• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 5: Giám đốc Kim đúng là kỳ tài võ học (2)

0 Bình luận - Độ dài: 5,920 từ - Cập nhật:

Lĩnh hội võ học có nghĩa là hoàn toàn thấu hiểu tinh túy ẩn chứa trong nó.

Tùy theo bản lĩnh của võ giả, việc vận dụng được tinh túy ấy trong thực chiến sẽ khiến họ được công nhận như một cao thủ thực thụ.

Dẫu chỉ là một môn võ tam lưu ngoài phố, nhưng nếu lĩnh hội được tinh túy, cũng đủ nâng một người lên hàng nhị lưu.

Tất nhiên, khi tu tập võ học cao cấp, tinh túy ẩn trong từng chiêu thức đòi hỏi sự ngộ đạo tương đương với nhiều môn võ tam lưu gộp lại, đó chính là dấu hiệu của võ học nhị lưu hay nhất lưu.

Trảm Ma Tông chính là một trong những tông môn có võ học thượng thừa, một môn phái lớn vững vàng trong thành Tây Kinh.

Và,

Có người đã lĩnh hội võ học ấy chỉ trong bảy tháng.

Vù, vù!

Lưỡi đao của Kim Young-hoon xé gió.

Tuyệt Long Đao Pháp (絶龍刀法) của Trảm Ma Tông.

Một đao pháp nổi danh có thể chém cả rồng bay. Đây là môn võ căn bản dành cho đệ tử nội môn của Trảm Ma Tông.

Dĩ nhiên, đã là võ học căn bản của nội môn thì trình độ vượt xa những võ học tam lưu tầm thường, có thể sánh với nhị lưu.

Nhưng “nhị lưu” tuyệt không có nghĩa là yếu kém.

Với tư cách là môn căn bản truyền dạy cho nội môn của đại tông, uy lực của nó vốn đã đáng sợ.

Nếu nắm được tinh túy của nó, nghĩa là...

“...Anh ấy đã đạt tới nhất lưu.”

Kim Young-hoon vừa mới bước lên cảnh giới nhất lưu.

Tôi chết lặng khi chứng kiến đao pháp ấy.

Nhất lưu.

Ý nghĩa của danh xưng đó vô cùng to lớn.

Trong bất cứ lĩnh vực nào, kẻ được gọi là “nhất lưu” chính là bậc thầy trong ngành.

Trong võ lâm, một võ giả nhất lưu thường giữ chức trưởng lão, thậm chí là đường chủ trong đại môn phái.

Với những môn phái vừa và nhỏ, thậm chí họ có thể là chưởng môn.

‘Chỉ nửa năm mà đã thành nhất lưu.’

Rất nhiều võ giả khổ luyện, cầu ngộ suốt đời mới may ra đạt được bước ấy.

Thế nhưng Kim Young-hoon, phá vỡ lẽ thường, lại ngang nhiên bước lên nhất lưu chỉ trong nửa năm.

‘Không trách Trảm Ma Tông náo loạn.’

Nghe đồn tông môn rối ren chỉ vì một đệ tử ngoại môn đạt trình độ ngang trưởng lão trong bảy tháng, đến nỗi có kẻ nghi ngờ anh là gián điệp từ môn phái khác.

Vì vậy, Kim Young-hoon cùng kẻ bị tình nghi chung (là tôi) bị giam lỏng trong khu cư trú.

‘Tôi còn chẳng biết võ công, sao cũng bị nghi là gián điệp?’

Nhưng nghĩ lại cũng hợp lý.

Một người trung niên bụng phệ đến học võ, bảy tháng sau đã thành cao thủ nhất lưu.

Điều đó đương nhiên đáng ngờ, vì nó hoàn toàn vô lý.

“Anh Kim, anh không lo sao?”

“Ha, lo gì?”

“Nếu họ nghi chúng ta là gián điệp, chẳng phải sẽ có khả năng họ phế kinh mạch, hủy đan điền sao? Trong giới võ lâm chuyện đó đâu hiếm.”

“Ừ, cũng đúng.”

Vù!

Anh vung kiếm lần cuối, lau mồ hôi.

“Nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại cảm giác được một ‘bức tường’ phía trước. Nếu vượt qua nó, có lẽ tôi sẽ bước lên cảnh giới kế tiếp.”

“...”

Quái vật.

Anh vừa mới thành nhất lưu mà đã nhìn thấy cảnh giới tiếp theo?

‘Sau nhất lưu là đỉnh phong.’

Đạt đến đỉnh phong, một người có thể làm chưởng môn đại phái, hoặc giữ thực lực ngang hàng đại trưởng lão.

Trong giang hồ, cảnh giới ấy được gọi là Cảnh Giới Tối Thượng, chỉ cần bước vào cũng đủ đứng trong hàng ngàn cao thủ mạnh nhất toàn quốc.

Thực ra, trong võ lâm gần như không có bàn luận nào về cảnh giới vượt quá đỉnh phong, bởi đó vốn được xem là cực hạn cuối cùng mà võ giả có thể đạt bằng võ học.

‘Chỉ bảy tháng, lĩnh hội vài võ học cao cấp mà đã tới đỉnh phong...’

Tôi đã sai khi ước lượng.

Với tốc độ này, sự trở lại của kiếm sĩ mạnh nhất thế gian không cần ba mươi năm, mà có thể rút ngắn năm mươi năm.

‘Không, năm mươi năm e là hơi nhiều, phải chăng bốn mươi năm thôi.’

Mức tiến bộ của Phó phòng Kim quả thực quá điên rồ.

“Haha, nhất lưu thì còn bị nghi làm gián điệp, nhưng khi đã vượt qua bức tường thành đỉnh phong, dẫu khả nghi thế nào, họ cũng buộc phải công nhận. Với lại, Seo Eun-hyun cậu vẫn giữ lại một gốc hàng trúc căn đấy chứ?”

Anh ấy vừa luyện đao vừa nói.

Đúng rồi, tôi vẫn để lại một gốc hoàng trúc ngàn năm trong Đường Thăng Thiên.

Nó vốn dành cho lúc Kim trưởng thành đủ để tăng nội lực...

‘Chắc chẳng bao lâu nữa tôi sẽ đưa cho anh.’

Lúc ấy, nội lực của anh cũng sẽ ngang với cao thủ đỉnh phong.

“...Nhưng anh Kim, chiêu đao của anh trông hoàn toàn khác trước...”

“Haha, đó là đao pháp của Đường chủ Heo Baek. Hình như gọi là Chân Trảm Ma Kiếm Pháp thì phải? Tôi thấy nó một lần, lĩnh hội rồi đem kết hợp vào đao pháp của mình.”

“...”

‘Đúng là kỳ tài võ học trời sinh.’

Thật sự khiến người khác rùng mình.

Nghĩ lại, từ đầu anh đã có sức bền kỳ lạ khi leo núi, lại còn tốc độ nhanh kinh người khi chơi đá cầu.

Trong công việc, hễ liên quan đến vận động là anh luôn đứng nhất.

‘Chẳng lẽ tài năng này vốn đã tồn tại từ đầu? Vậy có lẽ tư chất và năng lực của chúng tôi không phải thức tỉnh ở thế giới này, mà vốn có sẵn từ thế giới cũ? Nếu vậy, khả năng hồi quy của tôi cũng...?’

Một giả thuyết thoáng qua.

Tôi lắc đầu, xua đi ý nghĩ.

Bảy ngày bảy đêm sau.

Pạt!

Kim Young-hoon đã trở thành cao thủ đỉnh phong.

“Bức tường đó tôi đã vượt qua rồi.”

“...”

Tôi đưa cho anh củ hoàng trúc chín trăm năm tuổi cuối cùng, lòng vẫn còn sững sờ.

“Anh có một thiên phú kinh người ngoài sức tưởng tượng.”

“Ngay cả tôi cũng bất ngờ. Không ngờ bản thân lại hợp với võ học thế này... Có lẽ vì vậy mà từ nhỏ tôi đã mê võ hiệp chăng.”

Vừa đùa cợt vài câu, Kim nhai gốc hoàng trúc, nuốt xuống rồi ngồi xuống vận nội công.

Ù ù...

Chẳng bao lâu, ba đóa hoa khí bốc lên khỏi đỉnh đầu giám đốc Kim, rồi nhập vào mũi miệng anh.

‘Tam Hoa Tụ Đỉnh (三花聚頂)...’

Xòa...

Đôi mắt giám đốc Kim rực sáng.

Anh đứng dậy với thần sắc tràn đầy tự tin.

“Giờ thì đến cả Đường chủ cũng không còn gì đáng sợ.”

“...”

“À, lệnh giam lỏng chúng ta bao giờ mới được gỡ bỏ?”

Anh tiến đến chỗ vị trưởng lão đang giám sát.

“Xin hỏi, khi nào giam lỏng được gỡ bỏ?”

“Cho đến khi nghi ngờ gián điệp được xóa bỏ.”

“Hmm... Được thôi.”

Ba ngày sau.

Người của tông môn tới.

“Nghe đây! Đường chủ Trảm Ma Đường hạ lệnh đoạn tuyệt với Yoon Young-hoon, gián điệp từ môn phái khác định đánh cắp võ học, phế bỏ tứ chi kinh mạch của hắn!”

“...”

Ba trưởng lão vây quanh Kim, còn một nhị lưu võ giả, chấp pháp, tiến đến chỗ tôi.

“Tôi nói rồi, tôi thật sự không phải gián điệp! Tôi chỉ...”

“Câm miệng! Trói hắn lại!”

“Hừ...”

Chưa rõ chuyện gì xảy ra.

Chỉ biết rằng Kim Young-hoon đã rút kiếm với tốc độ kinh hoàng.

Vút!

“Aaaah...!”

Cổ tay một trưởng lão bị cắt nhẹ.

Chắc cả đời này hắn cũng không thể dùng lại bàn tay ấy.

Giám đốc Kim cầm kiếm với vẻ mặt u ám.

Khác hẳn bảy tháng trước, thân thể anh giờ săn chắc, đầy cơ bắp, tự nhiên vào thế kiếm đã rèn luyện hàng ngàn, hàng vạn lần.

“Đây là môn phái đầu tiên của tôi nên...”

“Chuyện quái gì thế này...!”

Hai trưởng lão còn lại hoảng hốt lao tới, nhưng thanh kiếm của giám dốc Kim lại quá nhanh, chỉ thoáng đã chém nhẹ qua cổ tay họ.

‘Ôi trời...’

Bịch!

Tên hộ pháp định bắt tôi cũng kinh hoàng. Giám đốc Kim lao đến, giáng một cú vào cổ tay, khiến hắn ngã xuống rồi ngất lịm.

‘Khốn kiếp! Hắn là cao thủ đỉnh phong! Chạy mau!’

“Báo cho Chưởng môn!”

Đám đệ tử theo trưởng lão hoảng loạn bỏ chạy. Kim Young-hoon quay sang tôi, khuôn mặt anh nghiêm nghị.

“Eun-hyun, tôi định đến Đấu Long Bảo. Cậu thấy sao?”

“Đấu Long Bảo dẫu thuộc tà phái, nhưng không mang tai tiếng ác độc. Chỉ là một nơi trọng tinh thần võ học, vậy cũng không tệ.”

“Haha, tốt rồi. Thế cậu đi trước đi, tôi sẽ xử lý nốt bọn trưởng lão Trảm Ma Tông còn lại và... cả Chưởng môn.”

Chúng tôi rời khỏi chỗ giam, mỗi người một hướng.

Tôi vội vã đến phía nam Tây Kinh, nơi Đấu Long Bảo tọa lạc, mãi đến chiều mới tới.

“Seo Eun-hyun, sao đến muộn thế?”

“Haha, chỉ vì anh nhanh quá thôi, Giám đốc.”

Kim Young-hoon đã đến nơi trước cả tôi.

Tôi thở dài, nhìn vệt máu còn loang trên thanh kiếm anh.

Người từng kinh hãi trước bạo lực của tôi, giờ lại mang trên tay thanh kiếm nhuốm máu.

Dẫu biết là để sinh tồn ở thế giới này, nhưng rõ ràng chúng tôi đều đã bị nó thay đổi.

Giá mà có thể quay về.

Về cuộc sống bình thường ở Trái Đất, chứ không phải võ lâm này.

Bất chợt, tôi thấy khả năng hồi quy hóa ra là một món quà vô dụng.

‘Nếu đã bắt tôi trở lại... sao không để tôi quay về ngày ấy trên Trái Đất...’

Nhưng đã đến mức này thì chẳng thể làm gì khác.

Dù sao cũng phải sống.

Tôi mỉm cười nhìn giám đốc Kim, thanh kiếm của anh nhuốm đầy máu.

“Thật may vì anh vẫn bình an, giám đốc.”

Mười năm trôi qua.

Kim Young-hoon, sau khi bị Ma Trảm Tông phản bội, dốc lòng phụng sự Long Đấu Bảo và nhanh chóng được bổ nhiệm làm trưởng lão chính thức của Long Đấu Bảo.

Trở thành trưởng lão, anh thu thập được càng nhiều võ công cao thâm hơn, chẳng mấy chốc đã trở thành một cao thủ vượt xa cả tông sư tuyệt đỉnh.

Chỉ trong mười năm, anh đã ngồi vào hàng ngũ Tam Đại Kiếm Khách của thiên hạ.

Thế nhưng, trên thực tế, anh luôn che giấu hơn bốn phần mười thực lực của mình.

Nếu bộc lộ toàn bộ, anh chắc chắn sẽ trở thành vô địch thiên hạ, đứng đầu giang hồ, và tôi không hề nghi ngờ gì về điều đó.

Bỏ qua khoảng cách tuổi tác, tôi quyết định gọi anh là huynh.

Anh sáng tạo ra một bộ kiếm pháp hoàn toàn phù hợp với tôi rồi truyền dạy.

“Đây là Đoạn Sơn Kiếm Pháp (斷岳劍法). Tên gọi này xuất phát từ ý đồ chém đứt cả núi lớn . Nếu cậu lĩnh hội được, cũng có thể bước vào hàng ngũ tông sư tuyệt đỉnh.”

Cùng với kiếm pháp, anh còn sáng tạo ra Long Mạch Khí Công (龍脈氣功), một tâm pháp nội công cao thâm.

Đây là võ công nhất lưu, hoàn toàn khác biệt với những môn hạ tam lưu hay nhị lưu.

Vấn đề là...

“Eun-hyeon, đệ thực sự... chậm quá đấy.”

Tài năng võ học của tôi quá tệ hại.

Dù chính Kim Young-hoon, đệ nhất thiên hạ, đã tự mình sáng tạo võ công thích hợp cho tôi và tận tình chỉ dạy, tôi vẫn chỉ lết được ở ngưỡng tam lưu sau một năm.

“...Không còn cách nào khác. Mỗi người sinh ra đều có tài năng riêng.”

Mười năm qua, Kim Young-hoon vùi mình trong võ học, còn tôi thì nghiên cứu y thuật.

Ngoài dược lý đã học từ trước, tôi còn tập trung nghiên cứu huyệt đạo, châm pháp và cách trị bệnh.

Nhờ vậy, tôi đã có thể mở y quán chính thức, hành nghề thầy thuốc.

Có lẽ nhờ nền tảng thảo dược tôi đã nắm trước đó, nên trên con đường y học, tôi tiến xa nhanh chóng hơn võ học.

“À này, cậu không định lấy vợ sao?”

“Ừm, chắc phải chờ cơ hội thôi.”

Không khí khắc nghiệt trong Long Đấu Bảo khiến chuyện hôn nhân càng trở nên bất khả thi

Thậm chí, có những cô nương chỉ cần nghe tin tôi làm việc trong y quán của Long Đấu Bảo là đã tái mặt bỏ chạy.

“Ha ha ha, chắc ta phải rời Long Đấu Bảo chỉ vì chuyện hôn nhân của đệ mất.”

“Huynh thật sự rời đi vì chuyện đó sao?”

“Chỉ đùa thôi. Thực ra, Long Đấu Bảo này đã trở nên quá chật chội.”

Quả đúng vậy. Với danh hiệu Tam Đại Kiếm Khách chỉ sau mười năm, lại sở hữu thực lực ẩn giấu của thiên hạ đệ nhất, lời nói ấy hoàn toàn có lý.

“Ta đang nghĩ tới việc rời Long Đấu Bảo để lập một tổ chức mới. Đệ thấy sao?”

“Một tổ chức mới?”

“Đúng vậy, Võ Lâm Minh (武林盟)! Một liên minh thống nhất các thế lực giang hồ khắp nơi, điều giải những rối ren chính trị. Cậu thấy thế nào? Có theo ta không?”

“Tất nhiên rồi. Chúng ta vốn là đồng hương mà.”

“Đúng vậy, đồng hương... thì không nên xa nhau.”

Thế là, sau mười năm ở thế giới này, tôi và Kim Young-hoon rời Long Đấu Bảo để thành lập Võ Lâm Minh.

Trong hai năm, Kim Young-hoon và tôi rời khỏi Long Đấu Bảo, rong ruổi khắp giang hồ, thách đấu và đã hạ hết biển hiệu của các đại môn phái.

Đến năm thứ ba.

Anh ấy rốt cuộc đã hạ hết toàn bộ biển hiệu của các phái lớn.

Chân chính đoạt lấy danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất, rồi lấy uy danh đó mà sáng lập Võ Lâm Minh, quy tụ các thế lực võ lâm.

Đương nhiên, anh trở thành Minh chủ đầu tiên của Võ Lâm Minh, còn tôi thì phụ tá bên cạnh với chức quân sư tối cao.

Bảy năm trôi qua kể từ khi Võ Lâm Minh được thành lập.

Tính ra, đã hai mươi năm kể từ khi chúng tôi đặt chân đến thế giới này.

Võ công của tôi, từ chỗ chỉ lấp lửng ở ngưỡng tam lưu, giờ cũng đã đứng vứng ở mức độ đó.

Tuy nhờ thường xuyên được dùng linh dược nhờ vai trò quân sư mà tôi đã tích lũy được nội lực ngang tầm nhất lưu, nhưng về thực chiến thì vẫn chỉ loay hoay ở tam lưu.

Còn Kim Young-hoon thì khác.

Kuuuuu―

Trong mật thất tối.

Tôi đứng canh giác, chờ anh hoàn tất quá trình tuần hoàn nội lực.

Chính lúc ấy, chuyện đó xảy ra.

Woo-woong!

Một luồng sáng bùng lên, năm quả cầu năng lượng hội tụ lại trên đỉnh đầu anh ấy.

Chẳng mấy chốc, năm quả cầu ấy bị hút vào qua mũi và miệng.

Cảnh giới Ngũ Khí Quy Nguyên!

Tuk, wuduk tuk tuk!

Ngay sau đó, thân thể anh bắt đầu biến đổi dữ dội, xương cốt và huyết nhục vặn vẹo.

“Đó là...”

Wuduk duk duk!

Thân thể anh hóa thành hình dạng lý tưởng.

Bắt đầu thoát thai hoán cốt!

Paaaat!

Trong chớp mắt, ánh sáng rực chiếu lên, rồi một người hoàn toàn khác đứng trước mặt tôi.

Mọi nếp nhăn, mái tóc bạc đều biến mất, cái đầu hói giờ mọc lại đầy tóc đen óng ả.

Chủ nhân của thân thể tràn đầy sức sống kia hoàn toàn khác với người tôi từng biết.

“Huynh...?”

“Ha, haha... Hahahaha!”

Kim Young-hoon, sau khi lột xác hoàn toàn, dường như đã thật sự hoàn thành quá trình hồi xuân.

Giờ đây, anh còn trẻ trung hơn cả tôi.

“kì diệu thật! Nhìn huynh này, đệ! Tràn trề sinh lực! Cảm giác như huynh có thể làm được mọi thứ ấy!”

“...Haha, e rằng huynh sẽ lấy vợ trước đệ mất, huyn-nim.”

Điều đó quả thật đúng.

Từ khi nhận chức quân sư của Võ Lâm Minh, tôi bận tối tăm mặt mũi, đừng nói cưới vợ, ngay cả hẹn hò còn chẳng có thời gian.

“Này, đệ nói gì vậy? Ta, cưới vợ ư...”

Có lẽ, huynh ấy còn chẳng mảy may nghĩ đến chuyện hôn nhân.

“Huynh đã từng kết hôn ở Trái Đất rồi, ba năm đầu còn ổn, nhưng sau đó thì thật sự... Thôi, đừng nhắc đến thì tốt hơn.”

Kim Young-hoon, một người đàn ông từng lập gia đình, trước đây là giám đốc ở Trái Đất.

Có vẻ như với trải nghiệm cay đắng cùng người vợ cũ, anh không còn chút ý định nào sẽ kết hôn thêm lần nữa, kể cả khi giờ đây đã trở thành người đứng đầu thiên hạ.

“Nhưng huynh, thiên hạ chắc sẽ chấn động khi biết huynh đã thay đổi hoàn toàn như vậy.”

“Haha, đúng là thế. Nhưng giờ, cũng đến lúc từ từ giao lại vị trí Minh chủ Võ Lâm Minh cho thế hệ kế tiếp rồi...”

“Không có ai xứng với tiêu chuẩn của huynh sao?”

“Muốn làm Minh chủ Võ Lâm Minh, ít nhất phải đạt đến cảnh giới võ học nhất định. Nhưng khổ nỗi, không có ai thật sự hiểu được vĩ đạo cả!”

“Do huynh thiên tài quá thôi, chứ không phải người khác kém cỏi.”

“Dù vậy thì...”

Một năm sau khi Kim Young-hoon hoàn toàn lột xác, huynh đã truyền lại chức Minh chủ Võ Lâm Minh cho người kế thừa.

Tôi cũng muốn nghỉ hưu cùng huynh ấy, nhưng bởi Minh chủ đời thứ hai lại gặp khó khăn trong việc quản lý, tôi đành bị ép tiếp tục ngồi ghế Quân sư trưởng.

Cứ thế, thêm mười năm nữa trôi qua.

Đã ba mươi năm kể từ ngày tôi đặt chân tới thế giới này.

Tuổi tôi giờ đã gần sáu mươi.

Võ công thì nội lực sung mãn, nhưng cảnh giới thực tế cũng chỉ lết tới cuối hàng tam lưu.

Võ Lâm Minh đi qua đời Minh chủ thứ hai, rồi thứ ba. Cuối cùng, sau khi điên cuồng đào tạo ra được một người kế nhiệm, tôi mới có thể từ chức, giao lại chức Quân sư trưởng cho quân sư đời thứ hai.

Còn Kim Young-hoon, sau khi rời vị trí Minh chủ, thì rong ruổi khắp giang hồ, nhiều khi biệt tích hàng tháng trời.

Vì vậy, ngay cả lễ nghỉ hưu của tôi, huynh ấy cũng chẳng hề xuất hiện.

Một năm sau khi tôi từ chức, chúng tôi mới gặp lại.

Khi ấy, tôi đã mua một trang viên ở Tây Kinh Thành, an nhàn đọc sách y học.

Một bước chân lạo xạo vang lên...

“Ai đó? ...Ồ! Huynh!”

“....”

“Sao huynh trông như ăn mày thế này? Với lại lễ nghỉ hưu của đệ tại sao huynh không đến? huynh thích du ngoạn giang hồ đến vậy sao... huyn-nim?”

Người đàn ông tôi gặp lại sau một thời gian dài, bộ dạng chẳng khác gì kẻ ăn mày, sắc mặt tái nhợt, vẻ tự tin ngày nào nay cũng biết mất.

“Huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy!”

Bịch!

Huynh ngã phịch xuống nền, ngửa mặt lên bầu trời rồi cất tiếng.

“’Eun-hyun, ta từng nghĩ mình thật sự được trời ban tài năng võ học.’”

“Nhưng huynh đúng là thiên tài võ học mà?”

“...Đúng thế. Ta chắc chắn là thiên tài. Có lẽ trong cả giang hồ, không, cả trong tất cả phàm nhân, chẳng ai sánh nổi với tài năng võ học của ta.”

“Phàm nhân gì chứ? Huynh sao có thể là phàm nhân được? Huynh là đệ nhất thiên hạ...”

“’Ta đã gặp tu sĩ. Đệ còn nhớ không? Ba mươi năm trước, những con quái vật bay lượn trên trời, bắt cóc đồng nghiệp của chúng ta.’”

“...”

Tôi im lặng.

Tu sĩ.

Khi còn là Quân sư trưởng Võ Lâm Minh, tôi đã vài lần đối diện với bọn họ.

Chúng ẩn mình trong chính trị, thậm chí cả hoàng thất, thao túng cả giang hồ.

Sau khi Võ Lâm Minh ra đời để thống nhất võ lâm, chúng cũng muốn thò tay kiểm soát.

Tôi hiểu rằng chống lại đồng nghĩa đối đầu với cả triều đình, nên đành thoả hiệp.

Có sự hậu thuẫn gián tiếp từ họ, Võ Lâm Minh mới mở rộng thế lực nhanh chóng.

Nhưng bọn họ ra lệnh: võ giả tuyệt đối không được gây thương tổn cho tu sĩ. Thế nên, đệ tử Võ Lâm Minh chẳng bao giờ có cơ hội chạm trán trực diện.

Và rồi,

Sau khi thoái vị, Kim Young-hoon bắt đầu đi tìm tu sĩ.

“Đám tu sĩ đó khó mà tìm ra được. Dù có chạm được, chúng cũng dùng đủ loại pháp thuật khó chịu như ảo cảnh hay phi hành để chạy thoát, khiến ta chẳng có cơ hội có một trận chiến đúng nghĩa.

Nhưng lần này, cuối cùng ta đã đối diện được trực tiếp với chúng.”

“Vậy, huynh thắng chứ?”

“...Ta thắng.”

“Nếu nghe câu đó khi huynh còn làm Minh chủ, chắc đệ sẽ nghẹn cổ ra chết mất.”

Kim Young-hoon bật cười chua chát, lè lưỡi.

“Trong trận sinh tử với một tu sĩ cảnh Luyện Khí, ta miễn cưỡng cào được một vết xước ở đầu ngón tay hắn... Hắn bảo chỉ cần chạm được vào thân thể hắn thôi cũng đã tính là thắng... Nên ta đoán là, cũng coi như là ta thắng rồi, theo một cách nào đó.”

“...Tu sĩ đó có phải một trong thập đại cao thủ trong giới tu luyện không”

“...Không.”

Huynh ấy đứng lên, ánh mắt trĩu nặng nỗi thất vọng.

“Hắn nói cảnh Luyện Khí chỉ là cảnh giới thấp thứ hai trong thế giới tu hành. Tương đương nhị lưu trong võ đạo.”

“...Không thể nào.”

Ở cả kiếp trước lẫn kiếp này, tôi đều biết tu sĩ vốn đáng sợ.

Nhưng tôi cũng biết rõ suốt ba mươi năm nay, võ công của Kim Young-hoon đã chạm tới cả bầu trời.

Huynh thật sự có thể phi hành, chém sắt như bùn.

Một thiên tài võ học hiếm có, vậy mà...

Chỉ có thể để lại một vết xước trên cơ thể một tu sĩ cảnh giới thấp.

‘Tôi biết thế giới giống một cuốn tiểu thuyết tiên hiệp.’

Khi ấy, tôi chỉ biết tiên hiệp như một thể loại.

Tôi gọi đây là thế giới tiên hiệp, chỉ vì có tu sĩ tồn tại.

Nhưng không ngờ, họ lại cường đại đến mức ấy.

Những kẻ bắt cóc đồng môn ba mươi năm trước, tôi từng cho rằng họ là thần minh chứ chẳng phải tu sĩ.

“Thật khó tin nổi một con người có thể mạnh đến mức đùa giỡn với huynh như thế.”

“Ta cũng từng nghĩ vậy. Nhưng hoá ra, ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng... Đám tu sĩ chúng ta thấy lẩn khuất ở giang hồ, đều chỉ là hạng thấp nhất trong giới tu hành. Những kẻ tầng đáy mới rảnh rỗi chen vào chuyện phàm trần.”

“...”

Huynh ấy thở dài.

“Ta sẽ tiếp tục đối đầu tu sĩ, và ta sẽ sáng tạo một môn võ công có thể đối đầu với họ. Ta phải làm được...! Bởi ta là người mang tài năng được trời ban tặng mà chẳng ai có thể sánh kịp!”

Nói rồi, Kim Young-hoon rời đi, ánh mắt bừng lên đầy quyết tâm.

Tôi chết lặng trước những lời ấy, đến mức không bước ra khỏi nhà suốt một thời gian.

Từ hôm đó, tôi bắt đầu dốc sức tìm hiểu về tu sĩ.

Nhờ các mối quan hệ, tôi gặp được những tu sĩ ẩn mình trong Võ Lâm Minh, trong chính trị, thương nghiệp, thậm chí hoàng thất.

Từng chút một, tôi hiểu hơn về thế giới và con đường của bọn họ.

Càng tìm hiểu, tôi càng nhận ra cảnh giới tu sĩ vượt ngoài sức tưởng tượng.

Tu sĩ.

Khác với võ giả chỉ rèn luyện thân thể và nội lực, mục tiêu của họ là trường sinh, thành tiên thông qua quá trình tu luyện.

Ngay cả tu sĩ thấp nhất cũng mạnh ngang đỉnh phong võ giả, lại có thể can thiệp vào nhiều việc khác nhau.

Càng tiến xa, họ có thể điều khiển cả thời tiết, thiên tai, dần dần thành tồn tại gần như thần thánh.

Biết được sự khủng khiếp ấy, tôi càng run sợ, càng tập luyện nhiều hơn vì sợ hãi.

Những kẻ như rồng mà chúng tôi từng thấy ba mươi năm trước, hóa ra không phải thần thánh, mà là phàm nhân tu luyện mà thành.

Điều đáng sợ hơn, là dù đã đạt tới mức đó, họ vẫn phải cố gắng để thăng lên cảnh giới cao hơn, nơi còn tồn tại những sinh linh khủng khiếp hơn nữa.

Nhưng,

Tôi đã tận mắt chứng kiến những điều ấy, nên chẳng thể coi như chuyện cười.

Tôi biết đồng nghiệp mình đã trở thành những tồn tại mạnh mẽ, nhưng không ngờ lại đến mức đó.

Họ dần biến thành những tồn tại khiến người ta khiếp sợ.

“Haha...”

Càng tìm hiểu về tu sĩ, tôi càng nhận ra sức mạnh chúng tôi gầy dựng chẳng đáng là bao.

Cho dù võ công có cao tới đâu, trước mặt tu sĩ, vẫn chỉ là côn trùng.

Dù có hồi quy thêm bao nhiêu lần, tôi cũng chẳng thể chạm tới cảnh giới của họ.

Tu sĩ cần ‘linh căn’ để bắt đầu con đường tu luyện, thứ mà những kẻ không có sẽ vĩnh viễn bị đặt ở ngoài lề.

‘Hồi quy có thể sẽ không chỉ kết thúc ở kiếp này, nhưng tôi cũng chẳng chắc được.’

Tôi chỉ nghĩ đơn giản, bản thân được trao thêm một cơ hội để sống, thì hãy sống hết mình.

Dù có kiếp sau đi nữa.

‘Chúng tôi cũng chẳng thể chống lại tu sĩ...’

Càng tìm hiểu, càng đọc điển tịch cổ về tu sĩ, tôi càng thấy bất lực.

...

Giữa cảm giác bất lực và áp lực đó, tôi vẫn kiên trì luyện võ.

Dù thân thể già nua, tôi vẫn vung kiếm, mỗi lần vung, bằng cách nào đó lại giúp tâm trí tôi thanh thản lại phần nào.

Và rồi, mười năm nữa trôi qua.

“Haa...”

Sau khi thi triển kiếm pháp Đoạn Sơn và điều hòa hơi thở, tôi mới miễn cưỡng chạm được đến cảnh giới nhị lưu.

Đúng lúc ấy, tôi gặp lại huynh ấy, người mà giờ đây đã đổi khác rất nhiều.

“Huynh...?”

Người trước mặt tôi râu tóc bù xù, dáng dấp như một ẩn sĩ hoang dã.

“Đã lâu không gặp, Eun-hyun.”

“Đúng vậy, nhiều năm rồi chúng mới gặp lại. Chúng ta chỉ trao đổi qua thư... Những thông tin tôi gửi về giới tu tiên có giúp huynh được gì không?”

“Có phần nào đó.”

“Huynh đã sáng tạo được võ công khắc chế tu sĩ của mình chưa?”

“Ta đã hoàn thành được nó rồi, môn võ mà ta đã ấp ủ.”

“Thật sao...!”

Tôi kinh ngạc thốt lên. Với một thiên tài võ học như huynh, câu nói ấy đồng nghĩa chắc chắn võ công có thể chống lại tu sĩ.

“Võ thuật của huynh hẳn đã vượt lên cả thiên giới rồi...”

“Không đâu.”

Gương mặt huynh lại mang vẻ u ám khác thường.

“Võ thuật của ta... Chỉ có thể đến mức này thôi.”

“Ý huynh là sao?”

“Hôm nay ta tới để từ biệt.”

“Huynh?”

Gương mặt từng ngập tràn kiêu hãnh và hy vọng, nay chìm hẳn trong bóng tối.

“Hôm nay, ta sẽ bái nhập một tông môn làm đệ tử. Có lẽ bắt đầu từ hàng ngũ thấp nhất. Haha...”

“Không, huynh nói gì thế?”

“Mười năm qua, dựa vào những thông tin về tu sĩ, ta đã tìm đến, chiến đấu với họ, rồi sáng tạo võ học để chống lại họ. Và rồi... ta đã gặp một sinh vật được gọi là tu sĩ Kết Đan.”

Huynh ấy tiếp tục kể câu chuyện của mình.

“Ta dốc hết mọi thứ, chặt đứt được cánh tay trái của hắn. Nhưng hắn chỉ dán một lá bùa, rồi cánh tay lại mọc ra. Ngay sau đó, ta bị hắn đùa bỡn như con rối.”

“...”

“Hắn bảo khâm phục ý chí của ta, nên muốn thu ta làm đệ tử trong môn phái của hắn. Sau khi thua, ta mới hiểu, đây chính là cực hạn của võ thuật.”

“...”

“Võ thuật không thể đưa ta lên cao hơn nữa. Dù luyện một trăm hay một ngàn năm, cũng chỉ vậy thôi. Giờ, ta đã quyết định rồi, ta sẽ thành một tu sĩ, bước lên con đường mới.”

Nghe vậy, môi tôi run lên.

Có rất nhiều điều tôi muốn nói, nhưng chẳng thốt lên nổi một lời nào.

Rồi một câu hỏi ngớ ngẩn bật ra khỏi môi tôi.

“Không có linh căn thì sao có thể thành tu sĩ?”

“Tu sĩ Kết Đan ấy nói...”

Đáp lại câu hỏi ngớ ngẩn của tôi là một câu trả lời khiến tôi chấn động.

“Cảnh giới ‘Ngũ khí quy nguyên’ của võ giả, chính là ‘Ngũ hành linh căn’ mà tu sĩ sinh ra đã có. Khi võ giả đạt ‘Ngũ khí quy nguyên’, cũng tức là đánh thức linh căn.”

“Hả...”

“Thứ tu sĩ sinh ra đã sở hữu, phàm nhân chỉ có thể khai mở bằng cả đời tìm tòi võ học.”

Huynh ngẩng nhìn trời, ánh mắt mờ mịt

“Ta là thiên tài võ học, nhưng cũng chỉ là của riêng võ học mà thôi.”

Sau khi ngước nhìn trời thật lâu, huynh ấy đứng dậy.

“Ta phải đi rồi. Để bước lên cảnh giới cao hơn nữa.”

Nói rồi, Young-hoon, huyn-nim của tôi, biến mất bằng một kỹ thuật khinh công.

Chỉ còn lại một quyển sách.

Tôi cầm nó lên, lòng ngẩn ngơ.

Nhan đề của nó là Siêu Tu Tận Võ Lục (越修窮武錄).

Đó là võ thuật mà huynh ấy tạo ra sau mười năm chống lại tu sĩ.

Lật từng trang ghi chép của huynh...

Thẳng thắn mà nói, với tôi, một kẻ miễn cưỡng mới thành nhị lưu, thì nó như cố nắm lấy hư không.

Nhưng tôi cảm nhận được cảm xúc mà huynh ấy gửi gắm, cùng quyết tâm từ bỏ con đường này để trở thành tu sĩ.

Lời tựa của sách là nhắn nhủ dành cho tôi.

“Eun-hyun sư đệ, xin hãy truyền lại võ học này cho đời sau, biến nó thành phao cứu sinh, để họ còn có chút cơ hội sống sót trước thiên tai được gọi là tu sĩ.”

Tôi đọc đi đọc lại, khắc sâu vào lòng.

Dù chẳng hiểu nổi, nhưng tôi muốn giữ trọn tâm nguyện cuối cùng của huynh.

“Huynh-nim... huynh bỏ tôi lại rồi, huynh định đi đâu vậy?”

Ban đầu, huynh ấy chỉ là cấp trên.

Nhưng qua hơn bốn mươi năm, huynh đã là người thân thực sự của tôi.

Từ hôm đó, tôi càng khổ luyện, cố gắng thấu hiểu dù chỉ đôi chút những gì huynh để lại. Nhưng thân thể già nua của tôi ngày một suy yếu.

Nhiều năm sau, tôi đã đứng vững ở cảnh giới nhị lưu, không còn lay lắt nữa. Nhưng từ đó, thân xác tôi cũng nhanh chóng suy tàn bởi tuổi già.

Trên chiếc giường chạm trổ tinh xảo, tôi ho khan, chợt nghĩ. ‘Thật trớ trêu.’

Đã gần năm mươi năm kể từ ngày tôi đến thế giới này.

Cũng như kiếp trước, giờ đây tôi lại sắp chết vì căn bệnh tương tự. Khác biệt duy nhất là chiếc giường và ngôi nhà lớn hơn.

‘Xem ra số phận con người không thể thay đổi được.’

Tôi sắp chết cùng ngày, cùng nguyên nhân. Khi cái chết đến gần, tôi cảm nhận rõ: đó chính là định mệnh.

Con người, dù nỗ lực thế nào, cũng chẳng thoát nổi số mệnh. Chỉ có thể thuận theo.

Giãy giụa thì có thể khiến cuộc sống khá hơn, thú vị hơn một chút. Nhưng số phận từ khi sinh ra, vĩnh viễn chẳng hề thay đổi.

Nếu làm người có nghĩa là loay hoay trong khoảng giữa của may mắn và số phận, thì chúng ta cũng chỉ có thể giành được đôi chút gì đó trong khoảng trống ấy.

Ngoài ra, chẳng còn gì.

‘Nhưng thật sự là vậy sao?’

Khi cảm giác được cuộc sống mình đang trôi đi, tôi khép mắt lại.

Tôi không muốn lặp lại hối tiếc của kiếp trước. Trong khoảng thời gian này, tôi đã sống hết mình. Nhưng ngoảnh lại, liệu tôi có thể vượt qua số phận của mình không?

Đôi khi, tôi tự hỏi.

‘Có lẽ, nếu tôi gắng thêm chút, nỗ lực thêm chút, liệu tôi có thể vươn được tay mình ra xa hơn không...’

Cả đời, tôi đồng hành cùng Young-hoon huyn-nim, leo lên ghế Quân sư trưởng của Võ Lâm Minh. Tôi đã có hết thảy vinh hoa phú quý phàm nhân có thể mơ đến.

Giờ chỉ còn cái chết đang chờ.

‘Tôi có hối hận không?’

Kiếp này, tôi không hối hận. Thật ra, nó còn quá đủ đầy.

Nếu nói có một điều khiến tôi tiếc nuối...

‘Thì đó là tôi đã chẳng thể làm được gì, khi có người cố gắng để vươn cao hơn, lại phải đối mặt với một bức tường còn cao lớn hơn nữa.’

Tôi vốn là kẻ tầm thường, ngoại trừ việc đã trải qua một lần hồi quy. Về võ thuật, tôi lại càng chẳng có bao nhiêu tài năng.

Một kẻ tầm thường như tôi, đứng cạnh một người được trời ban cho tài năng hiếm có, lại chẳng thể chứng kiến khoảnh khắc anh ấy vượt qua cả bầu trời...

Đúng vậy.

Không được nhìn thấy những gì phía sau bầu trời ấy, đó là điều duy nhất...

Khiến tôi hối tiếc.

Vào một ngày đông, lạnh nhưng không rét buốt, tôi nằm trên giường, khép lại một kiếp sống dài dai dẳng, nơi tôi đã làm tất cả những gì có thể trong suốt 50 năm.

Đó là lần hồi quy thứ hai của tôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận