Cảm ơn anh (cậu) đã làm vì em.
“Không ngờ, vậy mà thầy hiệu trưởng và chủ tịch hội đồng quản trị lại tự mình quyết định mọi chuyện trong lúc tôi không có mặt...!”
Hội trưởng Hội học sinh Yaotani Airi ngồi tại một bàn trong Maid Cafe “Tsudan”, vừa chống cằm lên chiếc khăn trải bàn trắng tinh tươm, vừa cắn móng tay vì bực bội đến không chịu nổi.
Nhân tiện, Maid Cafe “Tsudan” đã đóng cửa sau khi tiễn vị khách cuối cùng. Giờ đây, mọi người đang cùng nhau dọn dẹp dưới sự giám sát của Kiriko-nee-san.
Lý do hội trưởng hội học sinh lại có mặt trong một Maid Cafe đã đóng cửa là vì cô ấy đến để xả hết những lời than phiền.
Bên này thì đang nhờ vả cô ấy, nên cũng không tiện từ chối.
“Ừ thì, hội học sinh đâu có nhiều quyền hành lớn lao gì. Có quyền lực hơn giáo viên chỉ là trong game thôi, đúng không?”
“Đáng ghét cái việc làm chân chạy vặt cho giáo viên nên tôi đã dần dần mở rộng quyền hạn của mình vậy mà… Ước gì có quyền lực như Đồi Nhuộm Đỏ Scarlet…”
“Cô còn chơi cả mấy cái eroge (game người lớn) bình thường nữa à…”
“Ài, chết tiệt! Tôi muốn đạp tên hiệu trưởng đó một phát quá đi mất!”
Mức độ bực bội của hội trưởng đã đạt đến vận tốc ánh sáng. Ánh mắt cô ấy trông thật đáng sợ. Trông cứ như thật sự sẽ làm vậy.
“Thế thì… hắn ta có liên quan đến cuộc thi sắc đẹp này đúng không?”
“Đúng vậy. Shigure Akko… hình như là người được chủ tịch hội đồng quản trị trường Kokuryo ưu ái. Tôi không ngờ lại có thể để cái trò xếp hạng phụ nữ lỗi thời như vậy diễn ra. Thầy hiệu trưởng của trường chúng ta cũng thật là. Tôi không thể hiểu nổi tại sao ông ấy lại chấp thuận.”
Thật ra, đối với Akko thì không cần là cuộc thi sắc đẹp cũng được.
Chẳng qua, cuộc thi sắc đẹp dễ dàng để che giấu mục đích thật. Dù bản thân cuộc thi sắc đẹp mà nói thì cũng khá bất thường, nhưng ở lễ hội văn hóa trường đại học thì cũng có thể diễn ra.
Tôi cũng có thể đoán được đại khái các chương trình và những gì ban tổ chức sẽ yêu cầu thí sinh làm trong cuộc thi.
“Dù sao thì, cũng là một cuộc thi sắc đẹp nhỉ…”
Kotoko vừa quét dọn bằng chổi, vừa vô tình lẩm bẩm.
“Em muốn tham gia—!”
“Suwama-san đúng là chẳng chút do dự gì…”
“Ể ~! Tại vì ~, trông nó vui mà. Cuộc thi sắc đẹp đâu có thường xuyên được tổ chức. Đây có khi là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em tham gia?”
“Cô không thấy khó chịu khi bị xếp hạng à?”
“Bị đánh giá bởi đám đông thì em không bận tâm đâu! Nhưng nếu bị Seiichi nói ‘không được’ thì em sẽ buồn lắm đó ~”
Đừng có nhắc tên tôi ra chứ.
Tuy nhiên, Eve cũng có một tính cách thẳng thắn theo kiểu của riêng cô bé. Không bận tâm khi bị đám đông đánh giá, à.
Tôi cũng đôi khi do dự khi mua eroge vì đánh giá của người dùng. Hơn cả đánh giá của người khác, thì đánh giá của người mình tin tưởng hoặc đánh giá của chính mình mới quan trọng. Tôi muốn học hỏi tinh thần ấy của Eve.
“Ryoma. Cùng tham gia với tớ nhé!”
Và Kiyomi lại ném một quả bóng khó đỡ như thường lệ cho Saitani.
“Ê—! Tuyệt đối không được đâu! Không phải đã nói là cuộc thi sắc đẹp sao!”
“Thông báo còn nói thế này mà: ‘Dù là Miss, nhưng nam sinh cũng có thể tham gia đó!’. Thế này là ý trời muốn Ryoma tham gia rồi!”
“Không chịu đâu! Không chịu đâu! Không chịu đâu!”
“Nào. Nhanh lên, đi đăng ký tham gia thôi!”
“Không chịu đâu———————————————————!”
Saitani, trong bộ đồng phục hầu gái, kịch liệt phản đối. Chuyện đó là đương nhiên rồi.
Và Kiriko-nee-san, cố vấn của câu lạc bộ, nhún vai như thể nói “bó tay”.
“Thầy Tadokoro và vài người nữa đã xông vào phản đối hiệu trưởng rồi mà. ‘Làm gì có chuyện biến mấy cô gái tuổi dậy thì thành trò mua vui! Hành vi như thế không xứng đáng với một nhà giáo dục, v.v…’ — ông ấy giận dữ bốc hỏa luôn đó. Nhưng nghe nói phe Kokuryo chịu trách nhiệm nên đã bị gạt bỏ.”
“Chắc chắn với tính cách của thầy Tadokoro thì sẽ không vui vẻ gì rồi. Nhưng còn Kiriko-nee-san thì sao?”
“Cơ hội hiếm có mà, nếu muốn làm thì cứ làm thôi. Chuyện này đâu quyết định phẩm giá của các cô gái đâu. Cứ thoải mái tham gia và tận hưởng thôi. Xem như một kỷ niệm.”
Vẫn hời hợt như thường lệ. Đúng là Kiriko-nee-san.
“Nói đến cuộc thi sắc đẹp, eroge cũng có bảng xếp hạng bình chọn nhỉ.”
Tozaki đột nhiên nói ra một câu lạ lùng. Đúng là có thật.
“Có chứ. Đánh giá thay đổi hẳn trước và sau khi phát hành.”
“Nếu nữ chính có ý thức thì đứng chót bảng chắc cay lắm. Đáng lẽ là nữ chính chính, vậy mà nhân vật phụ không thể công lược được lại có nhiều phiếu bầu hơn chẳng hạn.”
“Cũng có thể là nữ chính chính phải có tính cách an toàn hơn.”
Thôi thì, xét về ý nghĩa xếp hạng các cô gái, cả hai đều không khác gì nhau.
“Eve và Kiyomi đều hào hứng… còn mình thì…”
Kotoko lộ vẻ mặt băn khoăn.
“Chắc chắn, cậu sẽ tham gia, đúng không?”
Một giọng nói tươi tắn vang lên.
Từ lúc nào, Shigure Akko đã đứng ở cửa.
“Tham gia là tùy ý, nhưng… nếu không tham gia, thì sẽ không biết điều gì xảy ra đâu nhé?”
“Nếu tham gia thì thể nào cũng có chuyện xảy ra thôi, Akko.”
Khi tôi chỉ ra điều đó, Akko cười khúc khích.
“Làm gì có. Tôi chỉ muốn kết thúc lễ hội văn hóa này một cách vui vẻ thôi. Có chút gì đó chưa đủ. Nên tôi nghĩ phải làm cho hai trường trung học có thể náo nhiệt hết mức.”
Đáng ghét.
Tuy nhiên, cãi cọ ở đây cũng chẳng ích gì. Chỉ phí thời gian.
“Tất nhiên, tôi cũng sẽ tham gia.”
Akko nở một nụ cười tự tin đầy thách thức.
Đúng rồi, nếu chính cô ta không trực tiếp tham gia thì cũng chẳng thể gài bẫy Kotoko được.
“Toàn thể học sinh toàn trường đã rất hăng hái rồi, nên chắc sẽ không bị hủy bỏ đâu. Mời quý vị hãy tham gia.”
“Chỉ để phòng hờ, tôi hỏi lại, cô không nói với tôi đúng không?”
“…Tôi không nghĩ Seiichi-kun lại là người hay nói đùa như vậy. À mà, nam sinh cũng có thể tham gia mà.”
“Chỉ là đùa thôi. Tôi xin phép từ chối.”
Từ nãy đến giờ, ánh mắt của Akko vẫn dán chặt vào Kotoko.
Dù không thể hiện ra mặt, nhưng rõ ràng là có sự thù địch…
“Shigure-san. Cô nghĩ mình có thể thắng sao?”
Yuka tiến lại gần Akko, khiêu khích thay cho Kotoko.
Yuka ưỡn ngực, nhấn mạnh "vũ khí của phụ nữ" mà Akko không có. Mặc dù có liên quan đến Kotoko, Yuka cũng có một tính cách khá hay.
“…Sức hấp dẫn của phụ nữ không chỉ nằm ở hình thể đâu nhé? Kiến thức và phẩm hạnh cũng là một yếu tố đó.”
“Tôi cũng nghĩ mình có đủ cả hai đấy?”
“Ồ. Hatsushiba-san lại nghĩ như vậy sao. Nhưng còn về đầu óc thì sao nhỉ?”
“Kể ra thì, tôi cũng có thành tích học tập tốt đấy, Yuka.”
“Ôi chao. À mà, dù sao cũng là trường có điểm số kém mà.”
Tia lửa tóe ra giữa Yuka và Akko.
Đó đã trở thành cuộc đấu khẩu gay gắt rồi. Ôi, đáng sợ thật.
“Nói chung là, bản thân cô Shigure có kiến thức hay phẩm hạnh gì không?”
“Ồ, tất nhiên là có.”
“Hể. Một người hay hạ thấp người khác mà cũng có sao?”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
Yuka bực bội nghiến răng.
Akko lúc nào cũng thế khi tình thế trở nên bất lợi. Cô ta luôn có đường thoát.
Để phơi bày tội lỗi của cô ta ra ánh sáng không phải là điều dễ dàng.
“À, Akko-chan… Cậu còn định làm gì nữa sao?”
Eve lo lắng tiến lại gần Akko.
“Ừ. Chúng ta hãy cùng nhau vui vẻ đi. Eve-chan. Chắc chắn Eve-chan cũng sẽ tham gia chứ? Chúng ta hãy chơi thân với nhau như ngày xưa nhé?”
“‘Như ngày xưa’ thì chỉ có Akko-chan vui thôi mà?”
“…Ồ. Tớ cứ nghĩ Eve-chan cũng đã rất vui.”
“Em chỉ nghĩ mình đang vui thôi. Chỉ khi chơi với Seiichi, Kotoko-chan, Hatsushiba-chan và Kiyomi-chan thì em mới biết. Chơi với bạn bè là như thế này.”
“……”
“Em rất cảm ơn Akko-chan đã quan tâm đến một người cô đơn như em… Nhưng em ghét cứ phải làm những việc như xách đồ, giữ chỗ, những thứ như thế đó!”
Những lời thật lòng của Eve cuối cùng cũng thốt ra. Hay đúng hơn là cô bé đã nhận ra.
“Dường như em đã… trưởng thành hơn nhiều. Thật sốc khi em lại nghĩ về tôi như vậy.”
“N-nhưng, em… cũng muốn làm bạn tốt với Akko-chan mà.”
Trong khoảnh khắc. Vẻ mặt của Akko lộ rõ vẻ khó chịu.
“…Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương vậy, Eve-chan?”
Nhưng biểu cảm đó chỉ thoáng qua trong tích tắc rồi nhanh chóng biến mất.
“Akko-chan…”
“Nếu lòng tốt của tôi bị hiểu lầm thì thật đáng buồn. Dù sao thì, nếu Eve-chan cũng tham gia thì cứ tự nhiên. Dễ thương mà. Chắc chắn sẽ được người mình thích đánh giá cao thôi.”
…Trong từng lời nói đều có ẩn chứa chất độc. Nghe không giống như lời khen ngợi chút nào.
“Ayame-san cũng hãy tham gia nhé. Tất nhiên là cậu sẽ không bỏ chạy đâu, đúng không?”
“…Cô”
“Đừng có nhìn tôi như thế chứ? Tôi chỉ muốn có một lễ hội văn hóa vui vẻ thôi mà.”
