Sát Thủ Vượt Trội Hơn Anh...
Akai Matsuri, 赤井まつり 東西
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2

Chương 5: Quỷ

0 Bình luận - Độ dài: 17,004 từ - Cập nhật:

 POV: Oda Akira

Hạ xong con trùm tầng 80 không mấy khó khăn, ba đứa tôi phóng thẳng xuống tầng 90. 

Con boss ở đây là một gã khổng lồ kiểu golem, toàn thân như một bức tường đá kháng hoàn toàn ma pháp. 

Hai con dao găm của tôi không xi nhê gì với cái tường biết đi này, nên đành phải dùng ma lực một lần nữa để hạ gục nó.

Nhưng tôi chủ quan quá. 

Golem hấp hối tung cú quật thân cuối cùng. 

May mà Lia kịp tung lá chắn đúng lúc, tôi mới bình an vô sự. 

Nếu đòn đó trúng thật thì chắc xương tôi nát như bột. 

Đúng là boss ở các tầng sâu không thể xem thường.

“Chỉ còn 3 tầng nữa thôi, xuống tới tầng 100 là xong, ha?” 

Tôi nói khi Night lao vào tầng 98. 

Tôi đoán nó cũng sắp kiệt sức rồi.

“Chủ nhân… ta nghĩ mình có thể đưa đến nơi, nhưng chắc không còn sức đánh nữa đâu. Sẽ phải tự cứu Tiểu thư Amelia.” 

Night đáp, giọng trầm xuống.

Tôi vỗ cổ nó để trấn an, nó đã làm hơn cả đủ. 

“Này, Lia?” 

Tôi hỏi. 

“Có thể buff lá chắn cho tôi với Night không? Đến chỗ Amelia thì buff cho cô ấy luôn. Nhớ tự buff mình nữa nhé.”

Sắp phải đối mặt với bọn quỷ, tôi chắc chắn nguy cơ liên lụy rất cao. 

Có thêm lớp phòng hộ vẫn hơn.

“Rõ!” 

Lia đáp.

Tôi có thể cảm nhận luồng khí quỷ càng lúc càng gần. 

Ma lực đặc quánh đến mức làm tôi buồn nôn. 

Nhưng nhờ lớp chắn của Lia, cảm giác khó chịu cũng đỡ đi.

“Aha! Kia kìa!” 

Night gầm lên.

Chúng tôi cuối cùng cũng đuổi kịp tên quỷ Aurum Tres. 

Hắn là một thằng nhóc thấp người, tóc và mắt xanh lá, nụ cười quỷ quyệt. 

Dù qua lớp chắn, tôi vẫn thấy rõ áp lực ma lực của hắn. 

Night đã báo trước, và quả thật không hề nói quá.

Ngay bên cạnh Aurum, lơ lửng trên không là Amelia đang bất tỉnh, thân thể mềm nhũn.

“Ồ, chào nha!” 

Thằng nhóc reo lên phấn khích. 

“Không ngờ mấy người bắt kịp nhanh vậy! Ta tưởng ngươi ngất do cạn ma lực ít nhất 3 ngày mà?”

Tôi không trả lời. 

Thái độ của nó trẻ con như chính cái mặt.

“Cũng phải thôi, Mèo Đen,” nó nói tiếp. 

“Thông minh đấy, giả dạng Speedah để lấy tốc độ trứ danh của nó. Nhưng chạy nhiều quá chắc giờ kiệt sức rồi hả? Đừng nói với ta ngươi nghĩ một con người với một thú nhân lại có thể đánh bại quỷ nha?”

Khoan, khoan, khoan. 

Đợi đã. 

Ma Vương nuôi một con báo và đặt tên là Speedah?! 

Cái gu đặt tên này… thật sự không ổn. 

Poseidon là cái tên duy nhất nghe tạm được, còn lại thì… thôi khỏi bàn.

“Ngươi lắm mồm ghê nhỉ,” tôi nheo mắt. 

“Đúng, ta là con người, cô ấy là thú nhân. Chúng ta đến đây để xử lý ngươi. Có vấn đề gì không?”

“Ơ xin lỗi nhé? Một người với một thú nhân cộng lại vẫn chả là gì với quỷ đâu. Lịch sử chưa dạy các người là không bao giờ thắng nổi chúng ta à? Trừ khi ngươi là anh hùng thì may ra. Nhưng nhìn ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tên thích khách tầm thường. Mà con thú nhân nấp sau lưng ngươi còn không biết đánh nữa!” 

Aurum cười khanh khách rồi chuyển sang cười lớn.

Tôi siết chặt hai con dao găm.

“Hê hê hê! Ban đầu ta định giết quách cho xong, nhưng giờ đổi ý rồi. Ta sẽ hành hạ ngươi đến chết trước mặt công chúa Elf của ngươi. Để cô ta cùng đau đớn với ngươi. Một mũi tên trúng hai con chim!”

Nụ cười của hắn vụt tắt. 

Không khí lặng như tờ. 

Lia run lên, trốn sau chân Night.

“Cứ thử đi nhóc. Ta còn chưa từng thấy con quỷ nào tận mắt đấy. Ít nhất làm cho nó thú vị chút nha?” 

Tôi đáp, giọng lạnh.

Aurum đang đứng chắn trước cầu thang xuống tầng 99. 

Tôi nhắn Night bằng thần giao cách cảm, bảo chặn lối xuống khi có cơ hội. 

Còn tôi kích hoạt Thần Nhãn để soi thông số của Aurum.

---

AURUM TRES

Chủng tộc: Ma tộc

Chức nghiệp: Thương Sư (Lv.70)

HP: 35000/35000

MP: 20000/28000

Công: 42000

Thủ: 21000

Kỹ năng: 

Kỹ Nghệ Vũ Khí (Lv.7)

Vũ Khí Cán Dài (Lv.9)

Kiếm Thuật (Lv.8)

Cường Hóa (Lv.9)

Cảm nhận nguy hiểm (Lv.9)

Cảm nhận hiện diện (Lv.9)

Hăm dọa (Lv.9)

Kỹ năng đặc biệt: 

Điều Khiển Quái Vật

---

Tôi suýt thốt ra tiếng nhưng kìm lại. 

Có vẻ tôi đã đánh giá thấp sức mạnh của quỷ. 

Cấp độ tương đương mà chỉ số cơ bản cao vọt, lại còn thông thạo cả kiếm lẫn thương. 

May mắn là hắn không có ma pháp.

Tay tôi bắt đầu rịn mồ hôi. 

Đây là lần đầu từ khi đến thế giới này tôi thật sự cảm thấy áp lực. 

Tôi không run chân, nhưng đầu óc phải chuẩn bị cho khả năng mình có thể chết ở đây.

Có nên dùng Ẩn Thân không? 

Không, như thế không đã. 

Tôi phải đối mặt trực diện với thằng nhãi này.

“Ta sẽ vĩnh viễn khóa cái mồm đáng ghét đó lại,” tôi gằn giọng.

“Còn lâu. Ta sẽ xếp lại cái mặt xấu xí của ngươi trước,” hắn đáp.

Sau một thoáng lặng, cả hai cùng lao lên.

CLANG!

Tiếng kim loại va chạm vang vọng khắp hành lang. 

Gió xoáy dữ dội xung quanh chỗ chúng tôi đụng nhau. 

Aurum giờ đã rút ra một cây thương dài mảnh từ hư không. 

Đằng sau những vũ khí giao nhau, tôi thấy mắt hắn mở to.

Hắn nhoẻn miệng cười, trông vừa bất ngờ vừa thích thú.

“Ồ, ồ… Xem ra ngươi nói được thì cũng làm được đấy nhỉ. Ngươi là con người đầu tiên chặn được đòn của ta đấy. Trận này coi bộ sẽ vui đây!”

Hắn hất mạnh khỏi thế khóa vũ khí, khiến tôi văng ra sau. 

Tôi xoay người trên không, tiếp đất bằng cả hai chân. 

Không thể tin nổi thằng nhóc này lại chứa sức mạnh kinh khủng đến thế trong đôi tay gầy nhẳng. 

Có khi nó còn mạnh hơn cả Chỉ huy Saran.

“Đừng có ngừng lại! Nào, tiếp tục đi!” 

Thằng nhóc hét lên, giọng trẻ con càng lúc càng biến dạng, như đang chìm dần vào cơn cuồng chiến. 

Đồng tử hắn giãn ra, sáng rực lên. 

Đúng là một kẻ cuồng bạo lực.

“Khặc!”

Hắn lao tới bằng cú đâm từ trên xuống. 

Tôi bắt chéo dao găm đỡ mũi thương, nhưng mặt đất dưới chân nứt toác, chân tôi lún hẳn xuống một chút.

“Ha ha! Ngay cả trong đám ma tộc cũng chẳng có mấy kẻ trụ được lâu với ta thế này!”

“Ôi trời, cảm ơn… Ta xúc động lắm đây!”

Tôi dồn hết sức hất ngược cây thương của hắn sang một bên. 

Được rồi, cứ thủ mãi rồi phản công thế này không ăn thua. 

Đến lúc phải chủ động ra tay thôi.

POV: Amelia Rosequaztr

Khi nằm đó, trôi dạt trong biển bóng tối vô tận, tôi nghe văng vẳng giọng của Akira. 

Rồi như có hai luồng ý chí đối đầu, dữ dội đến mức như muốn nuốt chửng nhau. 

Chính điều đó đã kéo tâm trí mệt mỏi của tôi tỉnh dậy.

“Aki…ra… Akira…?”

Tôi cảm nhận được cậu ở rất gần. 

Những chấn động khủng khiếp đang làm vỡ nát các bức tường xung quanh, nhưng tôi thì vẫn bình an vô sự.

“Ha ha! Công chúa ngủ trong rừng cuối cùng cũng tỉnh rồi kìa!”

Một giọng trẻ con vang lên bên tai. 

Tôi nhận ra ngay đó là cậu bé mắt xanh lá đã bắt tôi.

“Ngươi có thể chọn một cái biệt danh và xài cho đàng hoàng không?! Còn ‘Công chúa Elf’ đâu rồi?!”

“Trời ơi, ngươi khờ ghê. Không biết tùy bối cảnh hay sao? Công chúa ngủ trong rừng là biệt danh hoàn hảo cho một công chúa vừa tỉnh dậy chứ còn gì!”

Tiếng vũ khí va chạm dồn dập vang lên, bức tường phía sau tôi rung chuyển từng hồi.

“Bây giờ không phải lúc nhắc truyện cổ tích đâu, nhóc ngu! Kết thúc có hậu chỉ dành cho một đứa thôi, và chắc chắn không phải ngươi!”

Tôi chớp mắt vài lần, cuối cùng cũng nhìn rõ cảnh tượng xung quanh. 

Cơ thể dần có cảm giác trở lại. 

Dù tay vẫn còn tê, tôi gắng chống vào tường mê cung để ngồi dậy.

“Akira!” ư

Tôi kêu lên.

“Cứ đứng yên đó, Amelia. Đừng lo… tôi sẽ không để hắn cướp cô đi nữa,” Akira đáp lại.

Cậu không quay lại, chỉ tháo áo choàng và ném về phía tôi. 

Tôi quấn nó quanh người, hương của Akira tràn ngập khiến tim tôi dịu xuống ngay lập tức. 

Tôi men theo bức tường, bước chậm, vừa đi vừa run rẩy, và khi sắp gục xuống, một thứ mềm mại ấm áp đỡ lấy tôi.

“Night?” 

Tôi thều thào.

“Xin đừng gắng sức, tiểu thư Amelia. Hãy tin vào Chủ nhân và để cậu ấy lo,” Night đáp.

Cậu nhìn xuống tôi bằng đôi mắt vàng ấm áp. 

Dù không còn ở dạng mèo như thường lệ, tôi vẫn nhận ra ngay đó là Night. 

Chiếc đuôi của cậu quấn quanh tôi, truyền hơi ấm vào cơ thể lạnh cóng, yếu ớt. 

Cộng với mùi hương quen thuộc của Akira, tâm trí tôi như được xoa dịu hoàn toàn.

“Ta tin. Ta tin cả ngươi và Akira,” tôi thì thầm.

Akira đang đổ máu, nhưng vẫn dùng hai con dao găm để chặn cây thương dài của cậu bé. 

Dù chưa trầy xước gì, thằng nhóc kia vẫn nhỉnh hơn hẳn. 

Thế nhưng việc Akira có thể đấu ngang tay với một con quỷ mà chỉ dính vài vết thương đã là quá kinh khủng rồi.

“Akira trông như đang vui nữa kìa,” tôi nhận xét.

“Chủ nhân mạnh hơn bất kỳ con người hay sinh vật nào trên đời này. Có thể hạ gục hầu hết đối thủ chỉ trong một đòn. Nhưng chưa bao giờ tìm trận đánh chỉ để giải trí,” Night nói, mắt dõi theo họ.

Dù máu chảy khắp người, chắc chắn rất đau, Akira lại đang cười thích thú. 

Tôi chưa từng thấy cậu ấy hứng thú với trận chiến như thế này.

“Ta hiểu tại sao Chủ nhân lại phấn khích khi gặp được đối thủ xứng tầm đến vậy. Thậm chí không thể giấu nổi nụ cười. Nếu muốn, có thể dùng ‘Ẩn Thân’ và kết liễu thằng bé như bao kẻ khác. Nhưng đã chọn đấu công bằng. Chủ nhân luôn tự nhủ mình không hứng thú với chiến đấu, nhưng rõ ràng là có,” Night tiếp.

Tôi không thể phủ nhận. 

Nhìn cậu ấy lúc này, tôi thấy cậu thật sự đang tận hưởng. 

Nó làm tôi nhớ đến Kilika, người suốt ngày khổ luyện kiếm pháp không biết mệt.

“Ta hơi ghen tị,” tôi lỡ miệng nói nhỏ, hy vọng Night không nghe thấy.

“Có chuyện gì vậy? Ngươi vẫn chưa đánh trúng ta lần nào đấy!” 

Thằng nhóc trêu. 

“Giỏi thật đấy, đấu ngang với một con quỷ đến giờ này. Nhưng kéo dài thì được gì?!”

Nó nói đúng. 

Dù chưa bị thương chí mạng, Akira mất khá nhiều máu, sắc mặt dần tái đi. 

Máu cậu thấm thành từng vũng trên đất, trông như có hình dạng nhất định.

“Ngươi nhầm rồi,” Akira đáp. 

“Ta mới chỉ khởi động thôi. Giờ thì chuẩn bị xong rồi.”

“Ôi thôi nào,” thằng nhóc cười khẩy, dang tay ra kiểu chế giễu. 

“Ngươi còn gì trong tay áo nữa chứ?”

“Hắc Ma Pháp, khởi động!”

Tất cả bóng tối trong hành lang mờ mịt hội tụ lại thành một khối, không chỉ bóng của Akira và thằng nhóc, mà cả của tôi và Night nữa.

“Đi!” 

Akira ra lệnh, và những cái bóng tản ra, lan khắp mặt đất.

Tôi chưa từng thấy kỹ thuật này trước đây. 

Từ trước đến giờ Akira chỉ điều khiển được bóng của mình. 

Từ khi nào cậu có thể kiểm soát bóng của người khác nữa? 

Những cái bóng đang trải ra có trật tự, như thể được dẫn dắt.

“Máu…” 

Night lẩm bẩm. 

Tôi nhìn kỹ thì thấy chúng đang hội tụ lại nơi các vũng máu lớn nhất.

“Chúng phản ứng với ma lực còn sót lại trong máu Akira và tụ về đó… Khoan, không, chúng đang hợp thể sao?”

Akira đưa tay ra, nắm chặt thành nắm đấm. 

“Bóng Thú!”

6756f28c-5b69-4f76-ab24-9884f5560638.jpg

Những cái bóng trên các vũng máu bắt đầu co giật, rồi trồi lên khỏi mặt đất, hóa thành những con thú bốn chân đầy khát máu. 

Bầy sói bóng lao thẳng về phía thằng nhóc, lách khéo qua từng đường quét của cây thương, rồi cắn xé tứ chi, thân thể của hắn.

“Kh…!”

Cậu ta quay cuồng, cố gắng hất lũ thú ra, nhưng càng làm thế chỉ càng xé thêm thịt của chính mình. 

Lần này, chính máu của thằng nhóc mới phun ra tung tóe, nhiều hơn hẳn máu Akira. 

Chỉ trong chớp mắt, thế trận đã đảo ngược.

“Chà, máu của nhóc chắc ngon lắm nên tụi nó mới điên cuồng vậy đấy. Hắc Ma Pháp của ta xin gửi lời khen đến đầu bếp,” Akira mỉm cười, còn bầy sói bóng thì vòng quanh cậu như đàn chó trung thành chờ lệnh chủ.

Thằng nhóc đứng im, nhìn chằm chằm xuống những vệt máu của mình. 

Rồi bất ngờ bật cười khanh khách.

 “Heh heh heh! AH HA HA HA HA HA HA HA!”

Akira hơi khựng lại trước tiếng cười đó. 

Ngay sau đó, những con thú bóng tan biến, lún xuống đất và quay trở về dưới chân từng người.

“Vậy ra đây là cảm giác đau… Đây là máu của mình…” 

Thằng nhóc lẩm bẩm, tay ôm chặt vết thương nơi bụng đang phun máu như suối.

Akira và tôi đều rùng mình trước cảnh hắn như hóa điên. 

Chỉ có Night là vẫn nhìn xuống cậu ta với ánh mắt lạnh lùng, chẳng chút cảm xúc.

“Người ta thường chỉ biết ma tộc có ma lực và sức công phá cực cao, nhưng ít ai biết phòng ngự của chúng cũng vượt xa mọi chủng tộc khác. Vũ khí thường không thể làm trầy da chúng, thậm chí ma pháp cũng ít khi hiệu quả… Ta từng gặp không ít ma tộc ở lâu đài, cả đời chưa từng chảy một giọt máu.”

Nếu điều đó là thật, thì việc thằng nhóc kia đổ máu đã nói lên tất cả. 

Tôi nhìn thấy trong mắt hắn là sự hân hoan kỳ lạ như thể hắn đang tận hưởng nỗi đau, như thể việc thấy máu mình chính là bằng chứng cho sự “phàm trần” của bản thân.

“Aha ha ha ha ha ha! Tuyệt thật đấy. Đám ma tộc khác sẽ phát điên khi biết có một con người như ngươi để chúng chơi cùng.” 

Thằng nhóc cười điên dại, buông luôn cây thương cho nó rơi leng keng xuống đất. 

Tay kia, hắn rút ra một cây sáo nhỏ.

“Ngươi đã dùng chiêu đặc biệt rồi. Giờ tới lượt ta.”

Chỉ cần nhìn cây sáo ấy, ký ức về khoảnh khắc ngay trước khi chết lại ùa về trong đầu tôi.

“Không! Akira, mau tránh ra!”

“Muộn rồi,” thằng nhóc cười khúc khích, đưa sáo lên môi.

POV: Lia Lagoon

Cậu bé ma tộc tên Aurum Tres đưa sáo lên thổi, nhưng không phát ra âm thanh nào. 

Không hiểu sao Công chúa Amelia lại phản ứng mạnh như vậy, cứ khăng khăng rằng thứ đó cực kỳ nguy hiểm và Akira phải tránh xa ngay lập tức.

Nghe lời cảnh báo ấy, tôi định quay người bỏ chạy… nhưng đôi chân lại chẳng nhúc nhích nổi. 

Có lẽ cơ thể tôi đang chịu tác động từ lượng ma lực cấp ma tộc quá lâu, mặc cho tôi đã dựng kết giới bảo vệ bản thân. 

Chết chắc rồi. 

Chắc cảm giác này cũng giống như con ếch khi nhận ra mình sắp thành bữa trưa của rắn.

“Ngươi quên mất rằng ma tộc bọn ta có thể điều khiển quái vật và sai khiến chúng sao?” 

Aurum nói, giọng nhẹ như không. 

“Ta có thể thao túng bọn chúng như cánh tay nối dài của chính mình, dù chúng chẳng hề nằm trong quyền kiểm soát trực tiếp của ta.”

Ngay sau đó, từng bức tường quanh chúng tôi nứt ra, nhả ra từng đợt quái vật. 

Không phải vài chục, cũng chẳng phải trăm con mà là cả một đạo quân phải hơn ngàn. 

Đây là lần đầu tôi xuống sâu đến thế trong mê cung, nhưng tôi từng nghe nhiều chuyện về những bẫy chết người rải rác khắp nơi, rằng chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể bị một bầy quái nhấn chìm ngay lập tức. 

Ký ức ấy làm tôi tỉnh hẳn khỏi cơn hoảng loạn.

“Cường hóa Kết Giới Linh Thể!”

Lúc này tôi chỉ có thể gia cố kết giới mình đã dựng cho đồng đội. 

Trận đấu lúc nãy tôi chỉ đứng quan sát từ xa, và giờ tôi đã bị tách ra khỏi nhóm bởi vô số quái vật. 

Tôi nghiến răng khi nhìn những gương mặt ghê rợn đang tiến lại gần.

“Không! Đừng lại gần ta!”

Tôi rút con dao găm ra chống cự, nhưng đây là những quái vật cấp cao ở tầng sâu nhất mê cung, còn kỹ năng Đoản Kiếm mà đám kỵ sĩ hoàng cung bắt tôi học chẳng khác nào muỗi chích inox. 

Tôi tin Akira tự lo được, còn Công chúa Amelia có Night bên cạnh nên cũng ổn. 

May thay, dường như Aurum không thể vượt quyền khế ước giữa Night và Akira để điều khiển cậu ấy.

Điều đó biến tôi thành mắt xích yếu nhất. 

Một nhóm nhỏ quái vật đang giữ chân Akira và Night, còn phần đông lại lao về phía tôi. 

Bình thường quái vật sẽ tấn công mục tiêu gần nhất, nhưng khi có ma tộc chỉ huy, chúng có thể phối hợp và ra đòn một cách tinh vi.

“Xin lỗi nhé, phải xử lý ngươi trước thôi. Mahiro nói với ta rằng để một hộ vệ sống sót chỉ làm mọi thứ phiền toái hơn về sau.” 

Aurum Tres nhếch môi.

Không biết từ lúc nào hắn đã tiến sát bên tôi, đứng trên lưng một con quái vật khổng lồ, mỉm cười ngọt xớt. 

Lượng ma lực khủng khiếp toát ra từ cơ thể hắn khiến tôi run rẩy, toàn thân bất động. 

Con dao găm rơi xuống nền đá lạnh lẽo. 

Tôi quỵ xuống, rồi đổ người về phía trước, mặt úp xuống sàn mê cung. 

Tôi vẫn có thể đảo mắt, nhưng thứ duy nhất đập vào tầm nhìn là cái chết đang chực chờ.

Tôi biết mình đang ở lằn ranh sinh tử. 

Đây là cái giá tôi phải trả vì đã kiên quyết cảnh báo Công chúa Amelia, vì đã tự kéo mình xuống tận nơi tăm tối này dù biết rõ mình yếu đuối. 

Cả cuộc đời như lướt qua trước mắt, từng ký ức tưởng chừng đã quên bỗng hiện ra liên tiếp, như van nài tôi đừng bỏ lại chúng.

Đúng rồi. 

Tôi không thể để những ký ức ấy chết cùng mình. 

Không thể để tất cả trở nên vô nghĩa.

“Mình không thể chết ở đây… Mình phải sống, bằng mọi giá!”

Vừa dứt lời, tôi cảm thấy sức lực dần trở lại. 

Cơ thể đã thích ứng với ma lực của Aurum. 

Tôi run rẩy chống tay nhấc người lên. 

Đảo mắt tìm quanh, tôi thấy cây trượng quen thuộc nằm ngay gần đó, thứ tôi chưa bao giờ buông khỏi tay, không khi rơi khỏi lưng Night, không khi bị Akira túm cổ suýt nghẹt thở… thậm chí không khi gia đình tôi chết. 

Nó là người bạn đồng hành vĩnh viễn của tôi. 

Tôi vươn tay chộp lấy, chống trượng đứng dậy, đôi chân vẫn run nhưng đã chịu nghe lời.

“Ồ, vẫn gắng gượng được à? Nếu ngươi cứ nằm im trên sàn thì chết còn ít đau hơn đấy,” thằng nhóc khẽ chép miệng.

Có lẽ hắn nói đúng. 

Có lẽ cái chết sẽ mang lại chút giải thoát, ít nhất là thoát khỏi cuộc đời nặng nề này.

“Không… Mình chưa thể chết… Chưa khi nào gặp lại cậu ấy… Chưa kịp nói ra tất cả…”

Nhìn thấy Akira quan tâm Công chúa Amelia sâu đậm đến vậy vừa khiến tôi chạnh lòng, vừa khiến tôi hối tiếc. 

Lẽ ra tôi đã nên nói cho cậu biết cảm xúc thật của mình khi chúng tôi chia tay lần trước…

Nếu có điều gì tôi có thể làm thêm cho cậu ấy… 

Nếu tôi từng sẵn sàng vì cậu ấy như cách Akira đã làm cho Công chúa Amelia. 

Nghĩ lại mới thấy, suốt thời gian qua tôi hầu như chỉ là người nhận, hiếm khi hành động vì niềm tin hay cảm xúc của chính mình. 

Nếu có, cũng chỉ từ khi tôi được đưa vào hoàng gia.

Nhưng từ khi gặp và quan sát Akira, cách tôi nhìn nhận bản thân đã thay đổi. 

Tôi không muốn cứ đứng ngoài nhìn người khác rồi ghen tị nữa. 

Tôi phải thật sự hành động. 

Nhìn Akira và Amelia bên nhau càng làm tôi thấy mình thật thảm hại khi cố bóp chết cảm xúc. 

Tôi đã lấy cậu ấy làm cái cớ để trốn chạy khỏi chính mình.

“Ta sẽ không chạy trốn nữa. Ta sẽ không tiếp tục sống theo quyết định của người khác. Ta… ta sẽ không thất hứa lần nào nữa!”

Viên ma thạch gắn trên cây trượng bắt đầu phát sáng xanh. 

Chính cậu ấy đã làm cây trượng này cho tôi, từ ma thạch lấy từ con quái mà cậu ấy tiêu diệt. 

Cầm nó trong tay, tôi thấy mình chẳng còn gì phải sợ.

“Tôi sẽ gặp lại cậu ấy, dù có thế nào đi nữa!”

Tôi muốn xoa dịu tâm hồn mệt mỏi của cậu, như cậu từng xoa dịu tôi khi tôi chỉ biết nghĩ đến trả thù. 

Ánh sáng nơi viên ma thạch rực rỡ hơn cùng với quyết tâm của tôi.

“Phản Kết Giới Linh Thể!”

Ánh sáng càng lúc càng chói, cả cơ thể tôi cũng phát sáng theo. 

Nhìn vẻ kinh ngạc của họ, tôi đoán Akira, Night và Công chúa Amelia cũng cảm nhận hiện tượng này. 

Đây là ma pháp hoàn toàn mới do chính tôi nghĩ ra, một kết giới ngược mà tôi từng nghiên cứu sau khi đọc hàng đống sách trong thư viện hoàng cung. 

Tôi biết lý thuyết là có thể, nhưng lần nào thực hành cũng thiếu một mảnh ghép. 

Giờ tôi hiểu mảnh ghép ấy chính là niềm tin của tôi.

Và giờ, khi đã tìm thấy nó, ma pháp ấy đã hoàn chỉnh.

“Ồ, chưa từng nghe hộ vệ nào trước đây có loại ma pháp này nhỉ. Hay đấy. Đây là thứ Mahiro sợ à? Nhìn cũng chẳng khác kết giới bình thường của ngươi mấy… Thôi kệ, để ta tấn công xem nó làm được gì!” 

Aurum nhếch môi nói rồi ra lệnh cho lũ quái quanh tôi: 

“Giết cô ta!”

Ngay lập tức, nanh vuốt, phép thuật ập tới từ mọi phía. 

Nhưng tôi không nhúc nhích, mắt mở to, không chạy trốn, không cúi đầu. 

Tôi không còn bị nỗi sợ hay tuyệt vọng đè nặng nữa. 

Tôi đón nhận tất cả.

“Cái… gì vậy?!” 

Aurum sửng sốt.

Mọi thứ kết thúc chỉ trong nháy mắt. 

Khi ánh sáng tan đi, thứ còn lại trong tầm mắt tôi là Akira, Night (Amelia chắc đang nấp phía sau cậu ấy) và gương mặt Aurum Tres đang chết sững vì sốc.

POV: Oda Akira

Khi Aurum đưa sáo lên thổi, tôi cảm nhận được những làn sóng âm thanh vô hình vang dội khắp hành lang. 

Hắn chỉ là một kẻ duy nhất, nhưng mang sức mạnh của cả ngàn người hợp lại. 

Quân số cũng là một thứ sức mạnh, và lũ quái hắn triệu hồi từ tường mê cung nhanh chóng bao vây, tách chúng tôi ra. 

Tệ hơn, Aurum còn cưỡi trên lưng một con quái hướng về phía Lia. 

Tôi biết cô chỉ có con dao nhỏ phòng thân, mà thứ đó chẳng ăn thua gì trước một con quỷ cùng bầy quái dữ tận sâu trong mê cung. 

Có thể Night, Amelia hoặc tôi cầm chân chúng một lúc, nhưng Lia thì không có chỉ số để làm thế.

Tôi có thể dùng Hắc Ma Pháp để dọn sạch đám tép riu trong một lần, nhưng chừng nào Aurum còn sống, tiêu hao một lượng lớn ma lực như vậy là quá nguy hiểm. 

Giá mà tôi có phép nào ít tốn năng lượng hơn, kiểu như Trọng Lực Ma Pháp của Amelia…

“Trọng lực!”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. 

Giọng cô vang lên khắp hành lang, nghiền nát lũ quái đang vây chúng tôi như dẫm bẹp côn trùng. 

Khu vực được dọn sạch chỉ trong nháy mắt. 

Tôi nhìn quanh thấy Amelia đang khoác chiếc áo choàng của tôi, tựa người vào Night để đứng vững. 

À đúng rồi, tôi ném cho cô ấy lúc đang giao chiến còn gì.

“Amelia! Night!”

Tôi nhảy qua xác lũ quái, lao thẳng về phía hai người.

“Tôi nghe cậu kêu gọi giúp đỡ mà,” Amelia nói, gương mặt vẫn còn nhăn lại vì mệt.

Wow, cứ như cô ấy đọc được suy nghĩ của tôi. 

Tôi không nghĩ phép đó lại tiêu hao nhiều đến thế, nhưng nhìn cô không quá đau đớn, chắc mọi thứ vẫn ổn.

“Ừ, cô làm tốt lắm,” tôi đáp, đưa tay vuốt tóc cô lần đầu sau lâu lắm rồi. 

Cô liền dụi đầu vào tôi như mèo con. 

Chắc cô đã sợ và cô đơn kinh khủng khi không có tôi bên cạnh.

“Nhìn kìa, Chủ nhân. Kết giới của chúng ta vẫn còn. Nghĩa là…”

Night kéo tôi trở lại thực tế. 

Tôi với Amelia hơi sa đà vào màn đoàn tụ, nhưng cậu ấy nói đúng, giờ chưa phải lúc.

“Đúng. Nghĩa là Lia vẫn còn sống. Thậm chí kết giới còn mạnh hơn nữa,” tôi trả lời.

Tôi thử dùng dao đâm vào tay mình để kiểm tra, lưỡi dao bật ra cùng một tia sáng nhạt. 

Có lẽ giờ tôi đã chịu được nhiều đòn hơn từ Aurum. 

Tôi phải công nhận, lúc mới vào mê cung tôi nghĩ năng lực của Lia khá tầm thường, nhưng hóa ra cô ấy chỉ đang giữ sức cho trận chính. 

Việc cô còn sống chứng tỏ cô mạnh hơn tôi tưởng, và như Lia từng nói, cô cảm nhận được khi kết giới của ai đó biến mất, nghĩa là cô cũng biết chúng tôi vẫn sống.

Tốt. 

Cả nhóm vẫn nguyên vẹn.

“Khoan, Lia là ai? Cậu không ngoại tình đấy chứ?” 

Amelia nghe thấy tên phụ nữ khác liền dựng tai, ngẩng lên nhìn tôi với đôi mắt rưng rưng.

Dễ thương thật… 

À không, ý tôi là… 

“Thôi nào, Amelia. Cô biết tôi không bao giờ lừa dối cô mà,” tôi trấn an. 

“Lia là hộ vệ, một công chúa thú nhân. Cô ấy đến đây để cảnh báo cô rằng bọn quỷ định bắt cóc cô… Dù không kịp ngăn nhưng ít nhất cô ấy đã cố.”

“Ồ vậy à? Tôi chưa từng gặp hộ vệ bao giờ.”

Có vẻ lớp hộ vệ hiếm thật. 

Không hiếm bằng pháp sư tế linh, nhưng cũng chẳng phổ biến. 

Đôi khi tôi cảm thấy mình toàn gặp nhân vật hiếm, đến mức chữ “hiếm” mất luôn ý nghĩa.

“Dù là hộ vệ hay gì, cô ta cũng không thể trụ lâu trước một con quỷ,” Night cảnh báo, tôi gật đầu.

Cậu ấy lại nói đúng. 

Chúng tôi không thể đứng đây tám chuyện mãi. 

Nhưng không hiểu sao tôi vẫn có cảm giác Lia sẽ ổn. 

Có lẽ bởi kỹ năng Cảm Nhận Nguy Hiểm, kiểu giác quan thứ sáu của tôi vẫn chưa báo động gì.

Nói vậy thôi chứ chẳng có lý do gì để không chạy qua giúp Lia. 

Amelia đã quét sạch quái phía bên này rồi, chúng tôi lập tức tiến về phía sau lưng bầy quái đang bao vây Lia. 

May mắn là Aurum chưa nhận ra chúng tôi đã dọn sạch nhiều tay sai của hắn, nên chúng tôi có thể lén áp sát mà không bị phát hiện. 

Đúng lúc chuẩn bị tấn công, một giọng nói vang dội từ trung tâm đám quái.

“Phản Kết Giới Linh Thể!”

Một luồng sáng xanh lóe lên từ giữa bầy quái, cơ thể chúng tôi cũng bắt đầu phát sáng theo.

“Cái… cái gì thế?!”

“Bình tĩnh. Không có gì xấu đâu.”

“Một kết giới nữa à?”

Chúng tôi còn đang ngơ ngác thì Aurum ra lệnh cho bầy quái dốc toàn lực lao vào Lia. 

Nhưng chỉ một thoáng sau, lũ quái đồng loạt ngã rạp xuống đất, chết sạch. 

Con có móng vuốt sắc thì thân đầy vết cào, con có nanh to thì bị cắn nát, còn đám pháp sư thì cháy xém vì chính phép chúng tung ra. 

Hóa ra đòn tấn công của chúng đã bị phản lại.

“Chà, chưa từng thấy ai dùng kết giới kiểu này,” tôi thốt lên.

“Có lẽ vì xưa nay chưa từng ai làm được. Không một hộ vệ nào trong lịch sử mà ta biết có khả năng như thế,” Night nói, mắt mở to kinh ngạc.

“Ghê thật. Ngươi nghĩ đây là chiêu riêng của cô ấy à?” 

Tôi hỏi.

“Ý cậu là cô ấy vừa tự nghĩ ra phép mới? Dù cô ấy không có kỹ năng Tinh Thông Ma pháp như tôi?” 

Amelia cũng kinh ngạc không kém.

Tôi túm một con quái còn sót lại, đập nó vào tường cho nổ tung. 

Amelia thì nhẹ nhàng dùng chút Trọng Lực Ma pháp tiêu diệt vài con đang rình Night từ sau lưng. 

Tôi nhìn về phía Lia, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

“Có vẻ là vậy,” tôi đáp. 

“Cô ấy trông tự tin hơn hẳn lúc trước.”

Trong đôi mắt xanh cobalt của cô, tôi nhận thấy một quyết tâm mới. 

Có lẽ chính lúc cận kề cái chết, cô đã tìm thấy mục đích sống mới. 

Lũ quái từng vây kín cô giờ sạch bóng. 

Chỉ còn Aurum và con quái hắn đang cưỡi.

“Các ngươi có muốn biết một sự thật thú vị không?” 

Aurum cất giọng.

Hắn chẳng hề nao núng trước việc thế cờ đang xoay chuyển. 

Trái lại, hắn còn có vẻ tự tin hơn trước. 

Kỹ năng Cảm Nhận Nguy Hiểm của tôi lúc này mới réo inh ỏi.

“Ai bảo tụi ta cần cái sáo nhỏ đó mới điều khiển được lũ quái vật?” 

Aurum nhún vai, giọng đầy chế nhạo. 

“Có thể con mèo phản bội kia không biết, nhưng cây sáo này thực ra có hai công dụng. Một là cho phép tụi ta ra lệnh chi tiết hơn cho lũ quái.”

Hắn ngừng lại, liếc lên phía trên đầu chúng tôi với một nụ cười hiểm.

“Và công dụng thứ hai…” 

Một giọng lạ vang lên từ phía sau,

“…là để báo hiệu cho đồng bọn của bọn ta tới tiếp ứng, dù ở cách xa đến mấy.”

Ngay khi chúng tôi quay lại tìm nguồn giọng nói ấy, một âm thanh như kính vỡ vang lên. 

Ánh sáng bao quanh cơ thể chúng tôi chao đảo, rồi biến mất. 

Toàn bộ kết giới linh thể bị phá vỡ cùng lúc, chắc chắn là do kẻ vừa xuất hiện.

“Không giống phong cách của ngươi chút nào khi kêu cứu vậy đấy.” 

Giọng lạ cất lên lần nữa. 

“Bị thương kiểu gì vậy?”

Đầu hành lang bên kia là một chàng trai trẻ với mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt cùng màu, gương mặt trẻ trung sau cặp kính gọng tinh xảo. 

Bàn tay trắng nhợt của hắn vuốt gọn mái tóc rối (dù vẫn còn một sợi chĩa ra kiêu ngạo), rồi đẩy gọng kính lên sống mũi. 

Miệng hắn cười, nhưng ánh mắt thì lạnh ngắt, chẳng chút vui vẻ. 

Áp lực ma lực từ hắn khiến sống lưng tôi nổi gai. 

Lia thì đã ngất xỉu ngay vì sức ép khủng khiếp ấy.

“Mahiro à! Lâu thế mới mò tới! Biết rồi, biết rồi!” 

Aurum kêu lên, giọng vẫn ngớ ngẩn như thường. 

“Ta mà không gặp rắc rối thì đã chẳng gọi ngươi ra đây, thằng ngu!”

Những vết thương nghiêm trọng kia có vẻ chẳng ảnh hưởng mấy đến cái tính trẻ con của Aurum. 

Bình thường một đòn như thế đủ giết chết bất cứ thứ gì ngoài quỷ, nhưng hắn vẫn tỉnh bơ, chắc là nhờ cái lượng HP kinh khủng của hắn.

“Ta cứ tưởng ngươi làm gì mà lâu dữ. Không ngờ lại bị lũ nhóc này làm khó. Thôi, đi nào.” 

Chàng trai trẻ nói rồi bỗng xuất hiện ngay phía sau lưng chúng tôi.

“Cái gì?!” 

Tôi thốt lên.

Tôi đã dán mắt theo dõi từng cử động của hắn, vậy mà vẫn không hiểu hắn lẻn ra sau bằng cách nào. 

Không hề có dấu hiệu dùng dịch chuyển tức thời.

Rõ ràng hắn mạnh hơn Aurum nhiều.

“Mahiro… hắn là chỉ huy thứ hai của chúng. Thằng bé đã nói với tôi.” 

Amelia run giọng.

Vậy ra hắn còn đứng trên Aurum một bậc.

Mahiro liếc qua mấy vết thương của Aurum, khẽ lắc đầu đầy thất vọng rồi nhìn thẳng vào tôi.

“Xem ra nó không phải đối thủ của ngươi, đúng không, Oda Akira?”

Tôi khựng lại. 

Đã lâu lắm rồi tôi mới nghe ai gọi đầy đủ tên mình theo kiểu Nhật. 

Kết hợp với gương mặt kia, tôi chợt nhận ra điều gì đó.

“Khoan… Ngươi cũng là người Nhật phải không?” 

Tôi hỏi.

Ở thế giới này, mọi người đều gọi tên theo thứ tự ngược lại, tên trước họ sau. 

Ngôn ngữ cũng khác nên dễ nhận ra người ngoại quốc qua giọng nói. 

Hắn có chất giọng Nhật cực rõ, lại còn cái tên đậm chất Nhật.

“Ừ, coi như thế cũng được,” hắn đáp. 

“Ta hơi khác ngươi và nhóm của ngươi một chút, nhưng đúng là người Nhật. Tên ta là Abe Mahiro. Nói ‘rất hân hạnh gặp ngươi’ thì chắc là nói dối mất.”

Khác ở chỗ nào? 

Nếu hắn từ thế giới của tôi tới, sao lại trở thành quỷ?

“Ôi, giờ không phải lúc tám chuyện,” Mahiro tiếp. 

“Tụi ta cần đưa công chúa đi ngay, nên phiền các ngươi nhường đường.”

Tôi bước lên, chắn trước mặt Amelia. 

Night cũng hạ thấp người, chuẩn bị chiến đấu. 

Tôi thấy áy náy vì Lia vẫn còn bất tỉnh, nhưng lúc này phải tập trung bảo vệ Amelia trước đã.

“Đúng là phiền thật,” Mahiro thở dài. 

“Tưởng tên phó tướng thứ ba có thể tự lo vụ bắt cóc công chúa Elf, ai dè. Rốt cuộc muốn việc trót lọt thì tự mình làm thôi.”

Hắn vỗ hai bàn tay lại.

Một âm thanh chói tai xé ngang hành lang. 

Khi hắn tách tay ra, từng ký tự rune lạ tuôn ra từ lòng bàn tay, xoay tròn quanh hắn rồi ghép thành một ma trận hình tròn rực sáng.

4a808e4c-8f02-429d-993c-45a759b7b5b7.jpg

Những ký tự phép lóe sáng trong bóng tối, đẹp đến lạ thường, khiến tôi sững người một thoáng. 

Chẳng bao lâu sau, Mahiro kích hoạt vòng phép vừa hoàn tất.

“Rối dây!” 

Hắn hét lên, truyền ma lực vào vòng tròn. 

Ma trận bừng sáng đỏ rực rồi lao vút về phía chúng tôi.

“Amelia, coi chừng!” 

Tôi hét lên.

“Á!”

Tôi đã chuẩn bị tinh thần hắn sẽ nhắm vào mình, nhưng vòng phép lại lao thẳng đến Amelia. 

Tôi kịp cảnh báo nhưng quá muộn. 

Vòng phép chạm trúng cô, hất Amelia bay vào bức tường gần đó. 

Cô đổ gục xuống, bất động.

“Chết tiệt! Amelia!”

Tôi lao đến ôm lấy cơ thể mềm oặt của cô. 

Máu chảy ra từ vết rách trên da đầu, nhưng dường như cô vẫn sống, chỉ là ngất đi, người bình thường chắc đã chết ngay sau cú va chạm đó.

“Thằng khốn!” 

Tôi gầm lên với Mahiro.

“Chà chà, có ai từng nói với ngươi rằng cặp mắt của mình trông như một tên đầu đường xó chợ chưa? Chỉ nhìn cái mặt xấu xí của ngươi thôi mà ta đã phải giữ chặt túi tiền rồi đấy!” 

Hắn nói, cố tình châm chọc tôi.

Và hắn đã thành công, máu tôi sôi sục.

“Đừng để hắn chọc tức, chủ nhân,” Night lên tiếng, đang chạy lại chỗ Lia để hỗ trợ.

Tôi siết chặt nắm đấm. 

Tôi muốn đấm thẳng vào mặt hắn, nhưng thâm tâm biết rõ mình chẳng có cửa thắng. 

Phải thoát khỏi đây ngay. 

Từ đầu kế hoạch đã là cứu Amelia rồi chạy trốn, chỉ có điều Aurum đã phá hỏng tất cả.

“Xem ra ngươi chính thức phản bội rồi, Mèo Đen?” 

Mahiro nheo mắt. 

“Đừng để ta bị khiển trách nếu hóa ra ngươi đang làm nhiệm vụ ngầm mà ta không được báo.”

Night trở lại hình dáng mèo đen thường thấy, đôi mắt vàng khẽ nheo lại nhìn Mahiro. 

“Ta sẽ không bao giờ quay lại ngai phòng của Bệ Hạ nữa. Ta không còn là Mèo Đen. Hãy gọi ta là Night.”

“Ồ, vậy thì tốt.” 

Mahiro nhếch môi. 

“Thế nghĩa là ta sẽ không gặp rắc rối nếu lột da ngươi làm áo lông rồi, phải không?”

Night nghiến răng, mắt tóe lửa.

“Cứ thử xem,” cậu đáp, giọng đầy thách thức.

POV: Night

MAHIRO ABE.

Kẻ chế tác ma trận, một loại hình ma thuật mà những chủng tộc khác từ lâu đã cho là thất truyền. 

Một trong số ba kẻ mạnh nhất mà tôi từng biết. 

Hắn sở hữu lượng ma lực nhiều hơn bất kỳ ác ma nào, và là người duy nhất có thể ghìm được cơn bộc phát của Bệ Hạ mỗi khi Người mất kiểm soát. 

Vậy mà giờ đây, tôi lại đang nhe nanh với hắn. 

Thẳng thắn mà nói, chẳng có cửa nào để tôi thắng nổi, nhất là khi vừa kiệt sức chạy xuống đây và dính vài vết thương từ trận trước. 

Lượng ma lực còn lại chỉ đủ để tôi dùng Biến hình thêm một lần nữa. 

Cho dù có kỳ tích đánh bại hắn, vẫn còn Aurum Tres chờ sẵn, xác suất tôi sống sót gần như bằng không.

Tôi quay lại nhìn xuống Tiểu thư Amelia vừa bị chấn thương nặng ở đầu và Chủ nhân, đang cố cầm máu cho cô. 

Chính hai người họ đã kéo tôi khỏi cái chết vô nghĩa dưới đáy mê cung. 

Chủ nhân của tôi là Akira Oda, nhưng Tiểu thư Amelia cũng quan trọng với tôi không kém. 

Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đã làm cô trọng thương đến vậy.

“Lạ nhỉ, trước giờ ngươi có gan thế này sao?” 

Mahiro hỏi. 

“Ta nhớ ngươi từng là một con mèo ngoan ngoãn đấy chứ.”

“Ngươi đã hại chủ nhân ta và cả người cậu ấy yêu thương. Ta không còn gì để nói với ngươi nữa,” tôi đáp gọn, giọng lạnh như băng.

“Tùy ngươi.”

Mahiro chắp hai tay. 

Khi hắn tách tay ra, một ma trận phức tạp đến mức khó tin hiện ra. 

Việc hắn tự mình dựng lên thứ đó với tốc độ kinh khủng chính là lý do hắn đứng hàng nhì trong hàng ngũ ác ma.

“Giá như ngươi chết ngoan ngoãn dưới đáy mê cung thì đâu đến nỗi… Thật đáng tiếc.” 

Hắn thở dài.

Ánh sáng chói lòa từ ma trận khiến mắt tôi nhức nhối. 

Tôi nhắm mắt, cố hình dung một người, ker mạnh nhất tôi từng đối đầu. 

Người duy nhất có thể chống lại Mahiro.

“Night… Đó là…?” 

Chủ nhân lắp bắp. 

Tôi ấn tượng vì cậu ấy nhận ra tôi đang hóa thành ai dù mới nửa chừng biến hóa, lại còn nhìn từ sau lưng. 

Nhưng nghĩ kỹ cũng phải thôi, cậu từng chứng kiến cái chết của người đó ngay trước mắt mình.

“Ồ, ồ… Không phải hiền giả đã khuất, Saran Mithray đó sao?” 

Mahiro khẽ nhếch mép.

Đứng thẳng trên hai chân, khoác bộ giáp trắng sáng lấp lánh, mái tóc vàng dài tung bay phía sau, tôi nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng vô cảm. 

Tôi đã trở thành bản sao hoàn chỉnh của ân sư, người cứu rỗi Chủ nhân, Saran Mithray.

“Để biến thành một người tốn một lượng ma lực khủng khiếp đấy. Ta sẽ phải mất thời gian dài để hồi phục, nên tốt nhất giải quyết nhanh cho xong.”

Là một sinh vật, để hóa thành người quả là cực hình với tôi. 

Tôi chẳng hề muốn hiện hình này trước mặt Master, nhưng tình thế lúc này đâu cho tôi lựa chọn. 

Tôi giơ tay trái lên cao, bắt đầu niệm chú.

“Hỡi búa phán xét trên trời, giáng xuống những kẻ dám hại chủ nhân ta! Búa Ánh Sáng!”

45cf8062-9eeb-4924-9574-ed8285aa4d6f.jpg

Phép ánh sáng của người đàn ông đã khuất kia mạnh đến mức tôi, một sinh vật bóng tối cũng thấy khó chịu. 

Nhưng Mahiro cũng chẳng khác gì. 

Ánh sáng tụ lại trên cao, rồi ngưng đọng thành hình dáng một cây búa khổng lồ khi tôi hạ khuỷu tay xuống. 

Chỉ cần tưởng tượng nó giáng xuống thôi cũng thấy mặt đất rung chuyển.

“Bwa ha ha ha ha! Tuyệt! Lâu lắm rồi ta mới được thấy trò này!” 

Mahiro phá lên cười, chắp tay lần nữa. 

Lần này ma trận hắn dựng lên khổng lồ đến mức bình thường phải hơn chục pháp sư mới khắc nổi. 

Ấy vậy mà hắn, một mình, hoàn tất chỉ trong vài giây.

“Kẻ Thống Trị Bão! Tia Vàng!”

Hắn truyền ma lực vào ma trận mới, như vừa rồi, để thi triển hai phép cùng lúc. 

Mắt tôi mở to khi nghe tên hai ma pháp đó, tôi từng thấy chúng trước đây.

Kẻ Thống Trị Bão, đúng như tên gọi, là phép triệu hồi sấm sét hủy diệt cả một vùng rộng lớn, một lần tung thôi cũng đủ khiến cả quốc gia quỳ gối. 

Tia Vàng là một loại ma pháp ánh sáng ngang ngửa, thậm chí còn vượt Búa Ánh Sáng. 

Dù ác ma vốn hiếm khi điều khiển được ánh sáng, Mahiro, một pháp sư khắc runes có thể đưa bất cứ nguyên tố nào vào ma trận. 

Ngày trước tôi từng biết ơn hắn vì điều đó khi còn cùng phe, còn giờ thì tôi khiếp sợ vì chúng tôi ở hai chiến tuyến đối lập.

Ngay lúc tôi chuẩn bị giáng Búa Ánh Sáng xuống để chặn hắn nạp ma lực vào ma trận, một tiếng thì thầm vang khẽ trong hành lang.

“Hắc Ma Pháp, khởi động.”

“Chủ nhân?!”

Tôi quay phắt lại, thấy Chủ nhân trải áo choàng lên người Amelia, tựa cô vào vách mê cung rồi vuốt nhẹ tóc cô trước khi quay lại chiến trường. 

“Ta không thể để ngươi một mình được, Night,” cậu nói. 

“Với lại, lượng ánh sáng này hợp với thứ ta định dùng lắm.”

Quả đúng như thế, ánh sáng từ Búa Ánh Sáng của tôi và ma trận của Mahiro đã tạo nên những bóng đổ khổng lồ khắp hành lang vốn mờ tối.

Có vẻ như Chủ nhân đã nhận ra Búa Ánh Sáng của tôi và Tia Vàng của Mahiro ngang sức nhau, đánh vào chỉ triệt tiêu lẫn nhau mà thôi. 

Điều đó đồng nghĩa chúng tôi sẽ để trống hoàn toàn cho Kẻ Thống Trị Bão, đòn diện rộng của hắn quét sạch cả bọn. 

Tôi không thể để chuyện đó xảy ra. 

Nếu cần, tôi sẵn sàng lấy thân mình che chắn cho họ.

“Ngươi chết thì ta cũng chết đấy, nhớ chưa?” 

Chủ nhân nói, giọng bình thản đến mức lạ lùng. 

“Ta còn chưa muốn ‘giao linh hồn cho thần chết’ đâu. Ngươi cứ tập trung niệm phép đi, còn hắn để ta lo.”

Tôi vốn đã chuẩn bị tinh thần chết thay Chủ nhân từ lâu. 

Chỉ cần giải trừ khế ước thì cậu ấy sẽ không bị liên lụy. 

Khế ước loại này phải có sự đồng thuận từ cả hai phía mới duy trì được. 

Tôi chỉ cần chấm dứt thì nó tự mất hiệu lực, miễn là Chủ nhân không cố chấp duy trì. 

Khi đó, tôi chết cũng không ảnh hưởng gì đến cậu ấy.

Nhưng cậu ấy lại không hề muốn tôi chết.

“Nếu ngươi định bỏ mạng ở đây mà không cho ta biết ngươi quen viên chỉ huy kia kiểu gì thì nhầm rồi nhé… Với lại, đánh cặp thế này hợp hơn nhiều,” 

Chủ nhân nói nửa đùa nửa thật.

Đúng là vậy. 

Bình thường, tôi và cậu ấy hay chia ra xử lý từng nhóm kẻ địch riêng vì phối hợp chung dễ… quá tay. 

Thành ra chúng tôi ít khi đánh vai kề vai. 

Nhưng lúc này, cảm giác có người “chống lưng” thực sự khiến tôi thấy vững dạ. 

Lần gần nhất chúng tôi đánh chung chắc là lúc Tiểu thư Amelia bị bắt cóc. 

Hồi đó tôi còn hóa thành một con thú điên loạn nên ký ức khá mờ mịt. 

Nhớ lại, Chủ nhân đã cố nói gì đó với tôi lúc ấy… 

Chết tiệt. 

Tôi nhất định phải sống sót lần này, nếu không sẽ chẳng bao giờ biết cậu ấy định nói gì.

“Được thôi, Chủ nhân.”

Tôi để Chủ nhân bảo vệ Amelia, còn mình dồn toàn bộ tinh thần, trút hết lượng ma lực còn lại vào Búa Ánh Sáng. 

Cuối cùng, tôi cũng hoàn tất.

“Giờ thì chết đi,” Mahiro lạnh lùng phán.

Phép của chúng tôi va chạm, Tia Vàng của hắn bắn lên trong khi Búa Ánh Sáng của tôi giáng xuống, va đập vào nhau với âm thanh rung trời dậy đất. 

Cả hai triệt tiêu lẫn nhau. 

Khoảnh khắc đó đủ cho Mahiro kích hoạt Kẻ Thống Trị Bão… nhưng cũng vừa đủ để Hắc Ma Pháp của Chur nhân lan ra, nuốt trọn vòng ma pháp cùng toàn bộ phép thuật kia.

“Cái… gì?!” 

Mahiro trợn mắt. 

Ánh sáng của đòn phép hắn đặt cược tất cả bỗng tan biến trong bóng tối. 

Có vẻ đây là lần đầu hắn chứng kiến một vòng ma pháp bị “ăn mất” như vậy, hẳn là cú sốc lớn đối với hắn.

POV: Oda Akira

Sau khi Hắc Ma Pháp của tôi nuốt trọn vòng ma pháp của Mahiro, tôi quỵ xuống gối.

“Chủ nhân?!”

Hắc Ma Pháp đúng là tốn ma lực kinh khủng. 

Nếu chỉ phóng bóng như đạn xuyên qua kẻ thù thì tôi có thể làm hàng trăm lần, nhưng mấy đòn vặt ấy chẳng xi nhê gì với một con quỷ. 

Hơn nữa, càng dùng lâu càng kiệt sức. 

Tôi vốn định giữ ma lực để khỏi gục, nhưng khi Night định tự hi sinh, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác. 

Giờ thì ma lực của tôi gần như cạn sạch.

“Bệ hạ từng kể về ngươi, nhưng không ngờ ngươi tiến bộ nhanh đến thế. Nuốt được cả vòng ma pháp của ta cơ đấy. Nhưng chắc hẳn ngươi cũng đã xài hết sạch ma lực rồi đúng không? Thế thì kết thúc thôi nào?”

Mahiro búng tay. 

Tôi cảnh giác nhìn hắn, nín thở chờ xem hắn định làm gì tiếp. 

Nhưng… chẳng có gì xảy ra cả.

“Chủ nhân!”

Night trợn mắt nhìn thứ gì đó phía sau tôi. 

Tôi vừa quay lại thì bỗng khựng lại, không kịp phản ứng.

“Kh… gì thế này?!”

“Chủ nhân!”

Một chất lỏng đỏ sẫm trào ra từ miệng tôi, nhỏ xuống sàn thành vũng ngày càng rộng. 

Mùi máu tanh xộc khắp hành lang. 

Có lẽ Cảm nhận nguy hiểm không kích hoạt vì tôi đã cạn ma lực… hoặc đơn giản là nó không bao giờ ngờ nguồn nguy hiểm lại đến từ phía đó.

“Bị người mình yêu giết… đẹp đẽ lắm đúng không? Tiếc là Bệ hạ của ta coi ngươi là chướng ngại trên con đường báo thù thế giới này. Thôi nào, ngoan ngoãn rời sân khấu đi,” Mahiro nói, giọng như kẻ thưởng thức trò vui.

Tôi cúi xuống nhìn, thấy một cánh tay mảnh khảnh xuyên qua bụng mình, ai đó vừa dùng tay trần đâm thủng tôi từ phía sau.

“Không… KHÔNGGG!” 

Tiếng thét bật ra phía sau.

Tôi ngoái cổ nhìn, thấy Amelia, mặt cắt không còn giọt máu, đang nhìn bàn tay mình vẫn còn ghim trong bụng tôi.

“Tôi… không làm! Sao cơ thể tôi tự động…?!” 

Cô hét lên. 

Trên người cô phát ra ánh sáng đỏ nhạt.

Tôi lập tức hiểu, cô bị điều khiển. 

Hẳn đó chính là mục đích của vòng ma pháp Mahiro đã tung vào cô lúc trước.

Một nụ cười vặn vẹo hiện trên mặt con quỷ. 

“Rối dây của ta ép nạn nhân khai thác trọn 100% sức mạnh tiềm ẩn, rồi cộng thêm chỉ số của ta. Thế nên một công chúa yếu ớt cũng đủ sức xuyên thủng cơ thể đã kiệt quệ của ngươi.”

“Ame…lia… Khhhh!”

Máu tôi tuôn ra như suối. 

Khi Amelia rút tay ra, toàn thân tôi đổ sụp xuống, như thể cô vừa rút cả linh hồn ra khỏi người tôi.

“KHÔÔÔÔÔÔÔNG!” 

Cô hét lên, tiếng kêu tuyệt vọng dội khắp hành lang khi ý thức tôi mờ dần.

“Ôi chao. Giết chính người mình yêu nhất… Ngươi là kẻ tâm thần ngầm à?” 

Mahiro trêu, giọng dửng dưng như thể tất cả không phải do hắn làm.

Máu tôi sôi lên dù não đã bắt đầu tê liệt.

“C… Chủ nhân?”

Gồng mình chịu đựng đau đớn và tê lạnh, tôi gượng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Mahiro. 

Một lọn tóc của hắn dựng đứng lên như cảnh giác.

“Ngươi chắc là người thường chứ? Cứng cỏi gần bằng quỷ đấy.”

Tôi phớt lờ câu đó, quay sang Amelia.

“A… Amelia… Tôi ổn… đừng lo…”

“Akira…”

Tôi đưa tay lau nước mắt cô, vô tình bôi máu mình lên má cô. 

Rồi đầu gối tôi khuỵu xuống, tôi đổ người vào cô. 

Amelia loạng choạng nhưng vẫn đỡ được.

Người tôi lạnh buốt. 

Máu cứ chảy không ngừng. 

Có lẽ gắng ngồi dậy là sai lầm, nhưng tôi phải giả vờ ổn để Amelia không tự trách mình đến chết.

“Ngươi như con gián trong bếp, đánh mãi không chết. Mặc bộ giáp đen kia trông còn giống nữa,” Mahiro châm chọc. 

Hắn lại búng tay. 

Mặt Amelia biến sắc.

“Không! Đừng!” 

Cô hét.

“Rối dây khó dùng lắm đấy. Ngay cả ta cũng phải cẩn thận. Nhưng tuyệt nhất là để đánh úp bằng một cú phản bội từ chính người thân, đúng không? Loại chết đó mới hợp với mấy kẻ ngốc như các người,” hắn nói.

Bàn tay Amelia lại xuyên qua người tôi lần nữa. 

Toàn thân tôi run lên, chẳng biết ai run nhiều hơn.

“Kh…khhhh!”

Tôi lạnh… lạnh đến tê dại. 

Đã từng nghĩ, nếu phải chết trong tay ai đó, tôi muốn đó là Amelia. 

Nhưng khi điều đó thực sự xảy ra, khi phải nhìn nước mắt cô rơi, tôi chỉ muốn tát thằng tôi trong quá khứ vì đã nghĩ thế. 

Tôi quên rồi sao cảm giác khi Chỉ huy Saran chết? 

Quên rồi sao khoảnh khắc cha bỏ mặc chúng tôi ngày hôm đó? 

Tôi quên rồi bài học mình đã thấm thía?

Cái chết đau nhất là dành cho những người còn sống.

Tôi không muốn Amelia phải chịu đựng điều đó. 

Tôi vẫn chưa thực hiện được những điều đã thề với bản thân.

Lạnh.

Tôi chưa thể chết.

Lạnh.

Tôi phải hạ Mahiro.

Lạnh.

Tôi không thể để chúng lấy Amelia.

Lạnh.

Tôi còn phải báo thù cho Chỉ huy Saran.

Lạnh.

Lạnh… lạnh đến thấu xương.

Toàn thân tôi như bị rút sạch sức lực. 

Amelia gào thét không ngừng, còn Night thì đứng chết lặng, miệng há hốc. 

Đôi môi Mahiro lại cong lên thành một nụ cười hiểm độc.

Không… tôi chưa thể chết lúc này.

“CHỦ NHÂN BỊ THƯƠNG VƯỢT NGƯỠNG CHO PHÉP. TỰ ĐỘNG KÍCH HOẠT HẮC MA PHÁP, CHẾ ĐỘ HỒI PHỤC.”

Môi tôi tự động mấp máy, hoàn toàn không theo ý mình. 

Cái quái gì đang xảy ra vậy? 

Tôi cố cựa quậy trên mặt đất để chống lại, nhưng vô ích. 

Tôi chỉ biết nhìn bóng mình nhúc nhích dưới chân, rồi bất ngờ trùm lấy toàn bộ cơ thể.

“NGUỒN NĂNG LƯỢNG HIỆN TẠI KHÔNG ĐỦ. KÍCH HOẠT KHO DỰ TRỮ MA LỰC KHẨN CẤP.”

Cơ thể tôi dần nhẹ bẫng. 

Cái lạnh buốt biến mất. 

Cơn đau cũng biến mất. 

Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết bóng tối của tôi đã tự động phát động thứ ma thuật của nó.

“HỒI PHỤC HOÀN TẤT. TIẾN HÀNH TIÊU DIỆT MỤC TIÊU CÒN LẠI.”

Hai lỗ thủng trên bụng tôi đã liền lại hoàn toàn. 

Sau đó, những bóng đen quanh thân trên tan ra, quấn chặt lấy tay và chân tôi.

“PHÁT HIỆN ĐỊCH ĐỐI. CHỦNG TỘC: MA TỘC. TÊN: MAHIRO ABE. CHỨC NGHIỆP: PHÁP SƯ RUNIC.”

Cơ thể tôi tự động cử động hay đúng hơn là bóng tối quấn quanh tay chân đang điều khiển tôi. 

Giờ tôi mới hiểu rõ cảm giác mà Amelia vừa trải qua trước đó. 

Bị tước mất quyền điều khiển chính cơ thể mình là một cảm giác cực kỳ kinh khủng.

POV: Night

Đó chính là hiện tượng đã xảy ra vào ngày Tiểu thư Amelia bị bắt cóc. 

Chủ nhân lại cạn sạch ma lực và còn dính trọng thương, nhưng Hắc Ma Pháp của cậu ấy một lần nữa tự động phát động, hồi đầy MP và chữa lành vết thương. 

Tôi không chắc đó là kỹ năng tự động kích hoạt mỗi khi cậu ấy cận kề cái chết, hay là một mệnh lệnh tiềm thức mà chính cậu ấy cũng không biết. 

Nhưng bất kể thế nào, một ma thuật có thể kéo ai đó từ bờ vực tử vong trở lại thì luôn là thứ cực kỳ đáng sợ trong tay một người như Chủ nhân cho dù nó chưa hẳn ngang hàng với ma pháp Phục Sinh của Tiểu thư Amelia.

“CHUYỂN SANG CHẾ ĐỘ CHIẾN ĐẤU. MỤC TIÊU: MAHIRO ABE. TIẾN HÀNH TIÊU DIỆT.”

Hắc Ma Pháp của Chủ nhân đang nói qua miệng cậu ấy, y hệt như lần trước. 

Giọng vẫn là của cậu ấy, nhưng nhịp điệu lạ lẫm, ngữ điệu lạnh băng kia chắc chắn không phải. 

Lần này tôi còn nhận ra bóng tối đã quấn chặt lấy tay chân, điều khiển cơ thể cậu ấy.

“Ta không biết trò mèo kỳ quặc này là gì, nhưng ngươi nghĩ mình còn cơ hội sao?” 

Mahiro lên tiếng. 

“Con người các ngươi vốn chỉ là thứ hạ đẳng. Cứ tiếp tục lết lả như con sâu dưới đất đi.”

Vừa dứt lời, hắn búng tay, một pháp trận chói sáng xuất hiện. 

Tiểu thư Amelia, đang đứng sau Chủ nhân, lập tức vào thế thủ.

“H-hắn lại điều khiển tôi nữa rồi! Akira, coi chừng!” 

Cô hét.

Bất đắc dĩ, cô giơ tay lên rồi hạ xuống, tung ra ma pháp Trọng Lực quen thuộc. 

Ngay lập tức, toàn thân Chủ nhân bị ép xuống bởi áp lực khủng khiếp, mặt đất dưới chân nứt toác. 

Nhưng cậu ấy không quỳ gối, vẫn đứng thẳng, hiên ngang bất chấp. 

Điều đó khiến cậu trở thành mục tiêu hoàn hảo cho ma thuật tiếp theo của Mahiro.

“Lưỡi Liềm Bão Tố!”

Vô số lưỡi dao xoáy tung dọc hành lang. 

Lạ ở chỗ, chúng không hề chạm tới tôi hay Tiểu thư Amelia, tất cả đều lao về phía Chủ nhân. 

Phép Lưỡi Liềm Bão Tố vốn là một ma thuật diện rộng, tựa như Kẻ Thống Trị Bão, dùng để càn quét mọi kẻ địch trong khu vực. 

Để tập trung nó vào một mục tiêu duy nhất chắc chắn tốn lượng ma lực khủng khiếp.

“Không ngờ hắn làm được đến mức này…”

Tôi lẩm bẩm.

Mahiro mà tôi biết vốn là kẻ khá phóng túng, sợi tóc lòa xòa luôn đung đưa như hiện thân của tính khí thất thường. 

Tôi chưa bao giờ thấy hắn bộc lộ cảm xúc gì ngoài một nụ cười mơ hồ. 

Hắn là kẻ bí ẩn đến mức chẳng ai biết hắn là ai, từ đâu tới, hay đã ở đây bao lâu. 

Vậy mà hắn là người duy nhất đủ sức kiềm chế cả Bệ hạ, giữ chức Phó thống lĩnh của Ma tộc. 

Tôi luôn ý thức điều đó, nhưng có lẽ tôi chưa từng hiểu hết sức mạnh thực sự của hắn. 

Khả năng kiểm soát ma thuật đến mức này quả thật kinh khủng.

Những đòn tấn công mà tôi từng lãnh từ Saran Mithray và do đó tôi có thể tái hiện khi hóa thành hắn chỉ có Búa Ánh Sáng và một đòn nữa, nhưng đòn thứ hai thì cần điều kiện đặc biệt chưa hội đủ.

Cơn bão lưỡi dao chấm dứt, nhưng bụi mù chưa tan, tôi vẫn chưa nhìn rõ được hình dáng Chủ nhân. 

Dù vậy tôi biết cậu ấy chưa thể chết. 

Một lần nữa, chính Chủ nhân lại bảo vệ tôi. 

Tôi tự hỏi không biết có ngày nào chúng tôi thật sự được chiến đấu bên nhau như những người ngang hàng, giống lúc trước hay không.

“Ta đã dồn một đống ma lực vào phép vừa rồi đấy,” Mahiro lẩm bẩm. 

“Từng lưỡi dao đều trúng đích. Vậy ngươi sống sót kiểu gì?”

Cuối cùng bụi cũng lắng. 

Chủ nhân vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích. 

Kết hợp Trọng Lực của Tiểu thư Amelia với Lưỡi Liềm Bão Tố của Mahiro vẫn không đủ để khiến cậu ấy chao đảo.

“TRỞ VỀ VỚI TA, YATO-NO-KAMI,” giọng bóng tối cất lên qua miệng Chủ nhân.

Tôi nhìn quanh, thấy hai thanh đoản đao Yato-no-Kami đang nằm trên sàn không xa. 

Theo lệnh của Chủ nhân, chúng biến mất, rồi lập tức xuất hiện trở lại trong tay cậu.

Cậu ấy học được cái này từ bao giờ vậy?

“Hai thanh đó…” 

Mahiro lắp bắp khi nhìn chằm chằm vào vũ khí. 

Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh đặc biệt trong chúng.

Tôi chưa bao giờ thấy Chủ nhân gọi vũ khí trở về như thế. 

Mỗi lần phóng ra, cậu đều phải chạy lại nhặt, kể cả khi tình thế ngặt nghèo. 

Điều này chứng tỏ Hắc Ma Pháp đang điều khiểncậu còn rành cách sử dụng hai thanh đao ấy hơn cả chính cậu.

“Cái… gì?!”

Mahiro giật mình khi Chủ nhân bất thần thu hẹp khoảng cách, lưỡi dao lướt ngang, cắt phăng vài sợi tóc của hắn, cú chém ấy kéo hắn bật ra khỏi cơn mộng tưởng.

Động tác của Chủ nhân lúc này nhanh đến mức khó tin. 

Rõ ràng Hắc Ma Pháp đang điều khiển tay chân cậu, đẩy cơ thể vượt xa giới hạn con người. 

Tôi không khỏi tự hỏi liệu thứ sức mạnh đó có an toàn không, cho dù bóng tối có thể tự chữa lành vết thương cho cậu đến đâu chăng nữa.

“Kh… Sao mấy nhát chém của ngươi mạnh thế?!” 

Mahiro nghiến răng gào lên, tay vẽ liên tiếp các pháp trận để làm lá chắn tạm thời chống lại từng đường kiếm dồn dập của Chủ nhân. 

Nhưng tốc độ và sức mạnh khủng khiếp ấy cứ thế chém xuyên qua mọi phòng thủ.

“HẮC MA PHÁP, BÓNG TRÓI.”

Những dải bóng tối trải dài giữa Chủ nhân và Mahiro bất ngờ trồi lên khỏi đất, quấn chặt Mahiro như xiềng xích nhốt tù nhân. 

Có lẽ Chủ nhân đã kịp nhận ra Mahiro phải chắp tay hoặc búng tay mỗi khi muốn tạo hay kích hoạt pháp trận, nên cậu lập tức tìm cách khống chế hắn để hắn không thể làm thế.

“NGƯƠI SẼ GIẢI PHÉP TRÓI AMELIA ROSEQUARTZ NGAY LẬP TỨC.” 

Hắc Ma Pháp cất tiếng qua miệng Chủ nhân, mũi dao lạnh băng kề sát cổ Mahiro.

Vậy mà nụ cười của con quỷ kia vẫn không hề biến mất. 

“Tiếc nhỉ, ta đâu nhất thiết phải dùng tay để tạo pháp trận,” Mahiro bật cười.

“Bọn Pháp Sư Rune như ta khôn khéo hơn thế nhiều, không để mình chết vì một gót chân Achilles ngớ ngẩn như vậy. Nhắc mới nhớ…”

Đó chính là sơ suất chí mạng. 

Bóng tối tập trung trói chặt tay hắn, nhưng đôi chân hắn vẫn còn tự do. 

Với một nụ cười cuối cùng, Mahiro khẽ chạm gót giày vào nhau. 

Lập tức, quầng sáng quen thuộc, thứ vẫn hiện lên mỗi khi hắn búng tay nay bùng phát từ chính bàn chân.

POV: Oda AKkỉa

Khi ánh sáng chói lòa bất ngờ lóe lên trước mắt, tôi hay nói đúng hơn là cái thứ Hắc Ma Pháp đang điều khiển tôi vội khép chặt mắt để tránh bị lóa. 

Nhưng trong lúc giao chiến, nhắm mắt là một sai lầm có thể trả giá bằng mạng sống. 

Ngay khoảnh khắc đó, đòn ma pháp Mahiro tung ra bằng chân xuyên thẳng qua người tôi như một mũi lao. 

Hôm nay tôi phải bị đâm bao nhiêu lần nữa đây?

“THIỆT HẠI NGHIÊM TRỌNG. MỨC ĐỘ VƯỢT QUÁ GIỚI HẠN CHO PHÉP.”

Giới hạn quái gì? 

Chúng mày chỉ đang lái cái thân xác này để chơi trò cảm giác mạnh thôi mà! 

Tôi muốn bật cười, nhưng cổ họng lại nghẹn cứng. 

Tôi không thể thoát ra khỏi hiện tượng này, cũng chẳng có cái “nút tắt” nào để dừng Hắc Ma Pháp. 

Nhưng ít ra nó đã cứu mạng tôi, nên giờ đành cắn răng mặc kệ nó định đoạt.

“CHUYỂN SANG CHẾ ĐỘ HỒI PHỤC.”

Cái lỗ thủng toang hoác trong người tôi do đòn của Mahiro gây ra khép lại ngay tức khắc. 

Cảm giác được chính ma thuật của mình tự cứu mình thật sự kỳ dị.

Mahiro nhìn tôi nghi hoặc:

“Ngươi bị cái gì thế? Dao găm ma pháp, bóng tối quấn quanh người, giọng nói thì kỳ dị… Nếu ta không nhầm, ngươi đang bị thứ gì đó nhập đúng không?”

Chuẩn không cần chỉnh. 

Nếu giờ cử động được, tôi đã vỗ tay cho hắn vì quá tinh ý rồi.

“TA KHÔNG CẦN TRẢ LỜI CÂU HỎI ẤY,” Hắc Ma Pháp đáp bằng chính miệng tôi, khiến tôi cũng phải sững sờ.

Toàn thân tôi căng cứng lại, không phải do ý chí bản thân. 

Mahiro đã phá được trói, lại chắp tay niệm chú. 

Hắn lấy đâu ra nhiều ma lực thế này chứ? 

Không khí vẫn đặc quánh thứ ma lực áp lực của hắn.

“Được thôi. Vậy ta bắt ngươi về tra tấn lấy lời khai cũng được. Ban đầu ta chỉ định bắt công chúa đưa về cho Bệ Hạ thôi, nhưng ngươi vừa khiến ta đổi ý. Thật ra ta còn thấy ngươi thú vị hơn cô ta.”

Cảm ơn vì sự quan tâm, nhưng xin lỗi ta thẳng nha.

“Bàn Tay Thần Thánh!” 

Mahiro niệm chú.

Từ lưng hắn, một bàn tay khổng lồ bằng ánh sáng hiện ra, lao thẳng về phía tôi để khống chế. 

Hắc Ma Pháp chẳng hề nao núng.

“ÁNH SÁNG CÀNG MẠNH, BÓNG TỐI CÀNG SÂU. TA SẼ HOÀN THÀNH Ý CHÍ CỦA CHỦ NHÂN,” giọng Hắc Ma Pháp rít lên, như đang nói trực tiếp với tôi. 

Đúng lúc đó tôi hiểu ra, ma thuật này thật sự có ý thức riêng. 

Nó giơ tay tôi lên cao, rồi quay sang Mahiro:

“NẾU NGƯƠI CHẾT, PHÉP TRÓI AMELIA ROSEQUARTZ CŨNG TAN BIẾN. CHUẨN BỊ ĐI, TA SẼ XÉ NGƯƠI RA TỪNG MẢNH.”

Vừa dứt lời, Bàn Tay Thần Thánh biến mất không dấu vết. 

Hay đúng hơn là bị nuốt chửng. 

Đến Mahiro cũng chết lặng.

“NGƯƠI KHÔNG ĐỦ TẦM ĐỂ ĐỐI ĐẦU VỚI TA.”

Mahiro há hốc mồm, cố lấy lại vẻ tự tin nhưng khóe môi đã giật liên hồi vì tức giận:

“Ồ, ra là vậy…”

Khóe mắt tôi liếc thấy Night và mấy người khác đã lùi lại, chuẩn bị cho đòn tiếp theo của hắn. 

Nếu còn điều khiển được cơ thể, chắc tôi cũng đã làm thế. 

Chọc tức Phó Tướng của quân quỷ đúng là liều lĩnh.

“Ngươi cũng lắm mồm đấy, thằng người phàm hạ tiện,” Mahiro gằn giọng. 

Nụ cười thường trực trên môi hắn biến mất, vốn dĩ chẳng phải cười thật sự mà chỉ là bộ mặt giả để đe nẹt người khác. 

Giờ nhìn hắn lạnh lùng thế này mới đáng sợ. 

“Loài người các ngươi không bao giờ có cửa đánh bại bọn quỷ chúng ta. Đó là sự thật không thể chối cãi. Chấp nhận số phận đi.”

Tôi ghét nhất là bị khinh thường, nhưng cũng phải công nhận hắn nói không sai: 

Người thường khó lòng đấu lại quỷ. 

Tôi may mắn vì chỉ số bị “bug” nên mới có cửa. 

Tôi khá chắc hắn có thể hạ gục anh hùng và cả đám bạn cùng lớp của tôi chỉ bằng một tay. 

Bọn tôi đánh nhau nãy giờ mà ma lục của hắn vẫn chưa vơi. 

Lần duy nhất tôi làm Aurum bị thương cũng chỉ vì hắn sơ suất thôi.

Nhưng có vẻ Hắc Ma Pháp của tôi lại nghĩ khác.

“NẾU NGƯƠI ĐANG NHẮM VÀO CHỦ NHÂN TA, TỐT NHẤT NGƯƠI NÊN SUY NGHĨ LẠI. ĐÚNG LÀ NỖ LỰC KHÔNG PHẢI LÚC NÀO CŨNG GIÚP NGƯỜI TA VƯỢT QUA ĐỊNH KIẾP. KHÔNG PHẢI AI SINH RA CŨNG NHƯ NHAU, VÀ CÓ NHỮNG RÀO CẢN QUÁ LỚN KHÔNG THỂ VƯỢT QUA. NHƯNG ĐIỀU ĐÓ KHÔNG ĐỒNG NGHĨA VỚI VIỆC BUÔNG XUÔI KHI CHƯA THỬ.”

Một đường gân nổi trên trán Mahiro. 

Hắn rõ ràng đang mất bình tĩnh.

“Ở trường người dạy các ngươi cái gì vậy? Nhìn vào bất cứ cuốn sách lịch sử nào đi. Loài người chưa từng thắng quỷ bao giờ. Chưa từng!” 

Hắn nhấn mạnh. 

“Tất nhiên, ngoại trừ các anh hùng.”

Hắn không coi các anh hùng triệu hồi là cùng một loại với người thường, thú vị thật.

Mahiro vỗ tay, lớp hào quang đỏ quanh cơ thể Amelia càng lúc càng dày đặc, rực rỡ. 

Cô thét lên đau đớn, thân thể vặn vẹo theo thứ ma pháp mới mà hắn vừa thi triển.

“Ngươi nuốt được ma pháp bằng bóng tối đó đúng không? Vậy nuốt đi! Ăn cho đã vào!” 

Mahiro phá lên cười.

Mỗi lần nhìn Hắc Ma Pháp của mình nuốt chửng phép hay đám quái, tôi lại tự hỏi: 

Liệu nó có giới hạn không? 

Cho đến giờ, tôi chưa tìm ra bằng chứng. 

Theo lời Chỉ huy Saran, chưa từng có thứ Hắc Ma Pháp nào ghi chép trong lịch sử, vậy rốt cuộc sức mạnh này của tôi là gì? 

Trước đây nó từng suýt san phẳng cả một khu rừng, nếu nuốt quá nhiều phép của Mahiro, nhỡ tôi mất kiểm soát lần nữa thì sao? 

À mà đợi đã… tôi vốn đã mất kiểm soát rồi còn gì, nó đang chiếm cả thân thể tôi cơ mà.

“Thủy Châm!” 

Mahiro gào lên.

Hàng chục pháp trận đồng loạt hiện ra trong hành lang, triệu hồi vô số kim châm bằng nước bay vun vút về phía Amelia. 

Cô vẫn bị Mahiro điều khiển nên chẳng thể né. 

Tôi cố đưa tay về phía cô, biết rõ cơ thể mình không chịu nghe lời. 

Nhưng tôi không thể tiếp tục nhìn Amelia chịu đau thêm được nữa.

“Kh…!”

Ngạc nhiên thay, dường như cảm xúc đã lấn át sự khống chế của Hắc Ma Pháp. 

Tôi lao tới, ôm chặt lấy Amelia để che cho cô khỏi cơn mưa kim châm. 

Nước thôi mà, nhưng với vận tốc đó nó chẳng khác nào hàng trăm mũi băng đâm xuyên người. 

Tôi chưa sẵn sàng chết hôm nay, nhưng quan trọng hơn, tôi không thể chịu nổi cảnh Amelia bị hành hạ thêm.

“Chủ nhân!” 

Tôi nghe Night khẽ kêu khi tôi gồng mình chờ đòn tấn công giáng xuống.

Không biết hôm nay tôi còn bị đâm bao nhiêu lần nữa. 

Nhưng rốt cuộc đòn này cũng không giết được tôi. 

Cả tôi lẫn Amelia đều thoát nạn… vì có một bóng người xuất hiện đúng lúc, một dáng hình đen cùng chiếc đuôi dài uốn lượn.

“Hai người ổn chứ?” 

Vị cứu tinh cất tiếng.

“Crow… Sao ngươi lại ở đây?” 

Night hỏi.

Crow không trả lời, chỉ khịt mũi, liếc Lia đầy ẩn ý rồi xoay người đối mặt kẻ địch chung.

“Tuyệt nhỉ. Lúc nãy là một tên người, giờ tới thú nhân. Mà còn là Crow khét tiếng nữa,” Mahiro nói, nụ cười trên mặt khẽ run, một dấu hiệu hiếm hoi hắn đang bất an.

“Khét tiếng à?” 

Crow nở nụ cười nham hiểm. 

“Nghe thử coi bên Volcano tụi bay kể ta thế nào, nhóc quỷ.”

Trong khi tia lửa căng thẳng bắn ra giữa hai người, Night nhanh chóng kéo cả bọn lùi lại sát tường cho an toàn. 

Phép thuật trên người Amelia đã bị phá, Hắc Ma Pháp chiếm hữu tôi cũng biến mất theo.

“Crow với Mahiro quen nhau à, Night?” 

Tôi hỏi, dựa lưng vào tường, thân thể bầm dập.

Night vẫn trong hình dạng Chỉ huy Saran dựa ngay cạnh tôi. 

Amelia đứng cách đó không xa, có lẽ vẫn còn run sau khi bị ép giết tôi. 

May mà tôi chỉ mất chút máu, không có vết thương chí mạng.

“Crow từng là thành viên nhóm anh hùng trước kia, bỏ trốn sau khi thất bại trong việc hạ Bệ Hạ. Nhưng vua thú nhân và dân chúng không trách hắn, vì lúc đến được lâu đài, chỉ còn hai người họ sống sót để đối đầu. Tình thế quá chênh lệch, vậy mà họ còn làm được hơn bất cứ ai tưởng tượng. Họ suýt nữa đã thành công.”

Mắt tôi mở to, nhưng Amelia thì trông không ngạc nhiên lắm, chắc cô đã biết chuyện này. 

Nghe cũng lạ thật, một anh hùng thất bại mà vẫn được xã hội chấp nhận, dù giờ Crow chỉ lặng lẽ làm thợ rèn. 

Thường thất bại cỡ đó dễ khiến người ta tự vẫn lắm chứ, nhưng nếu thật sự họ đã gần như hạ được cả lâu đài, có lẽ mọi người cũng nể hơn là ghét.

“Hồi đó ta đứng bên Bệ Hạ nên không tận mắt chứng kiến. Ta cứ nghĩ nhóm anh hùng bị nghiền nát ngay từ đầu, đuôi cụp mà chạy. Mãi sau ta mới nghe thuộc hạ kể: thực ra có hai người đã gần như vào tới phòng ngai vàng.”

Tôi tự hỏi chuyện đó có liên quan gì tới việc Crow phá được phép của Mahiro trên người Amelia và tôi. 

Tôi liếc Night, hắn đảo mắt như nói 

“Bình tĩnh, ta đang kể nè.”

“Nghe nói chính Mahiro là người tung đòn cuối khiến Crow và anh hùng phải rút lui. Nhưng lúc ấy Crow đã không ở trạng thái tốt nhất. Hai người chưa từng đấu trong điều kiện ngang sức. Theo báo cáo của Mahiro, Crow lúc đó vẫn hóa giải được từng phép của hắn.”

Cả hai chúng tôi nhìn về phía Mahiro và Crow. 

Bộ mặt tự tin thường trực của Mahiro biến đâu mất, hắn trông bực bội rõ rệt, gần như biết rằng mình không có cửa trước Crow.

“Lâu rồi không gặp, Mahiro Abe,” Crow nói.

“Thú nhân các ngươi đáng lẽ chỉ sống hơn người 100 năm thôi chứ? Sao ngươi già rồi mà còn chưa chết thế?” 

Mahiro hỏi.

Hắn nói cũng đúng. 

Nếu Crow từng tham gia vụ “Ác mộng Adorea” cách đây cả trăm năm, lại còn là thành viên nhóm anh hùng trước đó nữa, cộng với quãng thời gian để đạt được sức mạnh hiện giờ, chắc ông ta cũng gần chạm ngưỡng tuổi thọ lắm rồi. 

Mà nhìn thú nhân khó đoán tuổi thật.

“Đừng có giọng kẻ cả với ta, nhóc con,” Crow gầm. 

“Ta già rồi, nhưng vẫn thừa sức xử lý thằng nhãi như ngươi.”

“Có vẻ thế thật,” Mahiro đáp, liếc nhanh về phía chúng tôi. 

“Bằng chứng là ngươi vừa phá phép của ta nhẹ như không.”

“Ờ, phép ‘Rối dây’ của ngươi gần như đã bung trước khi ta đến rồi. Ngươi mất tập trung à? Hay bị ăn đòn nên hỏng phép?”

“Đừng làm như ngươi không biết gì, thằng già khó ưa.”

Dễ thấy Mahiro đang càng lúc càng bực bội. 

Với cái kiểu cười ngạo mạn và tự tin thái quá thường ngày, tưởng như hắn thuộc kiểu nhân vật luôn nói năng kiểu cách, nhưng hóa ra không phải. 

Crow cũng có vẻ khoái chí trước sự mất bình tĩnh lộ liễu của Mahiro.

“Xem ra nghi thức triệu hồi anh hùng lần trước cũng không phải uổng công. Ít nhất thì cũng được một tay đánh đấm ra hồn,” Crow nói, chắc là ám chỉ tôi. 

Ấn tượng của hắn về tôi rõ ràng đã thay đổi nhiều so với lần gặp đầu. 

Hai gã nhìn nhau chằm chằm, cuối cùng Mahiro đành chịu thua mà lùi lại.

“Ta tha mạng cho lần này, Crow. Nhưng lần sau thì đừng hòng may mắn nữa.”

“Buồn cười nhỉ. Ta cũng định nói y như vậy với ngươi đấy.”

Crow chính thức thắng cuộc đấu mắt. 

Mahiro bực bội búng lưỡi, rồi cúi xuống bế Aurum đang bất tỉnh trên lưng thú cưỡi. 

Tôi không để ý cậu ta ngất từ lúc nào, chỉ thắc mắc sao cậu ta im lặng suốt trận đánh với Mahiro. 

Tôi đứng dậy, gườm gườm nhìn Mahiro ngay khi hắn chuẩn bị rời đi. 

Thấy ánh nhìn của tôi, Mahiro tiến lại gần, vẫn ôm Aurum trong tay.

“Lần này ta rút lui, nhưng đừng nghĩ ta sẽ nhẹ tay chỉ vì chúng ta cùng là người Nhật, thằng người phàm đáng thương,” hắn nói.

“Đừng có mơ. Ngươi đã làm Amelia bị thương, ta sẽ tính sổ đủ. Cứ đợi đấy, bạn hiền,” tôi đáp trả. 

Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm, nhưng Night kéo tôi ra sau.

“Chủ nhân, chúng ta phải đi.”

Tôi quay lại thấy Crow đã bế Lia rời khỏi hành lang. 

Tôi nắm tay Amelia, cô vẫn đang cúi gằm đầy lo lắng. 

Bị bất ngờ, cô ngẩng lên nhìn tôi.

“Đi thôi. Ra khỏi đây nào,” tôi nói.

“Ư…”

---

Khi tỉnh dậy, tôi không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua. 

Chỉ biết trời đã tối, và tôi đang ở một căn phòng quen thuộc. 

Đúng rồi. 

Đây là nơi họ đưa tôi đến sau khi tôi kiệt sức vì cạn sạch ma lực. 

Có nghĩa tôi đang ở nhà Crow. 

Tôi nghe thấy tiếng Amelia, Night và Crow nói chuyện ở phòng bên. 

Không nghe rõ họ nói gì, nhưng Night có vẻ hơi khó chịu vì chuyện gì đó. 

Nghe thấy Amelia bình an làm tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.

Sau khi thoát khỏi mê cung, chúng tôi đã lao thẳng về nhà Crow với sức lực còn sót lại. 

Chúng tôi thậm chí không dừng lại để kiểm tra Mahiro và Aurum có thật đã dịch chuyển ra khỏi mê cung chưa, nhưng khả năng đó khá chắc chắn.

“Được rồi, ăn chút gì đó rồi ngủ đi. Chúng ta nói chuyện sau.”

Về đến nhà, Crow lấy ra ít hoa quả và bánh mì cho chúng tôi lót dạ. 

Tôi không biết chúng tôi đã đánh nhau với bọn quỷ bao lâu, nhưng tôi đói lả, nên ăn luôn không khách sáo. 

Sau đó tôi không nhớ gì nữa. 

Tôi thậm chí chẳng nhớ mình lên giường lúc nào, chắc ai đó đã bế tôi vào. 

Tôi mệt đến mức chắc ngủ gục ngay trong lúc đang ăn dở. 

Cũng bình thường thôi, lần nào tôi dùng Hắc Ma Pháp cũng vậy.

“Có vẻ đồng đội cứng đầu của ngươi tỉnh rồi,” tôi nghe Crow nói bên ngoài.

Rồi nghe tiếng Amelia và Night bật dậy chạy tới. 

Khi họ mở cửa, tôi phải che mắt trước ánh sáng từ phòng ngoài hắt vào.

“Akira!”

“Chủ nhân!”

Trước khi mắt tôi kịp thích nghi, họ đã lao tới ôm chặt tôi, khiến tôi ngã bật lại xuống giường. 

Có vẻ tôi vẫn chưa hồi phục sức lực hoàn toàn.

“Akira, tôi lo cho cậu lắm, tôi… tôi…” 

Amelia vừa nói vừa úp mặt vào ngực tôi.

Tôi luồn tay vào mái tóc cô, không biết phải nói gì. 

Tôi biết cô vẫn đang tự trách vì suýt giết tôi, dù đó không phải lỗi của cô. 

Nếu Hắc Ma Pháp của tôi không kịp phát huy, chắc giờ tôi đã nằm dưới mấy tấc đất. 

Cảm giác của tôi mách bảo, dù tôi có nói gì thì Amelia vẫn tự trách mình, nên tôi quyết định không khơi lại chuyện đó, để thời gian xoa dịu mọi thứ.

“Night, ta ngất bao lâu rồi?” 

Tôi hỏi, khi chú mèo của tôi nhảy lên vai như thường lệ.

Nó thở dài, lắc đầu như thể tôi là đứa trẻ vừa gây chuyện, một cử chỉ làm tôi hơi khó chịu nhưng vẫn bỏ qua. 

“Chỉ 1 ngày thôi. May mà lần này ngươi chưa hút sạch toàn bộ ma lực, nên chắc chỉ là kiệt sức bình thường. Nhưng ta tưởng ngươi khá hơn chứ. Còn Tiểu thư Amelia và ta thì hồi phục trong vài giờ thôi đấy,” nó chọc. 

“À, Crow đã hộ tống Tiểu thư Lia về cung rồi, để ngươi biết.”

Tôi biết Night đang chọc tôi để xua bớt không khí nặng nề, giúp Amelia nhẹ lòng hơn, nhưng vẫn thấy hơi bực. 

Ừ thì cũng hơn “hơi bực” đấy. 

Nhưng tôi nén lại, hạ tay xuống.

“Có gì mới không?” 

Tôi hỏi. 

Tôi không tin cả ngày tôi nằm mê man mà chẳng có chuyện gì xảy ra. 

Không ngờ câu hỏi ấy khiến Amelia và Night đồng loạt căng người ra.

“Ờ, ra ngoài nói chuyện thì hơn. Có khách đợi ngươi.”

Tôi quay về phía giọng Crow, và thấy có người đang đứng ngay cửa, một người mà tôi không ngờ chút nào. 

Miệng tôi há hốc, tôi hất chăn bật dậy. 

Night bị hất văng khỏi vai tôi, nhưng lần này tôi không kịp xin lỗi mà có việc quan trọng hơn.

“Phó Chỉ Huy Gilles?!” 

Tôi thốt lên.

“Đúng là ta đây. Lâu rồi không gặp nhỉ?”

Tôi chạy tới chào ông, ông không còn vẻ mặt lo lắng thường thấy mà là một nụ cười nửa miệng. 

Ông cũng không mặc giáp hiệp sĩ quen thuộc nữa, mà khoác bộ giáp nhẹ kiểu du hành, nhưng không thể nhầm vào đâu được, chính là Gilles tôi từng quen ở Vương quốc Retice. 

Tôi liếc nhìn Amelia và Night. 

Night vẫn còn lăn ra sàn càu nhàu sau cú văng, Amelia đang cúi xuống dỗ nó.

Thấy cảnh ấy, Gilles cười lớn. 

“Trông ngươi tìm được đồng đội khá ra phết đấy,” ông nói.

“Vâng… chắc là vậy,” tôi gãi má, hơi ngượng. 

Tôi biết không thể giấu gì với Gilles, ông gần như đọc vị người khác giỏi chẳng kém gì Chỉ Huy Saran trước đây. 

Ông cười trước sự lúng túng của tôi.

Night nhảy phắt lên vai tôi, đôi mắt nheo lại đầy trêu chọc.

“‘Chắc là vậy’ sao, Chủ nhân? Nói hẳn với ông ấy đi, bọn tôi là đồng đội xịn nhất có thể mơ tới. Đừng có ngại.”

Đừng có quá trớn, nhóc. 

Tôi túm gáy nó, nhấc khỏi vai rồi quăng thẳng lên giường. 

Tôi không có thời gian cho mấy trò mèo vờn nữa. 

Tôi chìa tay ra cho Amelia, cô hơi ngập ngừng nhưng vẫn đặt tay lên.

“Đi thôi, Amelia.”

“Ừ… ừm.”

Cô vẫn hơi căng thẳng, nhưng bàn tay cô trong tay tôi vẫn ấm áp và dễ chịu như mọi khi. 

Hai đứa vừa bước qua cửa, tôi đã gặp ngay cú sốc tiếp theo. 

Đúng ra tôi nên đoán trước chuyện này khi Crow nói “khách”, số nhiều chứ không phải số ít nhưng tôi vẫn chết đứng khi thấy những người đang ngồi chờ trong phòng kế bên.

“Này, Akira.”

“K-Kyousuke…?”

Ngồi ở phòng khách là 7 người bạn học mà tôi bỏ lại khi chạy trốn khỏi lâu đài Retice. 

Có Kyousuke, anh hùng Satou, và… thật ra tôi không nhớ nổi tên những người còn lại.

cfd452c8-7252-466f-bbb6-4774f44ecace.jpg

Ngày mới được triệu hồi sang đây, tôi từng xem qua bảng chỉ số của tất cả bọn họ. 

Nhưng sau ngần ấy chuyện, tôi quên sạch. 

Nhìn thì có vẻ đám bạn học của tôi quan tâm tới cô gái đang nắm tay tôi hơn là tôi.

“Mấy người làm gì ở đây?” 

Tôi hỏi, ngồi xuống ghế đối diện Kyousuke. 

Tôi không định tự dưng giải thích về Amelia, trừ khi họ hỏi thẳng.

“Kỹ năng Trực Giác của tớ báo rằng sẽ tìm thấy cậu ở đây,” Kyousuke đáp. 

“Bọn tớ vốn định đến Ur tìm một thợ rèn giỏi, thì tình cờ gặp Gilles trên tàu.”

Ra là Phó Chỉ Huy Gilles quen biết với Crow, và ông đang trên đường tới đúng chỗ này. 

Thế nên ông mới dẫn cả Kyousuke cùng các bạn học tới đây để giới thiệu họ với Crow, một thợ rèn bậc thầy, nếu bỏ qua cái tính tình khó ở.

“Wow. Tôi ngạc nhiên là lâu đài cho ông đi xa lâu vậy đấy, Phó Chỉ Huy,” tôi nói.

Nhưng Gilles lại hơi rùng mình trước câu nhận xét vu vơ ấy.

“Ờ… thực ra…” 

Ông ngập ngừng. 

“Đừng gọi ta là Phó Chỉ Huy nữa. Ta đã từ chức khỏi Hiệp sĩ Retice rồi.”

Tôi chớp mắt vài cái. 

Thật sự bất ngờ. 

Giọng ông nghe nhẹ nhàng hơn hẳn so với lần cuối chúng tôi gặp, nhưng tôi không nghĩ ông đã bỏ hẳn chức.

“Hay nói đúng hơn là ta bị buộc phải rời đi,” ông nói tiếp. 

“Chắc nhà vua thấy tôi và các hiệp sĩ khác trở thành vật cản cho kế hoạch lớn của ông ta.”

Cái này thì tôi hiểu. 

Với Chỉ huy Saran đã không còn, tôi vốn đã lo lắng về tình hình ở lâu đài, nhưng rõ ràng tôi vẫn đánh giá thấp mức độ thâm hiểm của nhà vua.

“Crow, ông có thể nói cho tôi biết tại sao tất cả bọn họ ở đây không?” 

Tôi hỏi, thấy chuyện này quá trùng hợp để gọi là ngẫu nhiên.

“Đừng hỏi ta,” Crow nhăn mặt. 

“Ta chỉ mời cậu Gilles bé nhỏ kia thôi. Mấy đứa kia tự đòi theo.”

“Gilles bé nhỏ,” hả. 

Nghe hơi lạ khi nói về một người trưởng thành như trẻ con, nhưng Crow nhìn trẻ quá nên chắc là thói quen.

“Tớ không thể nói thay 6 người còn lại,” Kyousuke nói, “nhưng tớ tới đây là vì muốn đi cùng cậu, Akira. Cậu có phiền nếu tớ nhập nhóm không?”

Night ngay lập tức nhảy phắt lên vai tôi.

“Ta nói rồi, không có chuyện đó! Chủ nhân chỉ có một bạn đồng hành duy nhất, và đó là ta! Ngươi nghĩ ta sẽ nhường cho một gã vô danh xuất thân mờ ám như ngươi à?!

Hèn gì lúc nãy tôi nghe Night càu nhàu ngoài phòng khi vừa tỉnh dậy. 

Kyousuke rõ ràng không phải “gã vô danh” gì cả, nếu có ai xuất thân mờ ám ở đây, thì chính Night mới đúng.

“Ta đang nói chuyện với Akira, Night. Làm ơn nhỏ giọng chút,” Kyousuke bình tĩnh nói.

“Ngươi lấy quyền gì gọi ta bằng cái tên đó?!” 

Night xù lông, rít lên.

Đây chính là con “Ác Mộng Adorea” đáng sợ đó sao? 

Giờ biến thành con mèo dễ tự ái? 

Và từ bao giờ Kyousuke nói nhiều đến thế? 

Đến mức mấy đứa còn lại nhìn cậu ta như thể một người hoàn toàn khác. 

Dù sao thì tôi cũng không chịu nổi tiếng rít bên tai, nên túm Night lần nữa, đặt xuống bàn gần đó.

“Này, muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh. Ta vừa tỉnh dậy mà các người làm ta nhức đầu rồi,” tôi nói, và cả hai lập tức im re. 

Amelia nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên vì thấy tôi nghiêm như vậy.

“Cậu thấy sao rồi, Akira? Ổn chứ?” 

Anh hùng, người tôi cố tình tránh không nhìn lên tiếng hỏi.

“Ừ, cũng tạm,” tôi đáp, và hắn thở phào nhẹ nhõm.

Tôi không khỏi ngạc nhiên. 

Ai cũng biết hắn và tôi ghét nhau, tôi còn nghĩ hắn chẳng muốn dính líu gì tới tôi, còn tôi thì tránh xa hắn. 

Không hiểu sao bây giờ hắn lại đổi giọng.

Trước khi tôi kịp nghĩ tiếp, Crow tiến lên như thể sắp nói điều gì đó.

Ông ta đảo mắt nhìn đám người vừa xâm nhập vào căn nhà giản dị của mình, ánh nhìn lạnh lẽo, khó chịu hơn cả bình thường. 

Gilles thì cứ thản nhiên nhấp trà như chẳng liên quan.

“Nghe đây.” 

Crow nhìn thẳng vào tôi. 

“Ta hiểu đám bạn của ngươi chỉ lo cho ngươi, muốn chắc chắn ngươi hồi phục hoàn toàn. Thế nên dù ta ghét khách không mời, lần này ta sẽ nhịn. Nhưng nếu họ không biết điều thì ta có quyền tống cổ hết ra ngoài.”

Đúng là kiểu khó ở quen thuộc, tôi khẽ thở dài. 

Tôi biết ông ta đang cố quan tâm tôi, nhưng cũng đâu cần gay gắt như thế.

Ghế trong phòng không nhiều, nên trừ anh hùng và Kyousuke được ngồi, mấy bạn cùng lớp còn lại đều phải đứng. 

Gilles đứng đối diện Crow, Crow đứng bên cạnh tôi, còn Amelia thì ở phía bên kia. 

Tôi nhận ra vị anh hùng đang ngồi đối diện Amelia có chút lúng túng trước vẻ đẹp của cô, nhưng Amelia chẳng thèm liếc mắt. 

Kyousuke thì ngồi đối diện tôi, vẫn đang đấu mắt với con mèo nhỏ, nhìn như hai luồng điện xẹt ra xung quanh.

“Tôi hỏi thật này, Crow… Ông có tìm ra gì về Lingga không?” 

Tôi mở lời, nhắc đến chuyện từng nhờ ông ta điều tra lúc tôi còn bất tỉnh vì kiệt sức ma lực. 

Tôi đoán ông cũng muốn vào thẳng vấn đề, mà tôi thì không thích làm MC, nên tiện kéo câu chuyện theo hướng đó. 

Cả phòng dồn mắt về phía Crow. 

Ông cau mày, nhấp thêm ngụm trà rồi mới trả lời.

“Có. Hắn hoàn toàn vô tội.”

Câu trả lời làm tôi chết sững. 

Tôi gần như chắc Lingga chính là kẻ mở đường cho lũ quỷ tràn vào thành.

Với tình hình lúc ấy, hắn ta là nghi phạm số một. 

Người ta đồn Ma Vương tạo ra mê cung, nhưng liệu có dễ đến mức thuộc hạ của hắn có thể dịch chuyển chính xác giữa các mê cung như vậy không? 

Tôi còn nhớ Chỉ huy Saran từng nói phép dịch chuyển là thứ cực kỳ thiếu ổn định. 

Muốn đến chính xác một nơi chưa từng đặt chân đến thì gần như bất khả, ít nhất cũng cần một ký hiệu hay mốc đánh dấu nào đó ở điểm đến. 

Mà Lingga lại vừa khéo là hội trưởng ở thành phố có mê cung, lại có kỹ năng “ẩn thân” giúp dễ dàng lén xuống tầng sâu đặt ký hiệu… tôi tin chắc hắn có tội.

“Nhưng ta biết có một kẻ khác có thể là thủ phạm.” 

Crow siết chặt nắm tay, móng vuốt bấm sâu đến rớm máu mà vẫn không nhận ra. 

“Hắn là hội trưởng chi nhánh Uruk, và ta thề hắn thối nát đến tận xương.”

“Hắn tên gì?” 

Tôi hỏi.

Tôi thấy lông Night dựng đứng, Amelia cũng hơi khựng lại. 

Ánh mắt Crow bùng lên ác ý khi ônng ta nói ra cái tên:

“Gram. Cháu trai của quốc vương, từng là thủ tướng. Và cũng chính là kẻ ta đã chờ cả trăm năm để trả thù.”

Tai tôi vểnh lên ngay khi nghe tên này, dù chưa kịp nhớ ra tại sao. 

Tôi nhìn sang Night cầu cứu.

“Không, thưa chủ nhân, không nhầm đâu. Hắn chính là kẻ cầm đầu đám côn đồ từng âm mưu bắt cóc tiểu thư Amelia trong lãnh địa Elf. Chúng ta từng nghi chúng là kỵ sĩ của Uruk.”

Giờ tôi mới nhớ Night từng nói hồi đó có một thủ tướng tên Gram, hẳn chính là hắn. 

Không ngờ hắn giờ đã trở thành hội trưởng chi nhánh Uruk… mà còn có mối thù sâu với Crow.

“Đây là lần đầu tôi nghe ông nhắc đến chuyện trả thù đấy, Crow. Hai người đã biết vụ này từ trước à?” 

Tôi quay sang Amelia và Night. 

Rõ ràng là chúng tôi đã có một lỗ hổng thông tin, dù cũng khó mà trách, tôi thì bất tỉnh, Amelia thì bị bắt cóc.

“Ừ, Night kể cho tôi nghe hôm Aurum tấn công thành phố.” 

Amelia gật đầu.

“Để sau đi, tôi không muốn nghe kể lại,” Crow ngoảnh mặt.

Ông ấy rõ ràng không muốn nói thêm. 

Tôi đành để Amelia giải thích sau. 

“Vậy ông dựa vào đâu để nghi Gram đứng sau vụ xâm lược?”

“Đơn giản thôi, hắn có cả một lịch sử đen như than. Chỉ cần đào sâu một chút là thấy hắn ngập trong tham nhũng, giao dịch ngầm. Hắn chính là hiện thân của cái ác.” 

Crow nhìn tôi, giọng dứt khoát.

Hiện thân của cái ác. 

Quả đúng với kẻ từng định bắt cóc Amelia.

“Tham ô, trộm cắp, bắt cóc, giam cầm, buôn nô lệ, buôn lậu…” 

Crow tiếp. 

“Cái gì hắn cũng từng làm. Thứ duy nhất khó mà gán cho hắn chỉ là tội giết người, vì hắn toàn sai tay chân làm thay. Nhưng chắc chắn hắn đã giết không ít.”

Tôi đoán chuyện buôn nô lệ chính là nhắm vào tộc Elf. 

Nhưng nếu hắn khét tiếng đến vậy, sao vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? 

Tôi định hỏi thì nhận ra câu trả lời chắc chắn rồi.

“Để tôi đoán: hắn thoát tội nhờ là người hoàng tộc?” 

Tôi nói.

Crow gật đầu, Amelia cắn môi. 

Với một công chúa như cô, hẳn rất khó chịu khi thấy kẻ khác lạm dụng quyền lực trơ trẽn đến thế.

“Hắn dựa hơi là cháu vua để làm đủ trò bẩn thỉu từ hồi còn làm thủ tướng. Có lần bị bắt quả tang, hắn phải từ chức, nhưng cũng chỉ thế thôi. Giờ làm hội trưởng hắn vẫn tiếp tục y như cũ.”

Tôi nhìn xuống tách trà màu hổ phách, không tin nổi một kẻ như vậy vẫn sống nhởn nhơ ngoài kia. 

Có khi hắn còn độc ác hơn cả hoàng tộc ở Retice.

“Không ai có thể đụng đến hoàng tộc. Đồn rằng từng có nhiều vụ ám sát hắn, nhưng lính đánh thuê của hắn đều chặn được và trả đũa thẳng tay… Đúng là đồ bỏ đi, không đáng sống.” 

Crow nhổ ra từng chữ.

Nghe xong cũng khó mà phản bác. 

Dù vậy tôi vẫn muốn tự điều tra Gram trước khi kết luận. 

Tôi không muốn lặp lại sai lầm như tên anh hùng rởm từng giết vợ của Ma Vương chỉ vì nghi oan.

“Ông có bằng chứng gì cho thấy hắn dính líu đến vụ quỷ xâm nhập Đại Mê Cung Brute không?” 

Tôi hỏi.

“Có tin đồn hắn đã ngầm bắt tay với lũ quỷ.” 

Crow đáp, giọng lạnh như thép.

Nghe đến đó, tôi ngẩng đầu khỏi tách trà. 

Trước giờ tôi vẫn nghĩ bọn quỷ chẳng đời nào chịu làm ăn với “loài hạ đẳng”, dù lén lút hay công khai nhưng có vẻ tôi đã nhầm. 

Dù sao thì tôi mới gặp có hai con quỷ, có khi chúng chỉ là ngoại lệ.

“Và theo tin ta moi được từ chi nhánh Ur,” Crow tiếp tục, “ta biết được một chuyện thú vị: Gram vừa được phép vào mê cung đó cách đây vài ngày.”

Đến nước này thì khó mà bào chữa cho hắn. 

Tôi gần như chắc chắn luôn. 

Một kẻ có cả đội lính đánh thuê thiện chiến trong tay thì mắc mớ gì phải tự mò xuống mê cung? 

Hắn đâu cần đánh quái hay luyện cấp. 

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh điển hình của loại phản diện lười biếng, chỉ ngồi trên ghế chỉ tay năm ngón. 

Giống hệt đám ác nhân cổ điển… 

À mà nhớ lại, vua Retice cũng gầy nhẳng, gần như khô đét. 

Thường mấy tên như vậy toàn để dành làm trùm cuối.

“Chưa hết nhé, nhân viên Guild còn bảo hôm đó Gram khoác một chiếc áo choàng to tổ bố để che thân. Họ nói nếu hắn không bị bắt buộc xuất trình thẻ thân phận thì cũng chẳng ai nhận ra.” 

Crow kể tiếp, giọng bĩu môi. 

Tôi thở ra, nghe cứ như chính hắn đang tự đào mồ chôn mình.

“Có thể đó là áo choàng kháng quái,” Night lên tiếng. 

Cả phòng đổ dồn mắt nhìn.

“Áo choàng kháng quái?” 

Crow nhướng mày. 

Night giải thích ngay:

“Đó là một loại trang phục đặc biệt cho phép quỷ di chuyển mà không để lộ hiện diện hay ma lực, trừ khi gặp những quái vật cực mạnh. Tất nhiên quỷ chẳng sợ lũ quái yếu, nhưng Mahiro thiết kế nó chỉ để khỏi phải phiền phức suốt ngày. Bên trong áo có khắc trận pháp, giúp người mặc an toàn lướt qua đám quái yếu như ở tầng thấp nhất mê cung.”

Nếu Mahiro thiết kế thì chắc chắn hiệu quả thật. 

Mà khoan, hắn vừa bảo quái ở tầng thấp là “yếu” á? 

Vậy quái bên địa ngục quỷ chắc còn khủng khiếp cỡ nào.

“Vậy là rõ rồi. Gram chính là kẻ chúng ta tìm,” Crow đứng phắt dậy như muốn khép lại câu chuyện và lập tức đi ra ngoài. 

Trông ông ta sốt ruột, cứ như muốn hành động ngay lập tức. 

Cánh cửa đóng sầm sau lưng. 

Tôi quay sang vị anh hùng.

“Vậy các cậu định làm gì tiếp theo?” 

Tôi hỏi.

Cậu ta giật mình, cũng dễ hiểu thôi. 

Một thằng bạn cùng lớp chen vào trả lời hộ:

“Chúng tôi vẫn tiếp tục mục tiêu cuối cùng: tiêu diệt Ma Vương.”

“Các người tính hạ Bệ Hạ ư? Buồn cười!” 

Night cười khẩy.

Một cậu khác nhìn như kẻ thuần thú với con khỉ nhỏ trên đầu và mèo con trên vai lập tức phản ứng:

“Ơ, xin lỗi? Ngươi nói gì đấy mèo con? Rốt cuộc ngươi phe nào?”

“Đúng đó nha!” 

Một cô gái giọng miền Kansai thêm vào. 

“Hồi nãy ngươi còn nói khó nghe với Asahina nữa! Làm gì dữ vậy?!”

Có vẻ bọn học sinh này trước giờ chỉ ngoan ngoãn vì sợ Crow. 

Giờ Crow đi rồi, họ bùng nổ ngay.

“Ta thuộc phe Chủ nhân và tiểu thư Amelia, xin nói rõ vậy nhé!” 

Night đáp lạnh tanh. 

“Chủ nhân còn không đánh bại nổi phó tướng của Ma Vương, thì mấy đứa nhóc các ngươi không có cửa hạ được Bệ Hạ đâu!”

“Ngươi làm sao biết!” 

Một đứa hét lên.

“Đúng đó! Bọn ta mạnh lên nhiều rồi!” 

Một đứa khác phụ họa.

Tôi không chắc chúng mạnh đến mức nào, nhưng nhìn thằng nhóc mặc giáp như kỵ sĩ mà mắt rơm rớm, tôi đoán Night nói không sai. 

Khuôn mặt nhòe nước mắt và dáng vẻ mảnh mai ấy càng làm cậu ta trông nữ tính.

“Các người muốn tối nay ngủ ngoài đường không?” 

Kyousuke lên tiếng tỉnh queo. 

Đám học sinh lập tức im re. 

“Muốn đánh bại Ma Vương, chúng ta phải mạnh lên nhiều nữa. Chính vì thế bọn tôi mới đến thị trấn này, vừa có thợ rèn cao tay, vừa có mê cung để luyện tập.”

Nghe cũng hợp lý, nhưng tôi đoán sẽ còn lâu mê cung mới mở cửa lại. 

Hơn nữa Crow giờ có vẻ chẳng hứng thú nhận yêu cầu gì. 

Chuyến đi này của họ chắc thành công cốc.

“Vì mê cung đang đóng cửa, còn tài chính chúng tôi cũng tạm ổn,” vị anh hùng lên tiếng cẩn trọng, “tôi nghĩ phần còn lại bọn tôi có thể gia nhập nhóm cậu cùng Asahina.”

“Không đời nào,” tôi đáp ngay. 

Vị anh hùng có vẻ đã lường trước nên mặt không đổi sắc. 

“Kyousuke cũng thế. Xin lỗi, nhưng tôi không nhận thêm đồng đội nào không thể tự đứng vững. Các cậu chỉ trở thành gánh nặng thôi. Hơn nữa bọn tôi không thiếu pháp sư hồi phục hay hỗ trợ.”

Nghe hơi phũ, nhưng đó là sự thật. 

Chúng tôi không thể đánh bại Ma Vương nếu tôi phải vừa đánh vừa che chắn cho đồng đội yếu. 

Tôi liếc sang Kyousuke thấy cậu ta cắn môi, cúi mặt xuống. 

Tôi đứng dậy khỏi ghế.

“Tôi phải nói chuyện với Crow một lát. Trong lúc đó, các cậu cứ ngồi lại mà nghĩ kỹ. Đừng tìm cách thay đổi ý tôi, vô ích thôi.” 

Tôi đặt tay lên đầu Amelia, cô khẽ giật mình. 

“Amelia là người duy nhất tôi chiến đấu vì. Nếu các cậu có thể thuyết phục được cô ấy rằng mình không phải gánh nặng, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại. Nhưng đừng hy vọng nhiều.”

Tôi khẽ nói nhỏ với Amelia rằng tôi trông cậy vào cô, rồi rời khỏi phòng. 

Anh hùng và Kyousuke nhìn tôi chằm chằm khi tôi bước ra, nhưng tôi không quay đầu lại.

Tôi không nói dối chỉ để chuồn mà tôi thực sự có chuyện muốn hỏi Crow. 

May mắn là tôi không phải tìm lâu. 

Ông ta đang ở xưởng bên cạnh, trầm ngâm nhìn đám dụng cụ rèn.

“Crow,” tôi gọi. 

Ông ta từ từ ngẩng lên.

“Ồ… chào,” Crow đáp, chỉ liếc qua tôi một cái.

Tôi tựa lưng vào khung cửa, nhìn gương mặt mèo của ông ta dưới ánh trăng lọt qua khe cửa. 

Không rõ ông ta vào đây để nghĩ gì mà không bật đèn, nhưng tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề.

“Tôi có chuyện muốn hỏi ông.”

Ông cau mày, gương mặt thoáng nhăn nhó.

“Xin lỗi, chuyện đó để sau được không? Giờ ta đang bận một ch—”

“Điều gì khiến ông sợ nhất?” 

Tôi cắt ngang.

Lần này tôi mới thật sự thu hút được sự chú ý của ông. 

Crow quay lại nhìn tôi, trong mắt hiện lên vẻ ngỡ ngàng.

“Cái quái gì thế? Tự nhiên hỏi vậy?”

“Tôi chỉ tò mò thôi. Có thứ gì khiến ông sợ hơn bất cứ điều gì trên đời không?” 

Tôi nói thật, chỉ đơn giản là tò mò. 

Nhưng trong thâm tâm, tôi có linh cảm rằng giữa tôi và Crow có thể có những nỗi sợ giống nhau, nên tôi quyết định hỏi thẳng để nghe ông trả lời. 

Linh cảm mách bảo rằng, nếu có ai hiểu được cảm giác bất lực và lo lắng mà tôi từng trải qua lúc Amelia bị bắt cóc, thì đó chính là ông.

“Thứ khiến ta sợ hơn tất cả mọi thứ trên đời…”

Crow hướng ánh mắt về phía vầng trăng đang rọi sáng qua khung cửa phía sau lưng tôi. 

Trong mắt ông lúc này không còn chút gì của con người sắc sảo, tính toán thường ngày mà chỉ còn lại ánh nhìn của một kẻ từng chịu mất mát quá nhiều, mong manh và đầy tổn thương.

“…là khi ta cố vươn tay ra nắm lấy một thứ gì đó… mà cuối cùng lại chạm vào khoảng không.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận