Chuuko demo Koi ga Shitai...
Noritake Nao ReDrop
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 13

第三章

0 Bình luận - Độ dài: 9,817 từ - Cập nhật:

Dự cảm chẳng lành rồi!

Trên đường đến lớp, tôi đã vô tình nghe được một tin đồn tai quái, ám ảnh mãi không thôi.

Nói thì nói vậy chứ, sáng nay cũng chỉ là hai cậu nhóc khoá dưới xì xào với nhau mà thôi.

"Ê, chuyện đó thật hả? Đối tượng chắc là…"

"Không, tao cũng chỉ nghe đồn vậy thôi."

"Nghe ai nói?"

"Mấy đứa trong lớp truyền tai nhau."

"Nhưng mà nếu là thật thì tin đồn phải lan rộng hơn rồi chứ?"

…Chỉ là những lời đồn thổi vớ vẩn đến thế thôi.

Thế nhưng, khả năng có "chuyện đó" chỉ được đánh giá là "cực kỳ thấp" thôi, chứ chưa phải là hoàn toàn không thể xảy ra.

Dù vậy, tin đồn này cứ quanh quẩn trong đầu tôi, khiến tôi không tài nào lờ đi được. Ruột gan tôi như bị đông cứng lại, hành động trở nên chậm chạp khác thường.

"Cậu không sao chứ? Lâu lắm mới đi học nên căng thẳng hả?"

Kotoko đi cạnh tôi cũng phải sốt sắng hỏi.

Nói về khả năng, thì với Kotoko cũng… ờm, phức tạp lắm.

"Không, tại tôi cứ nghĩ đến chuyện đi học lại là như bị mất máu vậy đó…"

"Cậu đang nói gì vậy?"

Tôi tìm cách đánh trống lảng rồi bước vào lớp.

Vừa bước vào lớp học quen thuộc sau bao ngày vắng bóng, ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ và những hàng bàn ghế thẳng tắp khiến tôi bỗng chốc đắm chìm trong bao nhiêu cảm xúc. Nếu không giải quyết ổn thoả chuyện vừa rồi, có khi tôi đã bị đuổi học và sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy khung cảnh này nữa.

Như thường lệ, Tozaki và Yuuka cũng đã ngồi vào chỗ của mình. Mới hai tuần trôi qua mà tôi cứ ngỡ như đã lâu lắm rồi.

Thế nhưng, dù là cuộc sống học đường đã trở lại bình thường như ý muốn, nhưng cái tin đồn lúc nãy cứ khiến tôi không tài nào yên lòng được.

"…Seiichi, cậu lạ thật đó? Từ nãy đến giờ sắc mặt cứ kỳ lạ sao ấy."

"Th-thật hả? Tôi thấy mình vẫn bình thường mà."

Tôi nói dối đại cho qua chuyện, nhưng Kotoko thì đã hoàn toàn nghi ngờ rồi.

Dù không muốn nhưng tôi đành phải đi hỏi người trong cuộc thôi. Đó là cách tốt nhất, dù có cần một chút can đảm.

Tôi vội vàng nhắn tin qua điện thoại nhưng Mana không trả lời. Thậm chí còn không có trạng thái "đã đọc". Tôi gọi điện cũng không được, hoàn toàn không có hồi đáp.

Có khả năng cô ấy cũng bị tịch thu điện thoại giống tôi. Dù đã hết hạn đình chỉ học rồi thì chắc cũng không cần thiết phải vậy…

Chỉ có nỗi bất an mơ hồ ngày một lớn dần.

"Ô! Aramiya đó hả!"

"Yo, lâu rồi không gặp!"

"Ừm. Trông cậu có vẻ khoẻ… không đúng lắm. Sắc mặt cậu hơi tái đó."

"Chắc là tôi lơ là quá khi nghỉ học dài ngày rồi."

Tứ Ngốc đến trường. Có vẻ đã một lúc lâu rồi kể từ khi tôi vào lớp.

…À mà quên, Matoba hình như là cao thủ tin đồn mà. Cậu ta luôn là "nguồn phát sóng" tin tức của lớp mình.

Nhớ kỹ lại thì Yuuka cũng vậy.

Dù không muốn làm phiền, nhưng tình thế cấp bách, tôi không còn lựa chọn nào khác. Đành phải nhờ hai người họ giúp đỡ vậy. Tôi cảm thấy nếu bỏ qua chuyện này thì sẽ nguy hiểm lắm. Nếu không có gì xảy ra, thì xem như đó là một câu chuyện cười cũng được.

"Matoba, Hatsushiba. Cho tôi xin chút thời gian được không?"

Mọi người xung quanh đều nhìn tôi với ánh mắt kiểu "Sao lại là hai người này?". Phải rồi, ngay cả hai người trong cuộc cũng bày ra vẻ mặt nghi hoặc.

Nhưng mà, về tin đồn thì chắc chắn hai người này là đáng tin cậy nhất.

"À, tôi có chút chuyện muốn bàn. Chúng ta đổi chỗ nói chuyện nhé."

Dù nghi hoặc, Yuuka và Matoba vẫn đi cùng tôi.

Chúng tôi đến một chiếu nghỉ cuối hành lang vắng người qua lại. Không có cửa sổ, đèn cũng chưa bật, tạo nên một không khí kỳ lạ, vừa tối tăm vừa ẩm ướt.

"Vậy, rốt cuộc là chuyện gì mà lại kéo hai đứa tôi ra đây vậy?"

Matoba mở lời.

"Thật ra là…"

Tôi kể hết mọi chuyện về tin đồn liên quan đến Mana mà mình nghe được ở cổng trường lúc nãy – chuyện Mana có thai.

Matoba có vẻ ngạc nhiên. Cũng phải thôi.

Thế nhưng, không giống Matoba, Yuuka lại tỏ vẻ hoài nghi. Gương mặt cô ấy như muốn hỏi "Cậu đang nói gì vậy?".

"Mà, thôi được rồi nếu là chuyện đó. Nhưng mà, không có chuyện đó xảy ra thì Mana mới được phép đi học lại chứ?"

"Đúng là vậy, nhưng nếu không thì tại sao lại có tin đồn này ngay sau khi chúng ta hết hạn đình chỉ?"

"Cũng đúng là vậy thật, nhưng tôi thấy cậu lo lắng quá rồi đó."

"Người ta có câu, không có lửa thì làm sao có khói."

"Aramiya biết mấy chuyện phức tạp ghê ha."

Tôi có nói gì phức tạp đâu.

Trong lúc bọn họ đùa giỡn, Yuuka im lặng suy nghĩ, không nói một lời nào.

"Hatsushiba? Cậu thì sao?"

"Nếu là chuyện Yuuka làm được thì tôi cũng làm, nhưng…"

Cô ấy nói năng ngập ngừng. Nhưng không phải vì không muốn, mà chỉ vì cô ấy thực sự nghi ngờ.

"Hiếm khi thấy Aramiya-kun hấp tấp hay là có chuyện gì mà cậu không nhìn thấy sao?"

"Hả?"

Tôi đã bỏ sót chuyện gì sao?

"Giả sử, chỉ là giả sử thôi nhé? Chuyện đó… Aramiya-kun đã làm chuyện đó…"

"Ồ, ừm…"

Không hiểu sao nghe Yuuka nói những lời này lại khiến tôi cảm thấy tội lỗi. Matoba thì đã nuốt nước bọt cái ực.

"Phát hiện có thai sớm như vậy, không phải là quá nhanh sao?"

Nghe Yuuka nói, tôi mới nhận ra.

Chỉ mới hai tuần kể từ vụ việc đó.

Có vẻ có những que thử thai có thể cho kết quả trong vòng hai tuần, nhưng thời điểm này quá trùng hợp, hay nói đúng hơn là quá tệ…

"Cũng tuỳ mỗi người thôi, có người nhanh thì khoảng mười ngày đã có biểu hiện rồi."

Nghĩ đến đó, tôi thấy có gì đó dàn xếp.

Ban đầu tôi đã nghĩ đây là chuyện khó xảy ra, nhưng giờ thì cái giả thiết đó càng mạnh mẽ hơn. Một câu chuyện vốn đã vô lý, giờ lại càng trở nên vô lý hơn.

"Ra vậy. Đúng là điểm mù của tôi."

"Không nhận ra chuyện này, cậu hấp tấp quá rồi đó."

"À, ừm… cũng đúng…"

Dù phần nào đó yên tâm, nhưng những nghi vấn vẫn còn đó.

"Dù sao thì, vẫn muốn biết chuyện gì đã xảy ra mà lại có tin đồn đó."

Đúng rồi.

Tin đồn – tôi đã trải qua rất nhiều lần với Kotoko – luôn có một lý do nào đó.

Có thể là một nguyên nhân vớ vẩn, nhưng…

Tốt hơn hết là nên tìm hiểu kỹ. Nếu có thông tin, chúng ta có thể hành động.

"Vậy thì, tôi sẽ điều tra kỹ. Lần sau, nhớ thưởng cho tôi nhé, Seiichi-kun."

Yuuka cười ranh mãnh rồi quay trở lại lớp. Lại còn gọi tên tôi trong tình huống này nữa chứ…

Ở lại chỉ có Matoba với vẻ mặt khó coi.

"Mày bao ăn ở căn-tin một tuần!"

Tiền thưởng không quá nặng hả!? Đúng là Yuuka, cái tên "Tiên phong" thật không hổ danh.

Tiết một kết thúc, rồi thời gian trôi qua, đến giờ giải lao sau tiết hai.

Tôi đã chép bài đầy đủ, nhưng không thể tập trung được. Nếu đối tượng là Tadokoro hay Murakami thì có lẽ đã là một sai lầm chết người rồi.

Thế nhưng, tin đồn đúng là một thứ khiến người ta không thể không bận tâm. Dù có hoang đường đến đâu, nếu liên quan đến bản thân thì cũng không thể làm ngơ.

"Này Aramiya. Tôi đã có vài thông tin đây."

"Cậu tìm hiểu nhanh vậy sao?"

"Xin lỗi nhé. Thông tin này không được như cậu mong muốn đâu."

Có vẻ kết quả không mấy khả quan.

Không phải là theo hướng tiêu cực, mà đơn giản là họ không thể nắm bắt được tin đồn một cách rõ ràng.

"Về nguồn gốc thì hoàn toàn không biết. Còn về mức độ lan truyền thì có vẻ chỉ giới hạn trong một bộ phận nhỏ của lớp Yuuki-chan thôi. Các lớp khác thì hoàn toàn không nghe thấy gì."

"Chỉ là tin đồn nhỏ như vậy thôi sao?"

"Có lẽ là Aramiya nghe được một cách tình cờ thôi. Chắc là những người nói chuyện là bạn cùng lớp của Yuuki-chan đó."

Dù sao thì tôi cũng không nhớ hết được bạn cùng lớp của Mana.

Chỉ là hai người lúc sáng xì xào tin đồn ấy, trông có vẻ giống những kẻ từng gây rắc rối cho Mana trước đây. Nhưng dù có nói vậy, tôi cũng không thể chắc chắn được.

"Matoba này. Cậu từng nói là khi chúng ta đến đền thờ, có mấy đứa giống như đội cận vệ của Mana đã xông vào lớp, chuyện đó sau đó ra sao rồi?"

"Sau đó thì không có chuyện gì đặc biệt cả. Mọi thứ đều yên tĩnh. Tôi cũng có hỏi riêng một vài người xung quanh, nhưng từ ngày hôm đó, bọn họ không có hành động đáng kể nào ở trường nữa."

"Ở trường thôi sao?"

"Ngoài phạm vi trường học thì chịu thôi."

"Đúng là vậy nhỉ…"

Rốt cuộc, vấn đề vẫn chưa được giải quyết.

Hơn nữa, còn xuất hiện cả tin đồn có thai.

Nếu họ biết Mana đã hết hạn đình chỉ, thì cũng sẽ biết tôi và Kotoko cũng đã trở lại trường.

Nếu tin tức đó đã lan truyền đến họ, thì việc họ lại xông vào cũng không có gì lạ, nhưng…

"Còn một chuyện nữa. Tuy không phải thông tin gì lớn, nhưng Yuuki-chan hôm nay lại nghỉ học."

"À, chuyện đó thì tôi cũng đoán được…"

Giờ giải lao tiết một tôi đã định đi kiểm tra. Nhưng cặp sách của Mana không có ở bàn.

Dù không gặp được cô ấy, nhưng lẽ ra cô ấy phải đến để lấy lời khai… Tôi vẫn chưa nghe chi tiết từ chị Kiriko, người phụ trách.

"Vậy đó, hiện tại thì chỉ có bấy nhiêu thôi. Tôi không phải là kiểu người chủ động thu thập tin đồn đâu. Chỉ là tình cờ nghe được những tin đồn thú vị rồi lan truyền thôi."

"Không, dù sao cũng cám ơn cậu."

Biết được quy mô tin đồn cũng đủ để tôi yên tâm phần nào.

"Một tuần ăn căn-tin là được rồi chứ?"

"Chuyện nhỏ này thì coi như miễn phí đi. Khi nào có thông tin hay hơn thì tôi sẽ nói, lúc đó tính sau."

Cỡ này thì cậu ta cũng chỉ giúp đỡ với giá tình bạn thôi.

Giờ giải lao tiết ba, Yuuka đến, dẫn theo một cô gái khác là Nishihara.

Khi tôi thắc mắc không biết có chuyện gì, Yuuka mở miệng giải đáp:

"Về tin đồn thì Yuuka đây chẳng nghe được chuyện gì to tát cả. Nhưng Nishihara-san hình như biết nhiều thứ lắm đó."

"Kh-không phải đâu ạ… Em không phải là biết nhiều, mà là khác cơ…"

Nishihara vẫn rụt rè và nhút nhát như thường lệ.

Thế nhưng, có lẽ là do Eve ảnh hưởng, tôi cảm thấy cô ấy đã cởi mở hơn nhiều so với trước đây. Đây chắc chắn là công lao của Eve rồi.

"Nishihara cũng có gì muốn nói về tin đồn sao?"

"À, cái đó… không phải như vậy ạ…"

"Đúng rồi đó! Chính Nishihara-san đã cho chúng tôi biết thông tin về chỗ của Aramiya-kun, mà ngay cả Yuuka đây cũng không biết nữa là."

"Hả? Chuyện đó là thật sao?"

Tôi vẫn luôn thắc mắc làm sao mà mọi người biết tôi ở đền thờ.

Đó không phải là một đền thờ gần trường, và tôi cũng không ra khỏi khuôn viên trường, nên tôi nghĩ không có học sinh nào của trường có thể liên hệ với tôi được.

"Kh-không phải đâu ạ. Chuyện đó… thật ra là…"

Nishihara bắt đầu ấp úng.

Thấy vẻ mặt căng thẳng hiện rõ trên cô ấy, cả Yuuka và tôi đều im lặng chờ đợi.

Đối mặt với sự im lặng, Nishihara hít một hơi thật sâu rồi nói:

"Thông tin đó, là do Ako-san cho em ạ."

Ako? Ako nào chứ…

"Suy nghĩ kiểu gì thì cũng chỉ có thể là Shigure Ako… đúng không?"

Nishihara gật đầu.

"Nishihara-san, cô vẫn còn liên hệ với người đó sao?"

"Không ạ, em không gặp lại cô ấy nữa. Chỉ là… tự nhiên em nhận được tin nhắn qua email của mình. Có một bức ảnh…"

Gửi qua email thì lạ thật.

Nhưng kể từ khi bị Ako cắt đứt liên lạc, Nishihara đã xoá luôn cả ứng dụng nhắn tin mà.

Nếu không có ứng dụng nhắn tin hai chiều, thì chỉ có gọi điện hoặc email là phương tiện liên lạc duy nhất, và với Ako, thì đó cũng là lựa chọn duy nhất.

Vấn đề là Ako đã gửi cho Nishihara cái gì, và tại sao lại gửi…

Nishihara thao tác trên điện thoại của mình, rồi đưa màn hình cho chúng tôi xem.

Trên màn hình là bức ảnh tôi mặc trang phục tăng lữ, đang quét sân đền thờ bằng chổi.

"Là tôi…"

"Vậy ra là nhờ bức ảnh này mà Nishihara-san biết Aramiya-kun ở đền thờ. Yuuka cũng đã thắc mắc làm sao Nishihara-san lại biết được."

"Mấy cậu không xác minh nguồn tin sao?"

"Tại lúc đó tụi này như người chết đuối vớ được cọc vậy mà. Còn có nhiều chuyện khác nữa, dù là tin đồn lạ lùng Yuuka và mấy đứa cũng lặn lội đến đó tìm kiếm. Còn có tin đồn là cậu sống ở công viên nữa đó!"

Tôi đâu có khả năng sinh tồn cao đến mức sống được ở công viên chứ.

Mà nói thật là tôi không nghĩ mình sẽ thắng nổi trong cuộc chiến tranh giành lãnh thổ đâu.

"Vậy là cứ thử vận may thôi sao?"

"Lẽ ra nên xác minh kỹ hơn rồi. Mà thôi, vì là sự thật nên cũng được."

"Thôi được rồi, chuyện đó để sau đi. Vấn đề là tại sao Ako lại gửi ảnh của tôi? Cô ta chụp từ đâu và khi nào vậy?"

À mà, Ako cũng từng đến đền thờ.

Nhưng bức ảnh này hình như không phải chụp vào lúc đó. Góc chụp cũng lạ và giống chụp lén hơn.

Bản thân tôi cũng không có ký ức gì về việc bị chụp ảnh. Rốt cuộc là chuyện gì đây chứ…

"Ch-chuyện đó em cũng không biết. Tin nhắn rất ngắn gọn, chỉ có 'Tôi sẽ nói cho các bạn biết thông tin mà các bạn muốn biết' thôi ạ."

Tôi hoàn toàn không hiểu mục đích của Ako.

Chắc cô ta vẫn có mạng lưới trên mạng xã hội, có phải là cô ta tìm được thông tin từ đó không?

"Hơn nữa Aramiya-kun. Bây giờ là chuyện tin đồn của Mana-chan."

"…À, đúng là vậy."

Mục đích của Ako sẽ để sau. Dù có nghĩ cũng không đủ thông tin.

Nếu là Kyoya gửi thì còn có thể hiểu, nhưng Ako thì… Ờm.

"Sau đó, lại có một bức ảnh được gửi đến ạ. Qua email."

"Lại là từ Ako sao?"

"…Em không biết. Đó hình như là một địa chỉ email tạm thời, em vừa gửi tin nhắn trả lời thì nhận được thông báo địa chỉ người nhận không tồn tại."

Nishihara cũng thật kỳ lạ khi lại trả lời một email không rõ người gửi… mà thôi, chuyện đó tạm gác qua một bên, lại có một chuyện kỳ lạ khác rồi.

Email trả lời không tồn tại nghĩa là địa chỉ đó đã bị bỏ đi. Có lẽ cô ta dùng server cá nhân tạo một tài khoản khách rồi gửi đi chăng?

Thôi, chuyện này cũng để sau rồi suy nghĩ.

"Sau đó, bức ảnh lần này được gửi đến là…"

Tiếp theo Nishihara cho chúng tôi xem một bức ảnh giống như được chụp nhanh, cắt một khoảnh khắc khi có khá nhiều người đang đi lại.

Ở trung tâm bức ảnh là Mana.

Bức ảnh này cũng có vẻ là chụp lén. Là ảnh chụp đời thường, không biết được chụp khi nào.

Thế nhưng, vấn đề là phông nền phía sau.

Bệnh viện phụ sản hiện rõ mồn một.

Và Mana trông như thể đang sắp bước vào đó.

Tất nhiên, cũng có thể cô ấy chỉ đang đi ngang qua thôi.

"…Cái này, đúng là dễ gây hiểu lầm thật."

Yuuka nói với giọng nửa cảm thán.

"Vâng ạ… vẻ mặt cô ấy cũng như đang suy tư, nên càng có vẻ đúng hơn…"

Nishihara cũng đồng ý.

"Nếu bức ảnh này mà lan truyền trong trường, thì việc có tin đồn như vậy cũng không có gì lạ cả… em nghĩ vậy…"

Hơn nữa lại là sau khi hết hạn đình chỉ.

Dù tốt hay xấu, mọi người đều có thể tưởng tượng ra rất nhiều điều.

Rằng có thể đã có chuyện mang thai xảy ra trước khi bị đình chỉ…

"Nhưng mà, ít ra cũng đã biết được lý do tin đồn xuất hiện. Cảm ơn Nishihara nhé."

"Dạ, kh-không có gì đâu ạ… Chuyện này chỉ là được gửi đến tự nhiên thôi mà."

Trong lúc cảm ơn Nishihara, cái dự cảm chẳng lành, hay nói đúng hơn là cảm giác lạnh sống lưng trong tôi càng mạnh mẽ hơn.

Ai đã gửi email đó cho Nishihara?

◇ ◇ ◇

Ngày thứ hai sau khi hết hạn đình chỉ.

Không khí không khác gì mấy so với ngày đầu tiên, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy có những ánh mắt đổ dồn về phía mình.

Tôi cứ tưởng là do tôi quá tự ý thức, nhưng quả thật khi đi trên hành lang, tôi cảm thấy lác đác có vài học sinh đang nhìn mình.

"Tin đồn đó có vẻ đang lan truyền nhanh chóng rồi…"

Trong lớp, Yuuka lo lắng thì thầm.

"Mana có thai…"

Tuy vẫn còn là một tin đồn nhỏ, nhưng có vẻ nó đang dần lan rộng, chủ yếu là trong các học sinh khoá dưới.

Hơn nữa, hôm nay Mana cũng lại nghỉ học. Không có người trong cuộc phủ nhận, nên tin đồn không có lý do để dừng lại.

Và từ hôm qua đến giờ, tôi vẫn không thể liên lạc được với Mana.

"…Nếu cứ thế này Mana không đến trường, tin đồn sẽ lan rộng khắp trường sao?"

"Có lẽ… Vì là một tin đồn gây sốc mà."

Học sinh có thai chắc chắn là một chủ đề béo bở. Thậm chí có khả năng cả truyền thông cũng sẽ nhào vào.

"Tôi ra ngoài một chút."

Tôi nhắn tin bằng điện thoại rồi rời khỏi lớp.

Nếu không nói chuyện này bây giờ, sau này có thể sẽ gặp rắc rối lớn. Tôi cũng có vài điều muốn hỏi.

Đến cổng trường, đối phương đã chờ sẵn ở đó.

"Seiichi, giờ này có việc gì thế? Tôi khá bận đó."

Là chị Kiriko.

"Có một tin đồn rất tệ đang lan truyền."

Tôi vừa mở lời như vậy, chị Kiriko liền thở dài thườn thượt.

"Tin đồn gì?"

"…Chuyện Mana có thai."

Vừa nghe xong, chị ấy lập tức phì cười. Chắc chắn là chị ấy không ngờ tới.

"Vớ vẩn. Dù có thật thì cũng quá sớm."

"À, nhưng hình như có những bức ảnh kiểu này đang lan truyền đó. Hơn nữa, vì Mana nghỉ học nên không có ai phủ nhận cả."

Tôi đưa bức ảnh Nishihara đưa cho chị Kiriko xem.

Chị ấy nhìn chằm chằm vào bức ảnh với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Bức ảnh này làm tốt thật."

"Tôi cũng nghĩ vậy."

Đầu tiên tôi đã truyền đạt những điều cần nói, bây giờ đến lượt tôi hỏi những điều mình muốn biết.

"Chị Kiriko là người phụ trách lấy lời khai của Mana đúng không? Cô ấy có nói gì không?"

"Không có gì đặc biệt. Chỉ thấy cô ấy si mê cậu lắm."

"…Chuyện đó là sao?"

Khoanh tay, chị Kiriko bắt đầu kể lại từng chút một.

Kiriko đóng vai trò người thẩm vấn, hai nữ giáo viên khác ngồi trước mặt Mana để lấy lời khai.

Câu hỏi xoay quanh chuyện uống rượu và những điều có thể đã xảy ra vào lúc đó.

"Cô thừa nhận là đã uống rượu chứ?"

"Vâng, chắc chắn là vậy. Em nghĩ mình đã say rồi."

"Cô có ý thức không?"

"Có vẻ có, lại có vẻ không… Em cũng không rõ."

Sau đó, câu chuyện chuyển sang vấn đề ai đã mang rượu đến.

"Em nghĩ chắc chắn là em. Các tiền bối đều là những người chín chắn. Trong ba người, chỉ có em là dễ làm những chuyện lơ đễnh…"

"Nhưng mà, vấn đề là cô mang rượu từ đâu đến?"

"Cái đó thì em cũng không… Nhìn lon rượu, em nghĩ chắc là em đã mua nhầm thay vì cà phê. Em không biết tại sao mình lại mua được. Ở quầy tính tiền cũng không ai kiểm tra tuổi."

Không phải là Mana cố ý uống, cũng không phải vì tò mò mà uống.

Đây là một tai nạn, và vì cô ấy nghĩ chính mình là người đã gây ra nó, nên cô ấy nói rằng mình phải là người chịu sự trừng phạt nặng nề nhất.

"Ít nhất trong chuyện này, nếu vì thế mà đuổi học các tiền bối thì không công bằng, em nghĩ phải đuổi học em mới đúng."

Ngay từ đầu, cô ấy đã giữ vững lập trường này.

Khi cô ấy nhấn mạnh trách nhiệm của mình một cách quá đáng, nghe như thể cô ấy đang bảo vệ Seiichi vậy.

Kiriko nghĩ vậy nhưng không nói ra. Kiriko chỉ được phép phát biểu khi được hỏi ý kiến.

"Thôi được, việc uống rượu là một tai nạn thì bỏ qua đi. Nhưng dù là tai nạn, vẫn có những chuyện không thể tha thứ được."

"………"

"Ba nam nữ say rượu là điều hiển nhiên, vấn đề là liệu có chuyện gì không hay đã xảy ra hay không… đó mới là điều quan trọng."

Nói tóm lại là có quan hệ tình dục hay không.

Kiriko đã giấu chuyện cả ba người đều trần truồng. Dù biết là không được phép, nhưng theo Kiriko, cô đã kết luận rằng không có chuyện quan hệ tình dục.

Ngay khi bước vào căn phòng đó, không có mùi lạ đặc trưng, và tất nhiên cũng không có mùi để che giấu. Cũng không có bất kỳ dấu vết chất dịch cơ thể nào dính trên ba người. Cũng không có dấu vết nào cho thấy chúng đã được xử lý.

Căn phòng sau khi quan hệ tình dục, chỉ cần bước vào là có thể nhận ra ngay. Kiriko đã hiểu rõ điều đó khi còn làm thêm ở quán karaoke thời trung học và ngửi thấy mùi đó.

Tuy nhiên, Kiriko cũng biết rằng điều đó không phải là tuyệt đối. Để không gây thêm bất an, Kiriko không nói gì với Seiichi.

Dù có căn cứ nhưng những chuyện có khả năng bị lật ngược thì không nên nói ra.

"Em nghĩ là không."

Mana thẳng thắn nói với các giáo viên.

"Cô có thể khẳng định chắc chắn như vậy sao? Lúc đó cô không có ý thức mà?"

"Nếu được tiền bối ôm thì chắc chắn em sẽ biết ạ."

Mana nói tỉnh bơ.

Các giáo viên cũng bị phát ngôn đó làm cho bối rối.

"Nếu, lỡ như cô đã được ôm thì, cô không lo lắng sao?"

"Nếu được tiền bối ôm thì em cam tâm tình nguyện ạ."

Cô ấy nói với nụ cười đáng yêu, có chút ngượng ngùng.

Đó là một nụ cười tuyệt đẹp, khiến người ta quên mất rằng đây là một buổi lấy lời khai.

"…Đó, nói chung là mọi chuyện đều như vậy. Cứ như có đường trong miệng vậy đó."

Nghe gián tiếp chuyện đó, tôi thấy thật ngại ngùng.

Cái con bé Mana đó, đang nói cái gì vậy chứ.

"Vậy đó, bản thân nó nói là không làm gì cả. Dù tôi nghĩ việc nó nói là sẽ vui hơn nếu có làm thì hơi quá đáng."

Dù sao thì một phát ngôn như vậy cũng đáng bị cảnh cáo.

Tại sao học sinh cấp ba không được quan hệ tình dục? Đơn giản là vì họ chưa đủ tuổi để tự quyết định chuyện đó.

Giả sử tôi có thích một cô gái trong đời thực đi chăng nữa, tôi cũng không nghĩ mình sẽ ra tay. Hoặc tôi sẽ chuẩn bị dụng cụ tránh thai đầy đủ.

Dù các cô gái trong game eroge có nói không cần thì tôi cũng sẽ từ chối.

Nếu ở tuổi này mà có con, thì cả hai sẽ mất mát quá nhiều cho tương lai.

"Con bé Mana đó, còn nói gì khác không?"

"Không có gì đặc biệt cả. Chỉ là có vẻ nó thấy không khoẻ."

"Cảm lạnh hả?"

"Không phải sao? Tôi đã khuyên nó để sau mà. Nhưng nó cứ nói không thể để tiền bối gặp rắc rối vì mình được, nên không nghe lời."

"Nếu tôi và Kotoko đều chấp nhận thì đâu có vấn đề gì đáng ngại chứ?"

"Tôi cũng đã nói vậy. Nhưng nó cứ bảo 'nếu có chuyện gì thì rắc rối lắm'."

Chuyện gì là chuyện gì chứ?

Phải chăng họ đã dự đoán được chúng tôi sẽ gây ra chuyện gì đó sao?

Thực tế thì Kotoko cũng suýt gây ra chuyện mà.

"Chị Kiriko. Chị có biết địa chỉ của con bé đó không?"

"Không biết, và theo quan điểm về thông tin cá nhân thì không thể có được. Tôi đâu phải giáo viên chủ nhiệm. Hỏi giáo viên chủ nhiệm thì có thể biết, nhưng tôi hoặc cậu hỏi thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối đó."

Đúng vậy. Nếu tôi và Mana bây giờ chủ động liên hệ với nhau, có thể sẽ bị nghi ngờ điều gì đó. Như là thông đồng chẳng hạn…

Bản thân tôi bị nghi ngờ thì không sao, nhưng những hành động có thể làm gia tăng tin đồn hiện tại là một chiến lược ngu ngốc.

Nếu biết vậy thì hồi tiểu học đáng lẽ tôi phải đến nhà nó một lần mới phải…

Mà thôi, hồi đó tôi đâu có ý định đến nhà con gái, và từ sau vụ việc đó, tôi còn chẳng đến nhà bạn bè nữa, nên giờ nói vậy cũng muộn rồi.

Nhưng nếu không sớm nói chuyện này với Mana, thì có lẽ sẽ gặp rắc rối lớn đây.

◇ ◇ ◇

Ngày hôm sau, rắc rối đã đến. Nhanh chóng một cách bất ngờ.

"Yuuki-san có thai rồi đó…" "Tiền bối khoá trên đã ép buộc…" "Đã cho uống rượu…"

Tin đồn đã lan truyền rộng khắp.

Vì là một câu chuyện gây sốc, lại thêm việc người trong cuộc không có mặt, nên nó lan rất nhanh.

Ban đầu chỉ là chuyện bị đình chỉ học vì uống rượu, giờ thì chuyện tôi có mặt cùng cũng đã lan ra.

Vì tôi cũng bị đình chỉ cùng nên lý do tin đồn đó lan ra cũng dễ hiểu, và những nghi ngờ vẫn chưa được giải toả.

"Seiichi. Cậu không sao chứ?"

Trong lớp, Kotoko lo lắng hỏi.

"Có chuyện gì?"

"À, tin đồn…"

"Không sao đâu. Chỉ là tin đồn vớ vẩn thôi mà."

Khả năng là sự thật thì không phải là không có, nhưng rất thấp.

"………"

Thế nhưng, Kotoko vẫn giữ vẻ mặt lo lắng.

"Có chuyện gì vậy?"

"Tôi cũng… hiểu mà. Ban đầu cũng y hệt như thế này."

"Ban đầu?"

"Tin đồn hồi cấp hai đó."

Nghĩ kỹ lại, trong chuyện bị tin đồn làm hại, cô ấy còn có kinh nghiệm hơn tôi.

Tôi bỏ đi sự lạc quan và nghiêm túc lắng nghe.

"Vì không phải là sự thật nên tôi không phủ nhận, rồi không biết từ lúc nào nó lại trở thành sự thật mất. Giờ nghĩ lại thì tôi đã quá vô tư về tin đồn."

"…Có nghĩa là nên tích cực phủ nhận sao?"

"Ừm. Giờ nghĩ lại thì tôi thấy mình nên làm vậy. Nên hành động trước khi không thể cứu vãn được nữa."

"Nhưng mà, nếu Mana là người trong cuộc đến trường thì chuyện đó sẽ lắng xuống thôi mà?"

"Cũng đúng là vậy, nhưng…"

Dù vậy, cô ấy vẫn tỏ vẻ không hài lòng.

"Nếu Mana không thể đến trường trong thời gian dài, tin đồn sẽ lan rộng thôi. Dù là chuyện không nên nói, nhưng nếu Mana gặp tai nạn gì đó thì tin đồn sẽ không thể dừng lại được đâu?"

Dù là một viễn cảnh cực đoan, nhưng Kotoko nói đúng.

Thực ra thì tôi cũng không bận rộn gì.

Tôi nên ít nhiều hành động để phủ nhận tin đồn.

Chỉ là, vấn đề là phủ nhận như thế nào đây.

"Nhưng mà, nếu chúng ta tự mình đi nói là không phải, ngược lại còn đáng ngờ hơn…"

"Cũng đúng là vậy."

Không có ai đến hỏi vì tò mò, và cũng không có giáo viên nào lấy lời khai.

Nếu không có nơi nào để phủ nhận, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Cũng giống như việc ngoài thông báo chính thức ra thì không có gì đáng tin cậy cả.

Rốt cuộc, có lẽ tôi chỉ có thể chuẩn bị sẵn tinh thần để phủ nhận tin đồn… chỉ là một lý thuyết tinh thần mà thôi.

"Trong những lúc như thế này, không phải là lúc các câu lạc bộ ra tay sao?"

"Đúng vậy. Giống như hồi Ayame vậy."

"Nếu làm gì, bọn tôi cũng sẽ hết mình giúp đỡ!"

Yuuka đầy tự tin cất lời, Tosanaki cũng tán thành. Ibu thì càng hào hứng ra mặt.

“Dù gì cũng phải nói trước, hồi của Kotoko chỉ là tin đồn vô căn cứ, nhưng lần này lại có vẻ có cớ rồi đấy nhé? Tôi còn không biết chuyện này có dễ giải quyết hay không. Vả lại, vấn đề này cũng sẽ tự khắc được tháo gỡ nếu Mana chịu quay lại.”

“Dẫu vậy, tin đồn đang lan truyền rộng khắp là sự thật, phải không? Em nghĩ có người nào đó không có thiện cảm với Seiichi đang đứng sau vụ này đấy chứ.”

“Yuuka, em nghĩ có kẻ nào đang cố tình lan truyền sao?”

“Nó lan nhanh quá. Kiểu lan truyền này thì chắc chắn phải có kẻ chủ mưu rồi.”

Quả nhiên là người từng trải, Yuuka rất am hiểu những chuyện này.

Đó có lẽ là một vết đen trong quá khứ của Yuuka, nên tôi cũng không tiện hỏi thêm.

“Nếu là hiểu lầm thì nên làm rõ, còn nếu là ác ý thì đành chịu, nhưng chúng ta cũng nên cho họ biết việc làm đó là vô nghĩa.”

“Đúng thế, chẳng ai nói trước được sau này chuyện tương tự có lặp lại nữa không.”

Kotoko cũng gật đầu lia lịa tán thành ý kiến của Yuuka.

“Chà, nếu đã nói đến mức đó thì...”

Đến nước này, tôi cũng chẳng còn lý do gì để từ chối cả.

“Xin lỗi nhé. Giúp tôi một tay.”

“Đương nhiên rồi!”

Kotoko nở nụ cười rạng rỡ, đầy vẻ tin cậy giơ ngón cái lên.

...Chẳng hiểu sao tôi lại thấy hơi bất an.

Tuy nhiên, mọi chuyện chắc chắn không thể giải quyết trong một sớm một chiều. Tin đồn phải được giải quyết từ gốc rễ, và trong trường hợp này, Mana chính là mấu chốt.

Phần tôi thì sao? Liệu tham gia các hoạt động công ích hay làm gì đó có thể thay đổi ấn tượng của mọi người không?

Tại phòng sinh hoạt câu lạc bộ như mọi khi, chúng tôi bàn bạc rôm rả đủ thứ chuyện.

“Hả? Có đồn là trinh nam thì đã sao đâu chứ?”

Kiyomi sau khi nghe chuyện, vô cùng miễn cưỡng, buông một câu.

“Vừa đồn có thai vừa đồn là trinh nam, rốt cuộc là sao chứ...”

Tosanaki nói một câu nghe có vẻ triết lý lạ lùng. Không lẽ Kiyomi chỉ đơn giản là ngốc thôi sao?

“Chuyện này chẳng phải sẽ tự giải quyết khi đứa bé ấy quay lại sao? Không cần phải làm những chuyện phiền phức thế này, tự khắc mọi thứ sẽ lắng xuống thôi.”

Kiyomi còn chưa kịp dứt lời phàn nàn thì Kotoko đã dịu dàng đáp lại như muốn khuyên răn.

“Cũng phải, nhưng chẳng hiểu sao tôi cứ có linh cảm xấu nếu chúng ta cứ mặc kệ.”

“Linh cảm xấu là sao ạ?”

“Tôi cũng không biết giải thích sao cho đúng nữa...”

Ngay cả Kotoko cũng đang băn khoăn không biết nên diễn đạt thế nào. Chắc cô ấy cũng có suy nghĩ riêng.

“Tôi đã nhờ Tamaki tiếp tục tìm hiểu thêm về tin đồn, nhưng vẫn chưa có tiến triển nào.”

“Yuuka cũng không khá hơn là mấy. Tôi nghĩ bức ảnh kia là khởi nguồn, nhưng không thể hiểu được ý đồ đằng sau.”

“Vậy ra, chỉ còn cách tôi phải làm gì đó để giúp đỡ thôi sao...”

Nói là thao túng dư luận cũng đúng...

Nhưng những chuyện giúp đỡ hội học sinh hay giáo viên như lần trước chỉ hiệu quả lớn khi có Kotoko thôi.

“Tuy nghĩ là có còn hơn không, nhưng e rằng hiệu quả sẽ chẳng đáng là bao.”

“Nhưng với cậu hiện giờ, tôi nghĩ ít nhiều cũng sẽ có tác dụng đấy.”

Tosanaki phản bác lại lời tôi.

“Tại sao?”

“Sau vụ lễ hội văn hóa, cậu cũng khá nổi tiếng với mấy anh chị năm hai mà. Tuy nhiên, đối với năm nhất thì cậu hoặc là hơi xa lạ, hoặc là bị đình chỉ học nên bị đồn là tiền bối “hàng hiếm” rồi.”

“Bọn em biết rõ chuyện, nhưng với người ngoài thì bị đình chỉ học cũng đủ để nghĩ là “hàng hiếm” rồi, đúng không?”

Quả đúng như Ibu nói, học sinh bị đình chỉ thường là những người có vấn đề gì đó.

Ngay cả Kotoko cũng chưa từng bị đình chỉ cho đến khi chúng tôi gặp nhau.

Chính vì thế, việc đình chỉ học có tác động rất lớn đến danh tiếng.

Khoan đã? Nghĩ vậy thì, trong mắt mọi người hiện tại, tôi còn nguy hiểm hơn cả Kotoko sao?

“Thôi, vậy thì cứ đến thư viện là được chứ gì.”

Kiyomi nói một cách thờ ơ.

“Thư viện?”

“Ryoma nói là lại có một đợt nhập sách lớn nữa.”

Vậy thì chỉ còn cách đến thư viện thôi.

Trước khi nghĩ đến chuyện tạo ấn tượng hay gì đó, tôi phải giúp Saitani một tay đã.

Cả nhóm cùng đến thư viện và qua Saitani, chúng tôi đã gặp mặt hội trưởng thư viện khóa này. Đó là một nữ sinh cùng khối nhưng khác lớp.

“Giúp chuyển sách á!? Thật không!? Vậy thì nhờ mấy đứa nhé! Ôi chao, Saitani-chan có những người bạn tốt ghê, đúng là đáng nể!”

“Ti-tiền bối. Đừng có vỗ đầu em lia lịa như thế chứ. Với cả, đừng gọi em bằng ‘chan’ ạ.”

“Ha ha ha. Đầu của Saitani-chan ở vị trí rất thuận lợi mà.”

Tôi hiểu. Người này đúng là biết tận dụng lợi thế.

“Vậy thì, xin lỗi các tiền bối. Lần này cũng xin nhờ mọi người giúp đỡ ạ.”

Saitani cúi gập người. Đến năm hai rồi mà em ấy vẫn thật ngoan ngoãn.

Thôi bỏ qua chuyện đó, lần này tôi xung phong khuân vác sách rồi xếp lên kệ. Khác với lần trước, lần này là để thay đổi hình ảnh của chính tôi.

Nếu tôi không tự mình làm thì chẳng có ý nghĩa gì cả.

Tuy nhiên...

“...Mệt thật.”

Mấy cuốn sách khi khuân vác cùng lúc thật sự rất nặng.

Có lẽ thư viện cũng nên ngừng sử dụng sách vật lý đi thôi? Chuyển hết sang sách điện tử cũng tốt mà. Sách điện tử vạn tuế, chỉ cần một nút bấm là có thể mua được giữa đêm.

“Anh, anh có sao không ạ?”

Có lẽ thấy tôi mệt mỏi, Saitani lo lắng hỏi thăm.

“À, không sao, không sao đâu.”

“Xin lỗi anh. Lần nào cũng nhờ anh giúp đỡ...”

“Không sao đâu mà. Tôi cũng có mục đích riêng khi làm chuyện này.”

“Trước đây anh cũng từng nói thế nhỉ. Là để cải thiện hình ảnh của Kotoko-san, phải không ạ?”

“Lần này thì là của tôi.”

Nghe vậy, Saitani nghiêng đầu khó hiểu.

“Hả? Tiền bối Shingu có lý do gì phải làm vậy ạ?”

“...Em không biết về tin đồn sao?”

“Có, có phải là tin đồn về việc học sinh năm nhất mang thai? Đối tượng lại là tiền bối...?”

“Chính là nó đó.”

“Không phải sự thật đúng không ạ?”

“Đó chỉ là tin đồn thôi mà. Anh cũng chưa liên lạc được với chính chủ.”

Thật buồn là tôi không thể nói chắc chắn rằng đó là chuyện không thể xảy ra.

“Không phải sự thật nhưng nếu bị tin thì cũng phiền lắm... Mà thôi, nếu vậy thì chỉ có cách cải thiện hình ảnh thôi. Chứ cứ bị nhìn với ánh mắt của một thằng từng bị đình chỉ học thì cũng mệt.”

“Vậy ra là thế ạ... Nhìn tiền bối, em không bao giờ nghĩ anh sẽ làm vậy đâu.”

...Không hiểu sao lại có cảm giác như bị nói rằng ‘tiền bối làm gì có khả năng khiến con gái có thai chứ?’, thật buồn.

Không, chắc là tôi suy nghĩ quá nhiều, mà thật ra tôi cũng chẳng có “khả năng” đó thật. Nhưng bị Saitani nói vậy, tôi cảm thấy rất phức tạp.

“Vì tiền bối tuyệt đối không phải là người như thế!”

“Cảm ơn em. Nhưng anh từng bị đình chỉ học đó.”

“Em, em cũng từng uống rượu mà! Hồi đó còn làm phiền tiền bối nữa...”

Saitani đỏ mặt bừng bừng khi nói vậy. Dễ thương ghê. Em ấy vẫn còn để tâm sao.

“Chuyện hồi Tết là tai nạn thôi. Không tính, không tính.”

Sau cuộc trò chuyện đó, chúng tôi trở lại công việc.

Tôi giảm tốc độ một chút để không quá sức, rồi tiếp tục khuân sách và xếp lên kệ.

Khi công việc ở khu vực này kết thúc, chúng tôi di chuyển sang khu vực tiếp theo –

“Saitani-senpai, người đó có ổn không vậy...?”

Một giọng nói nhỏ lọt vào tai tôi.

“Người đó bị đình chỉ học đó,” “Làm cho hậu bối có thai đó...” “Saitani-senpai cũng bị nhúng chàm rồi...”

Chắc hẳn đó là các thư viện viên năm nhất. Ba nữ sinh đang vây quanh Saitani.

Tôi cứ nghĩ em ấy sẽ lúng túng... nhưng không hề.

“Đúng là tôi từng bị đình chỉ học thật, nhưng tôi đã được người đó giúp đỡ rất nhiều lần. Anh ấy không phải là người như vậy đâu. Với lại, ‘nhúng chàm’ là sao? Tôi là con trai mà.”

Chắc Saitani cũng bị mấy hậu bối đối xử như con gái nhiều rồi...

Saitani tiếp tục nói:

“Mấy em đừng nên tin vào những tin đồn vô trách nhiệm. Nói thật, tiền bối Ayame ở đằng kia hồi xưa cũng từng bị đồn đại rất kinh khủng, và tôi cũng từng tin rồi phải hối hận. Tin hay không tin tin đồn là quyền của mỗi người, nhưng phát tán nó khi chưa rõ thực hư thì là hành động xấu. Phải xác nhận rõ với chính người trong cuộc rồi hãy bàn tán những chuyện như vậy.”

“Vậy Saitani-senpai tin người đó sao?”

“Tôi đã giao tiếp với anh ấy rất nhiều lần rồi. Anh ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện như thế. Tôi vừa nói về tin đồn của tiền bối Ayame, nhưng người đã gỡ bỏ tin đồn đó không ai khác chính là tiền bối Shingu. Anh ấy đã luôn cố gắng phủ nhận tin đồn về tiền bối một cách rất quyết liệt. Vậy nên tôi cũng sẽ phủ nhận những tin đồn của mấy em.”

...Quả là đáng mặt tiền bối. Tôi được tin tưởng đến mức này sao?

Saitani đúng là thiên thần.

Sau khi xong việc chuyển sách và được hội trưởng thư viện cảm ơn, chúng tôi quay về phòng câu lạc bộ lấy cặp.

“Ái chà. Vai tôi tê cứng cả rồi...”

Khi tôi than vãn, Kotoko nhìn tôi với ánh mắt chán nản.

“Tôi mới nghĩ, Seiichi này, cậu nên tập thể dục chút đi thì hơn...”

“Tôi ghét vận động.”

“Đó là tại môn thể dục thôi. Tôi cũng không thích những bài vận động không thể theo ý mình, nhưng nếu tự tập theo nhịp độ của mình thì sảng khoái lắm.”

Không thể tin được.

Chắc Kotoko đọc được suy nghĩ của tôi qua nét mặt, nên cô ấy nói thêm.

“Cậu đang nghĩ không thể tin được đúng không... Ít nhất cũng thử một lần xem sao.”

“Đừng có đọc tâm tôi chứ. Tôi sẽ xem xét một cách tích cực.”

“Chắc chắn là chỉ xem xét rồi thôi chứ gì...”

Những câu chuyện phiếm quen thuộc.

Mặc dù vẫn còn những tin đồn gây bất an, nhưng tôi có cảm giác như cuộc sống thường ngày đang dần quay trở lại.

“Khoan đã.”

Tuy nhiên, tôi nhanh chóng nhận ra rằng đó chỉ là một lâu đài trên cát.

Trên hành lang của tòa nhà văn hóa, mười người đàn ông đứng chắn trước mặt chúng tôi.

Phía sau chúng tôi, những người đàn ông khác cũng đứng chặn lại.

Nhìn màu dép đi trong nhà, họ là học sinh năm nhất... nhưng tôi có cảm giác đã gặp họ rồi.

“Mấy cậu...”

“Tiền bối vừa hết bị đình chỉ phải không ạ?”

Là đám người từng gây sự với tôi vì chuyện của Mana.

“Có chuyện gì...”

Tôi còn chưa kịp hỏi hết câu.

Một cú đấm không chút do dự giáng thẳng vào má tôi.

Tôi lảo đảo suýt ngã nhưng cố gắng trụ vững.

Cơn đau âm ỉ trên má dần trở nên nhói buốt.

Ngay sau đó, những kẻ còn lại cũng xông vào tấn công.

“Mày dám làm gì Yuki-san hả! Đồ khốn nạn, dám làm cô ấy có thai!”

Bọn này là fan cuồng của Mana.

Hoàn toàn hiểu lầm, hay là chúng tin chắc vào chuyện Mana có thai?

Đôi mắt chúng tràn đầy giận dữ thật sự.

Tôi thậm chí còn cảm nhận được sát ý và thấy lạnh sống lưng.

Nếu chỉ nhắm vào tôi thì còn đỡ.

“Á! ” “Này! Mấy người làm gì thế! ” “D-dừng lại ngay!”

Yuuka, Ibu và Tosanaki, những người vốn chẳng liên quan, cũng sắp bị chúng đánh.

Lúc này thì Kotoko không thể im lặng được nữa.

“Mấy tên khốn kia!”

Một tiếng gầm vang vọng. Tiếng hét của Kotoko khiến đám hậu bối khựng lại một khoảnh khắc.

Nhưng rồi—

“Đừng có nhụt chí!”

Đám hậu bối cũng lấy lại tinh thần sau câu quát đó. Khó chơi thật!

Nếu đã xác định sẽ bị bạo lực, Kotoko sẽ không khoan nhượng.

Tôi định ngăn lại – nhưng Kotoko chỉ nắm chặt tay mà không hề ra đòn. Thậm chí cô ấy không có ý định đánh.

Đừng dùng bạo lực.

Kotoko đã tuân thủ lời tôi dặn dò bấy lâu một cách tuyệt đối.

“...”

Cô ấy chỉ đè chặt mấy tên côn đồ với vẻ mặt đầy hối tiếc.

Tuy nhiên, một mình cô ấy không thể nào chế ngự được gần hai mươi người cả phía trước lẫn phía sau.

Tôi bị đè chặt tay chân, bị đấm đá túi bụi.

Yuuka và Ibu có lẽ vì là con gái nên được chúng nương tay, nhưng Tosanaki thì bị đánh rất tệ.

“Mục tiêu của bọn mày là tao đúng không! Sao lại đánh cả những người khác!”

“Im đi! Đồng bọn của mày đều là đồng phạm!”

Liệu Saitani và Kiyomi có bị làm sao không?

Như thể linh cảm của tôi ứng nghiệm, dù giờ tan học không có mấy người qua lại, nhưng xung quanh bắt đầu nhận ra vụ ẩu đả và trở nên ồn ào. Chắc một phần cũng vì tiếng hét của Kotoko. Đám học sinh câu lạc bộ kéo đến vây quanh.

“Chậc, bị làm ầm lên rồi. Rút lui thôi!”

Ngay khoảnh khắc tên thủ lĩnh ra hiệu lệnh.

“Mấy đứa muốn rút lui thì đến phòng giáo viên mà rút! Đồ ngốc!”

Tiếng tát vang lên chói tai.

“Cái gì...”

Chị Kiriko, thở hổn hển, đứng chắn trước mặt chúng.

“Tưởng chuyện gì ồn ào, hóa ra là đang làm loạn hả, lũ khốn này!”

Chị ấy lườm đám học sinh năm nhất với giọng điệu trầm trầm như hồi còn đi học, khiến chúng hoàn toàn co rúm lại.

Những kẻ chạy trốn sang phía đối diện cũng không thoát.

“Bạo lực đơn phương thế này không đáng khen chút nào đâu nhé.”

Cô giáo y tá Noriko cũng ở đó. Cô ấy tóm một nam sinh và dùng kẹp cổ sắt (Iron Claw) khóa chặt mặt cậu ta. Trông cô ấy chẳng giống một cô giáo y tá chút nào.

“Chuyện gì vậy!”

“Chuyện gì mà ồn ào thế này!”

Các giáo viên khác cũng kéo đến.

Người dẫn đầu là Fūjin và Raijin.

Và nhìn thấy tôi, họ lại làm mặt kiểu “Lại là cậu sao”. Oan uổng quá, lần này tôi hoàn toàn là nạn nhân mà.

“K-khốn kiếp! Buông ra!”

Đám học sinh năm nhất gào thét nhưng ít ra bạo lực cũng đã chấm dứt.

Dù một số kẻ lanh trí đã nhảy qua cửa sổ bỏ trốn, nhưng với việc nhiều người trong số chúng đã bị bắt, cuộc đào tẩu của chúng cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

“Tosanaki!”

Tôi lao đến chỗ Tosanaki đang nằm gục trên sàn hành lang.

“Này, đứng dậy được không!?”

“Kh-không... Đau quá. Có lẽ bị gãy xương rồi...”

“Để tôi xem nào.”

Cô Noriko bắt đầu khám nghiệm thân thể Tosanaki.

Đám học sinh năm nhất vẫn còn kháng cự, nhưng bị các giáo viên đè lại, tình hình xem chừng đã tạm lắng xuống.

“...Mới hôm qua thôi mà sao lại xảy ra chuyện này chứ.”

Thầy Tadokoro, thay cho thầy Murakami người đã đưa đám học sinh năm nhất về phòng giáo viên, đưa chúng tôi về phòng học và hỏi với vẻ mệt mỏi cùng cực. Đây là lần đầu tiên tôi thấy thầy Tadokoro kiệt sức đến thế. Có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai.

Mà nói thật, tôi cũng quá bất ngờ nên chỉ muốn thở dài thườn thượt.

“Bọn em bị gây sự bất ngờ rồi bị đánh thôi ạ.”

Thầy Tadokoro lặng lẽ cụp mắt.

Hình như thầy đang phân vân không biết nên đáp lại thế nào.

Lúc đó, Yuuka, người đi cùng, đã lên tiếng giúp đỡ.

“Thật mà thầy. Tụi em đang từ thư viện về thì bọn họ bất ngờ chặn ngang hành lang. Không nói gì cả, cứ thế xông vào đánh tụi em.”

“...Có manh mối nào không?”

Khi được hỏi vậy, Yuuka im lặng, nhìn tôi thăm dò. Có vẻ cô ấy đang hỏi xem có nên nói ra hay không.

Chuyện này có lẽ tôi nên tự nói.

“Ờ... Em nghĩ là do tin đồn đang lan truyền dần dần ấy ạ.”

“Cái chuyện đó sao. Phòng giáo viên cũng có bàn đến nhưng đến mức đó sao...?”

Thầy Tadokoro nhìn chằm chằm tôi. Đáng sợ quá.

“Thật ra trước đây em cũng từng bị gây sự vì chuyện này rồi.”

“Ồ...”

“Kiểu như những fan cuồng nhiệt của Yuki Mana ấy ạ.”

“Khó hiểu thật.”

Đúng thế. Bản thân tôi cũng đang hoang mang.

Mana đã thu hút học sinh đến mức đó từ khi nào chứ? Cô ấy dễ thương là thật, nhưng chỉ vậy thôi sao?

“Nếu tin vào tin đồn thì thông thường phải hỏi ‘Có thật là làm cô ấy có thai không’ mới phải chứ.”

Bình thường là vậy.

Nhưng bọn chúng lại không làm thế.

Không đề nghị nói chuyện, không chút do dự, cứ thế ra tay bạo lực.

“Có nghĩa là bọn họ tin tưởng một cách kiên cố, phải không? Kiểu như có đủ lý do để tin ấy ạ.”

“Có lý do lớn đến thế sao?”

Hiện tại chỉ có bức ảnh đó thôi.

Yuuka lấy điện thoại ra và cho thầy Tadokoro xem màn hình.

Thầy Tadokoro lắc đầu, vẻ mặt đăm chiêu.

“Cái này, chỉ trông giống như đang đi khám phụ sản thôi, có thể hiểu theo nhiều cách khác nhau mà.”

“Vâng. Quả đúng là vậy ạ...”

Khó mà có thể dùng bức ảnh này làm bằng chứng để xác định là Mana đã mang thai được.

Nếu chúng tin vào bức ảnh rồi tấn công tôi, thì đúng là những kẻ ngốc không đáy.

Vậy thì, có khả năng cao là chúng đang nắm giữ những bằng chứng đáng tin cậy hơn.

“Xin thầy hãy hỏi lý do từ bọn họ.”

“Chắc chỉ còn cách hy vọng vào giáo viên Murakami thôi.”

...Vô cùng xin lỗi, nhưng tôi hoàn toàn không thể đặt hy vọng vào thầy ấy.

Khi buổi điều trần kết thúc, trời đã tối.

Chúng tôi không bị trách phạt. Là nạn nhân thì đương nhiên rồi. Việc Kotoko hoàn toàn không dùng bạo lực cũng là một yếu tố lớn.

Thầy Murakami nghe nói cũng phải cười khổ.

Đám học sinh năm nhất gây sự sẽ nhận được hình phạt nào đó. Đình chỉ học, hoặc nặng hơn là đuổi học. Nhưng ở trường chúng tôi thì chắc không có chuyện đuổi học đâu.

Theo lời Yuuka, chưa có học sinh nào ở trường bị đuổi học theo hình thức đó cả.

“Kotoko, em đã chịu đựng tốt lắm.”

Khi tôi thì thầm như vậy, Kotoko đang đi bên cạnh khẽ cười.

Trên đường về sau khi thoát khỏi rắc rối, giờ chỉ có hai chúng tôi.

“Em được anh dặn dò mãi mà. Không thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà phá bỏ lời hứa được.”

Thành thật mà nói, nếu có thể, tôi cũng muốn phản công.

Tôi muốn nói với Kotoko “Cứ làm tới đi”.

Kotoko, dù tốt hay xấu, đều rất giỏi đánh nhau. Mức độ đó, cô ấy hoàn toàn có thể đánh tan tác được. Dù có vẻ nhục nhã khi phải nhờ con gái ra tay bạo lực, nhưng trong tình huống đó, đó là cách nhanh nhất.

Vì Yuuka, Ibu, và cả Tosanaki đều bị thương, nên không có lý do gì để ngần ngại. Tosanaki thậm chí đã phải đến bệnh viện. Dù xương cốt hình như không bị gãy.

Có lẽ nếu tôi thúc giục Kotoko, vết thương của Tosanaki đã không nặng đến vậy.

Ruột gan tôi như sôi lên. Vì hành vi bạo lực vô lý của bọn chúng, và cả vì sự vô dụng của bản thân.

Nhưng Kotoko đã kiềm chế. Cô ấy không để mình bị cuốn vào bạo lực.

Nhìn Kotoko chỉ nắm chặt tay mà cố nhịn.

Dù có phản công đi chăng nữa, tôi nghĩ đó cũng là tự vệ chính đáng.

Kotoko có lẽ cũng đã nghĩ như vậy. Nhưng cô ấy đã tự mình phong ấn nắm đấm.

Bởi vì cho dù được phép phản công, nếu cả hai bên đều dính vào bạo lực, thầy Murakami chắc chắn sẽ không bỏ qua.

“Em đã trưởng thành thật rồi đó.”

“He he. Em cũng đâu còn nghĩ bạo lực có thể giải quyết mọi thứ nữa đâu. Người dạy em điều đó là Seiichi đấy.”

Cô ấy nói vậy khiến tôi cảm thấy công sức khuyên răn bấy lâu nay của mình không hề uổng phí.

“Mà này,”

“Hửm?”

Kotoko mở lời, vẻ mặt hơi băn khoăn.

“Mana thì bị đồn mang thai, sao em lại không bị đồn gì cả nhỉ?”

Trong khoảnh khắc, tôi nghĩ “Con bé này đang nói cái quái gì thế...”, nhưng rồi tôi cũng thấy có gì đó hơi vướng mắc.

“Vì Mana có bức ảnh trông như đang đi vào phòng khám phụ sản. Chuyện đó đã khiến tin đồn lan rộng hơn.”

Dù tự tôi nói ra, điều đó không sai.

Tuy nhiên.

“Nhưng đâu phải tất cả những người đồn đều đã xem bức ảnh đó đâu, đúng không? Chắc là vậy...”

Tôi gật đầu trước lời Kotoko.

“Ừ, đúng vậy. Có lẽ chỉ có khoảng một nửa số người nghe tin đồn mới đi xác minh nguồn gốc.”

Thực hư của những tin đồn giật gân, những người nghe thường chẳng mấy quan tâm. Điều quan trọng hơn là mức độ giật gân của nó.

Có vô số trường hợp bị cuốn vào tin đồn thất thiệt rồi phát tán rộng rãi cho vô số người trên mạng xã hội, và những người bị cuốn vào tin đồn đó thường không xác minh thực hư hay kiểm tra nguồn gốc, cứ thế vô căn cứ mà lan truyền.

Nếu là một chuyện có vẻ hợp lý để xảy ra, hoặc là một chuyện mà người ta muốn nó xảy ra, thì dòng tin đồn càng lan truyền nhanh hơn.

Trong một số trường hợp, sự thật bị số đông lấn át, và lời nói dối bỗng trở thành sự thật.

Đặc biệt là khi người trong cuộc không xuất hiện.

Và khi tin đồn đã đi đến mức đó, sẽ có một chuyện nữa xảy ra.

“Những kẻ phát tán tin đồn mà không xác minh nguồn gốc thì việc thêm thắt chi tiết cũng chẳng có gì lạ.”

Thêm thắt chi tiết thì có thể là tôi cưỡng hiếp Mana, hay bị Mana cưỡng lại... kiểu vậy.

Nhưng vụ đình chỉ học lần này không chỉ liên quan đến tôi và Mana. Kotoko cũng có mặt.

Nếu người ta nghĩ có chuyện gì đó xảy ra giữa tôi và Mana, thì việc người ta nghĩ có chuyện gì đó giữa tôi và Kotoko cũng chẳng có gì lạ.

Ngược lại, tôi và Kotoko quen nhau lâu hơn, nên tin đồn về Kotoko còn dễ lan truyền hơn nữa.

Hơn nữa, trường chúng tôi vốn là mảnh đất màu mỡ cho tin đồn về Kotoko, mặc dù đã được “tẩy rửa” khá nhiều sau lễ hội văn hóa.

“Đối với em thì chuyện đó lại là điều đáng phàn nàn hơn đấy.”

Nghĩ đến đó, tôi chợt nhận ra.

“...Càng nghĩ kỹ thì, Mana đang đi học trở lại mà, tin đồn không lan truyền nữa là chuyện đương nhiên mà!”

“À... đúng là vậy thật.”

Tôi đã suy nghĩ sâu xa và nghiêm túc, nhưng tin đồn về Mana lan truyền là do cô ấy vắng mặt, và lẽ ra mọi chuyện sẽ kết thúc khi Mana đi học trở lại.

“Nhưng em thì lại thích những tin đồn như thế lan truyền hơn cơ.”

“Sao lại thế?”

“Thích được nghĩ là bạo lực hơn là những cái tin đồn kia. Với lại, nếu vậy thì mọi người xung quanh sẽ tự hiểu lầm, rồi tự tạo rào cản cho anh nữa.”

Kotoko “fufu” cười với vẻ tinh quái.

“Tha cho tôi đi.”

Nếu tin đồn như thế mà lan ra, tôi sẽ bị cô Noriko giết chết mất.

“Đùa thôi mà. ...Nửa thật thôi.”

Kotoko nói rồi cười thêm lần nữa.

“Nửa thật mới là vấn đề đấy.”

Cứ thế trêu chọc nhau với cô ấy, tâm trạng tôi lại nhẹ nhõm đi hẳn.

“Mà này, cô Noriko không giận sao?”

“Chị ấy thì có giận, nhưng là giận em cơ. Anh Seiichi cũng bị nhắc đến nhưng sao anh lại để ý chuyện đó?”

“À, không có gì...”

Kotoko đến giờ vẫn nghĩ tôi và cô Noriko có quan hệ tốt thì phải...

Nếu cô Noriko mà nổi giận như quỷ Dạ Xoa, có lẽ tôi đã cầu xin được đuổi học ngay lập tức để giữ an toàn cho bản thân. Thậm chí còn cầu xin được trốn đến nơi xa xôi.

Nhưng không biết cô Noriko đang nghĩ gì về tôi sau vụ này nhỉ.

Chỉ thấy tôi đã để lại ấn tượng xấu thôi.

Kotoko lại đang thúc giục tôi trả lời...

Một nỗi lo mới vừa nảy sinh thì chúng tôi đã đến ngã rẽ quen thuộc.

“Vậy thì, hẹn gặp lại ngày mai nhé.”

“Ừ, hẹn gặp lại ngày mai.”

Tôi chia tay Kotoko, bước đi một mình.

Bước trên con đường còn lưa thưa ánh đèn đường.

Khi về đến nhà, tôi thấy một bóng người đang đứng ở đó.

Dưới ánh đèn hiên, hình dáng cô ấy hiện rõ.

“...Mana?”

Cô ấy đang cúi đầu, vẻ mặt đầy suy tư.

Dù dạo gần đây không thể liên lạc được, tôi quên mất chuyện cô ấy xuất hiện bất ngờ, vội vàng chạy đến.

“Mana, sao em lại ở đây—“

“Em xin lỗi, tiền bối...”

“Em xin lỗi chuyện gì...”

Cô ấy mắt ngấn lệ, nở một nụ cười mong manh trên khuôn mặt.

“E he he. Em... thật sự, có thai rồi ạ...”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận