Izure Shinwa no Ragnarök
Namekojirushi Youta
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 09

Chương 2

0 Bình luận - Độ dài: 11,515 từ - Cập nhật:

**Thần Chiến Loạn Vũ**

**1**

Roma. Công viên Adriano.

Công viên tuyệt đẹp, nhìn ra Thánh Thiên Castell Sant'Angelo, đã trở thành chiến trường.

Không, đúng hơn là, nó SẼ trở thành chiến trường từ giờ phút này.

Chính là nơi quyết chiến của ta──Osiris, với kẻ thù truyền kiếp Amen-Ra.

"Medjed. Bắn hạ đi."

Tuân lệnh ta, vị thần vô hình rọi ánh sáng xua tan bóng tối.

Một kích có thể thiêu rụi những linh hồn tà ác trong nháy mắt.

"Hừ, thứ đó mà trúng được ta sao?"

Thứ đó bị thuyền mặt trời của Ra hất văng, nhẹ nhàng tan biến vào sương mù.

"Tch."

Đối đầu với mặt trời bằng ánh sáng, quả là vô nghĩa.

"Thôi được rồi, Medjed. Từ giờ chuyên tâm bảo vệ Linh Cữu Thần Linh đi."

Linh Cữu Thần Linh bất hủ bất diệt.

Dù không dễ bị tổn thương bởi những đòn tấn công xoàng xĩnh, nhưng nếu là "Lạc Dươngbera Thán · Ca Nezebu · Thự Quang Erael" của Amen-Ra, thì hoàn toàn có thể bị phá hủy.

Vì vậy, tốt nhất là để Medjed tàng hình Linh Cữu Thần Linh và bảo vệ nó.

Chỉ cần Linh Cữu Thần Linh không bị phá hủy, ta có thể hồi sinh bao nhiêu lần cũng được.

Nhưng tiếc thay, chỉ thế thôi thì chưa đủ để thắng.

Bởi vì kẻ địch không chỉ có Ra.

"!"

Đột nhiên, sấm sét giáng xuống.

"Anubis!"

Chói mắt, ta gọi Anubis.

"…Ư."

Khi thị lực hồi phục, Anubis đã đỡ lấy một cánh tay nhỏ bé của người phụ nữ.

Tên của người phụ nữ đó là Izanami.

Thổ Địa Mẫu Thần của Thần Thoại Nhật Bản, đồng thời là Minh Giới Thần.

Vì sở hữu quyền năng liên quan đến cái chết, nên Anubis không chết khi chạm vào bà ta.

Thậm chí, ả còn có quyền năng trói các vị thần vào thế giới bên kia.

Nói cách khác, nếu ta bị giết bởi bàn tay của ả, ta sẽ vĩnh viễn không thể trở lại mặt đất.

"Con chó con ma quái."

Izanami lẩm bẩm, từ ngực ả bùng nổ ra những tia điện tím.

"!"

Anubis lập tức tránh xa Izanami.

Sau đó bế ta lùi lại thật xa, giữ khoảng cách với hai vị thần.

"Quyền năng điều khiển sấm sét?"

"…"

Izanami không trả lời.

Nhưng từ người ả vẫn phát ra những tiếng nổ lách tách của sấm sét.

Đầu. Ngực. Bụng. Háng. Hai tay hai chân.

Tổng cộng là 8 tia.

Tuy nhỏ, nhưng có lẽ đó là các Lôi Thần.

Ả đang điều khiển tám Lôi Thần.

Sức mạnh không bằng "Lôi Đình Keraunos" của Zeus, nhưng bù lại tính linh hoạt cao hơn.

Có thể nói, chúng là những tia sét có ý thức.

Thật phiền phức.

"Hây da, ngươi còn lo nhìn xuống dưới mãi à?"

"?"

Vừa ngẩng đầu lên, một quả cầu lửa do Ra tạo ra đã rơi xuống.

Một quả cầu lửa chỉ cỡ quả bóng.

Có ba quả.

Nếu chỉ né tránh thì quá dễ.

"…Tch."

Nhưng ta từ bỏ việc né tránh.

Ba mặt trời vỡ tan gần mặt đất.

Tiếng nổ kinh hoàng và nhiệt độ cao thiêu đốt da thịt ta trong nháy mắt.

Nhưng hậu quả của vụ nổ không chỉ dừng lại ở đó.

Cây cối trong công viên và mặt đất bị thổi bay.

Tường thành gần đó bị sóng xung kích đánh sập.

Nước sông bốc hơi, để lộ đáy sông.

Những ngôi nhà bên kia cầu bị san phẳng, cả khu phố tan hoang.

Không biết Vatican kia có kết giới gì không mà vẫn bình yên vô sự.

Chỉ trong chốc lát, nơi đây đã biến thành một khu phố hoang tàn.

"Lạc Dươngbera Thán · Ca Nezebu · Thự Quang Erael."

"Regalia" điều khiển sự sống và cái chết của mặt trời.

Không chỉ đơn thuần điều khiển sự vận hành như Kunisaki Apollon.

Không chỉ đơn thuần ném mặt trời xuống như Quetzalcoatl.

Ả có thể tự do sử dụng năng lượng nhiệt hạch của mặt trời.

Về sức mạnh tuyệt đối, không vị thần nào trong thần thoại Ai Cập có thể sánh được với ả.

Chỉ vì thế mà kiêu ngạo thì đáng ghét thật.

Nhưng phải thừa nhận, ả không phải là đối thủ dễ xơi.

"Hừ."

Kết thúc quá trình tái sinh, ta nhảy ra khỏi Linh Cữu Thần Linh.

"…Tch."

Ra tặc lưỡi khi nhận ra ta đã hồi sinh.

Hắn ta định thiêu rụi cả Medjed và Linh Cữu Thần Linh.

Nhưng việc bắn trúng Medjed vô hình giống như trò chơi may rủi.

Đương nhiên, ngay khi ta ra khỏi Linh Cữu Thần Linh, Medjed lại biến mất vào mây.

"Ta đã nói rồi. Các ngươi không thể giết được ta."

Đối với ta, sức mạnh của kẻ địch không quan trọng.

Nhưng.

"Ha, nhưng ngươi không có cách nào giết được ta."

Đúng vậy.

Đó mới là vấn đề.

"Regalia" của ta là vô địch.

Nhưng bản thân ta lại thiếu các phương thức tấn công.

Tia sáng của Medjed không thể chạm tới Ra.

Anubis không thể đuổi kịp hắn ta trên thuyền mặt trời.

Ammit xét xử tội lỗi căn bản là không tương thích.

Đòn tấn công mạnh nhất của ta là Thẩm Phán Minh Giới, nhưng nó cần một thời gian chuẩn bị dài.

Vậy phải làm sao đây?

"Ôi chao, thật dai dẳng."

Lúc đó, Izanami thở dài vẻ u sầu.

Dường như ả đã dùng màng bảo vệ plasma để chống lại cơn bão nhiệt, nên ả không hề bị thương.

Ả nhìn ta bằng ánh mắt khinh bỉ.

"Ta chẳng quan tâm đến nhân duyên của các ngươi. Vì vậy, mau chết đi. Chết đi, biến mất đi, đừng làm phiền ta nữa. Ta còn có việc phải làm."

"…"

Cái miệng nhỏ đó thật hỗn xược.

Nhưng thực tế ả còn phiền phức hơn Ra.

Tám Lôi Thần thuộc hạ của ả dễ dàng bẻ cong tia sáng của Medjed.

Quyền năng của Anubis không có tác dụng với ả, một Minh Giới Thần.

Răng nanh của Ammit cũng bị Lôi Thần cản trở.

Mà Izanami lại có phương thức hạ gục ta.

Ngay cả ta cũng phải toát mồ hôi lạnh trên trán.

Nếu kẻ địch chỉ có Ra, thì ta đã có thể dựa vào sự bất tử mà từ từ tiêu diệt hắn.

Không ngờ lão già đó lại không màng đến thể diện đến vậy.

Việc hắn ta bán rẻ lòng tự trọng của mình để tranh thủ sự giúp đỡ của người khác…

Ở điểm này, ta đã chậm chân hơn hắn ta.

Thành thật mà nói, như vậy thì khó mà thắng được trận chiến này.

Ít nhất ta cũng cần có quân bài để kiềm chế Izanami.

Nhưng phải kiếm nó từ đâu ra đây?

"Ước gì có Chủ Điện ở đây."

Nhưng tiếc thay, Chủ Điện không có ở đây.

Những người khác cũng tản mát khắp nơi.

À mà, người khơi mào trận chiến với Ra là ta mà.

Tự làm tự chịu, nhưng chuyện đó không quan trọng.

"Mau chết đi."

Izanami vừa phóng các Lôi Thần đi vừa xông tới.

Một cây mâu xuất hiện trên tay ả.

Chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy một áp lực kỳ dị.

Có lẽ đó là "Regalia" của ả.

"Tch…!"

Thêm một "Regalia" bí ẩn nữa sao?

Khả năng chiến thắng đang giảm đi nhanh chóng.

Không, lẽ nào là về không rồi?

Anubis, Ammit, bị Lôi Thần thiêu đốt, bị đá văng đi.

Ta định lùi lại, nhưng đường lui bị thuyền mặt trời của Ra chặn lại.

"…"

Ta không phải là chiến binh.

Không thể đưa ra phán đoán trong khoảnh khắc, chân bỗng khựng lại.

Izanami đã chớp lấy thời cơ đó.

"Chết đi."

"…!"

Ta sẽ không chết.

Nhưng do quyền năng của Izanami, ta sẽ không thể quay trở lại mặt đất.

Nếu vậy thì ta sẽ không thể làm gì được nữa.

Điều đó.

Điều đó──.

Thời gian kéo dài trên bờ vực sinh tử đã cố gắng kéo ra một thứ ngôn ngữ nào đó từ sâu thẳm trong ta.

Nhưng cuối cùng nó đã không thể thành hình.

Trước khi──

──Keng!!

Một thanh kiếm xen vào giữa ta và Izanami, đỡ lấy mũi mâu.

"Ngươi…"

Người phụ nữ bảo vệ ta, là Kushinada Himeko.

Một trong những thuộc hạ của Chủ Điện.

"Haaaa!"

Himeko vung kiếm, đẩy lui Izanami và cây mâu.

"Emily-san! Có sao không!?"

"…À, không sao."

Ta vẫn còn ngơ ngác.

"Tại sao ngươi lại ở đây?"

"Hả?"

Trước câu hỏi của ta, Himeko ngạc nhiên quay lại.

"Vì lúc nãy có một vụ nổ lớn… Em đến thì thấy Emily-san đang gặp nguy hiểm."

"Vậy ý ngươi là ngươi đến để cứu ta?"

"À, có thể nói vậy…?"

"…"

Cái gì đây?

Cảm giác kỳ lạ, xa lạ này là gì?

"Tại sao ngươi lại cứu ta?"

Dù cùng là thuộc hạ của Chủ Điện, nhưng ta và ả không nói chuyện nhiều, cũng không có mối quan hệ lợi ích nào.

Himeko không có lý do gì để cứu ta cả.

Ta đã nghĩ vậy.

Nhưng Himeko,

"Vì, vì chúng ta là đồng đội mà?"

Ả ngập ngừng trả lời.

"───"

Đó là điều ta chưa từng nghĩ đến.

Đồng đội?

Ta là đồng đội của ai đó sao?

Một lý do như vậy mà ả đã cứu ta?

Đối với ta, đồng đội là quân cờ.

Quân cờ là để phục vụ nhà vua.

Trong trường hợp này, là vì Shinzen Raika, Chủ Điện của chúng ta.

Quân cờ mà hành động vì quân cờ khác…

Hơn nữa, một người non nớt như Himeko lại đến để cứu ta…

Nếu là ta trước đây, ta đã bác bỏ điều đó bằng một câu "vô lễ".

Nhưng ta bây giờ là sự pha trộn giữa con người Emily và linh hồn.

Cảm xúc trào dâng trong tim ta có lẽ là vì thế.

Thật là kỳ lạ, nhưng ta không phủ nhận nó.

Vì bao gồm cả điều này, đây mới là sự tồn tại của ta bây giờ.

"…Khục khục, không ngờ ta lại được ai đó cứu."

"Emily-san?"

"Làm tốt lắm, Kushinada Himeko. Ngươi đã xông pha đến cứu ta trong lúc nguy nan."

Ta cười, và quay lưng lại với Himeko.

Himeko đối đầu với Izanami.

Ta đối đầu với Ra.

Đối phương, đã cảnh giác trước sự can thiệp đột ngột của Himeko, cũng nhìn thấy điều đó và chuyển sang tư thế chiến đấu.

Cả hai nhìn chằm chằm vào kẻ thù của nhau.

Trong trạng thái giằng co trước khi bắt đầu chiến đấu, ta khẽ cười.

"Ta nhớ, ngươi có ân oán với ả đàn bà kia nhỉ."

"À, à, ừ."

"Ả là kẻ phản nghịch đã chĩa dao vào ta. Vốn dĩ ta sẽ tự mình tiêu diệt ả, nhưng ta đặc biệt nhường cho ngươi."

"Ừm… Vâng! Em đến đây vì điều đó mà."

Himeko có vẻ bối rối, nhưng cuối cùng ả cũng gật đầu thật mạnh.

Bầu không khí của ả thật non nớt.

Còn lâu mới là một chiến binh lão luyện.

Vậy thì, ta sẽ dẫn dắt ả vậy.

"Himeko. Lắng nghe ta."

"Hả?"

"Ta sẽ vạch kế sách cho ngươi…──"

Ta nói nhỏ và nhanh cho ả kế sách khi vẫn quay lưng lại.

"…!?"

Ta cảm thấy Himeko dao động vì kế sách đó.

"Đừng lo lắng."

Ta đảm bảo với Himeko.

"Cứ giao hết cho ta. Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Đó là tín hiệu.

Himeko rời khỏi lưng ta, và lao về phía Izanami.

Giờ thì….

"Kế hoạch của ngươi đã trật lất rồi, Ra. Cuối cùng thì cũng là một chọi một với ta thôi."

"…Ha, đúng ý ta. Xem ra số mệnh của ngươi là bị ta thiêu đốt thành tro tàn."

Ra cười và điều khiển thuyền mặt trời bay lên.

Hắn ta nghĩ rằng có thể chiến đấu một cách đơn phương từ trên không.

Cũng tốt thôi.

Đó là bằng chứng cho thấy hắn ta cảnh giác với ta.

Ở thời điểm này, hắn ta đã sập bẫy ta rồi.

"Phù…"

Ta hít một hơi thật sâu.

Sau đó lại khẽ cười.

"Này, Amen-Ra."

"Sao?"

"Thật ra ta không định sử dụng sức mạnh này. Vì ta cực kỳ ghét nó."

Thậm chí ngay cả trong tình huống bị Ra và Izanami dồn vào đường cùng, ta cũng chưa từng nghĩ đến việc sử dụng nó.

Nhưng bây giờ ta đã sẵn sàng.

Vì Himeko kia.

Không.

Vì đồng đội.

"───"

Trong nháy mắt, Thần Tính của ta thay đổi.

Thần y trên người ta thay đổi hình dạng.

Hình dáng cũng thay đổi.

Điều đó có nghĩa là bản thân ta, thần cách Osiris, đang thay đổi.

"Cái gì… Hình dáng đó là gì?"

Đây là hình dáng mà Ra chưa từng thấy.

Hắn ta cảnh giác cao độ nhìn ta từ trên cao.

"Đây là cái gọi là 'Hội Thần'."

Thần thoại thay đổi theo thời gian.

Thần thoại Ai Cập của ta và Ra cũng đã thay đổi nhiều lần trong lịch sử.

Có nhiều nguyên nhân khiến thần thoại thay đổi.

Sự tiến bộ của văn hóa.

Sự hưng vong của vương triều.

Sự thay đổi của quyền lực.

Và.

"Nước Ai Cập của chúng ta đã từng bị một quốc gia tên là La Mã cai trị. Lúc đó, các vị thần La Mã đã giao thoa với chúng ta."

Một thần thoại giao thoa với một thần thoại khác.

Đây được gọi là "Hội Thần".

"Hình dáng này là sự kết hợp giữa ta Osiris, Bò Thần Apis hiện thân của Thần Ptah, và Zeus, Hades của Thần thoại Hy Lạp."

Ngoài ra còn có Thần Min, Thần sinh sản của Thần thoại Ai Cập, và Thần Asklepios, Thần y học của Thần thoại Hy Lạp.

Tất nhiên, những gì được hấp thụ chỉ là yếu tố.

Thần cách của Zeus không đơn thuần đi vào ta.

Nhưng do giao thoa với các vị thần khác, hình dáng của ta khác xa so với ban đầu.

"Thần danh hiện tại của ta là Serapis. Ngươi nên nghĩ rằng ta có những sức mạnh nằm ngoài những gì ngươi đã biết."

Ở Ai Cập, sự sống bao gồm 5 yếu tố: "Thân Thể Act", "Bóng Tối Sheut", "Tên gọi Ren", "Linh Hồn Ba", "Tinh Thần Ka".

Sau khi chết và trở thành Minh Giới Chi Chủ, ta được mô tả là một sự tồn tại thiếu "Thân Thể".

Nhưng ta khi hóa thành Serapis là một bản thể hoàn chỉnh với đầy đủ 5 yếu tố.

Kết quả là, không chỉ hình dáng mà tất cả các chỉ số đều thay đổi.

Ta và hắn ta là đối thủ lâu năm.

Vì vậy, chúng ta biết rõ quyền năng của nhau.

Nhưng bây giờ, hắn ta sẽ không biết ta có sức mạnh gì nữa.

"Ngươi… đừng có đùa!"

Giọng nói của Ra run rẩy vì tức giận.

Không phải vì ta chiếm thế thượng phong.

Hắn ta nhìn ta bằng ánh mắt khinh miệt.

"Giao thoa với các vị thần trong các thần thoại khác, rồi có được một thần cách khác… Đây có phải là hình ảnh mà các vị thần Heliopolis nên có hay không?"

Ta hiểu rõ cơn giận của Ra.

Thần là tất cả bản chất của sự tồn tại.

Phủ nhận nó là phủ nhận chính mình.

Cho đến vài phút trước, ta cũng nghĩ như vậy.

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

"Ông già, cách nghĩ của ông cũng cũ rồi đấy."

Ta cố tình đáp lại bằng một nụ cười.

"Ta có hình dáng này để chiến thắng các ngươi. Đây là bản chất của ta bây giờ."

Ta ra hiệu khiêu khích Ra trên không trung.

Không cần thêm lời nào nữa.

Để giải quyết mối ân oán lâu năm, chúng ta đã châm ngòi cho một cuộc chiến mới.

**2**

Công viên Adriano – Phía Đông.

Phía đối diện nơi Emily-san và Ra đang chiến đấu.

Tôi ── Kushinada Himeko đang đối đầu với Izanami.

Những âm thanh chiến đấu dữ dội vọng lại từ phía sau.

Emily-san, người đã cho tôi kế sách lúc nãy, có ổn không?

Và cả Maria-san, người mà tôi đã chia tay trước khi đến đây nữa….

"…!"

Tôi lắc mạnh đầu.

Tất nhiên tôi lo lắng cho đồng đội.

Nhưng bây giờ, ngay lúc này, hãy tập trung vào những gì trước mắt đã.

"Trả lại chị tôi…!"

Izanami… Vị thần trong Thần thoại Nhật Bản đã chiếm lấy cơ thể của chị gái tôi.

Chỉ cần đối mặt như thế này thôi, sự tức giận đã trào dâng.

Tôi cảm thấy tôi đã hiểu một chút cảm xúc của Raika trước đây.

Khi tôi mới nhìn thấy ả, tôi đã hoàn toàn kinh ngạc.

Nhưng bây giờ, hầu hết những gì tôi cảm thấy là sự không thể tha thứ.

"…"

Izanami nhìn chằm chằm vào tôi.

Ánh mắt lạnh lùng đó.

Chị tôi sẽ không có ánh mắt đó.

Đó là lý do tại sao tôi có thể chắc chắn.

Người bên trong không phải là chị tôi.

Mà là một vị thần đáng ghét…!

"…À."

Izanami bất chợt thốt ra một tiếng như thể đã hiểu ra điều gì.

"Ta đã tự hỏi từ trước đến giờ, hóa ra ngươi là em gái của cái thứ này sao?"

Đến giờ ả mới nói ra điều đó.

"Ngẫm lại thì đúng là ngươi có nét giống cái thứ này."

"Đúng vậy…! Vì vậy, hãy trả lại cho tôi!"

"…"

Izanami lại nhìn chằm chằm vào tôi.

Nhưng rồi đột nhiên.

Khóe miệng ả cong lên thành một nụ cười.

"…!"

Đó là một nụ cười ghê tởm.

Không phải là dâm đãng.

Mà là một khuôn mặt cười trên sự bất hạnh của người khác.

Một nụ cười nham hiểm.

Điều mà chị tôi sẽ không bao giờ nở.

"Ra vậy ra vậy, hay đấy."

"C-Có gì hay chứ!"

Tôi hét lên khi lùi lại.

Izanami càng cười thích thú hơn trước điều đó.

"Việc ta có hình dáng này, chỉ riêng điều đó thôi đã đủ khiến ngươi đau khổ rồi đúng không? Thật là thú vị."

"Hả?"

"Ngươi là con của Izanagi đúng không? Đúng không?"

Con của Izanagi── Có vẻ như ả muốn nói là người Nhật Bản.

"…"

Tôi im lặng gật đầu.

Sau đó, Izanami cười ha ha.

"Vậy thì, ta phải hành hạ ngươi thật nhiều mới được."

"…"

"Ta phải cẩn thận, tỉ mỉ băm nát con cái của người đó thành từng mảnh, thịt, móng tay, xương, đầu, nội tạng, tất cả phải được nghiền nát thật kỹ."

"…"

"Giờ thì ta nên làm gì với ngươi đây. Ta nên đánh chết ngươi hay là nghiền chết ngươi hay là băm chết ngươi đây… À không, đúng rồi."

Izanami vung cây mâu trên tay.

"Ngươi có biết cây mâu này là gì không?"

"Hả?"

Tôi bối rối trước câu hỏi đột ngột đó.

Nếu là Raika thì có thể trả lời ngay lập tức, nhưng tiếc thay, tôi không biết cây mâu đó là gì.

Nhưng Izanami không đợi câu trả lời của tôi.

"Đây là Ama-no-Nuhoko. Một pháp cụ được sử dụng để tạo ra đất trời. Nó có thể tạo ra và hình thành trái đất một cách tự do. Và nếu ngươi đâm thứ gì khác ngoài đất, nó sẽ tan chảy thành bùn ngay lập tức."

"Thành bùn…"

Vậy nếu đâm vào cơ thể người thì sẽ như thế nào?

Tôi rùng mình khi tưởng tượng ra.

Izanami vẫn nhìn tôi với vẻ thích thú.

"Hãy yên tâm. Ta sẽ không giết ngươi dễ dàng đâu."

Với một nụ cười như ngọn lửa hân hoan, Izanami nói.

"Việc bị tra tấn bởi cơ thể này, khuôn mặt này sẽ là nỗi đau lớn nhất đối với ngươi đúng không?"

Izanami liếm môi, gọi các Lôi Thần thuộc hạ, và giơ cao cây mâu.

"Ta sẽ tra tấn ngươi thật nhiều trước khi giết ngươi."

"…!"

Vị nữ thần tồi tệ nhất.

Cái cử chỉ đó.

Cái biểu cảm đó.

Âm thanh đó.

Tất cả mọi thứ đều khiến tôi khó chịu.

Chị gái tôi đang bị bôi nhọ.

Nhưng tôi không thể làm tổn thương cơ thể chị tôi….!

Ngay cả khi chị tôi đã chết.

Izanami đã hiểu rõ tất cả những điều đó và nói ra.

Ả sẽ tra tấn và giết tôi một cách đơn phương.

Và vì tôi không thể tấn công ả, nên ả có thể làm điều đó.

"…"

Nhưng ngay cả khi tôi biết trước rằng điều này sẽ xảy ra.

Chắc chắn tôi vẫn sẽ đến đây.

Để đối đầu với chị tôi.

Để cứu chị tôi.

Đó là nhiệm vụ của tôi.

Tôi không thể nhường việc này ngay cả cho Raika.

Điều quan trọng, điều quan trọng mà tôi phải làm.

Ngoài ra, tôi còn hứa với Susanoo.

Sẽ tự mình bảo vệ những gì quan trọng đối với mình.

Đó là lý do tại sao tôi đến đây.

"Đừng dùng khuôn mặt của chị tôi để nói chuyện nữa, đồ ngoại đạo."

Vì vậy, tôi sẽ nói đi nói lại bao nhiêu lần cũng được.

"Tôi sẽ giành lại chị tôi. Tôi sẽ mạo hiểm tất cả để giành lại chị ấy!"

**3**

Roma. Ga Termini.

Nhà ga khổng lồ hiện đã được thay thế bằng 영영 Dinh anh linh của "Regalia" Volkvang của tôi ── Shikagane Ruru.

Nhưng.

"Gaaaaaaa!!"

Trần nhà của nhà ga bị phá vỡ một cách tàn nhẫn.

Vật thần tạo của thần giới bị phá hủy một cách dễ dàng.

Kẻ gây ra sự phá hủy đó là một con quái vật.

Nó trông giống như một thiên thần bóng tối, hoặc một con thú màu đen.

"…"

Nhưng nếu chỉ bị phá vỡ trần nhà, "Regalia" vẫn có thể hoạt động.

"Bao vây nó!"

Tôi ra lệnh cho các anh linh.

Nhưng nó vô nghĩa theo cả hai nghĩa.

Đầu tiên, tất cả các anh linh của tôi đều đã trải qua hàng trăm trận chiến.

Đối với một anh linh bất khả chiến bại, chỉ thị của tôi, một người không phải là chiến binh, là không cần thiết.

Ngay cả khi không có chúng, từng cử chỉ của họ đã là một chiến thuật tốt nhất.

Và.

"Goaaaaa!!"

Kẻ thù còn vượt qua cả những điều đó.

Mỗi khi những chiếc móng vuốt giống như móc câu vung lên, những thanh kiếm, ngọn giáo nổi tiếng đều bị cắt đứt.

Mỗi khi đôi cánh dị dạng vỗ cánh, các anh linh đều bị quét sạch.

Một anh linh xông thẳng vào bị cắn đứt đầu, mất đi nửa thân trên.

Một anh linh cố cắt gân chân bị giẫm nát.

Cái đuôi dài của quái vật luôn siết cổ ai đó trong số các anh linh đến chết.

Móng vuốt và răng nanh của nó đã tàn sát vô số người.

Cơ thể được bao phủ bởi lông đen đã đẩy lùi tất cả các cuộc tấn công của chúng tôi.

"…"

Chuyện gì đang xảy ra vậy…?

Các anh linh của tôi hoàn toàn không có tác dụng.

Các anh linh, vốn dùng để đánh bại hàng nghìn kẻ thù, rồng và mọi loại quái vật.

Không, đó là vì họ đã làm điều đó nên họ mới trở thành anh linh từ con người.

Vậy tại sao các cuộc tấn công không hiệu quả?

Tại sao…?

"…"

Tôi gạt câu hỏi sang một bên.

Nếu quái vật không thể bị đánh bại, hãy nhắm vào người điều khiển nó.

Tôi khoác lên mình chiếc áo lông chim ưng, bay lên không trung, và tìm kiếm người đàn ông gầy gò cao lớn kia.

Tôi nhanh chóng tìm thấy người đàn ông đó.

"Ma thuật Gulveig Vàng – Nước mắt"

Tôi tạo ra một thanh kiếm vàng và bắn ra.

Nhưng dường như đã bị phát hiện ngay trước đó, người đàn ông nhảy lùi lại để tránh cơn mưa kiếm.

"Hả? Tch, ngươi còn muốn làm ta tốn công à con nhỏ?"

"Tôi đâu phải là một người phụ nữ dễ dãi đâu."

À, cũng dai dẳng thật.

Vừa đáp lại bằng những lời trêu chọc tùy tiện, tôi vừa không ngừng tấn công.

Cũng giống như các anh linh, vũ khí của tôi là số lượng lớn.

Tôi tạo ra vàng từ hư không, và trút xuống một màn đạn vô tận.

Đó là một chiến thuật chỉ có thể thực hiện được nhờ bùa chú tàng hình vô tận của chiếc vòng cổ yêu tinh đỏ Brisingamen.

"Tch, phiền phức thật."

Người đàn ông tặc lưỡi vẻ khó chịu.

Tuy nhiên, phải nói rằng hắn ta né tránh rất giỏi.

Thanh kiếm vàng từ trên đầu.

Lưỡi kiếm tạo ra bất ngờ từ phía sau.

Các anh linh lao vào tấn công từ trái và phải.

Hắn ta né tất cả một cách sít sao.

"!"

Tôi bị đuôi của quái vật đánh bay từ một bên.

"Kha!"

Tôi chống đỡ vừa đủ, nhưng bị đập vào tường cung điện do quán tính.

Tôi ngã xuống sàn nhà.

Đau quá đi mất.

Nhưng phải đứng lên….

"Mau chết đi cho ta cái con khốn này."

Người đàn ông đứng trên đỉnh một cây cột của cung điện bị quái vật bẻ gãy, và nói với giọng điệu khó chịu.

"…Chẳng phải việc làm một người phụ nữ hưng phấn là nhiệm vụ của đàn ông sao? Không có sự tự tin vào kỹ năng của mình nên mới để phụ nữ tự hưng phấn à?"

"Con điếm thô tục."

Ngay lập tức có câu trả lời.

Hắn ta không bị провоцировал à.

Có vẻ như người đàn ông bình tĩnh trái ngược với lời nói của mình.

Có lẽ hắn ta là một người đàn ông tốt hơn tôi nghĩ….

"Ngươi không có cơ hội thắng ngay từ đầu đâu."

Người đàn ông chỉ ngón tay cái vào quái vật.

"Quái thú của tận thế Abaddon là chủ nhân của địa ngục và là quái vật trừng phạt của thần linh. Bản chất của hắn khác với những quái vật thần thoại chỉ tồn tại để bị anh hùng và thần linh giết chết."

"───"

Có rất nhiều quái vật trong thần thoại.

Chúng là những tai họa lớn gây hại cho thế giới, đồng thời có một khía cạnh như một vật hiến tế được chuẩn bị để bị giết.

Để thể hiện sự vĩ đại của thần.

Để ca ngợi công tích của các anh hùng.

Quái vật có một số phận nhất định là sẽ bị giết.

Nhưng.

Abaddon kia dường như không phải là một con quái vật phải bị giết.

Hắn ta chỉ là một người thi hành thần phạt, một người kết tội.

Có một thứ gì đó gần gũi với Shinju Ammit mà Emily đi theo.

Nhưng hiệu suất của hắn khác xa.

Hắn ta thực sự giống như Surtr trong Thần thoại Bắc Âu.

Không ai có thể chống lại kẻ báo hiệu sự kết thúc của thế giới.

Nếu tôi có đủ dũng khí ngang với Odin và Thor, thì tôi có lẽ đã có thể mang hắn xuống cùng, nhưng.

Tiếc thay, tôi không có sức mạnh đó.

"Kết thúc rồi."

"Gooooooo!!"

Theo giọng nói của người đàn ông, quái vật Abaddon vung cánh tay thô kệch xuống.

Nó giống như một cây búa sắt của thần.

"…"

Tôi gần như nhắm mắt lại.

Nếu có thể, tôi muốn cố gắng thêm một chút.

Nhưng tôi hoàn toàn không thể làm gì được.

Có lẽ đi một mình là quá liều lĩnh.

Có lẽ tôi nên chiến đấu cùng với Raika và những người khác.

À thôi, dù sao thì bây giờ nói cũng vô ích.

Tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng Raika và những người khác có thể hoàn thành nhiệm vụ với thời gian mà tôi đã kiếm được.

Và như vậy, tôi đã định từ bỏ tất cả, nhưng──

──Lúc đó, một tia sáng giáng xuống.

Không, một tia sáng không đủ để diễn tả, nó là một tia sáng quá lớn.

"Cỗ chiến xa mặt trời Phobos tráng lệ Yariotsutsu!"

"Regalia" của Kunisaki bắn thẳng vào ngực của Abaddon, kẻ đang cố gắng đè bẹp tôi.

"Gyaaaaa!!"

Có vẻ như ngay cả một con quái vật như hắn cũng bị tổn thương trước đòn tấn công này, và gào lên ngã xuống.

Một đòn của Mặt Trời giáng xuống, việc con quái vật vẫn giữ được nguyên dạng đã đủ đáng sợ rồi, nhưng xem ra nó chắc chắn đã bị thương.

“Này Namida-chan! Đợi tớ lâu không!”

Kunisaki, người vừa tung một đòn vào con quái vật, cất tiếng gọi tôi với giọng nói vui vẻ.

Cái giọng điệu quen thuộc ấy không hiểu sao lại khiến tôi thấy nhẹ nhõm.

“…Anh đúng là khiến em đợi lâu thật đấy. Để con gái đợi chờ thế này, Kunisaki anh đúng là tệ thật!”

“Gì cơ!? Thế mà tớ đã phóng nhanh hết sức rồi đấy!?”

Trước lời nói đùa của tôi, Kunisaki cường điệu nhún vai phải.

Cánh tay trái của cậu ta không nhúc nhích. Dây cương dắt Thiên Mã cũng chỉ được nắm bằng tay phải.

Bộ đồng phục tả tơi, vết máu khô trên trán, tất cả đều kể về sự khốc liệt của trận chiến mà cậu ta đã trải qua.

“Thế cái tên Samuel đẹp mã đó đâu rồi?”

“À… Tớ không biết.”

“Hả?”

“Thấy có vẻ không thắng được nên tớ giả vờ chết, ngã xuống biển rồi trốn đi.”

Kunisaki gãi má tỏ vẻ ngượng ngùng.

Trốn đi á… Thôi thì hơn là chết. Nếu chết ở đó thì cậu ta cũng chẳng thể đến cứu tôi như thế này được.

“Thôi được rồi, bỏ qua chuyện đó đi. Rốt cuộc thì Samuel làm sao rồi?”

“À thì chắc lát nữa tên đó cũng sẽ đến Vatican này thôi. Tại tớ đi đường vòng đến đây, nên hắn có khi đã đến rồi cũng nên.”

“Cậu đi đường vòng mà cũng biết địa lý vùng này hay thật đấy.”

“À không, thật ra tớ gần như là dân bản địa ở đây mà?”

“À phải rồi, thần thoại Hy Lạp và thần thoại La Mã vốn dĩ gần như là họ hàng với nhau mà.”

“…Chậc, Samuel cái tên khốn đó làm hỏng chuyện rồi sao?”

Kẻ địch tặc lưỡi khi Kunisaki xuất hiện.

Phía sau nó, con quái vật vừa bị đánh gục lúc nãy đã đứng dậy.

Nhưng bên ta, quân đoàn Anh Linh bị đánh tan tác lúc nãy cũng đã tập hợp lại đội hình.

Tuy chưa thể nói là lật ngược tình thế, nhưng nhờ có Kunisaki mà cục diện đã gần như cân bằng.

“Con quái vật khổng lồ kia giao cho Kunisaki nhé.”

“Rồi, rồi.”

Kunisaki gật đầu, vung dây cương, khiến cỗ xe Mặt Trời bay lên.

Để đối phó với con quái vật kia, cần đến sức mạnh thuần túy. Hơn nữa, Mặt Trời chắc chắn nằm ngoài tầm kiểm soát của một con thú gánh vác thần phạt.

‘Regalia’ của cậu ta hoàn toàn có thể đương đầu với Abaddon.

“Thôi nào, xin lỗi vì đã để mọi người chờ đợi. Giờ mới là lúc trận chiến thực sự bắt đầu đây.”

“Chậc, con đĩ chết tiệt dám đắc ý à.”

Người đàn ông cáu kỉnh trừng mắt nhìn tôi.

“Đừng tưởng tập hợp được vài ba tên lính quèn là có thể thắng được ta!”

Đột nhiên, xung quanh người đàn ông có sự biến đổi.

Đó là tiếng đập cánh.

Tiếng động khó chịu phát ra từ đôi cánh của côn trùng.

Khi nhận ra, chúng đã bay lượn xung quanh người đàn ông.

Thoạt nhìn, chúng giống như những con châu chấu, nhưng rõ ràng là khác biệt.

Thân ngựa.

Đuôi bọ cạp.

Và đội cả vương miện vàng.

Đám châu chấu dị hình nhanh chóng biến thành một đám mây đen kịt, bao phủ và che khuất hình bóng người đàn ông.

“Abaddon là Vua Châu Chấu. Bầy châu chấu Apollyon mang nọc độc bọ cạp sẽ bao trùm mặt đất, gây ra những cơn đau dữ dội khiến kẻ tội đồ thậm chí không được chết trong năm tháng.”

Giọng người đàn ông vọng ra từ sâu bên trong tiếng đập cánh.

“Ta là Dimitry Maxwell, tra tấn viên của Giáo hội và Kẻ Thực Thi Thần Phạt.”

Người đàn ông – Dimitry – nói như một lời tuyên bố cuối cùng.

“Dù là thần hay người, trước mặt ta, tất cả đều là những con lợn thảm hại gào thét. Hãy hối hận cho việc mang thân xác và cảm nhận nỗi đau cho đến tận cùng địa ngục.”

“Hừm, ăn nói ghê gớm thật!”

Tôi từng chiến đấu với quân đoàn xác sống, nhưng lần này lại là một bầy côn trùng.

Nhưng nếu là cuộc chiến cân sức về số lượng, thì đây chính là sở trường của chúng tôi.

“Nếu anh nghĩ rằng lũ côn trùng vặt này có thể đánh bại tôi, thì cứ thử đi. Lúc đó, tôi sẽ chiều anh chơi SM hay bất cứ trò nào anh thích.”

“…”

Dimitry không trả lời. Lời mời của tôi xem ra đã bị từ chối.

Thế nhưng, trận chiến vẫn khai mở.

“——— ”

“——— ”

Tôi và quân đoàn Anh Linh bắt đầu xung phong vào bầy châu chấu.

—o0o—

**4**

Vatican. Vương cung thánh đường Thánh Phêrô.

Sau khi hạ gục Ryoma, chúng tôi xâm nhập vào bên trong vương cung thánh đường có mái che.

Ở đây, chúng tôi sẽ không bị các thiên thần tấn công bất ngờ từ trên không.

Mặc dù đã an toàn hơn một chút, nhưng chúng tôi vẫn không thể lơ là.

Đây là nơi có khả năng cao nhất là nơi cất giữ ‘Di Hài’.

Nếu đây đúng là địa điểm, thì chắc chắn sẽ không chỉ có mỗi Ryoma canh gác.

Bên trong chắc chắn phải có những Kẻ Thực Thi Thần Phạt đẳng cấp cao.

Tuy nhiên, có vẻ như không có ai ở hành lang tiền sảnh (narthex) của đại thánh đường.

Hành lang tiền sảnh, đúng như tên gọi, là lối vào của đại thánh đường.

Sàn nhà khảm những bức tranh Mosaic tuyệt đẹp, nếu là bình thường, chắc chắn sẽ có rất nhiều khách du lịch xếp hàng.

Hiện tại chỉ có ba người chúng tôi: tôi, Brynhildr và Tenka.

Trước mặt chúng tôi có năm cánh cửa.

“Raika!”

Brynhildr ngăn tôi lại khi tôi định mở cửa.

“Hãy sơ cứu vết thương một chút trước khi vào trong. May mắn là không có kẻ địch ở đây.”

“…Cũng phải.”

Chắc là bên trong có kẻ địch, nhưng quả thật là không có ai ở hành lang tiền sảnh.

Không thể lơ là, nhưng tốt nhất là nên chữa lành vết thương một chút rồi mới tiếp tục.

“Cậu đã cố gắng quá sức rồi. Tôi biết cậu lo lắng về Ryoma, nhưng…”

“Xin lỗi Brynhildr. Quả thật là tôi đã quá nóng vội.”

Không biết từ lúc nào, tâm trí tôi đã hướng về phía trước một cách vội vã.

Thật đáng hổ thẹn khi để Brynhildr phải lo lắng.

“Nào, đưa vết thương đây.”

“Thế thì để em chữa cho anh nhé, Onii-chan.”

Lúc đó, Tenka chen vào.

Thấy vậy, Brynhildr khẽ cau mày.

“Không cần đâu. Ta sẽ tự mình chữa cho Raika.”

“Ể? Nhưng mà chị đâu có dùng được ma thuật trị liệu gì đâu chứ?”

“T-ta có thể cầm máu được! Dù sao thì, ta không thể để cô chạm vào cậu ấy được!”

“Hả? Chị nghĩ mình là ai vậy hả?”

Tenka và Brynhildr trừng mắt nhìn nhau, tôi bị kẹp ở giữa.

“Raika, mau lại đây!”

Brynhildr kéo cánh tay tôi.

“Ố, làm gì vậy hả!”

Tenka kéo cánh tay tôi từ phía ngược lại.

“Buông tay Raika ra, Shinshou Tenka!”

“Chị mới phải buông ra ấy chứ. Onii-chan là của em!”

“Không đúng! Raika là của ta!”

Cả hai trừng mắt nhìn nhau, tóe lửa.

*—Uhihihi, bị hai cô gái tranh giành thế này thật đáng ghen tị quá nhỉ~*

*(…Thật sự đáng ghen tị sao?)*

Đến nông nỗi này rồi mà chúng tôi đang làm cái quái gì vậy…

“Mà này, chị à, em thấy lần trước gặp mặt với bây giờ, không khí có vẻ khác nhỉ? Chị với Onii-chan đã xảy ra chuyện gì sao?”

“N-này!?”

Brynhildr bối rối trước lời nhận xét của Tenka.

Má và tai cô ấy nhanh chóng đỏ bừng.

Quả thật giữa chúng tôi đã xảy ra chuyện gì đó… nhưng liệu có thể giữ vẻ mặt lạnh lùng một chút được không? Chắc là không rồi.

Tuy nhiên, có vẻ như cô ấy không có ý định bỏ chạy, Brynhildr càng kéo mạnh cánh tay tôi về phía mình.

“Dù giữa ta và Raika có xảy ra chuyện gì đi nữa, ta cũng không có lý do gì để nói cho cô biết!”

“Em là em gái của Onii-chan đấy nhé?”

“Hự!?”

“Ố, gì thế? Chẳng lẽ là chuyện không thể nói ra sao?”

“C-chuyện đó… R-Raika?”

Brynhildr lắp bắp, cuối cùng tìm đến tôi cầu cứu.

“…Onii-chan?”

Tenka nhìn tôi với ánh mắt đáng sợ.

Tùy theo câu trả lời của tôi, có lẽ tôi sẽ bị giết ngay tại chỗ.

Tôi rất muốn giúp Brynhildr, nhưng… tôi phải trả lời thế nào đây?

Khi tôi đang lúng túng không biết trả lời ra sao.

“Mấy đứa kia đừng có mà tí tởn nữa, mau vào đây đi.”

“...!”

Cùng lúc với tiếng nói vọng ra từ sâu bên trong cánh cửa, cánh cửa chính giữa – Cánh cửa Filarete – bắt đầu mở ra từ bên trong.

Chúng tôi cảnh giác, nhưng không có bất kỳ cuộc tấn công bất ngờ nào.

Hơn nữa, giọng nói vừa rồi là…

“…”

Tôi lặng lẽ bước qua cánh cửa.

Tenka và Brynhildr cũng nối gót theo sau.

Chúng tôi đi thẳng qua gian chính rộng lớn.

Và.

“Yo.”

Sư phụ Liz Sleigh đã chờ chúng tôi ở cuối gian chính, ngay trước Thiên Cái (Baldachin).

Bên cạnh bà là Ryubikh Kleiman.

Cả hai rõ ràng đã đợi sẵn chúng tôi.

“Việc các ngươi có thể vào đây chứng tỏ đã hạ gục được Ryoma.”

Sư phụ nói, nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Hôm nay không cần giết người cũng qua được sao?”

“…Không ạ.”

Trên đảo Laurasia, khi sư phụ hỏi tôi liệu tôi có đủ quyết tâm để giết người không, tôi đã mạnh miệng nói rằng đừng tự ý thu hẹp lựa chọn của tôi.

Ngày đó, tôi đã làm được như vậy.

Nhưng hôm nay…

“Ồ. Vẫn còn non lắm.”

Sư phụ khẽ gật đầu.

Trên nét mặt bà không có chút châm chọc nào.

Không trách cứ, cũng không cười cợt.

Chỉ đơn thuần đánh giá tôi còn non nớt.

“…‘Di Hài’ ở phía trong này, đúng không ạ?”

Tôi hỏi với vẻ gần như chắc chắn.

Nếu hai người này được bố trí ở đây, thì quả thật đây là mục tiêu chính.

“Đúng vậy. Đại Thánh Nữ cũng ở trong đó.”

Sư phụ cũng trả lời một cách dứt khoát.

“Đại Thánh Nữ?”

Đây là cái tên tôi mới nghe lần đầu. Nghe cách gọi thì chắc hẳn là một tồn tại cao cấp hơn Thánh Nữ bình thường?

“Hừm, ở trong đó sao.”

“…”

Tenka có vẻ biết về Đại Thánh Nữ.

Nếu vậy, chắc chắn đó là một nhân vật quan trọng.

“Thế Đại Thánh Nữ đó là—”

“Khoan đã, đồ đệ ngu ngốc.”

Sư phụ ngăn lời tôi. Bà nhẹ nhàng chỉ vào Tenka.

“Nó là đồng minh của ngươi à?”

“…”

Tôi lúng túng không biết trả lời sao.

Hiện tại, tôi đang hành động cùng Tenka.

Nhưng nếu hỏi có phải đồng minh không thì… Không biết liệu có thể nói là đang trong mối quan hệ hợp tác không nhỉ?

“Oa~ Phản ứng của Onii-chan làm em tổn thương quá đi~”

Tenka cố tình cười hì hì.

“Đừng lo, bây giờ thì cứ tính là đồng minh được rồi.”

“Bây giờ thì,” à.

Lời nói đó có thể tin được đến mức nào đây.

“À, thế à. Thôi được rồi.”

Sư phụ vẫn nói một cách thờ ơ.

Nửa như chẳng quan tâm, nửa như có chút phiền phức.

“À, ta có một đề nghị này.”

“Gì ạ?”

“Ta và đồ đệ ngu ngốc kia, đấu tay đôi một trận thì sao?”

“…Hả?”

Tôi nghi hoặc trước lời đề nghị khó hiểu này.

“Giả sử tôi chấp nhận, thì có lợi ích gì cho bên này không ạ?”

“Lợi ích… lợi ích sao.”

Sư phụ trầm tư một lúc, rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó.

“Vậy thì, nếu ngươi chấp nhận, hai cô gái bên phe ngươi có thể đánh đập tên đàn ông bên ta túi bụi đấy.”

“Này!”

Kleiman, người bị sư phụ chỉ vào, liền chen ngang.

“Tại sao tôi phải nhận lấy cái phần xui xẻo đó chứ?”

“Được thôi mà. Hãy chết vì ta đi.”

“Tôi kiên quyết từ chối.”

“Đồ keo kiệt. Hói đầu đi!”

“…”

Kleiman thở dài thườn thượt trước những lời mắng mỏ vô lý của sư phụ.

“Mà, nếu tôi và sư phụ giao chiến, thì Kleiman chắc chắn sẽ phải đấu với Tenka và những người khác thôi, đâu có lợi ích gì đâu ạ?”

“…Chậc.”

Một tiếng tặc lưỡi.

Gì mà đàm phán cẩu thả thế này…

Dù là sư phụ của mình nhưng tôi cũng phải bó tay.

“Vậy là Raika thích đánh lộn à?”

“Hả?”

“Vậy cứ để tất cả chúng ta hỗn chiến đi?”

“…”

Tại sao lại tỏ vẻ khó chịu như vậy?

Sư phụ muốn đấu một chọi một với tôi đến thế sao?

Tôi biết sư phụ thích kiếm sĩ, nhưng giờ đâu phải lúc đâu.

Vậy ý đồ của bà là gì chứ…?

“Không không, Onii-chan anh đang băn khoăn gì thế?”

Lúc đó, Tenka chen lời.

“Onii-chan không được phép chiến đấu một mình. Bởi vì Onii-chan không thể thắng bà cô đó được đúng không?”

“…”

Tenka nói ra sự thật như để nhắc nhở.

Quả thật, sư phụ mạnh hơn tôi.

Nếu muốn tìm cơ hội chiến thắng, liệu có nên kéo vào một trận hỗn chiến không?

Không, tôi buộc phải làm thế… đúng không?

“…”

“…À, thế à.”

Sư phụ thở dài.

Với vẻ bất đắc dĩ, bà vẫy tay về phía Kleiman.

“Nhờ anh nhé, Clay.”

“Được.”

Ngay khoảnh khắc Kleiman gật đầu.

Cùng với tiếng nước bắn tung tóe, một lượng lớn thiên thần đột nhiên xuất hiện bên trong đại thánh đường.

“!?”

Ngay khi các thiên thần xuất hiện, một cơn mưa lớn như bão táp đột nhiên trút xuống bên trong đại thánh đường.

Chẳng lẽ họ đã giấu các thiên thần đằng sau màn nước sao…!?

Tuy nhiên, Kleiman mà tôi biết hầu như không có năng khiếu ma thuật.

Nếu vậy, đây là chức năng của các thiên thần sa ngã.

“Nguyên tố nước thì chắc là Đại Thiên Thần Gabriel đó nhỉ~ Onii-chan cẩn thận nhé.”

“Đại Thiên Thần Gabriel…!”

Được Tenka chỉ ra, tôi lục lọi kiến thức từ những cuốn sách liên quan đến thiên thần mà mình đã đọc.

—Đại Thiên Thần Gabriel.

Tên của ngài có nghĩa là “Sức mạnh của Chúa”, là một trong bảy Đại Thiên Thần.

Được biết đến là Thiên Thần của sự báo tin và Khải huyền, người ta nói rằng chính Gabriel đã báo tin về sự ra đời của Đấng Cứu Thế trên trần gian.

Gabriel, một Thiên Thần được giao trọng trách quan trọng trong Kinh Thánh, được phép ngồi bên trái ngai vàng của Chúa và cũng được cho là người bảo vệ Thiên Đàng.

Mặc dù ít có những câu chuyện anh hùng như Thiên Thần Trưởng Michael, nhưng từ xa xưa, ngài cũng là một Thiên Thần cai quản chiến tranh.

Sức mạnh của ngài sánh ngang với Michael, là Đại Thiên Thần duy nhất có thể làm được điều đó.

Đó chính là Thiên Thần mà Kleiman đã sa ngã…!

“Tiến lên!”

Kleiman ra lệnh, và các thiên thần phụ tá hưởng ứng.

Tiếng kêu của thiên thần vang vọng trong đại thánh đường, tiếng cánh đập vỗ vào tai.

“Aha, chỉ có mỗi số lượng thôi mà…!”

Tenka cười khẩy, tung ra ‘Keraunos’.

Những tia sét lan tỏa phóng ra những luồng điện tử tím về phía vô số thiên thần.

Nhưng.

*Bùm!* Tiếng sét bị một tấm khiên nước chặn lại.

“…Khiên nước tinh khiết sao!?”

Người ta thường nghĩ rằng nước dễ dẫn điện.

Nhưng thực ra, “nước tinh khiết” là chất cách điện.

Việc nước dễ dẫn điện là do các tạp chất lẫn trong nước.

Kleiman hẳn đã thao túng nước để tạo ra những tấm khiên nước tinh khiết.

Mà số lượng tấm khiên đó, ước tính sơ bộ cũng hơn tám mươi tấm.

Và triển khai chúng đúng tốc độ của sét đánh.

Một sự kiểm soát cực kỳ chính xác.

Ngang ngửa với một Kẻ Thực Thi Thần Phạt chuyên về ma thuật chiến.

Cô ta đã học được kỹ năng đó từ khi nào vậy?

Hay là do tôi không biết… ?

“…Ư!”

Vì phản ứng chậm một bước, chúng tôi đã bị đám thiên thần nuốt chửng.

*—Uhihihi, đám tép riu thì dùng ma nhãn mà quét sạch đi chứ, làm đi Raika!*

Balor hăm hở đề nghị.

Quả thật, số lượng thiên thần trong đại thánh đường ít hơn so với bên ngoài.

Chính vì thế mà mật độ của đám đông cũng có khoảng trống, số lượng kẻ địch trong tầm nhìn cũng tăng lên.

Nhưng… nhưng…!

Tôi vẫn cứ suy nghĩ.

Không muốn giết.

Vẫn cứ cầu mong.

Không muốn giết thêm ai nữa.

Vừa mới lúc nãy, tôi đã làm trái điều đó.

Đáng lẽ tôi phải tiến lên phía trước bằng cách giết Ryoma.

Tại sao tôi lại dễ dàng chùn bước như vậy chứ…!

“Chậm chạp!”

“…!?”

Tôi rùng mình trước tiếng nói từ phía sau, và chấp nhận cái chết.

Ngay sau đó, một cú đá xoay của sư phụ giáng vào lưng tôi, khiến tôi văng sang hành lang bên trái.

“Onii-chan!”

“Raika!”

Tenka và Brynhildr đồng loạt kêu lên khi nhận ra tình trạng của tôi.

Nhưng ngay lúc đó— Kleiman đã đứng chắn trước họ.

“Chậc!”

Bị những phát súng của Kleiman chặn bước, Tenka và Brynhildr bị đám thiên thần đồng loạt tấn công.

Bị áp đảo bởi số lượng, họ bị đẩy lùi về hành lang bên phải.

Nắm lấy thời cơ đó.

“Bên kia giao cho anh.”

Nói rồi, Kleiman lại thao túng nguyên tố nước.

Thứ được tạo ra là một bức tường nước chia đôi đại thánh đường thành hai nửa.

Bức tường nước cao đến tận trần nhà của đại thánh đường, nếu nhìn kỹ, đang chuyển động với tốc độ cao— đóng vai trò như một lưỡi cắt nước áp suất cao.

Nếu cố gắng phá xuyên qua, cơ thể sẽ bị cắt nát thành từng mảnh.

“Nào… Cuối cùng cũng có thể đấu tay đôi với ngươi rồi, Raika.”

“…”

Khi nhận ra, chỉ còn lại tôi và sư phụ ở phía bên trái bức tường nước.

Vài thiên thần vẫn còn ở đó, nhưng chúng lơ lửng trên không và không có vẻ gì sẽ can thiệp.

Không biết từ lúc nào, tình huống đã được sắp đặt đúng theo ý muốn của sư phụ.

“Chà, đồ đệ ngu ngốc như ngươi thì làm sao có thể từ chối lời mời của sư phụ được chứ.”

“Hầu hết tình huống này là nhờ công của Kleiman thì đúng hơn.”

“Tất cả công lao của hắn đều thuộc về ta.”

Người này đúng là đồ trẻ con ngốc nghếch mà.

“…”

Nhưng quả thật, đây là một tình huống tồi tệ.

Bên kia có lẽ đang muốn đánh bại chúng tôi từng người một.

Đặc biệt là tôi.

Tôi mang trong mình ‘Tàn dư’ có thể quyết định cuộc chiến này, và lại kém sư phụ về thực lực.

Nếu tôi và sư phụ bị tách ra khỏi trận hỗn chiến, và tôi bị hạ gục để đoạt lấy ‘Tàn dư’, cục diện chiến tranh sẽ nhanh chóng nghiêng hẳn về phía Giáo hội.

Chính vì thế mà Kleiman mới hợp tác với sư phụ.

Hắn ta luôn lý trí trong mọi tình huống.

Tất nhiên, hắn cũng tự tin rằng mình có thể kiềm chế Tenka và Brynhildr.

“Ngươi tính sao đây Raika, tình huống khác với trên đảo rồi đó?”

Sư phụ hỏi tôi, tay vẫn đặt trên vỏ kiếm.

Cuộc chiến trên đảo Laurasia, dù sao đi nữa, lợi thế tình thế vẫn nghiêng về phía chúng tôi.

Hòn đảo đó là lãnh địa của kẻ thù đối với sư phụ và những người khác.

Trong tình huống có thể có thêm viện binh từ Tổ chức Quản lý Thánh Lễ Eukaristia, họ còn bị giới hạn về thời gian.

Mục tiêu của chúng tôi là giải cứu Maria, và vì thế không cần thiết phải giết sư phụ và những người khác.

Nhưng giờ thì khác.

Chúng tôi mới là những người đang xâm nhập vào lãnh địa của kẻ thù.

Sư phụ là kẻ thù lớn nhất đứng chắn trước ‘Di Hài’.

Dù thế nào đi nữa, tôi buộc phải chiến đấu trực diện.

“Ngươi có đủ sức mạnh để đánh bại ta mà không giết ta không?”

“…”

Cách để không giết người rất đơn giản.

Không chiến đấu.

Chạy trốn.

Chọn một trong hai.

Nhưng đồng thời, điều đó cũng có nghĩa là từ bỏ một điều gì đó.

Từ bỏ việc cứu em gái để không giết người.

Từ bỏ việc phá hủy ‘Di Hài’ vì không muốn giết người.

Nếu không thể chấp nhận từ bỏ, thì chỉ còn cách chiến đấu.

Và khi buộc phải chiến đấu, không thể chạy trốn, thì độ khó của việc không giết người sẽ tăng lên gấp bội.

Đúng như Balor đã chỉ ra khi tôi chiến đấu với Leon.

Hoặc là phải rất khéo léo gài bẫy.

Hoặc là phải có sự chênh lệch thực lực áp đảo, nếu không thì điều đó là bất khả thi.

Và tôi lại không đáp ứng được cả hai điều kiện đó.

“…”

Lại nữa.

Lại một lần nữa, tôi phải hạ quyết tâm sao.

Quyết tâm lựa chọn điều gì là quan trọng nhất đối với tôi.

“Tuy nhiên, mà nói,”

Lúc đó, sư phụ đột nhiên lục lọi trong ngực áo mình.

Bà lấy ra một ống thuốc kỳ lạ, rồi ném về phía tôi.

Ống thuốc là loại có thể tiêm thuốc bên trong bằng cách ấn vào đầu ống.

Thuốc là một chất lỏng màu vàng kim kỳ lạ.

“Đó là ống thuốc để giáng thiên thần xuống một con người.”

“…”

Tôi tròn mắt kinh ngạc trước lời của sư phụ.

Đây là ống thuốc để giáng thiên thần sao…?

Đây có phải là thứ mà sư phụ và Kleiman đã dùng để giáng thiên thần xuống không?

“Là thứ được chuẩn bị để dự phòng trong trường hợp ngươi không phản bội, ta đã tự ý mượn về.”

“…”

Quả thật, cuối cùng tôi đã đoạn tuyệt với Giáo hội, nhưng cũng có khả năng tôi không phản bội.

Ống thuốc này có vẻ đã được chuẩn bị cho trường hợp đó.

Đó là một lời giải thích hợp lý.

Nhưng.

“Tại sao, bây giờ lại đưa nó cho tôi?”

Hiện tại tôi là kẻ thù của Giáo hội.

Nếu vậy, không còn ý nghĩa gì khi đưa ống thuốc này cho tôi nữa.

Trước câu hỏi của tôi, sư phụ trả lời một cách hiển nhiên,

“Sư phụ là ta mà lại dùng sức mạnh của thiên thần thì chẳng phải là gian lận sao?”

Gian lận…

Mà nói, nếu sức mạnh của thiên thần là gian lận, thì sức mạnh của thần cũng là gian lận sao?

Trong đầu người này, những tính toán gì đang cân bằng vậy?

“…Tôi xin nhận tấm lòng của người.”

Tôi tạm thời cất ống thuốc vào túi áo trong đồng phục.

Khả năng tôi không thể chống lại Giáo hội ngay khi giáng thiên thần xuống cũng không phải là không có.

Tôi không nghĩ sư phụ sẽ giăng loại bẫy như vậy, nhưng vạn nhất thì sao.

“À, thế à. Thế thì cũng được.”

Sư phụ khẽ gật đầu.

Giọng điệu có vẻ không mấy quan tâm… nhưng khóe môi bà dường như cong lên một nụ cười mờ nhạt.

Sau đó, bà lùi lại một chút khỏi tôi.

“…”

Khoảng cách xa dần đó, cơ thể tôi vẫn ghi nhớ.

Những ký ức về những ngày tháng luyện tập với sư phụ ùa về.

Huấn luyện chiến đấu đối kháng.

Tôi đã bao nhiêu lần bị bà đánh cho thổ huyết trong những trận đấu một chọi một.

Khoảng cách này, chính là khoảng cách bắt đầu của một trận đối kháng.

“Nào— vậy, giờ thì bắt đầu thôi.”

Khí chất của sư phụ thay đổi.

Đôi mắt vàng rực lên ngọn lửa xanh lam.

Tà Nhãn của Đại Thiên Thần Sariel: Sát.

Nhưng trên lưng bà không có đôi cánh.

Trên đầu cũng không có vầng hào quang.

Khác với hình dáng thiên thần bà đã thể hiện trên đảo trước đây.

Mà nói đúng hơn, hầu hết các yếu tố của thiên thần đều đã biến mất.

Ngoài đôi mắt ra, bà gần như chỉ là một con người bình thường.

Nhưng, điều đó lại càng đáng sợ.

Liz Sleigh.

Kiếm sĩ hàng đầu trong số những Kẻ Thực Thi Thần Phạt.

Người sở hữu tuyệt kỹ một nhát kiếm có thể chém đứt cả thần linh.

Tuyệt kỹ của bà không phải để hạ gục những con chim bay trên trời.

Hay để càn quét mặt đất một chiều từ trên cao.

Mà là để chém giết tất cả những kẻ đứng trên cùng mặt đất.

Vì thế đôi cánh là không cần thiết.

Không, mà ngược lại, còn là thứ vướng víu.

Hơn nữa… một khối sức mạnh như thiên thần không thể dễ dàng biến mất như vậy được.

Nên coi rằng sức mạnh đó đã được hấp thụ vào bên trong bà.

Thực tế, áp lực mà tôi cảm nhận được từ sư phụ còn áp đảo hơn nhiều so với lần trước.

Chỉ cần đối mặt như thế này thôi cũng khiến tôi khó thở.

Sát khí từ sư phụ đâm xuyên da thịt tôi.

Bà đã bao nhiêu lần, không biết bao nhiêu chục lần, suýt giết chết tôi rồi.

Và tất cả những lần đó đều như thể một trò chơi trẻ con.

“Ngươi rút kiếm trước đi.”

Sư phụ đặt tay lên cán kiếm.

Đối thủ mà tôi chưa từng thắng được một lần nào.

Giờ đây đang ở trạng thái đỉnh cao nhất từ trước đến nay, cố gắng giết tôi.

Không cần suy nghĩ kỹ cũng biết là không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào.

Nhưng…!

“Đừng có… coi thường tôi quá!”

Tôi giơ song kiếm lên, giải phóng ‘Tàn dư’.

Tận dụng hết sức mạnh mà tôi đã dốc cạn trong trận chiến với Lou, Ryoma, giờ tôi lại dốc cạn hơn nữa.

Ma nhãn cũng được kích hoạt, ánh sáng đỏ kỳ dị bùng lên trong đôi mắt tôi.

Ba lần sử dụng Ma nhãn mà tôi vừa phục hồi, có lẽ tôi sẽ dùng hết vào ‘Dự đoán’ ở đây.

Nhưng nếu không làm như vậy, tôi sẽ không thể giành lại mọi thứ.

Dù đối thủ là kẻ mạnh nhất đi chăng nữa.

Không có con đường nào khác ngoài việc vượt qua nơi này.

“——— ”

“——— ”

Ánh mắt đỏ của tôi và ánh mắt xanh của sư phụ chạm vào nhau.

“Ngươi… lui ra cho ta!”

“Lại đây đi, đồ đệ ngu ngốc.”

—o0o—

**5**

“Ố, chết rồi!”

Tôi – Thần Tiên Tenka – vô thức thốt lên.

Bức tường nước áp suất cao đã chia cắt lực lượng của chúng tôi.

Chỉ còn Onii-chan bị kẹt lại ở phía bên kia.

Bà cô đó đáng ghét thật, nhưng sức mạnh của bà ta thì chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết rồi.

Onii-chan một mình không thể thắng được.

…Ể?

Mình đang nói cái gì vậy nhỉ?

Onii-chan của mình làm sao có thể thua được chứ?

Bởi vì Onii-chan là Onii-chan của mình.

Và Onii-chan sẽ không bao giờ phụ lòng mong đợi của mình cả.

Nhưng mà, hình như vừa nãy mình cũng vô thức nói rằng Onii-chan không thể thắng được thì phải.

Hử?

“Ể?”

Tôi bối rối về chính mình.

Từ trước đến nay chưa từng có chuyện này xảy ra.

Tại sao vậy?

Bởi vì Onii-chan lúc nào cũng ở phe mình mà…

Nhưng ba tháng trước, anh ấy lại cản trở mình…

Không.

Không, không.

Chuyện đó, ừm, không phải.

Không phải.

Chuyện đó không phải là Onii-chan phản bội.

Mà là mình đã không thể khiến Onii-chan làm theo ý mình mà thôi.

Cho nên, mình mới lên kế hoạch tiếp theo để có được quyền năng của ‘Chúa Duy Nhất’ đúng không?

Để lần này có thể làm tốt hơn.

Và Onii-chan đã xuất hiện ở Vatican đúng như mình dự tính.

Anh ấy đã hành động theo đúng kế hoạch của mình.

Anh ấy đã làm đúng những gì mình muốn để biến mong ước của mình thành sự thật.

Onii-chan rất ngốc nghếch, yếu đuối, và giả vờ ngoan ngoãn.

Nhưng cuối cùng, anh ấy sẽ luôn làm theo ý mình.

Anh ấy sẽ biến mong ước của mình thành hiện thực.

Vì thế mình tin tưởng Onii-chan.

Vì thế Onii-chan sẽ không bao giờ thua vì mình.

Dù phải trả giá bằng bất cứ thứ gì.

Đáng lẽ… phải là như vậy.

Ít nhất thì cách đây vài giờ mình vẫn nghĩ như vậy.

Tại sao… bây giờ, điều đó lại dao động chứ?

“Ngươi đang làm gì vậy, Thần Tiên Tenka!”

“!?”

Tiếng của Brynhildr khiến tôi bừng tỉnh.

Cùng lúc đó, cô ấy đã di chuyển ra trước mặt tôi, dùng đại kiếm chặn đứng những viên đạn của kẻ thù.

“Đừng có đứng ngây ra! Đây có phải là lúc để suy nghĩ vẩn vơ không!?”

Trước lời khiển trách của Brynhildr, tôi theo phản xạ mà cau mày.

“Mà này, tại sao chị lại giúp em?”

“Vì ngươi là em gái của Raika!”

Brynhildr trả lời không chút do dự.

“Mau hạ gục tên đó rồi đi giúp Raika thôi!”

“…”

Tôi đồng ý việc phải nhanh chóng hạ gục kẻ thù, nhưng tôi không trả lời.

“‘Keraunos’”

Tôi tiếp tục suy nghĩ trong khi dùng sét thiêu rụi đám thiên thần đang bu quanh.

Tại sao, mình lại đột nhiên không thể tin tưởng Onii-chan nữa?

Từ khi gặp lại ở Vatican, không hiểu sao mình cứ cảm thấy khó chịu với Onii-chan.

Trong khi một tuần trước, khi gặp lại ở đảo Laurasia, mình hoàn toàn không có cảm giác đó.

Tại sao?

Tại sao?

Đúng lúc đó, gương mặt của Hades chợt thoáng qua trong tâm trí ta.

“...!”

Cái kẻ tùy tiện nhảy ra che chắn cho ta rồi chết đi.

Cái kẻ đáng thương chỉ biết bị ta lợi dụng.

Cái kẻ vẫn mỉm cười ngay cả khi ngưỡng mộ ta.

Ta…!

“Gì vậy Thần Tiên Thiên Hoa, tập trung vào!”

Brynhildr lại cất tiếng khiển trách khi ta đang chìm sâu vào suy nghĩ.

“...Im đi! Câm hết đi!”

Ta hét lên, gầm gừ.

Những tia sét tím xẹt qua.

Những món đồ mỹ thuật trang trí trong đại thánh đường vỡ nát, bức tường cháy xém đen kịt.

“Lũ các ngươi mà cũng dám bảo vệ ta à, thật nực cười!”

Ta không phải là một kẻ yếu đuối cần được bảo vệ.

Suốt bấy lâu nay.

Dù đau khổ.

Dù thống khổ.

Dù muốn chạy trốn biết bao.

Nhưng ta vẫn có thể làm được mọi thứ.

Mười năm qua, ta đã lừa dối thần thánh, lừa dối con người, và xoay chuyển mọi chuyện theo ý mình.

Cho nên những gì ta nghĩ, những gì ta làm, không hề có bất cứ sai lầm nào cả!

Mặc dù lần trước thất bại là do thằng anh chỉ biết than vãn và nói những lời đường mật ngu ngốc…

Nhưng ta vẫn có thể làm lại được y hệt như thế.

Lần này, hoàn hảo tuyệt đối.

Kể cả khi phải đối đầu với toàn thế giới.

Lợi dụng tất cả mọi người.

Cả thần thánh.

Cả con người.

Cả Giáo hội.

Và dĩ nhiên, cả thằng anh nữa.

Mọi thứ đều sẽ nằm trong tầm kiểm soát của ta.

Thực tế, đúng là như vậy.

Mọi chuyện vẫn đang diễn ra theo hướng đó.

Cho đến khi Loki cập bến Rome bằng chiếc thuyền Naglfar.

Cả cuộc tấn công của Rachel Olcott, kẻ bị thần phạt, những yếu tố bất ngờ như vậy ta đã tính toán từ trước cả rồi.

Mặc dù có hơi bị dồn ép một chút, nhưng ta vẫn có thể lật ngược tình thế từ chỗ đó.

Đáng lẽ ta đã có thể lật ngược tình thế.

Nếu không bị Hades che chắn.

Đúng vậy, những chuyện đó, là tự tiện hắn ta làm.

Thực ra chẳng cần thiết chút nào.

Ta hoàn toàn có thể tự mình xoay sở.

Ta không phải loại người yếu đuối đến mức cần được một kẻ đáng thương như hắn bảo vệ.

Vậy mà, tại sao tên nào tên nấy cũng cứ xen vào mấy chuyện thừa thãi...

“Đồ đáng thương.”

“...Hả?”

Nghe thấy lời lẩm bẩm đó, ta vô thức nghi ngờ đôi tai mình.

Kẻ vừa lên tiếng là Lyubikh Kleymaan.

Hắn ta đang nhìn ta bằng ánh mắt xen lẫn sự khinh bỉ.

“Mày vừa nói gì? Nói lại lần nữa xem?”

Ta vừa nói vừa đưa mắt nhìn thẳng Kleymaan.

“...Ngươi thật đáng thương, Thần Tiên Thiên Hoa.”

Có lẽ vì tính khí cứng nhắc, Kleymaan đã đáp lời.

Trong khi đó, trận chiến vẫn tiếp diễn.

Nhưng kẻ phải chết chỉ có các thiên thần.

Kleymaan dùng tấm khiên nước tinh khiết để hóa giải luồng ‘Keraunos’ ta phóng ra.

Ngược lại, những viên đạn mà phía hắn ta bắn tới cũng trở nên vô dụng trước Aegis và Arges của ta.

Brynhildr cũng đang chiến đấu ở giữa, nhưng đối với ta, nàng ta chẳng khác gì một con muỗi vờn ngoài màn.

Trong tình thế giằng co đó, cuộc đối thoại vẫn tiếp tục.

“Ngươi từ nhỏ đã tước đoạt quyền năng của Zeus, và chìm đắm trong sức mạnh đó mà không hề hay biết. Hơn nữa, vì sức mạnh đó là tuyệt đối, ngươi thậm chí không thể dựa dẫm vào ai khác.”

“Hả? Tên người của Giáo hội đang nói cái quái gì vậy?!”

Chính Giáo hội đã biến ta và thằng anh thành vật thí nghiệm mà.

Nhưng Kleymaan phớt lờ lời nói của ta.

“Ngươi đã lầm tưởng rằng mình chính là một vị thần toàn năng.”

“Hảaa!? Ta đâu có nói một lời nào như thế đâu cơ chứ!?”

“Vậy thì tại sao ngươi có thể giết người nhiều đến vậy? Cướp đi hàng trăm triệu sinh mạng, tại sao ngươi vẫn có thể thản nhiên như vậy?”

“Mấy chuyện đó đâu có liên quan gì đến ngươi đâu!”

“Việc ngươi có thể trả lời như thế một cách thật lòng mới là điều bất thường. Ngươi đã hoàn toàn đánh mất nhân tính rồi. Bởi vậy ta mới nói ngươi đáng thương.”

“Khốn kiếp!”

Cái tên này đang nói những lời tùy tiện gì vậy chứ.

Giết hắn thôi.

Giết thôi thì chưa đủ thỏa mãn.

Ta sẽ hành hạ hắn đến chết với tất cả sự giận dữ và căm ghét đang sôi sục trong ta...

“Thần Tiên Thiên Hoa. Ngươi chỉ là một đứa trẻ đội lốt bất hạnh của mình, nghĩ rằng mình làm gì cũng sẽ được tha thứ.”

“---”

“Anh trai ngươi có lẽ đã không nói gì vì lo lắng cho cảm xúc của ngươi, nhưng lần này ta sẽ nói thẳng.”

Kleymaan nhìn ta đầy giận dữ và nói.

Nói ra những lời không được phép nói.

“Ngươi đã sai. Cả sự tồn tại của ngươi, hành động của ngươi, lý tưởng của ngươi, tất cả mọi thứ.”

“Ta...”

Sai ư?

Vậy nên, ta cũng không thể tin thằng anh nữa sao?

Yếu đuối, ngu ngốc, và luôn mắc lỗi.

Nhưng dù vậy, đó vẫn là thằng anh mà ta yêu quý.

Thế nên, ba tháng trước, dù thằng anh có cản trở ta, ta cũng không hề ghét bỏ nó.

Bởi vì đó chỉ đơn thuần là thằng anh đã mắc sai lầm mà thôi.

Lần sau, ta chỉ cần sửa chữa sai lầm của thằng anh là được.

Cả niềm tin, tình yêu, ước nguyện, sự yếu đuối, sự ngu ngốc của thằng anh, ta sẽ thấu suốt tất cả, và dẫn dắt nó theo ý mình, thì hai anh em ta sẽ cùng nhau đi đến một thế giới hạnh phúc.

Ta đã nghĩ như vậy.

Nhưng, nếu như.

Ta cũng sai thì sao?

Nếu như thằng anh mà ta tin tưởng – ta mong muốn – hình mẫu lý tưởng – một thằng anh dù yếu đuối, dù ngu ngốc, dù mắc lỗi, nhưng cuối cùng chắc chắn sẽ cứu ta, nếu như nó chỉ là một ảo ảnh sai lầm thì sao.

Vậy thì mười năm của ta có ý nghĩa gì chứ...?

Ở cái cơ sở thí nghiệm của Giáo hội đó.

Mỗi ngày đều khổ sở.

Trong những tháng ngày đau đớn.

Thằng anh, niềm cứu rỗi duy nhất của ta, chỉ là một ảo ảnh ư?

Thằng anh của ta, của chính ta.

...Không đời nào như thế.

Không đúng.

Bởi vì ngày hôm đó, khi gặp thằng anh, ta đã thực sự được cứu rỗi mà.

Bố.

Mẹ.

Người lớn.

Thí nghiệm.

Cơ sở.

Nghiên cứu.

Dụng cụ.

Thuốc tiêm.

Dao mổ.

Giường bệnh.

Cả đồ bó.

Trong khi toàn bộ “thế giới” bao quanh ta đều là kẻ thù.

Chỉ có thằng anh là đứng về phía ta.

Chuyện đó, sau này, chắc chắn sẽ không thay đổi.

Không thể nào thay đổi được.

Ta sẽ không cho phép nó thay đổi.

Ta không hề sai.

Bởi vì ta không sai, nên thằng anh mà ta tin tưởng cũng là thật.

A… vậy mà, cái tên đó đang nói cái gì vậy?

Ta sai sao?

Không đời nào.

Cái miệng dám nói ra những lời như thế, phải bị hủy diệt.

“---”

Ta chĩa sát ý vào Kleymaan.

Bằng ánh mắt.

Bằng tiếng nói.

Bằng ý niệm.

Nhưng ở tình trạng hiện tại, vẫn thiếu đòn quyết định.

Vậy thì, ta quyết định giải phóng một trong những chiêu cuối của mình.

“Arges Ragnarok Form, triển khai!”

Bộ giáp Arges đang bao phủ lấy ta, từ màu trắng tinh khiết, biến thành một màu đen tuyền.

Đây chính là hình dạng khi ta kết hợp ngọn lửa đen tận thế đã đánh cắp từ Brynhildr ba tháng trước vào Arges.

“Đó là!?”

“...!”

Nhìn bộ váy đen tuyền của ta, Brynhildr tỏ ra kinh ngạc, còn Kleymaan thì cảnh giác cao độ.

Nhưng phản ứng của bọn người xung quanh có nghĩa lý gì chứ.

Giờ đây ta chỉ muốn xua tan cái cảm giác khó chịu này, khó chịu vô cùng.

Ta chỉ muốn biến mọi thứ thành tro bụi.

“...Đáng lẽ ta muốn hành hạ ngươi đến chết, nhưng thôi, không cần thiết nữa.”

Ta chĩa mũi dù của Aegis về phía Kleymaan.

“Tóm lại, ngươi biến mất là được. Cho nên, ngươi cứ chết một cách tầm thường đi.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận