“Cậu là người đã cứu mạng con gái ta sao... Trông trẻ hơn ta tưởng đấy. Ta lại gần cậu rồi nói chuyện được chứ?”
Cha của Lean từ chiếc ghế nặng đặt trên bục đứng dậy và chậm rãi bước về phía chúng tôi.
Tuy được nói là trẻ hơn ta tưởng, nhưng ngược lại, cha của Lean trông già hơn so với tưởng tượng của tôi một chút.
Có thể vì uy nghi và phong thái oai nghiêm khiến ông trông như vậy, hoặc có thể là điều gì đó tương tự.
“Tôi nói trước, tôi không phải quý tộc hay gì cả. Có thể sẽ làm điều thất lễ... Như vậy có ổn được không?”
Tôi nói trước vì không rành lễ nghi.
Ines, người đang quỳ, nhíu mày một cái.
... Có lẽ lời đó cũng không được hay cho lắm nhỉ?
“Ha ha, tất nhiên là không sao rồi. Chỉ có quý tộc mới bận tâm đến mấy chuyện đó thôi. Thật ra như thế này còn dễ nói chuyện hơn nhiều.”
“Vậy à, nếu vậy thì tốt rồi.”
Cha của Lean đứng yên trước mặt tôi, nói.
“Nhưng hơn hết, người phải cảm ơn lại chính là ta đây”
Rồi ông ta nắm lấy tay tôi, bàn tay đầy vết nhăn và vết sẹo, cúi đầu thật sâu.
“Xin được phép cảm ơn một lần nữa. Nếu không có công lao của ngươi thì con gái ta đã không còn trên đời này. Dù cảm ơn bao nhiêu cũng không đủ. Ta chân thành cảm ơn ngươi. Thật sự, cảm ơn rất nhiều.”
Tôi không biết lễ nghi của quý tộc, nhưng từng cử chỉ, từng lời nói đều toát lên lòng biết ơn chân thành.
“Vâng, không có gì to tát đâu. Chỉ lời đó là đủ rồi.”
Với lời nói của tôi, cha của Lean gật đầu hài lòng.
... Được rồi, giờ tôi đã nhận được lời cảm ơn.
Tôi liếc nhìn Lean rồi nghĩ là có thể về rồi thì...
“Nhưng ta không thể để ân nhân có ân tình lớn mà tay không trở về được? Dù là đất đai, tiền bạc, dinh thự hay bất cứ thứ gì, cứ nói đi. Ta sẽ trả công xứng đáng hết mức có thể. Ngươi muốn điều gì không?”
“... Không, tôi không có yêu cầu gì cả. Xin lỗi nhưng tôi không cần.”
Lại một lần nữa, giống như cuộc đối thoại lặp lại với Lean.
Có lẽ là truyền thống gia đình?
Nhưng mong muốn của tôi chỉ là được mạnh hơn, học được “Kỹ năng”và trở thành “Mạo hiểm giả” có đủ năng lực để bắt đầu hành trình phiêu lưu.
Mong muốn đó có vẻ xa vời và đầy khó khăn...
Ít nhất thì, đó không phải thứ có thể mua được bằng tiền.
“... Thế à. Không cần tiền hay đất đai sao...”
Cha của Lean suy nghĩ một lát rồi nói.
“Vậy còn kho báu sinh ra từ mê cung thì sao? Quốc gia ta, như ngươi đã biết, là nơi sở hữu mê cung cổ xưa nhất thế giới. Trong kho báu chứa vô số báu vật quý hiếm được khai quật qua hàng trăm năm, đều là vật phẩm sinh ra từ mê cung. Có những thứ không thể mua bằng tiền, rất tiện lợi nữa... Nếu muốn, ngươi có thể lấy đi nửa số đồ được cất giữ ở đó. Thế nào?”
“C, cha ơi, đến mức đó thì...!?”
Anh trai Lean nhìn cha bằng vẻ ngạc nhiên.
Thành thật mà nói, tôi cũng đang bối rối khi nghe chuyện đó.
Tôi không biết kho báu đó có bao nhiêu, nhưng thật sự tôi không cần.
Giờ tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Trước hết, nếu có nhận thì cũng không biết để đâu.
“Không, tôi cũng không cần.”
“Ừm, vậy thì ngươi muốn gì? Nói ra thì ta dễ giúp hơn.”
“Không, những món quà xa hoa thực sự không cần đâu. Chỉ lời cảm ơn vừa rồi là đủ rồi”
Chỉ cứu Lean khỏi con bò điên, tôi không làm gì to tát cả.
Và chắc chắn, với kỹ năng “kỹ năng” mà cô bé có, việc đó chỉ là chuyện nhỏ.
Tôi chỉ là xen vào thôi.
Quả là cha con trọng tình nghĩa.
Có lẽ đó là văn hóa của họ.
“... Không cần gì à. Ừm. Vậy, thứ gì sẽ tốt đây...”
Cha của Lean ngước nhìn trần nhà, suy nghĩ.
... Thật sự không cần gì cả.
“... Vậy còn thứ gì xứng đáng với ân tình cứu mạng con gái ta không?”
Cha của Lean thì thầm, rồi như chợt nghĩ ra, đi về phía chiếc ghế sang trọng mà ông vừa ngồi, lấy thanh kiếm xỉn màu treo trên tường phía sau.
“Cái này thì sao?”
Rồi ông quay lại đưa cho tôi hắc kiếm cũ.
“Đây là kiếm... sao...?”
“Đúng vậy. Bề ngoài nó hơi xấu.”
Tôi cầm lên nhìn kỹ, còn băn khoăn không biết thật sự có phải kiếm không.
Chắc chắn nó có hình dạng kiếm.
Nhưng quá cũ nát, nhiều chỗ bị đen, lưỡi kiếm nhiều chỗ mẻ, chắc chắn không thể cắt gì được.
Nhìn kỹ còn thấy nhiều chỗ lõm xuống méo mó.
Nói một cách đơn giản, đây không phải kiếm mà là một khối kim loại dẹp dày.
Thêm vào đó, không biết chất liệu là gì nhưng rất nặng.
Ngay khi cầm lên, tôi gần như suýt rơi.
Như thể toàn bộ làm bằng kim loại nặng hơn chì.
“Cha ơi, đó là...!?”
“Không sao, Rein. Giờ ta đã nghỉ hưu rồi, nó chỉ còn là vật trang trí thôi. Trước đây có bản sao giống bề ngoài nó vậy nhỉ? Nếu thay bằng cái đó thì chắc chắn không ai nhận ra đâu.”
“Nhưng mà...!”
“Ines. Gilbert. Các ngươi cũng phải giữ bí mật.”
“Vâng, tuân lệnh.”
“... Được rồi.”
Tôi nhìn họ trò chuyện, rồi nhìn hắc kiếm dẹp khó gọi là kiếm đang cầm trong tay.
Cái này thật sự có thể nhận nó không?
“Có phải đây là vật quý giá không? Nếu vậy thì tôi không thể nhận được.”
“Không, không, đó chỉ là thứ ta nhặt được trên đường đi. Ban đầu không thuộc về ai cả. Chỉ tình cờ thích nên đã dùng một thời gian thôi.”
“Nhặt được trên đường đi à.”
“Ừ, tóm lại là đồ cũ của ta. Nếu vậy thì ngươi có nhận không?”
Tôi nhìn lại hắc kiếm trong tay.
Đồ cũ của cha của Lean à.
Nhiều chỗ lưỡi bị mẻ, không thể cắt được.
Nhìn càng kỹ càng thấy nó thô kệch, xấu xí.
Nó rất nặng, nhưng nếu coi là dụng cụ luyện tập thì cũng không tệ.
... Có khi rất hợp để đóng cọc tại công trường xây dựng.
“Được... Vậy, cảm ơn, tôi xin nhận”
Tôi trả lời thì cha của Lean mỉm cười.
“Thử vung xem nào”
“... Như này?”
Tôi làm theo lời, vung hắc kiếm bằng một tay.
Quả nhiên, nặng thật.
Nhưng không đến mức không vung được.
Nếu có thêm “Cường hoá thể lực” thì sẽ không vấn đề gì.
“Thế nào?”
“Nặng thật, nhưng không đến mức không vung được”
“Ha hâ, vậy à, có thể vung bằng một tay sao. Thanh kiếm này trông có hơi bình thường... nhưng rất bền đấy. Nó nhiều lần cứu mạng ta trong lúc nguy hiểm...”
Cha của Lean nhìn với ánh mắt hoài niệm.
Chắc nó là vật quý giá thật nhỉ...?
Nhưng một khi đã nhận thì không thể trả lại rồi.
“Vậy tôi sẽ trân trọng dùng nó.”
“Ừ, hãy làm thế.”
Cha của Lean cười vui vẻ.
“Còn về con gái ta... Nếu ngươi không phiền thì có thể rèn luyện nó một chút không? Dạo này tình hình hỗn loạn... Ta hơi lo.”
Lean à?
Tôi?
Nữa, lại đột ngột thế này...
“Không, tôi nghĩ mình chẳng có gì để dạy. Hơn nữa, chuyện đó phải do chính em ấy quyết định... Tôi nghĩ cha mẹ can thiệp quá nhiều vào việc con gái cũng không tốt đâu?”
“Đúng thế.”
Cha của Lean cười vui vẻ.
Ông là một người trung niên rất hay cười.
Nhưng mọi người xung quanh đều căng thẳng.
Đặc biệt là Ines, người đang trừng mắt nhìn tôi.
... Tôi có lỡ nói điều gì không hay chăng?
“... Có phải tôi đã nói sai điều gì?”
“Không, không. Không có gì đâu. Ngược lại, lâu rồi ta mới có cuộc trò chuyện thế này nên rất vui.”
“Vậy... tôi có thể về được chưa?”
“Được, xin lỗi đã giữ cậu. Với tư cách là cha của Lean, ta xin cảm ơn lần nữa.”
“Không có gì. Chính tôi mới là người cảm thấy không phải khi nhận được món quà lớn như vậy.”
Thật sự, tôi không cần gì cả.
Không hiểu sao, đây có vẻ là một thứ quan trọng.
Nhưng có lẽ đây lại là điều tốt.
Hắc kiếm tuy cũ, nhưng vì thế tôi có thể nhận nó mà không áy náy.
Nghe nói nó rất bền, và độ nặng đó có thể rất tốt cho luyện tập.
Nó khá rộng, cũng tiện cho việc dọn rãnh thoát nước.
... Mai, tôi sẽ thử dùng ngay.
“Vậy tôi xin phép về.”
Rồi lần này tôi thật sự, chia tay Lean và mọi người, rời khỏi lâu đài, nhanh chóng về nhà để đi tắm công cộng, rửa mồ hôi cả ngày nay...
... Đó là dự định.
“Tôi có chuyện muốn nói. Theo tôi một chút.”
... Tôi bị Ines, gia thần của Lean, gọi lại.


0 Bình luận