Tôi nín thở khi nhìn thấy hình dạng sinh vật đột ngột xuất hiện do công chúa sử dụng “Giải trừ ẩn giấu”.
“Đó chẳng lẽ là... Hắc tử long...!?”
Nó mang dáng vẻ như một con ếch đen khổng lồ, nhưng thực chất lại là tộc rồng hung bạo... Hắc tử long.
Hắc tử long xé xác con mồi bằng móng vuốt cứng hơn cả sắt, nghiền nát cả đá bằng hàm răng chắc khỏe, và ăn mọi thứ chuyển động theo bản năng.
Thứ đáng sợ nhất là hơi thở của nó, chướng khí được tích tụ trong túi khí sâu trong cổ họng... Bất kỳ sinh vật nào trúng phải, ngay lập tức bị đốt cháy và thối rữa, biến thành cái xác đen.
Hơn nữa, nếu không xử lý đúng cách, chướng khí sẽ lưu lại tại nơi bị tấn công, thiêu đốt đất đai, biến khu vực xung quanh thành vùng đất cằn cỗi.
Thiệt hại thứ cấp cũng vô cùng nghiêm trọng...
Vì thế mà nó được gọi là “Kẻ mang đến cái chết đen”, Hắc tử long, được xếp vào hàng những ma vật hung tàn nhất trên lục địa này.
Không chỉ vì sức mạnh chiến đấu cao vốn có của tộc rồng, mà còn vì nguy hiểm từ hơi thở chướng khí tác động trên diện rộng, nó được xếp vào mức đe dọa “Cấp A đặc biệt”, loài cực kỳ nguy hiểm.
Tuy nhiên, thông thường, nó chỉ sống sâu trong các vùng đầm lầy độc, nghe nói, rất hiếm khi xuất hiện.
Tại sao nó lại xuất hiện ở nơi gần khu dân cư như thế này...
... Không lẽ đứa trẻ đó.
Đặc điểm ngoại hình ấy.
Tuy chỉ là những gì tôi nghe được, nhưng chắc chắn không sai.
“... Ma tộc, sao lại ở đây.”
Loài á nhân từng khơi mào đại chiến với Quốc gia Thần đạo Misura cách đây một trăm năm, bị đánh bại hoàn toàn, mất nước, bị xua đuổi và căm ghét khắp thế giới... Ma tộc.
Họ có hình dạng giống con người, nhưng có sự khác biệt cốt lõi.
Năng lực đặc biệt cho phép giao tiếp hoàn toàn tự do với ma thú... Ai trong số họ cũng sở hữu năng lực đó từ khi sinh ra.
Ngay từ khi sinh ra, họ đã là những tồn tại gần như thuộc về thế giới ma vật.
Có ghi chép rằng họ từng điều khiển ma vật hung tợn như tay chân của mình, gây họa cho vô số thành phố.
Đó là kiến thức phổ thông, chỉ cần đi học là biết... Nhưng người thực sự từng tận mắt thấy thì gần như không có.
Ngay cả tôi cũng là lần đầu được nhìn thấy tận mắt.
Bởi vì ma tộc được cho là gần như đã bị tuyệt diệt.
Tuy vậy, không phải là bị xóa sổ hoàn toàn.
Nghe nói những kẻ sống sót sau Đại chiến Thánh Ma vẫn đang ẩn náu đâu đó, chờ ngày trả thù.
Do đó, việc tiêu diệt ngay khi phát hiện là điều được khuyến nghị, nếu bắt sống được và giao cho Quốc gia Thần đạo Misura, nơi xem ma tộc là kẻ thù không đội trời chung, thì sẽ nhận được khoản thưởng hậu hĩnh.
Chính vì vậy, thậm chí còn có mạo hiểm giả tự xưng “Thợ săn ma tộc”.
“Không thể nào... Hắc tử long đó là do ma tộc điều khiển và dẫn đến đây sao...!?”
Không thể nhầm được.
Hắc tử long đã được đứa trẻ ma tộc đó dẫn đến đây.
Nếu để yên như thế, các thành phố lân cận sẽ bị tàn phá hoàn toàn.
Tuy nhiên...
Chúng tôi không có cách nào cả. Với số người như này thì.
Chỉ cần trúng phải hơi thở chướng khí, dù là người cường tráng đến đâu cũng sẽ mất mạng ngay lập tức.
Tiến lại gần mà không có bất kỳ biện pháp nào chỉ là hành động tự sát.
Thế nhưng, người đàn ông đó...!
“... Thầy ơi!”
“Ngài Linneburg, không được!”
Khi công chúa định lao ra đuổi theo người đàn ông ấy, tôi lập tức tạo ra khiên ánh sáng bằng kỹ năng “Thần thuẫn” để chặn đường, buộc phải ngăn cô lại.
Bản thân tôi cảm thấy mâu thuẫn và giằng xé với hành động đó.
Vốn dĩ bảo vệ đồng đội là nhiệm vụ của tôi...
Hơn nữa, chính tôi vừa nói rằng sẽ bảo vệ người đàn ông đó.
Nhưng, dù vậy đi nữa, lúc này, điều tôi phải ưu tiên bảo vệ công chúa Linneburg.
... Chuyện của người đàn ông đó, đành phải từ bỏ thôi.
Tôi tự nhủ như vậy.
... Người đàn ông vừa lao ra đó, Nohl, giờ đây đang đỡ lấy móng vuốt của Hắc tử long bằng kiếm một tay.
Đó là cảnh tượng thật khó tin.
Sư phụ của tôi, “Khiên thánh”... “Bất tử” Dantalgu, từng nói rằng khi cầm thanh “Hắc kiếm” ấy, dốc toàn lực cũng chỉ có thể vung lên một lần bằng cả hai tay...
Vậy mà người đàn ông đó lại vung nó nhẹ nhàng chỉ bằng một tay.
Hơn nữa, anh ta còn dùng chính thanh “Hắc kiếm” ấy, đỡ dễ dàng móng vuốt của tộc rồng, thứ được cho là có thể phá vỡ bất kỳ vũ khí nào nếu bị trúng trực diện.
Sức mạnh khiến cả Gilbert thốt lên: “Sức mạnh đó như trò đùa.”, và từng một mình đánh bại Minotaur, không thể nghi ngờ thực lực đó.
Tuy nhiên, chỉ như vậy thôi thì...
“Chỉ như vậy thôi thì... Cũng chẳng khác nào đi vào chỗ chết.”
Mối đe dọa thực sự của Hắc tử long không phải là móng vuốt hay hàm răng sắc của nó.
Ngay khi trông thấy nó, lẽ ra phải rút lui ngay lập tức.
Với lực lượng hiện tại, không có cách nào ứng phó được.
Quay về thủ đô để gọi quân chính quy... Không, không được.
Hiện tại, toàn bộ binh lính đã xuất chinh.
Chính vì vậy mà tôi mới được giao nhiệm vụ này.
Tôi đã nhận “Mật lệnh” từ hoàng tử.
... Từ giờ, thủ đô hoàng gia sẽ lâm nguy.
Nếu tin thủ đô hoàng gia bị hủy diệt đến được đấy, lập tức cùng ngài Nohl chạy trốn sang Quốc gia Thần đạo Misura.
Lệnh tuyệt đối, bằng mọi giá, ngươi phải bảo vệ tính mạng của công chúa.
Cấm tuyệt đối không được tiết lộ điều này cho công chúa.
Vì nếu nói ra, chắc chắn em ấy sẽ đòi ở lại đất nước này... Đã nói vậy.
Tôi đã có mâu thuẫn nội tâm.
Là người đã bảo vệ công chúa từ thuở nhỏ, tôi biết mình là người thích hợp nhất.
Nhưng thật đau đớn. Nghĩ đến những người bị bỏ lại thủ đô hoàng gia, lòng đầy tội lỗi.
Khi đồng đội, cấp dưới liều mạng chiến đấu, bản thân lại một mình thoát thân... Điều đó thật không thể chấp nhận được.
Không, đây là nhiệm vụ.
Nếu nói là vì quốc gia mà hi sinh, thì tôi cũng đang chiến đấu vì điều đó... Giống họ vậy.
Tôi cũng đang vì đất nước mà hi sinh mạng sống như họ.
... Nghĩ vậy, tôi đã điều khiển xe ngựa đến tận đây.
Nhưng rồi, trước mắt, Hắc tử long xuất hiện.
Đây là điều ngoài dự tính.
Rất có thể nó được điều khiển bởi ma tộc.
Không chừng địch đã lường trước lộ trình bỏ trốn của công chúa?
Không, không chắc.
Dù gì thì con đường này cũng không thể dùng để đào thoát được nữa.
Chúng tôi buộc phải quay lại.
Đành phải từ bỏ... Rất nhiều thứ.
Khu vực này gần với thành phố vùng núi.
Nếu Hắc tử long xuất hiện gần khu dân cư, ít nhất cũng phải chuẩn bị tâm lý một hoặc hai thị trấn sẽ bị xóa sổ.
... Mối đe dọa khủng khiếp đến mức ấy.
Và kẻ địch đã chọn thả con ma vật đó ra.
Nếu để ma vật đó tự do, chắc chắn các thị trấn sẽ chịu thiệt hại nặng.
Tuy nhiên, đành phải từ bỏ...
Phải chấp nhận rằng sinh mạng của nhiều người sẽ bị cướp đi, mà vẫn phải rút lui.
Bởi vì với lực lượng ít ỏi này, dù có cố gắng đến đâu, cũng không thể đối phó nổi.
Giờ đây, thứ duy nhất tôi có thể làm.
Toàn lực rút lui.
Thế mà...!
“Người đàn ông đó rốt cuộc đang nghĩ gì vậy...!”
Trong cơn giận dữ, tôi buột miệng trách móc người đàn ông ấy.
Vì anh ta lao ra, chúng tôi đã bỏ lỡ cơ hội rút lui hoàn toàn.
Anh ta rời xe ngựa, công chúa cũng định lao theo, tôi chỉ vừa kịp ngăn lại, nhưng giờ đã ở xa với xe ngựa.
Ngay lúc này, dù có sắp xếp lại đội hình, cố chạy trốn, cũng không thể khởi hành ngay được.
Người đàn ông đó chắc chắn đã lao ra ngoài mà không suy nghĩ gì, không bận tâm đến hậu quả.
Và, có lẽ là để cứu đứa trẻ ma tộc... đó
... Người đàn ông đó, thật ngu ngốc.
Không thể không nghĩ như vậy.
Chắc hẳn hắn không biết.
Rằng con rồng đen kia chính là do đứa trẻ ấy dẫn đến.
Thấy một đứa trẻ sắp bị giết ngay trước mắt, nên lao ra cứu...
Suy nghĩ đơn giản như vậy, có lẽ là không kịp suy nghĩ, mà ngay lập tức quyết lao ra cứu.
Điều đó, phần nào có thể hiểu được.
Nhưng, đi cứu một người gây ra mối hiểm họa khủng khiếp như vậy, đến mức tự hy sinh tính mạng.
Dù nghĩ theo cách nào, hành động đó cũng đầy mâu thuẫn.
... Giá như tôi không biết sự thật, chắc chắn cũng sẽ lao ra cứu thôi.
Thứ cảm xúc trào dâng tiếp theo trong lòng tôi, là ghen tị.
Lấy thân mình ra để bảo vệ người khác... Đó là lý tưởng mà tôi, một vị trí phòng vệ, luôn theo đuổi.
Nếu trước mắt là một con người đang sợ hãi, tôi cũng muốn dang tay che chở.
Chính vì ngưỡng mộ những hình ảnh như vậy mà tôi đã chọn con đường này, leo lên đến vị trí này.
Nhưng con người không phải là nhân vật cổ tích, khả năng là có giới hạn.
Đôi khi, hy sinh bản thân để bảo vệ một người, lại khiến nhiều người khác lâm nguy hơn.
Và giờ đây, chính là một tình huống như thế... Thế mà...
... Người đàn ông đó, sao mà ngu ngốc đến vậy chứ.
Người đàn ông ấy, dám gọi công chúa Linneburg, một cách thân mật là “Lean”.
Người từng cứu công chúa khỏi nguy hiểm...
Người được trao cho thanh “Hắc kiếm” mà quốc vương sử dụng.
Từ lâu, tôi đã biết cái tên người đàn ông ấy.
Người thầy, cũng là người nuôi dưỡng tôi, “Khiên Thánh” Dantalgu, mỗi khi nhắc đến cái tên ấy đều mang giọng điệu đặc biệt khiến tôi không khỏi khó chịu.
Dù là trong lúc huấn luyện, hay các chuyến chinh phạt... Mỗi khi có dịp, ông lại nhắc đến cái tên ấy.
“Giá như lúc này có... Thằng nhóc đó, Nohl.”, đã nói vậy
Đó như là câu cửa miệng mà thầy chỉ buột miệng nói trước mình tôi.
Mỗi lần nghe như thế, tôi lại nghĩ.
... Con đang ở đây. Tại sao cứ nói về người đó chứ?
Tôi biết rõ, bản thân đang mang trong mình cảm xúc xấu xí, ghen tị với một người đàn ông chỉ biết tên.
Và, khi tận mắt thấy người đàn ông đó, tôi lại càng thêm ghen tị.
Người đàn ông đó gọi ngài Linneburg một cách thân mật... Đứng bên cạnh em ấy, vị trí lẽ ra phải là của tôi, đã đảm nhận suốt bao năm.
Khi biết người đàn ông đó chính là “Nohl”, tôi có cảm giác như bị lấy mất tất cả.
Trong xe ngựa, tôi đã lớn tiếng sẽ bảo vệ người đàn ông ấy, dù thực ra anh ta chẳng cần được bảo vệ, có lẽ là do cảm xúc.
Ngay khoảnh khắc người đàn ông đó lao ra... Có lẽ chính cảm xúc xấu xí đó đã trỗi dậy trong tôi.
Vì thế, tôi đã chậm trong lúc quyết định.
Chỉ cần tạo “Khiên” ngay trước mặt anh ta mà không hỏi, thì đã có thể cản được anh ta.
Nhưng lại không làm vậy...
Phải chăng tôi đã nghĩ rằng, nếu người đàn ông ấy, một mình lao ra và bỏ mạng.
... Chẳng lẽ, tôi đã từng nghĩ như thế sao?
Không... Không phải vậy.
Hoàn toàn ngược lại.
Tôi đã nghĩ.
Biết đâu, nếu là người đàn ông ấy... Được nhà vua công nhận, công chúa thừa nhận, được Gilbert, cha nuôi Dantalgu, và cả Lục Thánh công nhận... Thảm họa kia... Biết đâu có thể làm được gì đó với Hắc tử long.
Chính vì nghĩ vậy, tôi đã do dự ngay khoảnh khắc đáng ra phải ngăn cản.
Tôi đã hy vọng.
Mang theo cảm xúc lẫn lộn giữa ghen tị và ngưỡng mộ, tự vẽ nên một giấc mơ ích kỷ của riêng mình.
Tôi đã thừa nhận hành động của người đàn ông đó, ngay khoảnh khắc đó.
Đúng là người đàn ông đó thật ngu ngốc.
Không biết sự thật mà lao vào chỗ chết.
Nhưng nếu gọi người đàn ông đó là kẻ ngốc.
... Kẻ còn ngốc hơn nhiều, chính là tôi.
Tôi biết rõ, vậy mà vẫn để người đàn ông đó đi vào chỗ chết.
Tôi thấy miệng của con Hắc tử long mà người đàn ông đó đối đầu, từ từ há ra.
Sâu bên trong cổ của nó lộ ra cơn xoáy chướng khí đen kịt.
Điều đáng sợ nhất... Là thứ đó sắp được phóng ra ngay tại đây, ngay bây giờ.
“Ngài Linneburg, chướng khí đang tới. Xin chuẩn bị.”
“Thầy...!”
“Hãy từ bỏ đi! Người đàn ông đó không thể cứu được nữa...”
Hơi thở chướng khí đen kịt như một khối vật chất đặc quánh, phóng ra từ Hắc tử long.
Nó phóng thẳng vào người đàn ông đó, phát nổ rồi tỏa thành sương mù.
Ngay lập tức, xung quanh bị bao phủ bởi một lớp sương đen đặc quánh.
“Tới rồi... Ngài Linneburg, hãy ra sau lưng tôi. “Khiên thần”... ư!”
Tôi lập tức kích hoạt “Khiên thần”, đốc hết sức tạo ra khiên ánh sáng giữa tôi và Hắc tử long.
Những lớp khiên ánh sáng chồng lên nhau, thành bức tường ánh sáng.
Tuy nhiên, chỉ như vậy thì vẫn không thể ngăn chặn hoàn toàn chướng khí.
Chướng khí len qua khe hở, công chúa phải sử dụng kỹ năng hệ “Tu sĩ”, “Thanh tẩy” để trung hòa.
Nhờ vậy mà chúng tôi và ngựa kéo xe đã được bảo vệ.
Nhưng... Chỉ đến thế thôi. Đó đã là giới hạn.
“Thầy……!”
“Hãy từ bỏ... Không cứu được.”
“Nhưng...”
“Không được! Bây giờ, người hãy nghĩ về việc bản thân sống sót...!”
Tôi vừa lớn tiếng với công chúa như để cảnh tỉnh, vừa cắn chặt môi.
Tình hình này tôi đã có thể đoán được.
Ngay từ lúc người đàn ông đó, một mình lao ra ngoài.
Chính vì vậy, tôi cảm thấy tức giận.
Giận người đàn ông đó vì đã hành động không suy nghĩ.
Và cả tức giận bản thân mình vì không thể ngăn anh ta ngay lập tức.
Kết quả là, mạng sống của công chúa cũng gặp nguy hiểm.
Rốt cuộc, cũng chẳng thể bảo vệ được ai.
... Tôi đã thất bại trong vai trò hộ vệ.
Chướng khí càng lúc càng đặc quánh thành một khối đặc.
Người đàn ông đó đã hoàn toàn không thể cứu được.
Chỉ một hơi thở chướng khí từ Hắc tử long cũng đủ gây tử vong.
Ngay cả “Tu sĩ’ cấp cao cũng gần như không thể chữa.
Trong cơn chướng khí dày đặc như này, có lẽ không thể sống nổi quá vài giây.
“Thầy……!”
Công chúa chỉ biết một mực lo cho người đàn ông đó.
Nhưng, anh ta không thể cứu được nữa.
Hơn nữa, chính chúng tôi cũng đang gặp nguy hiểm.
Lúc này, tôi chỉ tập trung một điều, bảo vệ công chúa đến cùng.
... Bỗng, từ sâu trong màn sương đen, một âm thanh vang lên.
Có lẽ, là âm thanh trận chiến giữa người đàn ông và Hắc tử long... Không.
Có lẽ anh ta đang dồn hết sức cuối cùng để chống trả.
Âm thanh không ngừng vang lên.
Đôi khi, lại vang lên âm thanh như có gì đó nổ rồi vỡ ra.
“Âm thanh gì thế……?”
Tôi băn khoăn trước âm thanh bất thường đó.
Đột nhiên, gió thổi qua đồng bằng xung quanh.
Bỗng, chướng khí dày đặc tan đi trong chốc lát.
Phía sau màn sương đen, tôi thấy Hắc tử long đang vung vuốt xuống.
Và người đàn ông đó dùng kiếm một tay để chặn.
Thật khó tin, người đàn ông đó vẫn đứng trước mặt Hắc tử long.
... Lượng lớn máu đang chảy khắp cơ thể.
Không thể cứu được nữa. Nghiêm trọng đến mức chỉ nhìn thôi là cũng biết.
Thế mà, anh ta vẫn bình thản đối mặt con rồng... Tiếp tục đứng vững.
Suốt thời gian chướng khí dần tan đi...
Như để bảo vệ cho cậu bé ma tộc đang ngồi sau lưng mình, người đàn ông đứng đó và dùng thanh kiếm trên tay để chặn vuốt của Hắc tử long tấn công.
Trước cảnh tượng đó, công chúa và tôi đều không nói nên lời.
Và chúng tôi nhận ra.
Âm thanh kỳ lạ kia... Chính là tiếng vuốt của Hắc tử long bị vỡ từng chiếc một.
... Tôi không thể nào gọi cảnh tượng đó là ngốc được nữa.
Bởi vì đó là hình ảnh mà chính tôi luôn ngưỡng mộ, theo đuổi...
Bất chấp bản thân, lao vào nguy hiểm, đánh đổi sinh mệnh để bảo vệ ai đó đến cùng...
... Hình ảnh vị trí phòng vệ lý tưởng trong mơ mà tôi luôn mường tượng bấy lâu nay, đã hiện diện ngay trước mắt.


0 Bình luận