Arc 1: Bức Thư Đầu Tiên [ĐANG TIẾN HÀNH]
Chương 44: Bức Thư Đầu Tiên (44)
0 Bình luận - Độ dài: 2,512 từ - Cập nhật:
Cuối cùng, tiền bối Delphine đã mặc áo choàng vào sau khi nghe những lời cầu xin liên tục của tôi. Cô ngồi đối diện tôi với đôi mắt đỏ rực sáng lên vì sự khó chịu không thể giải thích được.
Có lẽ tôi đã kiếm được một chút sự căm ghét của cô nàng. Tôi cũng nản lòng. Như tiền bối Delphine đã nói, cơ thể hở hang của cô giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.
Tuy nhiên, tôi không thể làm gì khác. Tôi thực sự không thể chịu đựng được bầu không khí hiện tại.
Mùi hương ngọt ngào lan tỏa khắp phòng, bầu không khí lãng mạn được tạo ra bởi ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên thân thể thiếu nữ bán khỏa thân với vẻ đẹp hiếm có.
Căn phòng này có vẻ được thiết kế để bẫy đàn ông. Tôi thở phào nhẹ nhõm sau khi cuối cùng tiền bối Delphine cũng mặc xong váy.
Dù đã che chắn, nhưng tiền bối Delphine vẫn rất xinh đẹp. Đôi chân trắng mịn không tì vết duỗi ra giữa chiếc váy đã thu hút sự chú ý của tôi như chúng đã làm nhiều lần cho đến nay.
Tuy nhiên, thật may mắn cho tôi là cô không để lộ những đường cong ẩn giấu của mình. Khi cô đến gần tôi lúc đó, tâm trí tôi trở nên mơ hồ vì mùi hương hoa thoang thoảng trên làn da cô nàng.
Một cuộc trò chuyện đúng mực giữa hai cá nhân chỉ có thể diễn ra khi cả hai bên đều suy nghĩ hợp lý. Một người đàn ông bị một người phụ nữ mê hoặc sẽ không thể đưa ra quyết định hợp lý. Có lẽ kế hoạch của tiền bối Delphine chỉ là một cái bẫy mật từ đầu.
Tôi suy nghĩ về khả năng đó nhưng nhanh chóng bật cười thầm vì sự ngu ngốc của chính mình.
Delphine Yurdina đặt bẫy tình chỉ để đối phó với đứa con trai thứ hai của Tử tước ở vùng nông thôn?
Thật vô lý. Cô có thể làm bất cứ điều gì tôi có thể làm, và cô có bất cứ điều gì tôi có thể hy vọng có. Tiền bối Delphine vượt trội hơn tôi về mọi mặt, dù là khả năng, sự giàu có hay địa vị.
Cô không cần phải đặt bẫy mật cho tôi. Khi suy nghĩ một cách hợp lý, cô đã hành động như bình thường.
Trong khi tôi thầm thở dài, tiền bối Delphine đã nói bằng giọng quyến rũ.
“Cậu giống như một con thú khi vung rìu, nhưng giờ lại hành động như một cậu bé ngây thơ, nhu mì coi trọng sự trong trắng. Tôi hơi thất vọng đấy, Chúa rìu."
Tôi cố nhịn cười khi thấy tiền bối Delphine càu nhàu.
Cô gái này cần phải cẩn thận lời nói của mình, đặc biệt là trước mặt khách. Nếu cô thốt ra điều gì đó khiêu khích với người không nên nói, nó có thể leo thang thành một vụ bê bối cản trở cuộc hôn nhân.
Không ai coi trọng hình ảnh trong sạch hơn giới quý tộc. Bất kể những hành vi khiếm nhã mà họ đã phạm phải sau hậu trường, họ phải duy trì hình ảnh trong sạch trước mắt công chúng.
Vậy mà thiếu nữ quý tộc này lại đứng bán khỏa thân trong một căn phòng chỉ có cô và một người đàn ông vào lúc nửa đêm?
Ngay khi tin đồn này lan truyền, chắc chắn danh tiếng của cô sẽ bị hoen ố. Nhưng dù vậy, giá trị hình ảnh của Delphine Yurdina vẫn quá cao quý. Nó chỉ để lại một vết xước trên danh tiếng của cô nàng.
Tôi thận trọng đưa ra cho tiền bối Delphine một lời khuyên không liên quan.
“Tiền bối Delphine, vì cô là quý tộc, ít nhất cô cũng nên coi trọng cơ thể của mình hơn bất cứ thứ gì khác……”
“Tôi không cần nó.”
Trước khi tôi kịp nói hết lời, tiền bối Delphine lão sư đã thốt ra những lời này với giọng điệu kiên quyết. Một câu trả lời ngắn gọn và đơn giản, khiến tôi khá bối rối.
“……Gì cơ?”
“Tôi đã nói với cậu là tôi không cần nó, Chúa rìu. Cậu đã bao giờ tự hỏi tại sao phụ nữ lại quấn mình trước mặt đàn ông chưa?”
Tôi không nói nên lời khi tiền bối Delphine hỏi câu hỏi một cách buồn ngủ. Thảo luận về các thể chế xã hội như vậy nói chung không phải là chuyên môn của tôi. Giá mà tôi là Leto.
Ít nhất thì tôi cũng có thể đưa ra câu trả lời bằng chính hiểu biết của mình.
Tôi bắt đầu nói trong khi nghĩ lại lời mắng của Thánh nữ cách đây vài ngày.
“Ồ, tất nhiên là để giữ gìn sự trong trắng đúng không? Không giống như linh hồn, cơ thể được tạo ra bởi bàn tay của Tà Thần Omeros, vì vậy nó là nguồn gốc của tội lỗi……”
“Vì thế không cần thiết nữa.”
Cô lại nói bằng giọng kiên quyết một lần nữa.
Tôi im lặng nhìn khi cô thong thả rót cho mình một ly rượu.
Mùi rượu lan tỏa khi tiếng nhỏ giọt vang vọng khắp phòng. Cô đẩy ly rượu và nó lướt về phía tôi, một màn thể hiện ấn tượng về khả năng kiểm soát sức mạnh.
Khi mùi hương thoang thoảng lướt qua đầu mũi, tôi thấy rõ loại rượu này rất xa xỉ. Đó là loại rượu mà những người kế vị của Gia tộc Yurdina uống. Chất lượng của nó không hề kém.
Chiếc ly này có giá trị bao nhiêu nếu tính bằng vàng? Tôi đã cố gắng ước lượng giá trị này trong một lúc, nhưng tôi sớm nhận ra rằng nó vô nghĩa.
Rốt cuộc, thế giới mà cô ấy sống rất khác với thế giới của tôi. Kể cả có phải vật lộn để tính toán thì đó cũng chỉ là một mối quan tâm tầm thường đối với cô nàng. Chỉ có một điều tôi có thể làm.
Tôi đổ hết rượu trong ly vào miệng.
Từ vị ngọt, vị đắng và hương thơm thoang thoảng của rượu đi xuống thực quản của tôi.
Thật tuyệt. Ngay cả tôi, người không biết mùi vị của rượu, cũng có thể nhận ra rõ ràng sự khác biệt giữa loại rượu này và những loại rượu sản xuất hàng loạt thông thường. Khi tôi uống cạn ly đầu tiên, đôi mắt của tiền bối Delphine thoáng hiện vẻ thỏa mãn.
Cô có vẻ thích cách uống rượu táo bạo này. Điều đó có lý vì cô đến từ phương Bắc. Họ là những con người đã sống sót trong môi trường khắc nghiệt. Dù là quý tộc hay thường dân, họ đều tỏ ra là những cá nhân thô lỗ.
Chỉ riêng vẻ ngoài của họ đã tạo ra ấn tượng rằng họ sẽ soi mói nghi thức ăn uống của mọi người khác. Tôi thấy bối rối khi hình ảnh quý tộc của cô lại khác với sở thích cá nhân như vậy.
“Những thứ đẹp đẽ khơi dậy tính chiếm hữu. Mọi thứ đều như vậy. Cơ thể phụ nữ cũng thế, càng đẹp thì càng kích thích tính dục của đàn ông. Những suy nghĩ muốn biến phụ nữ thành vật sở hữu của mình……”
Tiền bối Delphine lại nâng ly rượu lên. Mắt cô hướng về phía tôi khi rót đầy ly rượu rỗng của mình.
Ánh mắt của cô gợi ý tôi nên thử thêm một lần nữa.
Chiếc chai nghiêng đi khi tôi im lặng đưa ly rượu ra. Một lần nữa, mùi thơm của rượu lan tỏa khi âm thanh nhỏ giọt vang vọng khắp phòng.
Tiền bối Delphine cầm ly rượu với vẻ mặt không hài lòng, sau đó tiếp tục nói bằng giọng dịu dàng.
“Đó là lý do tại sao hầu hết phụ nữ che đậy bản thân và tuyên bố 'trong trắng' của họ. Bởi vì đó là cách duy nhất để thỏa mãn ham muốn của đàn ông. Hoặc, có lẽ nó có thể được sử dụng như một vũ khí vào thời điểm quan trọng nhất… Bất kể thế nào, nó không gì hơn là suy nghĩ của những kẻ yếu đuối.”
“……Theo nghĩa nào?”
“Tại sao tôi phải sợ khi không ai có thể có được tôi?”
Đó là một lời nhận xét ngạo mạn. Nhưng tiền bối Delphine lại nói một cách vô cảm. Đó là giọng nói không có chỗ cho sự phản bác, như thể cô đang nói ra một sự thật rất hiển nhiên.
Cô có quyền đưa ra tuyên bố như vậy. Ngay cả khi một người đàn ông đầu hàng dục vọng và cố gắng tấn công, không quá một vài người có thể kiềm chế cô bằng vũ lực.
Cũng có thể nói như vậy với tôi. Ngay cả khi tôi mất trí và cố gắng tấn công, cô sẽ chế ngự tôi trong vòng vài giây. Do đó, cô không gặp vấn đề gì khi cho tôi xem làn da của mình.
Bởi vì cô quá mạnh mẽ. Sự kiêu ngạo đó chính là nền tảng của Delphine Yurdina.
Một người phụ nữ không sợ ai và không bị ai kiểm soát.
Tôi nhấp một ngụm rượu mà không nói một lời. Khi tôi bắt đầu hiểu được bản chất của cô nàng, tôi thở dài và nói.
“………Đó là lý do tại sao cô nói, 'Tôi không cần nó.'”
“Ừm, tôi ghét những thứ tôi không cần. Những thứ đẹp đẽ trở nên có giá trị hơn khi chúng được phô trương đúng không?”
Rồi một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt cô nàng. Tôi cảm thấy như thể ánh mắt của mình vô tình hướng về làn da nhợt nhạt ấy. Tôi tránh ánh mắt cô và thở dài.
Uống rượu khiến tôi lại mất kiểm soát. Cô nói theo cách như thể đang an ủi tôi.
“Nếu muốn nhìn thì cứ nhìn đi. Hiếm khi có người nhìn vào cơ thể tôi. Tôi không phải khoe cơ thể mình với bất kỳ ai đâu.”
Tôi hướng ánh mắt về phía tiền bối Delphine. Nếu những gì cô nói là sự thật, vậy có nghĩa là có một tiêu chuẩn cho việc ai có thể nhìn thấy cô bán khỏa thân không?
Cười, một nụ cười nhẹ nhàng thoát ra khỏi miệng của tiền bối Delphine. Cô nhanh chóng trả lời những nghi ngờ của tôi.
“Chỉ có những người đàn ông xứng đáng mới xứng đáng được nhìn thấy cái đẹp.”
“Cô có ý gì khi nói đến những người đàn ông xứng đáng?”
“Phụtt, đúng rồi. Nói cách khác…ý là 'Những con người hữu ích'.”
Đây là một tuyên bố rõ ràng mà một số người có thể thấy khó chịu.
Tuy nhiên, tôi không cảm thấy bị xúc phạm bởi tuyên bố của cô nàng. Những lời như vậy không có gì lạ nếu Delphine Yurdina là người thốt ra chúng. Tuy nhiên, tôi đột nhiên nhớ lại cuộc trò chuyện với Seria hôm nọ.
Những lời mà tiền bối Delphine đã nói với Seria khi còn nhỏ, "Nếu em không chứng minh được giá trị của mình, em có thể sẽ có kết cục như thế này."
Tôi nhấp một ngụm rượu trong im lặng. Tuy nhiên, tiền bối Delphine vẫn tiếp tục nói.
“Tôi nhìn nhận con người trên thế gian này theo một cách đặc biệt, bất kể họ có hữu ích hay không. Không có gì khác liên quan đến con người quan trọng với tôi. Theo nghĩa đó, cậu là một người khá hữu ích.”
“Bởi vì tôi đã đánh bại tiền bối Elsie?”
“Ngoài ra, tôi còn nghe được nhiều câu chuyện khác nữa.”
Tiền bối Delphine bắt chéo chân khi cô thốt ra câu nói đó. Cặp đùi mịn màng, căng mọng ấy hiện ra ngay trong nháy mắt. Tôi chịu đựng sự cám dỗ nhìn chằm chằm vào đôi chân của cô nàng.
Tôi không thể tiếp tục nhảy theo giai điệu của cô nữa. Tôi nhắm chặt mắt lại và uống rượu.
Tiền bối Delphine cười, như thể tôi dễ thương lắm. Cô tiếp tục bài phát biểu của mình bằng giọng thoải mái.
“Nghe nói dạo này cậu đi chơi với Seria.”
“Tôi rất biết ơn vì điều đó. Dù em ấy có tài năng tuyệt vời, nhưng dường như không có tài năng giao tiếp xã hội… Tôi lo rằng em ấy có thể không bao giờ có thể kết bạn trong suốt quãng đời còn lại. Dù là thành viên của Gia tộc Yurdina, em ấy vẫn là em gái cùng cha khác mẹ của tôi.”
Một nụ cười yếu ớt thoáng qua trên môi khi cô nói điều đó. Liệu cô có quan tâm đến Seria theo cách riêng của mình không? Có thể là như vậy vì họ đã lớn lên cùng nhau.
Tiền bối Delphine, với nụ cười buồn bã trên môi, im lặng một lúc.
Cụp cụp, ngón trỏ của cô gõ nhẹ lên bàn. Đôi mắt đỏ thẫm, dường như đắm chìm trong suy nghĩ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng lọt qua cửa sổ khiến cô trông như thể ánh sáng chiếu vào trong ánh đèn sân khấu. Một quang cảnh đẹp như tranh vẽ.
Phải mất một lúc cô mới quay lại nhìn tôi.
“Tôi cũng nghe được rất nhiều câu chuyện thú vị. Một nam sinh năm ba chỉ ở hạng trung cấp gần đây đã thể hiện thành tích đáng kinh ngạc.”
“Tôi chỉ may mắn thôi.”
Đáp lại lời nói khiêm nhường của tôi, tiền bối Delphine cười khẩy với tôi. Như thể lời nhận xét khiêm nhường đó thật nực cười.
“Không cần lời khiêm tốn đó đâu. Quan trọng là kết quả. Nếu cậu may mắn một lần, đó là sự trùng hợp, nhưng nếu nó xảy ra nhiều lần, đó là kỹ năng. Và, tôi thích những người có tài năng.”
Với tiếng ‘cụp’, chiếc ly rượu mà tiền bối Delphine đang cầm được đặt lên bàn. Má ửng hồng. Cô bắt đầu say.
Cảm giác như có một luồng hơi nóng đang chạy xuống thực quản và đâm vào đầu tôi. Tôi cũng đang từ từ say. Tiền bối Delphine mỉm cười khiêu gợi với tôi và nói.
“Cậu biết tôi muốn nói gì phải không?”
Tôi nuốt nước bọt thay vì trả lời câu hỏi của cô nàng. Không phải vì tôi không hiểu được ý định ẩn sau câu hỏi đó, mà vì nó khiến tôi bất ngờ.
Cô thực sự định hành động như thế này sao?


0 Bình luận