Kibishii Onna Joushi ga K...
Tokuyama Ginjirou Yom/Yomu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4

Chương 2: Lý do cấp trên né tránh tôi

0 Bình luận - Độ dài: 8,305 từ - Cập nhật:

Nếu bạn yêu thích tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên các trang mạng xã hội, tham gia kênh Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Thứ Tư tuần kế tiếp, sau buổi gặp Oguri-chan ở quán ăn gia đình nọ, tôi nghe được một tin đồn.

“Kamijou Touka mặc bộ đồ thể thao đi học.”

Quy định của trường chúng tôi rất rõ ràng, học sinh phải mặc đồng phục trừ khi tham gia hoạt động câu lạc bộ hay các tiết học thể dục. Thỉnh thoảng cũng có vài thành phần "cá biệt" mặc nguyên bộ đồ thể thao sau giờ thể dục để lên lớp, nhưng chín phần mười là sẽ bị thầy cô mắng và đuổi ra ngoài thay đồ ngay lập tức. Cứ nghĩ đến đó thì làm sao một người như Hội trưởng lại có thể mặc đồ thể thao đi học cơ chứ.

Tôi khó mà tin được. Thế nhưng, nếu không có lửa thì làm sao có khói chứ, chắc hẳn là có chuyện gì đó không hay đã xảy ra. Chỉ mong cô ấy không vướng vào rắc rối nguy hiểm nào… Trong lòng có chút lo lắng, và khi tôi đi dọc hành lang để chuyển lớp học cho tiết thứ ba, tôi thật sự đã nhìn thấy Hội trưởng mặc một bộ đồ thể thao.

“Hả?!”

Thật ư?! Không, có thể cô ấy có tiết thể dục ngay sau đó. Tuy nhiên, những học sinh xung quanh đều không ai mặc đồ thể thao cả. À, có lẽ cô ấy vừa tập thể dục xong, đang đi đến sân trường hoặc nhà thi đấu. Tôi định gọi cô ấy, nhưng khi tôi tăng tốc, cô ấy lại leo lên cầu thang. Và ngay cả khi tôi đi lên theo, cô ấy đã biến mất khỏi tầm mắt tôi. Cô ấy… sẽ không sao chứ?

*

“Này, Nao. Tớ thấy Hội trưởng có vẻ có chuyện gì đó, cậu có biết không?”

Giờ nghỉ trưa đến, tôi tìm đến chỗ của Nao để hỏi cô ấy về chuyện đó.

“Tớ không biết. Mà nếu biết thì cũng không nói cho cậu đâu.” Nao khoanh tay, lườm tôi như một chiến binh chuẩn bị ra trận.

Đúng lúc đó, Onikichi quay về từ cửa hàng của trường, vừa nhai ngấu nghiến chiếc bánh mì xúc xích. Có vẻ như cậu ấy đã không còn phải tiết kiệm tiền một cách vô lý nữa.

“Touka đã mặc đồ thể thao đến trường, đúng không?”

“Chính xác. Tin đồn đó đang lan truyền, nhưng biết tính cách cô ấy thì tớ thấy khó tin.”

“Nhưng tớ vừa nhìn thấy cô ấy mà, này!”

“Thật hả…”

Vì Onikichi nhìn thấy cô ấy vào một thời điểm khác với tôi, vậy thì điều đó có nghĩa là cô ấy thực sự đã mặc bộ đồ thể thao cả ngày.

“Có lẽ không phải cố ý mà là cô ấy lỡ quên chăng?” Nao nhướng một bên lông mày nhìn tôi.

“Quên? Làm gì có chuyện nhầm lẫn giữa đồng phục với đồ thể thao.”

“Cậu hiểu gì về Hội trưởng chứ, thằng Nanaya thối tha!”

Cô ấy đang sỉ nhục tôi đấy à?! Lại còn gắn tên kiểu đó nữa chứ!

“Hôm nay cậu hung hăng thật đấy, Nao.”

“Gọi thằng thối tha là thằng thối tha thì có gì sai hả, thưa ngài.”

“Cậu biến thành ninja rồi à?!”

Thật sự, bạn thuở nhỏ của tôi bị sao vậy?

“Nao bị sao vậy, Onikichi?”

“À… ừm…”

Onikichi trông có vẻ bí từ, chuyện hiếm khi xảy ra.

“Hai cậu không giấu tớ chuyện gì đấy chứ?”

“Câu đó của tớ mới đúng, thằng Nanaya úi xùi!”

“À, ít nhất thì bây giờ nghe dễ thương hơn một chút rồi đấy!”

“Tớ cá là cậu đang có rất nhiều điều trong đầu, Nanacchi. Tớ hoàn toàn hiểu 100% luôn, này!” Onikichi vỗ vai tôi và giơ ngón cái lên.

Ưm… tôi cảm thấy chúng tôi đang nói chuyện lệch sóng, theo cái kiểu đáng sợ ấy. Tuy nhiên, tôi cũng không có thời gian để chất vấn họ nữa. Đã 15 phút trôi qua kể từ giờ nghỉ trưa, và tôi vẫn chưa được ăn món mì Udon yêu thích ở nhà ăn. Đó là khoảnh khắc mà tôi tận hưởng nhất ngay cả sau khi quay ngược thời gian.

“Thôi được rồi, hai cậu cứ làm… bất cứ điều gì hai cậu đang làm đi, tớ đi nhà ăn đây.”

Bỏ lại Nao đang xị mặt và Onikichi đang cố an ủi cô bé, tôi bước ra khỏi lớp học. Vừa đặt chân đến căn tin, tôi mua món Sanuki Udon yêu thích rồi tìm chỗ trống, thì bất chợt ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào. Không thể lẫn vào đâu được, đó chính là mùi của Hội trưởng.

Để tôi giải thích rõ hơn. Vì tôi dành quá nhiều tình cảm cho Kamijou Touka, và cũng vì đã làm việc cho cô ấy nhiều năm, nên tôi có được khả năng đặc biệt là phân biệt mùi của cô ấy với những mùi khác xung quanh mình. Khả năng này có phạm vi khoảng năm mét. Tôi quay người lại, và cô ấy đang ở đó. Quả nhiên là tôi mà.

Đúng như dự đoán, cô ấy mặc bộ đồ thể thao, trước mặt là bốn bát mì ramen, đang quan sát xung quanh. Có lẽ cô ấy cũng đang tìm chỗ ngồi. Thật đáng yêu làm sao. Và bốn bát mì ramen kia chắc hẳn cũng nặng lắm. Cánh tay cô ấy đang run lên khi cầm khay… Khoan đã, bốn bát ư?! Cô ấy chuyển sang làm mukbang rồi à?!

Cuối cùng cô ấy cũng tìm được một chỗ trống, ngồi xuống với lưng thẳng tắp, rồi cầm lấy lọ bột ớt bảy vị. Cô ấy mở nắp ra, và… BÙM! Cô ấy đổ hết cả lọ vào bát mì của mình ư?! Ngay cả khi cô ấy không nhạy cảm với đồ cay, thì chừng đó cũng quá nhiều rồi. Giờ thì cô ấy tham gia thử thách ăn cay sao? Cô ấy đúng là một Youtuber đích thực rồi. Nhưng, có lẽ cô ấy thực sự ổn với chuyện đó…

“Cay quá.”

Thì ra là vậy ư?! Cô ấy đang rơm rớm nước mắt kìa!

“Đau quá.”

Tôi không thể nhìn cảnh này thêm được nữa! Cô ấy vừa húp mì vừa khóc kìa! Và cả căn tin đang trở nên ồn ào. Trong lúc tôi đang bối rối nhìn cảnh tượng đó diễn ra, vài cô gái năm hai khác tiến đến và an ủi cô ấy với giọng điệu lo lắng.

“Kamijou-san, bạn ổn chứ?”

“Cay.”

“Bạn có ăn hết chỗ mì còn lại được không?”

“Không ăn được.”

“Không sao đâu. Tớ sẽ gọi một bạn nam qua, bạn có muốn ăn mì của tớ không?”

“Có.”

Xin lỗi chứ, sao cô ấy lại nói chuyện và hành động như một đứa trẻ mẫu giáo đang được người trông trẻ dỗ dành thế kia?! Và nếu không ăn được thì tại sao ngay từ đầu lại gọi mì ramen chứ?! Chưa kể cô ấy tự mình làm cay từ bát đầu tiên nữa chứ! Cô gái đi cùng Hội trưởng gọi một tiền bối nam qua, người đó bắt đầu húp mì. Vài cậu con trai khác cũng định với tay lấy bát mì mà Hội trưởng đã ăn dở, nhưng bị các cô gái khác ngăn lại.

Cảnh tượng này đủ khiến đầu óc tôi loạn cả lên, nhưng tôi không thể để món Udon của mình nguội đi được nên tôi ăn nhanh nhất có thể, rồi với lấy đôi đũa gần đó.

“Thật sự là chuyện gì vậy chứ?” Tôi lẩm bẩm một mình.

“Điên rồ đúng không? Haha.”

Tôi nghĩ mình vừa ngửi thấy một mùi nước hoa đặc trưng rất gần, khi thấy Tiền bối Biwako ngồi xuống cạnh tôi, tay cầm món cà ri.

“Chào Tiền bối Biwako.”

“Chào, chào, chào! Cô ấy cứ như vậy cả tuần nay rồi đó, cậu biết không. IQ của cô ấy chắc chắn đã giảm sút rồi.”

“Thật vậy sao? Vậy có chuyện gì xảy ra? Tiền bối Biwako có biết chuyện gì đã khiến cô ấy ra nông nỗi này không?”

“Không, không có chút manh mối nào.”

“Tôi hiểu… Tôi cảm thấy Nao và Onikichi có thể biết, vậy thật sự là tiền bối không có chút ý niệm nào sao?”

“Hoàn toàn không. Không biết chuyện gì đã xảy ra với Touka nữa.”

Tôi hơi nghi ngờ Tiền bối Biwako, nhưng cái cách cô ấy nói ra thì có vẻ như cô ấy không liên quan. Và nếu cô ấy không biết, thì điều đó chỉ càng làm tôi thắc mắc hơn. Nao và Onikichi rõ ràng là biết nhưng cũng không muốn nói cho tôi.

“Thôi nào, cô ấy dễ thương vậy mà, có vấn đề gì lớn đâu chứ?”

“Vô tư như mọi khi. Tôi cũng đồng ý một nửa.”

“Chỉ một nửa thôi ư? Tên khốn Nananosuke!”

“Không như tiền bối, dù gì tôi cũng có lương tri mà.”

“Nhưng cậu đồng ý một nửa mà, rõ ràng là không đúng, haha.”

“Ít nhất thì tôi cũng nhận thức được điều đó.”

“Nananosuke, người ta không nói rằng lương tri là tập hợp những định kiến mà cậu có được cho đến khi trưởng thành sao?”

“Tiền bối đang ném một luận điểm logic vào tôi một cách đột ngột đấy à?!”

“Ừm, Biwa đang dần hình thành những sở thích mới. Nhưng cô bé lại tập trung vào bản thân mình, chứ không phải những định kiến cũ.”

“Nghe cậu nói cứ như một triết gia vậy!”

Thật không ngờ, cái kẻ phá vỡ hoàn toàn lẽ thường và quan niệm của tôi về thế giới lại là một cô gái chẳng mấy đặc biệt.

“Thôi mà, Touka lúc nào cũng quá cứng nhắc, buông thả một chút như vậy cũng đâu có sao, phải không? Cứ để ý em ấy một chút là được rồi.”

“Cậu nói rất đúng.”

Thế là, hai chúng tôi tiện thể phớt lờ luôn cái vấn đề đó, chỉ chuyên tâm thưởng thức món ăn ngon lành trước mặt.

*

Khoảng một tuần sau đó, những tin đồn về việc Kamijou Touka vụng về hơn mức bình thường nhanh chóng lan khắp trường, tạo nên vô vàn giai thoại về cô bé. Một trong số đó là sự kiện “Kamijou Touka Khóc Lóc Om Sòm Trước Máy Bán Hàng Tự Động”. Hầu hết học sinh đều biết về khu vực bí ẩn tại các máy bán hàng tự động trong trường. Những hình ảnh minh họa trên nút bấm thường bị mờ do bị ấn quá nhiều, nhưng có một nút lại in hình dấu hỏi. Bạn cũng thường xuyên thấy loại máy này ở ngoài thị trấn. Giá của nó rẻ hơn những loại khác, nhưng bạn không thể biết mình sẽ nhận được loại nước gì.

Khu vực bí ẩn ở máy bán hàng tự động trong trường chúng tôi cũng tương tự, nhưng thay vì tiết kiệm 200 yên để nhận ngẫu nhiên một loại nước, bạn sẽ nhận được một thứ hoàn toàn khác biệt. Đó là một loại chất lỏng không rõ nguồn gốc, đảm bảo hương vị kinh khủng. Nó thường được dùng để phạt trong các cuộc cá cược, được đồn là trà khổ sâm hoặc nước ép quả hắc mai biển, nhưng vì học sinh trung học bình thường chẳng có cơ hội nếm thử những thứ đó, nên nó vẫn là một loại chất lỏng bí ẩn.

Tuy nhiên, cũng có một tin đồn khác lan truyền rằng, nếu may mắn tột độ, bạn có thể rút được một chai nước ép hỗn hợp siêu ngon. Theo nguồn tin của tôi, cơ hội đó chỉ là 1/1000. Và người đã may mắn nhận được chai nước ép hỗn hợp ấy không ai khác chính là Kamijou Touka. Không những vậy, cô bé chỉ thử khu vực bí ẩn này ba lần, và cả ba lần đều nhận được nước ép hỗn hợp. Cá nhân tôi thấy điều đó hoàn toàn vô lý, và tôi cho rằng máy bán hàng tự động này được cài đặt AI chỉ dành phần thưởng lớn cho những mỹ nhân như cô ấy.

Thành thật mà nói, tôi rất tự tin vào giả thuyết của mình, nhưng truyền thuyết này giờ đây đã sụp đổ trong sự kiện nói trên. Ngày hôm đó, vị hội trưởng rõ ràng đã đứng trước máy bán hàng tự động ở góc tiền sảnh, nhấn nút khu vực bí ẩn. Cô ấy mở lon nước, uống vài ngụm lớn, rồi dường như nhận ra mình đã không trúng nước ép hỗn hợp, đó là lý do cô bé khụy xuống và bắt đầu khóc òa. Và đó là kiểu khóc nức nở như một đứa trẻ.

“Con muốn uống nước ép hỗn hợp!”

Đó là những gì cô bé đã hét lên, theo lời kể. Tôi hiểu cảm giác của cô ấy khi nhận được thứ nước tệ hại từ khu vực bí ẩn sau khi đã liên tục có được nước ép hỗn hợp, rồi nhận ra đây mới là cách hệ thống hoạt động. Ý tôi là, khi rút được món đồ vàng ba lần với tỷ lệ 1 trên 1000, tôi đoán cô ấy sẽ mong đợi mình may mắn lần thứ tư, và cô ấy cảm thấy bị phản bội khi điều ước không thành hiện thực.

Đương nhiên, chỉ mất mười phút để giai thoại về sự vụng về này ra đời. Vì cô bé không ngừng khóc, các học sinh khác lại vây quanh cô ấy như lần ở nhà ăn, đưa cho cô ấy chai nước ép hỗn hợp của mình nếu có. Theo lời một tiền bối có mặt tại hiện trường…

“Ngay cả lúc khóc, gương mặt cô bé vẫn xinh đẹp như mọi khi.”

…anh ta nói vậy. Im đi được không? Mấy người cứ chiều hư hội trưởng mãi thôi.

Sự việc tiếp theo mang cái tên thật khớp: "Vụ Tai Nạn Sợi Tóc Ngàn Cân". Chuyện này thì tôi nghe chính miệng tiền bối Biwako kể lại. Tiền bối nói rằng chúng tôi nên tiếp tục trông chừng cô bé hội trưởng hậu đậu đáng yêu kia, nhưng sau khi nghe tin về sự việc trước đó, tiền bối càng lúc càng lo lắng, bèn quyết định bám sát hội trưởng. Và rồi, sự việc đã xảy ra. Cô bé hội trưởng bỗng dưng rút ra một cây kéo từ trong ngăn bàn.

"Phải cắt tóc thôi."

Tiền bối Biwako dường như đã chộp lấy tay cô bé hội trưởng đúng lúc định đưa kéo lên tóc. Phản ứng của tiền bối Biwako nhanh đến mức khó tin! Cuộc đối thoại sau đó của hai người họ dường như diễn ra như sau:

"C-Cậu đang làm gì thế, Touka?"

"Tớ phải cắt tóc."

"Tại sao?"

"Vì tớ cần cắt tóc bob."

"Nhưng tóc cậu dài và đẹp như vậy, cắt đi thì phí lắm!"

"Có người bảo tớ cắt."

"Cái gì? Ai nói với cậu thế?"

"Ừm... Không nhớ."

Ngay lập tức, tiền bối Biwako nhìn quanh, gọi tất cả mọi người lại để cùng khuyên nhủ cô bé hội trưởng.

"Cậu đừng cắt tóc nhé, Kamijou-san."

"Giờ trông cậu đẹp hơn nhiều."

"Đúng đấy, tớ đồng ý!"

"Kiểu tóc này hợp với cậu hơn nhiều!"

Dù sao thì, họ đã nói đủ mọi cách để thuyết phục cô bé hội trưởng, và cô bé ấy dường như đã từ bỏ ý định cắt tóc. Truyền thuyết này do tôi tự tạo ra sau khi tiền bối Biwako kể cho tôi nghe chuyện này với vẻ mặt kiệt sức. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tiền bối Biwako không có mặt ở đó chứ?

Sự việc thứ ba được đặt tên là "Vụ Madonna Triệu Người Yêu". Ngay cả sau một tuần kể từ lần phát hiện đầu tiên, Kamijou Touka vẫn hành xử kỳ lạ. Những câu chuyện lan truyền khắp trường như cháy rừng, với vô số nam sinh có những tưởng tượng kỳ quái của riêng mình.

"Nếu là bây giờ, có lẽ cô ấy sẽ đồng ý lời tỏ tình của mình phải không?"

Suy luận này lan truyền rộng rãi, và hóa ra, cô bé hội trưởng đã nói "có" với tất cả những lời tỏ tình được đưa ra. Mà thật ra, câu "có" của cô bé ấy lại là...

"Kamijou-san, xin hãy hẹn hò với tôi!"

"Tại sao?"

"Tại sao... Bởi vì tôi muốn?"

"Và rồi chuyện gì sẽ xảy ra?"

"À... Tôi sẽ hạnh phúc?"

"Cậu sẽ hạnh phúc ư?"

"Vâng..."

"Được thôi."

"Thật ư?! Tuyệt vời!"

Chuyện là thế đó. Khi người đầu tiên thành công, tất cả các chàng trai khác liền kéo ra sân, gào lên "Hẹn hò với tôi đi!", tạo nên một vòng xoáy địa ngục. Cuối cùng, dù tất cả đều biết cô bé ấy đã đồng ý với vô số chàng trai khác, giờ đây họ đều tự nhận mình là bạn trai của Kamijou Touka. Họ muốn ghi khắc sự thật này vào lịch sử, gây ra thêm một cuộc chiến vô ích nữa. Tôi tràn đầy sự tức giận, khó chịu, thất vọng, và đủ thứ cảm xúc khác, nhưng người không thể tha thứ cho điều đó hơn cả lại là cô nàng không có bạn trai, người luôn ngồi cạnh hội trưởng. Cô ấy đã cho họ một bài học nhớ đời. Tất nhiên, các chàng trai cũng có lỗi. Nhưng cô bé hội trưởng cũng y như vậy, ngây thơ đến mức không thể tin được, và điều đó cũng gây sốc không kém, khiến tôi đau lòng.

Đau lòng vì việc cô bé ấy đến trường mặc áo thể dục và ăn bốn tô mì ramen thực sự rất đáng yêu (dù cô bé ấy đã không còn mặc áo thể dục đến trường nữa). Cứ đà này, mọi thứ có thể sẽ leo thang. Kể từ lễ hội văn hóa, tôi còn chưa có một cuộc trò chuyện tử tế nào với cô bé hội trưởng, nhưng với tình hình khó xử hiện tại, tôi nghi ngờ điều đó sẽ thành công. Dù sao đi nữa, tôi phải hỏi cô ấy trực tiếp, đó là điều tôi đã quyết định.

Trong nửa đầu tháng 12, tôi bước trên sàn nhà được đánh bóng sau khi tan học, đến bậc thang dẫn lên lầu hai. Tôi không thể không hồi tưởng về tháng 6. Đó là ngay sau khi tôi trở về khoảng thời gian này và lần đầu tiên tiếp xúc với cô ấy trong khoảng thời gian này.

Kể từ dạo đó, bao nhiêu chuyện đã xảy ra, và khoảng cách giữa tôi và Hội trưởng đã rút ngắn đi đáng kể. Dù có không ít rắc rối xen vào, nhưng tôi tin rằng chúng tôi đã vượt qua được. Hãy tự tin lên, Nanaya. Khác hẳn với nửa năm về trước, tôi bước lên cầu thang với một khí thế ngời ngời. Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, và tại sao cô ấy lại không lên sân thượng trong lễ hội văn hóa, đã đến lúc phải tìm ra câu trả lời.

Đứng trước cửa lớp 2-3, tôi hít một hơi thật sâu. Để xua đi sự căng thẳng, tôi mở tung cánh cửa một cách dứt khoát.

“Kamijou-senpai có ở đây không ạ?”

Tất cả học sinh đang chuẩn bị ra về đều quay phắt lại nhìn tôi. Trong số đó, có cả Kamijou Touka. Mắt chúng tôi chạm nhau, và… VÙ!

“Ấy, đừng chạy!”

Ngay giây phút cô ấy vừa nhìn thấy mặt tôi, cô ấy liền vồ lấy cặp sách rồi lao thẳng ra cửa đối diện, chạy bán sống bán chết. Tôi dời ánh mắt theo bóng cô ấy, đuổi theo sau.

“Hội trưởng! Sao cô lại chạy trốn tôi?!”

Không biết có phải giọng tôi đã vọng đến tai cô ấy hay không, nhưng cô ấy chẳng buồn quay đầu lại, cứ thế chạy biến xuống hành lang. Này, cô ấy chạy nhanh kinh khủng! Cô ấy lướt qua khúc cua một cách hoàn hảo, biến mất về phía cầu thang. Tôi cũng nhanh chóng đến được cầu thang, chỉ kịp thấy loáng thoáng bóng lưng cô ấy khi cô ấy mất hút xuống tầng một.

“Thật tình! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!”

Tôi nhảy vọt xuống tầng một và dậm mạnh chân, thấy Hội trưởng chạy về bên phải. Tôi bám theo và rẽ phải. Tôi thấy cô ấy đang chạy hết tốc lực ở đằng xa. Dù tôi đã cố tăng tốc, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi không hề được rút ngắn chút nào. Cứ thế này thì tôi sẽ kiệt sức trước mất. Thật sự, sao cô ấy lại chạy như thể mạng sống đang bị đe dọa vậy? Hay là tôi chính là nguyên nhân khiến cô ấy phát điên? Nếu đúng như vậy, thì chắc chắn nó có liên quan đến chuyện xảy ra trong lễ hội văn hóa. Tuy nhiên, tôi không có thời gian hay sức lực để bận tâm về chuyện đó. Chuyện suy nghĩ cứ để sau đi.

Hội trưởng chạy dọc hành lang, xuyên qua dãy hành lang thông ra nhà thi đấu. Nói cách khác, đó sẽ là một ngõ cụt. Hội trưởng vội vã lao ra khỏi tòa nhà trường, ngay cả dáng chạy của cô ấy cũng đẹp như một bức tranh. Thế nhưng, thứ chặn đứng bước chân cô ấy lại là cánh cửa sắt nặng trịch của nhà thi đấu. Tôi đến được dãy hành lang nối, quan sát hành động tiếp theo của Hội trưởng, người không chút do dự đẩy tung cánh cửa sắt.

Khoan đã, cô ấy nghiêm túc đấy à? Bên trong chắc chắn đang chật kín người đang say mê các hoạt động câu lạc bộ. Tôi có thể nghe thấy tiếng reo hò của đội bóng chuyền và tiếng bóng đập xuống sàn. Tôi có nên theo cô ấy vào không? Thật là ngại chết đi được. Hai học sinh bước vào một không gian không thuộc về mình. Nghe cứ sai sai thế nào ấy. Nhưng trong lúc tôi còn đang do dự, Hội trưởng đã không chút ngần ngại lao thẳng vào nhà thi đấu.

Được rồi, tôi là người lớn, nên tôi sẽ không do dự về chuyện này nữa. Cảm thấy ngại ngùng là chuyện thứ yếu, tôi phải bắt được Hội trưởng trước đã. Tôi lao nhanh dọc dãy hành lang nối và đến được lối vào nhà thi đấu. Tuy nhiên, vì khe hở giữa hai cánh cửa quá hẹp để tôi lọt qua, tôi phải kéo nó mở rộng thêm một chút, việc này đã làm tôi tốn chút thời gian.

Vừa bước vào bên trong, tôi lập tức ngửi thấy mùi thuốc xịt lạnh. Vì tôi từng tham gia câu lạc bộ bóng chuyền hồi cấp hai, mùi hương và bầu không khí này khiến tôi nhớ về những kỷ niệm xưa. Ở phía cuối nhà thi đấu, tôi thấy một cô gái của đội bóng chuyền đang bật cao đập bóng qua tấm lưới màu xanh lục.

Tôi đảo mắt quan sát xung quanh, tìm xem Hội trưởng có thể đang trốn ở đâu. Vài giây sau, tôi phát hiện cô ấy chạy vụt qua tấm lưới chia đôi gian hội trường. Thế là tôi lại tốn thêm mấy giây nữa. Mấy bạn học sinh khác cũng nhận ra sự xuất hiện của Hội trưởng, ai nấy đều ngớ người ra. Tất nhiên, sự chú ý này ngay sau đó cũng đổ dồn về phía tôi. Tôi đành cúi đầu xin lỗi rồi ba chân bốn cẳng chạy dọc theo bức tường. Ừm, đúng là vẫn ê chề kinh khủng. Vừa chạy qua tấm lưới giữa hội trường, tôi lại lần nữa mất dấu Hội trưởng.

Cô ấy hình như cũng không trốn đâu đó gần sân khấu. Hay là cô ấy đã chạy lên khán đài? Tôi ngẩng đầu nhìn lên, nhưng tất cả những gì tôi thấy chỉ là rèm cửa và không một bóng người. Cô ấy đã chạy đi đâu mất rồi? Sẽ tệ lắm nếu cô ấy trốn vào phòng kho nào đó. Nghĩ đoạn, tôi liếc nhìn sang sân bóng chuyền nữ.

“Cái cô gái kia đang làm cái gì thế kia?!”

Hội trưởng vẫn còn mặc nguyên đồng phục học sinh, cặp sách thì đeo trên vai, đứng xếp hàng cùng những cô gái khác đang chờ tập đập bóng. Hiểu được sự hoang mang của họ, ai nấy đều bối rối và khó hiểu. Cô gái chuyền bóng dường như còn chưa nhận ra, cứ liên tục chuyền cho họ.

“Tôi chịu. Cái quái gì đang xảy ra vậy.”

Cảnh tượng này quá sức chịu đựng đối với cái bộ não tội nghiệp của tôi, khiến tôi đơ người ra. Trong lúc đó, đến lượt Hội trưởng, người chuyền bóng đưa ra một pha đỡ bóng hoàn hảo. Ý tôi là, cô ấy rõ ràng bị cận thị nặng, liệu cô ấy có nên là người chuyền bóng hay không? Quả bóng bay lên không trung, Hội trưởng bắt đầu chạy về phía nó. Cô ấy chẳng có chút kinh nghiệm nào, đúng không? Dáng cô ấy thật đẹp, và cô ấy bật nhảy lên không trung một khoảng khá cao.

RẦM!

Một tiếng đập lớn vang vọng không gian, khi lòng bàn tay Hội trưởng tiếp xúc với quả bóng tạo thành một cú đập sắc bén, khiến nó bay thẳng về phía tôi… Khoan đã, về phía tôi ư?

“Oái?!”

Quả bóng xoay tròn trong không khí và lao nhanh về phía tôi. Chết tiệt, cô ấy không chỉ tránh né tôi, mà còn định hạ gục tôi vĩnh viễn nữa chứ! Tuy nhiên, như tôi vừa nói, tôi từng chơi bóng chuyền hồi cấp hai, chưa kể còn là libero nữa. Tư thế của cô ấy dù đẹp thật, nhưng vẫn chỉ là một cú đập của dân nghiệp dư, nên đỡ bóng lên thì dễ ợt!

“Oraaaah!”

BỐP!

Quả bóng đập vào cẳng tay tôi, đưa cú đập thẳng trở lại phía Hội trưởng. Quả bóng tôi đỡ thành công vẽ một đường cong tuyệt đẹp trong không khí, rơi vào rổ đựng những quả bóng khác.

““Ooooh!””

Các thành viên câu lạc bộ khác chứng kiến cảnh này không khỏi cất tiếng trầm trồ. Tôi ngượng ngùng gãi đầu. Có vẻ như tôi vẫn còn giữ được phong độ, nhỉ? Có lẽ tôi nên tham gia câu lạc bộ ở trường cấp ba luôn mới phải. Còn về phần Hội trưởng, cô ấy đã chọn tận dụng kẽ hở này để di chuyển trở lại lối vào.

“À, chết tiệt!”

Tôi quay người và đuổi theo cô ấy. Hơn nữa… Áááá, tay tôi đau quá! Chết tiệt! Xương cốt tôi đang kêu la đau đớn! Đã lâu lắm rồi tôi không chơi bóng chuyền, nên có lẽ đó là lý do… hoặc có lẽ Hội trưởng quá mạnh. Đó rõ ràng không phải là cú đập của một người mới bắt đầu. Tôi thật sự phải cẩn thận đừng biến cô ấy thành kẻ thù của mình! Tôi rưng rưng nước mắt và đi về phía lối vào chính, thì thấy Hội trưởng đang lao vút xuống hành lang, quay trở lại tòa nhà trường học. Khi tôi bước ra khỏi hội trường, tôi quay lại một lần để cúi đầu xin lỗi các học sinh khác.

“Xin lỗi vì đã gây ra nhiều rắc rối như vậy!”

Thế là tôi lại đuổi theo cô gái ấy một lần nữa. Phải nói là, đây là lần đầu tiên tôi trải qua một màn rượt đuổi như thế này, nhất là khi người bị đuổi lại là cấp trên của mình. Và bởi vì tôi đã mất thời gian ở chuyện ban nãy, cô ấy lại tạo thêm được một khoảng cách nữa với tôi. Cuối cùng, trước khi tôi kịp bắt kịp, cô ấy đã biến mất vào bên trong tòa nhà trường, khuất khỏi tầm mắt tôi. Có lẽ hôm nay tôi nên bỏ cuộc thì hơn…

Không, còn quá sớm để đầu hàng! Tôi vẫn còn tuyệt chiêu riêng trong tay. Đó chính là tài năng đánh hơi được mùi hương hoa thoang thoảng từ tóc cô ấy! Mùi hương này vương vấn trong hành lang, và tôi chỉ cần bám theo nó thôi.

HÍT HÍT

HÍT HÍT HÍT

HÍT HÍÍT

“Ở trên à?”

Tôi dừng lại trước cầu thang, lẩm bẩm như một thám tử tư. Xuống hay lên, cô gái thiếu quyết đoán ấy thật sự chẳng biết muốn đi đâu cả.

“Cô cứ đợi đấy, Hội trưởng. Tôi nhất định sẽ tóm được cô bằng chiếc mũi tinh tường của mình!”

Cùng với nhiệt huyết hừng hực, tôi lao lên cầu thang. Tôi lên đến tầng hai.

HÍT HÍT

HÍT HÍT HÍT

HÍT HÍÍT

“Còn cao hơn nữa.”

Giờ thì tôi đã lên đến tầng ba.

HÍT HÍT

HÍT HÍT HÍT

HÍT HÍÍT

“Thêm một tầng nữa? Phù.”

HÍT HÍT

HÍT HÍT HÍT

HÍT HÍÍT

“Đây rồi.”

Lên đến tầng ba, tôi đưa mắt nhìn quanh. Chẳng thấy bóng người nào, nhưng mùi hương hoa chắc chắn đã trở nên nồng nặc hơn. Tôi sắp đến gần rồi. Tuy nhiên, việc sử dụng khả năng này khiến cơ thể tôi hao tổn rất nhiều. Cố lên nào, mình ơi… Chúng ta đang ở chặng cuối rồi!

“Á! Kamijou-san, chuyện gì vậy?!”

Sâu trong hành lang, tôi nghe thấy một giọng nữ vang lên từ phòng Hội học sinh. À, thì ra cô ấy chạy trốn vào đó. Tôi tiến thẳng đến văn phòng. CỐC CỐC CỐC, tôi gõ bốn tiếng.

“V-Vâng?”

Giọng nữ ấy lại đáp lời tôi.

“Xin phép.”

Tôi kéo cửa mở toang, bước vào phòng. Nhìn quanh, tôi thấy bốn chiếc bàn dài cùng vài chiếc ghế ống, sắp xếp thành hình chữ nhật. Ngồi đó là bốn thành viên của Hội học sinh, bao gồm cả cô gái đã thắng Nao trong cuộc bầu cử Hội trưởng Hội học sinh. Chắc hẳn giọng nói ban nãy là của cô ấy. Ngoài ra còn có Phó hội trưởng, Thư ký và Thủ quỹ. Người đầu tiên lên tiếng chính là Hội trưởng Hội học sinh.

“Ư-Ưm, tôi có thể giúp gì cho cậu?”

Cô ấy là một cô gái khá dễ thương, tôi nghĩ là tiền bối khóa hai của mình. Những lời hứa trong bài diễn văn của cô ấy rất đơn giản, nhưng chính điều đó đã giúp cô ấy tăng vọt sự nổi tiếng, cho thấy ngay cả một người bình thường cũng có thể làm tốt công việc như một người đa năng. Tôi nghĩ cô ấy rất phù hợp với Hội học sinh. Không như Nao, người mà có lẽ sẽ gây ra một cuộc cách mạng ngay khi được bầu, tôi có thể đặt niềm tin vào cô ấy. Có thể tin tưởng ai đó là điều quan trọng, dù tôi có thấy tội nghiệp cho Nao. Và giờ đây, Hội học sinh đáng tin cậy này đang nhìn tôi khi tôi hỏi cô ấy:

“Kamijou Touka-san có vào đây không?”

“Ơ, tôi không biết?”

Cô ấy nói dối ngay lập tức! Thôi rồi, tôi chẳng thể tin tưởng cô ấy chút nào! Mà cô ấy nói dối cũng tệ nữa!

“Không, tôi dám cá là cô biết. Cô ấy vẫn ở đây, đúng không?”

“K-Không, tất nhiên là không rồi.”

Cô ấy là một trong những kẻ nói dối tệ nhất mà tôi từng thấy. Không ngờ họ lại che chở cho cái kẻ nguy hiểm mà tôi đang truy tìm… Chà, thực ra chỉ có tôi mới coi cô ấy là nguy hiểm thôi. Có lẽ cô ấy chỉ bị ảnh hưởng bởi tất cả những mỹ nhân trong lớp mình. Rằng sự tốt bụng của cô ấy đã phản tác dụng. Tuy nhiên, tôi có công lý đứng về phía mình, và tôi chẳng quan tâm nếu công lý của tôi có mục nát đi chăng nữa! Tôi chỉ đang nghĩ cho bản thân thôi!

“Tôi vừa nghe thấy một giọng nói gọi tên Kamijou-senpai. Đó là giọng của cô, đúng không, Hội trưởng.”

“Tôi không phải là Hội trưởng!”

Nàng ta cứ cố chối bỏ chức vị của mình để nói dối. Đôi mắt xoay tít như đèn cù, trông chẳng khác nào máy đánh bạc trong sòng casino! Thật tình, bịa ra một lời nói dối trắng trợn như vậy mà cũng định qua mặt tôi ư?

“Nói dối tôi như thế chỉ phí công thôi.”

“Là sự thật mà? Em đâu phải Hội trưởng Hội học sinh.”

“Cái đó không phải lời nói dối tôi đang nói đến!”

Cuộc khẩu chiến giữa chúng tôi tiếp diễn trong chốc lát, thì một thành viên khác của hội học sinh đứng dậy, chặn lối vào sâu bên trong phòng của tôi. Đó là một cô gái đeo kính với ánh mắt sắc lạnh.

“Nhìn màu dép của cậu, chắc là học sinh năm nhất, phải không? Cậu không thấy giọng điệu mình đang dùng để nói chuyện với Hội trưởng Hội học sinh là không phù hợp sao?”

“Thấy chưa, cô ấy cũng gọi cậu là Hội trưởng đó! Tôi nghe rõ ràng!”

“Đúng vậy, cô gái kia chính là Hội trưởng Hội học sinh,” cô gái đeo kính khẳng định.

“Được rồi, tôi biết rồi, dù sao thì tôi cũng mừng là cuối cùng cô đã chịu thừa nhận…” Tôi thở dài.

“Nhưng đúng là Kamijou Touka không có ở đây.” Cô ấy nói, gọng kính lóe sáng.

“Không thể nào. Chúng ta đang ở góc tầng bốn, căn phòng này chỉ có một lối ra vào. Tôi chắc chắn đã nghe thấy tiếng từ căn phòng này, và cô ấy không hề rời đi.”

“Dù cậu có nói vậy, sự thật là cô ấy không có ở đây. Với tư cách là thủ quỹ Hội học sinh, học sinh năm hai Kiryuusaka Sakurako, tôi có thể xác nhận điều đó!”

“Cô nói chuyện cứ như thể cô mới là Hội trưởng Hội học sinh ấy!”

“Nhưng cô ấy mới là Hội trưởng, không phải tôi.”

“E-Em không phải mà~?”

“Đúng là một mớ bòng bong!”

Nhưng giờ nghĩ lại, hình như tôi đã từng gặp cô thủ quỹ này ở đâu đó rồi thì phải… Cảm giác quen thuộc này mạnh mẽ quá… Cứ như thể tôi đang sống lại ký ức. À, chờ một chút… Kiryuusaka là một cái tên lạ lùng thật.

“Lớp trưởng!”

“Lớp trưởng? Tôi là thủ quỹ, còn cô ấy là Hội trưởng Hội học sinh.”

“Thôi đủ rồi! Kiryuusaka-san, cô có em gái không?”

“Có, một đứa em gái ngốc nghếch. Học lớp 1-7.”

“Tôi biết ngay mà!”

Cô ấy là chị gái của cô Lớp trưởng quái thai ở lớp tôi. Cái tính ham tiền chắc chắn là di truyền trong gia đình này, ha? Chết tiệt, mình lại đụng phải một đối thủ mạnh rồi…

“Thôi được rồi, đến đây là đủ. Học sinh bình thường không được phép vào văn phòng Hội học sinh, vậy nên hãy rời đi ngay lập tức.”

“Trường mình có cái quy định hà khắc như vậy từ bao giờ thế?! Đây đâu phải anime!”

“Im lặng! Mau đi đi!”

Cô ta quả là cứng đầu. Tại sao cô ta lại phải cố gắng che giấu cho Hội trưởng đến vậy chứ… À.

“Tiền, phải không.”

Tai của Kiryuusaka-san khẽ giật.

“…Cái gì?”

“Tôi cá là cô ấy đã trả tiền cho cô để giấu mình ở đây, đúng không?!”

“Đồ khốn… Sao cậu có thể bất lịch sự với tiền bối như vậy chứ?!”

“Là cô gợi ý mà!”

Cô ta y hệt cô Lớp trưởng!

“Tôi chỉ hành động theo số tiền mình được trả!”

“Cô không phản bác lại luôn à?!”

“Giờ thì đi đi! Kamijou Touka đang trốn trong căn phòng này!”

Điều này có nghĩa là cô ấy chắc chắn đang ở đây, đâu đó trong phòng, nhưng nếu tôi không trả đủ tiền, cô ta sẽ không chịu nói chi tiết. Nếu tôi không chịu “nhả” tiền ra, tôi sẽ bị đuổi cổ.

“Bao nhiêu?”

“Cậu vẫn còn định ở đây à? Mau ra ngoài đi.”

“Một ngàn yên.”

“Tôi không có thời gian chơi trò vô ích như vậy.”

“Hai ngàn yên.”

“Chúng tôi đang bận đấy, cậu biết không?”

“…Năm ngàn yên.”

“Trời đất quỷ thần ơi, sao một học sinh bình thường lại làm phiền chúng tôi chứ.”

“…Mười ngàn yên.”

“Phù, chúng tôi bận quá đi mất.”

“Ba mươi ngàn yên!”

“Có chuyện gì thế, năm nhất? Cậu cần lời khuyên về việc gì sao? Tôi không ngại lắng nghe đâu, vậy nên cứ ngồi xuống đi. Tôi sẽ pha trà cho cậu nữa.”

Kiryuusaka-san kéo ghế ra trước mặt tôi, lấy một tách trà và đặt lên bàn. Chạy quanh nãy giờ khiến cổ họng tôi khô khốc, nên tôi vui vẻ nốc cạn tách trà được mời rồi nói với Kiryuusaka-san.

“Tôi muốn cô giao Kamijou Touka-san ra đây.”

“Cô ấy đang trốn trong cái tủ khóa kia kìa.”

“Cảm ơn cô rất nhiều. Tôi sẽ trả tiền sau.”

“Đã rõ.”

Giờ đây tôi đã mất hơn nửa số tiền mừng tuổi dành dụm mấy năm trời. Khoản đó tôi định dùng để mua một chiếc đồng hồ đeo tay, nhưng thôi, đằng nào thì chiếc đồng hồ đó cũng sẽ sớm biến mất, nên cũng chẳng sao. Cứ tiêu khi còn tiêu được. Tôi tiến về phía chiếc tủ khóa mà Kiryuusaka-san đã chỉ. Đó là một chiếc tủ nhỏ xíu, vừa đủ cho một người ngồi lọt vào bên trong. Khi tôi kéo cửa tủ ra…

“……”

Chào đón tôi là vị Hội trưởng đang ôm gối ngồi thu lu.

“Đồ phản bội…”

Cô ấy úp mặt vào đầu gối, nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ, giọng nói yếu ớt vang vọng khắp phòng Hội học sinh.

521.png?w=548

*

Chúng tôi chuyển đến phòng học trống của lớp 1-7. Hội trưởng và tôi ngồi đối diện nhau tại một chiếc bàn đặt ở cuối phòng. Vì sợ cô ấy sẽ bỏ chạy lần nữa, tôi đã ngồi quay lưng ra phía hành lang, còn mặt thì hướng về bảng đen, đoạn hỏi cô ấy:

“Sao cô lại bỏ chạy?”

“Không hề.” Hội trưởng vùi đầu vào hai cánh tay, đáp lại cộc lốc.

“Không, rõ ràng là cô đang bỏ chạy.”

“Đó chỉ là tập thể dục thôi.”

Ừm, chạy, tập nhảy, và leo cầu thang thì cũng có thể xem là tập thể dục thật.

“Dạo này cô bị làm sao vậy? Có gì đó không ổn với cô.”

“Im đi.”

“Cô không còn như mọi khi nữa.”

“Tôi là Hội trưởng.”

“Đúng vậy. Vậy thì Hội trưởng đã bị làm sao? Chuyện này có liên quan đến lễ hội văn hóa không?”

“Không biết, không quan tâm.”

Đúng rồi, cô ấy đã khóa chặt mình lại rồi.

“Hội trưởng, nếu tôi đã làm gì không phải với cô, thì tôi xin lỗi. Xin cô hãy bình tĩnh lại.”

“Im đi! Tôi ghét anh!”

Cô ấy ghét tôi ư?! Không thể nào… Tôi đã làm gì mà khiến cô ấy ghét đến vậy chứ?

“H-Hội trưởng…”

“Tôi ghét anh tôi ghét anh tôi ghét anh tôi ghét anh!”

Giờ thì cô ấy đã nói bốn lần rồi! Nếu cô ấy nói thêm một lần nữa thôi, có lẽ tôi sẽ không chịu nổi mất…

“Tôi xin lỗi, Hội trưởng. Tôi thực sự xin lỗi. Xin cô đừng nói thế nữa mà…”

“Tôi. Ghét. Anh! Đồ đại ngốc nghếchhhhh!!”

Cô ấy đứng dậy, lướt qua tôi và rời khỏi lớp học. Tôi không hề phản ứng khi cô ấy bỏ chạy, chỉ ngửa mặt lên nhìn trần nhà, miệng há hốc. Tôi không thể đuổi theo cô ấy được. Tất cả những lời cô ấy nói rằng ghét tôi, đã làm tôi đau lòng quá đỗi.

*

“Tôi ghét anh, tôi ghét anh, tôi ghét anh, tôi ghét anh, tôi ghét anh, tôi ghét anh.”

Trên đường ra cổng trường, tôi lặp đi lặp lại những lời này như một câu thần chú. Tôi nghe thấy tiếng hò reo, la hét của các thành viên câu lạc bộ bóng chày vọng đến. Tôi ghét anh. Cô ấy đã nói với tôi sáu lần. Sáu… lần… liền… 666… số của quỷ dữ! Có lẽ cô ấy bị quỷ ám rồi? Hoặc… một con quỷ nào đó đang nguyền rủa tôi? Có thể một tổ chức bí mật nào đó đã phát hiện ra sự tồn tại và khả năng du hành thời gian của tôi, và đang làm mọi cách để tôi không tận hưởng được cơ hội thứ hai này, bằng cách sử dụng ma thuật đen hoặc sức mạnh của quỷ dữ… Và thủ lĩnh của tổ chức đó chắc hẳn đã ký khế ước với quỷ dữ, bảo hắn hành hạ tôi.

Có đúng không, tên quỷ kia? Mày đang ở gần đây và theo dõi tao chịu đựng, đúng không? Tao cá là mày biết chính xác tao đang nghĩ gì lúc này. Mày có nghe thấy không?! Mày vẫn muốn tra tấn tao nữa ư? Cứ thử đi, đồ khốn.

“Đồ quỷ! Tao sẽ không thua đâu! Cứ ra đây!”

BỐP! Một cơn đau âm ỉ chạy dọc sau gáy tôi. Tôi biết ngay mà! Mày đang theo dõi tao!

“Mày chết tiệt, đồ quỷ…”

“Ai là quỷ?”

Tôi giữ lấy đầu để làm dịu cơn đau thì nghe thấy một giọng nói từ phía sau. Tôi cho rằng mình vừa bị tay quỷ đánh trúng, nên quay lại đối mặt với kẻ thủ ác.

“À, Tiền bối Biwako.”

“Đừng có nói thế. Ai là quỷ hả? Mày cũng phát điên giống Touka rồi à?”

Có vẻ như cánh tay phải của quỷ, cô nàng tóc vàng hoe này, đã vung túi sách học sinh vào đầu tôi. Cô ấy vừa đánh tôi ư? Hơi tàn nhẫn đấy chứ?

“Cô cũng đang trên đường về nhà à?”

“Ừm.”

“Còn xe máy của cô thì sao?”

“Xe Biwa hôm qua đã giở chứng, thế nên Biwa đành đi bộ tới trường. Nó già rồi mà, biết sao giờ? Chắc Biwa phải đi làm thêm kiếm tiền mua chiếc mới thôi.”

“Chẳng lẽ cậu cũng bị quỷ ám rồi à?”

“Tự nhiên cậu lại lôi quỷ quỷ vào làm gì? Cậu làm Biwa sợ đó.”

“Sợ hả?”

“Sợ cậu đó! Mà thôi, cậu làm cái mặt ủ dột vậy là sao? Đừng có đổ gục lên người Biwa đấy nhé!”

“Tiền bối Biwako… Hội trưởng nói là cô ấy ghét em!”

“Ờm…”

“Đừng có ‘ờm’ chứ! Chị không quan tâm chút nào sao?!”

“Cậu đúng là đồ ngốc to xác, Hội trưởng Touka đang trong tình trạng đó mà cậu cũng tin lời cô ấy nói là sao? Tỉnh táo lại đi chứ.”

“Nhưng chị cũng đâu có cần xúc phạm em như vậy! Em hiểu ý chị rồi, nhưng cô ấy nói thẳng vào mặt em thì em vẫn không chịu nổi…”

“Ừ ừ, đúng là đáng thương thật đó nhỉ? Touka làm gì có chuyện ghét cậu được cơ chứ~” Tiền bối Biwako mạnh bạo vò đầu tôi.

Dừng lại! Chị ấy đâu có thô bạo với tôi thế này! Chị ấy phải nhẹ nhàng vỗ đầu tôi mới đúng.

“Ư… Hội trưởng…”

“Trời đất, cậu khóc đó hả? Gớm quá.”

“Em biết ngay mà, chị chính là quỷ sứ!”

“Nhắc đến Touka, bây giờ Biwa đang định đi đến một nơi.”

“Một nơi nào đó ạ?”

“Đúng vậy.” Những lọn tóc xoắn của tiền bối Biwako đung đưa khi chị ấy khoanh tay lại.

“Đi đâu ạ?”

“Đi tìm người giúp Biwa.”

“Người giúp…?”

“Biwa thực sự nghĩ là Touka đã mất kiểm soát rồi. Dù sao thì, cô ấy còn định cắt tóc ở trường nữa mà.”

“Vâng, và em vô cùng biết ơn chị vì đã cứu lấy mái tóc tuyệt đẹp của Hội trưởng.”

“Đúng không? Nhưng hai đứa mình thì làm được gì nhiều đâu. Cậu thì cô ấy vừa nói xấu một câu là đã khóc rồi. Chẳng đáng tin chút nào.”

“Em không còn lời nào để bào chữa.”

Tôi vẫn luôn là một nhân viên hậu đậu, không đáng tin. Xin hãy tha lỗi cho tôi.

“Đó là lý do Biwa nghĩ đến việc nhờ một người thực sự có ích giúp đỡ.”

“Có ai như vậy sao ạ?”

“Nghiêm túc đấy… động não đi chứ. Chỉ có một người thôi mà.”

Người chúng ta có thể nhờ giúp đỡ về Hội trưởng…?

“À…!”

“Đúng rồi đó. Nếu bạn bè không đủ, chúng ta sẽ nhờ gia đình cô ấy giúp đỡ!”

“Em hiểu rồi! Để em đi theo chị!”

Có một người có thể giúp chúng ta! Đó chính là thầy tư vấn tình cảm Yuito-sensei!

*

Rời khỏi trường, chúng tôi đi đến một địa điểm cụ thể. Tiền bối Biwako nói là chị ấy đã hẹn trước, nhưng tôi hy vọng đó là sự thật…

“Tiền bối Biwako, đây có phải là nơi đó không ạ?”

Chúng tôi đến một tòa nhà bốn tầng. Tầng một được bao phủ bởi những ô cửa sổ, trông như một văn phòng sành điệu. Tôi thấy vài người đang đứng trước lối vào. Họ trông có vẻ lớn tuổi hơn tôi hiện tại, và mang theo những chiếc túi lớn. Đặc điểm riêng biệt là màu tóc rực rỡ, như vàng, cam, xám, hoặc thậm chí là xanh lá. Nhìn vào bảng màu rực rỡ này trước mặt, tôi cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng.

“Đúng rồi, đây là nó đó,” Tiền bối Biwako nói với vẻ tự tin tuyệt đối.

Tuy nhiên, tôi không thể gạt bỏ sự hoài nghi của mình.

“Ừm… đây là một trường học phải không ạ?”

“Đúng mà?”

Là trường học thì hợp lý. Yuito-san vẫn là học sinh mà. Tuy nhiên, trường đại học anh ấy đang theo học… có vẻ hơi sai sai.

“Một trường chuyên ngành…?”

“Đúng rồi đó, trường thẩm mỹ đó. Về cơ bản, là trường dành cho những người muốn trở thành chuyên viên làm đẹp.”

Đúng như lời chị ấy nói, tấm biển lớn ở mặt tiền tòa nhà ghi ‘Trường Thẩm mỹ Yamabuse’. Điều đó giải thích cho đoàn người này. Nhưng, Yuito-san thì liên quan gì đến nơi này? Bạn gái anh ấy là học sinh ở đây sao? Và anh ấy đồng ý gặp chúng tôi ở đây để đỡ phiền phức? Nghe có vẻ hợp lý.

“Vậy đây là nơi chúng ta sẽ gặp Yuito-san phải không ạ?”

“Hả?”

“Hả?”

“Sao cậu lại nhắc đến Yuito-kun?”

“Sao em lại không nhắc đến chứ?”

“Hả?”

“Hả?”

Cái gì? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi có nói gì kỳ lạ sao?

“Yuito-kun không đến đâu, cậu biết không?”

“Không đến ạ?!”

“Sao, cậu nghĩ Biwa đang nói về Yuito-kun à?”

“Em không nghĩ ra bất kỳ khả năng nào khác, nên vâng. Em sai rồi sao?!”

Nực cười. Chuyện của con gái thì làm gì có chuyện nhờ con trai mà xong được chứ."

"Ư... Không cãi lại được gì luôn!"

Không, khoan đã. Vậy thì tụi mình phải nhờ ai đây?

"Kìa, cô ấy đến rồi!"

Trong lúc tôi còn đang ngớ người ra, Biwako-senpai đã vẫy tay về phía cổng trường. Cánh cửa tự động mở ra, tôi nghe thấy tiếng gót giày nện đều trên sàn. Đoàn học sinh đủ màu sắc dạt ra hai bên như Biển Đỏ, nhường lối cho một người khoác vest tiến vào. Bộ vest bó sát vẫn không thể che giấu được khuôn ngực đầy đặn và vóc dáng hoàn mỹ của người phụ nữ. Mái tóc nâu sẫm của cô ấy dường như lấp lánh, được tạo kiểu gọn gàng để lộ vầng trán thanh tú.

Khí chất áp đảo của cô ấy ngay lập tức khiến tôi há hốc mồm, chỉ có một cách duy nhất để miêu tả: Đây chính là hình mẫu hoàn hảo của một người phụ nữ trưởng thành. Và người phụ nữ ấy đang đi về phía chúng tôi.

"Xin lỗi vì đã để Sakonji-san phải đợi."

"Ấy dà, Ayaka-chan đó hả! Hôm nay phải nhờ cô nhiều rồi!"

Cô ấy còn dám cư xử như vậy với một người lớn cơ à? Phù. Mà khoan, đây rốt cuộc là ai vậy?!

"Ôi, cô bé này chắc là Shimono-chan đúng không?"

"Vâng ạ! Khoan đã, cô biết cháu ạ?!"

Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng. Aaa, tim tôi sắp nổ tung mất.

"Tất nhiên rồi. Con gái tôi thường kể về cháu lắm."

"Con gái...?"

"Rất vui được gặp cháu, cô là mẹ của Touka, Kamijou Ayaka. Rất vui được gặp cháu, Shimono Nanaya-chan."

C-Cô ấy... là mẹ của hội trưởng sao?!

522.png?w=549

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận