Absolute Duo
Hiiragiboshi Takumi/柊★たくみ Asaba Yuu/浅葉ゆう
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 6

Chương 5: Không có tác dụng ư...?

0 Bình luận - Độ dài: 11,157 từ - Cập nhật:

Đêm thứ hai, năm phút sau khi phiên đấu giá bắt đầu──

Cùng tiếng nổ vang trời, cả khách sạn rung chuyển dữ dội. Ngay sau đó, tiếng chuông báo động chói tai réo rắt khắp nơi.

(May quá, không ai bị thương…)

Tôi thò đầu qua cái lỗ thủng to tướng trên tường, nhìn xuống dưới, thấy khu vực mảnh vỡ rơi xuống không có ai liền thở phào nhẹ nhõm. Trước vụ nổ tôi đã kiểm tra cẩn thận là không có người rồi, nhưng những tai nạn bất ngờ thì vẫn thường xảy ra mà.

(Thôi, phải nhanh chóng hội quân với Yurie và mọi người thôi.)

Tôi đang ở phòng khách tầng năm mà Yugo từng sử dụng, còn Yurie và những người khác chắc đang bảo vệ bọn trẻ bị nhốt ở tầng mười. Kế hoạch là sau khi hội quân sẽ cùng lên sân thượng, rồi thoát thân từ đó.

Tôi định nhanh chóng rời khỏi cái lỗ thủng để đến chỗ Yurie thì đúng lúc ấy──

RẦM!! Cánh cửa phòng bật mở với một tiếng động dữ dội, hai tên mặc đồ đen cầm súng xông vào.

ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG! Bọn chúng vừa nhìn thấy tôi đã không nói không rằng nổ súng ngay lập tức.

(Thật tình, nếu mình là khách thường thì sao hả?!)

Vừa thầm mắng trong lòng, tôi vừa gầm lên:

“Đoạn nha──《Tuyệt Nhận Quyền Aegis Desire》!!”

Những viên đạn bay tới đều trở nên vô dụng trước kết giới tôi tạo ra.

Thấy những viên chì rơi xuống thảm, bọn áo đen kinh ngạc, tạo ra một khoảnh khắc sơ hở. Ngay lập tức, tôi luồn vào gần chúng và tung một cú đấm vào bụng.

“Mày khốn──”

Một tên định thốt lên lời phẫn nộ khi thấy đồng bọn bị đấm văng vào tường, nhưng lòng bàn tay tôi đã giáng thẳng vào cằm hắn nhanh hơn.

(Mà thôi, ít nhất thì với bộ dạng này, mình cũng chẳng giống khách trọ bình thường.)

Tôi tự nghĩ thầm, tự chế giễu câu mắng mỏ ban nãy của mình. Bởi vì bây giờ tôi đang mặc bộ đồ dễ vận động để điều tra, chắc chắn không phải kiểu đồ khách đến khách sạn sẽ mặc.

(Được rồi, nhanh lên nào!)

Tôi lao ra khỏi phòng, tiến về phía Yurie và mọi người──

Thế nhưng, ý nghĩ đó không giữ chân tôi được dù chỉ một giây.

“Không thể nào…!?”

Bởi vì tên đàn ông bị tôi đấm bay vào tường hành lang đã từ từ đứng dậy.

Đồng thời, tên còn lại bị tôi đánh vào cằm cũng lắc đầu, một chân quỳ xuống và gượng đứng lên.

Dù tôi đã nương tay, nhưng với người thường, cả hai cú đánh đó đều đủ gây sát thương khiến họ không thể đứng dậy được.

Đúng vậy, với người thường *thì*.

“Mày không phải người thường, đúng không…?”

Tên bị trúng cú đấm vào bụng trừng mắt nhìn tôi và mở miệng nói── khóe miệng hắn rách toạc ra. Không chỉ vậy, bộ đồ hắn đang mặc cũng tự xé toạc từ bên trong, để lộ ra lớp da bên dưới.

Nhưng lớp da đó lại được bao phủ bởi thứ gì đó trông giống như vảy.

Ngay trước mắt tôi, một con người đang biến thành một thứ phi nhân loại.

Chắc chỉ mất khoảng một giây để hình dáng tên áo đen hoàn toàn không còn là người nữa. Miệng hắn nứt toác, cái lưỡi dài thò ra thè vào, trông giống một con thằn lằn── Lizard.

“《Thú Zoa》…”

Lời của Lý sự trưởng vô thức bật ra khỏi miệng tôi.

“Ồ, mày lại biết cái tên đó ư.”

Giọng nói của con 《Thú》 Lizard cũng thay đổi cùng với hình dạng, phát ra chất giọng vang vọng từ đâu đó.

“Thằng khốn, mày dám làm vậy với tao…!”

Tên đáng lẽ phải bị chấn động não thì gầm lên một tiếng giận dữ. Giống như con Lizard, hình dáng của hắn ta cũng không còn là người nữa. Hai tay mọc ra những cái vuốt khổng lồ, mũi nhọn hoắt, thân hình lùn mập. Đây chắc là một con chuột chũi── Mole.

Điểm chung của cả hai là dù mang đặc điểm của động vật, nhưng đó chỉ là ấn tượng về vẻ ngoài. Nói đúng hơn, chúng giống như đang mặc một bộ giáp toàn thân lấy cảm hứng từ động vật vậy.

(Trong mấy chương trình đặc biệt hồi xưa mình xem, cũng có mấy đứa trông như thế này thì phải…)

Ngay sau đó, cả hai── hay đúng hơn là hai con thú, gầm lên và lao vào tấn công.

So với khi còn mang hình người, tốc độ của chúng rõ ràng khác biệt.

Tôi né cú táp của con Lizard, dùng 《Thuẫn》 chắn cú vồ của con Mole. Cú đánh nặng nề đó, cũng như tốc độ của chúng, không phải là sức mạnh của con người.

(Mạnh! Nhưng── không phải quá mạnh!!)

Tôi luồn qua cú quật đuôi thứ hai của con Lizard, dồn toàn lực giáng một cú cùi chỏ.

Rắc…!! Một âm thanh xương sườn gãy vang lên thật khó chịu.

“Gừ, ực…”

Con Lizard sùi bọt mép, đổ gục xuống. Nhưng con Mole đã chớp lấy khoảnh khắc tôi dừng lại sau cú tấn công để nhắm vào tôi, lao tới với hai vuốt sắc nhọn.

“Mày nghĩ tao sẽ để yên sao!!”

Tôi phóng 《Lôi Thần Nhất Kích Mjolnir》 theo kiểu phản đòn về phía con Mole, kẻ chắc chắn tin rằng những chiếc vuốt của nó sẽ xuyên thủng tôi. Trong tích tắc, hơn mười cú đấm giáng liên tiếp vào cơ thể, khiến con Mole bị thổi bay, nửa thân trên lún sâu vào tường và biến thành một vật thể kỳ dị.

“Phù…”

Cả Lizard và Mole đều không có dấu hiệu đứng dậy nữa, tôi mới thở phào một hơi.

(Phi nhân loại── 《Thú Zoa》, sao…)

Nếu chỉ xét về sức mạnh và tốc độ, tôi nghĩ chúng có thể sánh ngang với 《Siêu Việt Giả Exceed》 cấp 《III Level 3》. Tôi không biết còn bao nhiêu kẻ như vậy trong khách sạn, nhưng có lẽ tôi nên nhanh chóng hội quân với Yurie và mọi người.

Giữa lúc tiếng bước chân hối hả ồn ào từ hành lang đang đến gần, tôi di chuyển lên trần nhà và rời khỏi phòng.

Tôi di chuyển đến tầng mười và hội quân với Yurie cùng Tachibana một lúc sau vụ nổ.

“Toru…!”

Ở đó, một cô gái tóc bạc trong bộ đồ hầu gái đang đứng, đã hạ gục vài con 《Thú》 và thành viên của chúng. Gần đó, Tachibana đang đứng che chắn cho bọn trẻ.

“Yurie, Tachibana!! Hai người có bị thương không! Bọn trẻ thì sao!?”

“Ổn cả, Toru. Không ai bị thương cả.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi cô gái tóc bạc trả lời, rồi quan sát Tachibana và bọn trẻ. Chúng là những cậu bé cô bé gốc Âu và một cô bé người Nhật Bản. Như cái tên gọi đùa cợt ‘Lệ Nô’ đã ám chỉ, đứa nào đứa nấy đều có dung mạo rất ưa nhìn. Trong đó, cậu bé gốc Âu và cô bé người Nhật Bản đang khóc òa lên vì sợ hãi khi nhìn thấy 《Thú Zoa》. Cô bé gốc Âu duy nhất không khóc thì cũng tái mét mặt mày.

Tachibana đang nói lắp bắp bằng tiếng Anh── cô ấy không giỏi tiếng Anh── với cô bé đó, đại ý là họ đã hội quân với đồng đội và sẽ thoát thân.

“Bên cậu thế nào rồi?”

“Sau khi gây náo loạn như kế hoạch, tôi xuyên thủng trần phòng khách rồi dùng cầu thang thoát hiểm đi xuống. Chắc cũng gây ra một chút hỗn loạn. À, còn nghe thấy tiếng động bên ngoài nữa.”

“Vậy là 《Hộ Lăng Vệ Sĩ Etonaruku》 đã bắt đầu đột kích rồi. Vậy chúng ta theo kế hoạch──”

Lên sân thượng, rồi thoát thân bằng 《Thiên Tường Táp Wind Eales》 của Yurie── đó là kế hoạch của chúng tôi. Dù khách sạn cao hơn bốn mươi mét, nhưng với 《Thiên Tường Táp》, chúng tôi có thể hạ cánh an toàn xuống đất mà không bị thương. Dù phải mang theo “hành lý” là chúng tôi nên có lẽ không đi được xa, nhưng vẫn có thể ra khỏi khu vực khách sạn. Sau đó, chỉ cần đưa bọn trẻ đến tổng hành dinh tác chiến được dựng gần đó là nhiệm vụ hoàn thành.

Tôi hơi lo lắng cho các 《Hộ Lăng Vệ Sĩ》 đang đối phó với 《Thú》, nhưng nghe nói có vài 《Siêu Việt Giả Exceed》 cấp 《IV Level 4》 tham gia chiến dịch này, với lại tôi cũng định quay lại khách sạn ngay sau khi giao bọn trẻ cho tổng hành dinh bảo vệ.

Thế nhưng── ngay từ bước đầu tiên đó, chúng tôi đã phải dừng lại.

Bởi vì một tên áo đen đã xuất hiện.

(Không cầm vũ khí, vậy là một con 《Thú》 sao…?)

Tên đó dường như nhận ra chúng tôi và bọn trẻ, nhưng không hề tỏ ra hoảng loạn mà từ từ tiến đến.

「Trời đất quỷ thần ơi, ta đến xem lũ nhóc con thế nào, ai ngờ lại có kẻ gây ra cái náo loạn này. Thậm chí còn có cả phụ nữ nữa chứ…」

Tôi cảm thấy giọng nói này quen quen, rồi chợt nhận ra đó chính là người mà tôi đã nghe thấy đêm qua. Kẻ đó là thành viên của tổ chức 《666 The Beast》, nhưng lại bất bình với chuyện buôn người.

(Đúng là, đánh đấm khó chịu thật…)

Đang lúc tôi ước gì mình đã không nhớ ra thì hắn lại nói một điều kỳ quặc.

「Đi đi.」

「Hả?」

Hắn chỉ ngón cái về phía sau lưng mình, khiến tôi tròn mắt ngạc nhiên, dù đang trong hoàn cảnh này.

「Nhưng đàn ông thì không được đi qua đây.」

Hình như ngoài tôi ra, những người khác đều được phép đi.

「Ông làm vậy có ổn không đấy?」

「Ổn cái quái gì. Chúng ta phải liên tục thể hiện 《Lực》 và tạo ra sự thay đổi cơ mà. …Thôi kệ, điều ta không thích thì ta không muốn làm. Mấy cái tổn thất này ta sẽ lấy lại bằng cách khác.」

Đó là một câu nói không giống với một kẻ thuộc tổ chức chuyên làm điều ác, phạm tội chút nào.

(Thiệt tình, đúng là đối thủ khó nhằn mà…)

Tuy vậy, nếu hắn đã chặn đường thì không còn cách nào khác ngoài chiến đấu.

「Yurie, Tomoe. Hai cậu đưa mấy đứa nhỏ đi trước đi. Tôi sẽ đuổi theo ngay.」

「Đã rõ. Vậy chúng tôi sẽ──」

「Không. Không cần thiết phải làm vậy đâu ạ.」

Yurie lắc đầu trước lời nói của tôi và Tomoe.

「Nó sẽ kết thúc rất nhanh thôi ạ.」

Yurie nhìn tôi, cứ như muốn nói: "Đúng không ạ?". Cô ấy tin tưởng tôi rằng Yurie sẽ không thể thua một con 《Thú Zoa》 được.

「Ừ, đúng vậy. Nó sẽ kết thúc rất nhanh thôi.」

Chính vì thế, tôi phải đáp lại sự tin tưởng đó. Tôi quay lại đối mặt với tên áo đen, co nắm đấm lại như thể đang giương cung.

Thấy vậy, Tomoe khúc khích cười, như thể vừa thấy một điều gì đó thú vị.

「Phù phù, đúng là 《Bán Song Nhận Duo》 có khác. Thật là sự tin tưởng to lớn đấy.」

Ngược lại, tên áo đen phun ra một câu chửi rủa, rồi bắt đầu biến đổi, hóa thành một thân hình khổng lồ.

「Grizzly Gấu Xám── Mishima Reiji… Ta đến đây!!」

Đúng như cái tên hắn vừa xưng, tên áo đen hóa thành một con quái vật khoác giáp toàn thân mang đặc điểm của loài gấu, rồi vung cánh tay to như khúc gỗ lên tấn công.

「Xuyên phá── 《Lôi Thần Nhất Kích Mjolnir》!!」

Khi con Grizzly Gấu Xám vung cánh tay đã giương cao xuống, tôi phóng ra đòn tấn công mạnh nhất của mình.

Kết quả được định đoạt trong tích tắc.

Cơ thể khổng lồ nặng hàng trăm kilogram bị thổi bay, rồi đâm thẳng vào bức tường.

「Mạnh… mạnh quá…」

Cuối cùng, hắn thốt lên như vậy, và sức mạnh từ cơ thể khổng lồ của con 《Thú Zoa》 tự xưng là Grizzly Gấu Xám vụt tắt.

Tôi quay lại nhìn Yurie, giơ ngón cái lên, và Yurie cũng giơ ngón cái đáp lại.

Thấy chúng tôi như vậy, Tomoe cười khẽ.

Đúng lúc đó.

Sử dụng thang máy và cầu thang, các thành viên của tổ chức 《666 The Beast》 tập trung xuất hiện.

Thấy vài tên áo đen cầm súng── không chỉ súng lục mà còn có cả súng máy── tôi ngay lập tức kích hoạt 《Tuyệt Nhận Quyền Aegis Desire》.

Quyết định đó hoàn toàn chính xác. Ngay sau khi kết giới được triển khai, khách sạn tràn ngập tiếng súng đinh tai nhức óc.

「Khụ…! Yurie, Tomoe, thay đổi kế hoạch!! Hai cậu đi trước đi, chỗ này tôi sẽ chặn lại!!」

Tôi nhìn chằm chằm vào những tên áo đen trong khi vẫn duy trì kết giới, rồi ra lệnh cho Yurie và Tomoe.

「Nhưng không thể bỏ Tōru lại được…!」

「Có hồ nên không sao đâu!」

Vì khách sạn nằm cạnh bờ hồ, mặc dù nguy hiểm, nhưng chúng tôi có thể nhảy xuống hồ. Dù cao hơn bốn mươi mét, nhưng với tôi bây giờ thì hoàn toàn chịu đựng được.

Nếu dừng chân lại đây và ba người cùng chiến đấu thì chắc chắn sẽ thắng── nhưng nếu bọn chúng bắn loạn xạ, lũ trẻ có thể bị thương.

Tuy nhiên, không cần thiết phải làm vậy nữa.

Một sự việc đã xảy ra, thay đổi cục diện trong nháy mắt.

Và đó là một điều mà tôi hoàn toàn không thể ngờ tới.

*Bốp──*

Đột nhiên, một đóa hoa rực đỏ, lộng lẫy nở rộ giữa không trung, vượt qua đầu bọn người của 《666 The Beast》.

「Cái…!?」

Tôi tròn mắt kinh ngạc khi thấy bóng dáng của một người không thể có mặt ở đây lúc này.

Một cô gái vàng óng trong chiếc váy đỏ rực, tay cầm súng, đang bay lượn trên không trung.

Cò súng được bóp.

Số lần bắn bằng với số lượng những kẻ cầm súng máy.

Ngay sau đó, những tên áo đen rên rỉ đau đớn, tiếng súng máy rơi loảng xoảng khắp sàn nhà.

Cô gái nhẹ nhàng tiếp đất, không chút bận tâm đến những tên đàn ông đang rên rỉ, mà quay mặt về phía tôi.

「Haizzz ♪ Để anh đợi lâu rồi nhé, Tōru yêu dấu ♡」

Cô gái xoay khẩu súng lục trong tay── đó không phải 《Diệm Nha Blaze》 mà là súng thật── rồi nháy mắt tinh nghịch và cười. Cô ấy chính là Lilith Bristol, không lẫn đi đâu được.

「Li, Lilith, sao cậu lại ở đây…!?」

Trước nụ cười hoàn toàn không hợp với tình hình căng thẳng hiện tại của Lilith, tôi không giấu được sự ngạc nhiên mà hỏi: tại sao cô ấy lại có mặt ở đây? Cô ấy đáng lẽ phải tham gia 《Hội Chợ Điên Cuồng Auction》 để thu hút sự chú ý của 《666 The Beast》 chứ.

「Sao lại sao? Chẳng phải lo lắng cho người chồng tương lai là chuyện đương nhiên sao?」

「Kh… không, ý tớ không phải vậy…」

「Bên dưới đang hỗn loạn cả lên, và vai trò của tớ đã kết thúc rồi mà.」

Đó là ý nghĩa mà cô gái vàng óng muốn truyền tải, rằng vì thế cô ấy mới đến đây.

Tuy nhiên, rõ ràng là cô ấy không có thời gian để thay quần áo, nên đã xé phần váy của chiếc đầm để tạo thành đường xẻ tà, để lộ đôi chân thon dài tiện cho việc di chuyển.

「Tōru. Chỗ này cứ để tớ lo, anh đưa mấy đứa nhỏ đi thoát thân theo kế hoạch đi.」

「Để cậu lo…?」

Tôi nhìn về phía những tên áo đen.

Những kẻ mà Lilith không bắn ban nãy đang lần lượt biến đổi hình dạng. Rõ ràng là hơn mười con 《Thú Zoa》 như thế, ngay cả tôi lúc này cũng sẽ phải tốn chút công sức.

「Gừaaaaa!!」

Một trong số chúng nhảy xổ vào.

「Nơi này không cho phép đi qua đâu!」

Cô gái vàng óng bước lên phía trước đón đỡ, né đòn tấn công rồi đá thẳng vào bụng của nó── khi nó loạng choạng lùi lại, cô ấy bắn khẩu súng lục.

Ba tiếng súng vang lên, trúng vào vai và đùi của con 《Thú》.

Nhưng con 《Thú》 không quỵ gối, mà chỉ gầm gừ, trừng mắt nhìn chúng tôi.

「Nhìn vậy mà dai sức phết nhỉ.」

Mặc dù cô gái vàng óng đã tránh bắn vào yếu điểm, nhưng con 《Thú》 dường như không bị thương nhiều, khiến cô ấy nhún vai.

「Bọn chúng khá là dai sức, nên dùng súng lục thì có lẽ hơi yếu để chặn đứng chúng.」

Nếu bắn vào yếu điểm thì chuyện sẽ khác, nhưng làm vậy sẽ cướp đi mạng sống. Lilith cũng không có ý định đó, nên chắc cô ấy chỉ nhắm vào vai và chân để vô hiệu hóa chúng.

「Lilith. Tớ sẽ lên trước, cậu dùng 《Súng Trường Rifle》 hỗ trợ──」

「Đừng bắt tớ nói lại lần nữa, Tōru. Chỗ này cứ để tớ lo.」

「Đừng nói những lời liều lĩnh như vậy! Dù là Lilith đi nữa, bọn chúng không phải loại bình thường đâu──」

「…Thật ra, tớ đến đây còn một lý do khác nữa.」

Cắt ngang lời tôi, cô gái vàng óng không quay mặt lại mà bắt đầu nói.

「Sáng giờ, tớ đã rất bực mình. Kể từ khi nhận được thông tin về việc những đứa trẻ bị giam giữ từ mật mã mà Tomoe để lại── thì luôn luôn như vậy.」

Giọng nói của cô ấy rất trầm.

Nhưng trong giọng nói đó, không thể nghi ngờ gì nữa, ẩn chứa một sự tức giận.

「Tớ không thích bọn 《666》 này chút nào. Cái âm mưu tước đoạt tương lai của trẻ con đó. Vì vậy── tuyệt đối không thể tha thứ được…!!」

「Tớ cũng có cùng suy nghĩ đó. Nhưng bọn chúng──」

「…Lần thứ ba rồi đấy, Tōru.」

Lilith nhìn chằm chằm vào những con 《Thú Zoa》, giọng nói trầm hơn hẳn so với bình thường.

「Một mình tớ là đủ rồi.」

Cô ấy khẽ nói.

Thế nhưng, một bầu không khí ngưng đọng khiến tôi không thể thốt nên lời.

Khí thế toát ra từ cô gái hoàng kim ấy khiến tôi như bị đè nén.

“Hỏa Nha!”

Hưởng ứng lời hiệu triệu đầy sức mạnh, ngọn lửa cuộn trào.

“C, cái này… Lilith, cô…!?”

Nhìn thấy ngọn Hỏa Nha cuồng bạo bùng lên từ Lilith, tôi không giấu nổi sự kinh ngạc.

Bởi vì ngọn lửa ấy… lại có màu xanh lam.

“...Đi đi, Tōru. Hãy đưa lũ trẻ trở về cuộc sống bình thường của chúng.”

Lilith vẫn quay lưng về phía tôi, khẽ cầu xin.

“...Được rồi. Nhưng tuyệt đối đừng có gắng sức quá đấy!! Yurie, Tachibana, đi thôi!!”

Chúng tôi hối thúc cả hai, rồi mỗi người ôm một đứa trẻ, lao đi như bay.

Chạy vút lên cầu thang, hạ gục những tên áo đen và Quái Thú gặp trên đường...

Chúng tôi mở cánh cửa dẫn lên sân thượng.

Ở đó… có hai người đàn ông.

Đáng tiếc là, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ biết cả hai đều là kẻ địch.

Một người là tên áo đen đầu trọc, và người còn lại là...

Trưởng nhóm Địa Ngục, Medraut – thủ lĩnh Đệ Tứ Uyên.

Dường như chúng đang định trốn thoát, Medraut và tên đầu trọc đang chuẩn bị lên chiếc trực thăng đã sẵn sàng cất cánh.

“Ồ, ta cứ nghĩ là các Thánh Kỵ Sĩ sẽ đuổi kịp sớm hơn, nhưng không ngờ lại có cả Siêu Việt Giả trà trộn vào đây.”

Hắn ta nhìn Hỏa Nha của chúng tôi và dường như đã ngay lập tức nhận ra chúng tôi là ai.

“Có vẻ như… là những kẻ gây rối… Báo cáo… chúng đang đi lên trên…”

Chắc hẳn là hắn vừa nhận được liên lạc qua bộ đàm.

Nghe tên đầu trọc nói, Medraut đảo mắt nhìn chúng tôi.

“Hãy khiến chúng phải hối hận vì đã dám lộ nanh vuốt với 666 The Beast. Kể cả lũ lính gác bên dưới nữa.”

“...Đã… rõ…”

Ngay sau khi gật đầu nhận lệnh từ chủ, tên đầu trọc vọt lên không trung.

“Mọi người, tránh ra mau!!”

Thân hình tên áo đen bắt đầu biến đổi giữa không trung.

Lớp áo rách toạc từ bên trong, để lộ lớp da giáp dày hơn bất kỳ con Quái Thú nào tôi từng thấy.

“Oàaaoooooo!!”

Chỉ vài giây trước còn là một gã đầu trọc, giờ đã biến thành quái vật, gầm lên và vung hai tay đang chắp trên đầu xuống.

Cùng với tiếng nổ vang trời, khách sạn rung chuyển.

“Sức hủy diệt gì thế này…”

Tôi lẩm bẩm khi nhìn thấy một cái hố khổng lồ xuyên thẳng xuống các tầng dưới.

Ngay cả tôi, một Siêu Việt Giả cấp IV, cũng không thể gây ra sức hủy diệt lớn đến vậy nếu không dùng đến Lôi Thần Nhất Kích.

Giữa đám bụi đá mịt mù, con quái vật trừng mắt nhìn chúng tôi.

Hình dáng của nó chỉ có thể miêu tả là dị thường.

Phần lớn cơ thể được bao phủ bởi lớp da giáp dày màu xám, trên mặt – ngay chỗ mũi – mọc ra một vật thể giống sừng.

Nếu chỉ có vậy, thì trông nó sẽ giống như một con tê giác. Nhưng khắp cơ thể nó lại lủng lẳng những búi lông lốm đốm trắng đen.

*(Cái gì thế kia…? Hình như mình đã thấy ở đâu đó rồi…)*

Trong lúc chúng tôi đối mặt, chiếc trực thăng chở Medraut bắt đầu cất cánh.

Tuy nhiên, hiện tại chúng tôi không có thời gian để bận tâm đến chiếc trực thăng đang dần bay cao hơn.

“...Chết… đi…”

Con Quái Thú không rõ danh tính vẫn đứng yên một chỗ và vung tay.

Tất nhiên, khoảng cách quá xa, không phải là tầm để nắm đấm có thể chạm tới. Nhưng những thứ bay xuyên qua không khí và lao đến chúng tôi là vài sợi lông lốm đốm, tựa như những ngọn giáo được ném đi.

“Khụ…!!”

Tôi dùng Khiên đỡ, còn Yurie và Tachibana ôm lấy lũ trẻ và lùi lại.

May mắn là không ai bị thương, nhưng tình hình này thật không ổn chút nào.

“...Kokonoe. Chúng ta nên ưu tiên đưa bọn trẻ thoát hiểm trước.”

Tachibana dường như cũng nghĩ vậy.

Đối mặt với con Quái Thú này, việc chiến đấu trong khi bảo vệ lũ trẻ là bất khả thi.

Tôi gật đầu đáp lại, Tachibana quay sang Yurie nói:

“Yurie. Chúng tôi sẽ chặn nó lại ở đây, cô hãy đưa lũ trẻ đến tổng bộ đi.”

“...Vâng. Tôi sẽ trở lại nhanh nhất có thể.”

“Cô làm được vậy thì chúng tôi yên tâm lắm, Yurie.”

Vì hiểu rõ tình hình, Yurie cũng không phản đối.

Bởi vì lúc này, điều quan trọng nhất là đưa lũ trẻ thoát khỏi nguy hiểm.

“...Ý anh là, tôi không đáng tin cậy sao, Kokonoe?”

“K, không, không phải thế đâu…”

“Dù đã ngờ ngợ hiểu ra, nhưng đối với anh, tôi chỉ là đối tượng cần được bảo vệ, chứ không đáng tin cậy như Yurie phải không?”

“T, Tachibana! Chuyện đó…”

Tôi hoảng hốt khi nghĩ rằng những lời tối qua đã bị hiểu theo hướng kỳ lạ…

“Phì, đùa thôi. Tôi hơi ghen tị với Yurie, người mà anh tin tưởng với tư cách là một Bán Song Nhận.”

Tôi buông thõng vai khi thấy Tachibana nhếch mép cười.

Dù tôi nghĩ rằng không cần phải đùa vào lúc này…

Nhưng chính vì có thể nói đùa vào lúc này, cô ấy lại càng đáng tin cậy.

“Xin lỗi. Coi như lời vừa nãy chưa từng nói đi, tôi tin tưởng cô mà. Chúng ta hãy hạ gục nó trước khi Yurie quay lại nhé, Tachibana!”

“Đã rõ!”

Quay lưng lại với chúng tôi đang sóng vai nhau, Yurie lao đi.

“Tōru, Tomoe… Chúc hai anh thượng lộ bình an. Các em, hãy nhắm mắt lại cho đến khi chị bảo được nhé.”

Ôm hai đứa trẻ ở hai bên sườn và cõng một đứa sau lưng, Yurie chạy đi nhẹ nhàng như thể không hề mang vác gì, rồi bay vút lên từ sân thượng ra giữa không trung.

“...Mày… điên rồi… sao…? ...Mmm…”

Con Quái Thú ghê rợn hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Yurie lao đi giữa không trung.

“...Đừng… hòng trốn…!!”

Lập tức trở về trạng thái bình thường, nó vung tay thật mạnh.

Sáu ngọn gai nhọn hoắt lao tới, định xuyên thủng cô gái bạc đang lao đi dưới ánh trăng.

Nhưng chúng tôi đã dự đoán được động thái đó.

“Không đời nào!! Tuyệt Nhận Quyền!!”

Kết giới do ý chí của tôi tạo ra đã đánh bật những ngọn gai.

Không một chiếc răng nanh ác ý nào chạm được vào cô gái bạc, và Yurie đã biến mất vào màn đêm.

“Kẻ có năng lực… Lâu lắm rồi… mới gặp một Cao Cấp Giả… Ta sẽ cho ngươi tận hưởng…”

“Cái giọng điệu đó… có vẻ như ngươi đã từng đối đầu với Cao Cấp Giả rồi sao?”

Tachibana cảnh giác hỏi, không hề nới lỏng phòng bị.

“Hai lần… Kẻ đó có thực lực đáng nể… nhưng không bằng ta… Với tư cách là Thú Ma cấp cao… mang trong mình nhiều sức mạnh…!!”

“Thú Ma… nhiều sức mạnh sao…? Hèn gì khác với bọn cấp dưới, đặc điểm của ngươi khó nắm bắt đến vậy. Nhìn từ mặt và hình dáng cơ thể thì có lẽ là tê giác…”

“Những sợi lông giống gai thì có lẽ là nhím gai thì đúng hơn.”

Cuối cùng tôi cũng nhớ ra những vệt lông lốm đốm, và rút ra câu trả lời từ đặc điểm của loài thú gốc.

Tachibana kinh ngạc nói với tôi: “Anh thật sự rất hiểu biết đó, Kokonoe.”

Bản thân tôi cũng không ngờ rằng một chương trình động vật mà tôi xem cùng Yurie lại hữu ích trong tình huống này.

“Thôi nào. Xem ra đối phương cũng nghiêm túc rồi, chúng ta đi diệt quái vật thôi, Tachibana!”

“Tôi sẽ hỗ trợ và làm nó mất cảnh giác! Anh hãy tận dụng thời cơ đó để kết liễu bằng Lôi Thần Nhất Kích!”

Cùng lúc đáp lời, Tachibana vung quả cân hình giọt nước ở đầu sợi xích sắt, tạo ra tiếng vút…

“Haah!!”

Với một tiếng hét dứt khoát, cô ấy ném nó về phía con quái vật tự xưng là Thú Ma.

*Gào!!* Con quái vật dùng tay đỡ lấy quả cân, một âm thanh như kim loại va vào nhau vang lên.

Cùng lúc Tachibana ném quả cân, tôi lao về phía con quái vật.

Cú đấm nặng nề của nó vung tới để đón đầu, nhưng tôi cúi thấp đầu và né được.

Gió ép mạnh khiến tóc tôi bay phấp phới. Nếu bị đòn đó trúng thì chắc chắn sẽ bất tỉnh… không, thậm chí có đủ khả năng để đoạt mạng.

Nơi tôi né đòn vừa hay là phạm vi tấn công của mình – trong cự ly cận chiến, tôi vung chân đá một cú low-kick mạnh mẽ theo đường chéo từ trên xuống vào phần đùi của nó, như thể muốn bẻ gãy…

“Khự…!”

Một tiếng động trầm đục vang lên cùng với vẻ mặt méo mó của tôi.

Đúng như vẻ ngoài, không chỉ cánh tay mà những phần khác của nó cũng cực kỳ cứng.

Cứ như thể vừa đá phải một tảng đá vậy –

Trong khoảnh khắc cảm nhận được điều đó, động tác của tôi khựng lại.

“Kokonoe!”

Gần như đồng thời với tiếng hét của Tachibana, tôi lùi nhanh ra xa con quái vật. Ngay lập tức, một cú đấm khổng lồ vung xuống đúng vào vị trí tôi vừa đứng.

Chỉ cần chậm trễ một chút thôi, có lẽ tôi đã toi đời – nhưng dù sao, cũng không thể tránh hoàn toàn mà không bị thương.

Ngay sau cú đấm một chút, một cây kích nhọn mọc ra từ khớp nối chạy theo cùng quỹ đạo với cú đấm.

Tầm vươn của nó rộng hơn cú đấm, và vì vậy, tôi không thể né kịp.

Mũi nhọn sắc bén xé toạc vai tôi, máu tươi văng tung tóe.

“Khốn kiếp, tầm đánh xa hơn tôi tưởng…!”

Đến đây, công thủ đổi vị.

Vừa dứt cú đấm, con quái vật đã phóng ra những mũi kích nhọn.

Tôi dùng 《Thuẫn》 (Shield) để gạt chúng ra, nhưng cũng có giới hạn.

Trong khoảnh khắc ngay sau khi tôi nghĩ rằng không thể né được một mũi kích nữa, nó đã bị 《Thiết Tỏa》 (Chain) đập văng xuống.

“Đúng là Tachibana, thật đáng tin cậy.”

“Không bị thương là tốt rồi, Kokonoe.”

Sau khi lùi lại một chút và sánh vai bên Tachibana, tôi nói – rồi chợt nhận ra.

“Mà nói mới nhớ, không biết từ lúc nào mà lại gọi tên nhau như mọi khi rồi nhỉ.”

“Giờ cậu nói tôi mới để ý… Nhưng dù sao, cách này vẫn quen thuộc hơn.”

“Đúng vậy đó. Nào, ta sang hiệp hai thôi, Tachibana!!”

Vừa dứt lời, tôi phóng về phía bên phải của 《Thú Ma》 (Vilzoa), Tachibana chậm hơn một chút, lao về phía bên trái.

Tôi hay Tachibana –

Trong tích tắc, 《Thú Ma》 (Vilzoa) lưỡng lự không biết nên tập trung vào ai thì –

Một viên đồng giọt nước hình cong, từ hướng không có ai, lao thẳng vào đầu con quái vật.

Lớp da dày như giáp của nó không hề hấn gì đáng kể.

Nhưng chỉ cần nó mất tập trung dù chỉ một chút, cũng đủ để chúng tôi rút ngắn khoảng cách.

Vừa né những mũi kích nhọn cố ngăn cản chúng tôi tiếp cận, tôi vừa tung cú đấm vào bụng nó.

Cũng giống như cú low-kick ban nãy, cảm giác như đấm vào đá.

(Khốn kiếp, không có chỗ nào mềm mại sao!?)

Ngược lại, nắm đấm của tôi mới là thứ tê rần.

Sau đó, nó lại tung ra đòn tấn công kép bằng cú đấm và kích nhọn, nhưng tôi vừa né vừa xoay người, tung ra một cú back-blow bằng tay trái.

Đòn đó cũng chẳng khác gì muỗi đốt, và 《Thú Ma》 (Vilzoa) vừa chịu đòn vừa vung nắm đấm lên.

Thế nhưng, cú đấm đó đã không thể giáng xuống.

《Thiết Tỏa》 (Chain) của Tachibana đã quấn chặt lấy cánh tay to lớn của 《Thú Ma》 (Vilzoa), phong tỏa nó.

“Con nhỏ…!”

《Thú Ma》 (Vilzoa) kéo cánh tay lại, định lôi Tachibana cùng với 《Thiết Tỏa》 (Chain).

Tachibana đã đoán được động tác đó, và nhảy vọt vào tầm gần chỉ nhanh hơn một phần trăm giây.

“Tachibana-ryū – Long Hống Chi Xung!!”

Chắc đây là một kỹ thuật gần giống với thốn kình trong võ thuật Trung Hoa.

Tachibana áp lòng bàn tay lên lớp da giáp, rồi dồn sức mạnh vào với một tiếng hét khí thế.

Tấm bê tông dưới chân cô ấy, lấy Tachibana làm trung tâm, lập tức nứt vỡ.

Không biết đã gây ra bao nhiêu sát thương, nhưng cơ thể của 《Thú Ma》 (Vilzoa) khẽ chao đảo.

“Ngay bây giờ, Kokonoe!!”

“Ờ!!”

《Lôi Thần Nhất Kích》 (Mjolnir) với động tác lớn, về bản chất rất dễ bị né tránh.

Nhưng khoảnh khắc Tachibana tạo ra đã bù đắp cho điểm yếu của 《Lôi Thần Nhất Kích》 (Mjolnir) và còn hơn thế nữa.

“ÔOOOOOOAAAAAAHHHHHHH!!”

Từ tư thế giương cung, tôi tung ra đòn mạnh nhất của mình.

Tôi đấm xuyên thủng, tạo một lỗ hổng trên ngực của lớp da giáp dày cộp đó.

Đòn này chắc chắn đã trúng.

Tôi cảm nhận được sức nặng.

Thế nhưng – 《Thú Ma》 (Vilzoa) vẫn không ngã xuống.

Nó chỉ lùi lại vài mét mà thôi.

“Làm sao… 《Lôi Thần Nhất Kích》 (Mjolnir) lại… không có tác dụng chứ…?”

Một đòn tất sát – đứng trước 《Thú Ma》 (Vilzoa) vẫn không quỳ gối dù đã trúng đòn bí thuật thể hiện triết lý Nhất Đấu Lưu, tôi ngây người.

“…Sức mạnh khá lắm… nhưng… chưa đủ để hạ gục cơ thể này…”

Có chút sát thương – nhưng chỉ có vậy thôi.

Khuôn mặt của 《Thú Ma》 (Vilzoa) khó đoán, nhưng qua nụ cười của nó, tôi biết nó vẫn còn dư sức.

“Kokonoe, đừng để mất tập trung!!”

Lời cảnh báo của Tachibana vang lên, nhưng lần này đã chậm mất một phần trăm giây.

Khi tôi hoàn hồn, nắm đấm của 《Thú Ma》 (Vilzoa) đã ập đến trước mặt.

“Ư… Á…!!”

Tôi vội vàng giơ tay đỡ, nhưng cơ bắp đã gào thét, xương cốt kêu ken két.

Đó là di chứng của việc tung ra đòn 《Lôi Thần Nhất Kích》 (Mjolnir) thứ hai, giới hạn trong ngày của tôi.

Không kịp phòng thủ, một cú va chạm khủng khiếp đánh vào đầu, hất văng cả người tôi.

Không kịp tiếp đất, tôi đập mạnh hai lần xuống nền bê tông cứng và ngã xuống.

Nhưng ngay lập tức, tôi cố gắng đứng dậy, quỳ gối –

NHÓI NHÓI NHÓI!!

“!”

Khuôn mặt tôi méo mó vì cơn đau chạy khắp đầu, phát ra một âm thanh không thành tiếng.

(Khụ, khụ…! Trúng đòn chí mạng… nhưng…)

Vẫn có thể đứng dậy, vẫn còn ý thức, chưa phải là thua.

Trong cái đầu nhức nhối không ngừng, tôi điên cuồng tự cổ vũ bản thân.

“Trên đầu đó, Kokonoe────!!”

Giữ nguyên vẻ mặt méo mó, tôi ngước nhìn lên – 《Thú Ma》 (Vilzoa) đang vươn mình giữa không trung.

“Ồ Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô!!”

Hai tay chắp lại, nó gầm lên và vung xuống như một cây búa sắt.

(《Tuyệt Nhận Quyền》 (Aegis)… không kịp…)

Tôi vội vàng khoanh tay thành hình chữ thập, dùng 《Thuẫn》 (Shield) đỡ đòn –

“Ư, ực… Á Á Á Á Á Á Á!!”

Tôi bị đập nát cả hàng rào phòng thủ.

Ngay sau đó, một tiếng nổ long trời và rung động lại ập đến khách sạn, tạo thêm một lỗ lớn thứ hai trên mái nhà.

Tôi rơi xuống tầng dưới cùng với những mảnh bê tông đổ nát, đứng dậy quỳ gối trong màn bụi đá.

Thế nhưng, ngay trước mặt tôi là 《Thú Ma》 (Vilzoa) đang đứng ngược tay cầm mũi kích nhọn –

“《Dị Năng》 (Irregular)… sao… Chẳng đáng là bao…”

Con quái vật chậm rãi giương mũi kích nhọn, định xiên tôi bằng mũi nhọn sắc bén của nó.

Trong chốc lát sau đó, xé toạc bầu không khí là một giọng nói đầy khí thế.

“Tachibana-ryū – Chu Phược Chi Trận!!”

《Thiết Tỏa》 (Chain) bay đến, quấn chặt lấy toàn thân 《Thú Ma》 (Vilzoa).

Tachibana, đứng ở mép lỗ hổng, đã tung kỹ năng để phong tỏa cử động của con quái vật.

“Ta… chi… ba… na…”

“Fufufu, ta sẽ không để kẻ thù động đến bằng hữu của mình đâu.”

“Đồ ngốc… Mau trốn đi… Cậu, không phải đối thủ…”

Dù nói đứt hơi, Tachibana vẫn lắc đầu, không có ý định nghe theo lời tôi.

“Cậu mới là đồ ngốc. Dù ta khó có thể hạ gục kẻ này, nhưng cầm chân nó đủ lâu cho đến khi Yurie trở về thì –”

“Vô ích.”

Ngay khoảnh khắc con quái vật vừa thốt lên một tiếng──

Bụp! Bất chợt, một tiếng động như có thứ gì đó bật tung vang lên.

“Aaaaaaaáááááááá!!”

Gần như cùng lúc, Tomoe thét lên một tiếng chói tai, cơ thể cô ấy giật bắn lên.

Tiếng thét kéo dài vài giây, rồi thân thể Tomoe chao đảo──rồi vô lực rơi xuống hố.

“Tomoe────!!”

(Cái, cái gì… chuyện gì đã xảy ra…!?)

Rõ ràng là chuyển động của Vilzoa đã bị phong tỏa.

Khi tôi vẫn còn đang kinh ngạc và hoang mang không hiểu vì sao, rõ ràng nó đâu có phóng gai nhọn ra đâu──

“Chiêu cuối sao… phải dùng vào lúc thế này… đây…”

Vilzoa vung tay lên.

Tôi giật mình lùi lại thật nhanh, tránh được cú đánh trời giáng khác.

Thế nhưng, giống như lần giao chiến đầu tiên, một bóng đen lại sà đến tấn công tôi chậm hơn một nhịp.

“Lại mắc cùng một chiêu hai lần sao!!”

Lẽ ra cú đánh thứ hai đã bị 《Khiên》 của tôi chặn đứng──đáng lẽ là vậy.

Nhưng ngay khoảnh khắc tôi phòng thủ, bóng đen đó đã quấn lấy cánh tay tôi cùng với chiếc 《Khiên》.

(Cái, cái này──)

Thứ đen sì lấp lánh kia rõ ràng không phải là gai nhọn.

Đó là một thứ gì đó quen thuộc, tôi đã từng thấy ở đâu đó.

(Vây… cá…?)

Đúng vậy, ngay sau khi tôi nhận ra đó là chiếc vây đuôi của loài cá──

Bụp! Giống như khi Tomoe thét lên, một tiếng động như có gì đó bật tung vang lên, và cùng lúc đó, tim tôi đập mạnh.

“Ư… ưưưưưưaaáááááááááááá!!”

Không chỉ tim tôi.

Toàn thân──từ đỉnh đầu đến tận ngón chân, không sót một chỗ nào, tất cả đều bị một luồng xung kích đánh mạnh như bị vật cùn giáng xuống.

Cơ bắp co rút, tầm nhìn tóe lửa, tôi bị buộc phải thốt ra tiếng đau đớn vô thức, không thể hít thở.

Vài giây sau, luồng xung kích biến mất──cơ thể mất hết sức lực, tôi đổ gục xuống mà không kịp đỡ đòn.

“Vừa rồi, là…”

“Điện kích… Đó là chiêu cuối của ta… và là đòn tấn công… khắc tinh của lũ 《Siêu Việt Giả》… các ngươi…”

Nghe nói là điện kích, tôi thấy thật vô lý.

Con Vilzoa này tự xưng là sở hữu nhiều loại 《Sức mạnh》, nó có sức mạnh của Porcupine và Rhinoceros──

(Gì chứ!! Nhiều loại…!?)

“Cuối cùng… cũng nhận ra… rồi sao… Đúng vậy… Vilzoa mang trong mình 《Sức mạnh》 của Porcupine và Rhinoceros──và… cả cá chình điện Electric Eel nữa… Chính là ta đây…”

Cuối cùng thì mọi thứ cũng trở nên hợp lý.

Khi Tomoe phong tỏa chuyển động của Vilzoa, xích sắt của cô ấy đã vô tình chạm vào chiếc đuôi cá chình điện của nó.

Điều đó có nghĩa là điện kích đã tấn công trực tiếp vào 《Xích Sắt》──vào 《Linh hồn》.

Tôi thật không ngờ, thay vì phá hủy, nó lại tấn công vào điểm yếu của 《Diệm Nha》 theo cách này.

“Điện kích của ta mạnh gấp hơn mười lần so với 《Sức mạnh》 gốc… Những 《Siêu Việt Giả》 từng giao đấu với ta… đều bại trận dưới tay chiêu này… Các ngươi… cũng sẽ chịu chung số phận mà thôi…”

Lần này, con quái vật lại vung gai nhọn lên.

Nhưng một lần nữa, nó không thể giáng đòn xuống.

Đạn bay rào rào! Tiếng súng vang lên, hai viên đạn tóe lửa trên cơ thể Vilzoa, và một viên nữa trên bàn tay đang giữ gai nhọn của nó.

“Kẻ nào… đấy…”

Con quái vật làm rơi gai nhọn khi bị bắn, rồi nhìn lên phía trên vị trí chúng tôi đang đứng.

Trong bóng tối sâu thẳm, nơi không có ánh đèn điện – có lẽ bị tắt khi trần nhà sập, hoặc ngay từ đầu đã không bật – tiếng gót giày cộp cộp vang lên mỗi lúc một gần.

Chẳng mấy chốc, một bóng người xuất hiện dưới ánh trăng, không cần nói cũng biết đó là──

“Đúng lời hứa, chị đến bảo vệ em rồi đây, Tōru ♡”

Một cô gái 《Đặc Biệt》 mặc chiếc váy đỏ, nháy mắt tinh nghịch với tôi.

“Li…lith…”

“Xin lỗi vì đến muộn nhé. Lính tăng viện cứ kéo đến hết đợt này đến đợt khác, nên dù là chị cũng mất chút thời gian.”

Lilith xoay tròn khẩu 《Súng Trường》 rồi cười tinh quái.

“Dù sao thì, may mắn là kịp lúc. Và cả──”

Lilith chĩa nòng súng về phía Vilzoa, để lộ vẻ tức giận.

“Dám làm bị thương chồng tương lai của ta và người bạn thân yêu của ta, con quái vật này. Ngươi sẽ phải nếm mùi đau đớn đến chết đi sống lại, chuẩn bị đi!!”

“Lilith… Bristol… sao… Ta đã nhận lệnh… phải quay về mà không ra tay… nhưng một khi ngươi đã tấn công trước… chúng ta cũng phải giữ thể diện… Kẻ phải chuẩn bị… là ngươi đó…!”

“Cứ đến đây!!”

Lilith là người nổ súng trước.

Cô ấy bóp cò nhanh hơn cả lúc Vilzoa định phóng gai nhọn.

Viên đạn của cô gái vàng kim bay trúng đầu con quái vật, nhưng Vilzoa chỉ khẽ lắc đầu, gần như không phản ứng.

“Ôi, có vẻ cứng rắn thật đấy nhỉ.”

“Đúng như vậy… đó… Ngươi đừng nghĩ rằng… 《Diệm Nha》 của ngươi… có thể tác dụng… Bristol…”

Có vẻ như không hề hấn gì, Vilzoa lại một lần nữa phóng ra vài chiếc gai nhọn.

Thế nhưng, Lilith đã bắn hạ tất cả chúng trước khi chúng kịp bay tới chỗ cô ấy.

“Ư… ưm…!!”

Con quái vật khẽ rên rỉ, rồi vung hai tay phóng ra số gai nhọn gần gấp đôi lúc nãy.

Một lần nữa, Lilith lại thể hiện kỹ năng siêu việt của mình.

Cô ấy đã bắn hạ tất cả những chiếc gai nhọn bay tới.

“Khốn… kiếp…!!”

Nhận thấy việc chỉ phóng gai nhọn từ xa sẽ không có tác dụng, Vilzoa giậm chân tạo tiếng động lớn, định lao vào cận chiến.

Lilith thấy vậy, không những không giãn khoảng cách──mà còn bước tới.

Việc lựa chọn cận chiến, nơi một đòn trúng cũng có thể gây thương tích chí mạng, có lẽ là để tăng uy lực của khẩu 《Súng Trường》.

Việc bắn từ xa không gây nhiều sát thương đã rõ ràng ngay từ khi cô ấy bắn vài phát mà không thấy dấu hiệu tổn thương nào.

Tuy nhiên, khoảng cách càng gần, uy lực càng tăng vọt──tất nhiên, rủi ro cũng tỷ lệ thuận.

“RUUUAAÁÁÁÁÁÁÁÁ!!”

Con quái vật gầm lên, Lilith tiến vào tầm tấn công.

Những cú đấm vung loạn xạ, những chiếc gai nhọn tấn công theo thời gian──

Lilith trong bộ đầm dạ hội có vẻ vướng víu lại di chuyển thoăn thoắt né tránh, tận dụng những khoảng trống giữa các đòn tấn công của Vilzoa để bóp cò.

“Ở khoảng cách này mà đánh bình thường thì không được nhỉ.”

Lilith lẩm bẩm, rồi chuyển sang một tư thế khác thường──cô ấy đỡ khẩu 《Súng》 bằng cả hai tay, đặt ngang hông.

Đúng lúc đó, một chiếc gai nhọn sà tới, và một thứ gì đó màu đỏ bay lượn trong đêm tối.

“Lilith────!!”

Tiếng thét của tôi vang vọng──

Ngay sau đó, một vụ nổ xảy ra.

Một cái bóng khổng lồ bị vụ nổ thổi bay──đó là Vilzoa.

Lilith vẫn an toàn──vẫn giữ nguyên tư thế và đứng yên tại chỗ ban nãy.

Trong khoảnh khắc, tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ biết rằng Lilith đã né được đòn tấn công của kẻ địch trong gang tấc, và chiếc ruy băng buộc tóc của cô ấy đã bị xé toạc.

“Vừa rồi… chẳng lẽ là──”

Chiếc ruy băng đỏ bị xé rách, Lilith trở lại với mái tóc quen thuộc của mình.

Cô ấy quay sang nhìn tôi, người đang lẩm bẩm một câu hỏi, rồi mỉm cười nói:

“《Phá Kích Thừa ・Lựu Đạn》──đó là 《Sức mạnh》 mới của chị.”

Quả nhiên là vậy, tôi đã hiểu ra.

Tôi nhớ lại rằng cô ấy, người đã ở lại làm hậu vệ, đã tạo ra 《Diệm Nha》 từ 《Thanh Diệm》.

(Viên đạn gây nổ──đó là 《Sức mạnh》 mới của Lilith… Nhưng mà──)

Câu hỏi trong đầu tôi lập tức được giải đáp ngay trước mắt.

Câu hỏi là──liệu 《Phá Kích Thừa ・Lựu Đạn》 có đủ uy lực để đánh bại đối thủ mà ngay cả Lôi Thần Nhất Kích cũng không hạ gục được chỉ bằng một phát súng?

Câu trả lời, là không.

“…Ngươi nghĩ… chỉ như thế này là có thể đánh bại ta sao?”

Đòn tấn công đã gây sát thương.

Nhưng nó hoàn toàn không đáng kể.

Liệu con quái vật này có thể bị đánh bại bằng bất cứ cách nào không đây──

Vilzoa, con thú ma với khí tức đáng sợ khiến người ta phải rợn gáy, từ từ đứng dậy.

"Nhưng... cứ thế này thì tốn thời gian quá..."

Nhận định rằng khó có thể bắt được Lilith vì cô ấy quá giỏi thể thuật, Vilzoa thay đổi chiến thuật tấn công.

"Dù ngươi có nhanh nhẹn đến mấy... cũng không thể tránh được chiêu này...!"

Hầu hết những chiếc gai tựa thương sắc nhọn từ cơ thể quái vật bay ra. Hàng chục chiếc, với số lượng áp đảo chưa từng có. Tuy nhiên, lần này chúng khác biệt – chúng phóng lên không trung.

"—Chết tiệt!!"

Đúng lúc chúng tôi hiểu ra ý đồ của nó, những chiếc gai thương bắn lên không trung liền xoay ngược mũi nhọn – và trút xuống như một cơn mưa tầm tã nhắm thẳng vào Lilith.

"Grừ...《Tuyệt Nhận Aegis—"

Tôi thầm cầu nguyện cho cô ấy kịp, và ngay khoảnh khắc định gầm lên những 'tiếng gọi sức mạnh' thì— Lilith đã đưa khẩu Súng Trường lên đầu, và gầm lên.

"《Kích Xạ Thừa (Face Pierce)》—《Khối III (Kaku III)》!!"

Chỉ một tiếng cò súng vang lên—

Vô số viên đạn bắn ra từ nòng súng. Đạn tản rộng, liên tục bắn hạ từng chiếc gai thương.

"Chắc chắn là có vẻ sẽ mất thời gian thật đấy—"

Bắn hạ tất cả những chiếc gai thương đang trút xuống, Lilith chĩa nòng súng về phía Vilzoa và nói.

"Tôi đã quyết định rằng mình chỉ dành thời gian cho một thứ thôi, đó là thời gian được ở bên Toru."

Nòng súng— không, toàn bộ khẩu Súng Trường mờ ảo phát sáng—

"Tỏa Súng (Lock On)—《Kích Xạ Thừa – Tuệ (Face Pierce VII)》!!"

Một viên đạn bọc ánh sáng chói lòa bắn ra. Vilzoa cố tránh né một cách đột ngột, nhưng chậm hơn chỉ một chút. Viên đạn bay vút đi, kéo theo một vệt sáng phía sau, xuyên thủng vai của Vilzoa.

"Gừ... Ooh... Ngươi...!!"

Con quái vật ôm lấy phần bị xuyên thủng, đau đớn quằn quại. Có vẻ như đòn tấn công vừa rồi đã gây ra một tổn thương đáng kể.

"Đáng lẽ nếu không cố tránh thì giờ đã kết thúc rồi."

Lilith xoay khẩu Súng Trường một vòng điệu nghệ, rồi chĩa nòng súng vào con quái vật.

"Chư...a xon...g đâu...!!"

Ngay khi toàn bộ khẩu Súng Trường bắt đầu phát sáng— Tận dụng khoảnh khắc Vilzoa hơi khựng lại, nó phóng ra tất cả những chiếc gai thương còn sót lại một cách ngoan cố.

Nhưng mục tiêu không phải Lilith, cũng chẳng phải tôi— mà là Tachibana, người vẫn nằm bất động.

"Tomoe!!"

Không một chút do dự, Lilith thay đổi hướng nòng súng.

"《Kích Xạ Thừa – Khối (Face Pierce III)》!!"

Vô số viên đạn liên tục bắn hạ những chiếc gai thương đang trút xuống Tachibana. Tachibana không hề hấn gì.

—Đổi lại bằng sự hy sinh của cô gái vàng.

"Kyaaaahhh!!"

Một tiếng nổ lách tách như điện giật và tiếng thét chói tai của Lilith.

"Li, Lilith...!!"

Hành động bảo vệ bạn bè của cô ấy đã nằm trong tính toán của Vilzoa. Đúng khoảnh khắc sơ hở xuất hiện, vũ khí thứ ba của Vilzoa— những chiếc vây đuôi phát ra điện giật quấn lấy thân thể cô gái vàng. Khẩu Súng Trường tuột khỏi tay Lilith, rơi xuống sàn kêu một tiếng khô khốc.

"Tình thế... đã xoay chuyển... rồi... Cứ mắng ta hèn hạ... cũng được...!"

"Ưm... khụ... Đùa à... không đời nào... ta sẽ không để ngươi đắc ý đâu..."

Có vẻ như dòng điện đã ngừng, Lilith không còn thét lên mà cố gắng nói lên ý chí của mình một cách khó nhọc.

"À... không sao cả... nhưng... giờ thì... phải làm sao đây..."

Trước sự kiên cường của cô ấy, con quái vật lắc vai và ra vẻ suy tư. Cho đến trước đó một khoảnh khắc, để giữ thể diện cho tổ chức, nó định lấy mạng tất cả chúng tôi. Nhưng một khi đã bắt sống được như thế này, mọi chuyện sẽ khác. Bởi lẽ, Lilith là một tồn tại có giá trị lợi dụng rất lớn đối với một tổ chức đối địch với Cơ quan Dawn.

"Làm... làm sao cái gì... Ngươi sẽ bị ta hạ gục, và trò chơi kết thúc thôi mà...!"

Mặc dù có lẽ vẫn chưa hết ảnh hưởng của điện giật, Lilith vẫn buông lời mạnh bạo và cố gắng giằng những chiếc vây đuôi đang quấn quanh mình ra.

—Nhưng rồi, một tiếng "lách tách" khác lại vang lên.

"Ưm... a, ưm ưm... a, á á... Người, tê liệt, a... hự..."

Giọng nói và cơ thể run rẩy. Có vẻ như điện lại được truyền vào để phong tỏa sự phản kháng, Lilith rên rỉ và quằn quại.

"Yên tâm... đi... Chỉ riêng ngươi... ta sẽ không giết..."

Nghe giọng điệu thì có vẻ như nó đã giảm cường độ điện giật so với lần đầu. Dù đã yếu hơn nhưng cũng không đủ để Lilith có thể phản kháng, cô ấy rên rỉ đau đớn, hơi thở đứt quãng.

"Ưm, haa... a, khụ... Làm cái trò này... ưm, tuyệt đối, sẽ không tha cho ngươi đâu... Fuaa, aahhh..."

"Không tha... ư... Vậy thì... nếu kẻ mà ngươi cố gắng bảo vệ bị giết hại thảm khốc... ngươi sẽ nói gì đây..."

Lilith và cả tôi đều nín thở. Bởi vì lời của Vilzoa, dù không cần hỏi ý nghĩa, chúng tôi cũng có thể hiểu rõ.

"Không, không được...!!"

Tachibana đã bất tỉnh, không có cách nào thoát được. Lilith đang bị bắt, không có cách nào để bảo vệ.

AD_v06_105.jpg

Giờ đây, người duy nhất có thể bảo vệ Tachibana chỉ có tôi.

"Ư ư, khụ, aaaaaa...!"

Tôi hét lên, như muốn quở trách những thớ thịt đang đau đớn rên rỉ và những khúc xương đang kêu răng rắc vì hậu quả của Lôi Thần Nhất Kích và điện giật.

"Tachibana... phải bảo vệ Tachibana...! Tôi đã nói với Tachibana rồi... rằng dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ bảo vệ cô ấy...!!"

"Với cái cơ thể đó... ngươi có thể làm gì... Khi mà đòn tấn công của ngươi... không chút nào có tác dụng..."

"Ách, gưaaaaaaahhh!!"

Vilzoa quấn vây đuôi quanh cổ tôi, người đang loạng choạng đứng dậy, và phát ra điện giật. Tiếng "lách tách" và tiếng thét tuyệt vọng của tôi hòa vào nhau.

(Không chút nào... có tác dụng... Lôi Thần Nhất Kích cũng... không có tác dụng...)

Ngay cả Thuẫn, được mệnh danh là Vô Nhị Diệm Nha (Unrivaled Blaze), cũng không hề giúp ích gì trong việc đánh bại Vilzoa.

(Tôi không còn... gì nữa sao...? Không có chút sức mạnh nào... để đánh bại thứ này sao—)

Lách tách—

Lại một tiếng điện giật vang lên.

Ngay lúc đó— ký ức đêm qua hiện lên trong tâm trí tôi.

"Hãy cảm ơn cha mẹ ngươi đi. ...Vì đã đặt cho ngươi cái tên đó."

Ánh sáng đen hiện ra ở đầu ngón tay Hugo, phát ra âm thanh lách tách.

"Điện— tĩnh điện màu đen...?"

"Đừng có so sánh với mấy thứ vớ vẩn đó."

"Vậy thì ngươi muốn nói đó là gì?"

Tachibana hỏi Hugo, người đang nói với vẻ ngạc nhiên.

"Là sấm sét. ...Và đó là loại đặc biệt đấy."

"Sấm sét? Nhưng sấm sét màu đen thì—"

"Ta đã nói là loại đặc biệt mà."

Nói rồi, Hugo chĩa đầu ngón tay đang phát ra sấm sét đen lách tách vào ngực tôi.

"Đây là một ma thuật chỉ dùng được một lần— chỉ mười ba giây thôi. Nếu dùng, nó sẽ ban cho ngươi một sức mạnh phi thường— nhưng rủi ro cũng không kém. Vốn dĩ, thứ này là thứ mà những kẻ không có tố chất ma thuật không thể sử dụng được, nhưng—"

Hugo nhếch mép cười, và giải thích ý nghĩa của câu nói đầu tiên.

"Ngươi có sự phù hộ của thần linh."

"Thần...? Ý ngươi là sao?"

"Con người, khi được ban cho tên của một vị thần, sẽ nhận được một chút phù hộ vào linh hồn. Sự phù hộ nhỏ bé ấy chính là sức mạnh để ngươi điều khiển thứ này. Tên thần linh được ban cho ngươi, đó là—"

"Lôi Thần Toru."

Tôi nói ra cái tên đó nhanh hơn cả Hugo. Cái tên của vị chiến thần mạnh nhất mà cô gái tóc bạc đã từng kể cho tôi nghe.

"Ngươi hiểu nhanh thật, may quá. Tức là Toru, ngươi được Lôi Thần phù hộ. Chính vì thế—"

"Ngươi nói là, ta có thể điều khiển sấm sét đen đặc biệt đó sao?"

「Chuyện là thế đó. Tuy nhiên, như ta vừa nói, mối nguy hiểm không hề nhỏ đâu. ... Sự lựa chọn thuộc về ngươi, Tōru à.”

Hắc Lôi bùng nổ.

Một nguồn sức mạnh —

Đó chính là thứ lúc này ta đang khao khát mãnh liệt.

Thế nhưng, “sức mạnh” mà kẻ đó nhắc tới chỉ là nhất thời.

(Thế nhưng… hơn tất thảy mọi điều—)

Điều quan trọng nhất đối với ta lúc này là—

Bảo vệ mọi người bằng mọi giá, hoàn thành nhiệm vụ này, kết thúc thử thách của “Thao Diệm Ma Nữ” này.

“Ước gì được đó, Yūgo!”

Ta gật đầu, chăm chú nhìn tia sét đen đang phát ra ánh sáng chói lòa.

“Được, vậy là quyết định rồi. Vậy thì, giờ ta sẽ chỉ cho ngươi cách sử dụng nó và từ khóa để kích hoạt. Từ khóa là—"

“Giải phóng Liber — 《Thập Tam Giây Lôi Mệnh Thirteen Limit》!”

Ngay sau khi thốt ra “những lời uy lực” lần đầu tiên, một luồng xung kích còn khủng khiếp hơn nhiều so với luồng điện từ “Thú Ma Vilzoa” ta vừa chịu phải ập khắp toàn thân — cả linh hồn ta cũng bị công kích.

Sức công kích quá lớn khiến vây đuôi của “Thú Ma” nổ tung.

“Hắc Lôi” của Yūgo đã bị phong ấn giờ kết nối với linh hồn ta, cuồn cuộn chảy đến từng ngóc ngách của tứ chi.

Đồng thời, cơn đau dữ dội cũng ập đến.

“Gah, guh, áaááááááááááá!! Oaaaaaaaaaaááááááá────!!”

Cơn đau hóa thành tiếng thét tuyệt vọng, thịt, xương, máu, linh hồn ta rung chuyển bần bật—

Tất cả đều được “Hắc Lôi” kết nối lại.

“T-Tōru…?”

Trước tiếng thét bất ngờ của ta—

Ngay sau đó, Lilith trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn bộ dạng ta đang được “Hắc Lôi” bao bọc.

“Tớ ổn mà…”

Không đời nào.

Ngay cả lúc này, ta có thể cảm nhận “Hắc Lôi” đang ăn mòn cơ thể—ăn mòn linh hồn ta.

Nhưng ta cũng nhận ra một điều khác.

Đó là ta đang nắm giữ “sức mạnh” trong tay.

“…Lilith. Giờ tớ sẽ cứu cậu.”

Ta đạp mạnh xuống sàn, lao về phía Lilith.

Cơ thể thật nhẹ nhõm.

Mặc dù đang phải chịu đựng cơn đau dữ dội.

Chặt đứt vây đuôi thật dễ dàng.

Chỉ cần vung thanh đao xuống, nó liền đứt lìa mà không gặp chút kháng cự nào.

“Á!”

Bất ngờ, sức mạnh đang phong tỏa cơ thể mất đi, Lilith ngã phịch xuống sàn.

“Đau quá…”

“Xin lỗi, Lilith. Cậu không sao chứ?”

“Ơ, ừm… Hơn nữa, Tōru, cái hình dáng này…”

Lilith ngơ ngác nhìn ta, hỏi về sự biến đổi của ta.

“Chuyện đó để sau. Hiện tại tớ có chút giới hạn thời gian.”

Chỉ nói vậy thôi, ta quay lại đối mặt với “Thú Ma Vilzoa”.

“Ngươi… sức mạnh đó… rốt cuộc là…?”

“Chắc chắn rồi. Là “sức mạnh”—để bảo vệ mọi người!!”

Ta đạp mạnh xuống sàn.

Nhanh như chớp—

Chỉ trong tích tắc, ta đã lọt vào tầm gần của “Thú Ma” như một tia chớp, và giáng nắm đấm xuống như một cơn gió lốc.

“Gừ… hừ…”

Một tiếng động trầm đục vang lên cùng với tiếng rên rỉ thoát ra từ con quái vật.

(Tốt, được lắm!)

Mặc dù không bằng “Lôi Thần Nhất Kích Mjolnir”, nhưng ta nhận ra rằng đòn tấn công của ta hiện giờ, được bao bọc bởi “Hắc Lôi”, có thể gây sát thương cho “Thú Ma” xuyên qua lớp giáp da dày của nó.

“Chỉ một đòn mà… sao ngươi vui thế… Ngươi nghĩ có thể đánh bại ta ư…”

Nhìn ta đang cảm nhận hiệu quả, “Thú Ma” nói, vẻ tức giận hiện rõ trên nét mặt.

“Chỉ một đòn ư… Thế thì, nếu ăn một trăm đòn, ngươi có còn nói được như vậy không!?”

Với tốc độ của sét, ta liên tục giáng những cú đấm như gió bão—không, liên tiếp.

Vừa né những nắm đấm khổng lồ, vừa tập trung vào một điểm duy nhất trên lớp giáp da dày.

Đấm, đấm, đấm.

Về lý mà nói, cơ thể ta đã vượt quá giới hạn.

Ngoài việc phải chịu nhiều sát thương, phản ứng phụ từ hai lần tung “Lôi Thần Nhất Kích” cũng vô cùng khủng khiếp, đừng nói đến việc chiến đấu, ngay cả đứng vững cũng khó khăn.

Thế nhưng, ta chỉ có thể di chuyển thêm vài giây nữa.

Nhanh hơn cả khi não ra lệnh cho thần kinh, “Hắc Lôi” buộc cơ thể ta di chuyển theo mệnh lệnh của linh hồn.

Trong khi ta vung những cú đấm bao bọc “Hắc Lôi”, “Thú Ma Vilzoa” cũng cố gắng phản công.

Thế nhưng luồng điện không có tác dụng, gai nhọn đã biến mất, và sức mạnh khổng lồ còn lại chỉ chém vào không khí.

Và rồi—thời khắc quyết định thắng bại đã đến.

Còn ba giây.

Rắc!! Lớp giáp da ở bụng mà ta liên tục đấm vào, xuất hiện vết nứt.

Còn hai giây.

Két! Ta nắm chặt tay, kéo cánh tay về sau như kéo cung để chuẩn bị.

Còn một giây.

Ầm! “Thú Ma” vung nắm đấm, xé rách má ta.

Và rồi—

0 giây.

“Phá hủy—Lôi Thần Nhất Kích Mjolnir!!”

Lần thứ ba vượt qua giới hạn—

Cú đấm bao bọc “Hắc Lôi” phá nát lớp giáp—

“Thú Ma” bị thổi bay ra khỏi khách sạn, rơi xuống trong tiếng gầm thét.

(Có vẻ sắp kết thúc rồi…)

Nhìn xuống tầng dưới qua lỗ hổng để xác nhận tình hình, Hộ Lăng Vệ Sĩ Etonaruku đã bắt đầu áp đảo các thành viên của “666 The Beast” và “Thú Zoa”.

Dù năng lực cá nhân của chúng có thể ngang bằng “Cấp Ba III”, nhưng Hộ Lăng Vệ Sĩ, những người đã quen thuộc với chiến thuật và chiến đấu theo nhóm, rõ ràng có lợi thế hơn.

Việc trấn áp hoàn toàn có lẽ chỉ còn là vấn đề thời gian.

“Tōru. Tomoe không sao cả.”

“Vậy thì tốt quá… Dưới đó chắc cũng sẽ kết thúc sớm thôi.”

“Phải. Đúng là một đêm dài nhỉ.”

Đúng vậy, vừa định gật đầu thì cơ thể ta bỗng cứng đờ.

“Thập Tam Giây Lôi Mệnh Thirteen Limit”, ba lần tung “Lôi Thần Nhất Kích”, những vết thương từ “Thú Ma”—

Tất cả cùng lúc ập đến cơ thể ta.

“A…”

“Tōru!?”

Thế giới nghiêng ngả, ta ngã ngửa ra sau.

“X-xin lỗi… đủ thứ phản ứng phụ ập đến, tớ không thể cử động được nữa rồi…”

Ta thở hổn hển, yếu ớt báo cáo tình hình.

Thiếu nữ hoàng kim ngạc nhiên, nhìn ta một lúc—

“Puff… T-Tōru ngốc… Lúc nãy oai phong thế mà…”

Nàng bật cười khúc khích, rồi nói với vẻ bất lực.

“Dù cậu có nói vậy thì—khoan, Lilith…?!”

Đang lúc cãi lại, Lilith ngồi xổm xuống, và khi ta định nói tiếp "cậu có làm thế cũng chẳng được gì đâu", nàng đã đặt đầu ta lên đùi mình.

“C-cậu làm cái gì?!”

“Làm gì ư, dĩ nhiên là phần thưởng cho Tōru đã cố gắng hết sức chứ còn gì nữa. Dù không có giường mềm, thì ít nhất cũng có cái gối này chứ nhỉ ♪”

“Đ-đúng là mềm thật…”

So với sàn cứng ở lưng, cảm giác mềm mại dưới đầu càng rõ ràng hơn.

“Khoan đã, không không không, cậu không cần làm thế đâu!”

Ta cố gắng thoát ra, nhưng cơ thể hoàn toàn không nhúc nhích được.

“Ưm, nhột nên đừng cử động, Tōru ♥”

“Nếu có ai nhìn thấy mà hiểu lầm thì sao hả?!”

“Hiểu lầm thì cứ để họ hiểu lầm chứ sao ♪ …Mà nói vậy thôi, Tomoe dễ hiểu lầm chắc cũng chưa dậy đâu nhỉ.”

(Thật là…)

Thiếu nữ hoàng kim khúc khích cười, nhìn biểu cảm của nàng, khóe môi ta bất giác cũng cong lên.

“Hầy… Cậu muốn làm gì thì làm đi…”

Ta chấp nhận, để mặc Lilith muốn làm gì thì làm.

Cũng một phần vì ta đã kiệt sức, giờ chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.

“Muốn làm gì ư…? Vậy là có thể hôn được rồi chứ?”

“Phụt─────────?! Không không không, không phải vậy! Không phải cái kiểu muốn làm gì thì làm đó!”

“Không được đâu ♪ Đây là lời cảm ơn của ta dành cho hoàng tử đã bảo vệ ta mà ♥”

“Lilith, Lilith, đợi đã────!!”

Từ từ, đôi môi được tô son đỏ thắm tiến lại gần.

Và rồi—

“Tōru!”

Đúng lúc đó, thiếu nữ bạc vừa vặn trở về.

“““……………………”””

Chắc hẳn Yurie đã lo lắng cho chúng ta nên đã dốc sức chạy về.

Vừa thở hổn hển qua vai, Yurie chăm chú nhìn chúng ta, và chúng ta cũng chăm chú nhìn lại Yurie.

Tĩnh lặng────────────────────────────────────.

(Trời đất, không khí thật ngột ngạt! Nặng nề đến muốn nghẹt thở!)

Chẳng mấy chốc, cô gái tóc bạc khe khẽ cất lời.

“……Cậu đang làm gì vậy?”

Một câu hỏi tĩnh lặng, dửng dưng, nhưng lại phảng phất chút tức giận, khiến trong lòng tôi dâng lên cùng lúc cả cảm giác được cứu rỗi lẫn mong muốn có ai đó đến giúp mình.

Cùng thời điểm đó──

Trong khu vườn thuộc khuôn viên Hạo Lăng Học Viện, có những người đang thưởng trà đêm.

“……Thưa Lý Sự Trưởng, nhiệm vụ đã hoàn tất thuận lợi ạ.”

《Thao Diệm Ma Nữ》 – Tsukumo Sakuya, không hề giấu giếm, truyền lại lời thì thầm bên tai của người tùy tùng kiêm hộ vệ cho người ngồi đối diện.

“Lần này, tôi vô cùng cảm ơn sự hợp tác to lớn của ngài. Thế nhưng──”

Nhấp một ngụm trà làm ẩm cổ họng, cô gái áo đen hỏi người đàn ông:

“Ngài thực sự đã suy nghĩ kỹ rồi chứ? Ngài là một trong những kẻ đứng đầu tổ chức 《666 The Beast》── một thành viên của 《Đệ Nhất Hoàn》 trong 《Hoàn Minh Chủ Cocytus》 mà, đúng không?”

Bởi lẽ, người đàn ông đối diện chính là người đã cung cấp thông tin về cuộc 《Cuồng Mại Hội》 sắp diễn ra, đồng thời chuẩn bị thiệp mời và bản đồ khách sạn.

Người đàn ông ấy không phải là Hugo – nhân vật mà Tōru đã gặp ở khách sạn.

Chỉ là Tōru đã tự mình cho rằng người hợp tác chính là Hugo, do hoàn cảnh khi gặp mặt và việc cậu ấy đã nhận được sự trợ giúp từ Hugo mà thôi.

“Không sao đâu, không sao cả. Bên này ta cũng có nhiều việc cần giải quyết.”

Người đàn ông hợp tác ấy tên là Clovis.

Một chàng trai vận quân phục, thuộc hàng ngũ 《Thất Diệu Rain》 với danh xưng 《Cụ Luyện Tài Giả Tempest Judges》.

Trước đây, khi 《Thất Mang Dạ Hội Rain Conference》 được tổ chức, sau khi kết thúc 《Sát Phá Du Hí Killing Game》, Sakuya đã ngỏ lời mời Clovis đến một buổi trà hội.

Chàng trai quân phục đã nhận lời, dù biết rằng lời mời ấy không chỉ đơn thuần là một buổi trà.

Tại buổi gặp mặt sau đó, lợi ích của đôi bên đã trùng khớp, và thế là cuộc thử thách của 《Ma Nữ Diabolica》 lấy bối cảnh 《Cuồng Mại Hội》 đã được định đoạt.

Clovis đưa tách trà lên môi, nhếch khóe miệng.

“Hừm, mùi hương thật tuyệt.”

“Là món quà tặng đó.”

Hai người im lặng một lúc, thời gian tĩnh lặng trôi đi.

(……Không biết vị này có ý đồ gì khi tự mình gây tổn thất cho tổ chức của mình đây?)

Cô gái được gọi là 《Ma Nữ Diabolica》 đang suy ngẫm về chàng trai đối diện.

Kẻ đứng đầu trong tổ chức 《666 The Beast》──

Một cán bộ cấp cao của tổ chức phi pháp Gogmagog──

Và cả 《Thất Diệu Rain》── 《Cụ Luyện Tài Giả Tempest Judges》.

Chỉ riêng những gì Sakuya biết, chàng trai này đã mang ba khuôn mặt.

Mặc dù hai khuôn mặt đầu tiên là thông tin mà chính 《Cai Giả Judges》 đã tự mình tiết lộ trong một cuộc họp bí mật vài tuần trước.

Vì lý do gì mà chàng trai ấy lại đáp lại lời mời của mình──

Câu trả lời chỉ có trong tâm trí của chàng trai, và cô gái áo đen không tài nào biết được.

(……Dù sao thì, bên này cũng không hề bận tâm.)

Dù 《Cai Giả》 có ý định lợi dụng mình, Sakuya cũng không để tâm.

Bởi lẽ, điều Sakuya mong muốn là mở ra một con đường.

“Vậy thì, giờ đây──”

Sakuya nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, phát ra tiếng cạch nhỏ, rồi nở nụ cười tươi tắn nói:

“Chúng ta hãy cùng bàn về kế hoạch cho tương lai, thưa 《Cụ Luyện Tài Giả》.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận