• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1

Chương 6: Bản vương không cưỡng cầu

1 Bình luận - Độ dài: 2,516 từ - Cập nhật:

Keng keng—

Tiếng kim loại va vào nhau trong trẻo vang lên từ phía xa.

Trên chiếc giường trong một gian phòng lớn, Hứa Ấu Ngư đã ngủ suốt một ngày rưỡi chậm rãi tỉnh lại. Nàng nhìn ra cửa sổ, thấy ánh tà dương rọi lên giấy dán cửa, nhuộm cả căn phòng một màu vàng úa.

Sột soạt—

"Đây là..."

Hứa Ấu Ngư chống người ngồi dậy, đưa tay đỡ lấy cái đầu đau nhức, ánh mắt mờ mịt.

Nàng nhớ mình đã bị Thẩm Thế tử phát hiện hạ độc, chuẩn bị liều mạng một phen, nhưng lại bị một kiếm của Thẩm An Niên dọa sợ rồi bị khống chế, sau đó hình như bị Phi Ngư Vệ đánh ngất đi...

Vậy theo lẽ thường, lúc này nàng đáng lẽ phải bị nhốt trong ngục tối hôi thối đầy phân chuột, bị xiềng xích trói lại mới đúng chứ?

Sao lại tỉnh dậy trong một phòng ngủ được trang hoàng đẹp đẽ thế này?

Hơn nữa...

Hứa Ấu Ngư nhìn sang bên cạnh, hai thanh đoản kiếm nàng dùng để giết Thẩm An Niên đã được tra vào vỏ, đặt ngay ngắn bên cạnh gối.

???

Trong chốc lát, vô số câu hỏi nảy ra trong đầu Hứa Ấu Ngư.

Và ngay sau đó, lại có hai tiếng kim loại va chạm từ ngoài cửa sổ truyền vào.

Keng keng—!

Nàng hít một hơi thật sâu, vội vàng vén chăn, lật người xuống giường, đi đến bên cửa sổ, đưa tay đẩy ô cửa sổ hoa văn ra, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Bên ngoài cửa sổ là một võ đài, xung quanh đặt đầy giá binh khí. Lúc này, có hai người đàn ông tay cầm trường kiếm đã được mài sắc, đang giao đấu qua lại trên đài.

Một người mặc huyền sắc y bào, đeo mặt nạ có hoa văn rồng, không còn nghi ngờ gì nữa chính là Quốc Thế tử của Đại Tấn, Thẩm An Niên.

Người đối đầu với hắn là một nam tử lạnh lùng khoảng hai mươi tuổi, trán có một vết sẹo kiếm. Một tay cầm thanh kiếm Thanh Phong sử dụng đến xuất thần nhập hóa, dù cách xa cả trăm thước, Hứa Ấu Ngư vẫn có thể cảm nhận được kiếm thế mang theo hàn ý của người đó.

"Mặt sẹo... kiếm thế cực lạnh..."

Hứa Ấu Ngư khẽ nhíu mày. Là một sát thủ xếp hạng thứ bảy trên bảng sát thủ của Huyết Y Lâu, nàng gần như biết hết tên tuổi và chiêu thức nổi tiếng của các võ tu có danh tiếng trong Cửu Châu.

Chỉ cần nhìn ba chiêu của người đàn ông đó, Hứa Ấu Ngư lập tức khẳng định.

— Người này tám phần chính là một võ tu cảnh giới Tông Sư đã bặt vô âm tín ba năm trước, vì ngoại hình và tính cách, cộng thêm kiếm thế Hàn Cơ tự sáng tạo, mà được người đời gán cho danh hiệu "Tuyết Kiếm Quân" – Tào Vô Phong.

Võ tu ở thế giới này có tám cảnh giới, chia làm: Thông Mạch, Linh Đài, Ngưng Khí, Tông Sư, Động Hư, Thiên Nhân, Bán Hằng, Thái Linh.

Đạt đến cảnh giới Tông Sư, ở Cửu Châu cũng được xem là vạn người có một.

Huống chi "Hàn Thiên Kiếm Quyết" của Tào Vô Phong là một bộ kiếm pháp thượng thừa do chính y tự sáng tạo.

Một võ tu nổi danh như vậy, hoàn toàn có tư cách khai tông lập phái.

