Tia sáng bạc lóe lên, lao thẳng vào lòng tôi.
Yurie hạ thấp người, lách vào tầm kiếm, vung chém xiên lên.
“Khốn kiếp…!!”
Nhát chém ấy đến từ phía dưới bên phải theo góc nhìn của tôi – hay nói cách khác, từ góc khó phòng thủ nhất đối với chiếc 《Khiên》 ở tay trái.
Trong tích tắc, tôi vặn mình, cố gắng chắn kịp.
C-Keng!! Tiếng va chạm và chấn động dữ dội – tiếp theo là cánh tay trái bị hất văng lên.
“Chiếu tướng rồi, Tōru…!!”
Bàn tay kia, không phải bàn vừa chém, đưa thanh kiếm còn lại đâm tới.
(Không thể né…!!)
Trong khoảnh khắc ấy, tôi đã đưa ra phán đoán –
Từ bỏ việc né tránh.
Một mũi kiếm sắc lẹm đâm thẳng vào bụng tôi, ngập sâu đến giữa lưỡi.
“Khụ, ư…!!”
Cơn chấn động của tổn thương 《Hồn》 khiến tôi bật ra một tiếng thở dốc.
Thế nhưng, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
“…!?”
Khoảnh khắc nét kinh ngạc lướt qua gương mặt Yurie cũng gần như đồng thời với lúc tôi nhếch mép.
Tôi đã siết chặt toàn bộ cơ bắp, khiến cô ấy không thể rút kiếm ra được.
Hơn nữa, tôi còn giữ nguyên tư thế như thể đang kéo dây cung.
Nguyên lý của Lôi Thần Nhất Kích (Mjolnir) nằm ở việc giữ cho lực tích tụ và lực giải phóng đạt trạng thái cân bằng.
Tư thế như kéo cung chính là thời điểm cân bằng đó, và trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ cơ bắp trên người tôi sẽ được siết chặt với một lực phi thường.
‘Chém vào thịt để chặt đứt xương’.
Bằng cách tận dụng đặc tính của Lôi Thần Nhất Kích, tôi đã thực hành đúng câu nói đó.
“Khặc… haaaaaaa!!”
Cô gái tóc bạc ngay lập tức nhận định không thể né tránh, liền khoanh tay che chắn cú đấm đang lao tới.
Cánh tay nhỏ nhắn của một cô gái – dù là một 《Siêu Việt Giả (Exceed)》 đi chăng nữa, thì uy lực của Lôi Thần Nhất Kích cũng không thể bị ngăn chặn hoàn toàn chỉ bằng chừng ấy.
Chính vì vậy, tôi đã dừng cú đấm lại ngay trước khi chạm vào cô ấy, nhưng sóng xung kích đi kèm vẫn thổi bay cơ thể nhỏ bé của Yurie.
“Cậu không sao chứ, Yurie?”
“Vậy là hai thắng một thua rồi.”
Yurie vịn tay tôi đứng dậy, chấp nhận thất bại của mình.
Đã hai tuần kể từ trận đấu dưới mưa ngày hôm ấy –
Đây là trận thứ ba, và cuối cùng tôi cũng đã giành được chiến thắng.
“Thế nhưng, cú cuối cùng đó thì không chấp nhận được. Dù ra quyết định thi triển Lôi Thần Nhất Kích (Mjolnir) trong tình huống ấy là vô cùng xuất sắc, nhưng nếu vũ khí của tôi không phải là 《Diệm Nha (Blaze)》, có lẽ tôi đã mất mạng rồi.”
“Ưm…”
“Dù sao thì, thua là thua. Chúc mừng cậu, Tōru.”
“Cảm ơn cậu, Yurie. Tuần sau lại luyện tập cùng nhau nhé.”
“Vâng. …Lần tới tôi sẽ không thua đâu.”
Đó là một sự thể hiện ý chí không hề có ý định nhân nhượng, dù có chút chần chừ trong việc tước đoạt sinh mạng của tôi.
“Mà, cũng gần như là hòa vậy.”
Tổn thương 《Hồn》 phải chịu từ cú đánh cuối cùng rất nặng, nếu lơ là một chút có lẽ tôi sẽ mất ý thức.
(Dù 《Diệm Nha》 không gây tử vong, nhưng sau này mình phải bỏ ý định đánh đổi mạng với đối thủ đi thôi…)
Đang chìm vào suy nghĩ, tôi chợt nhận ra Yurie đang nhíu mày.
“Yurie? …!! Không lẽ cậu bị thương ở cú cuối cùng sao!?”
“Không, không phải vậy. Tôi cảm thấy không công bằng khi Tōru thua thì sẽ mất đi thời gian của mình, còn tôi thua thì lại không có bất kỳ hình phạt nào cả.”
“Không, Yurie chiến đấu vì tôi mà, đâu cần phải lo lắng về hình phạt nếu thua đâu…”
Thế nhưng, cô gái tóc bạc vẫn lắc đầu.
“Tôi cũng sẽ gánh chịu rủi ro tương tự Tōru.”
“Tương tự tôi?”
“Kể từ bây giờ, tôi sẽ không làm gì cả trong một ngày trọn vẹn.”
Cô gái tóc bạc gật đầu dứt khoát, tuyên bố.
“Không làm gì cả – vậy còn bữa ăn?”
“Tôi sẽ không ăn.”
“Không được, như vậy sẽ hại sức khỏe đấy.”
“Nếu là mỗi ngày thì khác, nhưng chỉ không ăn một ngày vào cuối tuần thì không sao đâu.”
“Dù cậu nói không sao, tôi vẫn lo lắng, nên đừng làm vậy…”
Thấy vẻ mặt khó xử của tôi, Yurie cũng lộ vẻ mặt bối rối tương tự.
“Nếu có thể đặt ra một rủi ro nào đó không hại đến sức khỏe thì tôi sẽ rất vui – nói đúng hơn là hãy làm như vậy đi.”
“Tôi hiểu rồi…”
Yurie đưa tay lên môi, suy nghĩ với vẻ mặt nghiêm túc.
“Tôi quyết định rồi.”
“Không, phải nói cho tôi biết nội dung đã chứ?”
“Vâng. Nhưng thế này chắc chắn Tōru cũng sẽ đồng ý.”
Với vẻ tự tin tràn trề, Yurie nắm chặt hai tay và đưa ra ý kiến.
“Trong ngày hôm nay, tôi sẽ cấm nói chuyện với Tōru.”
…Đó là một hình phạt lạ lùng đáng yêu.
Sau đó, khi đã tối và mọi người đang ăn tối cùng nhau –
“Yurie, lấy giúp tôi chai xì dầu được không?”
Cô ấy gật đầu lia lịa.
Yurie gật đầu, đưa chai xì dầu cho tôi.
“Cảm ơn nhé. À, Yurie có dùng không?”
Cô ấy lắc đầu lia lịa.
Yurie lắc đầu, cho thấy mình không cần.
“…Ưm – Yurie-chan, cổ họng cậu bị đau à?”
“Không. Không có vấn đề gì cả.”
“Ồ, vậy à. Vậy thì tốt rồi…”
Một cuộc đối thoại kỳ lạ diễn ra giữa tôi và Yurie, khiến Miyabi phải lên tiếng trêu chọc.
…Mà, nếu tôi ở vị trí của Miyabi, tôi cũng sẽ trêu vậy thôi.
Chẳng mấy chốc, bữa ăn kết thúc, sau khi trò chuyện phiếm khoảng ba mươi phút với mọi người, tôi đứng dậy.
“Thôi được rồi… Tôi đi đến phòng tập đây. Yurie có đi không?”
Cô ấy gật đầu lia lịa.
Gật đầu, Yurie đi theo sau tôi.
Miyabi nhìn chúng tôi với đôi mắt tròn xoe, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
…Mà, tôi hiểu cảm giác đó.
Sau đó, tôi vận động khoảng hai tiếng đồng hồ, rồi cùng Yurie trở về phòng, nhưng không hiểu sao chiếc chăn bông trên giường tôi lại phồng lên một cách bất thường.
Nghĩ là có gì đó mờ ám, tôi quan sát kỹ hơn thì thấy một cái tai nhô ra khỏi mép chăn.
…Là tai thỏ.
“Cô đang làm gì trên giường người khác thế, Tsukimi—!!”
Vừa gào lên vừa giật phăng tấm chăn bông –
Tôi bật cười thành tiếng.
“Phì!! Hả, ha ha, khỏa thân—!?”
Con thỏ bụng đen với tỉ lệ da thịt MAX, đôi mắt ướt át nhìn tôi nói:
“Kokonoe-kun… hãy dịu dàng với em nhé…”
“Đừng nói mấy lời ngu xuẩn đó nữa, mau mặc quần áo vào đi—!!”
Tôi vội vã ném tấm chăn bông vừa giật ra vào chỗ da thịt đang lộ ra.
“Chuyện là như vậy đó.”
Tsukimi ngồi phịch xuống mép giường, bắt đầu câu chuyện.
“Mặc quần áo vào đi.”
“Tôi đang mặc mà.”
“Chỉ khoác mỗi tấm chăn bông thì có gì là mặc quần áo chứ!!”
“Thôi nào, cứ để tôi nói đã.”
“Người không để yên chính là cô đó chứ ai!!”
Dù tôi có gào thét đến mấy, Tsukimi vẫn coi như không nghe thấy, cô ta nhìn đi chỗ khác và đổi tư thế bắt chéo chân.
Dù tính cách thì như vậy, nhưng vóc dáng cô ta quả thật rất đáng nể, khiến tôi bất giác đưa mắt nhìn theo.
Thế nhưng, Tsukimi không yếu ớt đến mức bỏ qua phản ứng đó của tôi – hay nói đúng hơn, cô ta cố tình làm vậy.
“Nào nào ♪ Cậu tò mò sao? Rất tò mò đúng không?”
Rõ ràng là với mục đích trêu chọc, cô ta lại đổi tư thế bắt chéo chân, rồi lại đổi tiếp, khiến tôi không biết phải đặt mắt vào đâu.
“…Nếu có chuyện gì, xin hãy nói nhanh đi ạ.”
Yurie như thể muốn bảo vệ tôi, đứng chắn giữa hai người, toát ra khí tức giận dữ.
“Khặc, được rồi được rồi. Chỉ là một trò đùa nhỏ thôi mà. Đừng làm cái vẻ mặt đáng sợ đó chứ.”
Tsukimi buông chân ra, nở nụ cười bất cần và nói.
“Tôi là người đưa tin cho mấy đứa. …Từ cô bé tiểu thư của Lý sự trưởng đó.”
““……!!””
Tôi và Yurie đồng thời nín thở.
Bởi vì chúng tôi ngay lập tức nhận ra, Thử thách của 《Thao Diệm Ma Nữ (Blaze Diabolica)》 sắp sửa diễn ra.
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi đã có mặt tại văn phòng Lý sự trưởng đúng giờ hẹn.
Khi tôi gõ cửa căn phòng Lý sự trưởng với cánh cửa dày cộp, thầy Mikuni từ bên trong đã mở ra.
Trong phòng không có bóng dáng của Tsukimi-sensei, chỉ có bốn người chúng tôi ở đây: tôi, Yurie, Lý sự trưởng và thầy Mikuni.
“Chào ngươi, Dị Năng Kokonoe Tōru. Và Tỉnh Giác Giả Yurie Sigtuna.”
Cách một chiếc bàn lớn, tôi đứng đó, nhìn chằm chằm vào cô bé nhỏ tuổi đang đứng đầu Học viện Hạo Lăng – Tsukumo Sakuya, Thao Diệm Ma Nữ.
“Nghe nói dạo này các ngươi rất chăm chỉ luyện tập. Thật tốt khi vết thương cũ không còn ảnh hưởng gì nữa.”
“...Vâng, may mắn là vậy. Dù hơi muộn màng, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn vì đã cho phép chúng tôi sử dụng Diệm Nha.”
“Đó là một yêu cầu mang lại lợi ích lớn cho cả đôi bên. Chẳng có lý do gì để không cho phép cả.”
Mặc dù có giới hạn, nhưng đây là cuộc chiến mà tôi không muốn đánh mất thời khắc – tức là không muốn chết. Ý chí sống sót trong hiểm cảnh có khả năng đưa Hồn lên một tầm cao mới. Đó chính là con đường dẫn đến Tuyệt Đối Song Nhận – nơi mà theo Lý sự trưởng, là Cảnh Giới Cuối Cùng nằm ở điểm cực hạn của Lực trong Hồn. Có lẽ vì vậy mà bà đã chấp thuận đề nghị của Yurie.
“Thôi được, vậy chúng ta hãy đi vào vấn đề chính.”
“Thử thách ư... Cô định giao cho chúng tôi chuyện gì đây?”
“Đương nhiên, là một chuyện gì đó có thể khiến các ngươi phải trả giá bằng cả tính mạng.”
Cô gái cất tiếng cười khúc khích như thể đang chế giễu, khiến tôi hơi khó chịu.
“Tôi cũng đã nghĩ đến việc cho các ngươi đấu với một Siêu Việt Giả Vị Giai cao, như trận đấu với Rito chẳng hạn, nhưng như thế thì quá tầm thường... Vì vậy, tôi đã quyết định cử các ngươi đi thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt.”
“...Giống như khóa huấn luyện Hộ Lăng Vệ Sĩ lần trước sao?”
“Không phải. Lần này tôi muốn các ngươi thâm nhập vào một khách sạn để điều tra. ...Tuy nhiên, chúng ta hãy đợi đến khi đủ diễn viên đã rồi hẵng nói chuyện này.”
(Đủ diễn viên? Ý cô ta là sao?)
Còn chưa kịp thốt ra câu hỏi, cánh cửa đã có tiếng gõ, và hai cô gái bước vào.
“Haizz... Chủ nhật rồi mà cũng gọi người ta ra nữa, Sakuya...”
Có lẽ vì còn sớm, Lilith trông mệt mỏi vô cùng, và sau đó là...
“Xin lỗi vì đã đến muộn. ...Ồ, hai cậu cũng được gọi đến sao?”
Khi thấy chúng tôi, Tachibana khẽ tỏ vẻ ngạc nhiên.
“K-khoan đã, sao Tachibana lại ở đây...!”
Nếu là Lilith, người biết mục đích và mặt tối của Lý sự trưởng, thì việc cô ấy được gọi đến đây là điều dễ hiểu. Nhưng Tachibana lẽ ra phải là một người không liên quan gì đến thử thách. Nếu là khóa huấn luyện Hộ Lăng Vệ Sĩ như lần trước thì tôi còn hiểu được, nhưng lần này chúng tôi được triệu tập dưới danh nghĩa thử thách của Thao Diệm Ma Nữ, vậy tại sao cô ấy lại có mặt ở đây? Tôi kinh ngạc hỏi thì...
“Sao lại hỏi tôi ‘tại sao’? Tôi được gọi đến đây vì có nhiệm vụ đặc biệt, giống như các cậu thôi.”
“Cái gì...?!”
Thật không đúng với lời hứa –
Câu nói định buột ra khi tôi quay lại nhìn Lý sự trưởng, nhưng kịp thời nghẹn lại ở cổ họng.
“Các ngươi lo lắng cũng phải thôi, Kokonoe Tōru. Như ta đã nói, nhiệm vụ lần này có khả năng cao sẽ đi kèm với nguy hiểm. Tuy nhiên – vì hai người đã đến rồi, xin lỗi nhưng ta sẽ bắt đầu giải thích từ đầu.”
Bình thản thốt ra lời nói dối, cô gái áo đen bắt đầu nói về nhiệm vụ.
“Kokonoe Tōru, và ba người còn lại. Ta ra lệnh cho các ngươi. Sắp tới, các ngươi sẽ phải thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt. Nội dung nhiệm vụ là – điều tra nội bộ và nghi binh.”
“Điều tra nội bộ và nghi binh à. Rốt cuộc là nhiệm vụ gì vậy? Tiện thể, tôi cũng muốn biết lý do tại sao lại chọn những thành viên này, thay vì các Hộ Lăng Vệ Sĩ chuyên nghiệp thì tốt hơn.”
Chắc hẳn Lilith đã đọc được suy nghĩ của tôi. Cô ấy hỏi Lý sự trưởng về lý do Tachibana được triệu tập mà không cần nói thẳng ra.
“Địa điểm điều tra là một khách sạn ở tỉnh Yamanashi. Nơi đó có một tổ chức phi pháp đứng sau, và chúng ta nhận được tin tức rằng họ sẽ tổ chức một sự kiện trong thời gian tới. Tên của sự kiện đó là – Cuồng Mại Hội.”
Cuồng Mại Hội –
Đó là một buổi đấu giá do hội kín mang tên 666 The Beast tổ chức. Vì bối cảnh đặc thù, các món đồ được rao bán đều là những vật phẩm đặc biệt, và có vẻ như đó là nơi tập trung những món hàng đã được tuồn ra thị trường chợ đen. Phía quốc gia muốn có biện pháp đối phó với những hành vi phạm tội như vậy diễn ra trên đất nước mình, nhưng vì nhiều nhân vật lớn từ các quốc gia khác nhau sẽ tham gia đấu giá nên rất khó để ra tay do những ràng buộc chính trị.
Vì vậy, họ dự định cử người thâm nhập – và nếu tình hình cho phép, sẽ tiến hành truy quét. Nhiệm vụ của chúng tôi là tìm ra bằng chứng về các giao dịch bất hợp pháp. Một khi đã phát hiện, chúng tôi phải gây ra náo loạn để các Hộ Lăng Vệ Sĩ được bố trí gần đó có thể đột kích và khống chế. Nghe thôi đã thấy đây là một nhiệm vụ khó nhằn, vì sau khi vào khách sạn, chúng tôi phải tự mình đưa ra phán đoán và hành động.
“Việc Cơ Quan Dawn nhận được thông tin này là vì 666 không phải là một tổ chức tội phạm bình thường. Đó là – trong số bọn chúng, có những kẻ không phải con người.”
“Không... phải con người?!”
“Zoa – đó là cách chúng tự xưng. Các Hộ Lăng Vệ Sĩ đã đối đầu với chúng báo cáo rằng chúng là những kẻ không phải con người mang trong mình sức mạnh của loài thú.”
Lilith nhún vai trước lời giải thích bổ sung của thầy Mikuni.
“Nói cách khác, có khả năng chúng ta sẽ phải chiến đấu với quái vật sao.”
“Vậy ra đó là lý do mà câu chuyện này lại được chuyển đến các Siêu Việt Giả. Nhưng mà...”
“Lý do chúng ta cử các ngươi, những học sinh, thay vì Hộ Lăng Vệ Sĩ, chỉ có thể tóm gọn trong một câu: Có bị lộ mặt hay không mà thôi.”
Như đã đề cập trước đó, Cơ Quan Dawn – và các Hộ Lăng Vệ Sĩ – đã nhiều lần đối đầu với 666. Vì vậy, họ phỏng đoán rằng bên kia đã nắm được một mức độ thông tin nhất định – dù không rõ đến đâu – về các vệ sĩ, và đó là lý do tại sao chúng tôi, những học sinh không chính thức, lại được chọn.
“Mặc dù là học sinh thiếu kinh nghiệm, nhưng chúng tôi tin tưởng vào các ngươi – những người ở Vị Giai IV – nên mới chọn các ngươi.”
“...Tachibana, và cả Lilith nữa, vẫn chỉ ở Vị Giai III thôi. Việc bắt họ tham gia một nhiệm vụ có thể phải chiến đấu với quái vật là...”
“Tư cách Hộ Lăng Vệ Sĩ là tốt nghiệp học viện này – tức là những người ở Vị Giai III trở lên.”
“Khụ...!”
Bị đâm trúng điểm yếu, tôi không nói nên lời. Nhưng nhiệm vụ lần này cũng là một thử thách của Thao Diệm Ma Nữ. Việc lôi kéo người không có giác ngộ – như Tachibana – vào chuyện này không khác gì vi phạm hợp đồng. Tôi nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn Lý sự trưởng.
“Nhưng mà –”
Thường ngày, Thao Diệm Ma Nữ hẳn sẽ vui vẻ nhìn lại tôi, nhưng lúc này bà lại tiếp tục nói mà không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.
“Như chính ta vừa nói, các ngươi là học sinh. Vì vậy, không cần thiết phải cố sức, và ta cũng không có ý định ép buộc. Nhiệm vụ chủ yếu sẽ do ngươi, người ở Vị Giai IV thực hiện, còn ba người kia chỉ đóng vai trò hỗ trợ thôi.”
Cô gái áo đen nói rằng sẽ không lôi kéo Tachibana vào. Với một tiền đề rằng nếu chỉ mình tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ.
“...Nếu là Vị Giai IV, thì cũng có cả tôi nữa.”
Cô gái tóc bạc, cũng nhận ra ý nghĩa ẩn chứa trong lời nói đó giống như tôi, đã mở lời.
「Tiếc rằng, với vẻ ngoài của cô, không phù hợp để làm công việc nội gián. Vậy nên, trong nhiệm vụ lần này, cô sẽ cùng hành động với Lilith Bristol."
"Tôi và cô bé này sao…?"
"Cô là con gái nhà Bristol, một trong ba 'Thủ Lĩnh Cerberus' của Cơ quan Dawn. Một nhân vật tầm cỡ như vậy, tổ chức 666 The Beast không thể nào không biết đến sự tồn tại của cô. Chúng tôi muốn tận dụng tối đa điểm này, giao cho cô vai trò thu hút sự chú ý của mọi người cùng với Yurie Sigtuna."
"...Chắc chắn nếu hai người cùng hành động thì không thể nào không gây chú ý, nhưng – tôi nên hỗ trợ như thế nào đây?"
Là Tomoe, người duy nhất mà vai trò vẫn chưa được xác định, hỏi về nhiệm vụ của mình.
"Tachibana Tomoe. Cô sẽ cùng hành động với Kokonoe Tōru. Phải rồi… chúng ta hãy coi như hai người là một cặp vợ chồng đi."
"Phư…" "Phù…" "Phư…"
Đầu tiên là tôi, tiếp theo là Tomoe, cuối cùng là Lilith, khẽ lẩm bẩm –
"Ố ô ô ô ô ô ô ô!?"
Ngay sau đó, ba tiếng kêu ngạc nhiên hòa vào nhau.
Tuần kế tiếp, chúng tôi lên đường làm nhiệm vụ ngay từ sáng sớm.
Chúng tôi không đi thẳng đến địa điểm điều tra nội gián mà sẽ bắt tàu cao tốc Shinkansen đến Nagoya, sau đó thay đổi trang phục, kiểu tóc... rồi mới di chuyển bằng xe đã chuẩn bị sẵn.
"Vậy thì Tōru, anh cẩn thận nhé."
"Ừ, Yurie cũng vậy."
"Hừm, lần này không có tôi đi cùng, cậu phải hết sức chú ý đấy nhé."
Không che giấu thân phận – dù Yurie đi với tư cách người hầu của nhà Bristol – cả Yurie và Lilith, cùng với Miyabi và Tora (những người không tham gia nhiệm vụ) đã đến nhà ga tiễn chúng tôi. Hiện tại, họ sẽ chia ra hành động để tham gia vào buổi đấu giá 'Cuồng Mãi Hội'.
"Tōru này, Tomoe nữa, đây là nhiệm vụ nên đừng có mà lún sâu vào vai diễn đấy nhé!"
"Thích thật đấy, Tomoe-chan. Vị hôn thê của Tōru-kun sao…"
Miyabi thở dài sau lời nhắc nhở của Lilith.
Cuối cùng, tôi và Tomoe không phải giả làm vợ chồng, mà là một cặp tình nhân – thậm chí là vị hôn phu, hôn thê đã thề non hẹn biển – để thâm nhập vào địa điểm nội gián.
"Đừng lo. Tôi và Kokonoe là bạn bè tốt của nhau mà."
"Cái ranh giới đó, nếu một nam một nữ ở chung phòng qua đêm thì có lẽ sẽ dễ dàng vượt qua đấy chứ."
Đúng vậy, 'Cuồng Mãi Hội' sẽ kéo dài hai ngày, nên tùy thuộc vào cuộc điều tra nội gián, chúng tôi sẽ phải qua đêm cùng nhau.
"Thích thật đấy, Tomoe-chan. Sẽ được ở cùng Tōru-kun trong khách sạn một đêm sao…"
Nếu chỉ nghe câu này thôi, chắc chắn người ngoài sẽ hiểu lầm mất.
...Ít nhất thì tôi cũng sẽ hiểu lầm.
"Nếu mình cũng đạt đến 'Vị Giai 3', mình có thể đóng vai vị hôn thê của Tōru-kun được không nhỉ? ...Ừm, chắc chắn là được mà. Phải cố gắng thôi…!"
Miyabi tự mình kết thúc suy nghĩ và lên tinh thần, nhưng liệu có nhiệm vụ tương tự như lần này trong tương lai hay không thì đương nhiên là một ẩn số.
(Thôi, không cần phải nói móc làm gì, nhỉ...?)
Cái động lực đó hướng về mình thì có chút phức tạp – dù không phải theo nghĩa xấu – nhưng cũng chẳng có lý do gì để dội gáo nước lạnh vào lúc cô ấy đang hào hứng như vậy. ...Chắc là thế.
"Nào, đến giờ rồi. Chúng ta đi thôi, Kokonoe."
"Ừ. Vậy đi nhé."
Nói với mọi người xong, chúng tôi định đi qua cổng soát vé thì –
"Á…!"
Miyabi kêu lên, dừng bước.
"Tō-Tōru-kun… Cái này…"
Nói đoạn, Miyabi lấy ra một thứ gì đó từ trong túi.
Đó là một lá bùa may mắn.
"Tuần trước, lúc đi chơi, tớ mua nó đấy. Tōru-kun luôn bị thương khi trở về… nên tớ muốn anh bình an trở về."
"Miyabi…"
Tôi khẽ cười khổ khi nghe cụm từ "luôn bị thương", nhưng tấm lòng lo lắng cho tôi khiến tôi rất vui.
"Ơ, bùa bình an chuyến đi?"
"Ư, ừm… Bình an trong chuyến đi và có thể về nhà an toàn."
Không phải chuyến đi mà là nhiệm vụ, lần này đến lượt Miyabi cười khổ rồi –
"Đi bình an nhé, Tōru-kun. Nhất định phải trở về an toàn đấy!"
Cô ấy định đưa lá bùa cho tôi, rồi lại "Á" lên một tiếng.
Và rồi –
"…………"
Cô ấy đặt một nụ hôn lên lá bùa.
"Đây ạ, Tōru-kun."
"A… à, ừ. Cái đó… cảm ơn cậu."
Miyabi đưa lá bùa ra, mặt đỏ bừng, còn tôi thì ngượng đến mức vô cùng khi nhận lấy.
"Khụ, được lắm Miyabi… Lần tới tôi cũng phải chuẩn bị cái gì đó mới được…"
"Hừm. Ngây thơ thật, không phân biệt được giá trị giữa thứ được chuẩn bị bằng thiện ý và thứ được chuẩn bị bằng tinh thần cạnh tranh sao."
"...Cậu nói được đấy nhỉ."
Chẳng hiểu sao, một cuộc chiến nảy lửa lại nổ ra giữa Lilith và Tora, khiến tôi vội vàng lao vào can ngăn.
"À này Kokonoe. Có một chuyện tôi muốn nói ngay bây giờ…"
Trên chuyến tàu Shinkansen, Tomoe đưa ra một đề xuất về nhiệm vụ.
"Trong nhiệm vụ lần này, cậu và tôi sẽ dùng tên giả, có chút liên quan đến chuyện đó."
Đúng như Tomoe nói, chúng tôi đã sắp xếp để thâm nhập khách sạn với thân phận giả.
Đây là điều cơ bản nhất để đảm bảo không bị lộ thân phận dù chỉ một chút.
"Tôi nghĩ, chúng ta thử gọi nhau bằng tên riêng ngay từ bây giờ thì sao?"
"À, đúng là vậy thật."
Thực ra, trong nhiệm vụ lần này, chỉ có họ là phải dùng tên giả.
Lý do là, việc gọi nhau bằng tên riêng sẽ khiến người khác dễ dàng nghĩ rằng chúng tôi là những người thân thiết như vị hôn phu, hôn thê – và việc gọi nhau bằng tên thật dù chỉ là tên gọi cũng sẽ giúp tránh nhầm lẫn.
Tuy nhiên, tôi và Tomoe vốn dĩ vẫn luôn gọi nhau bằng họ, nên cái sự "tinh tế" đó cũng trở nên hơi kỳ cục.
Dù sao thì, tôi cũng đồng ý với đề xuất của Tomoe.
Tôi nghĩ rằng, nếu chúng tôi gọi nhau bằng tên riêng ngay từ trước khi vào khách sạn, khả năng vô tình gọi họ của nhau theo thói quen sẽ giảm đi đáng kể.
"Ừm… vậy thì, gọi là Tomoe phải không?"
"Đúng vậy. Tôi cũng sẽ gọi cậu là Tōru. Cậu nhớ đừng gọi nhầm theo cách thường ngày đấy nhé."
"Ha ha, tôi biết mà. Vậy thì, một lần nữa, lần này nhờ cậu giúp đỡ nhé, Tomoe."
Đáp lại lời tôi bằng câu "Cậu cũng vậy", Tomoe khẽ cười khổ.
"Có chuyện gì sao?"
"Phư phư. Việc được cậu gọi bằng tên riêng, cảm giác thật lạ lùng."
"Đúng là từ khi nhập học đến giờ chúng ta toàn gọi nhau bằng họ mà."
Dù là nhiệm vụ, nhưng việc đột nhiên thay đổi cách gọi thì cảm thấy khác lạ cũng là điều đương nhiên.
"Thôi, có lẽ quen rồi sẽ không còn bận tâm nữa. Ở nhà cậu cũng được gọi bằng tên mà, đúng không?"
"Ở nhà" mà tôi nói ở đây là ám chỉ võ đường phái Tachibana.
Tôi hỏi cô ấy liệu có phải vì gia tộc cô ấy là người đứng đầu một môn phái mà họ thường gọi cô ấy bằng tên riêng để phân biệt hay không thì –
"Đúng là như vậy… nhưng, đây là lần đầu tiên tôi được một người bạn cùng lứa gọi bằng tên. Có cảm giác hơi ngứa ngáy sao ấy – Đừ-đừng có cười ở đó, Kokonoe!"
"Tên."
"Ư… Đừ-đừng có cười ở đó, Tōru."
Khẽ bĩu môi, Tomoe một lần nữa lên tiếng phàn nàn.
"Xin lỗi, xin lỗi, thấy hơi bất ngờ. Tôi cứ nghĩ Tomoe là người không bận tâm mấy chuyện đó cơ."
"Tôi, tôi cũng nghĩ như vậy…"
Phải chăng là cô ấy đã khám phá ra một khía cạnh bất ngờ về bản thân?
"Thôi, cố mà làm quen đi nhé, Tomoe, đến khi chúng ta đến khách sạn vào buổi tối."
"Vâng, vâng, tôi biết rồi."
Nhìn Tomoe với vẻ mặt có chút bất mãn, tôi quyết định sẽ cố tình gọi tên cô ấy để cô ấy quen dần.
"...Tomoe."
"Gì, gì vậy, Tōru?"
"À, không có gì, chỉ là gọi thôi."
"Nếu không có việc gì thì đừng gọi bừa như vậy chứ…"
「Tôi nghĩ cậu nên làm quen dần đi là vừa.」
「Nói thì nói vậy nhưng…」
Dù không chấp nhận được, nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Mang vẻ mặt như vậy, Tomoe thở dài thườn thượt.
「Tomoe.」
「G-gì vậy?」
「À không, chỉ là gọi thử thôi.」
「…Là do tôi tưởng tượng hay sao mà trông cậu cứ vui vẻ một cách lạ thường vậy?」
Chỉ một chút thôi──nếu nói ra thì chắc sẽ bị mắng mất, nên tôi đành im lặng. Sau đó, cứ lặp đi lặp lại màn đối thoại y hệt như thế thêm ba bận, cuối cùng tôi đã bị Tomoe mắng cho một trận vì cái tội trêu ghẹo quá trớn.
「Khoảng mười phút nữa là sẽ đến nơi ạ.」
Người tài xế được Cơ Quan Dawn phái tới lên tiếng, khiến tôi và Tomoe căng thẳng hẳn.
Đã chạng vạng tối──
Tôi và Tomoe đang trên xe. Chiếc xe đen bóng loáng, trông có vẻ đắt tiền, có chỗ ngồi êm ái đến mức ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng sau vài tiếng ngồi thì cũng dần quen. Chúng tôi đã thay đổi trang phục và kiểu tóc để tạo ra một vẻ ngoài hoàn toàn khác so với thường ngày, và đang kiểm tra lần cuối về các ký hiệu tay có khả năng sẽ cần dùng trong nhiệm vụ. À mà, thật ra việc kiểm tra này là dành cho tôi, đứa nghe giảng mơ mơ màng màng ấy, chứ bản thân Tomoe thì đã nhớ như in rồi.
「Sắp đến nơi rồi. Kokonoe-kun, Tachibana-kun, nhiệm vụ này rất quan trọng nhưng tuyệt đối đừng cố sức quá nhé.」
「Vâng, cảm ơn chú ạ.」
「À còn nữa──cái này Lý sự trưởng Tsukumo nhờ tôi đưa cho hai cậu.」
Vừa lái xe, người tài xế vừa đưa cho chúng tôi một cái hộp nhỏ. Tôi nhận lấy và mở ra, bên trong là một đôi nhẫn.
(À phải rồi, hình như mình đã đo cỡ ngón tay vì nhiệm vụ cần đến thì phải.)
Tôi đã quên bẵng đi từ bao giờ, nhưng nếu là vị hôn phu/hôn thê thì việc đeo nhẫn là chuyện bình thường. Tôi cầm chiếc nhẫn lớn hơn lên, đeo vào ngón áp út tay trái. Chiếc nhẫn nhỏ còn lại thì đưa cho Tomoe.
「…………」
「Sao vậy, Tomoe?」
「K-không, không có gì cả…」
Tomoe nhìn cái nhẫn với vẻ mặt rõ ràng là “có gì đó không bình thường”, cầm lấy nó──nhưng lại cứ nhìn chằm chằm mà không chịu đeo vào.
「Cậu đang băn khoăn xem nó có phải hàng thật không à?」
Người phụt cười không hiểu sao lại là anh tài xế.
「H-hàng thật mà ạ…」
Anh tài xế run giọng, vai cũng khẽ rung lên khi giải thích.
「Nghe thấy chưa. Phải cẩn thận kẻo làm rơi đấy nhé.」
「Ư-ừm. Đúng vậy…」
Tomoe gật đầu, cuối cùng cũng định đeo nhẫn vào thì──
Rầm một tiếng, chiếc xe chao đảo, cái nhẫn lăn xuống chân tôi.
「Làm gì thế không biết.」
Tôi vừa cười khổ vừa nhặt lên, rồi nắm lấy tay Tomoe.
「Ối! Koko-Kokonoe…!?」
「Tōru.」
「À… T-Tōru, cái tay…」
「Đừng cử động nhé? Lỡ lại làm rơi xuống dưới ghế thì tìm vất vả lắm đấy.」
「Ưu, ừm…」
Có lẽ do xe rung lắc, tôi chắc chắn đỡ lấy bàn tay hơi run rẩy của Tomoe──
Và đeo chiếc nhẫn đính đá vào ngón áp út tay trái của cô ấy.
「…………」
「Cậu sao vậy từ nãy đến giờ? Tớ hiểu là cậu căng thẳng nhưng…」
Khách sạn sắp tới, hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của tổ chức 666 The Beast. Cuộc điều tra nội bộ một tổ chức sở hữu những quái vật gọi là 《Thú Zoa》, chẳng biết sẽ có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ đợi.
「Tomoe. Dù có chuyện gì xảy ra, tớ cũng sẽ bảo vệ cậu, nên cứ yên tâm nhé. Tớ xin thề với 《Hồn》 này, tuyệt đối sẽ không để cậu bị gì đâu.」
Tôi đặt nắm đấm lên ngực và tuyên bố──
「「Ực…!!」」
Không hiểu sao, cả Tomoe lẫn anh tài xế đều phá lên cười.
「K-không phải vậy! Đúng là tôi có chút căng thẳng vì nhiệm vụ──nhưng điều tôi bận tâm là tại sao chúng ta lại cứ liên tục làm những chuyện như thế này!」
「Chuyện như thế này là sao?」
「…C-chuyện mà các cặp đôi yêu nhau hay làm ấy. Lần trước, trong buổi tiệc sinh nhật cũng vậy mà…」
Nghe Tomoe nói, tôi mới nhớ ra đúng là có chuyện đó thật. Lần đó, chúng tôi cùng thổi nến trên bánh kem, sau đó còn cùng nhau cắt bánh nữa. Chiếc bánh hình trái tim ấy, trông cứ như được dùng trong đám cưới vậy. Và lần này thì, vì nhiệm vụ, chúng tôi phải giả vờ là người yêu──
Tôi hoàn toàn không để ý gì cả, nhưng vừa nãy mình còn tự tay đeo nhẫn cho Tomoe…
「……………………」
Không hiểu sao đột nhiên tôi thấy xấu hổ quá.
「Đ-đừng nói mấy chuyện kỳ quặc thế chứ…」
「K-kỳ quặc là ý gì đây, Koko──Tōru! Chẳng lẽ cậu bất mãn khi tôi đóng vai người yêu của cậu sao!?」
「Có ai nói thế đâu. Tomoe xinh đẹp tuyệt vời, lại còn hợp ý nữa chứ, bất mãn thì chỉ có mỗi việc không cho tớ ăn thịt thôi…」
「X-xinh đẹp… k-khoan đã, đột nhiên cậu nói gì vậy chứ! Nói mấy lời vô liêm sỉ như thế mà cậu không thấy có lỗi với Miya-Miyabi hay Lilith sao!!」
Hầu như cùng lúc với tiếng lầm bầm ở vế sau, Tomoe mặt đỏ bừng lên mà hét toáng.
「Vừa nãy là tôi chỉ nói một cách khách quan──à không, chủ quan của tôi cũng có, nhưng dù sao thì cũng chỉ là sự thật thôi… Vả lại, chính Tomoe là người đầu tiên nói đến chuyện bất mãn mà──」
「Hai cậu im lặng đi. Chúng ta đã đến nơi rồi, hãy lấy lại tinh thần và bắt đầu nhiệm vụ thôi.」
「「À…」」
Nghe anh tài xế nhắc nhở, chúng tôi nhìn về phía trước, một khách sạn đứng sừng sững bên hồ nước đang hiện ra trước mắt. Xung quanh không có công trình nào khác, khách sạn được bao bọc bởi một bức tường cao. Dựa vào bức tường ấy, những người đàn ông mặc vest đen đứng cách đều nhau, cứ như thể đang tuyên bố rằng sắp có chuyện gì đó xảy ra ở đây.
Tôi nuốt khan một tiếng. Đứng trước địa điểm sẽ diễn ra 《Phiên Đấu Giá Cực Đoan》 trong hai ngày tối nay và tối mai, nét mặt chúng tôi tự nhiên trở nên cứng đờ.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe dừng lại trước sảnh khách sạn, anh tài xế bước xuống mở cửa xe cho chúng tôi.
「Tomoe, đưa tay đây.」
「…Ư-ừm.」
Tôi bước ra khỏi xe trước, rồi chìa tay cho Tomoe đang bước xuống theo sau. Tomoe với vẻ mặt căng thẳng nắm lấy tay tôi, rồi bước xuống xe. Chúng tôi vẫn nắm tay nhau, quay lại nhìn quanh thì thấy rất nhiều người không phải nhân viên. Đó là những vị khách khác có lẽ cũng đến tham gia 《Phiên Đấu Giá Cực Đoan》, nhưng nhiều hơn cả là những người đàn ông mặc đồ đen mà tôi vừa thấy bên ngoài. Chỉ cần nhìn qua thôi cũng đủ thấy số lượng khá lớn, và đương nhiên là an ninh được thắt chặt vô cùng nghiêm ngặt.
Bước vào khách sạn, tôi choáng váng trước nội thất xa hoa lộng lẫy đúng như lời đồn, và đang định lùi bước thì──
「…Thưa quý khách. Trong hai ngày tới sẽ có một sự kiện đặc biệt, vì vậy chúng tôi chỉ đón tiếp những quý khách có thư mời. Xin thứ lỗi, quý khách có mang theo thư mời không ạ?」
「À, vâng. Cái này phải không?」
Người quản lý khách sạn đứng cạnh lối vào gọi lại, tôi lấy thư mời ra từ trong người. Đương nhiên, đó là hàng thật──chắc vậy. Dù không được biết cụ thể đó là người thế nào, nhưng họ nói đây là thư mời thật do cộng tác viên của nhiệm vụ chuẩn bị──tuy nhiên, việc đó và việc không căng thẳng lại là hai chuyện khác nhau.
「…………Xin lỗi đã làm phiền. Tôi sẽ hướng dẫn quý khách đến quầy lễ tân.」
Sau một hồi im lặng, câu nói của người quản lý khiến tôi──và có lẽ cả Tomoe nữa, thở phào nhẹ nhõm. Chẳng mấy chốc, chúng tôi được hướng dẫn đến quầy lễ tân, nhận chìa khóa phòng và đang định đi lên phòng thì──
Tôi nhận ra có một gương mặt quen thuộc bước vào khách sạn. Đó là Lilith, cô gái người nước ngoài với mái tóc vàng óng ánh (Yellow Topaz) trong chiếc váy liền thân thanh lịch. Phía sau cô bé là Yurie, trong bộ dạng hầu gái đáng yêu để cải trang. Mái tóc búi gọn khiến cô bé trông hoàn toàn khác so với thường ngày, tôi cứ ngỡ như đang nhìn một người nào đó khác vậy.
「Thưa quý khách. Trong hai ngày tới──」
Người quản lý khách sạn đón tiếp Lilith bằng lời lẽ y hệt như đã nói với chúng tôi, không sai một chữ.
「Thư mời à? Tôi không có.”
Lilith không hề được chuẩn bị thư mời cho nhiệm vụ lần này.
Việc một nhân vật quan trọng của tổ chức đối địch bất ngờ xuất hiện──
Đó chính là điều mà họ muốn nhấn mạnh.
Tuy nhiên, thông tin về tên tuổi và diện mạo của Lilith dường như không nằm trong phạm vi hiểu biết của nhân viên khách sạn──
“Nếu quý khách không có thư mời, thì xin lỗi nhưng…”
Hắn bắt đầu nói lời từ chối.
“Lilith Bristol đã tới. Ông có thể báo cho giám đốc biết không?”
Nhưng cô gái tóc vàng kim không đợi nhân viên khách sạn nói hết lời, mà cô trực tiếp nói thẳng yêu cầu của mình.
“Nhưng, nhưng mà…”
“Ta sẽ không nói lần thứ hai đâu.”
Bị khí thế của Lilith áp đảo, nhân viên khách sạn với vẻ mặt bối rối đi về phía quầy lễ tân.
Cuộc đối thoại giữa hai người đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người có mặt trong sảnh, bao gồm cả tôi.
Một phần là vì nội dung câu chuyện, nhưng hơn thế nữa, Lilith Bristol là một thiếu nữ xinh đẹp đến mức, chỉ cần cô ấy đứng đó thôi cũng đủ sức hấp dẫn, thu hút mọi ánh nhìn.
Có thể nói, việc cô ấy dẫn theo một cô hầu gái với mái tóc bạc huyền ảo, đối lập hoàn toàn với vẻ đẹp rực rỡ như ánh mặt trời của cô chủ, càng khiến sự chú ý đổ dồn vào họ.
Tôi cũng vì mải nhìn ngắm hai người mà trở nên xao nhãng, kết quả là vô tình va phải người khác.
Khi vai tôi va vào ai đó, tôi chợt bừng tỉnh, vội vàng xin lỗi. Đối phương hào phóng đáp lại: “Không sao đâu, cứ tự nhiên đi.”
Tôi quay lại nhìn Lilith và cô hầu gái, thấy họ đang nói chuyện với một người đàn ông trông có vẻ là giám đốc khách sạn.
Cuộc đấu giá sẽ diễn ra vào buổi tối── sau buổi tiệc khiêu vũ.
Vì thời gian bắt đầu buổi tiệc vẫn còn xa, chúng tôi quyết định ở trong phòng một lúc để giết thời gian.
Vừa bước vào phòng, tôi liền ngả mình xuống giường.
Chúng tôi mới chỉ vượt qua cánh cửa đầu tiên để thâm nhập vào bên trong, nhưng tôi có vẻ căng thẳng hơn mình nghĩ.
“Fufu. Ta hiểu cảm giác của cậu, nhưng quần áo sẽ bị nhăn đó, Kokonoe.”
“A, đúng vậy… Khoan đã, cho đến khi nhiệm vụ này kết thúc, chúng ta cứ gọi nhau bằng tên nhé. Lúc nãy cậu vừa gọi tôi là Kokonoe mà.”
“Hừm, quả nhiên… Có vẻ như cả hai chúng ta đều đã lơ là cảnh giác rồi.”
“À còn một chuyện nữa, chuyện này không liên quan đến nhiệm vụ nhưng──”
Vừa nói, tôi vừa lấy nước trái cây từ tủ lạnh được đặt sẵn, chuyển sang chủ đề tiếp theo, trong khi nhìn Tomoe gật đầu.
“Chuyện vừa rồi ấy── tôi không hề cảm thấy bất mãn đâu.”
Đó là chuyện mà chúng tôi đã nói trên xe.
“Chuyện vừa rồi, là chuyện gì?”
“Chuyện, chuyện trên xe ấy. Tôi đang nói là tôi không bất mãn đâu── với việc Tomoe là bạn gái.”
“…………”
Tôi không thể biết được biểu cảm của Tomoe lúc đó.
Việc nói thẳng ra những lời đó trước mặt cô ấy quả thực khiến tôi thấy ngượng nghịu, nên tôi đã quay lưng lại, vừa rót nước trái cây vào ly vừa nói.
“Nói thật lòng, Tomoe rất xinh đẹp, chúng ta cũng hợp tính, lại còn rất mạnh và tôi vô cùng kính trọng cậu. Có lẽ thật kỳ lạ nếu tôi cảm thấy bất mãn vì điều đó.”
Còn chuyện thịt thì tạm gác lại đã.
(…Ơ?)
Vì một lý do nào đó, cô ấy hoàn toàn không phản ứng.
Chẳng lẽ cô ấy không ở đây hay đang ngủ mất rồi, tôi nghĩ thầm và quay đầu lại──
Tomoe đỏ bừng cả mặt, mắt mở to tròn.
““…………””
Cô gái mà bình thường sẽ hét lên “Tên vô lại!” rồi bỏ chạy, giờ lại đứng im nhìn tôi với gương mặt đỏ lựng.
Tôi cũng không biết phải làm sao trước phản ứng ngoài mong đợi này, đành nhìn lại cô ấy mà không thể cử động được.
“C-Cậu nói thật đó hả, Kokonoe…?”
“Tôi đã nói là thật lòng mà. À, còn nữa, là Tōru nhé.”
“Ư-Ưm, đúng là vậy rồi… Nhưng… c-chuyện làm người yêu, cũng…?”
“? À. Dù là cái kiểu người yêu kỳ lạ đó, nhưng tôi không hề bất mãn chuyện người hỗ trợ là Tomoe.”
“Hả?”
“Vậy nên, tôi rất tin tưởng cậu, mong cậu giúp đỡ.”
“…………”
Không có tiếng trả lời.
“Tomoe?”
“Ách!! Đ-Đúng, đúng vậy! Hahaha, đúng thế, cậu tin tưởng ta là người hỗ trợ sao, hahahaha!”
Khi tôi gọi, Tomoe bỗng dưng bật cười thành tiếng như thể bị giật mình.
“Ưm ưm! Ta sẽ là người hỗ trợ của cậu. Cứ coi như đang đi trên con thuyền mục nát đi, hãy tiến lên đi nào, hahahaha!”
Cô ấy sẽ chìm mất.
Trong lúc tôi cảm thấy có chút bất an trước Tomoe đột nhiên hứng khởi một cách kỳ lạ, thì thời gian bắt đầu buổi tiệc đã đến gần.
Chúng tôi mỗi người thay trang phục dự tiệc riêng rồi tạm thời tách ra──
Không lâu sau, tôi đã mặc xong bộ lễ phục đuôi tôm và đợi ở điểm hẹn.
Tomoe vẫn chưa đến, tôi tựa lưng vào tường, quan sát những người đang tiến vào hội trường.
Đó là những người thuộc đủ mọi chủng tộc, tuổi tác, giới tính, nhưng đều là những người thuộc giới thượng lưu mà một học sinh như tôi bình thường sẽ không bao giờ có cơ hội tiếp xúc.
(…Không, Lilith cũng thuộc tầng lớp đó. Cô ấy còn có trực thăng nữa mà.)
Dù có hơi dễ quên, nhưng Tora cũng vậy.
Nhà bình thường thì làm gì có tài xế riêng.
Những người phụ nữ xinh đẹp trong bộ váy lộng lẫy, những quý ông điềm đạm và có vẻ hiền lành, những bà lão trang điểm đậm với đôi môi son đỏ chói mắt, những người đàn ông béo lùn đeo vô số chiếc nhẫn đính đá quý trên ngón tay mập mạp──
Rất nhiều người khác nhau đang bước vào hội trường.
Tất cả họ đều ít nhiều có mối liên hệ với 《666 The Beast》.
(《666》 sao…)
Thế lực lớn nhất trong thế giới ngầm, âm thầm hoạt động ở nhiều nơi trên thế giới── Hội kín 《666》.
Nguồn gốc của nó được cho là đã có từ vài trăm năm trước, là một tổ chức khổng lồ đến mức Cơ quan Dawn cũng không thể nắm bắt được toàn bộ.
Thầy Mikuni đã từng nói với tôi rằng, chúng không chỉ gây ra những tội ác và phi pháp, mà khi cần thiết, chúng còn thao túng cả một quốc gia và can thiệp vào lịch sử.
(Không ngờ mình lại bị ép phải điều tra nội bộ một sự kiện của một tổ chức như vậy…)
Thử thách của 《Thao Diệm Ma Nữ》──
Tôi đã biết trước là sẽ không dễ dàng gì, nhưng tôi không hề nghĩ rằng mình lại phải đối mặt với nguy hiểm theo cách này.
Dù vậy, tôi không thể lùi bước.
Dù có quái vật chờ đợi, tôi cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ và nhất định quay về học viện.
Cùng với Yurie, Lilith và Tomoe.
“Ôi, cái thằng anh hồi nãy đây mà. Tôi nè, người va phải cậu ở sảnh đó. Nhớ không?”
Đột nhiên, một người đàn ông nói giọng Kansai (?), cất tiếng ngắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Đó là chàng trai trẻ tôi va phải ở sảnh lúc nãy, trông tuổi tác không chênh lệch tôi là mấy.
“Tới đây làm gì vậy? Không vào hội trường sao?”
“À, không… Tôi đang đợi bạn── đối tác của mình…”
“À—, cô gái xinh đẹp đó hả. Tôi hiểu mà, nhưng khoan dung là bản lĩnh của đàn ông đó.”
“Hả? Ý anh là gì…?”
Tôi hỏi người đàn ông đang đặt khuỷu tay lên vai tôi một cách thân mật và nói liên hồi.
“Nãy giờ cậu cứ làm mặt đáng sợ đó. Chắc là khó chịu vì thay đồ lâu đúng không, nhưng con gái thì cần thời gian để chuẩn bị mà.”
Bị nói là làm mặt đáng sợ, tôi giật mình trong lòng.
(Căng thẳng đến mức thể hiện ra mặt sao…)
“Anh trai?”
“À… V-Vâng, đúng là như anh nói. Hahaha…”
Tôi vừa cố gắng nói cho hợp chuyện, vừa gượng cười thì──
“Tōru.”
Tomoe đã thay đồ xong và xuất hiện.
“À, tôi không nên làm phiền nữa rồi. Tôi vào trước nhé, khi nào rảnh thì gọi tôi.”
Chắc là người đàn ông này khá tinh ý, anh ta cười toe toét rồi đi vào hội trường.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta, thầm cảm ơn trong lòng.
Hành động cười, dù chỉ là bề ngoài, cũng mang lại hiệu quả thư giãn.
Từ nãy đến giờ, cả người tôi căng cứng vì hồi hộp, nhưng nhờ cười nói với cậu ấy mà vai tôi cũng thả lỏng được phần nào.
"Vừa rồi là…?"
"À, người ban nãy tôi va phải ở sảnh. Cô ấy vừa đến chào hỏi và xin lỗi lại một lần nữa. Mà thôi kệ đi…!"
Tôi nhanh chóng giải thích, đoạn nhìn chằm chằm vào Tomoe trong bộ váy dạ hội lộng lẫy.
"…………"
"Này, nói gì đi chứ!"
Bị cô ấy trách móc vì sau khi nhìn xong thì tôi cứ im lặng.
"À, không, thì… cô… đẹp quá…"
Bộ váy dạ hội trắng tinh lộng lẫy, đối lập hoàn toàn với mái tóc đen của Tomoe, tạo nên vẻ ngoài thanh thoát, nhẹ nhàng, kết hợp với dáng vẻ của cô ấy thì thật sự rất hợp.
"…………Lại, lại là cái đó nữa. Cậ-cậu thật sự có phải là thiếu từ vựng không vậy hả?"
Tôi thấy cô ấy vừa cắn lưỡi giữa chừng, trông có vẻ hơi đau.
"À ừm… Bình thường thì Tomoe trông rất là mạnh mẽ, nhưng bây giờ lại cho tôi một ấn tượng hoàn toàn khác. Có lẽ vì bộ váy trắng tinh đó – đúng rồi, nó giống váy cưới nên Tomoe trông cứ như một tiểu thư đài các vậy."
"Váy…!?"
"À, mà không phải chỉ nhờ bộ váy đâu nhé. Kiểu tóc búi cao cũng rất hợp, với cả Tomoe vốn dĩ đã xinh đẹp rồi… Thôi, nói đến đây tôi thấy hơi ngại rồi, nên xin cô tha cho tôi đi!"
Cuối cùng tôi đành cười gượng, không biết đã đáp ứng được mong muốn của Tomoe chưa nữa.
Tôi nhìn sang, xem phản ứng của cô ấy thì thấy…
Tomoe đang cúi thấp mặt, hai má ửng hồng.
"K-khen quá rồi, Tōru…"
"T-tôi xin lỗi…"
Mặc dù nói xin lỗi, nhưng nhìn Tomoe ngượng ngùng thế này, khác hẳn thường ngày, tôi lại thấy cô ấy có chút đáng yêu.
(Có lẽ Tomoe không quen được khen thì phải.)
Nếu nghĩ đến việc cô ấy được nuôi dạy nghiêm khắc để trở thành người thừa kế võ đường thì điều này cũng không phải là không thể.
"Thôi, chúng ta cứ đứng đây nói chuyện mãi thì có khi lại thành nổi bật mất, đi thôi."
"Được. Phải rồi. …Vậy, xin mời cánh tay."
Đây là hành động chúng tôi đã bàn bạc và quyết định sẽ làm, để ngầm thể hiện mối quan hệ thân thiết như một cặp đôi đã đính ước với những người xung quanh.
Tôi gật đầu đưa tay ra, Tomoe nhẹ nhàng luồn tay vào.
Cái sự "nhẹ nhàng" này chính là điểm mấu chốt.
Dù sao thì Tomoe cũng có vóc dáng rất chuẩn.
Nói thẳng ra thì dù không bằng Miyabi, nhưng vòng một của cô ấy cũng có thể sánh ngang với Lilith.
Nếu cô ấy mà khoác tay chặt vào, chắc chắn tôi sẽ phải ý tứ đủ điều.
Thế nhưng, Tomoe chỉ nhẹ nhàng luồn tay vào thôi.
Trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, tôi cùng Tomoe bước vào sảnh tiệc.
Bước vào bên trong, một không gian rộng lớn hiện ra, vài cặp đôi đang khiêu vũ theo điệu nhạc du dương vang vọng khắp sảnh.
Dọc bức tường là các bàn tiệc, có vẻ như mọi người có thể thưởng thức đồ ăn nhẹ ở đó.
Gần đó, những người hầu gái xếp thành hàng, thỉnh thoảng mang thức ăn lên bàn hoặc dọn dẹp những chiếc ly rỗng.
Việc trang phục của họ có sự đồng nhất nửa vời có lẽ là do có cả những người hầu gái do ban tổ chức sắp xếp và những người được khách mời mang theo.
"À ừm, mình có nên nhảy không nhỉ?"
"Cũng có nhiều người không nhảy mà chỉ ăn uống thôi. Nếu chúng ta cứ thế này không nhảy, có lẽ sẽ không lộ khuyết điểm gì thì hơn."
Chúng tôi đã nghe thông tin trước đó là sẽ có buổi khiêu vũ, nên cũng đã tập nhảy kha khá.
Thế nhưng, đó cũng chỉ là học mót mà thôi.
Như Tomoe nói, nếu có thể không nhảy thì không còn gì bằng.
"Được rồi. Vậy cứ thế này đi."
Ngay khi tôi vừa đáp lời, một làn sóng xôn xao bỗng nổi lên trong sảnh.
Ngay sau đó, tiếng xôn xao tan biến đi như thủy triều rút.
Ngay cả những người đang nhảy cũng ngừng lại, đổ dồn ánh mắt về phía lối vào sảnh, tự hỏi điều gì đang xảy ra – và rồi họ đều câm nín.
Tôi đã từng chứng kiến cảnh tượng tương tự như thế này.
Chỉ có hai điểm khác biệt lớn.
Một là âm thanh không hoàn toàn biến mất, mà chỉ có tiếng nhạc khiêu vũ vẫn tiếp tục vang lên giữa sự im lặng đến đáng sợ của tất cả mọi người.
Hai là nhân vật chính.
Mái tóc của cô gái không phải màu bạc, mà là màu vàng kim.
Khoác trên mình bộ váy đỏ lộng lẫy, dẫn theo một người hầu gái tóc vàng bạc, cô gái thu hút mọi ánh nhìn ấy chính là Lilith Bristol.
Là một thành viên của Tam Đầu Thủ (Cerberus) thuộc Cơ Quan Dawn, một tổ chức có thể nói là kẻ thù của 666 The Beast – đơn vị tổ chức Cuồng Mại Hội (Auction) – cô gái quý tộc ấy giờ đây đang trở thành tâm điểm chú ý của cả buổi tiệc.
Dù biết hay không biết thân phận của cô ấy, tất cả mọi người đều say mê và đổ dồn ánh mắt về phía cô gái tóc vàng kim lộng lẫy kia.
Thế nhưng, cả hai người họ đều không hề tỏ ra e ngại.
Có lẽ Lilith đã quá quen thuộc với những buổi tiệc thế này.
Nụ cười như thường lệ hiện trên môi, khiến ai nhìn vào cũng thấy rõ sự ung dung, tự tại.
Còn Yurie đứng phía sau thì có vẻ lạ lẫm, cô bé đảo mắt nhìn quanh.
Dù không để tâm đến ánh nhìn của mọi người, nhưng khung cảnh lộng lẫy, xa hoa của buổi tiệc có lẽ đã thu hút sự chú ý của cô bé.
Lilith nói gì đó với cô gái tóc bạc, Yurie gật đầu rồi hòa vào nhóm người hầu gái đứng cạnh tường.
Sau đó, Lilith cúi chào rồi bắt đầu bước vào và tiến sâu vào sảnh tiệc.
Bộ váy màu rực rỡ ấy kết hợp hoàn hảo với mái tóc vàng kim như đá Hoàng Đình (Yellow Topaz) của Lilith, tạo nên một vẻ ngoài nổi bật và thu hút ánh nhìn đến lạ.
Thế nhưng, nó không hề tầm thường hay kém sang, ngược lại, từng bước đi thanh thoát, cách cô ấy cúi chào những người xung quanh đều toát lên sự giáo dục thượng đẳng.
Một đóa hoa đại đóa hội tụ cả vẻ đẹp và khí chất cao quý –
Mọi cử chỉ của cô ấy đều khiến cả sảnh tiệc đứng hình, và tôi cũng là một trong số đó.
(Đúng là một tiểu thư thật sự có khác… Hoàn toàn khác biệt với những kẻ học mót như chúng ta…)
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa nhìn Lilith đang bị đám đông vây quanh.
Chẳng mấy chốc, Lilith bắt đầu khiêu vũ với một trong số họ, còn tôi và Tomoe thì ngồi ở bàn tiệc, vừa ăn nhẹ vừa quan sát tình hình trong sảnh.
Không biết đã trôi qua bao nhiêu bản nhạc rồi.
Có lẽ là do nhảy mệt, hay là để giải khát, Lilith ngừng khiêu vũ và tiến về phía bàn tiệc.
Tất nhiên, chúng tôi giả vờ như không biết, và Lilith cũng bước qua mà không nhìn về phía chúng tôi – cô ấy định bước qua.
"Ôi…!"
Ngay bên cạnh chúng tôi, Lilith bỗng vấp ngã.
"Khụ…!"
Trong tích tắc, tôi theo phản xạ đá ghế ra, vươn tay tới.
Chạm vào vai Lilith kéo cô ấy lại – tôi ôm lấy cô ấy.
(May quá – mà, ôi…)
Đến lúc này, tôi mới chợt nhận ra mình đã lỡ rồi.
Trong khi tôi phải cố gắng hết sức để không gây chú ý, thì lại tiếp xúc với Lilith – người mà sự xuất hiện của cô ấy vốn dĩ đã thu hút mọi ánh nhìn, đúng là tiền hậu bất nhất.
"Cảm ơn anh. Suýt chút nữa là tôi đã để mọi người thấy một cảnh tượng đáng xấu hổ rồi."
Trong khi tôi đang vắt óc suy nghĩ xem phải làm gì, cô gái tóc vàng kim ấy lại nói lời cảm ơn với thái độ lịch sự, khác hẳn thường ngày.
"À, không… Cô không bị thương là may rồi."
Tôi đỡ cô ấy đứng dậy, Lilith khẽ nhón vạt váy cúi đầu.
Tuy có chút sự cố nhỏ, nhưng Lilith rời đi thì ánh mắt của mọi người cũng sẽ nhanh chóng quay lại đổ dồn về phía cô ấy thôi.
Thế nhưng…
"Nếu tiện, tôi có thể hỏi một chút không?"
"Hả?"
Cô gái tóc vàng kim mà tôi cứ nghĩ sẽ nhanh chóng rời đi lại dừng lại tại chỗ, thậm chí còn bắt chuyện với tôi.
"Tôi là Lilith Bristol. Tôi có thể hỏi tên anh được không?"
"T-tôi là Ōtaki Tōru."
Trước Lilith đang tự giới thiệu như một người mới gặp lần đầu, tôi bối rối đáp lại tên giả của mình.
Nhìn từ bên ngoài, có lẽ trông tôi như đang căng thẳng mà đáp lời.
Khi tôi vừa dứt lời, Lilith liền nở một nụ cười đầy mê hoặc, cất lời:
“Đại Taki-sama. Cảm ơn ngài vì lúc nãy. Nếu được, ngài có thể khiêu vũ với tôi một điệu chứ? Dĩ nhiên, với điều kiện người bạn nhảy của ngài cho phép.”
“Ơ…?”
Không cần nói cũng biết, đó là một lời mời khiêu vũ.
(Được không nhỉ…?)
Thật sự khó đưa ra quyết định, tôi quay sang nhìn Tomoe.
“…Được thôi. Dĩ nhiên, nếu cậu thề lại với chiếc nhẫn rằng cậu sẽ không bị khuất phục bởi mỹ nhân ấy.”
Có lẽ Tomoe đã quyết định rằng việc chấp nhận lời mời sẽ tốt hơn là từ chối ở đây. Cô ấy khẽ cười, đồng ý cho phép.
“À, dĩ nhiên rồi. …Như vậy được chưa, Tomoe?”
Vừa gật đầu, tôi vừa cúi xuống hôn chiếc nhẫn trên ngón áp út để xác nhận. Nhưng rồi──
(Uwaaaaaaa, muốn chết quáaaaaaa!!)
Dù chỉ là diễn kịch, hành động vừa rồi của mình khiến tôi chỉ muốn vật vã lăn lộn trên sàn.
“Fufu, cảm ơn ngài đã vui vẻ chấp thuận. Nhưng xin ngài cứ yên tâm. Tôi đã có người đàn ông mà mình nguyện ước cả đời rồi.”
(…Ai, ai nguyện ước với cô khi nào chứ?)
Lilith chớp mắt nháy một cái, còn tôi thì thầm than thở trong lòng.
Sau khi cúi chào, tôi nắm lấy tay Lilith bước ra giữa sàn nhảy, vòng tay qua eo cô ấy rồi bắt đầu khiêu vũ theo điệu nhạc.
“Có khi nào cú ngã vừa rồi là vì chuyện này không?”
“Đúng vậy. Buổi vũ hội tuyệt vời thế này, nếu chỉ có mỗi Tomoe được khiêu vũ với Tōru thì thật là không công bằng.”
Tôi khẽ hỏi, Lilith vẫn giữ nguyên nụ cười mà khẳng định.
“Này… Chúng tôi chỉ định ăn thôi, chứ có định nhảy đâu.”
“Ồ, vậy sao. Nhưng một cặp đôi mà chỉ ăn mà không khiêu vũ cũng khá nổi bật đấy. Tốt nhất là lát nữa nên nhảy đi.”
Nghĩ bụng có lẽ đúng là vậy, tôi gật đầu đồng ý.
“Mà này Tōru. Tôi nói trước để đề phòng, đừng có hiểu lầm linh tinh đấy nhé?”
“Hiểu lầm?”
“Từ nãy đến giờ tôi nhảy với vài người rồi đúng không? Thật ra tôi không muốn nhảy với ai khác ngoài Tōru đâu, nhưng vì nhiệm vụ nên đành chịu thôi.”
Hiểu lầm gì chứ, tôi có đặc biệt để ý đâu──nếu nói vậy chắc cô ấy sẽ nổi giận.
“Này Tōru. Anh thấy tôi hôm nay thế nào?”
“Hả? À… ừm──Chiếc váy đó, rất hợp với cô đấy.”
Bị hỏi bất ngờ, tôi buột miệng nói ra một lời nhận xét sáo rỗng.
“Chỉ thế thôi sao? Tôi còn thay đổi kiểu tóc khác mọi ngày đấy nhé? Không chỉ mỗi chiếc váy hợp đâu, không còn nhận xét nào khác sao?”
“Ơ, ừm──Trông trưởng thành hơn, và không theo nghĩa xấu đâu nhé, tôi thấy rất quyến rũ. Cái gọi là nét quyến rũ của phụ nữ trưởng thành ấy nhỉ? …À, nói ‘trưởng thành’ hai lần làm gì thế này mình ơi.”
Nhờ kiểu tóc, phần gáy mà bình thường không thấy được lại càng làm nổi bật vẻ quyến rũ.
“Fufu, chắc khoảng bảy mươi lăm điểm nhỉ ♪”
Từ phản ứng của Lilith, có vẻ như tôi đã đạt được điểm đậu rồi.
“Thôi được rồi, vậy thì hãy cùng tận hưởng điệu nhảy một lúc nhé, Tōru.”
“Tận hưởng ư… Đừng nói những điều khó khăn vậy chứ. Tôi đang căng thẳng muốn chết đây này.”
“Vì nhiệm vụ sao? Hay là vì ngại khiêu vũ với tôi?”
Sau một hồi lưỡng lự, tôi đáp: “…Nhiệm vụ.”
“Hừm. Anh nói những lời làm vui lòng phụ nữ hơn một chút cũng không sao đâu đấy.”
Lilith phồng má, bày tỏ sự bất mãn theo một cách mà người khác không thể nhìn thấy rõ.
“Vậy thì, tôi sẽ ban cho anh một phép thuật giúp anh thư giãn nhé.”
“Phép thuật?”
“Khi Tōru gặp nguy hiểm, tôi sẽ bảo vệ anh.”
Lilith chớp mắt nháy một cái, khiến khóe môi tôi bất giác cong lên.
“Ra vậy. Vậy thì, tôi đành nhờ cậy cô vậy.”
“Fufu, cứ giao cho tôi đi ♪ Nào, cùng tận hưởng điệu nhảy thôi.”
“À, đúng vậy. …Chỉ là, tôi chắc chắn sẽ mắc lỗi đấy, nên xin cô cứ bỏ qua nhé.”
“Đừng bận tâm chuyện mắc lỗi, cứ tự nhiên cử động cơ thể thôi. Chỉ cần không cử động quá kỳ quặc, tôi sẽ theo kịp anh mà.”
Nghe những lời kỳ lạ đó, tôi bất giác bật cười.
“Kỳ quặc thì hiểu được, nhưng ‘kỳ quặc’ nghĩa là sao chứ?”
“Đừng có bắt tôi nhắc lại hai lần là đừng bận tâm chứ. Dù sao thì, bây giờ chúng ta hãy tận hưởng điệu nhảy nhé, đức ông chồng ♡”
Lilith vừa nói vừa cười rạng rỡ đầy thích thú.
Tôi làm theo lời khuyên, bước chân theo điệu nhạc cho dễ cử động.
Thật lòng mà nói, tôi nghĩ mình nhảy khá lộn xộn, nhưng Lilith vẫn giữ vẻ tao nhã, nhảy điệu vũ một cách thực lòng vui vẻ.
Chúng tôi cứ thế xoay vòng, đổi chỗ cho nhau mà khiêu vũ.
Dù đây là một nơi có thể gọi là địch địa, dù có một nhiệm vụ đầy nguy hiểm đang chờ đợi sau đó──tôi vẫn quên đi tất cả, và tận hưởng điệu nhảy đúng như lời cô thiếu nữ vàng kim nói.
Cuối cùng khi khúc nhạc kết thúc, tôi chia tay cô thiếu nữ vàng kim, và lần này, theo lời Lilith, tôi khiêu vũ với Tomoe, người đóng vai người yêu của tôi.
Ban đầu Tomoe có chút bối rối, nhưng sau một lúc nhảy, sự căng thẳng trên nét mặt cô ấy dần tan biến theo từng cử động, và dường như cô ấy cũng đã tận hưởng điệu nhảy.
◇
Mishima Reiji──
Một thành viên của 《666 The Beast》, hắn ta vô cùng phẫn nộ.
Vì hắn đã nhìn thấy những món hàng được đem ra đấu giá trong 《Cuộc Đấu Giá Khủng Khiếp》.
Đó là những đứa trẻ.
Tổng cộng ba đứa trẻ, bao gồm cả thiếu niên, thiếu nữ gốc Tây phương và một thiếu nữ người Nhật, đều được gọi là Rêdo, và đứa trẻ nào cũng xinh đẹp tuyệt trần.
Ba đứa trẻ được đưa đến đây để đấu giá vào ngày thứ hai của 《Cuộc Đấu Giá Khủng Khiếp》.
Ngoại trừ việc bị giam cầm, cách đối xử của chúng không tệ.
Dù có ánh mắt giám sát, thức ăn vẫn được cung cấp đầy đủ, và chỉ cần không phản kháng thì sẽ không bị bạo lực.
Dù luôn bị giám sát, chúng vẫn được cấp phòng giống như những vị khách khác.
Tất cả là để không làm giảm giá trị hàng hóa.
Ba đứa trẻ, dù là con người, lại là món hàng.
Xin hãy về nhà, giúp cháu với, mẹ ơi──
Khoảnh khắc nghe thấy những lời thì thầm của từng đứa, Reiji lao đi.
Điểm đến của hắn là phòng giám đốc ở tầng 13.
Căn phòng này vốn được dùng bởi giám đốc khách sạn và thư ký, nhưng bây giờ lại được sử dụng để tiếp đãi những nhân vật quan trọng của tổ chức đến dự 《Cuộc Đấu Giá Khủng Khiếp》.
“…《Thú》 có chuyện gì? Không được phép vào trong…”
Một gã vệ sĩ đầu trọc mặc đồ đen chặn Reiji, người đang cố gắng vào phòng giám đốc.
“Tao có chuyện muốn nói với lão đại!!”
“…Không cho phép…”
“Câm mồm mày lại! Lão đại, nghe tao nói đi!! Hãy thả bọn nhóc ra đi! Dừng cái trò buôn bán người chết tiệt này lại──khặc!!”
Vừa đấm vài cú vào cánh cửa dày, Reiji đã bị kéo cổ áo từ phía sau và bị ném thẳng vào tường.
“Nếu cản đường thì tao sẽ hạ gục mày trước!!”
Khoảnh khắc Reiji thể hiện sự tức giận và trừng mắt nhìn gã đầu trọc──
Cánh cửa từ bên trong mở ra.
“《Thú》 có chuyện gì tìm ta?”
Người đàn ông xuất hiện từ phía sau cánh cửa là một kẻ mà Reiji lẽ ra không được phép nói chuyện.
Đúng vậy, người đàn ông này là thủ lĩnh của 《Viên Minh Chủ Kokyūtosu》, cấp bậc thống trị của tổ chức 《666 The Beast》.
Tên hắn là Medrauto──kẻ mang danh hiệu 《Tứ Viên Júdekka》.
“Làm, làm ơn! Không, xin ngài! Bọn nhóc! Bọn nhóc đó──”
“Được thôi.”
Medrauto nhẹ nhàng gật đầu.
“Th, thật lòng──không, là thật sao?!”
“Không sao.”
Với câu trả lời không hề ngờ tới, khuôn mặt Reiji tràn ngập sự ngạc nhiên và vui mừng.
──Nhưng đó chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi.
“…Tuy nhiên, đó là nếu ngươi thế chỗ ta.”
“Ý, ý ngài là sao…?”
「Nếu đã bất mãn với cách làm việc của tổ chức, vậy thì hãy phô bày 《Lực》 của ngươi ra, và leo lên vị trí đỉnh cao. Kẻ không có 《Lực》 sẽ chẳng được ai tuân phục cả── đó chính là 《666 The Beast》.”
“……Vậy, tôi phải làm thế nào đây?”
Trước câu hỏi của Reiji, người đàn ông mang danh hiệu 《Juodecca - Vòng Tròn Thứ Tư》 nở một nụ cười khó lường.
“Hãy đánh bại ta.”
Reiji trợn tròn mắt trước câu trả lời đơn giản đó, rồi sau khoảnh khắc im lặng──
“Nếu đã vậy, tôi sẽ làm đúng như ý ông mong muốn!”
Reiji kiên định ý chí, tung nắm đấm về phía Medrauto.
Thế nhưng, nhanh hơn cả khi nắm đấm của cậu kịp chạm tới Medrauto, người đàn ông đầu trọc đã chắn ngang, vươn tay tóm lấy cổ họng Reiji.
“──Khụ! Hộc, khụ khụ!?”
Reiji vùng vẫy muốn gỡ những ngón tay đang siết chặt cổ mình, nhưng dường như chẳng thể nào thoát ra được.
“Buông…… ra…… mau……”
Reiji vốn rất tự tin vào sức mạnh cánh tay của mình, nhưng sức mạnh của người đàn ông kia lại hoàn toàn khác biệt.
Cứ thế mà buông mặc chừng năm giây thôi, thì cổ họng cậu có lẽ đã nát bét rồi.
“Dừng lại đi.”
Người cứu Reiji không ai khác chính là Medrauto.
Trước mệnh lệnh của thủ lĩnh, người đàn ông đầu trọc từ từ nới lỏng ngón tay.
Quỳ gối ho sặc sụa, Reiji ngước nhìn, và kẻ đứng đầu giai cấp thống trị 《Kokytos - Kẻ Chủ Trì Luân Hồi》 cất lời:
“Chửi rủa tổ chức, chửi rủa thế giới, ai cũng có thể làm được. Nhưng── kẻ có thể thay đổi nó,
chỉ có thể là người sở hữu 《Lực》. Nếu muốn thay đổi, hãy giành lấy 《Lực》. Hãy phô bày 《Lực》 của ngươi. Khi ấy, 《666》 rồi sẽ trở thành 《Lực》 mà ngươi mong muốn.”
Lời nói hóa thành chiếc nêm──
Và dần dà, chiếc nêm ấy trở thành một lời nguyền.


0 Bình luận