác tinh thần – bỗng trở nên quý giá đến khó tin.
Còn về mục đích sâu xa của “Đảo Belladonna”, Tô Ưu vẫn chưa thể lý giải.
Có lẽ… phải thu thập thêm cuộn triệu hồi liên quan thì mới dần dần mở khóa chức năng hoàn chỉnh của nó, giống như ghép những mảnh cuối của một trò chơi ghép hình?
Gác chuyện hòn đảo sang một bên, Tô Ưu chuyển sự chú ý sang điểm năng lực còn lại.
Cô mở bảng của Wendigo, ánh mắt lần lượt dừng trên ba kỹ năng.
「Hấp Huyết Lv.1」 rõ ràng là hữu dụng nhất – đặc biệt với hiệu ứng “tái sinh cận tử”. Nhưng theo mô tả của nhiệm vụ Hoang Săn Ma Nữ (1/5): Khát Máu Vô Tận, hoàn thành nhiệm vụ đó sẽ trực tiếp tăng cấp kỹ năng này.
Dùng điểm năng lực để nâng cấp ngay bây giờ có hơi...
Theo điều kiện thăng bậc, cô cần nâng ít nhất hai kỹ năng lên Lv.2 trở lên.
Xét về hiệu quả tối ưu, lựa chọn hợp lý nhất hiển nhiên là giữa 「Băng Tâm Lv.1」 và 「Ma Trảo Lv.1」.
「Ma Trảo Lv.1」 là kỹ năng tấn công; còn 「Băng Tâm Lv.1」… lại giống như một cái điều hòa di động gắn liền với bản thân cô.
Trông có vẻ chẳng mang quá nhiều uy hiếp.
Nhưng xét tới chiến lược hiện tại của Tô Ưu – giả vờ yếu ớt, dễ thương, tỏ ra mỏng manh trước kẻ địch – thì bộc lộ năng lực tấn công quá sớm sẽ chỉ khiến Cục Quản Lý tăng mức cảnh giác và áp chế lên cô mà thôi.
Ngược lại, cô cũng muốn xem thử sau khi nâng cấp, 「Băng Tâm」 thực sự có khả năng gì.
Chẳng lẽ nó chỉ là một cái điều hòa di động thôi sao?
“Sao cũng được…” Tô Ưu hạ quyết tâm. “Cứ vậy đi!”
Cô dồn điểm năng lực vào 「Băng Tâm」.
【「Băng Tâm」 đã tăng lên Lv.2!】
「Băng Tâm Lv.2」:
【Tâm và đại cốt được cấu thành từ băng nguyên thủy, tự động hạ mạnh nhiệt độ môi trường xung quanh. Kẻ địch bên trong sẽ dần chậm chạp, bị xâm thực bởi nhiệt độ thấp, kéo dài sẽ dính hiệu ứng [Tê Cóng]】
Khống chế diện rộng!
Hiệu ứng tăng cấp khiến Tô Ưu hài lòng ngoài mong đợi.
Một kỹ năng khống chế AOE bền bỉ, gây giảm tốc kéo dài cho kẻ địch, mang cảm giác “ăn mòn âm thầm nhưng chắc chắn”.
Chỉ có điều… dù đã lên Lv.2, mức độ hữu dụng vẫn có vẻ chưa bằng hai kỹ năng còn lại…
Sử dụng xong toàn bộ phần thưởng từ nhiệm vụ 【Đêm Đầu Tiên】.
Ngày hôm sau của Tô Ưu trôi qua bình lặng.
Không thí nghiệm. Không triệu hồi. Không bất kỳ rung chuyển dị thường nào.
Chỉ có phần cơm được đưa tới theo tiêu chuẩn nhà giam: canh loãng, nước trong, không một vệt dầu mỡ.
Ngoài vài viên vitamin và thuốc bổ, cuộc sống của cô chẳng khác gì một tù nhân chính hiệu.
Thế mà… Tô Ưu lại vô thức thấy nhớ Hạ Chiêu. Thậm chí còn có chút mong ngóng ả phản diện ấy xuất hiện lần nữa, tốt nhất là mang theo đồ ăn ngon cho cô hưởng ké…
Khoảnh khắc ý nghĩ đó nảy lên trong đầu, cô giật mình đổ mồ hôi lạnh.
Khoan đã…
Chẳng lẽ đây cũng là chiến lược của Hạ Chiêu? Dùng chút ân huệ vụn vặt để thuần hóa cô, khiến cô sinh tâm ỷ lại?!
Cái người phụ nữ đó… tâm cơ sâu như vực thẳm!
***
Buổi chiều, khi ý thức của Tô Ưu còn đắm chìm trên Đảo Belladonna, cầm cọng cỏ đuôi cáo trêu Wendigo đang vồ lấy không khí tứ tung, thì cửa sắt bất ngờ bật mở.
Người bước vào không phải Hạ Chiêu mà cô mong đợi, mà là Thẩm Mặc Viên.
Hoàn toàn trái ngược với phương thức “tấn công dịu dàng” của Hạ Chiêu.
Hắn đứng ở cửa, ánh mắt sau kính phẳng lặng không chút gợn.
“Ngươi, cùng năng lực của mình, từng được xem là khởi điểm của ngày tận thế trong một lời sấm truyền nghìn năm trước.”
Không vòng vo, hắn thẳng thừng vào đề:
“Có lẽ bản thân ngươi không hề mang ý định đó. Nhìn vào vẻ ngoài thì ngươi cũng chỉ là một thiếu nữ yếu ớt vô hại. Nhưng ta vẫn hy vọng ngươi hợp tác và chấp nhận các thí nghiệm, đánh giá cần thiết.”
Giọng hắn vẫn đều đều, lý trí đến mức trên cao nhìn xuống như một quan tòa tra khảo.
“Đây là vì toàn thể nhân loại. Nếu chứng minh lời sấm là sai, ngươi không phải mối nguy… ta sẽ hạ bậc nguy hiểm của ngươi. Nhưng nếu lời sấm đúng…”
Ánh mắt hắn sắc lại:
“Vậy thì ta mong ngươi còn giữ lấy chút lương tri tối thiểu của một con người , vì đại cục mà chấp nhận cái kết xứng đáng dành cho mình.”
***
Tô Ưu nghe mà đầu đầy dấu hỏi chấm.
Nói thẳng một cách tàn nhẫn vậy luôn? Bỏ hẳn mấy câu “chào buổi sáng”, “đã ăn chưa?” rồi nhảy thẳng sang “làm ơn hãy hy sinh vì nhân loại và chết đi”?!
Hắn nói còn tỉnh rụi như vậy, mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh – đúng là kỳ tài!
Nhưng Tô Ưu thì biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra.
Ở tuyến cốt truyện kiếp trước trong trò chơi, chính hắn cũng từng ép Tô Ưu Điệp hiến tế đôi mắt để “cứu thế”. Nghe thì cao cả, nhưng thực chất không khác gì đạo đức bắt cóc cực đoan trá hình!
Buồn cười nhất là, sau khi cướp được Ma Nhãn, hắn lại không thể chịu được áp lực cảm xúc lẫn tinh thần khổng lồ của nó, mà tự sụp đổ rồi hóa thành ác quỷ!
Tô Ưu Điệp mang mắt suốt mười mấy năm chẳng hề hấn gì, còn hắn – kẻ cưỡng đoạt với lý do đạo mạo – thì lại mất khống chế và trở thành tai ương di động, giết chóc, hủy diệt khắp nơi!
Haiz… không biết ai mới là “khai màn tận thế” nữa.
Cứ tưởng hắn im lặng thì còn đỡ, ai ngờ nói ra câu nào thì củng cố quyết tâm đứng về phe Hạ Chiêu của cô thêm câu đó!
Bọn họ đều là phản diện, nhưng ít ra Hạ Chiêu biết “diễn”, biết thả vài câu đường mật kèm lợi ích hữu hình; còn Thẩm Mặc Viên thì…
Chẳng buồn giả vờ!
Người như vậy đáng để nghe theo ư?
Nực cười!
2 Bình luận