• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Đế quốc Ma thuật

Chương 11: Giáo thánh Gilbert

0 Bình luận - Độ dài: 2,371 từ - Cập nhật:

Khu huấn luyện mà tôi được dẫn đến vẫn còn lác đác người.

Có lẽ là những binh sĩ được gia đình Lean thuê.

Họ vẫn đang chăm chỉ rèn luyện đến tận khuya như thế này.

Thật là nhiệt huyết.

Có thể là những người đến đây vận động sau khi công việc kết thúc.

“Một trận giả chiến... Chỗ kia là hợp lý đấy.”

Người đàn ông cầm giáo lên tiếng với một binh sĩ đang đứng đó, mượn giáo dùng cho tập luyện có mũi bằng gỗ.

Tôi cũng được cho mượn một thanh kiếm gỗ ở cổng vào.

Dù sao thì tôi vẫn đang mang theo hắc kiếm đã được tặng, nhưng vì đây là trận giả chiến, nên dùng kiếm gỗ vẫn hợp lý hơn.

Rồi thì, Gil... không, Albert... dù sao đi nữa, anh ta cũng đã vào tư thế với cây giáo dùng cho tập luyện.

“Dù gì thì tôi cũng có chút tiếng tăm ở thủ đô hoàng gia đấy... Để tôi kiểm chứng thực lực của ngài anh hùng nhé.”

“Vâng, tôi cũng rất mong được chỉ giáo.”

“Vậy thì, bắt đầu.”

Ngay lập tức, buổi huấn luyện thực chiến bắt đầu.

Chỉ trong chớp mắt, bầu không khí quanh người đàn ông cầm giáo thay đổi hẳn.

Ánh mắt sắc bén hệt như lúc đầu mới gặp.

Cử động cơ thể cũng chuyển từ chậm sang nhanh... Một sự thay đổi tuyệt vời.

Cho thấy rõ ràng anh ta không phải người tầm thường.

Những đòn đâm tung ra sắc bén.

Động tác điêu luyện thật đẹp, có thể thấy được việc rèn luyện phi thường được tích lũy qua năm tháng.

Tôi vừa nhìn vừa bị cuốn hút, vừa tránh né các đòn tấn công.

Nhưng, có điều gì đó không ổn.

Chậm...

Không, không phải.

Anh ta đang nương tay rất nhiều.

Có lẽ anh ta đã nhìn thấu thực lực của tôi từ trước, nên đang tấn công rất chậm.

“Tôi biết anh đang giữ ý, nhưng... Không cần phải nương tay đến thế đâu? Với mức đó thì tôi vẫn theo kịp mà.”

“Sao? ... Ra vậy, tôi xin lỗi nhé. Vậy thì... mức này thì sao?”

Sau đó, chuyển động của người đàn ông trở nên nhanh hơn hẳn so với vừa rồi.

Cử động không còn thừa thãi, không để lộ sơ hở.

Tuy nhiên... Vẫn chậm.

Ngay cả khi không quá tập trung, tôi vẫn có thể né được.

Rõ ràng, anh ta vẫn đang nương tay.

“Không sao đâu. Vẫn còn chậm.”

“... Ra vậy.”

Bầu không khí quanh người đàn ông lại thay đổi.

Cả cơ thể anh ta tỏa ra một uy lực áp đảo... gần như sát khí.

Ánh mắt như xuyên thấu tôi.

Cây giáo múa lượn trên không như đang nhảy múa, uốn lượn như sinh vật sống.

Và rồi anh ta khéo léo dùng đòn giả, tấn công thẳng vào điểm mù của tôi.

Như một bậc thầy.

Tuy nhiên...

Vẫn chưa phải là mức mà tôi được công nhận.

Vẫn còn chậm.

Dù nhanh hơn khi nãy một chút, nhưng không đến mức không thể tránh được.

Thậm chí, đôi khi còn cố tình để lộ sơ hở như thể đang mời gọi tôi phản công.

Khi anh ta tung đòn đâm và tôi né được, tư thế của anh ta hoàn toàn để lộ sơ hở.

Muốn đánh sau lưng, thì cứ việc...

Tôi có cảm giác như anh ta nói thế.

Quả nhiên, là cố ý à?

Không, nhưng... Nếu thực sự là vậy thì sao?

Nếu đó là thực lực thật của anh ta thì sao?

Liệu điều đó có thể không?

Tuy nhiên, nếu thật sự là vậy... Có khi tôi đã mạnh hơn một chút rồi cũng nên.

Ngay lúc tôi nghĩ đến điều đó...

“Long diệt cực xuyên xung.”

Áp lực từ người đàn ông tăng vọt, làm tôi chợt chững lại.

Ngay khoảnh khắc đó... Tôi mất dấu anh ta.

Chỉ trong chớp mắt, mũi giáo đã ở ngay trước mắt.

Chết tiệt... Tôi sẽ bị trúng đòn.

Tôi nghĩ vậy.

Tôi đã chủ quan.

Tất cả những chuyển động chậm chạp trước đó đều là đòn giả, tất cả chỉ để dẫn đến đòn này.

Tôi đã quá quen với sự chậm chạp đó... Và, nhận ra điều này quá muộn.

Cây giáo lao thẳng đến cổ họng tôi.

Tốc độ không thể tưởng tượng nổi.

Dù chỉ là mũi giáo bằng gỗ, lực đâm đủ xuyên qua cả đá.

Nói cách khác, nếu tôi không né được...

... Thì tôi sẽ chết.

Ngay khoảnh khắc nhận ra sai lầm của bản thân, tôi dồn hết sức để né tránh.

Toàn bộ cơ thể dồn lực cho “Cường hóa thể lực” và dùng “Bước chân lặng” để thoát khỏi mũi giáo.

May mắn thay, trước khi mũi giáo chạm tới cổ họng, tôi đã kịp di chuyển tới phía sau người đàn ông.

“... Thật là nguy hiểm...”

Phải chăng người đàn ông này thực sự định giết tôi?

... Không, không phải vậy.

Ngay từ đầu, khoảng cách thực lực giữa tôi và anh ta đã quá rõ ràng.

Anh ta nhận ra điều đó.

Chắc chắn anh ta đã cẩn thận xác định đòn đâm với tốc độ vừa đủ để tôi có thể né được và không bị thương.

Thực tế là tôi đã nhận ra vào đúng lúc cuối và kịp tránh được.

... Tôi chỉ có thể nghĩ như thế.

Giờ đây, người đàn ông đứng trước mặt tôi với tư thế hoàn toàn sơ hở.

Nhưng có lẽ đó cũng chỉ là một đòn giả như trước kia.

Tức là anh ta muốn nói rằng:

“Đừng kiêu ngạo chỉ vì đánh bại được một con bò.”

... Tự mãn chính là con đường ngắn nhất dẫn tới cái chết.

Anh ta đã cảnh báo tôi như vậy.

“... Được rồi. Tôi thua.”

Tôi đã bị phát hiện sự kiêu ngạo của chính mình.

Cất công đến mức gọi tôi lại sao...

Không ngờ anh ta làm đến mức này để chỉ ra khuyết điểm của tôi.

Ines và người đàn ông này, sao mà tốt bụng đến thế.

“Không cần tiếp tục nữa. Vậy là được rồi.”

“... Sa, sao? Rốt cuộc là sao...?”

Anh ta vẫn còn định huấn luyện tôi tiếp.

Tuy nhiên, tôi đã hiểu đủ rồi. Ghi khắc vào tim rồi.

Tôi vẫn còn yếu lắm.

“... Tôi mong lần sau gặp lại.”

Mong rằng một ngày nào đó, anh ta sẽ nghiêm túc đối mặt.

Thật là ngớ ngẩn khi nghĩ rằng chỉ muốn nhanh để đi tắm và đi ngủ sớm.

Lúc nào không hay, tôi đã lơ là rồi.

Phải rèn luyện hơn nữa...

Với quyết tâm mới, tôi rời khỏi nơi đó.

~~~

Khi nghe tin, Gilbert cảm thấy trong tim rạo rực.

... Công chúa bị quái vật vực sâu “Minotaur” tấn công.

Tuy nhiên, có một người đàn ông đã tiêu diệt Minotaur một mình.

Anh cảm thấy hứng thú, muốn biết đó là ai.

Nếu mạnh đến vậy, chắc là một kẻ đầy tham vọng và thú vị.

Muốn gặp thử xem người như thế là người thế nào... Anh ta vừa nghĩ vậy thì người đó đã xuất hiện.

Được công chúa Linneburg dẫn đến, ngay lập tức lộ diện.

Người đàn ông đó lại khiêm tốn đến bất ngờ.

Không đòi hỏi tiền bạc, nơi ở, vinh quang, hay cả núi kho báu.

Dù có chút thô ráp, nhưng phong thái đĩnh đạc, không có gì đáng ghét.

Tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều với anh.

Vóc dáng thì hơi nhỉnh hơn một chút, nhưng không thấy có khí thế gì giống một người có thể giết “Minotaur” một mình cả.

Liệu người này thực sự có mạnh đến vậy không?

Khi gặp tận mắt, anh cảm thấy nghi hoặc.

Gilbert thì ngược lại, rất mạnh.

Mang danh hiệu “Giáo thánh”, sánh ngang với “Kiếm thánh”, là một trong những người mạnh nhất vương quốc.

Chính vì thế, anh cảm thấy nhàm chán.

Khi không có đối thủ cạnh tranh...

Trong tình huống như thế.

Trong nước, không có mấy người có thể sánh ngang.

Người duy nhất mà anh thừa nhận vẫn chưa thể vượt qua, một nhân vật gần như là một huyền thoại... ”Kiếm thánh Sig”, mang biệt danh “Thiên kiếm”. Ngoài ra thì chẳng có ai là đối thủ.

... Chán ngắt. Ai cũng yếu quá...

Gilbert thấy chán nản.

Muốn có một đối thủ xứng tầm, cùng tuổi, cùng thực lực, có thể nói chuyện ngang hàng.

Dù biết đó chỉ là điều ích kỷ, nhưng trong thâm tâm, anh luôn tìm kiếm.

Người đàn ông này được nói là rất mạnh.Nếu đã đánh bại “Minotaur” kia, thì chắc chắn là cực kỳ mạnh.Có thể người đàn ông này có thực lực đủ để đấu ngang hàng với anh.

Tuy nhiên, anh ta lại không có vẻ gì là mạnh.

Vậy thì phải tự xác minh...

Nghĩ vậy, anh ta đề nghị một trận giả chiến.

Trận đấu bắt đầu.

Nhưng dù tấn công bao nhiêu, đối phương không hề phản công.

Gilbert thấy khó hiểu, thì người kia lên tiếng:

“Tôi biết anh đang giữ ý, nhưng... Không cần phải nương tay đến thế đâu? Với mức đó thì tôi vẫn theo kịp mà.”

Người đàn ông trước mặt nói như vậy.

Có vẻ như cảm nhận được sự nương tay từ anh ta.

Đây là lần đầu tiên anh gặp chuyện như vậy.

Thông thường, trận đấu kết thúc trước khi Gilbert kịp tung hết sức.

Có lẽ chính Gilbert cũng vô thức nương tay với đối thủ.

... Dù lần này, anh không có ý đó.

“Sao? ... Ra vậy, tôi xin lỗi nhé. Vậy thì... mức này thì sao?”

Gilbert bỏ hết do dự, dốc toàn lực tấn công.

Đòn tấn công bằng giáo của anh ta còn mãnh liệt đến nỗi chính Gilbert cũng ngạc nhiên.

Lần đầu tiên anh ta vung giáo mà cảm thấy dễ chịu đến thế.

Đòn liên kích sắc bén đến mức có thể gọi là nhanh nhất từ trước tới nay.

... Thế mà.

Chuyện gì đây?

Không hề chạm được vào đối phương.

Thậm chí, đối phương còn không thèm dùng kiếm gỗ.

Trong khi đó, Gilbert đã vượt qua cả giới hạn.

Vậy mà vẫn không thể chạm tới người đàn ông đó.

Dù chỉ một đòn cũng không trúng.

Lần đầu tiên gặp chuyện như vậy.

Và rồi, người đàn ông kia nói:

“Không sao đâu. Vẫn còn chậm.”

“... Ra vậy.”

Được thôi, nếu vậy...

Gilbert cười thầm trong lòng.

Điều gì đó trong anh ta vỡ vụn.

... Theo ý người đàn ông, anh ta dốc toàn lực.

“Long diệt cực xuyên xung.”

Một đòn mạnh nhất của Gilbert, đã hạ rồng sấm, với tốc độ nhanh như chớp.

Mũi giáo chí mạng bỏ lại cả âm thanh phía sau.

Vì đây là lần đầu tiên anh dùng kỹ thuật này với người.

Đây vốn là đòn mà anh không được phép sử dụng.

... Tuy nhiên.

Đòn đánh đã được Gilbert tung ra ngay lập tức.

Không phải là một hành động có suy nghĩ.

Theo bản năng, cơ thể anh đã đưa ra lựa chọn.

Trực giác chiến đấu được tôi luyện đến giới hạn và sắc bén hơn cả suy nghĩ đã phán đoán nhanh hơn.

... Nếu không dùng chiêu này, giáo của anh sẽ không bao giờ chạm tới người đàn ông này.

Khi Gilbert nhận ra, mũi giáo đã sắp chạm vào cổ họng người đàn ông.

Một đòn nhanh đến mức chính ý thức của bản thân cũng không theo kịp.

Được rồi, giáo của mình sắp chạm đến người đàn ông đó.

Đó là điều duy nhất trong đầu Gilbert lúc đó.

... May quá, đã chạm tới.

Ngay khoảnh khắc nghĩ vậy, cơ thể đối phương biến mất như ảo ảnh.

Khi nhận ra, anh ta đã đứng sau lưng Gilbert.

Không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Chỉ còn biết sững sờ.

Nhưng trước khi kịp thất vọng, anh nhận ra điều kỳ lạ.

Mặt sàn lát đá trước mắt rạn nứt, lún xuống một khoảng lớn.

Chỗ mà người đàn ông kia đã đứng khi nãy.

Tại sao lại như vậy?

Lúc nãy chưa hề có vết nứt nào.

Cái sàn này trở nên như vậy là do người đàn ông đó đã làm gì đó.

Ngoảnh lại, thấy đá lát bị vỡ vụn khắp nơi.

Chắc chắn đã có va chạm cực mạnh.

Vậy mà, không hề nghe thấy âm thanh nào.

Đây là cái quái gì vậy...?

“... Tôi chịu thua. Tôi thua.”

Khi Gilbert còn đang bối rối, người đàn ông đứng sau lưng nói như vậy.

“Không cần tiếp tục nữa. Vậy là được rồi.”

“... Sa, sao? Rốt cuộc là sao...?”

Rõ ràng là thua hoàn toàn.

Lần đầu tiên Gilbert thua đến mức không thể phản bác.

Thế mà người đàn ông đó lại nói “Tôi thua.”

Anh ta đã cố tình “thua”.

Trong sân huấn luyện vẫn còn các thuộc hạ của anh đang luyện tập.

Chắc anh ta để ý đến ánh mắt đó.

Anh không chỉ thua, mà còn được nể mặt.

Cứ như vậy, người đàn ông đó hướng về phía cổng ra của sân huấn luyện...

Khi lướt qua nhau, anh ta nói:

“Tôi mong lần sau gặp lại.”

Nói rồi rời đi, không quay đầu lại.

Bị thương hại và từ chối chiến đấu.

Với người dùng võ làm lẽ sống, đây là nỗi nhục lớn nhất.

Gilbert, bị bỏ lại một mình giữa sân huấn luyện, run lên vì lần đầu cảm nhận được mùi vị thất bại.

Tuy nhiên, hơn thế... anh lại thấy vui mừng khôn xiết.

Vì đã tìm được một đối thủ để hướng đến.

Khi nhận ra, “Giáo thánh” Gilbert nở một nụ cười dữ tợn và thì thầm.

“Ừm, được. Từ giờ, có vẻ thú vị đây.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận