Nếu bạn yêu thích các tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
Đã đến ngày 24 tháng 12. Sự kiện sẽ bắt đầu vào lúc 5 giờ chiều, tôi và Onikichi sẽ đến sớm một chút.
“Này Nanacchi, trông cậu bảnh bao trong bộ vest đó ghê! Đáng công tập luyện đó chứ, nói thật đấy! Cùng cơ bắp nào!”
“Cậu thì bẩm sinh đã có dáng chuẩn như người mẫu rồi, nói thế nghe cứ như đang mỉa mai tớ ấy.”
Bộ vest Onikichi mặc trông cứ như sinh ra là để dành cho cậu ta vậy, cũng phải thôi, tương lai cậu ta sẽ là ông hoàng câu lạc bộ chủ nhà mà. Bữa tiệc có quy định về trang phục, nên tôi đã mượn tạm bộ vest của bố. Cũng đã khoảng nửa năm rồi tôi chưa mặc lại thứ này.
“Các cô gái đã đợi chúng ta rồi à?”
“Ừ, các cô ấy đang được mấy bạn học viên tạo kiểu tóc rồi.”
“Cùng đi nào! Hóng ghê!”
“Mà, hôm nay trời lạnh thật đấy nhỉ? Đông đến rồi mà.” Tôi đút hai tay vào chiếc áo khoác mặc ngoài bộ vest, thở ra làn hơi trắng xóa.
“Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có tuyết rơi đấy!”
“Giáng sinh trắng à? Nghe cũng không tệ.”
Mà, nếu tuyết rơi vào ngày 24 thì có tính là Giáng sinh trắng không nhỉ? Tôi cũng không rõ lắm, chắc lát nữa phải tra cứu thử xem sao.
“Chỉ mong Hội trưởng sẽ vui vẻ.” Tôi ngước nhìn bầu trời lờ mờ, lẩm bẩm một mình.
Tôi vẫn chưa thấy dấu hiệu tuyết rơi.
“Vậy là cậu vẫn thích Touka à?”
“Ừ, đúng vậy. Tớ thích. Chắc tớ nên ngừng ngại ngùng về chuyện này đi thôi. Tớ thật sự thích Hội trưởng.”
“Ra vậy… Tớ biết cậu còn nhiều chuyện phải lo, nhưng tớ sẽ luôn ủng hộ cậu hết mình, Nanacchi!”
“À… Ừ, cảm ơn cậu nhé.”
Sao cậu ta lại phản ứng như thể tôi vừa thông báo một tin động trời vậy chứ? Dù sao thì, tôi muốn Hội trưởng vui lên. Muốn thấy cô ấy cười trở lại. Chúng tôi vừa đến sảnh sự kiện thì một người đàn ông tóc xanh lá đã đón tiếp.
“Chào hai vị, vui lòng cho tôi xem vé vào cửa ạ?”
“À, xin lỗi. Chúng tôi đến đây theo lời mời của Kamijou-sensei ạ.”
“À, của Ayaka-chan phải không? Tôi có nghe nói rồi. Các cô gái chắc đã ở bên trong cả rồi.”
“Cảm ơn anh rất nhiều.”
“Phải nói thật, có mấy cô bạn xinh đẹp như vậy khiến cậu cứ như nhân vật chính trong anime ấy. Tôi ghen tị quá chừng.” Người đàn ông thì thầm vào tai tôi.
Với Hội trưởng, Biwako-senpai và Nao, tôi hiểu cảm giác của anh ta. Nếu không phải vì cái “bộ lọc bạn thanh mai trúc mã” của mình, thì Nao chắc chắn sẽ được xếp vào dạng đó rồi. Và không nghi ngờ gì nữa, tất cả họ đều là những mỹ nhân khiến người ta phải ngoái nhìn. Nhưng, đánh giá của tôi có phần khác đi vì tôi biết được con người thật bên trong của cô ấy. Với những suy nghĩ đó trong đầu, hai chúng tôi tiến sâu hơn vào bên trong sảnh. Bên trong được trang trí như một con đường Giáng sinh. Đèn nhấp nháy, cho thấy sự kiện này đã được chuẩn bị rất công phu.
“À, Nananosuke! Ở đây này!”
Đang mải ngắm nhìn cây thông Noel, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên mình, liền quay lại. Tôi phát hiện một mỹ nhân tóc vàng đang vẫy tay gọi mình khi cô ấy ngồi ở một chiếc bàn tròn. Cô ấy mặc một chiếc váy đỏ, kiểu tóc khác hẳn thường ngày. Giọng nói và tông điệu cho thấy rõ đó là ai, nhưng…
“Hả?” Tôi thì thầm hỏi Onikichi.
“Ưm… Chỉ riêng kiểu tóc khác thôi mà cũng khó nhận ra đó là Biwachosu thật. Mấy nhà tạo mẫu tóc đỉnh thật đấy.”
Vì kiểu tóc hai bím quen thuộc của cô ấy đã để lại ấn tượng quá sâu sắc, nên sự khác biệt trong mái tóc hiện tại lớn đến mức khiến tôi phải dụi mắt nhìn lại. Bàn tay còn lại của cô ấy đang với lấy mấy món đồ ăn vặt trên bàn. Nhìn cô ấy nhét đầy hai má đồ ăn đã làm hỏng mất vẻ đẹp của chiếc váy. Chúng tôi tiến đến chiếc bàn, thì tôi phát hiện thêm một người nữa ngồi phía sau Biwako-senpai. Cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh đậm.
“Chào hai cậu.”
“Xì, cậu lừa tôi.” Hội trưởng nói rồi cố gắng bỏ chạy, nhưng bị Biwako-senpai giữ chặt lấy cánh tay.
“Không, không, không được chạy!”
“Cái gì thế này?! Tôi có nghe nói gì đâu! Anh chưa hề nhắc là sẽ có mấy cậu con trai tới! Đồ nói dối!”
“Thật á? Hừm, ai quan tâm chứ.”
Nếu tiền bối Biwako nói trước với cô ấy rằng tôi sẽ đến, chắc chắn Hội trưởng sẽ chẳng thèm xuất hiện đâu. May mà tôi và tiền bối Biwako đã bàn bạc kỹ lưỡng trước đó. Mà này, phải công nhận Hội trưởng trong bộ váy này dễ thương không tả nổi! Trùi ui! Cô ấy sexy quá mức cho phép đối với một nữ sinh cấp ba! Quả thật, tất cả mấy cậu con trai xung quanh cứ lén lút liếc nhìn cô ấy. Tôi lo không biết có thằng nào ở đây định giở trò tán tỉnh cô ấy không nữa. Mà nói cho cùng, tôi lớn hơn tất cả bọn con trai ở đây! Tuyệt đối không để bọn chúng muốn làm gì thì làm! Đội bảo vệ Shimono trở lại làm việc đây!
Mà ngặt nỗi, người mà tôi đáng lẽ phải bảo vệ lại đang cố gắng trốn tránh tôi một cách thê thảm… Haizz, đau lòng quá đi mất. Tôi gọi tiền bối Biwako, người vẫn đang giữ chặt Hội trưởng để cô ấy khỏi chạy đi.
“À này, Nao chưa đến à?”
“Naopon và mấy người bạn được nhóm khác trang điểm và làm tóc rồi, nên chưa tới kịp. Nhưng chắc cũng sắp đến nơi rồi đó.”
“Ra vậy.”
“Nanacchi, bên kia có quầy đồ uống đó, chúng ta đi lấy gì uống đi.” Onikichi chỉ tay về phía quầy bar được dựng trong sảnh.
“Ờ, ý hay đó.”
Hai đứa tôi vừa đi được một đoạn thì bỗng có gì đó khiến tôi đứng ngồi không yên. Naopon… và mấy người bạn? Tiền bối Biwako vừa nói thế đúng không?
“Hế lô, xin lỗi đã để mọi người chờ!”
Đúng là nói tới Tào Tháo, Tào Tháo đến. Nao xuất hiện với phong thái tràn đầy năng lượng thường thấy, khoác lên mình bộ váy vàng tươi. Nhìn cô ấy như vậy đáng lẽ phải bất ngờ lắm, nhưng tôi đã “dùng hết chỉ số bất ngờ” với tiền bối Biwako lúc nãy rồi. May mà có cái “bộ lọc bạn thanh mai trúc mã” cứu vớt. Nhưng quan trọng hơn, sự bất ngờ còn lại khiến tôi phải ôm đầu. Một cô gái mặc váy trắng xuất hiện bên cạnh Nao.
“Phù, hiếm khi được mặc mấy thứ này, nên hơi tốn thời gian một chút. Tôi xin lỗi.” Cô gái bước đến bàn của chúng tôi, rồi nhìn Onikichi và tôi. “À! Tiền bối Shimono và tiền bối Tadokoro, chào buổi tối ạ!”
“Ô… Oguri-chan…”
“Đã lâu không gặp nhỉ?” Oguri-chan nhẹ nhàng mỉm cười.
Sao cô ấy lại ở đây… À, tôi biết câu trả lời rồi. Là vì tiền bối Biwako đã mời cô ấy. Đúng không? Tôi liếc nhìn tiền bối Biwako với ánh mắt đó. Cô ấy nháy mắt với tôi… Cô ấy nháy mắt với tôi ư?! Cô ấy đang làm mọi chuyện phức tạp thêm rồi… LỘNG XỘNG LỘNG XỘNG LỘNG XỘNG, tôi nghe thấy tiếng gì đó đang rung bần bật. Nhìn sang, tiếng động đó phát ra từ bàn của tiền bối Biwako, hay đúng hơn là từ người đang trốn sau cái bàn, run rẩy sợ hãi khi nhìn Oguri-chan. Thấy vậy, Oguri-chan từ từ mở miệng.
“Ồ, ra là chị ở đây. Tôi không ngờ lại gặp chị, Chie… Xin lỗi, tiền bối Kamijou.” Vẻ mặt của Oguri-chan thay đổi hoàn toàn, cô ấy giờ đây nheo mắt cười đầy ẩn ý với Hội trưởng.
Khoan đã, cô ấy suýt nữa gọi Hội trưởng là Kamijou-buchou ư? Làm ơn, đừng làm mọi chuyện phức tạp hơn nữa mà… Nhưng tất nhiên, điều ước của tôi sẽ không được chấp nhận, vì Oguri-chan chỉ chăm chú nhìn Hội trưởng.
“Tiền bối Kamijou, chị trông thật xinh đẹp. Đúng là một mỹ nhân nổi tiếng khắp vùng có khác. Chắc chắn mấy người đàn ông trong bữa tiệc này sẽ không để yên cho chị đâu, phải không?”
“Ưm…” Hội trưởng bám chặt lấy Nao, lưng cong rụt lại.
“Sao thế, Hội trưởng?”
Oguri-chan tiến lại gần cô ấy hơn.
“Sao chị không nhân cơ hội này mà kiếm cho mình… một người bạn trai nhỉ?”
“Gaaah! Không! Tôi không muốn có bạn trai!”
“Hehe, vậy sao? Vậy thì chịu rồi. Mà thôi, tôi chắc chắn chị sẽ lớn lên và trở thành một nữ doanh nhân đáng kính, tự lập trên đôi chân của mình. Phải không, tiền bối Shimono?” Cô ấy nói rồi bám chặt vào cánh tay tôi.
“Gyaaaaaah?!” Mắt Hội trưởng trắng dã.
“Đây rồi, đây rồi! Hai người tình tứ quá đi!”
“Đọc vị tình hình đi chứ, đồ tóc vàng kia! Mọi chuyện đang căng thẳng lắm rồi! Mà sao Oguri-chan lại chủ động tiếp cận hội trưởng đến vậy chứ? Rồi sao lại cứ bám lấy mình thế này?”
“Oguri-chan, bỏ ra đi nhé? Tớ muốn đi uống gì đó với Onikichi.”
“Nghe hay đấy, Nanacchi! Xin lỗi Ogucchi nhé, tớ mượn Nanacchi một chút đây.”
Mình cố gắng tách Oguri-chan đang phụng phịu ra rồi bước đi.
“Sao cậu lại chạy mất vậy, Nanacchi?”
“Không chạy đi thì sao được chứ?”
Chúng mình đến quầy gọi trà và ginger ale. Nhận lấy ly nước, mình nhấp một ngụm rồi thở dài.
“Cả hội trưởng lẫn Oguri-chan đều hành xử lạ lùng từ sau lễ hội văn hóa đến giờ. Tớ không biết phải làm sao nữa.”
“Chắc cậu vất vả lắm, Nanacchi.”
...Onikichi cũng có vẻ là lạ. Cứ như cậu ấy muốn nói gì đó nhưng không thể vì có mình ở đây.
“Onikichi, cậu có giấu tớ chuyện gì không đó?”
“Chuyện đó... ừm, tớ thấy cậu giấu bọn tớ như vậy là không hay đâu! Bọn tớ biết cậu và Ogucchi đang hẹn hò rồi mà.”
“Hả?!”
“Xin lỗi vì đã giữ im lặng!”
“Khoan đã, tôi và Oguri-chan đang hẹn hò á?!”
“Cậu muốn đợi đến khi sẵn sàng mới nói đúng không? Tớ hiểu mà, đây rồi!”
“Không không không, khoan đã. Mà ‘bọn tớ’ là ai vậy? Ai nữa cũng nghĩ chúng tôi đang hẹn hò hả?”
“Nao, Biwachosu, và... Touka.”
“Cả hội trưởng cũng nghĩ vậy sao?!”
“Biwachosu đã nói với cô ấy. Nao và tớ đã cố ngăn rồi nhưng quá muộn. Tớ nghĩ đó là lý do Touka phát điên.”
Khoan, khoan đã. Đầu mình không theo kịp rồi. Mình và Oguri-chan đang hẹn hò ư? Và hội trưởng đã nghe thấy chuyện đó?!
“Onikichi, nghe tớ đây. Tớ và Oguri-chan không hề—”
Ngay khi mình định giải thích mọi chuyện cho Onikichi, ánh đèn trong phòng đột ngột giảm xuống, không gian xung quanh chìm vào bóng tối. Đồng thời, một bản nhạc Giáng sinh bắt đầu vang lên.
‘Giáng sinh an lành! Hãy cùng vui vẻ hết mình năm nay nhé!’
Toàn bộ ánh đèn tập trung vào sân khấu, nơi một người đàn ông, có lẽ là người dẫn chương trình, xuất hiện, tuyên bố buổi tiệc bắt đầu, khiến những tiếng reo hò vang lên khắp nơi. Mình cũng ngừng nói chuyện với Onikichi, tập trung vào sân khấu, thì bất chợt cảm thấy một cảm giác mềm mại áp sát vào mình. Mình đưa mắt nhìn xuống đúng lúc đèn bật sáng trở lại, chiếu rọi khắp đại sảnh. Điều đầu tiên mình nhận thấy là vài ánh mắt xung quanh đang đổ dồn vào người mình. Và rồi mình kiểm tra xem cái cảm giác bám chặt lấy mình ấy rốt cuộc là gì.
“O-Oguri-chan... em đang làm gì vậy?”
Cô bé dồn cơ thể nhỏ bé của mình vào người mình, tay chân đan chặt vào nhau. Hơi ấm của em truyền trực tiếp đến mình ngay cả qua lớp áo vest, khiến tim mình đập nhanh hơn. Mọi ánh mắt trong sảnh đều tập trung vào chúng mình, và mình còn nghe thấy tiếng huýt sáo vang lên đây đó, khiến đầu mình như muốn nổ tung.
“Tiền bối Shimono! Em nhớ tiền bối lắm vì không được gặp!”
Từ khi nào mà cô bé lại trở nên táo bạo đến vậy chứ...?!
“Oguri-chan, mọi người đang nhìn kìa, bỏ ra đi.”
“Không chịu đâu. Tiền bối Shimono ghét em sao?”
“Trước hết, em có thể—”
“À thì, em yêu tiền bối, được chưa?” Cô bé dúi mặt về phía mình, khiến mình ngỡ ngàng. “Này, tiền bối Shimono. Chỉ nhìn mỗi mình em thôi nhé?”
Đôi môi nhỏ nhắn, căng mọng của em chậm rãi tiến gần đến mình.
“Ơ, Oguri-chan.”
“Ưm.”
Cánh tay mảnh mai của em vòng qua eo mình, không cho mình lối thoát. Không, chuyện này chắc chắn không ổn rồi...
“Á! Tìm thấy OguOgu rồi! Này, đừng có mà tán tỉnh công khai như vậy chứ! Biwa sẽ không tha thứ cho bất kỳ đứa nào đâu!”
Ngay lúc chúng mình đến bước đường cùng, tiền bối Biwako chạy đến, tóm lấy Oguri-chan từ phía sau. Đứng sau cô ấy là Nao, đang kéo theo hội trưởng.
“OguOgu đã ăn bánh brownie chocolate có pha rượu brandy, nên chắc em ấy say rồi.”
Cô ấy yếu ớt đến mức nào chứ?! Trong thâm tâm thì cô ấy đã hai mươi lăm tuổi rồi mà, đúng không?! Làm sao cô ấy có thể vượt qua hết buổi tiệc tùng sau giờ làm được chứ?! Tiền bối Biwako cố kéo Oguri-chan ra nhưng không thành công lắm. Ừm, đúng là, giờ thì bắt đầu đau rồi. Sức nặng này đang đè lên hông tôi hơn tôi mong muốn một chút. Ngay lúc tiền bối Biwako định tách cô ấy ra, môi Oguri-chan đã chạm đến tôi.
—May mắn thay, do đà lao tới nên cô ấy chạm trượt mục tiêu, chỉ chạm vào đỉnh mũi tôi. Ngay sau đó, toàn bộ sức lực trong cơ thể nhỏ bé của cô ấy tan biến. Cô ấy bị tiền bối Biwako kéo đi, chỉ kịp thều thào vào tai tôi.
“Em không say đâu, anh biết không?”
Quá nhiều cảm xúc tràn ngập đầu tôi, khiến tôi suýt đổ gục xuống đất. Tuy nhiên, có một người đã đạt đến giới hạn trước tôi. May mắn thay, bộ ngực của Nao đã trở thành một tấm đệm êm ái.
“Trưởng phòng, cô không sao chứ?!”
Cô ấy cuối cùng vùi đầu vào ngực Nao, lẩm bẩm.
“À, nhiều thiên thần đáng yêu quá… Đây đúng là một Giáng sinh thiêng liêng…”
“Trưởng phòoooong!”
Đó thực sự là một Giáng sinh tồi tệ nhất có thể.
*
Với vẻ mặt lạnh tanh của trưởng phòng, cả bọn quay về bàn, nhưng chúng tôi vẫn là trung tâm của sự chú ý, liên tục bị các thợ làm đẹp lạ mặt khác tiếp cận. Kỹ năng giao tiếp tuyệt vời của tiền bối Biwako và Nao giúp họ dễ dàng hòa nhập với những phụ nữ trưởng thành khác, còn trưởng phòng thì lại càng được vây quanh nhiều, dù sao thì cô ấy cũng là con gái của Ayaka-san mà. Bữa tiệc này về lý thuyết có liên quan đến công việc, nên việc tạo dựng mối quan hệ là rất quan trọng mọi lúc, nhưng với số lượng người đông như vậy, tôi không thể nào có một cuộc trò chuyện riêng tư.
Thành thật mà nói, không vui lắm. Tôi chỉ muốn xác nhận xem điều Onikichi vừa nói với tôi có phải là sự thật không. Bằng cách nào và tại sao lại có tin đồn tôi và Oguri-chan đang hẹn hò? Nhưng, ít nhất điều đó cũng giải thích được rất nhiều điều đã làm tôi bận tâm gần đây. Rõ ràng là họ đã giấu tôi điều gì đó, và nó sẽ giải thích tại sao tiền bối Biwako lại nháy mắt với tôi khi Oguri-chan lần đầu xuất hiện. Và, nó sẽ cho tôi một lý do chính đáng tại sao trưởng phòng lại phát điên. Điều duy nhất tôi vẫn không chắc chắn là tất cả những chuyện đó đã bắt đầu như thế nào. Chà, tất nhiên là tôi cũng có một ý tưởng.
Tôi liếc nhìn Oguri-chan, cô ấy đang bị một nhóm thợ làm đẹp vây quanh. Họ chọc ngón tay vào má cô ấy, đút bánh cho cô ấy, nói chung là làm cô ấy bận rộn. Bề ngoài cô ấy có thể trông dễ thương như một chú chuột hamster, nhưng bên trong thì cô ấy là một người trưởng thành rồi. Cô ấy lớn hơn tất cả những người phụ nữ đang cưng chiều cô ấy bây giờ rất nhiều. Và đó là điều khiến tôi chú ý nhất. Ushiki Oguri mà tôi biết là người mà tôi gặp lần cuối mười một năm trước. Tôi không hề biết Ushiki Oguri hai mươi lăm tuổi hiện tại.
Nói cách khác, cô ấy như một người xa lạ. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy làm việc tại một công ty quản lý trong cùng tòa nhà với tôi. Nghĩa là, cô ấy là một nhân viên ở đó. Khoảng thời gian dài như vậy chẳng phải là thời điểm thích hợp nhất để tính cách một người thay đổi sao? Không thể nào cô ấy vẫn là người như hồi còn học cấp hai được. Vì vậy, tôi không hề biết cô ấy là người như thế nào. Ấy vậy mà, có một điều ở cô ấy không hề thay đổi. Cô ấy vẫn thích tôi. Ngay cả sau khi quay ngược thời gian, cô ấy vẫn thổ lộ tình cảm với tôi. Cảm xúc của cô ấy không hề thay đổi kể từ khi cô ấy 15 tuổi.
Biết được điều đó, thái độ của tôi đối với cô ấy cũng không thay đổi. Nhưng… giờ cô ấy đang nghĩ gì? Có phải cô ấy là người đã tung tin đồn vô lý về việc chúng tôi hẹn hò không? Tôi thực sự muốn gặp Onikichi để xác nhận điều đó, nhưng… Anh ta đang bị vây quanh bởi tất cả các cô gái trong trường. Đúng như mong đợi từ một trường đào tạo làm đẹp, có rất nhiều cô gái đi lại, và tôi đoán khoảng 30% trong số đó có tóc nhuộm màu.
Đúng như mong đợi từ chủ tiệc hàng đầu Tokyo tương lai, cậu ta chẳng hề ngần ngại khi giao lưu với những người lớn tuổi hơn mình, khiến cuộc trò chuyện cứ thế mà tuôn trào. Tôi thì chưa đủ trình độ để xen vào lúc cậu ấy đang được vây quanh như thế. Giá mà tôi học được một trong những kỹ năng của cậu ấy thì tốt biết mấy. Mà này, tôi nghĩ mình đã nói rõ bạn bè tôi thú vị đến mức nào rồi đấy. Ngược lại hoàn toàn… chẳng có một ai buồn bắt chuyện với tôi cả. Chẳng lẽ tôi đã học được cách sử dụng "Đánh lạc hướng" như Kuroo ư? Nếu bạn tò mò thì cứ tra Google mà xem nó nghĩa là gì nhé. Nói vậy chứ, cái cảm giác này cứ như thể tôi đang dùng phép thuật nào đó để che giấu sự hiện diện của mình ấy nhỉ?
Khỏi phải nói, tôi chẳng có bất kỳ năng lực nào như thế đâu. Có vẻ như tôi bẩm sinh đã có một "Khả năng Đánh lạc hướng" ở mức độ tự nhiên luôn kích hoạt sẵn rồi. Nói cách khác, tôi gần như không để lại chút dấu vết tồn tại nào! Mấy người có hiểu tôi thấy khó xử đến mức nào không?! Ai nấy đều hăng hái, vậy mà tôi lại là người duy nhất ngồi nhâm nhi trà. Tôi thậm chí còn chẳng khát, nhưng đây là cách duy nhất để tôi bình tĩnh lại giữa cái bầu không khí này! Tôi cũng chẳng uống ừng ực gì đâu, chỉ là nhấp từng chút một thôi! Khi nào cái địa ngục này mới kết thúc đây? Làm ơn cho nó dừng lại đi mà…
May mắn thay, lời cầu nguyện của tôi đã được đáp lại, khi bản nhạc ‘Jingle Bells’ ngừng vang lên, chuyển sang ‘The Lovers’ Christmas’, và người dẫn chương trình bước lên sân khấu.
“Được rồi, mọi người! Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu giải đấu bingo mà mọi người mong chờ bấy lâu!”
“Woooo! Bingoooooo!” Tôi hét lên hết cỡ.
Đương nhiên, điều đó đã thu hút mọi ánh mắt trong sảnh. Tôi chỉ là quá sung sướng vì cuối cùng cũng thoát khỏi sự cô độc này. Thật đáng ngạc nhiên, một cậu bạn học sinh hiền lành cũng hùa theo.
“Woooo! Quẩy hết mình với bingo nào!”
Một cậu bạn khác cũng dựa vào tôi với tiếng hét ấy, sau đó là những người xung quanh chúng tôi, dần biến thành một làn sóng cổ vũ. Và đây chính là lúc Giải đấu Bingo Giáng Sinh bắt đầu. Tôi lấy ra tấm thẻ nhận được khi vào sảnh, mở ô lưới ra.
“Tuyệt vời! Bingo!”
Nhờ sự kiện bắt đầu, Onikichi giờ đã rảnh rỗi trở lại, đang tiến về phía tôi. Tôi không còn cô đơn nữa! Và Oguri-chan nhìn thấy cảnh đó, nên cô bé cũng lẽo đẽo theo sau cậu ta.
“Hy vọng chúng ta sẽ thắng được cái gì đó thật hay ho nhỉ, Shimono-senpai?”
“Ừ-Ừm…”
Tôi không biết phải phản ứng thế nào với điều đó. Onikichi nhìn thấy thế liền dịch ra xa tôi, nhường chỗ cho Oguri-chan ngồi ngay cạnh tôi. Cậu ấy cười như một ông cụ đang nhìn cháu mình vậy. Tôi đoán cậu ấy đang cố gắng giúp đỡ tôi theo một cách nào đó. À phải rồi, trên đường đến đây, tôi đã nói với Onikichi là tôi thích hội trưởng, nên chắc cậu ấy đang cảm thấy mâu thuẫn. Rốt cuộc, cậu ấy nghĩ tôi thích hội trưởng, nhưng đồng thời lại đang hẹn hò với Oguri-chan. Trong mắt cậu ấy, tôi là một thứ rác rưởi vô vọng. Thế mà cậu ấy vẫn cố gắng giúp đỡ tôi. Đúng là một người tuyệt vời… nhưng tôi không cần điều đó lúc này!
Cuối cùng, ba người còn lại cũng nhập bọn với chúng tôi. Sao không làm thế ngay từ đầu đi chứ? Mấy người bỏ mặc tôi một mình mà.
“Cá xem ai được bingo trước nào! Mà chắc chắn là Biwa rồi!”
Biwako-senpai vẫn ngơ ngác như mọi khi, nhưng tôi rất cảm kích vì cô ấy đang chủ động dẫn dắt câu chuyện để kéo chúng tôi thoát khỏi bầu không khí gượng gạo.
“Người thắng cuộc sẽ là em đấy, Biwako-chan! Ngực của em chứa đầy những giấc mơ và may mắn mà!” Nao như mọi khi lại nhấn mạnh vào bộ ngực của mình, va chạm với Biwako-senpai.
Tôi từng nghe câu ngực chứa đầy giấc mơ, nhưng còn phần may mắn thì tôi không chắc lắm. Mà này, khi nào cô ấy mới cảm thấy xấu hổ khi cứ khoe ngực mãi không thôi vậy hả? Có cần tôi phải dạy cho cô ấy một bài học nữa không?
“Ít nhất thì ngực Biwa cũng lớn hơn OguOgu.”
“Hả?! Sao lại lôi em vào chuyện này?! Với lại, sao anh lại đi so sánh mình với học sinh cấp hai chứ! Khi em 25 tuổi, em thậm chí còn đánh bại mgh!”
Vì cô bé sắp mất kiểm soát theo hai hướng khác nhau, tôi nhanh chóng bịt miệng cô bé lại bằng tay mình.
“Lạ thật đấy, tôi đã chỉ cho Oguri-chan mấy chiêu mát-xa ngực rồi mà. Nếu em ấy chịu khó tập thì giờ chắc đã là một cô bé Loli ngực khủng rồi. Thật phí của trời, phải giữ phong độ chứ, Oguri-chan à!”
“Ưm! Ưm ưm ưm! Grừ!”
Oguri-chan cố giãy giụa, nhưng vì tôi vẫn bịt miệng nên chỉ có thể nghe thấy những tiếng ậm ừ. Mấy người kia đã nghĩ chúng tôi là một cặp rồi, nên tuyệt đối không thể để lộ chuyện chúng tôi đã du hành thời gian. Tôi đã tận mắt chứng kiến chuyện gì sẽ xảy ra khi một người du hành thời gian bỗng trở nên xúc động mà quên mất mình đang ở thời điểm nào. Mấy chuyện đó thì cứ gọi là điển hình rồi.
“Chà, Biwa thấy là Touka có thể ăn bingo dễ òm luôn, không nghi ngờ gì nữa.”
“Ồ đúng rồi, Trưởng nhóm có đủ mọi thứ cần thiết rồi. Đúng không, Trưởng nhóm?”
Dường như Trưởng nhóm vẫn chưa hoàn hồn sau vụ việc vừa rồi, cô ấy ngồi im thin thít không nói một lời nào, dù Nao và Biwako-senpai đã cố gắng kéo cô ấy trở lại cuộc trò chuyện. Cô ấy còn chưa thèm mở thẻ bingo ra nữa.
“Trưởng nhóm, cô vẫn chưa khỏe à?” Nao lo lắng hỏi, và Trưởng nhóm từ từ ngẩng đầu lên.
“Nao-chan, Nao-chan.” Cô ấy nhìn Nao và gọi cô ấy bằng giọng trẻ con.
“Có chuyện gì thế, Trưởng nhóm?” Tôi hỏi.
“Chơi bingo thế nào?”
“““““?!”””””
Cả năm chúng tôi lập tức nhìn về phía Trưởng nhóm. Chắc là cô ấy đang đùa thôi, phải không? Tôi rất muốn tin là như vậy, nhưng cô ấy chưa bao giờ đi công viên nước hay công viên giải trí trước đây, nên điều này cũng không phải là bất khả thi. Nhưng mà… không biết chơi bingo thì quả là đỉnh của chóp rồi. Không, không thể nào. Một học sinh cấp ba thì có thể chưa có kinh nghiệm chơi bingo vì bận học hành, và cô ấy cũng không phải kiểu người hay xem TV với người nổi tiếng. Nhưng còn người lớn thì sao?
Ví dụ như, ở các buổi liên hoan công ty. Đặc biệt là tiệc cuối năm, họ thường tổ chức bingo mà. Chúng tôi đã từng chơi chưa nhỉ? Thực ra tôi cũng không nhớ rõ lắm. Còn tiệc cưới thì sao? Ở tuổi của cô ấy, ít nhất cũng phải tham gia một lần, và chơi bingo trong đó thì cũng không phải là quá khó tin. Chắc là ngay cả Trưởng nhóm nghiêm nghị đó cũng phải chơi bingo ít nhất một lần trong đời rồi.
“Tôi không tin.”
Như thể để trả lời suy nghĩ của tôi, Oguri-chan lên tiếng bên cạnh. Rồi cô ấy thì thầm bằng giọng chỉ mình tôi nghe thấy.
“Cô ấy đã làm rồi.”
“Làm rồi…?”
“Chắc chắn cô ấy đã từng làm rồi.”
“Làm cái gì?!”
Chính xác là cái gì?! Hả?!
“Vào tháng Bảy năm ba ở Geotam, sau khi tất cả các tính toán đã xong, anh đã tổ chức một bữa tiệc bingo, và Trưởng nhóm Kamijou đã tham gia vào đó.”
“Ồ, thật sao? …Khoan đã, sao em lại biết chuyện đó?”
Ờm, cái gì cơ? Sao tôi lại thấy sợ thế này?
“Chúng ta đang nói về Trưởng nhóm Kamijou mà, đừng cố suy diễn những điều không cần thiết vào lời tôi nói. Tôi chỉ đơn giản là có thói quen theo dõi hành động của anh, và tình cờ bắt gặp anh ở cùng một quán bar thôi.”
“Sao lại là không cần thiết?! Rõ ràng là có gì đó mờ ám ở đây!”
“Dù sao thì, Trưởng nhóm Kamijou biết luật chơi bingo.”
“Đừng có đánh trống lảng! Nhưng… tại sao cô ấy lại giả vờ không biết?”
“Bởi vì cô ấy đang làm điều đó.”
“Lại nữa! Nói cho tôi biết chính xác cô ấy đang làm cái gì đi!”
Oguri-chan quay về phía tôi, thở dài một tiếng, rồi lắc đầu. Đau lòng đấy, em biết không?!
“Thế này thì đàn ông đúng là vô dụng… Nghe này, Trưởng nhóm Kamijou bắt đầu hành xử lạ từ khi nào?”
“Theo tôi nhớ là tháng trước.”
“Vậy là đã khoảng một tháng rồi. Đúng rồi, giờ tôi đã hiểu cô ấy là kiểu người như thế nào rồi.”
“Một người cần mẫn nhưng nghiêm khắc?”
Một lần nữa, Oguri-chan lại thở dài thật sâu. Đau lòng quá…
“Bề ngoài thì đúng là như vậy. Cô ấy nổi tiếng là một nhân viên giỏi mà.”
“T-Thấy chưa, tôi nói đúng mà.”
“Chỉ là bề ngoài thôi!”
Sợ thật! Giọng điệu với cái mặt non choẹt của cổ chẳng ăn khớp gì cả!
“Tiền bối, nghe cho rõ đây. Đây mới chính là con người thật của cô ta đấy…”
“Con người thật…?”
“Một kẻ hám sự chú ý!”
“Một kẻ hám sự chú ý?!”
Vậy là… giống mấy người suốt ngày lên Twitter kể lể về bản thân và ngày của họ à?
“Chính xác! Đúng cái kiểu hám sự chú ý đó!”
“Thôi ngay cái trò đọc suy nghĩ của người khác đi!”
Nhưng mà… vậy thì chẳng hợp lý lắm.
“Tôi đã nói với anh rồi mà, phải không? Là cô ta có một mặt ẩn giấu. Và cô ta đang chơi đùa với anh đấy. Cô ta thích nhận được sự chú ý từ những người vây quanh mình. Bởi vậy nên cô ta cứ giữ chân mọi gã trai cô ta gặp cho đến khi cô ta chán họ thì thôi!”
“Nhưng mà… liệu cái đó có liên quan đến tình hình hiện tại không?”
“Chuyện cô ta là kẻ hám sự chú ý đó, ối trời ơi!”
Mẹ ơi, con sợ quá. Xin hãy đến đón con về đi.
“Cô ta vẫn chưa nói với anh lý do vì sao cô ta không lên sân thượng, phải không?”
“Tôi không thể hỏi được… Ngại chết đi được.”
“Hội trưởng Kamijou không thể chịu đựng nổi. ‘Sao anh ta lại không hỏi mình? Anh ta có quan tâm đến mình không?’. Và đó là lúc cô ta khao khát sự chú ý. ‘Tôi muốn anh ta chỉ chú ý đến tôi thôi!’ Kết quả là, giờ đây cô ta đang tự cung cấp cho mình sự chú ý từ tất cả mọi người… như một đứa trẻ con vậy!”
N-Như một đứa trẻ con ư?! Chà, dạo này cô ta đúng là có vẻ hành xử như vậy.
“Có vẻ như Tiền bối Shimono cuối cùng cũng hiểu rồi nhỉ. Cô ta đang giả vờ như chưa từng chơi Bingo bao giờ để mọi người phải chỉ dạy cho cô ta. Và để làm cho mình trông thật dễ thương. Đó là điều tôi muốn nói là cô ta đang làm đấy!”
“Cô ta đang làm thật!”
“Đúng rồi! Cô ta hoàn toàn đang làm thật!”
“Cô ta hoàn toàn đang làm thật!”
“Đó mới chính là con người thật của Hội trưởng Kamijou!”
“Dễ thương quá!”
“Đúng vậy, cô ta thật… Hả?!”
“Một hội trưởng cầu xin sự chú ý thì thật đáng yêu!”
Oguri-chan mở to mắt nhìn tôi, lấy tấm thẻ Bingo của mình ra và đẩy về phía tôi.
“Tiền bối Shimono, trò này chơi thế nào vậy ạ~?”
“Cô đang giả vờ đấy!”
“Xin hãy dạy em đi~”
“Cô chắc chắn đang giả vờ!”
“Hừm, sao cũng được.” Cô bé bĩu môi và đi về phía Nao.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy nhỉ? À mà, Nao lúc này đang giải thích luật chơi Bingo cho vị hội trưởng thích gây chú ý của chúng tôi. Liệu hội trưởng có thật sự giả vờ hay không? Sự nghi ngờ đó lấp đầy tâm trí tôi, thì trận Bingo chính thức bắt đầu.
“Chúng ta có những phần thưởng tuyệt vời dành cho những ai Bingo! Và ai nhanh chân đến đây trước thì có quyền lựa chọn lớn hơn! Chúng ta có vé đôi đi công viên giải trí nổi tiếng và thậm chí cả vé khách sạn cạnh đó nữa!”
Những lời này làm cả không gian bừng cháy lên sự nhiệt huyết. Vé đi công viên giải trí kèm khách sạn… Đó sẽ là một lời mời gọi cực kỳ hấp dẫn dành cho người mà bạn muốn mời. Và tôi cá là rất nhiều cô gái sẽ rất vui khi được mời đến đó. Với tư cách là một người đàn ông, cơ hội này quá béo bở để bỏ qua, đó là lý do tại sao tôi phải dốc toàn lực!
“Được rồi, con số mở màn là—74!”
Tôi lướt mắt qua các hàng số trên thẻ của mình, thấy số 74.
“Ồ, khởi đầu tốt.”
Hơn nữa lại ở một góc. Rất tuyệt. Tôi đánh dấu chéo vào ô số 74 ở góc trên bên phải. Onikichi thấy vậy và bình luận.
“Nanacchi! Em không có! Nhiệm vụ buồn siêu cấp của Onii-chan.”
“Cái quái gì thế này…”
Các cô gái cũng thở dài, khiến tôi có cảm giác mình là người duy nhất may mắn ở lượt đầu tiên.
“Được rồi, chúng ta sẽ tiếp tục! Bây giờ là số 29!”
29… Có rồi. Góc dưới bên trái. Nó sẽ cho phép tôi kẻ một đường với số trước. Có vẻ như Onikichi cũng may mắn với con số này, khi hắn chọc tôi bằng một giọng vui vẻ.
“Tuyệt vời! Cái “chúng ta ở đây” của tôi đang lên cao rồi!”
“Hả? Cái ‘chúng ta ở đây’ của cậu có cả một trang từ điển vì quá nhiều nghĩa à?”
Cùng lúc đó, con số thứ ba đã sẵn sàng từ trên sân khấu.
“Tiếp theo! 55 của Matsui Hideki!”
Cũ rích rồi! Thực ra, vào thời điểm này, đội Yankees vẫn đang lập kỷ lục trong các giải đấu bóng chày.
“Con số thứ ba, thường thì lúc đó ai cũng bắt đầu thấy mình gần chiến thắng rồi. Nhưng mà với mình thì mọi chuyện có đơn giản thế thật sao… A! Số 55 đó rồi!”
Hàng thứ hai, ô thứ hai từ phải đếm vào, nghĩa là…
“Một số nữa thôi!”
Ánh mắt mọi người trong sảnh lại đổ dồn về phía tôi, trên thẻ của tôi đã có ba ô đã được khoanh. Số may mắn của mình là 7! Hợp thật đấy chứ! Dù nãy giờ bị phớt lờ hoàn toàn, cuối cùng thì mình cũng được chú ý rồi.
“Nanacchi, cậu nói thật đấy à? Cậu có khi lại giật giải đi mất đấy!” Onikichi bá vai tôi.
“Ối giời, làm gì có chuyện dễ thế~”
Tôi nói vậy chứ tim thì đập thình thịch. Cả đời tôi chưa bao giờ may mắn thế này, vậy mà chẳng ngờ lại được đền đáp vào lúc như thế này. Đây có phải là ý trời không hả Chúa? Mình sẽ thắng vé, rủ Hội trưởng đi, rồi chúng mình sẽ sống hạnh phúc mãi mãi!
“Nanacchi, nếu thắng lớn thì cậu định rủ ai? Mình nghĩ cậu sẽ chọn Ogucchi, nhưng em ấy vẫn đang học cấp hai mà. Còn Touka thì lộ liễu quá rồi còn gì.”
Ôi đúng rồi, suýt nữa thì quên. Mải mê chơi Bingo quá, tôi quên béng mất vấn đề chính.
“Về chuyện đó thì, Onikichi—”
“Dường như có người sắp thắng rồi! Đây sẽ là ván Bingo nhanh nhất lịch sử chăng?! Con số thứ tư đây!”
“Đến rồi kìa, Nanacchi!”
“U-Ừm! Làm ơn, hãy ra số 7!”
Được rồi, chuyện kia thì lát nữa nói cũng được. Giờ thì Bingo là trên hết. Vì vậy làm ơn, hãy cho mình thêm chút may mắn nữa! Đây là ván Bingo quan trọng nhất đời mình!
“Con số là—”
*
“May mà vẫn còn giải thưởng! Nhìn này, muối tắm này cũng dễ thương phết.”
“Ơ, chúng mình đều được cái giống nhau à? Buồn cười thật.”
“Đó là vì nãy giờ cậu chỉ chăm chăm vào Bingo thôi! Chẳng còn gì khác ngoài những món cuối cùng nữa!”
“Haha, nhưng muối tắm này cũng đâu có tệ. Mà Touka và OguOgu là những người thắng nhanh nhất nhỉ?”
Biwako-senpai nhìn sang Hội trưởng và Oguri-chan, cả hai đang ôm gấu bông.
“Tuổi đó mà còn chọn gấu bông, OguOgu đúng là vẫn còn hơi trẻ con nhỉ?”
“T-Tôi chỉ chọn cái đó vì nó là món đồ tốt cuối cùng còn lại thôi! Và chẳng phải Senpai nên nói điều đó với Kamijou-senpai sao?! Cô ấy còn lớn hơn tôi đấy!”
“Giờ thì, tuổi tâm hồn của cô ấy cơ bản cũng chỉ bằng một đứa mẫu giáo thôi.”
Những lời của Biwako-senpai thu hút sự chú ý của Hội trưởng.
“Tôi không phải là trẻ con! Tôi muốn cái này!”
“Hội trưởng, chị không phải đang cãi đâu, mà là đang xác nhận đấy, haha!” Nao cười phá lên.
“Woa woa woa! Tôi được cái hữu dụng nhất này!” Onikichi khoe lọ kem chống nắng của mình với các cô gái.
“Này, Biwako-chan, sao lại có kem chống nắng trong số các giải thưởng thế?”
“Ai mà biết. Chắc là vì đây là trường dạy làm đẹp chăng?”
“Ối, thế thì hợp lý đấy! Dạo này cậu cứ đi loanh quanh mấy trường dạy làm đẹp mà!”
“Xì, thì sao? Đồ ngực bò! Ora!”
“Ái chà, tôi đang bị quấy rối! Cách cậu sờ ngực tôi thật là dâm đãng đấy, Biwako-chan!”
Tình huống này đương nhiên thu hút rất nhiều sự chú ý từ tất cả những người đàn ông khác có mặt tại buổi tiệc. Và đúng như Nao nói, ván Bingo đã kết thúc và tất cả các giải thưởng đã hết sạch…
“Giải đấu Bingo năm nay xin được khép lại tại đây!”
Cùng lúc tôi nghe thấy tiếng của người dẫn chương trình, tất cả những người nhận được giải thưởng đều ngay lập tức nhìn về phía tôi. Rồi sau đó họ lại ngượng nghịu quay đi.
“Được rồi! Tôi xin lỗi vì là một kẻ kém may mắn khốn nạn như vậy!” Tôi nghiền nát tấm thẻ Bingo không cho tôi một ván thắng nào trong tay.
“Cậu thật đáng thương, Nananosuke.”
“Còn cậu là đồ quỷ sứ!”
Đừng có giẫm đạp lên người đang sa cơ lỡ vận chứ! Đó là chơi bẩn trong game đối kháng đấy, đồ nghiệp dư!
“Tôi biết cậu chưa bao giờ có may mắn mà, Nanaya.”
“Hai đồ quỷ sứ!”
“Bình tĩnh nào. Muốn sờ ngực tôi để tăng vận may không?”
“Nếu điều đó giúp được tôi, thì tôi sẽ bắt đầu tin vào Chúa!”
Có lẽ tôi không được may mắn cho lắm, hay là mấy tên khốn kia đã vét sạch vận đỏ của tôi rồi chăng? Chuyện này lúc nào cũng vậy. Cứ ngỡ là mọi thứ đang thuận buồm xuôi gió thì y như rằng, tôi lại bị kéo xuống hố ngay lập tức. Chẳng lẽ chỉ số của tôi bị lỗi hay sao?
“Cứ tưởng vậy thôi! Nhưng mọi người cứ yên tâm, chúng ta vẫn còn một giải thưởng cuối cùng!”
Một tia sáng thánh thiện từ trên trời giáng xuống. Người dẫn chương trình rút lại lời nói trước đó, rồi giải thích thêm.
“Cuộc đời này đâu chỉ toàn may mắn! Đôi khi chúng ta cũng phải có lúc xui xẻo chứ! Và đây chính là cơ hội cho tất cả những ai chưa trúng bingo! Hãy nhìn vào tấm thẻ của mình đi! Góc trên bên phải tấm thẻ có một con số đúng không? Tôi sẽ rút ngẫu nhiên một con số từ trong chiếc hộp này, và người chiến thắng sẽ nhận được một món quà đặc biệt! Tất nhiên, tất cả những ai đã trúng bingo đều đã nộp lại thẻ nên số của họ đã bị loại bỏ rồi. Đây sẽ là cuộc đấu tranh cuối cùng của các bạn, những kẻ thất bại!” Hắn ta vừa nói vừa giơ chiếc hộp lên trần nhà.
Nghe vậy, tất cả những người chưa trúng giải đồng loạt hò reo.
“Wooooo!”
“Các bạn, những kẻ thất bại kia! Có muốn nhận giải không?!”
“Có!”
“Có muốn trả đũa những kẻ đã trúng bingo không?!”
“Có!”
“Bất kể giải thưởng là gì cũng được chứ?!”
“Có… á?”
Lời nói cuối cùng đó khiến cả hội trường chìm trong sự lo lắng, nhưng người dẫn chương trình vẫn phớt lờ, thản nhiên đút tay vào hộp.
“Đây rồi! Số 154! Ai là người may mắn đây?!”
Người dẫn chương trình vung tay trái rồi tay phải lên để khuấy động không khí. Tôi quan sát những người xung quanh, rồi kiểm tra số của mình—154.
“Là tôi…”
“Đằng kia! Chúng ta đã tìm thấy chàng trai tội nghiệp của mình! Và đó là một trong những vị khách đặc biệt của chúng ta, cụ thể là bạn của Ayaka!”
Sau chiến thắng sát nút đầu tiên ấy, tôi lại một lần nữa trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Mà này, mấy người có thể đừng gọi tôi là kẻ thất bại được không? Rõ ràng là tôi đã thắng mà?
“Ồ! Giỏi lắm, Nanacchi!”
“Em biết mà, tiền bối Shimono chắc chắn làm được!”
“Hừm, cũng không tệ, Nananosuke.”
“Nanaya~! Lát nữa chia cho tớ một ít giải thưởng nhé!”
“…Chúc mừng.”
Xin đừng nói như thể tôi vừa thắng giải manga dành cho tân binh vậy! Với lại, trước đó họ đều phớt lờ tôi, giờ lại muốn làm thân lại là sao! Nhưng tôi sẽ không hạ thấp cảnh giác đâu. Tôi nhớ lời người dẫn chương trình nói, giải thưởng này sẽ không khiến tôi vui vẻ đâu! Nó sẽ khiến tôi đau đầu! Cái gì mà giải thưởng cuối cùng chứ, hắn ta chỉ đang cường điệu lên để rồi dập tắt hy vọng của tôi thôi. Tôi có thể thấy rõ điều đó đang xảy ra! Tôi lẩm bẩm trong đầu khi bước lên sân khấu. Chà, cũng có khả năng đây là một giải thưởng tốt đấy chứ. Vừa lên đến sân khấu, người dẫn chương trình liền khoác tay qua vai tôi và hét vào mic.
“Chào mừng, Ngài May Mắn! Tên anh là gì?”
“Tôi là Shimono. Shimono Nanaya, học sinh năm nhất trường Amakusa Nam.”
“Shimono-kun! Cậu đúng là một người may mắn! Hay đúng hơn, cậu là Ông già Noel sẽ mang tất cả may mắn đến cho mọi người!”
Tôi không hiểu điều đó có ý nghĩa gì, nhưng kệ đi. Với lại, chẳng phải tôi nên là người nhận quà thay vì đi tặng quà sao? Ánh đèn rọi vào tôi trên sân khấu sáng chói đến mức tôi phải nheo mắt, và rồi tôi nhận ra người dẫn chương trình đã biến mất khỏi bên cạnh.
“Hả? Anh ta đi đâu rồi?”
Đừng bỏ tôi một mình nữa. Tôi đã quá chán nản với việc bị bỏ rơi rồi. Tôi nhìn xung quanh để tìm người dẫn chương trình thì bài hát ‘Giáng Sinh Của Các Đôi Tình Nhân’ ngừng lại. Ngay sau đó, nó chuyển sang bài ‘Ông Già Noel Vụng Về’. Đèn và nhạc nền chẳng ăn khớp gì cả!
“Được rồi! Shimono-kun, xin lỗi vì đã để cậu đợi!”
Khi bài hát đó bắt đầu vang lên, người dẫn chương trình quay lại với một túi nhựa lớn. Hắn ta hình như vừa lấy thứ gì đó từ bên cánh gà sân khấu. Trời ạ, nếu xin lỗi vì đã bỏ tôi một mình thì ít nhất cũng phải báo trước chứ. Tôi đã cô đơn lắm đấy!
“Đây, của cậu.” Hắn ta nói, đẩy túi nhựa vào tay tôi.
Tôi thầm nghĩ không biết đây có phải là phần thưởng mà anh ta nói đến không, liền thò tay vào trong kiểm tra, chỉ thấy thấp thoáng hai màu đỏ và trắng. Tôi lôi nó ra khỏi túi và mở tung ra.
“Cái này là…”
“Đúng rồi đấy! Cậu sẽ là ông già Noel của chúng ta!”
Trong túi là một bộ đồ ông già Noel… Thật sự là tôi phải hóa trang thành một ông lão ư?!
“Được rồi, đi thay đồ đi, chàng trai!”
Khoan đã, nhanh quá rồi đó! Dù sao thì tôi cũng là khách được mời đến đây, chẳng lẽ lại làm hỏng không khí ư. Bất đắc dĩ, tôi đành đi về phía cánh gà sân khấu và bắt đầu thay trang phục. Dĩ nhiên là có cả bộ râu trắng đi kèm nữa. Khi tôi quay lại sân khấu, một tràng pháo tay giòn giã đã vang lên. Thật tình… cảm giác này cũng không tệ lắm. Trở thành ông già Noel thì cũng được thôi, nhưng giờ tôi phải làm gì đây? Có lẽ nào phần thưởng chỉ là bộ đồ cosplay này thôi sao? Công dụng của nó quá giới hạn, tôi còn chẳng biết phải làm gì với nó nữa.
“Shimono-kun mặc trông cũng không tệ lắm đâu. Cậu từng làm công việc này trước đây à?”
“À, hồi trước khi tôi làm bán thời gian ở tiệm bánh quy ấy mà.”
“Ơ, cậu là học sinh năm nhất cấp ba mà phải không? Hồi cấp hai cậu đã đi làm rồi à?”
Chết tiệt, tôi lại lỡ lời rồi! Cứ quên béng mất là mình đã xuyên không về quá khứ!
“À… thì, trước đây tôi có nằm mơ về nó ấy mà.”
Trời ơi, cái lý do nghe mắc cỡ gì đâu! Nao và Tiền bối Biwako đang nhìn tôi với vẻ mặt không tin nổi, còn Oguri-chan thì đang cười tủm tỉm! Đồ hậu bối đáng ghét!
“Ra vậy, ra vậy! Cậu đúng là một người thú vị, Shimono-kun!”
Anh ta tốt bụng quá! Tôi yêu anh ta mất rồi!
“Mà này, bộ đồ này có phải là phần thưởng không ạ?”
“Dĩ nhiên là không rồi, lát nữa cậu phải trả lại đấy. Món quà của cậu chính là cơ hội được tặng quà cho tất cả mọi người trong khán phòng này! Cậu chính là ông già Noel!”
Vậy là tôi còn không được giữ cái này ư?! Tôi rút lại lời nói ban nãy! Tôi muốn ra khỏi đây ngay lập tức!
“Được rồi, Shimono-kun! Đây mới là phần thưởng thật sự của cậu!”
Tôi được trao một chiếc vòng cổ tuyệt đẹp, với điểm nhấn chính là một chiếc nhẫn nhỏ.
“Nếu cậu mang chiếc vòng cổ này đến nhà sản xuất, cậu có thể khắc bất cứ thứ gì mình muốn lên đó! Vậy nên, Shimono-kun! Hãy tặng chiếc vòng cổ này cho cô gái mà cậu yêu mến, và cùng nhau kỷ niệm mối quan hệ của hai người!”
À, tôi hiểu ý tưởng đằng sau phần thưởng này rồi. Đó đúng là kiểu kế hoạch Giáng sinh mà học sinh rất thích. Đặc biệt là vì có thể còn có một buổi hẹn hò vào ngày mai nữa. Và dĩ nhiên, những người đang xem tôi đều mong đợi tôi sẽ trao chiếc vòng cổ này cho một trong số các cô gái đi cùng tôi. Họ không biết mối quan hệ thực sự của nhóm chúng tôi, nhưng những người bạn học cùng trường thì lại khác. Tôi nên đưa chiếc vòng cổ này cho ai đây? Chắc chắn tất cả họ đều nghĩ tôi sẽ tặng nó cho Oguri-chan. Trong tâm trí họ, tôi và Oguri-chan đang hẹn hò.
Bạn trai tặng quà cho bạn gái là chuyện đương nhiên… nếu như chúng tôi thật sự là một cặp. Dưới sự tiễn xuống của người dẫn chương trình, tôi bước xuống sân khấu. Dù vậy, tôi vẫn không chắc chắn về kế hoạch của mình. Hay là tôi nên tặng nó cho Oguri-chan để không gây rắc rối? Nhưng làm vậy thì chẳng khác nào thừa nhận chúng tôi đang hẹn hò. Và điều đó sẽ khiến mọi chuyện phức tạp hơn rất nhiều. Vậy thì, liệu có tốt hơn không nếu tôi cứ thành thật với cảm xúc của mình và trao nó cho người tôi thực sự quan tâm—Hội trưởng?
Rốt cuộc, tôi và Oguri-chan đâu có hẹn hò. Tôi có thể nhân cơ hội này để bày tỏ tình cảm của mình. Và vì thế, tôi sẽ tặng nó cho cô ấy—Thật ư? Đó có thật sự là lựa chọn đúng đắn không? Chẳng lẽ tôi không nên suy nghĩ chín chắn hơn như một người lớn ư? Cô ấy nghĩ rằng tôi và Oguri-chan đang hẹn hò. Thế mà tôi lại phớt lờ cô gái đó để tặng quà cho cô ấy ư? Liệu cô ấy có vui không? Liệu cô ấy có chấp nhận không? Nếu tôi bỏ mặc bạn gái để tặng quà cho một cô gái khác, tôi sẽ trông giống như một kẻ trăng hoa mất.
Nếu cứ hành động ích kỷ ở đây, tôi sẽ bị coi là một kẻ chỉ biết nghĩ đến bản thân. Dẫu sao thì, hiểu lầm này có thể cũng bắt nguồn từ chính hành động của tôi. Nếu đúng như vậy, tôi mới là người có lỗi. Nếu tôi làm bất cứ điều gì không cần thiết, nó sẽ chỉ gây thêm rắc rối mà thôi. Tôi nên nghĩ về lý do tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, và sống thật với cảm xúc của mình. Nhưng trong lúc mải suy nghĩ, tôi đã đến chỗ đám bạn mất rồi. Phải làm sao đây? Có lẽ tôi nên đưa nó cho Oguri-chan thì hơn? Tôi liếc nhìn cô bé. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, mắt cô bé mở to và…
“Oa! Cảm ơn Santa-san rất nhiều ạ! Cháu vui quá đi mất!” Oguri-chan vừa nói vừa vươn tay lấy chiếc vòng cổ rồi nhào vào lòng tôi.
“À, không, Oguri-chan, anh chưa…”
Tôi đón lấy Oguri-chan một cách lúng túng, nhưng ngay cả khi tôi vẫn còn đang vẻ mặt bối rối, những người xung quanh đã hò reo vui mừng, dành cho tôi một tràng pháo tay. Và đúng khoảnh khắc đó – CỐP. Tôi nghe thấy tiếng ai đó đứng dậy và chạy đi. Đương nhiên, những bước chân đó thuộc về Kamijou Touka.
*
Tôi trả lại bộ đồ ông già Noel, quay về bàn và cúi gằm mặt xuống. Tôi không thể đối phó nổi với bầu không khí ngượng nghịu này. Tôi không cảm thấy ngượng ngùng với bất kỳ ai cụ thể, mà là với chính bản thân mình.
“Thôi nào, mọi chuyện là thế đấy. Nanaya không có lỗi đâu.”
Sau khi hội trưởng bỏ chạy, Biwako-senpai cũng đuổi theo, để lại Nao ở cùng tôi.
“Đúng vậy. Nanacchi giỏi mà.”
Tôi biết hai người họ đang cố gắng an ủi mình, nhưng tôi không thể ngừng nghĩ rằng lý do cô ấy bỏ chạy là vì tôi đã đưa chiếc vòng cổ cho Oguri-chan, và những người khác chắc chắn đều biết điều đó. Dù tôi không cố ý, nhưng tôi đã gây ra chuyện này.
“Nhưng phải nói thật, hai cậu tán tỉnh nhau quá mức rồi đấy. Cứ tưởng là đang cố giấu diếm, nhưng rõ ràng là hai cậu đang hẹn hò mà.”
“À, Nao, chuyện đó thì…”
Đúng lúc tôi định giải thích hiểu lầm, Biwako-senpai quay lại.
“Tớ về rồi!”
“Này, Biwako-chan. Hội trưởng đâu rồi?”
“Chúng tớ tìm thấy một sân thượng mở, cô ấy đang nghỉ ngơi ở đó. Dù trông cô ấy không được khỏe lắm. Cô ấy sẽ hít thở thêm chút không khí trong lành rồi quay lại với chúng ta. Bảo là muốn có chút thời gian riêng tư.”
“Ngoài trời không lạnh sao? Họ nói tối nay sẽ có tuyết rơi đấy.”
“Cô ấy đã lấy áo khoác ở quầy lễ tân rồi nên không sao đâu. Biwa cũng ở cùng cô ấy mà, với cả cũng không lạnh lắm.”
“Ra vậy. Thế thì tốt rồi. Thiệt tình, hội trưởng cứ làm chúng ta lo lắng mãi, chả vui chút nào cả!”
Phải, cảm giác như vị trí của họ gần đây đã bị đảo ngược. Ban đầu, hội trưởng như một người giám hộ, nhưng giờ thì hoàn toàn ngược lại. Chuyện này xảy ra từ khi nào nhỉ? Đây là loại mâu thuẫn gì vậy?
“Thế các cậu đang nói chuyện gì vậy?” Biwako-senpai hỏi mà không chút bận tâm.
Cô ấy có thể nào thoải mái hơn được nữa không chứ?
“Chúng tớ biết Nanaya và OguOgu đang hẹn hò, nhưng họ tán tỉnh nhau quá mức nên chúng tớ chỉ góp ý thôi mà.”
“À, vậy là các cậu đã kể rồi sao? Biwa đã cố gắng giữ bí mật mà, nên các cậu phải biết ơn đấy nhé.”
“Đ-Đúng vậy…”
Tôi hiểu rồi. Trong tâm trí họ, tôi đang cố gắng che giấu.
“Yêu đương mùi mẫn thì được, nhưng đừng để nó vượt quá giới hạn, nếu không hai cậu sẽ thành ra như thỏ vậy đó.”
“Đồ quỷ sứ!”
Tôi phản bác, và Oguri-chan cũng hùa theo.
“Đừng so sánh bản thân chị với chúng em, Sakonji-senpai.” Cô bé lẩm bẩm.
Và đương nhiên, Biwako-senpai dường như đã nghe thấy điều đó.
“Cái gì! Biwa sẽ không làm thế cho đến khi tốt nghiệp cấp ba đâu.”
“Vâng vâng, không sao đâu mà.” Oguri-chan lắc đầu.
Tôi cũng tham gia và đứng về phía Biwako-senpai một lần.
“Không, thật sự đó. Cô ấy trông vậy thôi chứ thuần khiết lắm.”
“Hả? Khoan đã, Sakonji-senpai còn trinh sao?”
“Hả?! Không phải! Biwa có thể là trinh nữ, nhưng cô ấy không phải!”
Tôi sẽ dùng lời đó để phản bác lại cô ấy từ giờ.
“Dù cậu là một cô gái sành điệu (gal)?”
“Thì có liên quan gì chứ?!”
“Đồ trinh nữ đ*ếm.”
Cái đó là sao chứ?! Hai từ đó mâu thuẫn nhau hoàn toàn!
“OguOgu hung hăng ghê ha? Khoan đã, cậu đã ‘làm’ với Nananosuke rồi à?!”
“…Ai biết được.”
“Đừng có nói cái giọng đó! Phủ nhận đi chứ, chết tiệt! Tôi hắng giọng để thu hút sự chú ý của mọi người.
“Mọi người, có một chuyện tôi cần nói.”
“Chuyện gì vậy, Nanaya?”
Họ nhìn tôi, và tôi từ từ mở miệng.
“Chúng tôi thật ra không hẹn hò.”
Nói ra thành lời, nó trôi chảy thật đấy. Sửa chữa một hiểu lầm thật đơn giản làm sao. Người đầu tiên phản ứng là Onikichi.
“Hửm? Ý cậu là sao, Nanacchi? Hai cậu không hẹn hò à?”
“Đúng vậy. Đơn giản là thế.”
Người tiếp theo là Nao.
“Hả?! Thật sao?!”
“Ừ. Nói đúng ra, tôi còn không biết tại sao mấy người lại nghĩ vậy.”
Người cuối cùng tham gia vào cuộc vui là Tiền bối Biwako.
“Không đời nào. Biwa nghe nói hai cậu hẹn hò mà.”
“Từ ai?”
“OguOgu.”
Ồ… Tôi đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng người đáng nghi nhất lại chính là kẻ đã tạo ra sự thật giả dối này sao? Và Tiền bối Biwako đã đưa cho tôi mảnh ghép cuối cùng của câu đố. Không nói một lời, tôi hướng ánh mắt về phía Oguri-chan.
“Ơ ơ?”
Cô ta đang hoảng loạn điên cuồng! Nhìn cô ta toát mồ hôi đầm đìa kìa! Nhưng vẫn giả vờ ngây thơ! Thôi được, để xem cô biện hộ thế nào, Cô Ngu– Xin lỗi, cô Ushiki.
“Cô có thể nói cho tôi biết chính xác chuyện này là sao không, Oguri-chan?”
“Em á?”
Đúng vậy, là cô! Ai khác có thể làm chuyện này chứ?!
“Theo tôi thấy, cô là người đã khơi mào toàn bộ chuyện này. Cô có gì để nói về chuyện đó không?”
Tôi nói với giọng kiên quyết để cho cô ta thấy tôi không đùa giỡn. Và Nao đã ủng hộ tôi.
“Đúng đó, OguOgu! Cậu làm ngực tớ đau vì chuyện này đó!”
…Cô ấy sao? Dù sao thì, cả hai chúng tôi đều đang nhìn xuống cô ta, nên tôi đoán cô ấy đang ở phe tôi. Chúng tôi nín thở, chờ đợi những lời tiếp theo của cô ta.
“Em… chưa bao giờ nói với Tiền bối Sakonji rằng chúng em hẹn hò đâu ạ.” Cô ta nở một nụ cười mờ nhạt.
Vì biểu cảm đó tràn đầy tự tin, chúng tôi theo phản xạ quay sang Tiền bối Biwako.
“C-Cái gì?! Biwa đã nghe thấy mà!”
“Vậy thì tại sao cậu không giải thích chi tiết cho chúng tôi nghe xem mọi chuyện đã diễn ra thế nào lúc đó?”
Tôi cũng thấy hơi tệ khi tỏ ra nghi ngờ cô ấy nhiều đến vậy, nhưng cô ấy thực sự không phải là người đáng tin nhất.
“Hả, ngày hôm đó cậu và OguOgu đã gặp nhau, và Biwa đã thấy mà!”
“Gặp nhau…? À, ở nhà hàng gia đình? Chúng tôi chỉ gặp nhau để nói chuyện… Khoan đã, cậu thấy chúng tôi à?”
“Tất nhiên! Và hai người có vẻ thân mật lắm! Hơn nữa, Biwa biết OguOgu đã nhắm đến cậu, nên mọi chuyện đều hợp lý mà!” Tiền bối Biwako có vẻ không hài lòng khi chúng tôi không tin cô ấy, thì Oguri-chan tham gia vào.
“Đó là lúc Tiền bối Sakonji đến hỏi em về mối quan hệ của chúng em. Nhưng lúc đó Tiền bối Shimono đã đi rồi.”
“Đúng vậy! Và cậu đã nói với Biwa!”
“Em không hề nói mà? Em cảm thấy đó chỉ là hiểu lầm của Tiền bối Sakonji thôi.” Oguri-chan nheo mắt lại.
Cô ta cũng đáng ngờ chẳng kém.
“Nhưng… Biwa hỏi hai cậu có hòa thuận không, và cậu không phủ nhận.”
“Thấy chưa, em không xác nhận bất cứ điều gì.”
“Đ-Đúng là thế, nhưng…”
Cô ta đúng là không xác nhận, nhưng cái cách cô ta không phủ nhận vẫn khiến Oguri-chan trông đáng ngờ.
“Thấy chưa, đó chỉ là hiểu lầm của Tiền bối Sakonji thôi.”
“Nhưng, nhưng! Khi Biwa hỏi hai cậu có thật sự hẹn hò không, cậu đã nói…!”
Đây là khoảnh khắc sự thật. Mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng với điều này.
“Và em đã nói gì, Tiền bối Sakonji?”
“Cậu đã nói… ‘Tôi sẽ để cho cậu tự tưởng tượng’…”
“Ồ? Ồ, Tiền bối Sakonji, em chưa bao giờ nói rằng hai chúng em hẹn hò, đúng không? Đúng không?”
“Đ-đúng vậy… Tất cả chỉ là Biwa hiểu lầm thôi… Ôi không, ôi không, ôi không!”
“Đừng có mà ‘ôi không’ với tôi! Tiền bối Biwako, sao tiền bối có thể gây ra chuyện tồi tệ đến mức này chứ?! Rõ ràng người có lỗi ở đây là tiền bối! Tất cả chỉ vì một sự hiểu lầm! Cô ta biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra, vậy mà vẫn làm!”
“Khoan đã, thật sao?!”
“Đúng vậy! Nhìn mặt cô ta đi, tiền bối Biwako!” Tôi chỉ vào Oguri-chan, người đang nở một nụ cười ranh mãnh, cứ như mọi chuyện đều nằm trong tính toán của cô ta.
“Hả?! Khoan đã, Naopon, rốt cuộc là lỗi của Biwa hay không phải?!”
Tiền bối Biwako có vẻ bối rối và hoảng loạn khi cảm giác tội lỗi bắt đầu ngấm vào, không thể đưa ra kết luận rõ ràng ngay cả khi nhìn vào mặt Oguri-chan. Cô ấy bám chặt lấy cánh tay Nao, van nài. Đúng là tiền bối ấy ngây thơ thật.
“Biwako-chan, bình tĩnh lại đi! Cậu chắc chắn bị OguOgu gài bẫy rồi!”
“Tiền bối Nao! Đừng vứt bỏ em!” Oguri-chan nhìn Nao như một chú sóc bị cướp mất hạt dẻ.
“OguOgu, cô không thể lừa được tôi ngay cả với vẻ dễ thương… Á, chịu không nổi!”
Đồ ngực bự chết tiệt! Nhưng ít nhất, tiền bối Biwako dường như đã lấy lại tinh thần một chút.
“Sao cô dám lừa tôi, OguOgu!”
“Em không lừa tiền bối. Tiền bối tự mình suy diễn mọi thứ thôi. Phải không, tiền bối Shimono?”
Đừng có quay sang tôi!
“Vậy thì sao, Nananosuke? Cậu cũng sẽ đứng về phía OguOgu à?”
“Ai là người giữ được cái đầu lạnh mỗi khi tiền bối Biwako nổi điên? Còn Oguri-chan, đừng có nhờ tôi giúp khi cô biết tôi sẽ không giúp!”
“Tsk.” Oguri-chan rõ ràng đã tặc lưỡi.
Ushiki Oguri sau khi nhảy thời gian thật đáng sợ.
“Sao cô lại làm thế, OguOgu? Mọi chuyện sẽ sáng tỏ nếu chúng ta cứ hỏi Nanaya, đúng không?” Nao hỏi.
Thực ra, đó là điều mà tất cả bọn họ đều lo lắng.
“Cái đó…”
“Vì Touka, đúng không?”
Người trả lời câu hỏi của Nao là Onikichi, người vẫn im lặng suốt từ nãy đến giờ. Oguri-chan khẽ phản ứng lại, khi Onikichi trừng mắt nhìn cô.
“Cô muốn chen vào giữa Touka và Nanacchi, đúng không? Đó là lý do cô tung tin đồn hai người hẹn hò để Touka cảm thấy bất an. Ngay cả khi Nanacchi phủ nhận, thì điều đó cũng đủ để khiến Touka dao động và cô ấy có thể bắt đầu nghi ngờ anh ấy hơn. Không phải vậy sao, Ogucchi… Không, Oguri.” Onikichi nói với một giọng điệu kiên quyết và nghiêm túc một cách lạ thường.
Không khí trở nên căng thẳng ngay lập tức.
“Xin tiền bối Tadokoro đừng vu khống cho em những tội danh kỳ quặc như vậy. Như em vừa nói, em không hề có ý định lừa dối mọi người, và em cũng không cần phải quan tâm đến tiền bối Kamijou. Cô ấy không còn là mười tám… Xin lỗi, mười hai tuổi nữa, nên cô ấy nên tự chịu trách nhiệm cho bản thân.”
“Và nếu cô lý luận như vậy, cô cũng nên tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình, Oguri. Cô có thể đã làm rõ sự hiểu lầm với chúng tôi, nhưng vẫn còn một người đang hiểu lầm. Vậy thì hãy chịu trách nhiệm và xin lỗi đi.”
“Hả? Tại sao em phải làm thế?”
“Cô thích Nanaya, vậy cô nên hiểu rõ nhất cảm giác của Touka, đúng không?”
Đã lâu lắm rồi anh ấy không gọi tôi là Nanaya. Tôi nghĩ anh ấy thực sự đang cố gắng mắng Oguri-chan. Không chỉ tức giận với cô ấy, mà còn cố gắng chỉ ra những khuyết điểm của cô. Anh ấy làm tôi nhớ đến chú trùm.
“Tiền bối Tadokoro đang làm em sợ đấy!”
“Hả?!”
Oguri-chan cãi lại như một con chihuahua. Onikichi dường như cũng ngạc nhiên không kém, khi vẻ mặt thường ngày của anh ấy trở lại.
“Tiền bối luôn miệng nói ‘ở đây chúng ta ở đây chúng ta’ và ‘đi thôi’, nhưng giờ đây tiền bối mới trở lại là tiền bối Tadokoro của trước kia! Tiền bối nghĩ ai đã biến tiền bối thành một tay chơi như vậy?!”
Khoan đã, Oguri-chan đã gây ra sự thay đổi này ở Onikichi ư?! Ồ phải rồi, cô ấy đã từng nhắc rằng cô ấy trực tiếp gây ra sự thay đổi ở Nao và Onikichi, nhưng trực tiếp đến mức này ư?! Cô ấy đã dùng thôi miên hay gì đó à? Thật sự không đùa được đâu.
“C-Cái đó có thể là cậu, nhưng…!”
Vậy mà Onikichi lại biết ơn vì chuyện đó sao?! Giờ thì tôi thực sự muốn biết giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì!
“Sợ quá, sợ quá, sợ quá đi thôi! Một nam sinh cấp ba da rám nắng mà mắng nhiếc một nữ sinh cấp hai trong sáng thì đúng là đáng sợ mà! Tôi sắp khóc rồi! Tôi mà khóc thật đó!”
Chẳng có ai lại tuyên bố mình sắp khóc rồi mà lại khóc thật cả!
“A-À, tôi xin lỗi, Ogucchi~!”
“Waaaah! Tadokoro-senpai mắng tôi!”
“Ơ kìa, Onikichi làm OguOgu khóc rồi! Đồ khốn nhà cậu, cậu làm gì OguOgu của tôi thế hả?!”
Nao vội ôm lấy Oguri-chan đang giả vờ khóc. Tôi chưa nhìn rõ mặt cô bé, nhưng cứ tạm phán đoán là cô bé đang giả khóc vì mấy lý do lãng xẹt nào đó. Với cả, sao giờ Nao lại đứng về phía Oguri-chan vậy?! Cô ấy cũng bị lừa chẳng kém gì Biwako-senpai!
“Thật đáng ghét, làm một cô bé nhỏ tuổi hơn khóc, cậu đúng là tệ hại nhất đó, Onikichi.”
“Đến cả Biwachosu nữa sao?!”
Đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến mà! Sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra, sao bọn họ lại cứ đổ xô về phía cô bé đó vậy? Nhưng thôi mặc kệ, đàn ông bọn tôi phải đồng lòng khi gặp hoạn nạn chứ.
“Hai cậu bình tĩnh đi. Onikichi nói đúng đó, tôi nghĩ Oguri-chan nên xin lỗi hội trưởng.”
“Na…Nanacchi!” Cậu ấy vùi mặt vào vai tôi và bắt đầu khóc nức nở.
Nước mắt của cậu ấy chắc chắn là thật rồi. Cứ khóc cho đã đi, bạn tôi ơi.
“Đấy thấy chưa, mấy cậu con trai lại định tỏ ra lý trí cho mà xem. Đôi khi lý lẽ chỉ là thứ yếu thôi, nhất là khi nói chuyện với con gái.”
Nao vẫn không chịu buông tha nhỉ? Cô ấy thực sự đang trở thành nạn nhân của Oguri-chan sao.
“À, Biwa cũng có một thắc mắc đây.” Biwako-senpai hạ giọng và nói tiếp. “Chuyện Nananosuke và OguOgu hẹn hò thì liên quan gì đến việc Touka cư xử kỳ lạ? Và Onikichi nói OguOgu đã phá hoại mối quan hệ của Nananosuke với Touka là có ý gì? Nghe cứ như thể hai người họ mới là một đôi thực sự vậy.”
“À-À thì, chuyện đó… Đương nhiên là tôi với hội trưởng không có hẹn hò rồi.”
À phải rồi, chúng tôi đã bỏ qua một bước trong kế hoạch này.
“Cậu đang nói gì vậy, Biwako-chan? Đó là bởi vì Nananosuke…”
“Khoan đã, khoan đã, Nao!”
Tôi vội ngăn cô bạn thanh mai trúc mã của mình lại, người đang định nói toẹt ra cảm xúc của người khác.
“Cậu muốn gì thế, Nanaya? Cậu định giấu Biwako-chan sao?”
“Không, không phải. Chỉ là… tôi muốn tự mình nói ra.”
Nếu chúng tôi không nói cho Biwako-chan biết, thì sẽ chỉ tạo ra một vòng lặp hiểu lầm không hồi kết. Thực sự không có lý do gì để giấu giếm nữa. Nhưng… ít nhất thì tôi cũng nên tự mình nói ra. Tôi biết ơn cô ấy rất nhiều, và cô ấy đã nói với tôi rằng cô ấy quan tâm đến hội trưởng như thế nào khi chúng tôi mới gặp nhau. Chính vì thế, với tư cách là một hậu bối… và một người bạn, tôi phải là người nói ra.
“Biwako-senpai… Đó là vì tôi thích Kamijou Touka-san.”
“Hả?! Thật sao?!”
“…Vâng. Tôi xin lỗi vì đã giữ im lặng.”
“Từ khi nào?!”
“Thậm chí còn trước cả khi tôi gặp cô nữa.”
“Hả? Vậy là cậu đang nhắm đến Touka của Biwa sao?!”
Ưm, ừm, hướng cô ấy trút giận có vẻ hơi lệch so với dự đoán của tôi.
“Tôi không nghĩ cô ấy là của cô đâu, Biwako-senpai.”
“Tsk, đúng là có lý mà! Nhưng không ngờ một kẻ tầm thường như cậu lại dám nhắm đến Touka. Biết thân biết phận đi chứ, đồ vô danh tiểu tốt!”
“Nói thế thì hơi tàn nhẫn quá rồi đó, đúng không? Này, cậu không sao chứ khi cô ấy cứ xúc phạm tôi vậy?”
Cô ấy giận quá mức rồi sao? Nao nhẹ nhàng vuốt ve đầu Biwako-senpai và cất tiếng.
“Thôi nào, thôi nào, Biwako-chan. Bình tĩnh đi, OguOgu biết chuyện đó rồi mà còn nói dối cậu nữa đó.”
“Tôi không có nói dối.”
Cô bé vẫn còn tìm lý do bao biện sao? Và khi Oguri-chan vẫn còn cứng đầu, Biwako-senpai dường như lại có một câu hỏi khác.
“Nhưng khoan đã, Biwa hiểu là Nananosuke có cảm tình với Touka, nhưng tại sao cô ấy lại cư xử điên khùng như thế này?”
“Câu trả lời đơn giản thôi, Biwako-chan. Cứ suy nghĩ đi.”
“Khoan đã, Naopon, cậu nói thật đấy à?”
“Ừm. Đó là bởi vì hội trưởng cũng thích Nanaya.”
Biwako-senpai đập tay mạnh xuống bàn.
“Phản đối, đó là lời đồn!”
Phản đối?!
“Mời luật sư Biwako tiếp tục!”
Nao đúng là không bỏ qua bất cứ trò đùa nào, nhỉ?
“Biwa thấy Nananosuke chẳng có vấn đề gì với mình, dù anh ấy mặt mũi chỉ tàm tạm thôi, nhưng nói chung thì rất đáng tin cậy. Chỉ là Biwa chẳng thấy chút mị lực nào đủ để Touka phải lòng anh ấy cả.”
“Phản đối được chấp thuận!”
Này nhé, ít nhất cũng phải cho tôi ba giây để tự phản đối chứ! Hơn nữa, nói thế là vô cùng bất lịch sự với Oguri-chan, người đã tỏ tình với tôi đấy!
“Luật sư Biwako, chị còn cách nào khác để giải thích việc hội trưởng cứ ngẩn ngơ suốt cả tháng nay không?”
“Ưm… Biwa hết đường cãi rồi…”
“Được rồi! Phán quyết là… Hội trưởng thích Nanaya, vậy nên anh ta sẽ bị tử hình.”
“Chị bỏ ngay cái chức thẩm phán đó đi cho rồi!”
Phán quyết gì mà vớ vẩn thế không biết! Cái đất nước này cùng với luật pháp thối nát của nó cứ việc đi mà đổ nát hết đi!
“Biwa không muốn thừa nhận đâu… Nhưng nếu Touka thật sự thích Nananosuke, thì OguOgu đáng ra phải xin lỗi Touka mới phải.” Tiền bối Biwako bất chợt nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Cuối cùng thì cô ấy vẫn nghiêm túc khi cần.
“Ồ? Quyết định này của Biwako-chan trưởng thành ra phết. Thế thì tôi không thể đứng về phía OguOgu nữa rồi,” Nao nói, có nghĩa là cánh con trai chúng tôi đã thắng ván này.
“Còn anh thì sao, Shimono-senpai?” Bị dồn vào chân tường, Oguri-chan chậm rãi mở miệng. “Anh cũng nghĩ em nên làm vậy ư?”
Đôi mắt cô bé đầy vẻ lo lắng. Ít nhất là hiện tại, cô bé có vẻ không nói dối.
“Ừ, anh nghĩ vậy.”
“Vậy là anh đang thừa nhận rằng anh và Hội trưởng Kamijou có tình cảm song phương với nhau sao?”
Cứ xét cái cách cô bé gọi hội trưởng giống như tôi, thì có lẽ cô bé đang rất nghiêm túc chuyện này.
“Anh không nghĩ là thế. Nhưng… anh không muốn trốn tránh nữa. Anh cảm thấy như chúng ta đã có tình cảm đơn phương với nhau cả thiên niên kỷ rồi vậy.”
“Tình cảm đơn phương song phương?”
“Chà, anh đoán vậy. Nói theo kiểu hiện đại thì người ta gọi là thế. Thế nên anh cũng không muốn em chạy trốn nữa.”
“Theo kiểu hiện đại á? Ý anh là mười một năm nữa sao?” Cô bé thì thầm một câu mà chỉ mình tôi nghe thấy.
Sau đó, cô bé quay sang nhìn mọi người.
“Được rồi, em hiểu rồi. Em sẽ nói chuyện với Tiền bối Kamijou.” Cô bé có vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng vẫn bước đi.
Tôi thấy chân cô bé khẽ run run.
*
Chúng tôi rời khỏi sảnh chính, rẽ phải, đi dọc hành lang dài rồi nhìn thấy sân thượng ngoài trời được thiết kế rất phong cách. Mở cánh cửa kính ra, một làn gió đông dễ chịu ùa tới. Đáng lẽ chúng tôi nên lấy áo khoác ở quầy tiếp tân mới phải. Tôi hà hơi vào lòng bàn tay để sưởi ấm, ẩn mình trong bóng cột. Cuối cùng, vì tò mò chuyện của Oguri-chan thế nào, tôi đã đi theo. Đằng xa, tôi thấy hội trưởng đang ngồi trên ghế dài. Và Oguri-chan đứng đối diện cô ấy. Tôi đứng cách một đoạn khá xa, nhưng vẫn có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của họ. Tôi dồn hết sự chú ý vào đôi tai và dõi theo hai người.
“Ư… Ushiki-san, cô muốn gì?”
Hội trưởng rõ ràng rất bối rối trước sự xuất hiện của Oguri-chan. Trái lại, Oguri-chan chẳng biểu lộ cảm xúc gì, chỉ đứng yên tại chỗ. Chắc cô bé đã hạ quyết tâm rồi.
“C-Chúng ta quay lại bữa tiệc đi. Mọi người đang đợi, mà ở đây lạnh lắm, đúng không?”
“Không cần đâu ạ.”
Câu hỏi của hội trưởng lập tức bị Oguri-chan bác bỏ. Trời, tôi tưởng cô bé đến đây để xin lỗi chứ.
“Tôi hiểu rồi…” Hội trưởng khóc lóc như một chú cún con.
Tôi thấy thương cô ấy.
“Hội trưởng Kamijou, chị đang muốn thu hút sự chú ý, đúng không?”
Cô đến đây để xin lỗi đấy à?!
“Ý… cô là gì?”
Thấy chưa, tôi đã biết ngay cô ấy sẽ không hiểu mà!
“Chị giả vờ buồn bã, hy vọng thu hút sự chú ý của Shimono-senpai. Em nghe nói chị hành động kỳ quặc ở trường. Tất cả là vì chị là một kẻ thích gây chú ý, đúng không?”
Cô ấy chẳng nể nang gì cả, đúng là không hề có ý định xin lỗi mà.
“Vâng… có lẽ chị nói đúng. Tôi xin lỗi. Chắc là tôi đã xen vào giữa hai người rồi.”
“Đúng vậy. Cô đã xen vào rồi đấy. Cô đã là trung tâm của mọi sự chú ý rồi, xin cô đừng có quyến rũ tiền bối Shimono nữa được không? Kết luận đã rõ, cô thua rồi!”
Được rồi, đến lúc ra mặt. Cứ đà này thì họ không bao giờ làm hòa được. Oguri-chan vẫn không thể dứt bỏ tình cảm của mình. Và tất nhiên, tôi không có quyền nói vậy, nhưng nếu họ cứ tiếp tục thế này, cả hai sẽ cùng bị tổn thương. Tôi phải tự mình tháo gỡ hiểu lầm này thôi. Tôi vừa định bước một bước ra khỏi chỗ nấp thì nghe thấy giọng của trưởng phòng. Không còn cái giọng yếu ớt như trước, giờ đây cô ấy nghe mạnh mẽ hơn rất nhiều.
“Cô thật lòng thích Nanaya-kun sao?”
“Hả? Ý chị là sao, tất nhiên là tôi thích chứ. Tôi đang rất hạnh phúc lúc này. Tôi được tận hưởng tuổi trẻ lần thứ hai bên tiền bối Shimono, nên tôi không muốn chị xen vào.”
“Tôi hiểu rồi. Nếu cô thật lòng thích cậu ấy, và nếu cô cảm thấy hạnh phúc lúc này, thì tôi không bận tâm đâu.”
“Đúng vậy. Chúa đã ban cho tôi cơ hội này dưới hình hài tôi được xuyên không về quá khứ, nên tôi sẽ tận hưởng nó.”
“Vậy thì tại sao cô lại trông như đang đau khổ?” Trưởng phòng ngẩng đầu nhìn Oguri-chan.
Oguri-chan lùi lại một bước và cụp mắt xuống. Cô ấy lại giống hệt Oguri-chan của ngày trước.
“H-Hả? Ý chị là sao? Mọi thứ đang diễn ra rất tốt đẹp với tôi mà, tại sao tôi lại phải cảm thấy như vậy?”
“Tôi hiểu rằng cô không thể chịu được tôi là đối thủ trong tình yêu. Và ở vị trí của cô, tôi cũng sẽ khó chịu không kém nếu có một kẻ thích gây sự chú ý… hay đại loại thế xen vào.”
“Đ-Đúng vậy. Thấy chưa, chị cũng hiểu mà. Tôi chỉ mệt mỏi vì chị cứ xen vào thôi!” Cô ấy gầm lên trong giận dữ.
“Nhưng, Ushiki-san, với tôi… cô trông như đang đau khổ. Và cô không phải là kiểu con gái sẽ thốt ra những lời như vậy với người khác, đúng không?”
Đó là lúc Oguri-chan ngẩng đầu lên và lườm lại trưởng phòng.
“Chị…! Chị hiểu gì về tôi mà nói?!” Mặt cô ấy méo mó vì đau đớn.
Và trưởng phòng chỉ lặng lẽ nhìn cô ấy. Oguri-chan tiếp tục.
“Ở công ty chúng tôi, không ai là không biết Trưởng phòng Kamijou. Ngay cả những đồng nghiệp của tôi, những người còn chẳng thèm nhớ tên tôi, cũng biết về chị. Và không chỉ công ty chúng tôi, tất cả mọi người trong toàn bộ tòa nhà đều nghe danh chị. Chị có biết chúng tôi làm việc cùng tòa nhà không?”
“Xin lỗi, tôi không biết.”
“Tôi đoán vậy. Mà cũng chẳng quan trọng. Không bình thường khi những người cùng tòa nhà lại biết nhau. Càng không bình thường với một nhân viên bình thường như tôi. Nhưng tôi có thể không giỏi công việc, tôi có thể không xinh đẹp bằng chị… nhưng tôi có ước mơ, hoài bão, và tôi đã cố gắng sống hết mình. Tôi cũng đã yêu. Vì vậy tôi không muốn chị xen vào. Chị được mọi người yêu mến, vậy làm sao chị có thể hiểu được bất cứ điều gì về tôi?! Làm sao chị có thể nói như thể chị biết tôi?! Chị không có quyền nói bất cứ điều gì!”
Giọng cô ấy run rẩy. Không biết cô ấy đang giận dữ, thất vọng, hay đau lòng. Nhưng, tôi hiểu cảm giác của cô ấy. Là một người đàn ông bình thường, tôi không thể không đồng cảm với cô ấy. Đó có thể chỉ là một cái cớ, hay tôi chỉ đang trút giận, thậm chí có thể là một cách để trốn tránh… Nhưng không nghi ngờ gì, cả hai chúng tôi đều đang đau khổ. Khi chúng tôi so sánh mình với những người tốt hơn, chúng tôi bắt đầu ghét bản thân mình, và điều đó khiến chúng tôi quên đi những khuyết điểm của chính mình.
Vậy nên… nếu những người sáng chói ấy mà phát hiện ra điều này, chúng ta sẽ chẳng còn đường nào để trốn thoát nữa. Có cái cớ đó, chúng ta mới có thể cố gắng. Và dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng muốn bảo vệ con đường thoát thân ấy. Lời cô ấy nói, chẳng khác nào tiếng khóc than. Với những người mạnh mẽ, đó chỉ là lời than vãn.
Thế nhưng, cô ấy đã hét lên như thể mạng sống mình đang bị đe dọa. Nghe vậy, sắc mặt của hội trưởng thay đổi. Gần một tháng nay tôi chưa từng thấy vẻ mặt đó… đó là vẻ mặt mà cô ấy đã từng có trước đây. Chính xác hơn, tôi đoán cô ấy đã trở lại.
“Có vẻ như cô đã hiểu lầm điều gì đó rồi.”
Đó là vẻ mặt của một cấp trên nghiêm khắc.
“Gì…!”
Oguri-chan kinh ngạc trước ánh nhìn sắc lẹm ấy.
“Hãy xin lỗi đi.” Hội trưởng đứng dậy, tuyên bố với vẻ mặt đầy kiêu hãnh.
“Xin lỗi…? Tôi ư? À, tôi hiểu rồi. Chị đã ngay lập tức nhìn thấu lời nói dối của tôi về việc tôi và Shimono-senpai đang hẹn hò. Sau đó chị lại giả vờ bối rối vì chuyện đó. Hơn nữa, bây giờ chị còn đổ lỗi cho tôi nữa. Quả nhiên, người tài giỏi thật sự dễ dàng mọi chuyện. Tôi chỉ cần xin lỗi thôi đúng không? Tôi xin lỗi vì đã nói dối, hội trưởng Kamijou. Như vậy đủ chưa ạ?”
“Tôi hiểu rồi… vậy là cô đã nói dối. Nhưng, đó không phải điều tôi muốn nói. Tôi muốn cô xin lỗi.”
“Tôi vừa mới xin lỗi rồi mà? Còn điều gì nữa mà phải xin lỗi chứ?”
“Đừng xin lỗi tôi. Tôi muốn cô xin lỗi… chính bản thân mình!”
Hội trưởng đang giận dữ, tôi có thể nhận ra điều đó. Cô ấy không phải đang mắng mỏ ai cả, cô ấy thật sự đang nổi đóa.
“Ushiki-san, chính cô đã nói phải không? Về những gì tôi biết về cô. Và cô nói đúng, tôi không hiểu gì về cô cả. Thời gian chúng ta ở bên nhau quá ngắn ngủi để tôi có thể nói rằng mình hiểu cô. Mối quan hệ của chúng ta chưa đủ sâu sắc. Chính vì vậy tôi không hiểu gì về cô cả.”
“Vậy thì đừng có ra vẻ như chị hiểu! Đừng có nói những lời vô nghĩa chỉ để làm mình nghe có vẻ tốt đẹp hơn! Sao lại nói về việc dùng lời lẽ thô tục chứ?! Hiện tại tôi chính là một kẻ tàn nhẫn như vậy! Tôi chính là loại người như thế đó!”
“Không, không hẳn là như vậy.”
“Là sự thật mà!”
“Tôi không biết cô là loại người như thế nào. Nhưng cô phải là người hiểu rõ bản thân mình nhất chứ!”
“…!”
“Cô đang đau khổ, đang dằn vặt, đang bất lực, đó là lý do cô trút giận lên tôi, và cô vẫn ghét bỏ chính mình… Chính vì thế cô đang khóc những giọt nước mắt buồn bã ngay lúc này!”
Hội trưởng tức giận vì Oguri-chan khóc quá nhiều.
“Ugh… Tôi…”
“Tôi không biết cô và tôi cũng không nhận ra cô đang nói dối. Nhưng, tôi có thể dễ dàng nhìn thấu những lời nói dối của cô. Thật dễ dàng nhận thấy rằng cô không hề hạnh phúc chút nào.”
“Hội trưởng Kamijou…”
Hội trưởng nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy.
“Tôi đã chăm sóc vô số người cho đến bây giờ. Đừng đánh giá thấp khả năng nhìn người của tôi.”
“Ư… Oa oa!” Oguri-chan vùi mặt vào ngực hội trưởng và khóc nức nở như một đứa trẻ. “Tôi đã thật sự cố gắng. Tôi đã làm việc rất chăm chỉ. Thế nhưng, chẳng có gì thành công cả, tôi cứ thất bại hết lần này đến lần khác, và ngay cả việc làm lại cuộc đời cũng thất bại thảm hại!”
“Ừ… Tôi đoán mọi thứ không dễ dàng thay đổi như vậy, ngay cả khi cô được trao cơ hội thứ hai. Đặc biệt là khi nói đến việc thay đổi bản thân. Nhưng dù sao đi nữa, Ushiki-san, tôi không nghĩ những nỗ lực thay đổi của cô đã lãng phí chút nào đâu.”
“Thì sao chứ… dù tôi có cố gắng đến mấy, thì có ích gì nếu không có kết quả? Xã hội hoạt động như vậy mà, đúng không? Chính tôi đã chứng kiến rồi. Chỉ nỗ lực thôi không thể giúp sống sung túc được. Cuộc đời không tử tế như thế đâu.” Cô ấy lẩm bẩm trong khi vẫn tiếp tục khóc.
Cô không sai đâu. Thế gian này nào có dung thứ cho bất kỳ ai, mà lòng người cũng chẳng hề nhân hậu đến thế. Chính vì vậy, dù gặp phải chuyện gì, chúng ta cũng phải tiếp tục bước đi. Đó chính là ý nghĩa của việc trở thành người lớn. Nhưng… tôi đã nhận ra, sau khi quay trở lại làm một đứa trẻ, tất nhiên rồi. Đúng là không phải ai cũng tốt bụng… nhưng vẫn có những người thật lòng quan tâm. Có những người sẵn lòng dõi theo sự thay đổi của tôi, những người mà lần đầu tiên tôi đã bỏ lỡ. Giờ đây, họ đã trở thành những người bạn quý giá của tôi. Liệu tôi có thể gọi đó là vô nghĩa không? Nếu tôi không cố gắng hơn nữa, điều này đã chẳng xảy ra. Một lần thử có thể đã thất bại, nhưng một kết quả khác đã hiện diện. Kết quả không chỉ hiển hiện khi ta đạt được mục tiêu hay không. Và tôi biết cô đã vất vả thế nào sau khi du hành ngược thời gian. Tất cả có thật sự là vô ích không? Cô đã không thu được gì ư?”
“Ưm…”
“Cô đã tìm thấy những người bạn tuyệt vời, phải không? Cô đã quen biết những người mà lẽ ra cô sẽ chẳng bao giờ tương tác cùng. Và tất cả đều nhờ vào những gì cô đã làm.”
“Ư… Oa oa oa…”
“Vậy nên, xin cô đừng tự trách mình nữa nhé? Cũng như những người quan tâm cô, cô cũng cần phải tử tế với chính bản thân mình.”
“Aaa… Tôi xin lỗi… Trưởng phòng Kamijou, tôi xin lỗi…”
“Tôi cũng xin lỗi. Tôi không nhận ra cô lại đau khổ đến thế.”
Vị trưởng phòng này thật ngốc. Cô ấy cứ mãi giảng giải cho người khác về sự tử tế, nhưng bản thân lại dịu dàng hơn bất cứ ai. Cô Ayaka… có lẽ cô đang lo lắng cho cô con gái siêng năng, ngốc nghếch, hẹp hòi của mình… nhưng con bé đã trở thành một người lớn tuyệt vời và một cấp trên đáng kính rồi. Sau khi Oguri-chan khóc thêm một lúc, cô bé rời khỏi trưởng phòng và ngẩng đầu nhìn cô ấy.
“Trưởng phòng Kamijou… Chị thích Tiền bối Shimono, phải không?”
“Đúng vậy, tôi thích cậu ấy. Tôi hiểu cô quan tâm cậu ấy nhiều đến mức nào, và cô đã đau khổ ra sao, nhưng tôi vẫn không thể từ bỏ cậu ấy.”
“Với một con người hoàn hảo như vậy làm đối thủ, tôi còn hy vọng gì nữa chứ…?”
“Cô cứ đánh giá tôi quá cao, cô Ushiki ạ. Tôi đâu phải là siêu nhân.”
“Tôi sốc quá! Chị có thể nói ra điều đó với gương mặt và thân hình hoàn hảo đến thế ư?!”
“L-Lại nữa rồi! Cô chỉ nhìn thấy bề ngoài đó thôi! Hơn nữa, cô cũng dễ thương và đáng yêu lắm mà!”
“Tôi chỉ dùng kiến thức có được sau khi du hành thời gian để khiến mình trông dễ thương hơn thôi! Đừng so sánh tôi với một con quái vật sinh ra đã hoàn hảo chứ!”
“Quái vật sinh ra đã hoàn hảo… cô làm tôi nghe như một con quỷ vậy!”
Ơ, tại sao bây giờ họ lại cãi nhau thế? Có lẽ hai người này thật sự khắc khẩu, như chó với mèo vậy.
“Hơn nữa, một người bình thường nào có thể trở thành trưởng phòng ở tuổi 28 chứ?! Ngay cả những người tài năng nhất cũng chỉ có thể lên đến trợ lý quản lý! Hay là chị đã du hành thời gian nhiều lần để tăng cường kỹ năng của mình?!”
“Nếu tôi có thể tự do du hành thời gian như vậy, thì tôi đã chẳng gặp nhiều rắc rối đến thế này. Tôi cứng đầu hơn cô nghĩ nhiều đấy! Và… tôi liên tục cầu xin sự chú ý. Khi cô nhắc đến, tất cả những hành động của tôi trong tháng vừa qua cuối cùng cũng có ý nghĩa! Tôi muốn đào một cái hố và trốn trong đó suốt đời!”
“Cái quái gì thế này, chị đã nghiên cứu mấy thuật ngữ otaku sau lần hợp tác offline gần nhất à?! Nếu chị cũng gia nhập hội này nữa, thì tôi còn biết đi đâu! Ít nhất thì chị cũng phải quyết định là người bình thường hay là một đứa mọt sách chứ!”
“Tôi thậm chí còn chẳng hiểu cô đang nói gì nữa!”
Thật ra, tôi có thể quay lại không? Tôi thấy lạnh quá. Các ngón tay của tôi đang tê dại rồi.
“Dù sao thì, tôi đã xin lỗi rồi! Vậy nên nếu tôi thấy chị và Tiền bối Shimono quá thân thiết, thì tôi nhất định sẽ cản đường chị đấy!”
“Cô đang tuyên chiến với tôi đấy à?!”
“Tôi về đây! Ngoài ra, làm ơn đợi một lát rồi hãy quay lại nhé, tôi không muốn họ nghĩ chúng ta hòa hợp. Tôi không thích kiểu tình bạn có được bằng cách trao đổi nắm đấm này đâu.”
“Ô-Okay…”
Rốt cuộc thì Oguri-chan vẫn cứ phải là nhất, nhỉ? Nếu Oguri-chan như lửa, vậy thì Hội trưởng lại như băng. À đúng rồi, chẳng phải ở công ty có người gọi cô ấy là “Nữ hoàng Băng giá” sao? Tôi hồi tưởng lại chuyện cũ, đúng lúc Oguri-chan bước về phía mình. Chết tiệt. Nếu không chuồn lẹ, cô ấy sẽ phát hiện ra mất… Nhưng đã quá muộn rồi. Cô ấy chạm ánh mắt với tôi, kẻ đang nấp sau cây cột.
“Chào c-cô.”
“Nghe lén cuộc trò chuyện của hai thiếu nữ, anh đúng là tên biến thái nhỉ?”
“Tôi xin lỗi…”
“Anh đến kiểm tra xem tôi đã xin lỗi đàng hoàng chưa, phải không? Tiền bối đúng là lắm chuyện thật đấy.”
“Hừm, bị cô đoán ra rồi sao?”
“Thấy chưa, tôi đã xin lỗi tử tế mà.”
Chỉ có thể nói là cô chỉ xem xét mỗi kết quả thôi! Ý định xin lỗi ban đầu của cô rõ ràng là con số 0 tròn trĩnh mà!
“Đã nghe hết rồi thì chắc tôi không cần phải nói dối nữa. Sở dĩ Hội trưởng Kamijou không lên sân thượng là vì tôi đã lừa cô ấy.”
“…Thật ra tôi cũng đoán được đôi chút.”
“Cô ấy thật ra đang đợi dưới gốc cây ngân hạnh. Đó mới là nơi tin đồn nói đến ban đầu. Và như anh thấy đấy, cô ấy có thể khá lãng mạn.”
Cô là người cuối cùng có thể nói ra câu đó, sau khi đã tỏ tình với tôi dưới gốc cây ngân hạnh.
“Đây ạ, Tiền bối,” Cô nói, đưa cho tôi chiếc vòng cổ có mặt nhẫn mà tôi vừa tặng. “Anh có thể lấy lại. Ban đầu anh hẳn là muốn tặng nó cho Hội trưởng Kamijou, phải không?”
Tôi nhận lấy chiếc vòng và săm soi nó. Sau đó, tôi đặt nó trở lại tay cô.
“Tôi tặng cái này cho Oguri-chan.”
“Hả? Nhưng… tôi vừa lấy nó trước khi anh có cơ hội mà?”
“Thật ra tôi đã do dự không biết nên tặng nó cho cô hay cho Hội trưởng, nên cô không có trộm gì hết.”
“…” Oguri-chan cúi đầu nhìn chiếc vòng cổ.
“Một lần nữa, Oguri-chan, tôi không thể chấp nhận tình cảm của cô. Tôi vẫn thích cô Kamijou Touka. Nhưng, tôi rất vui vì đã gặp được cô theo cách này. Trong dòng thời gian trước, tôi chỉ sống những ngày tháng như một nhân viên văn phòng tẻ nhạt, thậm chí chưa từng gặp cô ở công ty. Tôi còn chẳng nhận ra mình may mắn đến nhường nào.”
“Đương nhiên rồi… Đó là ý nghĩa của việc trở thành người lớn mà.”
“Đúng vậy, tôi đồng ý. Chính vì thế, khi quay trở lại thời điểm này, tôi được đoàn tụ với Nao và Onikichi, gặp được Tiền bối Biwako, và trở thành bạn với Hội trưởng… và cô vẫn lại tỏ tình với tôi lần nữa. Tôi nhận ra rằng có những điều không nên bị lãng quên, ngay cả khi chúng ta trưởng thành.”
“Tiền bối Shimono…”
“Vậy cảm ơn cô, Oguri-chan.” Tôi cúi đầu.
Tôi đã lặp đi lặp lại hành động này không biết bao nhiêu lần rồi. Vì Oguri-chan đã dốc hết sức để tỏ tình, tôi phải đáp lại một cách tương xứng.
“Đủ rồi, Tiền bối Shimono. Vậy tôi sẽ vui vẻ nhận lấy món quà cảm ơn này.”
Có vẻ như hai chúng tôi đã định sẵn sẽ lặp đi lặp lại cùng một chuyện.
“Tôi không nghĩ Hội trưởng Kamijou sẽ vui vẻ khi nhận một món quà đã qua tay đâu.”
“Oguri-chan, cô đúng là một khách hàng khó tính.”
“Đó là tính cách của tôi mà.” Cô mỉm cười với đôi mắt hoe đỏ.
“Cô chỉ cần chờ đợi người hoàn hảo đó xuất hiện và rồi cùng khắc tên của họ vào chiếc nhẫn này cùng với tên cô là được.”
“Anh không nghĩ là lời đề nghị đó có thời hạn sao? Cửa hàng sẽ không đợi mãi đâu.”
“À, cũng phải nhỉ… Xin lỗi.”
“Thật tình… Vậy, anh sẽ ổn chứ? Anh sẽ tỏ tình với Hội trưởng Kamijou đúng không?”
“Đoán ra tôi rồi sao?”
“Đương nhiên rồi. Mà nói đi thì nói lại, tôi cũng không ngại nếu anh bị cô ấy từ chối đâu.”
“Này… cô đừng nguyền rủa tôi như thế chứ?”
“Chỉ để anh biết thôi, tôi không có ý định ủng hộ hai người đâu. Dù hai người có hẹn hò đi nữa, tôi vẫn sẽ cản đường,” cô nói rồi quay lưng về phía tôi.
“Cảm ơn cô, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Cô ấy chẳng đáp lời tôi, chỉ mở cửa rồi khuất bóng vào trong tòa nhà. Để không làm cô ấy thất vọng, tôi nhất định phải cố gắng hết sức mình. Đêm Giáng Sinh… đó chẳng phải là thời điểm lý tưởng nhất sao? Và lần này, tôi chắc chắn sẽ tỏ tình với cô ấy.


0 Bình luận