Izure Shinwa no Ragnarök
Namekojirushi Youta
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 09

Chương 3

0 Bình luận - Độ dài: 16,584 từ - Cập nhật:

Thiên Chi Giai Đoạn (Nấc thang thiên đường)

**1**

Bên trong sâu thẳm Vương Cung Thánh Đường Thánh Phêrô.

*Rầm!*

“Ôi chao, suýt nữa thì…”

Cảm nhận chấn động bất ngờ của tòa kiến trúc, tôi – Đại Thánh Nữ, suýt chút nữa ngã khuỵu.

“Phù, hú vía thật.”

Chỉ một chút nữa thôi là tôi đã làm đổ cả bàn thờ rồi.

Bàn thờ.

Nơi cử hành Nghi thức Giáng Lâm của Đấng Chí Tôn.

Tôi vừa chuẩn bị cho nghi thức, vừa chờ đợi trận chiến đi đến hồi kết.

“Chắc Liz và mọi người cũng bắt đầu giao chiến rồi nhỉ?”

Trận rung chấn vừa rồi của tòa nhà hẳn là do chuyện đó.

Họ đang chiến đấu với ai đây?

Theo báo cáo gần nhất, có ba người đã tiến đến khu vực xung quanh Vatican:

Shinsen Raika.

Shinsen Tenka.

Brynhildr.

Liệu có đúng là ba người họ như dự đoán?

Nhưng hình như cũng có ba vị thần đang giao chiến tại Công viên Adriano.

Cũng có khả năng người chiến thắng trong số họ đã xuất hiện ở đây.

Tuy nhiên, khả năng cao nhất vẫn là huynh muội Shinsen.

Vấn đề là, liệu cặp huynh muội đó có hợp tác với nhau không.

Dù là kẻ thù, nhưng mục tiêu của cả hai đều là "Di Hài Relic".

Khi có một mục đích chung, việc tạm thời hợp tác là hoàn toàn có thể xảy ra.

Hơn nữa, khoan nói đến người em, tôi nghe nói người anh có xu hướng dễ bị tình cảm chi phối.

Ít nhất thì hắn ta cũng sẽ không đối đầu với em gái mình.

“Hửm?”

À phải rồi.

Nếu kẻ địch đã vào được bên trong, vậy Ryoma đã thất bại rồi sao?

Anh ấy vốn ôm mối hận với Shinsen Raika.

Nếu anh ấy đã thua, thì dù đối thủ là ai, mối hận đó cũng không thể được hóa giải.

“À… tôi nhớ hình như chuyện này gọi là… vô niệm, phải không nhỉ?”

Ryoma hẳn phải vô cùng uất hận.

Chắc anh ấy đáng thương lắm.

Không, ngay từ đầu, anh ấy đã ở trong một hoàn cảnh đáng thương rồi.

Mười năm trước mất đi người vợ.

Quê hương bị thần linh hủy diệt.

Người con trai duy nhất sống sót thì không còn giữ được ký ức mới.

Vì muốn báo thù, anh ấy đã chọn con đường gian nan của Thần Phạt Giả.

Đã phải sống với bao nhiêu đau khổ.

Thế nhưng các vị thần chính lại ở trên Thần Giới, không thể chạm tới.

Cậu con trai ấy lại bị Shinsen Raika sát hại.

Hơn nữa, vị thần mà Shinsen Raika sở hữu lại chính là Balor – kẻ thù của vợ anh và quê hương anh.

Khi ấy, thật khó khăn để ngăn cản anh ấy lao ra khỏi giáo đường.

Lay và Klay đã phải hai người giữ lại.

Liz thì chỉ đứng ngoài quan sát, không giúp một tay.

Cô ta lúc nào cũng vậy.

Vô tư lự, hay nói thẳng ra là vô trách nhiệm.

Vậy mà lại rất mạnh, nên chẳng biết nói gì hơn.

Không biết cô ta có thực sự đồng tình với mục tiêu của tôi không.

Mục tiêu của tôi.

Cứu rỗi thế giới.

Lay, Klay, Dimitri, Samuel, Ryoma… Họ đang hợp tác vì mục tiêu đó.

Nhưng có lần, khi tôi hỏi Klay về chuyện này, anh ấy đã nói:

“Cô ấy không phải là người dễ đồng điệu với người khác, nhưng cũng không phải là loại phản bội.”

Vì anh ấy nói vậy nên tôi tạm thời tin tưởng.

Tuy nhiên, cho đến giờ tôi vẫn chưa thể hiểu hết được cô ấy.

Nhưng thôi, đời là thế mà.

Con người làm sao có thể thấu hiểu nhau trọn đời.

Chỉ là không ngừng mong muốn được thấu hiểu.

Chính vì thế mà nó trở nên quý giá.

Nhưng điều quý giá không có nghĩa là hoàn hảo.

Cũng như điều thiện không phải là tất cả.

Điều ác cũng không phải là tất cả.

Có những điều tốt đẹp đến từ sự không thấu hiểu người khác.

Và ngược lại, cũng có những bi kịch phát sinh vì không thể thấu hiểu người khác.

“Ồ?”

Không để ý mà suy nghĩ đã lộn xộn hết cả rồi.

Ban đầu mình định nghĩ gì ấy nhỉ?

Thôi kệ đi.

Cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì.

Bây giờ không phải lúc cho những chuyện đó.

Hãy nghĩ đến những điều quan trọng hơn.

Ví dụ như, hoàn thành công việc trước mắt.

“Được rồi!”

Tôi xếp các chén tế lên bàn thờ.

Những chén tế là đĩa sâu lòng mô phỏng Chén Thánh.

Bên trong chứa máu của các Giáo sĩ.

Khi mang đi, tôi phải rất cẩn thận để máu không bắn ra ngoài.

Nếu để dính lên tay áo thì phiền to lắm.

Mà nói đi cũng phải nói lại, một mình chuẩn bị bàn thờ thế này cũng là một công việc khá nặng nhọc.

Lẽ ra nên nhờ ai đó giúp đỡ mới phải chăng?

Không không, họ có nhiệm vụ đối phó với kẻ địch rồi.

Vậy nên tốt nhất là tôi tự làm thì hơn.

Vừa nhàn nhất lại vừa không có năng lực chiến đấu đáng kể nào.

“Phù…”

Xếp xong các chén tế, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Vừa nghĩ bụng mình xếp thật ngăn nắp, tôi vừa chăm chú nhìn vào dòng máu lấp đầy các chén tế.

Tôi từng nghe nói máu của thánh nhân ẩn chứa ma lực cao cường.

Nhưng sao màu sắc không được đẹp cho lắm nhỉ.

Chắc là do dinh dưỡng lúc còn sống bị thiếu chất đây mà.

Hơn nữa, các Hồng y có phải là thánh nhân không?

Lay từng nói họ đã được cải tạo để trở thành như vậy sau này.

Cẩn thận thì lát nữa mình kiểm tra lại…

“À, Lay đã chết rồi.”

Vậy thì hỏi Klay vậy.

Nếu anh ấy không chết.

Nếu chỉ còn mỗi Liz sống sót thì sao đây…

Cô ấy có lẽ chẳng biết gì về những chuyện đó, hay đúng hơn là chẳng quan tâm.

“Ừm…”

Thôi được rồi, đành tin lời Lay lúc còn sống vậy.

Hơn nữa, đối với Đại Nghi Thức sắp diễn ra, máu người chỉ là một vật tế nhỏ nhoi.

Chỉ cần nó có thể cung cấp chút ít ma lực là đã may mắn lắm rồi.

Suy cho cùng, mục đích chính là loại bỏ các Hồng y.

Chắc hẳn họ đã phản đối những gì tôi định làm.

Tôi cũng có thể thuyết phục, nhưng.

Trường hợp đó có thể dẫn đến mâu thuẫn giữa tôi và họ.

Cuối cùng, tôi chọn cách đâm lén từ phía sau như một biện pháp quản lý rủi ro.

Tôi cũng chẳng cảm thấy ơn nghĩa gì với họ.

Mà nói đúng hơn là tôi còn oán hận họ nữa kìa.

Tuy không đến mức như Shinsen Tenka.

Nhưng đó cũng chỉ là sự khác biệt trong cách đối xử sau này.

Theo một nghĩa nào đó, tôi cũng có chút đồng cảm với cô ta.

Nếu tôi ở vị trí của cô ta.

Chắc hẳn tôi đã không bao giờ nghĩ đến việc cứu thế giới.

“…”

Cứu rỗi thế giới.

Đó là mục đích cuộc đời tôi.

Vì nó, tôi hiện diện ở đây.

Chỉ vì nó, tôi được sinh ra.

Chỉ vì nó, tôi đã sống.

Tôi chưa từng hối hận về điều đó.

Có lẽ chỉ là tôi chưa đủ trải nghiệm và kiến thức để hối hận mà thôi.

Nhưng đó chỉ là những lời “giá như”.

Tôi là tôi.

Cuộc đời tôi là cuộc đời tôi.

Không có ý nghĩa gì khi than thở về việc mình được sinh ra như thế.

Chỉ cần biết lựa chọn là quan trọng.

Và thế là, tôi đã chọn vai trò này.

Vai trò Đại Thánh Nữ, người sẽ cứu rỗi thế giới.

Rồi tôi miệt mài suy nghĩ.

Về cách cứu rỗi thế giới.

Về phương cách cứu chuộc vạn dân.

Không phải những điều không hoàn hảo như trong kinh thánh Cựu Giáo chỉ cứu rỗi tín đồ.

Làm thế nào để thực sự cứu rỗi tất cả mọi người.

Ngày ngày, tôi suy nghĩ.

Chẳng còn việc gì khác để làm.

Và tôi có vô vàn thời gian.

Cứ thế, tôi cuối cùng đã tìm ra câu trả lời.

Tôi không biết liệu đó có phải là câu trả lời đúng hay không.

Chỉ là kết luận mà tôi đưa ra, với niềm tin rằng đó là điều tốt nhất.

Khi đã có câu trả lời, việc còn lại chỉ là hành động.

Và rồi, tôi đã đi đến đây.

Dù câu trả lời tôi đưa ra là tốt hay xấu.

Kết quả sẽ sớm có.

“Nghe cứ như đang dò bài kiểm tra ấy nhỉ.”

Mà tôi chưa từng đi học, nên cũng chưa từng thi cử bao giờ.

Đúng lúc đó, tòa nhà lại rung chuyển dữ dội một lần nữa.

“Á!”

Bất giác tôi lảo đảo, chống tay lên bàn.

Không may, tay tôi lại chạm vào chén tế.

*Tách!*

“A…!”

Ống tay áo nhuộm đỏ.

Tôi thở dài.

Chẳng còn cách nào khác.

Đành chuẩn bị lại từ đầu vậy.

Thực ra thì, quần áo có dơ cũng không sao.

Tôi có sẵn đồ để thay.

Máu cũng còn rất nhiều dự trữ.

Và tôi rảnh mà.

Thôi thì cứ tề chỉnh sạch sẽ rồi chờ vậy.

Chờ đến khi câu trả lời tôi tìm kiếm xuất hiện.

**2**

Rome. Nơi từng là Ga Termini.

Tôi – Shishigane Ruirui, đang gặp khó khăn khi đối mặt với Dimitri.

“Khụ…”

Bầy châu chấu mang nọc độc bọ cạp – Apollyon.

Đây là một kẻ thù đáng sợ.

Không thể khinh thường chúng chỉ vì chúng là lũ côn trùng.

Nguồn gốc của Apollyon có lẽ là dịch châu chấu.

Dịch châu chấu là sự di chuyển ồ ạt của những đàn châu chấu xuất hiện với số lượng lớn.

Đàn châu chấu đó nuốt chửng mọi loại ngũ cốc, thậm chí cả quần áo của con người, chúng ăn trụi mọi thứ và gây ra thảm họa với thiệt hại nặng nề.

Vì vậy, con người đã sợ hãi chúng.

Sợ hãi đến mức gắn tên chúng cho Kỵ sĩ Khải Huyền.

Tuy nhiên, các Anh Linh phục vụ tôi đều là những chiến binh vô song từ xưa đến nay.

Phần lớn họ đều đã vang danh trên chiến trường.

Đối với họ, việc xử lý một trăm, hai trăm con côn trùng tấn công cùng lúc còn dễ dàng hơn nhiều so với việc chém tan hàng ngàn mũi tên và đá cuội che kín bầu trời chiến trường.

Ngược lại, nếu đối thủ là Ma Nhãn của Raika hay Thiên Địa Bá Thần Hoàng Kiếm của Himeko, những kẻ đã từng đánh bại đám Anh Linh này, có lẽ cũng không thể xử lý hết cả đàn và đã bị đánh bại.

Thật may mắn khi đối thủ của con quái vật này là tôi.

Nhưng cũng thật sự khó mà khẳng định tôi có thể thắng được.

Trước hết, số lượng châu chấu không hề giảm bớt.

Chúng cứ xuất hiện không ngừng.

Chắc là không ngừng lại cho đến khi Abaddon, kẻ chủ mưu, bị tiêu diệt.

Các Anh Linh đành phải dồn hết sức vào việc xử lý chúng.

Để nhận được sự che chở của họ, tôi phải ở trên mặt đất.

Nếu tôi bay lơ lửng bằng áo choàng lông đại bàng, Apollyon chắc chắn sẽ bu lại.

Tất yếu, tôi phải giao chiến trên mặt đất với Dimitri.

Thế nhưng…

“───!?”

Đột nhiên, một cơn đau nhói chạy dọc ngực, khiến tôi vặn mình.

“…─……!?”

Không thể thốt nên lời, tôi cố gắng hết sức để không ngã gục.

Quên cả thở, tôi run rẩy sờ tay lên ngực.

Đầu ngón tay chạm phải một vật dài như chiếc kim nhỏ, tôi vội vàng rút ra.

“~~~! Hức… a!”

Một cơn đau nhói lại chạy qua ngay khoảnh khắc rút ra, nhưng cuối cùng tôi cũng lấy lại được nhịp thở.

“Khụ… tên khốn này!”

Tôi nghiến răng bẻ gãy chiếc kim.

Chiếc kim mảnh mai dễ dàng gãy đôi.

Nhìn thế nào thì nó cũng chỉ là một chiếc kim bình thường.

Không có vẻ gì là tẩm độc.

Mà nói đúng hơn, tôi luôn duy trì thuật giải độc.

Tức là, đòn tấn công vừa rồi – và những đòn tôi đã liên tục phải hứng chịu từ khi trận chiến bắt đầu – không phải do độc.

“Quan hành hình… phải không.”

Một chuyên gia được đào tạo đặc biệt để tra tấn người và moi thông tin.

Trên các chiến trường xa xưa, cũng tồn tại những nghề như vậy.

Đó là một nghề nghiệp trên chiến trường đòi hỏi kỹ năng cực kỳ điêu luyện, nhưng tiếc là nó không phù hợp với tiêu chí của một dũng sĩ, nên tôi không thực sự quen thuộc.

Do đó, kiến thức của tôi về nó cũng chỉ là nghe lỏm được.

Họ rất thành thạo về các "huyệt đạo" trên cơ thể con người.

Huyệt đạo là những điểm trên cơ thể mà bên dưới không có xương bảo vệ nội tạng, hoặc nơi các dây thần kinh tập trung.

Đó đúng nghĩa là những vị trí có thể gây ra vết thương chí mạng, và nghe nói chỉ cần một cây kim cũng có thể gây ra đau đớn dữ dội.

Đối với một vị thần vốn không có cảm giác đau đớn, nỗi đau là một sự kích thích xa lạ.

Dù vậy, nếu bị "tấn công" bằng kiếm hay ma thuật, người ta vẫn có thể chuẩn bị tâm lý trước.

Nhưng nếu không thể nhận ra đòn tấn công đó thì sao?

Hoặc nếu cơn đau vượt quá sức tưởng tượng đột ngột ập đến?

Những màn tra tấn của Dimitri đều sở hữu cả hai tính chất này.

Nhưng, cho dù là vậy đi nữa!

Trên chiến trường hỗn loạn với châu chấu và Anh Linh, hắn ta liên tục di chuyển để tôi không thể nắm bắt được vị trí, rồi lại dùng cây kim mảnh mai như vậy để nhắm trúng các huyệt đạo một cách chính xác. Đó không phải là kỹ năng của người thường.

“A, đau quá!?”

Đột nhiên, mắt cá chân tôi cảm thấy khó chịu và đau nhói.

Đó là một vật trông giống như một chiếc lưỡi câu lớn có dây.

Chiếc kim lớn đó đâm xuyên qua chỗ mỏng thịt nhất ở mắt cá chân tôi.

“Ối!”

Sợi dây bị kéo, chân tôi bị giật mạnh.

Tôi bị ép dạng chân ra và ngã phịch xuống, nhưng cố gắng chống cự để không bị kéo lê đi.

Và rồi.

Chiếc kim đó có lưỡi dao bên trong hay sao – ngay khi tôi chống cự, nó *rắc* một tiếng, rạch nát mắt cá chân tôi.

Ngay sau đó, một cơn đau dữ dội bất ngờ giáng thẳng vào óc.

“Á, Á Á Á Á!?”

Cái gì thế này!?

Đúng là tôi bị rách thịt sâu, nhưng sao lại đau đến mức này!?

Tôi ôm lấy mắt cá chân đầy máu, nhưng không thể kìm được nước mắt tuôn trào.

Mà nói đúng hơn, tôi không thể đứng dậy được nữa…!

“Đau rách gân Achilles thế nào?”

“…Khụ!”

Tôi quay lại khi nghe tiếng Dimitri, nhưng không thể xác định được hắn ở đâu giữa đàn châu chấu.

Không những thế, ngay khi tôi quay lưng, một chiếc kim khác đã bay tới từ hướng khác.

“Aaa…!”

Tôi rút chiếc kim đâm vào cánh tay trái.

Dù đã rút kim, cảm giác tê liệt không biến mất.

Mà nói đúng hơn, cơn tê liệt dần dần lan ra toàn bộ cánh tay, cuối cùng khiến tôi không thể gập khuỷu tay lại được nữa.

“Tiếp theo là mắt.”

“!?”

Bất giác tôi nhắm mắt lại, nhưng lần sau tôi bị tấn công lại là ở lưng.

“──! ──”

Đau đớn đến mức không thể thét lên.

Mắt tôi hoa lên, và ý thức chập chờn trong chốc lát.

“Khụ, khụ.”

Đến lúc đó tôi mới chợt nhớ ra phải chữa trị vết thương.

Ngay cả một điều hiển nhiên như vậy, tôi cũng đã quên béng đi vì đau đớn.

“Khụ!?”

Lần này là dao.

Cổ họng tôi bị rạch, máu phun ra.

Việc chữa trị vốn đã khó khăn nay lại càng bị rối loạn hơn.

Cảm giác đau đớn của con người thật sự phiền phức.

Mỗi khi cảm thấy đau đớn dữ dội, suy nghĩ tôi lại bị đứt quãng.

Sự tập trung bị xáo trộn, hành động tiếp theo bị trì hoãn.

Trong lúc đó, tôi hoàn toàn bị kẻ địch nắm quyền chủ động.

Mà nói đúng hơn là… không ổn rồi.

Việc duy trì kích hoạt ‘Regalia’ đang dần trở nên khó khăn.

Dù Anh Linh Cung Điện vốn đã bị phá hủy một nửa, nên nếu sức tập trung của tôi bị giảm sút, việc duy trì nó càng trở nên khó khăn hơn là điều tất yếu.

Cứ thế này, tôi chỉ có thể cầm cự được vài phút nữa.

Được ăn cả ngã về không!

“A Á Á!”

Ma thuật Vàng Gleipnir, giải phóng tối đa.

Tôi lấp đầy bầu trời bằng những thanh kiếm vàng.

Không một kẽ hở, không ngừng nghỉ.

Để xiên tất cả, bất kể vị trí của kẻ thù.

Xin lỗi Kunisaki, cố gắng né tránh nhé!

Tôi thầm xin lỗi trong lòng và trút cơn mưa kiếm xuống mặt đất.

Nhưng, không dừng lại ở đó.

“…Vẫn chưa, vẫn chưa hết!”

Vòng cổ yêu tinh đỏ Brísingamen đỏ rực lên.

Cơ chế tạo ma lực vô hạn đang rên rỉ.

Và cơ thể này cũng vậy, cũng đang rên rỉ.

Ngay cả tôi, một thần ma thuật, cũng có giới hạn về lượng ma lực có thể sử dụng cùng lúc khi hiển hiện.

Dù vậy, tôi vẫn cố sức hút hết ma lực từ chiếc vòng cổ đến mức giới hạn.

Đổ tất cả vào đó, tôi biến sàn cung điện thành một núi kiếm.

Mật độ kiếm dày đặc như trên trời.

Cảnh tượng đó giống như một hàm răng vàng khổng lồ.

Dimitri.

Abaddon.

Apollyon.

Các Anh Linh…

Tất cả, hãy hóa thành mảnh vụn đi!

“A Á Á Á Á Á Á!!”

Hưởng ứng tiếng thét của tôi, tiếng kim loại va chạm vào nhau cao vút vang vọng khắp xung quanh.

Ánh vàng rực rỡ lấp đầy tầm nhìn.

“Hà, hà…”

Chỉ mất vài giây để hàm răng khổng lồ khép lại.

Tiếng kim loại vang vọng vẫn còn văng vẳng bên tai.

“Hà… ực… Hà!”

Cổ họng tôi thở hổn hển tìm kiếm không khí.

Cơ thể đã quá tải rồi.

Dù vậy, nhân cơ hội này, tôi tự chữa lành mắt cá chân và cổ họng.

Máu ngừng chảy dần, nhưng mắt tôi mờ đi.

Quanh đây, không có hơi thở của Anh Linh…

Cũng không nghe thấy tiếng vỗ cánh của côn trùng.

Vấn đề là Dimitri.

Hắn hẳn không có đủ thời gian để né tránh.

Bình thường thì hắn đã chết rồi.

Chắc chắn là chết.

Nhưng.

Sao thế này?

Tôi có một dự cảm kỳ lạ.

Có lẽ nào vì tên đàn ông đó tự xưng là Thần Phạt Giả giống Raika…?

Tôi không thể gạt bỏ đi nỗi lo lắng.

Như để chứng minh nỗi lo lắng đó.

*Rắc…* Một tiếng nhỏ như tiếng đá bị đá vang lên.

“…!”

Tôi dùng tay đang ôm vết thương ở cổ dụi mắt.

Tầm nhìn chỉ hơi mờ.

Ở đó, hình bóng Dimitri đang đứng trên hai chân.

“…Thật sao?”

“…”

Dimitri dĩ nhiên không hề lành lặn.

Hắn bị nhiều vết chém khắp người, một mắt đã nhắm lại vì máu chảy.

Nhưng hắn vẫn còn đủ sức lực.

Đủ để chắc chắn kết liễu tôi.

“Ôi trời, Raika cũng vậy mà ngài cũng thế, trên mặt đất toàn đàn ông mạnh mẽ nhỉ.”

Tôi cười yếu ớt.

“Là nữ thần yêu thích dũng sĩ, tôi muốn giơ cả hai tay lên mà reo mừng.”

Vừa nói, tôi vừa thực sự giơ hai tay lên.

Nhìn qua thì trông như một tư thế đầu hàng.

Quần áo tả tơi.

Cơ thể cũng tả tơi.

Đúng là hình ảnh một người phụ nữ chỉ còn biết chờ đợi bị tra tấn.

“…”

“A, khoan đã!”

Khoảnh khắc Dimitri tiến lại gần một bước, tôi hét lên.

“Làm ơn, đừng làm tôi đau nữa nhé? Tôi sẽ làm bất cứ điều gì.”

Tôi lùi lại trong khi vẫn ngồi bệt xuống đất.

Tự nhiên mở rộng chân.

Đồng thời, tôi vặn người và vén vạt áo rách.

“Thế nào? Ngài muốn làm gì tôi cũng được mà?”

Tôi rưng rưng nước mắt cầu xin.

Cầu xin tha mạng bằng cách quyến rũ.

Ngay cả trong tình cảnh này, bản năng vẫn mách bảo tôi phải làm gì để thu hút ánh mắt của đối phương.

Không ai có thể vượt qua tôi trong việc điều khiển sự quyến rũ bằng những mánh khóe của mình.

Thế nhưng.

“…”

Dù vậy Dimitri vẫn không dừng lại.

Tôi tiếp tục lùi lại, vừa lùi vừa.

“Nếu ngài cứu tôi, tôi sẽ kể ngài nghe bí mật của Raika.”

Tôi hét lên với giọng the thé.

“?”

Chân Dimitri cuối cùng cũng dừng lại.

“…Bí mật?”

“Vâng, trước khi đến đây, Raika đã chuẩn bị một thứ ở Cơ Quan Quản Lý Bữa Tiệc Thánh. Anh ta định dùng nó để lừa các người đấy.”

“…Xạo.”

“Khụ, thật mà!”

Tôi ra sức phân trần với Dimitri, kẻ đang nghi ngờ.

“Ngài nghe tôi nói đi? Ngài muốn làm gì với cơ thể này cũng được mà? Ngài biết tôi là Freya mà, phải không? Tôi có thể mang đến cho ngài khoái lạc vượt xa mọi thứ trên thế gian này…”

“Chỉ là trò câu giờ rẻ tiền.”

Dimitri khinh bỉ phun ra.

“Ngươi nghĩ như vậy là bẫy tình ư? Nữ gián điệp con người còn khá hơn nhiều đấy.”

“…Ừm, đúng là vậy. Nhưng ngài là quan hành hình, dù có rẻ tiền đến mấy, ngài vẫn sẽ lắng nghe lời cầu xin tha mạng của kẻ thù, phải không?”

Quan hành hình trên chiến trường không phải là chiến binh.

Họ là kỹ thuật viên chuyên tra tấn kẻ thù bị bắt và moi thông tin.

Tiếng la hét, gào khóc của già trẻ, trai gái không chịu nổi đau đớn.

Bản năng của Dimitri, một quan hành hình, là vô thức lắng nghe những âm thanh đó.

Nếu hắn là một chiến binh, hắn đã không dừng lại ở đó.

Hắn đã kết liễu tôi mà không cần nghe tôi nói gì cả.

Ngay lúc này đây.

“…!”

Dimitri chậm chạp nhận ra sai lầm của mình.

Nhưng thật sự đã quá muộn.

Những mảnh vụn dưới chân hắn.

Dưới đó là vòng cổ yêu tinh đỏ Brísingamen mà tôi đã giấu sẵn.

Dù là cơ chế tạo ma lực vô hạn, nhưng cường độ của nó cũng có giới hạn.

Cũng như bất kỳ bánh xe nước nào cũng sẽ hỏng nếu dòng nước quá mạnh.

Nếu để lượng ma lực không thể xử lý mất kiểm soát…

“Bùng nổ!”

— Ngay lập tức, một tia sáng đỏ bao trùm toàn bộ khu vực xung quanh.

Một vụ nổ ma lực cục bộ cực lớn.

“…khụ…”

Tôi hạ tay đang che mắt xuống và nhìn thấy làn khói đen bốc lên.

Nơi Dimitri vừa đứng đã bị vụ nổ nuốt chửng và thổi bay.

“Khụ… ha…”

Tôi bị thổi bay bởi sóng xung kích và đập đầu, không thể đứng dậy được nữa.

Tôi thở hổn hển tìm kiếm không khí.

Phổi tôi như muốn nổ tung.

Trong tai, máu đập dồn dập.

Điều này… thật sự là…

Thành thật mà nói, tôi e là không thể chiến đấu thêm nữa…

Tôi không thể đi tiếp ứng Raika.

À mà, kết quả này cũng không tệ, tôi nghĩ th…

“Chết… tiệt…”

“!?”

Ý thức đang mơ màng của tôi bỗng tỉnh táo trở lại bởi tiếng nói đó.

Chủ nhân của giọng nói là Dimitri.

Kéo lê cơ thể hấp hối, hắn đã vung tay giáng xuống tôi.

Á… chết rồi…

Tôi không thể làm gì được, chỉ biết bàng hoàng nhìn cảnh tượng đó.

“!”

Tôi nhìn Dimitri.

‘Mị Lực – Charm’.

Kỹ năng đầu tiên, tượng trưng cho tôi.

“!”

Nhưng Dimitri đã dùng sức mạnh tinh thần để đẩy lùi nó.

Hành động chống cự cuối cùng của tôi chỉ kéo dài một khoảnh khắc dừng lại.

Thế nhưng, tôi vẫn đang tìm kiếm liệu có thể làm được gì nữa không.

Tôi muốn sống.

Tại sao?

Tại sao ư… Đã rõ rồi.

Vì tôi muốn gặp lại Raika một lần nữa.

Bản chất của tôi.

Trái tim của tôi.

Chỉ là muốn gặp lại người đàn ông mình yêu.

Nhưng đó chỉ là một ước muốn đơn thuần.

Tôi không còn sức lực để chống cự nữa.

Và rồi, khi đòn kết liễu cuối cùng sắp giáng xuống tôi.

Đột nhiên, cơ thể Dimitri giật nảy lên— rồi đứng im.

“…à.”

Một mũi tên vàng đã xuyên thủng đỉnh đầu hắn từ phía sau.

“…khụ… khụ…”

Cơ thể Dimitri nghiêng ngả, ngã xuống tránh tôi.

Được cứu… rồi sao?

Mọi chuyện quá bất ngờ, tôi không có cảm giác thực.

“Phù~ May mà kịp thời đó nha.”

Người đưa tôi trở lại thực tại là tiếng của Kunisaki, người xuất hiện trên xe Mặt Trời.

“Ngươi còn sống sao.”

“Á, quá đáng. Nếu không phải Ruirui-chan, mấy thanh kiếm vàng lấp lánh với sức nóng mặt trời của tôi không tan chảy thì đã gặp nguy rồi đó nha?”

“…Abaddon thì sao?”

“Khi tôi giết thằng đó thì nó biến mất. Mà nó đã chậm chạp từ trước một chút rồi…”

Liệu Dimitri, kẻ triệu hồi, bị thương có ảnh hưởng đến Abaddon không?

Thôi kệ đi.

Chuyện đó không quan trọng.

“Cảm ơn Kunisaki. Nhờ ngươi mà tôi được cứu đó.”

Tôi thành thật cảm ơn.

Thực tế là, nếu mũi tên đó không kịp thời thì tôi đã chết rồi.

May mắn sống sót là nhờ Kunisaki.

“…”

“…Kunisaki?”

Kunisaki không trả lời.

Và rồi.

Đột nhiên, một tiếng *rầm*, ai đó ngã gục lên người tôi.

Mắt tôi mờ đi nên khó nhìn rõ… nhưng tôi nhận ra đó là Kunisaki.

“Kunisaki… Kunisaki?”

“…He he… có lẽ tôi cũng… đã cố gắng quá sức…”

Giọng Kunisaki không còn sức lực.

Lúc đó, tôi cảm thấy một cảm giác nhờn nhợt ở gần đùi mình.

Đây là… máu?

Hơn nữa, lượng máu chảy này là…!?

Ban nãy tôi nấp sau đài chỉ huy nên không để ý, nhưng hắn đã chiến đấu trong khi che giấu vết thương nặng như vậy sao?

“…khụ…”

Nghĩ lại thì Kunisaki đã một mình đối đầu với đám Thiên Thần và Samuel vì chúng tôi.

Sau khi sống sót qua trận chiến đó, hắn không nghỉ ngơi mà tiếp tục đuổi theo chúng tôi.

Hơn nữa, hắn còn cứu tôi, rồi tiếp tục liên chiến với Abaddon.

Giờ đây, tôi mới nhận ra hắn đã gắng sức đến mức nào, và cảm thấy máu trong người vốn đã ít nay càng rút đi.

“Kunisaki, tỉnh táo lại…”

“…………”

Tôi không còn cảm nhận được sức lực từ cơ thể Kunisaki đang nằm trên người mình.

“Đồ ngốc… đừng có chết chứ…”

Mãi cho đến bây giờ tôi mới nhìn nhận lại ngươi mà.

“…khụ…”

Mà nói đến tôi, tôi cũng đã thực sự đến giới hạn rồi.

Tầm nhìn thu hẹp lại nhanh chóng, ý thức dần xa vời.

“Kun…………, Rai…”

Cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng thì thầm yếu ớt của mình rồi bất tỉnh.

**3**

Rome. Công viên Adriano.

Ta – Emily, đang tấn công Ra, kẻ đang ở trên thuyền Mặt Trời, từ dưới mặt đất.

“Hãy đi đi, Rắn Hoàng Gia Uraeus. Hãy uy hiếp kẻ địch của ta.”

Con rắn lớn màu vàng kim mà ta triệu hồi.

Nó là hộ thần của vương quyền, và là một mối đe dọa đáng sợ đối với kẻ thù.

“Shhhhhhh!”

Phương pháp tấn công của Uraeus là lửa.

Ngọn lửa lớn phun ra từ miệng con rắn khổng lồ tấn công Ra trên bầu trời.

“Khụ!”

Ra cũng không chịu thua, bắn ra tia lửa mặt trời, dập tắt ngọn lửa của Uraeus.

Nhưng cơn giận của tên khốn đó không nguôi.

“Ngươi…! Tại sao ngươi lại sai khiến Uraeus!?”

“Hừ, ngươi nói thế ta cũng chịu. Nếu ta là tổ tiên của Pharaoh, và với thân xác hiện tại đã hóa thân thành vị Vương giả toàn năng, thì việc sai khiến Uraeus cũng là lẽ đương nhiên thôi.”

“Grừ!”

Ra nổi điên có lý do.

Như đã nói trước đó, Uraeus là hộ thần của vương quyền.

Nghĩa là, nó cũng là quyến tộc của Ra, hộ thần của Pharaoh.

Vì vậy, tên đó chắc hẳn nghĩ rằng vật sở hữu của mình đã bị cướp mất.

“Đừng có giở trò, Osiris! Vua thật sự là ta đây!”

Ra kiêu căng thét lên, hướng ánh mắt về phía Uraeus.

Đúng lúc đó, trên trán tên đó xuất hiện một hoa văn rắn sáng rực.

Đó chính là dấu hiệu rắn.

Quả thật là biểu tượng để sai khiến Uraeus.

Tên khốn đó, định cướp quyền kiểm soát Uraeus sao…!

“Ta không cho phép!”

Ta cũng hướng về Uraeus, giơ vương trượng trong tay lên.

Đó là một vương trượng đặc biệt kết hợp biểu tượng Ankh, vương trượng Was và trụ Djed.

Ankh là biểu tượng của sự sống.

Vương trượng Was là biểu tượng của quyền lực và sự thống trị.

Trụ Djed là xương sống của ta – biểu tượng của bốn trụ cột nâng đỡ thế giới.

Ban đầu, nó thuộc về Ptah khi hợp nhất với ta, Serapis, nhưng giờ đây nó hoạt động như một Thần Khí Artifcat, giải phóng sức mạnh của ta khi ta trở thành vị Vương giả toàn năng.

“Gừ gừ gừ!”

“Grừ grừ grừ!”

Ta và Ra dồn sức tranh giành quyền kiểm soát Uraeus.

Không phải Uraeus là yếu tố quyết định thắng bại.

Như đã nói nhiều lần, Uraeus là hạ thần của Vương giả.

Người sai khiến nó là ta.

Chỉ là một trận chiến vì danh dự đơn thuần.

Chủ nhân mà nghe thấy chắc chắn sẽ cười nhạo là vô vị.

Đúng lúc đó.

“Shh—!?”

Chắc chính vì ta và Ra cứ hùng hổ tranh giành quyền lực mà linh xà Uraeus bỗng vặn mình tan tác.

Máu văng tung tóe tựa những đốm lửa, nhuộm đỏ mặt đất.

“Khốn kiếp!?” Ra tặc lưỡi đầy căm ghét khi chứng kiến cảnh tượng đó, nhưng ta... bất giác bật cười.

“Ha ha ha, ra vẻ muốn chiếm hữu lắm, cuối cùng lại phá hỏng bét, đúng là đồ ngốc nghếch!”

“Khốn… Ngươi có tư cách gì mà nói ta!” Ra nghiêng người qua mạn thuyền gầm lên giận dữ.

“Đừng có cái mặt ngớ ngẩn đó lại gần ta.” Ta vẫn nở nụ cười mỉm, vung vẩy vương trượng.

Thần hợp nhất Serapis là một sự pha trộn của nhiều thần cách, từ thần thoại Ai Cập và thần thoại Hy Lạp.

Ban đầu, Serapis được tạo ra trong quá trình hình thành một vị thần toàn năng nhân tạo.

Đó là lý do Zeus và các vị thần khác được hòa trộn vào.

Còn Ptah là vị chủ thần và thần rèn trong thần thoại Memphis.

Vì vậy, quyền năng này được đặc biệt chuyên về "sáng tạo".

“Đại Bệ Ngọc Tọa Chi Bạch Thành Bích!”

Mặt đất tắm trong ánh sáng từ vương trượng, trỗi dậy và biến đổi cấu tạo thành những bức tường thành trắng xóa.

Những bức tường thành trắng uy nghiêm từng bảo vệ Memphis giờ đây lại trở thành những viên đạn pháo tấn công con thuyền mặt trời của Ra.

“Hừm! Chậm chạp quá!”

Ra dễ dàng né tránh những bức tường thành mọc lên từ mặt đất. Quả thật, "Đại Bệ Ngọc Tọa Chi Bạch Thành Bích" có uy lực đủ mạnh nếu đánh trúng, nhưng tốc độ mọc lên lại không đủ. Hay nói đúng hơn, đây vốn là kỹ năng dùng để phòng thủ.

Thế nhưng…

“—Đúng là sơ hở quá đi, đồ ngốc.”

“Cái gì!?”

—Những bức tường thành mọc thẳng đứng cũng có thể dùng làm thang để leo lên.

Thể chất của ta sau khi biến thành Serapis đã được nâng cao toàn diện. Một chút tiểu xảo này nào đáng gì.

“Haaa!”

Dùng vương trượng như một cây gậy, ta vung mạnh về phía Ra.

“Grr!?”

Hắn giơ tay đỡ vương trượng. Nếu ta cầm kiếm, có lẽ đã chém hắn làm đôi rồi, nhưng đáng tiếc, cú đánh này chỉ đủ để làm gãy xương cánh tay của Ra.

“Gào! Ngươi dám! Ngươi dám làm gãy tay ta!”

Nghe tiếng Ra kêu la thảm thiết, ta mãn nguyện tiếp đất một cách thanh tao.

“…”

Đến giờ, kế sách đã truyền cho Himeko vẫn đang tiến triển thuận lợi.

Kế hoạch này cần thời gian để hoàn thành. Hơn nữa, chỉ riêng sự cố gắng của ta thôi thì không đủ.

Himeko đang chiến đấu ở đằng kia mới là mấu chốt. Nếu con bé đó thất bại, mọi thứ sẽ trở về con số không.

Phó thác vận mệnh vào một con bé yếu ớt như vậy, quả thật là một ý nghĩ điên rồ.

Thế nhưng, chính vì thế.

Ta lại càng không thể thất bại được.

“Nào! Còn nhiều thứ ta chưa dùng tới!”

Ta vung quyền năng tiếp theo. Mà nói đúng ra, lần này là quyền năng quen thuộc của một thần cai quản cõi âm.

Rột rột!

Rột rột!

Rột rột!

Đáp lại tiếng gọi của chủ nhân cõi âm, những chiến binh tử linh xương xẩu từ dưới đất trồi lên.

Tuy nhiên, số lượng không nhiều bằng lần chiến đấu với Chủ Điện. Một phần vì việc chuẩn bị chưa đủ kỹ lưỡng, nhưng cũng là do ta phải phân chia sức lực để dùng quyền năng này cho một mục đích khác.

Do đó, nhiều nhất cũng chỉ gọi được khoảng trăm tên. Nhưng đây cũng đủ số lượng tối thiểu để tạo thành một quân đoàn.

“Đại Bệ Ngọc Tọa Chi Bạch Thành Bích!”

Ta lại lần nữa tạo ra nhiều bức tường thành, đặt mười mấy tên tử linh lên mỗi bức. Những bức tường thành vươn cao như một vòng vây. Bao quanh con thuyền mặt trời của Ra từ bốn phía, chặn đứng đường thoát thân của hắn.

“Tiến lên, lũ tử linh! Hãy lấy đầu lão già đó về đây!”

Bản thân ta cũng không giỏi lắm trong cận chiến, và Ra cũng không phải là kẻ có tính cách phù hợp với chiến đấu giáp lá cà. Dù chỉ là tử linh, nhưng nếu bao vây được hắn, chúng hẳn sẽ có ích...

“…Đủ rồi! Đừng có coi thường ta, lũ giun dế!”

Lúc đó, sự tức giận tột độ của Ra đã tạo ra một quái vật.

Tên quái vật là Sekhmet. Từng là thần thú tàn sát những kẻ khinh thường Ra, biến mặt đất thành biển máu.

“Gào réooo!”

Sekhmet hét lên một tiếng chói tai như tiếng thét, lập tức nghiền nát vài tên tử linh cùng lúc.

“Chậc… Ammit!”

Ta lập tức triệu hồi Ammit, kẻ mà ta tạm thời đã rút về cõi âm. Việc triệu hồi thần thú cần quyền năng của thần cõi âm, chính là nguyên nhân làm trì hoãn kế sách kia… nhưng để đối phó với Sekhmet thì không thể không làm.

“Grừ grừ grừ!”

“Gào réo!”

Ammit nhảy xổ vào Sekhmet, cả hai quấn lấy nhau lăn xuống từ bức tường thành. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc đó, ta đã mất đi một phần ba số tử linh.

Hơn nữa.

“Nhật Lạc Vô Thán, Tán Dương Thần Hi!”

Regalia của Ra tạo ra mặt trời. Mặt trời siêu nhỏ đâm xuyên vào bức tường thành của ta, phá hủy nó tan nát từ bên trong và phát nổ tung tóe.

“…Chậc!”

Ta vặn mình tiếp đất, nhưng lũ tử linh chậm chạp kia thì không được như vậy. Phần lớn chúng rơi xuống đất và tan vỡ. Những con cố gắng tiếp đất được thì cũng gãy xương chân, rơi vào trạng thái mất khả năng chiến đấu.

“…Quả nhiên, xét về sức mạnh thuần túy, bên kia vẫn hơn.”

Giá như ta có thể dùng sấm sét như Zeus thì tốt biết mấy. Serapis là thần hợp nhất có cả Zeus trong đó, nhưng nói cho cùng thì vẫn mang đậm màu sắc của thần thoại Ai Cập hơn.

Hơn nữa, ta – Osiris – là thần cõi âm. Trong thần thoại Hy Lạp, ta thường được đồng nhất với Hades, người có cùng vị trí.

Vì vậy, ta chủ yếu có thể sử dụng bốn quyền năng: thần cõi âm, thần nông nghiệp, thần y thuật, và thần sáng thế. Các khía cạnh của Zeus như thần bầu trời thì ta hầu như không có.

“Hừm, nếu đã muốn tái tạo thành thần toàn năng thì đáng lẽ phải làm triệt để hơn chứ.”

Ta thầm than trách những người cổ đại đã thiết kế Serapis. Ít nhất nếu có kỹ năng của Ptah – thần rèn – thì có lẽ ta đã có thể chiến đấu tốt hơn một chút rồi.

…Không, vô ích thôi. Dù có ngàn thanh kiếm, vạn mũi tên. Cũng không bao giờ chạm tới được mặt trời.

“Khốn nạn… Osiris, ngươi làm tốt lắm.”

Ra cau mày sâu sắc, nhìn xuống ta. Trong mắt hắn ngập tràn sát ý nồng nặc. Điều đó đã có từ đầu, nhưng giờ đây lại mang sắc thái căm ghét hơn gấp bội.

Giờ thì, phải làm gì tiếp đây?

Mặc dù ta đã che giấu bằng những đòn tấn công bất ngờ từ các quyền năng lần đầu xuất hiện, nhưng Ra vẫn rất mạnh. Trừ khi phá vỡ được sức mạnh của "Nhật Lạc Vô Thán, Tán Dương Thần Hi", ta e rằng mình không có cơ hội thắng.

“Ha… nói ta làm tốt ư, Amen-Ra.”

Dù vậy, ta vẫn cười.

“Chúng ta đang giết lẫn nhau mà. Vậy thì, chiến đấu hết mình mới là đạo lý.”

Ta gõ vương trượng lên vai, nhìn vào mắt Ra. Để đôi mắt của hắn chỉ hướng về ta.

“Hay là… ngươi đang nương tay với ta ư? Hay đó là toàn bộ sức mạnh của ngươi rồi? Này, Amen-Ra?”

“Cái…!”

Ra nắm chặt mạn thuyền, mặt đỏ bừng run rẩy. Nhìn khuôn mặt đỏ gay đó, ta lại nhớ đến gương mặt già nua thật sự của hắn.

“Nếu ngươi đã nói vậy thì được thôi… để ta cho ngươi thấy sức mạnh thật sự của ta!”

“Ờ. Cứ việc đến đi.”

“…!”

Chắc vì thái độ của ta khiến hắn không hài lòng, Ra tức giận kích hoạt Regalia.

Những mặt trời nhỏ được tạo ra. Số lượng là tám cái.

Vùng đất vừa bị san phẳng ban nãy, giờ đây có đủ năng lượng để biến thành vùng đất cháy khô.

“Hãy cháy rụi đi!”

Ra thả những mặt trời xuống. Một quyền năng phi thường dễ dàng tạo ra năng lượng khổng lồ đến vậy. Quả nhiên, kẻ này có thể nói là đặc biệt trong số các thần mặt trời.

Nhưng, điều đó không có nghĩa là ta cứ để hắn lộng hành mãi được. Ta cũng là một trong chín vị thần trụ của Heliopolis, người được hưởng sự tín ngưỡng sánh ngang với hắn. Tuyệt đối không để hắn khinh thường cho rằng dễ dàng đánh bại ta được.

“Hỡi ánh sáng huy hoàng của trời, hãy sinh ra từ lòng bàn tay ta!”

“!?”

Nhìn ánh sáng lóe lên trong tay ta, Ra mở to mắt. Bản chất của ánh sáng huy hoàng đó giống hệt thứ mà hắn đã tạo ra. Tức là, mặt trời.

“Haaa!”

Dùng mặt trời, để đánh rớt mặt trời.

Một vụ nổ ánh sáng dữ dội chiếu sáng khắp vùng, sóng xung kích thổi tan những đám mây còn sót lại trên bầu trời đêm. Đây chính là khía cạnh của ta trong vai trò thần sáng thế. Quyền năng tạo ra đất đai và mặt trời từ khởi nguyên của thế giới.

“Đại Bệ Ngọc Tọa Chi Bạch Thành Bích!”

Ta lại lần nữa dựng lên tường thành, và tự mình phóng lên đó.

“Nhật Lạc Vô Thán, Tán Dương Thần Hi!”

Ra phản công. Hắn tạo ra số mặt trời tương ứng với ta, mở đường cho mình. Ta không dừng lại. Ta nhảy vút lên đỉnh tường thành, cao hơn cả hắn đang đứng trên con thuyền mặt trời.

“Kính mời, Thái Dương Đại Nhân, hãy hạ cánh!”

Nói đoạn, ta vung mặt trời trong lòng bàn tay về phía Ra.

Nhưng…

“—Biến mất đi.”

Ngay trước đó, mặt trời mà ta định phóng ra đã biến mất không còn dấu vết.

Nhật Lạc Vô Thán, Tán Dương Thần Hi.

Quyền năng đó kiểm soát sự sống và cái chết của mặt trời.

“Bùng nổ!”

“!?”

Trong vụ nổ cực gần, ta không còn cách nào khác đành bị cuốn vào. Cơ thể ta tan vỡ và bốc hơi trong nháy mắt.

“Chậc.”

Chỉ còn lại linh hồn, ta bị kéo vào Thần Linh Quan Bất Hủ Bất Diệt. Cơ thể được tái tạo, và ta thoát ra ngoài.

“Ugh…”

Nhưng, cơ thể đó không còn giữ được hình thái Serapis nữa. Trở về hình dạng ban đầu, ta lảo đảo vì cảm thấy hơi choáng váng.

“…Ngươi vẫn không hiểu là vô ích sao, Osiris?”

Ra trừng mắt nhìn xuống ta sau khi ta hồi sinh, cất giọng thấp đe dọa.

“Dù ngươi có đạt được quyền năng mới, ngươi cũng không thể thắng được ta, vị thần mặt trời tối cao.”

Mặt trời cai quản sự vận hành của cả hành tinh này. Con người, côn trùng, động vật, cây cối, biển cả, thậm chí cả đất đai, tất cả đều sẽ diệt vong nếu không có mặt trời. Không ai có thể xem thường mặt trời.

Vì vậy, thần mặt trời luôn sở hữu sức mạnh khủng khiếp trong mọi thần thoại. Sức mạnh đó thường là vượt trội hơn so với các vị thần khác. Đặc biệt, Amen-Ra còn có Regalia hùng mạnh hơn so với các thần mặt trời của các thần thoại khác mà ta biết.

“Quả là chủ thần mặt trời, Amen-Ra. Sự ngạo mạn đó, đúng là ngút trời. Giống như mặt trời nhìn từ mặt đất vậy—nhưng mà.”

Ta ưỡn ngực, nhìn lên Ra. Cũng bất kính và kiêu ngạo không kém gì hắn.

“Dù tất cả các vị thần khác có cúi đầu trước ngươi, chỉ mình ta sẽ nhìn lại ngươi. Bởi vì ta là chủ thần của Minh giới không có ánh dương soi chiếu, nên chưa bao giờ có lòng kính nể mặt trời đâu.”

“Ngươi đúng là tên lắm mồm không ngừng nghỉ.”

Trong giọng nói của Ra, không còn là khinh miệt nữa mà là sự miệt thị.

“Nhưng, ngươi định thắng ta bằng cách nào?”

“…”

“Chẳng lẽ, ngươi đang trông cậy vào con bé ban nãy?”

“...!”

Nghe lời của Ra, ta chợt khẽ giật mình trong giây lát.

“Thật thảm hại, Osiris. Ngươi lại phải nhờ vả sự giúp đỡ của kẻ khác!”

Ra nhếch môi đầy mỉa mai.

“Con bé đó không thể thắng được Izanami đâu.”

“…”

“Ngươi nghĩ ta không nhận ra sao? Phản ứng của con bé khi nhìn thấy Izanami trên hòn đảo đó… Ta nhớ nó gọi đó là ‘chị’ mà.”

“…Ngươi thật thính tai.”

Khi ta đáp lời, Ra càng được đà lấn tới.

“Hahaha! Con người ngu ngốc và yếu đuối trước tình cảm. Con bé đó sẽ không thể làm Izanami bị thương dù chỉ một chút! Và ngươi, sau khi bị ta hành hạ chán chê, sẽ bị giam cầm vĩnh viễn ở Minh giới, nơi mặt trời không thể chiếu tới, ha ha ha ha!”

“…”

Thính tai đấy, nhưng vẫn chói tai như mọi khi. Nhưng mà, ta cũng không trách được. Ta cũng đồng tình rằng con người thật ngu ngốc.

Tuy nhiên.

“Ra, ngươi coi thường con người thì sẽ phải trả giá đắt đấy.”

Ta nói, trong lòng nghĩ về Chủ Điện.

“Bọn họ rất đông. Dù ngàn người trong ngàn người là kẻ ngu ngốc, dù vạn người trong vạn người là kẻ ngu ngốc, dù trăm triệu người trong trăm triệu người là kẻ ngu ngốc—thì trong mười tỉ người, có lẽ cũng sẽ có một người vượt qua cả thần thánh đấy.”

“Hả? Ngươi nói gì vớ vẩn vậy…”

Ngay lúc đó.

Có lẽ, hoàn toàn là ngẫu nhiên thôi.

Nhưng cứ như thể canh đúng thời điểm—một luồng sáng chói lòa đủ sức che khuất cả mặt trời, nuốt chửng Ra cùng con thuyền mặt trời của hắn.

Thiên Địa Bá Thần Hoàng Kiếm Ame no Habakiri.

Đòn tấn công của Himeko, con bé mà Ra đã khinh thường, đã nuốt chửng hắn.

Một khoảnh khắc sau, không còn gì sót lại. Cùng với luồng sáng đã biến mất vào không trung, hình bóng của kẻ thù không đội trời chung của ta cũng không còn dấu vết.

Kết quả đó khiến ta bật cười, thở dài một hơi thật lớn, rồi lại cười khổ.

“…Con người quả nhiên là những tạo vật chói mắt đến bất ngờ.”

4

—Thời gian hơi ngược trở lại một chút.

Tôi—Kushinada Himeko—đang cận kề cái chết.

“Nào, né đi chứ.”

“Khốn kiếp!”

Tôi vừa vặn đỡ được ngọn giáo mà Izanami đâm tới. Nhưng lưỡi giáo trượt qua, mũi nhọn lướt qua bắp tay.

“Aaaa!”

Đau quá! Nóng rát quá! Dù chỉ là một vết xước nhẹ, nhưng một cơn đau dữ dội như bị bỏng chạy dọc. Loáng thoáng nhìn thấy, vết thương đang bị ăn mòn loang lổ. Cứ như thể bị tạt axit vậy.

“Khúc khích, khúc khích.”

Izanami cười vui vẻ. Cô ta dường như cảm thấy hả hê khi thấy tôi đau khổ.

“…Ư!”

Nhìn khuôn mặt méo mó của Chị hai, tôi nghiến răng. Cô ta rõ ràng đang tận hưởng trận chiến một chiều này.

Một chiều. Đúng vậy, một chiều.

Chắc chắn là vậy rồi. Tôi không thể làm tổn thương Chị hai được. Dù cho… Chị hai đã chết rồi đi chăng nữa.

Vì thế, tôi chỉ có thể phòng thủ mà thôi.

“Ohoikazuchi, Honoikazuchi.”

Từ đầu và ngực của Izanami sinh ra sấm sét. Tia điện tím chạy loạn.

“!”

Tôi vội vàng định chém tan chúng, nhưng chúng lướt qua người tôi. Tia sét có ý chí. Tám vị thần sấm sét sinh ra từ Izanami. Làm sao mà tránh khỏi được chúng chứ.

“Aaaaaa!”

Sấm sét đâm xuyên qua vai và đùi, tôi thét lên. Đầu gối run lẩy bẩy. Cả người run rẩy, đứng còn không vững.

“Khụ… ư!”

Dù vậy, tôi vẫn cố gắng cầm kiếm. Nhìn tôi như vậy, Izanami lại cười.

“Cố chấp nhỉ. Biết là không thắng được mà vẫn chiến đấu thật kiên cường.”

“Làm sao mà… biết được chứ!”

“Ồ, thế à?”

Izanami hạ giáo xuống, từ từ tiến lại gần tôi. Trực giác của thần chiến Susanoo đang nói rằng. Giờ là lúc chắc chắn có thể giết chết cô ta.

Nhưng…

Nhưng…!

“Nào.”

Izanami dừng lại trước mặt tôi, nghiêng đầu một cách khó hiểu. Cô ta nhìn thẳng vào mắt tôi từ dưới lên.

“Ngươi không chém được ta đâu.”

“...!”

Izanami nheo mắt lại. Rồi cô ta vuốt ve má tôi, đang đứng bất động, như thể rất yêu thương.

“Ôi, thật đáng yêu làm sao.”

Giọng Izanami nghe có vẻ dịu dàng. Đồng thời, cũng có vẻ buồn bã.

“Ngươi thật dịu dàng. Dù là chị gái đã chết, ngươi vẫn dịu dàng đến thế. Giá như người đó cũng dịu dàng như ngươi thì hay biết mấy.”

“...!”

Izanami bị chồng là Izanagi phản bội, bỏ rơi ở Minh giới.

“Ôi, nhưng chính vì thế mà ta lại càng căm ghét.”

“Đau!”

Móng tay của Izanami ghim vào má tôi.

“Tại sao, con của người đó, ngươi lại dịu dàng, mà người đó lại không dịu dàng với ta chứ. Tại sao, chỉ có mình ta bị bỏ rơi chứ. Tại sao, tại sao…”

Nỗi bi thương của Izanami tuôn chảy qua những móng tay đang găm vào má tôi. Tôi có thể hiểu được nỗi than khóc của cô ta. Bị người mình yêu bỏ lại. Nỗi đau đó, chắc hẳn không thể diễn tả bằng lời. Ngay cả tôi, nếu bị Chị hai bỏ rơi, chắc chắn sẽ đau đớn đến phát điên mất.

“Wakaikazuchi.”

“Aaaa!”

Bị sấm sét từ bàn tay Izanami chạm vào, tôi thét lên rồi quỵ xuống.

“Ư… ư…”

Tôi chống một gối và thanh kiếm để không bị đổ gục. Nhưng cơ bắp co giật, không thể đứng dậy ngay được. Lúc này, Thiên Chi Nham Mâu đâm vào đùi tôi.

“Đau… ư, á…”

Xung quanh vết đâm đang tan chảy lỏng. Nếu cứ để vậy thì có lẽ chân tôi sẽ bị đứt lìa nửa chừng, nhưng trước khi điều đó xảy ra, Izanami đã rút Thiên Chi Nham Mâu ra.

“Nào, ngươi muốn ta đâm vào đâu tiếp đây? Tay? Bụng? Hay là chân bên kia thì sao?”

Vừa nói vậy, Izanami vừa cười điên loạn. Tiếng cười the thé, nhưng rỗng tuếch. Không có gì trong đó. Chỉ là một giọng nói lớn điên rồ. Không, không phải giọng nói nữa. Không phải thứ để truyền đạt điều gì cho ai. Chỉ là âm thanh mà thôi. Không kết nối với bất kỳ ai. Chỉ là âm thanh đổ vỡ. Giống như tiếng cào trên bảng đen.

Cười lớn như vậy, nhưng tôi lại không cảm thấy mình bị cười nhạo. Chỉ thấy chói tai và khó chịu thôi. Lúc này, tôi nghĩ, vị nữ thần này thật sự đã vỡ nát rồi. Căm ghét ai đó, căm ghét quá nhiều. Đến nỗi cảm xúc đã bị hủy hoại. Tôi thoáng thấy thương hại.

Nhưng.

Tôi không thể chịu đựng được việc một kẻ như vậy cướp mất Chị hai của tôi. Dù đáng thương hay đáng tội.

Tôi quyết định không tha thứ.

“Ồ… Sao thế, đôi mắt đó?”

Izanami bất chợt thì thầm với giọng thấp.

“Đôi mắt thật ghét bỏ… Lần tới, hãy chọc mù nó đi.”

Izanami nhắm mũi Thiên Chi Nham Mâu vào mắt tôi.

“...!”

Chân tôi tê liệt, không còn cách nào để né tránh. Và Izanami không chút do dự vung Thiên Chi Nham Mâu xuống.

“–––”

Khoảnh khắc đó, cả tôi và Izanami đều ngừng thở.

Cành cạch cành cạch cành cạch.

Mũi Thiên Chi Nham Mâu đang run rẩy. Đầu nhọn run rẩy dừng lại ngay trước khi đâm vào mắt tôi.

“Cái… gì?”

Izanami thốt lên một tiếng ngạc nhiên, như thể không hiểu chuyện gì. Giọng nói của cô ta cũng run rẩy. Không phải sợ hãi. Mà chỉ đơn thuần là thanh quản không thể điều khiển được.

“–––”

Lúc đó, tôi chợt nhớ đến kế sách mà Emily đã nói ––

“––Nghe rõ đây Himeko. Bằng mọi giá, ngươi hãy tách Izanami ra khỏi ta, và câu giờ.”

“Ư, ừm. Nhưng tôi…”

“Đừng lo lắng. Ngươi không cần phải đánh bại Izanami.”

“?”

“Ta sẽ bỏ qua phần giải thích chi tiết, nhưng ta sẽ biến đổi thành một thần cách khác. Và, bằng quyền năng của thần y Asklepios, ta sẽ kéo linh hồn Kushinada Nadeko trở về từ Minh giới.”

“Ế!? C, có thể làm vậy sao!?”

“Asklepios là bậc thầy y thuật đến mức hồi sinh người chết, và kỹ năng đó khiến các vị thần sợ hãi đến nỗi đã phải trừ diệt ông ta. Nếu ta, một thần cai quản Minh giới, trực tiếp sử dụng quyền năng đó, chắc chắn sẽ thành công trong việc hồi sinh cô ta.”

“...!”

“Tuy nhiên, trong cơ thể của Kushinada Nadeko lúc này có linh hồn của Izanami đang ngự trị. Vì vậy, sẽ xảy ra cuộc tranh giành quyền kiểm soát cơ thể.”

“Nếu vậy thì…?”

“Lúc đó, ngươi hãy gọi linh hồn của chị ngươi. Với sợi dây liên kết linh hồn chị em, hãy đuổi vị thần ngoại lai khỏi cơ thể đó.”

“V, vâng, tôi hiểu rồi!”

“Sau đó hãy đến giúp ta. Với Thiên Địa Bá Thần Hoàng Kiếm Ame no Habakiri của ngươi, có lẽ sẽ có thể thổi bay cả Regalia của Ra đó––”

––Bây giờ chắc chắn là lúc đó.

“Chị hai! Là em đây! Himeko đây!”

“…Cái, gì!?”

Nghe tiếng tôi hét, Izanami méo mó khuôn mặt. Cô ta ôm đầu lảo đảo. Đôi mắt nhìn tôi như đang run rẩy. Sâu trong đó, tôi cảm nhận được một thứ gì đó không phải Izanami.

“Hãy nghe giọng em đi! Về đây đi Chị hai!”

“Aaaa!”

Izanami cuối cùng cũng không thể chịu nổi, làm rơi Thiên Chi Nham Mâu, dùng hai tay ôm trán lảo đảo. Izanami lùi lại hai, ba bước. Từ kẽ hở giữa hai bàn tay ôm trán, đôi mắt nhìn tôi thoáng hiện ra.

“Hime… tô… ư…”

Và trong khoảnh khắc đó, tôi chắc chắn đã nghe thấy tiếng chị.

“Chị hai!”

Tôi vui mừng định chạy tới chỗ Chị hai, nhưng quên mất vết thương ở chân.

“Aá!”

Định chạy nhưng lại vấp ngã. May mắn là dưới đất mềm nên không đau.

Nhưng.

“Hime… ư, á… Aaaa!”

Chị hai lo lắng cho tôi mà thét lên.

“…Mất. Giết… không được, phải, giết. Giết, không được, giết.”

Trong giọng nói thoát ra từ miệng Chị hai, giọng của Izanami xen lẫn vào.

Cuộc tranh giành quyền kiểm soát cơ thể. Đúng như Emily đã nói, chuyện đó đang xảy ra.

“Chị hai! Chị hai!”

Tôi dùng Thiên Vũ Vũ Trảm làm gậy, đứng dậy và gọi Chị hai liên tục. Đây cũng là theo lời Emily dặn, để gọi linh hồn của Chị hai.

Chị hai, đừng thua!

Đừng thua Izanami!

Hãy về với em đi!

“A Á Ngô A Á Ôi Ái Ôi Ôi!!”

Nhưng, giọng nói của tôi cũng vô ích, tiếng thét của Chị hai đã biến thành tiếng gào thét tuyệt vọng. Tám vị thần sấm sét phục tùng cô ta cũng phát ra tia lửa xẹt xẹt đau đớn như để hưởng ứng tiếng thét đó.

“Ư…!”

Do lũ thần sấm, tôi không thể dễ dàng tiếp cận Chị hai.

Và.

“Hi, me, ko.”

Chị hai đang đau đớn quằn quại, trên trán lấm tấm mồ hôi dầu, gọi tên tôi với vẻ mặt cố gắng hết sức. Rồi nhìn tôi.

“Hãy, giết, tôi, cùng, với, Izanami…”

“!?”

“Nhanh, lên…!”

Chị hai cuộn tròn lưng lại như ôm lấy cơ thể mình. Sau lưng chị, những vị thần sấm sét đang điên cuồng đâm vào. Cứ như muốn hành hạ Chị hai vậy. Tôi hiểu rằng đó là sự chống cự của Izanami. Và linh hồn của Chị hai đã gần như không thể duy trì được nữa rồi.

“...!”

Kế sách mà Emily đã trao cho tôi là bằng mọi giá phải gọi tên Chị hai.

Thế nhưng, sự chống cự của Izanami quá dữ dội, giờ đây linh hồn của Chị hai đã gần như tiêu biến. Mà nói thật, tôi không biết làm thế nào để giúp đỡ từ bên ngoài trong cuộc tranh giành linh hồn.

Nếu Chị hai cứ thua thế này, Izanami sẽ lại giành được quyền kiểm soát cơ thể. Khi đó, tôi cũng sẽ bị hành hạ đến chết. Chị hai đang nói hãy giết mình ngay bây giờ để ngăn điều đó xảy ra. Chắc chắn bây giờ có thể dễ dàng đánh bại Izanami. Nếu tôi hy sinh Chị hai.

Nhưng…

Nhưng…!

Khi tôi siết chặt chuôi kiếm ––

『––Ngươi đang làm gì thế Himeko. Không phải ngươi muốn cứu chị của mình sao?』

“!?”

––Giọng nói vang lên từ Thiên Vũ Vũ Trảm, tôi biết đó là ai.

“Susanoo! Sao ngài lại có tiếng nói!?”

『––Không có gì, chỉ là một vị thần cõi âm nào đó lại mở cửa thôi. Là chuyện ta và ngươi đã kết nối được một chút thông qua Thiên Vũ Vũ Trảm mà thôi.』

“Th, thật sao?”

『––Chuyện của ta không quan trọng. Quan trọng hơn là mau cứu chị của ngươi đi.』

“Nhưng, làm thế nào!?”

『––Dễ thôi.』

Susanoo đáp lời một cách thờ ơ.

『––Thanh Thiên Vũ Vũ Trảm trong tay ngươi là thanh kiếm trừ ma cổ xưa nhất. Chém tan linh hồn tà ác thì dễ như trở bàn tay.』

“...!”

Tôi kinh ngạc nhìn lưỡi kiếm sứt mẻ của Thiên Vũ Vũ Trảm. Nếu chém linh hồn Izanami bằng thanh kiếm này, Chị hai sẽ được cứu.

“Nhưng, làm thế nào để chỉ chém linh hồn Izanami thôi ạ?”

『––Cái đó, hãy nhìn mà chém.』

“Bảo nhìn là nhìn thế nào!?”

Nói thì dễ, nhưng làm sao mà từ bên ngoài nhìn thấy được chứ.

『––Hãy cảm nhận linh hồn của chị ngươi. Không còn cách nào khác đâu.』

“...!”

『––Đây là việc chỉ có ngươi mới làm được.』

Susanoo tiếp tục nói một cách bình thản.

『––Hai ngươi là chị em sinh đôi. Linh hồn của những người có duyên phận được kết nối bằng một sợi dây vô hình. Hãy cảm nhận nó.』

“Sợi dây, linh hồn…”

『––Làm đi. Ngươi sẽ cứu chị của mình.』

“...!”

Lời của Susanoo khiến tôi chợt bừng tỉnh.

Đúng vậy.

Trong suốt cuộc đời mình, Chị hai luôn giúp đỡ tôi. Luôn bảo vệ tôi.

Vì thế.

Nếu vậy thì.

Lần này, đến lượt tôi.

“Em sẽ cứu Chị hai…!”

Tôi cầm chặt chuôi kiếm bằng cả hai tay, tiến về phía trước. Bước vào giữa cơn bão sấm sét tím mà tám vị thần sấm đang phóng ra. Bị bỏng khắp nơi, nhưng tôi vẫn tiến lại gần Chị hai. Để cứu Chị hai. Để bước vào tầm chém của kiếm.

“...!”

Trước mặt Chị hai, tôi vung Thiên Vũ Vũ Trảm lên vai. Để có thể vung kiếm hết sức. Để có thể chém Izanami làm đôi.

Sau đó, tôi nhắm mắt lại.

Tìm kiếm. Tìm kiếm mối duyên phận với Chị hai.

Đó là một thứ vô hình.

Nhưng chắc chắn tồn tại.

Sợi dây gắn kết chị em giữa tôi và chị. Sự gắn kết của những tâm hồn.

Một tà hồn đen tối, như vũng bùn dơ làm hoen ố sợi chỉ trắng tinh khôi, thiêng liêng ấy. Tôi chỉ muốn chém bay thứ đó. Cứu chị gái. Trong đầu tôi chỉ có duy nhất ý nghĩ đó.

Tiếng sét đánh đì đùng vang vọng xung quanh tôi giờ cũng chẳng còn nghe thấy nữa. Cơn đau bỏng rát như muốn thiêu cháy da thịt cũng tan biến. Tôi chỉ còn là một nhát kiếm duy nhất, dốc hết tâm can, linh hồn mình, dâng hiến cho sứ mệnh cứu lấy chị gái.

“Ư… Susanoo!”

Đúng lúc ấy, từ nơi thăm thẳm bóng đêm, Izanami thét lên một tiếng thảm thiết:

“Ngay cả ngươi... cũng phản bội ta sao... phản bội người mẹ này sao!”

“!”

Nghe từ “mẹ,” tôi chợt khựng lại, trong khoảnh khắc.

Thế nhưng.

“—Tiếc thật, mẫu hậu. Trông ta thế thôi, nhưng đã 'ra riêng' từ lâu lắm rồi.”

Susanoo cất tiếng thản nhiên nói vậy.

“—Được rồi, Himeko.”

“—!”

Như thể bị tiếng nói ấy thúc giục, tôi vung mạnh nhát kiếm trừ ma.

Trong lòng vừa chất chứa quyết tâm mạnh mẽ cứu chị gái, vừa ôm ấp một cảm giác tội lỗi lớn lao.

────Xoẹt────

Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhắm nghiền mắt lại nên không thấy rõ mình đã chém thứ đó ra sao.

Chỉ cảm nhận được cái “phản lực” của một nhát chém, rồi tôi mở mắt.

“…………”

Trước mắt tôi là chị gái đang ngất lịm, thân hình xiêu vẹo như sắp ngã.

Cơ thể chị, đã mất đi sức lực, đang nghiêng một góc.

“Chị ơi!”

Tôi vội vã chạy đến đỡ lấy chị.

“Chị ơi?”

“……”

Tôi gọi nhưng không có tiếng đáp.

“—Yên tâm đi. Nàng ấy chỉ đang ngủ thôi.”

“Susanoo…”

“—Ngươi làm tốt lắm. Đã đưa tỷ tỷ trở về bình an.”

Susanoo thành thật khen ngợi tôi.

Tất nhiên, tôi rất vui vì đã cứu được chị.

Thế nhưng…

“Em xin lỗi. Izanami là mẹ của Susanoo sao…”

“—Ta vốn dĩ chẳng được sinh ra từ bụng mẹ nàng ấy mà.”

“Em xin lỗi.”

“—Đừng xin lỗi.”

“Nhưng mà…”

“—Thuở bé ta cũng từng khóc lóc muốn gặp mẫu hậu đến nỗi làm khô héo cả một ngọn núi đấy. Như ta đã nói lúc nãy, ta đã 'ra riêng' từ rất lâu rồi.”

“……”

Tôi không thể biết được đó là sự quan tâm của Susanoo, hay chỉ là lời thật lòng của anh ta.

“—Mà này, Himeko. Cứu được tỷ tỷ thì tốt rồi, nhưng ngươi có thể nhởn nhơ thế này sao?”

“Nhởn nhơ cái gì… Ơ!”

Còn phải yểm trợ cho Emily-san nữa!

Nhớ ra chuyện quan trọng, tôi nhẹ nhàng đặt cơ thể chị gái xuống, rồi vội vàng vác kiếm đứng dậy.

“……Susanoo?”

“……”

Chợt nhận ra, tôi gọi anh ta, nhưng Susanoo đã không còn trả lời nữa.

Tôi còn muốn nói nhiều chuyện, vậy mà anh ta đã biến mất nhanh chóng.

Đúng là một vị thần có tính cách sảng khoái đến lạ.

“……!”

Bốp!

Tôi lấy lại tinh thần, tát mạnh vào má mình một cái.

Nhờ Emily-san và Susanoo, tôi mới có thể cứu được chị gái.

Tuy chưa kịp trả ơn Susanoo.

Nhưng giờ là đến lượt tôi.

“Ta xin dâng Thiên Chứng Thần Võ lên trời!”

Lời hiệu triệu đã đánh thức Thanh Thiên Kiếm.

Một Thần Kiếm tối thượng, biểu tượng của Võ.

Sức mạnh mà Susanoo đã trao gửi cho tôi.

“Thần Hoàng Kiếm Ame no—”

Tôi nắm lấy Thiên Tùng Vân Kiếm (Ame no Murakumo), trợn mắt nhìn.

Đôi mắt Võ thần đã chắc chắn bắt được hình bóng kẻ địch trên chiếc thuyền lơ lửng giữa không trung.

“—Murakumo!”

Tôi gục xuống tại chỗ, kiệt sức sau khi thổi bay Ra bằng Thần Hoàng Kiếm Ame no Murakumo bá chủ thiên địa.

“Hộc, hộc… Chị… ơi.”

Tôi bò lết về phía chị gái.

“……”

Chị gái tôi ngủ say như đã chết.

“……Chị ơi?”

Tôi rụt rè áp tai vào ngực chị.

Lúc đầu, tiếng thở của mình quá mạnh nên tôi không nghe rõ.

Thế nhưng.

Thình thịch… thình thịch…

Tiếng tim đập rất khẽ vang lên.

Phần ngực mà tôi đang áp tai vào cũng nhấp nhô nhẹ nhàng.

Chị còn sống…

Chị đã thực sự sống lại…

“Hừm, xem ra mọi chuyện đã thành công tốt đẹp rồi.”

“Emily-san!”

Không biết từ lúc nào, Emily-san đã đi đến chỗ tôi.

Dù quần áo của cô vẫn sạch sẽ, nhưng sắc mặt xanh xao của cô cho thấy rõ cô đã rất kiệt sức.

“Emily-san… Nhờ Emily-san mà em đã cứu được chị gái.”

Tôi khẽ rơm rớm nước mắt, cúi đầu.

“Cảm ơn Emily-san.”

“Hừ, không cần khách sáo. Đó chỉ là điều cần thiết để đánh bại lũ kia thôi.”

…Có phải là ngại ngùng không?

Tôi nghĩ vậy, nhưng khuôn mặt của Emily-san không thể hiện điều gì.

“Tuy nhiên, với tình trạng của chúng ta như thế này, e rằng không thể lập tức chi viện cho những người khác được. Ngươi có biết đồng đội nào khác đang ở đâu không?”

“Ừm, em đã đi cùng Maria-san đến gần đây rồi ạ.”

“Cái gì?”

Khi tôi trả lời câu hỏi, lông mày Emily-san khẽ nhíu lại.

“Tức là ngươi đã tách khỏi Maria sao? Tại sao lại tách ra?”

“Chuyện đó… Thực ra, trước khi đến đây, em và Maria-san đã hợp sức chiến đấu với Tezcatlipoca…”

Tôi nhớ lại diễn biến khi tôi tách khỏi Maria-san.

“Ngay trước khi kết liễu hắn, vị thần tên Loki đã xuất hiện và cứu Tezcatlipoca.”

Nếu Loki không xuất hiện, Tezcatlipoca hẳn đã bị Thần Hoàng Kiếm Ame no Murakumo bá chủ thiên địa tiêu diệt.

“Vậy sau đó hai tên đó đi đâu?”

“Họ đã bỏ trốn rồi.”

“……”

“Maria-san nói rằng Loki là một vị thần nguy hiểm nếu để hắn tự do.”

“Ta cũng đồng ý với điều đó.”

“Vì vậy, Maria-san đã đi thẳng đến Vatican để cảnh báo Raika về chuyện đó.”

“……Thì ra là vậy.”

Emily-san gật đầu, nhìn về phía Vatican.

Trên khuôn mặt cô, dư vị chiến thắng đã tan biến, thay vào đó là vẻ mặt hơi căng thẳng.

“Chúng ta cũng đến chỗ Raika nhé?”

“Ta cũng muốn lắm, nhưng không còn đủ sức lực. Có điềm gở, nhưng nếu không hồi phục thêm chút nữa, e rằng sẽ chỉ trở thành gánh nặng…”

—Thế rồi, trước khi Emily-san kịp nói hết lời, cô trợn mắt kinh ngạc.

“!?”

Tôi cũng nhìn theo cô về hướng Vatican, và tôi cũng thấy.

Một cột sáng khổng lồ đang bay lên trời từ Vatican.

Nơi đó sáng rực như ban ngày, khung cảnh như thể một cầu thang ánh sáng đang từ trên trời giáng xuống.

“Cái gì… kia?”

Từ trước đến nay, tôi đã chứng kiến vô số hiện tượng kỳ lạ không thể tin nổi.

Nhưng đây là đỉnh điểm trong số đó.

Không có âm thanh chói tai, không có sự hủy diệt.

Thế nhưng, chỉ nhìn thôi cũng khiến tinh thần tôi chấn động.

Như thể bị một thứ gì đó áp đảo.

Tôi không biết đó là gì, nhưng tôi cảm nhận rõ ràng đó là một thứ phi thường.

“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy…?”

“Raika…”

5

—Thời gian lại một lần nữa quay ngược.

Tiếng sấm vang vọng từ xa.

Từ nãy đến giờ, Đại Thánh Đường đã rung lắc hai, ba lần.

Có lẽ, lá chắn ma lực bảo vệ Vatican đã chặn được thứ gì đó.

Bên ngoài Vatican cũng có người đang chiến đấu.

Hoặc có thể là đồng đội của tôi…

“……Ư!”

Tuy nhiên, lúc này tôi không còn chút tâm trí nào để lo lắng về phía đó nữa.

Đại Thánh Đường Saint Peter, từng được phục hồi mười năm trước.

Bên trong Đại Thánh Đường chứa đựng vô số tác phẩm nghệ thuật—chính giữa những vật phẩm lịch sử ấy, tôi và Sư Phụ đang chiến đấu kịch liệt, không ngừng phá hủy mọi thứ.

Một tuần đã trôi qua kể từ trận chiến trên đảo.

Tôi cũng không phải là không làm gì trong khoảng thời gian đó.

Tôi đã tận dụng chút thời gian rảnh rỗi hiếm hoi để luyện tập bắn súng liên tục, và xem xét lại thể thuật một lần nữa.

Đặc biệt, điều tôi chú trọng lại là kỹ thuật điều khiển 『Tàn Dư (Chaos)』.

Bản thân tôi vốn có ma thuật thích ứng kém, nên không có kinh nghiệm điều khiển ma lực hay năng lượng như 『Tàn Dư (Chaos)』 trong cơ thể mình.

Mặc dù tôi đã luyện tập trong ba tháng kể từ khi Chiến Tranh Đại Diện Thần Thoại kết thúc, nhưng vẫn còn khá lộn xộn.

Việc đưa nó len lỏi đến từng ngóc ngách tay chân là điều hiển nhiên.

Ngoài ra, tôi còn học cách điều chỉnh lượng 『Tàn Dư (Chaos)』 chứa trong viên đạn và sử dụng sức mạnh đó tùy theo mục đích.

Nếu không có kỹ thuật đó, tôi đã không thể thắng Ryoma.

Thế nhưng.

“Khốn kiếp…!”

“—Hì hì hì, sư phụ của ngươi đúng là một người phụ nữ tuyệt vời mà!”

Tiếng chửi thề của tôi. Sự thích thú của Balor.

Nguồn gốc của chúng là do một đòn chém nào đó của Sư Phụ.

“Nhanh!”

Sư Phụ rút kiếm ra khỏi vỏ.

Nhưng khoảng cách lại quá xa.

Rõ ràng là nằm ngoài tầm với của kiếm.

Thực ra, đó là khoảng cách của tôi với súng.

Tuy nhiên, những nhát chém vẫn bay tới từ đó.

Tổng cộng là 5 nhát.

Chỉ trong một thoáng rút kiếm đó!

“Khụ…!”

Tôi dùng súng bắn hạ những nhát chém bay của Sư Phụ.

Bốn nhát đã bị tôi tiêu diệt.

Nhưng một nhát đã xuyên thủng hàng rào phòng ngự của tôi và bay thẳng đến cổ tôi.

“!”

Tôi kịp thời cúi đầu tránh được trong gang tấc.

Nhát chém bay sượt qua đó xuyên thẳng qua cây cột phía sau, chia đôi nó.

Đại Thánh Đường kêu lên kẽo kẹt.

Cứ thế này thì sớm muộn gì cũng sụp đổ mất.

Nhưng hơn cả điều đó.

Hiện tại tôi phải đối phó với Sư Phụ đang lao đến gần.

“!”

Tôi luân phiên bắn súng bằng cả hai tay để cầm chân Sư Phụ, vừa di chuyển để tạo khoảng cách nhằm không cho cô ấy tiến vào phạm vi tử địa, vừa chiến đấu.

“—Mấy nhát chém bay lượn đó không phải là kỹ năng thông thường.”

“Đúng là như vậy…”

Nhát chém bay lượn.

Có lẽ nguồn gốc của nó là ma lực áp đảo mà cô ấy hấp thụ từ Thiên Sứ.

Thế nhưng, việc tung ma lực và tung nhát chém bay là hai chuyện khác nhau.

Ví dụ, những đòn pháo ma lực mà Balor từng sử dụng trước đây không quá khó.

Ma lực, nói trắng ra, giống như thuốc súng vậy.

Nếu phóng ra ma lực nén, một vụ nổ lớn sẽ xảy ra ngay khi chạm mục tiêu.

Trong trường hợp của tôi, thậm chí không cần nén, chỉ cần truyền 『Tàn Dư (Chaos)』 vào viên đạn và bắn.

Tuy nhiên, biến nó thành nhát chém thì hoàn toàn là chuyện khác.

Bởi vì, chỉ đơn giản là phóng ma lực theo động tác chém, thì đó cũng chỉ là một đòn pháo ma lực mỏng dính mà thôi.

Việc phóng nhát chém bay đồng nghĩa với việc tái hiện độ sắc bén của lưỡi kiếm bằng ma lực.

Hơn nữa, không có vật chất trung gian như viên đạn, mà phải tái hiện hành động chém hoàn toàn bằng ma lực thuần túy.

Tôi phải mất 3 năm để học được điều đó.

Và ngay cả như vậy, tôi cũng chỉ có thể phóng ra một nhát chém mà thôi.

Để có thể phóng ra năm đòn liên tiếp như Sư Phụ, cần bao nhiêu năm khổ luyện nữa đây…

Nhưng nếu tôi nhớ không lầm, Sư Phụ trước đây không thể sử dụng kỹ năng này.

“Sư Phụ! Người học được tuyệt kỹ này từ khi nào vậy!?”

“Ừm. Khoảng sáng nay.”

Sư Phụ đáp lại như không có gì.

“Sáng nay thì…”

Mà Sư Phụ vốn là người có lượng ma lực ít ỏi giống tôi.

Chắc hẳn phải từ sau khi hấp thụ Thiên Sứ bị hạ gục thì cô ấy mới có thể có đủ ma lực để thi triển những nhát chém bay đó.

Tức là… chỉ trong một tuần thôi sao!?

“Vì biết sẽ lại chiến đấu với Raika mà.”

Sư Phụ nói thêm, nhìn vào khuôn mặt đang kinh ngạc của tôi.

Có phải cô ấy muốn nói rằng kỹ năng này là dành riêng cho tôi không?

Tôi lại một lần nữa nghĩ rằng Sư Phụ thật sự là một quái vật.

Chỉ trong một tuần, khoảng cách đã lớn đến thế.

“……Ư!”

Tôi nhảy vọt lên cao bằng đôi chân chứa đầy 『Tàn Dư (Chaos)』, vượt qua đầu Sư Phụ.

Thêm nữa, tôi xoay người giữa không trung vừa bắn súng, nhằm ngăn chặn đòn truy kích của đối thủ ngay sau khi hạ cánh.

“Nhanh!”

Nhờ khoảng cách được tái lập, Sư Phụ lại tung ra những nhát chém bay.

Tất nhiên tôi phản công, nhưng lần này tôi trượt mất 2 nhát.

Không biết đây là lần thứ mấy rồi.

Nhưng không phải là tôi bắn trượt những nhát chém bay.

Những nhát chém bay đó, dù vẻ ngoài hoàn toàn giống nhau, nhưng lượng ma lực chứa đựng bên trong lại khác nhau. Sư Phụ cố tình thay đổi sức mạnh của từng nhát chém.

Cô ấy pha trộn những nhát chém mạnh với những nhát chém yếu.

Tất nhiên, nếu tôi dồn hết 『Tàn Dư (Chaos)』, tôi có thể bắn hạ bất kỳ nhát chém nào…

“……ư!”

『Tàn Dư (Chaos)』 của tôi và ma lực của Sư Phụ đều không phải là vô hạn.

Nếu tôi phản công toàn lực với mọi nhát chém, thì phần kiệt sức sẽ đến trước.

Vì vậy, điều tôi cần là khả năng phán đoán tức thì.

Phải xác định được ma lực ẩn chứa trong những nhát chém bay đến với tốc độ cao, và dùng những viên đạn 『Tàn Dư (Chaos)』 tương ứng để phản công.

Nếu không làm được điều đó, tôi sẽ rơi vào thế bị động.

Hoặc nếu tôi thất bại quá nhiều trong việc phản công, nó có thể trở thành một vết thương chí mạng.

Nếu không như vậy, việc mất thăng bằng để tránh né cũng có thể đẩy tôi vào một cuộc cận chiến cực kỳ bất lợi.

Trận chiến xa gần.

Kỹ năng, sức mạnh.

Dù có những điểm tương đồng, nhưng tôi không có một điểm nào trội hơn.

Hơn nữa, nếu kinh nghiệm và kiến thức của cô ấy đều vượt trội, thì cơ hội chiến thắng sẽ xa vời vô tận.

Đáng lẽ tôi phải biết.

Đây không phải là đối thủ dễ dàng chiến thắng.

“—Hì hì hì, nhớ lại lúc chiến đấu với Leon rồi đấy, Raika.”

“……”

Leon.

Trận chiến với anh ta cũng là một trận chiến không có cơ hội thắng.

Đối thủ có kỹ năng vượt trội hơn tôi.

Sự chuẩn bị của tôi rõ ràng là không đủ.

Và… sự do dự của chính tôi.

“—Ngươi lại không thể có được quyết tâm giết người sao?”

Balor hỏi.

Câu hỏi này đã là lần thứ mấy rồi.

Vì vậy, hắn lại hỏi, "Lại nữa à?"

“……”

Tôi không thể trả lời ngay lập tức.

Mặc dù đã bị hỏi đi hỏi lại cùng một câu hỏi không biết bao nhiêu lần.

Dù bị hỏi bao nhiêu lần, tôi vẫn lặp lại cùng một sự do dự.

Trái tim tôi gào thét rằng tôi không muốn giết.

Sư Phụ sẽ không bỏ qua sơ hở đó.

Ầm! Tiếng chân Sư Phụ đạp mạnh làm vỡ gạch sàn.

Với tốc độ chưa từng có, tôi kinh ngạc.

Sau khi hấp thụ ma lực của Thiên Sứ, lượng ma lực luân chuyển khắp cơ thể—tức là khả năng tăng cường thể chất bằng ma lực—đã trở nên vượt xa trước đây.

Đây đã là tầm tấn công của Sư Phụ.

Phạm vi tử địa của chiêu "Iaido".

“Ư!”

Tôi mở ma nhãn 『Dự kiến』, đọc được quỹ đạo tương lai của lưỡi kiếm.

Đó là quỹ đạo mà súng không thể phản công kịp.

Tay chân có thể với tới, nhưng tất nhiên tôi không thể nào đỡ được chiêu Iaido của Sư Phụ.

Ngay cả khi tôi hy sinh một cánh tay, thân thể tôi cũng sẽ bị chém đôi.

Vậy thì, được ăn cả ngã về không—!

“—!”

Trước khi Sư Phụ kịp rút kiếm, tôi đã khép đầu gối và khuỷu tay lại.

Nếu là cùng lúc thì sẽ không kịp.

Nếu không nhìn thấy tương lai bằng 『Dự kiến』 trước thì không thể.

Dùng khuỷu tay và đầu gối kẹp lưỡi kiếm từ trên xuống dưới, ngăn chặn đòn rút kiếm thần tốc đó.

“……!”

“Ư!”

Kiếm của Sư Phụ, khuỷu tay và đầu gối của tôi đấu sức với nhau.

Dù có ngăn được nhát rút kiếm, nhưng nếu bị cô ấy dùng sức mạnh chém xuyên qua thì coi như xong.

“…Dùng khuỷu tay và đầu gối đỡ kiếm thật sao? Đứa học trò ngốc của ta trở thành diễn viên xiếc từ khi nào vậy?”

Sư Phụ nói đùa trong khi không hề giảm lực.

“Cái này là kỹ thuật karate đấy ạ. Không phải xiếc đâu.”

“Ta đã dạy karate cho ngươi hồi nào chứ. Đừng có nói bừa.”

“Sư Phụ cũng đừng làm trò đùa như chém bay đồ vật chứ ạ.”

“Biết làm sao được. Tự nhiên nghĩ ra thôi.”

“Xin lỗi. Lời đùa của em chính là sự tồn tại của Sư Phụ đấy.”

“Ngươi muốn tách thân thành dọc hay ngang?”

“Người lại nói thế thôi, chắc chắn là định chém xiên đấy chứ.”

“Ta không làm cái trò bẩn thỉu đó đâu, đồ đệ ngu ngốc.”

“Dù sao thì em cũng xin từ chối.”

“Có cả kiểu biến thái chém đôi từ trước ra sau nữa đấy?”

Cô ấy nói tất cả những điều này một cách nghiêm túc, nên Sư Phụ chắc chắn có vấn đề về đầu óc.

Một con quỷ kiếm đã dốc hết tài năng của mình vào kỹ năng kiếm.

Làm thế nào để tôi có thể chiến thắng người này…!?

“Vẫn còn do dự sao, đồ đệ ngu ngốc.”

Sư Phụ hỏi một câu hỏi tương tự như Balor.

“Tại sao ngươi lại do dự trong việc giết người đến thế?”

“Chuyện đó… tất nhiên rồi!?”

Tôi nghiến chặt răng.

“Người là… của em…”

“?”

“……Ư!”

Tôi bắn súng bằng tay trái trong tư thế khó khăn.

Sư Phụ rút kiếm, dễ dàng tránh được.

Tất nhiên, tôi không hề ngắm bắn tử tế.

Nhưng khoảng cách đã được tạo ra.

“Nhanh!”

“!”

Lại một trận đấu súng từ xa.

Những nhát chém và viên đạn va chạm, ma lực và 『Tàn Dư (Chaos)』 nổ tung.

Thay băng đạn.

Tiếp theo là lượt tôi bắn.

Nhưng Sư Phụ dễ dàng nhìn thấu quỹ đạo đạn và tránh né.

“Đồ đệ ngu ngốc. Khi cầm súng bằng hai tay cùng lúc, thói quen bắn từ bên phải vô thức của ngươi vẫn chưa bỏ được.”

Có lẽ vì tự tin, Sư Phụ còn đưa ra những lời nhận xét giống như thời huấn luyện.

“—Này này, đến cả thói quen của chúng ta cũng bị nhìn thấu rồi sao. Có lẽ lần này thật sự toi rồi.”

Balor cười khẽ như thể hắn thấy điều đó rất thú vị.

Kỹ năng chiến đấu.

Kinh nghiệm và kiến thức.

Thêm vào đó là bị nhìn thấu cả thói quen, thì cơ hội chiến thắng gần như không còn nữa.

Hơn nữa… có vẻ như băng đạn vừa rồi là băng đạn cuối cùng.

Liên tục chiến đấu, cộng thêm việc bị tách khỏi Maria – người giữ đạn dự phòng – ngay từ đầu đã gây ra tổn thất nặng nề.

Sư Phụ sử dụng những nhát chém bay dường như không chỉ để tiêu hao 『Tàn Dư (Chaos)』 mà còn có ý đồ tiêu hao đạn của tôi.

Tôi đã nhận ra số đạn còn lại từ giữa trận, nhưng nhận ra cũng chẳng giải quyết được gì.

Có lẽ mọi chuyện đã được định trước ngay từ đầu rồi.

Sư Phụ đã nắm rõ tất cả các kỹ năng chiến đấu của tôi.

Hơn nữa, ma nhãn đã bị phong ấn, và 『Tàn Dư (Chaos)』 cũng đã là một lá bài lật ngửa.

Thứ gọi là quân bài tẩy, không còn một lá nào.

Không còn…

“……Ư!”

Không.

Đúng là không còn quân bài tẩy.

Nhưng không phải là không còn gì.

Tuy nhiên, để tạo nên một cú lội ngược dòng, cần một chút may mắn, khả năng phán đoán tức thì, cộng với việc phải vượt qua Sư Phụ trong một khoảnh khắc.

Nếu vậy, chỉ còn cách phải làm thôi.

Bởi vì, ngay từ đầu tôi đã biết rằng, để thắng Sư Phụ, tôi phải vượt qua bức tường lớn như thế!

“Uoaaaa!”

Đây là cuộc tấn công và phòng thủ cuối cùng.

“—!”

Có lẽ Sư Phụ đã nhận ra điều gì đó từ khí thế của tôi, khí tức của cô ấy chùng xuống sâu hơn một bậc.

Sức tập trung cực độ mà tôi còn lâu mới đạt được.

Nhưng tôi sẽ bám sát cô ấy!

Mở to ma nhãn.

『Dự kiến』 tương lai chỉ vài phần trăm giây sau.

Tháo gỡ bộ giới hạn xử lý của não và đẩy lên mức tối đa.

Kéo dài khoảnh khắc thành như một đoạn phim quay chậm.

Tương lai được nhìn bằng mắt trái và hiện tại bằng mắt phải.

Xử lý đồng thời các trục thời gian khác nhau.

Hành động tốt nhất trong khoảnh khắc này.

Giải pháp tối ưu kết nối với tương lai.

Suy nghĩ và kết nối cả hai cùng lúc.

“Nhanh!”

Những nhát chém bay của Sư Phụ.

Ma lực chứa đựng trong đó.

Nếu phản công, sóng xung kích sẽ hình thành từ va chạm giữa ma lực và 『Tàn Dư (Chaos)』, chặn đường tiến.

“Ư!”

Tôi luồn lách cơ thể vào khe hở nhỏ trong quỹ đạo chém đã đọc được.

Cái giá phải trả là phần vai áo đồng phục và một chút da thịt.

Nếu có thể di chuyển thì không thành vấn đề.

Tôi tiến lên phía trước.

Số đạn còn lại rất ít.

Để bắn trúng Sư Phụ bằng những viên đạn quý giá, tôi chỉ có cách tiếp cận gần.

Nhưng cận chiến là tầm tấn công của cô ấy.

Mặc dù vậy, tôi vẫn lao vào!

Chỉ một bước chân dồn 『Tàn Dư (Chaos)』 vào tứ chi cũng đủ rút ngắn khoảng cách trong tích tắc.

Gạch sàn vỡ vụn, cơ thể tôi nhảy vọt về phía trước.

Thời gian chỉ chưa đầy một giây, nhưng não bộ cảm nhận thời gian gấp mấy chục lần và xử lý tình huống.

Sư Phụ vào thế phản công.

Một lựa chọn tất yếu khi tôi tự mình tiến vào tầm tấn công của cô ấy.

Cô ấy đã đặt tay lên chuôi kiếm.

Hình ảnh Sư Phụ trong tương lai cũng vẫn đặt tay lên chuôi kiếm.

Không có nhiều thay đổi lớn giữa hình ảnh bên phải và bên trái.

Chỉ là cảm giác khoảng cách có chút khác biệt.

Khoảng cách với Sư Phụ trong tương lai gần hơn.

Điều đó đương nhiên vì tôi đang tiến gần.

Trong khoảng 0.1, 0.2 giây này, tôi kiểm tra số đạn còn lại của hai khẩu súng.

Súng bên phải còn 5 viên.

Súng bên trái còn 7 viên.

Bên phải tiêu thụ nhiều hơn một chút.

Chắc là do tôi có thói quen bắn từ bên phải như Sư Phụ đã nói.

Dù sao thì, tổng cộng 12 viên.

12 viên cuối cùng.

“!”

Đúng lúc đó, hình ảnh trong tương lai khẽ thay đổi.

Sư Phụ mở miệng vỏ kiếm (Koi guchi).

Ngay lập tức, Sư Phụ trong hiện tại cũng mở miệng vỏ kiếm.

Đây là điểm mấu chốt của trận đấu!

“Đó rồi!”

Tôi bắn súng để ngăn chặn động tác đầu tiên của Sư Phụ.

Nhắm vào vai, cổ tay và ngón chân.

“Hừ!”

Sư Phụ khẽ lùi chân tránh viên đạn ở ngón chân, và dùng kiếm rút ra chém hạ hai viên đạn cùng lúc.

Còn 9 viên đạn.

Từ đó, lưỡi kiếm của Sư Phụ vung ra không lệch một ly, nhắm thẳng vào động mạch cổ tôi.

Tôi nghĩ cách lách người để né.

Nhưng cô ấy đã đọc được.

Lưỡi kiếm thay đổi quỹ đạo giữa chừng, bổ đôi đỉnh đầu tôi khi tôi ở tư thế thấp.

Thấy hình ảnh tương lai đó, tôi thay đổi hành động.

Dùng toàn bộ hỏa lực tập trung vào kiếm của Sư Phụ.

“Ư!”

Trước đòn phản công mãnh liệt, vẻ mặt Sư Phụ thoáng dao động.

Tuy nhiên, việc không bị đánh bật kiếm ra khỏi tay khi hứng trọn một loạt đạn 『Tàn Dư (Chaos)』 tập trung điểm cũng chỉ có thể nói là xứng đáng với danh Sư Phụ.

Còn 4 viên đạn.

Lúc này, bàn chân tôi lại một lần nữa đạp xuống sàn.

Đó là một bước chân dài thườn thượt trong khung hình tua chậm.

Bước chân đó kết thúc, tôi đã thành công xâm nhập vào tầm tấn công của Sư Phụ.

Sư Phụ lại vung kiếm bị bắn bật ra.

Tôi dùng báng súng đập vào cổ tay cô ấy, làm thay đổi quỹ đạo kiếm.

Lần này, tôi dùng khẩu súng kia nhắm vào Sư Phụ.

“!?”

Nhưng trước khi kịp bóp cò, tôi bị mất thăng bằng vì đòn quét chân của Sư Phụ.

Viên đạn bắn ra do phản lực không hề chạm vào Sư Phụ.

Súng phải – còn 1 viên.

Súng trái – còn 2 viên.

Sư Phụ tra kiếm vào vỏ ngay khi tôi mất thăng bằng.

“Khụ!?”

Tôi ngay lập tức phán đoán đó là chiêu Iaido, và cố gắng lao vào vòng tay Sư Phụ.

Ở khoảng cách siêu cận kề, cô ấy không thể vung kiếm và dùng Iaido được.

Nhưng đó là suy nghĩ quá vội vàng.

“Ặc!?”

Sư Phụ đã không vung kiếm.

Cô ấy không rút hết kiếm ra khỏi vỏ, mà đẩy lưỡi kiếm đã rút khoảng 3/4 vào bụng tôi rồi đến ngực, dùng chính trọng lượng cơ thể mình để chém tôi.

Đòn bổ ngang.

Iaido không phải là kỹ năng duy nhất của cô ấy.

Nhưng tôi lại quá chú tâm vào nó, mà không nhận ra khả năng của một kỹ năng khác được thi triển từ cùng một tư thế.

Sư Phụ đã lợi dụng khả năng nhìn trước tương lai của tôi.

“—”

Sư Phụ đẩy tôi ra trong khi vẫn ấn kiếm vào người tôi.

Tôi bị đẩy lùi.

Sư Phụ lại một lần nữa tra kiếm vào vỏ.

Khoảng cách đã mở ra.

Khoảng cách đủ để rút kiếm.

Tôi dốc hết sức lực, giơ hai khẩu súng lên, bóp cò cùng lúc.

Đạn của khẩu súng bên phải đã hết, chốt trượt (slide) vẫn mở.

Sư Phụ tránh hai viên đạn đó bằng cách cúi gập nửa thân trên về phía trước.

Chân phải cô ấy tiến lên.

Tư thế Iaido uyển chuyển.

Cùng lúc đó, tôi, bị đẩy lùi về phía sau, gót chân phải chạm sàn, hãm lại đà lùi.

Đạn còn lại – súng trái 1 viên.

Từ đây.

Đây là lúc quyết định!

“Ư!”

Để bắn viên đạn cuối cùng, tôi chĩa khẩu súng trái vào Sư Phụ.

Thế nhưng.

“Xoẹt!” Cánh tay trái của tôi văng lên không trung.

Tôi mất đi phần từ khuỷu tay trái trở xuống.

Cùng lúc đó, khẩu súng và viên đạn cuối cùng cũng biến mất.

Trong mắt trái, lưỡi kiếm phản công hiện lên.

Khoảng thời gian chênh lệch giữa hình ảnh hiện tại hiển thị ở mắt phải và hình ảnh tương lai hiển thị ở mắt trái là 1 giây.

Bấy nhiêu là đủ.

“—!”

Tôi xoay cổ tay phải.

Chĩa nòng súng vào Sư Phụ.

Nhưng khẩu súng phải đã hết đạn.

Vậy thì, nếu không có đạn, tôi có thể tạo ra chúng.

『Tàn Dư (Chaos)』.

Tôi luôn dùng sức mạnh đó để chứa vào viên đạn.

Nhưng lần này, tôi sẽ tự tạo hình viên đạn bằng chính 『Tàn Dư (Chaos)』.

Giống như Sư Phụ đã tạo ra những nhát chém bay bằng ma lực.

Nhưng tôi phải nhanh hơn cô ấy.

Tạo ra viên đạn có hình dạng phức tạp hơn cả nhát chém.

Nếu không tạo hình tốt, sức mạnh sẽ tan biến, không đạt được uy lực đáng kể.

Thế nhưng, một nửa cuộc đời tôi gắn liền với súng.

Tôi đã tự mình chăm sóc từng bộ phận.

Ngay cả khi không thể kéo chốt trượt, tôi biết chính xác vị trí lắp đạn để khi bóp cò, búa và kim hỏa sẽ đập vào viên đạn và bắn ra.

Tôi nắm rõ tất cả.

Vấn đề là, liệu tôi có thực sự tạo hình được viên đạn hay không.

Nhưng không có thời gian để kiểm tra.

Tôi chỉ còn cách tin tưởng bản thân, và bóp cò.

Tiếng súng không vang lên.

6

“À.”

Lúc đó, tôi—Shinsentenka—vô tình buột miệng kêu lên.

“……?”

Clayman lộ vẻ ngờ vực khi đòn tấn công của tôi dừng lại.

Thân hình hắn ta rách nát đến đáng thương.

Khí thế ban đầu biến đi đâu mất.

Hắn ta đã phải dốc hết sức để chống đỡ đòn tấn công của tôi.

Có phản công, nhưng tất cả đều không đáng kể.

Chỉ là hắn ta dai dẳng đến mức lì lợm, và vẫn chưa bị giết chết hoàn toàn.

Nhưng tôi đã tiêu diệt hầu hết các Thiên Sứ bảo vệ hắn.

Brynhildr cũng hạ gục một số Thiên Sứ, nhưng chín phần mười là công việc của tôi.

Tất cả, tôi đã biến chúng thành tro than.

Giờ chỉ còn việc biến hắn ta thành than cháy đen.

Và đó là lúc tôi buột miệng nói “À.”

Nhưng không thể không buột miệng được.

Bởi vì, đó chính là khoảnh khắc trận chiến bên kia đã kết thúc.

7

Tiếng súng không vang lên.

Đương nhiên rồi, đó là viên đạn không có ngòi nổ hay thuốc súng.

Viên đạn của khẩu "Chaos Tàn Dư" quả thật đã khai hỏa.

Đạn trúng bụng sư phụ, thổi bay cô ấy vào tường.

“Ối!?”

Sư phụ bị nện vào tường rên lên. Lưng cô ấy lún sâu nửa thân vào trong tường.

Thanh kiếm rơi khỏi tay, tạo thành tiếng loảng xoảng.

Tôi tiến đến đá văng thanh kiếm đi thật xa, cùng lúc đó sư phụ đang lún sâu vào tường cũng trượt dần xuống sàn. Mọi chuyện diễn ra gần như cùng một lúc.

“...Ư...”

Sư phụ vẫn còn sống. Bởi vì tôi đã điều chỉnh lượng "Chaos Tàn Dư" để không giết chết cô ấy.

Tuy nhiên, đây cũng không phải là vết thương nhẹ để có thể đứng dậy ngay lập tức.

Sư phụ khó hiểu nhìn tôi, máu vẫn rịn ra nơi khóe miệng.

“...Sao không giết tôi?”

“Cái đó thì...”

“Bọn ta, những Thần Phạt Giả, dù thân thể có bị phá hủy vẫn có thể chiến đấu. Ngươi biết mà, đúng không?”

Sư phụ nói vậy nhưng đó là lời nói dối. Tổn thương mà tôi gây ra không hề nhẹ nhàng chút nào.

Nhưng điều cô ấy lạnh lùng chỉ ra chính là sự mềm yếu của tôi.

“Ngươi đã giết Ryoma để đến được đây đúng không? Vậy tại sao không giết luôn tôi?”

“...Chỉ vì giết Ryoma mà cho rằng có thể giết cả cô... cho rằng phải giết cả cô... đó chỉ là lối suy nghĩ thiển cận.”

Không được phép vin vào sai lầm của quá khứ mà dung thứ cho sai lầm tiếp theo. Đó là điều tôi đã học được từ trận chiến trên hòn đảo đó.

“Tôi đã là kẻ sát nhân từ lâu rồi. Bàn tay này đã nhuốm máu. Nhưng, dù vậy tôi vẫn không muốn giết thêm người nữa. Tôi luôn dằn vặt, vật lộn, tự hỏi liệu có cách nào khác không.”

“Ồ?”

“Với lại cô...”

“?”

Tôi kéo những lời chưa kịp nói lúc nãy ra từ sâu thẳm trái tim. Đó là điều mà trước giờ tôi chưa từng nói. Thậm chí tôi còn nghĩ cả đời này sẽ chẳng bao giờ nói ra cho cô ấy biết.

Nhưng tôi sẽ nói. Bởi vì bây giờ tôi nghĩ rằng mình nên nói ra.

“Với một đứa trẻ coi như không có cha mẹ như tôi... sư phụ chính là người mẹ duy nhất của tôi.”

“...Hừm, một cảm giác mà tôi không thể hiểu được.”

Sư phụ là một samurai. Một samurai là kẻ chém giết người — với cô ấy, việc chém giết chỉ là một phần của lẽ sống. Một khi đã bước lên sàn đấu chém giết, đối thủ là ai cũng phải chém.

Kể cả đệ tử.

Hay cha mẹ.

Đó là bản chất của cô ấy.

Vì vậy, tôi sẽ không than vãn.

Thay vào đó, tôi dí súng vào cô ấy.

“Tóm lại, tôi đã thắng...!”

Tuyên bố chiến thắng thì hay đấy, nhưng vết thương quá nặng. Mặc dù đã dùng điều khiển cơ thể để cầm máu, nhưng tôi cũng mất đi cánh tay trái. Với tình trạng này thì việc giữ chân sư phụ cũng không còn chắc chắn.

Tôi phải làm gì đây...?

Khi tôi đang cố gắng suy nghĩ với cái đầu thiếu máu — đột nhiên, từ phía sau vang lên tiếng nước văng lớn “Bùm!”

“!?”

Quay lại nhìn, Clayman đang đứng đó. Hắn chĩa súng vào tôi và Tenka.

“Không ngờ lại có thể đánh bại Liz nhỉ...”

Clayman cau có, lẩm bẩm với giọng điệu nặng nề.

Ngược lại, Tenka với nụ cười rạng rỡ lại hớn hở.

“Quả nhiên là anh trai của em. Vì em thì anh sẽ không thua ai cả!”

Nói xong, Tenka quay sang Clayman nở một nụ cười tàn nhẫn.

“Vậy thì nhanh nhanh giết chết tên này luôn đi!”

Từ đầu chiếc ô của Tenka, "Keraunos Sấm Sét" phóng ra những tia điện tím.

“Khoan đã, Tenka...!”

Tôi cất tiếng gọi để ngăn cô em gái đang hấp tấp.

Và gần như đồng thời, sàn Đại Thánh Đường bỗng phát sáng trắng.

“Kết giới thuật thức!?”

Hơn nữa, cái này là...!

“Cái gì đây...!”

“Grừừừ...!”

Tenka và Brynhildr loạng choạng. Đặc biệt Tenka, chiếc váy đen từ lúc nào đã trở lại màu trắng ban đầu. Như thể đang mất dần sức mạnh.

Quả nhiên đây là...

“Kết giới diệt dị giáo. Kịp lúc rồi sao.”

Clayman khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Kết giới diệt dị giáo. Thuật thức mà tôi đã từng sử dụng để đánh bại Quetzalcoatl. Chỉ cần ở trong kết giới này, sức mạnh của các vị thần dị giáo sẽ suy giảm đáng kể. Ngược lại, sức mạnh của những Thần Phạt Giả mang trong mình sự linh thiêng sẽ tăng lên.

“...!”

Chúng tôi đã vào Đại Thánh Đường được khoảng ba mươi phút. Chắc chắn trong khoảng thời gian đó, các giáo sĩ cấp cao đã chuẩn bị và giăng kết giới bao phủ Đại Thánh Đường từ bên ngoài.

“Hừm, thì ra cách chiến đấu tiêu cực đó là để câu giờ.”

Tenka nhếch mép, vẫn mỉm cười.

“Nhưng cũng đâu phải hoàn toàn mất sức mạnh. Một mình ông, tôi vẫn có thể giết...”

Tenka vẫn hướng sát ý mãnh liệt về phía Clayman — giây tiếp theo, một dải sáng đã quấn lấy mắt cá chân cô bé.

“!?”

Dải sáng tiếp tục quấn chặt lấy toàn thân Tenka.

Không chỉ em gái tôi. Tôi và Brynhildr cũng đều bị dải sáng trói buộc. Chỉ trong tích tắc, không một chút kịp né tránh.

“—Chào, chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ.”

“...Samuel Owen!?”

Người xuất hiện từ cánh cửa là Samuel, kẻ sử dụng thuật thức trói buộc số một trong số các Thần Phạt Giả. Hắn ta ở đây, vậy còn Kunisaki mà hắn đang chiến đấu thì sao...?

“Về rồi sao Samuel.”

“Vâng, xin lỗi đã để ngài chờ lâu.”

Trước tiếng gọi của Clayman, Samuel mỉm cười gật đầu.

“...Sao lâu quá vậy.”

Sư phụ, giờ đã được tự do sau khi tôi bị trói buộc, cũng từ từ đứng dậy.

“Tại vì cũng hơi tốn chút công sức.”

“Hừm.”

“À, nhưng bù lại tôi có quà cho ngài đây.”

Nói đoạn, Samuel kéo dải sáng đã vươn ra ngoài cửa vào trong phòng.

Và ở cuối dải sáng đó là...

“Tezcatlipoca!?”

“...”

Trước tiếng kêu kinh ngạc của tôi, Tezcatlipoca không hề phản ứng. Gương mặt hắn đã tái nhợt, không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.

“Tôi đã tìm thấy hắn ở bên ngoài Đại Thánh Đường nên tiện tay giết luôn rồi.”

“Chỉ mình cậu thôi sao?”

“Có vẻ như hắn đã bị thương trước khi đến đây, nên khá dễ dàng.”

“Hừm.”

“Cô Liz, cô có thể quan tâm đến tôi hơn một chút được không?”

“Để làm gì?”

Cả sư phụ lẫn Clayman đều đã gỡ bỏ trạng thái chiến đấu. Điều đó cho thấy họ hoàn toàn tin tưởng vào thuật thức trói buộc của Samuel.

Thực tế, để đáp lại sự tin tưởng đó, dải sáng không hề suy chuyển. Tôi, vốn đã dùng quá nhiều sức lực, và Tenka cùng Brynhildr, yếu đi vì kết giới diệt dị giáo, dường như cũng không có cách nào thoát khỏi sự trói buộc này.

“Chết tiệt, bỏ ra!”

Tenka nghiến răng nhìn Samuel với vẻ căm ghét. Trong đôi mắt ấy, ý chí chiến đấu vẫn chưa hề mất đi.

“Chúng ta phải làm gì đây?”

Samuel thẳng thừng hỏi Clayman. Ngụ ý của hắn là muốn hỏi liệu có nên giết Tenka không.

“Dừng lại!”

Tôi dồn chút sức lực còn lại mà gào lên.

Nhưng lời nói tiếp theo phát ra từ miệng Clayman lại nằm ngoài dự đoán của tôi.

“Không, chỉ trong trường hợp có thể bắt sống cả cô em gái, thì hai anh em Thần Tiên này sẽ được đưa đến chỗ Đại Thánh Nữ. Đó là chỉ thị trực tiếp từ chính Đại Thánh Nữ.”

“Thế à. Vậy thì, ít nhất cũng phải trói thật chặt để họ không thể chống cự, nhỉ?”

“Cứ làm thế đi.”

“Vâng.”

“~~~!”

Cái "trói thật chặt" mà Samuel nói là sự siết chặt đến mức xương cốt kêu răng rắc. Nhưng cả tôi lẫn Tenka đều cắn răng kiên quyết, không hề hét lên một tiếng. Dĩ nhiên, Brynhildr với lòng kiêu hãnh cao ngút cũng vậy.

Nhưng điều đó không thay đổi việc chúng tôi không thể chống cự.

Và thế là, chúng tôi bị Samuel trói chặt và dẫn đi. Đến chỗ vị Đại Thánh Nữ kia.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận