Sát Thủ Vượt Trội Hơn Anh...
Akai Matsuri, 赤井まつり 東西
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 3: Mê Cung

0 Bình luận - Độ dài: 10,633 từ - Cập nhật:

Ở một góc hẻo lánh trong lâu đài…

“Xem ra lần này chúng ta đã nhất tiễn song điêu.”

“Quả đúng vậy. Con sẽ không quên ban thưởng cho Quạ Đêm vì công lao này.”

“Tốt… Dù ta cũng hơi bất ngờ khi thằng nhóc Saran lại gục ngã dễ dàng đến thế.”

“Chúng biết đó là ý chỉ của Người, thưa Phụ Vương. Thất bại tuyệt đối không phải là lựa chọn. Người hẳn sẽ hài lòng khi hay tin rằng con đã yểm xong lời nguyền lên tất cả, chỉ trừ tên anh hùng kia. Giờ chỉ cần tìm một lý do hợp lý để khởi chiến với phía Đông mà thôi.”

“Đơn giản thôi. Chúng ta chỉ cần loan tin rằng bọn chúng đang che chở cho kẻ sát hại Chỉ huy Hiệp sĩ. Dù thằng nhãi đó chắc đã chết rũ bên vệ đường rồi, nhưng cứ cho Quạ Đêm săn lùng hắn thêm một phen cho chắc.”

“Tuân lệnh bệ hạ. Mọi việc sẽ được tiến hành đúng như đại kế của Người.”

Âm mưu vẫn lặng lẽ trôi về phía trước, dẫu những quân cờ quan trọng trên bàn vẫn chưa hề hay biết.

POV: Oda Akira

Sau khi thoát khỏi lâu đài, tôi một mạch lao thẳng xuống tận sâu trong Đại Mê Cung Kantinen.

“Nếu một ngày nào đó ngươi bị nghi ngờ và buộc phải rời khỏi vương quốc, thì không nơi nào ẩn thân tốt hơn là trong lòng mê cung. Ở đó có vô số ngóc ngách để trốn tránh. Ta sẽ cố gắng để chuyện đó không xảy ra… nhưng nếu lỡ như ngươi phải tiếp tục con đường này mà không có ta, hãy đến mê cung và cố gắng tiến đến tầng 100. Nếu có ai làm được, thì chỉ có ngươi…”

Lời dặn của Chỉ huy cứ văng vẳng mãi trong đầu tôi. 

Mỗi lần nghĩ đến việc không bao giờ còn gặp lại ông nữa, mắt tôi lại nhòe đi, nhưng tôi lập tức lắc đầu xua đi. 

Trong mê cung, từng giây đều quyết định sống chết, một lựa chọn sai lầm thôi cũng đủ đưa mình xuống mồ. 

Càng đi một mình, tôi càng phải cảnh giác, bởi khả năng của tôi vốn không thích hợp để đối phó với nhiều kẻ địch cùng lúc. 

Chỉ cần bị lũ quái vật cấp thấp vây hãm thôi, tôi chắc chắn sẽ bỏ mạng.

“Phù… Cuối cùng cũng trở lại được tầng năm. Cứ tưởng giờ này sẽ có nhiều nhóm đang thám hiểm, ai ngờ vắng tanh.” 

Tôi khẽ thở ra sau khi hạ gục một con goblin vừa bất ngờ lao ra từ khúc ngoặt. 

Con dao găm mới trong tay tôi dù chẳng tinh xảo bằng vũ khí đã cướp đi mạng sống của Saran nhưng sắc bén không kém.

Nhờ kỹ năng Cảm Nhận Hiện Diện cấp 4, tôi có thể dò được bất kỳ quái vật nào trong bán kính 50m, trừ khi chúng sở hữu Ẩn Thân cấp 5 trở lên. 

Mà mấy tầng đầu này thì chẳng có con nào vượt quá cấp 3, nên chừng nào tôi không cảm thấy gì trong phạm vi đó thì tạm xem như an toàn.

Tôi rạch ngực con goblin, moi ra một viên ma thạch nhỏ đúng như các hiệp sĩ từng dạy. 

Quái hai chân thường hay có ma thạch hơn so với loài bốn chân, tôi đã tự mình nghiệm ra điều đó trong chuyến đi săn trước và viên nào càng to thì giá trị càng cao. 

Chúng chủ yếu được dùng làm môi giới ma lực cho pháp sư, bởi bên trong chứa sẵn năng lượng, có thể chuyển hóa thành ma lực thuần túy. 

Còn loại nhỏ rớt ra từ đám quái yếu thì dân thường vẫn dùng để nhóm lửa hay làm mấy việc vặt. 

Vì xác định sẽ sống trong mê cung khá lâu, tôi phải tích trữ càng nhiều càng tốt.

“Khỏi khách sáo nhé.” 

Tôi thì thầm, nhét viên ma thạch màu tím vào túi nhỏ dưới áo choàng, nơi tôi cất dao phóng. 

Dao phóng thường khó thu hồi nên tôi chỉ mang theo vài cái. 

Nếu lâm nguy, tôi còn có ma thuật Bóng Tối hỗ trợ, nên cũng chẳng quá lo. 

Trong trường hợp xấu, tôi hoàn toàn có thể dùng Ẩn Thân lẩn tránh thay vì chiến đấu. 

Dù đôi khi có thể gặp phải quái sở hữu Ma Nhãn, nhưng phần lớn tôi có thể dễ dàng áp sát tên thủ lĩnh, hạ gục hắn, rồi đứng nhìn cả bầy hỗn loạn không biết chuyện gì xảy ra.

Càng xuống sâu, tỷ lệ rơi ma thạch tăng lên khoảng 15%, tôi bắt đầu tận dụng lượng MP dư để liên tục thi triển Cảm Nhận Hiện Diện nhằm tăng cấp cho nó nhanh hơn. 

Mỗi lần nâng cấp, phạm vi quét lại rộng thêm, và tôi có thể cảm nhận được ngay mà chẳng cần mở bảng chỉ số.

Vì mới chỉ cách đây vài ngày tôi còn trong mê cung, nên lối đi vẫn còn nhớ rõ. 

Tôi tiến khá thuận lợi, đặt mục tiêu đến tầng 30 trước khi hết ngày. 

Nhưng khi vừa đặt chân đến tầng kế tiếp, tôi phải khựng lại. 

Cảm Nhận Nguy Hiểm reo lên inh ỏi. 

Tôi lờ mờ nhớ lời Chỉ huy từng nhắc, có những loại bẫy chỉ phát động khi cảm nhận ma lực. 

Thử liều, tôi ném một viên ma thạch xuống nền. 

Ngay khi chạm đất, cả sàn liền dồn dập bắn ra tên nhọn.

“Quỷ thật… Mới tầng này mà đã có bẫy tử thần thế này sao?”

Dù không tẩm độc và không nhằm thẳng vào chỗ hiểm, thì đó vẫn là bẫy chết người. 

Và chắc chắn lần trước tôi đâu có thấy. 

Nếu bảo mê cung có thể tự thay đổi bẫy như trong mấy tiểu thuyết thì cũng nghe được, nhưng cách sắp đặt này lại quá cố ý.

Tôi không dừng lại nghỉ, cứ thế cắm đầu xuống thẳng tầng 30. 

Trên đường, tôi chạm trán bảy hang ổ quái (mỗi phòng chứa hàng tá sinh vật), thêm 20 cái bẫy đơn giản như phóng tên hoặc bắn chú. 

Tôi đều né trọn, thậm chí còn chủ động tìm bẫy để luyện Cảm Nhận Nguy Hiểm. 

Cũng gặp vài nhóm mạo hiểm giả, nhưng tôi giấu mình cho đến khi họ đi khuất.

“Được rồi…” 

Tôi dừng lại trong căn phòng từng hạ gục Minotaur. 

“Từ đây trở đi thì toàn vùng đất chưa ai khai phá với mình.” 

Ánh sáng vàng mờ ảo từ những chiếc đèn treo trên tường hắt ra, soi sáng gian phòng cao chừng 10m, con Minotaur hôm đó cũng phải cao đến nửa chiều ấy. 

Trái tim tôi đập thình thịch, vừa sợ hãi, vừa phấn khích trước viễn cảnh đối đầu thứ còn to lớn hơn. 

Có lẽ, tôi cũng giống bao thiếu niên khác, khó cưỡng lại sức hút của phiêu lưu.

Lương thực do Chỉ huy để lại đủ cho 1 tháng. 

Ngoài ít bánh mì để bổ sung tinh bột, tôi chủ yếu ăn thịt quái. 

Ngạc nhiên thay, thịt chúng lại ngon hơn thịt bò, gà hay heo. 

Chỉ có điều, nghĩ đến việc ăn bọn quái hình người như goblin thì tôi không tài nào nuốt nổi… 

Nhưng nếu sinh tồn là lựa chọn duy nhất, tôi tin con người rồi sẽ quen thôi.

“Được rồi, đi tiếp nào.”

Ăn uống xong, tôi dập lửa rồi tiếp tục tiến bước.

Dưới tầng sâu không hề có ánh mặt trời, nên rất khó đoán thời gian. 

Tôi chỉ áng chừng mình đã ở trong mê cung khoảng hơn 1 tuần, tính theo 30 bữa ăn đã qua. 

Trong thời gian đó, tôi hạ xuống thêm 30 tầng nữa và nay đã đặt chân tới tầng 60.