Kotoko không nói nhiều. Chắc cô bé đang do dự nhiều điều.
Thôi thì, dù sao tôi cũng nên hỏi một lần.
“Có một điều tôi muốn hỏi là, nếu tham gia thì cô sẽ không động đến bên này nữa chứ?”
“Anh đang nói gì vậy?”
“Đừng có giả vờ nữa. Tôi cũng bắt đầu thấy chán rồi đấy.”
“Dù bằng cách nào đi nữa, mọi chuyện rồi sẽ kết thúc thôi.”
Mọi chuyện rồi sẽ kết thúc, à. Đúng là nói năng khéo léo thật.
Kẻ kết thúc sẽ là cô mà… Tôi định nói ra nhưng rồi dừng lại. Nguy hiểm thật. Chẳng cần thiết phải cố ý làm cô ta đề phòng. Cứ để cô ta lơ là đi.
“Vậy thì, xin nhờ mọi người vậy.”
Và Akko mỉm cười rời đi. Có lẽ cô ta rất tự tin vào kế hoạch của mình, nên thái độ vẫn rất thong dong.
“T-tính sao đây, Kotton?”
“Bảo tính sao thì biết tính sao giờ.”
“Akko-chan chắc chắn đang âm mưu điều gì đó.”
Ba người đều tỏ ra chùn bước. Đúng là khi biết Akko đang âm mưu điều gì đó như vậy thì sẽ do dự.
“Việc tham gia đồng nghĩa với việc nhảy vào cái bẫy đã được giăng sẵn. Tôi không thể đồng ý được.”
Hội trưởng hội học sinh nhấn mạnh sự nguy hiểm.
Thực tế, nghĩ thế nào cũng là một cái bẫy.
Nếu chuyện này kết thúc một cách đường đường chính chính, tôi sẵn sàng quỳ lạy Akko.
“…Kotoko, Yuka, Eve. Xin lỗi, nhưng ba cô có thể tham gia được không?”
Khi tôi nói vậy, ba cô đều ngớ người ra.
“Này Akko-miya!? Anh không nghe thấy lời tôi nói sao!?”
Hội trưởng nổi giận.
“Đừng có gọi tôi bằng cái tên như thể tôi vừa trải nghiệm ‘aha’ vậy… Tôi cũng không phải nói mà không suy nghĩ gì đâu.”
“…Có thật không vậy?”
Ánh mắt nghi ngờ. Cô ấy đúng là chẳng tin tôi chút nào cả…
Về phần Kotoko, cô bé nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
“Nếu Seiichi đã nói thì không sao… nhưng lạ thật đấy? À, chuyện này cũng vì tin đồn về em đúng không?”
“Ừ thì, theo nghĩa rộng là vậy. Nhưng mục đích chính là để Akko im lặng. Cứ dây dưa với cô ta mãi, thì cũng có khả năng bên mình sẽ gặp nguy hiểm.”
“Em cũng cảm giác đó là bẫy của cô ta… Anh có kế sách gì không?”
“Cũng có. Tôi định phản đòn thật mạnh.”
Khi đã biết đối phương sẽ làm gì, việc đối phó sẽ dễ dàng hơn.
“Thế nên, làm phiền các cô đi đăng ký tham gia nhé.”
“Được. Em hiểu rồi.”
Không hỏi lý do, cũng chẳng chút do dự, Kotoko gật đầu. Biểu cảm cứ như muốn nói “vì em tin anh”. Được tin tưởng tuyệt đối như thế này, tôi cũng thấy ngượng ngùng.
Chỉ vì như vậy, tôi càng muốn đáp lại lòng tin đó thật xứng đáng.
“Thế thì đi thôi, Yuka.”
“Ừ. Dù sao cũng đã lỡ rồi, tớ cũng muốn có một trận đấu hay với Kotton.”
“Ha ha. Thôi thì, em cũng sẽ cố gắng hết sức vậy.”
“Em cũng không thua đâu—!”
Khi ba người bước ra khỏi cửa, tôi giữ Eve lại.
“Eve.”
“Hửm? Gì vậy, Seiichi?”
“Anh có một chuyện muốn nhờ em. Một vai trò quan trọng đó.”
“Được, được thôi. Nhưng em không làm được việc gì khó đâu nha ~?”
“Không khó đâu. Này, anh đưa cái này cho em.”
Tôi lấy ra một thứ và ném nhẹ nó theo hình vòng cung, Eve bắt lấy rất chắc chắn.
“…Băng dính đen? Anh định trói cái gì à ~? Kiểu bịt miệng như trong phim truyền hình ấy hả?”
“Không phải đâu. Nghe đây? Việc cần làm rất đơn giản.”
Tạm thời, sau khi truyền đạt việc cần làm cho Eve, cô bé do dự gật đầu.
“Em hiểu rồi… nhưng tại sao lại phải làm như vậy?”
“Là để vạch trần những lời nói dối. Thôi, Kotoko và các bạn đang đợi bên kia kìa, đi đi. Với lại, chuyện này giữ bí mật với hai người kia nhé.”
“Vâng~! Bí mật của riêng Seiichi và em thôi!”
Tôi không biết cô bé thấy vui gì, nhưng Eve nở nụ cười và đi về phía Kotoko và các bạn.
Maid Cafe đã đóng cửa nhưng vẫn bị hội học sinh chiếm đóng.
“Hana. Thông tin từ trường bên kia sao rồi?”
“Đã tìm được bằng chứng. Tôi đã tổng hợp ở đây.”
“Còn bên Asuka thì sao?”
“Bên này thì… Liên quan đến thông tin cá nhân nên…”
Ngoài phó hội trưởng và thư ký, còn có hai người nữa xuất hiện. Chắc là học sinh khóa dưới.
“Bị chiếm đóng lúc nào không hay rồi, Shingu.”
Tozaki nhún vai.
“Thôi thì, bọn tôi không còn dùng nữa, nên thế cũng được. Ban đầu, chính hội trưởng đã giúp chúng ta có được nơi này làm Maid Cafe mà.”
Vị trí địa lý thực sự rất tuyệt vời. Quả không hổ danh hội trưởng hội học sinh, người hiểu rõ trường học.
Và hội trưởng nhận ra ánh mắt của tôi.
“Này. Cái tên ‘Ora-miya’ kia.”
“Xin đừng gọi tôi bằng cái tên như thể tôi là kẻ kiêu ngạo vậy.”
“Những điều anh nói, nhìn chung đều đúng. Làm sao anh lại biết rõ đến vậy chứ…”
“Thật sao? Tôi nghĩ đó là một chuyện đơn giản thôi mà.”
Việc vạch trần lời nói dối của đối phương rất dễ dàng nếu bạn kiên quyết cho rằng đó là lời nói dối. Chỉ khi bạn nghĩ rằng “biết đâu là thật…” thì mới lạc lối và mất phương hướng.
Rốt cuộc, chỉ cần tin tưởng Kotoko, tự nhiên bạn sẽ thấy rõ điều gì là dối trá.
“Được rồi, hội trưởng. Tiện thể, có thể nhờ cô một chuyện nữa không?”
“Hả!? Đến nước này rồi mà còn định bắt tôi làm việc nữa sao!?”
“Thôi nào, chẳng phải tốt đẹp sao. Đã ăn phải thuốc độc thì phải ăn luôn cả đĩa vậy.”
“Không phải thuốc độc gây chết người! Không được! Tại sao tôi lại phải thích thú mà tuân theo chỉ thị của anh chứ!?”
“Chuyện rất đơn giản thôi, cô giúp tôi một chút được không?”
Tôi cúi đầu.
“…Việc anh cúi đầu với tôi, có nghĩa là—.”
“Như cô đã đoán. Chuyện này cũng vì Kotoko.”
Tôi nghe thấy tiếng nghiến răng khẽ.
Tiếp theo là một tiếng thở dài thật lớn.
“Được thôi. Anh cứ nói đi.”
May quá. Việc tôi muốn cô ấy làm chỉ có một.
“Tôi muốn cô chiếm lấy hàng ghế đầu và livestream sân khấu cuộc thi sắc đẹp. Cô nói có tài khoản trang web video đúng không? Cứ livestream trong mục riêng tư là được.”
“…Để làm gì? Chẳng lẽ, sau này định điều tra gì sao?”
“Không, nếu vậy thì tôi đã bảo cô quay video rồi. Tôi muốn canh thời điểm, chỉ muốn biết chuyện gì đang xảy ra trên sân khấu thôi.”
“Sao anh không tự làm đi?”
“Xin lỗi nhé. Tôi không thể có mặt ở địa điểm tổ chức cuộc thi sắc đẹp được.”
“Anh định làm gì…?”
“Đối phó với cái bẫy của Akko. Ngoài cái này ra thì không còn gì khác.”
Tôi sẽ tung ra một cú phản đòn mạnh mẽ đối với những gì cô ta sẽ làm.
Để làm được điều đó, thời điểm là rất quan trọng, và tôi biết hiệu quả sẽ chẳng là bao nếu tôi chỉ một mình la hét tại chỗ.
“…Là hình ảnh từ camera điện thoại thông minh. Tôi không đảm bảo độ phân giải đâu nhé.”
“Chỉ cần thấy được đại khái chuyện gì đang xảy ra là được. Nhưng nếu có thể làm cho âm thanh rõ ràng thì tôi sẽ rất vui. Tôi sẽ cho cô mượn điện thoại cũ của tôi.”
“Điện thoại cũ?”
“Cô hãy dùng nó để liên lạc với tôi. Khi đang quay camera và livestream, việc nghe điện thoại sẽ phiền phức đúng không?”
“Đúng là như vậy… nhưng anh thực sự định làm gì? Hãy nói chi tiết ra đi.”
“Thôi nào. Dù sao thì cũng sẽ sớm biết thôi mà. Cứ mong chờ đi. …Đợi Akko lộ sơ hở.”
Lúc đó, hội trưởng chợt lộ vẻ sợ hãi trong giây lát.
…Tôi nhớ mình đâu có làm mặt đáng sợ.
“Anh có vẻ mặt thật đáng sợ… Đó là vẻ mặt làm phụ nữ phải khóc đó.”
“Không, thực ra thì. Tôi cũng nghĩ mình nên tức giận rồi đó. Kotoko suýt nữa thì bị thương mà. Tai nạn cố ý trong buổi diễn thì không thể bỏ qua được.”
Tuy nhiên, người thực hiện là Nishihara, và kẻ đứng sau không hề nhúng tay vào. Akko chỉ cần biện minh rằng cô ta không hề nói những điều đó thì sẽ không bị buộc tội. Dù cô ta có đen tối đến mấy, thì cô ta vẫn sẽ thoát tội.
Hơn nữa, Kotoko đã nói sẽ không kết tội Nishihara. Tôi không thể phá vỡ lời hứa đó được.
“Chẳng lẽ, anh đang rất tức giận sao?”
“Đương nhiên rồi. Bị lọt vào vòng trong và bị hành xử tự do như thế này mà không tức giận thì thật kỳ lạ. Mà, cô ta cũng đã lộ sơ hở và giăng cái bẫy có thể nhìn thấy được như cuộc thi sắc đẹp. Dù đã bị động mãi đến giờ, nhưng cũng đến lúc phải trả đũa một cách mạnh mẽ rồi.”
Tôi cũng thành thật mà nói, đã quá chìm đắm trong sự bình yên mà trở nên lơ là.
Kẻ thù đang đến mà tôi gần như không có bất kỳ hành động nào.
Nhưng, đã bị chèn ép đến mức này thì tôi muốn phản công một đòn.
Một đòn chí mạng.
“Nếu không thể vạch trần tội lỗi của cô ta ra ánh sáng trong lần này, thì tôi sẽ để cô ta tự diệt ngay trên sân khấu cuộc thi sắc đẹp này. Việc tôi làm chỉ là thêm một cú đẩy cuối cùng mà thôi.”
“Hiểu rồi. Tôi không biết anh sẽ làm gì, nhưng… chỉ lần này, Hội học sinh sẽ hoàn toàn hợp tác với anh.”
“À. Nếu hội trưởng chịu ra tay giúp đỡ thì mạnh như trăm người. Tôi tin tưởng cô đó.”
Lần này tôi thực sự nghiêm túc.
Đến lúc để cô ta im lặng rồi.
◆
Có hai mươi thí sinh tham gia cuộc thi sắc đẹp.
Trong số bạn bè của Kotoko, có Yuka, Eve, Kiyomi và Saitani tham gia.
Ngoài ra còn có các thành viên hội học sinh trường Kokuryo, và Shigure Akko.
“Vậy thì, xin mời các Miss bước vào!”
Người dẫn chương trình cầm loa phóng thanh và la lớn.
Mọi người lần lượt bước lên sân khấu được dựng vội trong sân trường. Trang phục thì muôn hình vạn trạng: có người mặc thường phục, đồng phục học sinh, hoặc hóa trang cho các gian hàng. Còn Kotoko và các bạn thì vẫn mặc nguyên bộ đồng phục hầu gái.
Theo tiếng hô, một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên.
“Thật là… cái tên đó, bắt tôi làm đến cả chuyện này. Nếu không có phần thưởng tương xứng như được hẹn hò với Ayame-san thì không đáng đâu.”
Ở hàng ghế đầu, hội trưởng hội học sinh cùng với phó hội trưởng và thư ký ngồi cạnh đó.
Đúng như Seiichi đã nói, cô ấy lén lút quay phim bằng điện thoại thông minh. Hiện tại, nó đang được phát trực tiếp trong cộng đồng riêng tư của Airi.
“Hội trưởng. Để tôi cầm giúp nhé?”
“Không. Tôi sẽ tự làm. Tôi là người được nhờ vả, và tôi muốn tự tay quay Kotoko-san.”
“Tôi xin lỗi.”
“Hơn nữa, Hana. Hình ảnh có rõ không?”
“Vâng. Tôi vẫn xem được trên điện thoại của mình. Âm thanh cũng không có vấn đề gì. Độ trễ cũng trong giới hạn cho phép.”
“Vậy thì được rồi. Hắn ta chắc cũng đang xem.”
Cộng đồng riêng tư mà Airi tạo trên trang web video ban đầu được lập ra với ý định xem liệu có thể tổ chức các sự kiện sử dụng video trong trường hay không. Nó yêu cầu phê duyệt và chỉ có những thành viên hội học sinh đáng tin cậy mới có thể vào. Vừa rồi, Seiichi đã tham gia.
“Trong cộng đồng của tôi mà lại có đàn ông… Sau khi xong việc tôi nhất định sẽ đuổi cổ hắn ta!”
“Tôi cũng không nghĩ hội trưởng lại chấp nhận cho đàn ông vào đâu.”
“Asuka. Chuyện này vốn dĩ không phải vì hắn ta. Mà là để bảo vệ Kotoko-san.”
“Tôi biết rồi.”
Với lại, video đã quay phải xóa ngay lập tức. Mặc dù được mã hóa riêng tư, nhưng nó vẫn được tải lên mạng.
Chỉ là, Airi có ý định lưu lại cục bộ. Phiên bản lưu giữ vĩnh viễn.
Bỗng, túi áo ngực của Airi rung lên. Là điện thoại cũ của Seiichi đặt bên trong.
Vừa giữ ống kính camera điện thoại, Airi vừa nghe máy.
『Đừng chỉ quay mỗi Kotoko, quay tổng thể một chút đi chứ.』
“Anh định chỉ đạo tôi sao?”
『Không, nếu làm riêng thì không sao… Thôi thì, âm thanh không có vấn đề gì thì được rồi.』
“…Thôi được rồi. Chút nữa mà bị than phiền thì cũng phiền phức.”
『Vậy thì, xin nhờ cô vậy.』
Tỷ lệ phóng to của camera giảm một chút, lùi về phía sau. Một góc nhìn thấp, bao quát toàn cảnh.
Trong lúc đó, một người đàn ông xuất hiện ở hàng ghế đầu của khán giả.
“Harukaze… Kyoya…”
Đó là hình dáng của người đàn ông mà Airi không muốn thấy nhất.
Theo phản xạ, Airi điều chỉnh góc quay, loại bỏ Kyoya ra khỏi khung hình, đồng thời điều chỉnh để toàn bộ sân khấu vẫn hiển thị.
“Tại sao tên đó lại ở đây… Hắn ta đến cổ vũ cho Shigure Akko sao…?”
Trong lúc đó, chương trình trên sân khấu vẫn tiếp tục.
“Và tiếp theo là chương trình! Ngay lập tức, màn trình diễn bikini—!”
Toàn bộ khán giả đồng loạt reo hò. Đặc biệt là cánh đàn ông.
“Thật bẩn thỉu…”
Airi nghiến chặt răng đến mức có thể nghe thấy tiếng cắn móng tay. Biến phụ nữ thành trò mua vui là điều không thể chấp nhận được.
Hơn nữa, còn trắng trợn khoe làn da mềm mại dù đã che đi những phần quan trọng.
“Nhưng mà, đúng là nếu không có cơ hội như thế này thì cũng không thể nhìn thấy đồ bơi của Kotoko-san và các bạn… Ài, mình cũng không thể thoát khỏi tội lỗi này rồi…!”
Airi vừa cắn móng tay, vừa rên rỉ.
Sau đó, các thí sinh tạm thời biến mất vào hậu trường sân khấu.
Chắc họ đã đi về phía phòng thay đồ ở gần đó.
"Vâng, xin mọi người chờ một lát ạ."
Ngay sau đó, chiếc điện thoại trong túi ngực của Ai lại rung lên bần bật, là cuộc gọi từ Kiyoi.
"Alo, có chuyện gì không ạ?"
"Tiếp theo, Ako sẽ ra tay thôi. Nhưng cứ để cô ta giở trò đi, đừng vội cản."
"Giở trò gì vậy ạ?"
"Chắc chắn con bé đó sẽ lộ ra điểm yếu. Cô nhớ quay lại cẩn thận, đừng để sót cảnh nào nhé."
Đến lúc này, Ai hoàn toàn không hiểu Kiyoi và Ako đang muốn làm gì, hay giữa họ sắp có những màn đối đáp ra sao. Thậm chí, Kiyoi đang ở đâu, cô cũng không hề hay biết.
"Có vẻ như các em đã thay đồ xong rồi ạ!"
Và rồi, từng cô gái trong trang phục đồ bơi lần lượt bước ra.
Có lẽ là mượn đồ bơi của câu lạc bộ bơi lội, đa phần là bộ liền thân dành cho thi đấu. Phần lưng áo được khoét rất sâu.
"Ối giời ơi! Dừng lại đi Seimi-chan! Cứ thế này là em về thật đấy!"
"Có sao đâu! Đảm bảo hoàn hảo mà. Thương tình tớ còn mang theo chiếc khăn tắm to như khăn sarong này, được chứ!"
Mọi việc nhìn chung tiến triển khá suôn sẻ, ngoại trừ cảnh Saitani đang bị Seimi kéo lê lết.
Cuối cùng, Ako cũng bước lên sân khấu. Cô ta khéo léo không để lộ lưng về phía khán giả nên Ai vẫn chưa nhìn thấy gì.
"Chuyện gì sắp xảy ra vậy trời…?"
Ai nghiến răng, không còn cách nào khác ngoài tiếp tục quay hình sân khấu.
"Vâng, xin mời các bạn thí sinh, lần lượt theo thứ tự vừa bước vào, hãy xoay một vòng và tạo dáng nhé!"
Dòng chữ hiện lên trong các thí sinh cho thấy sự bối rối. Bị yêu cầu tạo dáng bất ngờ như vậy, chắc chắn ai cũng lúng túng.
"Yeaaah!"
Seimi đột ngột giơ tay tạo dáng chữ V. Dù không có chút quyến rũ nào, nhưng những động tác hoạt bát, nhanh nhẹn của cô khiến khán giả phấn khích. Tiếng "Woa!" vang lên khắp nơi.
"Ơ, ơ... thế này được chưa?"
Yuka nhẹ nhàng xoay người tại chỗ, rồi tạo dáng giơ ngón trỏ và ngón út.
Vài fan ít ỏi của Hatsushiba đồng loạt reo hò vui sướng.
Tiếp theo, Eve xoay vòng tròn một cách mạnh mẽ. Vòng ngực đầy đặn của cô nảy lên bần bật. Tiếng cổ vũ của các chàng trai đặc biệt lớn.
Mỗi khi một thí sinh nữ xoay người, tiếng vỗ tay và reo hò lại vang lên.
Saitani lúng túng đến mức khuỵu gối không xoay nổi, nhưng dường như điều đó lại tốt hơn, vì cô nhận được một tràng cổ vũ lớn bất ngờ.
"Thế thì... em xin phép thế này ạ."
Kotoko nhẹ nhàng xoay người, rồi tạo dáng như thể đang chìa tay ra. Kiyoi chắc chắn sẽ nhận ra ngay, đó là một trong những tư thế mà một họa sĩ minh họa nọ thường vẽ.
Tiếng vỗ tay vang lên dành cho từng người, và đến lượt Kotoko, tiếng vỗ tay cũng rất nhiệt tình. Nếu không phải đang cầm điện thoại, Ai chắc chắn đã vỗ tay lia lịa rồi. Giờ cô chỉ có thể dùng cánh tay không cầm điện thoại mà vỗ vào đùi.
"Kìa, Hội trưởng… Đùi chị sưng lên bây giờ."
"Hana, đừng cản tôi! Mà này, cả Hana và Asuka cũng phải vỗ tay mạnh hơn chứ!"
"Dạ, dạ..."
Phó Hội trưởng và Thư ký tuy bị "bỏ quên", nhưng nghe lời Ai nên cũng vỗ tay mạnh hơn một chút. Tiếng reo hò dành cho Kotoko dường như cũng lớn hơn.
Mọi thứ đến đây vẫn diễn ra suôn sẻ.
Cuối cùng, đến lượt Ako.
"..."
Thế nhưng, cô lại không chịu xoay người, như thể đang sợ hãi điều gì đó.
"Shigure Ako-san! Sao vậy em?"
Được MC thúc giục, Ako như thể hạ quyết tâm, xoay người.
Ngay lúc đó, tấm lưng trần của cô ta hiện ra.
Ở đó có một vết sẹo lớn.
Một vết sẹo vĩnh viễn chạy chéo, trông như thể bị xé rách. Chắc chắn đó là một vết thương rất nặng.
Khán giả bắt đầu xôn xao, bàn tán với nhau.
"Nghe nói ngày xưa bị người ta làm bị thương đấy." "Dã man thật. Là thằng khốn nào vậy?" "Có vết sẹo mà vẫn dám thi áo tắm, dũng cảm thật." "Đáng thương quá, giờ không thể xóa đi được nữa." "Tớ không bận tâm đâu, dù có sẹo."
Vân vân và mây mây, họ tự do bình phẩm.
Thế nhưng, thái độ của Ako chắc chắn đã khiến cô ta hiện lên trong mắt khán giả như một cô gái đã dũng cảm vượt lên chính mình.
Trong một không khí cuồng nhiệt như thế này, những điều bất thường như một cô gái công khai vết sẹo lớn trước đám đông đã bị bỏ qua hoàn toàn.
Ai gần như đã xác định được trung tâm của những lời đồn thổi lan truyền – đó là khu vực xung quanh nhóm "tay chân" của Ako.
"Ra đây là chuyện mà Kiyoi nói sao...?"
Ai cứ thế quay liên tục vết sẹo ấy, đúng như Kiyoi đã dặn.
Và rồi, Ako quay mặt về phía trước.
"À, ừm… đó là..."
"Xin đừng bận tâm ạ."
"Vâng! Xin lỗi em!"
Phần thi áo tắm kết thúc.
Sau đó, chương trình chuyển sang phần tiếp theo.
"Vâng, vậy thì, các bạn thí sinh hãy tiếp tục chia sẻ xem hồi cấp Hai mình là cô gái như thế nào nhé!"
Một cơn ớn lạnh mạnh mẽ chạy dọc sống lưng Ai.
Hồi cấp Hai và năm đầu cấp Ba, Kotoko là một "thanh niên bất hảo" có tiếng.
"Chẳng lẽ... họ định đào bới quá khứ đó lên để hành hạ cô ấy sao...!?"
Ai lập tức gọi điện cho Kiyoi.
"Anh nghe rõ rồi chứ. Tính sao đây?"
"Diễn biến này nằm ngoài dự đoán của tôi... Cứ nghĩ là họ sẽ ra tay ngay trong phần thi áo tắm cơ."
Giọng Kiyoi từ đầu dây điện thoại dường như hơi có vẻ lo lắng.
"Cứ thế này thì quá khứ cấp Hai của cô ấy sẽ bị phanh phui hết!"
"...Được rồi. Đã đến nước này thì cứ để 'mủ' chảy hết đi."
"Đồ đàn ông máu lạnh! Anh phải làm gì đi chứ!"
"Tôi không làm gì được... Vừa rồi tôi loáng thoáng nghe thấy, có vẻ như mấy tay chân của Ako đã lan truyền tin đồn về vết sẹo của Ako rồi. Chắc là không thể ngăn được nữa đâu..."
"Cái gì!?"
Ai nhìn về phía những "tay chân" của Ako. Nếu nhìn kỹ, họ vẫn đang rôm rả bàn tán về vết sẹo của Ako.
"Hội trưởng... tin đồn đang lan ra từ cái nhóm đó ạ."
"Chết tiệt rồi..."
"Từ chỗ này thì họ bắt đầu gây sự đây rồi. Chuyện này... những khán giả bình thường cũng sẽ quay lưng lại với chúng ta."
Tin đồn về vết sẹo của Ako đã lan rộng ra khắp khán giả. Không chỉ những "tay chân" mà cả những người xem bình thường cũng bàn tán xôn xao. Có lẽ vết sẹo của Ako đã tạo ra một cảnh tượng gây sốc đến mức đó.
"Chúng ta, chúng ta phải làm gì đây!?"
"Bây giờ chỉ có thể theo dõi diễn biến thôi."
Vô dụng! Ai giận dữ cúp điện thoại.
Trong lúc chờ đợi, đến lượt Kotoko.
Rõ ràng vẻ mặt Kotoko rất ủ rũ. Đối với Kotoko lúc này, kể về quá khứ chẳng khác nào kể về một "lịch sử đen tối". Nếu đây là một sự kiện chỉ riêng trường Sankage tổ chức thì còn đỡ. Nhưng ở đây có cả học sinh của Kokuryo, phụ huynh và những người ngoài – tức là những người chẳng liên quan gì đến Kotoko. Quá khứ của Kotoko sẽ bị phơi bày trước mặt tất cả những người đó.
"...Hồi cấp Hai, em là một đứa trẻ hư."
Kotoko thành thật kể lại.
Khán giả xôn xao trước câu chuyện bất ngờ này.
"Cái tên đó đang làm cái quái gì vậy...? Chẳng phải anh ta nên làm gì đó ngay tại đây sao...!"
Ai nắm chặt tay, móng tay hằn sâu vào da thịt.
"Em rất hối hận vì những hành động bồng bột ngày xưa."
"Hối hận là xong à!" "Đúng vậy đó!" "Cô gây ra bao nhiêu cái cuộc đời bị hủy hoại vì cái sự ngu ngốc đó hả!?"
Những lời chửi rủa xối xả đổ xuống, Kotoko nhắm mắt lại như để chịu đựng.
Thật quá tàn nhẫn.
Những lời đó phát ra từ khu vực mà các "tay chân" của Ako đang tụ tập. Có lẽ tất cả đều nằm trong tính toán của Ako.
"Hay là chúng ta đuổi cổ lũ người đó đi, Hội trưởng?"
Thư ký Asuka đề nghị với ánh mắt sắc lạnh, nhưng Ai lắc đầu.
"...Sẽ gây rắc rối đấy. Đã quá muộn rồi."
"Vâng... "
Ai muốn ra lệnh "Làm đi!" ngay lập tức. Nhưng lúc này, cô không thể làm gì để đảo ngược tình thế.
"...Nếu có ai đó ném đồ lên, lập tức đuổi ra ngoài."
"Vâng, tùy cô."
"Nhanh lên... Nhanh lên làm gì đó đi!"
Ai than vãn với người đàn ông không có mặt ở đây, như thể cầu nguyện.
Nhưng những lời chửi rủa vẫn không ngừng lại.
"Dừng, dừng lại! Đủ rồi! Tiếp theo, xin mời Shigure-san ạ!"
Những lời la ó khó chịu đột nhiên im bặt như đã được sắp đặt trước. Ai nấy đều chờ đợi lắng nghe lời nói của Ako.
Các "tay chân" của Ako đang khéo léo điều chỉnh sự kích động của khán giả. Nhìn kỹ thì thấy quá bất thường, nhưng không ai nhận ra điều đó. Tại chỗ này, chỉ có Ai là phát hiện ra.
"Tôi... hồi cấp Hai đã chịu một vết thương không thể lành được. Chính là như thế này."
Lại một lần nữa, Ako quay lưng lại.
Khán giả nhìn cô với ánh mắt thông cảm.
Tình thế hoàn toàn thuộc về Ako.
"Vết thương này là do cô gái vừa rồi đã gây ra cho tôi."
Khán giả lại càng xôn xao hơn.
Kotoko rõ ràng đang hoảng loạn, và Ako thoáng nở một nụ cười nhạt.
"Vết thương của tôi thì không sao. Nhưng tôi có một điều không thể tha thứ từ hồi cấp Hai. Hồi đó có một cầu thủ bóng đá rất triển vọng. Thế nhưng... cậu ấy đã vô cớ bị Ayame-san đánh đập, hay nói đúng hơn là bị Ayame-san nổi cơn thịnh nộ vô lý... Kết quả là cậu ấy mất một chiếc răng hàm và phải rời đội bóng đá."
"À, răng miệng quan trọng cho thể thao mà." "Có người còn niềng răng vì thể thao đấy."
Những lời thoại nghe rất giả tạo được lan truyền.
Tuy nhiên, trong bầu không khí cuồng nhiệt này, không ai chỉ ra sự bất thường đó.
Tất cả chỉ chăm chăm vào câu chuyện đáng thương của cậu cầu thủ bóng đá.
"Đúng rồi. Kyouya-kun. Cậu đã bỏ bóng đá mà."
Mắt Ako hướng về phía Kyouya, người đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên trên sân khấu. Khán giả lập tức im lặng, chờ đợi lời Kyouya.
Kyouya, bất ngờ bị kéo vào câu chuyện, gật đầu, và lảng tránh ánh mắt.
"Đúng vậy. Tôi đã bỏ bóng đá rồi."
Ngay lập tức, một tràng chửi rủa thô tục đồng loạt vang lên, như bầy chim đột ngột bay khỏi cây tầm gửi.
Những lời chửi rủa, bắt đầu từ nhóm "tay chân" của Ako, lan sang học sinh trường Kokuryo, rồi đến những khán giả bình thường, và thậm chí cả học sinh khối trên của trường Sankage cũng tham gia vào.
"Mọi người! Bình tĩnh lại! Đây là lời nói dối!"
Yuka cố gắng hết sức ngăn cản, nhưng tiếng la ó vẫn không ngớt.
Giữa lúc đó, Kotoko chỉ biết đứng lặng, nhắm mắt lại để chịu đựng những lời chửi rủa.
"Không, không thể như thế được...!"
Một bầu không khí nguy hiểm bao trùm khán giả, đến mức dường như đồ vật có thể bị ném lên bất cứ lúc nào.
Yuka ngay lập tức đứng chắn trước Kotoko để che chở.
"Y-Yuka. Coi chừng, đồ vật có thể bay tới đó. Trốn đằng sau tớ đi."
"K-Không được! Sao lại như thế được! Cotton cũng phải phản bác lại chứ!"
Yuka vừa nói vừa co rúm người lại trước những gương mặt đáng sợ của khán giả.
Nhiều người xem không giấu giếm sự thù địch dành cho Kotoko trên sân khấu. Dù chỉ một phần nhỏ đang chửi rủa, nhưng ngay cả những người im lặng cũng nhìn cô bằng ánh mắt như thể nhìn một tên tội phạm.
"Tôi không thể tha thứ! Hành vi bạo lực của cô ấy đã làm tôi bị thương và cướp đi tương lai của Kyouya-kun!"
"Đúng vậy đó!" "Không thể tha thứ!" "Tại sao loại người như mày lại đứng trên sân khấu!?"
Hỗn loạn không thể kiểm soát, ngay cả các giáo viên cũng bắt đầu ra tay ngăn cản nhưng chẳng thấm vào đâu.
"Làm sao đây...?"
Ai che mắt trước cảnh tượng thảm khốc này.
Không có cách nào để cứu Kotoko. Có lẽ chỉ còn cách giúp cô ấy thoát khỏi đây.
Trong tình thế tuyệt vọng đó, khi Ai đang nghĩ trong đầu hàng loạt lựa chọn nên làm gì thì—
"Mọi người, bình tĩnh lại!"
Một tiếng thông báo qua loa phát thanh vang lên cực lớn. Tiếng phát thanh át cả tiếng ồn ào.
"...Là giọng của cái tên đó?"
Ngay lúc đó, vẻ mặt của Kotoko và những người khác bỗng tươi sáng rạng rỡ.
Chỉ vỏn vẹn một câu nói thôi.
Họ tin tưởng. Tin rằng Kiyoi sẽ xoay chuyển tình thế này.
◆
Khi tiếng nói "Mọi người, bình tĩnh lại!" vang lên từ loa phát thanh, Tadokoro đang bước về phía phòng phát thanh. Ông lập tức nhận ra rõ ràng đó là giọng của Shingu, và anh ta không phải là học sinh của câu lạc bộ phát thanh. Tadokoro không biết vì lý do gì mà anh ta lại đến phòng phát thanh, nhưng vì đây là sự kiện chung với trường Kokuryo, nên nhà trường sẽ đưa ra phán quyết là phải tránh những rắc rối không đáng có. Ông ngửi thấy rõ ràng một mầm mống rắc rối trong tương lai.
"Thằng nhóc Shingu này... Càng ngày càng trở thành đứa gây rắc rối rồi. Người đó sẽ không để yên đâu."
Và từ loa phát thanh, những lời nói tiếp tục vang lên. Tiếng ồn ào bên ngoài càng trở nên dữ dội hơn.
"Thật là điên rồ khi tin vào lời nói dối của Shigure Ako ở đó!"
Và khi Tadokoro đến phòng phát thanh, hai giáo viên đang đứng trước cửa.
"...Cô Ohara, thầy Kotani. Hai người cũng đến à?"
"À, vâng."
"Thầy Tadokoro, có chuyện gì vậy ạ?"
Như bị áp lực bởi khí thế của Tadokoro, Ohara run rẩy. Kiriko chỉ nở một nụ cười bối rối.
"Hai người đến để ngăn Shingu không phải sao?"
"Ưm... Tôi thì nghiêng về phía hợp tác hơn."
"...Thầy Kotani, phiền thầy quá. Dù là người thân đi nữa, việc thầy quá dễ dãi với hành động của một học sinh như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh dự của chúng tôi, những người giáo viên."
Tadokoro đi ngang qua Kiriko, định đặt tay lên cánh cửa phòng phát thanh thì—
"Khoan, khoan đã ạ!"
Ohara nắm lấy cánh tay ông để ngăn lại. Đối với Tadokoro, việc một người vốn dĩ trầm lặng như cô lại có hành động này là điều bất ngờ, và một chút kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt ông.
Đối với Ohara, Tadokoro là một tiền bối đáng sợ. Tadokoro cũng tự nhận thức được điều đó. Vì vậy, chắc chắn cô đang sợ hãi. Cánh tay cô run rẩy, đôi đầu gối cũng lỏng lẻo, như thể sắp khuỵu xuống.
"Cô Ohara. Buông ra đi. Phải ngăn thằng bé lại trước khi mọi chuyện trở nên nghiêm trọng."
"K-Không được! Em sẽ không để ai cản trở Shingu-kun! Dù đó là thầy Tadokoro mà em kính trọng!"
"Nó đang cố gây rắc rối. Cô là giáo viên chủ nhiệm, sao lại không ngăn cản nó ngay lập tức? Bây giờ còn có thể kiểm soát được. Tôi không cần ngăn, cô cũng biết người đó sẽ không để yên đâu. Không nên dung túng cho việc kích động sự tức giận của ông ấy."
Dù nhận những lời nói mạnh mẽ như răn dạy, Ohara vẫn không buông cánh tay Tadokoro. Cô phản bác, đôi mắt hơi ướt.
"K-Không phải cậu ấy đang cố gây rắc rối! Cậu ấy nói muốn dùng phòng phát thanh để bảo vệ một người. Em tin cậu ấy!"
"Chẳng phải cô đang bị nó thuyết phục sao?"
"Không phải ạ! Ánh mắt của Shingu-kun rất chân thật!"
"Nhìn ánh mắt mà biết à?"
Tadokoro trừng mắt nhìn Ohara.
"Hừm...!"
Ohara run lên một chớp mắt. Thế nhưng cô vẫn không hề lảng tránh ánh mắt. Lực ở cánh tay càng siết chặt hơn.
"D-Dù chỉ mới làm chủ nhiệm các em ấy được một học kỳ và một chút, nhưng trong lớp em không có đứa trẻ hư nào gây rắc rối cả! Cậu ấy là đứa trẻ có thể làm được việc, là người đã dẫn dắt Ayame-san!"
"Cô không nghĩ là từ khi cặp kè với cô bé đó, những mặt xấu của nó mới bộc lộ ra sao?"
Ohara nhìn thẳng Tadokoro với vẻ tức giận.
"Lời nói đó là xúc phạm Ayame-san, người đã thay đổi! Hai người họ có một mối quan hệ rất tốt! Tuyệt đối sẽ không làm điều xấu nữa, và em sẽ không để họ làm vậy! Chính vì tin cô ấy, nên em đã cho phép Shingu-kun tự do sử dụng phòng phát thanh!"
Chưa bao giờ Tadokoro, và cả Kiriko, thấy Ohara nổi nóng đến mức đó. Kiriko thoáng nở nụ cười thích thú.
"À, thế nên là vậy đó. Nếu có chuyện gì, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn, vậy nên thầy có thể nhượng bộ một chút được không?"
Kiriko hơi cúi đầu, rồi Ohara cũng làm theo.
Tiếng nói dõng dạc vẫn đang vang lên từ loa phát thanh.
Đây không phải là một hành động đáng khen.
Nhưng nếu nói là để bảo vệ một người, thì cũng có nhiều điều để suy nghĩ.
"...Thôi được rồi. Nếu hai người đã nói đến mức đó, tôi sẽ không ngăn cản."
"A, cảm ơn thầy Tadokoro!"
"Tuy nhiên, nếu tôi cảm thấy có lời lẽ không hay, tôi sẽ lập tức ngăn lại. Lúc đó đừng cản tôi. Hơn nữa... người đó cũng sẽ đến ngay thôi. Lúc đó thì tôi không biết đâu."
Tadokoro thở dài một tiếng nhỏ, rồi dựa lưng vào bức tường trước cửa phòng phát thanh.
"Làm tốt lắm, Sonami."
"A, a ha ha. Nhờ Kiriko-chan cả..."
Ohara và Kiriko, những người đã bảo vệ được phòng phát thanh, khẽ cười với nhau.
◆
Khoảnh khắc tiếng thông báo qua loa phát thanh vang lên cực lớn, sân trường đột ngột im lặng hoàn toàn.
"Thật là điên rồ khi tin vào lời nói dối của Shigure Ako ở đó!"
Vẻ mặt Ako méo mó.
"Tôi không biết anh đang nhìn từ đâu... Nhưng thật quá đáng khi nói những gì tôi nói là lời nói dối vô căn cứ. Kiyoi-kun!"
"Ngược lại là lời nói dối đấy. Trước hết, nói về chiếc răng của Kyouya."
"Anh nói gì...!? Kyouya-kun bỏ đội bóng đá là sự thật mà!"
"Trước tiên, tôi cần phải làm rõ các sự thật. Kotoko hồi cấp Hai đúng là một đứa trẻ hư. Nhưng con bé không phải là kẻ vô cớ dùng bạo lực! Điều này thì bất kỳ học sinh nào trong trường này cũng biết!"
Theo lời Kiyoi, các học sinh trường Sankage bắt đầu gật đầu. Bắt đầu từ những người bạn cùng lớp, điều đó dần lan rộng.
"Đúng vậy! Cotton không bao giờ dùng bạo lực vô cớ cả!"
Yuka cũng đứng trên sân khấu, nắm lấy tay Kotoko để ủng hộ.
"Kotoko ra tay là bởi vì Kyouya và bốn người khác đã liên thủ đánh đập một người đàn ông! Kotoko chỉ đơn thuần là muốn ngăn cản họ mà thôi!"
"Bạo lực vẫn là bạo lực! Cuối cùng, chính vì điều đó mà cậu ấy phải bỏ đội bóng đá là sự thật!"
"Không phải. Kyouya không bỏ đội bóng đá. Cậu ta bị buộc phải bỏ đó! Vì là hình phạt cho việc đánh đập người khác! Dùng bạo lực thì bị phạt là chuyện đương nhiên mà? Thậm chí còn bị đình chỉ học một tuần nữa! Nếu muốn, tôi có cả lời khai của cố vấn thời đó đấy."
Ai đã hiểu ra. Một trong những việc Kiyoi nhờ cô là tìm hiểu thông tin ở trường cấp Hai mà Kotoko và những người khác đã học. Kiyoi đã kết nối điện thoại, liên lạc với cố vấn đội bóng đá và lấy được lời chứng của người đó.
"Tiện thể nói luôn, Kotoko không hề bị đình chỉ học."
"Nhưng, nhưng sự thật là cậu ấy bị gãy răng không thay đổi đâu!"
"Cái chuyện răng bị gãy đó cũng là lời nói dối từ đầu rồi! Chiếc răng bị gãy của Kyouya là răng hàm phải không? Ít nhất khi nhìn răng, không hề thấy răng cửa bị gãy!""Vậy thì anh nói sao!? Răng hàm hay răng gì đi nữa, thì vẫn là răng bị thiếu."
"Vậy nếu nhận một cú đấm đủ mạnh để làm bật răng hàm, thì má hay quai hàm cũng phải bị thương chứ!? Thời gian hồi phục trung bình khi bị đấm vào mặt là hai đến ba tuần. Sau khi bị đình chỉ học một tuần vì đánh nhau, mặt Kyouya vẫn đẹp trai như thường, không có vết tích gì. Đây cũng là những lời khai tôi đã thu thập được từ hồi cấp Hai. Nếu muốn, tôi cũng có sẵn nguồn trích dẫn đấy!"
Vẻ mặt Ako méo mó vì tức tối, rồi cô ta nhìn về phía Kyouya. Kyouya tỏ vẻ thờ ơ, và nhìn thấy thế, vẻ mặt Ako chuyển sang bối rối. Phải chăng đây là điều mà ngay cả Ako cũng không biết? Đối với những người hiểu chuyện, vẻ mặt đó nói lên điều đó.
"Nhưng vết sẹo này không thể chối cãi được!"
"..."
"Sao anh không nói gì đi chứ! Kiyoi-kun!"
Phía sau Ako, đang thở dốc, có ai đó đang lén lút tiến lại gần.
"Xin lỗi nhé, Ako-cchi."
Eve không biết từ lúc nào đã đến gần phía sau Ako, và dán một thứ gì đó lên lưng cô ta.
"Cái gì...! Eve-ch...!"
"Có thể hơi đau một chút đấy!"
"Ối...!"
Thứ được dán lên là băng keo. Nó bị giật ra một cách dứt khoát.
"Làm cái quái gì với vết sẹo đó vậy!" "Mày đang làm gì vậy, con ranh!" "Đồ vô nhân tính!"
Những lời chửi rủa lại vang lên.
Thế nhưng—
"Ối! Vết sẹo biến mất rồi? Kiyoi, chuyện này là sao vậy?"
Eve xoay người Ako để lộ lưng ra trước khán giả. Vết sẹo từng in hằn đau đớn trên cơ thể cô đã biến mất hoàn toàn ở chỗ vừa dán băng keo.
"Đương nhiên rồi. Vết sẹo đó chỉ là một miếng dán hình xăm rất tinh xảo. Là thứ dùng để cosplay hoặc tương tự. Mà, có thể là do trang điểm cũng nên, chuyện đó thì tôi không rõ. Nhưng có một điều rõ ràng là vết sẹo đó là đồ giả! Đương nhiên thôi. Làm gì có chuyện cô lại có vết sẹo như vậy được. Chỉ bị đẩy ngã xuống sàn mà sao lại có thể có vết sẹo lớn đến thế chứ!"
"Gì, gì cơ..."
Ako lộ vẻ mặt không nói nên lời.
Ai kinh ngạc thán phục. Thanh Nhất đã nhìn thấu mọi chuyện.
Bình thường trông anh ta ngốc nghếch đến thế, vậy mà lại nhìn thấu âm mưu của Ako từ đầu đến cuối.
Anh ta đã huy động Hội học sinh để điều tra sự thật. Anh ta cũng đã tìm hiểu kỹ về vết sẹo. Chắc hẳn Eve cũng hành động theo chỉ đạo của Kiyoi.
"Tôi đã thấy cách cô giở trò không ít lần rồi. Hơn nữa, thời gian còn lại ít ỏi, nên mấy cái kế hoạch mà cô có thể bày ra đều dễ đoán. Lúc nghe nói là cuộc thi hoa khôi, tôi không nhịn được cười luôn đấy. Bởi vì chỗ mà cô không cho tôi nhìn ở Comic Market chính là lưng mà. Nên tôi nghĩ cô sẽ tạo ra vết sẹo ở đó."
"...Từ xưa đến giờ, tôi thật sự ghét anh."
"Tiện thể nói cái điều cô ghét luôn. Cô nói có người bị hủy hoại cuộc đời vì hành vi bạo lực của Kotoko phải không?"
"..."
"Tôi cũng từng bị cô hủy hoại cuộc đời."
Ngay lúc đó, vẻ mặt Kotoko cứng lại.
Lý do thì chỉ Ai không hiểu, nhưng nhìn lên sân khấu thì Yuka, Eve, Seimi, tất cả đều có vẻ mặt buồn bã như nhau.
"...Dù là trước mặt người khác hay gì đi nữa, tôi cũng sẽ nói đi nói lại nhiều lần. Cô dùng thư tình giả để dụ tôi đến một nơi xa xôi, rồi bắt tôi chờ đợi, và sau đó chỉ coi đó là một trò đùa tinh quái."
Anh ấy đã nói ra.
Ai là người đầu tiên nghe thấy chuyện này, nhưng đây là câu chuyện mà chỉ những người thân cận với Kiyoi mới biết.
"Không chỉ mình tôi bị cô hủy hoại cuộc đời đâu. Eve, người bị ép viết thư tình, hay bạn cùng lớp của tôi bị đe dọa cũng vậy. Có lẽ còn có những người khác nữa. Như những người bị cô đuổi học chẳng hạn!"
Tuy nhiên, chỉ cần nghe thôi là Ai cũng phần nào đoán ra được. Đó là một "lịch sử đen tối" của anh ấy, đến mức anh ấy cũng ngại nhắc đến.
"Vì mong muốn của bản thân mà chà đạp lên cuộc đời người khác. Đó chính là bản chất của cô—Shigure Ako!"
Khán giả bắt đầu lại hỗn loạn.
Ban đầu, mọi sự căm ghét đều hướng về Kotoko. Thế nhưng, sự thật về Kyouya bị phơi bày, vết sẹo của Ako bị bóc trần, niềm tin đã mất, rồi đến cú chốt hạ là việc công khai những tội lỗi trong quá khứ. Chắc hẳn không còn ai trong đám đông này tin lời Ako nữa. Ngay cả các "tay chân" của Ako cũng bị áp lực bởi bầu không khí và trở nên im lặng.
Thế trận hoàn toàn thuộc về Kiyoi. Ako cúi gằm mặt, không nhúc nhích.
"Nhưng mà, Ako. Cuộc đời tôi đã thay đổi. Và không phải tất cả đều là điều tồi tệ."
"…Hả?"
"Kể từ khi gặp Kotoko, cuộc đời tôi, dù tốt hay xấu, cũng trở nên sôi động hơn."
"T-Thế thì sao chứ...!"
"Cô nói Kotoko đã hủy hoại cuộc đời người khác... Nhưng cuối cùng, tôi nhận ra rằng cuộc đời có bị hủy hoại hay không, đều nằm ở tâm thế của người đó. Tôi không biết nếu tôi không trải qua vụ thư tình đó thì sẽ thế nào. Nhưng tôi rất thích cuộc sống hiện tại. Hơn cả tương lai mà tôi từng tưởng tượng ngày xưa."
"Gì chứ. Anh định nói là nhờ có vụ thư tình đó mà tốt sao?"
"À, giờ thì tôi có thể nói vậy. Nếu không thì tôi đã không thể nói những lời này trước mặt mọi người. Người đã thay đổi tất cả là... Kotoko đang đứng ở đó."
"..."
Một tiếng 'bụp' nhỏ vang lên, như thể loa bị ngắt. Nhưng ngay lập tức, âm thanh trở lại bình thường.
"Kotoko từng là một đứa trẻ hư. Tính tình nóng nảy, ánh mắt cũng không mấy thiện cảm. Dù không dùng bạo lực vô cớ, nhưng việc con bé đã làm tổn thương ai đó là sự thật."
Đúng vậy. Đó không phải là một quá khứ có thể bỏ qua.
Bạo lực là sức mạnh đáng khinh nhất trên đời. Dù một thế giới không có bạo lực là một lý tưởng ngớ ngẩn không thể xảy ra, nhưng nó vẫn là thứ cần phải tránh xa.
"Nhưng mà. Giờ đây con bé đang cố gắng hết sức để bù đắp. Không phải là chối bỏ quá khứ, mà là chấp nhận tội lỗi và bước tiếp."
Kotoko đã thay đổi. Về ngoại hình cũng vậy, và cô ấy không bao giờ ra tay nữa.
"Người bị tổn thương có thể cảm thấy khó chịu. Hoặc đối với những người từng run sợ vì tin đồn về Kotoko, có thể họ không chấp nhận. Tôi cũng có cảm giác muốn kẻ đã lừa dối phải bò dưới đáy xã hội. Tôi cũng đã từng có khoảng thời gian như vậy, và chỉ cố gắng hết sức để quên đi."
"..."
"Thế nhưng Kotoko chưa bao giờ cầu xin sự tha thứ. Con bé chấp nhận tất cả, và vẫn ngu ngốc tin vào lời tôi nói để bước tiếp. Tôi không nói các bạn hãy chấp nhận, cũng không nói hãy tha thứ. Chỉ là, đối với một người như vậy, ít nhất các bạn có thể trở nên thờ ơ được không? Ít nhất đừng cản trở con bé nữa."
Ako vẫn im lặng.
"Ai cũng có những người không vừa mắt, dù không có ác ý hay không làm gì sai cả. Thay vì đổ lỗi cho những người như vậy, chỉ cần trở nên thờ ơ thôi thì cuộc sống của cả hai bên đều sẽ đúng đắn hơn."
Giọng nói từ loa phát thanh vẫn tiếp tục.
"Nếu sau đó, tình cờ gặp lại, thì lúc đó hãy phán xét. Liệu cô ấy có phải là người đáng để tha thứ hay không."
Rồi anh ấy im lặng một lúc, và nói tiếp:
"Những gì tôi có thể nói chỉ có thế. Phần còn lại cứ làm tùy ý."
Âm thanh từ loa phát thanh tắt hẳn, chương trình phát thanh trong trường kết thúc hoàn toàn.
Tiếng xôn xao của khán giả vẫn chưa lắng xuống. Ai nấy đều bối rối không biết phải làm gì.
"...Em xin bỏ cuộc."
Giữa lúc đó, Ako đột nhiên nói vậy.
"Cái gì!?"
Bỏ qua sự ngăn cản của MC, Ako nhanh chóng rời khỏi sân khấu.
Nhìn lại thì Kyouya cũng đã biến mất khỏi hàng ghế đầu từ lúc nào, và các "tay chân" của Ako cũng đã đi hết.
"À ừm! Vâng, bây giờ chúng ta sẽ tiếp tục cuộc thi Hoa khôi! Tiếp theo là—"
Người dẫn chương trình gắng gượng cất cao giọng, như muốn xua đi bầu không khí bất an đang bao trùm.
Thế rồi, cuộc thi Hoa khôi lại bị ép buộc tiếp tục.
◆
Tiếng loa từ cuộc thi Hoa khôi vọng đến tận đây.
Giữa lúc đó, tôi ẩn mình ở cổng sau.
Chờ cho đối tượng đi qua, tôi cất tiếng gọi:
"Này. Định về mà không nói một lời nào, không thấy lạnh lùng quá sao?"
"...Seiichi?"
Người đang định lẳng lặng chuồn đi không ai khác chính là Kyouya, cộng sự của Ako.
"Sao lại thế? Ban nãy cậu vẫn còn nói chuyện trong phòng phát thanh mà."
"À. Đoạn đó là thu âm sẵn cả. Từ cái đoạn nói Kotoko từng là đầu gấu ấy. Tôi đã thu trước rồi."
Nghe vậy, Kyouya khẽ thở dài như có vẻ thán phục.
"Thật à. ...Quả nhiên cậu là một người kinh khủng. Nhớ lại hồi tiểu học, dù là thể thao hay học tập, cậu đều luôn đứng trên tôi một bậc."
Rồi, ngừng một nhịp, cậu ta mở miệng:
"May là hồi tiểu học cậu đã sụp đổ."
Kyouya cười khẩy.
Một nụ cười đầy hiểm độc, hoàn toàn coi thường tôi.
Cái nhìn đó thậm chí còn không chắc có coi tôi là một con người hay không. Nó giống hệt như cái cách người ta nhìn một hòn đá ven đường hay một con côn trùng vậy.
Thế nhưng, thấy tôi không phản ứng, Kyouya liền đổi sang vẻ mặt nghi ngờ.
"...Cậu giả vờ vô tri cũng được đấy, nhưng có vẻ vỏ bọc của Kyouya đã bị bóc trần rồi nhỉ?"
"Tôi có giả vờ vô tri đâu. Tính cách thật của tôi là vậy mà. Nhưng mà, Seiichi, cậu không ngạc nhiên chút nào à?"
"Càng ngày càng có nhiều thứ phơi bày, nên tôi cũng lờ mờ nghĩ đến chuyện này rồi. Dù chỉ là cảm giác thôi. Đúng là một thằng nhóc tiểu học đáng sợ."
Kyouya nhún vai.
"Chà, nói chung là có nhiều chuyện. Có một người rất khó chịu nếu không giành được vị trí số một hoặc đứng đầu."
"Ý cậu là Ako à?"
"Ừ, cô ta cũng vậy, mà cả bố mẹ tôi nữa. Lần nào thua cậu tôi cũng bị nghe cằn nhằn. Thật không thể chịu nổi. ...Chắc Seiichi, người luôn đứng đầu, sẽ không hiểu đâu nhỉ."
"Tất nhiên rồi. Làm sao mà tôi hiểu được cảm giác của người khác chứ?"
Ngay cả trong eroge, nữ chính có khả năng thần giao cách cảm cũng thường khép chặt lòng mình. Dù có dễ dàng tưởng tượng đến đâu đi chăng nữa, thì việc thấu hiểu hoàn toàn mọi ngóc ngách sâu thẳm trong tâm trí người khác là điều không thể.
Đặc biệt, nếu tính cách và cảm nhận của họ hoàn toàn khác biệt với mình thì càng khó hơn.
"Vậy ra... cậu đã lợi dụng Ako để bôi nhọ tôi à?"
"Tôi có làm gì đâu. Tôi nói rằng tôi không ưa Seiichi rồi Eve tự động ra tay. Ayame bực mình rồi tự ý gây sự. Tôi nói muốn hạ bệ Yaotani là cô ta răm rắp làm theo. Mấy chuyện đó cô ta tự làm thôi."
"...Cậu không cảm thấy có lỗi với Ako sao? Dù cô ta cũng là người điên cuồng thật."
"Cô ta không phải loại người nói là dừng được. Mà thôi, với tôi thì đó là điều đáng mừng, nên cuối cùng tôi cũng chẳng ngăn cản nữa."
Có một kẻ mong muốn những điều tăm tối như vậy.
Và có một kẻ đáng sợ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để thực hiện mong muốn đó.
Thế là, mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát, lan rộng đến mức không thể vãn hồi.
Chung quy, đó chỉ là sự lớn mạnh của những ác ý nhỏ nhen từ con người, dẫn đến hậu quả khôn lường.
Cứ như thể một cái đập cánh của bươm bướm có thể tạo ra bão tố vậy.
"Dù vậy, cậu đáng lẽ phải ngăn cản chứ."
"Phiền phức lắm. Cô ta tin là lỗi của cô ta. Cô ta thích tôi mà. Nên cô ta mới cố gắng thu hút sự chú ý. Rồi còn tự tưởng tượng ra rằng dù tôi có quen bao nhiêu cô gái đi nữa thì cuối cùng vẫn sẽ quay về bên cô ta. Bộ tôi là thú cưng trong lồng chắc?"
"Dù vậy, cậu vẫn nên thuyết phục. Không tự mình ra tay mà để phụ nữ làm hết, thì đừng nói là đàn ông, ngay cả một con người cũng chẳng đáng được gọi là người!"
"Ồ, nói hay đấy."
"Đương nhiên rồi. Tôi đây đã phải chịu thiệt hại lớn đấy."
Kyouya bật cười khanh khách.
"Hahaha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Vậy cậu muốn tôi làm gì đây? Trói Ako lại bằng xích sao? Hay là tôi không bao giờ được than phiền? Tôi đâu có nắm rõ hết mọi chuyện cô ta làm."
"Thế thì hãy cố gắng trở thành người mà cô ta mong muốn đi. Học giỏi hay thể thao giỏi nhất là được. Như vậy Ako cũng sẽ hài lòng thôi."
"Nói là số một, nhưng mong muốn của cô ta bệnh hoạn đến vô tận. Nếu đứng đầu trường, tiếp theo là cấp tỉnh, rồi cả nước. Cuối cùng chắc là toàn cầu mất. Cậu phải đặt mình vào vị trí của tôi đi chứ. Tôi mệt mỏi lắm rồi."
"Dù vậy, cậu vẫn có nghĩa vụ ngăn cản cô ta. Nếu cô ta vẫn không dừng lại, hãy nói với bố mẹ cô ta, hoặc báo cảnh sát, không từ thủ đoạn nào. Ít nhất, khi cô ta còn gây hại cho mọi người xung quanh, tôi không thể thông cảm cho cậu được."
Nhưng Kyouya chỉ cười khẩy.
"Tôi không cần sự đồng cảm. Với lại, không từ thủ đoạn nào ư, ghét lắm. Phiền phức thế. Trước hết, so với việc cố gắng giành vị trí số một, để cô ta hạ bệ những người xung quanh nhằm giúp tôi đứng đầu còn dễ dàng hơn. Chẳng cần làm gì mà đối thủ cũng tự động lụi tàn cả."
"...Cậu..."
Kyouya nở một nụ cười ti tiện.
"Nhìn người ta lụi tàn xuống dốc là tuyệt vời nhất đấy, Seiichi. Chuyện cậu bỏ học... đó là lần đầu tiên, nhưng tôi thực sự thấy lòng mình rộn ràng. Lúc thấy cậu bị mọi người cười nhạo, cảm giác như trút được gánh nặng vậy."
"...Đồ tệ hại đến mức khiến người ta phát tởm, cậu."
Chắc chắn, cậu ta ban đầu không phải là một người như vậy.
Chắc hẳn là do áp lực từ xung quanh.
Cũng có thể là do ảnh hưởng của Ako.
Tất cả những điều đó hòa quyện lại, và từ từ khiến cậu ta méo mó đi.
"Cậu đang đùa giỡn ngay cả cảm xúc của Ako."
"Cậu đang nói gì vậy, Seiichi?"
Rồi Kyouya lườm tôi.
"Cậu cũng vậy thôi, vô thức đùa giỡn với tình cảm của các cô gái còn gì?"
Một cơn nhói buốt chạy qua tim tôi.
Tôi muốn phản bác kịch liệt, vô cùng tức tối, nhưng lại có lý.
Bởi vì tôi cũng đã làm ngơ tình cảm của Kotoko. Dù có bảo từ bỏ, cô ấy cũng không chịu.
"Sự khác biệt giữa chúng ta chỉ có một thôi, Seiichi. Là người phụ nữ dành tình cảm cho cậu, cô ta điên cuồng hay là người đoan chính."
Ví dụ, nếu Kotoko làm những việc giúp tôi mà không màng đến phiền phức cho người khác, thì một điều tương tự có thể đã xảy ra.
Thậm chí, nếu tôi nói không ưa Tadokoro, rất có thể cô ấy sẽ đấm Tadokoro.
Nhưng mà—
"Đừng có gộp chung như vậy!"
Bị gộp chung với tên này, thực sự là không thể chịu nổi.
"Tôi luôn hết sức chú ý đến lời nói và hành động của Kotoko để không xảy ra chuyện như vậy, và nếu cần thiết, tôi cũng sẽ nhắc nhở cô ấy."
Không động tay động chân. Không lườm nguýt. Hãy mỉm cười đối đáp.
Tôi đã nói đến rát cả họng.
Nhờ những nỗ lực đó, cô ấy cũng dần thay đổi. Cô ấy đã có thể kiềm chế bạo lực, ít khi lườm với vẻ mặt đáng sợ hơn, và cũng thường xuyên nở nụ cười.
Không phải tôi tự hào gì về điều đó, nhưng tôi vẫn muốn khen ngợi cô ấy đã làm rất tốt.
"Với lại, tôi không có ý định đùa giỡn với tình cảm của cô ấy. Chừng nào cô ấy còn dành tình cảm cho tôi, thì tôi... nhất định sẽ có lời đáp vào một ngày nào đó. Đó mới là trách nhiệm của một người đàn ông được yêu."
Kyouya nheo mắt lại.
Cứ như thể cậu ta đang nhìn một đối thủ chính trị mà cậu ta không ưa vậy.
"Cho dù đối phương làm bằng thiện ý, thì chuyện như vậy cũng chỉ được phép xảy ra một lần thôi. Đừng nghĩ rằng lý lẽ 'thư ký tự tiện làm' lúc nào cũng thông qua được."
Rồi, Kyouya thở dài như đã bỏ cuộc.
"Được rồi, được rồi. Tôi biết rồi."
"...Chắc chắn là cậu không hiểu gì đâu, cậu."
"Đúng vậy. Con người không thể hiểu nhau được. Dù có nói bao nhiêu lời đi nữa."
Kyouya nở một nụ cười thoáng chút buồn.
Vì cậu ta là người thường ngày bộc lộ cảm xúc rõ ràng, nên biểu cảm khác lạ này đặc biệt gây ấn tượng sâu sắc.
"Nếu có cơ hội lần nữa, hãy nói chuyện lâu hơn một chút nhé. Tạm biệt, Seiichi."
Kyouya cứ thế bỏ đi.
Để giữ cậu ta lại thì vẫn còn thiếu quá nhiều lời nói, và để thay đổi suy nghĩ của cậu ta thì tôi vẫn chưa đủ sức.
Tôi vẫn còn yếu đuối lắm nhỉ...
"...Seiichi-kun."
Từ phía sau, một giọng nói giờ đã quen thuộc vang lên.
"Ako à?"
Tôi quay đầu lại, thấy Ako đã thay đồng phục xong.
"Cậu đã nghe Kyouya-kun nói chuyện rồi à?"
"Ừ, nghe rồi. Cậu cũng vậy...!"
"Đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa sao?"
"Đúng vậy. Nếu đã biết thì—"
Ako ngắt lời tôi, cất cao giọng:
"Anh biết gì về tôi và Kyouya-kun chứ? Chúng tôi đã ở bên nhau hơn mười năm rồi. Xin đừng nghĩ theo tiêu chuẩn của anh."
Ánh mắt lạnh lùng, giọng nói lạnh thấu xương.
Ngay cả sống lưng tôi cũng lạnh buốt trong thoáng chốc.
Tôi còn nghĩ, liệu con người có thể tạo ra bầu không khí lạnh lẽo đến mức này không.
"Cậu vẫn định lợi dụng Kyouya làm cái cớ để làm những việc gần như phạm pháp sao?"
"Nếu Kyouya-kun muốn. Bởi vì phải để Kyouya-kun là số một mà."
"Tại sao chứ? Đâu cần thiết phải là số một đâu. Cậu ta cũng là người có năng lực mà."
"Không được. Cậu ấy là chàng trai tôi đã hứa hẹn tương lai mà. Nên nếu không phải là số một về mọi mặt, tôi sẽ không chịu nổi."
Trong đôi mắt u tối ấy, tôi cảm nhận được sự sâu thẳm khôn lường.
Cơ thể tôi tự nhiên run rẩy. Đó là một kiểu sợ hãi khác hẳn với sự đáng sợ mà đám đầu gấu toát ra.
Nghĩ đến việc Kyouya bị đeo bám đến mức này, thành thật mà nói, tôi thấy thông cảm cho cậu ta.
"Vậy thì... tại sao Kotoko lại bị nhắm tới? Chuyện đó đâu có liên quan đến việc Kyouya là số một hay không chứ."
"Ayame-san không chỉ là nhân vật tệ nhất đối với tôi, mà còn là vết nhơ không thể xóa nhòa đối với Kyouya-kun. Dù sao thì năm tên con trai lao vào mà còn bị đánh trả lại mà. Đó là một lịch sử đen tối."
"Thế nên cậu đã không hướng Kyouya đến việc rèn luyện bản thân, mà lại quyết định hạ bệ Kotoko sao?"
"Cứ coi là anh đoán đúng đi. Như tôi đã nói, đó cũng là một vết nhơ đối với tôi."
Nói một cách đơn giản theo kiểu eroge thì:
Cô ta là yandere.
Và cô ta sẽ làm bất cứ điều gì vì Kyouya.
Một người phụ nữ làm bất cứ điều gì vì người mình thích, và một người đàn ông không ngăn cản điều đó, đúng là sự kết hợp tệ hại nhất. Còn tệ hơn cả cặp đôi Đổng Trác và Lữ Bố.
"Nhưng mà... lần này tôi đành phải chấp nhận thua cuộc. Quả nhiên không hổ danh là người mà Kyouya-kun đã công nhận từ hồi tiểu học."
"Ồ, cảm ơn nhiều nhé. Đến tận hôm nay tôi mới biết chuyện đó đấy."
Dù sao thì cũng chẳng vui vẻ gì.
"Nếu Seiichi-kun đã biết điều hơn, thì anh đã không phải trải qua những chuyện như vậy rồi nhỉ?"
"Thật sao. Cảm ơn vì thông tin mà tôi không muốn nghe nhé."
"Vậy nhé, Seiichi-kun. Không biết chúng ta có gặp lại không."
"...Dù cậu có làm tổn thương Kotoko thêm lần nữa, tôi cũng sẽ bảo vệ cô ấy đến cùng."
"Vậy sao. ...Cô ấy thật đáng ghen tị."
Và Ako cũng rời đi qua cổng sau.
Tạm thời, có lẽ cuộc náo loạn này cũng sẽ lắng xuống.
"Xong rồi sao?"
Tôi vội vàng quay lại khi nghe một giọng nói trầm khàn. Đó là Thần Sấm, Tadokoro.
"Thật là... vừa từ phòng phát thanh lao ra, rồi nói là có gì đó sẽ nói sau, rồi trốn như chạy về cổng sau thế này à."
Quả thật, tôi đã lao thẳng ra mà không đẩy Tadokoro sang một bên...
"Ưm... thầy đang giận ạ?"
"Chỉ là bó tay thôi. Em chỉ nghĩ được cách này thôi sao, Shingu?"
Thầy lườm thẳng vào mặt tôi. Cảm giác như có một tảng băng trong sống lưng, cơ thể tôi lạnh dần.
"...Vâng ạ. Lúc đó, em nghĩ mình chỉ có thể làm như vậy để ngăn tiếng ồn ào và khiến mọi người lắng nghe. Em không thể chọn phương pháp nào khác được."
"Thầy nghĩ em có thể làm thông minh hơn mà."
"Thật tình thì, em cũng cần phải cho đối phương một bài học đau đớn... để ngăn chặn tái phạm sau này nữa."
Tadokoro thở dài thườn thượt.
"Thầy nghĩ có lẽ vẫn có vấn đề sao?"
"Với tư cách nhà trường thì tất nhiên là không được rồi. Thậm chí có thể gây tổn hại đến mối quan hệ giữa hai trường."
"Đúng vậy ạ..."
"Nhưng cá nhân tôi, lần này tôi sẽ bỏ qua. Chắc em cũng có lý do của mình."
"À, cảm ơn thầy ạ."
Dù sao thì Tadokoro cũng là một giáo viên khá dễ dãi nhỉ. Tuy gương mặt đáng sợ, nhưng thầy là người hiểu chuyện.
Nhưng gương mặt thầy vẫn không vui.
"Tuy nhiên, dù tôi bỏ qua, người đó — thầy Murakami môn Ngữ văn Hiện đại — sẽ không bỏ qua đâu. Ông ấy cũng là cố vấn của câu lạc bộ phát thanh mà."
...Thần Gió à. Thầy Murakami, người nổi tiếng nghiêm khắc sánh ngang với Thần Sấm, và thực sự rất đáng sợ. Khi bị kích hoạt, thầy sẽ nổi giận dữ dội, và những lời giáo huấn tuôn ra như một cơn lốc. Đó chính là Thần Gió, Murakami.
"Sau này, em sẽ bị ông ấy để mắt tới đấy. Nên chuẩn bị tinh thần đi."
Nói xong, Tadokoro bỏ đi.
"...Cái giá phải trả có lớn quá không nhỉ."
Bị Murakami để mắt tới thì thật sự là chuyện lớn.
Nhưng mà, thôi kệ. Bằng cách này, tạm thời Ako và bọn họ sẽ không làm gì nữa.
Tôi cũng đã bảo vệ được Kotoko, nên không có gì phải nói. Chuyện của Murakami, sau này rồi tính tiếp. Vốn dĩ, chỉ cần sống đúng mực thì sẽ không có vấn đề gì.
Vậy là, lễ hội văn hóa ồn ào này cũng sẽ kết thúc.
『Vậy thì, xin mời bỏ phiếu! Mọi người, hãy tô đen số của người mà mình cảm thấy tốt nhất trên phiếu đánh dấu đã được phát nhé!』
Giọng người dẫn chương trình từ sân trường lọt vào tai tôi.
"...Vẫn chưa xong sao. Dù sao thì cũng mất công rồi, tôi cũng đi bỏ phiếu vậy."
Tôi lấy phiếu đánh dấu và bút chì bấm ra khỏi túi.
"Bỏ phiếu cho ai đây nhỉ."
Vừa đăm chiêu suy nghĩ một chút, tôi vừa bước từ cổng sau ra sân trường.
『Có vẻ việc kiểm phiếu sắp hoàn tất rồi!』
Tất cả khán giả đã nộp phiếu đánh dấu và đang chờ kết quả.
Sau đó, người dẫn chương trình nhận một tờ giấy từ nhân viên và kiểm tra.
『Đã có kết quả rồi! Ồ, suýt soát đến kinh ngạc!』
Người dẫn chương trình sau đó nhận một vòng hoa đeo cổ (lei) từ nhân viên, rồi bắt đầu đi vòng quanh các thí sinh đang đứng xếp hàng, như thể đang cân nhắc, đánh giá.
Đồng thời, tiếng trống BGM dồn dập "Đùng đùng đùng đùng" vang lên. Khán giả vừa sốt ruột vừa nín thở theo dõi.
『Người chiến thắng là—』
Người dẫn chương trình tiến đến chỗ cô gái, và đeo vòng hoa lên cổ cô ấy.
『Số 1! Cựu đầu gấu, nay là mỹ nữ! Cô Ayame Kotoko!』
Bị gọi tên đột ngột, Kotoko ngơ ngác.
"..................Ơ, à, tôi á!? Có được không!?"
『Vâng, đúng vậy ạ! "Dễ thương không thể tin được là đầu gấu", "Sự chuộc lỗi của cô ấy thật đáng yêu" - chúng tôi đã nhận được những ý kiến như vậy! Tuy suýt soát nhưng chiến thắng thuộc về Kotoko-san!』
"A... cảm ơn!"
Khi vòng hoa được đeo vào, Kotoko nở một nụ cười rạng rỡ.
Một nụ cười thật đẹp. Cuối cùng, cô ấy đã có thể khoe với toàn trường.
Tôi cũng thấy mãn nguyện đến mức... không còn gì phải hối tiếc nữa.
『Xin mời phát biểu cảm tưởng... nhưng biểu cảm của cô đã nói lên tất cả rồi! Vậy thì, cô muốn chia sẻ niềm vui này với ai ạ?』
"À, ừm. Chuyện đó đã rõ ràng rồi mà..."
Kotoko nhìn về phía khán giả, đảo mắt tìm kiếm.
Và rồi, ánh mắt cô ấy bắt gặp ánh mắt tôi. ...Giỏi thật, tìm ra tôi nhanh thế.
"Đó là Seiichi, bạn cùng lớp đã nói rằng thật tốt khi gặp tôi! Tôi cũng cảm thấy thật tuyệt vời khi gặp cậu! Cảm ơn nhé, Seiichi!"
Vừa vẫy tay về phía tôi, cô ấy vừa nói vậy. Đúng là đồ đáng xấu hổ.
Ánh mắt của khán giả đổ dồn về phía tôi, họ xì xào bàn tán. Chắc chắn là những lời đồn đại không hay ho gì, nhưng dù sao cũng tốt hơn gấp trăm lần so với những lời đồn tiêu cực về Kotoko.
"Cotton, chúc mừng nha!"
"Kotoko-chan, đáng yêu quá!"
"Kotoko-san, quả nhiên rất tuyệt!"
Trong bộ đồ bơi, Kotoko nhận được những lời chúc mừng nồng nhiệt từ xung quanh.
Nụ cười của cô ấy không hề tắt.
Cuộc thi Hoa khôi kết thúc, tôi cùng các bạn học quay về phòng học để chuẩn bị cho đêm hội bế mạc.
"Mọi người đã nhận đủ cốc chưa?"
Cô giáo Ohara nhìn quanh, kiểm tra.
Ai nấy đều cầm một chiếc cốc giấy trên tay, trong đó chứa đầy nước trái cây hoặc trà.
"Ưm, ừm. À, cảm ơn mọi người vì tôi nhé."
Trên bục, Kotoko đã thay đồng phục, người cô ấy cứng đờ.
Đó là ý của cô Ohara, muốn tổ chức một buổi tiệc ăn mừng nhỏ sau khi Kotoko giành giải Hoa khôi, nhưng Kotoko đỏ bừng mặt vì chưa quen với tình huống này.
"Vậy thì, Cotton! Vừa nói cảm tưởng chiến thắng, vừa hô to lời nâng cốc nào!"
Được Yuuka thúc giục, Kotoko bẽn lẽn cúi đầu.
"Này này, Kotoko-chan. Nâng ngực lên nào!"
"Đúng rồi đó!"
Eve và Tonosaki xúi giục.
Kotoko trừng mắt nhìn một cái, Eve và Tonosaki liền đồng loạt nấp sau lưng tôi. Làm cái quái gì không biết nữa.
"Ưm, ừm..."
Kotoko lấy lại bình tĩnh, quay mặt về phía các bạn cùng lớp.
"Khi được mọi người chúc phúc như thế này, tôi cảm thấy lòng mình lâng lâng khó tả. Hồi đầu học kỳ, tôi là một đứa đầu gấu, bị mọi người sợ hãi... Nhưng bây giờ, tôi có thể đối mặt với mọi người như thế này, tôi thực sự rất hạnh phúc. Còn được đóng vai nữ chính trong vở kịch nữa, có lẽ nhờ những điều đó mà tôi mới giành chiến thắng này. Tôi nghĩ đây là vinh dự mà mọi người đã mang lại cho tôi."
Và rồi, Kotoko cúi đầu.
"Vì vậy, nhân cơ hội này, tôi xin gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người. Thực sự cảm ơn rất nhiều."
Không khí trong lớp trầm lắng hẳn.
Hình như Yuuka còn hơi khóc thì phải.
À mà, chuyện đã kéo dài đến bây giờ mà. Chắc hẳn cảm xúc cũng dâng trào.
"Vậy thì, phần nói chuyện nghiêm túc đến đây là hết!"
Và rồi, như để thay đổi không khí, Kotoko giơ cốc lên.
"Cạn ly!"
"Cạn ly!"
Mọi người đồng thanh giơ cốc lên. Những người đứng gần nhau nhẹ nhàng cụng cốc.
Rồi ai nấy đều bắt đầu trò chuyện phiếm.
Kotoko rất được yêu thích, và bị mọi người vây quanh.
"Ayame nổi tiếng quá nhỉ, Shingu."
"Đúng vậy. ...Vậy, cậu muốn nói gì đây, Tonosaki?"
"Cuối cùng tôi cũng nghe được chuyện ở nhà thi đấu ban nãy. Cậu đã nhận ra cảm xúc bên trong mình rồi phải không?"
"Thằng nào không nên nghe nhất lại đi nghe!"
Tôi cứ tưởng sẽ bị trêu chọc nên mới im lặng chứ!
"Xả thân cứu nữ chính như vậy, chỉ có nam chính mới làm được thôi. Mau thừa nhận đi."
"Đùa à."
Thế rồi, tứ đại ngu ngốc Matoba, Sakai, Mikamoto, Uchida cũng tiến lại gần.
"Tonosaki nói đúng đó." "Cậu còn phàn nàn gì nữa." "Sẽ bị quả báo đó." "Đồ may mắn!"
Cứ nói năng tùy tiện thế này.
"Bọn bay đâu có hiểu."
Không thể nói ra chuyện eroge gì đó, nên tôi chỉ có thể phủ nhận.
Đang bị mọi người trêu chọc, tôi chợt nhìn Kotoko, thấy Nishiura đang tiến lại gần với vẻ lo lắng.
"À, cái đó. Ayame-san..."
"Ồ, Nishiura. Có chuyện gì à?"
"Thật, thật sự xin lỗi. Chuyện đó..."
"Này này. Tôi đâu có chuyện gì mà phải xin lỗi. Nên thôi, nào. Cùng vui vẻ đi."
Kotoko vỗ vai Nishiura, dùng thái độ thể hiện rằng không có chuyện gì cả.
Nhờ vậy mà vẻ mặt của Nishiura cũng có phần dịu đi.
"Ayame-san, sao thế? Cả Nishiura-san nữa."
"Hồi diễn kịch, đạo cụ bị hỏng phải không? Cô ấy bảo xin lỗi vì không ngăn được. Đúng là người chu đáo thật."
"Nếu nói vậy thì là trách nhiệm của toàn bộ tổ đạo cụ!" "Đúng vậy nhỉ. Lúc đó tôi cũng thấy lạ."
Và rồi, chuyện Nishiura làm bị làm ngơ.
Cứ để nó nằm trong lòng tôi và Kotoko là được.
"Được rồi. Mọi người, chúng ta chụp một tấm ảnh kỷ niệm không?"
Khi cô giáo Ohara đưa ra đề xuất đó, các bạn cùng lớp đồng thanh "Chụp đi!"
"Cô giáo, ý kiến hay đó." "Vậy thì, chúng ta sắp xếp chỗ đứng thôi." "Để bảng đen ở phía sau..."
Các bạn học bắt đầu tụ tập trên bục sân khấu một cách thong thả, và khi cô giáo Ohara đang chuẩn bị máy ảnh kỹ thuật số, Tonosaki hăng hái giơ tay.
"Đề xuất! Đề xuất! Ayame nên mặc trang phục vào thì hơn phải không?"
"Đối với Tonosaki thì đây là một đề xuất hay đó." "Ừm, được mà?" "Nhớ đeo vòng hoa nữa nhé."
"Ơ, lại phải mặc cái đó sao... Đi lại khá khó mà."
Kotoko có vẻ không mấy hứng thú, nhưng bị mọi người thúc ép nên đành chấp nhận.
Rồi, những ý kiến khác cũng bắt đầu xuất hiện.
"Nếu có Juliet, thì cũng cần Romeo chứ."
Một dự cảm chẳng lành bắt đầu bò dọc sống lưng tôi.
"Romeo thì cứ đúng như trong danh sách diễn viên, Mikamoto là được rồi!"
Tôi nhanh chóng đề xuất như vậy, nhưng,
"Không đời nào!" "Chắc chắn là cậu rồi!" "Ít nhất cũng không phải tôi!"
Tôi bị Tonosaki, Matoba, Mikamoto phản bác không chút do dự.
"Ngay cả Mikamoto, người từng đóng vai Romeo! Vậy được sao!"
"Dù gì thì diễn kịch cũng chỉ là diễn kịch thôi mà."
Chết tiệt, tên này khô khan thật!
"Nhanh lên, thay đồ đi!" "Dạ, em cũng nghĩ Shingu-kun là tốt nhất."
Ngay cả lớp trưởng Hosoe, và Nishiura cũng nói vậy, tôi không còn đường nào để trốn thoát.
Tôi và Kotoko bị đưa riêng đến nhà vệ sinh, và phải thay đồ ở đó.
Vì tôi và Mikamoto vốn có vóc dáng tương tự, nên bộ đồ vừa vặn. Khốn kiếp, đáng lẽ tôi nên tăng thêm mười cân trước khi lễ hội văn hóa kết thúc mới phải...!
"Thay đồ xong chưa? Vậy thì, về thôi."
Tôi được Mikamoto, người từng đóng vai Romeo, đưa trở lại lớp.
Kotoko cũng bước vào ngay sau đó. Trong bộ trang phục Juliet màu đỏ, cô ấy trông như một tiểu thư quý tộc, với kiểu tóc cũng được tạo kiểu chỉnh tề.
"Này, chào. Romeo."
"À, ừ. Juliet."
Gì thế này, màn đối đáp này. Diễn xuất cứng đơ quá mức. Mọi người xung quanh đều nhìn bằng ánh mắt ấm áp nữa chứ!
"Được rồi, được rồi. Đủ cả rồi nhỉ. Vậy thì, lấy Shingu-kun và Ayame-san làm trung tâm nhé!"
Các bạn cùng lớp tự nhiên tụ lại.
Yuuka, Eve, Tonosaki và những người khác vây quanh tôi và Kotoko.
"Bắt đầu đây. Nào, cười lên!"
Tiếng màn trập vang lên, chụp một tấm ảnh xong,
"Thôi nào, thầy cũng vào đi chứ."
Kotoko mời.
Cô giáo Ohara có vẻ không ngờ mình được mời, bà cười rất vui vẻ.
"Không ngờ được Ayame-san mời... Cảm thấy như tròn trịa viên mãn cả đời giáo viên."
Cô ấy thật cảm động.
"À, ơ. Nhưng mà, hẹn giờ thì làm sao nhỉ?"
"À. Có vẻ thầy không thạo mấy cái này, để em làm cho."
Tonosaki thay chỗ cô giáo Ohara, kê một cái bàn, rồi đặt máy ảnh đã cài đặt lên trên.
Ánh đèn máy ảnh bắt đầu nhấp nháy. Tonosaki vội vàng quay lại chỗ chúng tôi.
"Nào, mọi người, cười lên!"
Đèn nhấp nháy nhanh hơn, chắc hẳn mọi người đều đang có những biểu cảm riêng.
Chắc chắn, Kotoko cũng vậy...
Tiếng màn trập vang lên "Tách."
"Để tôi kiểm tra chút." "Tôi cũng muốn xem!" "Tôi nữa, tôi nữa!"
Máy ảnh do Tonosaki điều khiển chuyền tay giữa các bạn cùng lớp.
Tôi và Kotoko cũng được xem.
"...S, sao rồi?"
"...Tôi nghĩ đó là một biểu cảm tốt đấy."
Nụ cười in trên tấm ảnh này, chắc chắn sẽ không bao giờ phai nhạt.
Kotoko không còn là một cá thể lạc lõng trong lớp nữa. Bằng chứng là tấm ảnh lớp này trông rất tự nhiên. Dù trang phục khác nhau, cô ấy vẫn được nhìn nhận như một thành viên của lớp.
Chắc chắn, đó là sự giao lưu với bạn bè cùng lớp mà cô ấy đã hằng mơ ước từ lâu. Tấm ảnh này đã thể hiện điều đó.
Chừng nào cô ấy còn giữ được tâm hồn trong sáng, cô ấy sẽ có thể tiếp tục mãi mãi.
Tấm ảnh tiếp theo, chắc chắn cũng sẽ rất tự nhiên.
"Mừng cho cậu nhé, Kotoko."
Tôi thì thầm thật nhỏ, đủ để không ai nghe thấy.


0 Bình luận