Arc 1: Bức Thư Đầu Tiên [ĐANG TIẾN HÀNH]
Chương 47: Bức Thư Đầu Tiên (47)
0 Bình luận - Độ dài: 2,223 từ - Cập nhật:
Một vệt trắng tinh khiết hiện ra khi lưỡi rìu khóa chặt vào mục tiêu. Kang, cảm giác lưỡi rìu xuyên qua bề mặt rắn chắc lan tỏa qua tay tôi.
Trong khi đó, tiền bối Delphine không có dấu hiệu di chuyển.
Không cần thiết phải làm như vậy.
Mục tiêu của nhát rìu của tôi không phải là tiền bối Delphine, mà là chiếc ly rượu bên cạnh cô nàng.
Chiếc ly rượu vỡ tan và những mảnh vỡ văng khắp không trung khi tiếng nứt vỡ vang vọng khắp phòng. Cảnh tượng giống như tuyết rơi. Mùi rượu ngọt ngào thoang thoảng trên chóp mũi tôi.
Rượu tràn ra ngoài bàn, thấm ướt bàn và ngay lập tức nhỏ xuống mép bàn.
Tôi thoát khỏi trạng thái xuất thần và nhìn vào mắt tiền bối Delphine. Delphine không hề tỏ ra ngạc nhiên hay bối rối. Cô chỉ đáp lại, "Hể.” và bật ra một tiếng cười nhỏ.
Đôi mắt đỏ thẫm của cô vẫn bình thản. Sự thiếu khẩn trương làm tôi không hài lòng.
“Tiền bối Delphine.”
“Nghe?”
Sự khó chịu thoáng qua trong mắt tôi khi đáp lại thái độ vô tư lự của cô nàng. Tôi nhíu mày và nói với cô bằng giọng lạnh lùng.
“……Đừng đùa với tôi nữa.”
“Điều đó có làm cậu lo lắng không?”
Một lần nữa nghiêng ly rượu. Vẻ đẹp của thiếu nữ giống như một ngôi sao sáng. Cô nhấp một ngụm rượu trong khi thể hiện vẻ quyến rũ khi ánh trăng chiếu xuống lưng cô nàng.
Một nụ cười tinh nghịch hiện lên trên khuôn mặt ấy. Đó là một cái nhìn thấm đẫm thiện chí trắng trợn, nhưng lại không hề dễ chịu.
Đó là một biểu hiện của kẻ mạnh. Biểu hiện đó truyền tải rằng cô vừa tìm thấy một món đồ chơi mới để chơi. Cô đang nhìn xuống tôi vì tôi không gây ra mối đe dọa nào cho cô nàng.
Mắt tôi sáng lên với tinh thần hung dữ. Tiền bối Delphine cười như thể cô thấy sự thay đổi tinh tế của tôi rất buồn cười.
Bàn tay cầm rìu run rẩy. Kiên nhẫn là chìa khóa. Đối thủ của tôi là người kế vị của Gia tộc Yurdina danh giá, nhưng quan trọng hơn, cô hiện đang bán khỏa thân.
Được mời đến phòng riêng của một quý tộc cho thấy sự tin tưởng hoàn toàn của một người vào cá nhân kia. Sự tin tưởng như vậy không thể bị loại bỏ. Danh dự không phải là đức tính có giá trị nhất đối với một quý tộc Đế quốc sao?
Bất kể kẻ thù có khiêu khích thế nào, tôi cũng không thể bỏ qua tầm quan trọng của danh dự của họ. Cô là một người khác biệt. Và trên hết, đôi mắt cô không hề dao động chút nào.
Điều đó cho thấy cô đã dự đoán được mọi thứ, ngay cả việc tôi tấn công. Điều đó cũng cho thấy cô hoàn toàn tự tin trong việc chế ngự tôi.
Nếu ngay cả lợi thế có được từ cuộc phục kích cũng không thể tận dụng được, thì không có cách nào để tấn công cô nàng. Tôi nghiến răng và lấy chiếc rìu cắm trên bàn ra.
Một vết rạch sâu hoắm còn sót lại trên chiếc bàn kiểu cũ. Rượu đổ ra chảy vào khe hở, nhuộm các vết nứt cùng màu với rượu.
Nếu hỏi tôi, thì điều đó có lý. Đây chỉ là vấn đề nhỏ đối với tiền bối Delphine, người thừa kế hợp pháp của Gia tộc Yurdina.
Nhận thấy tôi gắn lại chiếc rìu vào thắt lưng, tiền bối Delphine gật đầu nhẹ như thể hành động của tôi nằm trong dự đoán của cô nàng. Sau đó, cô rót phần rượu còn lại vào miệng. Một chút ửng hồng hiện lên trên má khi cô ngà ngà say.
Đôi mắt cô cong thành một đường cong, nở một nụ cười quyến rũ.
“Chỉ là khi tôi thích ai đó, tôi không thể không muốn bắt nạt họ… người ta có thể nói rằng tôi là một cô gái khá xấu tính.”
Tôi thốt lên một tiếng "hử" trước khi bật cười. Những lời đó chẳng có ý nghĩa gì, đôi mắt tôi rất tinh tường.
“…… Dựa trên những sự việc xảy ra hôm nay, tôi không nghĩ là như vậy.”
“Cũng chẳng quan trọng gì. Dù sao thì cậu cũng sẽ phục vụ tôi thôi.”
Tiền bối Delphine từ từ sải bước trước mặt tôi. Cơ thể cô từ từ tiến lại gần. Một chút ửng hồng trên làn da cô có thể nhận ra bằng cách tập trung một chút.
Mùi rượu thơm nồng làm say đắm tâm trí tôi. Hơi thở nóng bỏng của tiền bối Delphine lưu thông trên gáy tôi.
“Để tụi mình tin tưởng lẫn nhau, không được có bí mật nào đúng không? Đó là lý do tại sao tôi nói sự thật với cậu.”
“Cô sẽ hối hận.”
“Xin lỗi à… Tôi sẽ hối hận sao? Ahaha!”
Tiền bối Delphine cười toe toét, rồi phá lên cười như thể vừa nghe được một câu chuyện cười vui. Có vẻ như sự phấn khích của cô tăng lên một chút vì hơi say. Nghĩ lại thì, bản thân tôi cũng cảm thấy hơi say và mơ màng.
Đó hẳn là lý do tại sao tôi có thể nói chuyện với tiền bối Delphine một cách thản nhiên.
Khoảng cách giữa chúng tôi không đáng kể. Đôi mắt lạnh lẽo, trũng sâu của tôi tiếp tục kiểm tra những điểm quan trọng của cô nàng.
Gáy nhợt nhạt là vị trí dễ bị tổn thương nhất vào lúc này. Nhưng tiền bối Delphine, dường như đã đọc được suy nghĩ của tôi, cười một lúc rồi thì thầm vào tai tôi.
“…… Ian, Percus.”
Đôi mắt đỏ thẫm của cô có thể nhận ra thoạt nhìn có vẻ mờ nhạt, nhưng bóng tối rõ rệt trong mắt cô không thể che giấu hoàn toàn.
Niềm kiêu hãnh của một con thú và sự tự tin tuyệt đối vào bản thân.
“Tôi chưa bao giờ hối hận về bất cứ điều gì trong cuộc sống của mình. Nếu ngày mà tôi cảm thấy hối hận có đến, thì đó chỉ là ngày tôi nếm mùi thất bại.”
Xin nhắc lại, cô chưa bao giờ thua. Hơn nữa, tuyên bố của cô thể hiện sự tự tin tuyệt đối rằng bản thân tin rằng mọi chuyện sẽ vẫn như vậy trong tương lai. Nếu người nói không phải là tiền bối Delphine, tôi có thể đã cười và khiển trách họ vì sự kiêu ngạo của họ.
Tuy nhiên, nó khác biệt vì người nói là tiền bối Delphine. Cô có quyền được kiêu ngạo. Quá trình sống của cô là bằng chứng cho điều đó.
Tôi cũng biết rõ rằng ý nghĩa của từ ngữ thay đổi tùy theo người nói. Tôi thốt ra những lời cay độc trong sự khó chịu.
“Cô nên cảnh giác hơn… Nhất là khi không có vũ khí như lúc này.”
“Cậu có muốn thử tôi không?”
Môi của tiền bối Delphine cong lên thành một nụ cười khiêu khích. Tôi thở dài và nhìn đi nơi khác như thể không quan tâm.
Đúng lúc đó, tôi rút rìu ra.
Một tiếng rít vang vọng trong không khí khi lưỡi rìu lóe lên, xé toạc không khí. Giống như lưỡi dao của máy chém, lưỡi rìu rơi theo hướng hiệu quả nhất.
Đó là một đòn thẳng, đơn giản và cực kỳ mạnh mẽ. Vũ khí tầm ngắn chủ yếu bất lợi trừ khi kẻ địch ở gần.
Vũ khí càng ngắn thì càng dễ dàng tăng tốc tức thời. Đó là trường hợp của chiếc rìu của tôi. Một đường chớp nhoáng được kéo xuống với vận tốc lớn hơn so với những gì có thể thực hiện được bằng một thanh kiếm dài.
Nhưng đường trắng đó không bao giờ hoàn thành chặng đường của nó.
Những tia lửa bắn ra khi một tiếng nổ lớn vang lên.
Trong nháy mắt, bàn tay đang đặt trên đùi của tiền bối Delphine đột nhiên giật mạnh như tia chớp, một luồng sáng vàng từ bên dưới bay lên.
Trong chớp mắt, một con dao găm được bao phủ bởi hào quang vàng đã va chạm với chiếc rìu của tôi. Cuộc tấn công của tôi dừng lại khi chiếc rìu bị đẩy ra khỏi tay tôi và bay lên không trung.
Con dao găm, vẫn được bao bọc trong hào quang vàng, chạm vào gáy tôi. Tôi có thể cảm thấy hơi ấm nhẹ nhàng của nó thấm vào da tôi.
Tôi được thông báo rằng hào quang của tiền bối Delphine có sức nóng dữ dội có thể làm tan chảy bất kỳ kim loại nào chỉ bằng cách tiếp xúc. Nếu nó chỉ ở mức độ mà tôi cảm thấy ấm áp, điều đó cho thấy cô đang dễ dãi với tôi.
Một tiếng rên rỉ bất mãn phát ra từ miệng tôi. Tiền bối Delphine mỉm cười nhẹ nhàng.
Không thể chịu được những chuyển động đột ngột ấy, chiếc váy của cô hơi tuột khỏi vai, nhưng tôi không để ý đến điều đó.
Đến thời điểm này, tôi cảm thấy mình đã thất bại với tư cách là một người đàn ông và một kiếm sĩ.
Tiền bối Delphine rút dao găm ra khi nhận thấy tình trạng tê liệt của tôi. Hào quang vàng tăng cường cho con dao găm nhanh chóng tan biến.
“……Cô giấu vũ khí à?”
“Tất nhiên, cậu có nghĩ rằng một người có địa vị như tôi sẽ gặp ai đó khi không có phương tiện tự vệ không? À, để dễ tiếp cận hơn, tôi treo nó ở bên trong đùi mình.”
Đó là lý do tại sao lưỡi kiếm có mùi hương dễ chịu. Tôi đột nhiên nhận ra mùi hương thoang thoảng mà tôi hít vào khi lưỡi kiếm của cô chạm vào cổ tôi.
Tiền bối Delphine nhìn tôi với đôi mắt tinh nghịch. Biểu cảm của cô toát lên sự tự tin. Cô có vẻ khá thoải mái, nhưng biết cô thực sự có thể giết tôi nếu tôi vượt quá giới hạn.
Đó là một lời đề nghị hấp dẫn, nhưng phản ứng của tôi sẽ không bao giờ thay đổi. Tôi nói trong khi nhìn chằm chằm vào tiền bối Delphine với đôi mắt run rẩy.
“Tôi từ chối.”
Khuôn mặt của tiền bối Delphine tái nhợt vì lòng tự trọng của cô bị tổn thương. Những lần từ chối liên tiếp có thể đã xúc phạm cô đôi chút. Cô nhanh chóng gạt bỏ cảm giác đó và nói như thể không quan tâm đến những lần từ chối.
“Dù sao thì, cậu có biết sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai ta hiện tại không? Cậu không thể nào đánh bại được tôi, bất kể là tấn công bất ngờ hay tấn công trực diện…….”
Vào lúc đó, cánh tay đang cầm chặt cán rìu của tôi lại một lần nữa có thêm sức mạnh.
Chiếc rìu vẫn giơ cao sau khi va chạm với con dao găm của tiền bối Delphine. Cơ bắp cánh tay tôi căng cứng và những gì xảy ra tiếp theo chỉ là tự nhiên.
Lưỡi rìu chém xuống như một tia sáng, xé toạc không khí.
Một lần nữa lại là một cuộc tấn công bất ngờ. Lợi dụng sự bất cẩn ấy, tôi nghĩ rằng đó sẽ là một cuộc phục kích hoàn hảo, nhưng phản ứng của tiền bối Delphine thậm chí còn nhanh hơn.
Đôi mắt đỏ thẫm của cô lại trở nên lạnh lẽo, và con dao găm của cô lại giật lên như một tia chớp. Chắc chắn rằng tình huống trước đó sẽ lặp lại khi nhìn vào cách diễn ra của kịch bản. Một nụ cười nhẹ hiện lên trên khuôn mặt của tiền bối Delphine.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo.
Máu nhanh chóng phun ra khi âm thanh của thịt bị xé toạc vang vọng khắp phòng. Tiền bối Delphine mở to mắt đáp lại.
Thứ chặn con dao găm của cô chính là bàn tay tôi.
Một cơn đau rát bỏng chạy dọc tay tôi. Tôi không thể quen với cảm giác da thịt và cơ bắp bị xé rách, bất kể tôi đã trải qua điều đó bao nhiêu lần. Cơn đau dữ dội đến mức như thể có một cây kim đâm xuyên qua xương sống, tôi nghiến chặt răng và ngậm chặt miệng khi cảm thấy một tiếng hét vang lên.
Ánh mắt của tiền bối Delphine lộ rõ vẻ bối rối vì sự việc này nằm ngoài dự đoán của cô nàng.
Đó là một hành động gian xảo, nhưng làm sao tôi có thể giáng một đòn? Tôi không thể chịu đựng được suy nghĩ rằng tôi không giáng một đòn nào vào cô nàng.
Đúng lúc đó, lưỡi rìu của tôi cuối cùng cũng chạm tới tiền bối Delphine.


0 Bình luận