Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường
Hikaru Sugii Yuu Akinashi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05

Chương 5 Dù ốm đau hay lúc khỏe mạnh

1 Bình luận - Độ dài: 8,293 từ - Cập nhật:

Chương 5 Dù ốm đau hay lúc khỏe mạnh

                    

"Nghe nói cậu sắp debut làm idol à?"

Ngay cả Hanazono-sensei cũng gửi một tin nhắn LINE như thế.

"Em có đâu. Akane kể với cô à?"

"Ừ. Cậu debut với concept trai hay gái thế?"

"Em đã bảo là không có mà."

Sau đó, một loạt sticker từ game idol nào đó được gửi đến liên tục, khiến phòng chat của chúng tôi tràn ngập một vẻ lộng lẫy đến kỳ quặc.

"Nhưng cũng đến lúc phải nghĩ đến chuyện công ty quản lý rồi chứ."

"Bọn em cũng đang hỏi chuyện nhiều người nhưng vẫn chưa quyết được ạ."

"Chuyện này dính đến tiền bạc nên không thể nhờ vả người không ra gì được nhỉ."

Đúng là vậy thật, tôi nghĩ. Nếu nhờ một cá nhân thì phải chọn người cực kỳ đáng tin cậy.

"Nếu chỉ cần nằm ườn ra nhắn LINE là được thì để chị làm cho."

"Cô có vẻ khỏe khoắn là em mừng rồi!"

Tôi cũng đáp lại bằng một tràng sticker chẳng ăn nhập vào đâu.

Cô giáo nhanh chóng đổi chủ đề.

"Mà này, cô không được nghe bản cantata ở Lễ hội Âm nhạc à?"

"Em bận quá nên quên mất. Xin lỗi cô."

Trong số các bản nhạc chúng tôi đã chơi ở Lễ hội Âm nhạc, bản 'Hai mươi sáu biến tấu trên chủ đề thời kỳ Trung Phục Hưng' đã được đăng lên kênh của PNO nên Hanazono-sensei có thể nghe ngay. Nhưng bản cantata của Bach thì không thể làm vậy. Video có mặt quá nhiều học sinh trường tôi, nên việc đăng lên một trang web chia sẻ video sẽ gây ra vô số vấn đề về quyền riêng tư.

"Em sẽ đăng lên cloud. Chỉ cần file âm thanh là được ạ?"

"Cô muốn xem cả video nữa. Muốn xem Musao đã dẫn dắt dàn nhạc và hợp xướng ngầu thế nào."

Tôi thở dài. Dựng video thì vừa chỉnh sửa vừa encode rất phiền phức, nhưng thôi thì một yêu cầu nhỏ nhặt thế này cũng nên chiều theo.

Dù sao đi nữa── bản cantata của Bach tại Lễ hội Âm nhạc chính là do Hanazono-sensei lên kế hoạch.

"Cứ gửi luôn cả video của lễ hội cho cô cũng được mà."

"Dung lượng kinh khủng lắm đấy ạ. Bay hết cả giga luôn."

"Phòng riêng của cô có đường truyền LAN nên không sao."

Ra là vậy. Bảo sao cô ấy có thể thoải mái đăng video lên các trang mạng như thế.

Không, nhưng mà. Tôi không thể cho cô ấy xem bản chưa chỉnh sửa được. Có một đoạn khá dài quay cảnh tôi nhận những tiếng cổ vũ không mấy lịch sự từ phía khán giả. Nếu để cô ấy thấy cảnh đó, chắc chắn tôi sẽ bị trêu chọc.

"Em muốn chất lượng âm thanh tốt nhất có thể nên cô cho phép em chỉnh sửa một chút nhé," tôi viết một nửa lời nói dối.

"Muốn xem sớm quá. Bản biến tấu Phục Hưng đã đỉnh như vậy rồi thì bản Bach chắc chắn cũng phải tuyệt vời lắm nhỉ."

Bị đặt kỳ vọng cao quá rồi.

Bản biến tấu Phục Hưng ngày hôm đó là một màn trình diễn xuất thần nhờ sự kết hợp của nhiều yếu tố khác nhau, nói hoa mỹ thì là màn diễn để đời, còn nói khó nghe thì chỉ là ăn may. Còn bản Bach thì──まあ, chỉ ở mức tạm ổn. Bị kỳ vọng quá nhiều cũng phiền.

"Em sẽ đăng lên trong hôm nay ạ."

Một sticker hình con nhím đang nhảy tưng tưng được gửi lại, cuộc trò chuyện tạm dừng ở đó.

Tôi thở dài, đặt điện thoại xuống và quay lại với chiếc laptop.

Vừa tiến hành encode, tôi vừa nghĩ về Hanazono-sensei.

Lần này, tôi lại không thể hỏi được. Rằng sức khỏe của cô thế nào──.

Tôi không biết liệu có nên hỏi hay không, và dù có được phép, tôi vẫn sợ phải nghe một câu trả lời tồi tệ. Nhưng cứ không biết gì như thế này rồi lại đột ngột nghe tin cô phải phẫu thuật từ miệng người khác như hồi đêm Giáng sinh thì tim tôi cũng đau lắm.

Chỉ qua những cuộc trò chuyện online, tôi chẳng thể biết được gì cả.

Người đó có thể dùng bao nhiêu lời nói dối ngọt ngào để đánh lừa tôi cũng được.

Giữa tháng Ba, tôi nhận được một email đã lâu không thấy từ Kakizaki-san. Cô ấy là người của Naked Egg, công ty tổ chức sự kiện đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.

"Thành thật xin lỗi vì đã làm phiền anh trong lúc bận rộn. Tôi xin gửi danh sách sơ bộ các sự kiện do công ty chúng tôi lên kế hoạch từ tháng sau trở đi, mong các bạn xem xét tham gia──"

Nhìn cách hành văn ngày càng trở nên khách sáo so với trước kia, tôi cảm thấy thật phức tạp. Lời mời đầu tiên là "rất mong các bạn tham gia", còn bây giờ thì lại là "mong các bạn xem xét".

Vì mang ơn họ đã là người đầu tiên quảng bá cho PNO, tôi muốn cố gắng đáp lại kỳ vọng và tham gia, nhưng chúng tôi cũng vướng bận việc học nên không thể dễ dàng sắp xếp được. Việc phải biểu diễn theo một khuôn mẫu do họ chuẩn bị sẵn từ A đến Z cũng khiến tôi cảm thấy hơi gò bó. Hơn nữa, dù Kakizaki-san không có lỗi gì, nhưng giám đốc Tamamura của công ty đó lại là người dễ dãi theo một nghĩa không hay (một cách diễn đạt thật lạ), nên tôi thấy hơi sợ khi phải tiếp tục hợp tác.

Nếu chỉ có một mình Kakizaki-san thì.

Cô ấy hiểu cho hoàn cảnh của chúng tôi, lại có thừa nhiệt huyết và rất tinh ý.

Hử?

Tôi chợt nghĩ, lẽ nào người đó lại là ứng cử viên hoàn hảo cho vị trí quản lý?

Làm việc giỏi. Am hiểu ngành công nghiệp âm nhạc và cũng có chút tiếng tăm. Lễ nghi cũng rất chu đáo.

Không, nhưng mà.

Trước hết, cô ấy là nhân viên của công ty cổ phần Naked Egg. Công việc chính là một nhà tổ chức sự kiện. Nếu lại thêm cả việc chăm lo cho chúng tôi nữa, thì cả công ty sẽ phải dính líu vào. Tôi không muốn thế. Tôi muốn giữ khoảng cách với giám đốc Tamamura.

Nhưng tôi cũng không thể yêu cầu cô ấy nghỉ việc được. Tôi không có quyền nói những điều ích kỷ như vậy, và quan trọng là chúng tôi không thể trả cho cô ấy mức lương đủ để một người lớn trang trải cuộc sống. Vì đây chỉ là hoạt động ban nhạc xen kẽ với việc học, nên công việc quản lý chắc cũng không nhiều.

Hơn nữa, nếu hỏi rằng Kakizaki-san có phải là một người hoàn toàn đáng tin cậy không──dù nói ra điều này khi đã được giúp đỡ rất nhiều thật sự rất thất lễ──nhưng vẫn có những điểm tôi không thể khẳng định chắc chắn được. Tôi hoàn toàn không biết gì về người đó. Ví dụ như nếu bây giờ cô ấy đột nhiên bặt vô âm tín, tôi cũng chẳng thể làm gì được.

Tôi từ bỏ ý định về Kakizaki-san.

Rốt cuộc thì những điều kiện tôi mong muốn quá ư là tiện lợi. Chẳng thể nào tìm thấy được.

Nếu phải lê bước khắp nơi để tìm kiếm một cuộc gặp gỡ kỳ diệu, thì có lẽ vừa càu nhàu phiền phức vừa tự mình làm sẽ tốt hơn chăng?

Trước mắt là buổi live tiếp theo. Chúng tôi vẫn chưa một lần biểu diễn với đội hình năm người bao gồm cả Kaya. Có rất nhiều bản phối và ý tưởng chỉ có thể thực hiện được với năm người đang được tích trữ. Kỳ thi cũng đã vượt qua một cách an toàn rồi, phải nhanh chóng lên kế hoạch thôi.

Kế hoạch...

Sắp xếp lịch trình, đặt địa điểm.

Thông báo, bán vé...

AAAAAAA.

Tôi gục ngã xuống giường.

Cảm giác phiền phức cuộn xoáy và ăn sâu vào trong não tuỷ.

Chán quá rồi. Không muốn động một ngón tay.

Trước giờ tôi chưa từng ý thức được, nhưng có lẽ tôi là một kẻ không phù hợp với xã hội. Cái việc cứ phải răm rắp làm những điều cần làm, đối với tôi nó là một sự đau khổ tột cùng.

Không ổn rồi. Không ổn rồi. Cử động đi. Dậy đi. Cứ ngủ thế này thì PNO sau này sẽ mãi mãi không thể có live được nữa, các thành viên cũng sẽ chán nản mà rời đi, còn tôi thì sẽ già đi trong vô dụng và cô độc rồi chết đi, trở thành một vết bẩn trên tấm ga giường.

Tôi chống tay kéo bản thân đang chìm trong những ảo tưởng vớ vẩn ra khỏi giường.

Tôi trở lại trước máy tính.

Đầu tiên, trả lời Kakizaki-san rằng "chúng tôi sẽ xem xét". Sau đó, truy cập vào trang web của studio 'Moon Echo'. Tạm thời cứ đặt lịch tập cho cả năm người đã. Chỉ cần cùng nhau hoà tấu, có lẽ tôi sẽ có động lực để làm những việc lặt vặt.

Thế nhưng, khi nhìn vào trang đặt lịch trực tuyến, phòng studio rộng rãi dưới tầng hầm mà chúng tôi hay dùng đã bị đặt kín cho đến tận tuần sau nữa.

"Vì công trình tu sửa"

Một dòng ghi chú như vậy cũng hiện ra. Tu sửa? Studio ở đó khá mới và sạch sẽ nên tôi thấy không cần thiết...

Những phòng có thể đặt được chỉ toàn là những phòng hẹp như sáu chiếu, tám chiếu, mười chiếu. Năm người thì sẽ khá chật chội. Đành chịu, tôi đặt phòng mười chiếu coi như là đỡ nhất, rồi gửi liên lạc cho các thành viên trong ban nhạc.

Sau đó, tôi kiểm tra phòng chat LINE với Hanazono-sensei.

Đã hai ngày kể từ khi tôi đăng tải và chia sẻ video cantata của Lễ hội Âm nhạc mà cô nhờ.

Thậm chí còn chưa có dấu hiệu "đã xem". Có chuyện gì vậy nhỉ.

Cô ấy bận sao? Ví dụ như, kiểm tra gì đó tốn thời gian, hoặc vật lý trị liệu.

Hoặc là──cô ấy lại bị chuyển đến khu bệnh đặc biệt...?

Bên trong lồng ngực tôi nhói lên một cơn đau buốt.

Tôi lắc đầu để xua đi những tưởng tượng tồi tệ.

Đừng có hoảng loạn chỉ vì hai ngày tin nhắn chưa được xem. Có nghĩ cũng chẳng giải quyết được gì. Tôi úp điện thoại xuống và quay lại giường.

Chiều hôm sau, khi đến 'Moon Echo' ở Shinjuku, quả thật có các nhân viên công trình đang bận rộn ra vào ở sảnh. Tiếng thi công cũng văng vẳng vọng lại.

"Đang tu sửa thang máy và khu vực live space đấy."

Kurokawa-san ở quầy lễ tân cho tôi biết.

"Có khách ở khu vực đang thi công thì nguy hiểm nên toàn bộ studio dưới hầm đều bị đóng cửa."

"Vậy ạ. Khoảng khi nào thì xong ạ?"

"Tuần sau."

Đành chịu thôi. Cho đến lúc đó, đành phải chịu đựng ở studio C mười chiếu vậy.

"À này, thứ Năm tuần sau nữa mấy đứa có rảnh không? Anh định quay một video giới thiệu sau khi khu vực live space được tu sửa xong."

Kurokawa-san nhoài người ra khỏi quầy.

"Tiện thể thì muốn quay cả cảnh đang biểu diễn nữa. Mấy đứa thì sẽ là một quảng cáo tốt. Cũng có trả tiền công nữa."

"...Bọn em bắt đầu được nghỉ xuân từ hôm đó rồi ạ."

Shizuki nói sau khi kiểm tra lịch trên điện thoại.

"Vậy thì có khối thời gian nhỉ. Muốn làm muốn làm."

Akane nói, rồi chợt che miệng nhìn về phía Kaya.

"Kaya-chan thì sao? Lịch trình có khớp không?"

"A, em có lễ bế giảng vào hôm đó ạ. Buổi sáng là kết thúc rồi nên từ chiều thì em không sao ạ."

"Vậy à, tuyệt! Vậy làm thôi, mọi người đều được chứ?"

Tôi và Rinko nhìn nhau rồi gật đầu.

Lúc đó, Shizuki nói với vẻ mặt lo lắng.

"À ừm, Kaya-san, vậy lễ tốt nghiệp của bạn thì sao ạ? Sau tốt nghiệp rồi vẫn còn lễ bế giảng ạ?"

"A... chuyện đó, ừm..."

Kaya ngập ngừng rồi cụp mắt xuống.

Ra là vậy, tôi thì đã được giải thích dạo trước nhưng mọi người thì chưa biết.

Tôi thay lời cho Kaya đang có vẻ khó nói, giải thích rằng vì trường cô ấy là trường liên cấp trung học cơ sở và phổ thông nên không có lễ tốt nghiệp trung học, họ cứ học bình thường cho đến hết học kỳ ba rồi kết thúc bằng lễ bế giảng.

"Hảả, không có lễ tốt nghiệp á?"

Người phản ứng mạnh nhất lại là Akane.

"Buồn chết mất! Tớ đã không đi lễ tốt nghiệp cấp hai và hối hận thực sự luôn đấy."

Kaya trông càng thêm khó xử.

"Nhưng, vì trường cũng không có kỷ niệm gì tốt đẹp đặc biệt... nên không có cũng..."

"Tớ cũng thế, vì tớ toàn trốn học mà! Nhưng mà nếu không thể kết thúc một cách trọn vẹn thì cũng không thể bắt đầu một cách trọn vẹn được, hay là, ừm, sao nhỉ, nói chung không có lễ tốt nghiệp là buồn lắm đấy."

Mặc dù không thể diễn đạt thành lời một cách trôi chảy── à không, chính vì không thể, nên lời kêu gọi của Akane lại có một sức thuyết phục chắc chắn.

"Vậy thì chúng ta tự tổ chức đi."

Rinko đột nhiên nói.

"Vào ngày bế giảng, chúng ta sẽ đến trường đón Kaya, tung hô cậu ấy lên, rồi sau đó đến 'Moon Echo'. Được mượn cả không gian live thì quá hợp rồi. Chúng ta sẽ chơi thật nhiều những bài hát mang không khí tốt nghiệp dành cho Kaya."

"Tuyệt vời quá ạ! Là buổi diễn tốt nghiệp của Kaya-san nhỉ!"

Shizuki cũng hào hứng cất giọng.

"À, buổi diễn tốt nghiệp lại thành một ý nghĩa khác mất. Ừm, nên gọi là gì nhỉ, nói chung là một buổi live chúc mừng ạ."

"Không cho khán giả vào được đâu nhé? Vì phải ưu tiên cho việc quay phim," Kurokawa-san bình tĩnh xen vào.

"Không sao đâu ạ! Vì đây là buổi live dành cho Kaya-san mà."

"Tớ nghĩ là ý hay đấy... Kaya thì sao?" tôi chuyển hướng nhìn.

"A... Cảm ơn các anh chị, em vui lắm ạ."

Kaya che miệng, mắt rưng rưng.

"Quyết định vậy nhé! Nào, đi tập thôi!"

Akane nhận lấy chiếc giỏ đựng micro và dây cáp đi thuê từ quầy, rồi hớn hở bước về phía cầu thang.

"Chơi thật nhiều bài hát mang không khí tốt nghiệp... nghĩa là ngoài bài hát gốc mới đây, mình cũng sẽ cover nữa ạ?" Kaya hỏi.

"Nếu là một buổi live nội bộ không có khán giả thì như vậy cũng hay mà," tôi gật đầu.

"Makoto-san, nếu nói về bài hát tốt nghiệp thì anh nghĩ đến bài nào ạ?" Shizuki hỏi từ phía đối diện.

"Ừm... 'Mrs. Robinson'."

"Đó không phải là bài hát tốt nghiệp! Chỉ là vì tựa phim là 'The Graduate' thôi chứ!" Akane đang đi trước quay lại và bắt bẻ ngay lập tức.

"Hơn nữa còn là phim ngoại tình. Quả là Murase-kun."

"Makoto-san! Chẳng phải anh vừa mới thề với chiếc nhẫn là sẽ không bao giờ ngoại tình hay sao!"

"Ể, nh-nhẫn? Là sao vậy ạ, senpai?"

Chỉ là chợt nghĩ ra rồi nói thôi mà bị tập trung công kích thế này có quá đáng không chứ.

"Ừm, bỏ qua chuyện cover đi, tớ sẽ sáng tác thêm một bài hát tốt nghiệp gốc nữa. Bài hiện có là để Akane hát, nên bài nữa sẽ để Kaya hát."

Tôi cố gắng hết sức để lái sang chuyện khác.

"Thật ạ! Senpai vì em mà..."

Kaya mắt long lanh, ôm chặt lấy bao đàn guitar bass. Tốt rồi, đã né được đòn truy hỏi thành công.

Mặc dù lâm vào cảnh phải vội vàng viết thêm một bài nữa, nhưng dù sao thì tôi cũng đã muốn viết một bài cho Kaya từ trước rồi, nên đây cũng là một cơ hội tốt.

"Murase-kun. Chúng ta đi xem thử studio mới đi."

Rinko đã nói như vậy vào lúc sắp hết giờ nghỉ trưa ngày hôm sau.

"Buổi tập hôm qua phòng đúng là hẹp quá. Cứ trông cậy vào mỗi 'Moon Echo' thì sau này có thể sẽ lại gặp phải sự bất tiện như vậy, nên phải tìm trước những nơi khác nữa."

"Ừm. Đúng là vậy."

"Nhờ mối quan hệ của anh trai, tớ đã tìm được một nơi khá tốt. Hơn nữa địa điểm lại ở Ikebukuro, tiện lợi đúng không."

Gần hơn một chút so với Shinjuku, nơi có 'Moon Echo'. Ngược lại thì có hơi áy náy vì sẽ xa hơn cho Kaya, nhưng dù sao thì từ tháng Tư này Kaya cũng sẽ là học sinh trường mình, nên nếu ghé qua studio trên đường đi học về thì Ikebukuro hay Shinjuku cũng không khác nhau là mấy.

"Nhưng nếu là chuyện quan trọng như vậy thì đáng lẽ cậu nên nói lúc có đủ mọi người vừa nãy chứ."

Chuông báo hết giờ reo, cả Shizuki và Akane đều đã đi về lớp trước, tôi và cậu ấy ra khỏi phòng chuẩn bị muộn hơn một chút thì mới bị cắt ngang bởi câu chuyện này.

"Nếu để hai người đó nghe thấy, họ sẽ đòi đi theo cho xem."

"Hả? Không phải tất cả mọi người cùng đi à?"

"Chỉ có tớ và Murase-kun thôi."

"Tại sao?"

"Dạo gần đây chúng ta hoàn toàn không có thời gian riêng cho hai người đúng không. Vì thế, tớ nghĩ Murase-kun đã thả lỏng đi khá nhiều rồi."

"Thả lỏng là sao...?"

"Cậu không có linh cảm gì à?"

"Không một chút nào."

"Chính cái việc cậu chẳng biết gì mới là bằng chứng đấy."

Ểểểểểể... Cái lý lẽ gì vậy. Thế thì còn phản bác thế nào được nữa.

"Về điểm đó, chúng ta hãy thảo luận kỹ trên tàu nhé."

Nói là vậy, nhưng Akane học cùng lớp với Rinko, Shizuki cũng ở lớp ba ngay bên cạnh. Vào những ngày không có buổi tập ở studio thì chúng tôi cũng thường về cùng nhau, nên việc chỉ có tôi và Rinko đi ra ga mà không để ai biết là điều không thể. Cả bốn người chạm mặt nhau ngay ở cổng trường.

"Murase-kun của hôm nay sẽ do tớ độc chiếm."

Cuối cùng thì cậu ấy cũng chẳng thèm che giấu việc đối xử với tôi như một món đồ nữa.

"Tớ thì lúc nào cũng độc chiếm Makoto-chan trên tàu lúc về nên một chút thì cũng không sao."

Akane nói y hệt câu đã từng nói lần nào đó.

"Ư ư... Tôi cũng đã được độc chiếm trọn vẹn cả ngày hôm trước rồi... nên xét theo thứ tự thì đến lượt Rinko-san ạ..."

Shizuki lẩm bẩm với vẻ tiếc nuối thực sự.

"Không, đi bốn người cũng được mà. Đi xem studio thôi mà, đúng không?"

Tôi bâng quơ nói thử thì cả Akane và Shizuki đều nhíu mày.

"Makoto-chan không có trái tim à?" "Anh hãy nghĩ cho cảm xúc của Rinko-san nữa chứ!"

Dạo gần đây bị các phía thi nhau chỉ trích một cách khó hiểu đến phát khóc.

Lúc đợi tàu ở ga, tôi lại bị Rinko thuyết giáo.

"Cậu đã đi chơi riêng với cả Akane và Shizuki rồi đúng không. Tớ cũng nghe nói cậu lại đến nhà Kaya chơi nữa."

"Ừm... Có gì không ổn à?"

"Không không ổn. Cứ tiếp tục đi."

"Hả."

"Nhưng cơ hội phải được chia đều. Phải công bằng. Cậu là một phần trong chế độ phúc lợi của ban nhạc đấy."

Tôi đã trở thành một thứ gì đó còn hơn cả đồ vật nữa...

"Vì có vẻ như cậu không tự ý thức được nên lần này tớ sẽ nói thẳng, rằng tất cả chúng tớ đều thích Murase-kun, thích, thích, thích, thích đến không chịu nổi."

"Nghe đáng sợ quá."

"Thế nên hễ có cơ hội là bọn tớ muốn chơi đùa Murase-kun── à, nhầm, chơi với Murase-kun."

"Chỉ đổi một từ mà khác biệt kinh khủng vậy hả?"

"Chỉ cần đổi thành con gái là lượt xem đã kinh khủng rồi, đó chính là Murase-kun đấy."

"Liên quan gì chứ?"

"Cậu không thích được dành tình cảm cho à?"

Tôi thực sự rất yếu lòng trước cái nhìn buồn bã mà Rinko thỉnh thoảng lại hướng về phía tôi. Dù biết là diễn nhưng nó vẫn có một áp lực nhất định.

"...Cũng không phải là không thích. Còn hơn là bị ghét nhiều."

Nếu mọi người lấy tôi làm chủ đề trêu chọc chung để thân thiết với nhau hơn thì cũng là chuyện tốt. Chắc lúc chọn sô-cô-la cũng là theo kiểu đó, tôi nghĩ.

"Vậy thì tốt rồi," Rinko mỉm cười nhàn nhạt. "Nhưng nếu nói tớ hoàn toàn không hối hận thì cũng là nói dối."

"...Hối hận?"

"Chuyện lúc đầu, đã thuyết phục Shizuki tiếp tục chơi trống. Nếu không làm vậy, tớ đã có thể độc chiếm Murase-kun mãi mãi."

Tôi không biết cậu ấy nói thật đến đâu.

Thế nhưng, ánh mắt Rinko hướng về sân ga đối diện bên kia đường ray trông xa xăm và mong manh, tôi cứ thế nói ra những gì mình nghĩ.

"Cái 'nếu không làm vậy' đó, tớ nghĩ có lẽ nó vô nghĩa."

Sau một thoáng im lặng, Rinko quay lại nhìn tôi. Ánh mắt trong suốt. Vẻ mặt vô cảm của Rinko không phải là không có cảm xúc, mà là kết quả của sự vô sắc khi vô số màu sắc ánh sáng hòa trộn với nhau một cách đồng đều.

Vì vậy tôi cũng tiếp lời.

"Nếu Rinko là kiểu người nghe tiếng trống của Shizuki mà không cảm thấy tiếc nuối, thì ngay từ đầu tớ đã không bị tiếng đàn piano của Rinko thu hút. Nên giả định đó là vô nghĩa."

Chúng ta chắc chắn, dù thế nào đi nữa, cũng sẽ tìm thấy nhau.

Tôi đã nói điều tương tự với Akane, nhưng giờ đây tôi lại càng cảm nhận điều đó một cách mạnh mẽ.

"Có lẽ vậy," Rinko nở một nụ cười càng thêm trong vắt.

Đoàn tàu đến, che khuất đi ánh sáng ngược đang viền lấy bóng hình của cô ấy.

Nơi này là một khu vực nằm kẹp giữa nghĩa trang Zoshigaya và tuyến tàu điện Toden Arakawa. Những con hẻm nhỏ san sát các quán rượu và tiệm gạo cũ kỹ, còn từ phía xa vọng lại âm thanh lao động trống rỗng của một công trường đang xây dựng tòa nhà cao tầng. Dưới bãi đỗ xe ngập nắng, một bầy mèo hoang đang túm tụm sưởi ấm cho nhau.

“Khu này thuộc diện tái quy hoạch cả đấy. Chừng mười năm nữa là toàn chung cư cao cấp thôi. Công ty nhà anh giữ được đất ở đây cũng chỉ là may mắn thôi.”

Tatsuto-san vừa cười vừa nói, rồi lấy chìa khóa ra chỉ vào cửa chính tòa nhà.

Saejima Tatsuto──anh trai của Rinko. Anh ấy đã đợi sẵn chúng tôi ở ga Zoshigaya trên tuyến Arakawa. Một thanh niên tuấn tú trong bộ vest xám sáng màu đắt tiền được mặc một cách hoàn hảo, trông không giống Rinko cho lắm. Chính xác hơn thì anh chẳng có nét nào của bố mẹ họ cả. Cái vẻ sảng khoái này rốt cuộc di truyền từ đâu ra vậy nhỉ? Mà có lẽ, vì anh là người duy nhất trong nhà Saejima nhìn tôi với vẻ mặt thân thiện, nên tôi mới có cảm giác anh là một ngoại lệ chăng.

Tatsuto-san dẫn tôi và Rinko vào một tòa nhà ba tầng có kiến trúc cực kỳ sang trọng, trông như một căn hộ thiết kế riêng. Tại sảnh vào rộng thênh thang, Tatsuto-san cởi giày đầu tiên, rồi lấy dép đi trong nhà cho cả chúng tôi. Một mùi sơn mới đặc trưng của công trình mới xây thoang thoảng trong không khí.

Khi đi qua cánh cửa kính lớn bên tay trái hành lang, chúng tôi bước vào một phòng khách thoáng đãng. Dù chưa có món đồ nội thất nào, nhưng có vẻ vẫn còn thừa khối chỗ ngay cả khi đặt bốn bộ sofa và một chiếc bàn lớn bên cửa sổ. Phía trong bên tay phải là không gian phòng ăn được ngăn riêng, và sâu hơn nữa có thể thấy cả nhà bếp.

“Bếp rộng rãi thích nhỉ. Đến anh còn muốn dùng nữa là. Mà Rinko thì chẳng biết nấu nướng gì sất, đúng là phí của trời,” Tatsuto-san cười. Nghe vậy, tôi chợt nhớ ra.

“A… nói mới nhớ, là anh đã làm sô-cô-la ạ. Cả món ăn Giáng Sinh nữa. Em cảm ơn nhiều. Rất ngon ạ.”

“Thế thì tốt quá. Anh thì dốt đặc âm nhạc, nên bị mẹ bắt học nấu ăn tử tế. Chứ Rinko thì đến dao còn chưa cầm bao giờ.”

“Mỗi người một việc,” Rinko nói với vẻ mặt thản nhiên.

Tuy nhiên, tôi đưa mắt nhìn quanh hệ thống bếp sang trọng và nghĩ.

Phòng khách? Phòng ăn? Nhà bếp? Hả?

“Chỉ có đàn piano là đã được chuyển vào thôi. Tầng hai và tầng ba mỗi tầng có một phòng riêng cho piano. Studio lớn thì ở dưới tầng hầm. Điện đóm có rồi nhưng chưa có thiết bị gì nên chắc chỉ xem qua thôi.”

“Em muốn xem cả phòng tắm nữa.”

“Có một phòng tắm bồn và một phòng tắm vòi sen. Nước thì chưa có đâu.”

Phòng tắm?

Trong lúc hai anh em nhà Saejima vẫn đang bàn bạc gì đó, tôi rụt rè lên tiếng.

“…Ừm… Đây là studio đúng không ạ? Trông giống một ngôi nhà bình thường quá.”

Tatsuto-san tròn mắt nhìn qua lại giữa tôi và Rinko.

“Studio? Ừ. Studio cũng──Hả? Rinko, em chưa nói rõ với cậu ấy à?”

“Share house có kèm studio. Em tưởng em nói rồi?”

“Tớ chưa nghe! Cậu bảo là studio mới nên tớ cứ tưởng là phòng thu cho thuê!”

Share house. Đúng thật, là share house. Đã bảo là nhà ba tầng, mà không gian chung lại rộng rãi thế này cơ mà.

“Đây là share house dành riêng cho nữ, nhắm đến đối tượng sinh viên trường nhạc đấy. Tháng Tư này khai trương,” Tatsuto-san giải thích.

“Trường em muốn vào ngay gần đây, mà nhìn qua thì trang thiết bị cũng có vẻ tốt,” Rinko gật gù.

“Cứ thong thả xem đi nhé. Thôi, anh còn có việc.”

Tatsuto-san đưa chìa khóa cho em gái, vẫy tay rồi hướng ra cửa.

“Xong việc thì khóa cửa rồi bỏ chìa khóa vào hòm thư là được. Vậy nhé Murase-kun, Rinko nhờ cậu.”

Vẫn còn đang bối rối, tôi bị bỏ lại cùng Rinko trong phòng khách trống hoác.

“Vậy thì đi xem một vòng thôi. Bắt đầu từ đâu đây? Murase-kun cũng tò mò về phòng tắm à?”

“Khoan khoan, đợi đã! Share house là cái gì?”

Rinko chớp mắt.

“Share house là một từ Anh-Nhật chỉ loại hình nhà cho thuê mà nhiều người cùng chung sống──”

“Tớ không hỏi ý nghĩa của từ đó! Chẳng phải chúng ta định đi xem studio sao?”

“Thì tớ đã nói là có cả studio còn gì. Vậy thì, xem dưới tầng hầm trước đi.”

Nói rồi, Rinko nhanh chóng đi về phía cầu thang.

Studio dưới tầng hầm trông rất chuyên nghiệp. Dù chỉ mới có một cây đại dương cầm và chưa có thiết bị nào khác, nhưng âm hưởng có vẻ tốt, còn có cả một phòng điều khiển đi kèm. Nó rộng hơn khoảng hai lần so với căn phòng lớn nhất ở ‘Moon Echo’. Tôi thử tưởng tượng sắp đặt các loại nhạc cụ trong đầu: bộ trống ở sát tường bên này, ampli guitar ở đây, ampli bass ở đây… Vẫn còn thừa khối chỗ. Thậm chí có thể xếp khoảng mười chiếc ghế gấp cho khán giả để làm một buổi live nho nhỏ tại studio.

“Khá tốt đấy chứ. Cậu không thấy tuyệt vời sao khi được tùy ý sử dụng căn phòng này cả ngày?”

“Tuyệt thì tuyệt thật đấy, nhưng mà… Hả? Đừng nói là cậu định sống ở đây từ tháng Tư nhé?”

“Làm gì có. Đó là chuyện sau khi tốt nghiệp cấp ba.”

“Chuyện xa thế cơ á…”

Bảo là tìm thêm một studio khác ngoài ‘Moon Echo’ thì ai mà chẳng nghĩ đến một phòng thu cho thuê bình thường chứ.

“Nghe nói có tổng cộng sáu phòng, nên nếu còn trống thì cả nhóm PNO ở chung cũng được. Có thể jam session bất cứ lúc nào, nấu nướng thì đã có Kaya và Murase-kun lo.”

“Đợi đã, đợi đã. Cậu chẳng phải vừa nói là chỉ dành cho nữ sao?”

“Chỉ cần cậu giả gái những lúc người quản lý đến là ổn thôi.”

“Chẳng ổn tí nào! Mà trước cả người quản lý ấy, sống chung đã là có vấn đề rồi, đúng không? Nếu toàn con gái thì còn đỡ.”

Rinko nghiêng đầu.

“Tớ thì chẳng sao cả. Ba người còn lại chắc chắn cũng sẽ nhiệt liệt tán thành. Nếu cần, tớ sẽ hỏi mọi người trên LINE ngay bây giờ.”

“Sẽ rắc rối thêm nên làm ơn dừng lại đi!”

Tôi bám lấy cánh tay Rinko đang định rút điện thoại ra để ngăn cô lại.

Thật tình, mình hoàn toàn không được coi là con trai mà, tôi thấm thía nghĩ.

“Nhưng mà sống cùng cả ban nhạc không phải rất tuyệt sao.”

“Chà, ừm… chắc là vui… nhưng mà ở cùng nhau suốt thì không biết thế nào.”

Bản tính của tôi là luôn lo lắng rằng nếu không giữ một khoảng cách thích hợp, mối quan hệ sẽ rạn nứt vì những chuyện nhỏ nhặt.

“Lên tầng trên xem đi.”

Rinko lại thoăn thoắt đi về phía cầu thang.

Tầng hai có ba cánh cửa xếp dọc bên trái một hành lang thẳng tắp. Cánh cửa cách âm nặng nề ở cuối hành lang có lẽ là phòng piano. Lên tầng ba thì thấy kiến trúc y hệt.

Rinko kéo mở cánh cửa đầu tiên và bước vào trong.

“Hể. Phòng ngủ cũng được cách âm.”

Rinko vừa chạm tay vào cửa và tường để kiểm tra vừa gật gù thán phục. Ra là vậy, để có thể luyện tập các nhạc cụ như violin trong phòng riêng.

Hơn nữa, mỗi phòng đều được trang bị nhà vệ sinh và bồn rửa mặt riêng.

“Thật chu đáo. Tuyệt đỉnh.”

Rinko khẽ nhếch mép, nhấn giọng. Với một người ít khi thay đổi biểu cảm như cô ấy, đây chẳng khác nào đang mừng rỡ tột độ.

Tuy nhiên.

“Tiền thuê nhà, có lẽ sẽ đắt lắm đây…?”

Tôi bất giác buột miệng nói một câu kỳ cục.

“Chắc vậy rồi. Nếu tớ vào khoa piano theo ý bố mẹ thì chắc họ sẽ vui vẻ chi trả, nhưng nếu vào khoa sáng tác thì không biết thế nào.”

“Bố cậu đã nói rồi còn gì, vào khoa piano cũng có thể học sáng tác ở một mức độ nào đó mà. Không có lựa chọn đó sao?”

“Không.”

Rinko nói một cách dứt khoát đến kinh ngạc.

“Vào khoa piano mà không có ý định theo đuổi đến cùng thì thật thất lễ với các thầy cô, và tớ cũng thấy áy náy khi vì mình đỗ mà làm hỏng tương lai của một người vốn có nguyện vọng vào khoa piano.”

Nói cứ như thể đỗ là chuyện chắc như đinh đóng cột vậy. Mà thôi, với Rinko thì chắc chắn sẽ đỗ không sai vào đâu được.

Cái lòng tự tôn đến mức có phần nguy hiểm này──có lẽ, là lý do lớn nhất khiến tôi bị Rinko thu hút.

“Lý tưởng nhất là có thể kiếm tiền trước khi tốt nghiệp cấp ba, nhưng cũng khó mà được như vậy.”

“Ừm… cũng không phải là… không thể…”

Vì không tự tin nên tôi nói một cách ngập ngừng.

“Chúng ta đã có lượng người theo dõi rồi, nên nếu chuyển hướng sang hoạt động chủ yếu trên video, hoặc cover liên tục các bài hát nổi tiếng thì có lẽ sẽ kiếm được tiền…”

“Murase-kun không hứng thú với những việc đó cho lắm, đúng không.”

“Ừ, thì cũng đúng.”

Rốt cuộc thì điều tôi thích nhất vẫn là sáng tác, nên nếu được, tôi muốn tiếp tục cạnh tranh bằng các ca khúc độc quyền. Tôi cũng thích biểu diễn và có nhiều bài muốn cover, nhưng nếu chỉ tập trung vào đó thì sớm muộn gì cũng sẽ chán.

“Với lại, dù có kiếm được bao nhiêu tiền bằng việc kéo dài các hoạt động hiện tại của PNO, đó cũng là công lao của Murase-kun. Không thể nói là tớ đã kiếm được.”

“Hả? Làm gì có chuyện đó. Không có các cậu thì ban nhạc đã chẳng thể thành lập, và bài hát đầu tiên đó trở nên nổi tiếng cũng là nhờ──”

Rinko lắc đầu với ánh mắt buồn bã, ngắt lời tôi.

“Murase-kun không hiểu rồi.”

“…Cái gì cơ.”

“Kyoko Cashmere cũng đã nói rồi mà. Phần không thể thay thế trong PNO chỉ có một mình cậu thôi, Murase-kun. Chúng tớ thì ai thay thế cũng được.”

“Làm gì có chuyện──”

Tôi nghẹn lời.

Tôi đã muốn nói thẳng ra rằng không có chuyện đó.

Bởi vì, mọi thứ đã bắt đầu từ tôi và Rinko. Trong cái thiên đường chật hẹp nồng hương cỏ dại ấy, chúng tôi đã đan quyện những đam mê và ngón tay vào nhau, thả điệu hát theo ngọn gió chỉ biết tìm đường lên trời cao. Buổi jam session chỉ có hai người ngày hôm đó đã định hình nên con người tôi bây giờ.

Khi chúng tôi nhìn nhau, trong đôi mắt Rinko đong đầy buổi chiều cuối xuân ấy, và tôi biết rằng chúng tôi đang cùng nhau lần tìm một ký ức chung.

Nhưng Rinko lắc đầu và nói tiếp.

“Cậu nghĩ thế nào… thì cũng chỉ là một sự an ủi cá nhân thôi, chứ không liên quan gì đến người nghe nhạc. Sự thật là, tớ chỉ là người đầu tiên cậu gặp mà thôi. Tớ vẫn chưa thể trở thành một người đặc biệt.”

Bị cô ấy khẳng định một cách lạnh lùng như vậy, tôi chỉ còn biết im lặng.

Rinko dang rộng hai tay, đưa mắt lướt theo từng ngón tay một, từ gốc đến đầu móng. Cứ như thể cô đang đặt tên cho từng ngón và thầm gọi chúng trong lòng.

“Thế nên tớ cũng muốn trở thành một ai đó không thể thay thế đối với cậu.”

Ánh mắt Rinko nhẹ nhàng rời khỏi đầu ngón trỏ, bay lên và đậu lại trên khuôn mặt tôi.

“Và khi ngày đó đến, chúng ta hãy cùng nhau đường đường chính chính sống dưới một mái nhà.”

“…Hả?”

Tôi bừng tỉnh.

“Ơ, à, ừm? Gì thế? Rinko sẽ vào trường nhạc, học sáng tác để có thể cống hiến nhiều hơn cho ban nhạc, đúng không? Dù có như thế thì cái share house này vẫn là dành cho nữ, hoàn toàn chẳng liên quan gì cả, đúng không?”

“Tớ không nói về chuyện ban nhạc.”

“Éééééééééééééééééé.”

Dạo gần đây tôi toàn bị các cô gái nói những câu như “không phải chuyện ban nhạc” và lần nào cũng bối rối, nhưng lần này thì tôi chỉ còn biết quằn quại. Tại sao? Ý là sao? Diễn giải kiểu gì thì cũng là đang nói chuyện về ban nhạc mà?

“Đây là lời khuyên từ một người đã hy sinh mọi thứ ngoài piano đến mức chưa từng cầm đến con dao, nhưng Murase-kun nghĩ quá nhiều về âm nhạc rồi đấy.”

“Trên đời này người tớ không muốn nghe câu đó nhất chính là cậu đấy!”

“Vậy thì đi xem phòng tắm, nơi tớ xem trọng nhất trên phương diện cá nhân thôi. Chắc là ở tầng một.”

Rinko nhanh chóng rời khỏi phòng. Tôi nghe thấy tiếng bước chân cô ấy đi xuống cầu thang. Đầu tôi đau như búa bổ, tôi ngồi thụp xuống sàn một lúc.

Sau khi thở ra một hơi, tôi đứng dậy và đuổi theo Rinko.

Phòng tắm nằm ở một góc khuất trong hành lang tầng một. Riêng phòng thay đồ đã rộng bằng phòng thay đồ ở bể bơi trường cấp ba. Các ống cấp thoát nước ở góc phòng có lẽ là dành cho máy giặt.

“Oa.”

Rinko thốt lên kinh ngạc khi mở cánh cửa kính mờ của phòng tắm. Tôi không tin vào tai mình. Tôi chưa từng nghe Rinko nói “oa” bao giờ. Ai ngờ lần đầu tiên lại là khoảnh khắc cô ấy nhìn thấy phòng tắm.

Nhưng quả thực, nó xứng đáng với sự ngạc nhiên đó. Trông như nhà tắm của một lữ quán nhỏ. Khu vực tắm tráng có đến ba vòi hoa sen, còn bồn tắm thì được thiết kế âm sàn, rộng đến mức bốn, năm người có thể vào cùng lúc mà vẫn thoải mái duỗi chân.

“Tuyệt của tuyệt. Tất cả người ở có thể vào cùng lúc. Ngày nào cũng như đi dã ngoại.”

“Cậu thích tắm đến thế à.”

“Ừ. Khi chọn nhà, phòng tắm là mục ưu tiên kiểm tra hàng đầu của tớ. Nơi này đạt chuẩn. Chỉ là──”

Rinko đưa mắt nhìn quanh phòng tắm, hạ giọng.

“Có một vấn đề.”

“À, rộng thế này thì dọn dẹp chắc vất vả lắm?”

“Không phải thế. Mà là, vào phòng tắm thì dù Murase-kun có giả gái cũng sẽ bị phát hiện là con trai.”

“Đương nhiên rồi! Sao cậu cứ tiếp tục nói trên tiền đề là tớ sẽ ở đây thế hả?”

“…Tớ nghĩ vậy, nhưng có thật là sẽ bị lộ không?”

“Lộ chứ! Đừng có nhìn xuống phần dưới của tớ mà hỏi, tục quá đấy! Mà trước cả việc đó, chúng ta sẽ không vào tắm chung!”

“Ý cậu là Murase-kun chỉ dùng phòng tắm vòi sen thôi à?”

“Tớ đã bảo là bỏ cái tiền đề tớ sẽ ở đây đi mà!”

“Một share house kèm Murase Makoto, tớ thấy là một物件 tốt mà.”

“Cách gọi đó nghe như địa phược linh, đáng sợ lắm.”

“Cậu không thấy hấp dẫn với việc được trang bị sẵn Murase Makoto à?”

“Vì đó chính là tớ mà!”

“Murase-kun nên tự khẳng định bản thân mình hơn đi.”

“Câu đó nên dùng trong những hoàn cảnh thích hợp hơn chứ, nhỉ?”

Sau đó, chúng tôi xem xét kỹ lưỡng đến từng chi tiết nhỏ như khu vườn trên sân thượng và không gian lưu trữ ở mỗi tầng, cuối cùng rời khỏi share house lúc đã hơn sáu giờ chiều. Bầu trời đã tối hẳn.

“Một ngày thật trọn vẹn.”

Rinko ngoảnh lại nhìn cửa ra vào và thì thầm.

“Trang thiết bị và vị trí đều không có gì để chê. Vấn đề là liệu hai năm nữa có còn phòng trống hay không. Tớ sẽ thử bàn với anh trai xem có thể giữ chỗ trước được không. Murase-kun thấy thế nào?”

“Hả? À, ừ. Tớ nghĩ đây là một物件 rất tốt. Tiền thuê… nếu tính cả phí studio thì có khi còn hời ấy chứ.”

“Kể cả khi kế hoạch Murase-kun giấu giới tính để vào ở là bất khả thi,” Dĩ nhiên là bất khả thi rồi. “Thì việc mời khách đến sử dụng studio cũng không vấn đề gì. Chắc họ cũng không giới hạn khách phải là nữ đâu.”

“Nhưng dù sao thì cũng là chuyện sau tốt nghiệp mà, đúng không? Tớ chẳng có cảm giác gì thực tế cả. Hai năm nữa, ai mà biết mình và mọi người xung quanh sẽ ra sao.”

“Điều đó thì đúng thật.”

Rinko đi bên cạnh tôi, khẽ cười.

“Tớ của tầm này năm ngoái, chẳng thể nào tưởng tượng được rằng mình sẽ lập ban nhạc sau khi vào cấp ba. Cũng không nghĩ sẽ chơi nhạc trở lại… hay đúng hơn là, tớ không thể hình dung ra cảnh mình đang làm một việc gì đó có ý nghĩa. Giống như một con zombie vậy.”

“Zombie á.”

Tệ đến mức đó sao?

Tôi cố nhớ lại Rinko lúc chúng tôi mới gặp.

“Từ bỏ piano, rồi cố chấp đặt mục tiêu vào một trường có yêu cầu khá cao, rồi chỉ vì sự cố chấp đó mà lao đầu vào học thi. Tớ đã rệu rã lắm rồi. Thế nên hồi mới quen, tớ đã đối xử với Murase-kun khá tệ, mong cậu bỏ qua cho.”

“Ặc… Mở đầu thế này… có hơi gian xảo…”

“Hồi đó lòng dạ tớ chai sạn nên đã coi Murase-kun như tội phạm tình dục.”

“Bây giờ thỉnh thoảng cậu vẫn thế mà.”

“Gần đây là coi như tội phạm tình dục một cách yêu thương.”

“Cậu nghĩ cứ thêm chữ ‘yêu thương’ vào là được hết à?”

“Thực tế là hồi đó tớ tệ lắm đúng không.”

Bị chính chủ hỏi một câu thản nhiên như vậy, tôi khó mà đáp lại.

“…Ừm, chà, thì… cậu đầy gai góc nhỉ.”

“Những đứa trẻ từ nhỏ đã ngập trong piano, cống hiến tất cả cho các cuộc thi, thì thể nào cũng có phần lệch lạc. Khi còn theo đuổi piano, sự lệch lạc đó cũng là một vũ khí, nhưng khi từ bỏ rồi thì chỉ còn lại một trái tim méo mó. Tớ đã thấy nhiều người như vậy rồi. Có đứa lúc nào cũng về nhì, dạo gần đây không thấy tham gia cuộc thi nữa, hóa ra đã bỏ piano rồi phải nhập viện.”

Một thế giới thật đáng sợ. Giọng kể bình thản của Rinko càng làm câu chuyện thêm chân thực. Một thế giới âm nhạc có thắng có thua, một thế giới mà tôi hoàn toàn xa lạ.

“Nghe những chuyện như thế, tớ chỉ nghĩ rằng, yếu đuối nên mới ra nông nỗi đó, ngay từ đầu đừng có mơ làm nghệ sĩ dương cầm thì hơn. Đến khi chính mình rơi vào cái hố đó rồi mới thấy, nó thật sự tối đen, cô độc, và chẳng nghe thấy gì cả.”

Giọng Rinko tan loãng vào màn đêm trống trải.

Dãy nhà dân thưa dần, phía sau hàng rào là đường ray tàu điện, và xa hơn nữa là những cụm đèn bận rộn của các tòa nhà cao tầng. Màu trời tạo thành một dải màu phẳng lặng từ ráng chiều còn sót lại ở phía tây đến bóng tối không một vì sao ngay trên đầu.

“Thế nên, tớ thật sự rất mừng vì đã gặp được Murase-kun.”

Chúng tôi dừng chân ở rào chắn đường tàu.

Tiếng chuông báo động như tiếng côn trùng trái mùa vang lên, thanh chắn hạ xuống, và chẳng mấy chốc, một con tàu nhỏ lướt qua trước mắt chúng tôi, ánh sáng yếu ớt tràn ra từ các ô cửa sổ.

Tôi nuốt khan một tiếng, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nghiêng của Rinko.

Mắt chúng tôi gặp nhau.

Trong đôi mắt Rinko, chính tôi đang đứng đó, bơ vơ không nơi nương tựa.

“…Sao thế?”

Rinko nghiêng đầu nhìn tôi.

“…Ơ, không, …tớ chỉ nghĩ sao cậu đột nhiên lại nói vậy.”

“Đâu có đột nhiên,” Rinko bĩu môi. “Hôm nay tớ vẫn luôn nói về chuyện đó mà.”

“Ừm…? T-Thế à…”

“Tớ có cảm giác là dù mình nói gì cũng bị cho là đùa──dù đó là lỗi của tớ.”

Thanh chắn nâng lên, và Rinko bước vào bóng tối vừa được một cơn gió mới lau sạch.

“Nhưng, tớ chỉ muốn cậu biết rằng tớ thực sự rất biết ơn cậu. Hôm nay tớ rủ cậu đi cùng, thực ra cũng là vì thế. Cảm ơn cậu.”

Cơn gió đêm lành lạnh thổi qua đường ray thoáng đãng khiến tôi cảm nhận rõ rệt hai má mình đang nóng bừng.

“…Ừ, ừm.”

Trong lúc tôi đang lúng túng trả lời, Rinko đã cất bước sang bờ bên kia đường ray, suýt nữa thì qua hẳn rào chắn, nên tôi vội vã đuổi theo, sóng bước bên cạnh cô.

Liệu tôi có thể truyền đạt được cho Rinko rằng tôi cũng có cùng cảm xúc đó không? Nếu nói ra, liệu có bị cô ấy cười cho không? Vì đã qua đường ray rồi, nên thứ phép màu giúp chúng tôi có thể thành thật với nhau trong khoảnh khắc vừa rồi, có lẽ đã tan biến mất rồi chăng?

“Thế nên nhé, Murase-kun,”

Rinko nói khi nhận ra tôi đã đuổi kịp.

“Tớ sẽ rất vui nếu cậu dựa dẫm vào tớ hơn một chút.”

“…Ừm.”

“Cậu đang tìm người làm quản lý đúng không. Những chuyện như vậy, đừng ôm đồm một mình nữa mà hãy tâm sự với tớ. …Nói vậy chứ, tớ cũng chẳng có mối nào nên không giúp được gì, nhưng có lẽ tớ có thể giúp được việc khác.”

“À, à, ừ. …Xin lỗi cậu.”

Đúng vậy. Đây cũng không phải chuyện mà mình phải tự giải quyết một mình. Cứ như thể mình không tin tưởng các thành viên khác vậy.

“Chúng ta hãy cùng giúp đỡ, cùng nương tựa vào nhau mà sống. Khi ốm đau cũng như lúc khỏe mạnh, khi giàu sang cũng như lúc nghèo khó.”

“Ừm. …Ừm?” Hình như vừa có câu gì đó lạ lạ thì phải?

Vừa về đến nhà, tôi liền viết kết quả tìm kiếm quản lý từ trước đến nay vào nhóm LINE của ban nhạc. Các thành viên phản hồi ngay lập tức. Nam hay nữ thì tốt hơn, mức lương có thể trả là bao nhiêu, giao những công việc gì, phạm vi chúng ta có thể tự làm là đến đâu──. Những cuộc trao đổi tự do cứ thế tiếp diễn.

Dù chưa có gì được giải quyết, nhưng tôi nhận ra lòng mình đã nhẹ nhõm đi nhiều.

Quả nhiên là không nên ôm đồm mọi thứ một mình. Nếu có thể nhờ vả người khác thì phải nhờ vả thôi. Đúng như lời Akane và Rinko đã nói. Những việc mà ai khác ngoài mình có thể làm được, thì phải phân chia cho họ, còn mình phải tập trung vào những việc chỉ mình mới có thể làm.

Đưa ra ý tưởng phối khí cho phần rhythm guitar của bài mới… rồi còn phải viết bài mới nữa.

Tôi thở dài, định tắt điện thoại thì chợt thấy cái tên ‘Misao’ trong danh sách bạn bè LINE.

Cả ngày hôm nay, nhờ có Rinko mà tôi đã rất vui vẻ, đến nỗi quên cả Hanazono-sensei.

Như bị hút vào, tôi chạm vào cái tên đó.

Tin nhắn chia sẻ video biểu diễn bản cantata ở lễ hội âm nhạc vẫn chưa có hồi âm, thậm chí còn chưa được đọc.

Một dòng nước lạnh lẽo chảy vào không gian trong lòng mà tôi vừa khó nhọc tạo ra.

Cảm giác như có một cuộn len quấn chặt lấy tim ập đến.

Tính đến nay, đã bốn ngày bặt vô âm tín. Chắc là cô không thể kiểm tra máy tính bảng mỗi ngày, nhưng bốn ngày rồi thì tôi lại bắt đầu lo không biết có chuyện gì xảy ra không.

Chuyện gì đó──.

Tôi hít một hơi thật sâu, úp điện thoại xuống.

Mối liên kết giữa tôi và cô giáo chỉ là cái máy nhỏ gọn trong lòng bàn tay này. Tôi không biết cô ở đâu, cũng đã hơn nửa năm không gặp mặt. Nếu bây giờ cô có chuyện gì, tôi cũng sẽ không hề hay biết.

Tôi thử kiểm tra kênh ‘Misa-o’ trên trang chia sẻ video.

Thời gian trên đó đã dừng lại từ Giáng Sinh.

Ca phẫu thuật đã kết thúc an toàn──rồi mà, đúng không? Mới đây vẫn còn nhắn tin qua LINE bình thường, chắc là đã ổn rồi──tôi đã tự mình nghĩ vậy, nhưng…

Nghĩ ngợi cũng chẳng ích gì. Phải làm những gì mình có thể làm bây giờ. Mình đã hứa sẽ viết một bài hát tốt nghiệp cho Kaya, nên phải hoàn thành cho kịp lễ tốt nghiệp bằng mọi giá.

Tôi mở máy tính, đeo tai nghe, và khởi động phần mềm sequencer.

Con trỏ chuột run rẩy. Những vạch chia ô nhịp nhòe đi. Trong tai tôi vang lên tiếng nhiễu tựa mưa phùn, và ngón tay tôi lạc mất những nốt nhạc.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận