"Giúp tôi một tay."
Sau khi ăn tối giản dị với chị Kiriko ở phòng khách, chúng tôi pha cà phê và cùng nhau thư giãn. Hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp phòng.
"Em cũng nấu ăn khá đấy chứ. Mặc dù có vẻ giống bữa sáng hơn."
Chị Kiriko thành thật nói.
"Thì tại bố mẹ thường vắng nhà vào bữa tối mà, em chỉ làm theo công thức những món đơn giản thôi. Còn nêm nếm thì em khá tùy hứng, nên lúc ngon lúc không."
"Nhưng chắc là chưa tới trình của Ayame hay Hatsushiba nhỉ?"
"Hai người đó là đẳng cấp khác rồi. Đúng là những 'thánh' nấu ăn."
Người ta thường nói nấu ăn càng tỉ mỉ, kỳ công thì càng ngon, nhưng em lại thấy hơi khác. Em nghĩ điểm mấu chốt để món ăn ngon là dồn được bao nhiêu công sức trong một khoảng thời gian thích hợp. Nếu không làm được vậy thì nên chấp nhận những món đơn giản thôi.
Với lại, tiêu chuẩn đánh giá món ăn ngon ở nhà và ở ngoài cũng khác nhau mà. Ở nhà, kỹ năng tận dụng đồ thừa để làm thành một bữa ăn hay lên kế hoạch thực đơn cả tuần mới quan trọng.
"Nhưng mà, cà phê em pha ngon thật đấy. Ước gì được uống ở phòng giáo viên."
Chị ấy nhấp một ngụm cà phê rồi gật gù hài lòng.
"Xin được lĩnh lời khen ạ."
Đây là cà phê em tự xay bằng máy xay của mình mà. Cũng may là vẫn còn một ít hạt.
Việc xay cà phê giúp em trấn tĩnh khi đang bực bội. Có lẽ là nhờ hương thơm dễ chịu của cà phê.
"...Vậy là, hai đứa lại cãi nhau à?"
Chị Kiriko hỏi như để xác nhận.
À, người còn lại trong "hai đứa" là Kiyomi, có vẻ nó ra ngoài ăn rồi nên không có ở đây.
"Chẳng phải tụi em lúc nào cũng cãi nhau à? Chỉ là đến đây thì sự bất hòa mới bộc lộ rõ hơn thôi."
"Hai đứa nhường nhịn nhau một chút đi chứ."
"Nhường nhịn cái gì mà nhường nhịn, có thương lượng được đâu."
Sự nhượng bộ của nó đồng nghĩa với việc em biến mất đấy.
Chị Kiriko khẽ thở dài. Có vẻ như chị ấy đang lo lắng, suy nghĩ xem nên làm thế nào hơn là trách móc.
"Cảm giác như mối bất hòa của hai đứa đi đến tận cùng rồi ấy nhỉ."
Chị ấy ngả người ra sau ghế, ngước nhìn lên trần nhà.
Dù giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng, nhưng chị ấy thực sự quan tâm đến chúng em. Dù vẻ ngoài thế nào đi nữa.
Về phần em, em thật sự muốn giải quyết chuyện này.
"Này, chị Kiriko. Có phải em đã sai ở đâu đó không?"
Thật ra thì từ nhỏ đến giờ, em cũng không quan tâm đến Kiyomi nhiều lắm.
Nhưng không phải vì thế mà em đối xử tệ hay bỏ mặc nó. Em vẫn làm những gì cần thiết. Khi bố mẹ vắng nhà, em vẫn chăm sóc nó, dỗ dành khi nó khóc nhè.
Hai đứa chỉ cách nhau có một tuổi, những việc em có thể làm với tư cách là anh trai cũng có hạn thôi. Em không dám nhận mình đã làm tròn trách nhiệm của một người anh, nhưng em nghĩ mình đã đối xử với nó như một thành viên trong gia đình.
Mọi chuyện thành ra thế này một cách chóng vánh, em hoàn toàn không biết mình đã sai ở đâu.
"Em đâu có bắt nạt Kiyomi đúng không?"
"Em không có đánh đập gì nó cả."
Dù sao thì ban đầu em cũng cố gắng làm một người anh tốt mà.
Chỉ là từ hồi mẫu giáo, mọi thứ bắt đầu trở nên kỳ lạ... Kiểu như em không còn thời gian để quan tâm đến Kiyomi nữa.
"Nếu vậy thì chị cũng không biết nữa. Chỉ có nó mới biết thôi."
Chị Kiriko nhấp thêm một ngụm cà phê rồi khoanh tay suy nghĩ.
"Chị Kiriko, chị có nghe được gì không?"
"Thỉnh thoảng chị cũng thấy chướng mắt nên có hỏi vài lần, nhưng lần nào nó cũng bảo 'không có gì'. Nó là kiểu người giấu kín mọi chuyện trong lòng đấy."
"Ngay cả chị Kiriko mà cũng bó tay thì em chịu thôi."
"Tại vì nó đối xử với mọi người khác hoàn toàn bình thường mà. Chỉ có em là bị nó nói lời cay đắng thôi."
"Đúng vậy đó. Nếu chỉ có mình em thì em còn tặc lưỡi cho qua được..."
Nếu nó đối xử với người ngoài như vậy thì bố mẹ đã la rầy, uốn nắn nó rồi. Tình hình hiện tại chỉ là chuyện xấu trong nhà chưa lan ra ngoài nên còn chấp nhận được.
Kiyomi chỉ nói những lời cay nghiệt với em khi có mặt người nhà hoặc trước mặt những người thân thiết.
Trước mặt bạn bè cùng lớp thì nó tỏ ra là một đứa trẻ ngoan... Em không biết đâu là con người thật của nó nữa.
"Chỉ là..."
"Hửm?"
Chị Kiriko có vẻ dò xét, chậm rãi mở ngăn kéo ký ức.
"Chị nghĩ thái độ thù địch của nó với em, nó thay đổi sau vụ đó. Mặc dù rất khó nhận ra."
"Vụ đó...?"
"Vụ thư tình ấy."
Phải rồi. Nếu gọi là "vụ" thì chỉ có vụ đó thôi.
"Thay đổi như thế nào ạ?"
Em không nghĩ nó thay đổi nhiều đến thế.
"Khó mà diễn tả thành lời... Nếu phải nói thì, nó chuyển từ cảm giác 'không muốn ở cùng' sang 'ở cùng thì khó chịu'."
"...Khác nhau ở chỗ nào?"
"Thì chị mới bảo là khó diễn tả thành lời mà. Ít nhất thì trước vụ thư tình, em không đến nỗi khiến nó cảm thấy khó chịu đến thế."
"Vậy... thật sao?"
Em cố gắng lục lại trí nhớ, phục dựng lại những ký ức đã qua.
Hồi đó Kiyomi đối xử với em thế nào khi em bắt chuyện...?
"Có gì không? Nếu không có việc gì thì đừng có nói chuyện với tôi."
"Tôi không cần ăn tối đâu. Tôi ăn một mình."
"Ồn ào quá! Chuyện của tôi thì liên quan gì đến anh!?"
Toàn là những câu trả lời cộc lốc.
Em thấy rất khó hiểu, tại sao mình lại phải nghe những lời đó.
Nếu so với bây giờ thì không khác biệt nhiều lắm, nhưng hồi đó có vẻ dịu dàng hơn thì phải...
Vậy còn sau vụ thư tình thì sao...?
"Đồ phiền phức! Đừng có lại gần! Đừng có nói chuyện! Đừng có bắt chuyện!"
"Tại sao tôi phải ăn tối cùng anh chứ? Mất ngon!"
"Im đi, đồ trinh! Đừng có thở chung bầu không khí với tôi!"
Thật sự quá đáng mà. Thật sự, tại sao em phải nghe những lời này chứ.
Nhưng ngẫm lại thì em có thể nhận ra sự khác biệt.
Cả hai đều tỏ ra ghét bỏ, nhưng trước vụ thư tình thì nó chỉ cố gắng tránh mặt em, còn sau vụ đó thì nó trở nên công kích hơn.
Kiểu như trước đó nó tập trung vào phòng thủ, còn sau đó thì chuyển sang "tấn công là phòng thủ"?
"...Nhưng mà, tại sao nó lại liên quan đến vụ thư tình chứ?"
"Làm sao chị biết được. Kiyomi có nói gì đâu."
"Nếu ghét ai đó đến thế, chẳng phải sẽ vui mừng khi thấy người đó thất bại sao?"
"Thì chị mới bảo là không đơn giản như vậy mà."
Ừm, nếu vậy thì có lẽ chúng ta phải giải quyết vấn đề gốc rễ, tại sao nó lại ghét em trước đã, nếu không thì mọi chuyện sẽ không tiến triển được.
Nếu nói về việc ai liên quan đến vụ thư tình, ngoài em ra thì...
"Hồi đó, chị Kiriko định cầm kiếm gỗ đến trường đúng không?"
"...Em nhớ dai thật đấy. Chuyện đó..."
"Sau này em nghe bố mẹ kể lại."
"Hồi đó chị bốc đồng, lại còn trẻ nữa. Đúng là tuổi trẻ bồng bột."
"Nếu là bây giờ chị sẽ làm gì?"
"Gọi cảnh sát, luật sư, ủy ban giáo dục, đưa chuyện cho giới truyền thông. Tống cổ hết lũ thủ phạm vào trại giáo dưỡng, thêu dệt thêm tội để chúng không bao giờ ra được."
"Bây giờ chị còn đáng sợ hơn!?."
Ghê quá. Chị định bịa chuyện phạm tội kiểu gì vậy? Như thế cũng là vấn đề đấy...
"Hồi đó bố mẹ cũng tức giận lắm."
"Thì bố mẹ có tức giận thật, nhưng em bị viêm phổi, suýt chút nữa thì chết rồi. Bố mẹ chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện khác. Em đã phải ở ngoài trời lạnh cả đêm mà."
Nếu hồi đó có điện thoại thông minh hay điện thoại nắp gập thì vấn đề đã được giải quyết nhanh chóng rồi.
Nếu em nói rõ địa điểm mình sẽ đến thì có lẽ đã tránh được tình huống xấu nhất. Đằng nào em cũng đã gặp chị Kiriko trước khi đến đó mà.
Nhưng vì em ngại nên không nói địa điểm, kết quả là mọi thứ đổ bể.
Ít nhất thì em cũng nên nói phương hướng cho chị ấy biết.
Dù sao thì em cũng đến đó lần đầu tiên, nên chẳng ai ngờ rằng em sẽ đến đó cả. Vì vậy nên việc tìm kiếm bị chậm trễ.
"À, hồi đó, Kiyomi thì..."
Hình như là khoảng trước Giáng sinh thì phải.
"Chuyện này anh chưa kể với ai cả. Hồi đó, chú ấy đã cầu xin cảnh sát một cách tuyệt vọng, còn dì ấy thì ngất xỉu. Kiyomi cũng bị sốt cao và nằm liệt giường."
Hình như em đã nghe được như vậy.
"Chị bảo là nó bị sốt cao và nằm liệt giường đúng không?"
"À. Con bé cũng không may mắn gì hơn. Nó cũng bị sốt nhưng không cao bằng em. Bị cảm cúm bình thường thôi... Mà chị cũng không biết rõ nữa. Hồi đó chị tuyên bố sẽ xông vào trường nên bị cảnh sát gây khó dễ."
"Vậy cảnh sát là người ngăn cản chị sao."
Xin được ngả mũ kính phục các anh cảnh sát dũng cảm.
Nhưng có lẽ em đã thấy được một chút gì đó? Không, vẫn chưa thấy gì cả.
Chỉ là em đã nắm bắt được đường nét mơ hồ.
Có lẽ bố mẹ biết rõ về khoảng thời gian này hơn em và chị Kiriko.
Hình như bố mẹ về cùng một lúc, nên em sẽ cùng dùng bữa tối với họ. Không phải em ăn, mà là họ.
Vì có cả chị Kiriko nữa nên dù trí nhớ có mơ hồ thì cũng có người đối chứng.
"Hiếm khi thấy Seiichi có chuyện muốn nói đấy."
Mẹ tôi, người đã chuẩn bị xong bữa tối và ngồi vào bàn, nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.
"Có một chút chuyện. Ăn trong khi nói chuyện cũng được, nhưng con có vài điều muốn hỏi."
Khi tôi định bắt đầu câu chuyện trong khi bố mẹ đang ăn món ăn kèm,
"Có phải là chuyện dẫn Kotoko về làm vợ không?"
"...Mẹ đang nói cái gì vậy?"
Sao đột nhiên lại nói đến chuyện này. Xin đừng nói những điều làm cụt hứng người khác.
"Thì tại con hôm nay trông nghiêm túc quá, mẹ cứ tưởng con định giới thiệu con dâu chứ. Mẹ cứ tưởng Kotoko đang ở ngoài đợi, không biết khi nào mới vào..."
"Làm gì có chuyện đó! Mẹ nghe chuyện đó từ đâu ra...!"
"Thì tạp chí viết rằng những chuyện mà con trai trịnh trọng nói trong phòng khách, phần lớn là chuyện kết hôn mà."
"Cái tạp chí đó nên dẹp đi là vừa!"
Đây là một chuyện trịnh trọng cần phải nói, nhưng tuyệt đối không phải chuyện đó.
Đây là một chuyện nghiêm túc, xin đừng có làm hỏng chuyện.
Không hiểu sao chị Kiriko đang cúi gằm mặt và run rẩy. Chắc là đang cười. Thật là...
"Chuyện hồi con tạm thời nghỉ học, cái vụ đó ấy ạ."
Nghe vậy, vẻ mặt vui vẻ của bố mẹ tôi hơi nghiêm lại.
Tuy nhiên, có vẻ như họ không ngờ rằng tôi sẽ nhắc đến chuyện đó, trông họ rất ngạc nhiên.
"Hồi đó, Kiyomi bị sốt đúng không ạ?"
Bố tôi vừa gắp thức ăn vừa nói "à" một tiếng.
"Chuyện cũ rồi nhỉ. Đúng là nó bị sốt. Nhưng không nặng bằng con."
"Hồi đó Seiichi sốt hơn 40 độ, người ta bảo là rất nguy hiểm đấy. Còn Kiyomi thì chắc chỉ khoảng 38 độ thôi thì phải..."
Gần giống như những gì tôi nghe từ chị Kiriko.
Vậy là hai người đều bị sốt và nằm liệt giường.
"Sau khi mẹ và bố đến bệnh viện nghe ngóng tình hình... Lúc đó bác sĩ nói 'đêm nay là thời điểm quan trọng', mẹ cứ tưởng chỉ có trên phim mới nghe thấy những lời đó thôi, thế là mẹ ngất xỉu luôn."
Hóa ra mẹ tôi ngất xỉu là vì chuyện này.
...Thật sự tôi không ngờ mình lại được nghe những lời thoại đó. Chắc hồi đó tình hình nguy cấp lắm. Nghe xong tôi mới thấy sợ.
"Hình như bố đo nhiệt độ cho Kiyomi, cho nó uống thuốc rồi bảo nó ngoan ngoãn ở nhà thì phải."
Bố tôi vừa nhớ lại vừa nói.
Tóm lại, cả hai người đều đến bệnh viện vì tôi, còn Kiyomi thì ở nhà trông nhà.
Còn chị Kiriko thì bị cảnh sát làm khó dễ vì định xông vào trường.
"Giá như bố mẹ của Kiriko không đi công tác ở nước ngoài thì hay biết mấy. Chúng ta có thể nhờ họ trông Kiyomi. Không biết có nên cho con bé đến bệnh viện cùng không nhỉ..."
Mẹ tôi nói có vẻ hối hận.
Có lẽ mẹ đang nghĩ lại xem có phải mình đã bỏ bê Kiyomi hay không.
Khó thật. Loại phán đoán này. Nếu có liên quan đến sống chết thì ai cũng sẽ coi trọng cái trước hơn.
Nhưng đối với riêng Kiyomi thì nó không thoải mái chút nào. Nó cũng đang cảm thấy cô đơn vì bị cảm mà.
Tuy nhiên, Kiyomi cũng không còn nhỏ đến mức không hiểu được tình hình của nhau.
Nếu đổi ngược lại, chắc chắn bố mẹ sẽ bỏ tôi mà đến bên Kiyomi thôi.
"Khi con không về, nó cũng đòi đi tìm con..."
"Hả...?"
Tôi không tin vào tai mình khi nghe những lời bất ngờ đó.
Tôi chưa từng nghe chuyện này.
"Con bé đã đi tìm tôi?"
"Đúng vậy. Vì con không về mãi nên chúng ta định gọi cảnh sát, nhưng nó đã xông ra ngoài nói 'con sẽ đi tìm anh!' và đi mất hút. Suýt chút nữa thì xảy ra tai nạn kép đấy."
Ối giời ơi. Thật á?
Thì ra trong nó vẫn còn chút lòng tốt.
Ngay cả trước vụ thư tình thì chắc chắn nó đã ghét em rồi... Chuyện này là sao chứ.
"Nó được cảnh sát tìm thấy trên đường và đưa về... Sau đó nó bị ốm luôn."
"Hồi đó nó cũng rất lo lắng đấy."
"........."
Hình tượng về Kiyomi trong tôi đang dần sụp đổ.
Không liên quan gì đến vụ thư tình, hồi đó Kiyomi chắc chắn đã ghét em rồi, nhưng bây giờ nó lại khinh thường em... Em thật sự không hiểu gì cả.
"Tại sao nó lại ghét con đến thế nhỉ."
Nghe vậy, bố mẹ tôi chỉ ậm ừ chứ không đưa ra được câu trả lời.
Có lẽ tôi phải tự mình hỏi nó thôi.
Tôi đã nhận được vài gợi ý rồi, còn lại thì tôi phải tự xoay xở thôi.
◇ ◇ ◇
Hôm sau, khi đến lớp, tôi thấy tâm trạng của đám con trai kỳ lạ. Cứ như là vừa mất đi một báu vật vậy.
"Chào buổi sáng, Seiichi!"
"Ừ, chào buổi sáng, Eve."
Trái ngược với đám con trai, Eve lại rất phấn khích.
Mái tóc vàng quen thuộc, kiểu tóc quen thuộc, phụ kiện quen thuộc, mọi thứ đều như bình thường.
Ừm, tôi thấy Eve như thế này mới yên tâm.
Vừa bước vào lớp, tôi đã bị ai đó túm lấy vai.
"Arami..."
Là Matoba. Cậu ta có vẻ mặt rất đáng sợ, thậm chí còn toát ra sát khí. Thành thật mà nói, tôi còn tưởng mình sắp bị đâm nữa chứ.
"C, có chuyện gì?"
"Nói với Suwama làm lại cái trò hôm qua đi!"
Rồi Sakai và Uchida cũng nước mắt lưng tròng xông đến chỗ tôi.
"Sự vắng mặt của cô bé đó là một mất mát lớn đối với lớp chúng ta! Đây thậm chí còn là sự phá hủy văn hóa!"
"Đó là liều thuốc cho đôi mắt! Lịch sử đã chứng minh là không nên thanh trừng văn hóa!"
Nhìn đám con trai đằng sau gật gù đồng tình thì có vẻ như đây là ý kiến chung của mọi người rồi. Bọn này bị bệnh nặng quá...
Nhưng tôi xin kiếu.
"...Nói trực tiếp với Eve đi."
"Nếu dễ như vậy thì tôi đã không phải khổ sở đến thế này!"
"Nhưng biết làm sao được."
Tôi muốn lấy lại sự bình yên nên không thể bảo Eve làm lại được, tôi sẽ không nói đâu.
Đằng nào tôi cũng đã lỡ "tuyên chiến" với Eve rồi.
"Ư ư... Nhưng mà, dù có quay lại thì cũng là 'đồ cũ' của Aramiya rồi..."
"Matoba, cậu..."
Cậu ta đang hiểu lầm gì đó à? Không phải cứ vì chuyện đã xảy ra trong quá khứ mà bây giờ cũng thế đâu.
"Gừ...!"
Ba người đồng loạt nhìn tôi với ánh mắt đầy oán hận. Sakai còn cắn cả khăn tay. Chắc là sẽ hằn cả dấu răng đấy...
Tôi lờ họ đi và ngồi vào chỗ của mình.
Rồi ai đó chọc vào vai tôi từ phía sau.
"Ai... Ra là Eve."
"Hì hì."
"Nếu không có việc gì thì đừng gọi tôi. Tôi còn phải chuyển sách giáo khoa lên bàn nữa."
"Ờm, tôi có việc thật mà!"
Ồ, hiếm khi thấy chuyện này đấy.
"Đừng bảo là lại mượn sách giáo khoa đấy nhé."
"Không phải! Liên quan đến Kiyomin đó!"
"Kiyomi sao?"
Thật sự hiếm có.
Tôi cứ tưởng mình đã thua cược nên sẽ không khai thác được gì từ Kiyomi nữa chứ.
"Có tiến triển gì hả?"
"Không phải vậy. Mà là, tôi chợt nhớ ra một chuyện có lẽ rất quan trọng, hôm qua đó."
Thật là chợt nhớ ra. Nhưng ánh mắt của Eve rất nghiêm túc.
...Kiểu gì Eve cũng sẽ nói những chuyện vớ vẩn trong những lúc như thế này cho mà xem.
"Nhớ ra chuyện gì?"
"Hồi mà tôi và Akochi đến nhà Seiichi chơi ấy, nhớ không?"
"Thì có vài lần."
Không thường xuyên lắm.
"Rồi có cả Kiyomin nữa, chúng ta đã chơi cùng nhau đúng không?"
"Ừ, hình như có... Tại cái trò board game định chơi chơi được tối đa bảy người nên tớ nghĩ là thêm một người nữa cũng được."
Sau đó, Kiyomi, người đang lén nhìn chúng tôi, đã được Eve mời vào chơi. Đó là một trò board game kiểu cờ cá ngựa, luật chơi rất đơn giản, ai cũng có thể hiểu được ngay, nên chắc Kiyomi cũng chơi được thôi.
Có lẽ Kiyomi không muốn chơi, nhưng từ hồi đó nó đã tỏ ra ngoan ngoãn với người khác rồi. Chắc là nó tham gia vì bị yêu cầu thôi.
Vì nó ngồi cạnh Eve và được yêu thương nên có vẻ như nó rất vui, nhưng tôi không chắc Kiyomi thật sự nghĩ gì.
"Rồi sao nữa?"
"Trong lúc chơi game, Seiichi đã rời đi một lúc, cậu còn nhớ không?"
Số lần Kiyomi chơi game với chúng tôi ở nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. Nên tôi nhớ ngay lập tức.
"À... Hồi đó có điện thoại gọi đến. Bảo là phải cho số điện thoại của bố mẹ nên tôi rời đi khoảng năm phút."
"Khi Seiichi đi vắng và mọi người tạm dừng chơi, tôi đã hỏi Kiyomi về Seiichi. Kiểu như anh trai cậu tuyệt vời thật nhỉ?."
Hóa ra cậu đã đi rêu rao những chuyện đó à. Đồ đáng xấu hổ...
Không để ý đến sự ngượng ngùng của tôi, Eve tiếp tục nói.
"Ban đầu, Kiyomi trả lời rất lạnh lùng, bảo là 'ừ'. Nhưng sau đó, Hizumi đã khen Seiichi hết lời."
"Cậu ta khen tôi á?"
Cậu ta là người như vậy sao? Cậu ta...
Thôi, đừng có bắt bẻ nữa. Nếu không câu chuyện sẽ không tiến triển được.
"Vậy, Kiyomi đã nói gì?"
"Kiyomi nói, 'Mọi người làm sao vậy, ai cũng bảo anh trai tuyệt vời, anh trai vĩ đại, anh trai cái gì cũng làm được. Những chuyện đó... Tôi biết rõ hơn ai hết!', lúc đó nó có vẻ rất khó chịu nên tôi hơi nhớ chuyện đó."
...Cái gì vậy.
Dù lời lẽ có hơi khó nghe... Nhưng chẳng phải là nó đang thừa nhận em hay sao?
Chuyện này không thể nào xảy ra với Kiyomi bây giờ được. Đằng nào thì từ trước đến giờ nó cũng không quan tâm đến em mà.
"Chuyện đó thật á?"
Tôi không thể tin ngay vào những gì mình vừa nghe.
Tôi vô thức sử dụng giọng điệu hoài nghi.
...Với lại, có gì đó cấn cấn.
Có lẽ vì đang nói về chuyện ngày xưa. Có một cảm giác như tôi đã chạm tay vào nơi bắt nguồn của vấn đề.
"Thật đó! Nếu cậu không tin thì cứ hỏi A
Tôi không thấy đây là chuyện đùa đâu nhé…
“Mà thôi, với tôi thì cậu cứ ăn thật ngon là được rồi. Chuyện này đối với tôi cũng chỉ là một việc thường nhật thôi mà.”
“À, vậy hả…”
Nếu Kotoko đã nói thế thì thôi cũng được. Với cả, ngon thật mà…
Cứ sáng rồi đến trưa, dạo gần đây tôi thấy số ngày không được ăn cơm Kotoko nấu còn ít hơn ấy chứ.
Nói thật, cứ thế này thì tôi không khỏi cảm thấy mình ngày càng trở nên “biến chất” thì phải…
“Shinguu, khoe hộp cơm tình yêu làm gì, giữ ý tứ chút đi chứ.”
“Không phải cơm tình yêu!”
Trước đòn tấn công bất ngờ từ Tozaki, vẻ mặt Kotoko liền giãn ra một cách dễ dãi. Đúng là đồ dễ bắt nạt mà…
“Sao tự dưng buổi trưa cậu lại lôi bọn tôi đến đây làm gì?”
“Đúng đó, bình thường bọn mình ăn ở trong lớp mà.”
Không chỉ Tozaki, Yuuka cũng vừa ăn miếng trứng cuộn tự làm vừa nghiêng đầu hỏi.
Để đối phó với những lời đồn thổi về Kotoko, bọn tôi mới quyết định ăn trưa trong lớp. Làm thế cũng dễ khiến mọi người nghĩ rằng giữa bọn tôi chẳng có gì đặc biệt.
“Việc tôi cũng được gọi đến đây chứng tỏ phải có lý do nào đó đúng không?”
“Đương nhiên rồi.”
Saitani cũng đang ăn trưa nhưng có vẻ hơi khó xử. Ở đây toàn là đàn anh đàn chị, với lại Kiyomi người luôn ở cạnh cũng không có mặt.
“Chuyện tôi sắp nói đây thì hơi khó nói trong lớp. Chuyện nhà mình… nói tóm lại là chuyện về Kiyomi.”
“À, ra vậy. Thảo nào lúc tôi bảo gọi Kiyomin đến thì lại bị cản lại.”
“Đúng thế. Vẫn còn quá sớm để gọi đích thân người trong cuộc đến hỏi.”
Nghe vậy, Kotoko khẽ nhích người lại gần.
“Vậy, cậu đã tìm ra nguyên nhân khiến cậu và Kiyomi bất hòa rồi ư?”
“Tuy không có bằng chứng hay xác thực để khẳng định ‘chắc chắn là cái này!’, nhưng tôi sẽ kể cho mọi người nghe suy nghĩ hiện tại của mình. Với lại tôi cũng đã nhớ ra một vài chuyện.”
Tôi bắt đầu sắp xếp lại những thông tin đã có và kể cho mọi người nghe.
“Kiyomi, kể từ khi tôi vào tiểu học, về cơ bản là đã đối xử với tôi khá gay gắt rồi.”
Sau đó, trải qua sự kiện lá thư tình, thái độ của em ấy mới thay đổi, trở nên công kích hơn. Hơn nữa, tôi cũng phát hiện ra là trong thời gian đó, em ấy đã đi tìm tôi rồi bị sốt.
Tuy nhiên, trong tình huống ấy, việc bố mẹ ưu tiên tôi – người đang trong tình thế sinh tử – có lẽ là một chi tiết then chốt.
Chắc việc Kiyomi bị sốt sẽ là thông tin mới đối với mọi người. Ai nấy đều khẽ chớp mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Gì chứ. Con bé em gái cũng đâu có ghét cậu đến mức đó đâu. Còn đi tìm cậu thì đáng yêu quá rồi còn gì.”
Tozaki nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp một cách khó chịu. Kinh tởm thật…
“Cái này tôi cũng thấy bất ngờ. Nhưng mà…”
“Sao thế? Seiichi. Cậu định bới móc hành động của Kiyomi à?”
Kotoko liếc nhìn tôi bằng ánh mắt hơi đáng sợ. Liên minh em gái này mạnh thật…
“Không… không phải như vậy, nhưng mà dù ở vị trí ngược lại, tôi nghĩ mình cũng sẽ đi tìm Kiyomi…”
“Bây giờ cậu vẫn sẽ tìm chứ?”
Kotoko hỏi tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó nhiều lắm.
Nhưng mà…
“…Chắc là, nếu không có lời nhắn ‘Đừng tìm!’ thì có lẽ tôi vẫn sẽ đi tìm.”
“Thậm chí nếu có lời nhắn như vậy, có khi cậu lại càng nên đi tìm ấy chứ.”
Yuuka mỉm cười khó xử. Đúng thật, cái kiểu lời nhắn ‘Xin đừng tìm tôi’ thường lại có nghĩa là ‘Hãy tìm tôi đi’ mà.
Bản thân người gửi có thể muốn mình đừng lãng phí công sức vô ích vì họ. …À, tôi lại nghĩ lan man rồi.
“Mà, đúng vậy nhỉ. Nói gì thì nói, vẫn là gia đình mà.”
Kotoko gật đầu đồng tình, vẻ mặt có chút dịu dàng.
“Hãy tiếp tục câu chuyện. Chuyện là, sáng nay, câu mà Ibu đã nói ấy.”
“À, cái câu mà con bé em gái đã nói khi Shinguu không có mặt hả?”
“Mọi người làm sao vậy, cứ bảo anh ấy thật giỏi, anh ấy thật tuyệt vời, làm gì cũng được. Chuyện đó… ai mà chẳng biết rõ hơn ai hết!”
Thật lòng mà nói, đó là một câu thoại mà tôi không thể tin là Kiyomi đã nói ra.
“Lời nói đó… tự tôi nói ra thì hơi kỳ, nhưng tóm lại là vào thời điểm đó, em ấy đã công nhận tôi.”
“Đúng rồi. Nếu không phải vậy, một câu thoại đầy cảm xúc như thế sao có thể đột ngột bật ra được.”
Kotoko gật đầu mạnh.
“Thế rồi, tôi vừa mới nói là Kiyomi đã thay đổi trước và sau sự kiện lá thư tình đúng không? Nhưng mà, trước đó nữa, em ấy còn có một giai đoạn khác…”
“Trước đó nữa là sao?”
Yuuka tò mò hỏi.
“Chuyện là hồi học mẫu giáo. Bây giờ thì em ấy là một học sinh giỏi giang, làm gì cũng khá, nhưng ngày xưa em ấy vụng về lắm. Suốt ngày tôi phải trông nom. Hồi đó, em ấy cứ lẽo đẽo theo sau tôi. Cách gọi cũng ngọng nghịu ‘anh-ơi’.”
“Con bé em gái đó mà lại có thời kỳ như thế… Bây giờ mà xem lại chắc nó gọi là lịch sử đen tối mất.”
“Không sai chút nào.”
Lời của Tozaki không hề sai. Nếu Kiyomi bây giờ mà thấy, chắc sẽ là kiểu chuyện như “Này, dừng camera lại!” rồi đuổi đi cho xem.
“Rồi sau khi tôi tốt nghiệp mẫu giáo, em ấy dần dần trở nên gay gắt hơn với tôi. Đến tiểu học thì thái độ đó càng tăng tốc. Và sau sự kiện lá thư tình, mọi thứ đã đi đến điểm không thể quay đầu.”
Tóm lại, có thể chia ra làm ba giai đoạn chính: thời gian tôi và em ấy cùng học mẫu giáo, giai đoạn sau khi tôi tốt nghiệp mẫu giáo, và sau sự kiện lá thư tình.
“Vậy, nguyên nhân quan trọng nhất là gì?”
Kotoko hỏi, vẻ mất kiên nhẫn. Nãy giờ toàn nói chuyện tiền đề mà chưa nhắc gì đến lý do cả.
“Chỉ một lần thôi… Kiyomi đã nói với tôi một chuyện.”
Đó là chuyện không lâu sau khi tôi vào tiểu học.
“Chuyện gì?”
“‘Hôm nay thầy giáo lại bảo em phải noi gương anh trai đấy’.”
Câu chuyện của Ibu đã khiến tôi băn khoăn, và cuộc trò chuyện với Ako đã hoàn toàn mở toang cánh cửa ký ức của tôi.
Quả thật, em ấy đã nói câu đó.
Với vẻ vừa đau khổ vừa tủi hờn.
Trong khi mọi người đều trưng ra vẻ mặt nghi ngờ, chỉ Kotoko là như có điều gì đó trùng hợp với kinh nghiệm của mình, cúi đầu thở dài một tiếng nặng nề, tỏ vẻ bất lực.
“À, ra là vậy… Chuyện đó thật sự khó chịu mà.”
Rồi cô ấy bắt đầu nói chuyện với giọng điệu hơi kịch tính.
“C, chuyện gì vậy, Kotoko?”
Khi được hỏi, Kotoko quay sang nhìn Yuuka.
“Tóm lại là, khi có người thân cùng học một trường mẫu giáo, cùng một trường học, một số người lớn sẽ so sánh. Nào là ‘giống nhau nhỉ’, nào là ‘so với chị cậu thì thế này thế kia’.”
Có vẻ như Kotoko đã có trải nghiệm thực tế về chuyện này.
À, phải rồi. Hình như Kotoko cũng từng nói có thời gian không hòa thuận với Tokuko-san.
Hồi đó tôi nghe mà không tin, nhưng giờ thì tôi có vẻ hiểu rồi.
“Chị tôi cũng là một người xuất sắc mà. Tôi cũng bị so sánh ghê lắm. Thầy cô giáo không hề mắng tôi. Nhưng mà, trong những câu chuyện bình thường, họ cứ nói ‘Chị cậu làm được mà?’ hay ‘Chị cậu không làm những chuyện như thế đâu?’ ấy. Chuyện đó thật sự khó chịu, cứ như thể tôi bị đánh đồng với chị mình vậy. Dù không ghét chị, nhưng tôi suýt nữa thì ghét chị mình luôn ấy chứ.”
“Đó chính là hoàn cảnh của Kiyomi.”
Mọi người đều giật mình, chợt nhận ra.
Kiyomi đã bị thầy cô giáo nói những gì, tôi không biết. Thậm chí có phải là ác ý hay không, tôi cũng không rõ.
Nhưng chắc chắn, sau khi tôi tốt nghiệp mẫu giáo, em ấy đã phải nghe rất nhiều điều.
Chuyện đó vẫn không thay đổi khi em ấy lên tiểu học. Bọn tôi học cùng trường, với lại hình như giáo viên chủ nhiệm năm lớp một của em ấy cũng chính là giáo viên chủ nhiệm năm lớp một của tôi.
Không phải tôi đã làm gì cả.
Chỉ là, em ấy cứ bị so sánh với tôi một cách vô tư, không hề chủ ý.
“Rồi sau sự kiện lá thư tình, tôi sa sút. Vậy thì những lời khen ngợi mà em ấy đã nghe bao lâu nay là gì chứ, đúng không?”
Sau khi bị so sánh hết lần này đến lần khác bằng lời nói và thái độ, đến mức phát chán.
Nếu đối tượng so sánh đó trở thành một kẻ vô dụng, thì về mặt cảm xúc chắc chắn sẽ không thể nào bình thản được.
Em ấy chắc hẳn đã vô cùng khó chịu, cảm giác như bị gán mác là tệ hơn cả một kẻ vô dụng.
Cũng giống như việc đối thủ đã đánh bại mình thảm hại ở vòng một giải đấu, lại tiếp tục thua tan tác ở trận đấu tiếp theo mà không làm được gì. Chắc là nó cũng tương tự như vậy.
“Có lẽ đó là một trong những nguyên nhân khiến tôi và Kiyomi bất hòa.”
“K, khoan đã.”
Saitani, nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, khẽ giơ tay.
“Chuyện đó nghe có vẻ không đúng lắm nhỉ?”
“Có chỗ nào không đúng à?”
Trước khi tôi kịp nói, Kotoko đã quay sang Saitani.
“Bây giờ Kiyomi-chan học giỏi cũng như chơi thể thao giỏi. Hơn nữa, ừm… tôi nghĩ em ấy rất đáng yêu.”
Saitani ngượng nghịu nói câu cuối cùng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một cảm xúc nam tính như vậy ở cậu ta. Tôi không khỏi cảm thấy một chút cô đơn.
“Nói ra thì hơi thất lễ với tiền bối, nhưng mà, nếu xuất sắc đến mức đó thì lẽ ra phải có thể gạt bỏ chuyện quá khứ rồi chứ?”
“Hay là em ấy không thể gạt bỏ được?”
Yuuka khoanh tay nói ra suy nghĩ của mình, nhưng không ai trả lời đồng ý hay không đồng ý cả.
Nếu bây giờ Kiyomi vẫn còn oán giận, thì có nghĩa là em ấy chưa thể gạt bỏ được.
“Nếu chỉ là chưa gạt bỏ được thôi thì tôi nghĩ em ấy sẽ không trở nên công kích đến mức đó. Cho nên, chắc chắn còn một điều nữa… một điều gì đó.”
Rồi tôi nhìn quanh mọi người.
“Vì vậy, tôi xin lỗi. Để tìm ra điều còn thiếu đó, hãy giúp tôi một tay.”
Nói rồi tôi cúi đầu thật sâu.
Chỉ còn một chút nữa thôi, có lẽ tôi và em ấy có thể hàn gắn lại mối quan hệ này.
Có thể nói là đã đến lúc phá bỏ bức tường khổng lồ chia cắt hai anh em rồi.
Thật lòng mà nói, lẽ ra đến đây là có thể hiểu được lý do Kiyomi làm "chocolate diệt tận", rồi lý do phân phát cho Tozaki và Saitani... Tuy nhiên, bây giờ thì chỉ cần hướng tới việc hòa giải thôi.
“……”
Khi tôi đang củng cố quyết tâm như vậy, bỗng thấy nét mặt Kotoko có vẻ ngượng nghịu.
“…Kotoko, có chuyện gì sao?”
“À, không có gì đâu.”
Kotoko chậm rãi lắc đầu, làm ra vẻ như không có chuyện gì.
…Hình như có điều gì đó, nhưng thôi, tôi sẽ không truy hỏi.
◇ ◇ ◇
Ba ngày trước Lễ Tình nhân, không khí trong lớp học càng thêm náo nhiệt.
Hầu hết các cô gái chẳng bận tâm đến ánh mắt người khác, cứ thế mà xôn xao bàn tán về việc mua loại chocolate nào, cửa hàng nào đáng mua, và sẽ tặng cho ai.
Các chàng trai thì (chủ yếu là Tứ Ngốc):
“Chocolate cho mình đi! Nghĩa vụ cũng được!”
“Mình cũng muốn! Oss!”
“K, khốn kiếp! Valentine là một phong tục xấu xa của chủ nghĩa thương mại, bao nhiêu lần nói các ngươi mới hiểu hả!”
“Gì vậy, Sakai. Thế là cậu không muốn hả?”
“Muốn chứ còn gì nữa!”
Thấy cảnh đó, những người đã có bạn gái thì trưng ra vẻ mặt đầy thư thái.
“Xấu xí quá đi mất…”
Họ thở dài nhìn ba người trong nhóm Tứ Ngốc và cười khẩy.
“Chết tiệt, đúng là lũ có bạn gái!”
“Ước gì bị dính chưởng luôn cho rồi!”
“Hahahaha. Ganh tị như thế thật là dễ chịu làm sao.”
Họ có vẻ rất vui.
Ngày nào cũng ồn ào như lũ này thì chắc mệt chết. Liệu có khi nào họ kéo lê sự mệt mỏi sang ngày mai không nhỉ?
Các cô gái thì ríu rít:
“Thầy Tanaka. Thời thầy thì mọi người tặng quà thế nào ạ?” “Kể cho bọn em nghe đi thầy ơi.”
“Ưm… cũng không khác bây giờ là mấy đâu. Thầy chưa từng tặng bao giờ, nhưng mà thời đó, những người mua thì chắc cũng đã định hình được sẽ mua gì rồi.”
“Ồ, vậy hả! Em cũng phải sớm quyết định thôi.” “Em còn chưa thử món nào nữa nè.”
Họ nói chuyện rôm rả với Tokuko-san, tạo nên một bầu không khí vô cùng sôi nổi.
Tokuko-san đôi khi lại xen vào trò chuyện cùng học sinh. Hôm nay cô ấy cũng vui vẻ khuấy động chủ đề Valentine.
Dù bị các chàng trai khiếp sợ như một con quỷ Dạ Xoa, nhưng cô ấy vẫn được các cô gái vô cùng yêu mến. Phòng y tế của cô ấy cũng không bao giờ thiếu khách hàng muốn được tư vấn.
“Khắp nơi đều ngập tràn không khí Valentine nhỉ.”
Khi tôi than thở như vậy, Tozaki nhún vai.
“Đương nhiên rồi. Thời điểm này còn có chủ đề nào khác ngoài Valentine nữa à? Hay là cậu muốn bàn luận về cá khô hay khố?”
“Cá khô ngon mà. Ăn sáng là vừa đẹp.”
“Tôi không có ý đó. Aizz, mấy người mà có chocolate chắc chắn thì thật là thoải mái quá ha.”
“…Tôi nghĩ năm ngoái tôi cũng sống như thế này mà. Cậu không nhớ sao?”
Hồi đó tôi còn chưa gặp Kotoko nữa.
Thậm chí, tôi còn nhớ mình đã thầm nguyền rủa vì phải ăn chocolate của Kiyomi mỗi ngày.
“Kệt!”
Tozaki tỏ vẻ không hài lòng, giả vờ nhổ nước bọt rồi quay ra nhìn qua cửa sổ thở dài.
Đúng là một kẻ tình cảm thay đổi liên tục…
“Chào buổi sáng~”
Đang trò chuyện thì Kotoko cũng vừa đến trường.
Hôm nay vì có nhiều chuyện nên bọn tôi đi riêng, nhưng nhìn mặt cô ấy có vẻ nghiêm túc một cách lạ thường.
“Ô, Kotoko-chan. Chào buổi sáng. Hôm nay em đến muộn thế?”
“Chị ơi, sao chị lại ở trong lớp… Chị phải quay lại phòng y tế chứ.”
“Vâng~ Vậy thì bị thương thì đến ngay nhé.”
Nói rồi, Tokuko-san bước ra khỏi lớp.
Kotoko khẽ thở phào nhẹ nhõm. Lạ thật. Có chuyện gì vậy?
Rồi cô ấy ngồi xuống cạnh tôi như thường lệ.
Nhưng bầu không khí thì không giống mọi khi. Vẻ mặt cô ấy có chút gì đó quyết tâm.
“…Seiichi. Có thể nói chuyện một lát không?”
“Hửm? Gì thế?”
“Em nghĩ là đã hiểu được một chút về điều Kiyomi muốn làm với anh rồi.”
Thật ư?
Có lẽ vẻ mặt tôi đã thể hiện ra, Kotoko đắc ý gật đầu.
“Vậy thì, là chuyện gì?”
Khi tôi hỏi, Tozaki, Yuuka và Ibu cũng xúm lại gần. Các cậu đúng là tò mò đủ thứ thật đấy.
“Tôi cũng không biết hết mọi chuyện đâu. Nhưng nếu tôi kể lại điều con bé đã nói, có lẽ Seiichi sẽ hiểu. Kiyomi nói rằng, ‘Anh ta thắng rồi bỏ chạy thật là gian lận’.”
“…Thắng rồi bỏ chạy?”
Cái quái gì thế…?
Không, đừng có ngừng suy nghĩ vì không hiểu. Chính vì thế này nên mới dễ dàng bất hòa với Kiyomi.
Ít nhất, tôi và em ấy chỉ chơi Life Game hay Bài ma thuật hồi mẫu giáo thôi mà. Vả lại tôi cũng không phải lúc nào cũng thắng. Life Game là trò may rủi, còn Bài ma thuật thì cũng đâu có tỷ lệ thắng tệ đến vậy.
Vậy thì, em ấy cảm nhận thắng thua dựa trên điều gì chứ?
“Này, Seiichi.”
“Hửm, gì thế?”
Kotoko nhìn tôi với vẻ mặt hơi nghiêm trọng.
“Thắng thua của con bé đó, có lẽ là một chuyện lớn hơn nhiều.”
“…Đó là kinh nghiệm của cậu à?”
“Ừ.”
Kotoko dứt khoát gật đầu.
“Trước đây tôi cũng đã nói rồi, chị tôi rất xuất sắc ở trường. Hồi tiểu học, tôi cũng thường xuyên bị so sánh. Nào là ‘Kotoko-chan không giỏi chạy bộ bằng chị’ hay ‘Số học của Kotoko-chan có vẻ kém hơn chị’. Mặc dù lên cấp hai tôi học trường khác và trở thành đứa ngổ ngáo nên không còn bị nói gì nữa. Nhưng hồi đó, tôi luôn cảm thấy tủi thân.”
Kotoko ngượng nghịu tiếp lời.
“Nhưng mà. Dù vậy, chị tôi vẫn luôn xuất sắc. Chị ấy luôn để tôi đuổi theo bóng lưng của mình. Cũng chính vì thế, tôi nghĩ bây giờ mình mới có thể yêu quý chị ấy.”
Rồi Kotoko nhìn thẳng vào tôi.
“Cho nên, ừm… dù rất khó nói. Trường hợp của anh thì…”
À…
Tôi đã hiểu ý Kotoko muốn nói rồi.
Đối với tôi, quả là một chuyện đau tai.
“Tức là, tôi – người vốn là mục tiêu – đã sa sút, và em ấy đã mất đi cái bóng lưng để theo đuổi… là vậy sao?”
Kotoko gật đầu trước lời của tôi.
“Hơn nữa, Seiichi còn không có ý định quay trở lại như cũ đúng không? Đối với Kiyomi mà nói, chắc phải tức điên lên mất… Ngay cả tôi, nếu chị tôi sa sút, tôi cũng sẽ rất tức giận. Khi đó sẽ tự hỏi sự tủi hổ mà mình từng mang là gì.”
Chuyện đó thì đúng rồi…
Sau khi bị so sánh, bị hạ thấp hết lần này đến lần khác bằng lời nói và hành động, dù có ý thức hay vô thức.
Nếu đối tượng so sánh đáng ghét đó trở thành một kẻ làm gì cũng thấy phiền phức, thì chắc chắn sẽ nổi giận thôi.
Tất nhiên, cũng có người có thể bỏ qua được chuyện đó. Họ nghĩ rằng em ấy đã tự mình sa sút, và chuyện đó không còn liên quan gì nữa.
Nhưng Kiyomi, về mặt cảm xúc, chắc chắn đã không thể làm được điều đó.
…Chắc là em ấy vụng về thôi.
“Tóm lại, em ấy muốn tôi quay trở lại như cũ?”
“Và trên hết, em ấy muốn thắng anh. Nếu không, em ấy sẽ không thể xóa bỏ những cảm xúc tiêu cực đã ôm ấp bấy lâu.”
À, vậy thì tôi đã hiểu.
Em ấy muốn xóa bỏ mặc cảm tự ti đã mang trong mình bấy lâu nay.
Em ấy đã nỗ lực đến mức đó.
Đứa em gái vụng về đó đã học hành, tập thể thao, và cả rèn luyện kỹ năng giao tiếp nữa.
Nhưng giờ đây, em ấy không còn thấy ý nghĩa gì trong việc chiến thắng tôi của hiện tại nữa. Bản thân tôi cũng đã sa sút đến mức thấp nhất rồi.
Bản thân tôi cũng không có động lực, và thắng một đối thủ như vậy thì cũng chỉ cảm thấy trống rỗng mà thôi.
Nếu vậy, tôi chỉ còn một việc phải làm.
“…Nếu vậy, hãy đấu một trận đi.”
Với em ấy. Thật sự nghiêm túc.
Một trận đấu công bằng, không một lời biện minh nào về thắng thua.
“Hãy cho em gái thấy uy nghiêm của một người anh trai đi.”
Tôi khẽ mỉm cười.
Hiểu ra thì hóa ra chẳng có gì ghê gớm cả.
Tất nhiên, tôi không biết liệu em ấy có chấp nhận không, và liệu có điều gì sẽ thay đổi nếu em ấy thắng hay không.
Nhưng, đây chắc chắn là một nghi thức cần thiết cho bọn tôi.
“Mà thôi, được thôi chứ?”
Tozaki mỉm cười nhẹ nhõm.
Có vẻ như cậu ta có vẻ mặt khó hiểu, kiểu như “Cuối cùng cũng đến hả?”.
“Nhưng mà, Seiichi-kun. Các cậu sẽ đấu bằng môn gì? Học hành à?”
“Không, cái đó. Khác năm học, không công bằng đâu.”
…Mà, đó cũng là môn tôi có thể thua được đấy. Em ấy học khá giỏi, chắc cũng tự học trước kiến thức lớp hai rồi.
“Vậy thì, đấu thể thao đi!”
Kotoko hăng hái nói.
…Khoan đã, sao cô ấy lại bắt đầu đánh boxing với không khí vậy? Tôi không theo kịp mấy cú đấm đó đâu.
“Khoan đã! Dù có cố gắng đến đâu thì với khả năng vận động của em ấy và tôi, tôi cũng không thắng được đâu!”
Ngay cả việc đánh giáp lá cà, tôi cũng không thể hình dung ra cảnh mình thắng được em ấy.
Chỉ thấy một tương lai mà vừa bắt đầu thì bị đá thấp người ngã quỵ xuống, rồi bị đá liên tiếp. Cái này thì giống như lời tiên tri vậy.
“Nếu muốn thắng chắc, tôi có thể dạy cho anh đấy? Cơ bản là, sợ hãi là thua…”
“Không phải vấn đề đó!”
Thứ nhất, việc anh em đánh đấm nhau, dù tôi chắc chắn thua thì xét về mặt xã hội cũng là không chấp nhận được. Dù người bị đánh bầm dập là tôi, thì cũng có vẻ sẽ bị lập thành bằng chứng cho một vụ hành hung.
Đánh nhau trên bờ sông với em ấy, chắc chắn sẽ không tạo ra tình bạn đâu. Chỉ có mình tôi bị cuốn trôi theo dòng sông thôi.
“Ưm. Thế thì, thi chạy hả?”
“Em ấy là người được đội điền kinh mời đấy. Một trận đấu đã rõ kết quả thì bỏ đi.”
“Vậy thì, chạy đường dài thì…”
“Em ấy thắng tôi trong chạy đường dài thì có vui vẻ gì không?”
Dù sao đi nữa, cái này cũng không công bằng.
“Nếu có một môn nào đó mà có thể thi đấu công bằng ngay từ bây giờ, hoặc là có thể có một trận đấu hay nếu chịu khó nỗ lực thì tốt quá.”
“Khó mà tìm được nhỉ. Đúng là ở tuổi của bọn mình, sự khác biệt về năm học và giới tính là rất lớn.”
Tozaki lắc đầu. Đúng là khó thật.
“Hay là, thi đấu bằng môn mà Kiyomi-chan không giỏi thì sao?”
Kotoko bỗng dưng nói vậy.
“Tại sao lại thế?”
“Vì em ấy là kiểu người càng bị đặt vào nghịch cảnh thì càng bùng cháy.”
Nghe có vẻ là câu trả lời, nhưng lại không phải là câu trả lời.
Tôi có cảm giác như đang bị dẫn dắt vậy… Có lẽ tôi suy nghĩ quá nhiều chăng?
“Phần mà Kiyomi-chan kém cỏi ấy thì… là nấu ăn?”
Yuuka nói với vẻ mặt xin lỗi.
Nghe vậy, Kotoko gật đầu như đã tìm thấy ý mình muốn.
“Đúng vậy. Nấu ăn thì được đấy chứ? Seiichi cũng đâu phải giỏi giang gì? Hơn nữa, nếu làm theo công thức, con bé cũng có thể nấu ra món ngon mà.”
Dù có vẻ như từ "kém cỏi" vẫn chưa đủ để diễn tả, nhưng việc làm theo công thức có thể tạo ra món ăn đàng hoàng đã được chứng minh qua món hamburger trước đây mà tôi làm cùng Kotoko rồi.
“Vậy thì, đấu chocolate Valentine đi!”
Trong lúc mọi chuyện có vẻ sẽ được quyết định bằng việc nấu ăn, Ibu hăng hái giơ tay và nói ra câu đó.
Có lẽ Ibu chỉ nghĩ bâng quơ vậy thôi, và đó là một ý tưởng kỳ cục…
Nhưng lần này lại là một ý kiến hay đấy.
“Valentine à. Không tệ chút nào.”
Bản thân tôi cũng là một người nghiệp dư trong việc làm chocolate, ngày xưa cũng chỉ làm có một lần thôi, nhưng việc nấu nướng thì tôi cũng không phải là kém đến mức như em ấy.
Kiyomi tuy làm ra loại chocolate tệ hại đến mức đó, nhưng chắc chắn em ấy muốn tránh việc thua tôi.
“Được. Vậy thì, hãy đấu bằng món chocolate tự làm thôi.”
Phương hướng đã được quyết định hoàn toàn.
Sau giờ học, khi Kiyomi đến phòng câu lạc bộ, tôi sẽ ngỏ lời thách đấu.
Đã đến lúc chúng ta nên thanh toán mối quan hệ này để cả hai đều có thể chấp nhận.
Sau giờ học, như thường lệ, mọi người tập trung ở phòng câu lạc bộ.
Kiyomi cũng đến đầy đủ. Dù có dẫn theo Saitani.
Tuy nhiên, Saitani cũng dường như đã nhận ra lý do mình bị lôi kéo đến, khi thấy không khí khác thường của bọn tôi.
“…Thế, có chuyện gì vậy? Đồ trai tân.”
Kiyomi ngồi vào chỗ thường lệ với vẻ mặt rõ ràng là đang bực bội. Ngay cả cách ngồi cũng cho thấy em ấy đang tích tụ năng lượng giận dữ. Cứ như thể sắp tung ra chiêu siêu sát thủ vậy.
“Đừng có cộc cằn thế chứ.”
“Tôi nói chuyện với anh thôi đã thấy khó chịu rồi.”
Chao ôi. Đúng là không có chỗ nào để bám víu…
Nhưng nếu tôi nổi giận ở đây, mọi thứ sẽ lại đâu vào đấy.
…Được rồi. Mau đề nghị thôi. Em ấy sẽ phản ứng thế nào đây?
“Kiyomi. Đường đột quá, nhưng mà, chúng ta hãy đấu một trận đi.”
“………………………………………………………………………………………Hả?”
Mất khoảng năm giây, em ấy mới phản ứng lại.
Mắt em ấy chớp chớp, vẻ mặt như không hiểu tôi đang nói gì.
Ừm, phản ứng không tệ.
“Đấu ư? Chuyện gì vậy?”
“Tôi nghĩ đã đến lúc cần phải giải quyết mối quan hệ này rồi.”
“Tôi thì không thấy cần thiết phải làm vậy.”
Việc em ấy không chấp nhận trận đấu đã được dự đoán trước.
Tuy nhiên, dù ý nghĩ thật sự của em ấy là gì, em ấy chắc chắn muốn đấu với tôi. Nếu không thể lộ rõ điều đó, thì dù muốn, em ấy cũng chỉ có thể từ chối trên bề mặt.
Nhưng tôi có thể tạo ra lý do cho em ấy.
Dù là lý do thêm vào sau cũng được, miễn là một lý do đủ để em ấy chấp nhận đấu với tôi – nói tóm lại, một lời biện minh rằng mình chấp nhận trận đấu là vì điều này.
Vì vậy, tôi đề nghị điều mà em ấy chắc chắn sẽ mong muốn.
Mà thôi, cái đó thì chỉ có một thôi.
“Nếu em thắng tôi, tôi sẽ dọn ra ngoài ở riêng. Thậm chí, tôi sẽ chuyển trường nữa.”
Mong muốn bề mặt của em ấy, nói trắng ra, chính là không muốn tôi lọt vào tầm mắt. Mà cái này thì ai cũng biết.
Nghe vậy, Kiyomi trợn mắt.
Có vẻ như em ấy không ngờ tôi lại nói đến mức này.
Và cả Kotoko cùng những người khác cũng ngớ người ra, có lẽ vì không ngờ tôi lại nói đến chuyện chuyển trường.
“Này, này? Seiichi? Anh nói khác với chuyện ban đầu rồi đấy nhé?”
“Không phải là khác, chỉ là tôi chưa nói thôi.”
Kotoko tỏ vẻ bất mãn, như thể bị dồn vào đường cùng.
Nhưng lúc này, tôi phải cố gắng thuyết phục Kiyomi đủ mọi điều.
“Thủ tục chuyển trường có thể mất thời gian, nhưng nhà thì tôi sẽ dọn ra ngay lập tức.”
“S, sao có thể như vậy…”
Kiyomi có vẻ bối rối, không còn sự sắc sảo thường ngày nữa.
Nếu có thể dồn ép được thì cứ dồn ép thôi.
“Tiền để ở riêng tôi cũng đã dành dụm đủ rồi. Vốn dĩ tôi cũng định dọn ra sau khi tốt nghiệp cấp ba mà.”
Một nửa là thật, một nửa là giả.
Tiền để ở riêng thì chưa tích góp được đến mức đó, và tôi cũng chưa quyết định có ở riêng hay không. Dù tôi cũng muốn thế.
Nhưng chỉ cần ám chỉ rằng mình có thể làm được điều đó, em ấy sẽ cắn câu.
“…Anh chắc chứ? Nói vậy đấy nhé.”
“À, đương nhiên rồi. Đàn ông không nói hai lời.”
Kiyomi nở nụ cười kiêu ngạo, trở lại phong thái thường ngày.
“Được thôi. Tôi chấp nhận. Anh đừng có quên lời hứa đó đấy nhé.”
“Hay là viết hợp đồng ra đây nhé?”
“Không cần đâu. Nếu anh thất hứa, thì chỉ là anh là loại người đó mà thôi.”
Tốt rồi. Em ấy đã hoàn toàn vào cuộc rồi.
Mọi thứ đúng như ý tôi muốn.
“Thế, chúng ta sẽ thi đấu môn gì?”
“Chuyện đơn giản thôi. Điều mà em đang say mê lúc này ấy.”
“Hả? Ý anh là sao…”
“Là làm chocolate.”
Vẻ mặt Kiyomi khẽ co giật.
“Vào Ngày Valentine, mỗi người sẽ làm chocolate rồi mang đến cho ban giám khảo nếm thử. Sau đó họ sẽ đánh giá là được.”
“Đồ, đồ ngốc! Con trai mà làm chocolate gì chứ!”
“Ơ? Sao thế? Không tự tin hả? Không tự tin thắng một thằng con trai như tôi hả? Ra vậy… Thôi đành vậy. Thế thì làm môn khác nhé.”
Tôi cố ý nói với giọng điệu châm chọc. Kiyomi chắc sẽ không chịu nổi đâu.
Em ấy cau mày, vẻ mặt cực kỳ khó chịu. Cứ như thể sắp đá tôi một cái vậy. Ôi, đáng sợ quá. Bạo lực là không nên nhé.
“Thực ra, tôi là người nghiệp dư trong việc nấu ăn. Nhưng tôi vẫn định thắng em đấy. Ít nhất thì Kiyomi của bây giờ không phải đối thủ của tôi.”
“…Hả? Anh nói gì thế…”
“Không, thì tôi mới nói vậy đó. Nếu không thấy có cửa thắng thì đổi sang môn khác. Với lại, em kiểu gì cũng làm ra món ‘chocolate nhìn sao’ chứ không phải ‘bánh pie nhìn sao’ của Anh Quốc cho xem.”
Seimi đập mạnh tay xuống bàn, rồi bật dậy đầy khí thế.
Chiếc ghế văng ngược ra sau, va vào đâu đó rồi lăn lông lốc đi xa. Saitani ngồi cạnh cũng luống ca luống cuống cả lên. Dễ thương ghê.
“Được lắm! Để rồi xem, thắng ngươi xong, ta sẽ lập tức tống cổ ngươi ra khỏi nhà, giữa cái trời lạnh cắt da cắt thịt này! Ngươi cứ chờ đến Valentine mà xem!”
Trong lòng Seimi thầm cười đắc ý.
“Thôi được, vậy là cuộc so tài đã định!”
Cứ thế, cuộc chiến xem sô-cô-la của tôi và Seimi ai ngon hơn – một trận chiến mà người ngoài nhìn vào chẳng hiểu mô tê gì – đã chính thức nổ ra.


0 Bình luận