Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường
Hikaru Sugii Yuu Akinashi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05

Chương 2 Giá như có thể gặp nhau trong giấc mộng màu bạc

3 Bình luận - Độ dài: 9,537 từ - Cập nhật:

Chương 2 Giá như có thể gặp nhau trong giấc mộng màu bạc

          

Kênh video của tôi—giờ cũng là kênh chính thức của ban nhạc—mỗi ngày đều nhận được cả tấn tin nhắn gửi về địa chỉ được ghim trên đó. Hầu hết chỉ là những lời cổ vũ hay bày tỏ tình cảm nồng nhiệt từ người hâm mộ, nhưng cũng không ít những lời mời hợp tác từ các doanh nghiệp. Nào là “Cùng hợp tác nhé?”, “Tham gia sự kiện của chúng tôi nhé?”, “Hãy để chúng tôi sản xuất cho các bạn nhé?”… Lời mời nào cũng có điều kiện tệ hại, hoặc quá hời, hoặc rõ ràng là chẳng biết gì về PNO chúng tôi cả, nên tôi chỉ muốn mặc kệ và ném thẳng vào thùng rác. Thế nhưng, vì không biết sau này sẽ phát sinh mối quan hệ thế nào và ở đâu, nên tôi vẫn viết một lá thư từ chối cho phải phép. Những lúc thế này, thân phận học sinh cao trung thật tiện lợi. Chỉ cần viết một câu cửa miệng quen thuộc “Vì việc học bận rộn” là xong.

Sau một hồi vật lộn với đống tin nhắn, cậu kiệt sức ngước nhìn trần nhà, thầm nghĩ.

Bắt đầu thực sự muốn có một người quản lý rồi.

Mấy việc như trả lời email, lên kế hoạch và điều hành sự kiện, rồi còn quay phim, biên tập, đăng tải video nữa, tất cả những thứ ngoài âm nhạc, tôi muốn giao phó toàn bộ cho ai đó.

Trước đây cậu cũng đã nhiều lần nghĩ đến chuyện này.

Nhưng kể từ sau buổi live Giáng sinh, những lời mời thương mại đã tăng lên gấp bội. Có lẽ là do đã biểu diễn cùng với một người nổi tiếng như Shigasaki Kaya. Cùng với sự nổi tiếng tăng vọt, những kẻ đánh hơi thấy mùi tiền cũng kéo đến rất đông.

Tất cả mọi thứ đều phiền phức!

Bố của Kaya đã từng mời chúng tôi gia nhập công ty của ông ấy thì phải. Có nên xem đó là thật không nhỉ? Nếu cùng một công ty thì các hoạt động sau này có vẻ sẽ thuận tiện hơn. Nhưng vì là một công ty giải trí đúng nghĩa nên chắc sẽ bị đặt ra đủ thứ yêu cầu phiền phức, và có lẽ sẽ bị buộc phải làm những hoạt động giải trí mà mình không muốn. Từ trước đến nay, cậu đã từ chối tất cả các buổi phỏng vấn hay chụp ảnh, nhưng nếu vào công ty chắc sẽ không thể làm vậy được nữa…

Chỉ muốn làm những gì mình muốn.

Không muốn làm những gì mình không muốn.

Cậu nghiền ngẫm những suy nghĩ trẻ con như của một đứa bé ba tuổi, rồi gục mặt xuống chiếc laptop đã gập lại.

Chị cậu từng nói “Thỉnh thoảng thử quên chuyện âm nhạc đi?”, nhưng đối với cậu, cậu chỉ muốn quên hết tất cả mọi thứ ngoài âm nhạc.

Vào một ngày đầu tháng Ba như thế, trên chuyến tàu điện trên đường về từ buổi luyện tập ở studio, Akane bỗng nói.

“Makoto-chan này, lần tới cậu đi gặp người của công ty quản lý cùng tớ được không?”

Nhìn cái cách cô ấy mở lời sau khi Rinko và Shizuki đã xuống tàu, có vẻ đây là chuyện cô ấy không muốn hai người kia nghe thấy cho lắm.

“Công ty quản lý?”

“Ừm. Là nhà sản xuất của nhóm đã diễn sau chúng ta trong buổi live Giáng sinh ấy. Tớ đã nhận được danh thiếp.”

Cô ấy cho cậu xem danh thiếp.

Công ty Cổ phần Yasunaga Production. Ngay cả cậu cũng biết, đó chắc chắn là một công ty giải trí thuộc hàng lớn nhất trong ngành. Giám đốc điều hành, phụ trách phòng kế hoạch thứ hai, Misuno Touya. Chức danh cũng thật ghê gớm. Đây có nghĩa là trưởng phòng đúng không?

Lật mặt sau của danh thiếp ra, có lẽ là danh sách các tài năng trực thuộc, những cái tên quen thuộc được in chi chít bằng cỡ chữ nhỏ như hạt anh túc. Phải nói sao nhỉ, trông ra dáng lắm.

“Anh ấy đã nhiều lần mời tớ ‘Gặp mặt và nói chuyện nhé’, và lần nào tớ cũng từ chối. Nhưng anh ấy là người không hề bỏ cuộc. Tớ đã thua vì sự kiên trì đó, và nghĩ rằng chắc nghe chuyện một lần cũng được.”

“Yasupro… à không, tớ hoàn toàn không rành về mấy chuyện này, nhưng… chẳng phải đó là công ty của diễn viên hay idol hơn là nhạc sĩ sao?”

“Đúng đúng. Nghe nói phòng kế hoạch thứ hai chính là bộ phận dành cho idol đấy.”

“Khoan, đợi đã. Đợi chút đã. Bị một nơi như thế để mắt đến có nghĩa là…”

“Ừm. Ehehe.”

Akane tựa lưng vào góc giữa cửa tàu và ghế ngồi, cười ngượng nghịu.

“Tớ đã được hỏi là có muốn thử sức không.”

Akane làm idol sao.

Cậu bất giác tưởng tượng. Thật bất ngờ, hình ảnh đó hiện lên khá dễ dàng. Vốn dĩ cậu đã thực sự thấy cô ấy đứng trên sân khấu và tắm mình trong ánh đèn sân khấu rồi, chỉ cần thay đổi trang phục và kiểu tóc thành lấp lánh bồng bềnh là đã thành idol rồi.

Ư ưm…

“…Cậu không ngạc nhiên lắm nhỉ?”

Akane nói với vẻ mặt phức tạp.

“Hửm? Ngạc nhiên à—không đâu. Không lắm. Vì Akane vốn đã khá nổi tiếng rồi mà. Tin nhắn cổ vũ cũng nhận được nhiều nhất.”

“Đó chỉ là vì tớ là giọng ca chính và đứng ở vị trí nổi bật nhất thôi.”

Một Akane cứ ngượng ngùng mãi thế này quả là một điều mới mẻ.

“Vậy thì, ừm? Chuyện là cả ba người, tớ, Rinko và Shizuki, được mời thử làm idol à?”

“Không. Chỉ mình tớ thôi.”

“Hửm? Tại sao nhỉ?”

“Chắc là vì Rin-chan và Shizu-chan đều không hát chăng?”

“...À, ra là vậy.”

Đúng là cả hai người họ đều không đảm nhận phần hát. Hơn nữa, vì trống và keyboard là những nhạc cụ cố định nên họ hoàn toàn không có những pha trình diễn sân khấu màu mè, có lẽ người ta không nhìn thấy tố chất phù hợp với idol ở họ. Rinko thì còn chẳng có chút thân thiện nào cả.

“Lúc đầu tớ cũng ngạc nhiên lắm. Tại sao lại là mình? Trước cả việc hát thì phải dễ thương đã chứ, đúng không? Nếu muốn chiêu mộ thì phải là Rin-chan hoặc Shizu-chan chứ.”

Cậu nghiêng đầu.

“Nhưng nếu nói về độ dễ thương thì tớ nghĩ Akane cũng chẳng thua kém gì đâu.”

Akane tròn xoe mắt, rồi sau đó mở to mắt và nhìn cậu chằm chằm. Sao vậy nhỉ, mình đã nói gì lạ sao? Trong lúc cậu đang lo lắng, mặt Akane đỏ bừng lên. Cuối cùng, Akane cúi gằm mặt và dùng lòng bàn tay đập thùm thụp vào ngực cậu.

“Này, Makoto-chan, chơi đột ngột thế là ăn gian đó! Phải cho người ta chuẩn bị tinh thần chứ!”

“Chuyện gì cơ?”

“A~ hết cả hồn! Một phát bất ngờ trúng tim luôn.”

“Tớ chỉ nói những gì mình nghĩ thôi mà… à, ừm, có gì không ổn à? Tớ đã làm cậu giận sao?”

“Cậu đã nói những gì mình nghĩ à… Aaaa, xin lỗi Makoto-chan, cho tớ chút thời gian để bình tĩnh lại được không, tớ sẽ không thể nhìn mặt cậu một lúc, nhưng mà, ừm, không phải tớ đang giận đâu nhé.”

Nếu không giận thì chắc là không sao… nhưng không thể như thế được. Vì Akane cứ gập người làm đôi suốt. Các hành khách xung quanh cũng đang nhìn về phía này, cậu bắt đầu lo lắng.

Ngay khi cậu định đưa tay lên vai cô ấy, Akane cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy.

Trên khóe mắt của nụ cười trông như miếng bánh mochi bị đun quá lửa đến sắp tan chảy, những giọt nước mắt đang long lanh. Má và tai cô ấy vẫn còn khá đỏ.

“Tớ đã tận hưởng trọn vẹn một Makoto-chan 100% mà gần đây chưa được nếm trải đấy!”

Trông cô ấy có vẻ vui. Lời nói “không giận” có vẻ không phải là nói dối. Dù cậu không hiểu rõ điều gì đã khiến cô ấy phải vừa khóc vừa cười đến thế.

“Vậy thì ngày mai cậu cũng đi cùng tớ với tinh thần như thế này nhé? Văn phòng ở Meguro ấy.”

“Cũng được nhưng… tại sao lại dẫn tớ đi cùng? Người được chiêu mộ chỉ có mình Akane thôi mà, dẫn theo một kẻ thừa thãi có ổn không?”

“Cậu không lo lắng khi để một cô gái đi một mình sao?”

“Ể… à, ừm, ra là vậy…”

Chuyện giả vờ chiêu mộ để lừa gạt các cô gái trẻ thì cậu cũng hay nghe nói. Dù là Yasupro danh tiếng lẫy lừng, và việc họ đến buổi live Giáng sinh với tư cách là người có liên quan thì chắc không phải là giả mạo, nhưng vẫn không biết được chuyện gì sẽ xảy ra.

“Anh ấy nói tớ có thể dẫn bạn đi cùng. Nghe nói họ nói vậy với tất cả những cô gái được chiêu mộ. Chắc là để họ yên tâm. Có cả những người dẫn cả bố mẹ theo nữa đấy.”

“Ra là vậy. Ngược lại, có tớ đi cùng liệu có ổn không?”

“Makoto-chan là trưởng nhóm mà. Khi tớ bí lời từ chối, cậu có thể nói một cách dứt khoát chứ. Rằng ‘Vì chúng tôi còn có PNO’.”

“Ể, cậu định từ chối ngay từ đầu à?”

“Đương nhiên rồi! Gặp mặt một lần, nói chuyện và để họ từ bỏ hoàn toàn. Vừa có trường học vừa có ban nhạc, làm gì có thời gian làm idol chứ, cậu nói gì vậy? Hay là Makoto-chan muốn tớ trở thành idol cũng được?”

Bị cô ấy nhìn chằm chằm từ phía đối diện, cậu bất giác đưa mắt nhìn xa xăm về phía bầu trời hoàng hôn đang trôi ngoài cửa sổ.

Cậu không thể nào thành thật nói ra rằng—mình vừa tưởng tượng một cách sống động và đã nghĩ rằng có lẽ mình cũng muốn xem thử một chút.

“Ha ha, ra là cậu muốn thấy tớ trong bộ trang phục nữ tính à?”

Bị nhìn thấu một cách dễ dàng.

“Thỉnh thoảng.”

“Vậy thì ngày mai lâu lắm rồi tớ sẽ thử phong cách nữ tính nhé! Cậu sẽ đi cùng tớ chứ?”

Trong dòng chảy câu chuyện này, cậu không thể nào từ chối được. Bằng một sự dẫn dắt tài tình, ngày hôm sau, cậu đã phải đi cùng cô ấy đến Meguro.

Về đến nhà, sau khi ăn tối và tắm rửa xong, cậu thử vào trang web chính thức của Yasupro. Hình ảnh của những diễn viên nổi tiếng mà ngay cả cậu cũng biết mặt lần lượt hiện ra. Trong số đó, Akane cũng sẽ được đăng tải cùng— Ư ưm, vừa có thể tưởng tượng được, lại vừa không.

Bỗng nhiên, ở mục thông tin mới nhất, một thông báo về bộ phim mà cậu chỉ biết tên đã hiện ra.

Đó là bộ phim mà Kaya đã tham gia. Có ghi là “Bắt đầu phát hành trên Amazon Prime”. Hình như nó đã được công chiếu tại rạp vào khoảng thời gian này năm ngoái. Một năm mà đã được phát hành trực tuyến rồi sao. Hay là gần đây, thế này lại thuộc dạng chậm chạp nhỉ?

Nghĩ lại thì cậu chỉ biết Kaya với tư cách là một nhạc sĩ. Cậu quyết định xem thử.

Diễn viên chính là một nữ diễn viên trẻ đang lên thuộc Yasupro. Có vẻ là một bộ phim tình cảm với không khí buồn man mác. Tên của Shigasaki Kaya được ghi nhỏ ở hàng thứ tư trên danh sách diễn viên trên poster. Có vẻ không phải là một vai quan trọng, nhưng vì là người quen nên khi xuất hiện chắc sẽ nhận ra ngay. Dù sao thì đây cũng là một bộ phim có vẻ tẻ nhạt. Liệu mình có xem được đến cuối không. Hay là chỉ xác nhận cảnh Kaya xuất hiện rồi đi ngủ.

Tất cả dự đoán của cậu đều bị phản bội.

Đó không phải là một bộ phim tình cảm buồn bã, mà là một bộ phim kinh dị hồi hộp, nơi những điều kỳ lạ nhỏ nhặt ẩn giấu trong cuộc sống hàng ngày dần dần trở nên sâu sắc hơn. Thêm vào đó, dù Kaya đã xuất hiện trên màn ảnh từ khá sớm, cậu lại không nhận ra ngay. Chỉ đến khi có một cảnh quay cận mặt, cậu mới nhận ra đó là Kaya. Hơn nữa, đó lại là cảnh cô ấy qua đời, và có lẽ cũng là lần xuất hiện cuối cùng.

Kaya, là một cô gái không có sự hiện diện đến mức này sao…?

Không, cậu nhanh chóng nhận ra, cô ấy đã xóa đi sự hiện diện của mình. Bởi vì vai diễn của cô ấy là bạn của hậu bối của nhân vật chính, một vai phụ của phụ. Một vai nền cho việc tạo dựng sự hồi hộp. Một vai diễn cần thiết cho câu chuyện, nhưng tuyệt đối không được nổi bật cho đến ngay trước khi chết. Kaya đã hoàn thành công việc của mình một cách hoàn hảo.

Nghĩ lại thì, ngay cả guitar bass cũng vậy, nếu khi nó bắt đầu vang lên trong bài hát mà người nghe lại ngay lập tức hình dung ra cảnh những sợi dây đàn dày cộp rung lên bần bật, thì đó không thể coi là một màn trình diễn tốt. Nếu không ăn khớp như một thành phần cấu tạo nên bài hát, thì đó không phải là công việc của một người chuyên nghiệp.

Diễn xuất cũng giống vậy—sao.

Sau khi chết trong phim, đúng là không có một cảnh nào Kaya xuất hiện nữa.

Cậu căng mắt nhìn vào dòng credit cuối phim, và cảm thấy nhẹ nhõm khi xác nhận được tên của Shigasaki Kaya.

Cuối cùng, cậu đã xem hết bộ phim.

Gập chiếc laptop lại và nằm dài trên giường. Khi thoáng nhìn thấy chiều sâu của một thế giới xa lạ, thần kinh cậu trở nên hưng phấn và có vẻ không thể ngủ ngay được.

Nếu Akane gia nhập Yasupro, có lẽ một ngày nào đó cô ấy sẽ đứng trên màn bạc và diễn xuất bên cạnh Kaya. Vì vừa mới xem một bộ phim có người quen đóng, cậu có thể tưởng tượng ra điều đó một cách dễ dàng.

Thật bất ngờ—cậu có cảm giác cô ấy có thể làm được. Nếu là Akane.

Nếu vậy cô ấy sẽ đến một thế giới xa xôi ngoài tầm với của cậu…

Không không. Cô ấy đã nói là sẽ từ chối mà. Mình đang tự tiện mơ mộng cái gì vậy. Cậu trở mình, cuộn tấm chăn quanh người và ép mình nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau là một ngày thường, nhưng vì là lễ tốt nghiệp của trường cao trung nên học sinh tại trường như chúng tôi được nghỉ.

Cậu hẹn gặp Akane ở ga. Đúng như đã tuyên bố, cô ấy diện một chiếc váy denim dài trên gối có nhún, kết hợp với một chiếc áo blouse tay lửng màu xuân nhẹ nhàng, một phong cách tôn lên trọn vẹn nét quyến rũ thiếu nữ.

“Tớ đã cố gắng thế này mà tại sao Makoto-chan lại không ăn mặc dễ thương đến vậy chứ?”

Cậu, trong bộ trang phục tầm thường với áo thun, áo khoác và quần jeans, bị mắng một cách vô lý. Nếu không có ai đó phối đồ cho thì cậu chỉ thế này thôi.

Tuy nhiên, sự không vui của Akane không kéo dài. Lên tàu, khi cậu bắt đầu nói về những bản nhạc mới ra mắt trong tuần đó bội thu như thế nào, cô ấy liền vui vẻ hưởng ứng.

Xuống ở ga JR Meguro, ra khỏi cổng Tây và đi xuống một con dốc hẹp khá đứng, giữa chừng con dốc sẽ thấy một tòa nhà năm tầng có kiến trúc phẳng. Trên bức tường gần sân thượng, bảy chữ kim loại “YASUPRO” được gắn vào và phản chiếu ánh nắng chiều xuân. So với một trụ sở công ty hàng đầu trong ngành, nó tạo ấn tượng khá khiêm tốn.

Khi Akane báo tên qua điện thoại ở quầy lễ tân, khoảng năm phút sau, một bóng người xuất hiện sau cánh cửa kính.

“Akane-san! Hôm nay đã không quản ngại đường xá đến đây, cảm ơn cô rất nhiều.”

Đó là một người đàn ông đẹp đến rợn người trong bộ vest màu kem. Chỉ riêng cử chỉ bước từ cánh cửa đang mở về phía chúng tôi cũng đã toát lên một sắc hương kỳ lạ. Anh ta để mắt đến cậu, hơi mở to mắt rồi nở một nụ cười rạng rỡ.

“Makoto-san cũng đến cùng sao! Lần đầu gặp mặt, tôi rất vui được gặp cậu. Tôi là Misuno.”

Đó là một người đàn ông toát lên một không khí kỳ lạ, mỗi cử chỉ đều có vẻ kịch nghệ nhưng không hề gây cảm giác thiếu tự nhiên. Xung quanh anh ta, mọi thứ dường như đều là những sự kiện trong một bộ phim. Tuổi tác cũng không rõ. Thoạt nhìn thì ở độ tuổi hai mươi nhưng cách cư xử lại chững chạc một cách kỳ lạ.

Tôi và Akane được dẫn lên tầng hai của văn phòng Yasupro.

Nói đến văn phòng liên quan đến giải trí, cậu đã từng đến thăm công ty Naked Egg ở Aoyama. Sự bừa bộn với các tài liệu quảng cáo chất đống lộn xộn xung quanh các dãy bàn làm che khuất tầm nhìn thì cũng giống nhau, nhưng so với Naked Egg, cả số lượng người và nhiệt lượng trong không khí đều ở một đẳng cấp khác. Hơn mười nhân viên, mỗi người đều không ngừng nói chuyện điện thoại với giọng cao. “Vâng, cảm ơn sự giúp đỡ của anh”, “Cảm ơn anh”, “Không, chỗ đó phải đẩy mạnh từ tháng sau”, “Tất nhiên rồi, chính anh ấy cũng nói đây chắc chắn là thời điểm quan trọng”, “Này, bên kia cũng có hoàn cảnh của họ mà”, “Này, tôi chưa nghe chuyện đó, sao không nói từ hôm qua?”, “Vâng, vâng, tôi hiểu rồi, sẽ điều chỉnh lại ngay lập tức—”

Không khí căng thẳng tràn ngập khiến cậu nghẹt thở.

“Em muốn trực tiếp nhìn thấy không khí như thế này một lần!”

Akane vui vẻ nói.

“Vì em chưa bao giờ được vào bên trong một công ty giải trí.”

“Đây là lần đầu tiên của cô sao? Tôi vui quá. Hẳn là cô đã được nhiều nơi mời gọi lắm.”

Misuno-san cười một cách thực sự vui sướng từ tận đáy lòng và dẫn chúng tôi đến không gian họp ở phía sau văn phòng.

“Tớ được nhiều nơi mời gọi lắm à? Tớ không biết rõ.”

Akane vừa đi theo sau Misuno-san vừa quay lại hỏi cậu.

“À, ừm, cũng có vài nơi… nhưng tớ từ chối hết rồi.”

Cậu bắt đầu lo lắng.

Chúng ta đến đây để từ chối lời mời ra mắt làm idol đúng không? Sao Akane lại có vẻ phấn khích thế nhỉ? Sẽ rất phiền nếu họ nghĩ rằng chúng ta đã từ chối nhiều lời mời nhưng sẽ chấp nhận nếu là Yasupro danh tiếng.

Tại không gian họp, Misuno-san một lần nữa cúi đầu chào cậu và đưa ra danh thiếp. Ơ, cậu nghĩ. Nó khác với tấm danh thiếp mà Akane đã cho cậu xem. Chức danh thì giống nhau, nhưng tên được viết thế này.

“Mizuno Tomoya (Misuno Touya)”

Có lẽ đã nhận ra sự thắc mắc của cậu, Misuno-san cười ngượng và nói.

“À, Misuno là nghệ danh của tôi. Gần đây tôi mới làm lại danh thiếp nên đã ghi cả tên thật.”

“Ể, Misuno-san từng là talent sao?” Akane tròn mắt.

“Ngày xưa tôi có làm diễn viên một chút,” Misuno-san ngượng ngùng nói. Khi nghe nói anh là một cựu nghệ sĩ, với vẻ đẹp và khí chất này, cậu cảm thấy quả là hợp lý.

“Vì không hợp nên tôi đã chuyển sang làm công việc hậu trường, nhưng giám đốc bảo tôi cứ tiếp tục sử dụng cái tên Misuno Touya. Vì trong ngành này, dù là tên của quản lý hay bất cứ thứ gì, việc được nhớ đến là điều quan trọng nhất.”

“À, xin lỗi, em không rành về giới giải trí nên hoàn toàn không biết.”

“Không không, không sao đâu! Tôi hoàn toàn không nổi tiếng, và cũng đã là chuyện của khoảng hai mươi năm trước rồi. Thỉnh thoảng phụ huynh của những đứa trẻ tôi đang quản lý có nói ‘Ngày xưa tôi có xem anh’, nhưng tôi lại thấy xấu hổ.”

Quả nhiên anh ta là một người khá lớn tuổi. Chắc là khoảng bốn mươi tuổi. Cậu đã tưởng tượng một nhà sản xuất idol sẽ là người năng nổ hơn, nhưng anh ta lại là một người rất sảng khoái và dễ chịu. Thêm vào đó, anh ta còn là một mỹ nam tuyệt vời, điều này khiến cậu hiểu tại sao Akane lại dễ dàng bị thuyết phục.

Hay đúng hơn là—

Akane từ nãy đến giờ cứ cười toe toét nói chuyện với Misuno-san, ừm? Cậu ấy thực sự đến đây để từ chối sao?

“Misuno-san có vẻ khá là có chức quyền nhỉ? Trên danh thiếp có ghi là giám đốc mà. Nhưng anh cũng làm cả công việc của quản lý nữa à?”

“Tôi cũng không có chức quyền gì lớn lao đâu. Chỉ là giám đốc không điều hành thôi. Ở công ty chúng tôi, sản xuất và quản lý được phân chia hoàn toàn, nhưng tôi đã nằng nặc xin giám đốc cho phép tiếp tục làm quản lý cho nhóm mà tôi đã phụ trách từ khi ra mắt. Vị trí quản lý không hợp với tôi, và tôi vẫn thích làm việc ở hiện trường hơn. Cái nhiệt của sân khấu ấy.”

“Em hiểu! Em cũng đặc biệt thích sân khấu.” Ở đó, Akane liếc nhìn cậu. “Makoto-chan thì có vẻ không cần biểu diễn live lắm cũng không sao nhỉ. Có vẻ cậu ấy sẽ hài lòng dù chỉ ở lì trong studio và làm nhạc.”

“À, ừm. Thực tế trước khi lập ban nhạc thì tớ cũng như vậy.”

“Vậy sao. Nhưng Makoto-san trông rất quen sân khấu nhỉ.”

Misuno-san với đôi mắt lấp lánh, hơi nhoài người về phía cậu qua bàn.

“Ể? Không, em hoàn toàn không quen đâu ạ.”

Lại chuyển chủ đề sang tôi à? Tôi chỉ là người đi cùng thôi mà.

“Dù tôi chỉ xem qua video, nhưng bên cạnh một ngôi sao bẩm sinh như Akane-san, lại còn là một bassist, thông thường sẽ bị chìm nghỉm. Nhưng Makoto-san lại luôn có một sự hiện diện. Tôi đã rất mong chờ được cùng biểu diễn trong buổi live Giáng sinh nhưng…”

“À, vâng, xin lỗi ạ…”

Nịnh nọt cậu thì được gì chứ.

“Đúng rồi Misuno-san, anh nói Rin-chan và Shizu-chan có vẻ không hợp làm idol, vậy còn Makoto-chan thì sao ạ?”

Akane đột nhiên nói ra khiến cậu trợn mắt nhìn chằm chằm vào cô ấy bên cạnh.

“Makoto-san sao. Để xem nào—”

Đấy, Misuno-san cũng đang bối rối không biết trả lời thế nào kìa!

“Cách sản xuất sẽ vô cùng khó khăn nhưng cậu ấy có tiềm năng.”

“Hả? Ừm, không, không cần phải nịnh đâu ạ.”

“Không, không phải là nịnh đâu. Gần đây, những nam giới giả gái vô cùng xinh đẹp đang hoạt động tích cực trong nhiều lĩnh vực, nhưng riêng với idol thì vẫn chưa có trường hợp thành công nào. Cậu có biết tại sao không?”

“Ừm? Nghe anh nói mới để ý. Sao vậy nhỉ?” Akane nhíu mày. Này, không cần phải suy nghĩ nghiêm túc thế đâu.

“Có nhiều lý do, nhưng tôi nghĩ trở ngại lớn nhất là giọng nói.”

Misuno-san chỉ vào yết hầu của mình.

“Idol là một công việc bán ảo mộng. Với nam giới giả gái, ảo mộng này rất dễ bị phá vỡ. Chỉ một khoảnh khắc để lộ ra sự nam tính là kết thúc. Tuy nhiên, dù khuôn mặt, vóc dáng và cử chỉ có thể giả dạng được bao nhiêu đi nữa, giọng nói lại rất khó để thay đổi. Dù có sử dụng máy biến đổi giọng nói hiệu suất cao như các talent ảo, cũng chỉ xử lý được đến giọng nói chuyện là cùng. Việc thay đổi giọng hát là vô cùng khó khăn. Công nghệ hiện tại không thể tạo ra giọng hát nữ tự nhiên bao gồm cả cao độ trong thời gian thực. Như vậy, đối với hoạt động của idol, đó là một điều chí mạng. Vì màn trình diễn live là điểm bán hàng lớn nhất.”

Ra là vậy, cậu nghĩ, nhưng có cần phải phân tích nghiêm túc đến thế không? Có lẽ vì đây là ngành của mình nên với tư cách là một chuyên gia, anh ta phải suy nghĩ trước về điều đó.

“Tuy nhiên, Makoto-san có thể vượt qua được điều đó.”

“Dạ?”

“Vốn dĩ đã có chất giọng trung tính, cộng thêm âm vực khá cao. Đến mức có thể hát bè cao cho Akane-san. Hơn nữa, đây là suy đoán của tôi, nếu sai xin thứ lỗi, nhưng khi hát bè thấp, cậu có thay đổi màu giọng để gần giống với Akane-san hơn đúng không?”

Cậu nín thở nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêm túc của Misuno-san.

“...À, vâng, không, ừm, không phải là anh đoán sai đâu ạ.”

Trong lòng cậu khá là kinh ngạc vì đã được lắng nghe kỹ đến mức đó.

“Nếu hát với giọng thấp như bình thường thì giọng của Akane sẽ bị lạc lõng, nên vâng, em đã ý thức để điều chỉnh cho gần giống hơn.”

“Vậy sao?” Akane cũng tròn mắt. “Tớ hoàn toàn không biết. Dù tớ là người hát bè. Xin lỗi nhé. Tớ chỉ nghĩ là lúc nào cũng hát bè rất ăn ý thôi.”

Chuyện này mà cũng nhận ra thì đúng là lạ. Người này là ai vậy chứ.

“Cậu ấy có thể tự mình tạo ra giọng nữ. Khả năng ca hát thì tất nhiên rồi, ngoại hình cũng được bảo chứng, nên đã vượt qua tất cả các điều kiện khó khăn của một idol nam giả gái. Vấn đề còn lại là sẽ bán cho tầng lớp nào với cách dàn dựng ra sao, nhưng xin lỗi, công ty chúng tôi không có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực đó, tuy nhiên theo tôi thì ví dụ như không cần phải làm gì quá lố mà cứ theo đường lối chính thống—”

“Khoan khoan, ừm, tại sao anh lại nói chuyện một cách nghiêm túc như vậy ạ?”

Cậu dùng cả hai tay để ngăn lời nói đầy nhiệt huyết của Misuno-san lại. Misuno-san giật mình và đưa một tay lên miệng.

“Xin lỗi, tôi đã đi quá xa rồi.”

“Không, vâng, chuyện đó…”

“Makoto-san vẫn là vị thành niên nên trước hết phải có sự cho phép của phụ huynh đã nhỉ.”

“Còn sự cho phép của người trong cuộc thì sao ạ?” Giọng cậu bất giác cao lên. “Ừm, em không làm đâu ạ? Thật sự không làm đâu, hôm nay em chỉ đến với tư cách là người đi cùng Akane thôi ạ.”

Misuno-san nhìn cậu và Akane với vẻ mặt thất thần.

“Vậy—sao. Thật sự xin lỗi. Akane-san thì không có hứng thú, nhưng lại dẫn Makoto-san đến, hơn nữa còn gợi chuyện như vậy, nên tôi đã tưởng là…”

“Tớ cũng bị cuốn hút bởi câu chuyện nghiêm túc của Misuno-san quá nên cứ lắng nghe mãi. Xin lỗi Makoto-chan nhé.”

Thật tình tha cho tôi đi mà!

“Nhưng mà chuyện trở thành một idol nam bình thường hoàn toàn không được nhắc đến mới ghê chứ. Quả nhiên là Makoto-chan.”

“Ể? À, không, đó là…”

Cậu liếc nhìn Misuno-san, anh ta đang vô cùng áy náy.

“Đúng là, không, xin lỗi cậu. Vì những hình ảnh giả gái của Makoto-san mà tôi thấy đều quá hoàn hảo nên tôi chỉ có ý tưởng đó thôi—hơn nữa công ty chúng tôi chưa từng sản xuất idol nam.”

“Anh không cần phải xin lỗi đâu! Chuyện này kết thúc ở đây đi! Akane cũng vậy! Chúng ta không đến đây để nói về chuyện của tớ đúng không?”

“A, đúng rồi đúng rồi. Chúng ta đến để từ chối cho đàng hoàng mà.”

Akane khép hai chân lại, thẳng lưng và nhìn vào mặt Misuno-san.

“Vì vậy Misuno-san, cảm ơn và cũng xin lỗi anh vì đã dành thời gian cho bọn em, nhưng em muốn tập trung vào ban nhạc và cũng không có hứng thú đặc biệt với hoạt động idol, dù được mời em rất vinh dự, nhưng em xin lỗi.”

Cô ấy cúi đầu chào trong khi vẫn ngồi.

Misuno-san nở một nụ cười khó xử.

“Không, không. Chính tôi mới là người đã mời cô nhiều lần. Vì Akane-san quá quyến rũ nên tôi không thể nào từ bỏ được.”

Trên đời này, quả thật có tồn tại những người đàn ông có thể nói ra những câu sến sẩm như thế này với vẻ mặt nghiêm túc mà không làm cho không khí trở nên gượng gạo. Đó là một sự sảng khoái đến đáng sợ.

“Vậy thì, ừm…”

Akane ngượng ngùng liếc mắt lên và tiếp tục nói.

“Đây là một chuyện rất được voi đòi tiên, em biết ạ. Nhưng mà… gác lại chuyện idol, gác luôn cả Makoto-chan, liệu chúng em có thể… nhờ công ty quản lý ban nhạc của chúng em được không ạ?”

Cậu há hốc miệng nhìn khuôn mặt nghiêng của Akane.

Cậu đã tự hỏi tại sao cô ấy lại cố tình đến tận công ty dù không có ý định nhận lời mời—hóa ra là để đưa ra một yêu cầu như vậy.

Misuno-san cẩn thận hạ độ sáng của nụ cười xuống một bậc và nói.

“Xin lỗi. Điều đó là không thể.”

Cũng phải thôi. Đương nhiên là vậy. Akane cũng không có vẻ mặt gì đặc biệt thất vọng. Misuno-san tiếp tục với giọng bình tĩnh.

“Chúng tôi là một công ty giải trí. Công việc của chúng tôi là bán sức hút và cá tính của từng talent. Nếu là cách sử dụng âm nhạc hiệu quả như một phương tiện cho điều đó, chúng tôi có những bí quyết sâu sắc hơn bất kỳ nơi nào khác. Tuy nhiên, chúng tôi hoàn toàn không có kiến thức để bán chính bản thân âm nhạc.”

Chắc là khiêm tốn thôi, cậu nghĩ. Bởi vì, chẳng phải người này đã nhìn thấu được cả những điều chỉnh nhỏ trong kỹ thuật hát của cậu mà ngay cả Akane cũng không nhận ra sao.

Nhưng, cậu nhanh chóng hiểu ra. Đó không phải là khiêm tốn. Đó là sự thành thật.

“Âm nhạc của PNO là một thứ đặc biệt. Những người ngoại đạo như chúng tôi không thể tùy tiện nhận lời. Xin hãy giao phó cho người phù hợp.”

“...Vâng. ...Em xin lỗi ạ. ...Em cảm ơn anh.”

Akane nói một cách trang trọng, rồi tiu nghỉu cúi đầu.

Nhìn thấy bộ dạng đó, Misuno-san mỉm cười và nói thêm.

“Tất nhiên, chúng tôi có rất nhiều mối quan hệ với ngành công nghiệp âm nhạc. Tôi có thể thử nói chuyện một cách khéo léo với các nhà sản xuất âm nhạc hay người của các công ty thu âm—”

“Cảm ơn anh ạ!”

Akane ngẩng phắt đầu lên và cao giọng.

“Chính là nó! Hôm nay em đến đây chính là để mong đợi điều đó! Để tạo mối quan hệ!”

Cậu cảm thấy khó xử đến mức phải lấy tay che mặt. Đừng có nói thẳng ra bằng giọng lớn như thế chứ…

Misuno-san nở một nụ cười rạng rỡ và bật cười một cách lịch sự.

“Tôi cũng vậy. Tôi cũng đã kiên trì mời Akane-san nhiều lần vì muốn tạo dựng mối quan hệ. Có thể sau này cô sẽ thay đổi ý định và muốn thử làm idol, tôi sẽ chờ đợi mà không quá kỳ vọng. Vì vậy, Akane-san cũng đừng quá kỳ vọng. Chắc không phải là cứ ra mắt được là làm gì cũng được, đúng không? Vốn dĩ PNO đã sớm bước ra thị trường thương mại rồi mà.”

“Vâng. Tụi em muốn được làm âm nhạc của riêng mình theo tốc độ của mình một cách tùy thích. Vì vậy, tụi em đang tìm một người sẽ không can thiệp vào hoạt động của tụi em mà chỉ nhận hết những việc phiền phức. Nhưng nếu được thì sẽ tốt hơn nếu người đó cũng khá rành về ngành công nghiệp âm nhạc và có thể giúp đỡ.”

Lần này, tiếng cười của Misuno-san là một trận cười từ tận đáy lòng như thể không thể kìm nén được nữa. Cậu không còn dám nhìn thẳng vào mặt anh ta nữa. Xin lỗi vì Akane nhà chúng tôi… đã từ chối lời mời nhưng lại đòi hỏi đối phương phải nghe theo mọi yêu cầu ích kỷ của mình… hơn nữa nội dung lại thực sự là đỉnh cao của sự ích kỷ.

“Nếu có một người như vậy thì công ty chúng tôi cũng muốn có đấy. Nhưng, tôi sẽ thử tìm xem sao.”

"Hôm nay làm cậu bất ngờ đủ thứ, tớ xin lỗi nhé!"

Trên đường trở về ga Meguro, Akane lên tiếng.

"Không, thật sự là, ừm, hết chuyện này đến chuyện khác làm tôi ngạc nhiên suốt."

Tôi uể oải đáp.

"Anh Misuno-san trông có vẻ là người rất tài giỏi, nên tớ đã nghĩ nếu anh ấy làm quản lý cho tụi mình thì còn gì bằng. Cứ liều một phen thôi. Dù không được thì biết đâu lại là một cơ hội nào đó."

"Tôi không ngờ Akane lại nghĩ đến cả chuyện quản lý luôn đấy."

"Thì tại đâu thể cứ bắt Makoto-chan mãi mãi gánh hết mọi việc vặt của ban nhạc được, đúng không?"

"À, ừm, cũng phải."

"Với lại, đơn giản là tớ muốn xem thử văn phòng của idol trông như thế nào, muốn nghe chuyện trong giới giải trí nữa. Bản thân anh Misuno-san tớ cũng cực kỳ hứng thú! Nào là tại sao một người siêu đẹp trai như thế lại làm quản lý, liệu anh ta có nảy sinh tình cảm với cô gái mình phụ trách không, ôi tim tớ đập thình thịch luôn!"

Giọng điệu và cả bước chân của Akane đều phấn chấn.

"Ừ. Lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông đẹp như vậy ngoài đời thật đấy. Dù anh ấy nói mình từng là diễn viên."

Tôi lấy smartphone ra và thử tìm kiếm cái tên ‘Misuno Touya’, ngay lập tức hàng loạt kết quả hiện ra. Một dãy hình ảnh của một mỹ nam đẹp đến lạnh sống lưng. Có nhiều ảnh cũ và chất lượng thấp, như ảnh quảng cáo phim hay bản scan các bài phỏng vấn. Vì là chuyện của hai mươi năm trước nên kiểu tóc và thời trang có cảm giác lỗi thời, nhưng gương mặt và làn da thì thật đáng sợ là gần như không khác gì so với người thật tôi vừa gặp.

"Đúng là đáng nghi có phải ma cà rồng không nữa..."

Akane vừa đi cạnh vừa nghía vào điện thoại của tôi lẩm bẩm, và tôi cũng gật đầu đồng tình.

Trên Wikipedia cũng có bài viết về anh ta, nên tôi xem thử danh sách các tác phẩm đã tham gia.

"Số lượng phim khá nhiều, nhưng chẳng có vai chính nào cả. Cả phim điện ảnh lẫn truyền hình toàn những cái tên lạ hoắc. Anh ấy nói mình không nổi tiếng, nhưng có khí chất đáng nể như vậy mà cũng không bật lên được sao..."

"Chắc là trong giới giải trí toàn ma cà rồng không thôi. Kiểu như phải là ma cà rồng mới đủ tiêu chuẩn khởi đầu."

Akane khúc khích cười.

"Nhưng nhờ anh ấy chuyển sang làm hậu trường mà tớ mới có cơ hội gặp được. Tuy có lỗi với anh Misuno-san nhưng đối với tớ thì đây là một cuộc gặp gỡ may mắn. Tớ đã được nghe bao nhiêu chuyện thú vị, hay lần tới thử hỏi chuyện thời còn làm diễn viên của anh ấy xem sao nhỉ?"

"A... Cậu định gặp lại anh ta à?"

Đang lúc chờ đèn tín hiệu, Akane nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác.

"...Thì, dĩ nhiên là gặp rồi. Anh ấy đã nói sẽ thử liên hệ với người trong ngành âm nhạc, và còn bảo nếu có chuyện gì khác thì cứ liên lạc bất cứ lúc nào mà."

Đó chẳng phải là lời nói xã giao thôi sao── không, áp đặt như vậy thì thật thất lễ với Misuno-san.

"Tớ gặp anh Misuno-san, có gì làm cậu khó xử à? Không lẽ cậu nghĩ tớ sẽ làm idol thật đấy chứ? Tuyệt đối không có đâu nhé? Tớ không thể làm mấy cái fan service đó được đâu, mệt chết đi được. Tớ chỉ muốn làm âm nhạc thôi."

"Tôi cũng nghĩ là tuyệt đối không có, nhưng sau khi thực sự gặp và nói chuyện với anh Misuno-san, thì, nói sao nhỉ... anh ấy là người tốt kinh khủng, lại khéo ăn nói, tinh tế, rồi Akane có vẻ cũng quý mến anh ấy nữa, nên tôi sợ nếu hai người gặp nhau nhiều lần, thì, kiểu như, cậu sẽ bị thuyết phục mất."

Sao lúc nói ra mấy lời này lại thấy xấu hổ thế nhỉ? Tại sao vậy?

Akane dí sát mặt vào tôi với ánh mắt như mèo vừa tìm thấy một chú chim nhỏ.

"Nói vậy tức là cậu đang lo tớ sẽ bị anh Misuno-san dụ dỗ phải không? Chính Makoto-chan á? Cậu lại lo cho tớ chuyện đó cơ à?"

"Dụ dỗ── Ưm ưm... Cách tóm tắt đó có hơi tùy tiện quá không..."

Dù không trúng nhưng cũng chẳng trật. Anh ta là một mỹ nam đẹp đến mức đó cơ mà. Akane cũng là con gái, và hiện tại đã có cảm tình với anh ta lắm rồi.

"Kyaaa. Không ngờ Makoto-chan lại lo lắng như vậy! Hay là tối nay nhờ mẹ đặt sushi ăn mừng nhỉ."

Ăn mừng chuyện gì chứ.

Đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh, Akane nhanh chóng chạy về phía nhà ga. Tôi cũng vội vã rảo bước đuổi theo.

Cứ thế đi vào ga, qua cổng soát vé trung tâm, và khi ra đến sân ga thì tôi mới đuổi kịp bóng lưng Akane.

Akane đột ngột quay lại, nở một nụ cười rực rỡ như mùa xuân nở rộ và nói.

"Nhưng mà nè Makoto-chan, không sao đâu, cứ yên tâm đi! Trông vậy thôi chứ tớ một lòng một dạ lắm đó! Dù có là mỹ nam đẹp đến mấy, tớ cũng không xiêu lòng trước người con trai nào khác đâu!"

"...Hả? ...Ư-ừm."

Tôi chỉ có thể đáp lại một cách ngớ ngẩn.

Biết rồi mà. Cậu chỉ một lòng với âm nhạc thôi mà. Lo lắng dù chỉ một chút rằng cậu sẽ dễ dàng bị một người trong ngành đẹp trai dụ dỗ rồi chuyển sang làm idol, đúng là tôi ngốc thật. Xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu. ──Lẽ ra chỉ cần nói vậy là được, nhưng không hiểu sao tôi lại chẳng thể thốt nên lời.

Tôi có cảm giác, ẩn sâu trong nụ cười của Akane, có một thứ gì đó quý giá được che giấu.

Giống như có thứ gì đó đang chìm dưới đáy nước sâu và trong vắt, nhưng mặt nước lại phản chiếu ánh mặt trời chói lòa, khiến tôi chỉ có thể nheo mắt và nín thở. Cảm giác là như vậy đấy.

Rồi nụ cười của Akane trở nên mong manh, trong suốt, và phía sau đó, một đoàn tàu trờ tới.

Trên chuyến tàu về, vì toa khá vắng nên tôi và Akane ngồi cạnh nhau ở dãy ghế cuối.

"Hôm nay cảm ơn cậu nhé, Makoto-chan."

Akane vươn vai một cái thật dài rồi nói.

"Tớ cũng muốn nói chuyện với anh Misuno-san, nhưng người tớ muốn nói chuyện nhất là Makoto-chan cơ."

"Hả, tôi? Tại sao?"

"Gần đây chúng ta đâu có nói chuyện riêng với nhau, đúng không?"

"Hử? Ừm. Vậy à. Cậu có chuyện gì muốn nói à? Chuyện ban nhạc? Hay có gì khó khăn sao. Xin lỗi vì đã không để ý."

"Không phải có chuyện mới nói, mà là muốn nói nên mới nói! Sao cậu không hiểu gì hết vậy!"

"A, vâng, tôi xin lỗi."

...Sao mình lại bị mắng nhỉ?

"Người nhặt được tớ lúc đang khóc meo meo dưới gầm cầu sắt chính là Makoto-chan đó? Cậu mà không chăm sóc tớ cho đàng hoàng là tớ phiền lắm đấy."

"Một con mèo hoang mà lại mang theo cây guitar đắt tiền gớm nhỉ."

Ngay lúc đó, tôi chợt nhớ ra và hỏi.

"Này, hồi xưa lúc tôi chưa làm DTM, mới tập tành guitar, tôi hay ra bờ sông đó luyện tập lắm, Akane cũng vậy à?"

"Ừm. Hồi cấp hai tớ đến đó suốt. Vì là đứa trẻ trốn học nên ở nhà cũng chẳng thoải mái gì. Biết đâu chừng tớ với Makoto-chan hồi cấp hai đã suýt gặp nhau mấy lần rồi cũng nên."

"Tôi hay tập ở chỗ bê tông, phía thượng nguồn hơn cây cầu sắt một chút. A, đúng rồi, ở cái đoạn đường dành cho xe đạp cong vút lên ấy, buổi chiều có ông cụ nào hay chơi vòng lắc không?"

"Có có! Cái ông quay được năm, sáu cái vòng một lúc ấy! Dáng cực chuẩn, động tác siêu dứt khoát, đúng là ông cụ nổi tiếng của khu đó mà!"

"Đúng rồi, ông ấy hay mặc bộ đồ thể thao bó sát."

"Còn có chị gái dắt năm con chó Husky Siberia đi dạo tớ cũng hay gặp nữa, chúng nó dễ thương nhưng trông chị ấy vất vả thật sự."

"A, cái đó tôi cũng từng thấy một lần. Khoảng sáu giờ thì có xe bán bánh mì lưu động──"

Một lúc sau, chúng tôi chìm đắm trong những câu chuyện kỷ niệm ở bờ sông.

Cho đến giờ tôi chưa từng ý thức rõ về điều này, nhưng nhà gần nhau thật sự có rất nhiều chủ đề chung. Cửa hàng hay ghé, con đường hay đi, dù học khác trường cấp hai nhưng vì là hai khu vực liền kề nên các sự kiện hay địa điểm tham quan đều giống nhau, thậm chí chúng tôi còn tìm ra được những người quen chung bất ngờ. Hồi tiểu học, tôi và Akane đã cùng học một lớp Anh văn. Dù tôi đã nghỉ sau chưa đầy một năm, nhưng cô giáo người Anh với vẻ ngoài quý phái lại hay pha những câu đùa khá táo bạo, là một người rất thú vị, những cuộc trò chuyện ngoài giờ học rất vui. Nếu tôi học lâu hơn một chút, biết đâu đã có thể gặp Akane trong một buổi tiệc Giáng sinh nào đó.

Trong suốt nửa vòng đi trên tuyến Yamanote, chúng tôi cứ tiếp tục những câu chuyện không đầu không cuối như vậy. Nghĩ lại, không biết đã bao lâu rồi tôi mới nói chuyện phiếm ngoài âm nhạc lâu đến thế. Mà đối phương lại còn là thành viên ban nhạc.

Tôi nhận ra──bản thân mình không chỉ được tạo nên từ âm nhạc, mà còn hít thở và chạm vào biết bao điều khác để tồn tại. Chỉ là tầm nhìn của tôi quá hạn hẹp mà thôi.

Cuộc trò chuyện của chúng tôi gián đoạn khi tàu dừng ở ga Ikebukuro. Một cách tự nhiên như một quãng nghỉ lấy hơi.

Khi chuyển sang chuyến tàu đi xuống, lượng hành khách giảm hẳn, và sự im lặng giăng ra giữa tôi và Akane cũng trở nên ấm áp một cách lạ kỳ. Ánh nắng xiên vào trong toa tàu, vẽ nên những hình thoi méo mó của ánh sáng trên ghế và sàn nhà.

Sắp đến ga mà chúng tôi thường sử dụng.

Chuyến đi ngắn ngủi kỳ lạ này, sắp kết thúc. Một ngày nghỉ khiêm tốn, chẳng rõ có mục đích hay thu hoạch được gì không, đang dần trôi qua.

Thu hoạch──chắc cũng có một chút. Hơn cả việc gặp được Misuno-san, tôi vui vì biết rằng Akane đã để tâm đến cả những công việc lặt vặt của ban nhạc.

Không phải chỉ mình tôi gánh vác mọi thứ. Tôi phải học cách dựa dẫm vào người khác nhiều hơn, nếu không sẽ chẳng thể tiếp tục được trong tương lai.

"Giá mà cứ kéo dài mãi thế này thì tốt nhỉ."

Akane đột nhiên thốt lên.

Bên ngoài cửa sổ đối diện nơi cô đang nhìn, những vệt màu mờ ảo của mái nhà, cây cối ven đường và bầu trời u ám nối tiếp nhau.

"Tớ cứ ước, giá mà nó kéo dài mãi mãi."

Những lời của Akane nhẹ nhàng hòa vào dòng suy nghĩ của tôi, rồi cứ thế trôi đi theo khung cảnh ngoài cửa sổ.

"Nhưng chắc là không được rồi. Vì Makoto-chan, không phải là người sẽ ở yên một chỗ đâu nhỉ."

"Hả? ...À... ừm."

"Cậu một mình vẫn ổn mà. Thấy thứ gì lấp lánh là lao vào ngay. Ahaha. Hóa ra người là mèo đâu phải tớ, mà là Makoto-chan à."

"Đâu có chuyện đó── không... cũng không hẳn là không có... Mấy vụ như bài hát của anh Takuto hay dàn nhạc ở lễ hội âm nhạc, tôi toàn tự mình quyết định. Ư ưm. Tôi phải bàn bạc với mọi người trong ban nhạc nhiều hơn mới được──"

"Tớ đâu có nói chuyện ban nhạc."

Akane khúc khích cười.

"Nhưng rồi cuối cùng cũng thành chuyện ban nhạc thôi nhỉ. Vì là Makoto-chan mà. Và là tớ mà. Tớ cũng mong PNO sẽ kéo dài mãi, mãi mãi."

Nói đến đó, Akane ngừng lại, rồi đột nhiên dùng cả hai tay nhấc tay phải của tôi lên. Cô lần theo từng ngón tay như để xác nhận, rồi lật lại, dùng đầu ngón tay dò theo những đường gân và cơ trên mu bàn tay, khiến tim tôi không dưng đập thình thịch.

"Chắc chắn một ngày nào đó nó sẽ kết thúc thôi."

Gương mặt nghiêng của Akane khi đang chăm chú nhìn móng tay tôi, có lẽ do góc của ánh nắng, trông u ám lạ thường.

"...Akane? Cậu nói gì vậy, làm gì có chuyện──"

"Vì tớ đã làm tan vỡ nhiều ban nhạc rồi, nên không hiểu sao, tớ cứ hay nghĩ về những điều tồi tệ nhất. Nhưng mà, con người rồi ai cũng sẽ biến mất thôi."

Đó có thể là một sự thật chắc chắn như việc trái đất sẽ tiếp tục quay chậm lại và mặt trăng sẽ rơi xuống sau hàng tỷ năm nữa, nhưng đó không phải là điều một cô gái tuổi teen nên bận tâm.

"Tớ ấy, một năm qua đã rất hạnh phúc. Cuối cùng cũng tìm được một ban nhạc mà mình có thể nghiêm túc. Bắt đầu đi học trở lại. Có được những người bạn quan trọng. Đôi khi tớ không thể tin được. Sáng thức dậy, tớ lại nghĩ nhỡ đâu tất cả chỉ là một giấc mơ, thực ra tớ vẫn đang trốn học, bộ đồng phục cũng chưa từng một lần mặc đến, ăn sáng một cách chậm chạp, và nơi đến lại là gầm cầu sắt ấy. Tớ vẫn hay nghĩ những chuyện như vậy."

Nói xong, Akane cúi gằm mặt, và một sự im lặng lạnh lẽo bao trùm lấy chúng tôi.

Tôi nghĩ, mình phải nói gì đó.

Không sao đâu.

Tất cả đều là hiện thực.

Chúng ta sẽ không biến mất đâu.

Những lời sáo rỗng vừa nảy ra trên đầu lưỡi, cứ thế tan biến như một lớp kẹo ngọt.

Thay vào đó, tôi trút ra những cảm xúc chân thật, đắng ngắt và gồ ghề của mình.

"...Tôi cũng nghĩ giống hệt vậy."

Tôi cảm nhận được ánh mắt của Akane trên má mình. Phía bên kia cửa kính, bóng của những cột điện dây cáp lướt qua theo một nhịp điệu đều đặn. Giống như những vạch chia ô nhịp được khắc trên một bản nhạc piano.

"Cứ mãi một mình, đăng những bài hát chẳng rõ có ai nghe không lên mạng một cách thưa thớt. May mắn quá rồi. Chẳng biết từ lúc nào, mọi chuyện đã thành ra thế này. Đến giờ, lúc đang ngồi làm nhạc trong phòng, tôi vẫn chợt nghĩ. Biết đâu tất cả chỉ là một giấc mơ..."

Có lẽ không nên gọi đó là may mắn.

Phần không phải do sức mình quá lớn, nên tôi cứ muốn nghĩ rằng đó chỉ là may mắn, nhưng thực ra đó là sức mạnh của một ai đó khác. Nên gọi là duyên phận thì đúng hơn.

Những mối liên kết giữa người với người cứ xoay vần, và nhờ thế tôi mới gặp được một giọng ca lý tưởng như Akane. Cứ như một giấc mơ vậy. Tôi ước gì mình sẽ không bao giờ tỉnh lại. Nhưng, khi đang bay trong mơ, nếu bay lên quá cao, sợi dây tưởng tượng sẽ đứt, và cơn tỉnh giấc sẽ ập đến. Nếu vậy thì cứ ngoan ngoãn đừng bay là được, nhưng một khi đã có cánh, chúng ta lại chẳng thể kìm nén được khát khao bay lượn.

Bỗng, có thứ gì đó che khuất tầm nhìn của tôi.

Là lòng bàn tay của Akane.

Không biết từ lúc nào, gương mặt cô đã ở ngay trước mắt tôi. Cô nghiêng người hẳn về phía tôi, dí sát mặt lại. Đôi mắt lấp lánh một thứ ánh sáng kỳ diệu khiến tôi gần như nín thở.

Bàn tay Akane nhẹ nhàng... đặt lên má tôi──

Rồi bất thình lình, cô dùng ngón cái và ngón trỏ véo một cái thật mạnh lên má tôi.

"Í ẹ ẹ ẹ ẹ ẹ."

Tôi bật ra một tiếng kỳ lạ. Là do khóe môi bị kéo lên.

"C-cậu àm ì ế?"

Ở cự ly gần, Akane toe toét cười và nói.

"Tớ đang xác nhận đây không phải là mơ!"

Đúng là trò cổ lỗ sĩ.

Dù cảm giác từ ngón tay và hơi ấm của Akane, quả thực vô cùng chân thật.

"Nè, Makoto-chan véo má tớ đi chứ. Giúp đỡ nhau đi nào."

Tại sao chứ. Tự làm đi. Tôi định nói vậy nhưng không thể phát âm rõ ràng, và có vẻ như nếu không làm thì cô ấy sẽ véo mãi không thôi. Tôi khẽ đưa tay lên, véo má trái của Akane.

Nụ cười của Akane tan chảy như một miếng bánh mochi bị đun quá lửa.

"Ê hê hê. Cảm giác lạ quá."

Đó là câu của tôi mới đúng.

Mà này, chúng ta đang làm gì trên tàu điện vậy? Ngồi cạnh nhau, nhìn nhau rồi véo má nhau, nghĩ lại một cách bình tĩnh thì, chuyện này xấu hổ chết đi được? Những hành khách khác cũng đang liếc nhìn về phía này. Akane có vẻ cuối cùng cũng nhận ra sự xấu hổ của tình huống, mặt đỏ bừng, cô buông tay ra, ngồi thẳng lại, hai đầu gối khép vào nhau.

Sau đó, dù biết rằng đây không phải là mơ, chúng tôi vẫn trải qua quãng thời gian còn lại trên tàu trong một cảm giác thiếu thực tế, chỉ im lặng đếm tiếng bánh tàu lăn trên đường ray. Bầu trời ngoài cửa sổ đang dần úa đi khi hoàng hôn buông xuống. Trên má và đầu ngón tay tôi, hơi ấm của Akane vẫn còn vương lại, như thể vẫn đang thì thầm điều gì đó.

Giá mà ga xuống còn xa, xa lắm, tôi chợt nghĩ.

Ngồi cạnh Akane mà chẳng có âm nhạc nào vang lên, khoảng thời gian bồng bềnh không hình thù, không trọng lượng đó không hiểu sao lại dễ chịu đến thế.

Nhưng rồi, tiếng thông báo trong toa tàu đã xướng tên nhà ga một cách vô tình. Con tàu cọ mình vào sân ga rồi dừng lại.

Chúng tôi đứng dậy khỏi ghế.

Lúc đi qua cổng soát vé, Akane chợt nói.

"Giá mà Makoto-chan cũng sống ở khu 6 thì tốt biết mấy."

Tôi dõi mắt theo bóng lưng Akane, người đã đi qua cổng soát vé tự động trước và chạy nhanh ra lối đi của nhà ga.

Nhà cô ấy ở khu 6, nhà tôi ở khu 2, hai phía đối diện nhau qua nhà ga.

"Như vậy tụi mình đã có thể ở cùng nhau thêm một chút nữa rồi."

Akane quay lại cười. Lần này, tôi có thể đón nhận ánh mắt ấy một cách thẳng thắn lạ thường.

"...Không sao đâu. Tớ đưa cậu về nhà."

"Hả? Nhưng trời cũng chưa tối lắm, cũng không xa mà."

Akane nói với vẻ mặt ngạc nhiên thật sự rồi nhìn lên bầu trời từ lối ra của nhà ga. Mặt trời vẫn còn khá cao.

"Không, không phải vì chuyện đó, mà là vì tớ cũng đang có cảm giác muốn ở cùng Akane thêm một chút nữa."

"U-hyaa."

Mặt Akane đỏ bừng lên.

Tôi cũng tự hỏi mình đang nói gì, nhưng vì đó là cảm xúc thật lòng nên cũng chẳng biết nói cách nào khác. Mà cũng chẳng phải có chuyện gì đặc biệt muốn nói.

"Makoto-chan, chờ... không được đâu."

Hai tay Akane vẫy loạn xạ khắp nơi như con thiêu thân lao vào lửa.

"Trông vậy thôi chứ hôm nay tớ đã căng thẳng suốt đó? Lâu lắm rồi mới được ở riêng với Makoto-chan, lại còn nói bao nhiêu chuyện không liên quan đến âm nhạc, tớ đã bị ‘bội thực thành phần Makoto-chan’ rồi, giờ mà còn được cậu đưa về nữa thì chắc tớ... nổ tung mất? Vì lãng phí lắm nên lòng tốt đó, cậu để dành cho lần sau có được không hả?"

Akane nói một tràng nhanh líu lưỡi những điều khó hiểu, rồi kết thúc một cách dứt khoát bằng từ "Thế nhé!", rồi quay gót bỏ đi. Trong nháy mắt, cô đã đi xa về phía cổng ra của nhà ga.

Cái gì vậy trời...?

Sau khi bóng dáng Akane đã khuất, tôi trĩu vai và hướng bước chân về phía cổng ra đối diện.

Nhưng khi Akane đã rời khỏi tầm mắt, tôi mới nhận ra một điều.

Bản thân tôi cũng đã căng thẳng đến không ngờ. Vai và tay tôi có cảm giác hơi cứng lại. Đi chơi riêng với một cô gái, mà lại chẳng hề nói chuyện âm nhạc. Có lẽ tôi đã vô thức cảm thấy gánh nặng tinh thần. Nếu thật sự đưa Akane về nhà, có lẽ khi vừa thấy được dinh thự nhà Kudou, tôi đã đột ngột đạt đến giới hạn và bắt đầu hát nghêu ngao bài gì đó của Inoue Yosui cũng nên.

May mà giữa chúng tôi có âm nhạc.

Nếu có cơ hội như thế này lần nữa, cứ nói chuyện âm nhạc như mọi khi thôi.

Chỉ cần có âm nhạc, tôi và Akane dù có ở bên nhau đến trăm tuổi cũng sẽ chẳng bao giờ cạn kiệt chủ đề đến mức phải khó xử.

Tưởng tượng ra cảnh hai chúng tôi hom hem nhăn nheo, ngồi ở hiên nhà đầy nắng, nhấm nháp đậu hầm với trà, rồi than vãn chuyện móng tay bị mòn vì kỹ thuật picking harmonics, hay phàn nàn về dàn nghệ sĩ Grammy năm nay chán phèo, tôi chỉ biết cười khổ, nhưng trông cảnh đó lại hạnh phúc đến lạ.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Main rizz mạnh vcl mà chính nó ko biêys
Xem thêm