Nhưng không hiểu vì sao, vào lúc danh tiếng của Tào Vô Phong đang ở đỉnh cao, y lại đột nhiên biến mất như bốc hơi khỏi nhân gian, không một ai biết y đã đi đâu.

Có người nói y đã quy ẩn sơn lâm, treo kiếm về quê cày ruộng.

Cũng có người cho rằng y đã tìm được người thương, tìm một nơi thôn dã để cưới vợ sinh con.

...

Nhưng không ai đoán được rằng, y lại luôn trốn ở thành Biện Kinh, và xem ra còn trở thành võ sư dạy võ cho Thế tử Đại Tấn...

Nghĩ đến đây, Hứa Ấu Ngư khẽ nhíu mày, đứng trước cửa sổ chăm chú nhìn thêm một lúc nữa, nhưng lúc này nàng mới phát hiện, đây đâu phải là võ sư đang tỉ thí với đệ tử.

Vút vút— Keng!

Kiếm thế của Tào Vô Phong không hề che giấu, kiếm nào cũng nhắm vào yếu huyệt của Thẩm An Niên. Tuy đều bị Thẩm An Niên hóa giải, nhưng nếu Thẩm An Niên sơ suất một chút, e rằng đã phải đổ máu tại chỗ.

Người bình thường luyện võ như vậy cũng không sao, lỡ không may tàn phế, hoặc chết trong lúc tỉ thí, võ sư dạy võ cùng lắm là bồi thường chút tiền.

Nhưng Thẩm An Niên là ai?

Là đứa con trai duy nhất của Hoàng đế Đại Tấn.

Nếu lúc tỉ thí mà giết Thẩm An Niên, vậy thì không phải là bồi thường tiền bạc nữa, mà là bồi cả cửu tộc...

Mặc dù có thể nhận được năm nghìn lạng vàng từ Huyết Y Lâu...

Và bây giờ, nhìn Thẩm An Niên và Tào Vô Phong tỉ thí, ngay cả Hứa Ấu Ngư, người đang muốn có năm nghìn lạng vàng, lúc này cũng phải toát mồ hôi thay cho Thẩm An Niên.

Keng keng—

Tuy nhiên, cùng với hai tia lửa lóe lên.

Hai người đều lùi lại hơn mười bước, dường như đã đánh xong.

Thẩm An Niên thở hổn hển như trâu, mồ hôi men theo đường nét tuấn tú trên khuôn mặt đọng lại ở cằm rồi nhỏ giọt xuống chân. Hắn xõa mái tóc đen đã buộc ra, vẩy vẩy rồi buộc lại, chắp tay nói:

"Tào tiền bối, hai mươi chiêu hôm nay đã xong, tiếc là vẫn không giết được tại hạ..."

Tào Vô Phong ở phía đối diện thì hơi thở vẫn bình ổn, cắm thanh kiếm Thanh Phong xuống đất bên cạnh, vẻ mặt đầy khinh thường:

"Hừ... Mười ngày nữa, ngươi chắc chắn sẽ chết."

"Vậy tại hạ xin rửa mắt mong chờ."

Thẩm An Niên cười hành lễ, cố gắng điều hòa lại nhịp thở gấp gáp, quay đầu nhìn về một gian nhà tạm bên cạnh võ đài, thấy Hứa Ấu Ngư lúc này đang dựa vào cửa sổ dường như cũng đã xem một lúc lâu, liền vẫy tay gọi nàng qua.

Hứa Ấu Ngư có chút mờ mịt, do dự không biết có nên qua đó không, nhưng sau khi suy nghĩ, nàng vẫn quay lại ôm lấy đôi kiếm bên giường, đẩy cửa phòng đi về phía Thẩm An Niên.

Nàng cảnh giác nhìn Thẩm An Niên, không ngờ hắn lại quan tâm hỏi:

"Hứa cô nương ở trong phòng ngủ có ngon không?"

"Ờ..." Hứa Ấu Ngư có chút lúng túng, nhìn Tào Vô Phong đang khoanh tay đứng đối diện, hỏi: "Ngươi có ý gì?"

"Ý gì? Chẳng qua là thương hoa tiếc ngọc thôi." Thẩm An Niên nở một nụ cười khinh miệt, nói: "Một mỹ nhân như Hứa cô nương, lại còn là một võ tu cảnh giới Tông Sư, nếu kéo thẳng ra bãi tha ma ngoài thành chôn đi thì đúng là phung phí của trời."

Hứa Ấu Ngư có chút thận trọng, khẽ nheo mắt:

"Cho nên...?"

"Bản vương vừa hay đang thiếu vài vị sư phụ chịu dạy võ, nên muốn mời Hứa cô nương làm một vị giáo đầu, giống như Tào tiền bối vậy."

Hứa Ấu Ngư có chút không hiểu, Thẩm An Niên này không thiếu tiền, lại còn là Quốc Thế tử, trong nhà còn có một người cha là Võ Thánh cảnh giới Thiên Nhân, nếu muốn tìm một võ sư, chỉ cần dán cáo thị là đủ để những võ tu lợi hại trong giang hồ đổ xô đến.

"Ngươi thiếu..."

"Thiếu chứ."

Thẩm An Niên nhún vai, xòe tay ra nói:

"Những võ tu mà cha ta gửi đến trước đây, ai nấy đều sợ bản vương sứt đầu mẻ trán, dù là tỉ thí cũng chỉ là diễn cho có lệ. Sau hai ba chiêu là lại tâng bốc bản vương lên mây, căn bản không dám ra tay thật."

"... ..."

"Hứa cô nương chắc cũng biết, sói trong nhà kính sẽ bị nuôi thành chó."

Hứa Ấu Ngư khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu mới hỏi lại:

"Vậy ngươi không sợ ta thật sự giết ngươi sao?"

"Nếu cô làm được." Thẩm An Niên cười, dang tay về phía Tào Vô Phong đối diện, giới thiệu: "Nào, giới thiệu với Hứa cô nương một chút, vị này là Tào..."

Hứa Ấu Ngư khẽ cắn môi, liếc nhìn một cái rồi ngắt lời:

"'Tuyết Kiếm Quân' Tào Vô Phong, ta biết y."

"Biết thì tốt rồi." Thẩm An Niên gật đầu, nheo một mắt liếc Tào Vô Phong, cười nói: "Hứa cô nương còn nhớ lúc ở Hoán Xuân Lâu, ta đã hỏi cô một câu không?"

"Câu nào..."

"— Hứa cô nương đã từng trải qua cảm giác lạnh thấu xương khi một thanh trường kiếm đâm từ dưới lên lúc đang ngồi xổm trong nhà xí chưa?"

?

Lời này vừa thốt ra, Hứa Ấu Ngư lập tức sững sờ, còn Tào Vô Phong đang giữ bộ mặt poker cách đó mười thước, trán cũng lập tức nổi đầy gân xanh.

Nàng nuốt nước bọt, hỏi:

"Cho nên..."

"Đúng! Chính là cái 'cho nên' đó."

Thẩm An Niên có chút vui vẻ, giới thiệu:

"Tào tiền bối lợi hại lắm đấy, ba năm trước để hành thích ta, y đã nấp dưới nhà xí ở hoa viên sau vương phủ này bảy ngày bảy đêm. Bình thường bản vương ít khi ra đó 'hái hoa', nhưng hôm đó đi ngang qua lại mắc quá, nên tiện đường ghé vào một chuyến. Kết quả vừa cởi thắt lưng, Tào tiền bối đã từ dưới cái hố đó vọt lên, suýt nữa một kiếm chém bay 'đầu rồng' của bản vương..."

Tào Vô Phong khoanh tay, không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn Thẩm An Niên:

"╬"

Hứa Ấu Ngư nhất thời không biết nên biểu cảm thế nào, nhìn Tào Vô Phong, người có vẻ ngoài lạnh lùng vô song, từng được giang hồ phong cho danh hiệu "Tuyết Kiếm Quân", im lặng một lúc lâu, rồi cúi đầu hành lễ.

Cái cúi đầu này khiến gân xanh trên trán Tào Vô Phong nổi lên gấp ba lần: "╬ ╬ ╬"

Y còn quay đầu đi một cách rất kiêu ngạo, hừ lạnh một tiếng: "Hừ!"

Thẩm An Niên nhìn hai người, cảm thấy họ chắc sẽ hòa hợp được với nhau, dù sao cũng đều là những người từng muốn giết mình, rồi nói tiếp:

"Cho nên, bản vương đã mời y làm thầy dạy võ cho mình. Cứ mười ngày cho y một cơ hội, dùng hai mươi chiêu hành thích bản vương, tỉ thí bằng kiếm thật một lần. Nếu trong vòng hai mươi chiêu giết được bản vương, bản vương tự nhiên nhận mệnh. Nhưng nếu trong hai mươi chiêu không giết được, thì đành phải đợi mười ngày sau."

"Ngươi không sợ..."

"Tào tiền bối cũng là một bậc hào kiệt, ta tin y." Thẩm An Niên gật đầu tỏ ý kính trọng Tào Vô Phong, cười nói: "Lúc đầu, ta chỉ mới ở cảnh giới Linh Đài, đỡ xong hai mươi chiêu của y đã không cử động nổi, nhưng Tào tiền bối cũng không ra chiêu thứ hai mươi mốt, nếu không thì không chừng ba năm trước, thiên hạ này đã không còn vị Thế tử là ta đây rồi."

Tào Vô Phong: "Hừ!"

Nói đến đây, Thẩm An Niên nhìn sang Hứa Ấu Ngư, nói:

"Vậy nên, Hứa cô nương, không phải cô muốn dùng bản vương để đổi lấy năm nghìn lạng vàng sao? Bản vương hứa, nếu sau này trong lúc tỉ thí cô giết được bản vương, châu báu binh khí trong kho phía sau của bản vương, tùy cô chọn. Không biết ý Hứa cô nương thế nào?"

"... ..."

Hứa Ấu Ngư lập tức im lặng, nhưng Thẩm An Niên biết lúc này đầu óc nàng chắc vẫn chưa thông suốt, hắn cũng không vội.

Ngày trước để thuyết phục Tào Vô Phong dạy mình võ công, hắn cũng phải mất hơn nửa tháng mới thành công.

"Hứa cô nương có thể suy nghĩ, nếu cô nương không muốn, bản vương tự nhiên không ép buộc..."

"Vậy nếu ta không đồng ý thì sao..."

"Vậy đành phả ủy khuất Hứa cô nương sau này làm nha đầu ấm giường cho bản vương rồi."

"?"

"Ha ha, bản vương không ép buộc."

Thẩm An Niên nheo mắt cười, thấy một viên Phi Ngư Vệ đã đến cổng sân, liền ném thanh trường kiếm trong tay sang một bên, ra lệnh:

"Tào tiền bối, phiền ngài dọn dẹp một chút."

Rồi hắn bước xuống khỏi võ đài, đi đến trước mặt viên Phi Ngư Vệ, hỏi:

"Chuyện gì?"

"Điện hạ, vừa rồi Ty Thiên Giám có người đến." Phi Ngư Vệ cúi đầu, từ sau lưng lấy ra một lá bùa vàng, hai tay dâng lên trước mặt Thẩm An Niên, nói: "Họ gửi cái này tới..."

"Nhanh vậy sao..."

Buổi chiều lúc đến Ty Thiên Giám, Thẩm An Niên đã bảo vị tiểu Tư Mệnh kia bói cho mình một quẻ nữa, cũng là để xem thử nàng ta thật sự có thể suy diễn vận mệnh, hay chỉ là một kẻ lừa đảo giang hồ.

Kết quả không ngờ mới chạng vạng tối, vị tiểu Tư Mệnh đó đã thật sự bói cho hắn thêm một lá bùa.

Thẩm An Niên suy nghĩ một lúc, nhận lấy lá bùa, nhìn lên trên:

【Chí Chí Long Nhai mịch thiên âm, phi tiễn xuyên trúc, đao vô nhai.】

(Chí Chí Long Nhai tìm tiếng trời, tên bay xuyên trúc, đao không bờ)

"Long Nhai... Thiên Âm..."

Lá bùa lần trước vị tiểu Tư Mệnh kia gửi đến còn có chút manh mối, nhưng lá này rõ ràng là một câu đố, nhất thời thật sự không hiểu ý nghĩa là gì.

Tuy nhiên, viên Phi Ngư Vệ nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Thẩm An Niên, suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Điện hạ, có phải là chỉ Chí Long Nhai cách thành Biện Kinh mười lăm dặm về phía đông không ạ? Thuộc hạ nghe nói ở đó có một rừng trúc, còn có một quán trọ khá nổi tiếng, món gà ăn mày lá tre của quán đó ngon lắm."

Cũng khá khớp...

Nhưng "Thiên Âm" này là gì? Tên người, hay dịch thẳng là "tiếng trời"?

"Thôi bỏ đi, đi chuẩn bị một chút, sáng mai đến Chí Long Nhai ăn gà!"

"Vâng!"

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận