POV: Oda Akira
“Chủ nhân chắc chắn là vòng này chỉ đến đây sao?”
Night ngẩng lên nhìn tôi khi cả hai đứng trước cổng vào Đại Mê Cung Brute.
Cánh cổng khổng lồ đã được sửa chữa sau cuộc xâm lược của quái vật gần đây và giờ đóng chặt. Hội Mạo Hiểm Giả đúng là làm việc cực nhanh.
Quanh đây chẳng có bóng người nào, nên việc vào cũng dễ thôi.
Nhưng ra mới là chuyện đáng lo.
Không ai dám chắc dưới tận cùng mê cung này có vòng dịch chuyển như ở Đại Mê Cung Kantinen.
Đi vào chẳng khác nào đánh cược.
Tôi cúi nhìn chiếc nhẫn trên tay phải.
Ánh sáng chỉ thẳng vào cánh cửa.
“Ừ, chắc chắn là đây rồi,” tôi gật đầu, đẩy cửa.
Night thở dài, biến lớn hình thể, còn tôi thì leo lên lưng cậu ta.
“Nhớ kỹ nhé: mình sẽ lao thẳng xuống, nhanh nhất có thể, không phí thời gian đánh nhau đâu.”
“Cứ giao cho ta.”
Chúng tôi đã thống nhất từ trước:
Mục tiêu là tìm Amelia càng sớm càng tốt.
Vì vậy, phải tránh chiến đấu nhiều nhất có thể.
Không ai biết Aurum Tres đã đưa cô ấy xuống tận tầng nào, nên kế hoạch là để Night băng qua toàn bộ các tầng thường, chỉ dừng lại ở khu vực boss.
Tôi thì đã đủ sức chạy theo rồi, nhưng Night nhất quyết bắt tôi ngồi trên lưng, lấy lý do an toàn.
Nhiều khi tôi có cảm giác người làm chủ lại là cậu ta, còn tôi chỉ là sử ma theo hầu.
“Khoan đã,” tôi vội kéo Night dừng lại ngay khi cậu ta chuẩn bị lao vào trong.
Một luồng khí lạ vừa lướt qua.
Tôi lập tức rút dao phóng, ném vào góc tối.
“Kyaa?!”
Một giọng hét khẽ vang lên, rồi một cô gái thú nhân bước ra khỏi bóng tối.
Cô đội mũ trùm, dáng cao so với nữ giới, chỉ thấp hơn tôi chút ít.
Điều lạ là giọng nói nghe rất quen.
Tôi nhíu mày, cố lục tìm trong trí nhớ.
“Ai đó?!”
Night gầm vang, khiến cả không khí xung quanh chấn động.
Cô gái lập tức đông cứng, run rẩy đến mức đứng không vững.
“Hạ bớt hăm dọa đi chứ? Có dọa đến câm lặng thì còn moi được gì?”
Tôi trách.
“Được rồi,” Night đáp, giảm bớt kỹ năng Hăm Dọa xuống mức cô ta có thể nói chuyện, nhưng vẫn chẳng thể trốn thoát.
“Um…”
Giọng cô gái vang lên, trong trẻo như pha lê.
Ngay lập tức, tôi nhớ ra. “Khoan… chẳng phải cô là người tôi gặp ngoài Đại Mê Cung Kantinen sao? Cái cô than vãn về nghi thức triệu hồi anh hùng phải hi sinh rất nhiều thứ ấy?”
“Vậy ra ngươi chính là… À không, chuyện đó để sau đi. Xin lỗi vì đường đột, nhưng ta có thể đi cùng các ngươi không?!”
Cô gái vội vàng lắc đầu, giọng đầy lúng túng.
“Không biết có đáng tin hay không, mà chúng ta lại đang gấp. Chẳng có thời gian trông chừng người lạ,” Night nói thay cho tôi.
Cậu mèo này lúc nào cũng dịu dàng với tôi và Amelia, nhưng với người ngoài thì chẳng bao giờ có kiên nhẫn.
Có lẽ là bản năng còn sót lại từ quái vật.
“Vậy các ngươi muốn ta giới thiệu bản thân?”
Cô chậm rãi kéo mũ trùm xuống, lộ ra đôi tai husky cùng đôi mắt xanh lam rực rỡ, như xuyên thấu tận đáy lòng tôi.
“Ta là Lia. Lia Lagoon, công chúa của vương quốc Uruk.”
Ánh nhìn kiên định ấy thoáng gợi tôi nhớ đến Amelia.
“Ồ, thế thì công chúa Uruk lạc vào đây làm gì thế?”
Giọng Lia run rẩy dưới ảnh hưởng của Hăm Dọa, ánh mắt hoang mang lộ rõ rằng cô chưa từng trải qua chiến đấu thực sự.
Night mới chỉ dùng kỹ năng ở mức quái vật cấp thấp ở tầng trên cùng của Kantinen, vậy mà cô đã run đến thế.
Chỉ vậy thôi cũng đủ hiểu:
Kể cả chúng tôi có cho Lia đi cùng, thì cô cũng chẳng thể chiến đấu.
“Ta cần gặp Amelia, công chúa của tộc Elf,” Lia nói.
“Ngươi có chuyện gì với tiểu thư Amelia?!”
Night gầm lên.
Nghe vậy, tôi lập tức mất bình tĩnh.
Tôi nhảy xuống khỏi lưng Night, tóm cổ áo Lia.
“Kh–khụ?!”
“Amelia chỉ bị bắt là vì đã ở lại một mình, liều mạng chặn cả trăm con quái, để dân các cô có thêm chút thời gian chạy thoát,” tôi rít qua kẽ răng, rút dao kề sát cổ cô.
“Vậy thì làm sao cô biết được cô ấy đang bị giam ở đây?”
Lưỡi dao cứa nhẹ, làm rỉ ra một giọt máu đỏ trên cổ mảnh mai đang run rẩy của cô.
Tôi ghé sát tai thì thầm:
“Nói cho biết nhé, tôi vốn chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với mấy vị công chúa ngoài Amelia ra. Nên danh xưng của cô chẳng có chút giá trị nào với tôi hết. Nếu câu trả lời không lọt tai, tôi sẵn sàng giết cô ngay tại chỗ này. Giờ thì nói.”
Tôi thu bớt kỹ năng Hăm Dọa lại, để cô có thể mở miệng.
Đúng là hễ đụng đến Amelia thì tôi lại dễ mất bình tĩnh đến thế.
Cô gái ho khẽ, lấy lại giọng:
“Ngươi nói đúng, ta không có khả năng chiến đấu. Nhưng ta biết cách để bảo vệ. Và ta không đến đây vì dân ta, mà để đưa lời cảnh báo cho Amelia với tư cách một công chúa khác.”
Ánh mắt cô thành thật.
Tôi còn cả đống câu hỏi muốn tra, nhưng cuối cùng cũng buông tay khỏi cổ áo cô.
Dao thì tôi vẫn giữ nguyên.
“Cô chưa trả lời câu hỏi chính. Sao lại biết Amelia bị giữ ở đây? Tôi không hề cảm nhận thấy cô bám theo chúng tôi, nghĩa là cô đã định đến đây từ trước.” tôi nói, dồn ánh mắt sắc lạnh nhất vào cô.
“Tôi dùng kỹ năng Truy Dấu Mùi. Lần theo vết hương của cô ấy, tôi tìm được ngay đến cửa mê cung.”
Truy Dấu Mùi á?
Tôi nghiêng đầu nhìn Lia.
“Ý là khứu giác cô ta nhạy hơn người thường thôi. Có kỹ năng tăng cường cả năm giác quan, và thú nhân thường dễ thức tỉnh những thứ đó hơn so với chủng tộc khác.”
Night giải thích.
Tôi gật gù, rồi quyết định mở Thần Nhãn để kiểm chứng xem Lia có nói thật không.
Lia Lagoon
Chủng tộc: Thú nhân
Chức nghiệp: Hộ vệ (Lv. 52)
HP: 2500/2500
MP: 2000/2000
Công: 150
Thủ: 5000
Kỹ năng:
Truy Dấu Mùi (Lv. 7)
Vương giả khí (Lv. 2)
Đoản kiếm (Lv. 2)
Kỹ năng đặc biệt:
Kết Giới Linh Thể
Cô ta không hề nói dối về kỹ năng Truy Dấu Mùi, thậm chí còn luyện đến cấp khá cao.
Có lẽ Lia thật sự đã lần được dấu vết của Amelia chỉ bằng mùi hương dù tôi vẫn thắc mắc sao cô ta nhận ra mùi của Amelia ngay từ đầu.
Còn lời nói rằng bản thân không giỏi chiến đấu thì đúng là đáng tin, bởi chỉ số của Lia yếu ngang caster cấp 1 trong lớp tôi ngày trước.
Thú nhân vốn thường bẩm sinh mạnh về kỹ năng, nhưng chỉ số của cô lại quá thấp, ngoại trừ chỉ số Thủ vượt trội hẳn.
Tuy nhiên, điều khiến tôi chú ý hơn cả là một chi tiết khác.
“Cô không phải hoàng tộc chính gốc, đúng không?”
Tôi hỏi.
“Cái… ai nói với ngươi chuyện đó?!”
Lia hốt hoảng.
Tôi không định đôi co, chỉ nhảy trở lại lưng Night rồi chìa tay xuống.
“Lên đi.”
Cô đứng ngẩn ra, chưa kịp phản ứng.
“Chủ nhân chắc chứ?”
Night nghiêng đầu nhìn tôi.
“Dù cô ta không nói dối về năng lực, nhưng động cơ thì sao? Ta không thể tin mọi lời cô ta nói được.”
“Ta có bảo là tin đâu? Ta chỉ muốn đi tiếp thôi. Ánh sáng ban ngày chẳng còn nhiều, và công chúa nhỏ đây chắc cũng biết mình đang bước vào cái gì. Còn cô, có đi hay không?”
Tôi hỏi mà chẳng thèm liếc xuống.
Lia run run, rồi nắm lấy bộ lông đen nhánh của Night.
“Ta đi. Ta nhất định phải đưa thông điệp này đến công chúa Amelia, dù có thế nào đi nữa.”
“Được rồi… Night, chạy thôi.”
Tôi ra lệnh, mặc kệ vẻ mặt bất mãn của cậu ta.
Bộ lông dưới lưng khẽ rung lên, rồi toàn thân Night tỏa sáng.
Đó là tuyệt kỹ Biến Hình của cậu ta.
Khi ánh sáng tan đi, con mèo của tôi đã hóa thành một con báo đen khổng lồ, cơ bắp cuồn cuộn vì tốc độ.
“Bám chắc vào. Nếu có ai rơi xuống, ta sẽ không quay lại đâu, trừ khi đó là Chủ nhân.”
Night ngoái đầu nói, ánh mắt lạnh lùng hướng về Lia.
Một cú nhảy, chúng tôi đã chìm vào bóng tối mê cung.
Thêm một cú nữa, cả bầy quái đã bị bỏ lại sau lưng.
Lia gào thất thanh, ôm chặt lấy tôi như bấu víu mạng sống.
Bộ ngực cô ép sát vào lưng khiến tôi chỉ thấy phiền hơn là thích thú, người duy nhất tôi muốn cảm nhận như thế chỉ có Amelia.
Dù sao thì tôi cũng cố chịu đựng.
Nói trắng ra, đúng là Lia còn “nổi trội” hơn Amelia một chút, nhưng tôi vốn chẳng phải kiểu đàn ông mê ngực nên cũng chả quan tâm.
(Mà tôi cũng không tiện khai ra mình thuộc kiểu nào.)
“Nào, kể chuyện đi.”
Tôi hét ngược ra sau, vẫn bám chặt bộ lông Night.
“Cẩn thận, kẻo cắn trúng lưỡi.”
Bị buộc phải buông tôi ra, Lia hốt hoảng bám lấy lông báo.
“Đ-đúng vậy, ta… ta không sinh ra trong hoàng tộc.”
Tôi đã đoán trước rồi.
Trên bảng trạng thái, kỹ năng được xếp theo thứ tự học được.
Ở Amelia, “Vương giả khí” đứng đầu tiên, rõ ràng là kỹ năng bẩm sinh.
Còn với Lia, nó nằm ở vị trí thứ hai.
Nghĩa là cô ta chỉ có được nó sau khi chào đời, và khả năng cao là được nhận nuôi.
Phản ứng vừa nãy chứng minh suy luận của tôi chính xác.
Có lẽ hoàng tộc nhận cô vì lớp nhân vật đặc biệt hoặc kỹ năng Đặc biệt kia.
“Ta vốn chỉ là con gái trong một gia đình khá giả bình thường thôi.”
Lia vừa điều chỉnh để khỏi ngã, vừa nói.
“Dòng họ ta từng là quý tộc quyền thế, nhưng đã sa sút từ nhiều đời, đến đời cha ta thì chẳng khác nào dân thường.”
Đoạn này tôi không ngờ tới.
Night bất ngờ rẽ gấp sang lối khác, Lia chỉ còn cách rạp người xuống, bám chặt không buông.
“Sau đó, khoảng 5 năm trước, ta mới được hoàng tộc nhận nuôi. Trước đó, ta sống ở một ngôi làng nhỏ hẻo lánh. Rồi một ngày, quái vật tấn công làng, tất cả mọi người đều chết… cả cha mẹ ta cũng vậy. Hoặc ít nhất là ta tưởng thế.”
Cô cắn môi, im lặng giây lát.
Tôi phải công nhận, câu chuyện này cuốn hút thật.
“Quái gì tấn công thế? Nếu không phiền, kể cho tôi nghe được chứ?”
“Một con slime.”
Lia nghiến răng, ánh mắt đầy thù hận.
“Đáng lẽ chỉ là một con quái rác rưởi, yếu ớt, ta có thể giết nó trong một nhát. Nhưng con đó không bình thường… Nó là một thứ slime đen kịt, kinh tởm, chưa từng thấy bao giờ. Nó nuốt chửng toàn bộ dân làng.”
Tôi nuốt khan.
Nghe giống hệt thứ slime từng giam giữ Amelia, loại do bọn buôn nô tạo ra để bắt cóc những cô gái Elf xinh đẹp.
Tôi chưa từng nghĩ nó có thể xuất hiện cả ở lục địa thú nhân, nhưng nếu Lia nói vậy thì tình hình nghiêm trọng hơn hẳn.
Điều này cũng khiến giả thuyết trước đó của tôi về đám kỵ sĩ dưới trướng Uruk có phần lung lay.
Thú nhân khó mà đi tấn công làng của chính đồng loại mình.
“Ta tin chắc con slime đó bị tạo ra nhân tạo, để phục vụ một mục đích nào đó.”
Lia nói, giọng chắc nịch, hệt như Amelia từng phân tích.
“Khoan… vừa rồi cô bảo chỉ tưởng mọi người chết? Ý cô là sao?”
Tôi hỏi.
Khuôn mặt Lia thoáng sa sầm.
“Ngươi còn nhớ lúc mới gặp nhau ta có nói gì không? Rằng để tiến hành nghi thức triệu hồi anh hùng thì phải trả một cái giá khủng khiếp.”
“Khoan đã. Ý cô là… bọn thú nhân kia bị bắt cóc để làm tế phẩm hả?”
Tôi đã từng thoáng nghĩ đến điều đó khi nghe cô nói trước Đại Mê Cung Kantinen, nhưng rồi nhanh chóng đẩy nó ra khỏi đầu.
Lúc ấy, tôi không sao tưởng tượng nổi vì sao lại cần tế phẩm như vậy, và càng không muốn nghĩ đến việc hàng loạt người phải chết chỉ để đưa tôi cùng đám bạn đến Morrigan.
Nhưng giờ thì nỗi lo sợ của tôi lại hóa thành sự thật.
“Đúng vậy.”
Lia gật đầu.
“Hồi mới phát hiện mình là Hộ Vệ, ta đã lập kết giới bảo vệ cho tất cả dân làng, đề phòng bất trắc. Khác với Pháp sư Kết Giới chỉ dựng tường chắn cố định, Hộ Vệ có thể đặt kết giới cá nhân, đi theo từng người.”
Nghe giống như một dạng buff nguyên tố vậy.
Tôi bắt đầu tò mò xem chuyện này sẽ dẫn tới đâu.
“Nếu người được bảo hộ chết đi, ví dụ như trúng độc chẳng hạn thì kết giới sẽ tự tan biến ngay. Ta cảm nhận được phép của mình biến mất lúc đó… Nhưng ngươi biết không? Sau khi con slime nuốt hết dân làng, chẳng có kết giới nào biến mất cả. Ta quá hoảng loạn nên lúc đầu không để ý, nhưng điều đó chứng minh mọi người vẫn còn sống. Ta tìm kiếm khắp nơi, cho đến một ngày… toàn bộ kết giới đồng loạt biến mất. Lúc đó ta đã được hoàng tộc nhận nuôi rồi, nên dùng mọi quyền lực mình có để mở một cuộc điều tra quy mô lớn.”
Tôi cúi mặt.
Có thể đoán chuyện gì xảy ra tiếp theo.
“Người của ta không tìm thấy manh mối nào ở Brute, nhưng cuối cùng lại phát hiện dấu vết bên lục địa loài người. Một nghi thức tà ác đã được tiến hành gần như đúng lúc các kết giới biến mất. Nghi thức ấy cần một lượng ma lực khổng lồ để dựng lên một loại pháp trận đặc biệt dành cho việc triệu hồi. Chính vì thế, ta đã đi đến Kantinen để tận mắt xem mấy ‘anh hùng’ kia rốt cuộc trông như thế nào.”
Và đó là lúc cô gặp tôi.
Nghĩ lại, chắc Lia đâu biết tôi cũng là một trong những “anh hùng” ấy.
Hôm tôi lén xuất hiện sau lưng cô ở mê cung, tôi không đi chung với cả đoàn anh hùng kia.
Cho dù có tra cứu về tôi trước khi tới gặp Amelia, thì nhiều khả năng cô chỉ nghe tin đồn kiểu “Ma Vương giả” hay biệt danh “Thích khách câm lặng”, chứ chẳng ai nói tôi đến từ thế giới khác. Trên lục địa này, có lẽ chỉ Lingga biết sự thật đó, và tôi không nghĩ hắn lại đi tiết lộ cho công chúa thú nhân. Càng chắc chắn hơn vì mỗi lần nhắc đến “anh hùng”, Lia lại thể hiện sự căm ghét rõ rệt, nhưng chưa bao giờ nhắm vào tôi.
Có lẽ tôi nên nói thật với cô sớm thôi.
Thực ra lý do chính tôi đồng ý cho cô đi theo là bởi chưa biết sức mạnh của đám quỷ sẽ lớn đến đâu, và tôi cũng muốn có ai đó chuyên về phòng thủ ở phe mình.
Từ đầu tôi đã định tự mình gánh phần chiến đấu, nên nếu Lia bỏ cuộc lúc này cũng chẳng sao.
Dù cho tôi có thú nhận mình là anh hùng, cô ta cũng chẳng làm gì được.
“Cha ta chỉ là một thợ chế tác đồ trang sức bình thường. Hoàng tộc vốn ưa chuộng tác phẩm của ông, nên khi làng ta bị diệt, họ chẳng ngần ngại gì mà nhận ta về nuôi. Tất nhiên việc ta là Hộ Vệ chắc chắn cũng góp phần lớn.”
Lia kết thúc, rồi thấy nét mặt tôi khó hiểu thì lúng túng nói thêm:
“À… xin lỗi! Ta lỡ kể hơi lộn xộn, chẳng theo thứ tự gì cả. Tóm lại đó là cuộc đời của ta. Nghe chán lắm, nên ngươi có thể quên hết cũng được.”
Chán cái khỉ gì?!
Tôi chỉ muốn gào lên, nhưng cố kìm lại.
Thay vào đó, tôi quyết định hỏi điều quan trọng nhất.
Việc có nên nói mình là anh hùng hay không sẽ phụ thuộc vào câu trả lời của cô.
“Được rồi, vậy rốt cuộc cô cần báo cho Amelia chuyện gì mà gấp đến thế? Theo tôi thấy, hai người cũng đâu có mối quan hệ gì đặc biệt.”
Xét cho cùng, Lia chỉ là con nuôi, không nằm trong hàng thừa kế.
Chuyện cô với Amelia có quen biết từ trước càng khó tin, nhất là trong tình cảnh quan hệ giữa tộc Elf và thú nhân đang xuống dốc kỷ lục.
Lia do dự một lúc rồi mới đáp.
“Ta đến để cảnh báo. Chúng ta nhận được tin tình báo rằng Ma Vương đã mở chiến dịch tấn công, với mục tiêu duy nhất là bắt sống công chúa Amelia. Hắn nhắm đến Ma pháp Phục Sinh của cô ấy.”
Tôi nhíu mày.
Tình hình này càng lúc càng rối như mớ bòng bong.
Ước gì Lia có thể liệt kê bằng gạch đầu dòng cho dễ theo dõi… mà dĩ nhiên, ngồi trên lưng Night đang phóng hết tốc độ thì viết cái nỗi gì.
“Đến rồi, Chủ nhân. Phòng đấu trùm tầng 10.”
Night lên tiếng sau một hồi im lặng.
Tôi quay lại nhìn, thấy ngay cánh cửa khổng lồ phía trước.
“Chết tiệt, nhanh vậy à? Ta còn tưởng mới vào đây được vài phút…”
“Chủ nhân đang nói chuyện với ai vậy?”
Night hừ mũi, rồi nghiêm túc hỏi:
“Kế hoạch?”
“Xông thẳng.”
Tôi nhắm mắt, sẵn sàng va chạm.
“Rõ!”
Night không chần chừ, lao thẳng vào cánh cửa.
Lia hét thất thanh, lại ôm chặt lấy tôi.
“ Hắc Ma Pháp… Khởi Động Từ Xa!”
Ngay khoảnh khắc cánh cửa vỡ vụn, mắt tôi bật mở.
Đấu trường vốn đã u tối nay càng chìm trong bóng đêm đặc quánh.
Một thoáng sau, ánh sáng biến mất hoàn toàn.
Tôi khẽ nhếch môi, cảm nhận rõ nguồn sức mạnh dâng trào.
“Á!”
Lia hét toáng khi nhìn thấy xác bị ô uế của con trùm đã ngã gục, còn Night thì nhanh chóng lao về phía cầu thang dẫn xuống tầng tiếp theo.
Trước đây, tôi chỉ có thể dùng Hắc Ma Pháp khi dựa vào cái bóng của chính mình hoặc những bóng chồng lên nó.
Nhưng nhờ học được kỹ thuật điều khiển ma lực từ xa ở mê cung Kantinen, cộng thêm kinh nghiệm thử nghiệm sức mạnh, giờ tôi có thể điều khiển cả những cái bóng hoàn toàn tách biệt, chỉ cần chúng nằm trong tầm mắt tôi.
“Cô sợ à?”
Tôi ngoái đầu hỏi.
Night đã tìm ra cầu thang xuống tầng 12.
Trên đường đi, đủ loại bẫy được kích hoạt, nhưng chẳng cái nào kịp phát huy tác dụng, vì chúng tôi đã ở quá xa trước khi nó nổ.
“Ta sẽ không nói dối là mình không sợ,” Lia đáp.
“Nhưng chính ta đã xin ngươi cho đi cùng, nên cũng chẳng có quyền than phiền.”
Tôi cảm nhận rõ đôi tay cô siết chặt lấy áo mình.
Rõ ràng Lia đang cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng trong thâm tâm thì chắc hẳn cô chỉ muốn ở bất cứ đâu ngoại trừ chỗ này.
Đó là bản năng con người thôi, chẳng ai thoát nổi nỗi sợ nguyên thủy ấy.
“Ngươi rốt cuộc là ai vậy?”
Cô khẽ hỏi.
Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời:
“Cứ coi tôi là bạn trai của Amelia cũng được, nhưng hơn thế, tôi chỉ là một thích khách bình thường bị ép triệu hồi đến đây… Đúng vậy. Tôi chính là một trong những ‘anh hùng’ mà cô hận đến tận xương tủy.”
“Cái… gì cơ?!”
Lia thảng thốt.
Tôi để cô có thời gian tiêu hóa chuyện vừa nghe, còn bản thân thì nghĩ về điều cô nói trước đó.
Thì ra mục tiêu của Ma Vương là Amelia sao?
Tôi cứ tưởng hắn nhắm vào tôi, nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ việc Night triệu hồi tôi đến lâu đài của hắn chỉ là cái cớ để kéo Amelia tới cùng.
Nhưng hắn cần Phục Sinh Ma Pháp của cô để làm gì?
Chẳng lẽ bản thân Ma Vương đã gần đất xa trời, muốn dùng nó để níu lấy sự sống?
Tôi thì không thể hiểu nổi vì sao có người lại muốn sống lâu thêm trong cái thế giới hỗn loạn này… nhưng đó có lẽ chỉ là suy nghĩ ích kỷ của tôi thôi.
“Ngươi cũng bị gọi đến đây bằng nghi thức triệu hồi anh hùng sao?”
Lia hỏi tiếp.
“Đúng vậy. Và cái giá để làm điều đó… chính là sinh mạng của bạn bè, người thân cô. Nghe thấy thế, cô thấy thế nào? Cô ghét tôi chứ? Nếu giết tôi có thể khiến cô thấy dễ chịu hơn, cô có muốn làm thế không?”
Tôi biết đổ lỗi cho tôi thì chẳng công bằng, vì tôi hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.
Nhưng chí ít, tôi muốn cho cô thấy tôi hiểu nỗi đau của cô.
Đương nhiên, tôi sẽ không để cô giết mình thật, nhưng nếu cô muốn tát cho tôi một cái, tôi cũng sẵn sàng chịu.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp cô gái này.
“Không. Trong chuyện này, ngươi không dính máu. Ta hiểu nghi thức triệu hồi anh hùng vừa tàn nhẫn với nạn nhân, vừa bất công với chính những kẻ bị triệu hồi. Kẻ ta không bao giờ tha thứ… là bọn ác quỷ ở Retice.”
Lời đáp ấy như một cú đấm thẳng vào tim tôi.
Tôi còn cảm giác Night đang cười khúc khích dưới chân mình.
“Có lẽ nên học cách trưởng thành từ cô ấy đi, Chủ nhân.”
“Im đi,” tôi gắt, rồi quay sang Lia.
Lần này, cô đã quen với việc nắm bộ lông của Night nên không còn lóng ngóng nữa.
“Vậy để tôi hỏi thẳng: cô có muốn giết anh hùng không?”
Ngày đầu gặp, tôi từng cảm nhận rõ sự oán hận sôi sục trong ánh mắt cô.
Tôi không tin nổi giờ cô lại hoàn toàn không có ý nghĩ trả thù.
Cô nói không căm ghét tôi thì tôi tin, nhưng còn thằng bạn cùng lớp tôi, Satou Tsukasa, kẻ đứng giữa nghi lễ ấy thì lại khác.
Quả nhiên, Lia khẽ gật đầu.
“Ta biết anh hùng kia cũng đâu có chọn bị triệu hồi… nhưng mà…”
Giọng cô nhỏ dần, đôi vai trĩu xuống.
Rõ ràng để buông bỏ hận thù chẳng dễ dàng gì.
Cá nhân tôi thì không quan tâm thằng ngu ấy sống chết ra sao, nên chẳng có lý do gì để thấy khó chịu.
“Thôi được, quay lại chuyện chính đi. Cô đến để cảnh báo Amelia. Lần theo mùi của cô ấy, cô gặp bọn tôi, và giờ chúng ta cùng nhau đi cứu cô ấy.”
Tôi vừa nói vừa xoa cằm, sắp xếp lại mớ rối rắm trong đầu.
“Đúng… đúng vậy. À, thực ra, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?”
Lia ngập ngừng.
Tôi gật nhẹ.
“Ngươi có biết ai đã bắt cóc Amelia không?”
“Biết chứ. Là một tên ác ma tên Aurum Tres.”
Đôi mắt Lia mở to kinh hãi.
Còn tôi thì cắn chặt môi vì tức giận.
Amelia bị chính ác ma bắt đi, nghĩa là khả năng cao lệnh bắt cóc đến từ Ma Vương.
Aurum Tres lại là thủ lĩnh số ba của quân đoàn ma tộc, nên ngoài Ma Vương hoặc cánh tay phải của hắn, chẳng ai có quyền điều động hắn cả.
Tôi chưa biết Ma Vương định làm gì với Amelia, nhưng tôi thừa hiểu sẽ chẳng có gì tốt đẹp.
Chúng tôi phải cứu Amelia trước khi chúng kịp đưa cô ấy đến lâu đài của hắn.
POV: Amelia Rosequartz
Điều khiến tôi chán nản nhất là, khi mở mắt ra, thứ đập vào tầm nhìn không phải đôi mắt đen láy sắc lạnh của người tôi yêu, mà lại là một đôi mắt xanh lục sáng rực.
“À này! Tỉnh rồi à!”
Cái cảnh một thằng nhóc với nụ cười ghê rợn cúi xuống nhìn mình khiến tôi choàng tỉnh ngay tức thì.
Tôi cố gắng lùi lại, nhưng mặc cho tôi gồng sức thế nào, cơ thể chẳng chịu nghe lời.
“Ối, xin lỗi nhé! Giờ ngươi chẳng cử động nổi đâu, ta đã chắc chắn điều đó rồi. Nhưng mà cũng vì lợi ích của ngươi thôi! Ngươi vừa dùng Phục Sinh Ma Pháp để quay lại từ cõi chết, cơ thể yếu ớt lắm đấy, hiểu không?”
Tôi rướn cổ để quan sát xung quanh.
Không có xích, cũng chẳng có dây trói, toàn thân tôi đơn giản là bị vô hiệu hóa, hẳn nhờ thứ ma pháp nào đó.
Cảm giác cát sạn lạo xạo áp vào má, khung cảnh có thay đổi, nhưng bầu không khí thì chẳng khác mấy.
“Mê cung…?”
“Chuẩn rồi! Quan sát tinh đấy, Công chúa.”
Thằng bé gật gù khoái chí.
Tôi gườm nó.
Tôi nhớ mang máng nó từng xưng tên trước khi giết tôi, nhưng lúc đó tôi chẳng buồn để tâm mà quên ngay lập tức.
Nó thì vẫn cười toe toét như thằng ngốc, ánh mắt chết chóc của tôi chẳng làm nó nao núng chút nào.
“Gì chứ, nhìn dữ thế làm gì? Phí hoài một gương mặt xinh xắn như thế, tiếc thật đấy.”
Tôi nghiến răng kèn kẹt.
Toàn thân cứng đờ không nhúc nhích nổi, chỉ còn cảm nhận được nền đất lạnh áp má và lưng ê ẩm vì nằm nghiêng trên mặt đất gồ ghề.
Thằng nhóc nhởn nhơ tiến lại gần.
“Ta vừa nói rồi đấy, ngươi không cử động được đâu. Bệ Hạ dặn phải giữ ngươi nguyên vẹn, không sứt mẻ gì, nên ta mới phải làm vậy thôi.”
Nó vừa nói vừa lượn quanh, rồi bất ngờ dí sát mặt vào tôi.
“Mà này, từ lâu ta luôn thắc mắc, nếu dùng năng lực điều khiển quái vật của mình lên Elf, nhân loại hay thú nhân thì sẽ thế nào. Và nhờ ngươi, cuối cùng ta đã có câu trả lời rồi!”
Giờ nó đã ở ngay trong tầm với, mà tôi chẳng thể làm gì.
Thực ra, kể cả có cử động được thì chưa chắc tôi đã đấu lại nổi nó.
Chạy trốn cũng bất khả thi.
Với thực lực mỏng manh này, tôi chẳng xứng đáng làm bạn đồng hành của Akira.
“Tất nhiên ta không thể điều khiển ngươi hoàn toàn, nhưng việc khiến ngươi hoàn toàn bất động cũng đủ thú vị rồi. Nhất là khi Elf các ngươi vốn có lượng ma lực rất dồi dào, chỉ kém ma tộc bọn ta thôi.”
Nó cười nhạt, rồi thong thả lùi ra.
Tôi chẳng buồn quan tâm đến mớ lý thuyết vớ vẩn của nó.
Thứ khiến tôi lo hơn là Akira sẽ nói gì khi thấy tôi bất lực thế này.
Nếu cậu cho rằng tôi không còn đủ tư cách ở cạnh cậu… tôi còn biết sống thế nào nữa?
Không, không được chìm trong suy nghĩ tiêu cực.
Tôi phải tận dụng cơ hội này để moi thêm thông tin từ miệng thằng nhóc.
“Tại sao lại đưa ta vào mê cung?”
Tôi hỏi, và đôi mắt xanh của nó sáng rỡ.
Hóa ra nó chỉ đợi có vậy để bắt chuyện.
Nhìn kỹ thì, dù đã sống cả trăm năm, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.
“Ừ thì, sếp của ta ấy, chắc ngươi có thể gọi vậy cũng được. Ổng là nhân vật số hai của ma tộc. Ông ta rành pháp trận lắm, nên đã tạo ra một vòng tròn dịch chuyển, nhờ đó bọn ta có thể xuyên thẳng vào mê cung này mà không bị ai phát hiện. Còn muốn về thì phải mò xuống tận tầng cuối, dùng lại vòng tròn đó mới quay về được. Thành thật mà nói, ta chẳng hiểu sao ông ta cứ phải đặt nó tận dưới đáy. Có lẽ là quá cẩn trọng thôi, nhưng mà, phiền phức thật.”
Thật đáng kinh ngạc, thằng nhóc tuôn ra cả đống thông tin mà đáng lẽ phải tuyệt mật, không hề do dự.
Tôi chỉ biết há hốc mồm, tất nhiên chỉ là trong lòng thôi, vì cơ thể vẫn cứng đờ.
Vậy là kẻ đứng thứ hai của ma tộc là bậc thầy về pháp trận… đủ mạnh để dịch chuyển từ Volcano sang Brute.
Không đến mức khó tin như cái vòng tròn đã đưa chúng tôi từ Kantinen đến Thánh Lâm, nhưng vẫn cực kỳ khủng khiếp.
Nếu ông ta có thể vẽ pháp trận ngay tại chỗ để dịch chuyển cự ly ngắn, thì hoàn toàn có thể xuất hiện ngay sau lưng đối thủ và tung đòn trí mạng.
Miễn là có thể vẽ nhanh và dồn đủ ma lực, cách này còn nhanh hơn tụng chú.
Nhưng cái giá là tiêu hao ma lực cực lớn, nên nhân loại hay thú nhân không bao giờ làm nổi.
Ngay cả Elf cũng chỉ đủ sức tạo ra những vòng tròn cơ bản, còn vòng tròn dịch chuyển thì nằm ngoài khả năng.
Nói đúng ra, pháp trận vốn là phát minh độc quyền của ma tộc.
Các chủng tộc khác từ lâu đã bỏ cuộc vì chi phí ma lực quá khủng khiếp.
Tôi từng nghe nói có một nhân loại đã tìm ra cách giảm thiểu phần nào cái giá phải trả của pháp trận, nhưng trước khi kịp công bố phát hiện thì đã bị ma tộc bắt cóc.
Giờ chẳng ai biết ông ta sống hay chết, đa phần đều cho rằng đã bỏ mạng rồi.
“Biết không? Phiền toái thật sự luôn ấy! Ta hoàn toàn đồng ý,” thằng nhóc tiếp lời.
“Lúc leo lên mặt đất, con quái vật thủ hộ tầng cuối còn tử tế cho ta quá giang một đoạn. Nhưng vừa hết hiệu lực Điều Khiển Quái Vật, nó đã vù cái mất dạng! Thế là giờ chúng ta phải cuốc bộ ngược xuống tận dưới cùng. Giờ thì đang nghỉ xả hơi chút thôi.”
Có vẻ nó nghĩ vẻ mặt tôi ngạc nhiên là vì hoàn cảnh hiện tại, chứ chẳng để tâm chuyện bản thân đã lỡ miệng tuôn ra một đống bí mật.
Mà thế cũng tốt cho tôi.
“Xuống đến tận đáy còn bao nhiêu tầng nữa?”
Tôi yếu ớt hỏi.
“Ừm… thật ra ta cũng không nhớ rõ, chắc tầm 20 tầng gì đó? À, yên tâm đi, dọc đường ta vẫn dùng ma pháp bay lơ lửng để mang ngươi theo đó!”
Vậy tức là bây giờ chắc mới khoảng tầng 80 thôi. Nếu cưỡi Night thì Akira vẫn kịp đến cứu tôi… giả như cậu ấy thật sự đang trên đường tới.
Mà kể cả có phải chết, tôi cũng muốn chết bên cạnh Akira.
Dù chưa muốn bỏ cuộc, tôi cũng phải thừa nhận tình cảnh hiện giờ thật u ám.
Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là cố giữ thằng nhóc này vui vẻ để moi thêm tin.
Trời ơi.
Một linh môi như tôi mà lại thành ra thế này sao?
Đáng lẽ tôi phải là người khiến thế giới nghiêng mình trước ý chí bản thân.
Vậy mà giờ lại sa vào tình cảnh khốn đốn này?
Thật ra, tôi chưa bao giờ hiểu rõ “chức nghiệp thần thánh” của mình rốt cuộc có ý nghĩa gì, cũng chẳng hiểu vì sao nó lại chọn tôi.
Các chức nghiệp khác thì quá rõ ràng, thích khách thì ám sát, pháp sư gió thì dùng ma pháp gió.
Còn linh môi thì… chẳng ai giải thích được cụ thể phải làm gì.
Tài liệu về những người từng mang chức nghiệp này gần như chẳng còn.
Cả đời, tôi chẳng thiếu thứ gì với tư cách người thừa kế ngai vàng.
Còn em gái tôi thì dốc hết tâm huyết cho kiếm thuật.
Tôi thật lòng ghen tị với nó.
Tôi có gì đâu để tự hào là “sở trường” của bản thân?
Cái gì cũng chỉ dừng ở mức “tạm được”, chẳng thứ gì đam mê cháy bỏng cả.
Nghe có vẻ là kiểu vấn đề chỉ người sống sung sướng mới than thở, còn dân thường thì chỉ lo miếng cơm manh áo.
Nhưng tôi vẫn khao khát một điều gì đó lớn lao, một ý nghĩa đủ để tôi cống hiến trọn đời.
Ở điểm này, tôi thật sự ganh tị với Akira.
Thằng nhóc ma tộc bắt đầu cau có khi tôi im lặng quá lâu.
“Này, nói gì đi chứ! Kể ta nghe về ngươi chẳng hạn. Cảm giác như từ nãy đến giờ chỉ mình ta nói thôi.”
Nó lại thò mặt ra trước tôi, làm tôi giật cả mình.
Đôi mắt xanh biếc to tròn thoáng u buồn.
“À mà nè… ngươi có em gái đúng không? Chính là cô ta đã bày trò cho ta mở đại tiệc quái vật khắp lãnh địa Elf đó. Ta cũng có em gái nha! Xem như ta có điểm chung rồi. Sao ngươi không kể ta nghe về cô ấy đi?”
Tôi thoáng khựng lại trước lời thú nhận ấy.
Nhưng nghĩ kỹ thì cũng chẳng lạ, ma tộc cũng có anh em, cha mẹ, người thân như bao chủng tộc khác thôi.
Từ nhỏ chúng tôi đã được dạy rằng ma tộc là giống loài tà ác cần phải sợ hãi.
Trong truyện hay kịch, họ luôn bị khắc họa như phản diện không chút lòng trắc ẩn.
Quả thực, ma tộc từng gây ra vô số thảm kịch, nhưng phần lớn những câu chuyện kia đều là công cụ tuyên truyền, cố nhồi vào đầu chúng tôi rằng họ sinh ra chỉ để làm kẻ ác, chẳng biết yêu thương là gì.
Nhìn từ phía ma tộc, có lẽ như vậy thật bất công.
Chỉ điều đó thôi cũng cho thấy các chủng tộc khác sợ hãi họ đến mức nào.
Ngay cả tôi, trong đầu lúc nào cũng mặc định họ là lũ giết người máu lạnh không hối hận.
Giờ phải chấp nhận rằng một thằng nhóc ma tộc trước mặt tôi cũng có em gái mà nó thương vô cùng… đúng là khó dung hòa nổi.
“Em gái ta rất mạnh mẽ,” tôi bắt đầu.
“Nhưng gần đây ta mới phát hiện ra, sâu thẳm bên trong, nó cũng yếu đuối lắm.”
Giờ tôi mới hiểu, nó từng ghen tị với tôi đến mức tìm cách giết tôi.
Nhưng tôi cũng chẳng kém phần ghen tị với nó.
Nếu nó không mất kiểm soát, có lẽ sớm muộn gì tôi cũng vậy.
“Từ khi nhận ra bản thân có thiên phú với kiếm thuật, một điều cực hiếm với tộc Elf vốn chỉ dùng vũ khí tầm xa, nó đã miệt mài rèn luyện ngày đêm để có thể bảo vệ đồng tộc.”
Mỗi sáng, nó vào mê cung, mỗi tối lại tập chém vào thân cây giả.
Tôi chẳng bao giờ hiểu nổi điều gì khiến nó dốc sức đến thế.
Có lẽ nó chỉ mong được đối xử công bằng, được nhìn nhận như tôi.
Chúng tôi là chị em song sinh, nhưng chắc trong lòng nó, việc ra đời sau vài phút đã biến nó thành một kẻ “khác loài”.
“Nó còn là mạo hiểm giả hạng vàng nữa. Về sức mạnh chiến đấu, kể cả ma tộc các ngươi cũng chẳng dễ gì đấu lại.”
“Thế sao ngươi lại bảo nó yếu đuối?”
Thằng nhóc ngạc nhiên hỏi.
Tôi thở dài, chợt thấy xấu hổ với chính mình.
Bao lâu nay, tôi cũng ôm ấp mặc cảm y hệt Kilika.
Vậy mà giờ mới nhận ra.
“Nó ghen tị với ta. Nhưng nó giấu kín điều đó, chẳng để cha ta hay ai khác biết.”
Người ta thường bảo tính cách hai chị em chúng tôi chẳng giống nhau, nhưng tôi nghĩ khác.
Nếu họ nhìn thấy trong lòng tôi cũng đầy rẫy ghen tuông như thế, có lẽ họ đã đổi ý.
“Rồi một ngày, nó mất kiểm soát. Lúc ấy ta mới thấy nó chẳng phải hình mẫu tự tin, hoàn hảo như mình tưởng. Nó gào khóc như một đứa trẻ, chỉ để được thừa nhận. Nó lừa gạt cha, tẩy não dân tộc. Tất cả chỉ vì ghen tị với sự ưu ái ta luôn nhận được.”
Mà kể cả vậy, tôi cũng thấy ghen với nó.
Phiên bản Amelia mà dân Elf muốn thấy sẽ không bao giờ được phép hành xử như vậy.
Cả đời tôi đã chôn vùi những ý nghĩ, hành động mà họ cho là không xứng với hình tượng công chúa.
“Chính lúc ấy, ta mới hiểu Kilika yếu đuối đến nhường nào.”
Thế còn tôi thì sao?
Kilika yếu vì không kiềm chế nổi cảm xúc dồn nén bấy lâu.
Nếu vậy, tôi còn yếu hơn, vì chỉ biết giữ trong lòng mà chẳng dám hành động.
“Ra vậy… Ta chỉ nhớ hồi xưa tình cờ gặp ngươi trong Thánh Lâm, nên mới tò mò muốn biết em gái ngươi là người thế nào thôi. Rồi, tới lượt ta nhé! Để ta kể về em gái mình.”
Giọng thằng nhóc vang lên rộn ràng, phá tan bầu không khí nặng nề trong tâm trí tôi.
Thú thật, tôi cũng thấy tò mò chuyện tình cảm anh em của người khác ra sao.
“Em gái ta giỏi lắm! Trong khoản điều khiển quái vật, nó còn hơn cả ta! Có khi còn là giỏi nhất trong cả ma tộc ấy chứ!”
Thằng bé tự hào khoe, đôi mắt xanh biếc sáng rực lên giữa bóng tối u ám của mê cung.
“Ta thương em gái mình lắm… À, không phải kiểu tình cảm kỳ lạ gì đâu! Chỉ đơn giản là tình thân thôi. Nhưng mà, đôi lúc ta thấy nó hình như ghét tôi, toàn giả vờ không thèm để ý đến ta.”
Mặt trời như tắt lịm.
Tâm trạng thằng nhóc này lên xuống thất thường chẳng khác nào một cơn bão cuồng nộ.
Với tôi thì hơi quá sức, bởi cả Akira lẫn tôi vốn đều không giỏi biểu lộ cảm xúc, còn Night thì lại càng kín đáo hơn nữa.
Dạo gần đây tôi mới học được cách nhìn vào ánh mắt họ để đoán sơ sơ tâm trạng thôi.
“Thì ngươi cũng biết ta rồi đấy. Ta nghĩ chắc nó thấy ta phiền quá, nên dạo trước ta thử để cho nó có không gian riêng, xem thế nào.”
Từng có một khoảng thời gian tôi và Kilika cũng giữ khoảng cách với nhau.
Có lẽ phần nhiều là vì cả hai đều quá bận, lịch trình chẳng bao giờ khớp.
Mãi đến khi gặp lại sau gần 1 năm trời, chúng tôi đã ôm nhau mà khóc nức nở.
Ngày tháng ấy… thật quý giá.
Trước khi phụ vương xóa sạch ký ức về Kilika khỏi lòng dân tộc.
“Nhưng rồi đoán xem? Bỗng dưng em gái ta lại bám theo ta khắp nơi!”
Thằng nhóc bật cười khúc khích.
Trông nó chẳng giống chút nào con quỷ từng thích thú khi hạ sát tôi, ngay cả tôi, một người ngoài, cũng nhận ra nó yêu em gái nhiều đến mức nào.
“Thế là ta mới hỏi ‘Ủa, em ghét anh mà? Sao bám theo làm gì?’ Nó thì ngơ ngác bảo ‘Hả? Em nói bao giờ?!’ Cái mặt nó lúc ấy đáng giá ngàn vàng luôn! Trời ơi, Luné đáng yêu cực. Chỉ là dạo gần đây, không hiểu sao nó lại bắt đầu làm lơ ta nữa.”
À, ra cũng giống hệt Crow, bề ngoài gai góc, lạnh nhạt, nhưng thật ra mềm lòng vô cùng.
Akira từng bảo kiểu tính cách này là một “mẫu nhân vật” khá thịnh hành ở quê hương cậu ấy (dù tôi chẳng hiểu rõ là gì).
Từ hôm đó, tôi mới bắt đầu nhận ra xung quanh mình cũng có không ít người mang nét tính cách như vậy.
Tôi thật sự kinh ngạc.
Rõ ràng mới ra lệnh cho lũ quái vật giết tôi, thế mà giờ nó lại ngồi cười nói thoải mái như chẳng có gì.
Hòa đồng, dễ chuyện trò… thậm chí còn dễ tiếp cận hơn Akira.
Tôi từng nghĩ ma tộc là một lũ lạnh lùng vô cảm, vậy mà thằng bé này thì hoàn toàn ngược lại.
“Có phải ma tộc nào cũng hay cười như ngươi không?”
Tôi hỏi.
Nó lại cười rộ lên.
“À không, Luné thì chẳng cười mấy đâu. Bệ Hạ thì nghiêm nghị như khúc gỗ. Cyrus, người đứng thứ tư thì lúc nào cũng cau có chuyện gì đó. À, còn Mahiro, phó tướng thứ hai, thỉnh thoảng cũng cười.”
Sao nó lại vừa cười vừa tuôn ra cả đống tin tình báo quý giá thế này?
Cảm giác bất an len lỏi trong tôi.
Nó là thủ lĩnh thứ ba cơ mà, lẽ nào nó dám tiết lộ nhiều đến vậy chỉ vì chắc chắn tôi sẽ không bao giờ có cơ hội đem chuyện này ra ngoài?
“Thôi nào, chắc nên đi tiếp thôi. Bạn bè ngươi chắc cũng đang bám sát phía sau rồi. Ta cố tình đi chậm nên mới mất mấy ngày trời mới xuống được đến đây… thì phải. Ngươi có ghét mấy cái chỗ tối om dưới lòng đất thế này không? Chẳng có ánh mặt trời, chả biết thời gian trôi thế nào cả.”
Nó nói rồi đứng dậy, đặt bàn tay phát sáng mờ mờ lên trán tôi.
“Xin lỗi nhé, nhưng ta không thể để ngươi vùng vẫy được. Ta sẽ cho ngươi ngủ một lát, được chứ?”
Khi ý thức tôi dần chìm vào hư vô, điều cuối cùng tôi thấy chính là đôi mắt lục bảo của nó vẫn lấp lánh, sáng rực giữa màn đêm như những ngọn hải đăng dẫn lối trong bóng tối.
POV: Oda Akira
“Đ-đợi đã, tức là… ngươi chắc Aurum Tres kia đúng là một con quỷ sao?”
Tôi suýt không nghe rõ giọng Lia vì tiếng gió rít bên tai, Night đang lao hết tốc lực.
Đến mức tôi còn suýt quên cô nàng vẫn đang ngồi ôm chặt phía sau, giật mình một phen.
Cũng phải thôi, tôi vốn có tật hay lạc vào dòng suy nghĩ của riêng mình.
“Ừ, chắc chắn rồi. Night đã nói với tôi, hơn nữa tôi cũng cảm nhận được tàn dư ma lực ở hiện trường. Ngoài quỷ ra thì chẳng ai có thể để lại dấu vết đậm đặc đến vậy.”
Chỗ Amelia bị thương loang lổ máu, và khắp không gian xung quanh còn vương lại một thứ ma lực khủng khiếp mà tôi chưa từng thấy.
Nếu chỉ trong máu thì đã là chuyện khác, nhưng ở đây đến cả không khí cũng bị thấm đẫm ma lực.
Đối với tôi, kẻ sở hữu lượng ma lực vượt xa cả tộc Elf bình thường mà vẫn cảm nhận được rõ rệt, thì chỉ có thể là quỷ.
“Ra vậy… Ma Vương quả thật đang toan tính gì đó. Ta không chắc ngai vàng có đổi chủ hay không, nhưng lần trước bọn chúng tấn công, từng thả quái vật từ mê cung tràn ra khắp lục địa. Lần này rất có thể vừa là âm mưu bắt cóc Công chúa Amelia, vừa là tuyên chiến.”
Tôi gật đầu, rồi buột miệng hỏi Lia một câu nghe hệt như đang tự vấn:
“Vì sao Ma Vương lại nhất định phải tấn công các tộc khác chứ?”
Mọi người ở đây đều ngầm mặc định rằng Ma Vương chính là kẻ ác thống trị thế giới, còn quỷ và quái vật chỉ là tay sai làm theo lệnh hắn.
Nhưng tôi thì chưa từng thật sự ngồi xuống mà nghĩ xem vì lý do gì hắn phải xâm lược và tàn phá những lục địa khác.
Là vì tham vọng bá quyền?
Hay là muốn nô dịch toàn bộ chủng tộc khác?
“Ta không dám nói chắc ngài ấy nghĩ gì,” Night lên tiếng, “nhưng theo sử sách thì Ma Vương đầu tiên chỉ khởi binh trả thù vì dân tộc mình bị ép đày sang vùng đất hoang khốc liệt mang tên Volcano.”
À, phải rồi.
Tôi nhớ chỉ huy Saran từng nhắc đến chuyện đó.
Rằng các chủng tộc khác không tin tưởng quỷ vì khả năng điều khiển quái vật, nên đã dồn ép bọn họ sang một chốn gần như không thể sinh sống.
Ký ức giai đoạn ấy trong quãng đời ở Morrigan của tôi chẳng mấy đẹp đẽ, nên cũng mờ nhạt.
Dù mới đặt chân tới thế giới này chưa đầy 1 năm, nhưng tình bạn với chỉ huy đã khắc sâu hệt như ký ức từ một kiếp sống xa xưa.
Khi ấy, tôi nào có ngờ mình sẽ có ngày cưỡi trên lưng một con quái thú khổng lồ, chở theo công chúa thú nhân, cùng nhau đi giải cứu một công chúa Elf.
Đúng là dàn nhân vật quái dị.
Mà nếu tính cả Aurum Tres thì đủ 4 chủng tộc cùng góp mặt trong tình cảnh rối ren này.
“Ta hiểu rồi. Nhưng còn những Ma Vương đời sau thì sao? Họ lấy cớ gì để khơi mào chiến tranh?”
Tôi hỏi tiếp.
Night vừa nghiền nát vài con quái ngáng đường vừa đáp:
“Sau khi Ma Vương đầu tiên bại trận, các tộc khác tung hô vị anh hùng đầu tiên như kẻ cứu rỗi thế giới. Rồi trong truyền thuyết, trong dân gian, Ma Vương dần bị tô vẽ thành nguồn gốc của mọi tội ác. Về sau còn có kẻ ngu muội bắt chước anh hùng năm xưa, liều mình xông vào thành Ma Vương mong lập chiến công. Một số kẻ nhờ kỹ năng ẩn thân đặc biệt như ngươi, hoặc đơn thuần nhờ sức mạnh áp đảo, thậm chí còn lọt tới tận tẩm điện trước khi bị bắt.”
Tôi tròn mắt.
Trời đất, Ma Vương thuê ai trông lâu đài vậy?!
Sao cái thế giới này ai cũng để cung điện trống toang, kẻ lạ muốn vào lúc nào cũng được thế không biết?!
Thành Retice trước đó cũng y chang!
“Và chuyện ấy đâu chỉ xảy ra một hai lần. Đáng xấu hổ nhưng phải thừa nhận, quỷ chúng ta thường quá ngạo mạn, coi thường các tộc khác, nghĩ rằng họ chẳng thể nào là mối đe dọa.”
Night nói rõ rằng những sự kiện đó đều từ xa xưa, trước cả thời hắn sinh ra, chỉ được ghi lại trong thư tịch của thành.
Trong khi trò chuyện, chúng tôi đã hạ gục cả thủ lĩnh tầng 20, Lia cũng chẳng còn run rẩy sau những cảnh máu me liên tiếp.
Từ tầng 10 trở đi, tốc độ của cả nhóm tăng đáng kể.
Nếu thuận lợi, chỉ vài giờ nữa là tới tận đáy.
Giỏi lắm, Night.
“Nhưng rồi, có một đời Ma Vương cách đây vài thế hệ, trong một lần đám ngông cuồng kia đột nhập, hắn đã phải chịu mất mát thảm khốc: vợ ngài bị sát hại.”
Giọng Night trầm vang giữa tiếng gió và tiếng quái vật bị giẫm nát.
“Ngài ấy vốn là một vị vua hiền lành, ghét bạo lực, chưa từng động thủ với người, Elf hay thú nhân nào. Ngài yêu hòa bình đến mức còn tự hạ mình cầu xin ký hiệp ước với các tộc khác. Một vị vua nhân hậu, yêu thương vợ, con, dân chúng và cả quái vật. Ấy thế mà chỉ vì mang danh ‘Ma Vương’, người vợ thân yêu lại bị ám sát.”
Tôi hiểu ngay Night muốn nói gì, và không thể không gật đầu đồng tình:
Quả là bất công.
Ở quê tôi cũng vậy, thân nhân của kẻ sát nhân thường bị xã hội ghét bỏ, bị xem như đồng lõa, chỉ vì cái danh phận máu mủ.
“Ý ngươi là có thằng ngu nào đó muốn làm anh hùng, nhưng lại chọn cách ngu xuẩn nhất để làm điều đó.”
Tôi thở dài.
Xã hội vốn giản đơn đến vô tình:
Làm việc tốt thì thành anh hùng, làm điều xấu thì thành ác nhân.
Chẳng ai thèm quan tâm lý do phía sau.
Một khi đã bị đóng mác thiện hay ác, thì cả đời chỉ còn được tung hô hoặc bị nguyền rủa.
Đúng là có những kẻ tà ác tận xương tủy, không thể cứu vãn.
Nhưng tôi tin phần lớn những kẻ bị gắn nhãn “ác nhân” thật ra chỉ hành động vì họ thấy mình chẳng còn con đường nào khác.
“Đúng vậy… Và sau đó, Ma Vương rút lại đề nghị hòa ước, chính thức tuyên chiến với toàn bộ thú nhân, nơi kẻ sát hại vợ ngài thuộc về rồi hủy diệt liền hai thành phố trên lục địa Brute.”
Nói cách khác, ông ta đã nổi cơn thịnh nộ tựa ngàn mặt trời bùng cháy.
Theo lời Night, gia đình của kẻ sát nhân bị lôi ra tra tấn đến chết ngay trước mắt hắn, từng chút một, cho đến khi hắn phát điên.
“Trời đất, tàn khốc thật… Mà cái gã giết vợ Ma Vương ấy chắc cũng nghĩ hắn làm điều đúng đắn. Có lẽ hắn còn tưởng khi quay về sẽ được tung hô như anh hùng, nào ngờ lại tự tay đẩy cả nhà mình vào cảnh chết thảm.”
Tôi rùng mình.
Chỉ nghĩ đến cảnh phải chứng kiến mẹ và Yui bị hành hạ vì lỗi lầm mình gây ra thôi, tôi đã muốn phát điên.
Tôi thà chịu tra tấn thay họ còn hơn.
“Cũng từ đó, các chủng tộc khác mãi mang trong mình nỗi sợ hãi ma tộc, và có lẽ chẳng bao giờ còn cơ hội bàn chuyện hòa bình nữa. Vậy nên, thưa Chủ Nhân, xin hãy nhớ: ma tộc chỉ bị coi là ‘ác’ từ góc nhìn của những kẻ không phải quỷ mà thôi. Cần phải hiểu điều này.”
Tôi không nhìn thấy mặt Night, nhưng trong giọng hắn lúc này lại có một sự chân thành hiếm thấy.
Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi mới đáp:
“Ờ thì… ta cũng không chắc. Cứ để ta tự mắt nhìn thấy rồi mới phán xét.”
Tôi nhún vai.
Night khẽ giật mạnh bên dưới, tỏ vẻ chẳng hài lòng với câu trả lời lấp lửng ấy.
Tôi vội nói thêm trước khi hắn nổi cáu:
“Này, ta đâu có nói sẽ không nghe câu chuyện từ phía Ma Vương. Ta tin Ma Vương đời xưa trong lời ngươi kể đúng là một người tốt, nhưng thú thật, ấn tượng ban đầu của ta về thằng cha Ma Vương hiện tại thì chẳng ra gì. Ý ta là, hắn cho thuộc hạ đi giết hại cả đống thường dân thú nhân chỉ để bắt cóc bạn gái ta đấy. Thử hỏi sao ta có thể coi nhẹ chuyện này?”
Tôi không đến mức hủy diệt hai thành phố để trả thù, nhưng ít nhất tôi có quyền đòi lại món nợ máu này.
“Nếu ta phát hiện chính hắn ra lệnh cho cuộc xâm lược này, thì xin lỗi, ngươi có nói gì cũng vô ích. Ta sẽ không bỏ qua cho hắn. Rõ chưa?”
“Vâng, thưa Chủ Nhân,” Night đáp.
Tôi đoán hắn vẫn chưa hoàn toàn phủ nhận ma tộc như lời nói, cũng dễ hiểu thôi, Ma Vương với hắn chẳng khác nào cha mẹ.
Nhưng giờ kẻ đó đã bắt cóc Amelia, thì tôi tuyệt đối không thể tha thứ.
Câu chuyện đáng thương về người vợ bị sát hại của Ma Vương đời trước nghe thì xót xa thật đấy, nhưng chuyện này là chuyện khác.
Có chăng, tôi sẽ chỉ cân nhắc lại nếu chính Amelia chịu tha thứ cho hắn.
Giữa tôi và Night chợt lặng im, cho đến khi Lia lên tiếng phá vỡ bầu không khí ấy.
“Thật bất ngờ… Ta chưa từng nghe chuyện đó. Không biết hoàng tộc thú nhân khi ấy có cố tình che giấu không nữa. Trong sử sách quả thực có ghi lại về Ma Vương đó, nhưng phần hiệp ước hòa bình thì lại bị viết thành một âm mưu nhằm khiến chúng ta mất cảnh giác để hắn dễ bề tấn công.”
Ờ thì, tất nhiên rồi.
Chắc chắn họ phải kiểm duyệt câu chuyện đó.
Muốn giấu nhẹm sự thật để khoét sâu thêm thành kiến sẵn có thôi.
Chỉ nghĩ đến việc những kẻ cầm quyền cứ ngồi rung đùi, cố tình gieo rắc thù hận thay vì tìm cách hóa giải đã khiến tôi bực điên người.
Thật là…
Dù ở thế giới nào, con người vẫn chẳng bao giờ học được cách sống hòa thuận, cứ phải kiếm cớ mà dằn vặt nhau.
“Nghe này, tôi cũng chẳng quá bận tâm ai đúng ai sai trong vụ đó đâu. Thật ra, trong một thế giới mà còn tồn tại phép xóa ký ức, thì chân tướng vốn chẳng mấy quan trọng. Nếu muốn tôi tin, cần hơn cả lời nói… Cứ để tôi tự mình tận mắt chứng kiến.”
Lấy tôi làm ví dụ đi.
Tôi suốt ngày nói mình là thích khách, nhưng đến giờ vẫn chưa giết một con người, Elf hay thú nhân nào.
Tôi có đủ sức mạnh để làm, có thừa ma pháp để hạ gục bất cứ ai, nhưng tôi không có ý chí lẫn khát vọng để giết.
Tôi không muốn giết, cũng chẳng muốn bị giết.
Tôi biết chuyện này sẽ chẳng kéo dài mãi được, sớm muộn gì tôi cũng phải chọn một phe.
Không biết nếu là Kyousuke, trong tình cảnh của tôi, cậu ta sẽ làm gì nhỉ?
Chúng tôi chẳng nói thêm gì nhiều trong vài giờ tiếp theo, cứ thế tiến sâu xuống tận tầng 70.
Night có lẽ cũng nhận ra tôi đang hụt ma lực vì dùng Hắc Ma pháp liên tục từ lúc vào mê cung, nên hắn liên tục nghiền nát hết boss này đến boss khác để gánh phần việc cho tôi.
Tôi thậm chí còn thấy áy náy cho mấy con quái kia.
Chúng chờ cả đời để được bước ra đấu trường làm trùm, vậy mà vừa ló mặt đã bị Night, một con boss khác đập bẹp dí trong vài giây.
Đúng là bi kịch châm biếm nhất tôi từng thấy.
Nhưng từ tầng 70 trở xuống, mọi thứ trở nên nghiêm trọng hơn hẳn, khiến tôi chẳng còn tâm trí mà thương cảm cho quái vật nữa.
Bầu không khí đột ngột dày đặc ma lực và rõ rệt là ma lực quỷ.
Nồng độ ma lực dày đến mức một người thường có khi hít thở thôi cũng khó khăn.
Làm sao mà có kẻ, dù là quỷ đi nữa, chỉ đi ngang qua mà để lại tàn dư ma lực khủng khiếp đến thế?
Tôi nghĩ tốt nhất nên tập trung vào việc cứu Amelia trước, tạm gác ý định trả thù lại.
“Tầng này để ta dùng Hắc Ma pháp, Night.”
“Vâng, thưa Chủ Nhân. Ta sẽ nhường,” Night đáp, giọng có phần miễn cưỡng.
Boss ở tầng 70 cứng cáp hơn chúng tôi tưởng.
Một cú húc toàn lực của Night chưa đủ hạ nó.
Hắn buộc phải quay ngoắt lại với tốc độ cực cao để tung thêm đòn kết liễu, làm Lia suýt văng khỏi lưng vì lực quán tính.
Nếu boss tầng 70 còn chịu được cú húc ấy, thì boss tầng 80 chắc chắn còn khủng khiếp hơn.
Ngay khi xông qua cánh cửa, tôi lập tức điều khiển bóng tối trong đấu trường, chuẩn bị tung đòn phủ đầu.
“Hắc Ma pháp, khởi động!”
“Khoan đã, Chủ Nhân! Nguy hiểm! Đừng—!”
Night hét lên, nhưng đã muộn.
Bóng tối của tôi đã lao thẳng về phía quái vật đang đứng giữa đấu trường, một con quái nhìn như cá mập mọc thêm tay chân và cả đôi cánh.
“Cái—?!”
Ngay lúc bóng tối chuẩn bị xuyên thủng ngực nó, toàn bộ liền tan biến.
“Cái gì nữa đây?! Đừng nói là con này miễn nhiễm với ma pháp nhé?!”
Tôi kêu lên.
“Đáng tiếc là đúng vậy.”
Night thở dài.
“Tên nó là Poseidon, chủ cả đất liền lẫn biển khơi. Như ngươi đoán, nó miễn nhiễm hoàn toàn với mọi loại ma pháp.”
Tuyệt vời.
Đặt cho Night một cái tên tầm thường như “Mèo Đen”, còn con cá mập dị hợm này thì lại được ưu ái thành “Poseidon”?!
Thế giới này rốt cuộc còn định mượn bao nhiêu tên thần thoại Hy Lạp nữa đây?!
Poseidon trong truyền thuyết tôi biết chắc chắn không phải một con cá mập mọc tay mọc cánh.
Với lại, nếu là vua biển cả thì mắc gì nó lại chui rúc dưới lòng đất thế này?!
“Khỉ thật, ta ghét cá mập lắm. Nhìn chúng làm ta nhớ tới cái trò tàu lượn ở công viên giải trí năm xưa, cái trò ám ta đến tận bây giờ…”
Mà hôm đó còn đi chơi buổi tối nữa mới khổ.
Ít ra thì ban ngày còn đoán được con cá mập sẽ trồi lên từ đâu, chứ trong ánh sáng lờ mờ nó cứ lén lút lao tới từ chỗ tối om…
Lúc đó mẹ tôi nhất quyết bắt cả nhà lên trò chơi, hứa sẽ mua cho Yui con thú nhồi bông mà em cứ nài nỉ để đổi lấy việc chúng tôi đi cùng bà.
Tôi vẫn nhớ rõ cảnh bố và Yui đội mấy cái mặt nạ cá mập bán trong tiệm lưu niệm rồi giỡn hớt với nhau.
Đó là kỳ nghỉ duy nhất cả gia đình tôi từng có.
Kể từ đó, tôi vừa sợ cá mập vừa sợ biển.
Nước nông thì còn chịu được, nhưng hễ bước vào vùng biển sâu, nơi chẳng thấy đáy đâu, là dạ dày tôi lại cuộn lên.
Ngay cả chuyến tàu từ lãnh địa Elf sang lục địa Thú Nhân cũng làm tôi thấp thỏm không yên, dù cố giấu đi.
Tôi đã muốn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt Amelia, nhưng mồ hôi cứ túa ra, còn tay thì run lẩy bẩy, chắc chắn cô ấy đã nhận ra.
Giờ thì không dùng được Hắc Ma Pháp nữa, tôi buộc phải đối mặt trực diện với nỗi ám ảnh này, giáp lá cà với con quái vật.
“Thật tiếc, Chủ nhân. Nhưng nếu không hạ được nó, chúng ta sẽ chẳng kịp đuổi theo tiểu thư Amelia đâu. Aurum Tres có thể đã gần chạm đáy rồi.”
“Ta biết.”
Tôi rùng mình, sống lưng lạnh buốt.
Tất cả là vì Amelia.
Vì cô ấy, tôi có thể nuốt trọn nỗi sợ cá mập này, không thành vấn đề.
Tôi rút đôi đoản đao Crow rèn cho mình từ Yato-no-Kami.
“GRRREEEEEAAAAAAGH!”
Con quái vật cá mập gầm lên, âm thanh ghê tởm rung cả không khí, rồi lao bổ về phía chúng tôi.
Cái miệng khổng lồ mở to, để lộ từng hàng răng sắc bén tua tủa bên trong, chỉ cần kẹt giữa hai hàm đó thôi là coi như tiêu đời.
Tôi siết chặt chuôi đao.
“Hmph!”
Con quái vật vung bàn tay khổng lồ định chộp lấy tôi.
Tôi né sang một bên rồi phóng lên dọc cánh tay nó.
Ngay lập tức, nó bắn ra mấy lưỡi nước ma pháp ngăn đường, nhưng tôi dễ dàng lách qua.
Và rồi tôi cắm sâu đôi đoản đao vào lớp da dày của quái thú.
POV: Lia Lagoon
Không phải là tôi chưa từng chiến đấu, nhưng cậu ta… ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Trước khi trở thành người của hoàng tộc, tôi từng sống nhờ săn bắn cùng dân làng.
Dù chẳng có kỹ năng đặc biệt hay thứ hạng mạo hiểm giả nào để khoe khoang, tôi vẫn tự tin rằng mình có kha khá kinh nghiệm.
Vì thế mà tôi mới dám bước vào mê cung này một mình, không cần hậu thuẫn.
“Cái quái gì thế…”
Tôi lẩm bẩm, mắt không rời khỏi cảnh tượng trước mắt.
Con boss nằm sõng soài dưới đất, đôi cánh đã bị giật nát, một chân bị chém lìa bay thẳng vào tường rồi nát nhừ như cục thịt.
Ghê rợn nhất là cái đầu cá mập hung tợn của nó đã lìa khỏi cổ, để lại cái gốc máu me bê bết.
Tôi đảo mắt và bắt gặp cái đầu đang lăn lông lốc trên nền đá, khuôn mặt vẫn còn như chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Thật ra tôi cũng chẳng trách được nó.
Mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức chính tôi còn không chắc mình vừa nhìn thấy gì.
Thứ duy nhất tôi kịp nhận ra là Akira vung đôi đoản đao đen, và ngay sau đó thì đầu, cánh cùng một chân của con quái đã biến mất.
Tôi vốn tự hào về đôi mắt tinh tường, vậy mà còn chẳng theo kịp.
“Đó… thật sự là do ngươi làm ư, Akira?”
Tôi hỏi, giọng vẫn còn run rẩy.
“Ờ thì, còn ai nữa?”
Cậu đáp lại, máu vấy khắp người.
Cậu nói đúng.
Lý trí bảo tôi rằng ngoài Akira ra thì chẳng còn ai có thể hạ nó cả, vì chắc chắn không phải tôi hay Night.
“Phải… chỉ là ta khó tin nổi mấy con dao nhỏ ấy lại có thể cắt phăng cái cổ to như thân cây trong nháy mắt thôi.”
Giới hạn về cái gọi là “khả thi” trong đầu tôi vừa bị phá vỡ, và điều đó thực sự đáng sợ.
“Chủ nhân, phải hiểu rằng chuyển động quá nhanh so với mắt thường. Ta cũng đã mất một thời gian mới theo kịp được,” Night lên tiếng giải thích thay.
Tôi nhận ra mình không còn quá sợ con mèo quái vật này nữa, dù nó từng bị gắn mác “Ác mộng Adorea”.
Có lẽ tin đồn đã bị thổi phồng quá mức.
Đúng là sức mạnh của nó không hề tầm thường, nhưng trông thế nào cũng giống một con mèo to xác trung thành với Akira hơn là một kẻ hủy diệt thành phố.
“Thật thế à?”
Akira nhướng mày, tỏ vẻ bất ngờ rồi leo trở lại lưng Night.
“Cô nói cũng đúng, hai con dao bé tí này không thể tự chém bay cái cổ to đùng kia. Nhưng gợi ý cho cô nhé: miễn nhiễm với ma pháp không đồng nghĩa với miễn nhiễm với ma lực. Hiểu ý chưa?”
Tiếc là tôi vẫn mù tịt.
Chưa từng nghe ai nói có thể dùng ma lực trực tiếp cả.
Với tôi, ma lực chỉ là nhiên liệu để kích hoạt phép thuật, như lửa cần mồi để cháy.
Không có mồi, gỗ chẳng thể bốc lửa, cũng như ma lực không thể gây sát thương nếu không biến thành phép thuật.
“Vậy ta cứ nghĩ rằng nếu đã miễn nhiễm phép thuật thì hiển nhiên cũng miễn nhiễm luôn với ma lực,” tôi đáp.
“Ý tưởng đó không tệ, nhưng ma pháp và ma lực không phải một. Phép thuật là hiện tượng cụ thể được sinh ra nhờ ma lực, chứ bản thân phép không chứa ma lực. Nên miễn nhiễm phép thuật chẳng nói lên gì về khả năng kháng ma lực cả… ít nhất thì tôi hiểu thế.”
Ra là vậy.
Tôi cần thay đổi cách nghĩ:
Ma pháp không phải ma lực “được điều khiển”, mà ma lực là nguồn năng lượng tiêu hao để tạo ra phép.
Như vậy thì ví dụ lửa với mồi của tôi vẫn đúng.
“Ừm, ta bắt đầu hiểu rồi. Nhưng… ngươi học cách điều khiển ma lực thô kiểu đó từ đâu?”
Tôi hỏi, nghĩ rằng chắc cậu ta tự mày mò.
Nghe nói chỉ có Anh Hùng Truyền Thuyết mới từng làm được điều tương tự, và chưa ai tái hiện lại nổi.
“Tôi không ‘học’ từ ai cả. Bị ép phải tự mò ra thôi.”
“V-vậy sao…”
Tôi nuốt khan, gượng đáp, trong khi cằm như muốn rớt xuống đất.
Lần đầu tiên trong đời, tôi có cảm giác mình đang đối thoại với một thiên tài thật sự.
Cậu còn thao thao kể về việc “Amelia bắt tôi hạ một con dơi trắng mà không được dùng Hắc Ma Pháp,” nhưng tôi gần như chẳng nghe lọt.
Nếu đúng là cậu đã tình cờ tìm ra điều mà cả lịch sử chỉ có một người từng làm được, thì chẳng phải nghĩa là cậu đang đứng ngang hàng với người mạnh nhất từng tồn tại sao?
“Akira, ngươi chắc chắn chỉ là một thích khách thôi sao?”
Tôi nhớ đến những lời đồn rằng vị anh hùng được triệu hồi hiện tại chỉ biết lười nhác, quanh quẩn trong lâu đài nhân tộc, chẳng buồn nhấc chân ra ngoài.
Đó cũng là lý do tôi cảm thấy có thể tha thứ cho Akira mà không bao giờ tha thứ cho gã “anh hùng” kia.
Dù bị ép triệu hồi, hắn ta vẫn mang danh anh hùng, nhưng lại chẳng hề có trách nhiệm hay hối hận nào.
Trong khi gia đình tôi bị hi sinh vì một kẻ chỉ biết ăn không ngồi rồi…
Nếu có công bằng, thì Akira mới xứng là anh hùng thật sự.
“Tôi chắc chắn là thích khách. Có thể chưa từng giết ai, và đánh nhau cũng chẳng giống thích khách cho lắm… nhưng tôi là thích khách.”
Đôi mắt sắc bén của cậu nhìn thẳng vào tôi, như soi thấu tận tâm can.
“Nào, đi tiếp thôi.”
Ngay cả sau khi hạ gục boss tầng 80 dễ dàng như vậy, ngọn lửa trong mắt cậu vẫn rực cháy.
Tôi có cảm giác rằng chẳng thứ gì trên thế giới này có thể ngăn cản cậu, ngoại trừ có lẽ là Ma tộc.
Và cậu vẫn đang khao khát thêm sức mạnh.
“Rốt cuộc… ngươi thật sự tìm kiếm điều gì, Akira?”
“Một con đường trở về.”


0 Bình luận