Ashita, Hadashi de Koi.
Misaki Saginomiya Hiten
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05

Chương 2 Cách đếm những vì sao cho đúng

0 Bình luận - Độ dài: 8,198 từ - Cập nhật:

Và rồi──tôi đã quay trở lại thế giới của hai năm về trước, ngay giữa một buổi tan trường mùa đông.

Ngay trước cổng chính trường Sơ trung Shimendou, nơi tôi cũng từng theo học.

"...... Anh đang làm gì ở đây vậy, senpai?"

Nhận ra bóng dáng tôi, cô ấy ngạc nhiên đến tròn xoe cả mắt.

"Ở một nơi như thế này, vào giờ này. Hay là...... anh đang đợi Mizuki ạ?"

"À, không. Không phải thế, mà là......"

Trước mặt tôi là một cô gái nhỏ nhắn.

Mái tóc ngắn vốn phải màu vàng kim giờ đã trở lại màu đen tuyền tự lúc nào.

Đôi mắt dài và sắc nhìn tôi đầy vẻ lạ lùng, hàng mày có chút gì đó ngờ vực.

Khoác bên ngoài bộ đồng phục là chiếc áo choàng, chiếc khăn len có vẻ ấm áp che đi cả khuôn miệng.

Người hậu bối quan trọng của tôi. Akutagawa Makoto.

"Có chuyện gì sao anh?"

Thấy tôi im lặng, Makoto nghiêng đầu hỏi.

"Đã có chuyện gì xảy ra ạ......?"

Cảm xúc trong lồng ngực tôi như sắp vỡ tung.

Makoto, người đã mất mạng ở tương lai.

Giờ đây, cô ấy đang ở ngay trước mắt tôi. Em còn sống, còn thở, và đang lo lắng nhìn tôi.

Tôi đã rất vui. Tôi đã luôn mong mọi chuyện được như thế này, và tôi tuyệt đối muốn bảo vệ em.

Nhưng──lúc này đây, tôi không thể nói ra điều đó.

Tôi nghĩ mình nên giấu chuyện ở tương lai đi đã.

"...... Anh đến để gặp Makoto đấy."

Tôi cố gắng nói bằng một giọng khản đặc.

"Vì thế nên anh đã đợi ở đây......"

"Ể......"

Makoto có vẻ bối rối, ánh mắt đảo quanh.

"Sao tự dưng lại......"

Kể từ khi đến Achi, tôi và Makoto gần như chẳng liên lạc gì.

Cũng có gửi một tin nhắn chúc mừng năm mới, nhưng ngoài ra thì không có gì đặc biệt.

Cũng bởi vì...... cuối năm ngoái, tôi vừa mới được Makoto thổ lộ tình cảm.

Ngay sau khi được tỏ tình, lại còn bị nói một câu như "em không nghĩ mình có thể thắng được Nito-senpai đâu", tôi đã chẳng biết phải nói chuyện gì cho phải.

Thế nên Makoto bối rối cũng là phải.

Một người như thế lại đột nhiên đứng đợi ở cổng chính, rồi còn nói là đến để gặp mình nữa chứ.

Biết đâu, có lẽ em ấy đã định bụng sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa.

"Anh có chuyện muốn nói."

Tôi nói với em, cố giữ vẻ bình tĩnh.

"Anh đi cùng em về nhà được không?"

"...... Cũng, được thôi ạ."

Makoto gật đầu, vẻ mặt nửa bối rối, nửa cảnh giác.

"Vậy thì, chúng ta đi thôi ạ......"

Nói rồi, em đứng trước và bắt đầu cất bước.

Vừa cảm nhận cảm xúc lại dâng trào khi nhìn tấm lưng ấy,

"Ừm."

Tôi đáp lại ngắn gọn rồi bước theo sau em.

"...... Mà, chuyện anh muốn nói là gì?"

Makoto mở lời khi chúng tôi đã đi bộ được một đoạn khá xa trường.

Tại một con hẻm vắng người qua lại.

"Anh tìm em có việc gì ạ?"

"À, ừm, chuyện đó......"

Tôi, người vẫn đang bị cảm xúc chi phối, chợt bừng tỉnh bởi giọng nói ấy.

Đúng rồi, phải vào vấn đề chính thôi.

Chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh vào trường cấp ba Amanuma. Đây không phải lúc để bị nghi ngờ.

Chỉ là,

"...... Chà, thì là,"

Không hiểu sao, giọng điệu mở đầu của tôi lại cứ ấp a ấp úng.

"Chuyện ôn thi của em thế nào rồi?"

"Ôn thi ạ......?"

"Thì đấy, kỳ thi cũng gần rồi mà, đúng không? Tình hình thế nào rồi, anh tự hỏi......"

Bắt đầu câu chuyện sao mà khó quá.

Cái cách để nói ra vấn đề chính với em thật khó khăn.

Đã kém giao tiếp, hôm nay lại chỉ có một mình. Càng tệ hơn vì chẳng có ai giúp đỡ.

──Nhân tiện.

Ngay sau khi trở về đây, tôi đã kể hết mọi chuyện cho Nito.

Cái kết mà Makoto phải đối mặt, và cả nguyên nhân dần sáng tỏ sau đó.

Và cả việc tôi định làm gì ở dòng thời gian này nữa.

"──Chúng ta nhất định phải cứu Makoto-chan."

Nito đã nói với tôi như vậy bằng một vẻ mặt nghiêm túc.

"──Dù có chuyện gì xảy ra, cũng phải để con bé vào được trường cấp ba Amanuma."

Dù đã đoán trước, nhưng tôi vẫn thấy rất vui.

Nito sẽ là đồng minh của tôi. Cậu ấy sẽ cùng tôi hướng đến một tương lai.

Đối với tôi, người đã luôn chạy đôn chạy đáo để cứu Nito, đây quả là một viễn cảnh như mơ.

Thế nên, sau khi bàn bạc với cậu ấy, chúng tôi quyết định trước hết sẽ dò xét thái độ của Makoto, và thế là tôi đã đến gặp em ấy như thế này.

Nhân tiện, việc tôi hành động một mình cũng là ý của Nito.

"──Cậu phải nghĩ cho tâm lý con gái chứ! Có tớ ở đó thì siêu khó chịu luôn đó!"

Cậu ấy đã nói vậy. Lời khuyên thật hữu ích, tôi vô cùng biết ơn......

"Thế nào là sao ạ, cũng bình thường thôi?"

Makoto nói với tôi, nhưng vẻ mặt vẫn đầy ngờ vực.

"Thi thử kết quả cũng tốt. Chắc là sẽ đỗ bình thường thôi ạ."

"...... Vậy à."

Chà, đây cũng là diễn biến tôi đã lường trước. Em ấy không đời nào lại dễ dàng nói ra suy nghĩ thật của mình ở đây.

Tất nhiên, cũng có khả năng là ở giai đoạn này, em ấy vẫn có ý định thi đỗ.

Nhưng với một người cẩn trọng như Makoto, trong lòng chắc hẳn đã quyết định rồi......

Vì vậy, để xác nhận điều đó,

"Haha, không. Cũng không có gì to tát đâu mà."

Tôi cũng cố gắng nói tiếp bằng một giọng điệu hết sức tự nhiên.

"Hôm trước, em đã thấy trường anh trông cũ kỹ thế nào rồi còn gì. Nguyện vọng hai của em là một trường tư thục đẹp đẽ đúng không? Cái trường mà vừa mới xây lại đó."

"Vâng, cũng đúng ạ."

"Anh chỉ nghĩ, không biết có khi nào em đổi ý, rồi định vào trường đó không......"

Nghe những lời đó, Makoto đột ngột dừng bước.

Đôi mắt dài của em nhìn thẳng vào tôi.

Một đôi mắt không giống của Nito, sâu thẳm như đại dương.

Và rồi,

"...... Haizz......"

Em thở dài một hơi thật sâu.

Với một vẻ mặt chán chường tận đáy lòng. Như thể muốn nói, "tha cho em đi".

Vừa bước đi trở lại, em vừa nói,

"...... Senpai."

"Ừ."

"Anh đã đến tương lai đúng không......"

Makoto nói bằng một giọng trầm, như thể buông lời.

"Anh đã thấy em sẽ làm gì, phải không......"

──Bị phát hiện rồi.

Em ấy đã hoàn toàn nhận ra rằng tôi biết suy nghĩ của em.

"...... Ừm. Đúng là anh đã thấy."

"Vậy ạ. Thế nên,"

Với giọng điệu chán nản, Makoto quay lại nhìn tôi,

"Anh đến để thuyết phục em. Kiểu như là, hãy nghiêm túc thi đi."

"...... Ừm, đại loại là vậy."

Đến nước này thì tốt hơn hết là nên nói thẳng.

Tôi vốn không giỏi đôi co, chỉ còn cách đi thẳng vào vấn đề.

"Nè...... cùng vào trường Amanuma đi."

Tôi nói với Makoto, gửi gắm vào đó một ước nguyện mãnh liệt.

"Chắc chắn sẽ vui lắm, mọi người trong CLB Thiên văn cũng sẽ chào đón em."

Tôi và Nito thì dĩ nhiên rồi, Igarashi-san và Rokuyou-senpai cũng vậy.

Khi Makoto đến thăm trường Amanuma hôm trước, họ đã chào đón em rất nồng nhiệt.

Chắc chắn, chúng ta có thể tạo ra một cuộc sống học đường vui vẻ hơn cả lần đầu tiên.

Kể cả khi không xét đến kết cục tự sát, thì đó cũng toàn là chuyện tốt.

"Anh cũng muốn có Makoto trong cuộc sống cấp ba của mình."

Vì vậy, tôi nói với một cảm giác như đang van nài.

"Anh xin em đấy, hãy vào trường Amanuma đi."

"Em không muốn."

Thế nhưng──gần như không một chút do dự, Makoto đáp lại.

"Em xin phép từ chối."

Tôi đã từng nhờ vả cô bé này rất nhiều lần.

Đặc biệt là trong cuộc sống cấp ba lần đầu tiên.

Sau khi thua một trận game, tôi đã nài nỉ "Làm ơn! Thêm một trận nữa thôi!".

Khi em đi đến máy bán hàng tự động, tôi đã nhờ "Cho anh một hộp cà phê sữa".

Những lúc như vậy, Makoto luôn tỏ ra chán nản hết mức. Nhưng rồi, với một nét mặt thoáng hiện khoảng một phần mười sự "vui vẻ", em sẽ nói.

"──Đúng là hết cách với anh mà......"

Nhưng, phản ứng lần này lại hoàn toàn trái ngược.

Makoto đang nhìn tôi với một vẻ mặt lạnh lùng mà tôi chưa từng thấy,

"...... Tại sao chứ. Tại sao em lại cố chấp đến vậy......"

"Đơn giản là em không thích. Em không muốn trở thành học sinh của trường Amanuma. Chỉ vậy thôi ạ."

──Một cách nói vô cùng trừu tượng.

Một câu trả lời hoàn toàn không phải là câu trả lời, một câu trả lời không cho phép tôi bước sâu thêm nữa.

Và──cách nói đó.

Lời từ chối của em khiến một khung cảnh lại hiện lên trong đầu tôi.

Cuộc sống cấp ba lần đầu tiên. Hình ảnh những ngày tháng tôi đã lãng phí cùng em──.

──Cái ngày đầu tiên em đến phòng sinh hoạt CLB.

Vẻ mặt của Makoto khi em nhìn quanh và nói "Đây là hang ổ của senpai à".

──Trốn hội thao, hai chúng tôi cùng nhau nhìn trận chung kết bóng ném qua cửa sổ.

Với cảm giác phấn khích vì đang làm chuyện xấu, Makoto đã cười và nói "Chúng ta là đồng phạm rồi nhỉ".

──Một buổi chiều sau giờ học, trời mưa to, lười về nhà nên chúng tôi đã chơi game.

Không quá sôi nổi, cũng chẳng đặc biệt vui vẻ, nhưng tôi đã nghĩ, giá như những khoảnh khắc như thế này cứ kéo dài mãi, vào một buổi chiều mùa mưa.

Những điều vụn vặt như thế. Những ngày tháng bình thường, vốn dĩ đã ở đó của chúng tôi──.

Trong khoảnh khắc, tôi có cảm giác như thể chính Makoto đang phủ nhận toàn bộ những tháng ngày đó.

Hai năm chúng tôi đã trải qua cùng nhau. Makoto đang từ chối nó.

Tôi đã nghĩ mình không thích những ngày tháng đó.

Tôi đã cảm thấy tự ti về những ngày tháng đó, "chúng ta thật là hết thuốc chữa......".

Thế nhưng, giờ đây khi bị từ chối một cách rõ ràng.

Tại sao nhỉ, tôi lại cảm thấy một nỗi đau đớn đến nghẹt thở.

"V-Vậy thì!"

Dù vậy, tôi vẫn mở lời một lần nữa, tiếp tục đề nghị.

"Ít nhất thì cũng ghé qua chơi đi!"

"...... Ghé qua chơi?"

"Ừ!"

Tôi mỉm cười và gật đầu với em.

"Đến trường anh chơi đi!"

Từ đây, là giai đoạn hai của kế hoạch đã được chuẩn bị sẵn theo đề xuất của Nito.

Phương án B, được chuẩn bị bởi người có vẻ sẽ trở thành tham mưu trưởng tài ba thay cho Makoto lần này.

Chính là "Chiến thuật đánh vào tình cảm khi tấn công trực diện thất bại!".

"Nè, từ lúc đi Achi về, em chưa đến trường anh lần nào đúng không?"

Theo đúng kịch bản, tôi đưa ra những câu chuyện có thể khiến em ấy quan tâm đến trường Amanuma.

"Igarashi-san và Rokuyou-senpai cũng lo không biết sau đó Makoto thế nào. Cả Chiyoda-sensei cũng vậy. Dĩ nhiên là Nito cũng muốn gặp em nữa."

Tất cả những điều này đều là sự thật.

Kể từ sự việc cuối năm, tất cả thành viên CLB đều đã bắt đầu coi Makoto như một người bạn.

Họ chắc chắn muốn gặp và nói chuyện với em, và gần như ngày nào họ cũng nhắc đến em.

"Vậy mà, cứ thế này nói lời tạm biệt thì...... không được đâu nhỉ."

"...... Em hiểu rồi."

Đúng như dự đoán. Lần đầu tiên trong hôm nay, Makoto lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.

"Đúng là em vẫn chưa chào hỏi mọi người đàng hoàng......"

Makoto, ở những điểm này em ấy lại rất nghiêm túc.

Em có vẻ mặt như đang hờn dỗi cả thế gian, và cũng không phải là kiểu người thân thiện.

Thế nhưng, em luôn giữ lễ nghĩa với những người đã đối tốt với mình, và cũng có một mức độ xã giao tối thiểu.

"Thế nên, chỉ cần nghĩ là đến chơi thôi cũng được."

Nói rồi, tôi nhìn vào mặt Makoto,

"Em đến trường anh một lần được không......?"

Tôi đã nghiêm túc nhờ em như thế.

"──Chào mừng Makoto-chan!"

"──Lâu rồi không gặp! Từ cuối năm đến giờ nhỉ?"

Vài ngày sau. Tại phòng sinh hoạt CLB, sau khi đã nói chuyện với Chiyoda-sensei và đưa Makoto đến.

Igarashi-san và Rokuyou-senpai đang đợi sẵn đã vui vẻ chào đón em.

Và──cả Nito nữa.

Nito, người đã cố tình xin nghỉ việc để đến, nở một nụ cười có chút buồn bã,

"Hôm nay, cứ ở lại chơi thoải mái nhé."

Cậu ấy nói với vẻ mặt của một người chị đang nhìn em gái mình.

"Tớ cũng muốn nghe nhiều chuyện ở Achi nữa."

"Vâng, cảm ơn các anh chị......"

Với một thái độ có phần gượng gạo, Makoto cũng gật đầu.

"Em rất vui vì được mọi người chào đón......"

Trái ngược với lời nói, trong thái độ của em vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của một 'bức tường'.

Việc mời Makoto đến phòng sinh hoạt CLB là để khiến em nghĩ "biết đâu vào trường Amanuma cũng được nhỉ". Makoto chắc chắn cũng nhận ra điều đó.

Vì vậy, em ấy sẽ không dễ dàng mở lòng.

Em ấy đang dựng lên một hàng rào cảm xúc, để không tận hưởng việc ở đây......

Thế nhưng,

"──Nè nè, ngồi xuống đi, ngồi xuống đi."

"──Nước uống, trà được không?"

"──A, tớ có mang đồ ăn vặt đến này."

"──Thiệt hả? Bị phát hiện là tịch thu đó?"

"──Ahaha, hôm nay đặc biệt thôi mà."

Các thành viên CLB bắt đầu một buổi tiệc trà hết sức tự nhiên.

Nito thì không nói, nhưng Igarashi-san và Rokuyou-senpai không biết chuyện, họ thực sự mong chờ được nói chuyện với Makoto. Thiện ý mà họ dành cho Makoto là chân thành, không chút giả tạo,

"──Dạ, à, cảm ơn các anh chị......"

"──Vâng ạ, ở Achi lạnh lắm. Vì là trên núi mà......"

"──Bây giờ em vẫn còn liên lạc với các nhân viên ở đài thiên văn."

"──Họ còn bảo lần tới hãy đến du lịch nữa......"

Chẳng mấy chốc, Makoto cũng bắt đầu nói chuyện với giọng điệu đã dịu đi một chút.

Và──khoảng hai tiếng sau.

"──Thế nên Sakamoto-senpai, thật sự rất quá đáng."

Giọng điệu của Makoto lúc này gần như đã trở lại bình thường.

Cái giọng khàn khàn đặc trưng, có chút uể oải của em.

Các thành viên CLB lắng nghe cũng tỏ ra vui vẻ một cách tự nhiên,

"Chỉ mặc mỗi quần lót, rồi còn chổng mông về phía em nữa chứ."

"Uầy, thật luôn......?"

"Đúng là xui xẻo cho em thật......"

"Kiện chắc cũng bị khép vào tội gì đó nhỉ......?"

Vụ tôi ngã sấp mặt trong bộ dạng độc một chiếc quần lót ở Achi, không hiểu sao lại trở thành chủ đề khiến cả bọn bàn tán sôi nổi.

"Đã bảo đó là tai nạn mà!"

Tôi vội vàng đứng bật dậy khỏi ghế và quả quyết.

"Không phải anh muốn cho xem đâu! Chỉ là do thời điểm không tốt thôi!"

Đúng vậy, đó thực sự là một tai nạn do hàng loạt sự không may chồng chất lên nhau.

Ngay trước khi ra khỏi phòng, đúng lúc tôi đang thay đồ thì Makoto lại mở cửa phòng.

Kết quả là, em ấy đã chứng kiến cảnh tôi chỉ mặc độc một chiếc quần lót.

Thêm nữa, vì quá bối rối mà tôi bị ngã, khiến em ấy phải nhìn thấy cả mông tôi.

"Mà này, không phải chính em cũng nhìn chằm chằm còn gì! Em để cửa phòng mở toang rồi nhìn anh đúng không!"

"Đ-Đã bảo là do cửa bị hỏng mà!"

Với một sự hăng hái nhất trong ngày, Makoto cãi lại.

"Thì đấy, nhà trọ cũ mà! Cửa nó hơi bị kẹt một chút!"

"Thế thì chạy đi chứ!"

"Nếu vậy thì senpai sẽ trở thành một tên biến thái khoe thân một mình đó!"

Makoto đáp trả, và tiếng cười vang lên.

Nito vừa ăn snack, Igarashi-san vừa chỉnh sửa video trên laptop.

Còn Rokuyou-senpai thì ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Tôi có cảm giác em ấy đã hoàn toàn hòa nhập với nơi này.

Thậm chí còn có cảm giác như năm người chúng tôi chính là 'CLB Thiên văn trường cấp ba Amanuma'.

Chủ đề câu chuyện lại tiếp tục chuyển hướng.

"Mà nè. Makoto-chan, đang học lớp chín đúng không?"

Igarashi-san hỏi một cách hết sức tự nhiên.

"Ôn thi có vất vả không?"

"...... Dạ, cũng vâng ạ."

Nghe thấy từ 'ôn thi', vẻ mặt Makoto có chút cứng lại.

"Cũng tàm tạm, kha khá ạ......"

"Tớ đến giờ vẫn còn hơi bị ám ảnh đấy."

Không biết có nhận ra sự thay đổi của Makoto không, Igarashi-san chống cằm nói,

"Vì muốn vào cùng trường với Chika nên tớ đã phải cắm đầu vào học. Lúc đó khổ lắm."

"Makoto thì sao, thuận lợi chứ?"

Rokuyou-senpai vắt chéo đôi chân dài trên ghế, hỏi.

"Đã ôn luyện được nhiều chưa?"

Và──trước câu hỏi đó, Makoto.

Bị hỏi một câu gần với trọng tâm của vấn đề lần này, em,

"...... Dạ, thuận lợi ạ."

Em trả lời bằng một giọng cứng ngắc.

"Kết quả thi thử cũng tốt, phần chuẩn bị phỏng vấn cũng hoàn hảo rồi ạ......"

"Ồ, tốt quá tốt quá!"

"Vậy thì chắc chắn sẽ thành hậu bối của chúng ta rồi."

Igarashi-san và Rokuyou-senpai trở nên phấn khích. Bên cạnh họ, Makoto trông có vẻ hơi khó xử.

Vừa nhìn họ──tôi vừa nghĩ, hôm nay có lẽ đến đây là đủ.

Makoto vẫn chưa hoàn toàn mở lòng với chúng tôi.

Em vẫn đang giấu đi suy nghĩ thật của mình, vẫn đang tạo ra một vỏ bọc khi tiếp xúc.

Nhưng...... mục tiêu hôm nay mà tôi và Nito đã bàn là 'trước hết, phải để em ấy đến đây'.

Để đứng trên vạch xuất phát của việc rút ngắn khoảng cách trong tim.

Chỉ cần làm được điều đó, hôm nay có thể coi là thành công.

"Thực ra, nếu Makoto vào thì video của chúng ta cũng sẽ được nâng cấp đấy."

Tôi tạm ngừng suy nghĩ và tham gia vào cuộc trò chuyện.

"Số thành viên cũng tăng, có khi chúng ta còn có thể nâng cấp từ CLB lên thành câu lạc bộ chính thức ấy chứ."

"Ồ, vậy à!"

"Nếu thế thì có thể sẽ được cấp kinh phí đó."

"Vậy thì em muốn mua một cái giá đỡ xích đạo tự động!"

Cuộc trò chuyện lại một lần nữa sôi nổi. Không khí trong phòng trở nên thoải mái.

Makoto, người đang có vẻ mặt cứng nhắc, cũng cười một cách có phần gượng gạo và thì thầm.

"Ahaha, sau khi nhập học cũng phải cố gắng nhỉ......"

"──Hôm nay, cảm ơn em nhé."

Sau khi giải tán ngày hôm đó.

Sau khi tiễn Nito ra ga, tôi và Makoto đã đến trước nhà em.

Vừa nhớ lại cuộc trò chuyện trong phòng CLB, tôi vừa nói.

"Mọi người cũng có vẻ vui khi được gặp Makoto. Em đến thật là tốt quá."

"Không ạ, em mới là người phải cảm ơn."

Với một giọng điệu thẳng thắn đến không ngờ, Makoto nói.

"Thú thật thì, em đã rất vui. Cũng là một cách xả hơi tốt ạ."

Tôi nghĩ đó chắc hẳn là lời thật lòng của Makoto.

Nhìn cách em trò chuyện với các thành viên, Makoto thực sự đã rất vui.

Trong cuộc sống cấp ba trước đây tôi chưa từng thấy cảnh tượng đó, nên có cảm giác thật mới mẻ.

Nếu trở thành học sinh của trường Amanuma. Nếu tham gia CLB Thiên văn thì mỗi ngày sẽ chờ đợi điều gì, chắc hẳn em đã hình dung ra được.

"...... Chà, cứ đến chơi nữa nhé."

Vì vậy, tôi tiếp tục nói như thế.

"Bọn anh vẫn sẽ tụ tập tán gẫu, làm video như trước giờ. Anh sẽ rủ em thường xuyên, nếu có hứng thì đến nhé."

Thực ra, mục tiêu hôm nay mà tôi và Nito đã bàn còn một điều nữa.

Chính là 'nếu được, hãy tạo cơ hội cho lần sau'.

Nếu có thể mời em đến phòng CLB, nếu có thể cùng nhau trải qua thời gian vui vẻ.

Hãy──kết nối điều đó với lần sau. Tạo ra một dòng chảy để tiếp tục giao lưu.

Bây giờ, tôi cảm thấy mình có thể làm được.

Trên đường về chỉ có hai người, Makoto có vẻ gì đó không phòng bị.

Với em của lúc này, tôi cảm thấy có thể nói chuyện về tương lai.

"Em hiểu rồi......"

Đúng như dự đoán, Makoto gật đầu với vẻ mặt suy nghĩ.

Và rồi, em thở ra một hơi, mỉm cười nhẹ,

"...... Chừng đó thì, được thôi ạ."

Em lặng lẽ đáp lại.

"Nếu chỉ là nói chuyện như hôm nay......"

"Vậy à, cảm ơn em."

Tốt quá, vậy là sẽ có 'lần sau'.

Từ giờ, tôi vẫn có thể gặp Makoto ở phòng CLB......

Một cảm giác rõ ràng rằng mình đã tiến một bước về phía mục tiêu.

"Vậy ạ."

Makoto cúi đầu nhẹ rồi đi vào nhà.

"Hẹn gặp lại lần sau, chúc anh ngủ ngon."

"Ừ, ngủ ngon nhé."

Nói rồi, tôi vẫy tay chào Makoto.

Bóng em khuất sau cánh cửa, tiếng lách cách của ổ khóa vang lên.

"...... Phù."

Tôi thở ra một hơi, ngước nhìn ngôi nhà đó.

Một ngôi nhà một tầng có vẻ còn khá mới, trông rất bình thường.

Và, trên biển tên có ghi họ 'Egawa'. Một cái họ khác với họ của Makoto, Akutagawa......

──Hai năm sau. Gia đình này sẽ phải đối mặt với một kết cục bi thảm tột cùng.

Cả nhà tự sát, lao xe xuống hồ đập.

Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn không thể tin được điều đó.

Khác với lần trước tôi đến, hôm nay tôi không nghe thấy tiếng nói hay tiếng động nào từ bên trong.

Nó trông giống như một ngôi nhà bình thường trong khu dân cư.

Thật không thể tin được một vụ án chấn động như trên tin tức lại xảy ra ở một ngôi nhà như thế......

...... Nhưng, có lẽ mọi chuyện là như vậy.

Cả con người và nhà cửa đều giống nhau.

Dù bên ngoài trông có vẻ bình thường, nhưng bên trong có lẽ đang có một cơn bão xoáy.

Vì vậy,

"Anh nhất định...... sẽ cứu em."

Tôi thì thầm một mình về phía ngôi nhà đó.

"Anh nhất định sẽ tránh được kết cục đó......"

Kể từ đó, những ngày tôi và Makoto giao lưu tại CLB Thiên văn cứ tiếp diễn.

Một mối quan hệ mà em đến chơi khoảng một lần một tuần, cùng nhau tán gẫu hoặc học bài.

Đặc biệt, thái độ của Makoto không có gì thay đổi.

Nhưng tôi nghĩ, càng có nhiều thời gian như thế này, tình hình sẽ càng thay đổi.

Sự có mặt của Makoto sẽ trở nên bình thường.

Và đối với Makoto, việc ở CLB Thiên văn cũng sẽ trở nên bình thường.

Những ngày như thế này, một ngày nào đó sẽ trở thành cuộc sống thường nhật thật sự──.

Và, niềm hy vọng đó càng lớn hơn vào một buổi chiều sau giờ học, khoảng một tháng sau.

Đó là lúc tôi đang tụ tập và tán gẫu với các thành viên CLB và Makoto như thường lệ.

"──Em tham gia có được không ạ?"

Makoto, người đang chú tâm vào sách bài tập, đột nhiên ngẩng đầu lên và nói.

"Cái đó, em làm phiền có được không ạ?"

Vừa hay──chúng tôi đang nói về kế hoạch ngày mai.

Buổi quan sát thiên văn trên sân thượng của trường, được tổ chức vài lần một tháng.

Sẽ quan sát cái gì, sẽ làm video như thế nào──.

"...... Hả, thật sao?"

Giọng tôi bất giác cao lên.

"Makoto, em sẽ tham gia quan sát thiên văn sao?"

"Vâng, nếu được ạ."

Gật đầu một cái, Makoto vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên,

"Lâu rồi em cũng có hứng muốn ngắm sao."

Đã một tháng kể từ khi Makoto bắt đầu đến phòng CLB.

Dù đã nói chuyện nhiều như vậy, tôi vẫn nghĩ em ấy sẽ không tham gia vào các hoạt động như thế.

Chỉ là ghé qua phòng CLB. Chỉ là đến gặp chúng tôi mà thôi.

Vậy mà──tham gia quan sát thiên văn. Hơn nữa, còn là do em ấy đề nghị.

"Ế, tuyệt vời!"

"Hay đó, rất hoan nghênh!"

Igarashi-san và Rokuyou-senpai vui vẻ nói.

Bên cạnh họ, Nito,

"W-wow......!"

Có vẻ như không nói nên lời.

"V-Vui quá......! Thật là, vui quá......!"

Và tôi cũng,

"Dĩ nhiên là không vấn đề gì!"

Vội vàng đứng dậy tại chỗ, tôi gật đầu lia lịa.

"Nhất định phải tham gia nhé!"

"Vậy ạ, thế thì nhờ các anh chị."

"Ok. Vậy thì phải báo cáo ngay cho Chiyoda-sensei mới được...... Anh đi phòng giáo viên một lát nhé!"

"A, tớ cũng đi!"

Nito cũng nói vậy rồi đứng dậy khỏi ghế theo tôi.

Hai chúng tôi sóng vai rời khỏi phòng CLB. Vội vã bước đi trên hành lang, và khi đã cách phòng CLB một khoảng đủ xa,

"...... Này này này, không phải là quá thuận lợi sao!?"

"Đúng không! Em ấy chịu tham gia quan sát thiên văn cơ mà......!"

Tôi và Nito cùng thốt lên như vậy.

"Thái độ của em ấy đã dịu đi rất nhiều rồi còn gì!"

"Có lẽ việc gặp gỡ thường xuyên đã có hiệu quả!"

Chắc chắn rồi...... Makoto đang có sự thay đổi.

Qua những lần giao lưu gần đây, suy nghĩ của em ấy đang dần thay đổi.

"...... Được rồi!"

Tôi nắm chặt tay, tự lên dây cót tinh thần.

"Đã thế này thì cứ thế xông lên, đưa em ấy vào trường Amanuma luôn!"

"Đúng vậy!"

Tôi nghĩ rằng, hy vọng đã bắt đầu hiện ra rõ ràng.

Niềm hy vọng của chúng tôi, vốn dĩ rất mờ nhạt.

"Ufufu...... Ufufufufufu!"

Nito không kìm được mà bật cười thành tiếng.

Hơn nữa──bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng, em bắt đầu đi như đang nhảy múa,

"Cậu làm gì thế, Nito?"

"Ể, điệu nhảy 'vui quá' đó!"

Tôi không nhịn được mà bật cười, Nito vừa cười vừa nói.

"Yeah! Được rồi! Cứ thế này thì có cảm giác sẽ ổn thôi!"

"Uầy, cậu nhảy đẹp thế! Nito, cậu còn làm được cả việc này à!"

"Nè, Meguri cũng nhảy đi!"

"Thôi thôi, tớ xin làm khán giả chiêm ngưỡng thôi."

"Ể!"

Dù tỏ ra không hài lòng, Nito vẫn vui vẻ vừa nhảy vừa đi.

Bên cạnh em,

"Phù......"

Tôi thở ra một hơi nhỏ, ngước nhìn bầu trời qua cửa sổ lớp học.

Bầu trời xanh nhạt và những đám mây trắng trải dài như một bức tranh màu nước nhạt nhòa.

Mặt trăng trong suốt như vỏ sò, và bên dưới nó, thành phố Ogikubo vẫn hỗn tạp như mọi khi.

──Đã lâu lắm rồi.

Tôi nhận ra rằng, trong lòng mình đã có đủ khoảng trống để ngắm nhìn cảnh vật.

"──Makoto-chan, thật sự đã mê các vì sao rồi nhỉ."

Đầu tháng Hai. Một đêm khi mùa đông sắp kết thúc. Vẫn như mọi khi, trên sân thượng trường cấp ba Amanuma.

Nito mỉm cười nhìn tấm lưng của Makoto, người đang cúi mình tập trung vào ống ngắm của chiếc Vixen Porta II A80Mf.

"Dù sao cũng đã nghiêm túc tìm kiếm các vì sao mà, nên cũng là đương nhiên thôi. Nhưng mà, nhìn thấy cảnh này có lẽ hơi mới mẻ......"

"Đúng không?"

Tôi gật đầu với một cảm giác tự hào, rồi ngước nhìn bầu trời.

"Thấy em ấy say mê đến thế, người giới thiệu như mình cũng vui lây."

──Buổi quan sát thiên văn đã bắt đầu.

Trên sân thượng về đêm, nơi các thành viên CLB Thiên văn, Chiyoda-sensei và Makoto tụ tập.

Makoto đang chăm chú nhìn vào kính viễn vọng.

Mùa xuân đang dần đến, nhưng cái lạnh vẫn chưa dịu đi.

Đêm nay, nhiệt độ thấp nhất có vẻ sẽ xuống gần 0 độ.

Tất nhiên, các thành viên tham gia đều đã chuẩn bị kỹ càng để chống lại cái lạnh.

Igarashi-san, Rokuyou-senpai và Chiyoda-sensei đang quan sát ở đằng kia đều mặc áo khoác phao và áo choàng, và ba người chúng tôi ở đây cũng đã trang bị đầy đủ khăn quàng, túi sưởi và quần áo giữ nhiệt.

"Nè nè,"

Nito gọi vào lưng Makoto.

"Makoto-chan đang nhìn gì vậy?"

"À, là sao Hỏa ạ."

Makoto ngẩng mặt lên khỏi kính viễn vọng và quay về phía chúng tôi.

"Bắt đầu với các hành tinh thì dễ hơn. Senpai có muốn xem không ạ?"

"Ừ, tớ muốn xem!"

Nito thay chỗ cho Makoto, nhìn vào kính viễn vọng.

"Ồ, đây là sao Hỏa...... Thật sự, nó có màu đỏ thật này!"

"Vâng ạ. Nhưng thành thật mà nói, nó chỉ trông như một chấm nhỏ thôi phải không ạ? Nghe nói vào thời điểm tiếp cận gần nhất thì có thể thấy cả các hoa văn......"

"Không không, nhưng mà tuyệt lắm!"

Vẫn trong tư thế cúi người, Nito quay lại nhìn Makoto,

"Không hiểu sao, nhìn thế này, lại thấy cảm động thế nào ấy......"

"Đúng không ạ."

Gật đầu, Makoto mỉm cười.

Trông như một nụ cười ngây thơ đúng tuổi học sinh sơ trung, nhưng cũng phảng phất một nét u buồn.

"Em hiểu cảm giác đó. Lần đầu tiên em cũng đã rất cảm động khi nhìn thấy mặt trăng."

Nói rồi, Makoto ngước nhìn bầu trời đầy sao.

Dù trên sân thượng không có ánh đèn, đôi mắt em vẫn như đang lấp lánh dưới ánh sao.

"Nhưng thật ra nếu được, em muốn xem sao Mộc hoặc sao Thổ hơn. Nghe nói sao Mộc có thể thấy cả vệ tinh, và em cũng tò mò về vành đai của sao Thổ nữa......"

Nhìn bóng dáng đó của em──tôi đã hình dung ra một cách rõ ràng.

Hình ảnh Makoto sẽ tiếp tục tham gia CLB Thiên văn.

Trở thành học sinh trường Amanuma, trở thành một thành viên của CLB Thiên văn, và hoạt động cùng tôi, Nito, Igarashi-san và Rokuyou-senpai──.

Điều đó, cảm thấy rất phù hợp.

Đến mức, tôi chỉ có thể nghĩ rằng một tương lai như vậy chắc chắn sẽ đến.

"Vậy thì, sao Mộc và sao Thổ để lần sau đi."

Tôi nói với Makoto, người đang nhìn lên bầu trời với vẻ buồn bã bên cạnh Nito.

"Anh sẽ tra thời điểm có thể xem được, lúc đó chúng ta sẽ quan sát thiên văn. Lần tiếp cận gần nhất của sao Hỏa là...... cuối năm sau à. Còn khá lâu, nhưng lúc đó cũng......"

Tôi muốn chọn một tương lai như thế.

Makoto chắc chắn cũng sẽ làm vậy. Một cách vô thức, tôi đã tin chắc rằng em ấy có thể làm được.

Vì vậy,

"Không, em xin lỗi."

Trước câu trả lời ngắn gọn của Makoto, tôi nhất thời không thể hiểu được.

"Đây sẽ là lần cuối cùng em đến trường Amanuma."

──Tôi chết lặng.

Trước phản ứng nằm ngoài dự đoán đó──tôi không thể thốt nên lời.

"Nếu đã làm các anh chị hy vọng, thì em xin lỗi."

Trái ngược với tôi, Makoto nói với một giọng điệu có phần máy móc.

"Nhưng, quyết định của em sẽ không thay đổi."

Một giọng điệu rõ ràng.

Những lời nói trôi chảy như đã được chuẩn bị từ rất lâu.

"Em sẽ không vào trường Amanuma."

Một lúc sau──tôi mới hiểu ra.

Không hề thay đổi. Suy nghĩ của Makoto, từ đầu đã không hề thay đổi.

Vì vậy, tương lai của Makoto, kết cục của em, vẫn tồi tệ như cũ──.

"...... Vậy à."

Người lên tiếng trước, là Nito.

"Ừm, nhỉ. Mà đúng hơn là, bọn tớ mới phải xin lỗi. Đã tự ý hy vọng."

Cậu ấy nói với Makoto bằng một giọng điệu hết sức dịu dàng, như đang nói chuyện với người nhà.

"Không ạ......"

"Nhưng mà tớ hơi thắc mắc, tại sao tối nay em lại tham gia?"

Và rồi, Nito nhìn vào mặt Makoto,

"Em định đặt dấu chấm hết, phải không?"

"Vâng, đúng vậy ạ."

Makoto thản nhiên nói và gật đầu.

Và rồi──em lùi lại một bước nhìn chúng tôi.

"──Em đã nghĩ, mình phải nhìn thẳng vào hình ảnh của hai người."

Em nở một nụ cười nhẹ và nói.

"Và rồi──để kết thúc những cảm xúc này."

"Việc không vào trường Amanuma cũng vậy."

Giọng nói của Nito vẫn dịu dàng.

"Việc cố tình thi trượt cũng là vì lý do đó?"

"Vâng, đúng ạ."

Nói rồi, Makoto cười nhẹ,

"Vì nó quá vô ích. Một tình yêu không có kết quả thì phải kết thúc cho đàng hoàng. Để có thể hướng về phía trước, em muốn đến một trường khác."

Bằng những lời đó──mọi chuyện đã rõ ràng.

Lý do Makoto không vào trường Amanuma.

Điều mà tôi và Nito cũng đã đoán được──.

──Việc ở bên cạnh chúng tôi, là một điều đau khổ.

Makoto đã dành tình cảm cho tôi. Đã trân trọng tôi.

Thế nhưng──tình cảm đó không thể thành hiện thực.

Bởi vì có Nito. Bởi vì cô ấy ở bên cạnh tôi, và chúng tôi trân trọng lẫn nhau.

Vì vậy, hãy rời đi.

Hãy rời xa nơi có hai người họ.

Đó──là ý chí của Makoto.

Tôi nghĩ, sao lại có một chuyện tàn nhẫn như vậy xảy ra.

Tương lai được ở bên cạnh Nito mà tôi đã phải vất vả mới có được.

Thế nhưng, điều đó──lại làm tổn thương Makoto. Làm tổn thương Makoto, người đã ở bên cạnh tôi trong cuộc sống cấp ba lần đầu tiên──.

Nhưng, đồng thời tôi cũng có cảm giác chấp nhận được.

Dòng thời gian này. Điều khác biệt so với tất cả các dòng thời gian trước đây──chính là mối quan hệ của tôi và Nito.

Hai người tiếp tục là người yêu. Xây dựng được một mối quan hệ kéo dài cả sau khi tốt nghiệp.

Vì vậy, nếu Makoto phải đối mặt với một kết thúc tồi tệ.

Nếu trong tương lai này em phải đi đến một kết cục bất hạnh, thì không thể có nguyên nhân nào khác.

Tôi và Nito, chính là những người khiến Makoto bất hạnh──.

"──Makoto."

──Nhưng. Dù vậy tôi vẫn──.

Tôi đứng dậy, đối mặt với em.

Và rồi, tôi dồn sức vào bụng để giọng nói không run rẩy,

"Anh hiểu tất cả những chuyện đó, nhưng anh vẫn muốn nhờ em. Anh sẽ cố gắng hết sức để ý. Sẽ chú ý để Makoto không phải đau khổ. Vì vậy, anh muốn em vào trường Amanuma."

"...... Chà, không thể đâu. Dù có được để ý đến đâu, chắc chắn vẫn sẽ đau khổ thôi."

Lời nói của Makoto có sức thuyết phục hơn hẳn.

Đó là sự thật, chắc chắn sẽ rất đau khổ. Đây không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng sự quan tâm.

"Ngược lại, em có một thắc mắc. Tại sao cả Sakamoto-senpai và Nito-senpai lại cố gắng đến vậy?"

Nói rồi, Makoto nghiêng đầu.

"Tại sao hai người lại cố gắng đưa em vào trường Amanuma đến thế?"

Một câu hỏi đi thẳng vào trọng tâm.

'Lý do' mà tôi và Nito đã không nói cho Makoto biết.

"Lúc đầu, em đã nghĩ có lẽ chỉ là hai người muốn em đến với tư cách một người bạn."

Với ánh mắt của một thám tử nhìn nghi phạm, Makoto tiếp tục.

"Nhưng có vẻ không phải như vậy nữa nhỉ. Hai người rất cố chấp, lại còn nói những điều không có sức thuyết phục nữa. Rốt cuộc là sao ạ? Có lý do gì đó mà hai người bắt buộc phải làm vậy sao?"

Tôi cứng họng.

Đúng là...... nếu nói ra điều đó, mọi chuyện sẽ nhanh hơn.

Makoto chắc chắn sẽ hiểu cảm xúc của chúng tôi.

Chỉ là...... tôi không biết có nên nói ra sự thật đó, tương lai mà Makoto sẽ phải đối mặt hay không.

Rằng mình──sẽ mất mạng. Hơn nữa, lại bằng một hình thức tồi tệ nhất là tự sát cả nhà.

Liệu tôi có nên nói điều đó cho chính người trong cuộc không......

Thế nhưng──Nito với vẻ mặt chết lặng.

Và Makoto với vẻ mặt hoàn toàn không thể hiểu nổi──.

Vẻ mặt của hai người họ là điều đương nhiên,

"...... Phù."

Tôi hít một hơi thật sâu và quyết định.

Tôi nghĩ, mình sẽ gánh vác tất cả.

Đây là hiện thực được sinh ra từ việc du hành thời gian mà tôi đã bắt đầu.

Trách nhiệm, tôi nghĩ mình phải là người gánh vác.

"──Em sẽ, mất mạng đó."

Tôi nói thẳng với Makoto.

"Makoto, trong một tương lai không vào trường Amanuma──em sẽ mất mạng."

Nghe những lời đó──Makoto vẫn nhìn tôi chằm chằm.

Đôi mắt sâu như đại dương hướng thẳng vào tôi.

Tôi đã không thể nói ra chuyện về gia đình em.

Việc nói ra đến mức đó chắc chắn sẽ tạo ra quá nhiều yếu tố không chắc chắn.

Vì vậy, trước hết, tôi chỉ nói một cách đơn giản, những điều tối thiểu.

Đó là cách an toàn nhất──và dù vậy, cũng đã đủ.

Cú sốc đối với Makoto, tôi nghĩ cũng đã đủ hoặc hơn thế nữa.

Thế nhưng──,

"Vậy ạ."

──Câu trả lời lại bình thản đến không ngờ.

"Em, trong tương lai này sẽ trở nên như vậy à. Ra là vậy, nên các senpai mới cố gắng đến thế."

"...... À, ừm."

"Em hiểu rồi."

Gật đầu, Makoto cúi đầu xuống một lần.

Và rồi, chưa đầy vài giây sau,

"Dù vậy──em cũng sẽ không vào."

Makoto quay lại nhìn tôi và nói một cách dứt khoát.

"Đây là lần cuối cùng em đến đây."

"...... Tại sao."

Vừa bị sốc bởi sự cứng đầu đó, tôi vừa cố gắng đáp lại.

"Tại sao em lại cố chấp đến vậy......"

"Chẳng phải senpai là người đã dạy em rằng tương lai có thể thay đổi sao?"

Câu trả lời của Makoto vẫn hết sức bình tĩnh.

Trên khuôn mặt em, thậm chí còn nở một nụ cười.

"Nếu vậy, em chỉ cần chọn thứ mà mình nên chọn ngay bây giờ là được. Chuyện sau đó, nên suy nghĩ sau...... và kết quả là, nếu một kết cục bất hạnh đang chờ đợi,"

Trên gương mặt của Makoto──là một quyết tâm chắc chắn.

Một sự quyết đoán không chút do dự như nhân vật chính trong một câu chuyện, hiện lên một cách rõ ràng.

"Nếu một tương lai đau khổ đang chờ đợi, em sẽ chấp nhận nó."

Điều đó, lại rất giống với cách nghĩ của chính tôi về 'du hành thời gian'.

Tương lai sẽ thay đổi. Vì vậy, hãy chọn thứ mà mình nên chọn ngay bây giờ.

Chấp nhận những gì đang chờ đợi ở phía trước.

Nói cách khác, suy nghĩ đó của Makoto là do nhìn tôi mà có,

là điều mà chính tôi đã thực hành──và tôi, không thể nghĩ ra lời nào để phản bác.

Khi mọi chuyện đã thành ra thế này, tôi không thể nghĩ ra một lời nào để nói──.

"...... Ừm, chị hiểu rồi."

Người lên tiếng──là Nito.

"Chị hiểu rồi, chị hiểu suy nghĩ của Makoto-chan rồi. Cảm ơn em nhé."

Giọng nói vui vẻ của Nito, người đã im lặng cho đến lúc đó.

Nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt.

Và rồi cô ấy,

"──Chị sẽ chia tay, với Meguri."

Vẫn với nụ cười dịu dàng đó, cô ấy nói với Makoto.

"...... Hả?"

"Chị nói là, chị sẽ chia tay với Meguri."

Makoto có một vẻ mặt cứng ngắc.

Bị nói như vậy, chắc hẳn là hoàn toàn bất ngờ.

Sự bình tĩnh trước đó như là giả dối──Makoto mở to mắt.

"...... Meguri cũng vậy."

Nito quay sang tôi.

Với vẻ mặt và giọng nói thấm đẫm sự quyết tâm, cô ấy nói một cách rõ ràng.

"Cậu cũng đã nghĩ đến việc này, đúng không? Cậu đã nghĩ đến khả năng chia tay với tớ, đúng không?"

"...... À, đúng vậy."

Tôi thở ra một hơi và gật đầu.

"Tớ đã nghĩ, tùy vào trường hợp, chuyện đó sẽ xảy ra."

Đúng...... thực ra, tôi cũng đã nghĩ đến.

Khi thực sự không còn cách nào khác, phương án cuối cùng có thể thực hiện.

Cách để Makoto có thể vào trường Amanuma mà không phải chịu đau khổ.

Tôi và Nito, chia tay──.

"...... Hai người đùa phải không?"

Makoto nói bằng một giọng cứng ngắc.

"Không phải hai người đang nói thật đấy chứ?"

"Là thật đó."

Thay cho Nito, người trả lời là tôi.

"Cả anh và Nito đều đã chuẩn bị sẵn sàng."

Nói rồi, tôi nhìn Nito.

Trên gương mặt cô ấy không có chút do dự──cô ấy cũng giống như tôi.

Tôi nhận ra rằng, cả hai chúng tôi đã luôn nghiêm túc suy nghĩ về cách để cứu Makoto.

Tất nhiên, không phải là không có sự chống cự.

Từ trước đến nay, tôi lặp lại việc du hành thời gian là để được ở bên cạnh Nito.

Để trở thành một người xứng đáng với cô ấy. Để được ở bên cô ấy mãi mãi.

Việc từ bỏ điều đó, đau đớn đến mức run rẩy.

Dù vậy...... cũng không thể đánh đổi bằng mạng sống của Makoto.

Bất kỳ nỗ lực nào, bất kỳ thành tựu nào, so với sự tồn tại của cô ấy, cũng chỉ là nhỏ nhặt.

"Vì vậy, đúng vậy nhỉ."

Nói rồi, tôi nén lại nỗi đau trong lồng ngực.

"...... Chúng ta chia tay nhé."

Tôi cố gắng nói với Nito bằng một giọng vui vẻ nhất có thể.

"Chúng ta, quay lại làm bạn bình thường nhé──"

"──Đừng có mà coi thường em!"

Tiếng hét của Makoto──đã xé tan lời tôi nói.

"Em không muốn được thương hại… bằng cái cách đó đâu!"

Nhìn xem...... Makoto, với một vẻ mặt tức giận.

Với một khuôn mặt giận dữ mà tôi chưa từng thấy, cô ấy đang nhìn tôi và Nito.

Gò má đỏ bừng, đôi mắt ngấn lệ vì cảm xúc dâng trào.

Đôi tay run rẩy, thỉnh thoảng cô ấy lại cắn môi và tiếp tục.

"Tồi tệ...... Đừng có đùa nữa, tại sao lại làm thế......"

2aa84905-cd10-47d9-8594-1f082726e38f.jpg

Một khoảnh khắc trôi qua──tôi bình tĩnh lại một chút.

Bây giờ tôi mới nhận ra ý nghĩa của những lời mình đã nói với Makoto, sự tàn nhẫn của nó.

"...... X-Xin lỗi!"

Theo phản xạ, tôi đã thốt ra những lời đó.

"Thật sự xin lỗi, anh đã không hiểu cảm xúc của Makoto......"

Cảm giác tội lỗi, sự hối hận nhuộm đen lồng ngực tôi như mực tàu.

Đề nghị mà tôi và Nito đưa ra, nó kiêu ngạo và ích kỷ đến mức nào.

Từ góc nhìn của Makoto, đó chẳng khác gì một sự sỉ nhục.

Được người ta vì lòng thương hại mà chấm dứt mối quan hệ tình cảm, chỉ càng làm tăng thêm sự tủi nhục.

Tại sao, ngay cả điều đó tôi cũng không nhận ra.

"Tồi tệ nhất."

Dù có hối hận, cũng đã quá muộn.

Makoto cầm lấy cặp sách và bước đi khỏi đó.

Trước diễn biến đột ngột, Igarashi-san, Rokuyou-senpai và Chiyoda-sensei ở đằng kia đều tỏ ra ngạc nhiên.

Makoto không thèm để ý đến họ, nhanh chóng đi về phía cầu thang,

"Ch-Chờ đã Makoto!"

"Xin lỗi em! Thêm một chút nữa thôi, hãy để bọn chị nói chuyện!"

Cô ấy phớt lờ tôi và Nito đang cố gắng đuổi theo.

Và rồi, khi mở cánh cửa cầu thang, cô ấy quay lại nhìn chúng tôi một lần,

"──Đừng đi theo em."

Cô ấy nói bằng một giọng lạnh lùng.

"Tạm biệt."

Chỉ nói vậy──trước mặt tôi và Nito đang bất động, cánh cửa đóng sầm lại.

Tiếng bước chân của Makoto nhanh chóng biến mất xuống dưới cầu thang.

Tôi và Nito bị bỏ lại đó.

Tôi và cô ấy, những người đã gây ra một sai lầm khủng khiếp vào đúng thời điểm này.

Không thể thốt nên lời, chúng tôi chỉ biết sững sờ nhìn vào cánh cửa đó.

Kể từ sự việc đó──thái độ của Makoto đã thay đổi.

Đương nhiên, cô ấy không còn đến phòng CLB nữa.

Trước đó, cô ấy vẫn đến chơi khoảng một lần một tuần, nhưng dù chờ đợi bao lâu cũng không thấy xuất hiện.

Tất nhiên, tôi đã gửi tin nhắn trên LINE rất nhiều lần. Cả gọi điện cũng có.

Nhưng, không có hồi âm. Tin nhắn thậm chí còn không được đọc.

Cuối cùng──hết kiên nhẫn, chúng tôi đã trực tiếp đến gặp cô ấy.

Tôi và Nito, hai người đợi trước trường Sơ trung Shimendou cho đến khi cô ấy tan học.

Thế nhưng, Makoto xuất hiện và hoàn toàn phớt lờ tôi và Nito.

Cô ấy không thèm nhìn về phía chúng tôi, coi chúng tôi như không tồn tại.

Bị đối xử như vậy, chúng tôi cũng không thể làm gì được, đành phải từ bỏ và nhìn theo bóng lưng cô ấy.

Và rồi──một tháng đã trôi qua.

Không thể làm gì được, ngày thi vào trường cấp ba Amanuma của Makoto đã qua đi.

Hơn nữa, vào một đêm đầu tháng Ba.

"...... Nè, Makoto ấy,"

Mizuki, người đã đến phòng tôi, báo cáo như vậy.

"Nghe nói đã trượt trường Amanuma rồi......"

Vẻ mặt của Mizuki như thể vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật.

Như thể đang nghĩ rằng có lẽ đã có sự nhầm lẫn nào đó.

Và──tôi.

Tôi, người đã lường trước được điều này sẽ xảy ra, và cũng đã vô cùng sợ hãi nó,

"......"

Không thể thốt nên lời, tôi cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể mình đang dần tan biến.

Makoto──không vào trường Amanuma.

Tương lai mà tôi đã muốn tránh, đã không thể tránh được.

"Tớ đã nghĩ là chắc chắn sẽ đỗ......"

Mizuki nói với vẻ mặt bối rối, như thể đó là chuyện của chính mình.

"Kết quả thi thử cũng tốt, thầy cô cũng nói 'chắc chắn sẽ đỗ', vậy mà tại sao......"

"Vậy, à......"

Tôi cảm thấy một sự bất lực khủng khiếp.

Từ trước đến nay, tôi đã giải quyết rất nhiều vấn đề bằng cách du hành thời gian.

Viết lại quá khứ, có được tương lai mình mong muốn, và làm cho tất cả mọi người xung quanh đều hạnh phúc.

Thế nhưng──tôi đã thất bại.

Lần đầu tiên, tôi đã không thể thay đổi tương lai theo cách mình mong muốn.

"Vậy thôi, tớ chỉ báo cáo thế thôi......"

"Ừm, cảm ơn......"

Mizuki rời khỏi phòng, để lại tôi một mình.

Và rồi tôi, cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn, bắt đầu gửi tin nhắn báo cáo kết cục này cho Nito.

Thế nhưng,

"Phù......"

Tôi hít một hơi thật sâu, và viết thêm vào đó 'một đề nghị'.

'Một ý tưởng' mà tôi đã định sẽ nói với cô ấy khi mọi chuyện thành ra thế này.

──Đúng vậy. Tôi vẫn chưa từ bỏ.

Vẫn còn rất nhiều phương án có thể thực hiện.

Dù phải dùng bất cứ cách nào, tôi cũng sẽ cứu Makoto.

Tôi nhấn nút gửi, và làm mới lại quyết tâm trong lòng mình──.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận