Quyển 3

Chương 5: Nửa Đêm

Chương 5: Nửa Đêm

Nếu bạn yêu thích sản phẩm của chúng tôi, xin hãy theo dõi chúng tôi trên các trang mạng xã hội, tham gia Discord của chúng tôi và cân nhắc hỗ trợ chúng tôi trên Patreon:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

—Nanato—

Ca làm hôm nay của tôi là với Susuki. Tôi đã nghỉ phép vài hôm để đi du lịch với mọi người trước đó, còn Susuki thì cũng nghỉ ngơi tầm một tuần vì chuyến đi riêng của cô ấy. Thế nên, đã khoảng mười ngày kể từ lần cuối chúng tôi gặp nhau. Hai hôm trước, tôi làm việc với người khác, nhưng cảm giác mệt mỏi hơn hẳn mọi khi.

“Chào buổi sáng.”

Susuki bước vào cửa hàng, trên tay xách theo đồ đạc. Vẫn như mọi khi, chẳng có gì đặc biệt.

“Lâu rồi không gặp nhỉ?”

“Đúng vậy.”

Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ nói thêm đôi lời gì đó, nhưng cô vẫn lạnh lùng và xa cách như mọi khi.

“Đã mười ngày rồi phải không?”

“…Không có tôi ở đây, cậu thấy cô đơn hay sao?”

“K-Không, không hề!”

Cô ấy đột nhiên hỏi một câu kì cục. Thấy tình hình hơi khó xử, tôi bèn quyết định đưa cho cô ấy món quà lưu niệm tôi đã mua. Vừa định lục túi thì cô ấy đẩy một cái hộp về phía tôi.

“Đây. Coi như phần thưởng vì đã trông coi cửa hàng cẩn thận.”

Cô ấy đưa tôi một hộp bánh kẹo. Trên vỏ hộp có in các chữ cái cùng vài dòng giải thích, nên tôi đoán chúng không phải là đồ ở quanh đây.

“Cậu đi nước ngoài hả?”

“Đúng vậy. Tôi đã đến Anh với gia đình.”

“À phải rồi, nhà cậu giàu có mà, nhỉ?”

Tôi nhớ cô ấy từng kể đã đi du lịch nước ngoài hồi cấp hai. Ghen tị thật đấy, gia đình cô ấy muốn đưa cô ấy đi đâu cũng được…

“À mà, cái này không phải chỉ dành cho cậu đâu. Tôi cũng mua y chang cho các nhân viên khác ở đây. Tiếc nhỉ.” Cô ấy nói và chỉ cho tôi xem vài hộp khác.

“Tôi có mong đợi gì đâu.”

“Đùa thôi. Tôi đã mua một món đồ đặc biệt dành riêng cho cậu,” cô ấy nói thêm và lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật, đưa cho tôi.

Nó được gói rất cẩn thận, nên tôi đoán hẳn là khá đắt tiền.

“Này, cái gì đây?”

“Một con dao trộn màu mua ở cửa hàng chuyên dụng tại Oxford.”

“Thật sao?!”

Dao trộn màu gần như là vật bất ly thân khi làm các loại bánh ngọt. Có vẻ như cô ấy đã cố tình đi mua món này vì biết tôi rất hứng thú với việc làm bánh.

“Cái này… nhiều quá, thật đấy. Tôi còn chưa có một cái nào như thế này cả.”

“Tôi mừng vì cậu thích nó. Tôi đã chọn một thiết kế phù hợp với cậu đấy.”

Tôi vui đến mức không biết phải diễn tả lòng biết ơn của mình như thế nào cho phải. Thế nhưng, điều này cũng khiến tôi tự hỏi về quan niệm của cô ấy về ý nghĩa của một món quà lưu niệm, khi mà cô ấy lại chọn một con dao giữa bao nhiêu thứ. Cô ấy vẫn quái gở như mọi khi, khác biệt hoàn toàn so với người bình thường.

“Tôi cũng có một món quà lưu niệm này.”

“Ồ, vậy ra cậu đã nghĩ đến tôi trong chuyến đi của mình à?”

“Nhưng sau khi nhận được một món đồ tuyệt vời như vậy, của tôi trông thật chẳng đáng là bao…”

“Hì hì, đó là điều tôi mong đợi nên tôi mới đưa quà cho cậu trước,” cô ấy nở một nụ cười tinh nghịch, dường như rất thích thú khi thấy tôi khổ sở.

“Tôi không biết là cậu sẽ nhận được thạch hạnh nhân nên…”

Tôi đành chấp nhận thua cuộc và miễn cưỡng đưa cho cô ấy món quà lưu niệm tôi đã mua.

“Tôi thích đồ ngọt mà, nên không sao đâu. Với cả, bao bì cũng khá đáng yêu.”

Thật bất ngờ, cô ấy có vẻ khá vui. Tôi đã cố tình mua nó ở một cửa hàng trông thật sành điệu.

“Cậu có mua gì cho đồng nghiệp của chúng ta không?”

“Hả? Không, chỉ mua cho cậu thôi.”

“…Như vậy là không được. Cậu phải mua quà cho đồng nghiệp ở chỗ làm chứ. Đó là lẽ thường tình, họ sẽ nghĩ cậu không tôn trọng họ đấy. Cậu sẽ không tiến xa được trong xã hội nếu không chú ý điều đó đâu.”

“Tôi… tôi hiểu rồi. Lần tới tôi sẽ phải cẩn thận hơn về chuyện đó.”

Tôi bị Susuki mắng. Nhưng vì tôi đã học được một điều quan trọng, tôi sẽ chấp nhận lời giáo huấn này.

“Lần sau có làm đàng hoàng được không?”

“Ừ, tôi sẽ làm được thôi.”

“Tôi không thể không phục cái kiểu lắng nghe chân thành của cậu.”

Vừa mắng xong lại khen. Ban đầu tôi hơi tủi thân, nhưng giờ thì khá hơn nhiều rồi. Thế rồi, bọn tôi thay đồng phục, đứng vào sau quầy. Trong khoảng ba mươi phút, chúng tôi liên tục phục vụ khách hàng không ngơi tay, nhưng rồi lượng khách bắt đầu giảm dần.

“Nhắc mới nhớ, cậu đã ‘uốn nắn’ được Minami rồi à?”

Bất ngờ thật, cô ấy lại nhắc đến Ootsuka. Tôi nhớ là mình đã dặn dò cô bé đó phải hòa thuận với Susuki trước khi đi du lịch, nhưng…

“Tôi đâu có làm gì đâu. Cũng chẳng có ý định ‘uốn nắn’ hay đại loại thế.”

“Cậu đã bảo con bé đó hòa thuận với tôi đúng không? Cậu đã khiến cái đứa chẳng biết cảm ơn ai lại mở miệng nói lời cảm ơn, thậm chí còn xin lỗi nữa chứ.”

Xem ra Ootsuka bị cô ấy đánh giá thấp đến nỗi, ngay cả những điều cơ bản mà một người bình thường phải có cũng khiến Susuki phải trầm trồ.

“Con bé đó thậm chí còn đưa cho tôi một lá thư nữa. Mặc dù nó giống một lời xin lỗi viết tay hơn.”

“Ra vậy…”

Có vẻ như Ootsuka đang rất cố gắng hàn gắn mối quan hệ rạn nứt giữa họ.

“Vậy, cô có nghĩ hai người có thể hòa thuận không?”

“Đương nhiên là không rồi. Cậu còn nhớ con bé đó đã làm gì không?”

Có vẻ như Susuki vẫn muốn giữ khoảng cách…

“Có lẽ chúng tôi không thể trở lại như trước được. Nhưng có thể duy trì mối quan hệ ở mức xã giao.”

“Tôi hiểu rồi…”

Vì Susuki đã kiên quyết từ chối hoàn toàn Ootsuka, nên việc giữ được mối quan hệ ở mức xã giao cũng đã là một bước tiến lớn rồi.

“Gạt chuyện đó sang một bên, cậu có thể đừng xía vào chuyện của tôi như thế được không?”

“Xin lỗi.”

“Tự kiểm điểm lại đi.”

“V-Vâng.”

Susuki trông có vẻ thực sự tức giận. Cô ấy lườm tôi với ánh mắt đáng sợ. Vì không thấy khách hàng nào khác, tôi đi đến chiếc tủ lạnh gần đó để sắp xếp lại một số nguyên liệu. Susuki hẳn cũng nghĩ vậy, vì cô ấy cũng mang nguyên liệu ra.

“Á!”

Đúng như dự đoán, cô ấy va vào tôi và suýt ngã. Tôi vội túm lấy cánh tay cô ấy để giữ thăng bằng. May mắn là cô ấy có chiếc tủ lạnh trong tay. Tôi cũng khuỷu tay vào đó, tự cứu mình khỏi một cú đau điếng. Đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra, mặc dù khu vực làm việc của chúng tôi khá chật chội.

“Xin lỗi. Cô không sao chứ?”

Susuki bị ép sát vào tường, khuỷu tay tôi thì chạm vào tủ lạnh. Mặt chúng tôi gần đến nỗi mũi gần như chạm vào nhau. Tôi đã bao giờ được nhìn gần mặt cô ấy đến thế này chưa nhỉ? Hơn nữa, đây gần như là cảnh tượng kinh điển trong truyện: tông tường. Chắc đây là lần đầu thật.

“Cậu đùa giỡn đủ chưa?”

“Là lỗi của cô vì không cẩn thận.”

“Vì cậu cứ hòa lẫn vào môi trường xung quanh ấy chứ.”

Dù gần đến thế này, cô ấy vẫn trừng mắt nhìn tôi với vẻ giận dữ.

“Phù…”

Tôi thở dài để cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng điều này lại vô tình thổi luồng hơi vào tai cô ấy.

“D-Dừng lại! Tai tôi rất nhạy cảm…!”

Cô ấy phát ra một tiếng kêu the thé mà tôi chưa từng nghe thấy bao giờ, rồi vội vàng che kín cả hai tai lại. Phản ứng bất ngờ này khiến tôi không nói nên lời.

“C-Cậu đang làm gì vậy…?”

“Tôi xin lỗi.”

Cô ấy bắt đầu đỏ mặt và quay đi chỗ khác. Vẻ mặt lạnh lùng thường ngày đã biến mất, lộ ra một cảnh tượng mà tôi chưa từng thấy trước đây. Tôi lùi ra khỏi tủ lạnh, tạo một khoảng cách giữa chúng tôi.

“Chuyện vừa rồi là sao vậy?”

“Tôi chỉ… thở dài thôi mà…”

“Cậu cố ý đấy.”

Vẻ ngượng ngùng của cô ấy nhanh chóng tan biến, khi giờ đây cô ấy lại trừng mắt nhìn tôi.

“…Có vẻ như cậu cần một hình phạt.”

Đây là một bước nhảy vọt trong logic, nhưng tôi đoán mình đã có thể đợi tiếng thở dài đó thoát ra sau khi tránh xa cô ấy.

“Xin đừng giết tôi.”

“Ngừng nói cho đến khi ca làm kết thúc. Chỉ được trả lời tôi bằng tiếng ‘gâu’ thôi.”

“Như vậy hơi quá đáng rồi, không phải sao?”

“Xin lỗi?”

“Gâu.”

“Ngoan lắm, ngoan lắm.”

Chắc tôi chỉ có thể tiếp tục trò vô lý này cho đến khi hết ca làm thôi. Mà, dù sao cũng là lỗi của tôi từ đầu. Và trong suốt ca làm, hai gương mặt quen thuộc đã xuất hiện.

“Nanato-kun, chúng tớ đến thăm cậu đây.”

“Ôi chao, cậu còn ra dáng làm việc nghiêm túc đấy chứ.”

Tsubasa và Reina đang đứng trước quầy. Sao hai cô nàng này lại ghé qua đúng lúc này chứ… Đúng là sự cố không may mà. Susuki nhìn thấy hai người họ, mặt nhăn nhó khó chịu rồi lại xích gần về phía tôi.

“Cho tôi một phần bánh crepe sữa chuối.”

“Gâu,” tôi đáp lại.

Thấy vậy, Susuki nở một nụ cười thỏa mãn.

“Gâu?” Tsubasa nhìn tôi với vẻ nghi hoặc.

Thật xui xẻo khi tôi phải tuân theo mệnh lệnh của Susuki.

“Và cậu đi làm đơn của tôi đi, Nanato.”

Susuki vừa định bắt tay vào chuẩn bị thì Reina đã chỉ tay vào tôi.

“Thưa quý khách, chúng tôi có quy trình riêng, nên e rằng…”

“Làm gì có khách nào khác đâu, đừng có làm quá lên.”

“…”

Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng gân xanh đang nổi lên trên trán cô ấy.

“À phải rồi, tôi có thể yêu cầu thêm đồ ăn kèm, đúng không?”

“Cái đó thì được,” Susuki làu bàu.

“Vậy thì… tôi muốn Nanato làm đồ ăn kèm.”

“Hả?”

“Đùa thôi mà~ Tôi không cần đồ ăn kèm đâu.”

Câu đùa của Reina khiến Susuki đập tay “rầm” xuống quầy. Reina-san, làm ơn đừng chọc giận người phụ nữ này thêm nữa có được không? Bởi vì cơn giận này cuối cùng sẽ trút hết lên đầu tôi đấy.

“Nanato-kun, chuyến đi vui lắm đúng không?” Tsubasa bắt chuyện với tôi với nụ cười mãn nguyện.

Tôi muốn đáp lời, nhưng tôi đang bị ràng buộc.

“Đúng gâu.”

Tôi lỡ trộn lẫn từ “Đúng” và “Gâu” vào nhau.

“Đi chơi với mọi người… rồi suối nước nóng cũng tuyệt nữa.”

“Ừm, ừm,” tôi nói bằng ngôn ngữ người bình thường, ngay lập tức Susuki giẫm mạnh lên chân tôi.

Đương nhiên, cả hai cô gái kia đều không hề hay biết về hình phạt này. Tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.

“Nanato vẫn chưa nhìn đủ bộ đồ bơi của tôi mà.”

“Này. Reina?!”

Tôi cố gắng ngăn cô ấy tiết lộ những chuyện đáng xấu hổ, nhưng Susuki lại giẫm vào chân tôi lần nữa.

“Tôi nóng lòng muốn đi xem sự kiện pháo hoa sắp tới quá. Đúng không, Tsubasa?”

“Đúng vậy. Tôi nghe nói pháo hoa ở Tokyo này đặc biệt lắm.”

Họ nhắc đến lời hứa cùng đi xem pháo hoa. Nghe vậy, Susuki bắt đầu nghịch tóc mình, lẩm bẩm điều gì đó.

“Xong rồi, gâu,” tôi nói, sợ lại bị Susuki giẫm, rồi đưa chiếc bánh crepe cho Tsubasa.

“Cảm ơn Nanato-kun.”

Họ di chuyển đến một cái bàn gần đó để ăn bánh crepe. Trên đường đi, Reina quay lại lườm Susuki, và Susuki cũng đáp trả bằng một cái lườm sắc lẻm. Tôi thực sự sợ hãi không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

“Chuyện gì vừa rồi vậy… Trời ơi, họ làm tôi phát điên lên mất.”

Tôi không biết lần trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng ba người họ đang cãi nhau. Đặc biệt là Susuki và Reina đang trong tình trạng thù địch cực độ, cứ như tôi có thể nhìn thấy tia lửa bắn ra giữa họ vậy. Vì cả hai đều đến từ các trường khác nhau, tôi không nghĩ họ có nhiều cơ hội gặp mặt, vậy mà đây là những gì xảy ra khi Reina và Tsubasa đến thăm. Tôi tự hỏi điều gì đã dẫn đến tất cả những chuyện này…

“Cứ liên tục cố gắng lấn át tôi… Khoe khoang xem thân thiết đến mức nào… Mà Nanato lại còn thích thú nữa chứ.” Susuki khoanh tay lại và lườm tôi. “Nói gì đó đi xem nào.”

“Gừừừ…”

Vì tôi không thể nói tiếng người, tôi đành tru lên như một con chó.

“Ôi chao, giọng đáng yêu ghê nhỉ,” Susuki mỉm cười.

Tôi không biết tại sao, nhưng cô ấy dường như thích phản ứng đó.

“Và thực ra, tôi muốn biến lời hứa chúng ta đã hẹn hôm nọ thành hiện thực ngay bây giờ.”

“Gâu?”

Chắc cô ấy đang nói về lần chúng tôi chơi bóng rổ. Rằng tôi sẽ dành một ngày rảnh rỗi cho cô ấy.

“Thứ Tư đừng có kế hoạch gì nhé. Tôi được nghỉ, nên sẽ ổn thôi.”

“Hả? Không, tôi định gặp mấy cậu bạn ở câu lạc bộ bóng rổ cấp hai của mình mà.”

“Cái đó là ‘Gâu’ đấy. Đừng có viện cớ.”

“Á á?!”

Cô ấy lại giẫm vào chân tôi. Có vẻ như tôi không có quyền từ chối.

“Nếu chưa quyết định thì dời ngày đi.”

Xem ra không có chỗ để cãi lý rồi. Mà thôi, dù sao mình cũng chưa hứa hẹn gì, cứ coi như lùi lại một ngày vậy.

“Gâu.”

“Ngoan lắm. Sắp xong việc rồi, ráng chịu một chút nữa thôi nhé.”

Cô ấy cứ đối xử với mình như thể mình là thú cưng thật vậy. Mình biết cô ấy có thể làm mấy chuyện thế này, nhưng sao tự dưng lại thấy cô ấy biến thành một kẻ thích hành hạ người khác (sadist) lúc nào không hay vậy trời.

“Tôi sẽ chuẩn bị một khoảng thời gian tuyệt vời cho cậu, nên hãy chờ đón nhé.”

Vậy ra mục đích của cô ấy là muốn mình vui vẻ sao? Mình chẳng hiểu cô ấy đang ủ mưu gì, nhưng có khi lại thấy hơi háo hức một chút. Nhưng cũng sợ lắm… Cứ như thể mình sắp bước vào một ngôi nhà ma vậy.

Hôm nay là ngày mình sẽ đi chơi với Susuki. Cô ấy không nói cụ thể là sẽ làm gì, chỉ bảo cứ đợi ở ga Shinagawa đúng 6 giờ tối. Và, mình còn được lệnh mang theo đồ bơi. Nghĩ bụng đã muộn thế này rồi thì chẳng thấy có mối liên hệ nào cả. Nhưng mà, mình chắc chắn không thích cái mùi này rồi. Không chỉ vậy, cô ấy còn nói sẽ không bơi nên chẳng cần mang gì khác. Thế thì có lý gì cơ chứ? Cuối cùng thì đây sẽ biến thành kiểu đóng vai kỳ quặc nào đây? Chưa kể lại là Shinagawa. Chẳng lẽ cô ấy muốn mình đi bộ quanh thị trấn chỉ với bộ đồ bơi sao? Mình không nghĩ cô ấy là một kẻ thích hành hạ người khác đến mức đó, nhưng khả năng không phải là không có.

“Xin lỗi vì đã để cậu đợi.”

Susuki xuất hiện, mặc một chiếc váy liền màu đen. Ngay cả dáng đi của cô ấy cũng thật tao nhã và đẹp mắt. Vì đi giày cao gót nên trông cô ấy cao hơn bình thường. Và khi ăn diện thế này, cô ấy trông trưởng thành hơn nhiều, khiến mình băn khoăn liệu chúng mình có thật sự cùng tuổi không.

“C-Chào buổi tối.”

“Sao cậu lại cư xử như một chú cún con vậy?”

“Mình cũng không biết nữa… Chắc là hơi lo lắng chăng?”

“Hì hì… Chà, cậu không biết chúng ta sẽ làm gì nên tôi không trách cậu được.”

Mình không thể ngừng cảm thấy căng thẳng đến mức không thể cười nổi. Mình thậm chí còn giữ một khoảng cách nhất định giữa hai đứa, nhưng cô ấy chẳng bận tâm.

“Vậy… mình có cần thay đồ bơi hay gì đó không?”

“Tôi không có ý định để cậu bị tố cáo đâu.”

“Thế sao lại bảo mình mang theo?”

“Cứ đi theo tôi.”

Mình làm theo lời cô ấy và đi phía sau. Shinagawa không phải là một thành phố quá đông đúc, nên mình chẳng biết chúng tôi đang đi đâu. Chúng tôi đi lên một con dốc với những khách sạn hạng sang hai bên đường. Không còn bóng dáng học sinh nào nữa, thay vào đó là người lớn. Giờ đây, nơi này gần như chẳng có chút liên quan gì đến mình.

“Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?”

“Đến nơi rồi đấy.”

“Khoan đã, cô không đùa đấy chứ?!”

Susuki bước vào một khách sạn trông cực kỳ xa hoa. Chắc chắn đây không phải nơi mà người bình thường hay lui tới, mà giống như chốn của giới thượng lưu hơn.

“Đúng vậy.”

“Mình không có tiền kiểu đó đâu. Mình cũng chẳng nghe nói là chúng ta sẽ nghỉ lại ở đâu cả.”

“Tôi cũng chẳng nói gì về chuyện đó. Vả lại, tôi không muốn ngủ chung với cậu đâu.”

“…P-Phải, đúng rồi.”

Tất cả những chuyện này khiến mình bối rối, nhưng mà, nói vậy cũng có lý. Mình cảm thấy bồn chồn vì nơi này mình không quen, nhưng Susuki lại rất tự nhiên, không chút ngần ngại. Vì cô ấy thường xuyên đi du lịch nước ngoài, nên chắc những nơi như thế này không có gì mới lạ. Susuki đi về phía quầy lễ tân, nơi một người đàn ông cao ráo và điển trai đang đứng đó.

“Cậu cần cái này đây. Và cậu chỉ có thể sử dụng những chỗ ngồi thông thường thôi, nhớ tránh xa những chỗ sang trọng nhé.”

“Tôi hiểu rồi. Nhưng, cô chắc là sẽ đưa cái này cho tôi chứ?”

“Tôi không thể từ chối yêu cầu của cậu, Ikumi.”

“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn.”

Hai người họ nói chuyện như thể đã quen biết từ lâu lắm rồi. Chắc chắn có điều gì đó đặc biệt trong mối quan hệ giữa anh ta và cô ấy.

“Giờ thì mọi thứ đã sẵn sàng. Chúng ta hãy đến điểm đến cuối cùng nào.”

“…Mà anh chàng đẹp trai kia là ai vậy? Trông hai người có vẻ quen nhau nhỉ?”

“Anh ấy là bạn trai của em. Chúng em đã ở lại đây hôm nọ.”

Cô bé trả lời thẳng thừng không chút chần chừ. Mới hôm trước còn bảo không có bạn trai, vậy mà bây giờ lại… Chắc là trong kỳ nghỉ hè cũng có nhiều chuyện xảy ra. Nghe vậy tôi có chút buồn, nhưng cũng đành chịu, chẳng thể nào thắng nổi anh ta. Có lẽ phải là Itsuki mới may ra có cơ hội.

“Em chắc chắn là muốn anh ta gặp anh à?”

“Em bảo anh ấy là bạn em rồi, không sao đâu.”

“Anh không biết em lại hẹn hò với một người lớn như vậy. Anh ta là Lolicon à? Chắc chắn anh ta hoàn toàn trái ngược với Itsuki.”

Tôi biết các nữ sinh trung học luôn có khả năng kỳ diệu để gặp gỡ những người đàn ông lớn tuổi hơn, nhưng tôi không hề biết Susuki cũng nằm trong số đó.

“Anh không cần phải bồn chồn như vậy đâu. Không sao đâu mà.”

“Ý em là sao?”

“Anh ấy là anh trai của em. Và anh ấy đang làm việc ở khách sạn này.”

“Ô-Ôi, chà…”

Lời của Susuki khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Cô bé vừa mới làm tôi một phen hú vía.

“Vẻ mặt thất vọng của anh thật sự dễ thương. Em muốn cắt đầu anh mang về trang trí phòng em quá.”

“Em… Em nói đáng sợ quá.”

Mọi sự nhẹ nhõm vừa rồi tan biến hết, thay vào đó là nỗi sợ hãi cho mạng sống của mình.

“Nhưng nếu em có bạn trai… anh có thất vọng không?”

“Anh nghĩ anh sẽ không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy nếu người mà anh từng thích giờ có bạn trai.”

“Em hiểu rồi. Công bằng mà nói, em nghĩ em cũng sẽ cảm thấy như vậy nếu anh có bạn gái.”

“…Thật lòng thì anh còn không thể tưởng tượng được vẻ mặt thất vọng của em sẽ như thế nào nữa.”

Tôi cố hình dung, nhưng đầu óc tôi trống rỗng.

“Một ngày nào đó, có thể chứ?”

Vì lý do nào đó, cô bé có vẻ chắc chắn rằng một ngày nào đó tôi sẽ có bạn gái. Và ngay khi cô bé nói vậy, tôi có thể thấy một bóng tối trong mắt cô. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, vì đã có một khoảng cách lớn giữa chúng tôi sau khi chúng tôi đã từng chia ly.

“Thôi, mình đi tiếp đi. Có vẻ chúng ta đang đi lên tầng hai.”

“Điểm đến của chúng ta rốt cuộc là gì vậy?”

“Chờ rồi sẽ biết.”

Tôi hoàn toàn không có chút khái niệm nào.

“Có vẻ là nơi này rồi.”

“Anh hiểu rồi… K-Đây chắc chắn là một điều bất ngờ.”

Đó là một bể bơi ngoài trời. Được chiếu sáng bằng đèn neon rực rỡ, có tiếng nhạc thư giãn vang lên trong nền. Đây có lẽ là thứ mà người ta gọi là… hồ bơi đêm, đúng không? Tôi đã thấy nó trên TV vài lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy. Tôi vẫn luôn thắc mắc họ giữ loại địa điểm này ở đâu, nhưng một khách sạn sang trọng như thế này thì quả là hoàn hảo.

“Thông thường, anh chỉ có thể sử dụng bể bơi này nếu lưu trú tại khách sạn, nhưng em đã nhờ anh trai em cho một ngoại lệ.”

“Thật sao? Vậy là bình thường chúng ta sẽ không thể vào đây được à?”

Xem ra tôi được trải nghiệm một điều đặc biệt nhờ có cô bé. Tôi sẽ cố gắng tận hưởng thật trọn vẹn.

“Được rồi, em đi thay đồ đây, anh có thể đợi ở gần lối vào không?”

“Được thôi.”

“Anh sẽ đợi chứ?”

“Đừng coi anh như trẻ con.”

Susuki cười toe toét rồi đi vào phòng thay đồ nữ. Vậy là tôi sẽ được nhìn thấy cô bé trong bộ đồ bơi sao?

“Mấy tháng nay mày có mua cái gì đắt tiền không?”

“Tao mua một chiếc xe ô tô một triệu yên. Một chiếc Lexus khổng lồ.”

“Khùng thật. Tao chỉ mua một con búp bê tình dục 560k thôi.”

Tôi đang thay đồ trong phòng thay đồ nam thì nghe loáng thoáng những mẩu hội thoại mà tôi không thể tưởng tượng nổi. Đây đúng là nơi dành cho giới thượng lưu. Tôi cảm thấy hoàn toàn lạc lõng. Chỉ cần ở đây thôi cũng có thể khiến tôi trông như con trai của một CEO vậy.

“Chắc mình cứ để cái đồng hồ 300k yên ở đây trong tủ đồ vậy,” tôi lẩm bẩm, lòng đau như cắt.

Trông tôi lúc này ít nhất cũng ra dáng một cậu ấm nhà giàu. Thay đồ xong, tôi đi ra hồ bơi, chờ Susuki. Khác hẳn những gì tôi từng thấy trên TV, phần lớn người lớn ở đây đều thong thả ngả lưng trên ghế, nhấp nháp đồ uống. Ngay cả những người đang ngâm mình trong hồ cũng chẳng bơi lội gì. Dù vậy, tôi vẫn thấy rải rác vài cặp đôi đang tình tứ với nhau. Quả đúng là hồ bơi dành cho người lớn. Hồ bơi thì thường để bơi, thế mà không khí ở đây lại ngầm nói rằng: "Không được bơi!" Không những thế, phụ nữ ai nấy đều xinh đẹp, cuốn hút, còn đàn ông thì vóc dáng rắn rỏi.

"Em đây rồi," Susuki xuất hiện, khoác một chiếc áo khoác len màu đen bên ngoài bộ đồ bơi.

Vì cơ thể cô ấy có chút cơ bắp nên dáng người trông vừa nữ tính lại vừa có nét khỏe khoắn, thể thao. Chắc chắn, cô ấy nổi bật hơn hẳn những người phụ nữ khác ở hồ bơi này một bậc.

"Không ngờ em lại lôi tôi đến một nơi như thế này..."

"Chúng ta đâu muốn người ở trường nhìn thấy mình, đúng không? Vì thế nên em mới chọn nơi này. Chúng ta có thể tận hưởng thoải mái mà không phải lo nghĩ gì cả."

Vì tin đồn tôi hẹn hò với Reina vẫn đang lan truyền, nên tôi muốn tránh bị các bạn cùng lớp bắt gặp. Và Susuki có vẻ đã xem xét điều đó.

"Thật sao? Cảm ơn em nhiều nhé."

"Em có quyền được làm thế này, nhưng em cũng không muốn gây rắc rối cho anh. Anh đang gặp rắc rối vì nhóm bạn rồi mà, đúng không?"

"Hóa ra em cũng biết tử tế cơ đấy?"

"Em thích trêu chọc anh, nhưng không đến mức làm anh khổ sở đâu."

Cô ấy trêu tôi rất nhiều, nhưng cũng biết điểm dừng.

"Vậy thì đừng dẫm chân tôi nữa."

"Anh trông đâu có vẻ khổ sở gì đâu."

"Thật à?"

"Đúng vậy. Nếu anh chưa nhận ra, em không ngại giúp anh nhận thức được những gì anh chưa thức tỉnh đâu," Susuki nói, nhìn thẳng vào mắt tôi.

Cứ như thể cô ấy đang cố đọc thấu những cảm xúc sâu thẳm nhất trong tôi.

"Trực giác mách bảo tôi rằng đi xa hơn nữa sẽ rất nguy hiểm."

"Đúng vậy, điều đó là thật. Bởi vì có điều gì đó có thể thay đổi... Và chúng ta không biết liệu nó sẽ tiến triển hay thoái lùi."

"Em nói quá rồi đấy."

"Không hề đâu. Anh có thể thức tỉnh giác quan thứ bảy bên trong mình đấy."

"Nếu bảo tôi thì đó là thức tỉnh hơi quá rồi đấy?!"

Nếu tôi hỏi, cô ấy sẽ làm gì tôi đây...? Cá nhân tôi không hề muốn vượt qua ranh giới đó.

"Đi mua đồ uống trước đã."

"Được đấy."

Chúng tôi đi đến quầy bar gần hồ bơi, xem thực đơn. Rất nhiều đồ uống ở đây có cồn... Và chúng đắt quá... Ngay cả một ly Coca cũng 700 yên. Susuki gọi một ly nước ép trái cây, tôi cũng gọi theo. Chúng tôi cầm đồ uống và tìm một bàn gần đó, ngồi xuống ghế dài bên bờ biển.

"Em có thường xuyên đến những nơi như thế này không?"

"Hoàn toàn không. Chỉ khi em đi du lịch cùng gia đình thôi."

"Vậy là em đang khoe khoang đấy hả?"

"Đương nhiên. Em muốn anh nhớ khoảng thời gian này với em ở đây."

Ừ, tôi không nghĩ mình sẽ quên những điều này sớm được đâu. Dù nhiều năm trôi qua, nó vẫn sẽ tươi mới như ngày hôm qua.

"Em không định cởi chiếc áo khoác len đó ra à?"

"Ngay cả em cũng ngại một vài chuyện mà."

"Nhưng trời tối rồi, tôi cũng không thấy rõ lắm."

Cô ấy vẫn mặc chiếc áo khoác len.

"Đừng vội vã thế chứ. Với lại, anh thèm muốn nhìn đến thế sao?"

"K-Không, tôi chỉ nghĩ sẽ thật phí phạm thôi..."

"Nếu anh muốn thấy đến mức đó, vậy thì em đành phải cởi chiếc áo khoác len ra vậy."

"Em có thể đừng tự quyết định suy nghĩ của tôi được không?"

Susuki chầm chậm tiến về phía tôi, rồi dừng lại để nhìn thẳng xuống.

"Em sẽ cởi nó ngay bây giờ, nên anh tốt nhất hãy nhìn cho kỹ đấy."

"Ư-Ừ."

Cô nàng cởi chiếc áo khoác len xuống, để nó rơi nhẹ nhàng trên mặt đất. Bên trong là bộ bikini đen, với phần trước ngực được thiết kế đan chéo đầy gợi cảm, khiến tôi không tài nào rời mắt.

“Anh thất vọng vì dáng em không bằng cô nàng kia à?”

“Hoàn toàn không. Dù thế nào đi nữa, em vẫn rất xinh đẹp và có thân hình tuyệt vời.”

“Vậy à. Cảm giác này không tệ chút nào.” Cô nàng có vẻ tâm trạng cực tốt, vừa cầm ly nước ép lên uống.

“Lạnh thế?!”

Một giọt nước nhỏ từ ly của cô ấy rơi trúng bụng tôi.

“Hì hì, phản ứng của anh lúc nào cũng đáng yêu như vậy.”

“Là cố ý đúng không…?”

“Ôi chao, nếu anh cứ nhìn em với ánh mắt phản kháng đó thì mọi chuyện sẽ chỉ càng phức tạp hơn thôi đấy,” Susuki nói, rồi ngồi xuống chiếc ghế bãi biển của tôi, áp ly nước vào bụng tôi.

“Lạaaanh! Đừng tấn công trực diện thế chứ!”

“Anh phải giữ giọng nhỏ lại chứ. Sẽ làm hỏng không khí tốt đẹp ở đây đấy.”

“…Đồ lươn lẹo.”

Cô nàng lợi dụng từng kẽ hở để tấn công tôi. Bình thường cô ấy luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, vậy mà giờ lại vui vẻ, cười tủm tỉm một mình. Hồi cấp hai cô ấy chưa đến mức này, nhưng vẫn cứ tiếp tục trêu chọc tôi. Và chính những lần đối đáp như thế này đã khiến tôi cảm thấy trân trọng đến mức cuối cùng lại đem lòng yêu cô ấy. Vì tôi rất tận hưởng những khoảnh khắc này, nên những cảm xúc khi xưa dường như đang dần trở lại. Nếu vậy, chẳng lẽ tôi lại yêu cô ấy lần nữa sao? Không, mình không thể để bị cuốn vào nhịp điệu của cô ấy được.

“Không biết chúng ta có thể tổ chức một cuộc thi bơi lội ở đây không nhỉ?”

“Đó có lẽ là cách nhanh nhất để anh bị tống cổ ra khỏi đây và bị cấm vĩnh viễn đấy. Thậm chí còn có thể lên mạng thành video hài hước cho thiên hạ cười chê nữa chứ.”

“Thật ra, nghe cũng không tệ lắm.”

“Em là quỷ sao?!”

“Đùa thôi. Nhưng mà, dù anh làm gì, dù anh mắc lỗi lầm gì đi nữa. Kể cả khi anh bị cả thế giới cười nhạo, em cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi anh đâu.”

Tôi không nghĩ có cô gái nào vừa xảo quyệt lại vừa nhân hậu như cô ấy.

“À, anh cũng nên cởi áo ra đi chứ. Anh ngồi đó thoải mái mà lại bắt người khác cởi đồ thì không phải phép đâu.”

“Nhưng em có hứng thú với cơ thể anh đâu, phải không?”

“Hứng thú của em lớn hơn bất kỳ ai khác đấy.”

Tôi không biết cô ấy chỉ đang đùa cho vui hay nói thật nữa. Dù sao thì, tôi vẫn cởi áo ra và để lộ cơ thể mình.

“Ồ? Anh có tập luyện gì à?”

“V-Vâng, em nhìn ra ư?”

“Phải. Anh có vẻ săn chắc hơn một chút. Coi bộ anh đã bỏ công sức cần thiết đấy,” cô nàng nói, chỉ ra sự cố gắng của tôi.

Được khen như vậy đương nhiên khiến tôi rất vui.

“Đúng vậy. Itsuki bảo đó chỉ là công sức vô ích, nhưng có vẻ nó cũng có hiệu quả đấy chứ?”

“Ngạc nhiên thật. Anh tuyệt vời hơn trước rất nhiều đó.”

Nếu cô ấy đã nói vậy thì chắc hẳn là thật rồi. Coi bộ tôi cũng đã thành công đây đó.

“Mà vì anh đã tập luyện, chắc hẳn anh cũng chịu đau tốt hơn nhiều rồi, phải không?”

“Tôi đâu có tập luyện để đạt được cái kết quả đó đâu, hiểu chưa?”

À, nhưng tôi vẫn có thể chịu được những cú đấm hay đá của cô ấy, nên cũng có chút tác dụng chăng?

“Mà anh cũng không tệ chút nào đâu. Em biết trước đây anh từng học Karate, nhưng giờ anh vẫn tập thể dục à?”

“Anh chạy bộ hàng ngày và cũng tập yoga nữa.”

“Cả yoga nữa sao?!”

Đúng là gia đình cô ấy giàu có thật, ngay cả yoga cũng tập.

“Có gì mà ngạc nhiên. Cũng chỉ là mấy động tác giãn cơ nhẹ nhàng thôi mà.”

“Vậy là cơ thể em khá dẻo dai?”

“Đương nhiên rồi. Và em cũng khá tự tin về điều đó. Em sẽ cho anh xem.”

Cô nàng nhấc một chân lên thực hiện động tác xoạc dọc. Cơ thể cô ấy không hề run rẩy, và động tác thì mượt mà như bơ. Cảnh tượng này thậm chí còn thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Nó đẹp đến mức khiến tôi thực sự xúc động. Thế nhưng… thật là phiền phức. Vì động tác xoạc chân, phần vải che vùng kín của cô ấy ngày càng thu nhỏ lại. Tôi biết mình không nên nhìn, nhưng lại không thể không nhìn. Cứ như thể tôi đang có một vị trí cực kỳ đắc địa để chiêm ngưỡng “thánh địa” của cô ấy vậy.

“Cái gì…?!”

Susuki nhận ra ánh mắt tôi đang dán vào mình, vội vàng hạ chân xuống. Cô ấy lợi dụng đà đó, tung một cú đá về phía mặt tôi, nhưng với tôi, cái giá đó chẳng đáng là bao.

—Susuki—

“Cậu đã hối lỗi về hành động của mình chưa?”

Tôi vội vàng vung chân xuống một lần nữa vì cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào chỗ không nên nhìn. Đương nhiên, tôi có thể kết liễu cậu ta bằng một cú đá rìu mà tôi học được từ karate, nhưng tôi không nỡ phá hỏng cái gương mặt dễ thương ấy, nên chỉ xước mũi cậu ta một chút.

“Cậu khoe mẽ với tôi đấy.”

Cái lý do khiến cậu ta đỏ mặt như thế… là vì tôi đã khoe thân hình mình như vậy, hay vì tôi suýt nữa đã đá vào mặt cậu ta? Dù sao thì, nghĩ đến cũng thấy buồn cười.

“Đó là lời ‘Tôi xin lỗi’ của cậu đấy, phải không?”

“…Tôi sai rồi.”

Ngay cả khi cậu ta có nổi loạn đến mấy, chỉ cần tôi mạnh tay hơn một chút là cậu ta liền chịu thua ngay. Và tất cả những điều đó đã trở thành thói quen rồi. Tôi nhấp thêm chút nước trái cây, lướt mắt nhìn quanh khu vực bể bơi.

“Thay vì bơi lội và tận hưởng bể bơi, họ lại tập trung vào việc chụp ảnh nhiều hơn,” Nanato nói.

“Đúng là như vậy. Nhưng với đèn đóm lấp lánh như thế này, những bức ảnh trông chắc chắn rất đẹp mắt.”

Một cô gái "gal" đi ngang qua chúng tôi, đang mải mê chụp ảnh, nên chúng tôi che mặt đi. Dù sao thì, ngay cả khi chúng tôi bị lọt vào ảnh, cô ta cũng sẽ không khoe khoang khắp nơi đâu.

“Còn cậu thì không định chụp tấm nào à?”

“Cậu sẽ không muốn có bất kỳ tấm ảnh nào của hai chúng ta đâu, đúng không?”

“Tôi đâu có nói thế…”

“Vậy thì tôi chụp vài tấm rồi khoe với mấy cô gái kia cũng được hả?”

“C-Cái đó thì…”

Cậu ta lộ vẻ bối rối. Đương nhiên, tôi chẳng có ý định làm vậy, nhưng tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt đó, nên tôi cố tình nói dối. Ít nhất, tôi cũng phải bù đắp cho chuyện lúc nãy.

“Nhưng vì chúng ta đã ở đây rồi, tôi cho phép cậu chụp một tấm ảnh của tôi.”

“C-Cái đó có nghĩa là gì vậy?”

“Nếu cậu giữ một bức ảnh của tôi, sẽ không có vấn đề gì cả, phải không? Cậu chỉ không được cho ai xem, và nếu muốn xóa thì cứ xóa.”

Nhưng, tôi không chỉ muốn ở lại trong ký ức của cậu ta, mà còn muốn hiện hữu bằng hình hài vật chất nào đó. Tôi không muốn biến mất khỏi tâm trí cậu ta. Tôi muốn cậu ta cảm thấy hoài niệm và man mác buồn mỗi khi nghĩ về tôi. Và một khi cậu ta đã đặt chân vào lãnh địa của tôi, tôi sẽ trói buộc cậu ta như một tấm mạng nhện, để cậu ta không thể rời đi lần nữa.

“Tôi sẽ không làm vậy đâu.”

“Cậu đang nói là tôi chẳng có giá trị gì à?”

“Không, tôi đâu có nói thế. Chỉ là nghe nó giống như hành động của một kẻ biến thái ấy. Kiểu, giữ ảnh mặc đồ bơi của một cô gái trong điện thoại.”

“Nhưng tôi đã cho phép cậu mà?”

“Vậy là cậu đã coi tôi như một kẻ biến thái rồi à?!”

Tôi lấy điện thoại của cậu ta, bật camera lên, chuyển sang chế độ im lặng, rồi trả lại cho cậu ta.

“Với nhạc đang bật ở đây, sẽ không ai nhận ra là cậu đang chụp ảnh đâu. Cứ tự nhiên đi.”

“Tôi vui vì cậu cố gắng tỏ ra tốt bụng, nhưng tôi không phải biến thái, nên tôi sẽ không làm.”

“Vậy thì cứ hướng camera về phía tôi thôi.”

Ngay cả khi tôi không thể níu lấy cậu ta hay áp ngực vào cậu ta, vẫn có những cách để kích thích cậu ta. Biết rõ hai cô gái kia ngây thơ đến mức nào, có lẽ họ sẽ chọn cách tiếp cận trực diện, nhưng tôi thì khác. Tôi muốn lay động cậu ta từ trong ra ngoài và khiến cậu ta phát điên vì tôi. Tôi muốn tô màu trái tim cậu ta bằng màu sắc của tôi để cậu ta khao khát được gặp lại tôi.

“Tôi nghĩ tốt hơn hết là để lại một kỷ niệm đặc biệt. Cậu chẳng bao giờ biết khi nào chúng ta sẽ không thể gặp lại nhau nữa.”

Tôi đặt một ngón tay lên dây bikini, điều chỉnh lại vị trí của bộ bikini. Khi làm vậy, Nanato đã có phản ứng. Cậu ta đôi khi rõ ràng đến vậy đấy.

“Tôi nghĩ mình nên làm mát một chút,” tôi nói, múc một ít nước từ bể bơi lên và đổ lên người.

Nãy giờ thấy hơi nóng bức, giờ được thế này thì đúng là vừa vặn. Dĩ nhiên, Nanato vẫn luôn dõi theo mình, chỉ là qua màn hình điện thoại của cậu ấy thôi. Rõ ràng là cậu ấy rất hứng thú. Đây là mong muốn muốn có ảnh hưởng đến cuộc đời cậu ấy, hay chỉ là để cậu ấy yên tâm rằng mình sẽ không biến mất kể cả khi chia lìa? Dù là gì đi nữa, nó cũng có vẻ gì đó thật nữ tính. Nhưng thế thì lại hay. Mình muốn cậu ấy luôn nhớ đến mình. Mình muốn được mãi ẩn hiện trong tâm trí cậu ấy, như một cái bóng, và bám riết lấy cậu ấy suốt phần đời còn lại.

“Phù.”

Mình vươn vai mấy cái, đưa hai tay ra sau đầu. Ngay lập tức, mình thấy màu mắt cậu ấy thay đổi. Có vẻ cậu ấy thực sự mê mẩn vùng dưới cánh tay thì phải. Một sở thích khá thú vị, nhưng lại có thể trêu chọc được rất nhiều. Bởi ngay khoảnh khắc đó, mình nghe thấy tiếng tách rõ to từ điện thoại của Nanato, cho thấy cậu ấy vừa chụp một tấm ảnh.

“N-Này, không phải là cậu đã để chế độ im lặng rồi sao?!”

Bị mình gài bẫy một cách ngoạn mục, cậu ấy đỏ mặt tía tai. Sao mà cậu ấy lại dễ thương đến thế chứ?

351.png?w=588

“Này Nanato?”

“K-Khoan đã. Không phải như cậu nghĩ đâu.”

“Không sao cả đâu, đồ Biến Thái tiên sinh.”

Với câu nói như đóng đinh vào sự thật ấy, Nanato liền buông thõng vai đầu hàng. Cậu ấy chẳng còn đường để cãi lại nữa rồi.

“Và cậu định dùng tấm ảnh đó làm gì vậy nhỉ, mình thắc mắc quá?”

“…Để vẽ.”

“Cậu vẫn tệ khoản kiếm cớ như ngày nào.”

Ngắm nhìn đôi môi mọng của cậu ấy, mình như bị mê hoặc. Mình phải quay đi thôi, nếu không sẽ mất kiểm soát mất.

“Cậu cứ làm mình xấu hổ mãi thôi…!”

“Đúng thế. Hôm nay mình đã được thấy đủ loại khía cạnh đáng thương của cậu rồi.”

Bởi vì mình đã cố gắng hết sức để những chuyện này xảy ra. Nếu cậu ấy chịu để lộ những mặt đáng xấu hổ của mình, thì điều đó có nghĩa là cậu ấy đang chấp nhận mình. Một ngày nào đó, mình sẽ khiến cậu ấy lột sạch đồ và bắt cậu ấy làm theo ý mình.

“Mình nghĩ đã đến lúc rồi. Chúng ta nên chuẩn bị về thôi,” mình nói, và cậu ấy liền lộ ra vẻ mặt có chút tiếc nuối.

Ngay cả điều đó cũng khiến mình vui. Vậy là cậu ấy muốn ở bên mình lâu hơn.

“Nhưng tại sao hôm nay chúng ta lại đi bơi nhỉ? Chỉ vì đang giữa hè ư?”

“Hồi cấp hai, chúng ta chưa bao giờ đi bơi hay đi biển, đúng không? Mình muốn thực hiện quyết tâm cho cậu thấy thân hình mặc đồ bơi của mình mà hồi đó mình chưa thể làm được,” mình đưa cho cậu ấy một trong rất nhiều lý do đang chất chứa trong lòng.

“Vì muộn thế này rồi, chúng ta chỉ dùng hồ bơi được vỏn vẹn ba tiếng thôi đúng không? Nếu đến một hồ bơi gần đó thì đã ổn rồi. Rõ ràng là mình nên dành cả ngày cho cậu mà, đúng không?”

“Mình không có ý định gặp cậu ngoài giờ làm việc hay vào ban đêm đâu. Và cậu cũng sẽ không muốn bị người khác nhìn thấy đi cùng mình, đúng không?”

Một người phụ nữ mà cậu chỉ có thể gặp vào ban đêm nghe có vẻ hấp dẫn và không lành mạnh chút nào, đúng không?

“Hơn nữa, mình vẫn còn hơi ngần ngại khi gặp cậu. Mối quan hệ của chúng ta đáng lẽ đã kết thúc từ lâu rồi, chúng ta không nên chạy loanh quanh giữa ban ngày thế này. Bóng tối hợp với mình hơn nhiều.”

“Ừm, mình đoán cậu nói có lý…”

Mình không thể đối đầu trực diện với hai người đó. Vậy nên, mình phải khiến cậu ấy phát điên vì mình theo một cách khác.

“Cho dù vậy, mình vẫn muốn lấy lại một phần thời gian chúng ta đáng lẽ nên dành cho nhau. Từ từ thôi cũng được, không cần phải vội vàng.”

Mình không thể thúc ép cậu ấy. Cái mình đã đánh mất quá lớn để có thể đi đường vòng. Không chỉ vậy, cậu ấy còn dành tình cảm cho hai cô gái kia nữa. Rất có thể cậu ấy sẽ sớm qua lại với một trong hai người họ. Vậy nên, có lẽ tốt nhất là không nên vội vàng mà hãy chờ đợi. Dĩ nhiên, mình cần sức mạnh để chờ đợi. Mình muốn nói rằng mình bình tĩnh về tất cả chuyện này, nhưng không phải vậy. Mình lo lắng rằng có thể đã quá muộn mỗi ngày.

“Về nhà thôi. Cảm ơn vì đã đi cùng mình.”

“Mình cũng vậy, cảm ơn vì đã đưa mình đi. Đó là một trải nghiệm tuyệt vời.”

Mình không ngờ sẽ lại được nghe cậu ấy cảm ơn. Chỉ những lời nói đó thôi cũng khiến mình vô cùng hạnh phúc đến nỗi mình muốn có thêm thời gian bên cậu ấy. Muốn có thêm ảnh hưởng lên cuộc đời cậu ấy… vì điều đó sẽ khiến mình thực sự hạnh phúc.

Cái đồ ngu xuẩn chết tiệt... Ai đời lại muốn làm bạn với cái loại người đâm sau lưng mình như vậy chứ?

Đúng vậy. Phá nát cái cảnh hay ho duy nhất của tập 2. Mẹ kiếp cái bộ truyện này, mẹ kiếp cái tác giả, rồi mẹ kiếp luôn cả cái thằng biên tập viên không bắt tác giả viết lại cái đống rác rưởi này từ đầu đi!

Không đâu, đồ nhu nhược, hèn nhát kia.

Mày chia tay nó chỉ vì mấy lời đồn đại vớ vẩn mà không thèm nói chuyện thẳng thắn với nó. Câm mẹ cái mồm mày lại đi.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!