Cứ 10 tầng lại có một con trùm chờ sẵn. 

Tôi đã vượt qua 5 trận, chẳng trận nào dễ dàng, và giờ đang đứng trước cánh cửa khổng lồ dẫn đến trận kế tiếp.

Những con trùm trước đó gồm có:

Tầng 10 – Goblin Tướng Quân

Tầng 20 – Orc

Tầng 30 – Sói Đỏ

Tầng 40 – Goblin Vua

Tầng 50 – Fenrir

Tôi đã từng chạm trán Orc và Goblin Tướng Quân trong lần trước vào mê cung, nên đã nắm rõ điểm yếu của chúng. 

Việc hạ gục bọn đó cũng không quá khó, dù thiếu đồng đội thì có hơi vất vả hơn một chút.

Sói Đỏ lại là một con thú khổng lồ, toàn thân phủ lông đỏ rực, và tất nhiên, nó dùng hỏa thuật. 

Đây là con quái đầu tiên trong mê cung biết dùng ma pháp. 

May mắn nhờ Cảm Nhận Nguy Hiểm, tôi né được phần lớn đòn công kích, nếu không thì chắc đã bị nướng cháy thành than. 

Tôi vốn muốn hạn chế dùng Ẩn Thân để còn luyện các kỹ năng khác, nhưng con sói đó quá mạnh, không thể đối đầu trực diện. 

Cuối cùng, tôi buộc phải dùng cách cũ: 

Giấu mình, khử mùi bằng Ám Sát, rồi lặng lẽ cắt ngang cổ họng nó. 

Kiểu chiến đấu từ trong bóng tối này đúng là phong cách thích khách, nhưng mỗi lần làm vậy tôi lại thấy như mình đang ăn gian, nên nếu có thể, tôi vẫn chọn đối đầu chính diện.

Goblin Vua thì lại là một tên béo phệ nhưng nhanh nhẹn đến khó tin. 

Đúng như tên gọi, hắn có cả một đám lâu la đi theo. 

Một mình tôi rất khó xoay sở, đành phải chém hạ tên vua thật nhanh rồi dùng Hắc Ma Pháp nuốt trọn lũ lính lác.

Còn Fenrir… đó mới thật sự là cột mốc khó khăn đầu tiên trong mê cung. 

Trước đó, mấy con trùm tuy mạnh nhưng vẫn còn trong tầm kiểm soát. 

Fenrir thì khác, nó đi cùng bốn con Sói Đỏ. 

Một mình tôi phải đối phó 5 con quái cấp trùm cùng lúc. 

Chưa kể, Fenrir không hề giống lũ thú hoang vô tri. 

Trận đó không chỉ gian nan, mà tôi còn suýt bỏ mạng nhiều lần. 

Tôi buộc phải dùng Ẩn Thân rồi lén hạ từng con sói, nhưng cũng từ đó tôi hiểu rằng nếu cứ dựa dẫm vào cách này, sớm muộn cũng sẽ chết. 

Giả như trùm tiếp theo có khả năng phong ấn ma pháp và kỹ năng, bắt tôi chỉ dùng sức mạnh thô, thì chẳng khác nào tự dâng mạng.

Từ tầng 51 đến 59, tôi quyết định không sử dụng bất kỳ kỹ năng hay Hắc Ma Pháp nào trong chiến đấu. 

Nhờ vậy, tôi dần học cách nhận biết bẫy chỉ bằng mắt, kể cả khi chúng ngày càng hiểm độc hơn, đồng thời rèn luyện Cảm Nhận Nguy Hiểm không ngừng. 

Xuống sâu thế này khó mà gặp mạo hiểm giả khác, nhưng thói quen cảnh giác vẫn giúp tôi tránh được những cuộc phục kích bất ngờ.

Tôi đã phải đánh đổi mồ hôi và máu để đi được đến đây, nên cảm giác hồi hộp dâng lên khi chuẩn bị đối mặt với con trùm tiếp theo. 

Tôi đặt tay lên cánh cửa khổng lồ, nhẹ nhàng đẩy ra. 

Bước vào trong, cánh cửa phía sau tự động đóng sập lại, và những chiếc đèn tường đồng loạt sáng lên, tỏa ra thứ ánh sáng đỏ rực như máu.

Đấu trường trùm nào cũng giống nhau, một vòng tròn rộng 200m,, chỉ có hai cánh cửa: 

Cửa vào sẽ khóa lại ngay sau lưng, cửa ra chỉ mở khi con trùm bị tiêu diệt. 

Không có lối thoát. 

Hoặc là tôi giết nó, hoặc là nó giết tôi.

Tôi nheo mắt nhìn vào trung tâm đấu trường, nơi đối thủ đang chờ đợi.

“Một con… Chimera sao?”

Trong thần thoại Hy Lạp, Chimera vốn mang hình dạng thế nào tôi cũng không nhớ rõ. 

Nhưng con trước mắt tôi có đầu và chân trước là sư tử, thân và sừng là dê, còn chiếc đuôi lại là một con rắn. 

Nó cao gần 5m, đủ khiến bất kỳ ai khiếp sợ, nhưng tôi lại thấy nhẹ nhõm, ít ra đây cũng chỉ là một kẻ địch đơn độc, không phải cả bầy như Fenrir. 

Tôi rút thanh kiếm đen ra, siết chặt trong tay, chuẩn bị nghênh chiến.

Con thú gầm lên, âm thanh vang vọng khắp đấu trường, khiến da gà nổi dọc sống lưng. 

Nó dùng liền hai kỹ năng Gầm Rống và Hăm Doạ, một đòn tâm lý đủ nghiền nát ý chí kẻ thường. 

Minotaur từng dùng chiêu này, nhưng so với Chimera thì chỉ như tiếng ngựa hí. 

Tôi lùi một bước theo bản năng, và chỉ cần thế thôi, nó lập tức lao tới, nanh vuốt chực cắn xé.

“Được rồi, to xác ạ… Giờ thì ta phải tính sao với ngươi đây?”

Trận này nghiêm túc rồi. 

Dù chỉ là một chọi một, nhưng nếu không cảnh giác với cái đuôi rắn, chẳng khác nào phải đánh hai kẻ thù cùng lúc.

“Khoan đã—!” 

Tôi bật ngửa người né đúng lúc cái đuôi nhả ra luồng độc axit ngay chỗ tôi vừa đứng. 

Chưa kịp ổn định, nó đã vung vuốt liên tiếp, buộc tôi phải lùi thêm mấy bước.

“Phù… may có Cảm Nhận Nguy Hiểm. Tốt nhất là giữ khoảng cách.”

Giờ thì tôi biết tầm bắn nọc độc của cái đuôi là khoảng 2-3m.

Vậy nên, tôi quyết giữ khoảng cách ít nhất 3m rưỡi. 

Nhưng chưa kịp tính toán thêm, nó lại lao tới. 

Lần này, thay vì nhảy lùi, tôi lao thẳng lên phía trước, katana trong tay bổ xuống.

“Grôagh?!” 

Con thú gầm lên kinh ngạc.

“Lại thế nữa sao…” 

Tôi nghiến răng. 

Ngay cả thanh Yato-no-Kami lừng danh cũng chẳng xước nổi lớp da của nó. 

Tôi chuyển hướng, thử chặt cái đuôi rắn, nhưng thanh kiếm lại dội ngược ra. 

Thật chẳng hiểu nổi mê cung này, sao toàn sinh ra mấy con thú lông lá mà da dày cứng như thép!

Dùng đà, tôi bật ra xa rồi xoay người lại. 

Khoảng cách chỉ 15m, một thích khách và một mãnh thú, chừng ấy khác gì sát bên. 

Cả hai đều hạ thấp người, rồi lao vào nhau lần nữa.

“Khụ!”

Không thể nào dùng sức mạnh để đấu tay đôi với nó được. 

Kỹ thuật cắt cổ vốn chẳng cần nhiều lực, nhưng vô ích nếu cổ họng lại bọc lớp da cứng hơn kim cương.

Thanh kiếm lại bật ngược, trong khi con quái lập tức đuổi sát. 

Tôi né sang một bên nhưng mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất. 

Chưa kịp đứng dậy, nó đã giáng nguyên bàn chân khổng lồ xuống bụng, hất tôi bay lên rồi dập thẳng vào tường.

Mọi thứ trước mắt vụt trắng xóa.

Tôi chẳng còn là đối thủ của con quái vật này nữa. 

Bị nó khống chế, tôi chẳng khác nào con búp bê vải dưới nanh vuốt một con thú hoang.

… Ít ra, bàn chân nó cũng khá mềm. 

Kỳ lạ thay, Chimera không giương móng vuốt, nhờ thế cơ thể tôi không bị xé xác thành từng mảnh.

Tôi chỉ gãy vài cái xương sườn nhưng có một cái dường như đang đâm thẳng vào tim. 

Máu tuôn ra từ ngực và khóe miệng, tôi biết nếu không kịp chữa trị thì chắc chắn tiêu đời.

Nhìn vết thương mà chẳng mấy bận tâm, tôi chợt nhận ra đây tuyệt đối không phải lúc để bày trò anh hùng với thanh kiếm trên tay. 

Tôi thầm rủa mình vì đã đặt sự màu mè lên trên sự an toàn. 

Rốt cuộc tôi cố chấp như vậy để làm gì? 

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên thì con quái đã túm lấy tôi, quật mạnh xuống đất rồi hất bay sang phía bên kia đấu trường.

“Khặc… Được thôi… muốn chơi cứng à, to xác? Vậy thì ta chiều.”

Con Chimera ngẩng đầu nhìn tôi đứng dậy, lắng nghe từng lời tôi nói. 

Khi tôi giơ tay lên, nó bất giác lùi lại.

Hừ, phản xạ khá đấy. 

Nhưng chưa đủ nhanh đâu.

“Hắc Ma Pháp, khởi động.”

Bóng tối bùng phát dữ dội khắp đấu trường, như thể vui mừng được gọi ra sau bao ngày bị bỏ xó. 

Chúng quấn chặt lấy đôi chân Chimera, kéo nó xuống, dù tôi còn chưa kịp ra lệnh.

Lời nói của Chỉ huy Saran hôm tôi mất kiểm soát và suýt xóa sổ cả khu rừng vang vọng trong đầu:

“Đúng như ta nghĩ. Ma pháp của ngươi… có ý chí riêng.”

“Ngài cho rằng… ma pháp của tôi tự suy nghĩ được sao?”

“Ta tin là vậy. Nhất là khi trong thế giới này vốn không hề tồn tại Hắc Ma Pháp.”

Tôi sững người.

“Khoan đã? Nhưng rõ ràng nó hiện trên bảng chỉ số của tôi mà! Hắc Ma Pháp đấy thôi!”

“Ta đâu phủ nhận. Chính mắt ta đã chứng kiến hôm nay.”

Nụ cười giãn rộng trên khuôn mặt ông ta, hệt như một kẻ say mê khi phát hiện điều mới mẻ.

“Thoạt nhìn, ma pháp của thế giới này tưởng chừng hỗn loạn, nhưng thực ra nó tuân theo một hệ thống nguyên tố rất chặt chẽ.” 

Nói rồi ông lật tập tài liệu trên bàn, vẽ vài ký hiệu. 

“Trước hết là bốn nguyên tố chính: Hỏa, Thủy, Thổ, Phong. Chúng xuất hiện dưới dạng kỹ năng phổ biến, dễ học, nhưng cũng đủ mạnh mẽ.”

Ông vẽ bốn vòng tròn, ghi tên từng nguyên tố, rồi kéo thêm nhiều nhánh phụ nhỏ như một sơ đồ hệ sinh thái.

“Lấy ma pháp Ánh Sáng của ta làm ví dụ. Nó nằm ở đây, tách ra từ Thủy hệ hai tầng. Giữa Ánh Sáng và Thủy, cậu đoán có gì?”

“À… ma pháp Trị Liệu chăng?”

“Chính xác. Nhanh trí đấy.” 

Ông mỉm cười, thêm vòng tròn “Trị Liệu” vào giữa. 

“Xa hơn, từ Trị Liệu có thể phân nhánh thành Giải Trừ, nhưng dù thế nào, gốc rễ vẫn là Thủy. Cũng giống như Hắc Thuật tách từ Thổ, hay Lôi Thuật tách từ Ánh Sáng. Như thế này.”

Ông tiếp tục vẽ các vòng tròn liên kết, nhưng tuyệt nhiên không thấy chỗ nào dành cho Hắc.

Tôi liền hỏi điều đầu tiên nảy ra trong đầu:

“Chẳng lẽ Hắc không phải nhánh của Hắc Thuật sao? Hai cái tên nghe giống nhau mà.”

“Một câu hỏi hay. Nhưng ngươi cũng biết rõ, Hắc thường gây sát thương vật lý, trong khi Hắc Thuật chủ yếu công kích tinh thần. Chuyện Hắc Thuật tách từ Thổ thì đúng là khó giải thích… nhưng đó là quy luật.”

“Ý ngài là đừng thắc mắc nhiều quá hả? Rồi, tôi hiểu.”

“Tin ta đi, ta sống cả đời trong thế giới này mà còn nhiều điều chẳng tài nào hợp lý. Đây chỉ là cái khung cơ bản thôi.” 

Vừa nói, ông vừa vẽ thêm một vòng tròn nhỏ mang chữ “Hắc Ma Pháp” ở bên lề, ánh mắt sáng lên như nhà nghiên cứu vừa chứng kiến thí nghiệm lật đổ lý thuyết lâu đời. 

“Ta ngờ rằng sự kỳ lạ của nó liên quan đến việc đây là một Kỹ năng Ngoại Hệ.”

“Nghe nguy hiểm thật… Vậy chắc tôi nên tránh dùng nó thì hơn, kẻo lại gây ra họa.”

“Thú thực, ta cũng nửa muốn cấm tiệt ngươi không bao giờ động tới nó nữa. Nhưng mặt khác, ta lại tò mò muốn xem nếu rèn luyện đến cùng thì nó sẽ còn mở ra thứ gì.”

“Được thôi, tùy ngài. Nhưng quay lại chuyện chính… Ý ngài nói nó có ý chí riêng nghĩa là sao?”

Saran đặt bút xuống, chắp tay lại.

“Phải rồi. Lúc ngươi suýt phá hủy cả khu rừng, trong mắt ta, chẳng khác nào ngươi đã hoàn toàn mất quyền kiểm soát.”

“Ừ, đúng là thế thật.”

“Nhưng rõ ràng khác biệt. Pháp sư khác cũng có thể mắc sai lầm, nhưng đều do phán đoán sai lầm của bản thân. Ngươi hiểu chứ?”

Tôi cau mày. 

Thật lòng mà nói, tôi chẳng nắm rõ cơ chế ma pháp chút nào.

“Còn phép của ngươi thì khác. Nó không chỉ đặt khu rừng và cả tính mạng ngươi vào nguy hiểm, mà còn hành động như thể chính nó tự quyết định. Ta đã bàn chuyện này với Gilles, và ông ấy cũng đồng tình.”

“Ồ? Nếu cả ngài Gilles cũng nói vậy… chắc không sai đâu.”

“Ngươi nỡ lòng nào làm ta đau thế này?! Ta nghe như tim thủy tinh vừa nứt toác ra mất rồi!”

“Thôi đi. Tim ngài chắc là kính cường lực ấy chứ. Chúng ta đều biết mấy lời châm chọc này chẳng làm ngài buồn đâu. Ngài chỉ giả vờ cho có trò vui thôi.”

“Khoan! Kính cường lực ư? Cái đó ở thế giới cậu cũng có sao?! L-làm ơn, hôm nào ngươi phải kể ta nghe hết mới được!”

Ông ta áp sát người tôi, ánh mắt long lanh, hơi thở dồn dập như chó săn gặp mồi. 

Tôi vội đẩy ông ra, gai cả người. 

Xin lỗi nhé, đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng tôi đâu có dễ dãi thế.

“Nếu như ma pháp của tôi thật sự có ý chí riêng… vậy điều đó có ý nghĩa gì cho tôi đây?”

“Một câu hỏi hay. Ta đoán là, nếu một lần nữa ngươi mất kiểm soát trong khi có người khác ở gần, thì chính ma pháp ấy có thể khiến họ gặp nguy hiểm. Dù không thể phủ nhận sức mạnh khủng khiếp của Hắc Ma Pháp, nhưng rõ ràng nó có những hạn chế, đặc biệt là về tiêu hao ma lực và khả năng kiểm soát.” 

Chỉ huy bình tĩnh trở lại, và tôi không khỏi khâm phục tốc độ xoay chuyển của ông ta.

“Akira, ta mong ngươi chỉ sử dụng loại ma pháp này khi nào có lệnh trực tiếp từ ta, hoặc khi xung quanh hoàn toàn không có ai. Dù ngươi nghĩ rằng mình đã kiểm soát được nó đi chăng nữa, cũng không thể lơ là. Rõ chưa?”

“Rõ rồi.”

Nhớ lại lời cảnh báo ấy, tôi chống tay lên hông, đảo mắt quan sát quanh đấu trường.

“Rồi, xem ra đã an toàn.”

Những dải bóng tối vẫn đang leo dần lên đôi chân Chimera, háo hức chờ đợi mệnh lệnh. 

Nó vùng vẫy tuyệt vọng, nhưng vô ích, bóng của nó đã gắn liền với bóng của tôi. 

Chỉ cần còn ánh sáng, thì chẳng ai thoát nổi cái bóng của chính mình.

“Được rồi, xé nát nó đi.”

Nếu bóng tối biết nói, chắc hẳn chúng sẽ reo hò. 

Trong chốc lát, cơ thể Chimera đã hoàn toàn bị bóng đen nuốt chửng, và tiếng gào thảm thiết vang vọng khắp đấu trường. 

Nhưng khi đã nhập tiệc, bóng tối chẳng còn biết điểm dừng. 

Chúng lao vào cắn xé, nghiến nát lớp da cứng như thép, phanh thây con thú cho đến khi nội tạng văng tung tóe khắp mặt đất.

Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập không gian, nhưng tôi chẳng thấy khó chịu giống như khứu giác đã quen từ lâu. 

Hoặc có lẽ chỉ là cảm giác đau đớn khiến tôi tê dại. 

Khi tiếng thét lịm dần, Chimera chẳng còn lại gì ngoài một đống thịt vụn khó phân biệt. 

Ăn uống thỏa mãn, bóng tối quay về bên cạnh tôi.

“Làm tốt lắm. Cảm ơn đã giúp đỡ.” 

Tôi khẽ nói, và chúng đáp lại bằng cách quấn quanh chân tôi trước khi tan biến. 

“Chắc chắn sau này mình sẽ không bao giờ dại dột solo mấy con boss như thế này nữa. Quá sức chịu đựng rồi.”

Kiệt quệ, tôi dựa người vào tường. 

Đau đớn đã vượt quá giới hạn cơ thể và ý chí, khiến tôi lịm đi.

Ngay khi đó, một giọng nói cơ giới lạ lẫm phát ra từ chính miệng tôi, vang vọng trong đấu trường trống rỗng:

“TÌNH TRẠNG THƯƠNG TÍCH CỦA CHỦ NHÂN VƯỢT QUÁ GIỚI HẠN CHO PHÉP. TỰ ĐỘNG KÍCH HOẠT HẮC MA PHÁP, CHẾ ĐỘ PHỤC HỒI. NGUỒN MA LỰC HIỆN TẠI KHÔNG ĐỦ. TIẾN HÀNH SỬ DỤNG KHO DỰ TRỮ MA LỰC KHẨN CẤP. KÍCH HOẠT PHỤC HỒI… PHỤC HỒI HOÀN TẤT. GIẢI TRỪ HẮC MA PHÁP.”

Nhưng không một ai ở đó để nghe thấy, và cũng sẽ chẳng bao giờ có ai biết được.

POV: Satou Tsukasa

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra. 

Trước mắt tôi là phần mộ của chỉ huy Saran. 

Ông là người đã dạy chúng tôi cách chiến đấu, nhiều lần cứu mạng bọn tôi trong mê cung, vậy mà ngôi mộ của ông trông như đã bị bỏ mặc từ lâu. 

Tôi biết cỏ dại ở thế giới này mọc nhanh hơn bình thường, nhưng không thể tin chỉ mới vài ngày mà đã rậm rạp đến thế.

“Có vẻ như chỉ còn mình tôi đến thăm ngài thôi, nhỉ?”

Những đóa hoa bạn cùng lớp tôi mang đến ngày chôn cất nay đã úa tàn, cánh rụng tả tơi trong gió. 

Hoa tôi đặt bên cạnh cũng héo quắt chẳng khác gì. 

Mới hơn 1 tuần trôi qua, mà trông cứ như tất cả đã quên mất ông rồi.

Từ khi Akira biến mất, cả lớp tôi thay đổi hẳn. 

Ai nấy trở nên lạnh lùng, xa cách, thường xuyên cãi vã vì những chuyện nhỏ nhặt. 

Những người từng là bạn thân giờ lại nhìn nhau như kẻ thù, ánh mắt ngờ vực chẳng khác nào đang chờ người khác sơ sẩy để ra tay.

Giống như có kẻ đứng sau giật dây, muốn gieo rắc càng nhiều mâu thuẫn càng tốt… hoặc họ đã bị nguyền rủa, còn tôi thì may mắn thoát được.

Tôi vẫn cố giữ quan hệ ôn hòa, nhưng rõ ràng là họ đang dần gạt tôi ra ngoài.

“Tôi không biết làm thế nào mình lại tỉnh táo được nữa… nhưng chắc là nhờ ngài và Akira, phải không?”

Tôi khẽ nói trước mộ.

Tôi chẳng nhớ mấy chuyện xảy ra lúc bị nguyền rủa, nhưng khi thoát khỏi nó, mọi người bảo rằng Akira, hiệp sĩ Gilles và cả chỉ huy Saran đã gần như kiệt sức vì tìm cách cứu tôi.

Gilles còn kể rằng nhà vua và công chúa đã lén hạ lời nguyền lên chúng tôi từng chút một, để chẳng ai kịp nhận ra.

Giờ đây, thay vì nghĩ đến chuyện “cứu thế giới”, tôi chỉ muốn bảo vệ bản thân và bạn bè.

Giữ mạng sống của mình chính là cách duy nhất để bảo vệ họ.

Tôi vốn chẳng ưa gì Akira, nhưng nghĩ lại, cậu ấy đã thay tôi gánh lấy trách nhiệm bảo vệ mọi người.

Tôi thấy biết ơn… nhưng cũng chỉ toàn nỗi thất vọng về sự bất lực của bản thân.

Tôi bị dày vò bởi hối tiếc, tự hỏi lẽ ra mình có thể làm gì khác đi để không rơi vào tình cảnh này.

Điều ít ỏi nhất tôi có thể làm để báo đáp ông là chăm sóc mộ phần, nên tôi bắt đầu nhổ cỏ dại, rửa sạch lớp bùn quanh bia đá.

Tôi chẳng dùng chút phép thuật nào, chỉ mượn bàn chải chà sàn của người hầu trong lâu đài để kỳ cọ từng mảng rêu bám.

“Phù…”

Tôi lau kỹ đến khi dòng chữ khắc tên ông sáng rõ, lấp lánh.

Tôi muốn đảm bảo rằng chẳng ai có thể quên người đàn ông này, cùng tất cả những gì ông đã làm.

Nhắm mắt lại, tôi thầm gửi một lời cầu nguyện.

8746f7ec-eff6-4e11-8a48-4108afc8fd20.jpg

Vươn cổ ra sau vì mỏi sau khi cúi quá lâu, tôi bỗng cảm thấy có ánh mắt dõi theo mình.

“Hửm…?”

Bụi rậm quá dày, tôi không nhìn rõ, nhưng chắc chắn có ai đó đang ẩn trong đó.

“Ai đó?!”

Tôi rút kiếm, hướng ánh nhìn cảnh giác về phía lùm cây.

Một cô gái trẻ ló đầu ra từ sau gốc cây.

“X-xin lỗi… Tớ không có ý rình mò đâu.”

“À… thì ra là cậu, Ueno.”

Ueno Yuki là pháp sư giải chú trong lớp.

Chính cô là người đã dốc cạn ma lực để cứu tôi trong mê cung theo lệnh của Akira.

Bình thường, Yuki lúc nào cũng là linh hồn của cả lớp, vậy mà hôm nay trông cô u sầu đến lạ.

“Không sao đâu. Xin lỗi vì đã giơ kiếm với cậu. Thật thất lễ, nhất là sau khi cậu đã cố hết sức để cứu tôi.”

“Không có gì đâu. Tớ cũng chẳng trách. Với tình hình kỳ lạ gần đây, cậu cảnh giác vậy cũng phải thôi.”

“Cậu… không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền à?”

Tôi nhớ cô khác hẳn những người còn lại.

Trong khi họ luôn liếc ngang liếc dọc, chực chờ người khác sơ suất, thì Yuki lúc nào cũng nhìn thẳng vào tôi.

“Ý cậu là sao? Tớ là pháp sư giải chú mà, tất nhiên kháng cự lời nguyền tốt hơn những người khác rồi. Nhưng tớ cũng có khối nhược điểm chứ bộ.”

Dù nghe Yuki tự hạ thấp bản thân, tôi vẫn không hạ cảnh giác.

Tin người quá dễ chính là cách công chúa từng lừa tôi, và tôi không định để nó lặp lại.

Nhưng cũng khó mà lạnh nhạt với Yuki.

Những lúc như thế này, tôi ghét cái tính hay chiều lòng người khác của mình.

“Nếu cậu không tin thì cũng dễ hiểu thôi. Thành thật mà nói, tớ cũng chẳng chắc có thể tin cậu được. Biết đâu cậu vẫn còn bị nguyền. Nên là… mai gặp lại nhau ở đây nhé?”

“Tại sao?”

“Tớ nghĩ… sẽ tốt hơn nếu chúng ta hợp tác, cậu hiểu chứ? Tớ chắc chắn mình không hề bị dính bùa chú nào, và tớ muốn chứng minh điều đó với cậu. Cứ phải nghi ngờ tất cả mọi người mãi như thế này… thật sự mệt mỏi lắm.”

Tôi hiểu rõ cái cảm giác cô đơn đó hơn bất kỳ ai, sau hơn 1 tuần phải chịu đựng.

Người duy nhất tôi từng biết có thể một mình chịu đựng tất cả… là một thích khách nào đó.

Tôi ước gì mình cũng có thể kiên định như cậu ta.

“Được. Mai gặp lại nhau ở đây. Nhưng chúng ta giữ khoảng cách an toàn, nhé. Tôi sẽ đặt kiếm ngay dưới đất, trong tầm tay. Cậu không phản đối chứ?”

“Không hề. Ai mà dám lại gần một gã lúc nào cũng kè kè thanh kiếm cơ chứ!”

Cuối cùng, tôi thấy thấp thoáng nụ cười quen thuộc của Ueno, và một cảm giác nhẹ nhõm dâng lên trong lòng.

Tôi cúi xuống hái một bông thục quỳ mọc bên cạnh, đặt lên phần mộ của chỉ huy.

“Xin hãy dõi theo tôi, thưa chỉ huy… Tôi sẽ trở thành vị anh hùng mà đất nước này cần. Tôi sẽ thay đổi thế giới này, khiến nó tốt đẹp hơn. Tôi xin thề.”

Có vẻ xúc động trước lời thề của tôi, Ueno liền tiếp lời:

“Cậu biết không? Trong ngôn ngữ loài hoa, thục quỳ có nghĩa là ‘trái tim biết tin tưởng’. Nếu có bông hoa nào hợp với lúc này nhất, thì chắc chắn là nó.”

“Thật vậy à? ‘Trái tim biết tin tưởng’… Tớ sẽ nhớ kỹ điều đó.”

Tôi chợt tự hỏi Akira giờ này đang ở đâu, đang làm gì.

Chẳng hiểu sao, tôi lại thấy nhớ nụ cười ngạo nghễ của cậu ta.

Dưới bầu trời xanh thẳm này, cuối cùng tôi cũng đã bước được bước đầu tiên trên con đường định mệnh của chính mình, một kẻ anh hùng vụng về, mãi mãi chỉ biết đuổi theo bóng lưng của một thích khách xa vời.

POV: Oda Akira

“Hửm?”

Tôi choàng tỉnh ngay tại đấu trường tầng 60.

Có gì đó… không ổn.

“Vết thương của mình… biến mất rồi ư?”

Không chỉ mấy vết thương chí mạng trong trận chiến với Chimera, mà cả sẹo, bầm tím do những buổi tập luyện cùng chỉ huy cũng chẳng còn.

Cái nhức mỏi lưng hông vì nhiều đêm nằm trên nền đá lạnh cứng cũng biến mất sạch sẽ.

Cơ thể tôi như vừa được thay mới hoàn toàn.

Tôi lập tức cảnh giác, nhưng chẳng cảm nhận được sự hiện diện nào quanh đây, cũng chẳng có dư âm ma lực lưu lại trên người.

Rõ ràng, không phải có kẻ trị thương đi ngang qua giúp tôi mà dù có thì cũng chẳng có ma pháp chữa trị nào lại có thể xoá sạch mọi thương tích chỉ trong nháy mắt như thế.

Tôi cũng đâu sở hữu kỹ năng hồi sinh.

Dựa vào “đồng hồ sinh học” (chính xác hơn là cái bụng), mới chỉ khoảng 1 ngày trôi qua kể từ trận chiến.

Trong thời gian ngắn như vậy mà hồi phục toàn diện?

Hoàn toàn bất khả thi.

Nhưng đã không tìm được đáp án ngay, tôi đành duỗi tay duỗi chân một cái rồi bỏ qua.

Nếu sau này có cơ hội biết lý do thì biết, còn không thì thôi.

Nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì.

“Được rồi. Giờ thì làm miếng thịt Chimera rồi tiếp tục xuống dưới vậy.”

Tôi vui vẻ chạy đến chỗ tàn tích của cuộc thảm sát.

Vì quái vật khác không thể xâm nhập đấu trường boss, lại chẳng có sâu bọ nào trong mê cung, nên xác Chimera vẫn còn nguyên.

Dù khó mà gọi là “tươi”, nhưng miễn nướng chín thì chắc chắn ăn vẫn ổn.

Tôi dùng ma thạch nhóm lửa, chẳng có xiên nướng hay vỉ gì cả nên đành đặt thẳng thịt lên ngọn lửa.

Chẳng mấy chốc, mùi thơm ngào ngạt lan khắp đấu trường.

“Xin mời.”

Tôi chắp tay cầu nguyện một chút trước khi bắt đầu ăn.

Thịt Chimera, ngọt lịm và đậm đà, nước thịt tràn đầy trong khoang miệng.

Ngon đến kinh ngạc.

Về sau tôi mới biết:

Quái vật càng mạnh, thịt của chúng càng ngon.

Nói cách khác, thịt Chimera là đặc sản mà cả đời ít ai có cơ hội được nếm.

Tiếc là bụng tôi không thể chứa hết, mà vác theo thì cũng hỏng thôi, đành rơi một giọt nước mắt tạm biệt rồi rời khỏi đấu trường, để mặc phần còn lại lại phía sau.

“Giờ xuống bao nhiêu tầng nữa đây ta? …Hay là thử vừa đi vừa vẽ bản đồ nhỉ?”

Tôi lẩm bẩm khi đang vung kiếm chém đám quái rách rưới.

Chỉ vừa nhận ra:

Từ đầu đến giờ, tôi mò tới từng đấu trường boss mà không hề có bản đồ.

Nghĩ lại thì đúng là may mắn khó tin.

Mê cung ngoằn ngoèo phức tạp thế này, vậy mà tôi đã tới tận tầng 60.

Không thể nói là ăn may suông được.

“Chẳng lẽ mình vừa có kỹ năng mới mà chưa để ý?”

Tôi mở bảng trạng thái.

---

Oda Akira

Chủng tộc: Con người

Chức nghiệp: Thích Khách (Lv. 46)

HP: 16000/16200

MP: 6300/6300

Công: 10800

Thủ: 7200

Kỹ năng:

Toán học (Lv. 5)

Đàm phán (Lv. 5)

Dụng cụ ám sát (Lv. 7)

Ám sát (Lv. 6)

Kiếm cong (Lv. 7)

Đoản kiếm (Lv. 5)

Ẩn thân (Lv. MAX)

Cảm nhận hiện diện (Lv. 7)

Cảm nhận nguy hiểm (Lv. 7)

Hăm doạ (Lv. 4)

Gầm rống (Lv. 1)

Song kiếm (Lv. 1)

Điều khiển ma lực (Lv. 5)

Kỹ năng đặc biệt:

Thấu hiểu ngôn ngữ

Thần nhãn (Lv. 1)

Hắc ma pháp (Lv. 5)

Luck

---

“…Ồ, đúng là có thêm kỹ năng mới thật. Ngay cuối bảng luôn, còn hợp lý vô cùng nữa.”

“Thì ra là thế.”

Tôi chỉ ước gì có nó sớm hơn một chút.

Biết đâu đã ngăn được cái chết của chỉ huy… hoặc thậm chí tránh được cả việc bị triệu hồi sang thế giới này.

Thử nghĩ mà xem, nếu hôm đó tôi “may mắn” đang ở trong nhà vệ sinh, thì đã thoát rồi.

Giờ chắc vẫn đang ở nhà chơi game, chẳng phải bận tâm chuyện gì ngoài mấy công việc làm thêm.

Dù sao thì, tôi cũng thấy hài lòng với tốc độ mình đang học được kỹ năng và thăng cấp.

Chỉ cần tiếp tục tận dụng tối đa, chắc chắn kỹ năng Luck này sẽ giúp tôi thoát khỏi nhiều tình huống hiểm nghèo.

Không biết tôi nhận được nó từ khi nào…

Có thể là sau lần cận kề cái chết vừa rồi.

Hoặc cũng có khi, “ông trời” thấy tôi cứ lạc vòng vòng trong mê cung nên động lòng thương.

Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn rất biết ơn.

Với lòng quyết tâm mới, tôi tiếp tục tiến bước.

“KREEEEE!!!”

“Cái quái gì…?!”

Một sinh vật khổng lồ gào thét lao ra chắn ngay trước mặt.

Phản xạ tự nhiên mách bảo tôi chọn ngay… chạy.

Tôi chẳng hề có hứng thú để bị biến thành bữa tối, mà chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thấy buồn nôn.

Thứ sinh vật kia chẳng khác nào một khối bùn nhầy nhụa khổng lồ được thổi sự sống vào, còn cái mùi thối rữa bốc ra từ cái miệng há hốc (ít nhất tôi nghĩ nó là cái miệng) thì thật khủng khiếp.

“Rồi, chuồn thôi nào… Ấy khoan, cái gì đây?”

Vừa định quay gót bỏ chạy thì kỹ năng Cảm nhận hiện diện của tôi chợt bắt được tín hiệu.

Một thứ gì đó… mà tôi chưa hề cảm thấy kể từ tận tầng 20:

Con người khác.

Với bán kính cảm nhận hiện tại lên đến 5km, sự hiện diện đó có thể ở bất kỳ đâu trong tầng 60.

Nhưng điều kỳ lạ là tôi chỉ phát hiện được khi con quái vật kia mở miệng.

“Có lẽ cũng đáng để thử…”

Tôi siết chặt thanh katana quen thuộc.

Tôi vốn chẳng thích phí sức vào mấy con quái ăn không được, nhưng trí tò mò thì thôi thúc tôi phải xác minh cho bằng được.

“KREEEEEEEEEE!!!”

“Trời ạ! Cái mồm thối tha đó im giùm cái coi?!”

Tôi vung kiếm chém thẳng xuống, một nhát dứt khoát, vừa đủ mạnh để xử lý con quái mà vẫn cẩn thận không làm hại thứ có thể đang mắc kẹt bên trong.

“K-kreee…”

Con quái đổ sập xuống đất.

Quá yếu đuối.

Thật đáng khinh khi so với những sinh vật cùng tầng.

Hình dạng thì giống slime, nhưng loại đó đáng lẽ chỉ xuất hiện quanh tầng 10 thôi.

Lớp dịch nhầy bao phủ thân thể nó từ từ tan chảy, loang ra nền đất rồi biến mất.

“Ư…”

Tôi khẽ thở dài.

Chuẩn đoán không sai.

Trao lại thanh kiếm vào vỏ, tôi bước đến gần nơi cô gái trẻ đang nằm, đúng chỗ con slime vừa bị tiêu diệt.

Cô ta vẫn còn sống, hơi thở yếu nhưng đều, chỉ là hôn mê bất tỉnh.

Tuyệt, đúng thứ tôi “cần” nhất đây.

Thêm gánh nặng để cõng theo.

Tôi chép miệng, bất đắc dĩ chấp nhận số phận và dựng trại nghỉ qua đêm.

Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết ngay:

Cô ấy là tộc Elf.

Khuôn mặt mang vẻ đẹp kiêu sa, kiểu nhan sắc có thể đoạt ngôi hoa hậu quốc tế ở thế giới cũ, thậm chí còn lấn át cả công chúa Retice.

Nhưng đôi tai nhọn đặc trưng mới là bằng chứng không thể chối cãi.

Và cô ta thì đang ở cách quê hương… quá xa.

Tôi nhớ lời chỉ huy Saran từng nói:

Elf hiếm khi rời khỏi Thánh Lâm, nơi họ ngày đêm trông giữ Thánh Thụ, sống yên bình, tách biệt với nhân loại.

Ông còn nhắc rằng đó là một chủng tộc kiêu ngạo, sống thọ hơn người, thường khinh thường loài người vì tội chặt phá rừng.

Chẳng tồn tại khái niệm “bán Elf”.

Trong lịch sử chưa từng có trường hợp Elf và loài người hay thậm chí thú nhân lai giống thành công.

Hơn nữa, bộ trang phục cô gái này mặc còn sang trọng hơn bất cứ thứ gì tôi từng thấy trên vua hay công chúa Retice.

Không nghi ngờ gì, cô ta chắc chắn là người thuộc hàng quý tộc, thậm chí có thể là nhân vật hoàng tộc trong Elf.

bf30b2fa-2dc9-4987-97a4-b8167e976cd3.jpg

“Đúng là số nhọ hết chỗ nói…”

Tôi lầm bầm, ngán ngẩm thở dài.

Dù chẳng mấy hứng thú khi phải nuôi thêm một cái miệng ăn, tôi vẫn nhóm bếp, chuẩn bị bữa tối cho hai người.

“Khoan đã… Có khi nên thử dùng Thần Nhãn trước khi cô ta tỉnh lại cũng nên.”

Đó là kỹ năng duy nhất mà tôi chưa từng thử qua.

Một phần vì chưa có cơ hội, phần khác là bởi tôi… khá sợ.

Lần đầu tiên dùng kỹ năng đặc biệt Hắc ma pháp, mọi thứ đã suýt vượt ngoài tầm kiểm soát.

Tôi đoán Thần Nhãn cũng chỉ cho mình một dạng “thị giác đặc biệt” nào đó thôi, nhưng vẫn không dám thử hồi còn trong lâu đài.

Ở trong mê cung này thì khác, cùng lắm cũng chỉ có tôi và cô gái Elf kia chịu liên lụy.

Mà… cô ta thì tôi đâu quen biết gì, hy sinh cho “khoa học” cũng chẳng sao.

…Ờ, đùa thôi.

Thời gian không chờ đợi.

Cô ta có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, nên tôi hít một hơi sâu, trấn tĩnh tinh thần rồi kích hoạt Thần Nhãn.

“Cái quái…?!”

TƯỜNG MÊ CUNG (Lv. 60): Cực kỳ cứng. Không thể phá vỡ.

TƯỜNG MÊ CUNG (Lv. 60): Cực kỳ cứng. Không thể phá vỡ.

TƯỜNG MÊ CUNG (Lv. 60): Cực kỳ cứng. Không thể phá vỡ.

TƯỜNG MÊ CUNG (Lv. 60): Cực kỳ cứng. Không thể phá vỡ.

TƯỜNG MÊ CUNG (Lv. 60): Yếu hơn đôi chút so với xung quanh.

TƯỜNG MÊ CUNG (Lv. 60): Cực kỳ cứng. Không thể phá vỡ.

TƯỜNG MÊ CUNG (Lv. 60): Cực kỳ cứng. Không thể phá vỡ.

Trong khoảnh khắc, cả một “bách khoa toàn thư” trút thẳng vào đầu tôi.

Tôi ngã quỵ, ôm lấy thái dương.

Chỉ 1 giây ngắn ngủi thôi mà đầu đau như búa bổ, buồn nôn đến mức muốn ói.

“Hộc… hộc…”

Khi cơn đau dịu dần, tôi mở mắt ra, trước mắt là vô số bảng thông tin lơ lửng trên từng sự vật xung quanh.

Thần Nhãn cho phép tôi nhìn thấy mọi dữ liệu về thế giới này.

Phần lớn thì giống nhau, nhưng trong đó cũng có thông tin hữu ích.

Chẳng hạn, có một mảng tường yếu hơn hẳn, có thể phá vỡ, dù nhìn bên ngoài chẳng khác gì các mảng khác.

Tôi vội vàng tắt kỹ năng, ngã rạp xuống đất, mồ hôi lạnh vã ra.

Rõ ràng tôi đã đúng:

Kỹ năng đặc biệt không phải thứ có thể tùy tiện dùng như cơm bữa.

Với tôi, sau bao lần khổ luyện cùng chỉ huy, chịu đựng đau đớn cũng quen rồi.

Nhưng nếu một trong lũ bạn học kia thử… chắc chắn sẽ xỉu ngay lập tức.

Mới một giây thôi mà tôi đã có cảm giác như vừa nhìn thấy thứ vốn không dành cho mình được thấy.

Tôi đoán kỹ năng này vốn để dùng trong thực chiến, kiểu như xem chỉ số đối thủ.

Nhưng có lẽ còn nhiều hơn thế, thậm chí có thể nhìn thấu cả tương lai.

Dù vậy, tôi chẳng hứng thú với “gánh vác vận mệnh thế giới” này.

Sống sót đã đủ mệt rồi.

Tôi quyết định sẽ cứ lấy Ẩn thân làm kỹ năng tủ, còn Thần Nhãn thì… thi thoảng bật lên coi chỉ số cho vui.

Thế thôi.

“Khoan đã… Liệu mình có thể xem bảng chỉ số của… bảng chỉ số không nhỉ?”

Tôi thử mở trang trạng thái của mình.

Quả nhiên, vô số ô nhỏ hiện lên bên trên từng kỹ năng.

Quá rối mắt, nên tôi tập trung vào ô hiện ngay trên Thần Nhãn.

Thần Nhãn (Lv. 1): Cho phép người dùng nhìn thấy mọi thứ về thế giới xung quanh. Tầm quan sát có thể điều chỉnh theo ý muốn.

“Chuẩn ghê,” tôi lẩm bẩm, rồi đóng bảng trạng thái lại.

Tôi thở dài, quay lại lo nấu ăn, vì trời đã xế chiều.

Nhưng ngay khi vừa bắt tay vào việc, cô gái Elf (người mà tôi đã gần như quên bẵng) khẽ cử động.

“Ư… Đây… là đâu?”

“Ôi trời, tới giờ rồi đây…”

Tôi càu nhàu, rồi cất giọng gọi:

“Này, cô nàng lười ngủ. Không đau đớn gì chứ?”

Mấy tuần rồi tôi chưa tắm, ngoại hình chắc như ma đói, nên tôi cố gắng nói chuyện thân thiện nhất có thể.

Thứ tôi cần tránh lúc này chính là cô ta la hét ầm ĩ, kéo cả bầy quái tới, hoặc tệ hơn, coi tôi như tội phạm chỉ vì một hiểu lầm lãng xẹt nào đó.

Tôi cũng chẳng mong cô ta thánh thiện gì.

Ở quê tôi, mấy cô nàng xinh đẹp thường chẳng nổi tiếng vì tính cách đâu.

“À… Không… Tôi thấy mình ổn…”

Có lẽ vừa tỉnh lại nên đầu óc cô ta vẫn mơ hồ, gần như không mấy để tâm đến vẻ ngoài bẩn thỉu của tôi.

Thế là, với tất cả “lòng tốt vô biên” của mình, tôi chìa ra một chiếc đùi quái vật nướng còn nóng hổi, kèm chút bánh mì còn sót lại.

Tiếng bụng cô ta réo lên ngay khi ngửi thấy mùi.

Ít ra cô ta không chảnh đến mức chê thịt quái thú.

Điểm cộng rồi.

Cô gái giật lấy phần ăn, rồi lao nhanh về một góc, ngồi chồm hổm quan sát tôi y như một con mèo hoang cảnh giác.

Không tệ.

Với phản xạ như thế, cô ta mà làm thích khách thì cũng ra trò.

Chưa kịp dứt lời khen thầm, tôi đã thấy cô nàng “xơi gọn” sạch sẽ phần ăn, ánh mắt lại lườm tôi, rõ ràng muốn thêm.

Tôi thở dài, lôi nốt cái đùi còn lại vốn là khẩu phần của mình đưa cho.

“C-cảm ơn…”

Cô nói khẽ, giọng khàn đặc, vừa nhai ngấu nghiến vừa nuốt.

Tôi chỉ gật đầu, rồi rót cho cô ta một cốc nước.

Thật tiện lợi biết bao khi chỉ với một viên ma thạch nhỏ bé, người ta đã có thể sử dụng cho những phép thuật sinh hoạt hằng ngày.

Tự tạo lửa, tự gọi ra nước, nhờ thế mà chuyện nấu nướng trong tận đáy mê cung cũng chẳng đến nỗi khó khăn.

Tôi quan sát cô gái kia ăn hết sạch chiếc đùi quái vật, rồi uống cạn cả cốc nước một hơi.

“Cảm ơn vì đã cứu tôi,” cô khẽ nói, giọng trong trẻo hơn sau khi được thấm nước.

Tôi bắt đầu thấy hơi ngại ngùng.

“Không có gì. Nhưng mà… sao cô lại ở trong bụng con quái đó vậy?”

“Tôi… cũng không biết. Và tôi không muốn nhắc lại chuyện đó.”

“Ừ, tùy cô thôi.”

Cuộc trò chuyện tạm dừng ở đó.

Tôi còn nhiều điều muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại chọn mở trang trạng thái của cô ra xem.

---

Amelia Rosequartz

Chủng tộc: High Elf

Chức nghiệp: Linh môi (Lv. 51)

HP: 500/25000

MP: VƯỢT GIỚI HẠN HIỂN THỊ

Công: 400

Thủ: 350

Kỹ năng:

Vương giả khí (Lv. 4)

Pháp thuật tinh thông (Lv. 4)

Trọng lực ma pháp

Phục sinh ma pháp

Kháng chú nguyền

Né tránh ma pháp

Kỹ năng đặc biệt:

Cung thuật (Lv. 8)

Vũ điệu linh hồn

Thần nhãn (Lv. 3)

---

Không chỉ là một Elf, mà là High Elf hẳn hoi.

Với lại… MP cao đến mức hệ thống không thèm hiện nổi?

Hack à?

Trò hề gì đây?

Đã thế còn có cả “Pháp thuật tinh thông”, muốn tạo phép gì thì tạo ư?

Ngay cả bọn anh hùng được triệu hồi như tôi cũng chẳng làm nổi.

Tệ hơn nữa, cô ta còn có Thần nhãn giống hệt tôi, nghĩa là chắc chắn đã đọc hết chỉ số của tôi rồi.

“Thế cậu làm gì ở đây vậy, Akira?”

Cô hỏi.

Thấy chưa, tôi biết ngay mà.

Ít nhất cũng phải giả vờ hỏi tên người ta một tiếng chứ?

Lịch sự tối thiểu ấy.

Gặp ai không biết cô ta có kỹ năng này mà thốt vậy thì chắc họ hoảng hồn chết đứng.

“Tôi… chỉ đang cày kỹ năng thôi,” tôi đáp.

“Ra vậy.”

Câu chuyện lại rơi vào khoảng lặng.

Chỉ huy Saran từng nói:

Elf thường có mái tóc vàng kim.

Thế nhưng Amelia lại có mái tóc trắng bạc, đôi mắt không xanh biếc thường thấy mà là đỏ rực.

Có lẽ cô là một Elf bạch tạng.

Người thường có thể thấy ngoại hình ấy có chút dị biệt, thậm chí đáng sợ.

Nhưng tôi thì khác.

Với tôi, Amelia thật sự rất đẹp… chỉ là chẳng dại gì nói thẳng điều đó với một người mới quen.

“Còn cô? Lạc đường à? Muốn tìm đường về đất Elf không?”

Tôi hỏi.

“Không. Tôi sẽ không bao giờ quay về đó nữa. Từ giờ tôi sẽ đi cùng cậu.”

Khá là tự tiện nhỉ.

Nhìn trang trạng thái thì đúng là cô ta đủ sức tự lo cho mình, nhưng tôi chẳng chắc mình muốn có người đồng hành.

Đi loanh quanh với một cô gái xinh đẹp thế này chỉ tổ gây chú ý, trong khi tôi vốn là kẻ phải ẩn thân.

Tốt nhất vẫn là chia tay ngay khi ra khỏi mê cung.

“Không có ý gì đâu, nhưng khi tôi thoát khỏi chỗ này, việc đầu tiên tôi muốn làm là… trở về nhà, khi nào thấy an toàn thì thôi.”

“‘Trở về nhà’… là về đâu?”

“Hả?”

“Cậu đâu còn chỗ nào trong tòa lâu đài đó nữa. Thực ra… chẳng có nơi nào trong thế giới này dành cho cậu cả.”

“Và sao cô lại chắc chắn thế?”

Tôi biết rõ mọi người trong lâu đài đã bị tẩy não, nhưng kế hoạch của tôi là phá hủy những viên tinh thể mà quốc vương và công chúa đang cất giấu để giải thoát họ, như tôi từng làm với một anh hùng.

Khi sự thật được phơi bày, tội danh giết người của tôi cũng sẽ được xóa bỏ.

Nếu mọi chuyện không suôn sẻ, tôi sẽ trở nên mạnh hơn cả bọn Quạ Đêm rồi ép chúng phải rời khỏi lâu đài.

“Có những điều… tôi chỉ biết thôi. Nhưng cậu và tôi có cùng một đôi mắt, nên cậu cũng biết điều đó là thật,” Amelia nói, ngón tay chỉ vào đôi mắt mình.

“Xin lỗi, nhưng tôi thì không. Nếu cô đang nói đến Thần nhãn, thì chắc kỹ năng của tôi còn chưa đạt đến mức đó.”

“Không liên quan đến cấp độ. Chỉ là… cậu không chịu nhìn thẳng vào sự thật.”

Tôi đoán cô đang nói về việc tôi không muốn dùng kỹ năng ấy để nhìn vào tương lai.

Tôi ngoảnh đi.

Cảm giác như ánh mắt cô xuyên thấu cả tâm can tôi, khiến tôi chẳng thể nào tiếp tục đối diện.

Tôi bèn đổi chủ đề:

“Thôi, quay lại chuyện chính đi. Giờ thoát khỏi con quái gớm ghiếc đó rồi, kế hoạch tiếp theo của cô là gì?”

Amelia trầm ngâm một lát.

“…Tôi sẽ đi bất cứ đâu mà cậu đi, Akira.”

Vẫn chưa từ bỏ à. 

Mà thôi, cũng công bằng. 

Cô ấy không hề xét nét vẻ ngoài của tôi như mấy cô gái khác, cũng chẳng phải kiểu nhiều chuyện ồn ào. 

Thật ra có cô đồng hành cũng không tệ… nhưng giờ tôi kiệt sức để tranh luận thêm rồi.

Tôi lôi chiếc chăn trong túi ra, trải xuống đất.

“Được rồi… tôi đi ngủ đây.”

“Ngủ ngon nhé,” cô khẽ nói.

“Ừ…”

Tôi ném cái chăn duy nhất mình có cho Amelia, rồi tựa lưng vào vách mê cung. 

Chúng tôi cắm trại ở một lối cụt, nên khả năng bị phục kích trong lúc ngủ gần như bằng không.

Theo kinh nghiệm của tôi, quái vật chỉ xuất hiện từ trong tường mê cung khi có ai vô tình kích hoạt bẫy. 

Dẫu vậy, tôi vẫn mở rộng tầm bao phủ của kỹ năng Cảm nhận Hiện diện để canh chừng cho cả Amelia mà giờ đây đã ngủ khò khò. 

Khác xa hoàn toàn với dáng vẻ tao nhã tôi vốn nghĩ về hoàng tộc của loài Elf. 

Có lẽ kỹ năng Vương giả khí trong bảng trạng thái của cô ta chẳng hề liên quan gì đến huyết thống cả.

Tôi chẳng vui vẻ gì với tình thế này, nhưng rốt cuộc thì… tôi đã có người bạn đồng hành thực sự đầu tiên trên chặng đường lang bạt của mình.

POV: Amelia Rosequartz

Tôi đợi cho đến khi Akira chìm hẳn vào giấc ngủ mới khẽ mở mắt. 

Dẫu là công chúa hay không, chẳng có người phụ nữ tỉnh táo nào lại dám ngủ say bên cạnh một người đàn ông xa lạ, nhất là khi phải nằm trên nền đá lạnh lẽo, mặc cho cơ thể có mệt mỏi đến đâu. 

Dù muốn dù không, tôi vẫn là một nàng công chúa.

Ha, công chúa ư? 

Tôi bật cười chua chát. 

“Dù muốn dù không”

… Liệu còn có thể tệ hơn được nữa không? 

Tôi thở dài. 

Chính em gái ruột đã đuổi tôi ra khỏi quê hương mình. 

Tôi giờ chẳng còn nơi nào để về, chẳng còn mái nhà nào để nương tựa. 

Khi nói với Akira rằng cậu ta không còn chỗ đứng trên thế giới này nữa, có lẽ tôi đã quá thẳng thừng… nhưng sự thật là, tôi còn lạc lối hơn cả cậu ta.

Tôi quay người lại, tránh ánh mắt có thể vô tình bắt gặp. 

Akira nhạy bén đến mức chỉ một cái nhìn thôi cũng có thể khiến cậu ta tỉnh giấc, và tôi không muốn quấy rầy giấc ngủ của ân nhân mình. 

Tôi không phải loại người vô tâm đến thế.

Bỗng một luồng gió ấm áp lướt qua làn da. 

Hình như Akira đã vô thức dùng ma thạch để duy trì chút ma thuật sinh tồn, giữ cho hành lang quanh đây ấm áp dễ chịu. 

Cậu ấy thậm chí còn mở rộng phạm vi để bao phủ cả tôi. 

Dù lời lẽ có thô ráp, dáng vẻ có lạnh lùng, nhưng… trái tim cậu ấy dường như chẳng hề xấu xa. 

Ngay cả ở lãnh địa Elf, tôi cũng chưa từng thấy ai chu đáo đến vậy, dù chỉ là một việc nhỏ nhặt thế này.

Má tôi bỗng nóng bừng, mà không phải vì hơi ấm kia. 

Chuyện gì thế này? 

Mình… đỏ mặt sao? 

Không thể nào! 

Tôi chưa từng như thế, ngay cả trước những chàng trai khôi ngô tuấn tú nhất. 

Hoang mang, tôi vội áp đôi bàn tay lạnh giá lên má, hy vọng làm dịu bớt nhiệt đang lan dần.

“Chắc chắn không phải sốt rồi… mình chẳng thấy chóng mặt hay khó chịu gì cả…”

Tim tôi đập loạn nhịp, còn làn da vốn đã trắng nhợt (ngay cả theo chuẩn Elf) lại chuyển sang hồng rực. 

Đây là bệnh gì vậy? 

Một chứng nan y không thể chữa trị chăng? 

Ôi trời… rốt cuộc cơ thể mình đang xảy ra chuyện gì thế này?

POV: Satou Tsukasa

Đã vài giờ trôi qua kể từ khi tôi phát lệnh triệu tập cả lớp, vậy mà trong phòng mới chỉ có hơn nửa số ghế được lấp đầy.

Không ít bạn học của tôi trông tiều tụy thấy rõ sau quãng thời gian mắc kẹt ở thế giới này.

Sắc mặt kém đi, quầng thâm dưới mắt ngày càng đậm. 

Người duy nhất vẫn vững vàng là tôi, Ueno, và chiến binh mạnh thứ hai trong nhóm, Asahina Kyousuke, lớp Samurai. 

Dù vậy, Kyousuke vốn dĩ là kẻ kiệm lời, nên khó mà biết cậu ta thực sự ổn hay chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ. 

Với tôi, cậu ta luôn là một ẩn số. 

Tất cả những gì tôi thường thấy chỉ là cậu ta gật gù mỗi khi Akira bước đến bắt chuyện. 

Akira có lẽ là người bạn duy nhất Kyousuke có thể gọi là thân, ít nhất trong lớp chúng tôi. 

Tôi cũng biết cậu ấy từng là đội trưởng câu lạc bộ kendo, được các thành viên kính nể tuyệt đối.

Nghĩ lại mới thấy lạ, suốt bao năm học, tôi và Akira luôn học cùng lớp với Kyousuke. 

Thật kỳ cục, như thể số phận cứ cố tình đặt tôi bên cạnh hai kẻ bí ẩn nhất trường. 

Đến Morrigan rồi, sự thần bí ấy chỉ có tăng thêm.

“Được rồi. Không có mặt đầy đủ cũng chẳng sao, ta bắt đầu thôi.” 

Tôi đứng dậy, và ngay lập tức bầu không khí đóng băng. 

Ánh mắt mọi người dồn hết về phía tôi, như muốn nuốt sống.

“Chúng ta còn phải bàn bạc cái gì nữa hả, ngài anh hùng?”

Watabe Katsumi lên tiếng, kẻ từng kích hoạt bẫy chuột trong lần đầu tiên xuống mê cung.

Ở thế giới cũ, tôi từng khá thân với Katsumi, thậm chí còn xem cậu ta là một thành viên tin cậy trong nhóm. 

Nhưng xem ra điều đó giờ chẳng còn nghĩa lý gì. 

Tôi đáp lại bằng ánh mắt sắc lạnh, đủ để vài người khác rùng mình. 

Không ai trong căn phòng này có thể mạnh hơn tôi, nhất là khi Akira đã biến mất, còn tôi thì được đích thân tân Kỵ sĩ Trưởng Gilles huấn luyện. 

Tôi không định để bất kỳ ai qua mặt. 

Akira thì có thể, nhưng tôi mới là anh hùng ở đây, chết tiệt.

“Chúng ta sẽ bàn về bước đi tiếp theo.” 

Giọng tôi bình thản, song không khí lại thêm căng thẳng. 

Bao lần họp trước, cả lớp chỉ trao đổi thông tin cơ bản, ai thuộc nghề gì, có kỹ năng nào. 

Thậm chí còn bàn sơ qua về Akira, vì danh tính thích khách của cậu ta sớm đã bại lộ.

“Bước đi tiếp theo á?” 

Sakata Natsumi, ngôi sao bóng chuyền của trường, giờ là nữ chiến binh Amazon cao lớn chế giễu.

“Ông nghiêm túc chứ, Tsukasa? Ông rõ hơn ai hết tình cảnh thảm hại của nhóm mình mà. Đừng nói là ông định lôi cả đám đi đánh Ma Vương nhé?” 

Lần này là Tanaka Kaichi, tay ném số 4 của đội bóng chày, giờ mang nghề Triệu hồi xác sống.

Sakata và Kaichi đều nằm trong nhóm thân cận của tôi, thể lực và kỹ năng của họ khiến họ trở thành những mũi nhọn tấn công hàng đầu. 

Thế mà giờ đây, chính họ lại là những kẻ phản đối quyết liệt nhất. 

Hừm… 

Quả nhiên, kế sách của công chúa thật nham hiểm. 

Cô ta muốn phá vỡ lòng tin của cả nhóm, khiến tôi lung lay.

“Đúng vậy.” 

Cuối cùng tôi đáp. 

“Tôi sẽ ra tay diệt Ma Vương. Đúng như lời hứa với Quốc vương. Ai dũng cảm thì đi cùng tôi.”

Một thoáng im lặng bao trùm… rồi cả căn phòng vỡ tung như tổ ong bị chọc.

“Cậu điên à?!”

“Bọn mình đang bị xem như tội phạm vì vụ chỉ huy chết kia, mà cậu muốn đi săn Ma Vương ngay bây giờ sao?!”

“Cậu bị ngu à?”

“Rõ ràng là tại Oda hết, cả lũ bị vạ lây!”

“Tôi hiểu rồi, hắn chỉ muốn lấy cớ chuồn đi thôi!”

“Thế mà cũng gọi là anh hùng à?”

“Muốn chạy thì cứ chạy đi! Thằng hèn!”

Đúng là buồn cười, chỉ cần một kẻ hô hào, cả đám lập tức biến thành đám đông giận dữ. 

Tôi dằn mạnh hai nắm tay xuống bàn đá cẩm thạch. 

Dù cố kiềm chế để không làm nứt mặt bàn, nhưng âm thanh rền vang cũng đủ khiến cả phòng im bặt.

“Được thôi.” 

Tôi lạnh lùng. 

“Đừng đi cùng tôi nữa. Tôi vốn chẳng trông mong gì ở một lũ tầm thường.” 

Tôi thở dài, rồi quay lưng. 

“Tôi đi. Và sẽ không quay lại. Các người cứ ở đây mà cãi nhau cho tới già.”

Tôi phải rời đi. 

Quốc vương và công chúa sẽ không ngừng tìm cách xiềng xích tôi, và tôi không định để họ điều khiển thêm một lần nào nữa.

“Em sẽ đi cùng anh.”

Một giọng nói xa lạ vang lên giữa im lặng. 

Tôi ngoảnh lại, thấy Asahina Kyousuke đứng dậy.

Thì ra giọng cậu ta như thế này… 

Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu ta nói một câu dài đến thế.

Theo sau Kyousuke, vài bạn khác cũng đứng lên, trong đó có Ueno, chuyên gia phá giải ma pháp, và Hosoyama, người trị liệu. 

Tôi khẽ gật đầu với những đồng minh mới, rồi dẫn họ rời khỏi phòng họp.

“Vậy là 7 người.” 

Tôi lẩm bẩm. 

“Cũng trùng hợp nhỉ, bằng đúng số thành viên của nhóm trước kia.”

“Đã có Ueno và Hosoyama, chúng ta sẽ không lo bị dính nguyền rủa hay thương tích nữa,” 

Kyousuke thêm lời. 

Tôi sững sờ, cậu ta nói nhiều đến mức chính tôi cũng thấy khó tin. 

Quả thực như chứng kiến một phép màu.

“Được rồi.” 

Tôi hắng giọng. 

“Nghe có vẻ hơi tự phụ, nhưng tôi xin tự đề cử làm thủ lĩnh nhóm. Có ai phản đối không?”

Một vài cái gật đầu, không ai lên tiếng. 

Tôi mỉm cười. 

“Tốt. Vậy thì mỗi người về phòng thu dọn đồ đạc. Một tiếng nữa tập hợp tại cổng lâu đài. Chúng ta sẽ lên đường ngay khi tất cả có mặt.”

Theo hiệu lệnh của tôi, nhóm chia ra, mỗi người đi về phòng riêng chuẩn bị.

Vì tiêu diệt Ma Vương vốn dĩ là sứ mệnh thiêng liêng mà quốc vương đã giao phó cho chúng tôi ngay từ đầu, nên tôi tin rằng bất cứ sự phản đối nào đối với việc khởi hành cũng có thể bị gạt bỏ. 

Tuy nhiên, khả năng họ tìm cách ngăn cản gián tiếp thì vẫn còn. 

Tôi biết Chỉ huy Gilles sẽ ủng hộ chúng tôi, nhưng điều cấp thiết nhất lúc này là phải lên đường càng sớm càng tốt.

Điều khiến tôi băn khoăn hơn cả… là lý do vì sao Asahina lại quyết định đi cùng. 

Người sẽ trở thành một trong số ít đồng hành mà tôi có thể tin tưởng trên chặng đường sắp tới, vậy mà tôi lại gần như chẳng biết gì về động cơ thật sự của cậu ấy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận