Chuuko demo Koi ga Shitai...
Noritake Nao ReDrop
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

第四章

0 Bình luận - Độ dài: 12,099 từ - Cập nhật:

Cô ấy có thể sẽ trở thành người tôi mơ ước bấy lâu.

Hôm sau, Ayame nghỉ học.

Chắc là vì chuyện hôm qua rồi. Ngoài ra thì chẳng còn lý do nào khác.

“Nghe nói Hatsushiba cũng nghỉ việc rồi. Buồn thật đấy.”

Giờ sinh hoạt lớp vừa kết thúc, Tozaki liền bắt chuyện.

“Thật hả? Vậy thì may quá.”

Đã lâu lắm rồi tôi mới không phải lo lắng chuyện bình yên bị phá vỡ. Mà thôi, dù sao đi nữa.

“Tozaki, hôm nay mình cùng đi nhà ăn nhé.”

“À, được thôi.”

Thế là, giờ nghỉ trưa, chúng tôi tới nhà ăn.

“Thật tình, thấy như lâu lắm rồi mới lại ăn cùng Shinguya nhỉ.”

“Đúng thế thật.”

Chúng tôi ngồi đối diện nhau ở một góc bàn dài trong nhà ăn, bắt đầu ăn suất đã gọi.

Tôi gọi suất cá diêu hồng chiên xù, còn Tozaki là suất gà chiên karaage.

Gần đây vì thường ăn cơm hộp của Ayame và Hatsushiba nên khẩu vị đã trở nên kén chọn. Mấy món này chẳng thấy ngon lành gì.

“Thế, tình hình bây giờ thế nào rồi?”

“Tình hình gì đâu, chẳng có tiến triển gì cả.”

Đại loại là chỉ mới biết Ayame không hề tham gia hoạt động hẹn hò có trả phí, và hiểu được lý do vì sao cô ấy lại trở thành học sinh hư.

Mà thôi, dù bây giờ có nói Ayame không hẹn hò có trả phí, chắc cũng chẳng ai tin đâu. Tin đồn đã lan khắp trường, phải từ từ mà gỡ rối chứ chẳng có cách nào khác.

“À này, đúng lúc tôi cũng muốn hỏi Tozaki một chuyện.”

“Hả?”

“Ayame và Hatsushiba, hai người họ vẫn chơi chung cho đến khi Ayame có bạn trai, phải không?”

Tozaki vừa nhai ngấu nghiến miếng gà karaage, vừa đưa tay cầm đũa lên chống cằm. Anh ta nhai nuốt xong rồi mới mở miệng.

“…À, hình như đúng là vậy thì phải. Ayame có vẻ hơi khó chịu một chút, nhưng Hatsushiba hình như rất hay chăm sóc cô ấy. Mà, hồi tiểu học hai đứa nó thân nhau lắm mà.”

…Quả nhiên là vậy. Dần dần tôi đã hình dung ra được rồi.

“Vậy, đúng là Ayame và cái thằng cậu nói là bạn trai cô ấy, hai người họ bất hòa kể từ lúc hẹn hò với nhau phải không?”

“Thế nào nhỉ? Không, hình như lúc đó Hatsushiba và Ayame vẫn còn chơi chung thì phải. Tôi ngừng thấy hai đứa nó đi cùng nhau là *sau khi* thằng đó và Ayame chia tay thì đúng hơn.”

Tozaki không biết lý do hai người họ bất hòa à.

Ví dụ, nếu như Hatsushiba thích Son’go như Ayame đã nói. Rồi Ayame và Son’go yêu nhau, sau đó họ bất hòa… Tôi cứ nghĩ sẽ là một kịch bản đơn giản như thế, nhưng Hatsushiba lại rời xa Ayame sau khi Ayame và Son’go chia tay à. Nếu là tình tay ba, việc Hatsushiba không rời đi ngay khi Son’go và Ayame hẹn hò có vẻ hơi lạ.

Không, nhưng cũng có thể sau đó đã xảy ra chuyện gì đó khiến mọi thứ trở nên phức tạp. Vẫn là hướng này chăng.

Thêm nữa, dù theo kiểu nào, cái tin đồn đó cũng có chút lệch pha về mặt thời gian.

“Này. Tin đồn Ayame là hàng secondhand thực sự có từ thời tiểu học à?”

“À, đúng vậy, chắc chắn luôn. Người ta vẫn thường nói thế mà.”

Tozaki khẳng định một cách đầy tự tin. Ayame ấy vậy mà chưa hề hẹn hò có trả phí lấy một lần. Ngay cả khi cô ấy và Son’go có làm gì đó đi chăng nữa, thì chuyện “secondhand” này phải là từ thời trung học mới đúng.

“Tại sao, lại có biệt danh như thế từ hồi tiểu học?”

“Ể? Tôi chẳng nhớ nổi nữa. Kiểu như tự nhiên nó có thôi ấy mà.”

Trở thành học sinh hư, rồi bị đặt biệt danh đó do ghen ghét hay sao đó ngay sau đó? Nghĩ mãi cũng chẳng ra.

“À, còn một chuyện nữa. Cái thằng Son’go đó, có lẽ nào nó định vào trường cấp ba của chúng ta không?”

“À — ừm. Cậu biết rõ ghê nhỉ.”

Chỉ là tôi đoán thôi, nhưng có vẻ đúng rồi.

“Nghe nói ban đầu nó học trường tư, rồi điểm cứ kém dần, cuối cùng chỉ còn cách vào trường cấp hai của chúng ta. Rồi khi biết nộp hồ sơ vào cùng một trường cấp ba, tôi cũng thấy ngán ngẩm lắm, nhưng tôi thì lại mừng vì nó đã trượt. Nghe nói điểm nó tệ lắm. Mà, hình như nó cũng cố gắng lắm để thi cử đấy chứ.”

Trường cấp ba của chúng ta không phải có điểm chuẩn cao lắm đâu mà. Nó lại kém cỏi đến mức đó sao.

Ăn trưa xong, tôi chia tay Tozaki, rồi đi đến phòng câu lạc bộ để lấy USB.

Giờ nghỉ trưa vẫn còn nhiều thời gian. Tôi định bước vào tòa nhà có phòng câu lạc bộ thì —.

“Mày, mày vênh váo cái gì thế?” “Cứ tưởng mình là ai chứ.”

Nghe thấy tiếng ồn ào đầy ác ý. Tôi vô thức hướng sự chú ý về phía đó.

Khoảng ba bốn người đang liên tục buông lời lăng mạ một phía.

Người bị nói thì không hề đáp lại lấy một lời.

Nơi này vắng tanh, ngoài mấy kẻ đó ra thì chẳng có ai. Nơi này ít người đến vào giờ nghỉ trưa lắm. Vì đây là nơi tập trung các phòng câu lạc bộ văn hóa nên phải sau giờ học mới đông người.

Người đang bị bao vây chắc là không có cách nào thoát được.

…Thôi nào. Làm ơn đừng chắn đường chứ.

Tôi cũng ghét rước phiền phức vào người, đáng tiếc là hôm nay đành bỏ qua vậy.

“Đừng có im lặng như thế! Cướp bạn trai người ta rồi còn thái độ đó là sao hả?”

“Tôi không hề cướp anh ấy. Anh ấy tự mình tỏ tình thôi ạ…”

Cuối cùng, tiếng phản bác cũng vang lên. Giọng nói đó nghe quen quen.

…Chậc, đành giúp vậy. Cứ thế này thì không vào được phòng câu lạc bộ.

Dù gì thì vẫn còn chút nghĩa vụ hồi đó, với lại cũng chưa xin lỗi chuyện hôm qua nữa. Tôi khẽ gửi tin nhắn qua điện thoại. Một lát sau, người tôi gửi tin nhắn, chị Kiriko, đã đến.

“Này, các em. Các em đang làm gì ở chỗ này thế hả?”

“Ôi, sao lại có Koya ở đây…?”

“Này này, gọi trống không thế hả? Cần phải nhắc nhở à? Đi ngay phòng giáo vụ không?”

“Dạ, dạ không dám ạ!”

Những kẻ gây rối liền nhanh chóng rời khỏi trường. Cảm ơn chị, chị Kiriko.

“Hatsushiba, nếu không có việc gì thì về lớp đi. Còn Seiichi nữa.”

Chị Kiriko nhắc đến tên tôi, người đang ẩn nấp gần đó, rồi cũng rời đi.

Đáng lẽ chị đừng nhắc tên tôi mới phải. Rồi Hatsushiba e dè đi về phía tôi.

“Shinguya-kun?”

“À, chào. Làm xong việc rồi ra à? Thế thôi nhé.”

Tôi vừa giơ tay định bỏ đi thì *vụt*! Tôi bị túm lấy thắt lưng.

“Anh đã giúp em sao?”

“…Làm gì có chuyện đó.”

“Shinguya-kun, anh nói dối tệ thật đấy.”

“Đừng có đùa nữa. Mà, cậu không thật sự cướp bạn trai người khác đấy chứ?”

“Em không hề cướp gì cả. Em cũng không có ý định quyến rũ anh ấy, chỉ là đột nhiên nhận được lời tỏ tình thôi ạ… Thật ra, em còn chẳng biết tên đối phương là ai nữa cơ.”

Quả nhiên là chỉ đẹp thôi thì chưa đủ. Bị người chẳng quen biết tỏ tình là chuyện…

Vừa nói chuyện đó, bàn tay đang nắm thắt lưng tôi vẫn không hề nới lỏng chút nào.

“À — ừm. Coi như là lời xin lỗi chuyện lần trước vậy.”

“Chuyện anh định hôn em ấy hả? Em không để tâm đâu, không sao đâu ạ. Nếu không khí tốt hơn thì, nhé?”

Cái gì mà “nhé?” chứ. Tôi sẽ không bị lừa nữa đâu.

“Tôi muốn cậu bỏ ra.”

“Ít nhất cũng phải nói lời cảm ơn chứ.”

“Tôi đã nói là tôi không giúp gì mà.”

“Ý định thế nào thì em không biết, nhưng việc em được giúp là sự thật mà.”

“Sao lại nói những lời giống Ayame thế này.”

“Ể? Ayame-san cũng gặp chuyện như vậy ạ?”

Lỡ lời rồi.

“Tôi xem như chưa nói gì.”

“Đừng có độc thoại nội tâm nữa mà bỏ cuộc đi anh ơi. Em tò mò quá đi à~”

Chết tiệt. Lì lợm như đỉa đói vậy. Thôi được rồi.

Tôi dùng ngón trỏ và ngón cái tạo thành một vòng tròn, đưa ra sau lưng cho Hatsushiba thấy.

“Anh muốn vay tiền à?”

“Cậu cũng nói rồi mà. Tôi không hứng thú với tiền. Chỉ là, đổi lại, tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”

“…Chuyện gì vậy ạ?”

“Chuyện xưa. Nếu thật sự không muốn nói thì không cần đâu.”

Hatsushiba suy nghĩ một lát, rồi trang trọng gật đầu.

“Được ạ! Chúng ta nói chuyện ở đâu đây?”

“Gần đây có phòng câu lạc bộ, vào đó đi.”

Chúng tôi bước vào phòng câu lạc bộ, tôi vừa giải thích lịch sử của căn phòng này cho Hatsushiba nghe, vừa cùng ngồi xuống ghế.

“Nào, là chuyện về Ayame phải không.”

Tôi kể tóm tắt lại.

Chuyện tôi đã cứu cô ấy khi cô ấy bị tấn công vào đêm khuya.

Rồi không hiểu sao cô ấy lại thích tôi và tỏ tình.

Rồi bị giáo viên thấy, nhờ tôi cải tạo cô ấy.

Chỉ có điều, chuyện tôi lấy ero-game làm kim chỉ nam thì tôi đã giấu đi.

“Ra là vậy. Vậy là thật sự anh chưa hẹn hò với cô ấy hả.”

“Tôi đã nói ngay từ đầu là không rồi mà, tôi cũng đã phủ nhận rồi mà. Cậu đã hiểu chưa?”

“Vâng, cảm ơn anh. Hóa ra đúng là anh chỉ bị cô ấy theo đuổi thôi. May quá.”

Hiểu được là tốt rồi. Tôi không biết cái gì mà “may quá” nữa.

“May cái gì chứ?”

“Vì anh ấy luôn ở bên cạnh, nên em cứ nghĩ chắc là thật sự anh ấy là bạn trai cô ấy.”

…Thôi, đừng nghĩ sâu xa quá. Nào.

“Giờ đến lượt Hatsushiba rồi đấy.”

“Anh cứ hỏi nhẹ nhàng thôi ạ.”

“Không vòng vo nữa, tôi hỏi thẳng nhé, Son’go có phải là nguyên nhân khiến cậu và Ayame bất hòa không?”

Hatsushiba mở to mắt. Ánh mắt đó đầy vẻ nghi vấn kiểu “anh đang nói gì thế?”, hơn là ngạc nhiên.

…Ể. Lẽ nào tôi đoán sai rồi sao?

“Ừm – nhưng, tại sao anh lại biết tên anh ấy? Hồi cấp hai chúng ta không học cùng mà.”

“Tôi đã nghe Tozaki kể nhiều chuyện. Chuyện của Ayame và Hatsushiba tôi cũng nghe rồi, với lại hôm qua tôi cũng đã gặp Son’go nữa.”

“…Anh cũng đã gặp Naosumi-kun rồi sao.”

Có một cô bạn thanh mai trúc mã dễ thương cùng tuổi như thế mà lại sa sút đến mức đó, thật đáng xấu hổ.

“Nhưng… thực ra Yuuka và Cotton… không hề bất hòa.”

“Cô, Cotton?”

Tự dưng lại xuất hiện một cái tên nghe như vải vóc vậy?

“Đó là biệt danh mà Yuuka và mọi người đặt cho Ayame-san vì thấy cô ấy đáng thương. Kotoko nên gọi là Cotton. Chỉ là hồi nhỏ cô ấy hay mặc đồ chất liệu cotton thôi ạ.”

Hóa ra Ayame có biệt danh đó à. Đáng thương vì chuyện bố mẹ ly hôn hay sao?

Thôi được rồi. Chuyện đó bây giờ không quan trọng.

“Ưm – thế, Hatsushiba, cái chuyện phức tạp mà cậu nói, không phải là vì cậu thích Son’go nên ghen tị à…?”

Hatsushiba thở dài khẽ một tiếng, như thể chấp nhận vậy.

“Trừ điểm rồi, Shinguya-kun. Yuuka và Naosumi-kun, không phải là mối quan hệ đơn giản như vậy đâu.”

“…Không phải là cậu đã thích anh ta sao?”

“Khi em bắt đầu nhận thức được thì anh ấy đã ở bên cạnh rồi. Em tôn trọng anh ấy, nhưng không phải là thích đâu ạ. Phải nói sao nhỉ, kiểu như một người bề trên vậy. Thích anh ấy thì thật là kinh khủng.”

“…”

*’Tôi nghĩ chắc cô ấy thích cậu ta. Chỉ là tưởng tượng thôi.’*

Ayame. Cậu đoán sai rồi đấy. Dự đoán của người ta, kể cả của tôi, cũng đâu có dễ đúng như vậy.

Mà “thích anh ấy thì thật là kinh khủng” quả là một câu nói ghê gớm. Đến mức đó sao.

“Naosumi-kun cũng vậy. Hồi cấp hai anh ấy hay gây sự lắm. Cãi nhau cũng thường xuyên. Rồi một lần bị năm người đánh, Cotton đã đến giúp đỡ.”

“Rồi sao nữa?”

“Naosumi-kun hào hứng nói rằng anh ấy đã yêu Cotton. Nhưng Cotton đã từ chối Naosumi-kun. Mọi chuyện đổ vỡ… từ đó thì phải.”

“Nếu không phải tình tay ba, cũng không phải bất hòa, vậy thì giữa hai cậu đã xảy ra chuyện gì?”

“Em không thể nói được đâu ạ… Việc Yuuka đã làm không thể được tha thứ… Nhưng, những điều tệ hại thì vẫn đang tiếp diễn đến bây giờ.”

Từ đó trở đi, Hatsushiba không chịu trả lời.

Hatsushiba hình như đã nhận những chỉ thị nào đó từ Son’go.

Từ chuyện gọi lên phòng y tế, đến chuyện lúc đi làm thêm về, Hatsushiba đều nhận được yêu cầu nào đó từ Son’go – tôi đã nghĩ như vậy. Chuyện đó không sai lớn, lẽ ra là vậy…

Nhưng, vậy thì tại sao Hatsushiba lại nghe lời Son’go? Điều này tôi không hiểu.

Cá nhân tôi nghĩ là do có tình cảm gì đó, nhưng phản ứng này thì có vẻ không phải. Không, có lẽ là Hatsushiba đang diễn kịch lừa tôi. Dù sao đi nữa, vấn đề không chỉ có Son’go.

“…Này, bây giờ Ayame và cậu không thể thẳng thắn nói chuyện với nhau sao? Không thể làm lành nữa sao?”

Nhìn Ayame và Hatsushiba từ trước đến giờ, khoảng cách giữa họ có vẻ rất sâu.

Nhưng tôi có cảm giác đó không phải là khoảng cách không thể nào lấp đầy…

“…”

Hatsushiba không nói gì. Không “có”, cũng không “không”.

…Mà, tại sao tôi lại xen vào sâu đến mức này nhỉ.

Có lẽ vì Ayame đã an ủi tôi, nên tôi cảm thấy hơi lạ lạ.

Thôi, đến nước này rồi, tôi phải làm gì đó với tin đồn về Ayame.

“Hừm… Vậy thì, ít nhất thôi. Đừng để tin đồn về Ayame lan truyền nữa. Là cậu phải không?”

“…Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”

“Hiện tại, tôi không thấy ai khác. Người mà lại làm phiền Ayame như thế.”

Đây là một suy luận vô lý dựa trên phương pháp loại trừ, và tôi đang gài bẫy Hatsushiba. Tùy vào phản ứng của Hatsushiba mà…

“…”

Hatsushiba không hề phản ứng gì. Tôi tiếp tục.

“Với lại, sau khi cậu tỏ tình với tôi, tin đồn về Hatsushiba và tôi mới lan truyền. Còn Ayame thì bị tẩy chay hoàn toàn.”

Chuyện hai người cùng đến trường, hay chuyện tôi có hai cô gái vây quanh thì không hề lan truyền.

“Chuyện đó là do Yuuka ạ. Nhưng Yuuka chỉ nói sự thật thôi. Em không hề nói mọi người phải bỏ mặc Cotton. Tin đồn thì mọi người cứ tự tiện suy diễn theo ý mình, theo cách vui tai nhất, rồi truyền miệng đi thôi. Yuuka thì khá giỏi trong việc sắp xếp hay điều khiển mấy chuyện đó.”

“Nhưng?”

“Nhưng Yuuka không làm gì kể từ khi vào cấp ba cả. Nguồn gốc tin đồn từ cấp ba không phải là Yuuka. Mà thực ra em cũng không biết ai đã tung tin đồn đó nữa. Tin đồn từ cấp ba thì đa số tự nó lan truyền thôi ạ.”

“…Cái gì?”

Thật sao? Nếu Hatsushiba nói đúng, lẽ nào tôi đã suy nghĩ quá phức tạp sao?

Hatsushiba nói cô ấy không phải là nguồn gốc. Dối hay thật thì không thể nhìn vào biểu cảm của cô ấy mà biết được…

Đúng lúc đó, tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa kết thúc vang lên chói tai.

“Vậy thì, Yuuka. Em về lớp đây.”

Nói rồi, Hatsushiba vội vã rời khỏi phòng câu lạc bộ. …Cái gì thế này.

Chuyện tưởng chừng đã sáng tỏ một chút, nay tin đồn về Ayame lại chìm vào bóng tối sao. Chuyện Hatsushiba tiếp cận tôi cũng là để cô lập Ayame, không phải vậy sao? Hay là vẫn còn nhân vật nào đó tôi chưa biết? Hay lẽ nào kẻ chủ mưu là Tozaki… Thôi, không đời nào đâu.

Cuối cùng, mọi chuyện lại đi vào ngõ cụt.

Tan học, tôi không có ca làm thêm do thay đổi lịch trình, nên tôi đi đến nhà Ayame. Địa chỉ nhà cô ấy thì trước đây tôi từng đi ngang qua một lần, với lại nó cũng có trong danh sách liên lạc, chỉ cần tra điện thoại là biết ngay.

“Ồ, đây rồi.”

Trước mắt tôi là một căn hộ cũ kỹ, trông như đã được xây dựng từ hơn bốn mươi năm trước.

Tôi kiểm tra số phòng, rồi nhìn vào tấm bảng tên. Có ghi chữ Ayame. Chắc chắn là ở đây rồi.

Tôi tự hỏi tại sao mình lại đến đây nhỉ — nghĩ cũng lười, nên tôi “ấy ya!” một tiếng rồi bấm chuông cửa. Tiếng chuông vang vọng phía sau cánh cửa.

“Có ai đó?”

Một giọng nói lạ tai vang lên. Cửa mở ra, một người phụ nữ lớn tuổi bước ra.

Trên mặt bà có chút nét giống Ayame. Chắc là mẹ cô ấy.

“Cháu là Shinguya, bạn cùng lớp của Ayame Kotoko. Cô Kotoko có ở nhà không ạ?”

“Ôi chao. Bạn cùng lớp hả? Con bé vừa đi mua đồ một lát, nhưng sẽ về ngay thôi, cháu vào trong đợi nhé?”

“À, không. Cháu, cháu không dám làm phiền đâu ạ.”

Tuy nhiên, mẹ Ayame túm lấy tay tôi, kéo mạnh tôi vào trong. Từ chối thì cũng thất lễ quá.

“À, Shinguya!?”

Đúng lúc đó, Ayame xách túi đồ về đến. Cô ấy mặc một chiếc áo hoodie và chân váy dài, trang phục trông rất thoải mái. Có lẽ đó là đồ mặc ở nhà mà cô ấy hay mặc.

“Ô, mẹ!? Mẹ làm gì thế?”

“Lâu lắm rồi mới có bạn cùng lớp của con bé đến chơi đó chứ? Phải tiếp đãi chu đáo chứ.”

“Không, không cần đâu ạ! Mà, mẹ đang ốm phải nghỉ ngơi chứ!”

“Ê – mẹ có ốm nặng đến mức đó đâu.”

“Mẹ đâu biết mệt mỏi đâu chứ!”

Họ cãi qua cãi lại. Rồi hình như người mẹ đã chịu thua.

“Được rồi, được rồi. Vậy mẹ đi ngủ đây nhé.”

“À – vâng, mẹ cứ làm thế đi.”

Bà ấy đi vào trong nhà. Ayame ở lại.

“Đứng nói chuyện mãi cũng kỳ, vào đi. Mẹ tôi mà có chuyện gì thì không được ra ngoài đâu.”

“Rõ, rõ rồi.”

Tôi lại được phép vào trong nhà. Ngôi nhà được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ.

Khá khó hình dung được điều đó từ bên ngoài căn hộ.

Với lại, nó cũng khá rộng. Có hai phòng, chắc là kiểu 2K (hai phòng một bếp)?

“Vào đây.”

Tôi được đưa vào phòng của Ayame. Có giường, có kệ sách. Cũng có cả bàn học, trên đó đặt một cái màn hình máy tính. Trông không nữ tính lắm. Căn phòng cũng rất ngăn nắp.

“Cứ tự nhiên ngồi đi.”

Tôi đặt cặp xuống, rồi ngồi xuống theo lời cô ấy nói.

“Mấy năm nay chẳng có ai đến chơi cả. Chẳng có đệm ngồi luôn. Xin lỗi nhé.”

“Không, không sao đâu.”

Rồi Ayame cũng ngồi xuống, thả lỏng chân.

“…Thế, anh đến đây làm gì?”

“À, vì hôm nay cậu không đi học.”

“…Anh lo lắng cho tôi à?”

“Cũng, cũng vậy… Vì chuyện hôm qua nên hôm nay mới thế này.”

“…Chẳng lẽ anh chỉ mang tài liệu đến thôi à?”

“Ừm, trong ero-game thì thường có diễn biến như vậy mà.”

Nói đến đó, Ayame cười vui vẻ.

“Shinguya, gần đây anh cứ tỏ vẻ thẹn thùng vậy.”

“Tôi đâu có thẹn thùng!”

Lại nói chuyện này nữa à!

Nhưng, thấy cô ấy khỏe khoắn tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Một điều gì đó cứ đè nặng trong lòng tôi ở trường học đã biến mất.

“Xin lỗi. Tôi không nghỉ học vì chuyện hôm qua đâu.”

“Lẽ nào, mẹ cậu bị ốm sao?”

Tôi hỏi, Ayame gật đầu.

“Mẹ tôi bảo tôi đi học, nhưng tôi hơi sợ. Từ trước đến giờ vì tôi ngu ngốc mà làm mẹ phải chịu nhiều thiệt thòi rồi, tôi muốn báo hiếu cho mẹ.”

“Vậy cậu sẽ nghỉ học một thời gian à?”

“Không, từ ngày mai chị tôi sẽ đến. Chị ấy đi làm rồi, nhưng tôi kể sự tình cho chị ấy nghe, chị ấy xin nghỉ phép rồi. Từ ngày mai tôi sẽ đi học lại.”

“Ra vậy.”

Từ đó, cả hai im lặng. À, tôi đã biết lý do cô ấy nghỉ học, cũng đã xác nhận cô ấy khỏe mạnh rồi, nên không còn việc gì nữa. Không khí có vẻ hơi khó xử.

“Này.”

“Hả?”

“Cậu này.”

“Gì, gì thế?”

Ayame hơi liếc mắt đi chỗ khác, ngượng ngùng nắm lấy váy, má đỏ ửng.

Gì thế? Gì thế?

“…Cậu có biết cách kiểm tra màng trinh không?”

“Bụp – khụ khụ khụ! Khụ!”

Nước bọt tôi nuốt vào đã đi nhầm vào khí quản! Đột nhiên, cái quái gì mà cô ta lại nói ra thế này!

“Ch, chuyện tiếp nối từ hôm qua đấy! Cậu hiểu cho tôi đi chứ!”

“Vậy, vậy thì tại sao lại nói đến chuyện đó!”

Ayame đột nhiên thay đổi, vai cô ấy rũ xuống.

“…Tôi không dám chắc.”

“Hả?”

“Tôi, tôi không hề bị cái tên đó ôm… Ít nhất thì tôi không bị ôm theo ý muốn của mình… Nhưng…”

Ayame siết chặt tay, trông rất tức tối. Mạnh đến nỗi móng tay lún sâu vào da thịt…

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi bị, bị cho uống thuốc ngủ…”

“Hả, hả cơ!?”

Đột nhiên, chuyện này chuyển sang hướng phạm tội rồi.

“Không phải kiểu ngủ ngay lập tức như trong phim truyền hình, nhưng thời gian trôi qua, tôi dần mơ màng… Cuối cùng thì tôi bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, tôi đang nằm ở sau trường… Gần đó có tên Son’go. Theo thời gian thì tôi chỉ ngủ khoảng hai mươi phút thôi…”

Ayame lo lắng, nói ngắt quãng, nhưng vẫn kể lại chuyện lúc đó.

“Nhưng, hai mươi phút đó, tôi hoàn toàn không hề có ý thức là điều chắc chắn. Tôi không biết đã bị làm gì ở đó… Đồng phục thì lộn xộn, nhưng tôi đã kiểm tra đủ thứ và nghĩ chắc là không sao, vậy mà tôi không thể nào dám chắc… Tôi cũng không nhớ hình dạng ban đầu của cái đó, và cũng không hiểu cái đó sẽ thế nào nếu làm chuyện như vậy nữa…”

Không khí trở nên nặng nề một cách lạ thường. Rồi Ayame ghé sát mặt vào tôi.

“Nên, nên là! N, nếu anh biết thì làm ơn nói cho tôi biết với!”

“Đồ ngốc! Tôi biết làm sao được!”

“Đồ, đồ ngốc! Anh đã chơi nhiều game rồi mà!”

“Tôi không biết bí mật đằng sau những mảnh mosaic đâu!”

“Th, thật ra anh biết mà!? Th, thật ra kiểm tra thử xem —— à!”

Con nhỏ này vừa định nói ra điều gì đó rất kinh khủng đúng không!?

“M, mày rốt cuộc đang nói cái gì vậy! Bình tĩnh lại đi!”

“Dạ, dạ xin lỗi… T, tự nhiên em hơi bộc phát…”

Hít thở sâu, Ayame bình tĩnh lại.

“…Mẹ cậu thì có thể biết mà?”

“Đồ, đồ ngốc! Xấu hổ lắm chứ!”

Để đàn ông xem còn xấu hổ hơn nhiều!

“Nhưng, nếu không làm như vậy thì tôi không thể dám chắc được…”

Ayame cúi gằm mặt xuống. Tôi không thấy mặt cô ấy, nhưng trông cô ấy rất tức tối.

…Hừm, đành chịu thôi.

“Ayame là trinh nữ.”

“Ế…?”

Khi tôi nói vậy, Ayame ngẩng mặt lên. Tôi cũng không có bằng chứng chắc chắn, nhưng không phải là nói an ủi suông.

“Tôi sẽ không nói lại lần nữa đâu. Nói ra cái từ đó cũng thấy xấu hổ rồi.”

“Shinguya…”

Rồi Ayame,

“May quá.”

Chỉ khẽ thốt lên một lời.

Nhìn vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của cô ấy, tôi cũng trong lòng khẽ thở phào.

Mà, dù không có vật chứng hay bằng chứng quyết định…

Nếu tên đó đã thực hiện chuyện đó, thì hành động sau đó của hắn cũng có vài điểm đáng ngờ.

Với lại, nhờ vậy tôi lại thấy rõ thêm một chút. Nguyên nhân khiến tin đồn Ayame hẹn hò có trả phí lan truyền.

Dù vẫn chỉ là một sợi chỉ mỏng manh, nhưng nếu cứ lần theo thì sẽ chạm đến mục tiêu chính.

Mà, cũng không biết lần theo rồi sẽ làm gì nữa.

Ít nhất thì để dập tắt tin đồn hiện tại, chỉ có cách là Ayame và tôi kiên trì phủ nhận mà thôi.

Thật là một chuyện phiền phức… Khoan đã!?

Không biết từ lúc nào, tôi tự nhiên lại có ý thức hợp tác với Ayame…

Thật sao…? Tôi muốn đập đầu vào tường quá đi mất.

“Mà, lời tôi nói cậu có tin tưởng được không chứ?”

Tôi nói vậy để che giấu sự ngượng ngùng, thì Ayame đáp lại,

“Chỉ cần anh không nghi ngờ tôi thì tôi thấy tốt rồi.”

Một câu nói đầy tính sát thương cao.

Kết thúc việc thăm hỏi, tôi trên đường về nhà từ nhà Ayame.

Về đến nhà, thư giãn một lúc thì điện thoại nhà reo lên.

“Phiền phức thật đấy.”

Ở nhà vẫn chưa có ai khác về, nên tôi đành phải nghe máy.

Mà, vốn dĩ đừng gọi vào máy bàn chứ. Liên lạc trực tiếp với người cần gặp đi.

Khi đã dùng điện thoại di động lâu rồi, kiểu gì cũng có cảm giác như vậy.

*’Chào buổi tối, Hatsushiba đây. Có phải nhà Shinguya-san không ạ?’*

“…Hatsushiba? Có chuyện gì thế?”

Gọi điện về nhà tôi à, thật là hiếm có vô cùng.

À, mà, Hatsushiba chắc là không biết số điện thoại di động của tôi.

*’À, Shinguya-kun, may quá. Em có chuyện muốn nói chuyện một chút.’*

…Hôm nay vừa nói chuyện đó xong lại có việc gì nữa à? Đương nhiên tôi phải cảnh giác.

“Chuyện gì?”

*’…Chuyện về tin đồn.’*

Đây cũng là chuyện tôi muốn nói.

“Ra vậy. Tôi cũng có chuyện muốn nói về việc đó.”

*’Vậy thì em muốn nói chuyện. Anh ra ngoài được không ạ?’*

“Nói chuyện thì được thôi, nhưng tại sao lại ra ngoài?”

*’Em không muốn nói chuyện qua điện thoại lắm.’*

“Vậy thì để mai đi.”

*’…Phải là bây giờ mới được.’*

…Đáng ngờ quá. Người ta nói “không vào hang hổ sao bắt được cọp con” nhưng.

Không, đâu cần thiết phải mạo hiểm một cách vô cớ đâu nhỉ. Vả lại tôi cũng chẳng có lý do gì phải vội vàng.

“Xin lỗi, nhưng để mai đi. Mai ở trường có thể nói chuyện bao lâu tùy thích.”

Nói rồi, tôi định cúp máy.

Nhưng,

*’Anh có muốn em tiết lộ khắp trường rằng anh chỉ quan tâm đến hai chiều không?’*

“…Đe dọa nhau đấy à.”

Con nhỏ này bắt đầu bất chấp tất cả rồi.

Mình có nên dùng quân bài đe dọa vị trí của Hatsushiba không nhỉ? Không, vẫn còn quá sớm.

*’Em sẽ tiết lộ đấy nhé? Thật đấy.’*

Trừ cái đoạn nói chuyện ở ngoài ra thì đây cũng không phải là chuyện gì tệ lắm…

Tuy nhiên, câu nói vừa nãy cũng vậy, tôi không cảm thấy Hatsushiba có vẻ gì là thong thả cả.

Ngược lại, giọng nói còn có vẻ lo lắng… Nếu nói đó là diễn xuất của một diễn viên lồng tiếng thì tôi không có lời nào để đáp trả.

Tôi hơi để tâm đến điểm đó, nhưng có vẻ tôi không có quyền lựa chọn rồi.

“Chỉ có tôi và cậu thôi sao?”

*’Ế… à, ư, ừm…’*

“…Được rồi. Tôi phải đến đâu?”

*’Xin lỗi anh nhé… Ưm…’*

Nghe xong địa điểm và thời gian hẹn, tôi mặc áo khoác rồi đi đến đó.

Để đề phòng, tôi đã nhắn tin cho gia đình và chị Kiriko báo rằng tôi ra ngoài.

Một công viên cách nhà ga một đoạn. Hatsushiba đang ngồi trên chiếc ghế băng ở đó.

Nhận ra tôi, cô ấy đứng dậy và chạy lại phía tôi.

“Chào buổi tối, Shinguya-kun.”

“Yo…”

“Anh không cần phải cảnh giác đến mức đó đâu.”

Cũng phải cảnh giác chứ. Tại sao lại phải đến công viên lúc đêm khuya thế này.

Hơn nữa, Hatsushiba có vẻ không được bình tĩnh. Cô ấy đang sợ hãi, hay là có chuyện gì đang bận tâm?

“Thế, chuyện gì?”

“Shinguya-kun hãy ra tay ạ.”

Tôi thúc giục thì cô ấy đáp lại như vậy. …Thôi được rồi.

“Chuyện về kẻ chủ mưu tung tin đồn.”

“Ế…”

“Tuy không phải tuyệt đối, nhưng có lẽ là Son’go.”

Khi tôi nói vậy, Hatsushiba run bắn cả người.

“Không, không thể nào…”

Chính Hatsushiba cũng nghi ngờ sao, giọng nói cô ấy không còn sức lực nữa.

“Ít nhất thì cậu không thể khẳng định chắc chắn là anh ta trong sạch được, phải không? Mà, chưa hỏi trực tiếp anh ta thì thực ra cũng không biết được.”

Tuy nhiên, tôi đánh giá khả năng rất cao.

Hatsushiba cắn môi, cúi gằm mặt xuống.

“Tuy chỉ là lời đồn, nhưng tôi không hề tin tưởng tên đó chút nào. Không phải vì lời nói hay cách ăn mặc, mà nghe nói hắn ta đã cho Ayame uống thuốc ngủ thì thật sự không còn gì để biện minh nữa rồi.”

“Ếch…!”

Đúng lúc Hatsushiba lại thốt lên một tiếng không thể tin nổi —.

*Cộp* một tiếng, âm thanh nặng nề vang lên. Tiếp theo, một cơn đau nhói ở sau gáy.

“Á á ách!”

Tôi chậm rãi nhận ra sự thật là mình vừa bị đánh bằng một vật cứng.

“N, Naosumi-kun!? Anh làm gì thế…! Anh đã nói sẽ để Yuuka giải quyết cơ mà…!”

Chỉ cần thế thôi là tôi đã biết ai đến rồi. Cát sỏi kêu lạo xạo, nghe chừng có mấy người đang giẫm lên đất.

Khốn kiếp! Đau quá, không thốt nên lời.

Tôi vội lấy chiếc điện thoại nắp gập từ trong túi áo khoác ra.

"Mày đừng hòng!"

Tiếng Takasato vang lên. Cái gì đó cứng rắn đập vào tay tôi.

"Ư... ư!"

Tôi đánh rơi điện thoại.

Chiếc điện thoại nắp gập văng ra xa do chân tôi đá phải, rơi vào giữa đám hoa cỏ dại mọc um tùm trong bồn hoa.

"Tao đã bảo mày cẩn thận khi đi đường tối rồi còn gì?"

Tối cái khỉ gì, đây là công viên mà!

Rồi một cú nữa giáng vào đầu tôi, ý thức dần dần tan biến.

Tôi không đứng vững được nữa, ngã vật xuống đất.

Khốn... Quả nhiên là bẫy. Lẽ ra mình nên đội mũ bảo hiểm mới phải...

Ít nhất, nếu có thể nói chuyện ở nơi đông người thì...

"Yuka, con đã làm tốt việc dụ dỗ cậu ta đến đây."

"Naoto ơi, chuyện này là sao... Chuyện này... không thể nào!! Với lại..."

Đó là những lời cuối cùng tôi nghe được trong cuộc trò chuyện giữa Takasato và Hatsushiba, rồi tôi hoàn toàn mất đi ý thức.

"Bụp!"

Một tiếng động lớn ép tôi phải tỉnh lại.

"Khụ! Khụ!"

Cơ thể tôi không theo kịp sự tỉnh giấc đột ngột này.

Tôi chậm rãi mở mắt, trước mặt là Takasato đang cầm một cái xô.

"Tỉnh rồi à?"

Hình như tôi vừa bị tạt nước.

Tôi nhìn xung quanh. Căn phòng rộng cỡ lớp học. Nhưng không có cửa sổ, chỉ có duy nhất một lối ra vào. Sáu tên đàn em đang lọt vào tầm mắt của tôi.

Hatsushiba cũng đang đứng nép ở một góc. Cậu ta cúi gằm mặt, trông vô cùng khó chịu.

"Đây là..."

"Căn cứ bí mật của bọn tao đấy. Ở khu phố sầm uất có một tòa nhà bỏ hoang đúng không? Nó nằm dưới tầng hầm của tòa nhà đó."

À, ra là bọn chúng chiếm dụng trái phép chỗ này. Tầng hầm của tòa nhà bỏ hoang thì chắc chắn không có trạm thu phát sóng di động, nên không thể dùng GPS để xác định vị trí hiện tại của mình được.

"Còn cử động được không đấy?"

Tôi đang ngồi trên một chiếc ghế có tựa lưng.

Hơn nữa, tay tôi bị trói ngược ra sau, chân cũng bị trói vào chân ghế.

"Mày phạm tội thế này, rốt cuộc muốn gì?"

Thực ra tôi cũng đoán được, nhưng không ngờ hắn lại làm đến mức này. Lẽ ra tôi nên cảnh giác hơn khi nghe chuyện hắn cố gắng cưỡng hiếp Ayame và cho cô ấy uống thuốc ngủ...

"Ăn nói cho cẩn thận đấy, thằng otaku bẩn thỉu."

"Chắc cũng chỉ vì muốn dụ Ayame ra thôi chứ gì?"

"... Hừ, đúng như mày đoán."

Hắn ta còn vênh váo như kiểu bị tôi đoán trúng ý đồ trước khi kịp khoe khoang vậy. Trông hắn ta rất bất mãn. Tại sao hắn lại nghĩ tôi không biết cơ chứ? Osato cũng bảo hắn ta là một kẻ phiền phức mà.

Muốn trốn thoát, nhưng lại bị trói, chỉ có một lối ra vào...

Chỉ còn cách cầu nguyện cho một phép màu xảy ra, chẳng hạn như dây trói tự nhiên tuột ra, rồi mình chạy thoát khỏi cửa...

"Mày có trốn cũng vô ích thôi. Ở cửa tòa nhà bỏ hoang có hai thằng canh gác rồi."

Ừ, cũng phải thôi. Nhưng cá nhân tôi thì không muốn Ayame đến đây chút nào.

Trước đây trong mấy game 18+ cũng có cảnh tương tự. Hình như, trước khi bị trói, nhân vật chính sẽ căng cơ ra, đến khi trốn thoát thì thả lỏng cơ bắp. Cuối cùng, nhân vật chính đã dễ dàng cởi trói thành công.

Nhưng trong trường hợp của tôi, tôi bị trói trong lúc bất tỉnh, nên không có một kẽ hở nào cả. Hơn nữa, cơ bắp của tôi vốn đã yếu đuối, có căng ra cũng chẳng ăn thua. Ước gì bây giờ thần linh ban cho tôi một sức mạnh phi thường, để tôi có thể thổi bay bọn này đi... Tôi chỉ có thể mơ mộng như vậy thôi.

"Takasato-san, cô ấy đến rồi."

Tên đàn em đứng trước cửa mở cửa ra.

Ayame bước vào. Có lẽ cô ấy đã vội vàng đến đây ngay lập tức, vì cô ấy vẫn mặc bộ quần áo mà tôi đã thấy vào buổi chiều.

"Shinomiya!"

Tôi thậm chí còn không thể vẫy tay với cô ấy.

Ayame định chạy đến chỗ tôi, nhưng tên đàn em đứng gần cửa đã chặn cô ấy lại.

"Này, đừng có tự tiện..."

Câu nói bị bỏ lửng. Tên đàn em đã bị đánh bay. Bị Ayame đấm bay.

Ước chừng bay xa khoảng hai, ba mét gì đó... Tên đàn em nằm bất động.

"Tiếp theo là thằng nào? Mấy người đã động vào thứ không nên động vào rồi đấy."

Cô ấy trừng mắt nhìn Takasato với ánh mắt sắc bén. Đây là sự tức giận thật sự mà tôi chưa từng thấy cô ấy thể hiện ở trường.

"Mày nghĩ mày có quyền làm thế à? Ayame?"

Takasato giơ nắm đấm lên và giáng thẳng vào thái dương tôi.

"Ư...!"

Cơn đau dữ dội ập đến, khiến tôi ngã nhào cả ghế. Nhưng chưa kịp hết đau, tôi đã bị túm tóc lôi dậy.

"Dừng lại đi! Đừng có động vào Shinomiya!"

"Vậy thì ngoan ngoãn nghe lời bọn tao đi. Ayame. Mỗi lần mày động tay động chân với bọn tao, tao sẽ đấm đá thằng này. Công bằng chứ?"

"Đồ cặn bã!"

Takasato lại đấm tôi. Đau quá...!

"Ăn nói cho cẩn thận."

Ayame cắn môi vẻ đầy cay cú. Khốn kiếp, thật bực mình vì mình không thể làm gì cả.

"... Các người muốn gì?"

Ayame thả nắm đấm xuống và lẩm bẩm.

"Bây giờ tao sẽ cho mày xem màn trình diễn trực tiếp. Này, mấy đứa kia."

Bỏ mặc tên đàn em đã ngã xuống, bốn tên còn lại giữ chặt Ayame.

Rồi bọn chúng ấn cô ấy nằm ngửa xuống sàn.

"Cởi đồ nó ra."

"Cái...!"

"À, cứ chống cự thoải mái đi. Tao sẽ ngắm mày cho đến khi mày trần truồng."

Tên này đúng là cặn bã mà.

"Naoto ơi! Chuyện này là sao?"

Hatsushiba, người nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên hét lớn.

"Im đi, Yuka. Mày im miệng và làm theo lệnh của tao. Đó là vì gia đình mày thôi."

"Tại sao! Việc chia rẽ Shinomiya và Ayame là để làm chuyện này sao!?"

"Hừ, chẳng phải tại mày không làm được nên mới ra nông nỗi này sao? Shinomiya à, mày đúng là gặp xui xẻo rồi. Nếu mày sớm rời xa Ayame thì đã không có chuyện gì xảy ra cả."

Hatsushiba lại im lặng. Sao một tên cặn bã như vậy lại có một người bạn thời thơ ấu như Hatsushiba cơ chứ.

Hay đúng hơn, tại sao Hatsushiba lại không thể chống lại hắn?

"Nào, bắt đầu đi."

Và thế là bốn tên đàn em bắt đầu cởi quần áo của Ayame.

"Dừng... lại...!"

Ayame cố gắng chống cự hết mình.

Cô ấy khéo léo co duỗi cơ thể ở những vị trí mà sức lực không thể vươn tới, có vẻ như cô ấy sẽ cầm cự được một lúc...

"Cứ chống cự hết mình đi. Càng như thế càng kích thích tao hơn đấy."

Takasato nhìn xuống từ trên cao.

Khốn kiếp, mình không thể giúp gì được sao...

Tôi dồn sức vào chân và cố gắng vùng vẫy. Chân phải có một chút khoảng trống!?

"Á...!"

Giày cũng tuột ra, nhưng tôi chỉ có thể rút được chân phải ra!

Tôi cố gắng gượng đứng dậy cả ghế. Nhưng vì vẫn vác ghế trên lưng, lại chỉ có một chân phải nên tôi không thể đi lại bình thường được. Tôi từ từ tiến đến chỗ bọn chúng, nhưng quá chậm chạp. Thậm tệ hơn cả bò.

Hơn nữa, Takasato nhanh chóng nhận ra điều đó. Hắn ta quay lại nhìn tôi,

"Đừng có cản trở tao."

Hắn ta đá mạnh vào bụng tôi.

Tôi bị đá bay cả ghế, lăn lóc, khoảng cách với Ayame càng xa hơn.

"Đừng động vào Shinomiya!"

Mặc dù đang bị cởi áo hoodie, Ayame vẫn lo lắng cho tôi.

A, khốn kiếp. Thật đáng thương.

"Mày thích nó đến thế cơ à. Còn làm cái kiểu tóc hai bím vớ vẩn nữa chứ. Tao thích kiểu tóc đuôi ngựa hơn đấy. Này, mấy đứa kia, tháo tóc nó ra và buộc lại thành một kiểu đi."

Hắn ta nói như thể vẫn còn rất nhiều thời gian.

Một trong số những tên đàn em tháo hai bím tóc của Ayame, những sợi tóc buộc túm rơi xuống.

Tóc bị buộc lại thành một kiểu đuôi ngựa.

Đồng thời, áo hoodie bị cởi ra và ném đi.

"Dừng lại đi... Nếu mất trinh tiết, thì anh ấy sẽ không thèm để ý đến em nữa đâu...!"

"Thế nên mày đã vứt bỏ nó rồi còn gì? Đừng trốn tránh thực tế nữa."

Ayame trở nên yếu đuối. Hơn nữa, cô ấy vẫn cố gắng đáp ứng cả cái tín ngưỡng trinh tiết của tôi.

Nếu tôi không bị bắt thì...

Không, giờ cô ấy đã bị giữ chặt tứ chi như thế rồi, dù là Ayame cũng không thể phản công được.

Xin cậu đấy, Thượng Đế.

Cô ấy không có tội gì cả. Đúng là trước đây cô ấy có quậy phá, nhưng cũng có lý do riêng.

Không thể nào để cô ấy bị cướp đi sự trinh trắng một cách vô lý như thế này được.

Vậy nên xin cậu. Xin ai đó hãy cứu cô ấy ngay bây giờ. Phật hay quỷ cũng được –

"... Khốn."

... Mình đang nghĩ cái gì vậy?

Dù có cầu xin thần linh thì cũng chẳng được ai cứu cả!

Nếu mình không tự hành động, thì sẽ không ai được cứu cả! Chẳng phải nhân vật chính trong game 18+ đã nói rồi sao!

"Ê Yuka, trói nốt chân phải của nó lại đi."

Như chợt nhớ ra, Takasato nói rồi tiếp tục ngắm nhìn Ayame.

Hatsushiba chậm rãi tiến đến chỗ tôi vẻ đầy khó xử.

Hình như cậu ta không hề ngờ rằng Hatsushiba lại phản bội.

"... Xin lỗi. Tớ không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này..."

Cậu ta khẽ nói lời xin lỗi.

"Ai nhìn vào cũng thấy rõ ràng mà."

Tôi đáp lại để Takasato không nghe thấy.

Bọn chúng không ngừng cười hô hố một cách thô tục. Chắc chắn bọn chúng không nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi đâu.

"Nhưng..."

"Đã có chuyện gì xảy ra?"

"Hả..."

"Dù thế nào đi nữa, hành động của cậu cũng rất bất thường. Đây rõ ràng là phạm tội đấy. Trong mắt tôi, cậu không phải là một cô gái vui vẻ tiếp tay cho tội ác. Nguyên nhân là gì?"

Từ lúc tôi tỉnh lại, cậu ta luôn mang một vẻ mặt đầy tội lỗi. Không, ngay cả lúc gặp nhau vào buổi tối cũng vậy.

Chắc chắn đây không phải là diễn kịch. Nếu Hatsushiba ngay từ đầu đã tự nguyện tiếp tay, thì cậu ta không cần phải có vẻ mặt như vậy.

Mình cần phải thức tỉnh Hatsushiba. Và mình cũng phải hành động!

Phải suy nghĩ...!

"Hatsushiba, cởi trói cho tôi."

"Hả... Tớ... không thể... Nếu tớ bị Naoto bỏ rơi, thì Yuka sẽ mất hết tất cả...!"

Tôi đã từng nghi ngờ cậu ta mắc chứng nghiện phụ thuộc nhẹ, nhưng thật sự là vậy sao. Trúng phóc rồi.

Lại còn nghiện một tên phạm tội như Takasato nữa chứ, cậu ta đang nghĩ cái gì vậy... Không, có lẽ là một dạng biến thể của hội chứng Stockholm. Ban đầu bọn họ là bạn thời thơ ấu thân thiết mà.

Nếu chống lại Takasato thì sẽ bị tổn thương. Nhưng nếu hợp tác và tin tưởng thì sẽ không bị tổn thương. Vì khả năng sống sót cao hơn, nên đây có thể được xem là hành động bản năng của con người.

Nhưng bây giờ không thể làm như thế được! Hơn nữa, chuyện này đã khiến Hatsushiba phải làm đến mức này. Chắc chắn có một nguyên nhân gốc rễ nào đó còn tệ hơn...!

"Nếu cứ thế này, Ayame sẽ mất đi tất cả những thứ quan trọng đấy! Cậu vẫn muốn thế sao?"

"Tớ... không muốn... Tớ không muốn chuyện này chút nào..."

"Ngay cả Takasato cũng sẽ không thể quay đầu lại được nữa đâu! Cậu cũng vậy!"

"Tớ... không thể chống lại Naoto được...! Hơn nữa, nếu Yuka không nghe lời, thì bố tớ sẽ bị đuổi việc mất...!"

Tôi đã nghĩ rằng nghiện phụ thuộc không phải là nguyên nhân duy nhất, thì ra nguyên nhân gốc rễ là cái này!

"Nhà gần nhau mà. Hình như bố mẹ cũng thân thiết với nhau. Hình như bố của hai người làm cùng công ty."

Chắc chắn là câu chuyện mà Ayame đã kể.

"Cậu bị đe dọa à?"

Hatsushiba ngần ngại gật đầu.

"Sau khi Naoto và Cotton chia tay, những tin đồn kỳ lạ về Cotton lan truyền... Sau đó Naoto bảo tớ lan truyền những tin đồn đó... À, nếu Shinomiya vẫn không rời xa Cotton, thì phải dùng mỹ nhân kế để chia rẽ bọn họ... Nếú... Nếu tớ không nghe lời, thì Shinomiya sẽ bị tổn thương... Hơn nữa, bố tớ sẽ bị đuổi việc... Bố của Naoto có địa vị cao hơn mà..."

Đúng là đồ cặn bã. Cặn bã, cặn bã, siêu cặn bã. Cặn bã của cặn bã, vua của cặn bã, Takasato kia à. Không, đến cả cặn bã cũng còn thấy bị xúc phạm nữa đấy. Hơn nữa, ngay từ đầu hắn đã định gây hại cho mình rồi sao.

"Ra là vậy. Thế nên, sau khi Takasato và Ayame chia tay, cậu đã rời xa Ayame?"

"Đương nhiên rồi! Tớ không thể làm như không biết gì mà ở bên cạnh Ayame khi tớ đang lan truyền những tin đồn tồi tệ về Cotton được! Tớ... tớ không muốn chuyện này chút nào!! Tớ, tớ đã làm những chuyện tồi tệ...! Nhưng tớ, tớ không thể chống lại Naoto được...!"

Thảo nào mà cậu ta không thể nói ra.

"Không phải là chuyện không thể tha thứ, nhưng có một vài lý do phức tạp."

Ayame và Hatsushiba không hề bất hòa. Chỉ là Hatsushiba rời xa Ayame vì cảm thấy tội lỗi thôi. Còn Ayame thì lại nghĩ rằng Hatsushiba rời xa mình là vì "Hatsushiba đã từ chối Takasato, người mà cô ấy thích".

Thật là hiểu lầm. Sai lầm chồng chất. Nếu biết được nguyên nhân thì mọi chuyện chỉ có thế thôi.

Chỉ là, dù những bí ẩn xung quanh đã được giải đáp, nhưng tình hình không hề được cải thiện chút nào.

"Hatsushiba, tớ nhắc lại lần nữa. Cởi trói cho tôi."

"Nhưng..."

Hatsushiba bây giờ đang rất dao động.

Chắc chắn trong lòng cậu ta có cảm giác rằng không thể để Ayame bị đối xử như thế này được.

Chỉ là vì những lý do phức tạp mà cậu ta đang bị kìm nén thôi. Chỉ cần thêm một chút nữa thôi, nhưng một chút đó lại không đủ.

"Hơn nữa, chỉ cởi trói cho Shinomiya thì cũng không thể làm gì được..."

"Cứu. Ayame. Tớ cũng có thể câu giờ được mà."

Tôi chỉ có thể làm được thế thôi.

Nhưng nếu việc đó có thể giúp Ayame trì hoãn việc rơi vào tình huống tồi tệ nhất thì...

Biết đâu mình có thể chớp thời cơ trốn thoát.

Vì xiềng xích của tôi đang trói buộc cô ấy!

"Nhưng..."

Hatsushiba vẫn không chịu gật đầu.

Không có thời gian để lề mề đâu. Chỉ còn cách dùng đến con bài tẩy thôi.

"Tôi sẽ tung tin cậu từng làm diễn viên lồng tiếng cho nhân vật nữ chính trong game 18+ 'Appeal Time' cho cả trường biết đấy!"

Hatsushiba rõ ràng bắt đầu bối rối và đảo mắt.

"Hả. Kho, không thể nào, tại sao Shinomiya lại, lại biết chuyện đó..."

Số lượng phát hành cũng ít, giọng cũng đã thay đổi nên không ai nhận ra cả. Quả nhiên là đúng như mình nghĩ.

"Thu âm lại tiếng rên rỉ của cậu trong màn hình, rồi phát trên hệ thống phát thanh của trường cũng không tệ đâu nhỉ. Hình như, trong thoại có cả câu 'Xin hãy bắn thật nhiều vào trong em, chủ nhân' thì phải..."

"Á á á á á á! Đừng có chạm vào những điều cấm kỵ của Yuka! Rõ ràng tớ đã làm theo yêu cầu của công ty rồi mà! Quả nhiên là cậu đã biết! Tớ cứ tưởng chỉ có Osato biết thôi chứ!"

Hatsushiba thật sự đang hoảng loạn. Mình có thể tận dụng điểm này, nhưng – khốn.

Không được. Việc thuyết phục cậu ta bằng cách đe dọa thế này là vô nghĩa!

Điều cần thiết là phải giải tỏa lời nguyền Takasato đã ăn sâu vào cậu ta!

"Cậu là diễn viên lồng tiếng mà!? Chẳng lẽ cậu lại muốn cất lên giọng nói tiếp tay cho tội ác, rồi gieo rắc ước mơ cho người hâm mộ hay sao!? Đừng có đùa!"

"Shinomiya... Nhưng... Nhưng... bố tớ...!"

"Cậu cũng biết mà. Để trở thành diễn viên lồng tiếng thì tốn kém lắm đấy. Nào là học phí trường đào tạo, nào là tiền học thêm. Một người bố tài giỏi có thể hỗ trợ cậu đến mức đó, thì sao có thể dễ dàng bị sa thải được chứ. Cậu đã bao giờ nghĩ đến thiệt hại và thiệt hại của công ty mà người bố tài giỏi đó bị sa thải sẽ gây ra chưa?"

Việc sa thải, kinh tế các kiểu, có lẽ chỉ là lời nói dối của Takasato thôi.

Nếu hắn ta có thể dùng ảnh hưởng trong giới kinh tế để che đậy tội ác, thì hắn đã không phải trốn tránh cảnh sát rồi.

Osato cũng nói rằng Takasato là một kẻ hay khoác lác mà.

"Hơn nữa, cậu đang quên mất điều quan trọng nhất. Việc bố cậu bị sa thải khỏi công ty, và việc cậu tiếp tay cho tội ác. Cậu nghĩ bố cậu sẽ buồn vì điều gì hơn!?"

"... Sẽ buồn vì điều gì hơn...?"

"Với lại, có phải cậu rất muốn cứu Ayame và chuộc lại lỗi lầm không? Nếu cậu cởi trói cho tôi ở đây, thì chắc chắn có thể giải quyết được chuyện này đấy."

"Tại sao? Làm sao có thể giải quyết được!?"

"Không có thời gian để giải thích chi tiết đâu! So với việc nghe theo Takasato ở đây và hủy hoại cuộc đời mình, thì nghe theo tôi ở đây và có một cuộc sống học đường vui vẻ hơn gấp trăm lần đúng không!?"

"Shinomiya..."

"Cuối cùng rồi đấy. Hãy đặt cược vào tôi, Hatsushiba. Tôi nhất định sẽ cứu cả hai người. Ayame và cả cậu nữa!"

"........."

Khoảnh khắc do dự thoáng qua trên khuôn mặt của Hatsushiba.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy nó dài vô cùng.

Xin cậu đấy, Hatsushiba. Tôi không phải là kiểu anh hùng thuộc giới thể thao có thể tự mình xé tan dây trói.

Nhưng chỉ cần gỡ được sợi dây này thôi, thì tôi nhất định có thể tạo ra mảnh ghép để giải quyết vấn đề!

Tôi chờ đợi lời nói của Hatsushiba với một tâm trạng cầu nguyện.

Và – biểu cảm của Hatsushiba thay đổi.

"Tớ tin cậu, có được không?"

"! Ừ, cứ giao cho tôi! Tôi sẽ cho cậu thấy những mặt đáng tin cậy của tôi!"

Ánh sáng chính nghĩa rực rỡ chiếu vào đôi mắt u ám... Có lẽ là hơi quá lời.

Nhưng tôi vẫn biết rằng Hatsushiba đã dứt khoát rồi.

"Cảm ơn cậu. Shinomiya. Tớ có cảm giác như mình vừa tỉnh lại vậy!"

Thực ra, tôi đã nhại lại một câu thoại trong một game 18+, nhưng Hatsushiba có vẻ rất cảm động.

Lời thoại hay không phân biệt sang hèn.

Dù là lời nói gì đi nữa, dù là từ bất kỳ phương tiện truyền thông nào, nếu nó có thể dẫn dắt người ta từ con đường lầm lạc trở về chính đạo, thì nó xứng đáng với danh hiệu lời thoại hay.

"Tớ sẽ cởi trói ngay bây giờ...!"

Hatsushiba bắt đầu cởi trói cho tôi.

"Nhanh lên...!"

Nhìn xem thì Ayame đang bị cởi áo hoodie, và bây giờ nó đã bị cởi ra rồi.

Chỉ còn lại chiếc áo thun dài, vạt áo bị kéo lên đến vai. Váy cũng hơi bị tụt xuống, lộ cả nội y trên và dưới. Chỉ vài phút nữa thôi, Ayame sẽ bị lột trần...!

"Chờ, chờ đã..."

Bọn chúng vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của tôi.

Bọn chúng đang tập trung vào việc cởi đồ của Ayame, còn Takasato thì đang nhếch mép nhìn.

Tôi cầu nguyện trong lòng và chờ đợi dây trói được cởi ra.

"Xong rồi!"

Và cuối cùng, toàn thân tôi đã được giải phóng.

"Cảm ơn cậu, Hatsushiba! Cậu nhất định sẽ trở thành một diễn viên lồng tiếng tuyệt vời! Tôi đảm bảo đấy!"

Tôi kiểm tra túi áo khoác trong. Điện thoại thông minh vẫn còn. Ổn rồi.

Giờ đến lúc tôi thể hiện màn trình diễn hoành tráng nhất trong đời.

Không sao đâu. Mình chỉ cần dũng cảm như nhân vật chính trong đoạn cao trào của game 18+ là được.

Mình chỉ cần hành động một chút vào phút cuối là có thể giải quyết được mọi chuyện. Cơ hội ngàn năm có một đấy!

"Tất cả đứng im!"

Tôi hét lên từ tận đáy lòng để cả căn phòng có thể nghe thấy, bọn chúng dừng lại và đồng loạt nhìn về phía tôi.

Takasato cau mày khi thấy dây trói của tôi đã được cởi ra. Hatsushiba bị trừng mắt và co rúm lại.

Nhưng tôi phớt lờ và tiếp tục.

"Nếu không muốn bị báo cảnh sát, thì thả bọn tao ra ngay lập tức."

Tôi giơ cao chiếc điện thoại thông minh mà tôi đã nhét trong túi áo khoác trong.

Nhưng,

"Há há há há há há há há!"

Bọn chúng cười lớn.

"Đây là tầng hầm đấy? Nhìn kỹ cột sóng đi, Shinomiya. Nếu không có sóng thì không thể báo cảnh sát được đâu, phải không?"

Takasato đắc ý. Hắn ta còn vênh mặt lên nữa chứ. Thật là bộc lộ rõ bản chất. Muốn đấm cho một trận.

"Mấy người đúng là đồ ngốc. Tôi đã sớm đoán ra rồi. Tầng hầm? Thì sao?"

Khi tôi nói một cách khinh bỉ, bọn chúng đồng loạt nhăn nhó.

"Điện thoại thông minh có chức năng bộ đàm đấy. Mấy người biết không? Bộ đàm là gì? Là chức năng vô tuyến dùng để trao đổi giọng nói chỉ bằng điện thoại, không cần sử dụng mạng di động."

"Vậy thì—"

"Mấy người đã làm gì với chiếc điện thoại nắp gập của tôi rồi? Chắc chắn là để nó ở công viên rồi đúng không. À, tôi đã thử tìm kiếm bằng điện thoại thông minh, và quả nhiên nó vẫn còn ở đó."

Bọn chúng bắt đầu xôn xao. Takasato trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.

"Chỉ cần báo cảnh sát qua chiếc điện thoại nắp gập đó là được. Việc tôi đá chiếc điện thoại nắp gập đó không phải là tai nạn đâu. Tôi đã ném nó vào bồn hoa để không bị hỏng đấy."

... À, ngoài việc cố tình đá nó ra thì tất cả đều là nói dối.

Chức năng bộ đàm tích hợp chỉ có trên PHS và một số ít mẫu điện thoại, và chiếc điện thoại thông minh này không có. Có một phương pháp liên lạc bằng Bluetooth (giao tiếp vô tuyến tầm ngắn), nhưng công viên ở quá xa, và phạm vi giao tiếp tối đa của sóng này chỉ khoảng một trăm mét. Nó không thể vươn tới công viên được.

Dù vậy, bây giờ tôi chỉ cần câu giờ thôi. Dù là mười giây cũng được. Một giây cũng không sao.

"Hừ. Toàn là xạo chó thôi. Nếu được thì mau báo cảnh sát đi."

Bị lộ rồi à. Quả nhiên là không thể lừa được bọn chúng bằng cách này.

Hoàn toàn chính xác. Nếu có thể báo cảnh sát, tôi đã làm ngay lập tức rồi.

"Mà vốn dĩ cậu là thằng otaku cuồng gái trinh mà? Cậu bám riết lấy Ayame không còn trinh tiết để làm gì?"

Trước lời nói đó của Takasato, tôi lắc đầu.

"Vì Ayame là gái trinh."

"Hả? Cậu định nói đến trinh tiết tâm hồn à? Khặc khặc khặc!"

Takasato cười như thể không thể nhịn được nữa. Đúng là, trinh tiết tâm hồn cái khỉ gì chứ. Tôi muốn ói khi nghe những lời vớ vẩn đó.

"Đừng mạnh miệng nữa, Takasato."

"Hả?"

"Chắc chắn mày vẫn còn zin đúng không? Chắc chỉ là khoác lác với những người xung quanh thôi."

Takasato khẽ nhếch mày. Phản ứng tốt đấy.

"Mày dựa vào cái gì mà nói thế!?"

"Mày đấy. Dù không chắc có phải là người yêu hay không, mà đã tung tin là đã thành người yêu của Ayame rồi à?"

Osato không nói dối về loại thông tin này.

"Tên đó, mồm miệng nhẹ dạ lắm. Ăn cắp ở cửa hàng nào, đánh học sinh trung học gần chết, tất cả những gì hắn ta cho là đáng tự hào đều kể ra hết."

Có thể có hiểu lầm, hoặc có thể hắn ta không nói thông tin. Nhưng tôi cũng đã bảo cậu ta là phiền phức rồi, nên chắc chắn là sự thật.

"Nếu là kiểu tính cách đó, thì mày sẽ khoe khoang. Rằng mày đã ôm Ayame. Rằng mày đã mất zin. Nhưng kể từ đó trở đi, mày đã không khoe khoang gì ở trường trung học cơ sở."

"........."

"Có một lý do. Mày không thể làm được. Không, chắc chỉ là không cương được thôi chứ gì. Đồ bất lực. Hay nên gọi là đồ teo hang?"

"Mày...!"

"Vì không thể thoát khỏi đời trai tân, nên mày định che đậy sự hối hận bằng cách biến đối phương thành gái không còn trinh, rồi đánh trống lảng. Hơn nữa, Ayame dù nhìn vậy thôi nhưng lại rất coi trọng sự trong sạch, nên chắc chắn sẽ đá bay những tên đàn ông tiếp cận cô ấy vì mục đích làm gái bao. Một mũi tên trúng hai con chim. Để không ai cướp đi sự trinh tiết của Ayame! Thằng cuồng gái trinh là mày đấy, Takasato! Vì một thứ như vậy, mà mày đã khiến một người phụ nữ cô đơn!"

Đúng là không hiểu nổi những kẻ ngốc nghĩ gì.

"Điều đáng nói hơn là cái đầu của mày quá ngu ngốc, nên đã phạm phải sai lầm là không thể học cùng trường trung học phổ thông với Ayame, nên mày chỉ có thể giao phó tất cả thông tin và kế hoạch cho Hatsushiba. Đúng là đồ ngốc hết thuốc chữa! Mày có làm được bảng cửu chương không!? Mày có biết châu Âu không phải là một quốc gia không!? Takasato-chan!"

Tôi đặc biệt nhấn mạnh sự ngu ngốc. Vẻ mặt của Takasato trở nên giận dữ.

Trước mắt thì, những suy đoán của tôi đều đúng cả. Dễ hiểu thật.

"Im mồm đi, thằng otaku."

"Không im đâu. Hãy ồn ào lên, ồn ào lên."

"Tao bảo im đi rồi mà, thằng otaku!"

Lời đe dọa bay đến.

A, trời ạ. Sợ chết mất thôi. Chân cũng run rẩy cả lên.

Nhưng tôi không thể để lộ vẻ thảm hại đó trong màn trình diễn hoành tráng này được. Tôi không học được từ game 18+ những mánh khóe bỏ cuộc trong đoạn cao trào này đâu.

"Dù là gái trinh thì mày cũng chỉ là tôn thờ thế giới hai chiều thôi mà! Tại sao mày lại bám riết lấy Ayame ngoài đời thực!?"

Bám riết, à.

Đúng là tôi đang bám riết lấy Ayame.

Kể từ khi bị một người phụ nữ lừa dối, tôi đã không thèm để ý đến thế giới ba chiều nữa. Tôi đã sống một cuộc đời chỉ có thế giới hai chiều.

Không phải vì tôi có thể nói chuyện về game 18+

Dù tự tôi nói ra thì hơi kỳ cục, nhưng chỉ dựa vào đó mà phán xét thì quả là võ đoán. Dù sao thì, từ ngữ đó dạo gần đây cũng đã được kha khá người chấp nhận rồi mà.

“Màyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy!!”

Thế nhưng, vẫn có một gã ngốc.

Tôn Gō cau mày, lộ vẻ tiếc nuối, có lẽ vì bị nói trúng tim đen. Đúng là đồ không biết nói dối mà.

“Này, thừa nhận đi, thằng otaku ẩn dật. Dạo này mày lại sắm game ‘người lớn’ nào thế? Kiểu ‘biến thái’ hay ‘loli’ à? Lần tới tao sẽ chỉ cho mày mấy game hay ho nhé. Mấy cái game ‘người lớn’ mà thằng nhân vật chính nhát gan bỏ chạy ngay phút chót ấy!”

Gương mặt Tôn Gō dần đanh lại, ngập tràn sát ý.

Chớp lấy khoảnh khắc đó,

“Hựaa!”

Tôi đấm Tôn Gō một cú.

“Ugh!”

Cú đấm phải của tôi **[image]** trúng gọn vào cằm hắn. Có lẽ vì không ngờ bị tấn công nên hắn không kịp đỡ. Nhìn hắn đau đớn như vậy, trong lòng tôi chợt thấy nhẹ nhõm đi một chút.

Mặc dù vậy, nắm đấm phải của tôi **[image]** cũng đau không kém. Cằm đúng là cứng thật.

Tôn Gō càng thêm tức giận, mặt mày đỏ gay.

“Bọn mày! Còn tính ve vãn Ayame đến bao giờ nữa!”

“Ơ, nhưng mà…”

“Im mồm! Đừng có lải nhải nữa! Mau xử lý nó cho tao! Chúng mày muốn chết à!”

Đám đồng bọn của Tôn Gō đứng dậy, lần này chúng túm chặt lấy tay chân tôi.

Bị lộ sở thích mà vẫn đi theo, chắc hắn cũng có cái khí chất kiểu như thủ lĩnh gì đó nhỉ.

“Hê hê hê, khặc khặc khặc, ồ ồ ồ… Hãy nói thử mấy câu đó đi, cậu bé otaku Tôn Gō!”

Tôi cố tình chọc tức hắn, Tôn Gō đỏ bừng mặt, rồi đấm mạnh vào bụng tôi khi tôi không thể nhúc nhích.

“Agh…! Khụ khụ khụ khụ… Hahaha hahaha hahaha ha!”

Mặc kệ cơn đau, tôi vẫn phá ra cười. Dù sao thì, bây giờ chỉ cần kéo sự chú ý của hắn về phía tôi là đủ rồi.

“Mày! Đừng có cười nữa!”

“Bị nói trúng tim đen thì đừng có la lối om sòm thế, thằng otaku ẩn dật. Hay giờ mình nói chuyện về sự khác nhau giữa tất ống và tất qua gối nhỉ? Cái cảm giác đường cong da thịt bị lún xuống ấy, mày hiểu mà đúng không? Uha hahaha hahaha hahaha!”

“Câm mồm!”

Hắn lại đấm tiếp. Nỗi đau chồng chất lên nỗi đau.

Cứ đà này thì dây thần kinh cảm giác của tôi có khi bị tê liệt mất.

“Cứ đấm đi! Nếu mày thấy hả dạ thì cứ làm thôi, cậu bé trinh nam!”

“Hộc hộc…”

“Ôi chao, đã mệt rồi sao? Thật là thảm hại mà.”

Nghe tôi nói vậy, Tôn Gō trừng mắt nhìn tôi. Rồi ngay lập tức, hắn liếc nhìn một trong số đồng bọn.

“Này. Mày hình như là loại có thể “chơi” được cả hai giới đúng không?”

“Vâng!”

“Vậy thằng này thì sao?”

“Hắn hơi thiếu da thiếu thịt, nhưng mà… cũng được đó ạ.”

…Bọn mày đang nói cái gì vậy? Tiếng Nhật à?

Và rồi, Tôn Gō nở một nụ cười nham hiểm.

“Tao sẽ hiếp mày. Rồi quay video tung lên mạng.”

“Khoan, đừng… Á! Dừng lại!”

Ba thằng khốn đè tôi xuống sàn. Tôi bị ép thành tư thế bò.

Và rồi, ba tên đang đè tôi bắt đầu kéo quần tôi xuống.

“Đừng, dừng lại! Làm ơn dừng lại đi!”

“Hả? Giờ thì muộn rồi! Yên tâm đi, tao sẽ tạo ra một cảnh tượng khiến mấy con hủ nữ khoái chí!”

Khoái chí cái gì chứ! Mấy vị đó thích là mấy thằng đẹp trai hay soái ca ân ái với nhau chứ, chứ không phải thằng otaku luộm thuộm với lũ côn đồ bặm trợn đâu! Chắc chắn là không rồi!

“Ôi KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG! Dừng lạiiiiiiiiii!”

Cứu một trinh nữ mà lại có nguy cơ mất đi sự trong trắng của mình sao! Chuyện đùa à!?

“Đừng cởi quần!”

Bị đánh thì tôi chịu được!

Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị đâm!

Nhưng bị “đâm” vào thì tôi chưa nghĩ đến! Và cũng không muốn nghĩ đến!

Phía sau mông tôi, có tiếng dây kéo quần xột xoạt.

“Dừng lại! Chờ đã, chuyện này không phải đùa đâu! Riêng cái quần lót thì không được!”

Thằng vừa kéo khóa quần đứng sau lưng tôi.

“Đừng có động vào con mồi của NGƯƠIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!”

Một cú đá bất ngờ khiến tên đó bay phóc đi.

Những tên côn đồ xung quanh cũng lần lượt bị thổi bay.

“Giaaa!” “Giee!” “Phù!”

Được giải thoát, tôi vội vàng kéo quần lên, rồi đứng dậy.

Và ở đó—Ayame, thoát khỏi sự khống chế của bọn đàn ông, đã hồi sinh.

Trang phục tuy có xộc xệch nhưng vẫn chỉnh tề đủ để không lộ nội y.

Và cô bé cất tiếng tuyên bố lớn:

“Trinh tiết của Shinguu, trinh tiết của Shinguu, tất cả là của ta!”

…….

…Không không. Trinh tiết của tôi thì còn hiểu được.

“…Em định cướp trinh tiết của tôi sao?”

Mông tôi thắt lại.

“À, không. Là… cách nói bóng gió thôi, ý em là tất cả những gì thuộc về anh đều là của em…”

Đúng là đồ lỡ lời nhiều mà. Nhưng mà, cô bé này vẫn thật thú vị.

“Bọn mày…”

Mặt Tôn Gō đã biến dạng khủng khiếp. Nếu tham gia cuộc thi mặt xấu, hắn có lẽ sẽ đứng đầu.

“Giết. Giết hết tất cả chúng mày.”

“Có giỏi thì giết thử xem, Tôn Gō. Tao sẽ xem từ đó đến giờ mày đã mạnh lên được bao nhiêu.”

Tôi nhớ cô bé có nói việc bị quấy rầy là do từng giúp hắn.

Ayame vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên. Khi con tin là tôi được giải thoát, cô bé bắt đầu trở nên sống động hẳn lên.

Tức giận đến mức không kiềm chế Ayame, Tôn Gō rốt cuộc đang làm cái gì mà không hề suy nghĩ đến hậu quả vậy. Dù tôi đã khích tướng hắn làm vậy, nhưng không ngờ lại thành công đến mức này.

“Đằng nào cũng không có ai đến giúp đâu. Tao rất muốn xem chúng mày còn giữ được hy vọng đến bao giờ!”

Rồi Tôn Gō lao vào tấn công. Ayame né được, rồi tung một cú đấm vào bụng hắn.

Cú đấm **[image]** từng thổi bay mấy tên côn đồ giờ lại được Tôn Gō chịu đựng được. …Dù mặt hắn nhăn nhó đau đớn.

“Bọn mày! Đừng có nằm ườn ra đất mãi như thế!”

Đám đồng bọn của Tôn Gō lảo đảo đứng dậy.

Thế nhưng Ayame vẫn mạnh đến mức điều đó không thành vấn đề. Bị tấn công thì cô bé né, rồi tung đòn khiến chúng bay đi. Còn tôi chỉ việc bỏ chạy để không bị bắt làm con tin lần nữa.

“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Tại sao! Tại sao mọi thứ lại không suôn sẻ như vậy! Từ khi thi trượt cấp hai đã đen đủi rồi! Đồ khốn!”

Và rồi, sự tức giận đạt đến đỉnh điểm, Tôn Gō cuối cùng rút ra một con dao nhỏ.

Thấy vậy, vẻ điềm nhiên trên mặt Ayame biến mất.

“Mày đã trở thành kẻ vung dao như vậy sao?”

“Im đi… Câm mồm…”

Giữa cuộc đối đáp đó, tôi đứng chắn trước Ayame.

“Ơ, Shinguu?”

“Bị đâm là việc của đàn ông chứ.”

Nhìn cơ thể con gái bị thương thì thật không đành lòng.

Chuyện này, dù là hai chiều hay ba chiều, cũng đều như vậy.

Nếu là nhân vật chính trong game ‘người lớn’ thì… có lẽ họ sẽ làm vậy. Thế nên tôi cũng sẽ làm vậy.

“Trước hết là mày sao!”

Tôi nhắm chặt mắt. Và quyết tâm.

“Được thôi, chết—”

Đúng lúc đó, đột nhiên cánh cửa bị mở toang một cách thô bạo.

“Tất cả đứng im!”

Cùng với tiếng ồn ào, mấy viên cảnh sát cầm dùi cui xông vào.

“K-cảnh sát sao…!? Tại sao…!?”

Tôn Gō mặt đầy vẻ không thể tin được. Và rồi, hắn bị mấy viên cảnh sát nhanh nhẹn giữ chặt tay, đánh rơi con dao. Hắn bị ghì xuống đất.

“T-tại sao… sao bọn mày lại biết chỗ này…!?”

Phớt lờ lời cảnh sát bảo im lặng, Tôn Gō gào lên.

“Mày đã làm gì đó đúng không!?”

Tôn Gō ném ánh mắt nghi ngờ về phía tôi. Chà, tôi cũng không trực tiếp làm gì cả.

“Ai mà biết.”

Tôi nhún vai làm ra vẻ không biết. Chẳng cần phải nói cho hắn biết, cứ giữ im lặng là được.

“Uooooo! Khốn kiếppppppppppppppppppppppppp!”

Tôn Gō la hét khi bị dẫn ra khỏi phòng. Tất cả đồng bọn của hắn cũng đều bị bắt.

“C-chúng ta được cứu rồi sao?”

Ayame hỏi, vẫn còn ngỡ ngàng.

“Ừ.”

Tôi gật đầu, trả lời.

Một viên cảnh sát tiến lại gần chúng tôi.

“Hai cậu cũng đi theo chúng tôi.”

Nghe vậy, chúng tôi cũng đi theo cảnh sát.

Ngoài ra, cảnh sát còn thông báo rằng chúng tôi phải đến đồn để lấy lời khai.

Haizz, mệt mỏi quá.

Cùng Ayame và Hatsushiba rời khỏi tòa nhà hoang—

“Seiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiichiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”

Chị Kiriko vừa hét vừa lao tới, rồi bất ngờ ôm chầm lấy tôi.

“Tốt quá rồiii!!”

“Thôi nào, ngại chết được, đừng có ôm nữa!”

Với lại, người tôi còn đau ê ẩm đây này!

Ayame nhìn tôi với vẻ mặt hơi ngán ngẩm nữa chứ!

“Nhưng mà nhưng mà nhưng mà nhưng mà!”

Chị Kiriko đã hoàn toàn chuyển sang chế độ lo lắng thái quá. Mắt chị ấy còn rơm rớm nước.

Tuy vậy, có lẽ chính chị Kiriko là người đã cứu tôi, nên tôi không thể hắt hủi được.

Thứ nhất, lý do cảnh sát hành động rất đơn giản.

“Hai cái GPS cách xa nhau, chị đã tự hỏi có chuyện gì xảy ra!”

Bình thường điện thoại di động và smartphone của tôi phải ở cùng một chỗ, nếu chúng tách rời, chị Kiriko – người có thể nhận được thông tin GPS – chắc chắn sẽ nhận ra có điều gì đó không ổn và nghi ngờ xảy ra tai nạn.

Lúc đó, khi tôi đánh rơi điện thoại nắp gập, tôi đã phản xạ đạp nó đi ngay lập tức để bọn chúng không thể lấy nó. Bởi vì việc chúng tôi cách xa nhau sẽ có lợi hơn.

“Cảm ơn chị Kiriko. Đã báo cảnh sát giúp em.”

“Ừm… Chị đã quyết định sẽ không để em gặp chuyện đáng sợ lần nữa mà. Chị xin lỗi.”

Lý do để tìm ra tầng hầm của tòa nhà này lại càng đơn giản hơn.

Sóng điện thoại không thể tới được tầng hầm của tòa nhà này. Thế nhưng, đây lại là khu phố sầm uất.

Trước khi tôi bước vào đó, GPS của điện thoại chắc hẳn đã liên tục truyền vị trí của tôi cho chị Kiriko.

Việc còn lại chỉ là tìm kiếm những nơi không có sóng điện thoại xung quanh khu vực GPS bị mất.

Khi đó, tầng hầm của tòa nhà hoang sẽ nhanh chóng trở thành mục tiêu tìm kiếm. Chính vì thế, tôi đã tin chắc rằng cảnh sát rồi sẽ đến cứu. Tôi tin tưởng chị Kiriko đến mức đó.

Chỉ là trước đó tôi cần phải cứu Ayame. Dù sao thì, nếu Ayame không đến thì đó sẽ là điều tốt nhất. Nhưng tôi bị biến thành mồi nhử thì làm gì được.

“Vậy thì xin lỗi nhưng hai cậu có thể lên xe không?”

Một cảnh sát thúc giục tôi, Ayame và Hatsushiba lên xe tuần tra.

Lâu lắm rồi tôi mới được lên xe cảnh sát. Lần gần nhất là khi tôi bị lạc đường.

Cứ thế, đêm dài cuối cùng cũng khép lại trong yên lặng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận