• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 5:『Ngày Vượt Qua Hồi Kết』- Lá Bài Lật Ngửa - [HẾT]

0 Bình luận - Độ dài: 1,023 từ - Cập nhật:

p310-311.jpg

「Giờ cô đang nghĩ gì vậy?」

Nghe hỏi, Adelaide Astereid mở mắt.

Nghĩ gì ư? Cô thấy đây là một câu hỏi khó trả lời – bởi lẽ, thực tâm cô chẳng suy tính điều gì cụ thể cả.

Tuy vậy, nếu phải cố đáp, thì ừm,

「— Tôi đang nhớ chuyện xưa.」

Chắc là vậy. Cô lơ đãng đùa nghịch với những ký ức về những ngày xưa cũ, như trôi dạt trong cơn mơ màng.

「Chuyện xưa, ạ?」

「Đúng vậy. Chuyện khi Lillia và cô, vác Kiếm thánh Seniorious đến nhà tôi đó.」

「À…」

Cyril Lightner, người vừa hỏi, không hề thay đổi nét mặt, chỉ khẽ ngước mắt lên với vẻ u sầu. Sau một khoảng lặng ngắn, có lẽ để hồi tưởng, anh nói:

「Từ đó đến giờ, cũng đã khoảng hai năm rồi nhỉ?」

「Hai năm rồi sao, hay mới hai năm? Tôi không còn cảm nhận rõ về dòng chảy thời gian nữa.」

「Chắc chắn rồi.」

Cyril khẽ nhún vai, như thể đang thở dài.

(Khi ấy, mình nào ngờ tương lai lại thế này.)

Hồi tưởng về quá khứ, đó cũng là một kiểu giải trí.

Trong lúc đắm chìm vào nó, người ta có thể tạm thời lảng tránh thực tại trước mắt. Dù có tiếp tục bao lâu, tình hình cũng chẳng khá hơn. Thế nhưng, một khi đã bắt đầu, lại khó lòng dứt ra.

Dù vậy… nếu may mắn, người ta vẫn có thể nhặt nhạnh được chút hạnh phúc nhỏ nhoi. Nhờ đó, có khi lại tìm thấy động lực để đối mặt với vấn đề hiện tại.

Lillia Asplay đã đi rồi.

Cô bé đã rời xa bạn bè, xua đuổi cả chim bồ câu đưa thư của Cyril, một mình đến với Tinh Linh Vistolus.

Cyril, người đã nói chuyện với Lillia lần cuối, bảo rằng cô bé dường như không có ý định quay về. Adelaide nghĩ, đúng là vậy. Đó đích thị là cách suy nghĩ của cô bé ấy.

Quyết tâm ấy, thật cô đơn, thật buồn.

Thế nhưng, cô buộc phải chấp nhận.

Bởi vì, từ cái thuở Bazelfiddle chưa chìm, hai năm về trước, mọi thứ đã đổi thay rồi.

「À, nhân tiện, Kiếm thánh Carillons đó, ừm, là 『Đá Sáo』 đúng không, rốt cuộc thì nó ở đâu rồi?」

「Hửm, cô nói về Lapidem Sibilus à?」

Adelaide vừa hỏi lại, vừa đưa tay với lấy đĩa bánh quy.

「À — đúng là có cái tên đó nhỉ.」

「Cây đó thì tôi đã điều chỉnh lại rồi cống nạp cho Giáo hội Tán Quang. Dù sao thì hình như Navrutri-san là người sử dụng nó.」

「Cô không giữ lại bên mình sao?」

「Đây đâu phải thời đại có thể cất giữ vũ khí mà không dùng. Giữ lại ở chỗ tôi cũng chẳng có tác dụng gì.」

Cô cắn miếng bánh quy, nhăn mặt. Mùi vị không như mong đợi. Gừng quá nồng. Thứ này chẳng giống bánh kẹo mà cứ như thuốc vậy.

「Chuyện đó… đúng là như vậy.」

「Về Valgulious, tôi cũng gửi nó cho Giáo hội cùng lúc, nhưng họ bảo đẳng cấp của nó quá cao, không có Quasi-Braves nào có thể dùng được. À, là cây kiếm Lillia đã dùng lúc đó đó.」

「Đáng lẽ phải ra chiến trường nhưng cuối cùng lại bị cất giữ, sao. Thật chẳng vui chút nào.」

「Với một người buôn vũ khí như tôi thì chuyện này khá thường xuyên. Nhưng đúng là chẳng vui thật.」

Cô nhún vai.

Nghe thấy tiếng gõ cửa.

Hai người nhìn nhau. Đêm đã khuya, không có khách nào hẹn trước. Có lẽ là tin nhắn từ quân đội Đế quốc đang đóng tại thành phố Ristill chăng? Liệu có chuyện gì xảy ra với Lillia và đồng đội ở tiền tuyến không? Hay có vấn đề gì với việc tiếp viện từ Đế đô?

Dù là gì đi nữa, có vẻ đây không phải tin vui, nhưng họ cũng không thể bỏ qua.

Hai người gật đầu, rồi hạ quyết tâm.

Adelaide đứng dậy, đi về phía cửa.

Cô nắm lấy tay nắm, xoay và mở cửa. Một luồng gió ào ào tràn vào.

Có một con mèo.

「Ơ」

Không. Chính xác hơn, đó là một người mặc áo choàng, trên đầu và vai có mấy con mèo.

Người đó cao ráo. Adelaide, dù không hề nhỏ con, vẫn phải hơi ngước nhìn. Chiếc mũ trùm đầu che khuất gương mặt.

Mèo kêu, “Meo.”

「À ừm, xin lỗi vì đã đến muộn thế này. Lâu rồi không gặp.」

Người đó khẽ cúi đầu, và những con mèo rơi lộp bộp xuống đất.

Chiếc mũ trùm đầu, nay đã không còn nặng nữa, được tháo ra. Bên dưới lộ ra mái tóc dài óng ánh màu xanh ngọc bích. Và đôi mắt cùng màu. Màu sắc và khuôn mặt quen thuộc.

「Ơ… à… ơ, ơ」

「À, xin lỗi, chắc cô không nhớ tôi đâu nhỉ, hai năm trước tôi đã được Adelaide-san giúp đỡ rất nhiều. Với lại, tôi nghe nói Cyril-san cũng ở đây nên mới tìm đến.」

Adelaide cứ há miệng rồi lại ngậm miệng liên tục.

Cô muốn nói gì đó, lẽ ra phải nói gì đó, nhưng những lời cần thiết lại không bật ra được.

「Tôi nghe nói Lillia-san đang gặp chuyện lớn, nên tôi đến đây xem có giúp được gì không. Gần đây tôi cứ ngủ mãi nên cũng chẳng làm được gì nhiều. À, xin lỗi vì giới thiệu muộn, tôi là Emma Kenares—」

Không để cô nói hết.

Và bản thân cũng chẳng nói lời nào. Adelaide ôm chặt lấy người phụ nữ trước mắt.

「Hảa!?」

Mèo bỏ chạy. Người phụ nữ ngỡ ngàng. Adelaide mặc kệ, siết chặt vòng tay.

Chuyện gì thế này, Cyril đứng dậy, đi ra cửa. Anh ta cứng đờ, không nói một lời, miệng cứ há ra ngậm vào.

Lillia Asplay—

Cô gái đã mất danh hiệu Anh hùng Chính thức, trở thành một Lillia bình thường, sẽ được Navrutri Teigozak đưa trở về từ cõi chết, bảy ngày sau đó.

                  

                 ------HẾT------

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận