with you
「Xin lỗi, Himeragi. Anh có buổi học phụ đạo với Natsuki-chan ngay sau đây. Em cứ về trước với Nagisa nhé.」
Tan học. Kojo hờ hững nói với Yukina, người vẫn chờ đợi trước cổng trường để cùng về nhà như mọi khi.
「Phụ đạo… hôm nay cũng vậy ạ?」
Yukina cau mày. Kể từ khi cuộc náo loạn tại Dị Chi Cảnh kết thúc, không hiểu sao Kojo ngày nào cũng ở lại trường học phụ đạo. Nhờ vậy mà gần đây, Yukina càng có nhiều dịp phải đi riêng với Kojo.
「Đúng vậy đó, xin lỗi nhé, Himeragi-san.」
Asagi đang kề cạnh Kojo, nói lời xin lỗi với giọng điệu như công việc. Có phải cô ấy đang cố gắng kết thúc cuộc trò chuyện trước khi Kojo kịp nói thêm những điều không cần thiết? Hay chỉ là Yukina đang tự nghĩ vậy?
Và thế là, Kojo bị Asagi kéo đi, trở về phòng học của mình. Yukina bất lực nhìn theo, rồi cô vô tình nhìn sang Yaze Motoki đang đứng gần đó.
「Yaze-senpai. Em có thể nói chuyện với anh một lát được không ạ?」
「Ơ? T-Tớ á?」
Bị ánh mắt của Yukina xuyên thủng, Yaze rõ ràng bối rối. Yukina không biểu cảm mà tiến đến gần cậu.
「Chuyện này là sao ạ? Tại sao Aiba-senpai lại cùng học phụ đạo với Akatsuki-senpai và Minamiya-sensei?」
Ít nhất là về thành tích học tập, Asagi là học sinh giỏi nhất khối. Không có lý do gì để cô ấy phải học phụ đạo cùng Kojo. Khi bị Yukina chỉ ra điều đó, Yaze lúng túng nhìn quanh.
「À, trông vậy thôi chứ Kojo năm sau cũng là học sinh cuối cấp rồi, Asagi có lẽ đang giúp cậu ấy ôn thi đại học đó.」
「Ôn thi đại học? Kojo-kun sẽ vào đại học sao?」
Nagisa ngạc nhiên tròn mắt. Yaze nhìn Nagisa đầy vẻ bất ngờ.
「Nghe nói cậu ấy đang hướng tới Đại học Công lập Itogami… Mà, hai cậu không được nghe gì sao?」
「Dạ không… Akatsuki-senpai không hề nói gì…」
Nagisa và Yukina liếc nhìn nhau, rồi Yukina yếu ớt thì thầm. Yukina vô cùng bàng hoàng khi biết Kojo đã nghiêm túc nghĩ về tương lai của mình, nhưng cô lại không hề hay biết gì về chuyện đó.
「Mà này, Himeragi-chan, sau khi Kojo tốt nghiệp thì cậu định làm gì? Cậu sẽ tiếp tục học ở Học viện Saikai à?」
「Cái đó… em cũng chưa biết nói thế nào nữa…」
「Vậy à. Vậy thì cũng có khả năng người giám sát Kojo sẽ thay đổi đó.」
Yaze lơ đãng nói. Lời nói đó, bất ngờ thay, đã khoét sâu vào trái tim Yukina.
Yukina được chọn làm người giám sát Kojo chỉ vì cô tình cờ bằng tuổi anh, và việc chuyển đến cùng trường cũng thuận tiện. Một khi Kojo tốt nghiệp Học viện Saikai, không còn lý do gì để Yukina tiếp tục vai trò người giám sát.
「Này… này, Yukina-chan…!?」
Nagisa vội vàng đuổi theo Yukina, người đang bước ra khỏi trường với dáng vẻ thất thần.
Cả hai tiếp tục đi trong im lặng, rồi Nagisa dường như hạ quyết tâm, gọi Yukina.
「À này, Yukina-chan, dù biết nói điều này lúc cậu đang buồn là không hay, nhưng tớ thấy nhẹ nhõm lắm.」
「Hả?」
「Là Yukina-chan không phải vì nhiệm vụ mà bất đắc dĩ ở bên Kojo-kun, mà thật sự muốn ở bên cậu ấy.」
「Chuyện đó thì…」
Yukina giật mình dừng bước.
Cô định phản xạ phủ nhận, nhưng rồi Yukina im lặng, không nói được lời nào. Ngay sau đó──
「Yukina!」
Bị gọi tên bằng một giọng nói khá ồn ào, Yukina bối rối quay đầu lại. Cô bé mà Yukina quen biết đang vội vã chạy tới, trông có vẻ rất hoảng loạn.
「… Sayaka-san? Có chuyện gì mà chị lại vội vàng vậy ạ…?」
「Chuyện của chị không quan trọng! Hơn nữa, đây là chuyện gì? Yukina biết chuyện này không?」
Sayaka dí điện thoại vào mặt Yukina đang bối rối. Trên màn hình là ảnh tự chụp của Asagi. Bức ảnh được chụp với khung cảnh biển đẹp làm nền, không có gì bất thường.
「Tài khoản SNS của Aiba-senpai ạ? Bức ảnh này có vấn đề gì sao…?」
「Ảnh đang ám chỉ đó, ám chỉ đó! Nhìn kìa, bóng người phản chiếu trong ảnh! Chuyện này ngày nào cũng xảy ra!」
Nhìn vào bức ảnh đã được Sayaka phóng to, Yukina khẽ nín thở.
Trong những vật thể kim loại hay kính phía sau Asagi, có bóng người dường như là Kojo phản chiếu. Những bức ảnh này đều được đăng vào buổi chiều các ngày trong tuần. Đó là khoảng thời gian Kojo đáng lẽ phải đang học phụ đạo với Natsuki.
「… Nghĩa là Akatsuki-senpai và Aiba-senpai ngày nào cũng đi chơi cùng nhau ạ?」
「Đ-Đúng vậy đó, chị nghĩ là vậy…」
Yukina bình tĩnh hỏi, và Sayaka cứng đơ nét mặt khi cảm nhận được áp lực kỳ lạ từ giọng nói của cô.
「Ồ, Himeragi Yukina? Kanase Kanon không đi cùng cô sao?」
Một học sinh khác đi ngang qua, gọi Yukina bằng giọng điệu không hề căng thẳng. Đó là Shizuri Castiella, cô gái trung học với mái tóc trắng tinh.
Yukina nghi ngờ nhìn Shizuri.
「Đi cùng Kanon-chan ạ? Sao chị lại nghĩ vậy?」
「À không, vừa nãy Kojo đã hẹn gặp Kanase Kanon, nên tôi tưởng cô cũng đi cùng──」
「… Hẹn gặp Kojo-kun? Nhưng Kojo-kun bảo hôm nay tan học có phụ đạo mà…」
Nagisa nuốt lại lời đang nói dở, nhìn Yukina bên cạnh với ánh mắt sợ hãi.
「H-Himeragi Yukina?」
Thấy Yukina đang đứng bất động trong im lặng, Shizuri cứng đơ mặt.
Yukina toàn thân run rẩy nhẹ, lặng lẽ tỏa ra một luồng khí giận dữ như ngọn lửa.
「── Akatsuki-senpai! Anh đang ở đâu!?」
Trở lại Học viện Saikai, Yukina xông vào lớp học của Kojo một cách thô bạo. Tuy nhiên, trong lớp học đã quá giờ tan trường, đương nhiên không có ai.
「Không có ai, Kojo-kun. Kanon-chan cũng vậy.」
Nagisa nhìn quanh lớp học trống rỗng rồi nói. Yukina, người đang cẩn thận quan sát xung quanh, nhướng mặt lên với ánh mắt sắc bén.
「Khí tức của senpai…! Trên sân thượng…!?」
「Hả? Đ-Đợi đã, Yukina-chan…!」
Nagisa vội vã đuổi theo Yukina đang lao ra khỏi lớp.
「Tại sao vừa nãy lại biết được Akatsuki Kojo đang ở đâu vậy?」
「Giống như chó vậy đó. Chó trung thành, hay chó săn cũng được…」
Sayaka lẩm bẩm với vẻ mặt bàng hoàng, còn Shizuri thì lộ ra biểu cảm khó tả.
Trong lúc đó, Yukina đã leo hết cầu thang trong tòa nhà và lao thẳng ra sân thượng.
Dưới bầu trời hoàng hôn là Minamiya Natsuki trong bộ váy lộng lẫy. Và Yaze cùng Kanase Kanon.
「Sao vậy, Himeragi Yukina. Sao lại đổi sắc mặt ghê thế.」
Natsuki quay lại, nhìn Yukina bằng đôi mắt vô cảm.
「Minamiya-sensei, Akatsuki-senpai ở đâu ạ?」
「Akatsuki và những người khác cũng sắp quay lại rồi.」
「Quay lại?」
Yukina khẽ nhíu mày trước cách nói kỳ lạ của Natsuki. Ngay sau đó, cùng với một làn sóng ma lực mạnh mẽ, cảnh tượng trước mắt Yukina bị bóp méo.
「K-Không gian Khống Chế Thuật Thức!?」
Yukina rên rỉ khi nhìn trận pháp ma thuật tinh xảo được triển khai trong không trung. Từ trận pháp đó, một bóng người xuất hiện trong hư không như thể bị phun ra.
「U-Uwaaaaaaaa!」
「A-Akatsuki-senpai!?」
Người xuất hiện đầu tiên là Akatsuki Kojo trong bộ đồng phục. Trong vòng tay anh là Aiba Asagi đang nắm chặt điện thoại. Đồng thời, một dòng nước chảy như thác đổ từ trận pháp ma thuật trên không. Kojo và những người khác không hiểu sao đã dịch chuyển không gian cùng với một lượng lớn nước.
「Cái gì thế này!? Nước biển…!?」
Sayaka hét lên khi bị nước bắn vào. Nước biển không ngừng chảy ra từ lỗ hổng không gian đang mở toang, nhanh chóng nhấn chìm sân thượng của trường học trong nước. Có vẻ như cánh cổng dịch chuyển không gian mà Kojo và những người khác đã sử dụng, dẫn đến một nơi nào đó dưới biển.
「Ừm… không tốt rồi.」
Natsuki cau mặt lẩm bẩm. Ngay trước khi trận pháp ma thuật biến mất, một cái bóng khổng lồ đã chui qua lỗ hổng không gian và hiện thực hóa. Đó là một Ma Thú cỡ lớn dài hơn mười mét, trông giống như sự kết hợp giữa cá mập và thằn lằn.
「Sea Serpent!? T-Tại sao một Ma Thú sống ở ngoại dương lại ở chỗ này!?」
Shizuri tái mặt khi nhìn con Ma Thú hung tợn đang quằn quại.
「Uwaaa, chết tiệt! Chết mất! Bị ăn thịt mất!」
「Này, Mogwai! Cậu không làm gì được à!」
『Xin lỗi, tiểu thư. Lượng tính toán đã đạt đến giới hạn rồi…』
Kojo và những người khác, suýt bị Ma Thú đè bẹp, đồng loạt hét lên những tiếng thảm thương.
Natsuki lắc đầu tỏ vẻ chán nản, rồi cô phóng một sợi xích bạc từ hư không. Sau khi trói chặt toàn thân con Ma Thú, cô quay lại nhìn Yukina và những người khác phía sau.
「Còn kéo cả những thứ thừa thãi theo dịch chuyển nữa chứ… Đành chịu vậy. Giúp một tay đi, mấy cô bé.」
「Vâng, vâng ạ!」
「Trời ơi! Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ!?」
Yukina và những người khác rút vũ khí yêu thích của mình ra, trong khi vẫn còn bối rối, lao vào tấn công Ma Thú. Cứ thế, trên sân thượng sau giờ học, một trận chiến sinh tử với Ma Thú không hiểu sao đã bắt đầu.
Vài chục phút sau── Yukina, người đang nắm chặt cây giáo dính máu Ma Thú, nhìn xuống Kojo đang ngồi bệt trên sân thượng ướt sũng với khuôn mặt vô cảm như mặt nạ Nô.
「Anh có thể giải thích được không, senpai. Rốt cuộc anh đã làm gì mà lại giấu em?」
「À, cái đó thì…」
Kojo vén mái tóc ướt đẫm nước biển, đôi mắt đảo qua đảo lại như một đứa trẻ bị mắng.
Người mở miệng thay anh là Asagi.
「Chúng tớ đang tập luyện dịch chuyển tức thời.」
「Dịch chuyển không gian… Akatsuki-senpai ạ…?」
「Chính xác hơn thì là tớ và Kojo.」
Asagi thản nhiên nói, nhìn Yukina đang ngạc nhiên.
「Dịch chuyển không gian chẳng phải chỉ có những Ma Nữ mạnh như Minamiya-sensei mới dùng được sao?」
Nagisa hỏi Yaze bằng giọng nhỏ. Không, Yaze lắc đầu.
「Thuật thức dịch chuyển không gian thì đã được công khai rồi. Dù không thể dùng tùy thích như Natsuki-chan, nhưng nếu làm đúng quy trình thì ai có thể dùng ma thuật đều có thể dùng được.」
「À… vì thế mà Kanon-chan đi cùng sao?」
「Vâng. Đây là bản hướng dẫn kỹ thuật thuật dịch chuyển không gian mà em mượn từ cha.」
Kanon mở cuốn sách ma thuật dày cộp mà cô đang ôm trước ngực ra. Cha nuôi của Kanon── Kanase Kensei, là cựu kỹ sư ma thuật hoàng gia của Vương quốc Algegyr, và cũng là một người sử dụng thuật dịch chuyển không gian.
「Ý tưởng để Aiba gánh vác phần tính toán ma thuật cần thiết để xác định tọa độ đích của dịch chuyển không gian không tồi. Bởi vì độ khó của các thuật thức ma thuật điều khiển không gian cao là do phép tính ma thuật để cố định tọa độ quá phức tạp.」
Natsuki lạnh lùng nhìn xuống Kojo và những người khác rồi nói.
Với kỹ năng và kiến thức của Kojo, anh không thể sử dụng những ma thuật cấp cao như dịch chuyển không gian. Kain no miko Asagi sẽ hỗ trợ anh. Trong mấy ngày qua, Kojo và những người khác đã luyện tập điều đó dưới sự chỉ đạo của Natsuki. Những bức ảnh tự chụp được đăng trên SNS của Asagi chính là nhật ký luyện tập dịch chuyển không gian.
「Nhưng, Akatsuki Kojo── người thực sự kích hoạt ma thuật này── thẳng thắn mà nói, ngươi tuyệt vọng không có tài năng nào cả.」
「T-Tuyệt vọng…!?」
Kojo giật nảy mình như bị sốc.
「Lượng ma lực thì vượt trội, nhưng thiếu kiến thức, kỹ thuật và cảm nhận để sử dụng ma thuật. Ít nhất cũng phải mất mười năm ngươi mới có thể sử dụng dịch chuyển không gian một cách thành thạo. Ngươi đã quá coi thường ma thuật rồi.」
「Thật sao…?」
Nghe Natsuki đánh giá cay nghiệt, Kojo ủ rũ cúi đầu. Asagi nhăn mặt nói, "Thật là đau đầu mà."
「Cái đó… tại sao Kojo-kun lại muốn sử dụng dịch chuyển không gian ạ…?」
Shizuri nghiêng đầu hỏi.
Ngay cả khi muốn tu luyện ma thuật, việc thử thách với ma thuật cấp cao như dịch chuyển không gian ngay lập tức thay vì những thứ đơn giản dành cho người mới bắt đầu là điều bất thường. Việc Natsuki hợp tác cũng rất kỳ lạ.
「… Tớ định đi vào vũ trụ.」
Bị tất cả mọi người có mặt ở đó nhìn chằm chằm, Kojo miễn cưỡng giải thích.
「Vũ trụ á, không lẽ giống như công tước Ardeal, anh định đi đến “Vùng Đất Phương Đông Elser” sao!?」
Sayaka tái mặt, dồn Kojo.
Dị Chi Cảnh, di sản của Thiên Bộ, là một thiết bị dịch chuyển khổng lồ trôi nổi trong không gian. Sử dụng nó có thể di chuyển đến quê hương của Long tộc, gọi là “Vùng Đất Phương Đông”── một hành tinh ngoại hệ cách xa hàng trăm năm ánh sáng. Đối với nhân loại hiện tại, đó là một công nghệ vượt trội phi thường.
Tất nhiên, với một công nghệ chưa biết, cũng có nhiều nguy hiểm. Không ai đảm bảo rằng một khi đặt chân lên “Vùng Đất Phương Đông” sẽ có thể quay trở lại. Nhưng đó cũng là cơ hội để có được kiến thức và danh tiếng mới. Tại “Vùng Đất Phương Đông”, những “cuộc phiêu lưu” đã mất trên Trái Đất hiện tại đang chờ đợi.
Dimitrie Vatler, công tước Ardeal và đồng đội của anh ta, đã lên đường đến đó. Việc Kojo nhắm đến “Vùng Đất Phương Đông” giống như họ không phải là chuyện lạ. Bởi vì chừng nào còn ở lại thế giới này, Kojo sẽ không bao giờ thoát khỏi danh xưng và trách nhiệm của Ma Cà Rồng mạnh nhất thế giới.
Nếu Kojo thực sự khao khát tự do, Yukina không thể ngăn anh lại. Vì vậy, Yukina thay vào đó nói.
「Em cũng sẽ đi.」
「… Himeragi?」
Kojo ngạc nhiên nhìn Yukina. Yukina níu chặt lấy ngực Kojo.
「Em cũng sẽ đi cùng senpai! Anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm mà! Đã nói sẽ mãi mãi ở bên em mà! Vậy tại sao anh lại định bỏ em lại một mình!?」
Phía sau Yukina, có cảm giác Sayaka đang nín thở. Ánh mắt của Kanon, Shizuri và Nagisa ghim chặt vào lưng cô. Mặc dù vậy, Yukina vẫn không ngừng nói.
「Em sẽ không bao giờ rời xa đâu! Cho dù senpai không muốn em cũng sẽ đi theo! Bởi vì em là “người bạn đời” đầu tiên của anh mà…!」
Yukina ngước nhìn Kojo với đôi mắt đẫm lệ. Kojo nhìn xuống Yukina với vẻ hơi khó hiểu, rồi nói bằng giọng điệu khá dửng dưng.
「Vậy à. Vậy thì Himeragi cũng đi cùng đi.」
「Chờ… chờ đã!? A, Akatsuki Kojo!?」
Sayaka hét lên thất thanh vì hoảng loạn. Trong khi đó, Asagi không hề nao núng mà gật đầu.
「Cũng được mà? Với kiếm vũ của Tổ chức Sư Vương thì đủ tố chất ma thuật rồi. Nếu tớ phụ trách tính toán ma thuật, còn Himeragi-san xây dựng thuật thức, thì vấn đề kỹ năng kém của Kojo cũng được giải quyết thôi.」
「Himeragi cũng thấy ổn với chuyện đó chứ?」
Kojo quay lại nhìn Yukina để xác nhận lần nữa. Yukina lau nước mắt trên khóe mi, kiên quyết gật đầu.
「Vâng. Cho đến chết, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.」
「Không phải cho đến chết đâu, mà chỉ khoảng ba tháng đi về thôi.」
Kojo bật cười nói, "Làm gì mà quá vậy", Yukina chớp mắt ngơ ngác.
「Ba tháng ạ? Nhưng nếu đã đi đến “Vùng Đất Phương Đông” thì làm sao biết có thể quay về được chứ…?」
「Dường như cậu đang hiểu lầm, nhưng chúng tớ không đi đến “Vùng Đất Phương Đông” mà là sao Hỏa đó.」
Asagi nhìn Yukina với vẻ khó hiểu rồi nói.
「… S-Sao Hỏa?」
「Thật ra đi Mặt Trăng hay đâu cũng được, nhưng Sao Hỏa thì dễ hình dung hiệu quả kinh tế hơn.」
「Hiệu quả kinh tế… là sao ạ?」
Shizuri nhíu mày.
「Là hiệu quả kinh tế của các Children của Dị Chi Cảnh── những Ma Cà Rồng nhân tạo được dùng làm đầu đạn Ma Thú.」
Asagi nhún vai nói.
Children là di sản của Kain bị phong ấn trong Dị Chi Cảnh. Thực chất, đó là 6452 đầu đạn Ma Thú── nghĩa là những cô gái Ma Cà Rồng nhân tạo mang trong mình Ma Thú mạnh mẽ.
「Hiện tại, các khu đặc biệt của ma tộc trên khắp thế giới đang bảo vệ các Children, nhưng trong tương lai, không có gì ngạc nhiên nếu có những kẻ muốn lợi dụng bọn trẻ làm vũ khí lần nữa. Để ngăn chặn điều đó, chúng ta cần trao cho bọn trẻ một giá trị lớn hơn là chỉ dùng chúng làm bom.」
「À… vì vậy mà là phát triển vũ trụ sao? Những Ma Thú mà bọn trẻ sở hữu là…」
Sayaka trợn tròn mắt. Asagi mỉm cười gật đầu.
「Đúng vậy. Giống như Đệ Tứ Chân Tổ, đó là “Ma Thú Tinh Tú”. Chỉ có Kojo và bọn trẻ mới có thể tự do cung cấp ma lực ngay cả khi bị tách khỏi mạch địa cầu. Nghĩa là chúng có thể sử dụng ma thuật quy mô lớn trong không gian vũ trụ.」
「Nói cách khác, nếu có bọn trẻ, chúng ta có thể dịch chuyển không gian đến các hành tinh khác. Chuyến du hành sao Hỏa mà theo phương thức tên lửa hóa học phải mất gần hai năm đi về, giờ chỉ mất chưa đầy một phần mười thời gian đó. Nếu thực hiện được, hiệu quả kinh tế là vô cùng lớn.」
Yaze bổ sung lời giải thích của Asagi. Nagisa sáng mắt lên nói, "Ra vậy…"
「Thế à… Asagi-chan và mọi người định thử nghiệm và chứng minh điều đó sao…」
「Đúng vậy. Để làm được điều đó, chúng ta còn phải đóng tàu vũ trụ, tập hợp các nhà đầu tư, nên phải bốn, năm năm nữa chúng ta mới thực sự có thể đến sao Hỏa.」
「À… vì thế mà Kojo-kun nói sẽ vào đại học sao?」
「Kiến thức càng nhiều càng tốt mà. Hơn nữa, thân phận sinh viên đại học cũng linh hoạt nhiều chuyện.」
Kojo hơi ngượng ngùng gãi đầu. Rồi Kojo quay mặt lại nhìn Yukina đang đứng trước mặt.
「Mà… chuyện là như vậy đó, Himeragi…」
「… K-Không phải… Không phải vậy đâu…!」
Yukina run giọng vì hoảng hốt. Nhớ lại lời nói và hành động của mình vừa rồi, má cô đỏ bừng vì xấu hổ. Bởi vì những lời Yukina đã nói với Kojo, có thể được hiểu là lời tỏ tình.
「Luôn luôn ở bên nhau… đó là ý em muốn nói với tư cách là người giám sát của Đệ Tứ Chân Tổ… là nhiệm vụ… nên, cái đó… k-không phải vậy đâu──!」
「Vậy à, chuyến du hành sao Hỏa cùng Yukina-chan và Asagi-chan sao… Kojo-kun, đúng là đào hoa thật, cứ như là đi hưởng tuần trăng mật vậy đó~」
「Có khi về lại có thêm thành viên mới trong gia đình thì sao~」
Nagisa và Yaze cười tủm tỉm, nhìn Yukina đang cố gắng bào chữa một cách tuyệt vọng với vẻ mặt dịu dàng.
Nghe vậy, Sayaka trợn tròn mắt kinh ngạc.
「Gì!? K-Không được, chuyện đó thì không được!? Em cũng vậy! Em cũng đi cùng để giám sát!」
「Kirasaka Sayaka thì chỉ tổ chuột sa hũ gạo thôi. Nếu là giám sát thì vẫn là tôi phải đi cùng.」
「À… vậy thì em cũng muốn đi cùng… ạ.」
Shizuri và Kanon cũng không hiểu sao lại bắt đầu nói những điều như vậy.
「Đợi đã, sao lại thành ra thế này chứ!?」
Người hoảng hốt là Kojo trước những lời của Sayaka và những người khác. Cứ nghĩ kế hoạch tưởng chừng được tiến hành bí mật lại bị lộ, nhưng không ngờ lại biến thành một tình huống có thêm nhiều người tham gia. Dù vậy, một khi đã chấp nhận cho Yukina đi cùng, Kojo cũng khó mà bảo Sayaka và những người khác đừng đi theo.
「Cậu định làm gì, Kojo-kun. Có chịu trách nhiệm được không?」
Nagisa hỏi Kojo bằng giọng điệu trêu chọc. Asagi im lặng nhún vai.
Vô tình, Kojo bắt gặp ánh mắt của Yukina đang chăm chú nhìn anh từ cự ly rất gần. Như muốn nói "Em sẽ không để anh trốn thoát đâu", Yukina nở một nụ cười đầy uy lực──
「Tha cho tớ đi…」
Ngước nhìn bầu trời đã bắt đầu lấp lánh sao, Kojo thở dài thườn thượt.with you
「Xin lỗi, Himeragi. Ngay sau đây tớ có buổi học phụ đạo với Natsuki-chan. Cậu cứ về trước với Nagisa nhé.」
Tan học. Kojo hờ hững nói với Yukina, người vẫn chờ đợi trước cổng trường để cùng về nhà như mọi khi.
「Phụ đạo… hôm nay cũng vậy ạ?」
Yukina cau mày. Kể từ khi cuộc náo loạn tại Dị Chi Cảnh kết thúc, không hiểu sao Kojo ngày nào cũng ở lại trường học phụ đạo. Nhờ vậy mà gần đây, Yukina càng có nhiều dịp phải đi riêng với Kojo.
「Đúng vậy đó, xin lỗi nhé, Himeragi-san.」
Asagi đang kề cạnh Kojo, nói lời xin lỗi với giọng điệu như công việc. Có phải cô ấy đang cố gắng kết thúc cuộc trò chuyện trước khi Kojo kịp nói thêm những điều không cần thiết? Hay chỉ là Yukina đang tự nghĩ vậy?
Và thế là, Kojo bị Asagi kéo đi, trở về phòng học của mình. Yukina bất lực nhìn theo, rồi cô vô tình nhìn sang Yaze Motoki đang đứng gần đó.
「Yaze-senpai. Em có thể nói chuyện với anh một lát được không ạ?」
「Ơ? T-Tôi á?」
Bị ánh mắt của Yukina xuyên thủng, Yaze rõ ràng bối rối. Yukina không biểu cảm mà tiến đến gần cậu.
「Chuyện này là sao ạ? Tại sao Aiba-senpai lại cùng học phụ đạo với Akatsuki-senpai và Minamiya-sensei?」
Ít nhất là về thành tích học tập, Asagi là học sinh giỏi nhất khối. Không có lý do gì để cô ấy phải học phụ đạo cùng Kojo. Khi bị Yukina chỉ ra điều đó, Yaze lúng túng nhìn quanh.
「À, trông vậy thôi chứ Kojo năm sau cũng là học sinh cuối cấp rồi, Asagi có lẽ đang giúp cậu ấy ôn thi đại học đó.」
「Ôn thi đại học? Kojo-kun sẽ vào đại học sao?」
Nagisa ngạc nhiên tròn mắt. Yaze nhìn Nagisa đầy vẻ bất ngờ.
「Nghe nói cậu ấy đang hướng tới Đại học Công lập Đảo Itogami đó… Mà, hai cậu không được nghe gì sao?」
「Dạ không… Akatsuki-senpai không hề nói gì…」
Nagisa và Yukina liếc nhìn nhau, rồi Yukina yếu ớt thì thầm. Yukina vô cùng bàng hoàng khi biết Kojo đã nghiêm túc nghĩ về tương lai của mình, nhưng cô lại không hề hay biết gì về chuyện đó.
「Mà này, Himeragi-chan, sau khi Kojo tốt nghiệp thì cậu định làm gì? Cậu sẽ tiếp tục học ở Học viện Saikai à?」
「Cái đó… em cũng chưa biết nói thế nào nữa…」
「Vậy à. Vậy thì cũng có khả năng người giám sát Kojo sẽ thay đổi đó.」
Yaze lơ đãng nói. Lời nói đó, bất ngờ thay, đã khoét sâu vào trái tim Yukina.
Yukina được chọn làm người giám sát Kojo chỉ vì cô tình cờ bằng tuổi anh, và việc chuyển đến cùng trường cũng thuận tiện. Một khi Kojo tốt nghiệp Học viện Saikai, không còn lý do gì để Yukina tiếp tục vai trò người giám sát.
「Này… này, Yukina-chan…!?」
Nagisa vội vàng đuổi theo Yukina, người đang bước ra khỏi trường với dáng vẻ thất thần.
Cả hai tiếp tục đi trong im lặng, rồi Nagisa dường như hạ quyết tâm, gọi Yukina.
「À này, Yukina-chan, dù biết nói điều này lúc cậu đang buồn là không hay, nhưng tớ thấy nhẹ nhõm lắm.」
「Hả?」
「Là Yukina-chan không phải vì nhiệm vụ mà bất đắc dĩ ở bên Kojo-kun, mà thật sự muốn ở bên cậu ấy.」
「Chuyện đó thì…」
Yukina giật mình dừng bước.
Cô định phản xạ phủ nhận, nhưng rồi Yukina im lặng, không nói được lời nào. Ngay sau đó──
「Yukina!」
Bị gọi tên bằng một giọng nói khá ồn ào, Yukina bối rối quay đầu lại. Cô bé mà Yukina quen biết đang vội vã chạy tới, trông có vẻ rất hoảng loạn.
「… Sayaka-san? Có chuyện gì mà chị lại vội vàng vậy ạ…?」
「Chuyện của chị không quan trọng! Hơn nữa, đây là chuyện gì? Yukina biết chuyện này không?」
Sayaka dí điện thoại vào mặt Yukina đang bối rối. Trên màn hình là ảnh tự chụp của Asagi. Bức ảnh được chụp với khung cảnh biển đẹp làm nền, không có gì bất thường.
「Tài khoản SNS của Aiba-senpai ạ? Bức ảnh này có vấn đề gì sao…?」
「Ảnh đang ám chỉ đó, ám chỉ đó! Nhìn kìa, bóng người phản chiếu trong ảnh! Chuyện này ngày nào cũng xảy ra!」
Sayaka phóng to bức ảnh, Yukina khẽ nín thở.
Trong những vật thể kim loại hay kính phía sau Asagi, có bóng người dường như là Kojo phản chiếu. Những bức ảnh này đều được đăng vào buổi chiều các ngày trong tuần. Đó là khoảng thời gian Kojo đáng lẽ phải đang học phụ đạo với Natsuki.
「… Nghĩa là Akatsuki-senpai và Aiba-senpai ngày nào cũng đi chơi cùng nhau ạ?」
「Đ-Đúng vậy đó, chị nghĩ là vậy…」
Yukina bình tĩnh hỏi, và Sayaka cứng đơ nét mặt khi cảm nhận được áp lực kỳ lạ từ giọng nói của cô.
「Ồ, Himeragi Yukina? Kanase Kanon không đi cùng cô sao?」
Một học sinh khác đi ngang qua, gọi Yukina bằng giọng điệu không hề căng thẳng. Đó là Kasugaya Shizuri Castiella, cô gái trung học với mái tóc trắng tinh.
Yukina nghi ngờ nhìn Shizuri.
「Đi cùng Kanon-chan ạ? Sao chị lại nghĩ vậy?」
「À không, vừa nãy Kojo đã hẹn gặp Kanase Kanon, nên tôi tưởng cô cũng đi cùng──」
「… Hẹn gặp Kojo-kun? Nhưng Kojo-kun bảo hôm nay tan học có phụ đạo mà…」
Nagisa nuốt lại lời đang nói dở, nhìn Yukina bên cạnh với ánh mắt sợ hãi.
「H-Himeragi Yukina?」
Thấy Yukina đang đứng bất động trong im lặng, Shizuri cứng đơ mặt.
Yukina toàn thân run rẩy nhẹ, lặng lẽ tỏa ra một luồng khí giận dữ như ngọn lửa.
「── Akatsuki-senpai! Anh đang ở đâu!?」
Trở lại Học viện Saikai, Yukina xông vào lớp học của Kojo một cách thô bạo. Tuy nhiên, trong lớp học đã quá giờ tan trường, đương nhiên không có ai.
「Không có ai, Kojo-kun. Kanon-chan cũng vậy.」
Nagisa nhìn quanh lớp học trống rỗng rồi nói. Yukina, người đang cẩn thận quan sát xung quanh, nhướng mặt lên với ánh mắt sắc bén.
「Khí tức của senpai…! Trên sân thượng…!?」
「Hả? Đ-Đợi đã, Yukina-chan…!」
Nagisa vội vã đuổi theo Yukina đang lao ra khỏi lớp.
「Tại sao vừa nãy lại biết được Akatsuki Kojo đang ở đâu vậy?」
「Giống như chó vậy đó. Chó trung thành, hay chó săn cũng được…」
Sayaka lẩm bẩm với vẻ mặt bàng hoàng, còn Shizuri thì lộ ra biểu cảm khó tả.
Trong lúc đó, Yukina đã leo hết cầu thang trong tòa nhà và lao thẳng ra sân thượng.
Dưới bầu trời hoàng hôn là Minamiya Natsuki trong bộ váy lộng lẫy. Và Yaze cùng Kanase Kanon.
「Sao vậy, Himeragi Yukina. Sao lại đổi sắc mặt ghê thế.」
Natsuki quay lại, nhìn Yukina bằng đôi mắt vô cảm.
「Minamiya-sensei, Akatsuki-senpai ở đâu ạ?」
「Akatsuki và những người khác cũng sắp quay lại rồi.」
「Quay lại?」
Yukina khẽ nhíu mày trước cách nói kỳ lạ của Natsuki. Ngay sau đó, cùng với một làn sóng ma lực mạnh mẽ, cảnh tượng trước mắt Yukina bị bóp méo.
「K-Không gian Khống Chế Thuật Thức!?」
Yukina rên rỉ khi nhìn trận pháp ma thuật tinh xảo được triển khai trong không trung. Từ trận pháp đó, một bóng người xuất hiện trong hư không như thể bị phun ra.
「U-Uwaaaaaaaa!」
「A-Akatsuki-senpai!?」
Người xuất hiện đầu tiên là Akatsuki Kojo trong bộ đồng phục. Trong vòng tay anh là Aiba Asagi đang nắm chặt điện thoại. Đồng thời, một dòng nước chảy như thác đổ từ trận pháp ma thuật trên không. Kojo và những người khác không hiểu sao đã dịch chuyển không gian cùng với một lượng lớn nước.
「Cái gì thế này!? Nước biển…!?」
Sayaka hét lên khi bị nước bắn vào. Nước biển không ngừng chảy ra từ lỗ hổng không gian đang mở toang, nhanh chóng nhấn chìm sân thượng của trường học trong nước. Có vẻ như cánh cổng dịch chuyển không gian mà Kojo và những người khác đã sử dụng, dẫn đến một nơi nào đó dưới biển.
「Ừm… không tốt rồi.」
Natsuki cau mặt lẩm bẩm. Ngay trước khi trận pháp ma thuật biến mất, một cái bóng khổng lồ đã chui qua lỗ hổng không gian và hiện thực hóa. Đó là một Ma Thú cỡ lớn dài hơn mười mét, trông giống như sự kết hợp giữa cá mập và thằn lằn.
「Sea Serpent!? T-Tại sao một Ma Thú sống ở ngoại dương lại ở chỗ này!?」
Shizuri tái mặt khi nhìn con Ma Thú hung tợn đang quằn quại.
「Uwaaa, chết tiệt! Chết mất! Bị ăn thịt mất!」
「Này, Mogwai! Cậu không làm gì được à!」
『Xin lỗi, tiểu thư. Lượng tính toán đã đạt đến giới hạn rồi…』
Kojo và những người khác, suýt bị Ma Thú đè bẹp, đồng loạt hét lên những tiếng thảm thương.
Natsuki lắc đầu tỏ vẻ chán nản, rồi cô phóng một sợi xích bạc từ hư không. Sau khi trói chặt toàn thân con Ma Thú, cô quay lại nhìn Yukina và những người khác phía sau.
「Còn kéo cả những thứ thừa thãi theo dịch chuyển nữa chứ… Đành chịu vậy. Giúp một tay đi, mấy cô bé.」
「Vâng, vâng ạ!」
「Trời ơi! Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ!?」
Yukina và những người khác rút vũ khí yêu thích của mình ra, trong khi vẫn còn bối rối, lao vào tấn công Ma Thú. Cứ thế, trên sân thượng sau giờ học, một trận chiến sinh tử với Ma Thú không hiểu sao đã bắt đầu.
Vài chục phút sau── Yukina, người đang nắm chặt cây giáo dính máu Ma Thú, nhìn xuống Kojo đang ngồi bệt trên sân thượng ướt sũng với khuôn mặt vô cảm như mặt nạ Nô.
「Anh có thể giải thích được không, senpai. Rốt cuộc anh đã làm gì mà lại giấu em?」
「À, cái đó thì…」
Kojo vén mái tóc ướt đẫm nước biển, đôi mắt đảo qua đảo lại như một đứa trẻ bị mắng.
Người mở miệng thay anh là Asagi.
「Chúng tớ đang tập luyện dịch chuyển tức thời.」
「Dịch chuyển không gian… Akatsuki-senpai ạ…?」
「Chính xác hơn thì là tớ và Kojo.」
Asagi thản nhiên nói, nhìn Yukina đang ngạc nhiên.
「Dịch chuyển không gian chẳng phải chỉ có những Ma Nữ mạnh như Minamiya-sensei mới dùng được sao?」
Nagisa hỏi Yaze bằng giọng nhỏ. Không, Yaze lắc đầu.
「Thuật thức dịch chuyển không gian thì đã được công khai rồi. Dù không thể dùng tùy thích như Natsuki-chan, nhưng nếu làm đúng quy trình thì ai có thể dùng ma thuật đều có thể dùng được.」
「À… vì thế mà Kanon-chan đi cùng sao?」
「Vâng. Đây là bản hướng dẫn kỹ thuật thuật dịch chuyển không gian mà em mượn từ cha.」
Kanon mở cuốn sách ma thuật dày cộp mà cô đang ôm trước ngực ra. Cha nuôi của Kanon── Kanase Kensei, là cựu kỹ sư ma thuật hoàng gia của Vương quốc Algegyr, và cũng là một người sử dụng thuật dịch chuyển không gian.
「Ý tưởng để Aiba gánh vác phần tính toán ma thuật cần thiết để xác định tọa độ đích của dịch chuyển không gian không tồi. Bởi vì độ khó của các thuật thức ma thuật điều khiển không gian cao là do phép tính ma thuật để cố định tọa độ quá phức tạp.」
Natsuki lạnh lùng nhìn xuống Kojo và những người khác rồi nói.
Với kỹ năng và kiến thức của Kojo, anh không thể sử dụng những ma thuật cấp cao như dịch chuyển không gian. Kain no miko Asagi sẽ hỗ trợ anh. Trong mấy ngày qua, Kojo và những người khác đã luyện tập điều đó dưới sự chỉ đạo của Natsuki. Những bức ảnh tự chụp được đăng trên SNS của Asagi chính là nhật ký luyện tập dịch chuyển không gian.
「Nhưng, Akatsuki Kojo── người thực sự kích hoạt ma thuật này── thẳng thắn mà nói, ngươi tuyệt vọng không có tài năng nào cả.」
「T-Tuyệt vọng…!?」
Kojo giật nảy mình như bị sốc.
「Lượng ma lực thì vượt trội, nhưng thiếu kiến thức, kỹ thuật và cảm nhận để sử dụng ma thuật. Ít nhất cũng phải mất mười năm ngươi mới có thể sử dụng dịch chuyển không gian một cách thành thạo. Ngươi đã quá coi thường ma thuật rồi.」
「Thật sao…?」
Nghe Natsuki đánh giá cay nghiệt, Kojo ủ rũ cúi đầu. Asagi nhăn mặt nói, "Thật là đau đầu mà."
「Cái đó… tại sao Kojo-kun lại muốn sử dụng dịch chuyển không gian ạ…?」
Shizuri nghiêng đầu hỏi.
Ngay cả khi muốn tu luyện ma thuật, việc thử thách với ma thuật cấp cao như dịch chuyển không gian ngay lập tức thay vì những thứ đơn giản dành cho người mới bắt đầu là điều bất thường. Việc Natsuki hợp tác cũng rất kỳ lạ.
「… Tớ định đi vào vũ trụ.」
Bị tất cả mọi người có mặt ở đó nhìn chằm chằm, Kojo miễn cưỡng giải thích.
「Vũ trụ á, không lẽ giống như công tước Ardeal, anh định đi đến “Vùng Đất Phương Đông” sao!?」
Sayaka tái mặt, dồn Kojo.
Dị Chi Cảnh, di sản của Thiên Bộ, là một thiết bị dịch chuyển khổng lồ trôi nổi trong không gian. Sử dụng nó có thể di chuyển đến quê hương của Long tộc, gọi là “Vùng Đất Phương Đông”── một hành tinh ngoại hệ cách xa hàng trăm năm ánh sáng. Đối với nhân loại hiện tại, đó là một công nghệ vượt trội phi thường.
Tất nhiên, với một công nghệ chưa biết, cũng có nhiều nguy hiểm. Không ai đảm bảo rằng một khi đặt chân lên “Vùng Đất Phương Đông” sẽ có thể quay trở lại. Nhưng đó cũng là cơ hội để có được kiến thức và danh tiếng mới. Tại “Vùng Đất Phương Đông”, những “cuộc phiêu lưu” đã mất trên Trái Đất hiện tại đang chờ đợi.
Dimitrie Vatler, công tước Ardeal và đồng đội của anh ta, đã lên đường đến đó. Việc Kojo nhắm đến “Vùng Đất Phương Đông” giống như họ không phải là chuyện lạ. Bởi vì chừng nào còn ở lại thế giới này, Kojo sẽ không bao giờ thoát khỏi danh xưng và trách nhiệm của Ma Cà Rồng mạnh nhất thế giới.
Nếu Kojo thực sự khao khát tự do, Yukina không thể ngăn anh lại. Vì vậy, Yukina thay vào đó nói.
「Em cũng sẽ đi.」
「… Himeragi?」
Kojo ngạc nhiên nhìn Yukina. Yukina níu chặt lấy ngực Kojo.
「Em cũng sẽ đi cùng senpai! Anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm mà! Đã nói sẽ mãi mãi ở bên em mà! Vậy tại sao anh lại định bỏ em lại một mình!?」
Phía sau Yukina, có cảm giác Sayaka đang nín thở. Ánh mắt của Kanon, Shizuri và Nagisa ghim chặt vào lưng cô. Mặc dù vậy, Yukina vẫn không ngừng nói.
「Em sẽ không bao giờ rời xa đâu! Cho dù senpai không muốn em cũng sẽ đi theo! Bởi vì em là “người bạn đời” đầu tiên của anh mà…!」
Yukina ngước nhìn Kojo với đôi mắt đẫm lệ. Kojo nhìn xuống Yukina với vẻ hơi khó hiểu, rồi nói bằng giọng điệu khá dửng dưng.
「Vậy à. Vậy thì Himeragi cũng đi cùng đi.」
「Chờ… chờ đã!? A, Akatsuki Kojo!?」
Sayaka hét lên thất thanh vì hoảng loạn. Trong khi đó, Asagi không hề nao núng mà gật đầu.
「Cũng được mà? Với kiếm vũ của Tổ chức Sư Vương thì đủ tố chất ma thuật rồi. Nếu tớ phụ trách tính toán ma thuật, còn Himeragi-san xây dựng thuật thức, thì vấn đề kỹ năng kém của Kojo cũng được giải quyết thôi.」
「Himeragi cũng thấy ổn với chuyện đó chứ?」
Kojo quay lại nhìn Yukina để xác nhận lần nữa. Yukina lau nước mắt trên khóe mi, kiên quyết gật đầu.
「Vâng. Cho đến chết, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.」
「Không phải cho đến chết đâu, mà chỉ khoảng ba tháng đi về thôi.」
Kojo bật cười nói, "Làm gì mà quá vậy", Yukina chớp mắt ngơ ngác.
「Ba tháng ạ? Nhưng nếu đã đi đến “Vùng Đất Phương Đông” thì làm sao biết có thể quay về được chứ…?」
「Dường như cậu đang hiểu lầm, nhưng chúng tớ không đi đến “Vùng Đất Phương Đông” mà là sao Hỏa đó.」
Asagi nhìn Yukina với vẻ khó hiểu rồi nói.
「… S-Sao Hỏa?」
「Thật ra đi Mặt Trăng hay đâu cũng được, nhưng Sao Hỏa thì dễ hình dung hiệu quả kinh tế hơn.」
「Hiệu quả kinh tế… là sao ạ?」
Shizuri nhíu mày.
「Là hiệu quả kinh tế của các Children của Dị Chi Cảnh── những Ma Cà Rồng nhân tạo được dùng làm đầu đạn Ma Thú.」
Asagi nhún vai nói.
Children là di sản của Kain bị phong ấn trong Dị Chi Cảnh. Thực chất, đó là 6452 đầu đạn Ma Thú── nghĩa là những cô gái Ma Cà Rồng nhân tạo mang trong mình Ma Thú mạnh mẽ.
「Hiện tại, các khu đặc biệt của ma tộc trên khắp thế giới đang bảo vệ các Children, nhưng trong tương lai, không có gì ngạc nhiên nếu có những kẻ muốn lợi dụng bọn trẻ làm vũ khí lần nữa. Để ngăn chặn điều đó, chúng ta cần trao cho bọn trẻ một giá trị lớn hơn là chỉ dùng chúng làm bom.」
「À… vì vậy mà là phát triển vũ trụ sao? Những Ma Thú mà bọn trẻ sở hữu là…」
Sayaka trợn tròn mắt. Asagi mỉm cười gật đầu.
「Đúng vậy. Giống như Đệ Tứ Chân Tổ, đó là “Ma Thú Tinh Tú”. Chỉ có Kojo và bọn trẻ mới có thể tự do cung cấp ma lực ngay cả khi bị tách khỏi mạch địa cầu. Nghĩa là chúng có thể sử dụng ma thuật quy mô lớn trong không gian vũ trụ.」
「Nói cách khác, nếu có bọn trẻ, chúng ta có thể dịch chuyển không gian đến các hành tinh khác. Chuyến du hành sao Hỏa mà theo phương thức tên lửa hóa học phải mất gần hai năm đi về, giờ chỉ mất chưa đầy một phần mười thời gian đó. Nếu thực hiện được, hiệu quả kinh tế là vô cùng lớn.」
Yaze bổ sung lời giải thích của Asagi. Nagisa sáng mắt lên nói, "Ra vậy…"
「Thế à… Asagi-chan và mọi người định thử nghiệm và chứng minh điều đó sao…」
「Đúng vậy. Để làm được điều đó, chúng ta còn phải đóng tàu vũ trụ, tập hợp các nhà đầu tư, nên phải bốn, năm năm nữa chúng ta mới thực sự có thể đến sao Hỏa.」
「À… vì thế mà Kojo-kun nói sẽ vào đại học sao?」
「Kiến thức càng nhiều càng tốt mà. Hơn nữa, thân phận sinh viên đại học cũng linh hoạt nhiều chuyện.」
Kojo hơi ngượng ngùng gãi đầu. Rồi Kojo quay mặt lại nhìn Yukina đang đứng trước mặt.
「Mà… chuyện là như vậy đó, Himeragi…」
「… K-Không phải… Không phải vậy đâu…!」
Yukina run giọng vì hoảng hốt. Nhớ lại lời nói và hành động của mình vừa rồi, má cô đỏ bừng vì xấu hổ. Bởi vì những lời Yukina đã nói với Kojo, có thể được hiểu là lời tỏ tình.
「Luôn luôn ở bên nhau… đó là ý em muốn nói với tư cách là người giám sát của Đệ Tứ Chân Tổ… là nhiệm vụ… nên, cái đó… k-không phải vậy đâu──!」
「Vậy à, chuyến du hành sao Hỏa cùng Yukina-chan và Asagi-chan sao… Kojo-kun, đúng là đào hoa thật, cứ như là đi hưởng tuần trăng mật vậy đó~」
「Có khi về lại có thêm thành viên mới trong gia đình thì sao~」
Nagisa và Yaze cười tủm tỉm, nhìn Yukina đang cố gắng bào chữa một cách tuyệt vọng với vẻ mặt dịu dàng.
Nghe vậy, Sayaka trợn tròn mắt kinh ngạc.
「Gì!? K-Không được, chuyện đó thì không được!? Em cũng vậy! Em cũng đi cùng để giám sát!」
「Kirasaka Sayaka thì chỉ tổ chuột sa hũ gạo thôi. Nếu là giám sát thì vẫn là tôi phải đi cùng.」
「Cái đó… vậy thì em cũng muốn đi cùng… ạ.」
Shizuri và Kanon cũng không hiểu sao lại bắt đầu nói những điều như vậy.
「Chờ chút, sao lại thành ra thế này chứ!?」
Người hoảng hốt là Kojo trước những lời của Sayaka và những người khác. Cứ nghĩ kế hoạch tưởng chừng được tiến hành bí mật lại bị lộ, nhưng không ngờ lại biến thành một tình huống có thêm nhiều người tham gia. Dù vậy, một khi đã chấp nhận cho Yukina đi cùng, Kojo cũng khó mà bảo Sayaka và những người khác đừng đi theo.
「Cậu định làm gì, Kojo-kun. Có chịu trách nhiệm được không?」
Nagisa hỏi Kojo bằng giọng điệu trêu chọc. Asagi im lặng nhún vai.
Vô tình, Kojo bắt gặp ánh mắt của Yukina đang chăm chú nhìn anh từ cự ly rất gần. Như muốn nói "Em sẽ không để anh trốn thoát đâu", Yukina nở một nụ cười đầy uy lực──
「Tha cho tớ đi…」
Ngước nhìn bầu trời đã bắt đầu lấp lánh sao, Kojo thở dài thườn thượt.
0 Bình luận