Sau đó, tôi rèn luyện một chút rồi ghé qua nhà tắm, rồi nghỉ ở trọ, tỉnh dậy vào buổi sáng, như thường lệ, tôi đến nơi “dọn cống”.
Hôm nay không phải ở quanh nhà bà Stella mà là ở một nơi cách đó khá xa, và người uỷ thác cũng khác.
Khi tôi đang dọn sạch mương thoát nước quanh nhà bà Stella, có người khác thấy công việc đó rồi nhờ công hội mạo hiểm giả nhận uỷ thác. Những người như vậy ngày càng nhiều lên. Thật cảm kích.
Vì vậy, mỗi ngày tôi đi quanh các nơi khác nhau để dọn.
Điều đó gần như đã trở thành thói quen hằng ngày.
Hôm nay, vì có thanh hắc kiếm nặng mà cha của Lean đưa tôi hôm qua, nên tôi mang theo khi “dọn cống”.
Tôi dùng thanh kiếm này để cạo lớp bẩn cứng đầu bám chặt dưới đáy mương thoát nước mà khó làm sạch, thật bất ngờ là thanh kiếm tiện lợi thật.
Trước đây tôi thường dùng mảnh gỗ từ công trường để cạo, nhưng giờ thì không cần nữa. Chỉ cần dùng thanh kiếm này, bẩn bám dính sẽ được làm sạch đến mức khiến tôi ngạc nhiên.
Nếu sai góc độ hoặc lực tay, mương đá có thể bị mòn nên phải cẩn thận, tuy nhiên, thanh kiếm thật sự rất bền như cha Lean đã nói.
Dùng bao nhiêu cũng không có dấu hiệu bị trầy xước.
Có thể là vì vốn dĩ, thanh kiếm đã mẻ nên tôi không để tâm đến...
Dù sao thì, tôi đã nhận một thứ rất tốt.
Tuy nhiên, mọi việc suôn sẻ chỉ đến đây thôi, vì có sự cố xảy ra gần công trường “chở đất”, nên nhiều vệ binh tập trung điều tra.
Tình hình không cho phép công trường tiếp tục làm việc, nên công việc “chở đất” bị huỷ bỏ.
Vì vậy, gần như cả ngày hôm đó tôi chẳng còn việc gì để làm.
“Thế… Hôm nay làm gì tiếp đây?”
Tôi đến khu rừng ngoại ô, suy nghĩ xem sẽ làm gì.
Không phải hạng mạo hiểm giả là hạng “F” thì không được rời thành phố.
Chỉ là không nhận được uỷ thác thôi.
Khu rừng này tôi thường dùng để luyện tập kể từ khi đến thủ đô hoàng gia.
Không hiểu sao, không khí ở đây khá giống với ngọn núi nơi tôi từng sống, lại cách thủ đô một quãng vừa phải nên ít bị người khác để ý. Ở đây có khoảng trống rộng thuận tiện di chuyển, còn có cây to đến mức có thể treo được kiếm gỗ.
Điều quan trọng nhất là nơi này nằm trên vách đá dựng đứng nên có thể nhìn ra quang cảnh rộng lớn.
Chính vì vậy, tôi rất thích đến đây.
Khi mới xuống núi, tôi từng ngủ ở đây, nhưng không có mái hay tường thì rất bất tiện, nên giờ, tôi ở trọ tại ngoại ô thủ đô. Phòng không rộng lắm, nhưng họ thay ga giường khi tôi ra ngoài, và giặt giũ quần áo khi tôi gửi.
Quan trọng nhất, giá rẻ.
Tôi nghĩ mình đã được chú trưởng công hội mạo hiểm giả giới thiệu một chỗ trọ tốt.
“Không có uỷ thác nào cần hoàn thành, vậy thì tập luyện nhiều như thường lệ thôi.”
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa chuẩn bị vung thanh kiếm nặng mới nhận...
Bỗng, tôi cảm nhận được có gì đó từ bụi rậm gần đó.
Có thể là động vật.
Không, nơi này có vài con chim và thú nhỏ, nhưng làm ồn đến mức này thì thật hiếm thấy.
... Nghe tiếng bước chân thì chắc là người rồi.
Tôi nhìn về hướng phát ra tiếng động và thấy một người quen lấp ló giữa những tán cây.
“Lean à...? Sao em lại ở đây?”
“Chào buổi sáng, ngài Nohl… Xin lỗi vì đến đột ngột. Em hỏi trưởng công hội xem hôm nay ngài có ở đây không… Có làm phiền ngài không ạ?”
“Không hẳn là phiền, nhưng em đến đây bằng cách nào?”
Nơi này là vách đá dựng đứng.
Tôi lớn lên ở núi nên leo trèo không thành vấn đề, nhưng nơi này không dễ đến.
Tôi đã nói với chú trưởng công hội về nơi này, nhưng không cho biết chính xác vị trí...
Đúng rồi, em ấy có kỹ năng xác định vị trí người khác mà.
Tôi nghĩ theo dõi người khác dù có thể dùng kỹ năng, thì cũng không phải chuyện đáng khen...
“Tại sao em lại tiếp tục đi theo anh? Anh nghĩ chuyện đã xong từ hôm qua rồi.”
“Vâng, thật sự cảm ơn ngài việc hôm qua. Hôm nay, em đến để nhờ ngài việc khác.”
“Nhờ việc gì?”
“Đó là việc cha em đã nói hôm trước… Em muốn đính thân đến nhờ ngài lần nữa.”
“Việc gì?”
... Hôm qua đã nói chuyện gì sao...?
Tôi không nhớ rõ là chuyện gì.
“Em muốn trở thành “người hầu” của ngài Nohl.”
“... Người hầu là gì?”
Tôi không nhớ chuyện này được đề cập hôm qua.
“Người hầu là người giúp chăm sóc việc cá nhân, đồng thời, học hỏi kỹ thuật và kiến thức. Nói nôm na, giống như “trợ lý” ở cơ quan nghiên cứu ma thuật, hay như “học việc” trong chế độ học nghề thủ công. Chỉ cần ở bên cạnh ngài là được rồi. Em sẽ không làm phiền đâu, xin ngài cho phép...”
Lean đặt tay lên ngực, cúi đầu nhẹ nhàng.
Tôi có cảm giác đã nhìn thấy động tác này nhiều lần hôm qua.
Đó có lẽ là cử chỉ thể hiện sự chân thành ở thành phố này.
Tôi cảm thấy thiện cảm với cô ấy.
Tuy nhiên...
“Anh từ chối.”
“Sao ạ?”
Em ấy chắc không ngờ tôi sẽ từ chối.
Em ấy nhìn tôi với vẻ mặt hoảng hốt.
... Thật ra tôi không hiểu sao em ấy lại nghĩ sẽ không bị từ chối.
“Có phải có điều gì ngài không hài lòng về em hôm qua ạ...? Hay là, em còn quá trẻ để ngài tin tưởng? Hôm qua đúng là em có hơi ngại, nhưng nếu được ở bên ngài, em chắc chắn sẽ có ích. Em cũng là người tốt nghiệp xuất sắc nhất trong tất cả sáu hệ thống đào tạo ở thủ đô mà...”
“Không phải vậy.”
Không phải là tôi có vấn đề gì với em ấy.
Hiện giờ, tôi chỉ chăm chăm vào công việc hằng ngày và rèn luyện bản thân.
Tôi không thể nghĩ đến chuyện nhận người hầu.
“Căn bản thì anh không có gì để dạy em cả. Hơn nữa, anh cũng không nghĩ đến việc để em giúp. Việc bản thân, anh tự lo được.”
Tôi sống một mình lâu rồi, gần như mọi việc trong cuộc sống tôi đều tự làm.
Chỉ có việc giặt giũ là nhờ cô chủ trọ.
Hiện tại, với nhiêu đó, tôi thấy hài lòng rồi, không cần thêm gì nữa.
“V, Vậy, em sẽ đưa khoản thù lao thích hợp, xin ngài cho phép...”
“Không cần.”
“V, vậy thì anh có thể sai em làm việc. Phụ các uỷ thác của công hội mạo hiểm giả hay làm các nhiệm vụ phụ...”
“Cũng không cần.”
“V, vậy thì...!”
“Không cần.”
“... Ư!!”
Em ấy đỏ mặt dần, mắt đã ngấn lệ.
Có lẽ thật sự là em ấy không nghĩ bị từ chối.
Tuy nhiên, dù nói thế nào thì cái không cần vẫn là không cần, cái không thể vẫn là không thể.
“E, em nhất định sẽ chứng minh mình có ích...! Xin ngài có thể tin rằng em cũng có thể hữu ích trong việc gì đó được không? V, vậy thì, em xin phép một chút...!”
Em ấy mắt đỏ hoe, đưa chiếc trượng gắn viên ngọc lam trắng trước mặt bằng hai tay.
“Băng khối vũ dũng.”
Ngay lập tức không khí xung quanh lạnh đi, hàng chục khối băng xuất hiện trên không trung.
Mỗi khối bằng cỡ một người, đầu khối thì sắc nhọn.
Giống như lưỡi dao sắc bén.
Chúng lao xuống với tốc độ kinh hoàng.
Hướng rơi là...
Ngay bên dưới là Lean.
“... “Diệt thiểm cực viêm”.”
Tôi nghĩ là nguy rồi, nhưng em ấy giơ một tay lên, lửa bùng lên dữ dội từ lòng bàn tay.
Nó nhanh chóng bùng lên và nuốt hàng chục lưỡi băng rơi xuống về phía Lean trong nháy mắt, làm chúng bị bốc hơi.
Phía trên em ấy là khối lửa khổng lồ nóng rực có thể nuốt trọn cả một ngôi nhà.
Nó chỉ tồn tại ở đó thôi mà khu vực xung quanh như bị thiêu đốt, nhưng khi em ấy nhẹ nhàng vung tay, khối lửa biến mất như chưa từng tồn tại.
“Đây là một trong những kỹ năng ma thuật cao cấp nhất mà em dùng, “Diệt thiểm cực viêm”. Và...”
Cô tháo trượng nhỏ ra khỏi thắt lưng thành thạo, rút dao găm mạ vàng ra khỏi vỏ đen ở hông, và vung nhẹ.
“Lãng đao.”
Cây to phía sau em ấy trượt ngang và đổ xuống trong im lặng.
“Đây là tuyệt kỹ của hệ thống “Đạo tặc”. Em được giáo viên “Ẩn Thánh” dạy... Và.”
Em ấy nhanh chóng cất con dao găm, rút ra một thanh kiếm dài từ sau lưng, cầm bằng hai tay và vung thẳng ngang sang một bên.
“Thánh quang thiểm.”
Thanh kiếm em ấy cầm phát ra ánh sáng lóe lên, chém ngang cây cổ thụ đã đổ, và vết cắt được bao phủ bởi ngọn lửa màu xanh nhạt.
“Đó là “Thánh quang thiểm”, kỹ năng cấp Thánh của “Kiếm sĩ”. Đây là kỹ thuật đặc biệt có hiệu quả cao với xác sống, và...!”
“Được rồi, đủ rồi.”
Tôi khẽ lắc đầu, ngăn Lean lại khi em ấy liên tục cho tôi xem các kỹ năng tuyệt vời.
Sau khi xem nhiều đến thế này, thì tôi đã hiểu rõ.
Em ấy tràn đầy tài năng và cực kỳ xuất sắc.
So với em ấy, tôi cảm thấy bản thân thật tầm thường.
Nói đúng hơn thì với trình độ này, thì cỡ con bò đó, chẳng phải em ấy có thể dễ dàng đánh bại sao?
Dù sao thì, em ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy kỳ vọng.
“Vậy, vậy thì...! Xin hãy cho phép em được học việc...!?”
“Không được. Càng xem thì anh càng thấy mình không có gì để dạy em cả.”
Tôi lại từ chối một lần nữa, Lean liền lộ ra vẻ mặt sửng sốt.
... Tại sao.
Đến mức này rồi, sau khi đã tận mắt chứng kiến sự tuyệt vời của em ấy, thì tôi lại càng không có gì để có thể dạy em ấy.
“E, em là vậy sao! Dù sao thì, em cũng đã được công nhận năng lực bởi các giáo viên của “Lục thánh”, và nếu được ở bên cạnh ngài, thì ít nhất cũng sẽ có ích phần nào...! Dù, dù là em vẫn còn lâu mới sánh kịp ngài Nohl, nhưng xin ngài hãy...!”
“Chỉ cần nhìn là biết em xuất sắc. Tuy nhiên...”
Vì lý do nào đó, em ấy dường như đã hiểu nhầm rằng tôi là người xứng đáng để cô ấy tìm đến học hỏi.
Không biết là em ấy đã nhầm lẫn ở điểm nào mà lại nghĩ như vậy...?
Tôi muốn em ấy hiểu, nhưng tôi không giỏi trong việc giải thích bằng lời.
Cách tốt nhất là trực tiếp cho em ấy thấy, để em ấy tự hiểu.
“Ban nãy em đã cho thấy một kỹ năng rất ấn tượng... Giờ thì, hãy xem kỹ năng của tôi.”
Tôi tập trung ý thức vào đầu ngón tay, dồn lực một cách dứt khoát, và lửa bùng lên.
Ngọn lửa lớn cỡ nắm tay.
... “Lửa nhỏ”.
Khi lần đầu học được kỹ năng này, ngọn lửa chỉ nhỏ như ánh sáng của một cây nến.
Tuy nhiên, với hy vọng rằng nếu luyện tập liên tục thì có thể học được những kỹ năng bình thường khác của “Pháp sư”, tôi đã không ngừng luyện “lửa nhỏ” mỗi khi rảnh.
Trừ lúc ngủ, còn lại tôi luôn tập trung ý thức vào đầu ngón tay, liên tục tạo ra lửa từ đó.
Kết quả là thế này.
Quả thật, ngọn lửa đã lớn hơn.
Tuy nhiên, phép tấn công điều khiển lửa mà các giảng viên từng biểu diễn ở nơi huấn luyện, “Hỏa phi đạn”, to gấp mười lần thế này.
Mà đó chỉ là ma thuật tấn công sơ cấp nhất.
Tôi còn lâu mới đạt đến mức đó.
So với kỹ năng mà Lean vừa sử dụng ban nãy, kỹ năng của tôi gần như không đáng kể.
Tất nhiên, tôi cũng không thể bắn “Hỏa phi đạn”.
Dù cố gắng bao nhiêu, tất cả những gì tôi làm được chỉ là tạo ra ngọn lửa cỡ nắm tay cháy ở đầu ngón tay.
Đây là giới hạn của tôi.
Mất khoảng mười lăm năm, chỉ để đạt đến mức này.
... Nó thì rất tiện khi nấu ăn, thật sự rất hữu ích, nhưng mà.
“... Đây là kỹ năng hệ “Pháp sư” duy nhất của tôi, “Lửa nhỏ”. Sáu hệ khác nói chung cũng như vậy. Em hiểu điều đó có nghĩa là gì rồi chứ?”
Không một kỹ năng nào của tôi có thể so được với kỹ năng mà cô bé này... Lean đã cho xem ban nãy.
Sự khác biệt lớn đến mức không thể đem ra so sánh... Là sự khác biệt về tài năng.
Thế nhưng những kỹ năng mà em ấy vừa cho thấy đều cực kỳ xuất sắc.
Ở độ tuổi này mà đã đến mức đó sao.
Một người có tài năng... Không, có lẽ cái gọi là “thiên tài”, chắc chắn là để chỉ đứa trẻ như này.
Tôi chẳng có gì để dạy em ấy cả.
“Tôi nói rằng mình không có gì để dạy em, là vì lý do đó.”
Không chỉ không thể dạy, tôi còn không thể diễn đạt tốt bằng lời.
Chỉ còn cách cho em ấy thấy nỗi hổ thẹn của bản thân tôi, để em ấy hiểu và chấp nhận.
Sau khi nhìn thấy “Lửa nhỏ” của tôi, Lean bỗng cúi đầu và bắt đầu run lên.
Em ấy lặng lẽ suy nghĩ điều gì đó.
Nhưng có lẽ, đến lúc này, em ấy đã nhận ra sự hiểu lầm.
“... Em đã hiểu điều anh muốn nói chưa?”
“Vâng. Em đã hiểu rất rõ...”
Rồi Lean ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.
“Sự tự mãn... Và sự non nớt của em.”
... Cái gì?
“Đúng như lời ngài nói... Việc một kẻ như em mong được làm đệ tử của ngài, thật quá mức ngu xuẩn. Việc em hiện tại không được ngài công nhận, cũng là điều hiển nhiên... Vì vậy...”
Rồi em ấy chỉnh lại tư thế ngồi, đặt một tay lên ngực... Nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.
“Cho đến một ngày, khi em được công nhận là đệ tử của... Ngài Nohl. Không, thầy Nohl. Cho đến lúc đó, em sẽ luôn theo sau thầy.”


0 Bình luận