Khắc Dã Thiết Quốc tọa lạc giữa một vùng núi non hiểm trở. Những sườn núi nơi đây trơ trọi, cằn cỗi, chỉ có cây bụi và cỏ dại mọc lưa thưa. Vì vậy, gỗ xây dựng hiển nhiên phải được vận chuyển từ chân núi—quanh khu cắm trại của nhóm Hikaru hoặc từ rừng Garda-Noruda, một quá trình vô cùng tốn công sức.
Chính vì lẽ đó, nhà cửa của người lùn phần lớn đều được xây bằng đá. Ở đây, chỉ có đá là nhiều vô kể. Quặng cũng vậy. Đối với những người lùn sống chết vì nghề rèn, Khắc Dã Thiết Quốc chính là thánh địa của họ.
"──Gahahaha! Thật không ngờ ‘Khiên Chân Tổ’ lại được tìm thấy đúng vào lúc này, chúng ta đúng là gặp may mà."
Gã người lùn vừa cất tiếng cười có thân hình béo phì, một điều hiếm thấy ở tộc người lùn. Không, phải nói là hầu hết người lùn đều có dáng người như thùng bia, nhưng gã này trông có vẻ nhiều mỡ hơn hẳn.
Tấm vải sặc sỡ được dệt từ nhiều màu gốc có đính những mảnh vàng nhỏ, trông loè loẹt hết mức có thể. Trên những ngón tay của gã cũng đeo đầy nhẫn vàng, những ngón tay mềm mại đến mức trông như chưa từng cầm búa, chứ đừng nói đến việc rèn đúc.
"Làm vậy có ổn không ạ? Anh em nhà Dodonno là họ hàng của ngài mà..."
Người lùn cất tiếng hỏi với vẻ khó xử, trông ông ta có dáng vẻ của một thợ rèn thô kệch.
Căn phòng được trang trí xa hoa bằng những loại đá quý đẹp mắt, từ sàn nhà, cột trụ cho đến trần nhà đều được đánh bóng loáng. Gã người lùn béo phì mang một vẻ loè loẹt hợp với căn phòng, nhưng người thợ rèn thì có phần lạc lõng.
"Dĩ nhiên là ổn. Tộc trưởng của ‘Xích Thử Thị Tộc’ chúng ta chính là ta đây."
"Tôi nghe nói ngài chỉ là tộc trưởng tạm thời thôi."
"Lão già đó bệnh sắp chết rồi, nên ta sẽ kế vị. Chuyện này đã được quyết định trong hội nghị thị tộc rồi."
"Vâng... Nhưng mà, việc bắt giữ nhà mạo hiểm đã mang ‘Khiên Chân Tổ’ về có phải là hơi quá không ạ?"
"Một tên thuộc nhân tộc dơ bẩn đã đánh cắp báu vật của chúng ta, vậy mà ngươi vẫn có thể thản nhiên nói những lời như thế à?"
"Không không, ý tôi là chúng ta phải xác nhận sự thật cho cẩn thận đã. Vốn dĩ, chúng ta còn chưa biết ‘Khiên Chân Tổ’ có phải là thật hay không, và cả quá trình nó bị thất lạc cũng không rõ ràng mà."
"Cái khiên đó là thật. Mà không, dù là giả cũng chẳng sao."
"...Hả?"
"Điều quan trọng là vào chính thời điểm này, ‘Khiên Chân Tổ’ đã được mang về cho ‘Xích Thử Thị Tộc’. Ngươi không hiểu à? Nhờ vậy mà chúng ta có thể vượt mặt các thị tộc khác. Chỉ cần dâng nó lên cho ngài Brigid, ta sẽ nhận được tất cả sự sủng ái của ngài... Guhehehe."
"..."
"Gì thế, trông ngươi có vẻ bất mãn."
"K-Không, không có gì đâu ạ..."
"Lũ nhân tộc thừa thãi đó phải câm miệng lại. Ngươi không hiểu sao!"
"Vâng."
"Ngươi... sao thế? Ngươi không nghe lời ta nói à?"
"K-Không, không phải vậy đâu ạ."
"Nếu không phải thì mau đi đi! Ta còn phải chuẩn bị để diện kiến ngài Brigid nữa!"
"T-Tôi hiểu rồi!"
Người thợ rèn lùn quay người rồi tất tả chạy đi.
"...Chậc, một lũ ngu chẳng hiểu gì cả. Mà không, không chỉ có hắn. Cả lão tộc trưởng cũng ngu ngốc. Cứ suy nghĩ về lời thần thác của ngài Brigid là biết nên làm gì rồi... Mà thôi kệ. Giờ ta mới là tộc trưởng. Guhehe, guhehehehe."
Gã người lùn béo phì nhảy chân sáo, một điệu bộ không hề hợp với thân hình đồ sộ của gã, rồi tiến đến bên cửa sổ.
Từ ô cửa sổ trong suốt, có thể nhìn thấy một ngọn núi cao vút và biểu tượng của quốc gia này, chiếc đe kim loại.
Một làn khói mỏng bốc lên từ gần chiếc đe—tất cả người lùn đều biết rằng ngọn lửa tạo ra làn khói đó đã cháy từ rất lâu trước cả khi Khắc Dã Thiết Quốc được thành lập. Đó là điều đầu tiên mà một đứa trẻ mới biết nói được dạy.
Làn khói đó bốc ra từ "Lò Chân Tổ".
Đó là lò rèn của Brigid, có khả năng nung chảy mọi loại khoáng vật và tinh luyện mọi kim loại.
Ánh sáng chiếu vào, rọi lên chiếc khiên đặt trên bàn.
Chiếc khiên có vẻ ngoài thô kệch, không hề hợp với căn phòng này.
◇
Không khí căng thẳng bao trùm khu cắm trại vào buổi sáng.
Một nhóm lính gác đang vây quanh một thiếu niên mạo hiểm giả tóc đen. Thiếu niên đó—Hikaru, đang mải mê suy tính.
(Ra là vậy…)
Đây là kết quả của việc anh em nhà Dodoro no mang "Khiên Chân Tổ" về.
Việc tìm thấy "Khiên Chân Tổ" đã không được công nhận là công lao của họ. Với tính cách thật thà của Dodoro no, hẳn anh ta đã kể lại chuyện mình nhận được "Khiên Chân Tổ" từ một nhà mạo hiểm giả nhân tộc và cùng người đó đến khu cắm trại này.
Và rồi thái độ hống hách của gã người lùn này, cùng với hành động định bắt giữ Hikaru.
"...Anh em Dodoro no đâu rồi?"
Khi Hikaru hỏi, gã người lùn trông có vẻ trịch thượng cười khẩy.
"À, cái cặp anh em trộm cắp báu vật giống ngươi ấy à. Dĩ nhiên là bị bắt và tống vào ngục rồi."
"...Ra là vậy."
Hikaru đã hiểu.
Tóm lại là.
Công lao của anh em Dodoro no đã bị kẻ khác cướp mất.
(Chà… tình hình này không ổn rồi.)
Hikaru cảm nhận được một cảm xúc đen tối đang sôi sục từ sâu thẳm trong lòng. Cậu vốn đã tức giận vì chuyện của cô bé người lùn, giờ lại thêm cả cách đối xử này với anh em Dodoro no.
Họ là một cặp anh em kỳ lạ có sở thích về thời trang, cảm thấy khó sống ở quê hương người lùn nên đã rời đi. Dù vậy, họ vẫn ngay lập tức quyết định rằng "Khiên Chân Tổ" phải được trả về cho quốc gia và đã vượt qua một chặng đường dài để mang nó về đây.
Thế nhưng, thứ chờ đợi họ lại là sự phản bội của chính quê hương mình.
Bảo cậu đừng tức giận thì thật là vô lý.
(Hay là mình lẻn vào quốc gia của chúng ngay bây giờ và lấy lại "Khiên Chân Tổ" nhỉ. Không, không chỉ có thế, mình sẽ cướp hết tất cả báu vật của chúng.)
Cảm xúc đen tối dẫn dắt những suy nghĩ tồi tệ. Đây không phải là một ý tưởng viển vông, Hikaru tin chắc rằng với sức mạnh hiện tại của mình, cậu có thể làm được điều đó, và cũng không quá khó khăn.
"‘Ra là vậy’ cái gì chứ. Bỏ vũ khí xuống. Chống hai tay xuống đất. Nếu không làm ngay, ngươi sẽ thành rỉ sét trên ngọn giáo của bọn ta đấy?"
Gã người lùn hống hách giơ tay phải lên, những người lính cầm giáo siết chặt tay hơn.
"Phù... Đành vậy thôi."
Hikaru đưa tay về phía chiếc túi đeo hông. Trong đó có bom khói. Chỉ cần che mắt chúng trong giây lát—Hikaru sẽ thắng. Bữa sáng còn chưa ăn mà đã bị đối xử thế này, chúng nên chuẩn bị sẵn tinh thần mất một hai cánh tay đi là vừa... Ngay khi Hikaru nghĩ vậy.
"Xin hãy đợi đã!"
Một giọng nói sắc bén vang lên. Một giọng nói đầy khẩn trương, khác hẳn với giọng nói điềm tĩnh thường ngày.
"...Chị Shufi?"
Đó là Shufi của "Đông Phương Tứ Tinh", trong bộ tu phục.
Cô không phải là người nhanh nhẹn, dù đang chạy đến nhưng cũng không nhanh cho lắm. Thậm chí còn chậm hơn cả người lùn. Vì chạy nên bộ ngực đầy đặn của Shufi rung lên—dù bộ tu phục có rất nhiều vải thừa nhưng vẫn có thể thấy rõ sự rung động đó, cô ấy thật sự rất đầy đặn.
Cảnh tượng tuyệt vời đó khiến những người lùn cũng phải ngẩn ngơ trong giây lát, nhưng rồi,
"──Hả. Gì đây, một nữ tu nhân tộc à. Nơi này nguy hiểm, mau lùi lại."
Gã người lùn hống hách nói.
"Ha... ha... hộc... Xin hãy dừng lại. Xin hãy hạ tay xuống."
Shufi vừa thở hổn hển vừa đến nơi.
"Không được."
"Xin ngài đấy. Xin hãy hạ tay xuống."
Shufi nói như thể đang cầu xin—ánh mắt cô hướng về phía Hikaru. Nhìn từ bên ngoài, có vẻ như cô đang yêu cầu họ hạ hơn mười ngọn giáo đang chĩa vào, nhưng đối với Hikaru, cậu lại cảm thấy như cô đang nói với chính mình. Quả thật, khi Hikaru buông tay khỏi túi, Shufi trông có vẻ nhẹ nhõm.
"Tôi là Shufi Bloomfield, một nữ tu thuộc Giáo hội Thánh đô. Dường như có sự hiểu lầm nào đó ở đây."
Hikaru cũng biết Shufi thuộc Giáo hội Thánh đô. Nhờ công lao liên quan đến "Đại Huyệt", chính Giáo hoàng Luvain đã trực tiếp thay đổi nơi cô phục vụ. Khi cô lấy "Soul Card" ra và cho gã người lùn hống hách xem, có lẽ quyền lực của Giáo hội cũng có ảnh hưởng đến Khắc Dã Thiết Quốc, gã lùn tỏ vẻ khó chịu.
"...Thật vinh hạnh khi được gặp người của Giáo hội Thánh đô. Nhưng kẻ này bị tình nghi đã đánh cắp báu vật của chúng tôi."
"Ế..."
Shufi nhìn Hikaru với vẻ mặt "Tại sao anh lại làm thế?". Không, tôi không có làm. Tại sao lại mặc định là "đã làm rồi" chứ, Hikaru thầm nghĩ.
"A-anh ấy không làm chuyện đó đâu ạ."
Tại sao lại ngập ngừng một chút chứ, Hikaru muốn nói.
"Đó là vì cô là nhân tộc. Chắc cô không hiểu được tình hình ở quốc gia của người lùn chúng tôi. Dù sao đi nữa, chúng tôi phải bắt giữ và tra hỏi hắn."
"Nhưng mà—"
"—Tao không phục!!"
Một giọng nói lớn vang lên.
Cô bé người lùn mà Hikaru đã đá bay đi dường như đã tỉnh lại.
"Cái quái gì vừa nãy thế! Dùng ma thuật kỳ quái, lũ nhân tộc đúng là hèn hạ, chết tiệt!!"
"...Ngươi là ai?"
Gã người lùn hống hách nhíu mày.
"Tao là Waffa, cháu gái của tộc trưởng ‘Kim Trư Thị Tộc’!! Thằng kia, tao không biết mày thuộc phe nào, nhưng nếu mày tự ý dẫn thằng tóc đen này đi, tao sẽ giết mày!"
"!?"
Waffa, người đầy bùn đất, hùng hổ tiến về phía này. Ở Khắc Dã Thiết Quốc, tên của thị tộc có lẽ có sức nặng hơn bất cứ thứ gì, những người lính đang vây quanh Hikaru đều dạt sang một bên.
"N-nhưng mà, thưa cô Waffa... Có lệnh bắt giữ người này..."
"Hả? Mày có ý kiến với lời tao nói à?"
"Không phải là có ý kiến ạ..."
"Vậy thì câm mồm lại, đồ ngu!"
Dù tuổi tác có thể chênh lệch gấp đôi, nhưng cô bé—Waffa lại có vị thế áp đảo hơn hẳn.
"—Không được đâu, Waffa. Mấy người này cũng có công việc của họ mà."
"Đúng vậy, đúng vậy."
"Bây giờ còn có mắt của các thị tộc khác nữa đó."
Ba người đi cùng Waffa xuất hiện và chen vào giữa Waffa và Hikaru.
Một người trong số họ dễ dàng vác cây chiến phủ mà Waffa đã buông ra, Hikaru nghĩ rằng những người này cũng khá là lợi hại.
"Hả? Mấy người nói cái gì ngớ ngẩn thế! Nếu tin đồn tao thua một thằng yếu ớt như này lan ra thì phải làm sao!!"
"Chuyện đó thì cũng đáng ngạc nhiên thật nhưng không hẳn là tin đồn đâu..."
"Hảả!?"
"Rồi rồi, hiểu rồi hiểu rồi. Nhưng chuyện có mắt của các thị tộc khác là thật đó. Ông của cô cũng sẽ gặp rắc rối đấy."
"Ực... Lôi ông nội ra thì chơi bẩn quá. Vốn dĩ, chuyện này bắt đầu từ việc thằng này phét lác ‘đã tiêu diệt Hổ Răng Kiếm’ để lừa tiền thưởng mà. Tao không có lỗi!"
"—Không, chính chúng tôi đã tiêu diệt Hổ Răng Kiếm. Anh Hikaru không liên quan."
Shufi lên tiếng.
"Hả!? Một con nhỏ chậm chạp như mày mà đòi hạ được nó á!?"
"Không, chính xác là party của chúng tôi."
"Này, ông già, nghe thấy chưa! Buồn cười thật! Chuyện Hổ Răng Kiếm, ông nghe rồi chứ? Bọn nhân tộc này bảo đã tiêu diệt nó rồi lừa tiền của ‘Thương hội Gittan’ đấy!"
"Ta nghe nói nó đã tấn công người trên đường... Chuyện này có thật không?"
Gã người lùn hống hách nhìn Shufi với vẻ nghi ngờ.
"Ngài tin hay không tùy ngài, nhưng chúng tôi chỉ nhận ủy thác từ ‘Thương hội Gittan’ và hoàn thành nó thôi."
"Hừm. Một đối thủ mà quân đội của chúng ta còn phải phân vân có nên xuất quân hay không... mà những kẻ như các ngươi lại, hửm?"
Cái gì mà "phân vân có nên xuất quân hay không", Hikaru thầm nghĩ. Nếu quân đội xuất quân sớm hơn trước khi thiệt hại lan rộng thì số người bị thương đã ít hơn nhiều. Nhờ có "Đông Phương Tứ Tinh" mà đã tiêu diệt được nó trước khi có ai thiệt mạng.
"...Xong chưa? Chúng tôi không rảnh để nghe mấy lời lảm nhảm vô vị của các người đâu."
"Này này, lũ nhân tộc đúng là hay làm mấy chuyện khôn vặt, rồi khi sắp bị phát hiện thì lại bỏ chạy nhỉ?"
"Người ta hay nói ‘chó yếu hay sủa’ mà."
"!? Thằng này...!"
"—Này, không được đâu~"
Một người lùn đồng đội đã ngăn Waffa đang định lao vào tấn công. Waffa có thể vung vẩy cây chiến phủ nên chắc chắn rất khỏe, nhưng đồng đội của cô cũng không hề kém cạnh.
"Cô Waffa, xin hãy giao người này cho chúng tôi..."
"Tuyệt đối không! Thằng này là con mồi của ‘Kim Trư Thị Tộc’!"
"Rồi rồi, đợi một chút nhé~"
Đồng đội của Waffa chen vào giữa gã người lùn hống hách và Waffa. Thật là bận rộn.
"Làm sao đây nhỉ... Quân đội thì muốn dẫn đi, cô chủ thì đang nổi điên, Giáo hội thì khăng khăng không nói dối..."
"Không chỉ Giáo hội, mà tôi cũng xin lấy danh dự của party mình, ‘Đông Phương Tứ Tinh’, để khẳng định rằng những gì tôi nói là hoàn toàn sự thật."
"Ể... ‘Đông Phương Tứ Tinh’?"
"Vâng, đúng vậy. Ngài có biết không?"
"Ể, à, dĩ nhiên là biết rồi—Cô chủ!?"
Waffa gạt tay người đồng đội đang giữ mình ra và bước lên một bước.
"...Ra vậy. Các ngươi là ‘Đông Phương Tứ Tinh’ à."
"Vâng."
"Party mạo hiểm giả hạng B, party toàn nữ giống chúng ta, ‘Đông Phương Tứ Tinh’!? Biết chứ, dĩ nhiên là biết rồi!"
Giọng Waffa cao lên một tông. Trông có vẻ phấn khích.
"—Đội trưởng đội lính gác."
"V-vâng... Tôi không phải đội trưởng đội lính gác, mà là trực thuộc quân đội—"
"Chuyện đó không quan trọng. Nếu không có gì mờ ám, thì cứ để họ làm cái đó là được chứ gì? Chứng minh sự trong sạch của người lùn thì chỉ có cái đó thôi."
Waffa nhếch mép cười.
"Đ-đừng nói là cô Waffa định để lũ nhân tộc này thực hiện ‘Thử Thách Mê Mộng’ đấy chứ!? K-không được đâu, nơi đó là một nơi linh thiêng, không thể dẫn người ngoài vào được..."
"Im đi, tao quyết định rồi! —Này, lũ nhân tộc. Không, ‘Đông Phương Tứ Tinh’! Tao sẽ cho chúng mày một cơ hội để chứng minh mình không nói dối."
Waffa vừa nói vừa chỉ tay—vào một trong những ngọn núi thuộc dãy núi bao gồm cả Khắc Dã Thiết Quốc. Đó là một ngọn núi tiếp giáp với vùng đồi núi—chỉ có điều, xung quanh đó dường như có một lớp sương mù dày đặc.
"Việc cần làm rất đơn giản. Hãy leo lên ngọn núi đó. Lấy nước ở trên đỉnh rồi mang về. Nếu làm được, tao sẽ tin chúng mày trong sạch. Chuyện đó—dễ thôi mà, đúng không?"
Hikaru trả lời.
"Hả? Không, tôi không thích."
Cậu nói.
◇
"Chán thật, lại là cái trần nhà này."
Hikaru nhìn lên trần nhà và lẩm bẩm. Một nơi xây bằng đá, tối tăm.
"...Đó có phải là lời thoại trong một bộ anime của Nhật không?"
"Ể, chị Shufi biết à? Nó cũng nổi tiếng nhưng là một bộ anime khá cũ rồi."
"Tôi không xem bộ anime đó, nhưng đã xem một bản parody của câu thoại đó. Sala đã tò mò và tìm hiểu rồi nói cho tôi biết."
"Ồ. Chị Sala xem rất nhiều phim truyền hình và điện ảnh nhỉ."
"Phì. Đúng vậy. Trong nhóm chúng tôi, có lẽ Sala là người muốn đến Nhật Bản nhất."
"Có thể lắm. Mong là chúng ta sẽ sớm được đến đó."
"Đúng vậy nhỉ."
"..."
"..."
Khi cuộc trò chuyện dừng lại, sự im lặng trở nên nhức tai. Cái trần nhà mà Hikaru đang nhìn lên là trần nhà của một nhà tù. Chính là cái nhà tù mà hôm qua cậu đã bị nhốt cùng với anh em nhà Dodoro no. Lần này thì bị khóa rồi.
Sau khi Hikaru từ chối dứt khoát, theo "lời khẩn cầu tha thiết" của Shufi, cậu đã bị gã người lùn hống hách dẫn đến nhà tù này. Không hiểu sao Shufi cũng đi cùng.
"Mà tại sao lại nhốt tôi vào đây chứ? Tôi có làm gì sai đâu..."
Nếu không có Shufi, Hikaru đã dễ dàng trốn thoát rồi.
"Dĩ nhiên là tôi biết điều đó."
"...Nhưng mà chị Shufi đã nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ là tôi đã trộm báu vật mà?"
"Ể. K-không có chuyện đó đâu?"
"Với lại, chị không bảo đám lính hạ vũ khí, mà là bảo tôi ‘hạ tay xuống’ với ý nghĩa là đừng hành động, đúng không?"
"Vì... anh Hikaru, nếu không ngăn lại thì anh đã giết họ rồi, đúng chứ?"
"..."
Ể.
"Tôi không giết họ đâu!?"
"Nhưng anh có thể giết được, đúng không?"
"Thì cũng đúng."
"Đó."
"Không, tôi không giết họ đâu!? Chị nghĩ tôi là người thế nào chứ!?"
"Người đã tàn sát vô số quái vật trong ‘Mê cung của Rune-Earth’..."
"Đó là vì nếu không làm thì sẽ bị giết."
"Vậy thì lúc nãy, anh định làm gì với các anh lính gác?"
"Tôi định vô hiệu hóa họ một cách đàng hoàng. Vì tức giận nên có thể đã đấm thêm hai, ba phát."
"Anh Hikaru..."
"T-tôi đùa thôi mà. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó."
"Anh mệt rồi. Có muốn gối đầu lên đùi tôi không?"
"Thôi đi. Hậu quả sau đó đáng sợ lắm."
"Hậu quả, là sao ạ?"
"Chị sẽ dùng đó làm điểm yếu để lôi kéo Paula vào con đường tín ngưỡng sâu hơn."
Không phủ nhận cũng không khẳng định, nụ cười của Shufi càng làm cô trở nên đáng sợ hơn.
"Nhưng—bọn họ cũng quá đáng thật mà."
Hikaru kể lại cho Shufi những chuyện đã xảy ra trước khi cô đến. Ngay cả Shufi cũng không ngờ Waffa lại đột ngột tấn công, và cô cúi đầu xin lỗi vì đã gây phiền toái cho Hikaru do việc "Đông Phương Tứ Tinh" đã tiêu diệt Hổ Răng Kiếm. Hikaru cũng không muốn Shufi xin lỗi nên đã nhanh chóng tha thứ.
"...Ừm, tình hình ở quốc gia này không ổn lắm."
"Chị Shufi cũng nghĩ vậy sao?"
"Vâng. Cứ thế này thì nó sẽ sụp đổ thật đấy."
"Họ rõ ràng coi thường các chủng tộc khác, và chỉ có các thị tộc chiếm giữ các vị trí đặc quyền, nên có sụp đổ cũng đáng thôi, phải không?"
"...Anh Hikaru, anh đang nói nghiêm túc đấy à?"
"Cũng khá là nghiêm túc."
Một quốc gia nhỏ bé như thế này nếu có sụp đổ thì cũng sẽ bị một quốc gia nào đó thôn tính. Tình hình an ninh của các quốc gia láng giềng cũng sẽ không xấu đi do người tị nạn. Vốn dĩ Liên minh Trung tâm Ainbist là một tập hợp của nhiều chủng tộc khác nhau. Cậu nghĩ rằng tộc người lùn chỉ cần chia thành nhiều nhóm và được sáp nhập vào đó là được.
"Chuyện đó không đơn giản như vậy đâu ạ."
Shufi nói.
Kỹ năng rèn của người lùn rất đáng tin cậy, và nhiều quốc gia nhập khẩu vũ khí cũng như thép của họ. Hơn nữa còn có kỹ thuật chạm khắc kim loại. Họ cũng chế tác nhiều loại phụ kiện đắt tiền.
Mặc dù có vẻ như họ sẽ bị các quốc gia như Vương quốc Poansonia hay Đế quốc Quinbrand nhắm đến, nhưng do vị trí địa lý xa xôi và việc người lùn không muốn rời khỏi nơi này, Khắc Dã Thiết Quốc đã tồn tại độc lập cho đến nay.
"Nghe nói họ không thể rời xa ‘Lò Chân Tổ’."
"Ồ."
"...Trông anh không có vẻ hứng thú lắm nhỉ?"
"Có phải các thị tộc đang tranh giành cái ‘Lò Chân Tổ’ đó không?"
"À, cái đó thì tôi không biết... Tôi có nghe nói rằng ngài Brigid đã ban một lời thần thác cho các tộc trưởng, nhưng nội dung thì không được tiết lộ."
"Hừm."
"Bạn của anh, Dodoro-san và Dodonno-san, đã bị cuốn vào rồi nhỉ."
Đó chính là điều Hikaru đang suy nghĩ.
Nếu hai anh em Dodoro no và Dodonnno được an toàn, cậu sẽ rời khỏi nơi này ngay lập tức, nhưng có vẻ như hai người họ đã bị bắt.
"Thôi thì, nếu chỉ cần chứng minh sự trong sạch bằng cái gọi là ‘Thử Thách Mê Mộng’ rồi kết thúc thì cũng được thôi."
"...Anh Hikaru? Lúc nãy anh có vẻ rất không thích mà, sao thế? Ể? Đừng nói là anh đang nghĩ ‘sau khi chứng minh sự trong sạch thì làm gì cũng được’ nhé?"
"..."
"Anh Hikaru!? Nụ cười đó là sao vậy!?"
"Chính chị Shufi cũng định để tôi thực hiện thử thách đó mà, đúng không? Để giải quyết mọi chuyện một cách êm đẹp?"
"Ể? Không phải đâu?"
"Ồ, không phải à."
"Vâng."
Shufi gật đầu.
"...Nếu cứ tiếp tục cãi vã ở đó, Soljuz và Celica sẽ thức dậy mất..."
"..."
Có vẻ như cô ấy lo ngại hai người đó sẽ nổi điên và gây nguy hiểm.
"Nổi điên... sao? Celica thì có thể, nhưng cả Soljuz nữa à?"
"Tôi nghĩ cô ấy sẽ nổi điên nếu thấy anh Hikaru bị đối xử bất công như vậy."
"Tôi? Tại sao?"
"...Anh Hikaru, anh đang nói thật đấy à?"
"Vâng? Tôi nghĩ mình đang nói chuyện nghiêm túc từ nãy đến giờ mà..."
Shufi thở dài một hơi thật sâu.
"Chuyện này có vẻ sẽ khá vất vả đây..."
Cô lẩm bẩm.
Cái gì vậy chứ... Khi Hikaru đang nghĩ vậy thì có tiếng la hét nhỏ "—D-dừng lại. Oái" cùng với tiếng nhiều bước chân vọng đến.
"Hikaru, cả Shufi nữa, hai người có sao không!?"
"Cái gì thế này! Nếu là nhà tù thì tôi sẽ dùng ma thuật phá nó đấy!"
Soljuz và Celica mặt mày biến sắc chạy đến,
"A a, đánh gục lính gác rồi..."
Sala chậm rãi bước theo sau.
"...Nổi điên, nhỉ."
"...Vâng."
Shufi nói với vẻ ngượng ngùng.
Sau đó, Hikaru và Shufi giải thích tình hình, và Shufi nói rằng cô chỉ vào tù để tránh gây thêm rắc rối, và chỉ cần hoàn thành "Thử Thách Mê Mộng" thì nghi ngờ sẽ được xóa bỏ. Nếu cứ tấn công lính gác và xông vào như thế này thì sẽ chẳng giải quyết được gì cả—.
"...X-xin lỗi."
"Là lỗi của Soljuz đấy! Nghe tin Hikaru bị bắt là chạy đi ngay!"
"Celica-san."
"Ực... À, tớ cũng hơi mất bình tĩnh một chút!"
Đây chính là cái gọi là không cho người khác nói lại. Trước sự áp đảo của Shufi, Celica cũng phải chùn bước.
Người lính gác cũng là một người tốt bụng—may mắn là anh ta quen biết với Dodonnno, anh trai của Dodoro no—và đã tha thứ cho việc bị tấn công đột ngột. Soljuz cũng đã ra tay có chừng mực.
"...Vậy là, các ngươi, ‘Đông Phương Tứ Tinh’, sẽ nhận ‘Thử Thách Mê Mộng’?"
Gã người lùn hống hách nói với vẻ mặt cau có. Hẳn là gã cũng phải cau có khi Hikaru và Shufi, những người đáng lẽ phải ở trong tù, lại tự ý ra ngoài và nói chuyện ở phòng trực của lính gác. Nhân tiện, chính Sala đã mở khóa nhà tù. Ổ khóa cao cấp của người lùn đáng lẽ phải mất nhiều thời gian để mở, nhưng với mức độ này thì cô ấy nói là "dễ ợt".
"Chính chúng tôi đã tiêu diệt Hổ Răng Kiếm, nên tiện thể cũng có thể chứng minh sự trong sạch của mình luôn, đúng không? Hơn nữa, Hikaru cũng giống như một thành viên của ‘Đông Phương Tứ Tinh’ rồi."
Hikaru nghĩ thầm đừng tự ý cho mình vào nhóm, nhưng cậu cũng không phải là người không biết đọc không khí đến mức nói ra điều đó lúc này.
"Soljuz-san muốn tôi ở lại đây làm con tin, phải không?"
"Phì, ừm, đúng vậy."
Soljuz và những người khác sẽ nhận thử thách, và Hikaru sẽ làm con tin để đảm bảo họ không bỏ trốn.
(Mình thì không sao, nhưng cảm giác như bị người lùn sai khiến thật là bực mình.)
Hikaru nghĩ.
(Với lại... còn có những điều khác đáng lo ngại. Tại sao con nhỏ tên Waffa đó, sau khi biết Shufi-san là người của "Đông Phương Tứ Tinh", lại đột ngột chuyển mục tiêu sang đó?)
Rõ ràng là rất gượng ép.
Gã người lùn hống hách này đến đây để bắt giữ Hikaru, và Waffa cũng bị Hikaru phản công và ngã sõng soài trên đất. Lẽ ra sự tức giận phải hướng về phía Hikaru mới đúng.
"Để Hikaru làm con tin thì thật là nực cười."
"Ể, ý chị là sao?"
"Đúng như nghĩa đen thôi."
Soljuz cười một cách đầy ẩn ý, nhưng Hikaru lại muốn nói rằng, sau cuộc nói chuyện với Shufi vừa rồi, rốt cuộc thì đánh giá của mọi người về cậu đã trở nên như thế nào rồi.
"...Hừm. Cô Waffa cũng đã nói là nên để ‘Đông Phương Tứ Tinh’ nhận thử thách, nên cũng đành vậy... Hãy giải thích về thử thách đi. Ta sẽ quay về trung tâm một lần để báo cáo sự việc."
"Vâng!"
Những người lính gác chào theo kiểu quân đội.
"Ngươi, tên là Hikaru, phải không. Đừng có nghĩ đến việc bỏ trốn đấy?"
"...Thôi thì, tôi sẽ nể mặt Shufi-san và Soljuz-san."
Hikaru cũng đang bực bội, nhưng vì Shufi và Soljuz muốn làm vậy nên cậu cũng sẵn lòng chiều theo.
Hơn nữa, nếu có thể chứng minh sự trong sạch, có lẽ cũng sẽ giúp được anh em nhà Dodoro no.
"Thiệt tình... Lại bị ‘Kim Trư Thị Tộc’ xen vào..."
Gã người lùn hống hách vừa lẩm bẩm vừa dẫn thuộc hạ đi, không khí giữa những người lính gác cũng trở nên thoải mái hơn.
"Vậy thì? Bắt đầu ‘Thử Thách Mê Mộng’ thôi."
"À, à... phải rồi. Bốn người các vị sẽ đi. Hãy đi theo sau chúng tôi."
"Được rồi, đi thôi."
"Mong là sẽ nhanh chóng kết thúc..."
"Thiệt tình, cứ đi tới đi lui hoài."
"Chúng tôi đi đây, nhưng Hikaru tuyệt đối không được làm gì thừa thãi đấy!"
Bốn người vừa nói vừa rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Hikaru.
"...Mình không đáng tin đến thế sao?"
Hikaru cảm thấy hơi mất tự tin một chút.
"Được rồi, vậy thì... mình cũng phải làm việc của mình thôi."
Giống như Shufi lo lắng về việc "Đông Phương Tứ Tinh"—hay đúng hơn là Soljuz và Celica—sẽ nổi điên, Hikaru cũng lo lắng cho Lavia.
Thực ra từ nãy đến giờ, "Ma Lực Dò Tìm" của Hikaru đã phát hiện ra một sự tồn tại đang tích tụ một lượng ma lực khổng lồ. Chắc chắn là Lavia. Hơn nữa, cô ấy biết Hikaru đã bị nhốt vào tù—và đang tức giận đến mức sắp bùng nổ.
"...Những người phụ nữ xung quanh mình ai cũng mạnh mẽ thật."
Cậu thở ra một hơi. Rồi cậu đi đến chỗ một người lính gác gần đó để nói chuyện nhằm giải quyết mọi việc một cách êm đẹp.
◇
Núi thường nối liền thành dãy. Nhưng mỗi ngọn núi lại có một dáng vẻ riêng, và có những ngọn được gọi là "linh sơn".
Ngọn núi được sử dụng cho "Thử Thách Mê Mộng"—người lùn thường gọi là "Núi Mê Mộng"—chính là một nơi như vậy.
Dù là tháng Một với khí hậu khô ráo, nhưng chỉ riêng ngọn núi này lại được bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng. Lượng ma tố trong không khí cũng cao hơn hẳn, đến mức người bình thường cũng cảm thấy hơi khó thở, còn những người nhạy cảm với ma lực thì đầu óc quay cuồng.
"Ực..."
Celica là người đầu tiên cảm thấy buồn nôn, nhưng cũng không đến mức ngã quỵ ngay lập tức.
Có thể nhìn thấy những sườn núi cằn cỗi, tầm nhìn bị hạn chế bởi sương mù, nhưng vẫn có thể nhận ra những cây khô rải rác. Nghe nói có những biển chỉ dẫn đường lên núi ở vài nơi, nên họ sẽ men theo đó để lên đỉnh.
"Cậu có sao không, Celica? Nếu thấy mệt thì có thể ở lại đợi..."
"K-không sao đâu! Nếu không chịu được nữa tớ sẽ nói ngay! Mau đi thôi!"
"Trông vẫn còn khỏe chán nhỉ~"
"Chị Sala, phiền chị dẫn đường."
Dù có sương mù nhưng đường núi vẫn còn đó. Việc chọn con đường mòn mà con người đã đi qua đối với Sala là một việc dễ dàng.
Trời đã quá trưa—nghe nói nếu đi và về trong hai ngày thì không có vấn đề gì, nên bốn người quyết định nhanh chóng tiến lên.
"...Nghe nói là sẽ lấy nước ở đây làm vật tế cho Brigid."
Soljuz nhớ lại lời giải thích của người lính gác lùn trên đường đến đây.
Brigid, "vị thần" mà người lùn tôn thờ.
Khác với những vị thần vô hình của "Soul Card" hay "Guild Card", Brigid dường như tồn tại thực sự. Tuy nhiên, không phải người lùn nào cũng có thể nhìn thấy, và những người lùn có thể diện kiến Brigid chỉ giới hạn ở đại diện của các thị tộc.
Brigid được đối xử như một "vị thần" thực sự, và các nghi lễ cúng tế, bao gồm cả các sự kiện hàng năm, đều tuân theo những quy tắc đã được định ra từ hàng trăm năm trước. Nói cách khác, lịch sử của nó chỉ khoảng vài trăm năm, nhưng vì không còn người lùn nào sống từ thời đó, nên những người lùn hiện tại vẫn tiếp tục tuân thủ các quy tắc đã được định sẵn.
—Ngài Brigid là "vị thần" của nghề rèn.
Người lính gác đã nói vậy. Lý do là vì "Lò Chân Tổ", và chừng nào còn có lò rèn này, những người lùn yêu thích nghề rèn sẽ không bao giờ rời khỏi Khắc Dã Thiết Quốc.
"Nước phun ra từ đỉnh núi, cũng lạ thật nhỉ. Không biết đó là loại nước gì."
Bên hông Soljuz treo một chiếc túi da do người lùn giao phó. Nghe nói nó phải được làm từ da của một con cừu đúng một tuổi, và tuyệt đối không được đựng bất cứ thứ gì khác ngoài nước suối của "Núi Mê Mộng".
Nghe nói mục đích của "Thử Thách Mê Mộng" là vận chuyển nước để dâng lên Brigid.
"Điều đó cũng đáng quan tâm, nhưng việc ‘chứng minh sự trong sạch’ cũng làm tôi băn khoăn. Rốt cuộc là sao nhỉ?"
Shufi nói.
Những người lính gác lùn cũng chỉ biết qua lời kể, và số người lùn đã vượt qua "Thử Thách Mê Mộng" không nhiều.
"Có khả năng là nước suối sẽ bị đục nếu người không trong sạch chạm vào chăng?"
"Cũng có thể... Hoặc là có một loại ma thuật nào đó lợi dụng cảm giác tội lỗi?"
"Nếu vậy thì nó sẽ không có tác dụng với những kẻ xấu xa thực sự. Họ sẽ chẳng có cảm giác tội lỗi gì đâu."
"Đúng là vậy."
Trong lúc họ đang nói chuyện, con đường trở nên dốc hơn. Có những sợi xích được gắn giữa các tảng đá, có lẽ là để men theo đó mà đi.
Phía trước là những đoạn đường lên xuống liên tục, và những sợi xích được căng trên con đường đầy sỏi đá.
Dường như đây không phải là một con đường leo núi bình thường.
"...Trước khi nói đến chuyện trong sạch hay không, có vẻ đây sẽ là một chuyến leo núi khá vất vả."
Soljuz cảm thấy hơi nản lòng. Nhìn Sala thoăn thoắt đi trước, cô cảm thấy ghen tị với trang bị gọn nhẹ của Sala.
"—Dừng lại."
Sala đi đầu giơ tay phải lên.
Họ vừa mới lên đến đỉnh một tảng đá lớn. Dù chưa đến lưng chừng núi, nhưng xung quanh đã chìm trong sương mù dày đặc, chỉ có một màu trắng xóa.
Thật yên tĩnh. Soljuz chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của chính mình.
Soljuz im lặng. Celica và Shufi cũng vậy. Khi Sala bảo dừng lại, có nghĩa là có chuyện gì đó. Có thể cô không dừng lại vì có bằng chứng chắc chắn, cũng có thể chỉ là linh cảm, nhưng họ đã tin vào linh cảm giống như động vật của cô cho đến bây giờ, và nó đã cứu mạng họ không biết bao nhiêu lần.
Soljuz tập trung tinh thần để có thể rút thanh kiếm đeo bên hông bất cứ lúc nào—thì Sala,
"...Ưm, không biết nữa~"
Lên tiếng với giọng uể oải.
"‘Không biết’? Là sao?"
"Cảm giác như có ai đó ở đây... nhưng dù dò tìm thế nào cũng không thấy ai cả. Cũng không có dấu vết gì. Cả dấu chân lẫn mùi."
"Có nên quay lại không?"
Soljuz ngay lập tức đề nghị rút lui.
Họ đến đây để chứng minh "sự trong sạch", nhưng nếu nơi này có nguy hiểm đến tính mạng, cô sẽ chọn rút lui ngay lập tức. Soljuz cho rằng đó mới chính là "mạo hiểm giả", những người "dấn thân vào nguy hiểm". "Mạo hiểm" chính là mặt trái của "thận trọng".
Việc dò tìm và phát hiện nguy hiểm là công việc của Sala, và nếu cô ấy nói "không biết" thì có thể có nguy hiểm.
"Ưm, cũng không đến mức đó đâu. Chỉ là mình sẽ đi chậm lại một chút."
"Hiểu rồi."
Và thế là "Đông Phương Tứ Tinh" tiếp tục leo núi—nhưng Soljuz bắt đầu có cảm giác rằng "chuyến leo núi này có lẽ sẽ không dễ dàng".
◇
Dù là ban đêm nhưng màu vàng kim đó vẫn rực rỡ.
Tấm biển hiệu hình con lợn rừng vàng khổng lồ treo trên chiếc lều—đó chính là nơi ở của lão người lùn, tộc trưởng của "Kim Trư Thị Tộc". Ông không chỉ có quyền uy, mà trong quá khứ còn là một thợ rèn cừ khôi, một trong năm người giỏi nhất Khắc Dã Thiết Quốc, nên được rất nhiều người lùn trong nước kính nể.
"...Waffa."
Một lão người lùn như vậy, thế nhưng,
"Waffa-chan. Có chuyện gì vậy? Vừa về đã la lớn thế. Chỉ giận dỗi thì ông không hiểu được đâu?"
"Tại vì! Tại vì tại vì! Tại vì chứ sao!"
Trước mặt cô cháu gái Waffa đang dậm chân thình thịch xuống đất, ông chỉ biết bối rối trở thành một người ông bình thường.
Chiếc lều tuy rộng nhưng bên trong chỉ có Waffa và lão người lùn nên không có vấn đề gì. Đối với lão, cháu gái lúc nào cũng bé bỏng, nên dù có giận dỗi cũng thấy đáng yêu. Dù cú đá của cô có làm lõm cả mặt đất thì vẫn đáng yêu. Ông chỉ có một suy nghĩ duy nhất là "con bé lớn lên khỏe mạnh...".
"Không ngờ ‘Đông Phương Tứ Tinh’ lại đến đây..."
"Hừm, là party toàn nữ giống của Waffa-chan, phải không?"
"Đúng vậy đó, ông ơi! Giống chúng con! Nhưng họ là hạng B đấy!!"
"Để Waffa-chan lên hạng B cũng dễ thôi, nhưng chính Waffa-chan đã nói là muốn tự mình lên hạng B mà không cần sự giúp đỡ của ông, đúng không?"
"Chuyện đó là dĩ nhiên rồi!? Nhờ ông giúp thì quê chết đi được!"
"Ô-ông quê mùa...?"
Lão người lùn trông có vẻ tuyệt vọng, Waffa vội vàng,
"À, k-không phải đâu? Người quê mùa là con cơ..."
"Waffa-chan không hề quê mùa! Ông đảm bảo!"
"À, vâng, cảm ơn...?"
Vì đã lâu không gặp và cũng đã đến tuổi thiếu nữ, Waffa cảm thấy hơi khó xử với khoảng cách với ông mình.
"Tóm lại, Waffa-chan muốn làm gì? Hãy nói cho ông biết đi."
Trước câu hỏi của lão người lùn, Waffa,
"Chỉ cần chúng tả tơi ở ‘Núi Mê Mộng’ là được."
Trả lời như vậy và nhếch mép cười—.
(Tả tơi?)
Hikaru đang ẩn nấp bên ngoài lều. Cậu đã kích hoạt "Ẩn Mật" nên vào trong lều cũng không sao, và bên ngoài thì lạnh, nhưng bên trong lại nồng nặc mùi rượu. Hikaru thà chịu lạnh còn hơn chịu mùi hôi.
(Không phải chỉ là một thử thách gan dạ thôi sao? Còn có gì khác à?)
Dù đã tiễn "Đông Phương Tứ Tinh" đi, nhưng chính vì còn ở lại khu cắm trại nên cậu mới có thể điều tra được.
Lẽ ra Hikaru phải ở trong tù, nhưng Gilma của "Thương hội Gittan" đã đàm phán—à không, phải nói là gần như đe dọa với câu nói "Các người nghĩ ai đang phân phối những nhu yếu phẩm mà các người đang sử dụng?", nhưng dù sao thì Hikaru cũng được coi là đang ở "Thương hội Gittan".
Mọi người nên biết rằng nhờ có Gilma mà các lính gác đã thoát chết. Nếu cứ để mặc như vậy thì Lavia cũng đã nổi điên, và với ma thuật của cô ấy, thiêu rụi cả một đồn lính gác cũng là chuyện nhỏ. Dù là một tòa nhà bằng đá, cô ấy cũng có thể biến nó thành đống đổ nát trong thời gian ngắn.
Nhờ Hikaru và Shufi khuyên giải, và Gilma đã giành được quyền tự do cho cậu, nên Lavia đã chấp nhận. Lavia bây giờ chắc đang đọc những cuốn "sách" mà "Thương hội Gittan" nhập về nhưng lại không bán chạy cho lắm với người lùn và các thương nhân thú nhân ra vào.
"Hửm?"
Khi cuộc trò chuyện giữa lão người lùn và cô cháu gái vừa kết thúc thì Waffa đã bước ra khỏi lều. Ngay bên cạnh là lều ngủ của các đồng đội trong "Nham Kính Liệt Hỏa" của cô, nhưng cô cũng đi qua đó.
(Cô ta đi đâu vậy? Vào giờ này?)
Hikaru chỉ cần biết "Thử Thách Mê Mộng" là gì, nhưng dù đã hỏi Gilma và dò hỏi nhiều người lùn khác vào ban ngày, họ cũng không biết nội dung cụ thể của thử thách.
Waffa dường như đã từng vượt qua "Thử Thách Mê Mộng" trong quá khứ, nhưng dù có hỏi trực tiếp, cô ta cũng không phải là người sẽ trả lời thành thật. Vì vậy, cậu phải thu thập thông tin một cách vòng vo như thế này.
"—Waffa."
Một trong những đồng đội của "Nham Kính Liệt Hỏa" bước ra khỏi lều. Từ bên trong lều vọng ra tiếng cười, có lẽ "Nham Kính Liệt Hỏa" cũng đang uống rượu và vui vẻ. Khi lối vào của chiếc lều dày được đóng lại, tiếng ồn cũng nhỏ đi.
"Đi đâu đấy? Chỗ ngủ của cô ở đây mà."
"..."
Waffa dừng bước và quay lại với vẻ khó xử.
"...Chỉ là đi dạo bên ngoài cho tỉnh rượu thôi."
"Ha, đừng đùa nữa. Tôi biết thừa rồi, cô chủ. Bây giờ mới đầu tối thôi... Đêm sắp sâu rồi. Cô định đến ‘Núi Mê Mộng’ chứ gì?"
Waffa không trả lời, nhưng Hikaru hiểu đó là một sự khẳng định.
(Tại sao lại làm vậy...? "Thử Thách Mê Mộng" là do "Đông Phương Tứ Tinh" đang thực hiện mà. Waffa đến đó... để làm gì? Giúp đỡ? Không, không thể nào...)
Trong lúc cậu đang suy nghĩ,
"Y-yên đi... Tao thích làm gì thì kệ tao chứ."
"Rồi rồi. Cứ làm theo ý mình đi. Chỉ cần cẩn thận dưới chân đấy."
Người phụ nữ đồng đội ném cho cô một chiếc đèn ma đạo nhỏ. Đưa một thứ như vậy có nghĩa là Waffa thực sự sẽ đến ngọn núi có "Thử Thách Mê Mộng" sao? Vào một đêm như thế này? Giờ này chắc "Đông Phương Tứ Tinh" cũng đang cắm trại rồi.
Waffa rời khỏi khu cắm trại và đi về phía vùng đồi núi được ánh trăng chiếu rọi. "Núi Mê Mộng" không quá xa, nhưng cũng không phải là nơi có thể đi bộ vài giờ trong đêm để đến. Hơn nữa, Waffa lại càng lúc càng đi nhanh hơn. Cuối cùng cô đã chạy nước rút.
(Con nhỏ này là sao vậy!)
Lợi dụng bóng tối, Hikaru cũng chạy theo mà không cần lo lắng, nhưng khác với Waffa, cậu không có đèn soi đường nên phải cẩn thận để không bị ngã.
"Ufufu."
Rồi Waffa,
"Ufufufufu, ufu, ufufufu!"
Bật cười.
(C-cái gì!?)
Sự kỳ quái đó khiến Hikaru toát mồ hôi lạnh, nhưng Waffa không dừng lại.
Và rồi—Waffa leo lên "Núi Mê Mộng". Sườn núi dốc nhưng cô vẫn tiến lên không ngừng.
Bất thường, cậu nghĩ.
Cô bé người lùn này đang âm mưu một điều gì đó khó hiểu. Cậu hoàn toàn không biết đó là gì.
"!?"
Hikaru kinh ngạc. Ngay trước khi sương mù dày đặc hơn... Waffa đã rẽ vào một hướng hoàn toàn không có gì. Cô đi lên một sườn núi không có đường.
(Đường tắt à!)
Waffa, người dường như đã hoàn thành "Thử Thách Mê Mộng" một lần, có lẽ đã biết cách chinh phục nơi này, và cả những con đường tắt. Dù bị một tảng đá lớn che khuất, nhưng một con đường bằng phẳng được dẫm nát đột nhiên xuất hiện.
Một con đường mà nếu đi theo cách thông thường sẽ không bao giờ đến được.
Waffa không hề ngoảnh lại mà cứ thế tiến lên. Nhìn bóng lưng cô, Hikaru cảm thấy một cơn ớn lạnh không thể giải thích.
(Cô ta đang âm mưu gì vậy... Soljuz-san và những người khác có ổn không.)
Hai người họ nhanh chóng tiến lên bên dưới con đường mà "Đông Phương Tứ Tinh" đã vất vả đi qua vào ban ngày—con đường đêm chỉ còn lại tiếng bước chân.
◇
Tại một khoảng đất trống trên đường mòn leo núi, nhóm "Tứ Sao Phương Đông" quyết định dừng chân nghỉ ngơi, nhưng khổ nỗi lại chẳng tìm được cành cây nào để nhóm lửa. Đành chịu, cả nhóm nhanh chóng dùng bữa tối với sandwich rồi quấn chăn, thay phiên nhau chợp mắt. Không có lửa trại, màn đêm lạnh lẽo hơn hẳn, thế nhưng Soljuz, người đang trong phiên gác, lại chẳng mấy bận lòng.
"...Cái đêm hành quân lên phía Bắc ấy còn lạnh hơn nhiều."
Cô bất giác lẩm bẩm. Ký ức cô đang quay về là lúc cả nhóm truy đuổi "Mê cung của Rune-Earth". Miền Bắc của Đế quốc Quinbrand lạnh thấu xương. Không chỉ vậy, "Tứ Sao Phương Đông" còn có kinh nghiệm đi khắp nơi theo yêu cầu của Hội Mạo hiểm giả, cũng từng trải qua những lúc lạnh hơn thế rất nhiều, nhưng trong tâm trí Soljuz lúc này chỉ có đêm hôm đó.
"Haizz… Bầu trời đêm hôm ấy thật đẹp."
Nơi đây sương mù giăng kín lối. Hơn nữa, vì sương mà xung quanh gần như tối đen như mực, chỉ có một chút ánh trăng yếu ớt cố len lỏi qua. Soljuz nhớ lại bầu trời đêm mà cô đã cùng ngước nhìn với Hikaru.
"...Thật xa vời."
Soljuz không biết sức mạnh của Hikaru lớn đến nhường nào. Nếu phải đối đầu với cậu, chỉ xét đơn thuần về năng lực thể chất và kiếm thuật, có lẽ Soljuz sẽ chiếm ưu thế, nhưng nếu là một trận chiến tự do, cô chắc chắn sẽ thua. Soljuz cho rằng cậu là một bậc thầy trong việc xóa bỏ sự hiện diện. Cũng có thể đó là một loại ma thuật hay ma pháp nào đó, nhưng cô hiểu rằng điều đó cũng là một phần sức mạnh của cậu.
Sức mạnh của Hikaru sâu không lường được. Bằng tài bắn tỉa từ khoảng cách không tưởng, cậu đã lần lượt hạ gục những con quái vật khổng lồ trốn thoát từ "Mê cung của Rune-Earth".
Trên hết—hình ảnh cậu dễ dàng chôn vùi con rồng đã khiến Soljuz tuyệt vọng vẫn in đậm trong tâm trí cô. Kể từ khi trở thành một mạo hiểm giả thực thụ, đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm cảm giác "được bảo vệ một cách tuyệt đối".
Cô biết sức mạnh của mình chẳng hề cần thiết với cậu. Chính vì thế mà "xa vời". Trái tim cũng xa vời. Bởi vì trong tim cậu đã có Lavia.
"Chỉ cần có thể lặng lẽ ở bên cạnh, với mình thế là đủ rồi."
Cô vốn đã coi mình là người chết một lần. Vậy nên cô muốn sống theo ý mình. Cô muốn dành cuộc đời này cho Hikaru, người đã cứu mạng cô và còn cho cô thấy một thế giới xa lạ mang tên Nhật Bản. Soljuz biết rằng Paula, người đồng hành cùng Hikaru, có lẽ cũng mang tâm trạng tương tự, và cô cũng ước mình có thể như vậy.
"Lạ thật… không ngờ mình lại có cảm giác này."
Việc Soljuz giới hạn party "Tứ Sao Phương Đông" chỉ có "toàn thành viên nữ" là có lý do. Đó là vì Sandara, người phụ nữ đã dạy cô những điều cơ bản của một mạo hiểm giả, đã yêu một thành viên trong party, kết hôn, sinh con và cuối cùng giải tán party.
Mạo hiểm giả hoạt động một mình rất nguy hiểm, vì vậy việc lập party là điều bắt buộc. Soljuz từng cho rằng nếu đã hoạt động cùng nhau lâu dài thì không nên có nam giới trong party.
Vậy mà giờ đây, mỗi khi nhận ra, cô lại đang nghĩ về chàng trai tóc đen ấy.
Cô liếc nhìn Celica đang cuộn mình trong chăn. Mái tóc đen ấy là minh chứng cho việc cô cùng quê với Hikaru. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có lúc ghen tị với mái tóc đen của Celica.
"...Đùa à, bài tập về nhà không phải là trang 62 sao..."
Một câu nói mớ kỳ lạ vang lên. Nó được nói bằng tiếng Nhật nên Soljuz không hiểu, nhưng xem ra Celica đang gặp ác mộng. Có lẽ nồng độ ma lực trong không khí nơi đây quá cao khiến cô ấy khó thở, nhưng ngay cả khi ngủ vẫn trông đau đớn như vậy, thật đáng thương.
Soljuz đưa tay ra định đắp lại tấm chăn mà cô bạn vừa đá tung—đúng lúc đó.
"––Sala."
"Đây."
Sala, người đáng lẽ đang ngủ, đột nhiên mở mắt, ngồi bật dậy, rút đoản kiếm ra và vào thế thủ.
"Có thứ gì đó."
"Ừ."
Soljuz cũng cảm nhận được sự hiện diện của nó. Sala đã phân một điểm cho mỗi skill Life Detection và Magic Detection, nhưng sự hiện diện này mạnh đến mức ngay cả Soljuz không có skill cũng cảm nhận được.
Cô bật đèn ma đạo.
Vì bị sương mù cản trở, tầm nhìn chỉ được khoảng năm mét.
"...Là địch?"
"Ừm. Không rõ. Nhưng không giống bọn sơn tặc hay thú ăn thịt... Cảm giác khó chịu hơn nhiều."
Nếu là kẻ địch rõ ràng, cô có thể chiến đấu bao nhiêu cũng được. Chỉ cần vung kiếm là xong. Nhưng nếu không phải—thì là cái gì?
"Ai ở đó!"
Soljuz lên tiếng gọi, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.
Soljuz cũng từ từ rút ma kiếm ra. Thanh ma kiếm này có thể phát huy uy lực khủng khiếp khi được truyền ma lực, là vật mà Hikaru tìm thấy trong "Mê cung của Rune-Earth". Thực ra, cậu định tặng thanh kiếm này cho tiền bối Marius để xin lỗi vì đã làm gãy kiếm của anh, nhưng vì anh giải nghệ nên Soljuz đã được sử dụng nó.
Ma kiếm đã hấp thụ ma lực từ ma thạch, khiến lưỡi kiếm phát ra ánh sáng đỏ rực.
"Celica, dùng ma pháp soi sáng xung quanh đi. Shufi, cảnh giác với quái vật undead. ...Celica? Shufi?"
Không có tiếng trả lời.
"Soljuz, hai người họ không dậy được."
Sala lay vai Celica và Shufi, nhưng cả hai vẫn nhắm nghiền mắt.
"Là do sương mù có nồng độ ma lực cao sao?"
"Có thể, nhưng không chắc. Nhưng họ vẫn đang thở đều."
"...Cậu cõng hai người họ được không? Cứ để lại toàn bộ hành lý."
"Để tớ thử. Rút lui à?"
"Ừ."
"Okê."
Quyết định được đưa ra rất nhanh. "Tứ Sao Phương Đông" chỉ là một party bốn người. Nếu hai người trong số đó không thể di chuyển, họ chỉ còn cách rút lui. Thực tế, khi Sala buộc Celica vào trước ngực và cõng Shufi trên lưng, cô chỉ có thể gắng gượng bước đi. Người có thể chiến đấu chỉ còn lại một mình Soljuz.
"Ưm ưm, ngực của Shufi lại to ra rồi. Nặng quá đi. Cậu ấy cũng phải nghĩ cho người cõng mình chứ nhỉ~"
"Haha."
Ngay cả trong những lúc thế này, cô cũng không hề nao núng. Không quên đi sự hài hước. Thư giãn một cách hợp lý sẽ giúp cơ thể di chuyển tự do hơn.
"––Đợi đã Sala."
Ngay lúc họ chuẩn bị di chuyển.
Sột… soạt… Tiếng bước chân của hai người đang đi trên mặt đất vang lên. Sự hiện diện đó vẫn chưa lọt vào phạm vi chiếu sáng của đèn ma đạo.
"........."
Soljuz đặt đèn ma đạo xuống và thủ thế.
Một lúc sau, hai người đó từ từ xuất hiện––và.
"...Hả?"
Cô bất giác thốt lên một tiếng kỳ lạ.
Bởi vì đó là những người mà Soljuz biết rất rõ.
"...Chào, Soljuz."
"Anh Marius!?"
Đó là Marius, người mạo hiểm giả tiền bối mà cô định tặng thanh ma kiếm này, và cũng là đội trưởng của party mạo hiểm giả hạng A "Thương Kiếm Tinh Vân".
Lần cuối Soljuz gặp Marius là khi anh ta say xỉn và nói với cô rằng mình sẽ "giải nghệ". Dù lý do không phải vì tuyệt vọng mà là vì anh sẽ kết hôn với pháp sư hồi phục trong cùng party—nhưng lúc đó Marius chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ.
Còn bây giờ, trước mặt cô là một Marius mà cô biết rất rõ, một mạo hiểm giả không chút sơ hở, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu "hạng A".
Và, người còn lại.
"........."
Soljuz không thốt nên lời.
"Lâu rồi không gặp nhỉ."
Người phụ nữ đó từng là niềm ngưỡng mộ của Soljuz. Là người đã trở thành động lực và mục tiêu để Soljuz trở thành một mạo hiểm giả.
Soljuz đã bị Lôi Điện Ma Lang giết cha mẹ, tính mạng của chính cô cũng ngàn cân treo sợi tóc. Đúng lúc đó, party mạo hiểm giả "Bỉ Phương Hiểu" đột ngột xuất hiện và hạ gục Lôi Điện Ma Lang, và người phụ nữ này chính là đội trưởng của họ.
"Chị Sandara...!?"
Thân hình rắn rỏi vẫn như ngày nào, phong thái như thể có thể lao vào kẻ địch bất cứ lúc nào. Tất cả đều thật hoài niệm.
"Đ-Đúng rồi… Sala! Là người này, chính là người này. Người đã dạy cho tôi những điều cơ bản của một mạo hiểm giả…"
Khi quay lại, Sala đang đứng đó, mắt mở to kinh ngạc. Sự ngạc nhiên đó có thể gọi là "kinh hãi".
––Ngạc nhiên ư? Tại sao? Sala đâu có biết chị Sandara? Nhìn thấy anh Marius cũng không đến mức ngạc nhiên như vậy…
Ngay khoảnh khắc đó, một linh cảm xuyên qua cơ thể Soljuz.
Sandara đã sinh con và giải nghệ.
Không thể nào còn di chuyển như thời còn tại vị được.
Trên hết, không thể nào chị ấy vẫn giữ nguyên dáng vẻ như ngày đó được––.
"Ực!?"
Soạt.
Một luồng sát khí xuất hiện ngay sau lưng.
Trước khi Soljuz kịp quay lại, một lưỡi đao đã chém xuống––.
◇
Con đường bằng phẳng kết thúc, đột ngột chuyển thành một con dốc đứng. Cùng lúc đó, một làn sương mù dày đặc bao trùm lấy họ, và Hikaru nhận ra làn sương này chứa đầy ma lực.
Vì đã chạy một quãng đường dài nên cậu đã thở dốc, mồ hôi vã ra như tắm. Cuối cùng, tốc độ của Waffa cũng chậm lại, cậu vừa kịp điều chỉnh lại nhịp thở—thì đúng lúc đó.
Bên kia màn sương dày, Hikaru cảm thấy một ánh sáng nhỏ chợt lóe lên. Cách đó khoảng 50 mét.
Ngay lập tức, Hikaru triển khai Magic Detection. Sương mù ma lực cản trở khiến việc dò tìm trở nên mơ hồ như bị một lớp sơn dày che phủ, nhưng cậu tập trung kiểm tra khu vực vừa lóe sáng.
"...Thời điểm không thể tốt hơn…!"
Waffa lẩm bẩm một cách phấn khích.
(Thời điểm tốt? Tức là cô ta biết có thứ gì đó ở phía trước? Họ đang ở đây sao—nhóm của Soljuz?)
Lúc này, Magic Detection của Hikaru cảm nhận được một sự tồn tại khác biệt bên trong mật độ ma lực đồng nhất.
Có người. Có ai đó đang ở đây.
Bình thường thì có thể nhận biết rõ ràng hơn, nhưng vì làn sương chứa ma lực mà mọi thứ trở nên vô cùng mờ ảo.
"!?"
Lúc đó, Hikaru cảm nhận được hai thực thể đang tiếp cận nơi có phản ứng ma lực của vài người. Chúng tỏa ra một cảm giác vô cùng tà ác. Tà ác đến mức có thể cảm nhận được ngay cả qua lớp sương mù này.
Người đang ở đó—có lẽ là Soljuz hoặc Sala—dường như đang chuẩn bị nghênh đón những thực thể tà ác đó.
Tại sao?
Ở khoảng cách gần như vậy, dù không có skill dò tìm cũng phải nhận ra được sự tà ác chứ. Huống hồ là Soljuz, và cả Sala với Intuition trên Soul Board của mình, chắc chắn phải biết.
Nhưng thực thể tà ác đó vẫn dễ dàng tiếp cận nhóm Soljuz.
(Không ổn rồi!!)
Lúc đó, Hikaru đã hành động trước cả khi kịp suy nghĩ.
◇
Sandara, người đáng tin cậy, dịu dàng và mạnh mẽ.
Vẫn là Sandara của ngày ấy, tay nắm chặt một lưỡi đao dài.
"A––"
Không kịp né, Soljuz nghĩ ngay lập tức. Trong đầu óc hỗn loạn, cô còn nghĩ rằng, nếu là Sandara thì ở khoảng cách này sẽ không bao giờ trượt.
Lưỡi đao chém xuống vai Soljuz––.
"––Ực!?"
Kèm theo một tiếng "bụp" khô khốc, đầu của Sandara nghiêng sang phải. Có thứ gì đó bay đến và đập mạnh vào thái dương của bà ta. Nhưng thanh kiếm đã vung ra không dừng lại, dù mất thăng bằng, mũi kiếm vẫn trượt trên giáp ngực của Soljuz. Tiếp đó, nó rạch một đường dọc vào phần bụng không được kim loại che chắn.
"Ực…"
Nóng, cô nghĩ. Rồi cơn đau ập đến. Bị chém rồi.
Nhưng, không phải là vết thương chí mạng.
"Tên này…!"
Cô nhảy lùi lại để giữ khoảng cách. Kẻ địch cũng xoay người ngã lăn ra, tạo ra một khoảnh khắc để thở.
"Soljuz!? T-Tại sao cha lại tấn công Soljuz…?"
"Cha? Đó là chị Sandara mà––"
Chợt, cô nhận ra.
"––Là ảo giác."
Làn sương mù dày đặc này. Cái tên "Thử Thách Mê Mộng". Ghép chúng lại thì cũng không phải là một câu đố gì quá khó khăn.
"Tức là nó đang cho mình và Sala thấy những ảo giác khác nhau."
"––A."
"Nếu không thì làm sao chị Sandara có thể ở đây được…"
Vết thương ở bụng âm ỉ đau. Vùng bụng đã nhuốm màu máu đỏ.
Nếu bình tĩnh suy nghĩ thì cô đã nhận ra ngay. Nhưng đã có một con người thiếu bình tĩnh tồn tại trong cô.
Việc Celica và Shufi không tỉnh dậy cũng cho thấy, có lẽ làn sương này—cũng đang gây ảnh hưởng xấu đến chính Soljuz.
"S-Soljuz? Trong mắt cậu là một người khác sao? Mà khoan, vết thương! Phải chữa trị ngay! A, nhưng Shufi đang ngủ mất rồi!"
"––Không sao đâu."
"Soljuz…?"
Thấy Soljuz cầm kiếm từ từ tiến lên, Sala nói.
"Chị Sandara… là ân nhân cứu mạng của Soljuz đúng không…? Cậu có ổn không? Có chiến đấu được không?"
"Tôi đã nói là không sao rồi mà."
"––Hả."
Sala không tin vào mắt mình.
Bởi vì cô dường như thấy một ngọn lửa bùng lên từ cơ thể Soljuz khi cô bước lên một bước.
"Tôi ổn rồi."
Soljuz đã chắc chắn.
Vừa rồi, khi kẻ địch định tấn công, nó mất thăng bằng là vì có thứ gì đó đã bắn trúng thái dương của nó. Và theo như Soljuz biết, người có thể làm được điều đó chỉ có một. Không, cô cũng không biết liệu cậu có thể làm được điều đó hay không, nhưng cô tin chắc rằng chính cậu đã làm.
"Bởi vì, có anh ấy ở đây."
Hikaru đang ở gần đây.
Không thể để anh ấy thấy bộ dạng thảm hại của mình được––.
Tâm trí Soljuz trở nên thông suốt.
Chỉ còn lại tinh thần chiến đấu sục sôi hướng về kẻ địch trước mặt.
Kẻ địch đã làm vấy bẩn ký ức về Sandara đáng kính.
Hơn nữa còn khiến Hikaru phải lo lắng.
"Chết vạn lần không đủ."
Ma kiếm đã được nạp đầy ma lực. Nhưng giờ đây, ma lực của chính Soljuz cũng được truyền vào đó—dù cô không phải là pháp sư, nhưng ma lực trong cơ thể cô không phải là con số không.
Lưỡi kiếm càng lúc càng rực đỏ hơn.
Như một lưỡi đao vừa được lấy ra từ lò rèn, nó tỏa ra một màu đỏ rực rỡ đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng từ xa, ngay cả trong sương mù dày đặc.
Sandara—kẻ địch, từ từ lùi lại. Có lẽ nó đã nhận ra tình thế nguy hiểm. Kẻ địch mang hình dạng Marius phía sau nó đã quay lưng định bỏ chạy.
"Vô ích."
Soljuz vung kiếm xuống—một luồng sáng chói lòa được giải phóng.
Kiếm khí kéo dài hàng chục mét, xé toạc màn sương và đáy đêm.
Dù đã giữ khoảng cách nhưng cũng vô ích, cả hai kẻ địch đều bị chém làm đôi.
Ngay cả tiếng hét cuối cùng cũng không có. Uy lực của thanh kiếm tạo ra một cơn cuồng phong, thổi bay vô số mảnh vụn. Tiếng "Nha~~" của Sala vang lên, nhưng vì đang ôm Celica và Shufi nên cô không bị ngã lăn mà vẫn trụ vững tại chỗ.
Cơn gió rồi cũng lặng. Khi Soljuz tra ma kiếm vào vỏ, xung quanh đột nhiên cảm thấy tối sầm lại.
"Oa, oa…"
Sala, người đã nhắm mắt chịu đựng, thốt lên.
Thứ cô nhìn thấy là một sườn núi hoang tàn, sương mù đã tan, ánh trăng từ trên trời chiếu rọi.
Và hai con khỉ bị chém làm đôi đang nằm lăn lóc. Thêm một thanh kiếm rỉ sét. Chúng là những con quái vật đặc biệt, to lớn so với loài khỉ và có bộ lông màu tím.
"...Ưm?"
"...Hả. Ơ? Tại sao tôi lại ở trên lưng chị Sala thế này?"
Celica và Shufi dường như đã tỉnh lại.
"Shufi, xin lỗi em vừa mới tỉnh, nhưng làm ơn dùng 'Hồi Phục Ma Pháp' giúp tôi."
"Chuyện đó thì không sao ạ—Hả, chị Soljuz!? Bụng chị đỏ rực—Oái!?"
"Đừng có cử động chứ~!?"
Vì bị buộc vào lưng nên khi Shufi động đậy, Sala mất thăng bằng và ngã sang một bên.
"Haha. Không phải vết thương chết người đâu nên cứ từ từ cũng được."
"K-Không thể như thế được…! Đây rồi, em ra được rồi!"
Shufi thoát ra và vội vàng chạy đến bên Soljuz, bắt đầu niệm chú ma pháp.
"––––"
Soljuz ngước nhìn bầu trời, rồi lại nhìn xuống chân núi.
Hikaru bây giờ đang ở đâu? Nếu anh ấy đang dõi theo mình, thì không còn gì vui hơn nữa, Soljuz nghĩ vậy.
◇
Và Hikaru—đúng là đã dùng một viên sỏi bắn trúng thái dương của con quái vật đang định tấn công Soljuz. Qua màn sương mù dày đặc, bằng Magic Detection được mài giũa đến cực hạn, cậu thấy sinh vật mang ma lực tà ác loạng choạng rồi ngã xuống. Cậu bất giác định thở phào, nhưng vẫn chưa thể lơ là. Người có vẻ là Soljuz cầm ma kiếm dường như đã dính một đòn và khuỵu xuống tại chỗ.
Nhưng sự lo lắng của Hikaru là thừa.
Soljuz đứng dậy, truyền ma lực vào ma kiếm. Ánh sáng đỏ của nó vươn lên như muốn chạm tới trời cao, và nhát kiếm vung xuống xé toạc màn sương, chém nát con quái vật. Sóng xung kích làm tan sương mù, trở thành một cơn gió thổi đến tận chỗ Hikaru, làm chiếc áo choàng của cậu bay phần phật.
"Hahaha…"
Một tiếng cười khô khốc bật ra. Uy lực gì thế này. Dù Hikaru có thể sử dụng Stealth đến đâu, nhưng nếu đối phương có thể chém nát cả một khu vực rộng lớn thì cũng đành bó tay.
Hikaru nghĩ rằng tốt nhất không nên chọc giận Soljuz.
"...C-Cái gì!? Đòn tấn công đó là sao!?"
Người hoảng hốt là Waffa.
Có lẽ cô ta đã nghĩ rằng nhóm "Tứ Sao Phương Đông" của Soljuz sẽ bị con quái vật đó hạ gục—dù Hikaru tin rằng nhóm Soljuz có thể vượt qua bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng chắc chắn phải có một cái bẫy nào đó. Một cái bẫy có thể hạ gục được cả mạo hiểm giả hạng B.
Có vẻ cần phải dạy cho Waffa, người đã cố tình để họ thực hiện cái gọi là "Thử Thách Mê Mộng" mà không nói ra điều đó, một bài học nho nhỏ––.
"Thế này thì còn ý nghĩa gì nữa chứ… Nếu Soljuz-sama tự mình hạ nó rồi thì…!"
Hử?
Trong một thoáng, cậu nghĩ mình đã nghe nhầm.
Nhưng,
"Kế hoạch hoàn hảo của ta là để Soljuz-sama gặp nguy rồi ta sẽ lao đến giải cứu đã…!"
Hửm?
"Khoan đã. Không phải ngươi định trừ khử nhóm 'Tứ Sao Phương Đông' của Soljuz sao?"
"Làm gì có chuyện đó! Tại sao ta phải làm thế với Soljuz-sama mà ta kính trọng chứ!"
"Vậy là vì quá thích Soljuz nên ngươi đã bày ra thử thách này chỉ để được cô ấy chú ý à?"
"Đúng đúng… mà ngươi là ai!?"
"Là tôi đây."
"Là ngươi saaaaaao!?––Hự."
Waffa vội vàng định bịt miệng lại, nhưng,
"...Ngươi, vừa rồi, có nghe thấy không?"
Haizz, Hikaru thở dài.
"Tôi không định nghe nhưng lại nghe thấy mất rồi. Gì cơ? Soljuz-sama à? Gì vậy trời."
"~~~~!!"
Waffa đỏ bừng mặt, rồi,
"ORAaaa!!"
"Ối."
Cô ta lao vào Hikaru nhưng cậu dễ dàng né được. Dù không mang vũ khí nhưng chuyển động của cô ta rất nhanh nhẹn. Cú đấm phải, cú đấm trái, xoay người đá—Hikaru nhảy lùi ra sau để né. Xung quanh vừa tối mờ lại đầy đá lởm chởm, điều kiện cực kỳ tồi tệ, nhưng nơi đây lại có sương mù chứa ma lực bao phủ. Nhờ Magic Detection, Hikaru có thể xác định những nơi không có ma lực chính là những chỗ có đá, giúp cậu di chuyển như có mắt ở sau lưng.
"Chậc, đúng là một tên may mắn!"
Waffa, lầm tưởng rằng việc Hikaru di chuyển nhẹ nhàng và đáp xuống chính xác những chỗ đứng tốt là do "may mắn",
"Nhưng, đã bị nghe thấy rồi thì… không thể để ngươi về yên ổn được."
"Ể…? Người tự dưng nói oang oang lên là ngươi mà."
"Ồn ào! Ta nói là không tha thì không tha!"
Khí tức tỏa ra từ cơ thể Waffa thay đổi. Không phải ma lực. Cô ta không thể sử dụng ma pháp. Nhưng cơ bắp của cô ta dường như được kích hoạt, cảm giác như sự tồn tại của cô ta đã tăng lên gấp đôi. Khi Hikaru chuyển sang Life Detection, cơ thể của Waffa giống như một quả cầu lửa đang bùng cháy.
"Gay go––"
Một đòn cực mạnh sắp tới.
"Ngươi… sẽ không thoát được đâu… ta sẽ dạy dỗ cho cơ thể ngươi biết… phải tôn sùng Soljuz-sama như thế nào!!"
Gì vậy, đáng sợ quá.
Dưới chân Waffa như có một vụ nổ—chỉ đơn thuần là đạp đất lao đi mà đã có uy lực như vậy.
"!?"

Waffa đã ở ngay trước mắt Hikaru. Phải né bằng toàn lực—không thể giữ thể diện được nữa. Hikaru định lăn sang một bên, nhưng,
"Chậm rồi."
Nắm đấm của Waffa đập vào vai trái của Hikaru.
Ngay sau đó, cơ thể Hikaru bay ngang ra. Bị thổi bay. Cậu nảy lên rồi lăn xuống sườn dốc.
"Ực, hự…"
Nếu lăn trên những tảng đá sắc nhọn, người ta sẽ đầy thương tích như miếng phô mai bị bào, nhưng dù có cảm giác va đập và cơn đau nhói, cơ thể Hikaru không hề có một vết xước. Tất cả là nhờ chiếc áo choàng mỏng và nhẹ như vinyl. Cậu vốn chỉ nghĩ món đồ tìm thấy trong "Mê cung của Rune-Earth" này chỉ "ấm áp dù mỏng nhẹ", ai ngờ nó lại có cả độ bền như vậy—dù vừa bị ăn đòn, Hikaru lại đang thán phục một cách kỳ quặc.
"Phù…"
Hikaru đứng dậy và phủi bụi trên người. Bám đầy bụi và đau nhức khắp nơi. Nhưng vai trái bị đấm không gãy—nếu đây cũng là nhờ chiếc áo choàng thì quả là một món đồ có hiệu năng kinh khủng.
Waffa sải bước về phía này. Năng lực thể chất thật đáng sợ. Đáng sợ đến mức có thể giáng một đòn vào Hikaru, người đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến sinh tử.
"––Đã tạo được khoảng cách rồi nhỉ?"
Nhưng, cũng chỉ có vậy thôi.
Nhờ có khoảng cách mà Stealth của Hikaru có thể phát huy một cách hoàn hảo. Trong bóng tối này, không có yếu tố nào cản trở Stealth, ngay cả một mạo hiểm giả hạng A cũng sẽ mất dấu cậu.
Stealth đúng là một năng lực phá vỡ quy tắc. Nhưng với Hikaru, dù không lường trước được chiêu cuối của Waffa, cậu vẫn đang tự kiểm điểm một cách gay gắt vì đã để bị trúng đòn.
Nếu tay Waffa có một con dao găm tẩm độc, hoặc nếu không có chiếc áo choàng này, có lẽ Hikaru đã bị thương chí mạng.
"Khoảng cách thì sao chứ?"
"Không—không có gì."
Không cần phải tiết lộ bài của mình, cũng không cần nói thêm gì nữa. Vì tiếp theo chỉ cần hạ gục cô ta là xong.
"‘Kết thúc rồi’, tôi chỉ muốn nói thế thôi––"
"Anh Hikaru!!"
Người chạy đến là Soljuz. Dù cô ấy không có Magic Detection, nhưng vẫn chạy đến một cách chính xác bằng cách đạp lên những tảng đá vững chắc.
"Hyaaaaa!?"
Người kinh ngạc là Waffa. Có lẽ cô ta không ngờ Soljuz lại đến đây.
"Soljuz-sa––A."
Lúc đó, có lý do cho tiếng kêu ngớ ngẩn của Waffa.
Cô ta đang đứng trên một tảng đá không vững. Khi lùi lại một chút, chân cô ta đã hụt vào khoảng không.
"Aaaaaaahhhhhhaaaaaahhhhhh~~~~~~!?"
Waffa ngã khỏi tảng đá, rồi cứ thế lăn lông lốc xuống sườn dốc. Lăn một quãng rất xa.
"........."
".........?"
Soljuz ngơ ngác nhìn Hikaru. Cái kết gì thế này. Cậu đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì vừa mới nói câu "Kết thúc rồi" đầy ngầu lòi.
"Ừm? Là anh Hikaru hạ gục cô ta sao?"
Làm gì có chuyện đó.
"À… cô ta bị ngã rồi. Tự hủy đấy. Chắc là bất động rồi nên có thể đã chết, nhưng tôi nghĩ nên để chị Shufi kiểm tra thì hơn."
"V-Vậy sao!"
Sau đó, Soljuz cùng Shufi, người vừa đến sau, đi xuống sườn dốc.
"…Đúng là một đêm kỳ quái."
Cuối cùng mình chỉ bị lấm lem bụi bẩn thôi sao—Hikaru không khỏi nghĩ vậy.
◇
Đỉnh núi là một nơi không một gợn sương.
Vẫn chỉ có những tảng đá lởm chởm, nhưng không có sương mù cũng đã tốt hơn nhiều. Nhìn xuống, nơi họ vừa đi qua chìm trong một lớp sương trắng mờ ảo. Những ngọn núi khác không có sương mù như vậy, nên đây là đặc điểm riêng của "Núi Mê Mộng".
"––Vậy là, cô đã theo dõi chúng tôi?"
"V-Vâng ạ…"
Cô cũng có thể phát ra giọng nói như vậy sao? Nếu Hikaru ở đây, chắc chắn cậu sẽ nói thế. Waffa đang ngồi quỳ, mắt rơm rớm, trả lời bằng một giọng lí nhí như cún con bị mắng.
Có hai tảng đá vừa vặn để ngồi, Soljuz và Shufi đang ngồi trên đó nhìn xuống Waffa. Quần áo của Waffa rách nhiều chỗ và dính máu, nếu người không biết chuyện đi ngang qua có thể sẽ nghĩ cô vừa bị tra tấn. Thực tế là, Shufi đã chữa trị cho Waffa khi cô bất tỉnh với đầy vết thương trên người.
"Phù… Đau đầu thật. Chúng tôi ở Vương quốc Poansonia cũng là những mạo hiểm giả có chút tiếng tăm, cũng có những fan cuồng nhiệt, nhưng chưa bao giờ bị đẩy vào tình huống nguy hiểm thế này."
"K-Không phải ạ! 'Thử Thách Mê Mộng' mà lúc nhỏ ta tham gia nó đơn giản hơn nhiều, chỉ bị dọa bằng tiếng hét lớn thôi ạ…! Th-Thật đấy ạ! Xin hãy tin ta!"
Thái độ quá đỗi khẩn thiết của cô ta khiến Soljuz và Shufi nhìn nhau.
"Tôi có thể hỏi được không ạ."
"Hả? Ta chỉ nói chuyện với Soljuz-sama thôi––"
"––Cô Waffa?"
"V-Vâng! Có gì cứ hỏi ạ!"
Khi Soljuz khéo léo ném một cái nhìn vừa cười vừa lườm, Waffa toát mồ hôi lạnh và ngồi thẳng lưng. Dường như Waffa không phải ngưỡng mộ cả nhóm "Tứ Sao Phương Đông" mà chỉ dành sự ngưỡng mộ cuồng nhiệt cho một mình Soljuz.
"Ừm… hơi khó xử, nhưng đành vậy. Cái 'Thử Thách Mê Mộng' này, gần đây nhất là khi nào và ai đã vượt qua? Lúc đó 'thử thách' có giống như của cô không?"
"Để xem nào… chắc là lâu lắm rồi. Ta cũng rời khỏi đây một thời gian nên không rõ, nhưng theo những gì ta hỏi được từ người trong thị tộc hôm qua, thì sau khi ta vượt qua lúc nhỏ, chỉ có một hai người làm thử, còn mấy năm gần đây thì không có ai cả…"
"Nhưng không phải cần nước thánh trên đỉnh núi này để làm vật cúng sao?"
"À, ngày xưa thì vậy nhưng giờ thì khác rồi. Người ta đã tìm được nguồn nước có chất lượng tương tự ngay gần 'Lò Chân Tổ'. Nên là, gần như không còn ai đến đây nữa."
"Vậy có nghĩa là trong vài năm không có ai đến, quái vật đã đến đây làm tổ. Quả thật, cũng có những con ma thích thú khi nhìn trẻ con sợ hãi, có lẽ bản chất của 'Thử Thách Mê Mộng' chính là những con ma đó."
"Chắc vậy. Thử thách này, nếu biết mánh khóe là 'bị dọa' thì cũng chẳng đáng sợ. Nên những người đã vượt qua như bọn ta đều được dặn phải giữ bí mật về nội dung. …Mà này, chỉ với chút thông tin đó mà cô cũng suy luận ra được à?"
"Phụt. Shufi rất ưu tú mà. Sau này, đừng có thái độ kiêu ngạo với Shufi nữa."
"Vâng vâng."
Khi Soljuz nói với vẻ đầy uy nghiêm, Waffa cúi đầu sát đất.
"Tôi muốn hỏi thêm một điều nữa, được không ạ?"
"Dạ, có gì cứ hỏi ạ, chị Shufi!"
"........."
Vì một câu nói thừa… Shufi lườm Soljuz, nhưng Soljuz lại quay mặt đi chỗ khác.
"...Cô biết đến chị Soljuz ở đâu ạ? Đây là lần đầu tiên chúng tôi đến Khắc Dã Thiết Quốc, và căn cứ hoạt động của chúng tôi là ở Vương quốc Poansonia mà."
"À, cái đó thì dĩ nhiên là ở 'Tuyển Vương Võ Hội' rồi! Ta đã bị mê hoặc bởi những chuyển động của Soljuz-sama lúc đó… Dù sau đó quái vật xuất hiện và trở thành một trận đại hỗn chiến, nhưng Soljuz-sama đã có những pha xử lý tuyệt vời để ngăn quái vật tấn công khán giả!"
Hừm, Shufi nghĩ.
Lúc đó, Gerhardt bị hạ gục bởi độc dược, một con quái vật undead cực mạnh là Kouga, tộc trưởng đời trước của Bán Long Nhân, xuất hiện, và đã bị hạ gục bởi ma pháp của Jiluate, Hikaru và Lavia. Bình thường người ta sẽ chú ý đến ma pháp đó, nhưng cô ta lại chú ý đến cách di chuyển của Soljuz.
"Ta đã nghĩ rằng, mạo hiểm giả phải như thế này mới đúng. Với lại, phụ nữ vẫn là mạnh nhất!"
"........."
Dù không hiểu cái kết luận cuối cùng là gì, nhưng quả thật ngay trước đó Soljuz đã chiến đấu với Jiluate và thể hiện kiếm kỹ tuyệt vời.
"Thế nên ta đã đuổi hết đàn ông ra khỏi party và chỉ để lại phụ nữ."
"Đúng là cực đoan…. Là lỗi của chị đó, Soljuz."
"Hả, tôi?"
Bị nói đột ngột, Soljuz chỉ vào mình, nhưng Waffa lại mắt sáng lấp lánh gật đầu lia lịa.
"Tạm thời… cũng đã xác nhận là cô không có ác ý, giờ chỉ cần cô xin lỗi anh Hikaru đàng hoàng là được rồi…"
"Hả, với gã đó á!? Tuyệt đối không!"
"Anh Hikaru còn mạnh hơn tôi đấy."
"Không thể nào đâu ạ. Một kẻ yếu ớt như hắn…"
"Cô đã thua hai lần rồi còn gì."
"Không không, ta không có thua. Vừa rồi nếu ta có chiến phủ trong tay thì giờ này hắn đã bị chẻ làm đôi rồi."
"Haizz… cô không hiểu sao…"
Soljuz thở dài một hơi rồi nói.
"S-Sao ạ, ta, ta có nói gì sai sao?"
"Cô này, nếu có vũ khí thì cô đã bị né một cách dễ dàng rồi. Có thể vì là người lùn, nhưng cô đang sử dụng một vũ khí không phù hợp với vóc dáng của mình. Đòn tấn công vào anh Hikaru, chính vì là tay không nên mới trúng đó."
"N-Nhưng với tư cách là một chiến binh người lùn…"
"Nếu có vũ khí, tôi nghĩ cô đã chẳng làm được gì. Thậm chí còn không chạm vào được."
"Ực…"
"Hơn nữa, anh Hikaru rất hiền lành, nên mới bảo tôi chữa trị cho cô, người đã hai lần tấn công anh ấy một cách nghiêm túc. Cô lại không thừa nhận điều đó sao?"
"N-Nhưng hắn là đàn ông…!"
"Tôi thất vọng về cô."
"Tôi sẽ xin lỗi ngay lập tức!!"
Waffa đứng bật dậy từ tư thế quỳ và cúi gập người thật sâu.
"…Thành thật mà nói, tôi nghĩ anh Hikaru sẽ nói 'Không cần xin lỗi, chỉ cần sau này đừng lại gần tôi nữa' thôi."
"Như vậy thì tôi không cam lòng."
Đối với hành vi vô lễ với Hikaru, người mà cô kính trọng, không, thậm chí là sùng bái, thực ra Soljuz đã khá tức giận.
"––Ê, mang về rồi đây. Nước thánh trên đỉnh núi."
Lúc đó, Sala và Celica quay lại. Họ mang theo những túi da đầy nước.
"Nếu không sợ bị hiểu lầm thì, ngọn núi này cũng chẳng có gì đáng xem! Cùng lắm là thấy lạ vì có một con suối trên đỉnh núi thôi!"
Celica thẳng thừng chê bai ngọn núi này.
Dù sao thì, những việc cần làm ở đây cũng đã xong.
"Cô Waffa."
"V-Vâng!"
"Vậy là sự trong sạch của chúng tôi đã được chứng minh rồi nhỉ? Cô cũng sẽ làm chứng như vậy chứ?"
"Tất nhiên rồi ạ! Sự trong sạch của Soljuz-sama, ta là người hiểu rõ hơn ai hết!"
"........."
Cái con nhỏ này… vậy mà còn bắt mình làm cái "Thử Thách Mê Mộng" chết tiệt… Soljuz liếc mắt nhìn, nhưng,
"Tạm thời thì, việc cần làm cũng đã xong. Vậy chúng ta quay lại khu cắm trại thôi––"
Soljuz nói lại một lần nữa.
"––Hửm?"
Lúc đó, cô chợt cảm thấy.
"Rung à?"
Cô có cảm giác như mặt đất dưới chân mình vừa rung lên.
"Hửm?"
"Có chuyện gì vậy ạ?"
"Chuyện gì thế?"
Ba người đồng đội của cô dường như không nhận ra.
"…Chắc là do mình tưởng tượng. Thôi, đường xuống có vẻ nhanh hơn, chúng ta đi nhanh lên."
Và thế là "Tứ Sao Phương Đông" xuống núi—nhân tiện, đường về có một lối đi tắt, nên chỉ mất một nửa thời gian so với lúc đi.
◇
"Lò Chân Tổ", trung tâm của Khắc Dã Thiết Quốc và cũng là lý do tồn tại của đất nước này, chỉ có một số ít người lùn có thể sử dụng. Chỉ những thợ rèn hàng đầu của mỗi thị tộc mới được phép sử dụng, và số ngày sử dụng cũng được quy định nghiêm ngặt để tránh xung đột.
Trần của hang động cao đến mức đáng kinh ngạc, không ai ngờ bên trong ngọn núi lại có một không gian rỗng lớn như vậy, và ngoài khu vực xung quanh lò rèn rực lửa, phần còn lại chìm trong bóng tối.
Miệng lò mở rộng theo chiều dọc. Ngọn lửa đỏ rực cháy đều đặn, chưa bao giờ tắt dù có làm gì đi nữa. Vì sức nóng khủng khiếp của nó, chưa ai từng điều tra bên trong, và người lùn cũng không biết cơ chế nào đã giữ cho ngọn lửa bùng cháy.
Nhưng điều đó không thành vấn đề. Việc ngọn lửa tồn tại—một ngọn lửa có thể rèn luyện mọi kim loại—là điều quan trọng nhất.
Kể từ khi Khắc Dã Thiết Quốc được thành lập, ngọn lửa chưa bao giờ tắt. Người lùn tin rằng ngọn lửa sẽ mãi mãi nung nóng kim loại cho đến muôn đời sau.
Ngày hôm đó cũng vậy, dù mới sáng sớm nhưng hang động lớn nơi đặt "Lò Chân Tổ" đã đông đúc người lùn—dù sao thì số ngày được sử dụng lò này cũng có hạn—thực ra, hang động này còn kéo dài vào sâu hơn nữa.
Đi qua một lối đi rộng rãi nhưng mờ tối, có một cầu thang rất dài dẫn đến một hang động ở trong cùng.
Hang động đó gần như yên tĩnh quanh năm.
Ở trung tâm hang động, một lượng lớn vật phẩm được chất đống. Những bộ giáp được chế tác tinh xảo. Những vũ khí khổng lồ như thể dành cho người khổng lồ. Những chiếc đồng hồ quả lắc lớn đến mức có thể nhầm với đồ trang trí. Tất cả chúng—đều được trang trí bằng vàng.
Nhìn lên, có một lỗ hổng trên đỉnh hang động, ánh sáng chiếu vào từ đó, và dù chỉ là ánh sáng yếu ớt, khi chiếu vào lượng vàng lớn như vậy cũng đủ để rắc những tia sáng vàng lấp lánh khắp hang động.
Phía sau những vật phẩm cao cấp nhất do các nghệ nhân người lùn tạo ra là một bục cao hơn, trên đó có một ngai vàng. Nhưng không có ai ngồi trên đó. Chỉ có một bức tượng vàng đứng bên cạnh ngai vàng, đó là bức tượng của một người lùn lùn mập, tay phải cầm một cây búa vàng, tay trái cầm một chiếc đồng hồ vàng. Chiếc đồng hồ vàng này vẫn đang chạy, phát ra những tiếng tích tắc nhỏ.
Nơi đây là nơi yết kiến Brigid, vị thần mà người lùn tôn thờ. Chỉ có tộc trưởng của mỗi thị tộc mới được vào, không có ngoại lệ—đó là quy định ở Khắc Dã Thiết Quốc. Tại nơi này, người ta có thể nghe thấy "tiếng nói" của Brigid, nhưng trong số những người lùn còn sống, không ai từng nhìn thấy hình dạng của ngài.
Những tiếng ồn ào và tiếng búa rèn từ việc sử dụng "Lò Chân Tổ" cũng không vọng đến đây.
Nơi đây tĩnh lặng.
Hôm qua, hôm kia cũng không một tiếng động.
Nhưng hôm nay, đã có sự thay đổi.
Một bóng người lặng lẽ bước vào không gian sâu nhất. Rõ ràng là người đó không được ai cho phép vào—bởi vì cô không phải là người lùn.
Dù mặc một chiếc áo choàng rộng thùng thình, vòng eo thon gọn của cô vẫn hiện rõ, và dáng đi uyển chuyển với phần hông lớn của cô, nếu ở trong một quán rượu, chắc chắn sẽ thu hút những tiếng huýt sáo và lời mời gọi từ nhiều người đàn ông.
Cô đội mũ trùm đầu, nhưng mái tóc dài màu xanh lam rực rỡ vẫn buông lơi ra ngoài. Làn da trắng, đôi môi đầy đặn, và đôi môi ấy mấp máy.
"...Thẩm mỹ, không phải quá tệ sao?"
Trước mặt cô—Talis—là vô số vật phẩm do người lùn chế tác, lấp lánh ánh vàng. Rõ ràng lời nói này nhắm vào những vật phẩm đó, và nếu người lùn nghe thấy, chắc chắn họ sẽ nổi giận.
Nhưng không ai đáp lại lời lẩm bẩm của Talis.
Talis đi vòng qua đống vật phẩm vàng như thể không hề quan tâm, và tiến về phía ngai vàng.
"Ngươi ở đó phải không, Brigid. Ra đi."
Cô nói với ngai vàng—không, là nói với khoảng không phía sau ngai vàng. Không có ai đáp lại, chỉ có sự tĩnh lặng trôi đi. Nhưng Talis vẫn đợi. Như thể từ "đợi" không đủ để diễn tả, cô chỉ đơn giản đứng đó. Như thể vài phút chẳng thấm vào đâu so với việc "đợi".
Một giờ trôi qua. Talis vẫn đứng yên. Nếu có sự thay đổi nào trong hang động, thì đó chỉ là ánh sáng từ trên cao chiếu xuống đã sáng hơn một chút.
"...À, ra là ngươi ở đó à?"
Một giọng nói yếu ớt vang lên.
Giọng nói còn trẻ, giống như của một cậu bé, nhưng lại khàn đặc như thể bị cảm nặng.
"À, ừm. Hừm. E hèm. …Lâu quá không nói chuyện, quên cả cách phát âm rồi."
Từ phía sau ngai vàng, nơi vách đá là bức tường, một bóng người từ từ hiện ra. Người đó mặc áo cộc tay và quần đùi, khiến người ta muốn hỏi liệu có lạnh không trong mùa đông này. Tuy nhiên, chiếc áo sơ mi trắng tinh như phát sáng, cho thấy đó là một món đồ siêu cao cấp. Chiếc áo gile họa tiết quả trám và chiếc quần đùi cùng họa tiết cũng phát ra ánh sáng tím nhàn nhạt do được dệt bằng ma lực.
Tay chân cậu ta mảnh khảnh, thân hình chỉ trạc mười tuổi.
Gương mặt với mái tóc vàng mượt cũng rất trẻ con.
"Lâu không nói chuyện? Ngươi đã làm gì mà không nói chuyện với ai thế?"
"Chuyện đó thì có sao đâu. Chúng ta không can thiệp vào nhau. Đó không phải là quy tắc sao… Taratarais."
"Đừng gọi ta bằng cái tên cổ xưa đó. Khi trà trộn vào thế giới loài người, ta lấy tên là Talis."
"Ta không ở trong thế giới loài người."
"Dù đang sở hữu cả một quốc gia thế này?"
Khi Talis hỏi, Brigid nhún vai. Cậu ta bước đến và ngồi lên ngai vàng. Chống cằm lên tay vịn, vắt chéo chân, hình ảnh cậu bé trông như đang bắt chước làm vua.

"Kẻ tạo ra quốc gia là lũ người lùn. Ta, chỉ cho chúng một món đồ chơi là cái lò thôi."
"........."
"Mà thôi, chính cô mới là người có chuyện gì chứ?––À, không lẽ năm nay…"
"Phải. Là năm biển lặng."
"Ra là đến đây để sinh con à. Đúng là vất vả."
"Gia đình có thêm thành viên là một điều tốt. Một kẻ cô đơn một mình như ngươi sẽ không hiểu đâu."
"Tăng thêm ràng buộc để làm gì? So với những năm tháng vĩnh cửu mà chúng ta có, đó chẳng phải là chuyện vặt vãnh sao?"
"Ta cũng không định phán xét suy nghĩ của ngươi. Nếu nói mà thay đổi được thì ta đã nói từ thời thượng cổ rồi. Dù ta cũng không có ý định ra vẻ không can thiệp như ngươi."
"Chà, cô thì quanh năm suốt tháng đánh lộn mà. Đồng bào của chúng ta vốn đã ít ỏi… không nhất thiết phải chọn hắn ta làm đối thủ chứ."
Talis chỉ khẽ nhún vai.
"Vào vấn đề chính đây, lý do gì khiến ngươi căng thẳng như vậy?"
"........."
Brigid đột nhiên im bặt.
Một sự im lặng bao trùm, như thể giọng điệu thoải mái lúc nãy chỉ là giả dối, và hang động trở nên tĩnh mịch.
Sau một hồi im lặng rất dài, Brigid nói.
"…Có cần phải nói không?"
"Không cần. Chỉ cần ngươi không cản trở ta là được, nhưng có một Brigid đang căng thẳng ở gần đây lúc ta sinh con thì ta không yên tâm chút nào."
"Vậy à. Ta sẽ cố không gây ảnh hưởng đến cô."
"Nếu ngươi định phá hủy cả khu vực này, thì thế nào cũng có ảnh hưởng đến ta thôi."
"Nói quá rồi. Đây chỉ là chuyện nội bộ của quốc gia này thôi."
"Ta không nghĩ vậy."
Brigid ngừng chống cằm và hơi rướn người về phía trước.
"Taratarais, một tồn tại như cô đang lo lắng điều gì?"
"Kẻ được Rồng yêu quý đang ở đây."
"…Cái gì?"
Khi Brigid hỏi lại, Talis thở dài một cách chán nản.
"Ngươi không cảm nhận được sao? Hơi thở của 'Vị Cứu Tinh của Thiên Thể'. Làn sóng đặc trưng của kẻ đã vượt qua thế giới."
"…Ta không biết."
"Là vì ngươi cứ ru rú ở đây đấy."
"Để nâng kỹ thuật lên thành nghệ thuật, cần phải nỗ lực không ngừng mà."
"Đó là lý do ngươi giam giữ người lùn ở đây?"
"Elf sống cả ngàn năm nhưng lười biếng. Man-gnome sống 300 năm nhưng lại quá bận rộn với sứ mệnh. So với đó, người lùn thì tốt hơn, phải không? Họ chỉ sống khoảng trăm năm, nhưng bù lại có sự thay đổi thế hệ."
"Ngươi nói vậy mà mặt chẳng có vẻ gì là hài lòng. Hỡi kẻ thượng cổ cai quản kỹ nghệ."
"Gì đây… ra là cô đã nhìn thấu những gì ta định làm à. Thật khó chịu… khi không thể đọc được cả cảm xúc lẫn suy nghĩ của một người cùng đẳng cấp với mình."
"––Ta đi đây. Ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng đừng cản trở ta là được."
Khi Talis quay lưng bước đi,
"Taratarais."
Brigid gọi lại.
"Hãy gọi ta là Talis."
"Không, cô mãi mãi là Taratarais Leviathan. 'Kẻ Thống Trị Biển Cả', và là tên hề tiếp tục cuộc tử chiến với Behemoth."
Talis quay lại, trông như thể đã biến thành một người khổng lồ không thể chứa nổi trong hang động này.
‘Một kẻ chỉ biết chơi một mình với món đồ chơi mang tên người lùn như ngươi sẽ không hiểu đâu.’
Dù một giọng nói lớn như làm không gian méo mó ập đến Brigid, cậu ta vẫn bình thản.
"Cô thì không hiểu nghệ thuật đâu."
‘.........’
Talis tiếp tục lườm Brigid, nhưng ngay sau khi chớp mắt một cái, cô đã trở lại kích thước ban đầu.
Và rồi Talis rời đi, không một lần ngoảnh lại.
"........."
Brigid bước xuống bục và đứng trước vô số vật phẩm.
Cậu đưa tay ra. Chỉ là một cái vươn tay vô tình.
Lập tức, một lớp bụi vàng bay ra từ vô số vật phẩm và bay lên trời. Chẳng mấy chốc, tất cả các vật phẩm đều biến thành bụi và tan biến.
0 Bình luận