Anata wo Akiramekirenai M...
Sakurame Zento Karutamo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3

Chương 4: Mùa hè

0 Bình luận - Độ dài: 9,898 từ - Cập nhật:

Nếu bạn yêu thích các tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ... mong là thế?

—Nanato—

Kỳ nghỉ hè đầu tiên của tôi ở cấp ba đã bắt đầu. Ngay từ sáng sớm, tôi đã bật những bản nhạc mùa hè êm dịu và tận hưởng khoảng thời gian của riêng mình. Không giống như hồi cấp hai, tôi không còn phải bận tâm đến hoạt động câu lạc bộ, nhờ vậy mà có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, trừ những lúc đi làm thêm. Dĩ nhiên, điều này khiến tôi ít gặp bạn bè hơn, nhưng chúng tôi đã thống nhất sẽ gặp nhau ít nhất mỗi tuần một lần. Hôm nay, tôi hẹn Itsuki sang nhà chơi. Hồi cấp hai, nó thường xuyên sang nhà tôi, nhưng hơn một năm nay thì chẳng thấy mặt mũi đâu cả.

Ban đầu, tôi cứ tưởng nó muốn sang chơi với tôi, nhưng sau đó mới vỡ lẽ ra là nó nhắm đến mẹ tôi, với cả còn muốn chơi đùa với con chó cưng của nhà tôi nữa. Tiếc thay, mẹ thì không có nhà vào lúc này, còn chó cưng nhà tôi thì đã qua đời bốn tháng trước rồi.

"Yo, có ai ở nhà không?"

Itsuki đến, trông nó thời trang kinh khủng.

"Kiyomi-san đâu rồi?"

"Không được gọi tên riêng của mẹ người khác như thế chứ?"

"Thế thì sao? Không lẽ tao phải gọi là Amami-san à, nghe cứ như đang nói chuyện với mày vậy."

Nó dùng cái lý lẽ cùn mòn để biện minh. Lạy trời, ai đó ngăn nó lại đi.

"Thế tóm lại Kiyomi ở đâu?"

"Bỏ kính ngữ nữa hả? Mày đâu phải bạn trai của bà ấy. Thật là hết nói nổi!"

"Xin lỗi, xin lỗi. Thế Mama đâu rồi?"

"Nghe còn tệ hơn nữa ấy. Thôi đủ rồi."

Cho dù nó gọi mẹ tôi bằng cách nào đi nữa, tôi cũng chỉ thấy toàn là động cơ mờ ám mà thôi. Hay là tôi đuổi nó về luôn đi nhỉ.

"Mẹ tôi không có nhà. Tôi cứ cho bà ấy ăn mấy món ngọt mà tôi tự làm, nên bà ấy tăng cân và giờ đang phải đi tập thể dục rồi."

"Mày đùa tao à? Thế là mất toi 90% lý do tao mò đến đây rồi còn gì."

"Đồ ăn dở thì có, chứ tao không có đùa."

Nó mới đến chưa đầy ba phút mà tôi đã thấy mệt mỏi với mấy trò của nó rồi. Chắc nó chẳng bao giờ thay đổi được đâu nhỉ?

"Khoan đã, gì mà toàn poster thần tượng áo tắm thế này? Không ngờ mày lại như thế đấy."

Ngay khi Itsuki bước vào phòng tôi, nó đã chỉ ra những tấm poster tôi dán khắp nơi.

"Chỉ áp dụng cho kỳ nghỉ hè này thôi. Không phải là tôi thèm khát gì đâu, nhưng nghĩ đến chuyện Reina và Tsubasa sẽ mặc đồ bơi, tôi cần phải tập luyện trước."

"Tao còn chưa nghĩ đến chuyện đó nữa. Mày là thiên tài, thằng cha!"

Tôi không muốn phải đỏ mặt chỉ vì thấy họ mặc đồ bơi. Tập cơ bắp để trông vạm vỡ thì quan trọng rồi, nhưng tập luyện tinh thần cũng quan trọng không kém.

"Tao còn đặt hình nền máy tính là một cô gái siêu gợi cảm nữa cơ."

"Cái đó có hơi quá đà không mày?"

Không nên chế nhạo công sức của người khác chứ. Nó nói gì thì nói, tôi vẫn sẽ tiếp tục.

"Ngay cả việc học mày cũng không chịu buông tha luôn hả?"

"Tsubasa và Reina bảo tôi làm thế, nên tôi mua về kha khá. Không thể bỏ phí nỗ lực của mình ngay cả trong kỳ nghỉ hè được."

"Hai người đó đúng là lo lắng thái quá cho mày rồi còn gì?"

Họ làm và nói tất cả những điều đó vì tôi, nên tôi không thể làm họ thất vọng được. Dĩ nhiên, có thể một số người sẽ thấy chán, nhưng tôi lại thấy được an ủi.

"Tao cứ nghĩ mọi chuyện sẽ tệ đi nhanh chóng vì Chiba và Shiroki-san cãi nhau, nhưng sau khi mày đưa ra quyết định đó, họ đã làm hòa rất nhanh và còn trở nên thân thiết hơn bao giờ hết."

"Đúng vậy. Nhưng, đối với tôi thì đó là một sự nhẹ nhõm. Và với một chút khoảng cách giữa chúng tôi, tôi không còn phải lo lắng về họ nhiều nữa."

"Chắc mọi chuyện đang suôn sẻ đấy nhỉ."

Tôi không muốn mất đi một nhóm bạn nữa. Và khi tránh được số phận đó, tôi đã thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

"Nhưng, mày có muốn có bạn gái không?"

"Đương nhiên rồi. Tôi muốn được hẹn hò với một cô bạn gái đáng yêu, và còn tiến xa hơn thế nữa chứ."

"Ừ, đồng ý. Tao cũng chẳng ngại chuyện đó đâu."

Nếu như ngày đó tôi chọn Tsubasa hoặc Reina, có lẽ tôi đã có bạn gái rồi. Nhưng tôi lại chỉ muốn giữ cho nhóm bạn của chúng tôi được nguyên vẹn.

“Sao cậu không thử quay lại với Susuki đi? Như thế chẳng phải mọi chuyện sẽ đâu vào đấy sao?”

“Nhưng chuyện đó cũng không thể xảy ra. Tôi vẫn không thật sự biết cô ấy cảm thấy thế nào, và tôi nghĩ Reina hay Tsubasa cũng sẽ không vui vẻ gì đâu. Có khi điều đó chỉ khiến chúng tôi ngày càng xa cách hơn mà thôi.”

Mặc dù chẳng có gì thay đổi nhiều từ cái ngày tôi thích Susuki, nhưng giờ đây giữa chúng tôi đã có một khoảng cách sâu sắc.

“Nhưng cậu Shiroki vẫn ở lại với cậu mà, đúng không?”

“Chắc chắn rồi, nhưng còn Reina thì sao?”

“Tớ nghi ngờ cậu ấy sẽ ở lại lắm. Hầu hết thời gian Reina đều khá bảo thủ, nhưng cậu ấy lại dễ dàng kết bạn mới. Ngay từ đầu, cậu ấy đã không thực sự phù hợp với chúng ta, và có lẽ nếu rời đi, cậu ấy sẽ tìm được một nơi tốt hơn.”

Đúng như tôi nghĩ, Itsuki chẳng hiểu Reina chút nào. Reina thà ở một mình còn hơn là dành thời gian với bất kỳ ai. Bởi vậy, nếu nhóm bạn này tan rã, cậu ấy sẽ hoàn toàn cô độc. Với tính cách và vẻ ngoài, Reina có thể trông như một người mạnh mẽ và quyết liệt, nhưng thực ra cậu ấy cũng có lúc rất yếu lòng. Sau một năm gắn bó, tôi đã nhận ra điều đó.

“Chiba đúng là điên khùng. Chẳng thể đoán được cậu ta nghĩ gì, chẳng bao giờ giữ được bình tĩnh. Bởi vậy, tớ cảm thấy mình không thể nào nắm bắt được cậu ta.”

“Ừm, tớ hiểu ý cậu.”

Dù vậy, Itsuki vẫn cho phép Reina làm thêm cùng mình, nên cậu ấy vẫn không thể bỏ mặc Reina.

“Mọi người thường giữ khoảng cách với người khác. Bởi vì càng thân thiết, khi chia ly sẽ càng đau đớn.”

Việc đánh mất sợi dây kết nối với ai đó diễn ra nhanh đến không ngờ, bất chấp mọi công sức ta đã bỏ ra để xây dựng nó. Chúng tôi đau đớn nhận thức được điều đó, nên chúng tôi muốn trân trọng nó.

“Nhưng gần đây, tớ bắt đầu nghĩ rằng… một vài cuộc gặp gỡ và chia ly đơn giản là không thể ngăn cản. Tớ không nghĩ nhóm bạn hiện tại của chúng ta sẽ mãi mãi như thế này. Sẽ có lúc ai đó đạt đến giới hạn của mình.”

“Tớ đoán vậy, ừ…”

“Nhìn Takata và Kaitou trong lớp chúng ta mà xem. Trước khi hẹn hò, họ nói chuyện suốt, vậy mà giờ lại chẳng thốt ra lời nào. Giữ tình bạn mãi mãi phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, tớ cá là vậy.”

Dù giờ chúng tôi đều là học sinh, nhưng chúng tôi sẽ không mãi mãi thân thiết đến vậy đâu… Thực tế, nhiều mối tình và các cặp đôi nảy sinh với suy nghĩ rằng mọi chuyện sẽ không kéo dài sau khi tốt nghiệp, hoặc thậm chí là cho đến lúc đó.

“Vậy nên, tớ nghĩ sẽ ổn thôi nếu cậu tỏ tình với một trong hai người họ trước kỳ nghỉ đông hoặc khoảng thời gian đó. Cho đến lúc ấy, chúng ta vẫn có thể dành thời gian bên nhau như những người bạn, đúng không?”

“Đó là lúc Giáng sinh đến, quá hoàn hảo để có bạn gái còn gì.”

“Trước khi mọi thứ tan vỡ vì hành động của người khác, cậu có thể tự mình trở thành kẻ phản diện và kết thúc nó. Dù sao thì, đó cũng là kiểu hành động mà cậu sẽ làm mà.”

“Cậu đừng có biến tôi thành vật hi sinh chứ?”

Dù có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ có người trở thành kẻ phản diện…

“Mà này, chẳng phải trước giờ cậu luôn là người bảo vệ mọi thứ sao? Sao cậu lại thay đổi suy nghĩ như vậy?” Tôi hỏi Itsuki.

“Vì có lẽ đến một lúc nào đó, tớ sẽ là người rời đi.”

“Hả?”

“Tớ đã tìm thấy người mình thích, nên nếu là vì người ấy, có thể tớ sẽ phải cắt đứt liên lạc với các cậu vào một thời điểm nào đó. Gắn bó với nhau cả ba năm sẽ rất khó khăn, và ngay cả khi chúng ta cố gắng được một thời gian, cái ngày định mệnh sẽ là ngày đổi lớp vào năm thứ hai.”

Nghĩ lại thì, đó không chỉ là vấn đề của riêng tôi, mà còn phải tính đến chuyện tình cảm của Itsuki và Shibayu nữa.

“Người đó là ai? Trong nhóm mình à?”

“Tất nhiên là người lớn tuổi hơn rồi.”

“Xin lỗi vì thậm chí đã nghi ngờ cậu dù chỉ một giây.”

Tôi mừng vì cậu ấy vẫn vậy. Nhưng nếu cậu ấy có bạn gái, tôi vẫn muốn ủng hộ chứ không phải gây phiền phức thêm.

“Tôi chỉ muốn kiểm tra thôi… không phải là mẹ tôi đó chứ?”

“Đừng lo. Bà ấy cũng là một lựa chọn, nhưng không phải là bà ấy.”

“Cậu đã từng cân nhắc mẹ tôi ư?!”

Tôi chắc chắn cậu ấy chỉ đùa, nhưng câu nói ấy vẫn khiến tôi rợn sống gáy.

“Thôi, cậu đừng lo cho tôi. Dù sao thì cũng phải mất một khoảng thời gian kha khá đấy.”

“Khó chinh phục lắm à?”

“Ừ. Ít nhất thì cũng rất khó.”

“Thôi được, với một học sinh cấp ba thì sẽ đặc biệt khó đấy, chúc may mắn.”

Sau đó, chúng tôi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển rồi chơi vài ván game. Phải nói là, mấy chiêu bẩn của cậu ấy khiến chúng tôi cãi nhau loạn xạ cả lên.

—Reina—

Kỳ nghỉ hè đã bắt đầu mà chẳng thấy vui vẻ chút nào! Không thể tin nổi lại có những ngày mình không gặp được Nanato! Mình sống để làm gì cơ chứ? Nếu là người yêu thì mình có thể bám riết cậu ấy 24/7, nhưng chúng mình chỉ là bạn bè. Nghỉ hè chẳng tuyệt vời như mình tưởng tượng.

“Chào buổi sáng cả nhà.”

Tôi bước vào cửa hàng dụng cụ thể thao và chào các đồng nghiệp khác.

“Ít nhất thì cũng phải chào hỏi đàng hoàng chứ.”

“À, Hirose. Chào.”

Tôi có công việc này là nhờ quen biết với Hirose. Chẳng có gì xảy ra nên tôi không thể nói là mình rất vui vẻ, nhưng ít nhất thì đây cũng là tiền kiếm được dễ dàng.

“Nếu cô không muốn làm thì về nhà đi.”

“Không được gặp Nanato trong kỳ nghỉ hè làm tâm hồn tôi đau đớn lắm.”

“Chuyện đó… đúng là sến sẩm thật đấy.”

“Đáng ghét.”

Một cô gái đang yêu thì nói năng chả biết trời đất là gì. Ít nhất thì cậu cũng phải hiểu điều đó chứ, cái đồ trinh nguyên kia.

“Chào buổi sáng.”

Chị gái của Tsubasa, Miu-san, bước vào cửa hàng ngay sau tôi. Tsubasa hình như đã nhờ Hirose giúp chị ấy được nhận vào làm thông qua mối quan hệ của cậu ta giống như tôi… Nhưng chị ấy ở một đẳng cấp khác hẳn.

“À-À, Shiroki-san. Chào buổi sáng.”

“Hirose-san! Rất vui được làm việc cùng anh hôm nay.”

“Tôi cũng vậy. Hôm nay chúng ta cùng cố gắng nhé.”

Hirose khá là tận tâm với Miu-san. Tôi biết cậu ta thích phụ nữ lớn tuổi hơn, nhưng cái thái độ thiên vị này khiến tôi phát cáu.

“Shiroki-san trông lúc nào cũng tuyệt vời hết. Đứa bé trong tôi đang gào thét đòi mẹ nó. Tôi chịu không nổi nữa rồi.”

“Mà cậu còn dám gọi tôi là sến sẩm ư? Cậu thì có quyền gì mà nói.”

“Xin lỗi, tình yêu làm tôi mù quáng thôi. Giờ thì tôi hiểu cảm giác của cô rồi.”

“Cậu đừng có hành động như thể chúng ta giống nhau vậy chứ, cái đồ biến thái kia? Tôi không cần sự thông cảm của cậu.”

Miu-san còn vụng về hơn cả Tsubasa, thường xuyên làm hỏng việc. Phản ứng và cử động của chị ấy chậm chạp, nên nếu Hirose không lẽo đẽo theo dõi và sửa sai cho chị ấy, thì chắc chị ấy đã bị đuổi việc từ lâu rồi. Nhưng chị ấy lại là một thiên tài theo cách riêng. Cứ thử tưởng tượng xem tôi đã sốc thế nào khi nghe nói chị ấy đang theo học trường đại học danh tiếng nhất Nhật Bản. Khả năng tính toán của chị ấy cũng nhanh kinh khủng nữa.

“Reina-san! Chào buổi sáng!”

“Chào.”

Mắt Miu-san chạm mắt tôi và chị ấy chào tôi. Tsubasa có nhờ tôi hòa thuận với chị gái cô bé, nhưng tôi hy vọng điều đó sẽ suôn sẻ.

“Tsubasa vẫn ổn chứ?”

“Cô bé nói cảm thấy buồn vì không được gặp Nanato-kun. Vì thế mà cô bé ăn trưa chẳng ra làm sao cả… Ồ hô…”

Thì ra Tsubasa cũng có cùng cảm giác. Tôi hiểu cảm giác của cậu mà, Tsubasa.

“Miu-san thấy Nanato thế nào?”

“Cậu ấy tốt bụng nhưng hơi lập dị một chút. Nhưng tôi chúc cậu ấy mọi điều tốt đẹp vì Tsubasa-chan yêu cậu ấy nhiều lắm.”

Vậy là ít nhất chị ấy không thích cậu ta như một người đàn ông. Và gọi cậu ta là một kẻ lập dị tốt bụng thì đúng là rất chuẩn.

“Tại sao chị lại thấy cậu ấy lập dị?”

“À, tôi dựa vào trải nghiệm của mình khi cậu ấy còn nhỏ. Tôi nói muốn có một con thú cưng, thế là cậu ấy đưa cho tôi một tấm vé cho phép tôi được ‘nuôi’ cậu ấy một ngày. Cuối cùng tôi chẳng bao giờ dùng nó… nhưng tôi tự hỏi liệu giờ cậu ấy có đồng ý không? Nhưng đúng vậy, đó là một trong nhiều lý do tôi nghĩ cậu ấy là một đứa trẻ hơi đặc biệt.”

Đúng là Nanato rồi. Cậu ấy lúc nào cũng có những ý tưởng kỳ quặc nhất. Có lẽ tôi có thể thuyết phục chị ấy đưa tấm vé đó cho mình.

“Này, sắp đến giờ làm rồi đấy. Chuẩn bị đi.”

“Vâng ạ.”

Bị Hirose thúc giục, tôi vội vàng chuẩn bị.

“Tôi xin lỗi Hirose-san, tôi cứ ì ạch thế này.”

“Không sao đâu, cứ thong thả đi. Cậu ổn mà, Shiroki-san. Chắc tại thế giới này vội vã quá thôi.”

Tôi không thể chịu nổi anh ta… Thôi, tôi muốn gặp Nanato cho nhanh để được anh ấy xoa dịu. Cửa hàng đồ thể thao này chủ yếu là công việc thu ngân, nhưng không ít lần chúng tôi phải giúp khách hàng tìm đồ. Nơi đây có rất nhiều mặt hàng, nên sinh viên thường xuyên ghé qua để mua sắm dụng cụ thể thao.

“Kìa, nhân viên kia dễ thương quá trời luôn!”

“Trời đất… Cậu mau lại bắt chuyện đi!”

Vài nam sinh bước vào cửa hàng, nhìn tôi và bàn tán. Được khen dễ thương thì tôi không ghét, nhưng đúng là phiền phức quá. Xin mời tránh xa.

“Um, xin lỗi…?”

“…”

“Chị có đồ thể thao nào vừa với em không?”

Trong lòng đã có dự cảm chẳng lành, và đúng như tôi đoán, một trong số họ lập tức tiến đến gần. Bình thường, tôi sẽ giả vờ già dặn để họ tự động bỏ đi, nhưng dù sao thì cậu ta vẫn là khách hàng…

“Cậu đang tìm gì cụ thể à?” Hirose chen vào giữa chúng tôi, hỏi cậu nam sinh bằng giọng gằn giọng.

Nhờ vậy mà cậu trai kia cuống quýt bỏ đi, giúp tôi thoát khỏi tình huống khó xử mà không gặp rắc rối lớn.

“Cảm ơn cậu đã giúp.”

“Không có gì.”

“Không ngờ cậu cũng có lúc tốt bụng nhỉ?”

“Nanato bảo tôi phải trông chừng cậu, thế thôi.”

Khoan đã, vậy là Nanato lo lắng cho tôi sao? Nghe vậy tôi mừng quá chừng. Anh ấy thật sự quan tâm đến tôi. Nhưng… điều đó có nghĩa là tôi ngang hàng với chị gái của Tsubasa sao? Anh ấy nghĩ tôi không làm tốt công việc này ư?

“Anh ấy không nói gì khác nữa à?”

“Rằng anh ấy rất mong được thấy cậu trong bộ đồ bơi.”

“Khoan, thật ư?!”

“Anh ấy còn đang tập luyện tinh thần để khỏi phát điên khi thấy cậu diện nó.”

“Thiệt á?!”

Nếu anh ấy hào hứng đến vậy, có lẽ tôi phải chơi lớn một phen rồi. Nhất định phải sắm một bộ đồ bơi mới.

“Còn gì nữa? Còn gì nữa?”

“Gì đó về chuyện muốn hôn cậu.”

“Ế?!”

Câu nói này khiến tôi hoàn toàn choáng váng, thốt lên một tiếng kêu hoảng hốt. Anh ấy muốn hôn tôi?! Thật ư thật ư thật ư?!

“Đùa thôi mà. Bình tĩnh đi.”

“Công ty quản lý của tôi sẽ biến cậu thành thịt băm đấy.”

“Cậu thuộc công ty quản lý nào cơ?”

Tôi không thể tin nổi anh ta. Nói đùa kiểu đó với vẻ mặt nghiêm túc thì làm sao tôi không tin cho được chứ.

“Thế nhưng, anh ấy có nói là muốn làm mấy chuyện đó khi lên cấp ba rồi.”

“Thật à? Ừm, tôi cũng có cảm giác tương tự.”

“Và tôi cũng có cảm giác đó với Shiroki-san… À thật ra, tôi chỉ muốn được cậu ấy nuông chiều thôi.”

“Đó là loại ham muốn gì vậy chứ?”

Nanato dù sao cũng là con trai, nên anh ấy có những kiểu mong muốn như thế. Tôi sẽ không ngại làm tất cả những điều đó cho anh ấy, và tôi phải cố gắng thật nhiều để anh ấy chọn tôi. Nụ hôn đầu tiên của tôi nhất định sẽ dành cho anh ấy. Dù cuối cùng anh ấy có từ chối tôi đi nữa, tôi vẫn muốn nụ hôn đầu tiên là với anh ấy. Trách nhiệm đó chắc chắn anh ấy sẽ sẵn lòng gánh vác, phải không?

*

Một tuần kể từ khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, và hôm nay trời có vẻ se lạnh hơn bình thường. Bọn con gái chúng tôi quyết định gặp nhau để mua sắm mọi thứ cần thiết cho chuyến đi.

“Reinan, lâu rồi không gặp!”

“Đúng là lâu thật đấy, Yuzuyu.”

Từ khi bắt đầu gọi Tsubasa bằng tên, tôi nghĩ mình cũng nên làm tương tự với Shibayu. Nếu không, Tsubasa sẽ trở nên đặc biệt, và lại khiến hiểu lầm của Yuzuyu thêm trầm trọng.

“Yuzuyu?!”

Cô bé vui vẻ lặp lại tên mình. Chắc là cô bé thích tôi gọi như vậy thật.

“Đó là tên cậu mà, đúng không?”

“…Yuzu rất vui vì điều này, nhưng cậu sẽ không dễ dàng được lòng cô ấy chỉ vì thế đâu.”

“Ừm, ừm.”

Cô bé vẫn còn giận chuyện của Tsubasa. Tôi cứ nghĩ hiểu lầm này sẽ được giải quyết theo thời gian, nhưng cô bé vẫn mãi day dứt.

“Dạo này Tsubasa-chan thế nào rồi?”

"Chẳng có gì hết. Hè đến nơi, từ lúc ấy còn chưa gặp lại nhau nữa là."

"Đáng tiếc quá! Hôm qua rồi Yuzu còn gặp chị ấy ở chỗ làm đấy!"

"Thế là tốt rồi."

Chẳng hiểu sao cô ta lại đắc ý khoe khoang. Chả lẽ đây là một cuộc thi?

"Chị đừng để cơn ghen ghẹo ấy lấn lướt, được không?"

"Em thật sự không có chút cảm xúc nào đâu. Em nói bao lần rồi, chúng em không có quan hệ gì mà."

"... Vậy các em thật sự không phải đang hẹn hò nhỉ?"

Có vẻ như hiểu lầm đang được trút bỏ ngay tại đây. Em chỉ mong chị ấy nhận ra mình với Tsubasa thật sự chỉ là bạn bè mà thôi.

"Mình bắt đầu bàn luận nào, hai người."

Tsubasa vội vàng chạy đến chỗ chúng tôi. Chúng tôi đã định gọi điện tối qua để bàn việc đi du lịch, nhưng rồi phần lớn thời gian lại dành để nói về Nanato. Tốt nhất đừng nhắc lại chuyện đó, nếu không Yuzuyu sẽ nghĩ quẩn nữa...

"Tsubasa-chaaan!

"Chào Yuzuyu-chan."

Yuzuyu mừng rỡ đến nỗi đến mát xa vai cho Tsubasa. Xin chị cứ vui vẻ như thế đi.

"Chào buổi sáng, Tsubasa."

"À, Reina-chan... Xin lỗi vì chuyện tối qua, em không định nghe điện cả mấy tiếng đồng hồ thế đâu."

"...Ừ, không sao."

Đồ ngốc này! Sao chính em lại cất lời đầu tiên?! Bây giờ Yuzuyu lại nghĩ quẩn nữa rồi!

"Lúc nãy chị nói 'chẳng có gì' mà, Reina tiền bối?"

"... Chúng em, đang nói chuyện với nhau thôi mà?"

"Hai người hẳn nhiên là đang hẹn hò. Lý do chị không để bụng lời trêu chọc của Yuzu là vì chị biết mình luôn nắm thế thượng phong?"

Trở lại điểm xuất phát rồi. Em chắc không thuyết phục được chị ấy đâu.

"Đi chọn đồ bơi thôi nào?"

"Đồng ý! Cho Yuzu ngắm Tsubasa-chan mặc đồ bơi nhé!"

Cứ nghe thấy hai chữ "đồ bơi", mặt cô ta sáng lạ thường. Tâm trạng chị ấy thay đổi nhanh hơn cả đèn giao thông, khiến tôi không khỏi lo lắng. Chúng tôi hướng đến cửa hàng đồ bơi, với vô vàn mẫu thiết kế khác nhau. Vì đích thân đi chọn cho Nanato, nên cảm giác như có thể ngắm nghía ở đây hàng giờ. Theo lời Hirose, cậu ấy đang trông mong lắm. Với ngoại hình này tôi cũng tự tin nữa, nên mặc đồ bơi ra mắt để quyến rũ cậu ấy sẽ là một cơ hội tốt.

"Chị định mua cái nào, Reina tiền bối?"

"Chiếc bikini dây này. Thị lộ hơi nhiều nhưng bây giờ mà ngại ngùng thì thua rồi."

"Thật luôn?! Chị quyết chơi tất tay hả?"

"Phải tận dụng vũ khí mình có chứ. Thử luôn đi."

Tôi chọn vài bộ đồ bơi và bước vào phòng thay đồ, trước tiên khoác lên người tông màu be. Thiết kế khá ôm sát, tôn lên vòng một và để lộ trọn đôi chân. Mặc dù không thích kiêu ngạo nhưng tôi khá tự tin trên hình thể này. Đứng trước mặt Nanato với diện mạo này tuy ngượng ngùng, nhưng chắc chắn sẽ khiến cậu ấy càng thêm thương.

"Mặc vào thì sao nhỉ?"

Tôi kéo rèm phòng thay đồ mở ra cho Yuzuyu và Tsubasa đang chờ ở ngoài xem.

"Chết tiệt! Giờ chị thành người mẫu sải ảnh rồi à!" Yuzuyu hầu như là hét lên.

Vì cả hai đều còn hơi trẻ con nên không thể mặc đồ bơi quyễn rũ như tôi được.

"Amamicchi không thể bình tĩnh nổi rồi. Tích tắc nữa sẽ trở thành nô lệ của chị à."

"Đúng đấy. Nanato vốn có mặt dơ bẩn nên chắc gạt ngay ấy mà."

Vì hiện tại Nanato giữ khoảng cách với bọn tôi nên không thể tỏ ra chủ động như ý được, nhưng khoe ra hình thể này hẳn sẽ đắt lắm. Giờ nếu cậu ấy tiếp cận thì cứ thuận tự nhiên mà tiếp nhận.

"T-Tôi nghĩ hơi kích thích quá thì phải?" Tsubasa lo lắng nhìn tôi.

Chính điều này thể hiện tôi đang ở thế mạnh mà.

"Cô nàng học sinh cấp ba mặc vậy là bình thường đấy."

"Hừm..."

Tôi cũng thấy tội cho Tsubasa thật, nhưng tôi sẽ không lùi bước đâu. Dù chúng tôi có hợp tác với nhau đi chăng nữa, thì cuộc chiến giành Nanato vẫn diễn ra âm thầm. Thế nên, tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này được.

“Yuzuyu cũng thử vài bộ xem sao?”

Hình như cô bé đã tìm thấy một bộ đồ bơi cho mình, trên tay đang cầm nó.

“Yuzu ổn mà, thật đấy…”

“Không được đâu. Chị sẽ ngắm em cho thật kỹ.”

Yuzuyu dường như chịu thua và bước vào phòng thay đồ tôi đang ở.

“Yuzu làm gì có dáng người như Reinan đâu, nên mặc đồ bơi nào cũng chẳng đẹp cả…”

“Đừng nói thế chứ. Da em đẹp lắm.”

“Đấy là điều duy nhất Yuzu tự tin thôi, vâng. Vậy là chị đang nhìn ngắm thật kỹ sao.” Yuzu chẳng ngần ngại cởi quần áo ngay trước mặt tôi.

Chắc chỉ có tôi là cảm thấy hơi ngượng ngùng thôi.

“Thế nào ạ?”

Cô bé mặc một bộ bikini xinh xắn có gắn thêm váy.

“Trông đẹp đấy. Em dễ thương lắm.”

“Thật ạ? Chị nói thế để an ủi em đúng không?”

“Bản thân em đã rất dễ thương rồi. Với bộ đồ bơi như thế này, em sẽ càng đáng yêu hơn nữa.”

“Đúng là vậy thật. Tsubasa-chan cũng đâu có dáng người mẫu, nhưng chỉ riêng bộ đồ bơi của cô ấy đã quá đỉnh rồi.”

Vóc dáng là một chuyện, nhưng vẻ ngoài dễ thương sẽ đánh bại mọi thứ khác.

“Reinan, sao chị không thử thêm bộ đồ bơi khác?”

“Được thôi. Nhưng em quay mặt đi chỗ khác đi.”

“Hả? Sao chị lại ngại khi Yuzu nhìn ngắm chứ?” Cô bé nhìn tôi với vẻ nghi hoặc.

“Vì… em sẽ thấy ngực chị sao?”

“Vậy nếu Amamicchi yêu cầu thì chị định làm thế nào? Nói là không thể rồi bỏ chạy à?”

“Cái này với cái kia khác nhau chứ.”

Nếu có lúc tôi phải trút bỏ tất cả trước mặt anh ấy, tôi nghĩ mình sẽ không thể suy nghĩ lý trí được vì xấu hổ. Tôi phải đảm bảo là chuyện đó sẽ xảy ra trong một căn phòng tối đen như mực. Dù sao thì Nanato có lẽ sẽ rất nhẹ nhàng, nên tôi không nghĩ mình cần phải quá căng thẳng. Anh ấy nhất định sẽ cố gắng xoa dịu căng thẳng để tôi không phải quá lo lắng.

“Hơn nữa, chúng ta sẽ cùng đi suối nước nóng trong chuyến đi sắp tới, nên đằng nào em cũng sẽ thấy hết thôi mà.”

“Đ-Đúng vậy…”

Cô bé nói không sai. Trong chuyến đi và lúc chúng tôi thay đồ, rồi tắm cùng nhau, cô bé sẽ thấy hết. Hồi tiểu học, tôi không thể tham gia chuyến đi vì bị ốm, và tôi cũng chẳng bận tâm đến chuyến đi hồi cấp hai nên đã bỏ qua luôn. Đó là lý do tại sao tôi không có bất kỳ ký ức nào về việc “lộ liễu” trước mặt người khác.

“Hụp.”

“Yuzu cứ tưởng chị có vấn đề gì đó, nhưng thật sự chẳng cần phải làm như vậy đâu, đúng không?”

“Chị chỉ là chưa quen thôi. Với lại, đừng có nhìn chằm chằm như thế.”

“Nhưng Amamicchi sẽ nhìn chằm chằm cho xem.”

“Đừng có lôi Nanato vào chuyện này nữa, chị cứ nghĩ linh tinh suốt thôi.”

Tôi có thể cảm thấy cơ thể mình nóng bừng lên vì điều này.

“Ngực chị đẹp lắm, Reina.” Yuzuyu cố bắt chước giọng điệu của Nanato khi nói điều đó.

“Đừng có bắt chước anh ấy nếu em không làm được. Với lại, Nanato sẽ không bao giờ nói những lời như thế.”

“Vậy thì anh ấy sẽ nói gì?”

“Có lẽ là… Rất vui được gặp hai em, anh đã mong được gặp lắm rồi…?”

“Vậy Amamicchi là kiểu người tự giới thiệu bản thân với… ngực à?”

Tôi nghĩ bây giờ Yuzuyu đã có một hình ảnh méo mó về Nanato rồi. Lỗi của tôi.

“Em cũng tìm được một bộ đồ bơi rồi, em thử được không ạ?”

“Được chứ, được chứ.”

Yuzuyu và tôi thay đồ xong, rời khỏi phòng thay đồ, đợi Tsubasa thay xong đến lượt mình.

“Hự… Hự…”

“Yuzuyu, em đang hành động đáng sợ đấy. Thư giãn đi.”

“Nhưng mà… Đằng sau tấm rèm này, Tsubasa-chan đang thay đồ đó chị biết không?”

“Giờ em chỉ là một kẻ biến thái thôi. Đừng làm bất cứ điều gì kỳ lạ chỉ vì em không kiểm soát được bản thân.”

Tôi hiểu cảm giác phát điên lên vì những cảm xúc không thể kiểm soát được. Có nhiều lúc tôi tự hỏi mình đang làm cái quái gì nữa.

“Thế này thì sao?”

Tsubasa thay đồ xong, vén rèm bước ra, khoe dáng trong bộ đồ bơi. Không biết có phải để "chiến" với tôi không, nhưng cô nàng cũng diện một bộ bikini. Vòng một của Tsubasa lớn hơn tôi tưởng nhiều, làn da trắng ngần cùng đôi chân thon dài trông thật tuyệt. Phần hông cũng có đường cong quyến rũ, khiến ánh mắt tôi cứ thế bị hút vào. Trông Tsubasa lúc này trưởng thành hơn hẳn so với khi mặc đồng phục... Ừm, đúng là có hơi quá sức chịu đựng rồi đây.

“Tsubasa-chan dễ thương quá đi mất! Dễ thương đến mức phải gọi là báu vật quốc gia luôn ấy! Yuzuyu mà cứ nhìn Tsubasa-chan nữa là sắp phát điên rồi đây này.” Yuzuyu cứ líu lo mãi, không sao kìm nén được sự phấn khích của mình.

Cô nàng đã phát điên từ trước rồi ấy chứ.

“Mình thấy trông đẹp lắm. Mà đồ bơi này hơi hở hang, Tsubasa-chan có thấy thoải mái không?”

“Cảm ơn Reina-chan. Thực ra thì, mình cũng không thấy dễ chịu lắm khi cứ đi lại thế này cả ngày, nên có lẽ mình sẽ tìm một cái áo khoác trùm ra ngoài,” Tsubasa nói rồi bắt đầu tìm một chiếc áo khoác được thiết kế để có thể ngấm nước.

Trong lúc đó, tôi đi xem mấy cái kính râm, còn Yuzuyu thì bắt đầu chọn phao bơi. Ba đứa mua xong xuôi mọi thứ mình muốn, rồi ghé vào một quán cà phê nghỉ chân trước khi ai về nhà nấy. Vẫn còn ba ngày nữa mới đến chuyến đi. Việc được trải nghiệm một chuyến đi như vậy cùng Nanato thật sự là điều tuyệt vời nhất đối với tôi, nhưng còn có cả đám bạn của tôi nữa. Và giống như một đứa trẻ mong ngóng đến Giáng sinh, tôi gần như không ngủ được mấy ngày sau đó.

—Ootsuka—

Ca làm ở tiệm nước ép kết thúc, tôi đi đến một quán cà phê chuỗi gần đó. Tôi gọi một ly frappuccino ngọt đến mức cảm giác như răng mình sắp rụng ra, rồi ngồi xuống một bàn ngẫu nhiên, dán mắt vào điện thoại. Hôm nay tôi đi học phụ đạo và đã xin được số của một cậu bạn đẹp trai ở đó. Cậu ta có vẻ hứng thú với tôi, giờ thì cứ nhắn tin cho tôi suốt. Điều quan trọng là phải kiểm tra mạng xã hội của đối phương để biết rõ họ là người như thế nào. Nó cho thấy các mối quan hệ của họ với những người khác. Tôi dùng tài khoản phụ, không dùng tên thật của mình, và bắt đầu "stalk" cậu ta. Cậu ta dùng ảnh selfie làm ảnh đại diện. Ít nhất thì cậu ta cũng có vẻ tự tin về bản thân. Chuyện đó tôi không bận tâm, vì tự tin vẫn tốt hơn là không.

[IMAGE: ../Images/..]

‘Tìm bạn trai. Nhận tin nhắn trực tiếp và trao đổi ảnh.’

Tôi thấy cậu ta bình luận dưới bài đăng đó rằng cậu ta muốn có bạn gái, và giờ tôi đã biết cậu ta sẽ làm mình phát cáu, nên tôi sẽ phớt lờ cậu ta luôn. Đàn ông toàn là rác rưởi. Phải chụp màn hình lại đã.

“Con nhỏ đó thật sự ngồi một mình cả cái bàn đó luôn hả?”

“Có bàn nào nhỏ hơn đâu.”

“Nó đúng là chơi game cuộc đời ở chế độ một người chơi. Với cái mái tóc vàng hoe đó nữa chứ. Nó nghĩ nó là Super Saiyan hay sao? Buồn cười thật.”

Từ bàn bên trái, tôi có thể nghe thấy một nhóm ba cô gái đang buôn chuyện về tôi. Bọn họ cố gắng nói khẽ, nhưng lại rõ mồn một đến mức khó chịu.

“Chắc con nhỏ đó không có bạn bè gì đâu. Cứ nghĩ là chẳng ai hiểu được nó.”

“Đúng vậy. Nó thuộc kiểu thêm mấy cái móc khóa nhân vật lung tung vào túi để cảm thấy mình đặc biệt chứ không giống những đứa con gái khác.”

“Chắc nó hay đi nói xấu người khác lắm. Chẳng đời nào nó hạnh phúc được, mà trông nó còn ngốc nữa. Mấy đứa nhuộm tóc vàng hoe thì chẳng bao giờ nên hồn được.”

Bọn họ có vấn đề gì vậy? Cứ thế mà nói xấu tôi trong khi chẳng biết gì cả. Mà đồng phục của bọn họ cho tôi biết là bọn họ cũng học ở trường cấp ba của Amami. Nếu có Ikumi ở đây, nó sẽ cho bọn họ một trận ra trò. Mà cái con nhỏ thứ ba đúng là chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì cả. Có phải con nhỏ tóc vàng nào đó đã giết cả nhà nó hay sao?!

“Dạo này chúng ta dành nhiều thời gian bên nhau thật đấy, Shinichi.”

“Vì anh muốn được ở bên em nhiều nhất có thể mà.”

Từ bàn bên cạnh, tôi có thể nghe thấy một đôi tình nhân đang âu yếm nhau như vợ chồng son. Họ làm tôi khó chịu vì một lý do hoàn toàn khác.

“Trời ạ…”

Một tiếng thở dài khẽ thoát ra từ môi tôi. Không có Ikumi bên cạnh, tôi cảm thấy cô đơn đến lạ. Con gái dễ buồn bã lắm, thế nên họ thường tìm đại một gã đàn ông nào đó để tự xoa dịu mình. Suốt bao năm qua tôi vẫn thường mỉa mai những người như thế, nhưng giờ đây tôi phần nào hiểu được cảm giác của họ. Tôi chẳng cần biết là ai, chỉ muốn được quan tâm. Tôi muốn có ai đó đặt tôi lên hàng đầu. Tôi không đủ mạnh mẽ để tự mình chống chọi với cuộc đời này, vì vậy tôi cần một người ở bên ủng hộ tôi. Cuối cùng, cốc Frappuccino tôi gọi hầu như không đụng đến, tôi liền vứt nó đi rồi bước ra ngoài.

“Chết tiệt, bực mình thật sự. Các người có chết hết cũng mặc xác!” Tôi lẩm bẩm trong miệng khi đi qua trung tâm mua sắm.

Những người đi ngang qua đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, nhưng tôi chẳng buồn bận tâm.

“Này, bạn ổn chứ?”

Một người đàn ông gọi tôi. Tôi biết ngay mà. Xinh xắn như tôi thì kiếm một gã bạn trai mới đâu có khó.

“Á, Amami Nanato?!”

Tôi cứ nghĩ sẽ là một anh chàng nào đó thật điển trai, nhưng hóa ra lại là Amami, người bạn cũ của tôi.

“Lâu rồi không gặp nhỉ? Tôi định cứ mặc kệ cậu đấy, nhưng nghe cậu lẩm bẩm mấy lời đó…”

“Chẳng liên quan gì đến cậu!”

“Được rồi. Về nhà cẩn thận nhé.”

Cậu ta định bỏ đi, nên tôi liền túm chặt lấy cánh tay cậu ta, không chịu buông. Tôi không muốn ở một mình, nên ngay cả gã này tôi cũng chấp nhận được.

“Khoaaan! Quan tâm đến tớ đi mà!”

“Cậu có thể bất ổn hơn được nữa không?”

Tôi luôn hòa hợp với Amami, và cậu ta tốt bụng đến mức khiến tôi phát ngấy, nên tôi thích cậu ta như một người bạn để được quan tâm. Chúng tôi đã có rất nhiều kỷ niệm vui vẻ cùng nhau.

“Tôi nghe nói cậu và Susuki đang cãi nhau à.”

“Hơn cả cãi nhau ấy chứ, giờ chúng tôi như người xa lạ rồi.”

Tất nhiên, tôi đáng bị như vậy. Tôi sợ mình sẽ bị bỏ rơi vì Amami và Ikumi bắt đầu hẹn hò, nên tôi đã nói dối rằng cậu ấy có người phụ nữ khác. Nhưng, lời nói dối đó đã hủy hoại Ikumi hoàn toàn, phá nát nhóm bạn của chúng tôi, và dù sao đi nữa, tôi cũng mất đi vị trí của mình.

“Cậu vẫn còn giận tớ vì chuyện tớ đã làm phải không? Cậu hẳn phải ghét tớ lắm?”

“Tôi không giận. Quá khứ thì không thể quay lại, cũng không thể làm lại được, nên sao cũng được. Chúng ta cũng hiếm khi gặp nhau nữa, nên tôi chẳng cảm thấy gì cả.”

Cậu ta nói vậy, nhưng rõ ràng là cậu ta đang giận. Cậu ta chỉ không nói ra vì cậu ta tốt bụng. Cậu ta sẽ không bao giờ nói thẳng ra đâu. Nhưng điều đó lại làm tôi đau lòng hơn. Tôi sẽ hạnh phúc hơn nếu cậu ta cứ nói ghét tôi.

“Đồ ngốc! Đồ đần! Đồ ngu! Cút đi!”

Tôi muốn cậu ta ghét tôi, nên tôi đã sỉ nhục cậu ta. Dù là thù ghét, tôi cũng muốn cậu ta có cảm xúc gì đó với mình.

“Nếu cậu cứ sống như thế, sẽ chẳng ai muốn bận tâm đến cậu đâu. Ai cũng muốn tránh xa một người phụ nữ điên rồ như cậu.”

“Ư…”

Cậu ta nói đúng điều tôi không muốn nghe nhất, nên tôi chỉ có thể rên rỉ. Sâu thẳm bên trong, tôi đã có linh cảm. Rằng sẽ chẳng có ai muốn dành thời gian cho tôi.

“Tôi về nhà đây. Cậu còn muốn nói gì không?”

“…Tớ xin lỗi. Tớ chỉ muốn được ở bên mọi người thôi.”

Tôi đã tự nhủ mình không sai. Rằng tôi chỉ muốn bảo vệ bản thân. Nhưng giờ đây, không cần phải làm vậy nữa. Tôi nhận ra mình chẳng có giá trị gì cả.

“Lần tới, tốt nhất là hãy trân trọng bạn bè mà đừng làm điều gì sai trái. Tôi cũng vậy.”

Nếu không tử tế với người khác, sẽ chẳng ai tử tế với bạn đâu. Amami tốt bụng, đó là lý do tại sao cậu ấy được Ikumi hay Shiroki yêu mến.

“Chúng ta không còn là bạn nữa à?”

“Cùng lắm thì là người quen.”

Tôi muốn cậu ấy lại tốt bụng với tôi. Giống như lần đầu chúng tôi gặp nhau. Tôi muốn cậu ấy trân trọng tôi.

“Cứ lợi dụng tớ như cậu muốn. Tớ đã làm sai, nên bị đối xử tệ bạc sẽ giúp tớ chấp nhận nó dễ hơn.”

“Tôi không yêu cầu cậu phải hối lỗi hay gì cả.”

“Anh cứ sai bảo gì cũng được. Em nghe lời anh tất. Có điều, tiền thì không hơn được một triệu yên đâu nhé.”

Phải hạ mình đến nước này trước mặt Amami, thật tình tôi thấy không cam tâm chút nào, nhưng tôi lại không muốn cậu ấy cắt đứt hẳn với mình.

“Vậy tôi có một yêu cầu.”

“Ừ. Gì cũng được.”

“Và anh đừng có từ chối đấy nhé?”

“Không từ chối đâu, tôi thề!”

Amami chịu mở lòng với tôi. Điều đó khiến tôi vui lắm.

“Anh hãy làm lành với Susuki đi nhé? Không có anh, em ấy sẽ cô đơn lắm đấy.”

“…Anh nói gì cơ? Không đời nào em làm được đâu.”

Tôi không ngờ cậu ta lại yêu cầu thế này. Tôi đã nói với cậu ta là tôi và Ikumi đã cắt đứt quan hệ rồi mà?

“Tôi đã bảo là anh không có quyền từ chối. Cố gắng mà làm lành với em ấy đi.”

“…Thật lòng mà nói, anh có bảo làm chuyện kia còn dễ hơn ấy chứ.”

Bảo tôi làm bạn với Ikumi chẳng khác nào ra lệnh cho tôi đi cho sư tử đói ăn. Chắc Amami cũng có chút máu biến thái thì phải.

“Không đời nào tôi lại yêu cầu chuyện đó đâu.”

“Mấy thằng con trai bình thường chắc chắn sẽ yêu cầu chuyện đó. Vì lũ con trai bình thường đúng là đồ đáng ghét. Nhưng anh thì không bình thường. Anh tốt bụng đến ngu ngốc, lại còn ghê tởm nữa.”

“Xin lỗi vì đã khiến cậu thấy ghê tởm thế nhé.”

“Nhưng, tôi rất vui vì anh đã tốt bụng với tôi như vậy, cảm ơn anh.”

Hả… Kì lạ thật, tôi cảm thấy đã lâu lắm rồi mình mới cảm ơn ai đó. Thật ra, đây có lẽ là lần đầu tiên ấy chứ. Thành thật mà nói, cảm giác không tệ chút nào. Thậm chí còn thấy sảng khoái nữa.

*

Vài ngày trôi qua kể từ khi Amami bảo tôi làm lành với Ikumi. Tôi đã định thử vận may sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, nhưng tôi vẫn muốn làm bạn với cô ấy ngay lập tức. Không kìm được lòng, tôi bắt đầu lảng vảng quanh nơi làm việc của Ikumi, sẵn sàng chạy trốn nếu cô ấy phát hiện ra tôi. Ở đó, Ikumi bước ra khỏi cửa hàng trong bộ quần áo thường ngày. Đã lâu không gặp, nhưng cô ấy vẫn ngầu như mọi khi. Cô ấy ngầu và xinh đẹp. Không, đây không phải lúc để bị mê hoặc bởi cô ấy! Tôi phải đuổi theo cô ấy!

“I-Ikumi-san…”

Cô ấy liếc nhìn tôi một cái rồi lại quay đi.

“Đừng có bơ tui chứuuu!”

Cô ấy không trả lời tôi. Điều đó cho thấy cô ấy không hề có ý định nói chuyện với tôi.

“Nhưng Amami đã ra lệnh cho tôi!”

“…Cậu ta nói gì?”

Khi cái tên Amami xuất hiện, thái độ của Ikumi nhanh chóng thay đổi. Cô ấy đơn giản đến mức nào chứ… Tôi cảm thấy mình có thể làm bất cứ điều gì miễn là dùng Amami làm mồi nhử.

“Cậu ấy bảo tôi làm lành với cậu.”

“Hả? Tại sao cậu ấy lại làm vậy chứ…”

“Tôi đã gặp cậu ấy cách đây một lúc và xin lỗi về những gì mình đã làm. Tôi nói rằng tôi sẽ làm bất cứ điều gì để chuộc lỗi, và tôi hoàn toàn sẵn sàng làm chuyện đó với cậu ấy.”

“Cậu thối nát đến mức nào vậy?”

“Và đó là lúc cậu ấy bảo tôi làm lành với cậu. Thế nên tôi không còn lựa chọn nào khác.”

“Cái quái gì vậy…” Ikumi thở dài đầy hoài nghi, không biết phải phản ứng thế nào.

“Nếu cậu có bất cứ lời phàn nàn nào, hãy trực tiếp nói với Amami ấy.”

“Rồi, rồi, tôi hiểu rồi, vậy cậu đi được chưa?”

“Nhưng tôi không muốn.”

“Vậy thì tôi sẽ bỏ cậu lại đấy.”

Ai cũng lạnh lùng với tôi. Nhưng… đúng như dự đoán, tất nhiên rồi. Bởi vì tôi đã phá hỏng mọi thứ của mọi người.

“Tôi biết cậu sẽ không tha thứ cho tôi, nên tôi đã chuẩn bị cái này.”

“Giờ cậu định làm gì nữa?”

“Tôi đã viết một lá thư, xin cậu hãy xem qua.”

Ikumi nhận lá thư với vẻ mặt bối rối.

“Cảm ơn vì đã làm bạn với tôi suốt thời gian qua. Cảm ơn vì đã không bỏ rơi tôi. Và lần này, tôi muốn giúp cậu.”

“…Tôi không có lý do gì để tin cậu thêm lần nào nữa.”

“Tôi biết. Tôi sẽ phải thể hiện sự chân thành của mình trước đã.”

“Đúng rồi, cậu nói hay lắm.”

Tôi nhìn Ikumi bước đi, không thể đuổi theo cô ấy. Ikumi có thể đáng sợ, nhưng sâu thẳm bên trong cô ấy lại tốt bụng. Năm đầu tiên học cấp hai, tôi đã bị một số tiền bối trong câu lạc bộ bóng rổ bắt nạt. Mọi người đều giả vờ như không nhìn thấy gì, nhưng chỉ có Ikumi ở lại bên cạnh tôi. Đó là cách chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên. Miễn là tôi thay đổi, tôi tin mình sẽ có thể làm lành với cô ấy. Tôi chỉ cần tiếp tục cố gắng và không bỏ cuộc.

—Nanato—

Chỉ còn hai ngày nữa là đến chuyến đi rồi. Tôi vẫn duy trì việc luyện tập cơ bắp đều đặn, nhưng chẳng thấy kết quả gì mà cứ thế sốt ruột không thôi. Hôm nay tôi vốn không có kế hoạch gì đặc biệt, nhưng Tsubasa nói bố mẹ cô ấy lên Tokyo và mời tôi đi ăn tối cùng họ. Trong phút chốc bồng bột, tôi đã đồng ý, thế mà đến lúc chuẩn bị đi thì lại bắt đầu hối hận vì sự vô tư của mình. Tsubasa vẫn xem tôi là hôn phu của cô ấy. Hiểu theo ý đó thì không khác gì chúng tôi đã là vợ chồng.

Mà nếu tôi lại gặp bố mẹ cô ấy lần nữa thì cứ như là ra mắt trước hôn lễ vậy. Bởi vì Tsubasa sẽ giới thiệu tôi là người mà cô ấy muốn cưới. Đương nhiên là tôi biết cả bố lẫn mẹ cô ấy rồi, nhưng tất cả những tình huống này khiến tôi cảm thấy căng thẳng hơn bình thường một chút. Mặc dù, nếu họ nói rằng phản đối hôn sự của chúng tôi, thì Tsubasa sẽ phải đối xử lạnh nhạt với tôi hơn đôi chút. Tôi có cảm giác hôm nay sẽ mang lại một sự thay đổi lớn cho mối quan hệ của chúng tôi. Tôi chỉ có thể hy vọng mọi chuyện sẽ diễn biến theo chiều hướng tốt đẹp.

“Xin lỗi vì đã đột ngột gọi cậu đến thế này, Nanato-kun. Tớ nghĩ rằng có cậu ở đây hôm nay thì thật vui.”

Khi tôi vừa ra khỏi nhà, Tsubasa và Miu-san đã chờ sẵn.

“Không sao đâu ạ. Cảm ơn đã mời cháu.”

Có Miu-san ở đó, tôi hy vọng mọi chuyện có lẽ sẽ không căng thẳng như tôi sợ.

“Lâu rồi không gặp, Miu-san. Cháu nghe nói cô đang làm cùng chỗ với Itsuki bạn cháu phải không ạ?”

“Đúng vậy đó! Cậu ấy thật sự rất tốt bụng và nhiệt tình, nên dù cô có mắc lỗi ở đâu đó thì vẫn xoay sở được nhờ sự giúp đỡ của cậu ấy.”

Cậu ta dường như đang làm trợ lý riêng chỉ vì cô ấy là một người phụ nữ trưởng thành. Tôi đã có thể hình dung được cảnh tượng đó rồi.

“Bữa tối hôm nay… sẽ không khó xử chứ ạ?” Tôi gọi Miu-san, mong cô ấy giúp mình.

“Hửm? Ý cậu là sao?”

“Cháu không biết Tsubasa sẽ giới thiệu cháu thế nào, nhưng vì cháu được xem là hôn phu của cô ấy, cháu lo rằng họ sẽ đánh giá cháu qua hành động của mình.”

“Không sao đâu. Cả bố và mẹ đều khá thoải mái về chuyện đó, và con sẽ đảm bảo giúp đỡ cậu bất cứ khi nào cần.”

Vì đã nhận được sự đồng ý của cô ấy, tôi cảm thấy ít nhất chúng tôi cũng có thể tránh được tình huống tệ nhất. Ba chúng tôi đi đến ga tàu rồi vào nhà hàng mà bố mẹ họ đã đặt trước. Đó là một nhà hàng có phòng riêng, tách biệt với các khách hàng khác. Tsubasa và tôi ngồi cạnh nhau, đối diện với Miu-san và bố mẹ cô ấy. Theo lời Tsubasa, bố mẹ cô ấy đến Asakusa để tham quan.

“Xin lỗi đã để hai vị đợi lâu.”

Khi bố mẹ cô ấy đến, tôi nhanh chóng đứng dậy và tự giới thiệu.

“Lâu rồi không gặp ạ. Cháu là Amami Nanato,” tôi nói, khi một bầu không khí căng thẳng bao trùm căn phòng.

“Đúng vậy đó, Nanato-kun. Nhưng xin mời ngồi.”

Khoan đã… Ông ấy đang hành xử như đây là một buổi gặp mặt để bàn chuyện hôn sự sao?!

“Để cháu biết, tôi không phản đối chuyện này đâu.”

Họ rõ ràng nghĩ đây là một buổi gặp mặt để bàn chuyện hôn sự.

“Tuy nhiên, tôi không muốn cháu đối xử với tình cảm của Tsubasa một cách nửa vời.”

“Ư-Ưm, cháu không…”

“Mặc dù thay vì một gã đào hoa nào đó, tôi thà là một người thực tế và chu đáo như cháu, Nanato-kun.”

Ông ấy rõ ràng nghĩ Tsubasa và tôi có tình ý gì đó! Ý tôi là, tôi không thể trách ông ấy, vì cô ấy đã dẫn theo một chàng trai mà cô ấy xem là hôn phu của mình. Nhưng, tôi không thể nói thẳng với ông ấy rằng tôi không hề có ý định biến điều đó thành sự thật. Tôi phải làm gì đây…

“Dù sao đi nữa, cháu không cần phải vội vàng, và tôi cũng không muốn cháu làm thế. Dù sao thì các cháu vẫn còn là học sinh mà.”

Tôi liếc nhìn Miu-san cầu cứu. Làm ơn, ai đó hãy ngăn ông ấy lại đi.

“Bố, Nanato-kun và Tsubasa-chan không có hẹn hò.”

“Cái gì?! Vậy là cậu ta chỉ đùa giỡn với con bé thôi sao?!”

Cách nói chuyện kìa! Giờ thì ông ấy đang trừng mắt nhìn tôi!

[IMAGE: ../Images/..]

“Cậu ta còn thân mật với một cô bạn cùng lớp khác, nên cũng không hẳn là thật lòng với Tsubasa-chan đâu.”

“Vậy ra cậu ta bắt cá hai tay à?!”

Lại còn cái kiểu nói chuyện ấy nữa! Chẳng lẽ cô ấy muốn hại chết mình sao?!

“Thôi thôi thôi…”

Thấy không khí căng thẳng, Miu-san bắt đầu hoảng loạn, vừa ra sức xua tay xin lỗi mình. Cô ấy đúng là làm mọi chuyện tệ hơn mà.

“Nanato-kun, rốt cuộc thì con đang nghĩ cái gì vậy?”

“B-Bố ơi, Nanato-kun và con vẫn chưa hẹn hò mà. Hiện tại tụi con chỉ là bạn bè thôi ạ.” Tsubasa cố gắng giải thích.

Ơn trời, cuối cùng cũng có người chịu giải thích giùm mình.

“Vậy là cậu dùng con bé tùy ý mà không cần phải hẹn hò sao?”

Giờ thì ông ấy nghĩ mình là một thằng đểu rồi. Chắc ông ấy đấm mình một trận cũng không chừng.

“Tụi con hiện tại đúng là bạn bè. Và dù chưa hẹn hò, nhưng tụi con luôn cố gắng giúp đỡ lẫn nhau khi cần. Con đã giúp cô ấy tìm đường ở thành phố rộng lớn này, còn cô ấy thì giúp con học hành.”

“Vậy ra cậu đang nhắm đến Miu thay vì Tsubasa, ta hiểu rồi.”

Cái kiểu suy luận gì thế này?! Chắc là đến cả bố của họ đôi lúc cũng có chút ngớ ngẩn nhỉ?

“Thật sao, Nanato-kun?! Ôi trời ơi…”

Miu-san ôm đầu trong khi Tsubasa nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ. Cả bố mẹ của cô ấy cũng đang nổi giận lôi đình. Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Chẳng lẽ mình không thể thoát khỏi tình cảnh này sao?

“Đó là một sự hiểu lầm! Người con thích là Tsubasa!” Tôi cố gắng cải thiện tình hình, nhận ra mình có lẽ đã làm mọi chuyện rối tung lên.

“Nanato-kun…” Tsubasa nheo mắt, nhìn tôi với vẻ mặt đầy sung sướng.

“Con ngưỡng mộ sự ngưỡng mộ của con. Con sẽ chấp nhận.”

Ông ấy chấp nhận dễ dàng vậy ư?! Khoan đã!

“Người đề xuất chuyện đính ước là chính bố của con, nên ta đã nghĩ sẽ dừng lại ở đây, nhưng không phải ta không cho phép mối quan hệ của hai đứa. Ta chỉ muốn hai đứa trải nghiệm tình yêu của mình một cách tự do nhất có thể.”

Ông ấy cơ bản là đang “gả” Tsubasa cho mình lúc này. Mình không thể rút lại lời nói được nữa rồi.

“Tuy nhiên, nếu con có quyết tâm nói ra điều này, vậy thì ta sẽ chấp nhận hôn ước của hai đứa.”

Khoan đã. Sao giờ ông ấy lại cho phép chuyện đó? Lời hứa cho đến giờ vẫn còn mơ hồ, nhưng bây giờ nó lại trở thành hiện thực, buộc tôi phải gánh vác trách nhiệm.

“Hoan hô!”

Tsubasa trông có vẻ rất vui. Có một cô gái dễ thương như vậy làm vị hôn thê chắc chắn là một điều hạnh phúc, nhưng mình vẫn còn là học sinh cấp ba, chưa thể nghĩ đến chuyện kết hôn được.

“Nhưng vì chúng ta đã đặt phòng tại nhà hàng này rồi, chúng ta nên thưởng thức một bữa ăn ngon. Tất nhiên, như một gia đình.”

Ông ấy đã coi mình là thành viên trong gia đình họ rồi. Chuyện này đã xảy ra như thế nào…

Kết thúc bữa tối với gia đình Shiroki, chúng tôi đưa bố mẹ của họ về bệnh viện nơi họ đang lưu trú, rồi cả ba cùng nhau trở về như lúc đến. Tsubasa nói có chuyện muốn nói riêng với tôi, nên cô ấy để Miu-san vào căn hộ trước rồi dẫn tôi đến một công viên gần đó.

“Cảm ơn cậu rất nhiều vì ngày hôm nay. Tớ rất vui vì đã có thể giới thiệu cậu với bố mẹ tớ.”

“Ừ-Ừ. Tuy đã lâu rồi, nhưng tớ rất vui.”

Nếu Tsubasa yêu cầu tôi gặp bố mẹ cô ấy và tôi đồng ý, điều đó cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận kết hôn với cô ấy. Và vì tôi không còn là trẻ con nữa, điều đó đã trở nên rõ ràng.

“Nanato-kun… Cậu nói cậu thích tớ đúng không?”

“Đ-Đó chỉ là… tớ nói là tớ thích cậu hơn Miu-san thôi mà.”

“Tớ biết mà. Nhưng mà, nghe từ miệng cậu nói ra khiến tớ rất vui.” Cô ấy khẽ đỏ mặt, cất tiếng nói lên niềm hạnh phúc của mình.

Biết rằng một cô gái dễ thương như vậy lại coi mình là vị hôn phu khiến tôi có cảm giác như đang mơ.

“Chắc là bố mẹ cậu đã chấp nhận toàn bộ chuyện đính ước rồi nhỉ.”

“Ừ. Thậm chí… Tụi mình đã đính ước suốt thời gian qua. Nhưng vì tụi mình bị chia cắt, nên bố đã nghĩ đến chuyện xóa bỏ lời hứa đó.”

Đúng như Tsubasa nói, chúng tôi đã đính ước thông qua một thỏa thuận chung. Nhưng sau khi bố mẹ tôi ly hôn, chúng tôi bị chia cắt và lời hứa đó trở nên mơ hồ.

“Anh thật sự muốn chúng ta đính ước sao?”

“Đương nhiên rồi, nhưng chưa phải bây giờ.”

“Ơ?”

“Mẹ anh phải chấp thuận trước đã, nếu không thì em vẫn chỉ là người từng đính ước với anh mà thôi.”

“…Đúng vậy. Bố già của tôi đã chấp nhận hôn ước thì giờ không còn là người trong gia đình tôi nữa, nên phải là mẹ tôi ban phước lành mới được.”

Giờ đây, tôi và mẹ sống nương tựa vào nhau, họ của tôi đã đổi từ Fujiyama sang Amami. Vì hôn ước được quyết định giữa gia tộc Shiroki và Fujiyama, có lẽ mẹ tôi sẽ có suy nghĩ khác.

“Chính vì vậy… em không muốn anh phải bận tâm quá nhiều về chuyện hôn ước này. Bản thân em cũng đã rất gắn bó với nó, nhưng thay vì một lời hứa, thì nó giống như một ước nguyện hơn.”

Một hôn ước mang nặng trách nhiệm của một cuộc hôn nhân tương lai. Tôi đoán Tsubasa hẳn đã biết tôi cảm thấy thế nào về gánh nặng trách nhiệm đó, nên nàng đã biến nó thành cảm xúc cá nhân của mình.

“Dù sao thì, một hôn ước luôn có thể mang ý nghĩa xấu là bị ép buộc kết hôn mà.”

“Chính xác. Em đã xem không biết bao nhiêu bộ phim truyền hình, nơi mà nam nữ chính muốn yêu nhau nhưng lại bị cha mẹ ép gả cho người khác.”

“Đúng vậy. Và đó là lý do tại sao anh không nên cảm thấy bị trói buộc bởi một lời hứa xa xưa nào đó. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu anh không quá ràng buộc mình với em?”

Mất đi một người quan tâm tôi đến mức này có lẽ sẽ khiến tôi không thể gượng dậy được nữa. Vì thế, tôi muốn tỉnh giấc ngay bây giờ nếu đây chỉ là một giấc mơ.

“Nanato-kun.”

“Ừm…”

“Em vẫn thích anh hơn. Em không muốn bất kỳ ai khác. Dù anh có giải thoát em khỏi lồng chim, em vẫn sẽ tìm đến bên anh.”

Đó không phải là mơ. Tsubasa đã tự do rồi. Và nàng đã chọn tôi. Hay đúng hơn… có lẽ tôi mới là người bị ràng buộc bởi cái hôn ước này.

“Về nhà thôi. Chắc anh mệt mỏi lắm với mọi chuyện đã xảy ra.”

Tôi gật đầu đồng ý và đứng dậy khỏi ghế dài. Tôi muốn nói điều gì đó để lấp đầy khoảng trống, nhưng đầu tôi vẫn trống rỗng.

“Em rất mong chờ chuyến đi đó.”

Tiễn nàng đi, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tsubasa trông như một chú chim khổng lồ. Trong khi tôi chỉ là một con gà con hoảng sợ. Được nhìn từ một nơi cao, lo sợ nàng có thể bỏ lại tôi một mình, tôi có thể nhìn về phía trước.

[IMAGE: ../Images/..]

¹Đúng vậy, nhưng… họ nói đúng đấy chứ??

²Đồ yếu đuối. Không thể tin được là đã có lúc mình thích gã này.

³Nếu bên mình có gián đoạn việc đăng chương, thì dòng này chính là lý do. Dòng này đã biến cuốn tiểu thuyết tầm thường này thành một đống hổ lốn thậm chí không đáng đọc. Chả hiểu sao mình vẫn đang làm nó nữa.

⁴Một người tử tế sẽ không bảo người đã hủy hoại cả cuộc đời mình và người yêu cũ của mình hãy hòa thuận với người yêu cũ đó. Nói vậy thôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận